1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng tình nhân - Hải Diệp (126)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 17: Chuyện ngoài ý muốn

      Editor: ViVu

      Giờ tan việc, Diệu Tinh muốn chen chúc với mọi người trong thang máy, dứt khoát chọn thang bộ. Trong cầu thang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gót giày của Diệu Tinh giẫm lên mặt đất. , biết đạp trúng thứ gì, cả người Diệu Tinh mất thăng bằng.

      “Á!” Diệu Tinh hét lên tiếng, lăn từ cầu thang xuống.

      Hạ Cẩm Trình làm xong việc ở tầng 23, cũng định cầu thang lên xem Tiêu Lăng Phong, ngờ vừa mới chậm chạp bước lên bậc thang, nghe tiếng thết thê thảm, ngay sau đó nhìn thấy lăn cầu thang.

      Đầu và cùi chỏ của Diệu Tinh ngừng đụng vào bậc thang, gây ra cơn đau toàn thân. Cuối cùng lăn đến chân Hạ Cẩm Trình, đụng vào chân mới dừng lại.

      Hạ Cẩm Trình sững sờ nhìn Diệu Tinh. “ ổn ?” lúc lâu sau mới có phản ứng, cúi người đỡ dậy. Nhìn thấy gương mặt Diệu Tinh đột nhiên nhớ ra, đây là nhìn thấy trong phòng làm việc của Tiêu Lăng Phong. “ có sao ?” Nhìn trán Diệu Tinh bị đụng đến bầm đen, hỏi?”

      có việc gì!” Diệu Tinh lắc lắc đầu, trong nhất thời đứng lên nổi.

      có chuyện gì sao?” Hạ Cẩm Trình nhìn mặt Diệu Tinh. má hơi sưng còn có vết trầy, xuất ở đây, phải là nhân viên nơi này rồi.

      có gì.” Diệu Tinh nhìn người trước mặt cảm thấy có chút quen mắt, nhưng trong nhất thời nghĩ ra được là ai.

      “Tôi đỡ , thể cứ ngồi dưới đất mãi được!” Hạ Cẩm Trình cẩn thận dìu Diệu Tinh lên, nhìn xa xa chút có vết son môi, đoán được, là có người cố ý sắp đặt rồi. “Sao thang máy?”

      “Tôi… quen.” Diệu Tinh cúi đầu cười khẽ, chân vừa chạm đất, cơn đau đớn bén nhọn kéo đến. “Ui da!” Diệu Tinh giọng kêu đau.

      “Có phải trặc chân hay .” Hạ Cẩm Trình khom lưng xem mắt cá chân Diệu Tinh chút. “Tôi bế xuống, như vậy nhất định là thể bước được rồi.”

      “Chuyện này…”

      “Yên tâm , tôi có ý xấu.” Hạ Cẩm Trình mỉm cười dịu dàng.

      “Tôi phải ý này, chỉ sợ làm phiền !” Diệu Tinh giọng .

      sao cả.” Hạ Cẩm Trình bế Diệu Tinh lên, cẩn trọng xuống, đặt cái ghế gần đây. “Tôi học y ở đại học, nên cần phải sợ, tôi xem giúp chút, rất nhanh tốt hơn.” Hạ Cẩm Trình từ từ ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí cởi giày Diệu Tinh.

      Diệu Tinh ngồi đó, tay nắm chặt cái ghế, phải sợ, mà bởi vì đau lòng. từng… Có bé trai ấm áp như mặt trời cũng hết lòng chăm sóc như thế, nhưng… Diệu Tinh cắn cắn môi.

      “Mộ Thần…” Diệu Tinh nhắm mắt lại, giọng nỉ non.

      Tay Hạ Cẩm Trình hơi cương cứng, sau đó từ từ ngẩng đầu lên. “ gì?”

      có việc gì!” Diệu Tinh lắc đầu cái. “Cảm ơn giúp tôi.”

      “Chỉ là việc thôi.” Hạ Cẩm Trình xong. Đột nhiên dùng sức bẻ chân Diệu Tinh cái, cơn đau đớn bén nhọn qua , chưa từng bị đau đến thế.

      “Ừm!” Diệu Tinh cắn chặt răng để kiềm chế mình.

      “Tốt rồi, tại sao!” Hạ Cẩm Trình xong, giúp Diệu Tinh mang giày vào.

      “Đừng!” Diệu Tinh vội vàng đưa tay muốn ngăn lại. “Làm sao có thể biết xấu hổ như thế, tôi tự mang là được rồi!”

      “Để tôi làm cho!” Hạ Cẩm Trình dịu dàng cười tiếng, nâng chân Diệu Tinh lên, giúp mang giày vào.

      Đinh! Thang máy dừng lại, cửa thang máy tiếng động mở ra, thấy hai bóng dáng ở đối diện, Tiêu Lăng Phong dừng lại bước chân muốn bước ra, nhìn bộ dạng “nhu nhược” của Diệu Tinh. nụ cười nguy hiểm tràn ra khỏi môi , Trình Diệu Tinh, quả đơn giản…

      Hết chương 17.





      Chương 18: ra là ấy.

      Editor: ViVu

      tên gì?” Trong xe, Hạ Cẩm Trình vẫn luôn mở miệng hỏi thăm Diệu Tinh.

      “Trình Diệu Tinh, còn ?”

      “Hạ Cẩm Trình.” Sau khi trả lời qua loa, Hạ Cẩm Trình tìm kiếm cái tên này trong ký ức, tại, chỉ nhìn thấy quen mắt, ngay cả cái tên cũng rất quen, nhưng… Cuối cùng ấy là ai?

      ra cần phiền chở tôi về, giúp tôi như thế tôi rất biết ơn!

      “Chỉ cần cảm thấy tôi là người tùy tiện tiếp cận phụ nữ là tốt rồi. Tôi chỉ nghĩ mình vào buổi tối rất an toàn, dù sao đường cũng xa, có phiền phức gì.”

      Diệu Tinh nữa. Quả người này xem ra cũng xấu. Nhưng nhìn xe ta cũng có thể biết, ta phải nhân viên bình thường của Thiên Tuấn.

      “Tôi đến nơi rồi, cảm ơn .” Sau khi xe dừng lại Diệu Tinh lời cảm ơn với Hạ Cẩm Trình, sau đó mở cửa xe ra.

      Hạ Cẩm Trình ngồi trong xe, nhìn Diệu Tinh rời .

      lúc lâu sau…

      “Trình Diệu Tinh!” Đột nhiên trong lòng kinh sợ. Đó phải là mà ba năm trước đây, xảy ra tai nạn xe với Đường Nhã Đình sao? Mộ Thần, lúc ở công ty gọi cái tên đó, là Mộ Thần…

      Tay Hạ Cẩm Trình từ từ nắm chặt ống quần. Khó trách, khi lần đầu tiên nhìn thấy cảm thấy quen mắt, khó trách Tiêu Lăng Phong hận thấu xương…

      Điện thoại di động vang lên, kéo suy nghĩ của Hạ Cẩm Trình trở về, nhưng lâu sau, trong lòng cách nào bình tĩnh được.

      “Alo, Lăng Phong!”

      phải đến công ty tôi bàn bạc chuyện hợp tác, sao vẫn chưa đến?”

      “À, tôi tạm thời có chuyện, để ngày mai .” Ánh mắt Hạ Cẩm Trình vẫn nhìn về hướng Diệu Tinh biến mất. “Tôi gọi lại cho sau.” xong, cúp điện thoại.

      Làm sao có thể trùng hợp như thế…

      Tiêu Lăng Phong ngồi trong xe, nhìn xe Hạ Cẩm Trình dừng ở dưới căn hộ của , lâu cũng rời khỏi.

      Hạ Cẩm Trình, đây chính là cách Nhã Đình sao. Tiêu Lăng Phong giễu cợt, chỉ bằng , có tư cách gì tranh với tôi! Trình Diệu Tinh, lại khiêu khích tôi lần nữa, hôm nay, chịu đựng của tôi đến giới hạn rồi.

      Diệu Tinh ngồi trong phòng ngủ, mặc dù còn đau, nhưng vận động vẫn có chút bất tiện, xoa xoa mắt cá chân. Suy nghĩ từ từ bay rất xa. Mộ Thần cũng như thế, mặc kệ lúc thử giày, hay dây giày bị bung ra, chỉ cần có ở đó, đều để nhúng tay vào.

      Bang! Tiêu Lăng Phong cước mở cửa phòng, nhìn thấy Diệu Tinh ngồi ngẩn người giường, khóe miệng còn có nụ cười hạnh phúc.

      “Thế nào, quay về chỗ nào sao?” Tiêu Lăng Phong nới lỏng caravat, tới.

      Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong bước đến, nụ cười bên môi Diệu Tinh nhanh chóng biến mất.

      “Diệu Tinh, tương phản quá lớn nha!” Tiêu Lăng Phong châm chọc. “Ở trước mặt người đàn ông khác, cười đến xuân tâm nhộn nhạo, thấy tôi ngay lập tức nghiêm mặt!”

      “Tiêu Lăng Phong, bậy bạ gì đó!” Diệu Tinh đứng dậy.

      “Trình Diệu Tinh, làm sao có thể tới đâu cũng có thể quyến rũ đàn ông vậy hả?” ta nâng cằm Diệu Tinh. “Coi như chịu được đơn, ít nhất cũng đừng nóng lòng vụng trộm lộ liễu thế chứ!”

      “Tiêu Lăng Phong, vô liêm sỉ!”

      “Tôi từng được là cao thượng.” Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu. “ có gì để sao?”

      “Tôi cái gì?” Diệu Tinh hiểu.

      chút về người đàn ông đưa về!” Tiêu Lăng Phong vuốt vuốt tóc Diệu Tinh. “Cho tôi lời giải thích hợp lý, nếu , Trình Diệu Tinh, nhất định tôi làm phải hối hận!”

      lấy tư cách gì muốn tôi giải thích với .”

      “Chỉ dựa vào tôi muốn biết…”

      Hết chương 18.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 19: Muốn biết cái gì gọi là bị bắt nạt

      Editor: ViVu

      Chỉ dựa vào tôi muốn biết, câu bá đạo làm cho bầu khí trong phòng xuống dưới 0oC.

      “Trình Diệu Tinh, đừng tôi có nhắc nhở , tôi ghét nhất người khác gạt tôi.” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng từng chữ.

      Diệu Tinh ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Phong, giờ phút này, trong mắt ta là hơi lạnh bức người. Diệu Tinh hít sâu hơi, bình tĩnh lại. “Tôi biết ta.” Diệu Tinh thành trả lời.

      biết?” Tiêu Lăng Phong nhíu mày, “Trình Diệu Tinh, nghĩ tôi là người ngu ngốc sao?”

      “Tiêu Lăng Phong, tôi tôi biết ta, tin cũng còn cách nào.” Diệu Tinh lắc đầu cái, ngồi xuống lần nữa.

      biết!” Tiêu Lăng Phong cười, nhưng trong giọng lại đầy châm chọc. “ biết mà còn thể dẫn ta tới dưới lầu, vậy lần sau… Có phải dẫn ta lên giường hay hả…” Tiêu Lăng Phong khom lưng đến gần Diệu Tinh.

      …” Diệu Tinh nổi cáu. “Tiêu Lăng Phong, theo như suy nghĩ của , tôi tệ hại như thế?” Diệu Tinh tò mò hỏi. “Hay là chẳng qua chỉ mượn cớ để nhục nhã tôi?”

      Nụ cười của Tiêu Lăng Phong hơi cứng lại. Mượn cớ để nhục nhã ấy?

      “Tôi mặc kệ có tin hay , tôi giải thích rồi, tôi lại lần nữa, tôi bị thương, ta chỉ tốt bụng đưa tôi về thôi.” Diệu Tinh xong, xoay mặt sang bên. Hơi thở của Tiêu Lăng Phong thổi vào mặt , điều này làm cảm thấy rất thoải mái.

      “Đây chính là giải thích của ?” Tiêu Lăng Phong nắm lấy gò má của Diệu Tinh xoay mặt lại. “Thủ đoạn quyến rũ người khác của có phải quá vụng về hay , bị thương?” Tiêu Lăng Phong cười chế giễu. “Cũng chỉ có tên ngốc kia mới tin tưởng lời của .”

      “Quyến rũ? Tiêu Lăng Phong, sao cứ luôn miệng tôi quyến rũ ta!” Diệu Tinh cố gắng đẩy tay ra. “ muốn tôi giải thích tôi cũng giải thích rồi, còn muốn gì nữa? Tiêu Lăng Phong, coi như tôi quyến rũ ta, thế sao, chuyện này có liên quan đến sao?”

      “Trình Diệu Tinh, cũng phóng khoáng nha, mới thế mà thừa nhận. mở miệng ra là Mộ Thần, chỉ mới ba năm thôi, mà có thể tùy tiện dụ dỗ đàn ông ở chung với nhau, tình của , cũng chỉ có thế…”

      …” Diệu Tinh giơ tay lên, bị Tiêu Lăng Phong nắm lấy. “Trình Diệu Tinh, tôi cảnh cáo lần cuối.” nắm cổ tay, kéo vào ngực. “Đừng có đánh tôi, nếu , tự gánh lấy hậu quả!” vừa lạnh lùng vừa đẩy Diệu Tinh trở về giường.

      Chân của Diệu Tinh, theo quán tính nâng lên, Tiêu Lăng Phong nhìn thấy mắt cá chân sưng lên của , hừ tiếng. “ ra là bị thương !” Lời của nhàng, lại chứa đầy vẻ hả hê. “ cũng chịu bỏ vốn làm ăn quá đấy!”

      “Tiêu Lăng Phong, có ý gì?”

      “Tôi , người đàn ông kia, chỉ nhìn xe thôi cũng biết, rất đáng giá để diễn khổ nhục kế…”

      “Tiêu Lăng Phong, có phải rất hi vọng tôi giống như đúng , khi đó, có thể tha hồ nhục nhã tôi!”

      “Trình Diệu Tinh, vậy cứ thử làm thế , xem xem khi làm , có hậu quả gì!”

      “Tôi như thế này, cảm thấy tôi còn sợ cái gì nữa? Ngoại trừ cha mẹ tôi, tôi còn gì để sợ!”

      “Diệu Tinh, có biết như thế, làm tôi cực kỳ khó chịu !”

      “…” Nhìn Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh lại cảm thấy thể gì được. “Vậy tôi nên cái gì? Tiêu thiếu gia, tôi van xin , tha cho tôi ?” Diệu Tinh hỏi

      Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nhìn Diệu Tinh, từ đến lớn, chưa từng gặp qua người phụ nữ như thế. “Trình Diệu Tinh, nên biết, chọc giận tôi, có lợi cho .”

      “Tôi ngoan ngoãn, phải chịu những bắt nạt đó?”

      “Bắt nạt?” Tiêu Lăng Phong đột nhiên nở nụ cười. “Hôm nay tôi cho biết, cái gì gọi là bắt nạt!”

      muốn làm gì?” Diệu Tinh hoảng sợ.

      “Diệu Tinh, như thế, tôi bắt nạt chút, phải có lỗi với sao?”

      Hết chương 19.



      Chương 20: Đây mới gọi là bắt nạt

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong vừa dứt lời, bị ném lên giường, chưa kịp giãy giụa. Tiêu Lăng Phong tiến tới gần, vây chặt giữa người ta và giường lớn.

      “Tiêu Lăng Phong, muốn làm gì?” Diệu Tinh hoảng sợ hỏi.

      phải tôi bắt nạt ư, tôi muốn cho biết cái gì mới gọi là bắt nạt!” Tiêu Lăng Phong mỉm cười, giữ chặt cổ tay Diệu Tinh, đè lên giường. cánh tay Diệu Tinh vẫn còn thấy những vết trầy xướt. “Thế nào, tôi chạm vào cảm thấy rất ghê tởm à!” Tiêu Lăng Phong mỉm cười .

      , phải vậy, tôi có, có!” Diệu Tinh hoảng sợ lắc đầu. “ buông tôi ra trước !”

      có? Tôi thấy chính là nghĩ như thế.” Tiêu Lăng Phong dùng thêm sức, nắm chặt tay Diệu Tinh. “Nhưng phải làm sao đây! Coi như thấy ghê tởm, có chạy cũng thoát khỏi số phận bị tôi chạm vào, tôi bỏ tiền ra để duy trì mạng sống của Trình Ngự, muốn bày tỏ lòng biết ơn của chút nào sao?” Tiêu Lăng Phong cúi người nhìn Diệu Tinh.

      “Tôi… Đương nhiên tôi cảm ơn , Tiêu thiếu gia, đời này, dù phải làm trâu làm ngựa tôi đều báo đáp .” Diệu Tinh run rẩy .

      “Diệu Tinh, tôi cần làm trâu làm ngựa.” đến bên tai Diệu Tinh. “ chỉ cần làm người phụ nữ, là đủ rồi…”

      “Đừng!” Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong khom người xuống, Diệu Tinh sợ hãi kêu lên, xoay mặt sang bên. “ phải hận tôi sao! Tiêu Lăng Phong, chúng ta thể làm như thế.” Diệu Tinh run rẩy. “Chuyện như thế, chỉ có những người nhau mới có thể làm. phải sao?”

      “Cho nên, muốn gì?” Tiêu Lăng Phong tới gần khuôn mặt nhắn tái nhợt của Diệu Tinh. “ muốn nhắc nhở tôi, muốn tôi sao, hay là… Chỉ có Mộ Thần mới có thể chạm vào .”

      “Tôi có!” Diệu Tinh sợ hãi . “Tôi… Tôi chỉ muốn…”

      ra cũng sợ!” Tiêu Lăng Phong cười . “ như thế này, so với lúc đanh đá, đáng hơn nhiều, rất đáng , tôi có chút nhịn được…” xong, cúi đầu, hít mùi hương tóc Diệu Tinh. “Vẫn là mùi hương ba năm trước…”

      “Tiêu Lăng Phong!” thể chịu nổi tư thế nhục nhã như thế này, Diệu Tinh hét lên. “ phải hận tôi sao! phải muốn trả thù thay Đường Nhã Đình sao, sao có thể chạm vào kẻ thù của ấy.”

      “Trình Diệu Tinh, như thế, ngược lại nhắc nhở tôi.” Tiêu Lăng Phong đứng dậy. “Quả , hại Nhã Đình thê thảm như thế, tôi cũng nên để trải qua chút khổ sở của ấy.”

      Nhìn Tiêu Lăng Phong từ từ đứng dậy, Diệu Tinh lo sợ nuốt nước miếng.

      Tiêu Lăng Phong đứng dậy, lấy gói thuốc ở trong túi, trừng mắt nhìn Diệu Tinh, rót vào trong chén, nhìn nước thuốc màu đen, vô ý thức run rẩy.

      “Tiêu, Tiêu Lăng Phong, muốn làm cái gì?” Diệu Tinh kinh sợ co rúc về phía sau.

      “Làm gì? phải bị thương, cho uống thuốc thôi!” Tiêu Lăng Phong cười rất tự nhiên. “Tới đây!” “dịu dàng” .

      “Tôi uống.” Diệu Tinh lắc đầu. “Tôi có bệnh, tôi muốn uống thuốc.” Ngửi thấy mùi thuốc màu đen đó, Diệu Tinh nhíu chặt mày.

      “Diệu Tinh, chuyện này cần đồng ý của !” Tiêu Lăng Phong xong, kéo Diệu Tinh qua. “Ngoan nào, uống thuốc, bệnh tốt lên.”

      “Tiêu Lăng Phong, làm gì đấy, buông tôi ra.” Diệu Tinh giãy giụa, nhưng chỉ là người phụ nữ, làm sao có thể vượt qua sức mạnh người đàn ông, bị Tiêu Lăng Phong giam cầm chặc trong ngược. “Ô…Làm gì…”

      Tiêu Lăng Phong dùng sức bóp má Diệu Tinh, làm cho há miệng ra. “Cảm thấy rất đáng sợ sao?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Trình Diệu Tinh, chờ uống vào trong miệng, còn kinh khủng hơn!” Tiêu Lăng Phong xong, rót thuốc vào trong miệng Diệu Tinh.

      …” Ừng ực… Diệu Tinh thở dốc, nước thuốc trào ra, từ gương mặt chảy xuống quần áo. khó chịu, nước mắt tràn khỏi mi mắt Diệu Tinh, cố gắng đẩy tay Tiêu Lăng Phong ra, nhưng sức Tiêu Lăng Phong quá lớn, gò má gần như bị bóp nát.

      “Diệu Tinh, đây mới gọi là bắt nạt, hiểu chưa.” Tiêu Lăng Phong vừa vừa đổ thuốc vào trong miệng Diệu Tinh…

      Hết chương 20.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 21: Giúp tôi làm việc

      Editor: ViVu

      Khụ khụ khụ… Diệu Tinh nằm ở mép giường, khó khăn ho khan, chỉ cảm thấy mùi vị rất buồn nôn, muốn ói nó ra.

      Ọe… che miệng, muốn chạy vào phòng vệ sinh, nhưng bị Tiêu Lăng Phong thô bạo kéo trở lại. “Cảm thấy thế nào?” Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh vào trong ngực, nắm cằm của làm cho phải ngẩng đầu lên nhìn ta.

      Ưm. Diệu Tinh chịu đựng cơn buồn nôn. “Buông tôi ra.”

      “Hương vị thế nào?” Tiêu Lăng Phong nhìn dáng vẻ khổ sở của Diệu Tinh. “Cảm thấy rất đắng đúng , mùi vị vô cùng kinh khủng.” Tiêu Lăng Phong xong, tay lại dùng thêm sức. “Trình Diệu Tinh, có biết , ba năm qua, Nhã Đình vẫn phải uống thứ thuốc làm người ta phải nôn mửa này, chỉ mới uống có lần, khổ sở như thế, có từng nghĩ, phải uống ba năm liên tiếp là chuyện kinh khủng như thế nào ?”

      “Đúng vậy, xin lỗi.” Diệu Tinh tạm dừng ho khan. “Cầu xin buông tôi ra…”

      xin lỗi?” Nghe lời của Diệu Tinh, đột nhiên Tiêu Lăng Phong trở nên kích động. “ ấy phải trải qua nhiều khổ cực như thế, cho rằng chỉ dùng ba chữ là có thể xóa sạch hết sao?” Tiêu Lăng Phong cắn răng bóp cổ Diệu Tinh.

      Khụ khụ… Diệu Tinh lại ho khan. “Rất đau, van buông tay ra.” Bàn tay bé tái nhợt của Diệu Tinh luống cuống nắm lấy cổ tay nổi lên gân xanh của Tiêu Lăng Phong.

      “Đau?” Hừ… Tiêu Lăng Phong cười lạnh. “Trình Diệu Tinh, đau khổ của , bây giờ mới bắt đầu.” xong, đẩy Diệu Tinh ra. Cả người Diệu Tinh bị đẩy ra, thân thể nặng nề ngã về trước, tí tách, từng giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt.

      Ưm… Diệu Tinh che miệng, bò dậy, vọt vào phòng vệ sinh, nước thuốc màu đen sặc ra khỏi mũi, mùi hăng hăng lan tràn trong mũi, gục trước bồn cầu ho khan dữ dội, có lẽ thuốc cũng ói gần hết rồi, nhưng vẫn có cách nào dừng lại cảm giác buồn nôn, bàn tay bé nắm chặt thành bồn cầu. Vừa nôn vừa chảy nước mắt. Đường Nhã Đình đau khổ, còn sao, Đường Nhã Đình vì sai lầm của chính mình mà dẫn đến tai nạn xe làm bản thân bị vô sinh, nhưng và Mộ Thần, ràng bọn họ hề sai, kết quả, Mộ Thần chết rồi, tại, phải chịu những ngược đãi có tính người này. phải để ai nhấm nháp thử khổ sở của mình đây, nếu như có thể, tình nguyện dùng cả đời vô sinh để đổi lấy mạng sống của Mộ Thần.

      Tiêu Lăng Phong đứng bên ngoài, nghe tiếng Diệu Tinh nôn mửa kịch liệt, nghĩ đến Đường Nhã Đình cũng từng phải khổ sở như thế, từng cơn đau lan tràn trong lòng, ngay sau đó, loại đau đớn này được thay thế bởi cảm giác sảng khoái khi trả được thù.

      Nhã Đình, muốn người tổn thương em phải nếm thử những đau khổ giống em, từ nay về sau, cho dù là đau khổ gì, em cũng phải trải qua mình…

      Diệu Tinh yếu ớt nằm trước bồn cầu, còn gì để ói, rất muốn khóc, nhưng cuối cùng cắn chặt môi, vẫn là nuốt xuống những uất ức.

      Tiêu Lăng Phong từ từ vào. Nhìn Diệu Tinh ngồi sàn nhà lạnh lẽo, cười tiếng. “Tôi khuyên , tốt nhất vẫn nên thích ứng nhanh chút, bởi vì sau này, uống cùng thuốc với Nhã Đình.”

      Diệu Tinh xoay đầu lại ngay lập tức, nhìn Tiêu Lăng Phong, ta, ta gì?

      “Còn nữa, phải muốn làm trâu làm ngựa để báo đáp tôi sao? Tôi cần làm trâu làm ngựa, chỉ cần làm giúp tôi việc, là được rồi…” Tiêu Lăng Phong xong, khóe môi ta xuất nụ cười nguy hiểm…

      Hết chương 21.


      Chương 22: Lợi thế buôn bán

      Editor: ViVu

      Diệu Tinh vẫn luôn lo lắng đề phòng câu “Giúp tôi làm việc” của Tiêu Lăng Phong, vẫn suy đoán ý tứ trong đó. Nhưng đợi đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng hiểu .

      Khải hoàn.

      Đây là nhà hàng rất nổi tiếng, Tiêu Lăng Phong sai người giúp Diệu Tinh ăn mặc tỉ mỉ, dẫn vào phòng bao, Diệu Tinh thấp thỏm theo sau lưng Tiêu Lăng Phong. đoán ra trong hồ lô ta bán thuốc gì. vào phòng, ngay lập tức nhìn thấy Hạ Cẩm Trình, còn có người đàn ông hói đầu, mà người này, hề xa lạ với Diệu Tinh, Tổng giám đốc của “Trí Viễn”, Triệu Chí Viễn. Bọn họ từng hợp tác lâu dài với Trình thị, đối với người này, Diệu Tinh hề có ấn tượng tốt, tham lam, háo sắc. thầm hít hơi, Tiêu Lăng Phong, muốn làm gì.

      Hạ Cẩm Trình ngồi bên, vốn dĩ chán muốn chết, tuy rời khỏi thành phố T ba năm, nhưng mà những người ở đây còn chưa có xa lạ. Người trước mặt này, nếu như phải vì hợp đồng, khinh thường ăn cơm chung với ông ta, nhưng lúc nhìn thấy Diệu Tinh, hoàn toàn ngây người, mặc chiếc váy màu đen, càng tôn lên thân hình duyên dáng, hấp dẫn của , trong đôi mắt kia có chút bất an khó nắm bắt, làm cho càng nhìn càng thấy rung động lòng người.

      Tay Tiêu Lăng Phong đút trong túi quần, thấy Hạ Cẩm Trình vẫn nhìn Diệu Tinh, nụ cười nhạt dễ thấy xuất khóe môi.

      “Tổng giám đốc Triệu, Tổng giám đốc Hạ, xin lỗi, đến trễ, trước tiên tôi tự phạt ly.” xong, Tiêu Lăng Phong cầm ly rượu bàn lên, uống sạch. “Để tôi giới thiệu chút, đây là thư ký của tôi, tiểu thư Trình Diệu Tinh.”

      “Lăng Phong, thư ký của , ăn mặc cũng rất đặc biệt.” Hạ Cẩm Trình đứng dậy.

      Diệu Tinh hơi sửng sốt, ta có ý gì, giễu cợt ? ta gọi Tiêu Lăng Phong là Lăng Phong, như vậy, cách khác, bọn họ biết nhau.

      “Tổng giám đốc Tiêu, cần phải giới thiệu, chúng tôi biết nhau, đúng , Diệu Tinh!” Triệu Chí Viễn nhìn Diệu Tinh, đứng dậy. Cái ánh mắt trần trụi trắng trợn đó làm toàn thân Diệu Tinh thấy khó chịu. “Quả Diệu Tinh càng ngày càng đẹp!” Triệu Chí Viễn khen ngợi, nghe vào tai giống như trưởng bốii khen ngợi vãn bối, nhưng trong mắt ông ta lại đầy vẻ thèm thuồng.

      “Các người biết nhau càng dễ xử lý!” Tiêu Lăng Phong cười. “Nếu mọi người đều quen biết, vậy ngồi !” Tiêu Lăng Phong mở miệng. “Diệu Tinh nếu là người quen của Tổng giám đốc Triệu, vậy ngồi cạnh chuyện với Tổng giám đốc Triệu .”

      Diệu Tinh nhíu mày, giờ phút này, cuối cùng cũng hiểu dụng ý của Tiêu Lăng Phong, ta xem là lợi thế buôn bán sao? Haiz… Thư ký cuộc sống. Diệu Tinh từ từ nắm chặt nắm tay, Tiêu Lăng Phong, thư ký cuộc sống của , ngay cả chuyện giường cũng trông nom sao!

      “Lại đây, Diệu Tinh ngồi đây này, chúng ta cũng ba năm gặp rồi!” Triệu Chí Viễn kéo cái ghế ở bên cạnh. Từ mấy năm trước, khi nhìn thấy nha đầu này, ông có hứng thú, nhưng khi đó, là thiên kim nhà họ Trình, ông dám làm bậy, nhưng mà lần này… Ông muốn bỏ qua cơ hội này.

      “Đúng vậy, chú Triệu!” Diệu Tinh cười khẽ. “Là hơn ba năm!”

      “Ôi chao, gọi là chú sao, giống như tôi là ông lão.” Triệu Chí Viễn xong lại đến gần Diệu Tinh thêm mấy phân. Mùi thơm thoang thoảng chui vào mũi ông ta, suýt chút nữa, Triệu Chí Viễn thể khống chế chính mình, nhưng khi nhìn đến chỗ Tiêu Lăng Phong, cũng thu lại chút. Mặc dù ý đồ của Tiêu Lăng Phong quá ràng, nhưng mình cũng nên quá nóng nảy tránh cho người khác nắm đằng cán.

      “Chúng ta ăn cơm trước , chuyện hợp đồng, nếu là người quen, tất cả đều dễ dàng rồi, phải sao!” Tiêu Lăng Phong cười cười, gọi người mang thức ăn lên. Triệu Chí Viễn thấy Tiêu Lăng Phong có hành động gì. Lại nhìn hai chân trắng nõn của Diệu Tinh, ông ta to gan từ từ đưa tay đến gần Diệu Tinh.

      Hết chương 22.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 23: Cố tình làm khó dễ

      Editor: ViVu

      Diệu Tinh cố gắng cách xa Triệu Chí Viễn chút, ngửi thấy mùi người ông ta, Diệu Tinh cảm thấy từng cơn buồn nôn kéo tới. Triệu Chí Viễn phải là cảm thấy Diệu Tinh chán ghét, nhưng nếu có cơ hội, ông làm sao có thể buông tha dễ dàng.

      Hạ Cẩm Trình gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Chí Viễn, nhìn bộ mặt kiềm nổi của ông ta chỉ hận thể đánh đấm.

      “Làm gì vậy!” Đột nhiên Diệu Tinh hét tiếng, đứng lên. Tiếng hét của làm Triệu Chí Viễn biết để mặt mũi vào đâu, mới vừa chạm vào bàn tay bé của , tránh ra.

      “Tổng giám đốc Tiêu, đây là có ý gì!” Triệu Chí Viễn quở trách.

      “Diệu Tinh, làm sao có thể hiểu chuyện như vậy.” Tiêu Lăng Phong ngước mắt nhìn gương mắt nhắn của Diệu Tinh đỏ bừng vì tức giận, “Uống với Tổng giám đốc Triệu ly, vì cái tội thất lễ.” thản nhiên .

      “Tôi muốn!” Diệu Tinh cự tuyệt. “Tiêu Lăng Phong, hèn hạ đến mức phải dựa vào phụ nữ để làm ăn sao!”

      “Thư ký Trình, có ý gì!” Triệu Chí Viễn vỗ bàn, mặc dù đây là quy tắc ngầm của bọn họ, nhưng bị trắng ra như thế, ông ta vẫn cảm thấy mất mặt, dù sao tuổi mình cũng , thậm chí con ông ta còn lớn hơn Diệu Tinh hai tuổi.

      “Diệu Tinh, xin lỗi.” Tiêu Lăng Phong lạnh mặt. “Đừng có thách thức tôi!” Tiêu Lăng Phong xong, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Diệu Tinh.

      Diệu Tinh cười khổ tiếng, đúng rồi! Cha còn phải dựa vào ta để duy trì mạng sống, từ từ nắm lại nắm đấm, Diệu Tinh hít sâu hơi. “Tổng giám đốc Triệu!” Diệu Tinh quay mặt sang. “Diệu Tinh còn , hiểu chuyện, làm ông bực mình, xin ông đừng chấp nhặt với tôi, ly rượu này, coi như tôi thỉnh tội với ông!” Diệu Tinh xong đưa tay lấy ly rượu.

      “Khoan .” Đột nhiên Triệu Chí Viễn đưa tay ngăn Diệu Tinh lại.

      “…” Diệu Tinh hơi khó hiểu.

      “Nếu xin lỗi phải có thành ý.” Triệu Chí Viễn xong, cầm chai rượu trắng bên cạnh rót đầy ly lớn. “Uống , tôi so đo, cũng tin… Tổng giám đốc Tiêu của các người cũng có dị nghị gì!” Triệu Chí Viễn xong, nhìn về phía Tiêu Lăng Phong, phản ứng của Diệu Tinh làm ông ta mất hết mặt mũi. Trong lòng ông nghĩ, coi như hôm nay là vì mặt mũi, cũng phải có được ta.

      Diệu Tinh cau mày. Cho tới bây giờ chưa từng uống ngụm rượu nào. Ly rượu lớn như vậy… khổ sở nhìn Tiêu Lăng Phong, nhưng Tiêu Lăng Phong căn bản có nhìn , coi như chuyện vừa nhìn thấy liên quan đến mình.

      “Trình tiểu thư, mặc dù chúng ta là người quen cũ, nhưng cũng quá đáng lắm rồi! Nếu nhất định xin lỗi, vậy tôi có biện pháp khác, đến lúc đó, ngay cả Tổng giám đốc Tiêu cũng giúp được .”

      Hơi thở Diệu Tinh dần dần trở nên gấp gáp. Nơi này, làm sao có thể có người giúp đây? Diệu Tinh cảm thấy hơi buồn cười. Tiêu Lăng Phong hận thấu xương, Hạ Cẩm Trình, cũng chỉ gặp lần. Hôm nay uống rượu, bọn họ từ bỏ ý định, nhưng cho dù có uống, cũng khó bảo toàn chính mình, lúc bắt đầu, ngay cả phản kháng cũng đều làm được…

      “Diệu Tinh, nể mặt tôi!” Triệu Chí Viễn mượn cơ hội bước tới kéo Diệu Tinh. Lực nắm của ông ta rất lớn, Diệu Tinh thể nào thoát được. “Tôi cho cơ hội rồi.” Ông ta xong, cánh tay trượt từ hông Diệu Tinh xuống đến mông .

      “Chát” Diệu Tinh nâng tay lên giáng xuống cái tát mạnh. Trong nháy mắt, Triệu Chí Viễn sửng sốt, ngay cả Tiêu Lăng Phong cũng kinh sợ đứng bật dậy.

      Diệu Tinh thở phì phò nhìn chằm chằm Triệu Chí Viễn, hô hấp kịch liệt làm ngực phập phồng, bên trong cổ áo lễ phục hình chữ V, trước ngực lộ ra chút cảnh xuân. Càng làm cho Triệu Chí Viễn kiềm chế được. Trình Diệu Tinh, hôm nay tôi phải giáo huấn

      Hết chương 23.



      Chương 24: Khoanh tay đứng nhìn

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong đứng lên cũng tiếng nào, mặc dù vẫn muốn thừa nhận, nhưng mà là Diệu Tinh rất đẹp. Làn da trắng sáng vừa phải, xương quai xanh xinh đẹp, tuy dáng người phải đẹp nhất từng thấy, nhưng cả người phối hợp với nhau lại tạo thành cơ thể hoàn mỹ nhất.

      “Tổng giám đốc Tiêu, hợp đồng này có muốn bàn bạc hay ?” Ánh mắt Triệu Chí Viễn nhìn về phía Tiêu Lăng Phong, ông biết Tiêu Lăng Phong cũng chưa thể ý tứ, chỉ cần câu của ta, ông có thể đường hoàng mang Diệu Tinh . “Các người có ý gì!”

      “Tổng giám đốc Triệu, xin lỗi, là tôi quản giáo chặt chẽ, Diệu Tinh, uống rượu .”

      “Tiêu Lăng Phong, làm sao trực tiếp trói tôi lại đưa cho ông ta !” Diệu Tinh căm hận nhìn Tiêu Lăng Phong. Đôi mắt ngấn nước, lại bướng bỉnh muốn nó rơi xuống.

      “Diệu Tinh, nhất định phải uống…, tôi cũng giúp được .”

      “Muốn tôi xin lỗi, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!” Diệu Tinh hét lên. Bởi vì dùng quá nhiều sức, nên giọng có hơi khàn khàn.

      Chân mày Hạ Cẩm Trình nhíu chặt. Ngón tay gõ mặt bàn, bầu khí giương cung bạt kiếm này nặng nề.

      “Tổng giám đốc Tiêu, nếu ta chịu xin lỗi, thế tôi dùng phương pháp của mình để giải quyết!”

      Tiêu Lăng Phong dừng lại chút, lộ ra nụ cười khẽ. “Ông cứ tự nhiên.”

      “Tiêu Lăng Phong, là tên khốn kiếp!” Diệu Tinh gào thét.

      “Vậy tôi khách khí, Tổng giám đốc Tiêu, chuyện hợp tác, ngày mai chúng ta tiếp tục!” Ông ta xong, cưỡng ép kéo Diệu Tinh ra ngoài.

      “Ông buông tôi ra!” Diệu Tinh thét lên, “Tiêu Lăng Phong, phải là người!”

      Bỗng nhiên, tim Tiêu Lăng Phong bị lỡ nhịp. Tuyệt vọng gào thét như thế, rất giống cái đêm ba năm trước…

      “Diệu Tinh, tốt nhất ngoan ngoãn chút , nếu , hối hận!” Triệu Chí Viễn cảnh cáo, ánh mắt lưu luyến trước mặt Diệu Tinh. Cảm giác trơn mịn trong lòng bàn tay làm ông ta khoái chí, nếu như phải nơi này là nhà hàng, ông chỉ ước sao có thể chiếm giữ mỹ lệ này ngay lập tức.

      “Buông tôi ra, các người là bọn khốn kiếp!” Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên, Triệu Chí Viễn bịt chặt miệng . “Tôi cho cơ hội, là tự biết quý trọng.” Ông ta xong, quan tâm những người qua lại, ông ta kéo Diệu Tinh ra ngoài.

      Tiêu Lăng Phong đứng đó, nhìn Diệu Tinh từ từ khuất khỏi tầm mắt, nhưng mà tiếng la mắng của vẫn vang vọng bên tai , các ngón tay từ từ cuộn chặt lại. “ ra Tiêu thiếu gia cao cao tại thượng cũng sử dụng phương pháp xấu xa như thế này để làm thủ đoạn kinh doanh nha! Hôm nay tôi thực được mở mang kiến thức rồi!” Hạ Cẩm Trình xong thong thả đứng dậy. “ là tò mò, nếu Nhã Đình biết, như thế nào…”

      “Hạ Cẩm Trình, chuyện của tôi và Nhã Đình cần quan tâm!”

      “Tôi cũng muốn xem vào.” Hạ Cẩm Trình nhún vai. “Chỉ là… Nếu như có ngày, Nhã Đình bị ức hiếp như thế, có cảm giác gì?” Hạ Cẩm Trình thoải mái .

      “…”

      “Thế nào, đau đến mức muốn sống sao!” Hạ Cẩm Trình . “Vậy có nghĩ tới, khi ấy bị người khác ức hiếp, cũng có người đau lòng như thế. Người chết, có lẽ… Cũng có cảm giác.” Hạ Cẩm Trình xong, xoải bước khỏi nhà hàng.

      Tiêu Lăng Phong gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Cẩm Trình, mỗi câu của ta, ràng đều rất bình thường, nhưng… Tại sao khi nghe thấy, lòng lại thấy khó chịu. chậm rãi nắm chặt khăn trải bàn, kéo mạnh cái.

      Xoảng xoảng! tràng tiếng vang lanh lảnh, đồ đạc bàn ầm ầm rớt xuống.

      làn gió đêm khẽ thổi làm người ta thấy nóng bức thiếu kiên nhẫn, Diệu Tinh bị kéo ra ngoài, nhét vào chiếc xe bên đường.

      “Triệu Chí Viễn, ông buông tôi ra!” Diệu Tinh gào thét. “Ông mà dám đụng vào tôi, tôi nhất định làm cho ông phải hối hận!”

      “Diệu Tinh, tôi đụng vào mới là hối hận!” Triệu Chỉ Viễn cười châm biếm. “Yên tâm, chú con tốt.” Ông đóng mạnh cửa xe.

      Roẹt!!!! Quần áo Diệu Tinh bị xé rách…

      Hết chương 24.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 25: Ai cũng cứu được

      Editor: ViVu

      “Triệu Chí Viễn, ông cách xa tôi ra chút…” Diệu Tinh vừa xô đẩy Triệu Chí Viễn, vừa đưa tay kéo quần áo của mình.

      “Cách xa chút, làm sao có thể để vui vẻ!” Ông ta cười dâm đãng, cúi thân mình xuống, nhìn chằm chằm vào làn da trắng bóng của Diệu Tinh.

      “Buông tôi ra!” Diệu Tinh giãy giụa chống trả. “Cứu mạng, cứu mạng…” Diệu Tinh kêu la.

      “Đừng kêu nữa, Tiêu Lăng Phong ngầm cho phép, cảm thấy ai đến cứu ! Triệu Chí Viễn cười, cúi người xuống, nhìn làn da trắng bóng, ông ta tham lam nuốt nước miếng, sau đó thể đợi được nữa, hôn lên.

      “Đừng!” Cổ tay Diệu Tinh bị nắm kéo lên, giãy giụa cũng thoát được, chỉ có thể gắng sức lắc đầu. “Buông tôi ra, cứu mạng… Mộ Thần, cứu em…” Tiếng kêu gào trong tuyệt vọng của Diệu Tinh bay ra bên ngoài cửa xe.

      “Chát!” thanh lảnh lót vang lên trong xe. “TMD, ở dưới thân thể tôi, còn dám gọi tên người đàn ông khác.”

      Diệu Tinh bị đánh mặt lệch sang bên, ngay sau đó gương mặt sưng lên. Thậm chí, khóe miệng còn chảy ra ít máu.

      “Đừng kêu nữa, hôm nay cho dù là ông trời cũng thể cứu được , huống chi là người chết…” Ông ta vừa cắn răng nghiến lợi vừa . Nhìn nước mắt loang lổ mặt Diệu Tinh, ông cười, cúi thấp người xuống.

      “Triệu Chí Viễn, tôi có chết cũng tha cho ông!” Diệu Tinh hét to, cả thân thể mập mạp của Triệu Chí Viễn đè lên người Diệu Tinh, tay sờ soạng khắp nơi. Vân vê bóp nắn, Diệu Tinh cắn chặt môi, nhục nhã xoay mặt . “Mộ Thần…”

      muốn nghe thấy cái tên này, ông ta hung hăng chặn cái miệng nhắn nỉ non của Diệu Tinh, thanh bị mất hút trong khoang miệng, Diệu Tinh tuyệt vọng nhắm mắt lại.

      Tạch…! Vào lúc Triệu Chí Viễn say sưa, đột nhiên cửa xe bị mở ra, ngay sau đó thân thể mập mạp bị lôi ra ngoài, sau nặng nề ngã xuống đất.

      Diệu Tinh nức nở, thân thể vì quá hoảng sợ mà run rẩy.

      “Mộ Thần, Mộ Thần…” Diệu Tinh nỉ non.

      “Diệu Tinh, sao rồi!” Hạ Cẩm Trình xong, lấy áo khoác đắp lên người Diệu Tinh, kéo ra ngoài. “ sao rồi!” Nhìn đầu tóc rối bời của Diệu Tinh, ôm vào lòng giọng an ủi.

      Triệu Chí Viễn ngã mặt đất, rất đau phải lát sau mới phát ra tiếng .

      “Tổng giám đốc Hạ, có ý gì!” Triệu Chí Viễn đau đến nhe răng trợn mắt. Nhất là khi nhìn thấy con vịt tới tay mà còn bay mất, ông càng thêm thể nào nhịn được.

      “Tổng giám đốc Triệu, khi dễ bé còn hơn con ông, ông sợ sét đánh sao!” Hạ Cẩm Trình nhìn chằm chằm Triệu Chí Viễn. “Bây giờ, ông ngay lập tức, chúng tôi còn chừa cho chút mặt mũi, nếu như ông , hừ… Tôi rất tò mó, chuyện này nếu bị vợ ông biết, như thế nào!” Hạ Cẩm Trình “thân thiện” nhắc nhở, nhưng trong mắt lại là uy hiếp lạnh lẽo.

      “Tổng giám đốc Hạ, chuyện này Tổng giám đốc Tiêu cũng quản, …”

      “Chuyện này tôi nhất định phải quản, tôi chỉ hỏi ông, hay ?”

      Triệu Chí Viễn từ từ bò dậy, ảo não ngồi vào trong xe. Hừ! Chuyện này tôi bỏ qua như thế. Ông ta liếm môi, nơi đó vẫn còn vương lại ít hương vị ngọt ngào.

      Nhìn Triệu Chí Viễn xa, Diệu Tinh mới thở phào nhõm.

      “Diệu Tinh, đừng sợ, sao rồi!” Hạ Cẩm Trình an ủi, nhìn khóe miệng sưng lên của Diệu Tinh, lòng cũng thấy buồn bực.

      “Mộ Thần…” Nắm chặt vạt áo của Hạ Cẩm Trình, Diệu Tinh giọng nỉ non. Giọng tràn ngập cay đắng, Hạ Cẩm Trình nghe mà thấy lòng đau đớn.

      “Diệu Tinh, yên tâm , sao đâu! sao rồi!” trấn an, vỗ vỗ lưng Diệu Tinh, mắt nhìn sang Tiêu Lăng Phong ở cửa tiệm rượu, sâu trong đáy mắt xẹt qua chán ghét. ta và Đường Nhã Đình, xứng đôi… căm hận nắm chặt tay.

      nơi xa khách sạn, chiếc xe màu đen vẫn đậu ở đó, từ rất lâu rồi, bọn họ nhìn tất cả mọi việc diễn ra ở nơi này.

      “Thiếu chủ, chúng ta có nên bắt đầu hành động hay …”

      “Trước tiên giết chết tên đầu heo kia cho tôi!” người trẻ tuổi giọng lạnh lẽo, nhàng phân phó, giống như , ông đưa vật đó khuất mắt tôi, nhàng…

      Hết chương 25


      Chương 26: Có vài người ông đụng vào đứng dậy nổi

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong đứng ở của, nhìn Diệu Tinh tựa vào ngực Hạ Cẩm Trình, ràng khoảng cách rất xa, nhưng có thể cảm thấy rất ràng run rẩy. cũng đoán được, lúc này, nhất định trong miệng gọi tên Mộ Thần.

      “Ổn rồi, Diệu Tinh sao rồi, tôi đưa về nhà, được ?” Hạ Cẩm Trình lau nước mắt Diệu Tinh. Cũng nhìn Tiêu Lăng Phong lần nào nữa, đỡ Diệu Tinh ngồi vào xe mình.

      Tiêu Lăng Phong hít sâu hơi, trong nháy mắt con người trầm tĩnh trở nên u, lạnh lẽo. Hừ! Triệu Chí Viễn, có trách trách ông nên khiêu chiến tôn nghiêm của tôi, nơi này, có chuyện tôi muốn quản mà quản được.

      Triệu Chí Viễn tức giận lái xe, đột nhiên bị chiếc xe chắn ngang đường.

      “Tiêu Lăng Phong!” Ông ta hoảng sợ.

      “Tổng giám đốc Triệu!” Tiêu Lăng Phong vừa cười vừa mở cửa xe, ngồi bên cạnh ông ta.

      có chuyện gì ?” Triệu Chí Viễn hỏi. Nhìn Tiêu Lăng Phong ông cảm thấy ta đến có ý tốt, người người đều biết, Tiêu Lăng Phong làm việc bất chấp hậu quả.

      “Chuyện gì?” Tiêu Lăng Phong cười. “Ông phải ông muốn làm gì thư ký của tôi, tôi cũng thể giúp ta được sao! Tôi chính là muốn ông xem chút, tôi có thể hay thể giúp ta!”

      “Á…”

      “Tổng giám đốc Triệu, vốn dĩ tôi nghĩ, ông và Diệu Tinh là người quen cũ, bàn chuyện buôn bán cũng dễ dàng chút, nhưng ông nên động tay động chân với ấy, lại càng nên khiêu chiến quyền uy của tôi…”

      Triệu Chí Viễn nuốt nước miếng. “Tổng giám đốc Tiêu…”

      “Hôm nay, tôi cũng chỉ muốn cho ông biết, có vài người, ông đụng vào rồi đứng dậy nổi.” khinh thường vỗ vỗ mặt Triệu Chí Viễn. “Nhớ lấy, còn có lần sau… Tổng giám đốc Triệu, đừng trách tôi khách khí.” Tiêu Lăng Phong mỉm cười, lại mở cửa xe.

      Rầm! Tiếng đóng cửa làm Triệu Chí Viễn giật mình, giọt mồ hôi lạnh lăn khỏi trán ông ta. Ông nuốt nước miếng. Vậy, vậy là sao? Ông nghĩ xong, vội vã lái xe, nhưng chạy được bao lâu, ông bị chiếc xe bên cạnh tông vào, đâm thẳng vào ven đường…

      “Mộ Thần, cứu em… Mộ Thần…” Diệu Tinh ngủ đột nhiên bừng tỉnh.

      Hạ Cẩm Trình đau lòng nhìn Diệu Tinh. “Ổn rồi, Diệu Tinh, sao!”

      “Cảm ơn.” lúc lâu sau, Diệu Tinh mới chậm rãi ra hai chữ này. “Tổng giám đốc Hạ, tôi trước.”

      “Diệu Tinh.” Hạ Cẩm Trình kéo Diệu Tinh. “Có chuyện gì, gọi điện thoại cho tôi.”

      Diệu Tinh còn sức lực gật đầu cái. Từ từ xuống xe. Hạ Cẩm Trình vẫn nhìn theo bóng lưng Diệu Tinh, cho đến khi còn nhìn thấy bóng dáng Diệu Tinh nữa, rất lâu, thở hơi dài. “Diệu Tinh, trơ mắt nhìn em phải chịu uất ức, bảo đảm.” Hạ Cẩm Trình .

      chậm rãi nổ máy xe, lúc rời , nhìn thấy chiếc xe vô cùng sang trọng đậu ở dưới lầu, nơi này tuy là khu nhà cao cấp, nhưng tuyệt đối phải là nơi ở của những người có thân phận như thế, nhưng nghi ngờ cũng chỉ thoáng qua trong đầu .

      Trong chiếc xe sang trọng, có đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phương hướng Diệu Tinh biến mất, mấy phút sau, cửa sổ sáng đèn…

      “Tiêu Lăng Phong, ngờ tới, hèn hạ đến mức ngay cả người phụ nữ của mình cũng có thể lợi dụng.” Điều tra cho tôi, tư liệu về người mới vừa rời , tôi muốn tất cả.”

      “Dạ, thiếu chủ.”

      với Lãnh, chừa mạng lại cho tên đầu heo kia, trước tiên dạy dỗ chút là được rồi, có lẽ, sau này dùng đến ông ta!” Người đàn ông lạnh lùng , chiếc xe sang trọng nhanh chóng biến mất…

      Hết chương 26.



      Chương 27: Tôi trả thù

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong ngồi trong xe hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác. Tiếng khóc của Diệu Tinh vẫn luôn vang vọng bên tai, phiền não, vứt tàn thuốc sang bên. Vừa lấy điện thoại di động ra, định gọi cho Diệu Tinh điện thoại lại vang lên.

      “Alo, Nhã Đình, trễ thế này sao còn chưa ngủ.” Tiêu Lăng Phong vô cùng dịu dàng hỏi.

      “Lăng Phong, lâu rồi đến thăm em!” Đường Nhã Đình dịu dàng làm nũng . “Cũng có gọi điện cho em.”

      “Đâu có quá lâu, phải ba ngày trước mới gặp sao!” Tiêu Lăng Phong có chút buồn cười. Trong mắt tràn đầy cưng chiều bất đắc dĩ.

      “Em mặc kệ, ngày mai ăn cơm chung được ?” Đường Nhã Đình hỏi. “ và Cẩm Trình có chuyện gì sao? Vừa rồi mới gọi điện, ta là lạ, có phải cãi nhau với ta ?”

      có, làm sao có thể!” Tiêu Lăng Phong cười. “ ta…Chắc là tâm tình tốt!” Giọng Tiêu Lăng Phong rất , nhưng trong mắt lại đầy suy đoán. Bọn cũng mới gặp nhau có hai lần mà thôi, nhưng ta chấp nhận cho dù đắc tội Triệu Chí Viễn cũng phải giúp ấy…

      Đầu dây bên kia, Đường Nhã Đình cẩn thận lắng nghe phản ứng của Tiêu Lăng Phong, dường như muốn nghe nhịp thở của , mới vừa rồi, Hạ Cẩm Trình trong điện thoại có vẻ ấp úng, nhất định có chuyện giấu giếm, mà hôm nay bọn họ bàn chuyện làm ăn với “Trí Viễn”.

      làm việc, nhưng mà cảm xúc của bọn họ hoàn toàn phù hợp, có vui sướng khi thành công, nhưng tuyệt đối phải là mất mác khi thất bại, cuối cùng xảy ra chuyện gì, gần đây Tiêu Lăng Phong có hơi khó hiểu, ngay cả Hạ Cẩm Trình, cũng đối xử với giống như trước đây. Được rồi, sao cả, ngày mai biết tất cả thôi, coi như các người , tôi cũng tự tra được.

      Hai người cầm điện thoại, ai lên tiếng, mà hình như Tiêu Lăng Phong cũng phát Đường Nhã Đình chuyện. vẫn nghĩ đến lời của Hạ Cẩm Trình, “người chết, có lẽ cũng có cảm giác…”

      “Lăng Phong, có cần suy nghĩ lâu như thế ? Ngày mai chúng ta ăn cơm với nhau được ?” Đường Nhã Đình hỏi. “Có được vậy?”

      “Được!” Tiêu Lăng Phong sảng khoái đồng ý. “Ngày mai chúng ta ăn cơm với nhau!” Nhưng cầu Đường Nhã Đình , luôn luôn đành lòng từ chối.

      “Lăng Phong, là tốt!” Nghe Tiêu Lăng Phong thế, Đường Nhã Đình ngọt ngào hôn chụt cái vào điện thoại. Tiêu Lăng Phong mỉm cười, cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn cửa sổ đó, cuối cùng vẫn lái xe rời khỏi. Tiêu Lăng Phong, ngươi hoàn toàn cần thiết bởi vì chuyện này mà phiền muộn, cũng cần phải giải thích, vốn dĩ ngươi có ý định gì, mặc kệ ấy có hiểu lầm hay , ấy nghĩ thế nào cứ theo ý ấy , ngươi hoàn toàn cần quan tâm cái nhìn của ấy với mình, phải sao, dù sao người này cũng có chút quan hệ với ngươi.

      Diệu Tinh ngồi trong phòng tắm, trong bồn xả đầy nước, ngâm cả mình vào trong nước, tóc ướt sũng dính vào gò má sưng đỏ của , máy điều hòa mở rấ thấp, môi Diệu Tinh đông thành màu tím, nhưng vẫn ngồi trong bồn tắm, ngừng dùng sữa tắm chà xát thân thể. Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống. Tỏm, tỏm, tiếng vang trong trẻo, nhưng cũng rất .

      Tiêu Lăng Phong, tại sao lại đối xử với tôi và Mộ Thần như thế, chúng tôi nợ cái gì? Cố gắng lau sạch nước mắt, bước tới cửa sổ, nhìn màn đêm dày đặc, lớn tiếng hét lên: “Tiêu Lăng Phong, tôi trả thù, tôi nhất định trả thù, tôi muốn phải vì những việc làm, trả cái giá lớn, tôi muốn trả thù…” Giọng đau thương của Diệu Tinh vang vọng lâu giữa trời đêm…

      Hết chương 27.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :