1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hủ Nữ Muôn Năm - Tiểu Ngư Đại Tâm (42/100)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 78: Đàn ông rốt cuộc là cái thá gì? (4)
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com

      Hùng Cách Cách thấy Phó Khương khôi phục lại dáng vẻ trước kia, lúc này mới thầm thở phào, cứng ngắc đáp lại: “Sợ cái gì cơ? Tôi thèm vào sợ !”

      Phó Khương ngoắc ngoắc ngón trỏ với Hùng Cách Cách, dụ dỗ : “ sợ? sợ vậy em cách xa thế làm gì? Sợ cắn miệng em à?”

      Mặt Hùng Cách Cách đỏ lựng lên, tim càng đập càng nhanh như muốn vọt ra khỏi cổ họng! tự với mình là phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh nhưng… tại sao lại cảm thấy mình tài nào bình tĩnh nổi, chỉ có thể nóng nảy? A… đúng là đồ con lợn! Quá giày vò rồi!

      May là trong phòng khách mở đèn, Phó Khương nhìn thấy mặt đỏ. Hùng Cách Cách buộc mình phải giữ bình tĩnh, hếch miệng : “Bản thân mình chiếm dụng mất ghế sô pha rồi còn ở đó mát.”

      Phó Khương bỗng ngồi dậy, kéo Hùng Cách Cách vào trong ngực.

      Hùng Cách Cách hoảng hốt, vừa định giãy thoát nghe thấy Phó Khương khàn khàn bên tai : “Bố bảo tìm kết hôn nhưng em cũng biết đấy, chẳng có hứng thú gì với họ cả. Song đây là trách nhiệm, muốn trốn cũng trốn được. Cơ thể giờ lại như vậy, nếu kết hôn với những khác chẳng những bị chế giễu mà còn làm lỡ tuổi thanh xuân của họ.”

      Đầu óc Hùng Cách Cách quay mòng mòng, lắp bắp : “... Ý là sao? phải bảo tôi chịu tội thay đấy chứ?” Tuy ta bị đá phế nhưng nếu vì cái này mà bảo lấy ta vậy cũng hơi quá rồi, đúng ? Dù hủ nữ chính cống có thể hy sinh tấm thân bé thành toàn đại nghĩa vì tình của hai người đàn ông, nhưng… điều đó có nghĩa là khao khát hạnh phúc! Nếu ý của Phó Khương là bảo làm thế thân, như vậy nửa đời sau của có lẽ có chút xíu hạnh phúc đáng thương nhưng… tuyệt đối có tính phúc! Phải biết rằng dù dưa chuột đâu đâu cũng có nhưng tốt bằng đàn ông. Mọi người đều : dưa chuột trong tay, ta khắp thiên hạ! Nhưng thực ràng phải như vậy. từng ôm trái tim bỉ ổi chợ bán thức ăn dòm trộm mấy quả dưa chuột, nhưng những thứ mình có gai thực làm khó mà sinh ra cảm giác thân thiết được. Đặc biệt những cái gai đó hẳn đâm vào người?

      Phó Khương thấy bộ dạng vô cùng khó xử của Hùng Cách Cách, nhưng vẫn cố nhịn cười, lắc đầu nghiêm túc: “Em là bạn tốt của , thể hại em được.”

      Trái tim Hùng Cách Cách tức nhõm hẳn. Nhưng cảm giác áy náy lại lặng lẽ dâng lên như hình với bóng. Phó Khương là người tốt lại bị làm hại. Phó Khương vốn có thể bắt chịt tội thay, nhưng lại độ lượng bỏ qua cho lần. Phó Khương à, Hùng Cách Cách cảm tạ 18 đời tổ tiên nhà !

      Phó Khương thu vẻ mặt rối rắm của Hùng Cách Cách vào trong mắt, than tiếng rồi buông ra nằm lại ghế sofa, đồng thời lấy tay che mắt mình lại, như vậy càng để lộ ra vẻ sầu não của người đàn ông.

      Hùng Cách Cách nghĩ: tối nay ấy quái dị như vậy chắc là bởi vì ông Phó bắt ấy phải kết hôn? ấy đáng thương quá.

      ra Phó Khương sở dĩ khác thường, là bởi vì buổi tối lúc quay lại bệnh viện nghe được Phó Bạc Yến gọi điện thoại chất vấn Xương Kỳ rốt cuộc gì với Hùng Cách Cách.

      Từ trong đoạn đối thoại của Phó Bạc Yến và Xương Kỳ, đoán ra việc nhất định là từ chuyện giữa Xương Kỳ và Phó Bạc Yến mà ra, chỉ số vui sướng của trái tim bé tức phá tan năm ngôi sao! Thế nhưng khi Phó Khương ý thức được Hùng Cách Cách để ý Phó Bạc Yễn cỡ nào chỉ số vui vẻ trong lòng thoắt cái rớt xuống còn hai sao.

      Phó Khương nghĩ: Hùng Cách Cách, em khó chịu vì những người liên quan đáng chút nào. Hỉ nộ ái ố của em phải là mình hưởng thụ thôi, bằng em sao xứng với trái tim đập thình thịch vì em của được chứ?

      Hùng Cách Cách ngồi vào bên cạnh Phó Khương, sau khi băn khoăn rất lâu cuối cùng hạ quyết tâm, đẩy vai hỏi: “Thế muốn tôi giúp thế nào?”

      Phó Khương bỏ tay xuống, dùng ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách bắt đầu khẩn trương, gương mặt tức đỏ lên như ráng mây. nhịn được bắt đầu phỏng đoán, ấy rốt cuộc muốn mình dùng phương thức nào để giúp đỡ ấy đây? Là muốn phối hợp với chạm vào nơi đó để kiểm tra phản ứng của thứ đó ư? Hay là cần tìm tới mấy tên giai đẹp có kinh nghiệm này nọ với ấy đây? Hí hí… quá bỉ ổi, quá phóng đãng, quá xấu xa rồi!

      Hùng Cách Cách, mày từng là đoàn viên! Mày thể nghĩ tới những vấn đề như vậy!

      Vậy nên nghĩ như thế nào đây?

      Có phải là Phó Khương chỉ muốn bảo giúp ấy tìm mấy đĩa CD, sau đó… xem chút để tìm cảm giác rồi phi thẳng xe đến quán bar tìm mấy tên giai đẹp có kinh nghiệm…

      Tư tưởng quả nhiên là mạch khép kín kỳ diệu, luôn luôn có thể trở lại điểm xuất phát.

      Haizz... Bỉ ổi cũng có đạo lý của bỉ ổi. thể giải thích!

      Bởi vì tư tưởng trong đầu Hùng Cách Cách quá ư xấu xa vậy nên biểu cảm của cũng bắt đầu bỉ ổi theo.

      Dưới ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của Phó Khương, vội vàng né tránh sợ bị biết được những suy nghĩ tự tiêu khiển của mình. Thế nhưng khi Hùng Cách Cách nghĩ đến việc Phó Khương có chuyện xin mình nên bất chấp quay mặt qua nghênh đón ánh mắt Phó Khương, đợi đáp án cuối cùng của .

      Chỉ mong cầu của đừng quá đáng quá là được.

      Trong lúc cảm xúc của Hùng Cách Cách càng lúc càng căng thẳng Phó Khương lại rất ung dung: “Em… xoa bóp giúp chút !”

      Bùm tiếng, đầu Hùng Cách Cách nổ tung!

      Xoa bóp? Xoa bóp chỗ nào? Xoa bóp chỗ đó hả?

      phải chứ?

      Thế mà ấy lại có cùng suy nghĩ với !

      Phó Khương, quá bỉ ổi! quá vô sỉ! Quá... dâm đãng!

      Song khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt gần như cầu khẩn của lại cảm thấy, cầu này của hoàn toàn quá đáng chút nào!

      Đúng vậy, tuyệt đối quá đáng!

      Nếu như xoa bóp nơi đó có thể làm ấy tốt lên, ... đồng ý!

      Hùng Cách Cách cắn sau, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân, cầu của Phó Khương quá trớn, phải gánh phần trách nhiệm. Đúng, nhất định phải chịu trách nhiệm!

      Xoa bóp giúp cho tuần hoàn máu, nhất định tốt cho chỗ đó.

      Hùng Cách Cách hít sâu hơi, đưa ngón tay run rẩy ra, cẩn thận từng li từng tí đặt đùi Phó Khương, sau đó... nhàng trùm lên nơi đặc biệt thuộc về phái nam.

      Phó Khương hơi sửng sốt, sau đó nắm lấy tay Hùng Cách Cách, dùng giọng khàn khàn : “ bảo em giúp xoa bóp người cho chứ bảo em ‘khiếm nhã’ với .” Nếu như chỉ bắt lấy tay Hùng Cách Cách chậm giây thôi biết xảy ra chuyện gì. biết có thể kiểm soát được cơ thể mình . Dù sao Hùng Cách Cách đối với tuyệt đối là miếng phô mai có hương vị hấp dẫn.

      Hùng Cách Cách đỏ mặt, lập tức rút tay về, nhắm mắt cắn răng : “Chỗ tôi xoa bóp cũng là phần của cơ thể!”

      Trong mắt nhìn Hùng Cách Cách của Phó Khương chứa đầy hài hước, “Em xác định muốn bắt đầu xoa bóp từ trong chỗ đó trước?”

      Hùng Cách Cách lắp bắp: “Ai... Ai chứ? Đổi... Đổi chỗ khác!”

      Phó Khương ngồi dậy, tiện tay quẳng luôn áo sơ mi sau đó nằm ghế sa lon để lộ ra phần lưng gợi cảm và chiếc cổ tuyệt đẹp như thiên nga, cùng với eo hình giọt nước. dùng ngữ điệu lười nhác khàn khàn : “Bắt đầu , dùng sức chút.”

      Hình ảnh, câu và cảnh tượng đó xém chút làm hại Hùng Cách Cách sung huyết não!

      Trời ạ, đó là hình ảnh khiến cho người ta muốn phạm tội cỡ nào chứ! câu làm người ta liên tưởng biết bao! Và cảnh tượng khiến người ta cách nào kìm giữ được mình!

      ấy... ấy... ấy... ấy bảo dùng sức chút?

      A, dùng sức, dùng thêm chút sức!

      Hùng Cách Cách có cảm giác mình muốn thổ huyết.

      nàng Hùng Cách Cách này vẫn luôn ảo tưởng mình là hủ nữ ‘tổng công xinh đẹp’, thể tiếp tục điều khiển được nhịp tim của mình nữa, vội nhào tới.

      Nắn nắn bóp bóp, bấm bấm sờ sờ, dường như thấy chưa ghiền, chưa hưng phấn lắm.

      Hùng Cách Cách dứt khoát bò lên người Phó Khương, ngồi mông , vừa chảy nước miếng YY Phó Khương vừa cực kỳ vui vẻ xuống tay với .

      Vào giờ phút này, muốn cầm thêm quả dưa chuột trong tay khắp thiên hạ!

      Phó Khương cũng là người biết phối hợp với công việc. Dưới móng vuốt sói của Hùng Cách Cách, thỉnh thoảng cũng phát ra hai tiếng rên mất hồn. thanh đó giống như chiếc lông nhàng trêu chọc trái tim , làm hô hấp ngày càng gấp, tinh thần càng lúc càng kích động!

      thở hổn hển, dùng sức ấn sau lưng của Phó Khương.

      Phó Khương rên rỉ, phối hợp với động tác của Hùng Cách Cách.

      đêm này, nhất định là bình tĩnh rồi...
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 79: Đàn ông rốt cuộc là cái thá gì? (5)
      Nguồn: http://tieuthuyetedit.com

      Trong bệnh viện, Phó Bạc Yến luôn cảm bất an, gọi điện thoại cho Hùng Cách Cách lại tắt máy.

      Tô Hàng nhìn có vẻ quan tâm đến hướng của Hùng Cách Cách nhưng vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Phó Bạc Yến.

      Khi Phó Bạc Yến đặt điện thoại xuống lần nữa Tô Hàng có : “Ban nãy chú út có hỏi em, đón Hùng Cách Cách ở đâu.”

      Phó Bạc Yến cầm điện thoại lên lần nữa, trực tiếp gọi cho Phó Khương, kết quả vẫn tắt máy mới chết chứ!

      Phó Khương hỏi Tô Hàng đón Hùng Cách Cách ở đâu tất nhiên là muốn tìm Hùng Cách Cách. Nếu như là người khác hỏi cũng chỉ là hỏi thôi, tìm được hay chắc. Nhưng người hỏi là Phó Khương cho nên chú ấy nhất định tìm được Hùng Cách Cách đồng thời mang người rồi. Muộn vậy rồi chú ấy có thể dẫn người đâu được chứ? Chỉ có người tinh tường mới nhận ra Phó Khương đối xử với Hùng Cách Cách bình thường. Kiểu tham muốn giữ lấy và tìm mọi cách lấy lòng thể quá ràng cùng với chỉ số phúc hắc hơn năm sao như tấm lưới có gai ghìm chặt người Phó Bạc Yến. sợ rằng cái người bệnh tâm thần đó có hành động thô lỗ với Hùng Cách Cách! Điều càng sợ hơn là Hùng Cách Cách bị chú ấy bịp mơ mơ hồ hồ rơi vào bẫy tình.

      Trải qua mấy ngày nằm viện này nhìn được Phó Khương chính là con sói ác độc trong mắt lên ánh sáng bất chính, lúc nào cũng có thể tìm cơ hội hành động. Chú ấy coi giữ Hùng Cách Cách để bất cứ người nào dòm ngó con mồi của mình, Hôm nay Phó Khương đón Hùng Cách Cách biết có thể xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến đây chỉ cảm thấy ngọn lửa thiêu đốt trong ngực mình.

      Phó Bạc Yến ngồi dậy khỏi giường vừa tháo băng người vừa với Tô Hàng: “Chúng ta về nhà .” Trong bệnh viện này có bóng dáng bận rộn của Hùng Cách Cách, quả thực khiến người ta thể nào chịu đựng được!

      Tô Hàng đứng lên vừa sờ túi phát chìa khóa xe của mình mất tiêu rồi! Hơi suy tư lát lập tức khóa mục tiêu người Phó Khương. Ngoài chú ấy ra ai có thể làm ra chuyện như vậy!

      Tô Hàng cau mày, Phó Bạc Yến trầm mặc, hai người bước nhanh ra khỏi bệnh viện, sau đó bắt chiếc taxi chạy thẳng về biệt thự chẳng câu nào, vừa mới vào phòng khách liền nghe thấy tiếng thở dốc của phụ nữ và tiếng rên rỉ kích động của đàn ông.

      Xuyên qua ánh trăng chiếu vào cửa sổ, họ nhìn thấy Hùng Cách Cách ngồi chồm hỗm ghế sofa, hai tay chống ngực người nào đó, vận động nhấp nhô lên xuống. Còn người đàn ông bị đè dưới người mặc dù từ góc độ này của họ thể nào nhìn thấy cơ thể của ta nhưng nghe giognj là có thể biết được, người đàn ông biết xấu hổ đó chính là… Phó Khương!

      Trong nháy mắt Phó Bạc Yến giống như bị người ta đẩy vào vực sâu vạn trượng! Dưới vực sâu muốn hít thở, nhưng lại bị đặt vào trong hầm băng tất cả nhiệt huyết đều bị đông lại thành băng. còn sống chỉ bởi vì đau khổ! Loại cảm giác này cực kỳ tệ, làm có kích động muốn trốn tránh.

      Từ xưa tới nay, đối mặt với đau khổ, có bao giờ muốn trốn tránh đâu?

      Vậy mà lúc này đây muốn bỏ chạy. Thậm chí còn nghĩ: Nếu như xúc động, chạy về khỏi bệnh viện, có phải chẳng phải chứng kiến màn như vậy ? Và cũng phải nếm cảm giác đau lòng đến như vậy ?

      Tức giận và đố kị thiêu đốt người Phó Bạc Yến. Thế nhưng những thứ đó cũng ngăn được giá lạnh của cơ thể, trái tim đau khổ và linh hồn… nát tan!

      Tô Hàng càng thể nào tin nổi vào tất cả những gì chứng kiến! Tất cả điều này biến thành sợi dây thừng siết chặt cổ , làm cảm giác được chốn khiến người ta sợ hãi, khủng hoảng, ngay cả cố vùng vẫy cũng vô lực.

      muốn gầm thét, muốn phẫn nộ chất vấn, muốn gào thét khàn cả giọng nhưng…. lại phát ra được chút thanh nào.

      Là cái gì cướp giọng của ?

      Là... hận? Hay là... ?

      Ha ha... Sao mà buồn cười đến vậy?

      Hùng Cách Cách tưởng mình là ai chứ? Thằng đó là ai? Tên khốn kiếp đó là ai?

      Tại sao ta lại quấn quýt với Hùng Cách Cách?

      Tô Hàng muốn giết người!

      biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ dài như thế kỷ, cũng có thể chỉ là cái nháy mắt mà thôi.

      Có người , cái chết chỉ cần khoảnh khắc mà thôi. Xem ra quả như thế. Ít nhất đối với Phó Bạc Yến và Tô Hàng mà , cái khoảnh khắc nhìn thấy Hùng Cách Cách cưỡi người Phó Khương đủ để họ trải qua cảm giác khủng hoảng và căm phẫn của cái chết trong nháy mắt rồi.

      Tất cả những thứ này, Hùng Cách Cách hề phát ra, chỉ mơ hồ cảm thấy khí có chút là lạ. Dường như… tiếng rên của Phó Khương càng lúc càng mập mờ du dương.

      ngẩng đầu lên, dựa vào trực giác nhìn về phía cửa, mơ hồ nhìn thấy bóng hình của hai người, họ đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào .

      Là người hay là quỷ?

      Hùng Cách Cách sợ tới mức cơ thể run lên, thốt ra tiếng ‘a’ ngắn ngủi!

      Loại thanh này, vào thời khắc này có vẻ cực kỳ mập mờ, cực kỳ giống ‘ thanh kết thúc’ vận động nào đó.

      Phó Bạc Yến và Tô Hàng tức hồi hồn.

      Phó Bạc Yến bị ngọn lửa đố kỵ thiêu rụi bước nhanh tới trước sô pha, vung nắm đấm muốn đánh Phó Khương.

      Hùng Cách Cách bước từ người Phó Khương xuống đất, ngăn lại nắm đầm của Phó Bạc Yến, quan tâm hỏi: “Sao lại về đây?” ấy nên nằm trong bệnh viện, sao đột nhiên lại chạy về chứ? Có phải xảy ra chuyện gì ?

      Phó Bạc Yến cắn răng : “Em trốn !”

      Hùng Cách Cách nguyên do, “Tôi trốn đâu được chứ? làm sao vậy?”

      Tô Hàng nắm lấy cổ áo Hùng Cách Cách, giận kềm được nên mắng: “Người đàn bà dâm phụ này! Cứ là đàn ông phải quyến rũ, có phải ? quyến rũ tôi xong lại quyến rũ cả của tôi! Quyến rũ cả tôi xong lại quay sang dụ dỗ chú út tôi! Rốt cuộc côi coi người nhà họ Phó chúng tôi là cái gì? …”

      “Tách...” Đèn trong phòng khách được Phó Khương bật lên.

      Bộ dạng tức sùi bọt mép của Tô Hàng và vẻ mặt mê mang của Hùng Cách Cách tạo thành đối lập cực kỳ rệt.

      Tầm mắt Tô Hàng trượt từ Hùng Cách Cách ăn mặc hoàn chỉnh đến làn váy hơi nhăn nhúm, rồi đến bắp chân nhẵn nhụi cuối cùng dừng đầu ngón chân đáng .

      Tô Hàng phải người cấm dục nên đương nhiên biết đàn ông và phụ nữ sau khi xảy ra quan hệ như thế nào. Song lúc này đây, Hùng Cách Cách ngoài sắc mặt hơi ửng hồng ra có dấu hiệu nào khác.

      Chẳng lẽ mình hiểu lầm?

      Cậu hít mũi cái, ngửi thấy được mùi gì khác, sau đó đánh mắt nhìn sang Phó Bạc Yến, muốn nhận được chút chứng thực từ trong mắt ấy.

      Phó Bạc Yến tỉnh táo hơn Tô Hàng, nên nhận ra chân tướng sớm hơn cậu bước. yên tâm đồng thời cũng sinh ra loại cảm giác vô cùng may mắn, cùng với tâm trạng phẫn nộ khi bị người ta bỡn cợt!

      Phó Bạc Yến hít sâu hơi, gật đầu sau đó cùng Tô Hàng đưa mắt nhìn sang Phó Khương. Bọn họ cần câu trả lời hợp lý. Mà câu trả lời này chỉ có Phó Khương mới có thể cho được. Nhưng từ dáng vẻ biểu ra lúc này của Phó Khương khó để nhận ra, đáp án của chú ấy chính là: thể trả lời!

      Chỉ thấy Phó Khương đầu tóc tán loạn gợi cảm, cởi trần, đút hai tay vào túi nhếch môi cười, chẳng chẳng rằng xoay người lên lầu hai.

      Nụ cười đó giống như người sau khi ăn được bữa tiệc lớn làm người ta vừa lòng thỏa ý, thể ra lười nhác và thỏa mãn khiến người thấy phải hâm mộ ghen ghét!
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 80: Đàn ông rốt cuộc là cái thá gì? (6)
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com

      Tô Hàng cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, chỉ hận thể xông lên đè người xuống đất đánh cho chú ấy trận tơi bời! Tốt nhất là đánh cho chú ấy mặt mũi sưng vù, đánh bay cả cái răng nhe ra kia nữa! Để xem chú ấy có cười nổi ? Để xem chú ấy còn dám cười nữa ? Để chú ấy vĩnh viễn thể cười nổi!

      Con ngươi Phó Bạc Yến trầm. muốn nhốt Phó Khương vào phòng tối, treo lên trung sau đó dùng roi quất mạnh! Quất tới khi chú ấy da tróc thịt bong, quất tới khi chú ấy đau khổ muôn phần, quất tới khi chú ấy dám tùy tiện điên khùng, hành động tùy ý nữa!

      Đối mặt với ghen ghét củaTô Hàng và Phó Bạc Yến, Phó Khương có vẻ cực kỳ bình tĩnh thong dong. Song đừng thấy bước chân lúc này cực kỳ thảnh thơi, bóng lưng tao nhã, thực tế là phải vội vã chạy vào phòng tắm giải quyết vấn đề mà những người đàn ông trưởng thành đề hiểu.

      Bị Hùng Cách Cách ‘giày xéo’ như vậy, là đàn ông đều chịu nổi! Huống chi thích Hùng Cách Cách, thích đến nỗi chỉ hận thể lập tức chiếm thành của riêng mình!

      Phải biết rằng để người đàn ông phải sắm vai có năng lực trước mặt mình thích, chẳng những thương thân mà còn thương tâm! Thương can! Thương phế! Suýt nữa ngũ tạng của đều bị tổn thương, phải nối máy tới 12…

      Đời người quả nhiên chính là cú điện thoại, phải nối máy trước là tôi. may là chịu đựng được!

      Ba người đàn ông đều có tâm riệng, nhưng lại tận lực che giấu nỗi lòng của mình.

      Thấy Phó Khương biến mất ở lầu hai, Tô Hàng quay đầu lại, bất giác hỏi Hùng Cách Cách: “Hai người làm gì đấy?”

      Hùng Cách Cách gạt tay Tô Hàng nắm cổ áo ra, lui về phía sau bước, lạnh nhạt : “Tôi xoa bóp lưng cho Phó Khương.”

      Tô Hàng cau mày : “Có ai xoa bóp như ? Làm người ta hiểu lầm đúng hơn!”

      Hùng Cách Cách hơi cụp mắt xuống : “Hiểu lầm cũng rất tốt. Ít nhất để tôi biết nhìn nhận tôi thế nào.” Rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Hằng nghiêm túc : “Nhưng tôi muốn cho biết, từ trước đến giờ tôi chưa từng quyến rũ !” xong bèn xoay người lên lầu.

      Tô Hàng kỳ thực quá bất chấp lý lẽ! Dù cho từng có ý với Phó Bạc Yến, từng có suy nghĩ bỉ ổi, nhưng nào giờ chưa từng muốn quyến rũ Tô Hàng! ta dựa vào cái gì mà nhục mạ như vậy? cũng là người có tôn nghiêm, có chuẩn mực, có khí tiết!

      Dâm phụ? Ha ha... buồn cười!

      chẳng qua cũng chỉ là trong lòng hơi xấu xa mà thôi, khi hành động tuyệt đối là liệt nữ thà chết để bảo vệ trinh tiết!

      Mẹ kiếp... Cho đến tận bây giờ, vẫn còn là xử nữ rồi đấy! Xử nữ có hiểu hay ? Có hiểu hay ?

      Hùng Cách Cách cực kỳ căm uất, cảm thấy lời mắng nhiếc của Tô Hàng làm tổn thương tự ái của . Tự ái của vốn nhiều, còn bị Tô Hàng chà đạp, nghiền nát vỡ vụn, là… Quá bi đát!

      Tô Hàng nhìn bóng lưng Hùng Cách Cách, nhìn thở phì phò giậm bước lên cầu thang, có mấy lần mở miệng dường như muốn gọi lại, nhưng thốt ra được lời. Cậu biết, Hùng Cách Cách vô cùng tức giận. Cậu mới vừa mắng là cái gì nhỉ? Dâm phụ? Đúng vậy, dâm phụ!

      Con mẹ nó! Cái miệng của cậu, sao lại muốn ăn đòn như vậy? Đáng đánh! Đáng đánh đòn! Đáng cấu xé!

      Chỉ có điều, ấy trước giờ chưa từng quyến rũ cậu, là có ý gì?

      chưa từng có ý với cậu dù chỉ xíu xiu thôi ư? Là ý này sao?

      A, !

      có cảm giác với cậu!

      Nhưng ánh mắt vừa rồi của nghiêm túc rành rành như thế, xa lạ đến thế!

      Cậu tổn thương , đúng ?

      Hùng Cách Cách giận rồi, đúng ?

      Tô Hàng biết làm sao, giống như con kiến bị bệnh tâm lý, tới lui trong phòng khách.

      Phó Bạc Yến ngồi ghế sa lon, hút hết điếu thuốc này đến điếu khác.

      nhìn đầu lọc lúc sáng lúc tối ngón tay mình, nhìn tàn thuốc giống như tòa thành sụp đổ rơi xuống vỡ vụn, nhìn từng điếu thuốc hoàn chỉnh dần dần biến mất bóng dáng, chỉ còn lại đầu thuốc dưới chân và mùi khói bay khắp phòng, bắt được, giữ lại được, vô dụng…

      Phó Bạc Yến cũng muốn thừa nhận, nhưng bày ra trước mắt – Hùng Cách Cách xa lánh theo bản năng.

      Mặc dù vẫn hỏi thăm đơn giản, giọng điệu quan tâm như cũ, nhưng khi nhìn vào mắt còn nhiệt tình như trước nữa rồi. Hoặc có thể còn ôm tâm tư của thiếu nữ, còn có khát vọng tìm cách đến gần nữa.

      Rốt cuộc sai ở chỗ nào?

      gọi điện thoại cho Xương Kỳ, Xương Kỳ lại cười nhạo tiếng, rồi cúp máy. Gọi lại vẫn tắt máy.

      Phó Bạc Yến rất phiền lòng, nhìn Tô Hàng tới lui trước mặt mình càng bực dọc hơn. với Tô Hàng: “Em lên lầu ngủ . Đừng có lúc lúc trước mặt .”

      Tô Hàng lắc đầu : “ lên ngủ . Em ở đây thôi, đâu hết.”

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng lời hỏi: “Em/ sợ Hùng Cách Cách ?”

      Sau khi trầm mặc trong chốc lát, Phó Bạc Yến nhìn lên lầu, trầm giọng : “Bị em mắng như vậy, mới là lạ.”

      Tô Hàng rối rắm : “Em... em cũng muốn mắng ấy như vậy! Nhưng vừa mở miệng là… Haizz… thôi bỏ , đợi ấy xuống, em nghĩ cách ngăn lại, để cho ấy .”

      Phó Bạc Yến : “Cản được nhất thời, cản được đời. Em phải chú ý lời của mình chút, đừng có vừa há miệng là bắn mũi tên độc lên người ta.”

      Tô Hàng phiền não : “ cả! Em đủ phiền rồi, đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa!” Cậu vò tóc, bất thình lình xoay người ngồi lên ghế sa lon, lại gần Phó Bạc Yến giọng hỏi, “, có cảm thấy chú út cố ý ?”

      Phó Bạc Yến lạnh nhạt quét mắt nhìn Tô Hàng cái, “Giờ em mới phát ra?”

      Tô Hàng vỗ ghế sa lon, mắng: “Em biết ngay mà, chú ta có ý tốt gì đâu! Ấy? , nếu phát ra mưu của chú út, sao nhắc nhở em? có ý gì? Muốn nhìn em xấu mặt trước Hùng Cách Cách phải ?”

      Phó Bạc Yến gằn giọng : “Tô Hàng, em tốt nhất nên suy nghĩ kỹ trước khi , đừng có đổ lỗi cho người vô tội. Chúng ta ở đây cấu xé lẫn nhau chẳng có ý nghĩa gì có. giờ nếu chúng ta thể đồng lòng chống lại người ngoài, Hùng Cách Cách thể trở thành chị dâu hoặc là em dâu. Em muốn gọi Hùng Cách Cách là thím à?’

      Tô Hàng giật mình, dứt khoát : “Kiên quyết thể để cho Hùng Cách Cách trở thành thím của chúng ta!”

      Phó Bạc Yến : “Vậy chúng ta đừng châm chích nhau nữa, trước tiên phải đồng lòng đối ngoại rồi sau.”

      Tô Hàng cau mày : “Em hiểu nổi chú út. Tất cả mọi người tinh thần chú ấy bình thường, lúc xa lúc gần với người ta, làm đủ kiểu chọc ghẹo. Nhưng chú ấy lại rất tốt với Hùng Cách Cách. Để làm Hùng Cách Cách vui vẻ, chú ấy… chú ấy ngay cả em cũng đùa giỡn! đến câu cuối, cậu ta tựa như là cắn răng nghiến lợi.

      Phó Bạc Yến đăm chiêu : “Bất kể chú ấy điên hay điên giả, chỉ cần dính đến chữ ‘điên’ đó chính là nhược điểm của chú ấy. Phụ nữ vốn có cảm giác an toàn, chú ấy có thể cho Hùng Cách Cách cái gì được chứ? Cho dù chú ấy có thổ lộ với Hùng Cách Cách ấy có thể tin tưởng được mấy phần chứ?”

      Mắt Tô Hàng sáng lên, “Có lý! Chú út là người mắc bệnh tâm thần gián đoạn, Hùng Cách Cách…” Cậu vỗ trán tiếp, “Dường như Hùng Cách Cách rất tin tưởng chú út.” Về điểm này cậu rất nhức đầu. Mỗi lần nghĩ đến Phó Khương, cậu sinh ra kích động muốn giết chú ấy cho thỏa mãn. Ngay sau đó là cảm giác vô lực. Phó Khương là chú ruột của cậu, theo lý mà phải là trưởng bối đáng được tôn kính, nhưng người kia lại năm lần bảy lượt trêu đùa cậu! Trò đùa ngày hôm nay ràng là cậu mắc mưu của Phó Khương nên mới có thể ra những lời tổn thương Hùng Cách Cách dưới tình huống mất lý trí đó. Haizz… Kích động là ma quỷ, câu này quả sai chút nào. Bây giờ cậu hối hận thối ruột rồi! Nếu như lúc đó cậu đủ lý trí gây ra tình trạng hỗn loạn như vậy. [Đọc truyện nhanh nhất tạihttp://tieuthuyetedit.com]

      Vừa nghĩ tới Hùng Cách Cách có thể đeo ba lô rời là cậu lại hoảng hốt, giống như sắp mất thứ rất quan trọng với cậu. Có lẽ Hùng Cách Cách đối với cậu mà chỉ là loại thói quen mà thôi. Nhưng cậu ràng quen với tồn tại của , giờ lại muốn bỏ có phải là hơi hợp lý ? Haizz…

      Đúng vậy, thể để cho Hùng Cách Cách ! Tuyệt đối thể để ấy !

      Tô Hàng liên tục nhắc nhở chính mình, bất luận thế nào cũng thể để Hùng Cách Cách bỏ được!

      Phó Bạc Yến thấy sắc mặt của Tô Hàng, lát ra vẻ rối rắm, lát lại trở nên tràn đầy tự tin, mà tim cũng bắt đầu phiêu đãng dậy sóng theo, khó tránh khỏi có hơi sầu não.

      Tô Hàng mắng sai Hùng Cách Cách, Hùng Cách Cách tức giận, có lẽ . Nhưng là, nếu như Tô Hàng xin lỗi Hùng Cách Cách, nhất định tha thứ cho nó.

      Còn phạm sai lầm, muốn đối mặt với xa lánh Hùng Cách Cách lại bất lực. biết nên mở lời sao với Hùng Cách Cách, thừa nhận phong lưu của mình trong quá khứ, kể cả những món nợ tình đếm xuể. ra có thể thẳng thắn nhưng lại cảm thấy làm vậy chẳng có ý nghĩa gì hết. Suy cho cùng giữa và Hùng Cách Cách, hoàn toàn xác lập quan hệ nam nữ trong sáng. Tất cả giống như màn sương mù, nhìn thấu, buồn bực phát hoảng, hết, .

      “Haizz...” Phó Bạc Yến khẽ thở dài cái, sau đó chậm rãi nhếch môi, cười chua xót : “Đó là ngốc tốt bụng.”
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 81: Chúng mình nhau (1)
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com

      Đêm nay là đêm hỗn hợp giữa nóng nảy lo lắng và rối rắm buồn bực.

      Phó Bạc Yến và Tô Hàng cùng ngồi ghế sa lon, thức tròng trọc cho đến khi trời sáng hẳn.

      Bốn giờ mười lăm phút, Hùng Cách Cách từ trong phòng ra, nên làm cái gì làm cái đó, giống như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.

      Tô Hàng mang theo đôi mắt thâm quầng nhìn chăm chăm vào nhất cử nhất động của Hùng Cách Cách. Cậu vốn định tiếp lời xua tan lúng túng nhưng lại phát Hùng Cách Cách căn bản chẳng thèm liếc cậu cái. Tô Hàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, thậm chí là rất luống cuống.

      Phó Bạc Yến vốn muốn hỏi xem Hùng Cách Cách rốt cuộc sao rồi? Nhưng khổ nỗi là tìm được chủ đề để có thể chuyện. Hùng Cách Cách dường như vẫn giống như trước đó, vòng qua vòng lại quanh , hỏi han ân cần, xum xoe nịnh nọt. Suy nghĩ cẩn thận lại cảm thấy bên trong nhiệt tình mơ hồ có thể thấy được xa lánh và cẩn trọng.

      Haizz... Tóm lại là lời khó hết.

      Khi mùi thơm của thức ăn bay ra từ trong phòng bếp, Tô Hàng giống như xác chết khô được máu tươi tưới nhuần, chậm chạp đứng lên rồi từ từ vào phòng bếp.

      Cậu đứng ở phía sau Hùng Cách Cách nhìn múc cháo thành thạo, nghĩ tới muốn đưa tay ra đón lấy nhưng ngờ, cơ thể bị người ở phía sau đẩy cái nên lập tức mất địa hình có lợi.

      Phó Khương đầu tóc bù xù, để trần nửa người và chân , cả người lẫn dưới chỉ mặc chiếc quần jean cạp trễ! chiếm mất vị trí của Tô Hàng, tay cực kỳ tự nhiên đặt lên vai Hùng Cách Cách, mắt đảo vòng quanh hà hơi : “Em nấu món gì mà thơm thế?”

      Hùng Cách Cách quen với những cử chỉ thân mật Phó Khương, cho nên cũng tránh né, mà trực tiếp nhét chén cơm vào trong tay Phó Khương, đáp: “Tôi rưới dầu mè lên dưa leo, còn trộn thêm cả mấy thứ nữa, nấu thành nồi cháo mè đen.” nghĩ lát rồi bổ sung thêm câu, “Bổ thận lắm đấy.”

      Phó Khương cười để lộ ra hàm răng trắng, thân mật bên tai Hùng Cách Cách: “ biết chỉ có em là thương thôi mà.”

      Mặt Hùng Cách Cách đỏ lên, trợn mắt nhìn Phó Khương cái. Ánh nhìn đó giống như mang theo tình ý vô hạn, quả là xinh đẹp động lòng người, muốn nhưng còn thẹn thùng.

      Phó Khương thấy xử lý xong rồi, nên bưng bát cơm của mình lên xoay người nhướn mày với Tô Hàng, bên trong rất có mùi khiêu khích.

      Tô Hàng vô cùng tức giận, cậu bước bước dài xông tới muốn sửa cái tên biết xấu hổ này trận! Cơn giận này cậu nín nhịn cả đêm rồi! Nếu còn phát tiết ra, cậu sợ mình tức đến nổ tung mất! Vấn đề sức khỏe thể chất và tinh thần của bản thân cùng với những thứ tình thân vớ vẩn kia đều xuống địa ngục hết !

      Phó Khương lui về phía sau bước, khoa trương kêu lên: “Tiểu Hàng Hàng, cháu muốn làm gì?”

      Tô Hàng phát ra tiếng kêu rên nhẫn: “Ưmh...”

      Phó Khương tiếp: “Chú biết, sáng sớm đàn ông đều có chút phản ứng sinh lý nhưng bổ nhào như lang như hổ vào chú giống cháu chú có hơi lo lắng đấy, thể trạng của chú đây kìm giữ được nhiệt tình của cháu đâu. Chậc chậc… cháu xấu hổ hay sao mà mặt đỏ hết lên cả rồi? Lắc đầu hả? Cháu lắc đầu là có ý gì? phải thẹn, vậy cảm rồi. Cháu cẩn thận bị bệnh SARS (**) đấy. Mau, mau lên, mau cách ly . Còn lắc đầu nữa hả? Haizz… tâm tư của thiếu niên chú còn hiểu sao.” xong bèn bưng bát của mình đến trước bàn ăn ngồi xuống bắt đầu thưởng thức món dưa leo rưới dầu vừng của Hùng Cách Cách.

      (**) SARS là hội chứng hô hấp cấp tính nặng (tiếng : Severe acute respiratory syndrome; viết tắt: SARS) là chứng bệnh hô hấp ở con người gây ra bởi loại virus mang tên virus SARS. Giữa tháng 11 năm 2002 và tháng 7 năm 2003, dịch SARS bùng phát ở Hồng Kông lan tỏa gần như trở thành đại dịch, với 8422 trường hợp và 916 trường hợp tử vong toàn thế giới (10,9% tử vong) theo Tổ chức Y tế Thế giới. Chỉ trong vòng vài tuần lễ, SARS lan từ Hồng Kông sang lây nhiễm nhiều người khác tại 37 quốc gia thế giới vào đầu năm 2003.

      Tô Hàng đứng tại chỗ với gương mặt đỏ bừng, tiếp tục mắt đối mắt với Hùng Cách Cách.

      Đừng lầm tưởng rằng Tô Hàng bị Phó Khương làm tức đến nội thương, thường ngoài dự liệu, cũng rất bi kịch.

      Vào lúc Phó Khương kêu to ‘Tiểu Hàng Hàng, cháu muốn làm gì?’ Hùng Cách Cách bưng bát cháo mè đen vừa múc xong chợt xoay người lại, dùng ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn về phía Tô Hàng và Phó Khương. Khi nhận ra Tô Hàng giơ nắm đấm uy hiếp Phó Khương nhanh nhẹn giơ bát cháo ra, chặn cú giúp Phó Khương.

      Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách ngăn cản, tốc độ lập tức chậm lại, sức lực cũng giảm bớt.

      Kết quả là, xuất màn thế này… nắm đấm của Tô Hàng từ từ rơi vào bát cháo Hùng Cách Cách bưng.

      Trong bát cháo nóng vừa múc vẫn còn nóng hổi, bốc hơi nghi ngút.

      Màu sắc trong bát trông rất đẹp mắt, chẳng những có cháo nóng đen bóng mà còn có nắm đấm đỏ au.

      Tô Hàng kêu rên, Phó Khương ăn vô cùng hả hê với kiểu cười nỗi đau của người khác.

      Đây chính là chân tướng.

      Tô Hàng nghĩ: Hùng Cách Cách di chuyển, cậu cũng di chuyển! Nếu cậu mắng sai Hùng Cách Cách nỗi đau này cậu đáng phải chịu.

      Hùng Cách Cách nghĩ: có phải Tô Hàng ngủ ngu luôn rồi ? Mộng du hả? biết nắm đấm của mình đút vào trong bát cháo à? Hay là… bị phỏng ngốc luôn rồi?

      Trong lúc hai người giằng co, Phó Bạc Yến lên tiếng : “Ăn cơm !”

      Hùng Cách Cách đáp lại tiếng, hết sức bình tĩnh dời chén cháo .

      Tô Hàng cúi đầu, dùng nước lạnh rửa cháo tay sau đó xoay người ngồi vào trước bàn cơm. Hùng Cách Cách chịu để ý đến cậu nên tâm trạng của cậu cực tệ.

      Hùng Cách Cách bưng chén lên múc thêm chút cháo vào bên trong chén cháo bị Tô Hàng làm hỏng, sau đó quay người đặt chén cháo này trước mặt Tô Hàng. Khóe miệng Tô Hàng giật giật rất lâu, cậu biết có nên đưa ra cho Hùng Cách Cách đề nghị, đề nghị đổi cái chén mới, múc cháo mới cho cậu ?

      Hùng Cách Cách làm bộ như nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Tô Hàng, sau khi múc cháo cho mình và Phó Bạc Yến xong, ngồi xuống yên lặng ăn. Thực ra trong lòng vui đến nở hoa rồi.

      Lúc vừa mới ăn, đầu tiên Phó Khương khen ngợi tay nghề của Hùng Cách Cách, sau đó chuyển ánh mắt lên người Tô Hàng, hỏi: “Tiểu Hàng Hàng sao cháu ăn ? Có phải cháu chê Hùng Cách Cách nấu cháo hợp khẩu vị của cháu ? Nếu cháu ăn đưa đây cho chú.”

      Cho chú? Nằm mơ ! Tô Hàng hừ lạnh tiếng, bưng chén lên bắt đầu húp cháo.

      Phó Khương lại : “Chậc chậc... Tiểu Hàng Hàng, cháu là chòm sao cự giải hả?”

      Tô Hàng bực bội đáp lại: “Chú mới là chòm cự giải ý!”

      Phó Khương lắc đầu “Chú phải chòm sao đó, nhưng theo kinh nghiệm phân tích nhiều năm của chú cháu nhất định là chòm đó. tin cháu nhìn tay mình thử xem, bị luộc thành con cua đỏ rồi. Ha ha... Ha ha ha... Cháu nhất định là chòm cự giải .”

      trán Tô Hàng nổi gân xanh, cậu gầm lên: “Cháu phải chòm cự giải!”

      Phó Khương cảm khái : “Haizz... Đúng là trẻ con. phải phải chứ sao, cháu hét gì chứ? Cháu nhìn , vừa mới la lên là nước cháo phun linh tinh rồi. Cháu lớn vầy rồi, phải chú ý hình tượng chứ.”

      trán Tô Hàng lại nổi lên thêm đường gân xanh nữa, cậu cắn răng nghiến lợi: “Cháu chú ý hình tượng ư? Chú nhìn lại bản thân mình , để trần nửa người lại còn ở đây lượn lượn lại có hình tượng rồi!”

      Phó Khương cúi đầu nhìn qua nhìn bộ ngực của mình, nhếch miệng cười : “Có phải cháu nghen tỵ vì cơ ngực của chú rắn chắc hơn cháu, vòng eo dẻo dai hơn cháu, cánh tay cơ bắp hơn cháu ?”

      Tô Hàng giận dữ hét lên: “Cái cơ bắp chảy xệ của chú kia mà cũng đòi so sánh với cháu ư?”

      Phó Khương nhướn mày : “Ha ha... chú có tự tin khoe ra, cháu có dám vậy ? Nào nào đến đây, cháu cởi ra để chú út nhìn coi, để Hùng Cách Cách làm nhân chứng.”



      Tô Hàng nhìn về phía Hùng Cách Cách, thấy hai mắt sáng ngời có thể sánh ngang bóng đèn 2000 kW! Nhìn biểu tình của ràng là : cởi cởi , để cho tôi nhìn chút!

      Tô Hàng tức đỏ mặt, nhìn Phó Khương mắng: “Bỉ ổi!”

      Phó Khương tấm tắc : “ ngờ người làm nghệ thuật lại cơ thể người là bỉ ổi. Xem ra lúc cháu vẽ tranh trong đầu nhất định là nghĩ tới những chuyện bỉ ổi chịu nổi rồi.” nghiêng người đến gần Hùng Cách Cách cười gian , “Đeo kính màu nhìn người nhìn thấy ai cũng đều có màu sắc cả. Sau này cách xa nó chút, kẻo nó xem em là kẻ có sắc tâm thối tha đấy.” (Kính màu tức là thành kiến hay cái nhìn phiến diện. Khương chơi chữ ấy xiên Tô Hàng ấy mà.)

      đến mức này rồi có là người ngu cũng hiểu, đây là Phó Khương cố tình chèn ép Tô Hàng, dùng lời châm chọc cậu báo thù cho Hùng Cách Cách!

      Tối hôm qua, lúc Tô Hàng chửi Hùng Cách Cách như tát nước, tuy Phó Khương gì cố ý để họ xảy ra hiểm lầm từ đó dần sinh ra trở ngại, nhưng lại muốn thấy người khác bôi nhọ Hùng Cách Cách, dù cho tất cả những thứ này đều là hướng theo sắp đặt của .

      Bất kể là ai cũng có quyền nhục mạ Hùng Cách Cách!

      Con người mọn vậy đấy, hễ ai đắc tội với luôn tìm thời cơ để trả thù lại.

      Vừa hay sáng sớm hôm này Tô Hàng đụng trúng họng súng.

      Phó Bạc Yến nhìn Phó Khương trừng trị Tô Hàng, có chút xíu ý định giúp đỡ. nghĩ: để Hùng Cách Cách xả giận, cũng tốt.

      Nhưng khi thấy Phó Khương vừa trị Tô Hàng xong là quay ngoắt ra bắt đầu khoe mẽ trước mặt Hùng Cách Cách hơi gai mắt. mở miệng: “Chú út, chú cũng chú ý giữ hình tượng trước mặt bề dưới chút chứ, dầu gì cũng nên mặc áo vào.” Phó Khương là bề , kéo mình với Hùng Cách Cách làm người vai dưới để khoảng cách trở nên thể vượt qua! [đọc truyện nhanh hơn tại tieuthuyetedit.com]

      Phó Khương liếc Phó Bạc Yến cái, thản nhiên : “Được. Dù sao chú mặc áo rồi mặc quần nữa, Cháu cứ khăng khăng bảo chú để trần cái gì cũng thế cả, vậy để lộ ra chỗ mạnh của mình vậy.”

      Phó Bạc Yến tức giận cực kỳ, “Chú!”

      Phó Khương nhếch môi cười : “Tất cả mọi người đều là đàn ông, sợ cái gì chứ? Chú lại thấy mặc quần áo vào thoải mái bằng khỏa thân. Chỉ có để cơ thể gần gũi với tự nhiên, dung nhập vào tự nhiên tự nhiên mới có thể thuộc về cháu được.” Rồi quay đầu nhìn về phía Hùng Cách Cách, “Em để ý việc trần trụi ăn cơm chứ?”

      Dưới cái nhìn chăm chăm của Phó Bạc Yến và Tô Hàng, gò má Hùng Cách Cách đỏ lên, cúi thấp đầu lẩm bẩm: “Việc đó… tùy .” Há há… Vừa ăn cơm vừa ngắm trai đẹp là chuyện tuyệt vời biết nhường nào chứ? Tại sao phải từ chối? Nếu Phó Khương sợ người khác nhìn chẳng lẽ còn phải xem người ta nghĩ sao chắc?

      Đỉnh đầu Phó Bạc Yến bắt đầu bốc khói, hàm răng Tô Hàng bắt đầu ma sát va chạm vào nhau.

      Phó Khương đứng lên làm Phó Bạc Yến và Tô Hàng sợ tới mức dám thở, lầm tưởng rằng muốn cởi quần, chơi trò khỏa thân chạy nhong! Nhưng ngờ lại chỉ nhếch môi cười chế giễu: “Hai đứa đúng là hai con sói con lại dùng ánh mắt háo sắc nhìn chòng chọc chú. Chú biết các cháu muốn nhìn chú khỏa thân nhưng chú thể thỏa mãn loại ảo tưởng này của hai đứa được.” Rồi nháy mắt quyến rũ Hùng Cách Cách, “Sau này có cơ hội cho mình em xem.”

      rồi bưng chén lên vào nhà bếp lại tự múc cho mình bát cháo nữa.

      Mặt Hùng Cách Cách đỏ lựng như máu rồi.

      Khi Phó Khương quay về chỗ ngồi, Phó Bạc Yến và Tô Hàng mới lấy lại tinh thần từ trong trí tượng tượng mắc ói, họ giơ đũa lên quyết định bắt đầu ăn cơm.

      Vậy mà, khiến cả ba người đàn ông ngờ được là bàn cơm chỉ còn lại ba đĩa trống trơn, ngay cả miếng dưa muối cũng thấy!

      Ba người đàn ông cùng nhau nhìn về phía Hùng Cách Cách.

      Phó Khương hỏi: “Em ăn sạch tất cả dưa muối rồi à?”

      Hùng Cách Cách ngượng ngùng liếm miệng đáp: “A, sao, tôi thích ăn mặn, sợ mặn.”

      Nếu bọn họ thích đấu đấu lại, đánh tới đánh lui, vậy đành phải mình chiến tuyến, ăn sạch đĩa dưa muối thôi.

      Ba người đàn ông, buông đũa xuống hết ý kiến. Cháo mè đen vô vị nhạt nhẽo này rốt cuộc phải ăn tiếp thế nào đây? Bổ thận cũng phải bổ theo cách này chứ?

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 82: Chúng mình nhau (2)
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com

      Bởi vì Phó Bạc Yến còn trong thời gian dưỡng thương cho nên tất cả mọi người đều ở lại trong biệt thự, ăn bơ làm biếng, chơi trò thấp kém mắt to trừng mắt nhưng lại cực kỳ tiêu tốn thời gian.

      Tô Hàng vẫn muốn tìm cơ hội đôi lời với Hùng Cách Cách, nhưng Phó Khương này hệt như con muỗi chích lên thịt người, lúc nào cũng dính người Hùng Cách Cách, muốn phủi cũng phủi được. Trừ phi bạn vỗ chết nó! Nhưng mà con muỗi này lại biết võ. Chú ấy từng học kungfu thiết bố sam (**), thực rất khó để tìm ra chỗ hiểm của chú ấy.

      Thiết bố sam hay còn gọi là ‘áo giáp sắt’ là bài tập luyện vai, ngực, lưng cho thành cứng như sắt, luyện bụng. Khởi luyện bằng cách xoa toàn thân, nằm vật cứng. Sau tăng lên bằng các bài tập phi lưng, ngực, vai v.v. lên cát. Tương truyền công phu này do thiền sư Tây Tạng truyền cho Thiếu Lâm tự và rất được ngưỡng mộ. Hoặc đào hố cát mịn chừng 0.33 m rồi nắm 2 tay xà ngang thả rơi mình xuống hố cát sao cho thân mình, ngực, bụng, vai, lưng rơi chạm xuống cát. Trước khi luyện như vậy nên quấn vải thân mình rồi xoa mạnh vào thân mình.

      Vết thương của Phó Bạc Yến đỡ nhiều rồi nhưng vết bầm mặt vẫn chưa tan hết. Mỗi khi lấy gương soi chỉ muốn nở nụ cười vô cùng hấp dẫn nhưng khốn nỗi là làm được! Thôi được rồi, đành phải nhẫn nhịn, đợi sau khi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn chuyện với Hùng Cách Cách lại. Khoảng thời gian này đối với quả thực là đau khổ và giày vò!

      Cứ như vậy bảy ngày trôi qua, vết thương của Phó Bạc Yến khỏi bảy tám phần nên phải làm.

      Hùng Cách Cách làm trợ lý của Phó Bạc Yến nên đương nhiên phải bám gót sau .

      Khi Hùng Cách Cách xuất trong công ty, lập tức gây ra ít xôn xao.

      Ai có thể ngờ được nàng xinh đẹp quyến rũ trước mắt này lại chính là Hùng Cách Cách chứ?

      Các chàng trai sục sôi, các ghen tỵ.

      Các chàng trai mặc dù biết là hoa có chủ nhưng vẫn có kẻ kích động dòm ngó hai cái. Những tên bình thường chẳng thèm ngó tới Hùng Cách Cách nay cũng bắt đầu thường xuyên nhìn lén , cũng cố gắng tìm cơ hội hẹn ra ngoài tụ họp lát.

      Các bắt đầu tụ tập tốp năm tốp ba, dùng ngữ điệu ‘chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi’ và biểu tình ‘ ra là vậy’ trắng trợn bà tám về lịch sử phẫu thuật thẩm mỹ của Hùng Cách Cách. Từ mắt của đến mũi, lại từ mũi đến miệng. Từ miệng đến ngực rồi lại từ ngực đến mông. tóm lại Hùng Cách Cách chính là nàng trải qua phẫu thuật thẩm mỹ trong nháy mắt biến thành mỹ nữ!

      Thỉnh thoảng thanh tốt bụng đứng ra chất vấn: phẫu thuật thẩm mỹ thể nào thoáng cái làm xong được, cũng thể nào khôi phục lại tốt như vậy trong thời gian ngắn thế?

      Đám con đều lựa chọn bỏ ngoài tai thanh đó, coi như hoàn toàn nghe thấy! Kỹ thuật y học bây giờ phát triển tân tiến như vậy, biến nàng xấu xí tức thành đại mỹ nhân thanh thoát! có gì là thể cả! Tóm lại, Hùng Cách Cách phẫu thuật thẩm mỹ!

      Lời đồn trong khu làm việc nổi lên khắp nơi, Phó Bạc Yến ngồi ghế ông chủ trong phòng làm việc, nhìn chăm chăm Hùng Cách Cách bằng đôi mắt đen nhánh, dịu dàng : “ cảm thấy em có tâm , có tiện ra ?” Trước tiên vứt đề cho Hùng Cách Cách, chỉ cần Hùng Cách Cách cho ra đáp án có thể đúng bệnh hốt thuốc rồi.

      Hùng Cách Cách ngẩng đầu nhìn Phó Bạc Yến, kinh ngạc : “ nhìn ra được à?”

      Phó Bạc Yến gật đầu nghiêm túc : “ hy vọng em có thể chia sẻ nỗi lòng của em với .”

      Hùng Cách Cách rối rắm lát, hạ quyết tâm : “Phó tổng, tôi… Tiền lương của tôi.” hơn tháng rồi mà xu tiền lương cũng nhìn thấy! A! A! Thiên lý ở đâu chứ!

      Phó Bạc Yến sững sờ lát rồi lắc đầu cười cười, lấy thẻ ngân hàng trong bóp ra đưa cho Hùng Cách Cách, “Tiền lương của em đây.” nghĩ chút rồi bổ sung thêm câu, “Còn có cả tiền mua những món đồ kia nữa.”

      Hùng Cách Cách hoan hô nhận lấy tấm thẻ, cười khép được miệng. Cảm tạ tổ chức, cảm tạ lãnh đạo, cảm tạ chủ nghĩa xã hội, ông chủ ăn bớt tiền của nhân viên, amen! ngóng khoản tiền lương này lâu lắm rồi. muốn gửi chút tiền về nhà, muốn cho bố mẹ biết mình vẫn sống rất tốt; muốn mua chút quà cho Phạm Bảo Nhi để cậu ấy cười toe toét; muốn mua cho mình bộ sách manga bản số lượng có hạn, nuôi dưỡng tâm hồn non nót của mình! Có tiền tốt .

      Phó Bạc Yến vừa muốn mở miệng gì đó Hùng Cách Cách liền cướp lời trước: “Tôi biết, tôi biết rồi, sáu số sau của thẻ ngân hàng chính là mật mã!” Thế rồi cười ha ha siết chặt tấm thẻ chạy .

      Phó Bạc Yến nhìn bóng lưng Hùng Cách Cách, mặt tràn đầy ý cười cưng chiều.

      Có lẽ quá nhạy cảm rồi. Hùng Cách Cách vẫn là Hùng Cách Cách của ngày nào, vẫn là Hùng Cách Cách thích vây quanh có điều mưu tính cả. bảo bối ngây thơ như vậy muốn buông tay.

      Niềm vui của Hùng Cách Cách đơn giản như vậy nhưng luôn có thể dễ dàng lây sang .

      biết lo lắng bất an mấy ngày gần đây của rốt cuộc là vì cái gì? Có lẽ nguyên nhân là tại Xương Kỳ, có lẽ nó đến từ Phó Khương. Ha ha… Chỉ cần làm là tốt rồi. Ít nhất trong tám tiếng giờ hành chính này Hùng Cách Cách vẫn ở bên .

      Buổi trưa, tóc tai Tô Hàng như ổ gà, bò dậy khỏi giường hệt như Vampire sau khi say rượu. Cậu vốn muốn lập tức chạy tới công ty nhưng vừa nghĩ đến hờ hững của Hùng Cách Cách là cậu lại thấy tiu nghỉu, trong lòng khó chịu ra được.

      Cậu thử lấy lòng , lại trốn tránh cậu như tránh rắn rết.

      Tô Hàng cậu phải có phụ nữ bám theo? Tội gì cậu phải bám riết chán ngắt vậy chứ. Người ta còn khinh chẳng thèm ngoái lại nhìn.

      Tô Hàng đứng trước gương, nheo mắt đánh giá mình lượt, càng nghĩ càng hiểu, ánh mắt của Hùng Cách Cách vì sao dừng lại người cậu chứ? Theo lý mà cậu rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của mới đúng.

      Lông mày dày thưa, mắt lấp lánh có hồn, đuôi mắt còn hơi xếch lên, sống mũi thẳng tắp, miệng hơi hồng nhưng khẩu hình môi có cong. Tô Hàng tạo hình mấy cái trong gương, càng cảm thấy mình có thể là rồng phượng trong biển người, nhưng lại càng lúc càng hiểu sao khi mình rơi vào trong mắt Hùng Cách Cách lại thành kẻ vô dụng bỏ chứ?

      Cậu cau mày đổi bộ âu phục thoải mái được cắt may vô cùng vừa người, rồi cậu lại soi gương vuốt tóc hai lần mới hài lòng xuống lầu.

      Cậu vốn định lái xe ra ngoài hóng gió, tùy tiện túm lấy nàng, nghe tiếng thét chói tai của nàng, nhìn nàng lấy lòng mình để tăng thêm chút lòng tự tin, nhưng biết vì sao cậu càng nghĩ càng thấy phiền, dứt khoát bộ ra ngoài biệt thự rồi ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại bước từng bước về phía công ty.

      từ 12 giờ trưa đến 5 giờ chiều, lúc cậu chỉ còn lại hơi thở cuối cùng rốt cuộc cũng nhìn thấy cửa chính của công ty.

      Trước đây dưới trướng cậu, cậu hề thương tiếc, Hùng Cách Cách cũng phải bôn ba giữa công ty và biệt thự như vậy sao?

      Trong lòng Tô Hàng đột nhiên biến thành ngũ vị tạp trần.

      Khi Tô Hàng kéo lên cơ thể mệt mỏi chuẩn bị qua đường Phạm Bảo Nhi vừa vặn ngang qua đây, vừa liếc cái trông thấy Tô Hàng.

      Con ngươi Phạm Bảo Nhi rét lạnh, cơn giận bùng lên, vọt tới trước mặt Tô Hàng như cơn gió lốc, với giọng điệu châm chọc: “Aiyo, đây phải ông chủ của Hùng Cách Cách đó sao? Xem chừng là cả thể xác và tinh thần đều mệt lử ha. Đào hoa nhiều quá biết hái được đóa nào chưa? Nhìn bộ dạng của đúng là bị hư thận nặng rồi! Trở về tôi phải cho Hùng Cách Cách biết, tuýp đàn ông như thế đáng để thích, nếu cứ khăng khăng thích tên mặt trắng ràng thận hư vậy phải là mắt có vấn đề hay sao…”

      đợi Phạm Bảo Nhi xong, Tô Hàng bắt lấy cổ tay , kích động hỏi: “ cái gì? Hùng Cách Cách thích tôi?”
      bellchuongPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :