1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng tình nhân - Hải Diệp (126)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 36: Tự tay phá hủy

      Editor: ViVu

      “Diệu Tinh, cần sợ, ta làm chuyện gì...”

      “Cẩm Trình, tôi có việc gì!” Diệu Tinh lắc đầu cái. Nhìn đắc ý trong mắt Tiêu Lăng Phong, chỉ muốn tát ta cái mạnh.

      “Cẩm Trình, nếu là hiểu lầm, vậy bỏ qua nha!” Đường Nhã Đình khẽ , Hạ Cẩm Trình như thế này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.

      “Hừ! Tiêu Lăng Phong, tự giải quyết cho tốt !” xong, lại gần tai Tiêu Lăng Phong. “Có đôi khi, mắt nhìn thấy, nhất định , đừng đợi đến lúc phát liên lụy người vô tội, mới hối hận!” xong, xoay người ra ngoài.

      Tiêu Lăng Phong hơi sửng sốt, nhìn bóng lưng rời của Hạ Cẩm Trình, câu này của ta có ý gì? Người vô tội? Trình Diệu Tinh sao? Hừ! hừ lạnh tiếng. Đúng là nực cười, ta hại Nhã Đình thê thảm như vậy, ta có gì mà vô tội.

      “Em xem ta!” Đường Nhã Đình xong, vội đuổi theo, ta vừa gì với Tiêu Lăng Phong? cắn cắn môi, bước nhanh hơn.

      Phòng nấu nước.

      “Cẩm Trình!” ta khẽ gọi. “Có phải tức giận hay ?”

      tức giận cái gì, tức giận em vứt bỏ lần nữa, với Tiêu Lăng Phong?”

      đúng!” Đường Nhã Đình vội lắc đẩu.

      “Em có chuyện gì sao?” Hạ Cẩm Trình nghiêm mặt hỏi.

      “Diệu Tinh, ấy… ấy có khỏe ? ấy như thế nào?”

      “Nhờ phúc của Tiêu Lăng Phong, ấy chết được.”

      đừng như vậy có được , em biết Tiêu Lăng Phong có hơi quá đáng.” Đường Nhã Đình vội . “Cẩm Trình, … Thích, thích Diệu Tinh rồi sao?”

      “Sao đột nhiên lại quan tâm tới tình cảm của hả?” Hạ Cẩm Trình cười hỏi. “Em , cũng cho phép tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình sao?” Hạ Cẩm Trình chế giễu.

      phải!” Đường Nhã Đình vội vàng lắc đầu. “Cẩm Trình, em muốn ra Diệu Tinh là tốt!” xong, trong mắt lại đầy vẻ dò xét. Mặc dù tôi thích, cũng để lại cho người khác.

      “Em nóng lòng muốn tống cổ như thế sao?” Hạ Cẩm Trình kích động nắm lấy bả vai Đường Nhã Đình ấn lên cửa. "die»n.d"an.l«e.qu»y.d«on" “Tình của , làm em chán ghét, ghê tởm như thế sao?” Giọng Hạ Cẩm Trình run run, giống như rất đau khổ.

      có.” Đường Nhã Đình lắc đầu. “Cẩm Trình, rất tốt, nhưng… Nhưng em có Tiêu Lăng Phong rồi!”

      “Còn sao? Đường Nhã Đình, em cho biết, được xem là gì, vậy lần đó của chúng ta là gì?”

      “Đừng nữa!” Đường Nhã Đình đột nhiên kích động. “Chúng ta quên chuyện đó mà.” ràng Đường Nhã Đình rất khẩn trương. “Cẩm Trình, nếu như, em, đừng chuyện này nữa, có được .” Đường Nhã Đình nắm vạt áo của Hạ Cẩm Trình.

      “Em chỉ vì hạnh phúc của em, còn sao? Diệu Tinh và Mộ Thần sao đây?”

      ấy mà trách em?” Mắt Đường Nhã Đình rưng rưng nước. “Còn em sao? Hạ Cẩm Trình, có biết, em vĩnh viễn thể sinh được nữa ?”

      “Đó là báo ứng!” Hạ Cẩm Trình kề sát tai Đường Nhã Đình, chậm rãi , Đường Nhã Đình hình như nhìn thấy thù hận và tàn nhẫn xẹt qua khóe mắt , nhưng chỉ thoáng qua mà thôi, thậm chí còn hoài nghi, chuyện đó có xảy ra hay . “Nhã Đình, chúng ta đều nhận báo ứng.”

      gì đấy?” Đường Nhã Đình hỏi, “Cẩm Trình…”

      có việc gì.” Hạ Cẩm Trình lắc đầu.

      “Cẩm Trình, xem như em cầu xin , nể tình chúng ta… Cho nên, chuyện kia nhất định đừng để Lăng Phong biết, xem như em cầu xin .” Đường Nhã Đình xong, cẩn thận liếc mắt nhìn ra bên ngoài, sau đó mới ra.

      Hạ Cẩm Trình từ từ xoay người lại, đến khi nghe được tiếng đóng cửa. Trong nháy mắt, vẻ mặt bi thương mặt được thay thể bởi thù hận.

      ? Giữ bí mật? Đường Nhã Đình buồn cười, tôi hận còn kịp nữa, tại sao phải giúp ! Tôi muốn tự tay phá hủy còn kịp nữa là…”

      Hết chương 36.



      Chương 37: Như bị sét đánh

      Editor: ViVu

      Bầu khí trong phòng bệnh vô cùng ngột ngạt, Diệu Tinh còn cách gì phải thở gấp, quay mặt lại, vẫn thấy ánh mắt nhìn mình của Tiêu Lăng Phong.

      nhìn cái gì?” Cuối cùng cũng thể nhịn được nữa, Diệu Tinh hỏi.

      “Tôi nhìn xem có sức hấp dẫn gì, có thể làm cho Hạ Cẩm Trình vì mà ba lần bốn lượt đối địch với tôi.” tiến lên vài bước, sắc mặt Diệu Tinh vẫn tái nhợt như cũ, trong mắt đầy tơ máu, nhớ lại lời bác sĩ, vết thương rất sâu đâm đến tận xương.

      cảm thấy cả người lạnh run.

      “Tại sao ?” Tiêu Lăng Phong nâng cằm Diệu Tinh lên. Tại sao , phía dưới có mảnh gương vỡ. Nếu như biết, cho dù hận đến đâu nữa, cũng lấy sinh mạng ra đùa giỡn.

      gì?” Diệu Tinh đẩy tay Tiêu Lăng Phong ra, làm ảnh hưởng đến vết thương sau lưng, đau đến nhíu mày. “Tiêu Lăng Phong, tôi vẫn chưa có hèn hạ đến mức đó, dù cho tôi có đê tiện chăng nữa, dù cho tôi có thiếu đàn ông chăng nữa, cũng suy nghĩ đến !” Diệu Tinh lạnh lùng .

      Ngón tay Tiêu Lăng Phong siết chặt thêm. “Thiếu đàn ông cũng tìm tôi?” lặp lại, nở nụ cười. “Tìm Hạ Cẩm Trình sao?”

      “Đó là việc của tôi…”

      quên là người phụ nữ của tôi sao?” Tiêu Lăng Phong nắm lấy cổ tay Diệu Tinh. “Hạ Cẩm Trình thông minh tuyệt đỉnh. ta phải biết mối quan hệ của chúng ta, chẳng qua ta chỉ thương hại mà thôi.” Tiêu Lăng Phong từng chữ từng chữ .

      Đường Nhã Đình đứng ngoài cửa. Tay nắm chặt nắm cửa, bởi vì dùng quá nhiều sức mà trắng bệch. Người phụ nữ của ấy? tuyên bố bá đạo, dù là , Tiêu Lăng Phong cũng chưa bao giờ bá đạo như thế.

      “Trình Diệu Tinh, tốt nhất cẩn thận cho tôi, nếu như uy hiếp đến lợi ích của tôi, tôi tuyệt đối nương tay!” Cạch…! Tay vừa mới dùng sức, khóa cửa bị mở ra, nhất thời phản ứng kịp. Nghe tiếng động, Tiêu Lăng Phong quay đầu lại, nhìn thấy thù hận trong mắt Đường Nhã Đình, cảm thấy hình như mình nhìn lầm rồi, lúc cẩn thận dò xét, Đường Nhã Đình mỉm cười bước tới, giống như vừa rồi hề xảy ra chuyện gì.

      “Nhã Đình!” Nhìn thấy Đường Nhã Đình, trong lòng Tiêu Lăng Phong trầm xuống, vội vàng buông Diệu Tinh ra, giống như là phản bội ta, lòng tràn đầy áy náy.

      “Các người chuyện gì vậy?” Đường Nhã Đình cười, tựa như lúc nãy chưa hề nhìn thấy cái gì.

      có gì!” Diệu Tinh cười cười. Kể từ khi xảy ra tai nạn xe, đây là lần đầu tiên gặp lại Đường Nhã Đình. “Đường tiểu thư, mời ngồi!” Diệu Tinh mỉm cười, cực kỳ tò mò, chuyện kia chỉ là hiểu lầm sao, Tiêu Lăng Phong giải thích thế nào, để cho ta tha thứ cho ta, thậm chí còn đến bênh viện…

      Đường Nhã Đình mỉm cười ngồi xuống, cũng nhìn Diệu Tinh. Trình Diệu Tinh cũng phải mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng người ta, luôn có thứ gì đó, vô cùng hấp dẫn người khác, ngay cả là phụ nữ còn nhịn được phải nhìn lâu.

      Diệu Tinh chịu nổi bầu khí trong phòng bệnh. Dứt khoát xoay người ra ngoài.

      Bây giờ là buổi trưa, phần lớn mọi người đều nghỉ ngơi, Diệu Tinh từ từ hành lang.

      Xoảng! , đột nhiên có cái ly nằm ngay dưới chân , vỡ tan như pháo hoa.

      “Ai u, tổ tông của tôi ơi, cậu uống thuốc trước !” Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ dụ dỗ. “Có được ?”

      “Uống thuốc cái gì!” giọng ngang ngược hỏi lại. “Đây là cái phòng bệnh rách nát gì hả, ông cư xử với tôi như thế này sao!”

      “Tôi với bệnh viện rồi, khi phòng bệnh cao cấp có chỗ trống, chúng tôi đổi ngay lập tức!” Người đàn ông dụ dỗ, rất giống dụ dỗ đứa bé bốc đồng.

      “Dù sao tôi cũng , tôi tuyệt đối sống ở nơi quỷ quái này! Ông nhất định phải nghĩ ra biện pháp cho tôi, tôi lập tức quay về Mỹ!” Giọng càng lúc càng gần, sau đó, người kia xuất trong tầm mắt của Diệu Tinh.

      Diệu Tinh nhìn bóng dáng tới kia, trong nháy mắt, giống như bị sét đánh trúng…

      Hết chương 37.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 38: Nỗi đau xé rách.

      Editor: ViVu

      Diệu Tinh đứng sững sờ tại chỗ, nhìn người ông từng bước từng bước tới gần, trong con ngươi đong đầy nước mắt, tuôn rơi trong nháy mắt.

      “… Mộ…”

      “Tránh ra!” đợi Diệu Tinh ra chữ thứ hai, người đàn ông nhịn được mở miệng trước, nhìn mảnh vỡ đất, người đàn ông tức giận đá phát, sau đó xoay người bước .

      Bờ môi Diệu Tinh run rẩy, tầm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, còn người đàn ông càng càng xa. Tựa như ba năm trước đây. Bất lực nhìn Mộ Thần từ từ biến mất khỏi tầm mắt.

      “Mộ Thần…” Diệu Tinh khẽ kêu lên cái tên này, mà lúc này giọng nghẹn ngào còn ràng nữa, nhưng đến lúc muốn nhìn người kia, còn bóng dáng kia ở bất kì nơi nào trong tầm mắt. “Mộ Thần…” Diệu Tinh gọi tiếng. muốn đuổi theo, nhưng vừa mới cử động, làm động đến vết thương sau lưng, cơ thể đau đến run rẩy, chỉ có thể từ từ ngồi xổm xuống.

      “Diệu Tinh, làm sao vậy!” tìm thấy Diệu Tinh trong phòng bệnh, Hạ Cẩm Trình ra ngoài tìm kiếm, kết quả lại thấy Diệu Tinh run rẩy ngồi xổm mặt đất. “Sao vậy?” Chỉ cần mấy bước chạy tới.

      “Cẩm Trình, Mộ Thần, Mộ Thần…” Diệu Tinh run rẩy chỉ vào phía trước.

      Hạ Cẩm Trình nhíu chặt lông mày. Mộ Thần? “Diệu Tinh, làm sao vậy?” Nhìn mặt Diệu Tinh đầy nước mắt, lòng đau đớn hỏi. “Mộ Thần ba năm rồi!”

      “Cẩm Trình, tôi nhìn thấy, mà… nhìn thấy!” Diệu Tinh nghẹn ngào, chỉ về phía bóng dáng vừa rồi biến mất.

      “Có chuyện gì?” Tiếng khóc của Diệu Tinh gây chú ý với người trong phòng bệnh. “Tiểu thư?” Nhìn mảnh thủy tinh vỡ đầy mặt đất, nhớ lại chuyện vừa rồi. “ xin lỗi, dọa rồi có phải ?” Người đàn ông mỉm cười. “Alex bị thương, tâm trạng có chút tốt, cậu ta phải muốn hung dữ với .”

      “Alex?” Diệu Tinh ngẩng đầu.

      “Ừ, lúc cậu ấy đua xe, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tâm trạng tốt, lại là thiếu gia ăn sung mặc sướng, dĩ nhiên là muốn ở phòng bệnh bình thường!”

      “Diệu Tinh, nghe chưa?” Hạ Cẩm Trình lau chút nước mắt của . “ nhận nhầm người rồi!”

      , tôi có!” Diệu Tinh lắc đầu. “Tôi nhìn lầm, Cẩm Trình, đó là Mộ Thần, tôi nhìn thấy! tôi nhìn thấy!” Diệu Tinh bật khóc thành tiếng.

      “Diệu Tinh!” Hạ Cẩm Trình nắm bả vai của . “ ba năm rồi…”

      “Tôi tôi nhìn lầm!” Diệu Tinh kích động hét lên. “Cẩm Trình, dù tôi có quên mất tên mình, tôi cũng nhận lầm Mộ Thần, đó là Mộ Thần, là Mộ Thần…”

      “Diệu Tinh!” Hạ Cẩm Trình ôm Diệu Tinh vào trong ngực. “Tôi biết kiện đó tạo đả kích rất lớn với , nhưng mà, Mộ Thần còn nữa rồi.” khẽ vuốt mái tóc Diệu Tinh, dịu dàng an ủi .

      tôi nhìn thấy, Cẩm Trình, tôi nhìn thấy.”

      “Diệu Tinh!” Hạ Cẩm Trình nghiêm túc hơn. “Đừng làm loạn nữa, chúng ta trở về phòng bệnh! Được ?” xong, từ từ đỡ Diệu Tinh dậy.

      Diệu Tinh cực kỳ tình nguyện theo Hạ Cẩm Trình, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc mắt nhìn, hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng kia lần nữa, nhưng lần quay đầu lại, là thêm lần thất vọng, người đó phải Mộ Thần? Nhưng người đó tương tự Mộ Thần… , phải tương tự, mà là giống nhau như đúc, chẳng lẽ là do mình nhớ nhung Mộ Thần quá mức, nên nhìn lầm rồi.

      Diệu Tinh nắm chặt quần áo. Đúng vậy. Làm sao lại là Mộ Thần! Năm đó, Mộ Thần chết trong ngực , thậm chí còn tận mắt nhìn bị hỏa táng…

      Đột nhiên, ở sâu trong lòng Diệu Tinh có trận đau đớn như xé rách. đè chặt ngực.

      “A!!!” đau khổ hét lên tiếng, thanh bi thương quanh quẩn lâu hành lang yên tĩnh…

      Hết chương 38.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 39: Gặp thêm lần nữa

      Editor: ViVu

      Trong phòng bệnh, sau khi khóc lớn trận, Diệu Tinh tỉnh táo hơn, tựa vào giường, dường như hề cảm thấy đau đớn lưng, trong đầu, vẫn luôn là gương mặt mới vừa gặp đó…

      Tiêu Lăng Phong gắt gao nhìn chằm chằm Diệu Tinh. cũng chỉ là ra ngoại dạo lát, tại sao lúc trở về lại thành thế này! cẩn thận quan sát Diệu Tinh, muốn tìm ra chút gì đó, nhưng mà… thất bại, muốn mở miệng hỏi cho , lại cảm thấy ta như thế nào, có liên quan đến mình.

      Hạ Cẩm Trình, hẳn là ta biết đúng , haizz… Trình Diệu Tinh, có chuyện lại tình nguyện cho người chỉ mới quen biết có mấy ngày, cũng muốn với tôi, nếu như vậy, tôi cũng chẳng muốn quản. Nghĩ tới đây, dứt khoát hất tay ra ngoài.

      Nghe tiếng đóng cửa, Diệu Tinh từ từ ngẩng đầu lên. Ngón tay từ từ cuộn lại, nắm chặt ga giường, vì dùng nhiều sức mà tay run rẩy. Tiêu Lăng Phong, là hung thủ giết người, hung thủ giết người. Ngực vì hô hấp kịch liệt mà phập phồng, nước mắt trong mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.

      Ngoài cửa sổ, càng lúc u, tựa như lúc nào cũng mưa, chậm rãi đến bên cửa sổ, tay vịn vào thủy tinh. Trời lại sắp mưa! Đau đớn, chầm chậm lan tràn ở đáy lòng.

      Ngoài cửa sổ, những người nhân lúc trời tối để hóng mát từ từ đứng dậy, trở lại phòng bệnh, để tránh mưa to đột nhiên ập tới, làm ướt mình. Diệu Tinh chậm chạp ra ngoài. Giữa đám đông bệnh nhân, có vẻ phờ phạc, rũ rượi, tựa như bệnh rất nghiêm trọng.

      Buồn bã ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem phải bao lâu mới có thể xuyên qua đám đông này để ra bên ngoài, ở chỗ này, buồn bực hơn hít thở sắp thông. Nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu lên.

      Roẹt… tia chớp xé rách bầu trời, đại sảnh sáng ngời như ban ngày. Cũng trong nháy mắt này, lại nhìn thấy gương mặt đó.

      “Mộ Thần!” Diệu Tinh kêu lên tiếng, sau đó muốn xông tới nhìn cho ràng, nhưng vào lúc này, có quá nhiều người, trước khi chạy qua, chỉ có thể lớn tiếng kêu.

      “Mộ Thần!” Diệu Tinh gấp đến mức bật khóc. thể sai được, trong ngày lại hai lần nhìn thấy gương mặt này.

      Giữa dòng người hối hả, giọng Diệu Tinh cực kỳ chói tay. Nhưng tiếng hét của vẫn hấp dẫn được chú ý của người kia. Diệu Tinh càng gấp gáp, lại càng thể qua được. Đợi đến lúc ra được bên ngoài, bóng dáng kia, lại nhìn thấy lần nữa!

      Diệu Tinh lảo đảo nghiêng ngả chạy giữa đám người, lớn tiếng gọi tên Mộ Thần, mới vừa rồi, ràng ở trước mắt, ngay cả, nụ cười cũng ràng như thế.

      “Mộ Thần, ở đâu, ra đây, ra đây !” Diệu Tinh kêu khóc. “Mộ Thần!”

      Người tới người lui nhìn Diệu Tinh kêu khóc, giữa đám đông trong vô định va chạm vào người khác, cuối cùng té lăn đất. Tuy nhiên lại ai đến đỡ dậy, giờ phút này Diệu Tinh cực kỳ nhếch nhác, biết từ lúc nào mà giày mất chiếc, vết thương sau lưng nứt ra, chảy máu, máu thấm ướt áo .

      “Mộ Thần, ở đâu!” Diệu Tinh ngồi dưới đất bất lực kêu la. “Mộ Thần, em là Diệu Diệu, ra đây, ra đây …” Cánh tay còn sức lực chống lên mặt đất, giọng Diệu Tinh đầy đau khổ.

      Mưa to, trong nháy mắt tầm tã trút xuống, Diệu Tinh ngồi trong mưa, chút ý định muốn đứng dậy cũng có. khóc, nước mưa lạnh léo, làm cho tỉnh táo hơn, Mộ Thần, Mộ Thần chết rồi…

      “Mộ Thần, trở lại, trở lại …” Diệu Tinh ngẩng đầu lên, đối diện với bầu trời mà gào thét. “Ông trả Mộ Thần lại cho tôi, trả lại cho tôi…” Diệu Tinh hét lên, lảo đảo nghiêng ngã chạy ra khỏi bệnh viện.

      Hết chương 39.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 40: trả Mộ Thần lại cho tôi

      Editor: ViVu

      Cơn mưa này rất lớn, dường như che khuất tầm nhìn của mọi người, Tiêu Lăng Phong biết vì sao mà tâm phiền ý loạn, muốn tìm nơi yên tĩnh, mà nơi thanh tịnh đó, lựa chọn đầu tiên chính là căn hộ của Diệu Tinh.

      Tiêu Lăng Phong mở cửa nhà Diệu Tinh ra, vốn dĩ nên có ai ở trong nhà, lại truyền tới tiếng động, Tiêu Lăng Phong giật mình, nơi này là chung cư cao cấp, trị an rất tốt, làm sao có thể có kẻ trộm, giải thích duy nhất là…

      ở yên trong bệnh viện, ai cho chạy đến đây?” xong mở đèn lên. Nhưng tình cảnh trước mắt lại suýt hù chết .

      Diệu Tinh ướt sũng, mệt mỏi ngồi bệt dưới đất, bên cạnh là hộp rượu còn nguyên, nhìn vỏ chai xung quanh , dễ dàng nhận thấy uống quá nhiều.

      “Trình Diệu Tinh, ai cho uống rượu.” Tiêu Lăng Phong bước nhanh tới, người ta còn có vết thương, lại còn dám uống rượu. “ được uống nữa.” đoạt lấy chai rượu trong tay .

      “Trả lại cho tôi!” Diệu Tinh bất mãn kêu lên.

      Tiêu Lăng Phong nhìn gương mặt đầy nước mắt của Diệu Tinh, trong lòng co rút mạnh cái. “ làm sao vây?”

      “Tôi muốn uống rượu, đưa cho tôi.” Diệu Tinh đưa tay lấy lại, Tiêu Lăng Phong tức giận ném chai rượu ra xa, lộc cộc lộc cộc, cái chai lăn mấy vòng mặt đất, rượu chảy tràn ra ngoài.

      làm gì thế, trả rượu lại cho tôi.” Diệu Tinh dùng sức thoát khỏi vòng tay của Tiêu Lăng Phong.

      “Đừng làm loạn nữa.” Tiêu Lăng Phong quát lên. “Trình Diệu Tinh, nổi điên cái gì.”

      Tiếng quát của Tiêu Lăng Phong làm Diệu Tinh chấn động, hoảng sợ, chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn, khuôn mặt nhắn loan lổ nước mắt của Diệu Tinh nhìn như thế nào cũng làm người khác đau lòng.

      xảy ra chuyện gì?” Đây là lần đầu tiên, Tiêu Lăng Phong chuyện với Diệu Tinh, trong giọng , dường như có chứa chút dịu dàng.

      Diệu Tinh lời nào, chỉ nhìn người đàn ông trước mặt.

      “Làm sao?” Đợi lâu mà Diệu Tinh gì, Tiêu Lăng Phong nôn nóng. “ chuyện với đó!”

      “Tiêu Lăng Phong.” Diệu Tinh từ từ mở miệng. “Tôi trả lại cho các người đứa bé, có thể trả Mộ Thần lại cho tôi sao?” giống như đứa trẻ nghĩ ra vấn đề. “ trả Mộ Thần lại cho tôi có được hay ?” Diệu Tinh nghẹn ngào, trong giọng tràn đầy cầu xin. “ trả Mộ Thần lại cho tôi, trả lại cho tôi…”

      Tiêu Lăng Phong hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, nhìn cánh môi mấp máy của Diệu Tinh. Mộ Thần, ra khóc thành ra thế này là vì Mộ Thần. Nắm chặt quả đấm, trong mắt Tiêu Lăng Phong tràn ngập tức giận.

      “Trình Diệu Tinh.” nắm bả vai Diệu Tinh.

      “Trả Mộ Thần cho tôi…” Hình như nghe thấy giọng của Tiêu Lăng Phong. Diệu Tinh vẫn nỉ non như cũ, tay nắm chặt lấy vạt áo của Tiêu Lăng Phong. “Tôi rất ấy, rất …”

      Ngực Tiêu Lăng Phong kịch liệt phập phồng, nhìn trước mặt khóc đến thê thảm như vậy vẫn mực gọi tên Mộ Thần, nghe ta… Nhưng lúc muốn nổi giận, Diệu Tinh lại ngủ thiếp . Ngón tay nắm bả vai Diệu Tinh lại chặt hơn chút, môi Diệu Tinh khẽ mở, nghĩ tới câu: trả Mộ Thần lại cho tôi có được hay . muốn bóp chết người này rồi.

      “Mộ Thần, Mộ Thần.” Tiêu Lăng Phong cắn răng, kéo mạnh Diệu Tinh vào trong ngực, tức giận hôn lên môi . muốn nghe thấy cái tên này từ trong miệng Diệu Tinh, ra sức trằn trọc, mút hôn, giống như muốn phát tiết lửa giận trong lòng. Trình Diệu Tinh, tôi cho phép trong lòng nghĩ đến người khác, nhất định cho phép…

      Hết chương 40.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 41: Bị phát bí mật

      Editor: ViVu

      Ngoài cửa sổ, trời sáng, giằng co ngày hai đêm, cuối cùng Diệu Tinh hạ sốt, cũng may dầm mưa, uống rượu có làm vết thương bị nhiễm trùng hay biến chứng. Nhìn người an tĩnh ngủ giường bệnh, dường như hoài nghi, người vừa khóc vừa gào đó, có phải là hay .

      Chậm rãi đến bên giường, Tiêu Lăng Phong từ từ giơ tay lên, run rẩy, muốn vén áo Diệu Tinh lên nhìn chút, nhưng trong lòng vẫn còn tí do dự. Cuối cùng, vẫn khống chế được ý định muốn nhìn mãnh liệt trong lòng, chầm chậm vén lên.

      Lưng Diệu Tinh rất đẹp, bên trong mặc áo lót, vén lên thấy toàn bộ tấm lưng, và cả vết thương lớn, nhìn thấy vết máu mờ mờ băng gạc. Tay Tiêu Lăng Phong khẽ run cái. Bàn tay nắm áo Diệu Tinh cũng siết chặt hơn.

      Tiêu Lăng Phong, rốt cuộc là ngươi làm cái gì? Tại sao có thể hại ấy bị thương nghiêm trọng như thế, nếu như vết thương biến chứng, vậy phải làm sao, vết thương lớn như vậy, rất đau! nghĩ thế, từ từ cúi người xuống, nhàng thổi lên lưng Diệu Tinh, hình như cảm thấy thế này hơi thoải mái, chân mày nhíu chặt của Diệu Tinh từ từ giãn ra, ngay cả ngón tay cũng thả lỏng.

      Ngoài phòng bệnh, Đường Nhã Đình nhìn vào bên trong qua lớp thủy tinh. Tiêu Lăng Phong lại hề cố kỵ vén áo ta lên, thậm chí chút kiêng dè cũng có. Còn giúp ta thổi vết thương. Lăng Phong, chẳng lẽ đau lòng sao!

      Ừm… Diệu Tinh khổ sở rên rỉ tiếng. Tiêu Lăng Phong giống như bị giật mình, buông vạt áo Diệu Tinh ra.

      Diệu Tinh chầm chậm mở mắt ra, ánh sáng mãnh liệt ngoài cửa sổ chiếu vào mắt làm thấy đau. Sức lực toàn thân dương như cũng bị rút cạn rồi, đầu đau như muốn nứt ra.

      tỉnh rồi hả?” Nghe giọng lạnh lẽo ở sau lưng, trong nháy mắt Diệu Tinh tỉnh táo lại.

      “Nếu muốn vết thương nứt ra, đừng có động đậy nữa.” Tiêu Lăng Phong dùng tay mạnh mẽ đè bả vai Diệu Tinh lại. “Người nào đồng ý để chạy ra ngoài? Người nào đồng ý cho uống rượu hả?” Tiêu Lăng Phong lạnh nhạt hỏi từng chữ.

      Diệu Tinh kỳ quái nhìn Tiêu Lăng Phong, trở lại bệnh viện. Chẳng lẽ là ta đưa về?

      “Trả lời vấn đề của tôi.” Tiêu Lăng Phong cắn răng. Tại sao khi lại biến thành như thế, giống như ba năm trước đây, khóc rống, cuồng loạn như thế.

      có việc gì!” Diệu Tinh lắc đầu cái.

      “Trình Diệu Tinh, tốt nhất nên hiểu tình trạng nay, tôi cho phép ở bên cạnh tôi, mà trong lòng còn nghĩ đến người khác, cho dù là người chết cũng được!”

      Người chết? “Tiêu Lăng Phong, ép buộc tôi ký kết hợp đồng, giam cầm tôi bên cạnh , chẳng lẽ, ngay cả trái tim tôi cũng muốn khống chế? Là ai biến ấy thành người chết!”

      lên án tôi?” Tiêu Lăng Phong khom người tiến tới gần Diệu Tinh.

      “Ngay cả tự do để lời lòng mình tôi cũng có sao?”

      “Có, nhưng mà ra có lợi ích gì?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Tất cả mọi chuyện đều thể cứu vãn, Nhã Đình của tôi có thân thể khỏe mạnh, Mộ Thần, cũng trở lại!” nắm chặt cằm Diệu Tinh. “ phải hỏi tôi, nếu như trả cho tôi đứa bé, tôi có thể trả Mộ Thần lại cho hay sao! Đáp án, chính là thể…”

      Đứa bé, Đường Nhã Đình hoàn toàn kinh ngạc đến ngẩn người, ấy đứa bé, đứa bé của Trình Diệu Tinh sao? Hung ác nhìn chằm chằm vào bên trong, nước mắt Đường Nhã Đình rơi xuống. Quả nhiên, Tiêu Lăng Phong vì chuyện này mà xa ánh , vì thể mang thai, cho nên… ta muốn tìm người phụ nữ khác…

      …”

      “Đừng để cho tôi nghe lại cái tên này!” Tiêu Lăng Phong dùng sức ôm lấy bả vai Diệu Tinh, kiềm chế động tác của , hôn lên môi , hương vị ngọt ngào cánh môi kia làm cho phải lưu luyến, hôn sâu, lại rất chú ý khống chế thân thể Diệu Tinh để tránh giãy giụa, làm vết thương nứt ra nữa…

      Hết chương 41.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :