1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hủ mộc sung đống lương

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Type: Thuy Tran

      CHƯƠNG 08
      CHÂN TƯỚNG VÔ ĐỊCH
      Đoan Mộc Mộ Dung thần sắc băng sương, coi như nhìn thấy, toàn bộ tinh thần đều đặt vào chiến trường, miệng khẽ nhúc nhích. Cao thủ của Lam Diệm Minh chậm rãi lùi về cạnh .

      Kỷ Vô Địch kéo vạt áo Viên Ngạo Sách , “A Sách, lão để ý đến ta.”

      để ý càng tốt. Khỏi lo chuyện ngoại tình.” Viên Ngạo Sách tiếp tục đại nghiệp sát phạt.

      Kỷ Vô Địch bĩu môi , “Lão vừa già vừa xấu…”

      Đoan Mộc Mộ Dung rốt cục nổi giận đùng đùng, lớn tiếng quát, “Ngươi bảo ai vừa già vừa xấu? !”

      Kỷ Vô Địch thâm thúy , “Làm người quý ở chỗ tự hiểu mình.”

      Đoan Mộc Mộ Dung bình sinh khó tha thứ nhất là kẻ nào dám mình xấu. xuất thân trong y dược thế gia, tổ tiên tại Giang Nam cũng có chút danh tiếng. Trong mắt thiên hạ, cuộc sống của lão tuy thể là đại phú đại quý, nhưng cũng là cơm áo lo. Thế nhưng trong lòng lão vẫn có vướng mắc khó có thể ra - Hoa gia.

      Từ khi hiểu chuyện, Đoan Mộc Mộ Dung luôn rất tự tin với dung mạo của mình, mọi người cũng thường khen lão thanh tú vô song. Nhưng tự tin này hoàn toàn biến thành tự ti từ sau khi gặp phụ thân của Hoa Hoài Tú là Hoa Vân Hải. đời này lại còn có nhân vật chói sáng xuất chúng tựa trăng sáng giữa trời cao như vậy! Trước mặt người đó, mình chỉ bé hèn mọn như con kiến mà thôi.

      Từ đó, trừ đố kị với Hoa Vân Hải ra, còn hận cả Hoa gia. Lão vẫn cho rằng, nếu phải Hoa gia tiền nhiều thế mạnh, tuyệt đối thể sinh ra Hoa Vân Hải phong hoa tuyệt đại, nhiễm bụi trần như thế.

      Chính bởi vậy, khi minh chủ Lam Diệm Minh tới tìm, ra kế hoạch muốn lão phối hợp, Đoan Mộc Mộ Dung lập tức đáp ứng. Dù thể thắng được dung mạo của Hoa Vân Hải, phải thắng ở phương diện khác! Chỉ cần có thể hạ Hoa gia, lão tình nguyệntrả bất cứ giá nào.

      Kỷ Vô Địch thấy sắc mặt ngừng biến hóa, bèn giọng với Viên Ngạo Sách, “A Sách, ngươi đoán xem, liệu lão có phải là kẻ xấu xí quái dị, sau đó lại thuận tay lột da mặt người chết mà đắp lên ?”

      Viên Ngạo Sách cũng nhận ra Đoan Mộc Mộ Dung cực kỳ chú ý đến dung mạo của mình, liền phụ họa, “thế lão kém may mắn quá rồi, tùy tiện lột lại lột trúng loại mặt này.”

      Đoan Mộc Mộ Dung tức giận đến run bần bật, hai mắt gần như muốn phun lửa. Nhưng lão biết rất , luận võ công, mười kẻ như lão cũng phải là đối thủ của Viên Ngạo Sách. Cho nên lão chỉ hừ mũi, “Các ngươi muốn thế nào cũng được, dù sao ngày này năm sau cũng là ngày giỗ của các ngươi!”

      Đệ tử Lam Diệm Minh tấn công càng hung hiểm hơn.

      Kỷ Vô Địch thở dài , “Vì sao tất cả kẻ xấu đều thích mấy câu này vậy?”

      Viên Ngạo Sách thuận tay chém ngang sườn tên Lam Diệm Minh muốn đánh lén Kỷ Vô Địch, lạnh nhạt đáp, “Vì thường hay luyện qua trước khi bọn chúng biến thành người xấu.”

      Kỷ Vô Địch suy nghĩ chút lát, “Ta thích câu kia hơn: Ngươi kêu , ngươi có kêu thế nào cũng ai nghe thấy đâu.”

      Đoan Mộc Mộ Dung nhíu mày, “Kẻ xấu nào những câu ấy?”

      Kỷ Vô Địch cười híp mắt mà công bố đáp án, “Hái hoa đạo tặc.”

      Đoan Mộc Mộ Dung bỗng nhiên tức giận nữa. Bởi vì hai chữ “hái hoa” khiến lão nhớ đến Hoa Vân Hải. Nếu đời này có tên đạo tặc đến “hái” Hoa Vân Hải, rất cảm kích kẻ đó.

      Kỷ Vô Địch nhìn xung quanh lát, hỏi, “Con trai ngươi đâu rồi? Lần trước chúng ta chia tay vội vàng, còn chưa kịp nhắc trả lộ phí nữa. Dù sao, chuyện tặng bộ bàn cờ bạch ngọc làm lễ gặp mặt cho ta cũng xảy ra từ lâu lắm rồi.”

      Từ lúc sinh ra đến giờ, có lẽ đây là lần đầu Đoan Mộc Mộ Dung gặp phải loại người da mặt dày đến mức này, lát mới trấn tỉnh trả lời, “Nó nơi rất an toàn.”

      Kỷ Vô Địch khẽ cau mày, “ phải ngươi nhốt con mình lại rồi chứ?”

      Đoan Mộc Mộ Dung nhất thời giận đến nghẹn họng, “Ngươi, ngươi, ngươi…”

      “Thẹn quá hóa giận sao?” Kỷ Vô Địch ngạc nhiên.

      Mặc dù trong trạng thái đối địch, nhưng người của Huy Hoàng Môn đều gửi cho Đoan Mộc Mộ Dung ánh mắt cảm thông.

      “Kỷ Vô Địch, giết ngươi, ta thề làm người!” Đoan Mộc Mộ Dung mấp máy miệng cực nhanh, mắt của đám bù nhìn bị Lam Diệm Minh thao túng từ từ sáng lên. Nhưng ánh sáng đó phải là thần trí thanh tỉnh, mà tựa như sói đói mấy ngày ăn nhìn thấy mồi ngon.

      Kỷ Vô Địch cao giọng, “A Chung, nhanh lên, dùng đầu của ngươi đâm chết Đoan Mộc Mộ Dung!”

      Chung Vũ, “…”

      Bọn Tả Tư Văn cơ mặt đều nhịn được co quắp.

      Hữu Khổng Vũ hét lớn, “Những chuyện như đâm chết người này cứ để loại dã man như ta làm tốt nhất.”

      được.” Thế công của Lam Diệm Minh ngày càng hung hiểm, Kỷ Vô Địch dù được Viên Ngạo Sách bảo vệ, cũng dần phải thở gấp, “A Hữu, ngươi còn có A Tả… thể để thủ tiết được.”

      Hữu Khổng Vũ đưa mắt nhìn Tả Tư Văn giữa khoảng trống chiến trường, thấy nghiêm túc đối địch, liền lẩm bẩm, “Sao Môn chủ ghép Thượng đường chủ và Chung đường chủ thành đôi?”

      Kỷ Vô Địch đáp, “Ta phải để dành A Thượng cho A Hạ.”

      Tay nắm quạt của Thượng Thước mềm nhũn, thiếu chút nữa dâng cả cánh tay cho địch, may mà có Tả Tư Văn ở bên cạnh giải vây. Toàn thân vã mồ hôi lạnh, oán giận kêu to, “Môn chủ, đối địch quan trọng hơn.”

      “Cách của ta tuyệt đối sai sót!” Kỷ Vô Địch giơ nắm đấm lên, “Đâm chết !”

      “Tuyệt sai sót?” Viên Ngạo Sách vừa muốn chém người vừa lo bảo vệ người đến mức muốn phân thân ra, nghe vậy liền nhấc Kỷ Vô Địch lên ném vụt .

      Đoan Mộc Mộ Dung sững sờ nhìn Kỷ Vô Địch ngày càng tới gần mình, bất giác rụt cổ lại. Lẽ nào Viên Ngạo Sách thực định dùng Kỷ Vô Địch để đâm chết lão? Trong lúc kinh hoàng dưới bụng bị luồng khí lạnh xuyên thấu, ngay sau đó là cơn đau đến như núi lỡ…Ý thức từ từ tan rã.

      Những chuyện xưa cũ đan xen vào nhau ùa vào tâm trí. Nụ cười chờ mong của cha mẹ, khuôn mặt kinh ngạc của Đoan Mộc Hồi Xuân…Tất cả nhanh chóng lướt qua rồi dần nhạt nhòa. . .

      Chỉ có dung mạo xuất chúng như thiên tiên Hoa Vân Hải là còn ở lại…Mãi cho đến khi chìm vào tăm tối.

      Viên Ngạo Sách rút kiếm ra khỏi bụng Đoan Mộc Mộ Dung, dùng tay đón lấy Kỷ Vô Địch rơi xuống.

      Kỷ Vô Địch thở phào hơi, “Sợ muốn chết, ta còn tưởng rơi xuống người nữa chứ.”

      tốt sao?” Viên Ngạo Sách nhấc chân đá thi thể của Đoan Mộc Mộ Dung ra xa, xoay người đặt y xuống đất, tiếp tục vung kiếm quét qua đám đệ tử Lam Diệm Minh công kích.

      tốt. Lỡ trúng mặt sao? gặp ác mộng mất.” Kỷ Vô Địch co mình lại trong ngực .

      Viên Ngạo Sách nhíu mày , “Chẳng phải ngươi trừ bỏ Đoan Mộc Mộ Dung là cách tuyệt sai sót sao?” Vì sao đám bù nhìn của Lam Diệm Minh hình như càng lúc càng điên cuồng hơn.?

      Kỷ Vô Địch , “Ý ta là, đem đầu A Chung đâm Đoan Mộc Mộ Dung tuyệt sai sót, chắc chắn đâm là chết luôn.”

      Thực là, ngay cả ranh giới sinh tử cũng thể trông mong y nghĩ được bình thường. Viên Ngạo Sách thở dài vung kiếm.

      Mặc dù Đoan Mộc Mộ Dung chết, nhưng tình thế của Huy Hoàng Môn lúc này vẫn hề lạc quan. Thượng Thước bị thương nhiều chỗ, sắc mặt cứ tái nhợt dần. Lưng Tả Tư Văn cũng bị chém nhát. Chung Vũ và Hữu Khổng Vũ có khá hơn, nhưng vẫn liên tiếp gặp nguy hiểm. Trán Viên Ngạo Sách cũng lấm tấm mồ hôi lạnh. Số lượng bù nhìn của Lam Diễm Minh đông hơn họ mấy chục lần, cũng biết mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa.

      Kỷ Vô Địch đột nhiên “A” tiếng.

      “Ngươi lại có biện pháp tuyệt sai sót nào nữa?” Viên Ngạo Sách rít qua kẽ răng.

      có, ta chỉ định hỏi, vì sao chúng ta chạy?”

      … Vì sao bọn họ vì sao chạy? Huy Hoàng Môn ai nấy đều có cảm giác như mình bó tay chịu chết. Có lẽ vì đánh quá thuận tay nên trong đầu họ trừ giết sạch đám người trước mắt, hoàn toàn nghĩ tới việc mình có thể trốn.

      “Lâm trận bỏ trốn, phải là tác phong của ta.” Ánh mắt Viên Ngạo Sách trở nên rất sắc bén.

      Kỷ Vô Địch tiếp tục, “Chúng ta rút lui là thượng sách.”

      “…” Viên Ngạo Sách tiếp tục chém người.

      “Chúng ta thâm nhập vào lòng địch, bắt giặc trước bắt tướng!” Tả Tư Văn .

      Viên Ngạo Sách nhấc Kỷ Vô Địch lên, phi thân vào trong.

      Đám Tả Tư Văn thậm chí có thời gian nhìn bóng lưng mà than thở, đành phải dựa vào nhau, hợp sức đột phá vòng vây.

      Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch bước chầm chậm hành lang. Thiết kế của Vô Hồi cung cực kỳ quái dị. Phía sau phòng là hành lang, cuối hành lang lại là phòng. Viên Ngạo Sách nhíu mày, ở đây từ đến lớn, đương nhiên rất quen thuộc với nơi này. Nhưng thấy Kỷ Vô Địch cũng thuộc đường như thể bước trong sân nhà mình, khỏi tò mò, “Ngươi định đâu?”

      “Nếu ta nhớ lầm, phía trước hẳn chính là mật thất luyện công.”

      “Đến cả mật thất luyện công ngươi cũng biết?” Viên Ngạo Sách bất ngờ.

      “Ta từng thấy địa đồ trong thư phòng của cha ta.”

      Viên Ngạo Sách yên lặng hồi lâu mới lên tiếng, “Minh chủ Lam Diệm Minh là trong bốn người của Huy Hoàng Môn?”

      “Phải.”

      Viên Ngạo Sách có chút do dự. Tuy và mọi người Huy Hoàng Môn có mấy giao tình, nhưng dù sao cũng coi như có chút quan biết. liếc khuôn mặt nhìn nghiêng đầy thong dong của Kỷ Vô Địch, nhàng ôm lấy hông y, “Nếu thấy đau lòng, cần chịu đựng.”

      “Đau lòng?” Kỷ Vô Địch kinh ngạc chớp mắt, “Tại sao ta phải đau lòng?”

      “Bị người bên cạnh dùng trăm phương nghàn kế hại chết, ngươi cảm thấy đau lòng ư?” Viên Ngạo Sách ra vẻ “ngươi cần cố chịu đựng”.

      đau lòng.” Kỷ Vô Địch nhún vai , “ cũng hại chết ta nổi.”

      “…”

      Y ngừng chút, cười , “ ra ta vẫn cảm thấy khá thú vị.”

      Lòng thương tiếc của Viên Ngạo Sách dành cho Kỷ Vô Địch thoát cái biến thành thương hại gã minh chủ Lam Diệm Minh xui xẻo kia. Còn tưởng Kỷ Vô Địch là người bị lừa dối phản bội, hóa ra minh chủ Lam Diệm Minh mới là kẻ bị lừa gạt bị trêu đùa.

      “Ngươi định vạch trần thế nào?”

      “Ôm cây đợi thỏ.” Kỷ Vô Địch cười đến gian trá.





      Đến khi tinh Huy Hoàng Môn liều chết phá vòng vây, chạy đến sảnh lớn phía sau, mới phát Kỷ Vô Địch chờ lâu quá gật gù buồn ngủ. Tiếng bước chân của truy binh ngày càng gần. Viên Ngạo Sách bước tới cạnh cửa, xoay cơ quan, tảng đá lớn đột nhiên rớt xuống, chặn kín lối ra vào.

      Hữu Khổng Vũ kêu lên, “Chặn cửa rồi, chúng ta chẳng phải chết đói ở đây sao?”

      Tả Tư Văn , “Yên tâm, ngươi chết đói được đâu.”

      Hữu Khổng Vũ hồ nghi nhìn .

      “Bởi vì trước đó ngươi chết vì ngốc rồi.”

      Tay cầm đao của Hữu Khổng Vũ Siennaết chặt đến mức nổi gân xanh.

      Tả Tư Văn xem như thấy, quay lại đỡ lấy Thượng Thước lúc này mặt mày tái nhợt: “Ngươi sao rồi?”

      Thượng Thước vịn tay , chậm rãi ngồi xuống, thở hổn hển đáp, “Vẫn ổn.”

      Gian phòng này rộng hơn so với gian ngoài, nhưng lại bố trí rất giống thư phòng. Viên Ngạo Sách mở ngăn tủ, lấy ra vài bình đan dược, mở nắp ngửi thử. ngờ Lam Diệm Minh vẫn hề động tới đồ vật trong này, ném bình màu trắng cho Tả Tư Văn, “Thuốc trị thương.”

      Tả Tư Văn tuy rất bất mãn việc và môn chủ nhà mình ở cùng chỗ, nhưng trong lòng sớm xem thành viên của Huy Hoàng Môn, cũng nghi ngờ, bèn túm lấy áo Thượng Thước.

      Thượng Thước bất giác né người sang bên.

      Hữu Khổng Vũ bước qua, giật bình thuốc trong tay Tả Tư Văn, hừ mũi, “Đến bôi thuốc cũng biết.”

      Tả Tư Văn trợn tròn mắt, giận đến mức nửa ngày được lời nào. Dám bảo mình biết bôi thuốc? Cũng nhớ lại năm đó vết thương chằng chịt trở về, là ai giúp bôi thuốc! Bây giờ hay rồi, qua cầu rút ván! Tả Tư Văn thầm trong lòng dùng mọi thể loại văn mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

      Kỷ Vô Địch chợp mắt lát, rốt cuộc cũng dụi mắt tỉnh lại, thấy Hữu Khổng Vũ bôi thuốc cho Thượng Thước, ngạc nhiên hỏi, “A Hữu, ngươi định lấy A Thượng làm thiếp sao?”

      Thượng Thước mặt đổi sác mặc lại quần áo, cảm ơn Hữu Khổng Vũ rồi lập tức ngồi qua bên.

      Hữu Khổng Vũ cầm thuốc trong tay, bất đắc dĩ nhìn Kỷ Vô Địch, “Nếu môn chủ cũng cố chấp với việc luyện võ như vậy, võ công hẳn được xếp vào hàng thập đại cao thủ từ lâu.”

      Kỷ Vô Địch , “Nếu thế, ta ăn cố chấp, mà hành động cố chấp.”

      Tả Tư Văn, Thượng Thước cùng với Hữu Khổng Vũ đồng thời thấy người phát lạnh.

      Chung Vũ , “Môn chủ đặc biệt dẫn chúng ta đến Vô Hồi cung, chắc phải chỉ để vạch trần bộ mặt của Đoan Mộc Mộ Dung chứ?”

      Kỷ Vô Địch vỗ tay đáp, “Quả nhiên sinh ta là cha mẹ, hiểu ta là. . .”

      Viên Ngạo Sách nhìn y, hai mắt lóe sáng.

      “A Sách. . .” Kỷ Vô Địch đổi giọng.

      Tả Tư Văn , “Rốt cuộc người đưa chúng ta đến đây là vì chuyện gì?”

      “Chuyện là thế này.” Kỷ Vô Địch vuốt cằm, “Mấy hôm trước ta bỗng nhiên nhớ ra, cha ta từng cho ta biết thân phận của minh chủ Lam Diệm Minh.”

      Lời vừa thốt ra, cả phòng yên tĩnh. Viên Ngạo Sách nhìn lướt qua thần sắc từng người, thầm đánh giá rốt cuộc ai là kẻ ngầm đeo mặt nạ minh chủ Lam Diệm Minh dưới lớp da mặt kia. bỗng nhận ra, hóa ra Kỷ Vô Địch vội công bố đáp án, chính là bởi vì quá hứng thứ với đối câu đố này.

      Kỷ Vô Địch chống cằm, chậm rãi , “Cha , chính là người ở Huy Hoàng Môn.”

      Mọi người Huy Hoàng Môn sau chớp mắt sững sờ, sắc mặt đều trở nên phức tạp. Tả Tư Văn sắc mặt ngưng trọng , “Môn chủ phải ý thức được hậu quả của câu này.”

      Kỷ Vô Địch bày ra vẻ mặt đau khổ như vừa bị coi thường, “A Tả, ngươi cảm thấy ta là loại người có thể đem những việc như thế này ra đùa giỡn sao?”

      Ngươi là như vậy đấy! Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt.

      Kỷ Vô Địch , “Hơn nữa cha ta còn bảo, kẻ đó. . . phải là A Hạ.”

      Vừa mở miệng lập tức loại trừ Hạ Hối, cũng có nghĩa, địa vị của kẻ đó trong Huy Hoàng Môn rất cao, hơn nữa. . . có thể là trong những người ở đây? Nhóm tinh của Huy Hoàng Môn tuy ngoài mặt biểu , nhưng trong lòng nổi lên sóng gió.

      Thượng Thước lên tiếng thăm dò, “Môn chủ, minh chủ Lam Diệm Minh hẳn phải là người chứ?”

      Những người còn lại sực tỉnh. Đúng vậy, xét về nhân phẩm mà , Kỷ Vô Địch đích là người thích hợp nhất để chọn làm minh chủ Lam Diệm Minh.

      Kỷ Vô Địch chớp chớp mắt, “A Thượng, nếu thực là ta, ngươi cảm thấy ta ngu ngốc đến mức ra sao?”

      Ngươi thế đấy. Tiếng lòng những người ở đây lần thứ hai thống nhất.

      Kỷ Vô Địch , “ phải ta. Có điều, cha ta cũng cho ta biết tên .”

      Tả Tư Văn nheo mắt hỏi, “Môn chủ, đây phải là trò đùa khác của người chứ?”

      “A Tả, ngươi sao có thể nghi ngờ ta chứ?” Kỷ Vô Địch nhíu mày , “Ta là môn chủ mà!”

      Chính vì ngươi là môn chủ nên mới nghi ngờ ngươi. Nếu ngươi phải là môn chủ, ta cho ngươi ăn đòn từ lâu rồi!

      Tả Tư Văn cụp mắt xuống.

      “Các ngươi cũng biết, cá tính cha ta trước giờ vẫn thích ràng cái gì.” Kỷ Vô Địch thở dài, “Cho nên ông ấy chỉ để lại cho ta manh mối truy tìm minh chủ Lam Diệm Minh. Bắt ta phải đoán.”

      Hữu Khổng Vũ , “Môn chủ, người muốn chúng ta làm gì thẳng ra .”

      “A Hữu, ngươi hiểu ta.” Kỷ Vô Địch cười híp mắt cái, “Cha ta , ngoại trừ minh chủ Lam Diệm Minh ra, những hộ pháp đường chủ khác đều từng uống canh mỹ vị thơm ngon do ông ấy đích thân bỏ công điều chế.”

      Canh mỹ vị thơm ngon? Bốn người Huy Hoàng Môn đều bắt đầu nhớ lại xem lúc lão môn chủ còn sống có từng cho bọn uống canh uống nước gì .

      chứng minh, có. Lão môn chủ sinh tiền có rất nhiều sở thích, nấu ăn cũng là trong số đó.

      Kỷ Vô Địch tiếp tục , “Loại canh này sau khi uống xong, cơ thể tỏa ra hương thơm”

      Huy Hoàng Môn ai nấy đều nhịn được mà đưa tay lên ngửi.

      “Người ngửi thấy đâu.” Kỷ Vô Địch thủng thẳng , “Chỉ có loại bươm bướm tên là Lam Diệm điệp mới có thể ngửi thấy thôi.”

      Ánh mắt Tả Tư Văn chợt lóe lên, “Lam Diệm trong Lam Diệm Minh.”

      Kỷ Vô Địch mỉm cười, “A Tả, tuy ta biết nhiều thứ lắm, nhưng cũng biết hai chữ Lam Diệm, ngươi cần đặc biệt giải thích.”

      Thượng Thước hiểu , “Loại Lam Diệm điệp này ở trong Lam Diệm Minh sao?”

      “Phải.” Kỷ Vô Địch xác nhận.

      mặt Viên Ngạo Sách thoáng lộ vẻ nghi hoặc.

      Tả Tư Văn , “Lẽ nào Viên tiên sinh chưa từng thấy loại bướm này?”

      Viên Ngạo Sách lắc đầu. Tả Tư Văn nhíu mày. Bễ Nghễ sơn lớn như vậy, lại có đệ tử Lam Diệm Minh mai phục như hổ rình mồi, muốn tìm Lam Diệm điệp khó như lên trời.

      Kỷ Vô Địch , “Loại bướm này là do minh chủ Lam Diệm Minh minh chủ đặc biệt mang từ nơi khác về.”

      Thượng Thước tái mặt hỏi, “Môn chủ, ta cũng phải ư?” Những vết thương người khiến gần như còn khí lực nữa.

      Kỷ Vô Địch mỉm cười đáp, “A Thượng cần phải .”

      Thượng Thước thở phào nhõm.

      “Chỉ cần ba người bọn họ đều mang được Lam Diệm điệp về, vậy minh chủ Lam Diệm Minh nhất định là…” Y cực kỳ chậm, nhưng lại khiến cho sắc mặt Thượng Thước càng thêm tái nhợt.

      “Ta .” Thượng Thước gian nan . Kỷ Huy Hoàng qua đời nhiều năm, kế hoạch hoàn hảo đến mấy cũng đầy chỗ hổng. cũng muốn cuối cùng lại vô duyên vô cớ biến thành minh chủ Lam Diệm Minh.

      “Nếu như vậy.” Kỷ Vô Địch đứng lên, vỗ vai , “Chúc mọi người lên đường may mắn.”

      Tả Tư Văn nhíu mày, “Nhưng bên ngoài đều là bọn Lam Diệm Minh…”

      Viên Ngạo Sách bước tới, khẽ đẩy giá sách để lộ ra mật đạo, “Mật đạo này có tổng cộng sáu cửa ra.”

      Mấy người Huy Hoàng Môn quay mặt nhìn nhau.

      Tả Tư Văn cười khổ, “Xem ra lại phải chạy khắp nơi rồi.”

      “Cha ta từng , Lam Diệm điệp rất nhạy với mùi hương, cho nên trong vòng canh giờ…”

      Lời còn chưa dứt, mọi người Huy Hoàng Môn lao vào mật đạo. Viên Ngạo Sách ngồi xuống cạnh y, hỏi, “ chén canh uống lâu như thế, còn có tác dụng sao?”

      “Đối người khác mà , có lẽ . Nhưng đối với Huy Hoàng Môn …” Kỷ Vô Địch kéo dài giọng, “Cha ta gì là thể.”

      “Cho nên?” Viên Ngạo Sách trong lòng hiểu, nhưng vẫn muốn nghe y .

      “Cho nên canh là giả, nhưng lòng tin lại là chân .”

      Viên Ngạo Sách , “Gạt họ sao?”

      Kỷ Vô Địch đắc ý gật đầu, “Nhất định phải gạt người trong Huy Hoàng Môn mới có tác dụng.”


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Type: Thuy Tran

      CHƯƠNG 08
      CHÂN TƯỚNG VÔ ĐỊCH
      Viên Ngạo Sách gật đầu. Chính xác. Nếu nghe có loại canh thần kỳ như vậy, cùng lắm chỉ tin ba phần. Ba phần này là dựa vào tên tuổi và tích của Kỷ Huy Hoàng. Nhưng Huy Hoàng Môn sống dưới ảnh hưởng của Kỷ Huy Hoàng bao nhiêu năm nay, ấn tượng về Kỷ Huy Hoàng làm được từ lâu ăn sâu trong đầu, bây giờ đừng chén canh có thể gọi Lam Diệm điệp, cho dù là nó gọi Cửu thiên Phượng Hoàng tới, chỉ sợ bọn họ cũng tin tưởng chút nghi ngờ. Cho nên quả là chỉ hữu dụng với Huy Hoàng Môn.

      phải ngươi biết thân phận của gã minh chủ đó rồi sao, sao còn muốn phiền toái thế này?”

      “Đáp án ấy, phải tự mình đưa tới cửa mới thú vị chứ.” Kỷ Vô Địch cười rất vô tội.

      Viên Ngạo Sách trầm ngâm , “Minh chủ Lam Diệm Minh lúc này nhất định rất lo lắng. Bởi vì Kỷ Huy Hoàng biết thân phận , vị trí minh chủ của vốn là được Kỷ Huy Hoàng truyền cho.”

      Kỷ Vô Địch cười híp mắt gật đầu, “Phải.”

      thân là minh chủ Lam Diệm Minh đương nhiên biết Lam Diệm điệp ở đâu.”

      “Phải phải”

      “Cho nên muốn đem Lam Diệm điệp tới dễ như trở bàn tay.”

      “Phải phải phải.”

      “Để chứng minh mình trong sạch, nhất định mang Lam Diệm điệp trở về trong vòng canh giờ. Cho nên, lát nữa kẻ mang Lam Diệm điệp xuất , kẻ đó chính là minh chủ Lam Diệm Minh.” Viên Ngạo Sách khẳng định, “Bởi vì chột dạ.”

      Kỷ Vô Địch rất nể tình mà vỗ tay.

      Viên Ngạo Sách bất mãn , “Ngươi nghĩ hắnủ ngu ngốc đến mức tự chui đầu vào rọ sao?”

      “A Sách , vậy tức là .”

      Viên Ngạo Sách nhướng mày.

      Dưới cái nhìn sắc bén của , Kỷ Vô Địch bĩu môi tiếp lời, “Cho nên, nghiệm chứng xem bát canh này là hay giả trước.”

      Viên Ngạo Sách cau mày, sau đó chợt tỉnh ngộ.





      Thượng Thước cảm thấy đường hầm dài như thể mãi bao giờ hết được. Chung quanh đều là vách đá, đừng là Lam Diệm điệp, ngay cả trời xanh mây trắng cũng thấy. dùng tay phải giữ lấy tay trái, chậm chạp men theo vách tường mà , trong lòng lặng lẽ tính toán thời gian.

      Lời Kỷ Vô Địch , phải nghi ngờ. Nhưng lúc này mà đưa ra nghi vấn, bất kể có lý hay , đều bị quy kết là chột dạ. Cho nên chỉ có thể có mà chịu đựng.

      Đường hầm phía trước thấp thoáng có ánh sáng, phấn chấn tinh thần, bước chân bất giác nhanh hơn. Có lẽ do quá chăm chú nên phát ra phía sau còn có bóng đen từ từ đuổi theo mình. Phía bên kia đường hầm là sơn động đối diện với Bễ Nghễ sơn. Cửa động bị cành cây và cỏ dại che lấp, Thượng Thước mất rất nhiều thời gian mới chặt bỏ được chúng ra để tới, nhưng còn chưa kịp thở phào, bỗng nghe từ phía sau có tiếng bước chân.

      cấp tốc quay phắt lại, cây quạt trong tay đồng thời đánh vào ngực đối phương. Người tới dùng tay hất , hóa giả thế công của . Thượng Thước thấy diện mạo người kia, thở phào nhõm, “Là ngươi sao.”

      “Ngươi bị thương, ta cùng ngươi.”

      Thượng Thước mỉm cười , “Ngươi sợ ta là minh chủ Lam Diệm Minh ư?”

      “Ngươi phải sao?” Người kia hỏi.

      Thượng Thước ngừng cười, nghiêm túc đáp, “ phải.”

      Người kia , “ thôi.”

      Thượng Thước vẫn đứng yên tại chỗ, “Nhưng mà, ta sao biết được ngươi có phải là minh chủ Lam Diệm Minh hay ?”

      Người kia dừng bước, “Nếu là ta sao?”

      Thượng Thước bỗng bật cười, “Nếu là ngươi, hẳn nên giết ta, sau đó chạy thống lĩnh Lam Diệm Minh giết hết tất cả mọi người, nhất thống giang hồ.” Theo cục diện tại mà , Lam Diệm Minh vẫn chiếm thượng phong.

      Người nọ thản nhiên hỏi, “Ngươi tin lời môn chủ ?”

      Thượng Thước rũ mắt xuống, “Ta tin lão môn chủ.”

      Ngụ ý là y đối với Kỷ Vô Địch

      Người kia , “Y là môn chủ.”

      Thượng Thước thở dài, “ thôi.”

      Bễ Nghễ sơn rất rộng lớn. Muốn hai người mới đến đây lần đầu trong canh giờ có thể tìm được Lam Diệm điệp chẳng khác gì người si mộng. Vết thương của Thượng Thước khá nặng, đến cuối cùng phải dựa vào người kia.

      “Ta hiểu ra rồi.” Thượng Thước bỗng nhiên thầm.

      Người kia hỏi, “Sao?”

      “Môn chủ nhất định là…ghi hận ta trước đây muốn chia rẽ y và Viên tiên sinh, cho nên, mượn cơ hội trả thù. ”Thượng Thước đau xanh mặt, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống, dần dần che khuất tầm nhìn của , “Ta, ta hình như thấy phía trước có người.”

      Người kia thoáng dừng bước, , “Có lẽ là thủ vệ, phía trước sơn động.”

      “Thủ vệ của Lam Diễm Minh?” Thượng Thước phấn chấn tinh thần, “Lam Diệm điệp liệu có phải ở trong đó ?”

      “Ta vào xem sao.” Người kia xong bèn buông tay.

      cần.” Thượng Thước nắm lấy tay của , “Chúng ta cùng vào.” nửa đời theo Kỷ Huy Hoàng đánh vô số trận lớn , thương thế dạng này nếu là trước kia đáng gì cả, chỉ là bây giờ sống an nhàn sung sướng quá lâu mới chịu nổi. Nhưng đến thời khắc quan trọng, tiềm lực của vẫn có thể phát huy đến tận cùng.

      Người kia thấy đứng thẳng lưng, liền : “Ngươi từ từ, ta giải quyết chúng rồi quay lại.”

      Lần này Thượng Thước có ý kiến. Người kia giải quyết rất nhanh, Thượng Thước ở trong lòng thấy có chút quái lạ.

      Hai người sóng vai nhau bước vào sơn động. Trong động rất hẹp, muốn hai nam nhân sóng vai qua có chút khó khăn. Thượng Thước phải dựa nửa mình vào lòng người kia. hơi xấu hổ, bởi vì hơn phân nửa trọng lượng của mình đều đè ép lên cơ thể đối phương, hơn nữa tay của người kia cũng khoát lên lưng , rắn chắc mà hữu lực. và người kia quen biết nhiều năm, nhưng dựa sát vào nhau như thế, vẫn là lần đầu tiên.

      Phía trước dần dần có ánh sáng. Người kia : “Có tiếng vỗ cánh.”

      Ánh mắt Thượng Thước lóe sáng, “Lam Diệm điệp?” gấp gáp bước tới, ánh sáng ùa vào, con bươm bướm màu lam ngược sáng bay lại, vỗ đôi cánh mỏng manh đậu lên vai , tiếp đó lại thêm con nữa. vui vẻ quay đầu với người kia, “Lời môn chủ !”

      Sắc mặt Thượng Thước bỗng nhiên biến đổi. Bởi vì thân người kia hề có Lam Diệm điệp.

      “Ngươi là. . .” Thượng Thước kịp hết câu, bởi vì đối phương vừa vặn điểm lên huyệt ngủ của .

      Trước lúc hôn mê, nghe thấy người kia thầm, “Hóa ra là .”

      Viên Ngạo Sách nhắm mắt tĩnh tọa. Kỷ Vô Địch dựa vào người ngủ gật. Thời gian yên lặng trôi qua. Đột nhiên. Viên Ngạo Sách mở mắt, “Tới rồi.”

      Kỷ Vô Địch dụi mắt ngồi dậy, há miệng ngáp. Theo tiếng chân càng lúc càng ràng, bóng người chậm rãi bước ra, bóng tối người từ từ thối lui.

      Kỷ Vô Địch phàn nàn, “A Chung, ngươi tới chậm quá. Ta ngồi chờ tê hết cả chân rồi.”

      Ánh mắt Chung Vũ thoáng nổi sóng, “Là bẫy?”

      Kỷ Vô Địch cười híp mắt nhìn Lam Diệm điệp vai , “Có biết vì sao Lam Diệm điệp lại đậu lên áo A Thượng ?”

      Con ngươi Chung Vũ co rụt lại. lúc này, dường như bị lột hết y phục, trần trụi đứng trước mặt Kỷ Vô Địch, mặc y bình phẩm từ đầu đến chân.

      “Là vì lúc ta vỗ vai , cẩn thận làm dính ít phấn hoa.” Kỷ Vô Địch là dấu suỵt, “Đừng cho A Thượng biết, mắc công lại bắt ta giặt y phục.”

      Nắm tay Siennaết chặt của Chung Vũ thoáng buông lỏng, “Ngươi biết ta nhất định xuống ta với A Thượng sao?”

      là quả hồng mềm mà.” Kỷ Vô Địch đáp.

      Viên Ngạo Sách tiếp lời, “Tả Tư Văn quá thông minh, Hữu Khổng Vũ võ công tệ, chỉ còn lại Thượng Thước bị thương rất nặng.”

      Chung Vũ yên lặng lâu, nhưng vẻ mặt hoàn toàn hề bình tĩnh. Có cam lòng, oán hận, phẫn nộ…đủ loại cảm xúc đan xen bùng cháy trong mắt . Viên Ngạo Sách vờ như chưa thấy, nhưng thầm phòng bị. Trong bảng Cao thủ của Tả Tư Văn, minh chủ Lam Diệm Minh đứng thứ hai, nhưng sắp đặt đó là để hạ thấp khí thế của Lam Diệm Minh. Cũng có nghĩa là, Chung Vũ trước đây tuyệt đối chưa triển lộ thực lực chân chính của . Võ công rốt cuộc tới mức nào, vẫn còn là số.

      Chung Vũ hít sâu hơi, “Ngươi biết từ lúc nào?”

      “Từ cha cho ta biết rồi.”

      Dù trong lòng có chuẩn bị, sắc mặt Chung Vũ vẫn trở nên cực kỳ khó coi.

      Viên Ngạo Sách nghĩ lát, , “Ngươi dùng trăm phương ngàn kế muốn giết Vô Địch bởi vì y mới là truyền nhân chân chính của Lam Diệm Minh phải ?”

      Chung Vũ lạnh giọng đáp, “Ngươi cảm thấy y xứng đáng sao?”

      Ánh mắt Viên Ngạo Sách thoáng lên vẻ đáng sợ.

      Chung Vũ làm như thấy, tiếp tục , “Y văn thành võ chẳng đạt, căn bản là tên phế vật, chẳng qua là mạng tốt được làm con trai của lão môn chủ mà thôi.”

      Kỷ Vô Địch giữ lấy Viên Ngạo Sách nổi giận, lắc đầu thở dài, “Ngươi nghĩ làm con trai cha ta là tốt số sao? Kỳ thực rất khổ.”

      Chung Vũ khinh thường thái độ có phúc mà biết hưởng của y.

      “Sáng nào cũng bị gọi dậy luyện công.” Kỷ Vô Địch bắt đầu kể tội.

      Sát khí của Viên Ngạo Sách lập tức biến mất.

      “Mới ba tuổi phải luyện khinh công đỉnh núi. . . Đáng thương cho ta lúc đó đường còn chưa vững. Gió mạnh cái, cả người cũng bị thổi bay xuống đáy cốc luôn.” Kỷ Vô Địch vẻ mặt đáng thương , “Bốn, năm tuổi càng khó sống, còn phải chiến đấu với sói hoang hổ dữ. Lúc đó ta còn , da thịt thơm mùi sữa, vứt vào đó có khác gì bữa ăn cho chúng nó!”

      Viên Ngạo Sách và Chung Vũ đồng thời sửng sờ.

      “Cái đó chưa tính, cha còn dạy ta ‘Thống kinh’ gì đó nữa.” Kỷ Vô Địch nhăn mặt , “Quả rất thống khổ. Mỗi lần luyện xong, toàn thân giống như bị xe ngựa cán qua vậy. Nhưng, chuyện khó có thể nhẫn nhịn nhất chính là…”

      Viên Ngạo Sách nhàng ôm Kỷ Vô Địch vào lòng.

      Kỷ Vô Địch môi run run , “Sở dĩ cha dạy ta võ công, chỉ vì muốn bồi dưỡng ra kẻ mạnh hơn để sau này đánh bại chính ông ấy.”

      Băng tuyết mặt Chung Vũ rốt cuộc rạn nứt, lộ ra vẻ kinh ngạc.

      Kỷ Vô Địch thở dài , “Kỳ thực cha sinh ta ra, chỉ là muốn tìm cho mình đối thủ mà thôi. Đáng tiếc ta chịu theo ý ông ấy, tự phế võ công.”

      Viên Ngạo Sách khẽ siết chặt vòng ôm. Lòng kính phục và hảo cảm của đối với Kỷ Huy Hoàng vào lúc này hoàn toàn biến mất chút dấu vết.

      Chung Vũ rất lâu sau mới thào , “Ngươi dối!”

      Kỷ Vô Địch chớp mắt, “ hề.”

      Chung Vũ trừng mắt nhìn y.

      “Bởi vì lúc tự phế võ công ta còn quá , cho nên phế sạch , trong cơ thể còn giữ lại chút nội lực. Nhưng khí hải bị thương, bao giờ tu luyện nội công được nữa.” Kỷ Vô Địch thấy vẻ mặt thương tiếc của Viên Ngạo Sách, cười , “ ra như vậy càng hay, có thể ngủ thẳng đến hừng đông, bị cha dựng dậy luyện công khi trời còn chưa sáng nữa rồi.”

      Chung Vũ nghiến răng , “Nếu là con trai của người như lão môn chủ, đương nhiên phải chịu được khổ của khổ.”

      Kỷ Vô Địch đáp, “A Chung, vì cha ta, ngươi có thể tự cung ?”

      Bàn tay Viên Ngạo Sách vỗ lưng an ủi y ngừng lại,

      Sắc mặt Chung Vũ lúc xanh lúc trắng.

      Kỷ Vô Địch , “Thấy chưa, giới hạn của mỗi người khác nhau.”

      Chung Vũ cắn môi đáp.

      “A Chung! ra ngươi muốn giết ta hoàn toàn phải là vì Lam Diệm Minh, mà là vì cha ta.” Kỷ Vô Địch , “Ngươi căn bản là thầm cha ta thôi!”

      “Thối lắm!” Chung Vũ buột miệng.

      Kỷ Vô Địch lên án, “A Chung, ngươi mắng ta.”

      Chung Vũ cũng dám tin hai từ vừa rồi lại thoát ra từ miệng mình.

      “Được rồi, phải ngươi thầm cha ta, ngươi chỉ muốn thay ông ấy trừ bỏ đứa con bất hiếu như ta mà thôi.” Kỷ Vô Địch chậm rãi , “Nếu là vì Lam Diệm Minh, ngươi sớm thoát ly quan hệ với Huy Hoàng Môn, hoặc là thầm hạ thủ, sát hại tất cả mọi người. Kỳ thực ở sâu trong lòng ngươi, ngươi vẫn xem mình là người của Huy Hoàng Môn, chứ phải là minh chủ Lam Diệm Minh. Thân phận minh chủ này, chỉ là vì những chuyện ngươi muốn làm nhưng thể làm được mà thôi.”

      Chung Vũ lạnh lùng lườm y, “Ngươi nghĩ ngươi rất hiểu ta sao?”

      .” Kỷ Vô Địch lắc đầu.

      Chung Vũ trừng mắt nhìn y. nguyên nhân nữa khiến ghét Kỷ Vô Địch chính là, mỗi khi người khác muốn , y luôn có biện pháp chặn miệng người ta.

      Viên Ngạo Sách đột nhiên mở lên tiếng, “Ngươi cho rằng Kỷ Vô Địch xứng đáng làm con trai Kỷ Huy Hoàng là vì thấy y rất vô dụng?”

      Chung Vũ hừ lạnh.

      “Ngươi cảm thấy mình hữu dụng hơn y sao?”

      Chung Vũ thậm chí lười thèm hừ.

      “Thế nhưng y phí binh tốt lột trần được vỏ bọc của ngươi, khiến ngươi phải đứng ở đây.” Viên Ngạo Sách lạnh nhạt .

      Vẻ mặt Chung Vũ cứng đờ.

      “Bây giờ ngươi có còn cảm thấy Kỷ Vô Địch bằng ngươi?”

      Chung Vũ xiết chặt nắm tay. Trong đường hầm lại có tiếng bước chân vang lên. lâu sau, Tả Tư Văn và Hữu Khổng Vũ xuất .

      “Lam Diệm điệp gì chứ, ngay cả hoa màu lam ta cũng nhìn thấy…” Hữu Khổng Vũ bỗng dưng ngưng bặt. Ánh mắt và Tả Tư Văn đều rơi vào cánh bướm xanh đậu vai Chung Vũ.

      Kỷ Vô Địch đứng lên , “A Chung, minh chủ Lam Diệm Minh giờ ở trong mật thất, ngươi vào giết .”

      Mọi người nhất loạt sững sốt. Chung Vũ nhìn Kỷ Vô Địch, sắc mặt u ám khó lường. Hữu Khổng Vũ há miệng định , lại bị Tả Tư Văn kéo lại.

      Rốt cuộc Chung Vũ chậm rãi bước . Viên Ngạo Sách đăm đăm nhìn chớp mắt. Chung Vũ tới bên giá sách, cầm bình hoa từ từ xoay vòng. tường xuất cánh cửa. đứng trước cửa lâu, sau đó bước vào hề quay đầu lại. Cửa đóng lại lần nữa.

      Hữu Khổng Vũ kinh ngạc , “Lẽ nào minh chủ Lam Diệm Minh là Thượng Thước?”

      Tất cả mọi người đều ở đây, chỉ thiếu mỗi Thượng Thước. Như vậy kẻ ở trong mật thất chỉ có thể là .

      Tả Tư Văn mỉa mai, “Đầu ngươi đúng là dùng để trang trí mà.”

      Hữu Khổng Vũ tức giận , “Ngươi có ý gì?”

      Tả Tư Văn thèm để ý tới .

      Viên Ngạo Sách , “Trong mật thất còn có đường hầm khác.”

      “Ta biết.” Kỷ Vô Địch vươn vai, với Tả Tư Văn và Hữu Khổng Vũ, “Đúng rồi, A Tả A Hữu, A Thượng hình như mất máu quá nhiều hôn mê ở đâu đó rồi, hai người mau tìm .”

      Hữu Khổng Vũ nhấc chân, vội vàng lao vào đường hầm, kịp quay đầu lại. Tả Tư Văn chậm nửa bước, nhìn Kỷ Vô Địch, ý vị thâm trường, “Chỉ mong phụ lòng tin tưởng của môn chủ.”

      Kỷ Vô Địch cười, “A Tả từng gần đây việc làm ăn sa sút mà? Bớt miệng ăn cũng tốt.”

      Tả Tư Văn quay lưng đuổi theo Hữu Khổng Vũ.

      Kỷ Vô Địch ngồi xuống định ngủ tiếp, lại nghe thấy tiếng động của cơ quan. Chung Vũ ra khỏi mật thất, thản nhiên thông báo, “Môn chủ, minh chủ Lam Diệm Minh bị tiêu diệt.”

      “Giết nhanh vậy sao.” Kỷ Vô Địch giơ ngón tay cái, “A Chung, võ công của ngươi có tiến bộ.”

      Chung Vũ quay mặt .

      canh giờ sau, Hữu Khổng Vũ và Tả Tư Văn mới tìm được Thượng Thước trở về. Thượng Thước vừa thấy Chung Vũ liền trợn tròn mắt, định lên tiếng, nghe Kỷ Vô Địch thủng thỉnh , “A Chung vừa giết chết minh chủ Lam Diệm Minh rồi. A Tả khi trở về nhớ cho thêm mấy bát cơm. đánh rất vất vả đấy.”

      Tả Tư Văn thầm thở phào nhõm, liếc nhìn Chung Vũ đầy ý, “Chung đường chủ lập công lớn, sao có thể chỉ thưởng vài bát cơm được.”

      Kỷ Vô Địch nhảy dựng lên, nịnh nọt , “A Tả, trong chuyện này ta cũng có công. Ngoại trừ cơm ra, còn thứ gì cứ cho ta .”

      Tả Tư Văn , “ nương có cần ?”

      Viên Ngạo Sách liếc mắt nhìn y. Kỷ Vô Địch liền thương lượng với , “Mang về bán cũng được mà.”

      Tả Tư Văn, “…”

      Chỉ bằng vài câu đối thoại đó, Thượng Thước đoán ra chân tướng, có điều vết thương do bị đồng bạn phản bội vẫn chưa lành nên cố tình ngoảnh mặt nhìn Chung Vũ, “Lăng Vân đạo trưởng vẫn đối phó Lam Diệm Minh dưới chân núi, chúng ta có nên tới tiếp viện ?”

      Kỷ Vô Địch phất tay, “Đừng lo. Có viện quân rồi.”

      Viên Ngạo Sách giải thích, “Minh tôn quyết định trở về Bễ Nghễ sơn.”

      Tả Tư Văn , “Lam Diệm Minh và bạch đạo lưỡng bại câu thương, Ma Giáo chẳng phải là ngư ông đắc lợi sao?”

      Viên Ngạo Sách đáp “Số nhân sĩ bạch đạo đến đánh Lam Diệm Minh cũng chỉ chiếm phần tư võ lâm, nếu diệt toàn bộ, chỉ khiến cho bạch đạo phản công mạnh mẽ hơn. bằng thuận nước đẩy thuyền.”

      Tả Tư Văn , “Chỉ mong Minh tôn cũng nghĩ được như vậy.”

      “Chính vì là nên mới nghĩ như thế.” Viên Ngạo Sách , “Nếu là ta, bằng ngồi xem hai bên lưỡng bại câu thương.”

      “…”

      Chung Vũ bỗng nhiên lên tiếng, “Những kẻ bị trúng nhiếp hồn thuật có thể dùng máu chó đen để giải.”

      Kỷ Vô Địch vỗ tay, “A Chung nhà ta đúng là học thức uyên bác, cái gì cũng biết.”

      Sắc mặt Chung Vũ cực kỳ khó coi.

      “A Chung nhà ta?” Viên Ngạo Sách khoanh tay.

      “Ngươi nghe lầm rồi, ta vừa bảo là… Ôi chà! Chỉ cảm thán thôi mà.”

      Tả Tư Văn nôn nóng muốn biết tình thế của Lam Diệm Minh và bạch đạo, thấy hai người lại đấu khẩu, nhịn được ngắt lời, “Môn chủ, thời gian cấp bách, chúng ta vẫn nên…”

      “A Sách, ôm.” Kỷ Vô Địch vươn tay.

      Viên Ngạo Sách lập tức ôm lấy y, thoắt cái biến mất dạng. Đám người Tả Tư Văn cũng nhanh chóng đuổi theo.

      Khi bọn họ quay trở lại chiến trường, Ma Giáo quả nhiên gia nhập vòng chiến. Đám bù nhìn của Lam Diệm Minh bị tiêu diệt gần hết, Cung Túc cũng bị kiếm xuyên tim mắc cây. Cục diện được khống chế.

      Lăng Vân đạo trưởng lúc này chuyện với thanh niên đeo mặt nạ áo xanh phiêu dật. Xem thái độ cung kính của đệ tử Ma Giáo, người này chắc chắn là Minh tôn.

      Tả Tư Văn thở dài, “Xem ra máu chó dùng được rồi.”

      Hữu Khổng Vũ quét mắt vòng, hỏi, “Môn chủ đâu?”

      Tả Tư Văn lại thở dài, “Ngươi tìm dọc đường xem có hai chữ ‘bỏ trốn’ .”

      Chung Vũ vì chờ Thượng Thước nên tới sau cùng, trong tay còn cầm nhánh cây.

      “Đây là cái gì?” Tả Tư Văn nhíu mày.

      Chung Vũ nhìn Thượng Thước. Thượng Thước thẳng đến phía sau Tả Tư Văn, coi như thấy.

      Chung Vũ , “Trước khi bẻ nó xuống, đó có phong thư.”

      Tả Tư Văn và Hữu Khổng Vũ liếc nhìn nhau, trong lòng có dự đoán.

      “Bỏ trốn.”


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :