1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng tình nhân - Hải Diệp (126)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 120: Cận kề hiểm nguy (1)

      Editor: ViVu

      Diệu Tinh vừa lái xe vừa nhìn Tiêu Lăng Phong bên cạnh, ta nhắm mắt, mím chặt môi, mặc dù ta lên tiếng nhưng Diệu Tinh vẫn nhìn ra được, bây giờ ta rất đau…

      “Tiêu Lăng Phong, cố gắng chút, sắp đến bệnh viện rồi!”

      “Tôi vẫn ổn, cũng đâu phải bệnh sắp chết!” Tiêu Lăng Phong mở mắt nhưng rốt cuộc vẫn cười thầm. Trình Diệu Tinh, đúng là em có chút lo lắng cho tôi!

      …” Diệu Tinh nghẹn lời, cũng gì nữa, tranh cãi với người miệng lưỡi ác độc như vậy, vĩnh viễn phải là người thắng cuộc.

      “Diệu Tinh, em có ghét tôi ?” chậm rãi mở mắt. Nhìn vẽ mặt bình tĩnh sóng gió của Diệu Tinh.

      Diệu Tinh quay qua nhìn Tiêu Lăng Phong, sao hôm nay ta cứ bám lấy cái vấn đề này mãi chịu buông. Nhưng vẫn chưa kịp trước mặt xông ra chiếc xe con, Diệu Tinh chắc chắn là mình ngược chiều, nhưng… Chiếc xe kia…

      Đèn xe chói sáng làm Diệu Tinh mở mắt lên, Tiêu Lăng Phong cũng ý thức được tình huống ổn. Xe đối diện lại tăng tốc xông tới, Diệu Tinh nhanh chóng tránh ra. Rầm! Đột nhiên phía sau bị tông mạnh còn xe phía trước chịu tránh ra…

      thanh chói tai khi bánh xe ma sát với mặt đất và cả tiếng thủy tinh vỡ vang lên.

      “Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong hét tiếng, kéo Diệu Tinh qua, bảo vệ cẩn thận trong ngực mình, mọi thứ đều bất ngờ, làm cho người ta phản ứng kịp. Đầu óc Diệu Tinh trở nên trống rỗng, thể suy nghĩ gì cả, lại càng thể biết chuyện bất ngờ gì dã xảy ra…

      Tiêu Lăng Phong khẩn trương che chở Diệu Tinh. Bởi vì cú va chạm này mà vết thương càng nghiêm trọng hơn. nhìn hai chiếc xe trước và sau mình, chợt nhận thức được tình huống ổn…

      Xe Tiêu Lăng Phong cứ bị kẹp giữa hai chiếc xe, mà hiển nhiên đó cũng đơn giản là va chạm ngoài ý muốn.

      “Diệu Tinh, em có sao ?” Tiêu Lăng Phong kéo gương mặt nhắn bị dọa sợ đến trắng bệch của Diệu Tinh ra.

      Diệu Tinh lắc đầu, sợ hãi nuốt nước miếng, vừa rồi, Tiêu Lăng Phong là bảo vệ sao?

      Tiêu Lăng Phong hít sâu hơi, nhìn mấy chiếc xe hề có ý muốn rời , cầm tay Diệu Tinh. “Diệu Tinh, ngồi qua bên này, bất kể xảy ra chuyện gì, nhớ là có tôi ở đây, cần phải sợ, có biết chưa?” xong hôn mạnh lên trán Diệu Tinh.

      bị tình huống bất ngờ này dọa cho ngẩn ngơ, cứ ngây dại đổi chỗ với Tiêu Lăng Phong. ngồi vào vị trí ghế lái, nhìn xe phía sau, khóe miệng nâng lên bụ cười giễu cợt.

      Muốn chơi với tôi, vậy phải xem các người có bản lãnh hay ! Xe xoay vòng tròn tuyệt mỹ, mặc dù hơi vất vả nhưng thoát khỏi vị trí kẹp giữa hai chiếc xe kia. Diệu Tinh chớp chớp mắt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Lăng Phong, ta muốn làm gì đây?

      Tiêu Lăng Phong đẩy tốc độ xe lên tối đa, nhưng hình như hai chiếc xe phía sau có ý đối địch, truy đuổi gắt gao buông tha. Bàn tay nắm dây an toàn cảu Diệu Tinh run rẩy.

      “Tiêu, Tiêu Lăng Phong, làm gì vậy, chúng… chúng ta phải đến bệnh viện sao? xảy ra chuyện gì, phía sau là người của ai?”

      “Đừng làm ồn!” Tiêu Lăng Phong quát. Xe phía sau càng lúc càng gần. có thể cảm thấy bọn họ liên tục đụng vào đuôi xe. tránh trái tránh phải nhưng vẫn thoát khỏi bám đuôi.

      Đêm khuya, đường phố yên tĩnh, nhưng ba chiếc xe hoàn toàn trái ngược. Né tránh, va chạm…

      Rầm, két… Các loại thanh chói tai vang lên khắp nơi…


      Mỗi lần xe né tránh đều ảnh hưởng đến vết thương người, Tiêu Lăng Phong cảm thấy cứ mỗi động tác vết thương lại đau thên ít. Dường như cảm thấy, dòng màu ấm áp từ từ chảy ra…

      “Tiêu Lăng Phong, chuyện gì xảy ra vậy?” Diệu Tinh nhìn xe phía sau đuổi sát buông.

      “Tin tưởng tôi, sao đâu!” Tiêu Lăng Phong nắm chặt tay lái. trán, từng giọt mồ hôi lăn xuống liên tục. Nhìn đôi môi có chút máu nào của Tiêu Lăng Phong, trong lòng Diệu Tinh cảm thấy kinh sợ.

      “Tiêu Lăng Phong, sao rồi!” Diệu Tinh hét lên, vết thương của ta càng lúc càng nghiêm trọng. Giờ phút này, máu lan đến quần , hơn nữa… Diện tích mỗi lúc lớn hơn.

      “Tiêu Lăng Phong, mau dừng lại!” Diệu Tinh kêu to, nếu cứ tiếp tục như vậy, vết thương của ấy càng sâu hơn, bây giờ bọn họ chạy ra khỏi nội thành, nếu có gì bất trác, tình huống đó cũng phải chuyện đùa.

      được quấy rầy tôi!” Tiêu Lăng Phong cau mày. “Ngoan ngoãn ngồi đó, đừng làm loạn!”

      điên rồi hả, như vậy vết thương của trầm trọng hơn!” Diệu Tinh quát lên.

      “Cũng thể chết người được!” Tiêu Lăng Phong lớn tiếng . “Em im lặng cho tôi!” Tay cầm lái của có chút run rẩy, ràng phía sau có chuẩn bị trước, cứ tiếp tục chạy như thế này, có lẽ vẫn còn đường sống, nhưng dừng lại, xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có trời mới biết!

      “Tiêu Lăng Phong, đần độn rồi phải !” Nhìn thấy vết máu người Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh lạnh cả sống lưng. “ như thế này rất nguy hiểm!”

      “Dừng lại, càng nguy hiểm hơn!” Tiêu Lăng Phong khó khăn phun ra mấy chữ. Tiêu Lăng Phong khẩn trương nhìn chằm chằm phía trước, biết vì sao xe phía sau lại thả chậm tốc độ, khoảng cách hai chiếc xe được kéo ra, phía trước cũng có đèn đường, nếu như ít ánh sáng chút, bọn họ có cơ hội nhiều hơn…

      Nhưng Tiêu Lăng Phong còn chưa kịp thở phào nhõm

      Đoàng!!! tiếng vang xé rách màn đêm, đạn đâm thủng bánh xe. Xe Tiêu Lăng Phong hoàn toàn bị mất chế. Xe trượt dài đường, sau đó thể điều khiển được nữa, đâm thẳng vào rào chắn đường, lao qua phần đường đối diện…

      “A!” Diệu Tinh sợ hãi kêu lên, nhắm mắt lại. Ý thức được nguy hiểm, lại lần nữa, Tiêu Lăng Phong dùng thân thể mình bảo vệ . Bọn họ lại có súng, xem ra mình đánh giá thấp mấy người này rồi, đừng là hôm nay phải bỏ mạng ở đây chứ! thầm nghĩ, mặc dù kiếp này bạn bè của cũng nhiều lắm, nhưng… Cũng đến mức có người hận đến noiiox phải đưa vào chỗ chết!

      Rầm! Xe đụng vào gốc cây to ven đường, sau hồi chấn động khủng khiếp, cuối cùng xe cũng dừng lại. Trong nháy mắt, xe chết máy, thể khở động được nữa. Tiêu Lăng Phong quay đầu nhìn phía sau xe.

      “Shit!” rủa thầm, sau đó khó khăn tựa lưng vào ghế ngồi, tay đè chặt miệng vết thương ở bụng, ít máu len lỏi ra khỏi những kẽ tay…

      “Tiêu Lăng Phong, sao rồi?” Rời khỏi ngực Tiêu Lăng Phong, giọng Diệu Tinh run rẩy, cơ thể cũng run cầm cập. “Này!” vỗ lên người Tiêu Lăng Phong.

      có việc gì!” Tiêu Lăng Phong lắc đầu cái, hít sâu hơi. Sau đó cúi đầu nhìn vết thương chảy máu. là, sao lại cố tình bị thương vào lúc này biết, đột nhiên siết chặt nắm đấm, ngồi thẳng người.

      như thế này mà còn có việc gì!” Diệu Tinh giận đến gào to lên. “Tiêu Lăng Phong, có phải là kẻ điên hả!”

      “Có lẽ, tôi sắp thành kẻ điên bị chết!” Tiêu Lăng Phong mệt mỏi nở nụ cười. “Em ở yên đây, được cử động. Cho dù lát nữa xảy ra bất cứ chuyện gì cũng được ra ngoài, nghe chưa!’ dặn dò . “Tôi nghĩ biện pháp dụ họ rời khỏi, sau đó em tìm cơ hội trốn .” xong, mở cửa xe.

      muốn làm gì?” Diệu Tinh kéo Tiêu Lăng Phong lại. “Lúc này rồi mà còn muốn làm hùng hả!”

      “Mục đích của bọn họ là tôi. Tôi ra ngoài, em cũng có chuyện gì nữa!” Tiêu Lăng Phong kiên nhẫn giải thích. “Nhớ, trước khi tôi dẫn bọn họ khỏi đây, bất kể xảy ra chuyện gì cũng được ra.” xong, vặn chìa khóa xe, xe hết xăng, cho nên cũng cần lo bọn họ giở trò với xe.

      thể ra đó, bọn họ có súng!” Diệu Tinh níu chặt tay Tiêu Lăng Phong hét lên. “Vả lại người còn có vết thương, ra ngoài đó chịu chết sao!”



      “Nhưng nếu tôi ra đó, cả hai chúng ta đều chết!” Tiêu Lăng Phong cố gắng thoát khỏi cánh tay Diệu Tinh, nhưng… Cố gắng hai lần vẫn thành công. ngờ, bé này lại mạnh đến vậy. “Buông tay!”

      “Tiêu Lăng Phong, đừng đùa nữa!” Diệu Tinh giận đến quát lên.

      “Ai có thời gian đùa với em. Trình Diệu Tinh, em những lời vô nghĩa này làm gì, toi muốn em buông tay ra!” rống lại.

      Quay đầu nhìn phía sau. Đằng đó, đột nhiên hai chiếc xe có động tĩnh gì, điều này giống như loại khiêu khích lời, giống như thợ săn, từng chút tứng chút đến gần con mồi hấp hối! Bọn họ hưởng thụ quá trình này…

      Chết tiệt. Tiêu Lăng Phong mắng. Muốn chơi trò mèo vờn chuột với tôi sao!

      Diệu Tinh tháo dây an toàn ra. Nhìn phía sau, siết nắm tay. Diệu Tinh đáy cửa xe ra.

      “Em làm cái gì vậy?” Nhìn thấy Diệu Tinh định xuống xe, Tiêu Lăng Phong vội kéo lại. “Ai bảo em xuống xe!” Con đường này quá vắng vẻ, mục tiêu của bọn họ cũng quá ràng.

      “Tôi bỏ lại, tự mình !” Diệu Tinh tức giận xong. cảm thấy lúc này mình đủ bình tĩnh, nhưng lúc chân vừa chạm đất, mới biết, ra sợ đến mức nào! ngã mặt đất, cơ thể mềm yếu sức lực.

      “Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong lo lắng hét lên. vội vàng bước xuống xe. “Em làm sao vậy?” vọt tới bên cạnh Diệu Tinh. Mỗi động tác đều ảnh hưởng đến vết thương, mồ hôi thấm ướt lưng áo .

      “Tôi sao!” Diệu tinh khẩn trương thở hổn hển đứng dậy, đưa tay đỡ Tiêu Lăng Phong, tại sao đoạn đường này lại yên tĩnh đến vậy. Diệu Tinh cắn chặt môi.

      Tiêu Lăng Phong nhìn người bên cạnh, ràng sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố cầm cự, siết chặt nắm đấm. Trìu mến cầm tay Diêu Tinh. “Lúc này, dù thế nào nữa cũng phải là tôi chăm sóc em! Chút vết thương này là gì đâu!” xong cất bước rời , mặc dù mỗi cử chỉ đều làm cho vết thương đau đớn hơn, nhưng… còn phải bảo vệ Diệu Tinh, cho nên bị sao cả, ít nhất, trước khi xác định Diệu Tinh an toàn, vẫn phải cố gắng cầm cự…

      Diệu tinh theo sát Tiêu Lăng Phong, nhưng vì bị dọa sợ nên vài bước ngã xuống đất.

      “A!” kêu lên tiếng.

      “Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong khom lưng muốn đỡ Diệu Tinh dậy, động tác quá nhanh ảnh hưởng nghiêm trọng đến vết thương. Là ảo giác của mình sao? Sao lại thấy hình như, nơi đó rách lớn hơn…

      Đoàng!!! tiếng súng vang lên đỉnh đầu. Xoảng!!! Kèm theo đó là thanh cái đèn đường đỉnh đầu vỡ nát. Mảnh thủy tinh vỡ tan rơi xuống tựa như những bông tuyết.

      “A!!!” Lại nghe thấy tiếng súng, Diệu Tinh sợ hãi hét lên. Tiêu Lăng Phong thuận thế ôm vào trong ngực, dùng thân thể của mình che chắn những mảnh thủy tinh.

      “Khốn kiếp!” Tiêu Lăng Phong ảo não mắng…

      Hết chương 120.
      Last edited: 22/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 121: Cận kề hiểm nguy (2)

      Editor: ViVu

      “Chết tiệt, có cần phải xui xẻo đến thế hả!” Người đàn ông mặc áo đen bước xuống xe, đá mạnh vào xe cái, đúng lúc này lại xảy ra vấn đề. Nhìn hai bóng dáng trước mắt càng lúc càng , gã ta tức giận lấy súng ra, pằng pằng pằng. Bắn loạn xạ mấy phát.

      “Tức cái gì!” người khác đồng tình. “ cho rằng có mấy lần được nhìn thấy đường đường là tổng giám đốc Thiên Tuấn, lại nhếch nhác chạy thục mạng!” Người kia xong cười ha ha. “Nhìn kìa! có cảm thấy ta giống như chó nhà có tang hả!”

      “Khốn kiếp!” Gã đàn ông trung niên tát cái mạnh vào thanh niên kia. “Lão đại còn nằm trong bệnh viện mà cậu còn chơi được hả, các người bắn loạn như vậy nếu bị người ta phát sao hả! Cho các người mười phút, nhanh chóng giải quyết chuyện này cho tôi!”

      “Bên cạnh Tiêu Lăng Phong còn có người phụ nữ…”

      “Cậu còn dám có suy nghĩ ộn xộn nữa , đợi ông đây xử lý Tiêu Lăng Phong xong thu thập tới cậu!” Hừ! Người đàn ông mắng tiếng. “Lập tức gọi các em lái xe đến đây, hai chiếc này dùng được nữa rồi!” Nếu như hôm nay giết được Tiêu Lăng Phong, chắc chắn gây ra sóng to gió lớn, nhà họ Tiêu để yên, tất cả mọi chuyện phải sạch .

      “Dạ, chúng tôi biết!” Mấy người rối rít lây súng ra. Chạy ra khoảng cách khá xa. Sau đó bắn mấy phát vào chiếc xe.

      “Ầm ầm!” Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Hai chiếc xe nổ tung, mảnh vỡ bắn lên cao, sau đó rơi mạnh xuống, cháy hừng hực.

      “Đuổi theo cho tôi, nếu như để cho ta chạy thoát, các người cứ chờ bị xử theo bang quy !”

      Tiếng súng và tiếng nổ vang vọng lâu trong đêm đen, dường như, qua rất lâu mà vẫn hề tản . Diệu Tinh run run gần như thể đứng vững.

      “Đừng sợ!” Tiêu Lăng Phong khẽ an ủi. hít sâu hơi đứng thẳng người dậy. Lúc này, nếu như thể bảo vệ Diệu Tinh tốt, vậy còn gì là đàn ông. Khẽ vuốt miệng vết thương ở bụng. quay đầu nhìn ánh lửa xa xa. “Diệu Tinh, chúng ta phải nhanh lên!” Làm việc rất gọn gàng, chắc chắn trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Nếu là chuyên nghiệp muốn đuổi theo hai người thành vấn đề. Huống chi, còn bị thương.

      “Tiêu Lăng Phong, có phải chúng ta chết ?” Diệu Tinh run rẩy hỏi.

      “Diệu Tinh, tin tôi ?”

      Cơ thể Diệu Tinh co ro, tin tưởng? biết, trong lòng chỉ có ý nghĩ rất mãnh liệt, lần này xong rồi… sợ chết, nhưng… chết rồi, cha mẹ phải làm sao đây.

      Tiêu Lăng Phong khẩn trương lôi kéo Diệu Tinh, chịu đựng đau đơn người, chật vật chạy, Diệu Tinh cũng cố gắng chống đỡ cơ thể, có thể cảm nhận được Tiêu Lăng Phong run rầy. Bọn họ vô tình chạy vào hàng cây, mặc dù hàng cây này bề ngang đến met. Nhưng vẫn có thể giúp họ lẩn tránh làn đạn phía sau…

      Pằng! tiếng súng vang lên, viên đạn bay ngang qua bên cạnh Tiêu Lăng Phong, nguy hiểm lướt qua, đạn ghim vào thân cây to bằng ngón tay, cây theo đó mà ngã lìa.

      “A!!” Diệu Tinh thét chói tai.

      “Diệu Tinh, kiên cường chút, có tôi ở đây, tôi để em xảy ra chuyện gì!” nặng nề hôn lên trán Diệu Tinh. “Tin tôi!” Tiêu Lăng Phong vội vàng ôm chặt Diệu Tinh. “Tin tôi, có tôi ở đây, tôi để em gặp bất trắc!” khẽ an ủi.

      Tiêu Lăng Phong vất vả lôi kéo Diệu Tinh chạy . Mặc dù chạy, nhưng vì người còn bị thương, lại phải kéo theo Diệu Tinh gần như mệt lả, nên tốc độ của họ cũng nhanh

      “Á!” Diệu Tinh lại ngã xuống lần nữa. Những nhánh cây đam rách đầu gối của .

      “Tiêu Lăng Phong, tôi được nữa, trước .” Diệu Tinh nức nở nghẹn ngào.

      “Em bậy gì đó!” Tiêu Lăng Phong cau mày. “Nhanh lên chút!” chịu đựng đau đớn kéo Diệu Tinh dậy. biết mình còn có thể gắng gượng bao lâu. Máu chảy theo vạt áo sơ mi mà rơi xuống đất, nhìn vạt áo Tiêu Lăng Phong dính mảng máu đỏ tươi, Diệu Tinh che miệng.

      “Tiêu Lăng Phong, sao vậy?” nghẹn ngào

      có việc gì.” lắc đầu. “Diệu Tinh, cố gắng chút nữa.”

      Pằng pằng pằng. Thỉnh thoảng sau lưng lại vang lên vài tiếng súng… Bụp,bụp.. Từng viên đạn xuyên thấu vào thân cây…

      Diệu Tinh bị dọa sợ đến thét thất thanh. muốn như vậy, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ phải trải qua chuyện này.

      “Diệu Tình, bình tĩnh lại chút nào.” Tiêu Lăng Phong khó khăn đỡ Diệu Tinh dậy, cố gắng dùng cơ thể mình che chắn Diệu Tinh. Bọn họ ra khỏi vùng có ánh sáng, nhưng lại có từng tia hồng ngoại chiếu qua. khẩn trương đến mức ngay cả thở cũng dám.

      Khốn kiếp! Rốt cuộc là ai ra tay mà độc ác như vậy. Chẳng lẽ, nhất định phải giết được mới cam lòng sao! thầm mắng.

      Tí tách!! Giờ phút này, thời tiết lại càng tốt, trong lúc hai người gặp khó khăn, mưa to lại trút xuống. Hành động của bọn họ càng khó khăn hơn. Bùn đất dưới chân quá mêm, vừa giẫm lên, hai người cùng nhau ngã xuống. đất có cọc gỗ, cứ như thế mà đam vào vết thương của Tiêu Lăng Phong.

      khó chịu hừ tiếng, sau đó thừa dịp Diệu Tinh chú ý, rút cọc gỗ ra.

      “Tiêu Lăng Phong, cần phải lo lắng cho tôi. .” Diệu Tinh khóc hu hu.

      “Em lung tung gì đó. Sao tôi có thể bỏ mặc em được chứ!” Tiêu Lăng Phong giơ hai tay lau nước mắt Diệu Tinh. Trong bóng tối, nhìn thấy tay mình dính đầy máu, dính đầy gương mặt nhắn tái nhợt của DIệu Tinh. “Diệu Tinh, đừng sợ!” Tiêu Lăng Phong an ủi đỡ Diệu Tinh dậy, nhưng cơ thể lại vô cùng đau đớn, mất thăng bằng, lại ngã xuống.

      “Tiêu Lăng Phong!” Diệu Tinh kêu lên tiếng, đưa tay đỡ , Tiêu Lăng Phong yếu ớt ngẩng đầu, vốn định mỉm cười với , nhưng khi nhìn thấy tia hồng ngoại chĩa vào người Diệu Tinh, hoàn toàn ngây người.

      “Cẩn thận!” nhào qua ôm lấy .

      Pằng! Tiếng súng vang lên. Đạn đâm xuyên vào người Tiêu Lăng Phong. Dường như Diệu Tinh có thể nghe thấy thanh viên đạn đâm sâu vào trong máu thịt.

      “Tiêu Lăng Phong!” Diệu Tinh thét lên, nghẹn ngào lâu, cuối cùng khóc ra tiếng. “Tiêu Lăng Phong! sao rồi!” lắc mạnh người . Tay đặt cơ thể . Máu nóng bỏng như muốn đốt cháy bàn tay bé của .

      Tiêu Lăng Phong run rẩy, lâu sau vẫn tiếng nào.

      “Tiêu Lăng Phong, chuyện với đấy!” Diệu Tinh gấp đến mức khóc thành tiếng. “ đúng là hư hỏng. Ai muốn nhiều chuyện chứ.” khóc. Vốn dĩ vết thương này là ở người .

      “Tôi nhất thời xúc động.” suy yếu xong, ho tiếng.

      “Xấu xa!” Diệu Tinh bật khóc, lúc này mà ta còn đùa. Làm sao đây. Làm sao đây. Luống cuống nhìn xung quanh. đứng dậy, cố gắng kéo Tiêu Lăng Phong lên. Chỉ mấy bước nữa thôi là thành phố, chỉ mong, nếu lúc này chiếc xe chạy qua, thế tốt biết bao…

      “Tiêu Lăng Phong, đừng có chuyện gì!” Diệu Tinh đỡ Tiêu Lăng Phong dậy.

      “Trình Diệu Tinh, .” Tiếng mưa rơi ào ào, gần như lấn át tiếng yếu ớt của Tiêu Lăng Phong.

      “Tôi muốn!” Diệu Tinh quật cường kêu lên. “Tiêu Lăng Phong, phải gì là thể làm à. thể có chuyện gì được.” Diệu Tinh đỡ Tiêu Lăng Phong dậy. Để dựa vào thân cây to. “ đừng có chuyện gì.” Diệu Tinh lắc đầu.

      Tiêu Lăng Phong nhớ tới lời Diệu Tinh trong phòng làm việc. gắng gượng nâng tay lên, lau nước mắt Diệu Tinh. “Diệu Tinh, cảnh này hề giống chuyện cười.”

      Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, ấy gì vậy?

      Khóe miệng Tiêu Lăng Phong từ từ lộ ra nụ cười, lúc bị thương, hình ảnh đau lòng đến rơi nước mắt nhất định rất buồn cười. Nhưng khi xảy ra. mới biết, ra, nó ấm áp.

      đường phố tối đen như mực, nơi đó tối đen như mực. mím chặt môi, sợ mình phát ra tiếng. ràng tốc độ của họ nhanh, nhưng giờ phút này, cảm thấy hai người bọn họ, cách ngọn đèn kia, rất xa xôi…

      “Tiêu Lăng Phong, làm sao bây giờ?” Diệu Tinh ngừng khóc, muốn đỡ Tiêu Lăng Phong dậy, nhưng thử mấy lần, bọn họ đều bị trượt ngã. Chẳng lẽ cứ như thế này mà chờ chết sao? Những người kia là ai.

      “Diệu Tinh, !” Tiêu Lăng Phong nửa ngồi. biết, vào lúc này, còn khả năng bảo vệ Diệu Tinh rồi.

      “Tôi muốn!” Diệu Tinh lắc đầu.

      “Nghe lời!”

      “Xin lỗi, tôi nghe!” Diệu Tinh cũng quát lại.

      này, vì sao lúc nào cũng muốn chống đối với tôi!” Tiêu Lăng Phong rống lên, sau đó khó nhọc ôm lấy vết thương.

      Rẹt! tia chớp sáng lên. Sắc mặt trắng bệch của Tiêu Lăng Phong và cả vết thương đầy máu của Tiêu Lăng Phong phơi ra. “Hu hu…” Diệu Tinh che miệng khóc.

      “Đều do tôi đúng!” Diệu Tinh lắc đầu. “Nếu tôi dẫn ra ngoài là tốt rồi.” Diệu Tinh tự trách.

      “Sao có thể trách em được!” Tiêu Lăng Phong . “Là tôi liên lụy em!” đè lại vết thương chảy máu. Mượn tia chớp thỉnh thoảng sáng lên, nhìn miệng vết thương của Tiêu Lăng Phong, khóc, cắn cắn môi, cúi đầu xé mảnh vải từ váy của mình.

      “Em làm gì thế, bây giờ phải lúc tán tỉnh đâu!” Tiêu Lăng Phong ho tiếng. “Mặc dù sắc đẹp trước mắt nhưng tôi lại lực bất tòng tâm nha!”

      im cho tôi!” Diệu Tinh khóc ròng . “Lúc này mà còn đùa.”

      “Tôi !” Tiêu Lăng Phong yếu ớt mở miệng.

      Diệu Tinh hung hăng trợn to mắt nhìn Tiêu Lăng Phong, nhưng cũng tiếng nào, có lẽ lúc này đúng là nên ném ta ở đây. ta sống hay chết liên quan gì đến mình!

      Lau loạn nước mưa mặt. “ đừng động!” Diệu Tinh bò dậy. Cầm bàn tay hơi run rẩy của . “Tiêu Lăng Phong, nếu muốn mất máu quá nhiều đừng lộn xộn nữa.”

      “Trình Diệu Tinh, em có phải là phụ nữ hả!” Tiêu Lăng Phong cười hỏi. Mới vừa rồi bị dọa thành như thế, nhưng đến khi cùng đường, lại vô cùng bình tĩnh.

      “Tiêu Lăng Phong, còn dài dòng nữa tôi mặc kệ !” Diệu Tinh quát. Nhanh chóng ôm lấy Tiêu Lăng Phong, sau đó cố gắng thắt chặt. “ có thể đứng lên ?” Diệu Tinh hỏi, đưa tay đỡ Tiêu Lăng Phong dậy.

      “Trình Diệu Tinh, phải em hận tôi đến xương tủy sao? Lúc này chính là cơ hội tốt nhất đấy! Cho nên, em ! Bằng cả hai chúng ta đều chết ở đây!”

      Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, quả hận , nhưng… Tại sao có thể nhìn chết được…

      Hết chương 121
      Last edited by a moderator: 6/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 122: Cái chết đến gần (1)

      Editor: ViVu

      Mưa rơi ào ào, sấm chớp vang rền, bóng tối bao phủ cả thành phố T.

      Trong ngôi biệt thự sang trọng, yên tĩnh chút sức sống, ngoại trừ các thanh ngoài cửa sổ, ở nơi này tất cả mọi thứ đều như tồn tại.

      “Thiếu chủ, thời gian còn sớm, cậu nên nghỉ ngơi !”

      “Có tìm được Diệu Tinh hay ?”

      phái người ra ngoài tìm, cậu đừng lo lắng!” Người đàn ông khẽ lau trán.

      Đừng lo lắng? Sao có thể lo lắng, đám người này đều là những kẻ điên cuồng, liều mạng. Từ từ siết chặt nắm tay, xoay người lại. “Huy động thêm nhiều người cho tôi, nếu như hai người bọn họ có chuyện gì, tôi hỏi tội các người.” phẫn nộ quát lên câu.

      “Dạ, thiếu chủ, tôi hiểu!” Người đàn ông xong, vội vội vàng vàng ra ngoài.

      Két, tiếng động vang lên, cánh cửa vừa mới đóng lại bị đẩy ra.

      “Sở!” Tiếng của Dương Nhược Thi truyền đến, bóng dáng mảnh khảnh cũng xuất . “Sao cả đêm đều ở đây nổi giận vậy?”

      có việc gì.” Alex lắc đầu cái. “Sao em còn chưa ngủ?”

      “Có phải lo lắng cho Diệu Tinh hay ?” Dương Nhược Thi hỏi.

      “… Làm sao có thể như thế được!” Alex khẽ cười, xoa xoa mái tóc mềm mại của . “ ngủ !”

      “Sở, có phải cũng giống như trai ấy rồi ?”

      “Ngốc, phải có em rồi sao!”

      “Nhưng em!” Dương Nhược Thi xong rơi vài giọt nước mắt. “Sở, quên mục đích trở về rồi sao? thể thích Trình Diệu Tinh!”

      quên!” Chậm rãi ngẩng đầu lên. “Từ khi biết nguyên nhân cái chết của ấy, , Mộ Sở, thề với trời, đòi lại công bằng cho ấy! Vì vậy, làm sao có thể quên!”

      “Sở…” Thái độ của Mộ Sở đột nhiên trở nên lạnh lùng làm cho Dương Nhược Thi giật mình. Trước đây, cho dù Mộ Sở có tức giận đến mức nào chăng nữa cũng tuyệt đối bộc lộ vẻ mặt lạnh lùng như thế này ở trước mặt .

      “Xin lỗi, có phải dọa em rồi ?” Mộ Sở vỗ lưng Dương Nhược Thi. “Trong lòng chỉ có chút hỗn loạn, lúc ấy chết, thời tiết cũng như thế này, cho nên…”

      “Sở, có cảm thấy em là chanh chua ?” Dương Nhược Thi đau khổ ngẩng đầu nhìn Mộ Sở. “Em chỉ sợ mất !”

      “Đừng suy nghĩ lung tung, mạng của là của em, sao em có thể mất được chứ!” cúi đầu khẽ hôn lên trán Dương Nhược Thi.

      “Em muốn ở đây.” thẹn thùng sờ môi mình. Mộ Sở mỉm cười khẽ hôn lên đó. “ ngủ , còn phải ra ngoài lát!”

      “Vậy, nhớ cẩn thận.” Dương Nhược Thi nhắc nhở, sau đó rất biết điều mà ra ngoài, được mấy bước lại ngoái nhìn. Trong khóe mắt đều là cam lòng… Sở, thể giống như trai , ràng là chúng ta quen nhau trước, nhưng mà, các đều bỏ rơi em, thích Trình Diệu Tinh…

      Mưa vẫn cứ rơi, Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. ta vừa mới : “Trình Diệu Tinh, phải em hận tôi thấu xương sao? Lúc này, chính là cơ hội tốt nhất đấy! Cho nên, em ! Bằng , cả hai chúng ta đều phải chết ở đây!”

      khẽ lau mặt. chỉ có nước mưa, mà còn có nước mắt.

      “Vậy để tôi nhìn thấy chết, sau đó tôi mới chết.” thút thít.

      “Em nhất quyết muốn ở đây chết chung với tôi sao?” Nghe Diệu Tinh lẩm bẩm, Tiêu Lăng Phong bật cười thành tiếng.

      “Đến lúc nào rồi mà còn cười!” Diệu Tinh mắng.

      “Nhưng mà, tôi muốn chết chung chỗ với em!” Diệu Tinh, tôi muốn em xảy ra chuyện.

      cho rằng tôi muốn sao, tôi mới hai mươi mốt tuổi, cuộc đời của tôi còn chưa bắt đầu!” Diệu Tinh tức giận quát.

      “Người bọn họ cần là tôi… Tôi cầu xin bọn họ tha cho em, em nhớ, em và tôi hề có chút quan hệ gì, chỉ là thư ký của tôi thôi, có biết ?”

      “Chúng ta vốn dĩ có quan hệ gì, có được chưa hả!” Diệu Tinh mếu máo .

      Tay Tiêu Lăng Phong khựng lại, quan hệ gì cũng có sao? chút đau đớn bắt đầu lan tỏa, giống như, ngay cả thở cũng đều khó nhọc. Diệu Tinh cúi đầu, hình như cũng ý thức được mình sai.

      Mảnh vải quấn người Tiêu Lăng Phong căn bản lả chẳng có tác dụng gì. Máu vẫn theo nước mưa mà chảy ra. Nhìn tình cảnh này, Diệu Tinh luống cuống đè chặt vết thương, . “Phải làm sao đây!”

      “Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong kéo cánh tay run rẩy của Diệu Tinh. “Xin lỗi, tôi rất muốn bảo vệ em, nhưng mà bây giờ… Tôi hết sức rồi!” Tiêu Lăng Phong khó nhọc xong, lúc này, cảm thấy ngay cả hít thở cũng tốn nhiều sức lực. “Tôi biết!” Diệu Tinh gật đầu. “ đừng chuyện! Tiêu Lăng Phong. Chúng ta có việc gì.”

      “Có lẽ, tôi phải bỏ mạng ở đây rồi!” ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực. ngờ, , Tiêu Lăng Phong, lại rơi vào kết cục như thế này. nụ cười thê thảm khóe môi. Giờ phút này, lại nhớ đến cha mẹ mình. Lúc này, Diệu Tinh còn có người thể rời xa, nhưng còn sao? Tại sao lúc này lại biết nên nghĩ đến ai? Ông nội ư? Ông lớn tuổi rồi, mình có chuyện, ông phải làm sao đây. Nhưng nghĩ lại. Ông là người trải qua quá nhiều sóng to gió lớn của đời người, ông kiên trì vượt qua được! Nương theo ánh sáng từ những tia chớp, ngước nhìn nhếch nhác trước mặt mình, đột nhiên trong lòng hề có chút sợ hãi.

      “Diệu Tinh, có việc, tôi nhất định phải giải thích cho !” yếu ớt mở miệng.

      phải tôi được chuyện rồi sao!” Diệu Tinh hét lớn.

      “Chuyện của Đường Cát Nguyên. phải như vậy!” Tiêu Lăng Phong nắm chặt lấy tay . “Xem như nể tình tôi sắp chết, tin tưởng tôi lần thôi.”

      “Tiêu Lăng Phong, đến lúc nào rồi mà còn những chuyện này!”

      phải em rất thích : ‘Chưa từng làm, có đánh chết cũng thừa nhận’ sao? Diệu Tinh, tôi cũng vậy!” xong, ho tiếng. “Diệu Tinh, chuyện này, em nhất định phải tin tôi!”

      “Tôi cầu xin , chuyện qua rồi, nhắc lại có ý nghĩa gì khác sao? đừng chuyện nữa, có được !” gấp đến mức quát lên. “Đừng nữa!” Bàn tay bé của Diệu Tinh biết làm sao đành che miệng Tiêu Lăng Phong lại.

      “Đương nhiên là có ý nghĩa!” Tiêu Lăng Phong . “Diệu Tinh, tôi cầu xin em tha thứ cho tôi,… tôi biết, quá nhiều tổn thương đến vậy, phải chỉ cần câu xin lỗi là có thể đền tội, nhưng mà… Tôi muốn , tôi hối hận!” Hối hận vì làm tổn thương em, người có tội tình gì. “Diệu Tinh, tôi rất hối hận…”

      hối hận có tác dụng gì hả!” Diệu Tinh khóc hét lên. “Tôi đừng nữa. tiết kiệm chút hơi sức , có được hả! Tiêu Lăng Phong, chắc chắn mình chết sao?” nâng gương mặt lạnh lẽo của Tiêu Lăng Phong lên. “Người hay gieo họa như , thường sống rất lâu đấy!”

      Hừ!!! Tiêu Lăng Phong bật cười, ảnh hưởng đến vết thương người. hít sâu hơi. “Diệu Tinh, em an ủi tôi hay mắng tôi vậy? Trước đây sao phát em đáng đến vậy chứ!” xong, gắng nâng tay lên, kéo Diệu Tinh vào trong ngực. “Diệu Tinh, tôi lạnh!” khẽ .

      “Tiêu Lăng Phong!” Diệu Tinh cảm thấy mình nóng đến kinh người. “ sao rồi, đừng làm tôi sợ.” hốt hoảng vùng dậy.

      “Đừng động đậy!” Tiêu Lăng Phong vội siết chặt tay. “Chẳng qua là tôi thấy hơi lạnh thôi!” Tiêu Lăng Phong . “Diệu Tinh, khi còn bé, mỗi khi tôi lạnh. Tôi luôn hy vọng, có ai đó ôm tôi như thế này!” thầm. “ ra, rất ấm áp!”

      Nước mắt Diệu Tinh nhanh chóng lăn xuống. từ từ đưa tay ra, ôm lấy Tiêu Lăng Phong.

      Tiêu Lăng Phong chậm rãi mở mắt, nhưng trong mắt chỉ có bóng đen dày đặc, Diệu Tinh, đây có phải là điều em hay , dù có chết cũng muốn bảo vệ tốt người nào đó…

      Hết chương 122.
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 123: Cái chết đến gần (2)

      Editor: ViVu

      Cách đó xa, bình bịch, bình bịch, hàng loạt tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, Diệu Tinh mím môi chặt.

      “Trước khi hơi thở của tôi dừng lại, Diệu Tinh, tôi để em có chuyện gì!” xong dịu dàng hôn khẽ lên môi Diệu Tinh.

      Những tia sáng chói mắt từ xa chiếu đến. Còn có thể nghe loáng thoáng những thanh ma sát vội vã, là xe ư? Bọn họ đuổi đến rồi sao? Diệu Tinh run rẩy…

      Roẹt!!! tia chớp vụt sáng. Ngay sau đó, những viên đạn loạn xạ bắn đến. Tiêu Lăng Phong thuận thế ôm Diệu Tinh nằm xuống đất, bảo vệ Diệu Tinh dưới cơ thể mình. viên đạn, cắm vào đùi .

      “Tiêu Lăng Phong, cái tên điên này!” Diệu Tinh khóc thét. “Tôi , muốn được quản tôi rồi! nghe sao!” Diệu Tinh khóc mắng. “Giờ hay rồi!”

      “Có lẽ, tôi sắp biến thành người điên bị chết rồi…” cúi đầu hôn lên nước mắt Diệu Tinh, mằn mặn, dường như lại mang theo chút ngòn ngọt. “Diệu Tinh, em khóc là vì sợ, hay vẫn do có chút lo lắng cho tôi?”

      “…” Diệu Tinh dừng khóc, từ từ ngẩng đầu lên. Vấn đề này, chưa bao giờ nghĩ đến, cũng có thời gian suy nghĩ.

      Pằng! Pằng! Tiếng súng vang loạn dưới bầu trời đêm đen tối… Mấy chiếc xe nối đuôi nhau dừng lại, trong nháy mắt, Tiêu Lăng Phong và Diệu Tinh đều bị ánh đèn sáng choang bao phủ.

      Giữa màn mưa như trút nước, quần áo Tiêu Lăng Phong gần như bị máu nhuộm thành màu đỏ, người dính đầy bùn đất. Mấy người áo đen bước ra khỏi xe, từ từ đến gần Tiêu Lăng Phong nằm mặt đất.

      “Xem ra, tôi quá xem thường rồi, bị thương thế này mà còn có thể chạy xa như vậy!” Người đàn ông cười . “Sao chạy. Chạy tiếp !”

      Tiêu Lăng Phong khó khăn cựa mình. Đèn xe quá sáng làm thể mở mắt.

      “Người các muốn tìm là tôi, liên quan đến người khác!” Tiêu Lăng Phong xong, ho tiếng.

      liều mạng bảo vệ như vậy sao có thể là người khác được?” Người đàn ông nhíu mày. “Tiêu thiếu gia, cũng là người ra vào cả hai giới hắc bạch. Chẳng lẽ biết, điều kiện với xã hội đen là chuyện rất ngu xuẩn sao?” ta xong ngồi xổm xuống. Súng lục đen ngòm trong tay chỉa vào đầu Tiêu Lăng Phong. “ có từng nghĩ mình có kết cục như ngày hôm nay chưa?”

      Khụ khụ… Tiêu Lăng Phong ho khan tiếng. cố gắng dùng chút hơi sức còn sót lại để nâng người dậy, cho dù hôm nay phải chết, cũng muốn phải chật vật như vậy, nhất là phải chết trong tay những người này.

      Cành cạch!! Người đàn ông lên đạn.

      “A!” Diệu Tinh bịt tai thét lên, Tiêu Lăng Phong vội vã ôm chặt Diệu Tinh, bảo vệ trong ngưc. “ có việc gì đâu!” an ủi.

      Chậc chậc… “Bản thân còn khó bảo toàn, Tiêu thiếu gia, có thể cần tỏ vẻ hùng được hả.” Người đàn ông nắm lấy cằm Tiêu Lăng Phong, nâng lên. “ có biết ánh mắt cuồng ngạo của làm cho người ta cực kỳ khó chịu hả?” Người đàn ông , liếc mắt nhìn Diệu Tinh được Tiêu Lăng Phong bảo vệ ở sau lưng. “Xem ra, người phụ nữ này vẫn rất đặc biệt với !” Gã ta ra hiệu cho thuộc hạ. Mấy người kia bước nhanh đến kéo Diệu Tinh qua bên.

      “Buông tôi ra!” Diệu Tinh giãy giụa. “Buông tôi ra!”

      “Các người được động vào ấy!” quát.

      Ha ha… “Còn có cảnh tượng nào buồn cười hơn cảnh này chứ? Tiêu Lăng Phong, nên nhớ , tại rơi vào trong tay chúng tôi, còn dám hô to gọi sao?” Gã ta đưa tay nắm lấy tóc Tiêu Lăng Phong. “Tiêu Lăng Phong, nhất định lúc này vẫn nghĩ cho dù có chết cũng phải chết có tôn nghiêm đúng ?” Người đàn ông . “Nhưng… nếu như tôi , chỉ cần mở miệng cầu xin tôi… tôi thả ta sao…”

      cầu xin? Với những người này sao? Vậy thà giết cho rồi. Nhưng khi nhìn thấy, hai tay Diệu Tinh bị người ta kéo thô bạo, thêm vết thương đầu Diệu Tinh, tim Tiêu Lăng Phong xuất loại đau đớn như bị xé rách. A!!! đè nén gầm tiếng. Co các ngón tay lại. Đấm mạnh xuống đất. ra đến lúc chết, mình chỉ chết thê thảm mà trước khi chết còn phải bị trận sỉ nhục.

      “Tiêu Lăng Phong.” Giọng Diệu Tinh run run. “ nỏi điên cái gì đó!” Diệu Tinh tức giận quát.

      còn ngại vết thương người chưa đủ sâu sao?” Diệu Tinh hét to.

      Lời của người đàn ông đó, nghe rất ràng, trông mong Tiêu Lăng Phong mà cầu cạnh, cũng mong chờ hôm nay bọn họ có thể sống sót rời khỏi đây. Chỉ là, cha, mẹ, con có lỗi với hai người.

      “Tôi cầu xin bỏ qua cho ấy!” Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu. “Cầu xin , đừng làm ấy bị thương!”

      Diệu Tinh kinh ngạc nhìn Tiêu Lăng Phong, cho rằng mình nghe lầm. Tiêu Lăng Phong… lại có thể cầu xin bọn họ.

      Ha ha… Nghe lời của Tiêu Lăng Phong, người đàn ông cười điên cuồng. “Tiêu Lăng Phong, tôi có nghe lầm chứ!” Người đàn ông hỏi. “Nhìn vẻ mặt của kia . chỉ riêng mình tôi, ngay cả ấy cũng cảm thấy khó tin kìa!”

      Tiêu Lăng Phong siết chặt nắm tay. Những câu sỉ nhục của người đàn ông kia làm cho chỉ tiếc thể giết chết gã ta. Nhưng… tại để chống đỡ cơ thể mình còn phải gắng sức, huống chi là phản kháng. Mẹ nó, rủa thầm, ngờ mình chết uất ức như vậy.

      “Nhìn xem, đây chính là Tiêu thiếu gia ai sánh bằng của chúng ta.” Người đàn ông xong đấm quyền vào bụng . Vết thương vốn bị xé rách, bởi vì quyền này mà nứt ra lớn hơn.

      “Tiêu Lăng Phong!” Diệu Tinh gào khóc, giãy giụa. Nhưng sức của quá , cách nào thoát khỏi đôi tay kia. “Các người đừng đánh, đừng đánh nữa…”

      Người đàn ông nhìn Tiêu Lăng Phong chút tức giận. “Ban đầu, tôi định giữ lời, nhưng… ai bảo ta là người phụ nữ của , Tiêu Lăng Phong, nếu như có kiếp sau. Đừng nên tin lời của lưu manh…” Gã ta vỗ vỗ mặt Tiêu Lăng Phong.

      “Khốn nạn!” Tiêu Lăng Phong nghiến răng trừng mắt nhìn người đàn ông, siết chặt tay, đưa tay, cố gắng đoạt lấy súng trong tay người kia. Nhưng mưu tính của bị gã ta phát trước, tay của bị người đó túm lại.

      “Tiêu Lăng Phong, tôi lăn lộn ngoài xã hội hơn ba mươi năm, thua trong tay sao?” Người đàn ông hỏi. “ quan tâm như vậy, thế , nhìn xem ta chết như thế nào trước mặt !”

      Ầm!! Tiếng sấm càng vang dội hơn, nhìn họng súng đen ngòm chỉa về phía mình, Diệu Tinh tuyệt vọng nhắm mắt lại. “Mộ Thần, Diệu Diệu sắp được gặp lại rồi…”

      Tiêu Lăng Phong ngồi đó, giọng Diệu Tinh lớn, nhưng lại nghe ràng. Nụ cười khổ sở từ từ lan rộng. ra… có loại đau còn đau hơn cả xé rách tim gan…

      Pằng pằng!!! Hai tiếng súng vang lên.

      “A!” Diệu Tinh hét lên, chất lỏng ấm áp văng tung tóe lên mặt . Thậm chí còn nếm được vị tanh làm người muốn nôn này…

      Từ từ, ngã mặt đất. Bên tai, vang lên tiếng súng hỗn loạn, trong khí lành lạnh, mùi máu tanh từ từ nồng đậm… Tiếng sấm, tiếng súng, vẫn vang vọng lâu…

      Tiêu Lăng Phong, rốt cuộc chúng ta cần hành hạ lẫn nhau nữa rồi. Mộ thần, rốt cuộc chúng ta có thể ở bên nhau nữa rồi…
      Last edited by a moderator: 26/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 124: Dám làm phải có gan chịu

      Editor: ViVu

      Ngoài cửa sổ, tiếng sấm vang rung trời. Tiếng xe cứu thương gào thét xuyên thủng thành phố T, cảnh sát cũng phá lệ hành động giữa đêm mưa. Đêm nay, nhất định phải là đêm yên bình. Xe cảnh sát chạy đến bệnh viện rồi lại chạy , ngay cả bệnh viện đáng lẽ phải tĩnh lặng lúc đêm khuya cũng bị bao vây chật như nêm cối.

      Vết máu đỏ tươi chảy tràn lan, từ hành lang, kéo dài mãi cho đến tận phòng cấp cứu… Dưới ánh đèn trắng sáng, màu máu đỏ tươi trở nên vô cùng chói mắt…

      hành lang có rất nhiều người, sắc mặt của mỗi người đều rất nặng nề. Chuyện Dạ Khuynh còn chưa kịp giải quyết, Tiêu Lăng Phong gặp phải chuyện thế này.

      “Hay là ngài về nghỉ ngơi trước ! Tổng giám đốc ra ngoài, tôi thông báo với ngài ngay lập tức!” Cả người Joe đầy máu, đỡ lấy Tiêu Thiên Trì, trong đôi mắt già nua của ông, tràn đầy vẻ lo lắng. “Ngài yên tâm ! Nhất định Tổng giám đốc xảy ra chuyện gì.”

      “Tôi sao, có việc gì cả!” Tiêu Thiên Trì lắc đầu, “Tôi phải chờ Lăng Phong, chờ nó ra ngoài.” Ông lẩm bẩm.

      “Ông nội, ông vẫn nên về trước !” Bùi Hạo Thần đỡ Tiêu Thiên Trì ngồi xuống. “Lăng Phong sao đâu.” ta xong, đưa mắt nhìn Joe, trễ thế này, làm sao ta lại biết Tiêu Lăng Phong xảy ra chuyện, làm sao ta lại xuất kịp thời ở nơi xảy ra chuyện.

      Hình như cảm thấy được ánh mắt của Bùi Hạo Thần, Joe quay đầu lại. “Thần thiếu, cậu có chuyện gì sao?”

      Bùi Hạo Thần gì, khẽ lắc đầu cái. đừng để tôi điều tra ra chuyện này có liên quan đến ! thầm siết chặt quả đấm.

      Cảnh sát trưởng mới được nhậm chức, vội đến mức đầu đầy mồ hôi, tại sao lại vừa được điều động đến đây gặp ngay chuyện liên quan đến nhà họ Tiêu vậy chứ, vốn chuyện của Dạ Khuynh cũng đủ chấn động rồi, lần này, mọi người lại càng chú ý đến nhà họ Tiêu. tình khó giải quyết mà…

      “Tiêu lão tiên sinh, xin ngài yên tâm, chuyện này, tôi nhất định tăng cường điều tra, bảo đảm cho ngài câu trả lời hài lòng!”

      Tiêu Thiên Trì cũng gì. Ông tự hỏi, cả đời ông có kẻ thù nào, là ai độc ác như vậy, lại ra tay với cháu trai của ông. Chậm rãi co các ngón tay lại, bàn tay già nua những đường gân xanh.

      Hạ Cẩm Trình lo lắng nhìn phòng cấp cứu, người trúng hai phát đạn, mất máu quá nhiều… Hình ảnh Tiêu Lăng Phong bị đẩy ra khỏi xe, ngừng lên trước mắt, nghĩ đến cả người ta đầy máu, bèn tránh khỏi hốt hoảng. Rốt cuộc là ai ra tay độc ác như vậy. Ngay cả Diệu Tinh cũng bị liên lụy. Nghĩ đến cả người Diệu Tinh cũng đầy máu, tim tránh khỏi trận co rút đau đớn. Diệu Tinh, tốt là em có chuyện gì, tốt...

      “Lăng Phong!” tiếng kêu gào thê lương vang lên. hành lang vuitj ra một bóng người. Mọi người đều nhìn sang. Người đến chính là Đường Nhã ̀nh. Tóc tai rối bù, ta lảo đảo nghiêng ngả chạy đến, suýt ngã mặt đất mấy lần.

      “Cẩm Trình, Lăng Phong sao rồi, ấy sao rồi!” Níu chặt vạt áo Hạ Cẩm Trình, Đường Nhã ̀nh khóc lóc.

      “Buông tôi ra!” Hạ Cẩm Trình lạnh lùng nói ra mấy chữ. Ánh mắt nhìn Đường Nhã ̀nh lạnh lùng như muốn làm ta đông cứng.

      “Tôi hỏi , ấy sao rồi!” Đường Nhã ̀nh hô to, lấy được đáp án từ chỗ Hạ Cẩm Trình, chạy đến bên cạnh Bùi Hạo Thần. “Hạo Thần, nói cho tôi biết, Lăng Phong sao rồi, ấy sao rồi!”

      Bùi Hạo Thần siết chặt tay, nghĩ đến những ngày thê thảm gần đây, khẽ ngước lên. “Đừng đụng tôi!” lạnh lùng nói ra mấy từ.

      Thái độ lạnh lùng của ta làm Đường Nhã ̀nh kinh ngạc, trước đây, mặc dù Bùi Hạo Thần thân thiện với , nhưng ít ra cũng nể mặt Tiêu Lăng Phong, nhưng bây giờ… ta như vậy, có phải Tiêu Lăng Phong có chuyện gì hay .

      “Hạo Thần, nói cho tôi biết được . ấy sao rồi!” Đường Nhã ̀nh kêu gào.

      “Đường Nhã ̀nh!” Rốt cuộc tiếng khóc lóc của Đường Nhã ̀nh đã chọc giận Bùi Hạo Thần, nắm ̉ tay Đường Nhã ̀nh, chậm rãi đến gần. “ cảm thấy hại Lăng Phong chưa đủ thảm sao? Nơi này hoan nghênh , cút ngay!” lạnh lùng nói. “Hạ Cẩm Trình, cũng cút.” Trong lòng thầm mắng bọn họ đúng là đôi cẩu nam nữ.

      “Thần thiếu!” Joe bước tới. ta và Tiêu Lăng Phong là bạn rất thân, hôm nay xảy ra chuyện thế này, ta nôn nóng là phải, huống chi những chuyện phát sinh gần đây, quả thật ít nhiều cũng liên quan đến hai người này. Nhưng ở trước mặt Tiêu lão gia, nếu như ta cẩn thận nói ra chuyện đứa bé, thật sự biết Tiêu lão gia sẽ làm ra chuyện gì.

      “Hạo Thần?” Đường Nhã ̀nh ấm ức khẽ gọi. chỉ lo lắng cho Lăng Phong, chẳng lẽ điều này cũng có lỗi sao? Tại sao tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm.

      “Đường Nhã ̀nh. Nếu như để tôi điều tra ra chuyện này có liên quan đến , tôi bảo đảm, tôi sẽ tự tay giết chết !” Hạ Cẩm Trình kéo Đường Nhã ̀nh qua, cắn răng nghiến lợi nói.

      “Tại sao chuyện gì tốt đều liên tưởng đến tôi!” Đường Nhã ̀nh thét chói tai. thừa nhận mình xấu xa, nhưng… Làm sao có thể hại Lăng Phong.

      “Nơi này là bệnh viện, nói nhỏ một chút!” Trong đám đông, biết ai bình tĩnh nói ra một câu. Đường Nhã ̀nh tủi thân mếu máo. Tất cả mọi người đều ghét , có phải chỉ vì là con gái của Đường Cát Nguyên, chỉ vì đã phạm sai lầm hay .

      Ánh đèn trong hành lang vô cùng sáng rõ, Đường Nhã ̀nh nhìn từng gương mặt lạnh lùng, thê thảm mỉm cười, Tiêu Lăng Phong, có biết , tất cả mọi người đều khi dễ em, thế gian này, chỉ có là đối xử với em tốt nhât, cho nên, tỉnh lại nhanh một chút có được , đừng có chuyện gì, đừng gặp chuyện gì xấu cả…

      Trong phòng bệnh, Diêu Tinh đã thay đồng phục bệnh nhân, người còn vết máu, xem ra cũng có thê thảm, chẳng qua, lúc này gương mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt đến dọa người.

      “Bác sĩ, sao ấy còn hôn mê!” Mộ sợ hỏi.

      ấy bị kinh sợ. Hiện tại thuốc vẫn chưa hết tác dụng, ấy cũng thể tỉnh lại nhanh như vậy, nhưng có thể yên tâm. ấy có việc gì!” Bác sĩ nói xong thì ra ngoài. Thật sự là quá khoa trương, hiện tại những người này lại dám ngang nhiên đả thương người…

      Mộ Sở nắm chặt quyền, nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, vẻ mặt của càng lúc càng lạnh. Thật to gan, Triệu Chí Viễn, xem ra ông coi tôi ra gì. Có lẽ, lần trước tôi nên bỏ qua cho ông. Tôi đảm bảo, chẳng mấy chốc ông sẽ biến mất thôi.

      Rắc rắc… Ly thủy tinh trong tay Mộ Sở cứ thế mà vỡ nát, mảnh thủy tinh vụn đâm vào lòng bàn tay. Máu chảy xuống theo từng kẽ tay, nhưng nhìn thế nào cũng giống như ta hề phát hiện điều đó, chỉ có ánh mắt, càng lúc càng lạnh…

      Diệu Tinh, tại sao em lại cùng Tiêu Lăng Phong, phải em đã nói, chuyện của ta, liên quan đến em sao? Diệu Tinh, người em ngoài trừ những vết thương ngoài da, còn vết thương nào khác, điều này có phải là kết quả của việc Tiêu Lăng Phong liều chết bảo vệ em. Là loại sức mạnh nào để có thể làm cho một người đàn ông bất chấp tất cả…

      Từ từ đến bên gường. Đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Diệu Tinh, vén lại những sợi tóc tán loạn.

      “Diệu Tinh, đừng để tôi thất vọng, thật sự đừng làm thế…”

      Cạch! Tiếng mở cửa vang lên, một bóng người nhanh chóng bước vào. “Thiếu chủ!” ta cúi đầu gọi một tiếng, sau đó nói gì đó bên tai Mộ Sở. Chỉ thấy, môi Mộ Sở càng lúc càng mím chặt, ánh sáng giá lạnh trong đôi mắt càng lúc càng mãnh liệt hơn. Được, đã dám làm, vậy thì phải có gan chịu…
      Last edited by a moderator: 30/5/16
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :