1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng tình nhân - Hải Diệp (126)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 42: Mưu kế ác độc

      Editor: ViVu

      Đường Nhã Đình đứng ngoài cửa, nhìn hai người ôm hôn say đắm ở bên trong, giận đến mức cơ thể run lên. Trình Diệu Tinh, đây là do tự chuốc phiền phức, là tự chuốc lấy. Nghĩ tới đây, ta xoay người chạy ra ngoài.

      Bên ngoài bệnh viện.

      Đường Nhã Đình ngồi ghế dài dưới tàn cây, trong đầu ngừng lên hình ảnh Tiêu Lăng Phong vén áo Diệu Tinh lên và hai người họ hôn nhau.

      “Tiêu Lăng Phong, và ba đều giống nhau, đều có mới nới cũ, khốn kiếp, khốn kiếp!” mắng chửi, tay níu chặt làn váy.

      Trong chiếc xe ở xa xa. đôi mắt lạnh lẽo nhìn ta.

      “Thiếu chủ, người này chính là Đường Nhã Đình.”

      “Bạn Tiêu Lăng Phong?”

      chỉ có thế, ngài muốn tôi điều tra quan hệ của ta và Hạ Cẩm Trình, nghe là người ta theo đuổi, nhưng thực tế… Mục đích ta tiếp cận Đường Nhã Đình đơn giản như thế!”

      “Hai chuyện này là thế nào đây! Tiếp cận lại phải vì tình , giữ bên người chiếm thành của riêng lại biết quý trọng!” Trong lời của người đàn ông tràn đầy giễu cợt. “Mặc kệ, chỉ cần ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta, cũng cần để ý tới nữa, trước tiên làm xong chuyện tôi giao cho các người .”

      “Dạ! Thiếu chủ.”

      Đường Nhã Đình ngồi đó, bị áp bức và nhục nhã như thế, có cách nào nhịn được, phải trả thù, ngay lập tức! Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách đó xa, có căn nhà bỏ hoang, trong nháy mắt, ta nở nụ cười, từ từ lau sạch nước mắt mặt.

      Diệu Tinh ngồi giường, che lại đôi môi lúc lâu, mới vừa rồi… xảy ra chuyện gì?

      Tiêu Lăng Phong đứng ở cửa sổ, trong lòng cũng hoảng hốt, mới vừa rồi mình bị gì, sao lại có thể khống chế nổi mà hôn ta, thậm chí… Thậm chí hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn đó, đây là, cảm giác rung động mà từ trước đến nay chưa từng có.

      “Tôi cảnh cáo , được chạy loạn, Trình Diệu Tinh, xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi nghĩ, cần tôi cũng có thể tự biết, nghe lời tôi có hậu quả gì.” xong, nhấc bước rời . ràng khoảng cách chỉ có mấy bước, nhưng lại cảm thấy xa xôi, giờ phút này, chính cũng biết cảm giác của mình được gọi là bối rối.

      Diệu Tinh chầm chậm đứng lên. Vết thương lưng nứt ra, ngoan ngoãn hơn nhiều, động tác cũng trở nên cẩn thận hơn. dd~L~q~D Lời của Tiêu Lăng Phong, phải là có chút uy hiếp nào, thời gian ở bên cạnh ta cũng tính là ngắn, ta là loại người gì, biết rất ràng.

      Tinh~ Diệu Tinh ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ. Đột nhiên nghe tiếng tin nhắn. đó chỉ có mấy chữ, nhìn qua là địa chỉ, vốn dĩ muốn để ý tới, nhưng khi nhìn đến câu cuối cùng, Diệu Tinh ngây người: muốn biết bí của tai nạn xe ba năm trước đây, cứ tới đây.

      Ba năm trước đây? Chẳng lẽ chỉ tai nạn xe của Mộ Thần? Diệu Tinh nghĩ tới đây, xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Đường Nhã Đình đứng ở cửa bệnh viện, nhìn bóng dáng Diệu Tinh xa, ta mỉm cười bấm số của người khác.

      “Tổng giám đốc Triệu phải ?” Đường Nhã Đình đè thấp giọng của mình. “Chỗ tôi có tin tức muốn bán cho ông, về… thư ký của tổng giám đốc Thiên Tuấn, Trình Diệu Tinh…” Đường Nhã Đình chậm rãi xong, nụ cười khóe miệng càng ác độc hơn.

      Trình Diệu Tinh, ta cũng muốn nhìn xem. Sau chuyện này, còn có thể làm thế nào để quyến rũ Tiêu Lăng Phong. híp híp ánh mắt nguy hiểm, rút sim điện thoại ra, bẻ gãy ném vào thùng rác bên cạnh, Trình tiểu thư, trống vắng như thế, vậy … Hãy hưởng thụ tốt thôi…

      Hết chương 42.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 43: Diễm phúc

      Editor: ViVu

      Diệu Tinh theo địa chỉ đó mà tìm đến căn nhà hoang, cách bệnh viện cũng xa, tuy nhiên nó cực kỳ hoang vu. Diệu Tinh nhìn chỗ này và những nơi phồn hoa ở xung quanh hề hợp nhau, trong lòng hơi sợ hãi, nhưng vẫn lấy dũng khí vào, ba năm trước đây, mặc kệ là tai nạn xe của Đường Nhã Đình, hay là tai nạn xe của Mộ Thần, đây đều rất quan trọng với .

      “Có ai ?” Giọng Diệu Tinh vang vọng ở trong tòa nhà trống trải này. “Xin hỏi có ai ?” Câu hỏi của Diệu Tinh nhận được bất kỳ câu trả lời nào. mặt đất, ngoại trừ ngói vụn, còn có giấy vụn và đồ dùng bỏ bị gió cuốn vào, lại còn phát ra nùi vị ẩm ướt mốc meo.

      Nơi này hề giống có người ở, Diệu Tinh lấy điện thoại di động gọi tới số gửi tin nhắn, nhưng đầu kia truyền đến tiếng thông báo tắt máy.

      “Tại sao lại có thể như vậy!” Diệu Tinh thầm, đột nhiên cảm thấy có chuyện ổn, nhưng đợi phản ứng còn kịp rồi, xoay người muốn rời khỏi nơi này, thân thể mập mạp của Triệu Chí Viễn nhanh chóng vào.

      “Diệu Tinh, em ở đây chờ tôi?” Triệu Chí Viễn cười.

      “Ông… Làm sao ông ở đây!” Diệu Tinh nuốt nước miếng, nghĩ tới ngày hôm đó ở trong xe, những việc ông ta làm với mình, Diệu Tinh cảm thấy từng cơn buồn nôn.

      phải em kêu tôi tới sao?” Triệu Chí Viễn vô lại . “Thế nào, ngày đó chú đây phục vụ em rất thoải mái, cho nên, muốn nếm lại hương vị đó lần nữa sao!”

      “Triệu Chí Viễn, những lời biết xấu hổ đó mà ông cũng dám ra!” Diệu Tinh oán hận nhìn chằm chằm Triệu Chí Viễn.

      “Có cái gì mà thể ?” Triệu Chí Viễn nhíu mày. “Diệu Tinh nơi này có tôn ti trật tự gì cả, chỉ có đàn ông và phụ nữ thôi!”

      “Triệu Chí Viễn, ông đừng tới đây!” Diệu Tinh từng bước từng bước lui về sau, có chú ý miếng gạch dưới chân, bịch tiếng, ngã ngồi dưới đất, Diệu Tinh rên lên tiếng, bụi mặt đất bay lên, làm Diệu Tinh bị sặc ho khan trận. “Ông tới nữa, tôi hô cứu mạng đó!” Diệu Tinh quát lên.

      “Gọi , lớn tiếng chút!” Triệu Chí Viễn cười. “Tôi muốn nhìn xem, lần này người nào cứu , Hạ Cẩm Trình bận rộn ở công ty, còn Tiêu Lăng Phong, chắc ở chung với người bé của ta, ngoan ngoãn cam chịu số phận , nghe lời, tôi còn có thể suy nghĩ dịu dàng chút, tôi vui vẻ, còn có thể tử tế với , bằng … Diệu Tinh, nơi hoang vu như thế này chỉ sợ có chết, cũng có ai biết!”

      “Triệu Chí Viễn, ông dám đụng tôi, tôi nhất định làm cho ông phải hối hận!” Diệu Tinh gào lên, vì dùng nhiều sức gào thét mà gân xanh cổ nổi lên, nhìn Diệu Tinh kích động như thế, Triệu Chí Viễn càng thể kiềm chế được mình, ông ta giật caravat, bước nhanh đến Diệu Tinh.

      “Ông đừng tới đây!” Diệu Tinh kêu lên, chưa kịp đứng dậy, bị Triệu Chí Viễn nắm chân kéo qua, đè xuống đất. “Triệu Chí Viễn, tên khốn kiếp này, buông tôi ra!” Diệu Tinh dùng chân quẫy đạp mạnh, nhưng cách nào thoát ra được.

      “Đừng lãng phí hơi sức, vẫn nên tiết kiệm chút sức lực để lát kêu !” Bàn tay Triệu Chí Viễn từ từ lướt qua gương mặt Diệu Tinh, Diệu Tinh cố gắng quay mặt , nhưng cách nào né tránh đụng chạm của ông ta. “Quả Tiêu Lăng Phong có diễm phúc nha!” Triệu Chí Viễn . “Nhưng sao, rất nhanh, tôi cũng có thể nếm được mùi vị của rồi!” Ông ta xong cúi người xuống, nhìn cặp môi dày của ông ta, Diệu Tinh hét toáng lên.

      “Cứu mạng…” run rẩy nhắm chặt mắt lại.

      Hết chương 43.



      Chương 44: Khuôn mặt tương tự

      Editor: ViVu

      Rầm! Chỉ trong nháy mắt thân thể Triệu Chí Viễn áp toàn bộ xuống. Diệu Tinh tuyệt vọng kêu lên tiếng. “Đừng…”

      “Tiểu thư, sao!” Nghe giọng trầm thấp bên tai, Diệu Tinh từ từ mở mắt, giữa làn nước mắt, mơ hồ nhìn lên, trước mặt là người đàn ông trẻ tuổi. “Đừng sợ, sao!” ta xong, đẩy mạnh Triệu Chí Viễn, thân thể mập mạp của ông ta lăn vòng mặt đất, dừng lại.

      Diệu Tinh nức nở, từ từ ngồi dậy, lau nước mắt, cẩn thận nhìn gò má của người đàn ông, thậm chí quên cả khóc thút thít.

      “Mộ Thần…” Diệu Tinh kinh ngạc đến ngây người. “Mộ Thần, .” Diệu Tinh xong, để ý bụi bẩn người, nhào vào lồng ngực ta. “Mộ Thần, đến cứu em. Mộ Thần…” Hức…

      “Suỵt, đừng có ầm ĩ!” Người đàn ông che miệng Diệu Tinh lại. Cẩn thận nhìn ra bên ngoài, giống như trốn tránh gì đó, người ta cũng mặc đồng phục bệnh nhân, xem dáng vẻ là từ bệnh viện chạy đến. “Người của ông nội tôi đuổi theo tôi, tôi thể bị bọn họ phát , cho nên đừng kêu to! Ok?” Lòng bàn tay ta lành lạnh, có mùi nước rửa tay dễ ngửi. “ đồng ý với tôi la lên, tôi thả ra.”

      Diệu Tinh gật đầu cái. Ông nội? gì, Mộ Thần, ông của qua đời từ lâu rồi.

      “Mộ Thần, là sao?” Giọng Diệu Tinh nghẹn ngào nức nở, bàn tay run rẩy từ từ chạm vào gương mặt người đàn ông.

      “Mộ Thần?” Alex cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, hình như mấy ngày trước nghe thấy.

      sao? Mộ Thần, em là Diệu Diệu.”

      “Tiểu thư!” Alex siết cổ tay Diệu Tinh, kéo khỏi mắt đất. “Tôi phải là Mộ Thần gì đó, nhận lầm người rồi!”

      phải!” Diệu Tinh lắc đầu. “ chính là Mộ Thần, em nhận lầm!” Diệu Tinh bướng bỉnh nhìn Alex. “ nhớ em sao?”

      Alex hơi đau đầu.

      “Ừ, bây giờ nghe cho kỹ, tên tôi là Alex, phải là Mộ Thần, mong đừng có ầm ĩ nữa!”

      Alex? Sao lại là Alex. Đây ràng chính là Mộ Thần mà, chẳng lẽ… Diệu Tinh suy nghĩ, nở nụ cười thê thảm. Mất trí nhớ sao? Trình Diệu Tinh, cho là như trong phim truyền hình sao? Mộ Thần… rồi, nhưng người trước mặt này là ai, nhà họ Mộ, chỉ có người con là Mộ Thần mà thôi…

      Alex tò mò nhìn thê thảm trước mặt, vì nơi này có quá nhiều bụi bặm, nên mắt của lấm lem hết, người cũng bẩn thỉu, mới vừa rồi còn vừa gào vừa khóc, bây giờ lại yên tĩnh.

      “Tiểu thư, khỏe ?” Alex thử thăm dò. “Có muốn tôi đưa trở về , hoặc là, người nhà ở đâu?”

      có ý gì?” Diệu Tinh ngẩng đầu. “… Cho rằng tinh thần tôi bình thường?”

      , phải!” Alex lắc đầu. Nhưng trong mắt lại đầy lúng túng khi bị đoán trúng tâm tư. chạy đến nơi này, còn những lời kỳ quái, khó tránh khỏi người khác cảm thấy bình thường.

      Nhìn ra suy nghĩ của Alex, Diệu Tinh đẩy ta ra. Cắn cắn môi, cố gắng kiềm chế nước mắt của mình. Diệu Tinh, ngươi cần đau khổ, đó phải là Mộ Thần, cho nên cần đau khổ.

      “Tiểu thư, tôi có ý đó!”

      có việc gì!” Diệu Tinh lắc đầu cái. “Là tôi thất lễ, cảm ơn cứu tôi!” Diệu Tinh từ từ đứng dậy, để ý lúc này mình có bao nhiêu nhếch nhác, vội vã ra ngoài.

      hiểu rồi, hai lần trước, phải nhìn sai, là có người mang hình dáng này, nhưng… Người này, phải Mộ Thần, bọn họ chỉ là có gương mặt tương tự nhau mà thôi.

      Hết chương 44.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 45: Lửa giận trong lồng ngực.

      Editor: ViVu

      Diệu Tinh thất hồn lạc phách trở lại bệnh viện, vừa bước vào phòng bệnh bị Hạ Cẩm Trình kéo đến trước ngực.

      “Diệu Tinh, chạy đâu vậy? Hả? phải bảo được chạy loạn sao?” khẩn trương khi nhìn thấy cả người Diệu Tinh đầy bụi đất. Tim nhói lên cái đau. “ xảy ra chuyện gì, Diệu Tinh, sao biến thành như thế này vậy hả?”

      Diệu Tinh ngẩng đầu lên, nhìn lo lắng trong mắt Hạ Cẩm Trình, ấm ức mếu máo. “Cẩm Trình! Oa oa…” níu lấy Hạ Cẩm Trình, bật khóc thành tiếng.

      “Diệu Tinh, xảy ra chuyện gì, cho tôi biết có được !” lau nước mắt Diệu Tinh, chút quan tâm dáng vẻ bẩn thỉu của . “Ai ức hiếp ?”

      “Cẩm Trình, người đó, người đó phải Mộ Thần, phải…” nức nở, giống như đứa bé bị cướp món đồ chơi thích, tiếng khóc lớn, nhưng lại tràn đầy thất vọng và uất ức. Ai nghe thấy cũng phải đau lòng.

      “Cái gì mà Mộ Thần, Diệu Tinh, gì vậy?”

      “Triệu Chí Viễn, Triệu Chí Viễn…” Diệu Tinh nắm chặt áo Hạ Cẩm Trình, nghe thấy lời của , Hạ Cẩm Trình như lạc trong sương mù. nghi hoặc nhìn Diệu Tinh. Triệu Chí Viễn, ông ta làm sao!

      Trong lúc Diệu Tinh tủi thân ôm lấy Hạ Cẩm Trình mà khóc, Đường Nhã Đình xách theo cháo gà khoác tay Tiêu Lăng Phong đến phòng bệnh, ta tính toán, lát khi nhìn thấy Diệu Tinh, phải biểu mình nôn nóng ra sao, cũng bắt đầu chuẩn bị cảm xúc, để đến lúc đó chảy ra vài giọt nước mắt, nhưng khi đẩy cửa ra, lại hoàn toàn sửng sốt. dd. lequ~ydo!n Trình Diệu Tinh những ở đây, mà giờ phút này còn tựa vào ngực Hạ Cẩm Trình, cảnh tượng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, làm cho quên mất phải phản ứng như thế nào. Trước đây, người đàn ông này chỉ đau khổ vì mình , nhưng giờ đây lại ôm người phụ nữ khác, hề che giấu đau lòng trong ánh mắt.

      Tiêu Lăng Phong nhìn hai người ôm nhau trong phòng bệnh, trong phút chốc siết chặt quả đấm, Trình Diệu Tinh, cũng chỉ mới lát mà thôi, chịu nỗi đơn, quyến rũ người khác sao!

      Nghe tiếng vang ở sau lưng, Diệu Tinh vội vàng rời khỏi ngực Hạ Cẩm Trình.

      “Các người, làm gì?” Tiêu Lăng Phong nghiến chặt răng, giọng hề gợn sóng, vì vậy cũng có cách nào phán đoán tâm tình của ta.

      Cả người Diệu Tinh bẩn thỉu, rất dễ nhận thấy mới từ bên ngoài trở về, ấy nơi nào mà trở nên thê thảm như thế. mặt ấy còn vương nước mắt, Tiêu Lăng Phong thấy thế, trong lòng khó chịu, người phụ nữ này lại có thể dựa vào người khác mà khóc.

      “Diệu Tinh, xảy ra chuyện gì!” Đường Nhã Đình nhanh chóng đưa ra quyết định khác, bây giờ dáng vẻ của Diệu Tinh chỉ có thể dùng từ ‘cực kỳ nhếch nhác’ để hình dung, ta khóc thành ra thế này, chẳng lẽ… Nghĩ tới đây, trong lòng ta rất vui mừng. “Diệu Tinh, , làm sao, làm sao lại biến thành bộ dạng thế này?” ta lo lắng, lại có vẻ gấp gáp, ta muốn có được đáp án mà mình mong đợi.

      có, có việc gì.” Diệu Tinh nức nở.

      như thế này, làm sao lại có việc gì!” Đường Nhã Đình vội vã hỏi. “Diệu Tinh, , chúng tôi giúp !”

      nôn nóng và ân cần của Đường Nhã Đình rơi vào trong mắt Hạ Cẩm Trình, híp híp mắt, quả nhiên, Đường Nhã Đình, chuyện này có liên quan đến !

      “Tôi có việc gì!”

      “Diệu Tinh…”

      “Em nghĩ ấy có chuyện gì!” Hạ Cẩm Trình kéo Diệu Tinh đến bên cạnh.

      “Em…” Đường Nhã Đình sửng sốt. Chẳng lẽ mình tỏ thái độ quá lộ liễu sao. ta kỳ quái nhìn Hạ Cẩm Trình, kể từ khi trở về nước, cả người ta trở nên là lạ!

      “Còn nữa, căn bản là em biết cái gì…” Hạ Cẩm Trình ngẩng đầu nhìn Đường Nhã Đình.

      Hết chương 45.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 46: Oán hận càng thêm sâu

      Editor: ViVu

      Đường Nhã Đình sửng sốt.

      “Cẩm Trình, đây là có ý gì?” Đường Nhã Đình thấy oan ức. “Làm sao em biết được! Em cũng chỉ lo cho Diệu Tinh mà thôi, điều này cũng có lỗi sao?”

      “Tự ta chạy loạn khắp nơi, nổi nóng với Nhã Đình làm gì?” Tiêu Lăng Phong chất vấn. “Cẩm Trình, đây chính là tình đến chết thay đổi mà dành cho Nhã Đình sao?” châm chọc Hạ Cẩm Trình, đồng thời, cũng nhắc nhở Diệu Tinh. Người Hạ Cẩm Trình là Đường Nhã Đình.

      “Việc này liên quan gì đến tình ?” Hạ Cẩm Trình hỏi. “Tiêu Lăng Phong, có biết, chuyện này có liên quan đến Triệu Chí Viễn hay !”

      “Cái gì?” Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu. Đường Nhã Đình cũng vễnh tai.

      có biết thiếu chút nữa Diệu Tinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn hả?’

      Thiếu chút nữa? Từ trong lời của Hạ Cẩm Trình, Đường Nhã Đình nghe ra, Diệu Tinh có bị gì, chuyện gì cũng có! Triệu Chí Viễn, cái tên đầu heo này, đưa đến miệng ông ta rồi, mà ông ta còn làm xong, đần độn như thế, chết quách cho rồi.

      “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” Tiêu Lăng Phong kéo cánh tay Diệu Tinh qua. “ nhớ những gì tôi sao?”

      “Tôi… Tôi…”

      “Diệu Tinh!” Đường Nhã Đình kéo Diệu Tinh lại, làm ra vẻ bảo vệ ấy, thể để cho ta ra chuyện tin nhắn, nếu , khó tránh bị hoài nghi. “Lăng Phong, làm gì mà hung dữ với ấy như thế!” Đường Nhã Đình oán giận. “ tắm trước , thay quần áo khác !” Đường Nhã Đình xong, phát huy vẻ dịu dàng và rộng lượng vô cùng nhuần nhuyễn.

      “Tôi muốn !” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng .

      “Tôi… Tôi nhận được tin nhắn!” Diệu Tinh cúi đầu, , điện thoại di động bị Tiêu Lăng Phong đoạt lấy.

      “Bí tai nạn xe?” Tiêu Lăng Phong cười lạnh. “Thế nào, Trình Diệu Tinh, đây là có nghi ngờ với tai nạn ba năm trước sao?”

      Đường Nhã Đình nhắm mắt lại, là xui xẻo. Nhưng mà sao, chỉ cần thừa nhận, Hạ Cẩm Trình… ta gì cả. Mặc kệ thế nào, giữa bọn họ cũng có , thậm chí còn… Cho nên, coi như ta Trình Diệu Tinh, cũng đến mức nghĩ tình xưa.

      Hạ Cẩm Trình cầm lấy điện thoại của Diệu Tinh, nhìn nội dung tin nhắn, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Đường Nhã Đình cái, Đường Nhã Đình, người phụ nữ này, quả nhiên quá độc ác.

      chuyện với đó!” Tiêu Lăng Phong quát lên. “ là heo sao! Chuyện như vậy mà cũng dám tin! Vậy là cảm thấy rất oan ức!” bước tới gần Diệu Tinh.

      “Tôi chỉ tò mò!” Diệu Tinh mệt mỏi , về tai nạn xe ba năm trước đây, Diệu Tinh cũng cảm thấy muốn nhắc đến nữa rồi. Chuyện Tiêu Lăng Phong nhìn nhận chuyện gì, chắc chắn ta thay đổi.

      “Diệu Tinh, vậy ông ta có làm tổn thương ?” Đường Nhã Đình bước lại cầm tay Diệu Tinh. ràng trong mắt đầy lạnh lẽo, nhưng mặt lại đầy vẻ lo lắng.

      “Có người giúp tôi.” Diệu Tinh xong, trong lòng nhói đau cái. “Cho nên, cho nên có chuyện gì.”

      “Có người giúp ?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Người nào?”

      biết!”

      “Ồ!” Tiêu Lăng Phong châm chọc. “Trình Diệu Tinh, đúng là rất lợi hại, lúc nào cũng có quý nhân tương trợ!” tiến tới gần Diệu Tinh. ấy dối, vẻ mặt như thế này, ràng là muốn che giấu cái gì đó, Trình Diệu Tinh, lại dám gạt tôi.

      “Lăng Phong, làm gì đấy?” Đường Nhã Đình vui cau mày. Giọng điệu của là sao, ghen sao?

      có gì, chỉ cảm thấy nhân duyên của thư ký tệ!” Tiêu Lăng Phong cười cười, che giấu bối rối của mình. Đúng là điên rồi, lại vì người phụ nữ này mà luống cuống trước mặt Đường Nhã Đình.

      “Được rồi, khoan hãy , quan trọng nhất là Diệu Tinh có việc gì, thế là tốt rồi!” Đường Nhã Đình kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong, điềm đạm thương xót nhìn Diệu Tinh, nhưng trong lòng oán hận càng lúc càng thể xóa bỏ, Trình Diệu Tinh, tôi bỏ qua…

      Hết chương 46.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 47: được xem là gì

      Editor: ViVu

      Lúc Đường Nhã Đình nhận được điện thoại của Hạ Cẩm Trình, ta ngồi trong phòng uống rượu vang, nghĩ tới hôm nay bị thất bại trong gang tấc, chỉ muốn giết chết tên đầu heo Triệu Chí Viễn kia ngay lập tức. Còn Hạ Cẩm Trình lại hề che giấu bảo vệ dành cho Diệu Tinh, càng làm cho ta cảm thấy bất công.

      “Cẩm Trình, và Diệu Tinh rất xứng đôi đấy.” ta lạnh lùng cười. “Trình Diệu Tinh, xinh đẹp, lại thông minh, lương thiện, có rất nhiều con trai thích , cũng giống như Cẩm Trình…” ta thầm. Ngón tay từ từ lướt qua ly thủy tinh. Nhưng mà… cướp Cẩm Trình cũng sao, nhưng ngay cả Tiêu Lăng Phong cũng bỏ qua…”

      “Cẩm Trình, tìm em.” Đường Nhã Đình ra, nhìn thấy Hạ Cẩm Trình dựa vào thân xe, mặt xuất nụ cười đơn thuần.

      “Lên xe !” Hạ Cẩm Trình cũng cười, chỉ mở cửa xe.

      “Sao vậy, mặt mày nghiêm túc quá, cười cái !” ta đưa tay véo mặt Hạ Cẩm Trình, Hạ Cẩm Trình nghiêng mặt tránh tray ta. “…” Đường Nhã Đình có chút xấu hổ.

      “Là do em làm có phải ?”

      “… gì nữa vậy.” Đường Nhã Đình chỉ thoáng sửng sốt, rất nhanh đeo lên vẻ mặt vô tội.

      “Có thể sử dụng lý do đó để dụ Diệu Tinh ra, phải chỉ có thể là em thôi sao.” Hạ Cẩm Trình xoay mặt nhìn Đường Nhã Đình, trong mắt có bất dĩ, và cả đau đớn. “Tại sao phải làm như vậy?” Giọng của có vẻ run run, hình như là cực kỳ đau đớn.

      “Em… phải vậy, Cẩm Trình.” Đường Nhã Đình cố gắng giải thích.

      “Vậy là cái gì?” Hạ Cẩm Trình nắm vai ta. “Nhã Đình, tại sao em lại biến thành thế này?” đau lòng hỏi.

      phải như vậy, Cẩm Trình bình tĩnh chút…”

      “Biết tình của tai nạn ngoài ý muốn đó, ngoại trừ ra, cũng chỉ có em. Em còn gì để giải thích!”

      có!” Nghe Hạ Cẩm Trình thế, Đường Nhã Đình cũng lười diễn trò nữa. d-d~lee; quys; ddoon

      “Đừng làm tổn thương ấy!” giọng Hạ Cẩm Trình run run nhưng cũng rất kiên định.

      cái gì?” Đường Nhã Đình tưởng rằng mình nghe nhầm.

      là em đừng làm tổn thương ấy!” Hạ Cẩm Trình lặp lại. “Em lợi dụng đau lòng, nhưng có thể chịu đựng được, nhưng Nhã Đình. có cách nào nhìn em, trở nên từ thủ đoạn.”

      Đường Nhã Đình hơi sửng sốt. ta có ý gì, cuối cùng là muốn ngăn cản làm tổn thương Diệu Tinh, hay muốn nhìn trở nên lòng dạ thâm sâu.

      xin lỗi…” Mặc kệ thế nào, vẫn nên ổn định ta trước. Nghĩ thế, Đường Nhã Đình thay vẻ mặt áy náy.

      cần em xin lỗi.” Hạ Cẩm Trình lắc đầu.

      “Nhưng… Cẩm Trình, trừ cái này, em biết còn có thể cái gì, làm cái gì, em chỉ Lăng Phong.” Đường Nhã Đình cắn môi.

      “Em ta?” Hạ Cẩm Trình cười. “Cho nên, mấy ngày đó, khi ta ở đây, em mới dùng để giải quyết đơn.” chế giễu.

      phải.” Đường Nhã Đình lắc đầu. “Cẩm Trình, quả em chỉ xem là bạn bè.”

      “Bạn bè? À, bạn giường sao?” Hạ Cẩm Trình như là nghe chuyện cười.

      “Chát!!!” cái tát thanh thúy vang lên, mặt Hạ Cẩm Trình bị đánh nghiêng qua bên.

      Đường Nhã Đình run rẩy nhìn Hạ Cẩm Trình. Vẻ mặt, nụ cười của ta là thế nào? Chế giễu ư? Đường Nhã Đình nuốt nước miếng, Hạ Cẩm Trình nguy hiểm, ác nghiệt, cũng giống như Tiêu Lăng Phong, ngoài trừ người họ quan tâm, họ bao giờ thương xót với bất kỳ người nào, cả với người họ muốn, cũng từ thủ đoạn…

      Hết chương 47.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :