1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng tình nhân - Hải Diệp (126)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 110: Khiêu khích trong phòng bệnh

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong đứng bên ngoài phòng bệnh, lưỡng lự lâu, cũng có dũng khí bước vào cánh cữa kia… Tay nâng lên rồi lại để xuống, lặp lặp lại rất nhiều lần, cuối cùng vẫn gõ cửa cái, sau đó đẩy cửa vào.

      Trong phòng bệnh, vang lên tiếng cười khẽ hiếm có của Diệu Tinh, thanh khe khẽ lại dễ nghe, tựa như tiếng chuông gió treo ngoài cửa sổ.

      Diệu Tinh tựa vào giường, Alex đút ít cháo cho , thỉnh thoảng, ta còn thân mật lau khóe môi cho , Diệu Tinh ngượng ngùng mỉm cười. Họ cười , hình như vẫn chưa nhận ra xuất của Tiêu Lăng Phong.

      Tay Tiêu Lăng Phong để trong túi quần, siết chặt, tình cảnh ấm áp trước mắt này, nhìn chướng mắt, cho tới bây giờ, Diệu Tinh chưa từng cười với , chớ đừng chi là dịu dàng trò chuyện cùng .

      “… Diệu Tinh.” Cổ họng Tiêu Lăng Phong như bị gì đó chặn lại, lâu sau mới phát ra thanh.

      Nghe giọng Tiêu Lăng Phong, trong nháy mắt nụ cười của Diệu Tinh thu lại, nhìn Tiêu Lăng Phong, các ngón tay ở dưới chăn của vô thức siết chặc lại.

      Đột nhiên trở nên yên tĩnh làm cho bầu khí trong phòng bệnh có vẻ lúng túng. Alex nhìn thấy Tiêu Lăng Phong đứng dậy.

      “Thế nào? Tiêu thiếu gia, tới nhìn xem Diệu Tinh bị hại thê thảm đến mức nào sao?”

      “Diệu Tinh, em có khỏe ?” muốn để ý đến Alex. Tiêu Lăng Phong về phía Diệu Tinh.

      đừng tới đây!” Diệu Tinh lạnh lùng hét lên.

      “Diệu Tinh?” Tại sao phản ứng của ấy lại kịch liệt như vậy. Mặc dù chuyện này là do chăm sóc cẩn thận, nhưng… Sao ấy lại như nhìn thấy kẻ thù.

      “Tiêu Lăng Phong, thế nào? Buôn bán với Đường Cát Nguyên thành, muốn tóm tôi trở về sao?” Diệu Tinh giễu cợt.

      Trong lòng Tiêu Lăng Phong từng trận ê ẩm. “Diệu Tinh, em cái gì đấy?”

      “Tiêu Lăng Phong, tôi chưa bao giờ biết, ra ở trong lòng tôi lại có giá trị đến vậy.” Diệu Tinh mỉm cười trào phúng. “Mảnh đất của Đường Cát Nguyên, trị giá chắc cũng phải ngàn vạn, ngờ, Trình Diệu Tinh tôi lại có ngày, cũng có thể có giá như vậy..”

      “Trình Diệu Tinh, em gì vậy?” Tiêu Lăng Phong vui, này càng càng kỳ lạ.

      “Tiêu Lăng Phong, còn muốn giấu cái gì?” Diệu Tinh ngẩng đầu lên. “ tìm người lừa tôi ra ngoài, còn phải là muốn tạo cơ hội cho Đường Cát Nguyên bắt tôi hả? Sao có thể hẹn hạ đến vậy.” Diệu Tinh hung hăng cắn răng, nhìn qua giống như chỉ tiếc thể xé nát Tiêu Lăng Phong.

      Oám hận nồng đậm như vậy làm cho trong lòng Tiêu Lăng Phong rầu rĩ, đau đớn, Diệu Tinh vừa mới gì? Ý của ấy là, là giao cho Đường Cát Nguyên ư?

      “Trình Diệu Tinh, sao em có thể nghĩ tôi như vậy?” Tiêu Lăng Phong phẫn nộ kéo tay Diệu Tinh.

      “Ưm…” Diệu Tinh đau đến mức sắc mặt trắng bệch. Nhìn dáng vẻ đau đớn của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong biết phải làm sao, đành buông tay ra.

      “Diệu, Diệu Tinh…”

      “Vậy cho rằng tôi nghĩ thế nào?” Diệu Tinh hỏi. “Đâu phải lần đầu tiên tặng tôi cho người khác. Chuyện Triệu Chí Viễn, chắc vẫn chưa quên.” Diệu Tinh nhắc nhở. “Trong câu lạc bộ đổi vợ, phải cũng ném tôi cho bạn tốt của ? Tiêu Lăng Phong, tôi bội phục tình cảm em của các người, ra tình cảm của các người tốt đến vậy. Ngay cả phụ nữ cũng có thể chia sẻ!” (ViVul0q0d: Chi tiết này có trong bộ này, chắc là có trong bộ về Bùi Hạo Thần)

      “Em im ngay!” Tiêu Lăng Phong nổi nóng, tránh vết thương cánh tay của Diệu Tinh, kéo cổ tay , nhưng khi nhìn thấy vết thương cổ tay , tim của như bị đấm mạnh phát. Đường Cát Nguyên, ông là tên súc sinh!

      “Tôi đúng sao?” Diệu Tinh cười. “Tiêu Lăng Phong, mặc dù tôi tán thưởng cách làm của nhưng ít ra tôi còn thấy là người dám làm dám chịu, nhưng sao ln62 này lại thoái thác?” Diệu Tinh nhíu nhíu mày.

      “Tôi tôi muốn em được nữa, Trình Diệu Tinh, tôi chưa từng làm.” nắm lấy bả vai của , rống giận hầm hừ.

      “Chính miệng Đường Cát Nguyên dùng tôi để đổi mảnh đất trong tay ông ta, Tiêu Lăng Phong, còn dối, có lợi ích gì sao?”

      “Em tin ông ta hay tin tôi!” Tiêu Lăng Phong nghiến rang .

      “Tôi tin ông ta!” Diệu Tinh trả lời chút do dự, điều đó tựa như cái tát đánh mạnh vào mặt Tiêu Lăng Phong. Khọng hề để lại dấu vết, nhưng lại đau trí mạng.

      “Trình Diệu Tinh, ở trong lòng em, ngay cả người như vậy mà tôi cũng bằng sao?” Tiêu Lăng Phong bi thương hỏi. Đột nhiên có cảm giác dù có trăm cái miệng cũng thể bào chữa cho mình. Diệu Tinh tin , cho rằng, là bán cho Đường Cát Nguyên… Nghĩ đến đây, các ngón tay siết chặt, Diệu Tinh đau đến cau mày, nhưng phát ra tiếng nào, chỉ giễu cợt nhìn Tiêu Lăng Phong, dáng vẻ như vậy, giống như nhìn chú nghé con.

      “Diệu Tinh…”

      “Tiêu Lăng Phong, đủ chưa?” Đột nhiên Alex bước tới, đẩy ra. “ người Diệu Tinh còn có vết thương, còn bắt nạt ấy!” ta xong, bảo vệ trong ngực, còn thân thiết xem vết thương bả vai của . Động tác rất nhưng cũng rất gần gũi.

      Tiêu Lăng Phong siết chặt nắm đấm, nhìn Alex chằm chằm, mà Alex cũng dùng ánh mắt khiêu khích chỉ nhìn thấy để nhìn . Ngực Tiêu Lăng Phong bởi vì cơn tức giận mà phập phồng.

      lát sau…

      “Diệu Tinh, theo tôi…” Tiêu Lăng Phong cắn răng.

      đâu? Nhà họ Đường?” Diệu Tinh châm chọc. “Ngày hôm qua giao dịch thành, hôm nay làm lại lần nữa hà?”

      “Em im miệng cho tôi!” Tiêu Lăng Phong quát. Người phụ nữ đáng chết này, tại sao cứ hết lần này đến lần khác làm lớn chuyện hôm qua.

      nổi nóng cái gì. Tiêu Lăng Phong, tôi tốt, thất vọng đến vậy sao?” vòng qua Alex, bước lên. “Tiêu Lăng Phong, tôi ngờ, quá hèn hạ! Cho dù hận tôi, nhưng nhất định phải dùng phương pháp thâm độc này để hủy họai tôi sao?” Giọng Diệu Tinh mang theo chút run rẩy. “ có biết, vào ngày hôm qua, lúc tôi bị trói giường, ngay cả chết cũng là mong ước xa vời, tôi tự với mình, chỉ cần tôi còn sống, tôi giết chết .” Diệu Tinh hung hãng nhìn Tiêu Lăng Phong chằm chằm, ánh mắt thù địch, căm hận ấy như con dao đâm sâu vào cơ thể . “Nhưng… tại tôi suy nghĩ lại. Tại sao tôi phải vì mà phá hủy cuộc sống của mình, tôi chỉ mới hai mươi mốt tuổi, con đường sau này của tôi còn rất dài, Tiêu Lăng Phong, tôi nhượng bộ uy hiếp của nữa. Tôi muốn rời khỏi , nhất định như vậy!” Diệu Tinh nghiêm túc .

      “Thế nào, cuối cùng em cũng tìm được thế thân của Mộ Thần mà em nhớ mãi quên, nên muốn rời xa tôi?” Tiêu Lăng Phong cười, “Em cảm thấy tôi bương tay sao? Em cảm thấy tôi để cho em sống yên bình khi em làm rối tung cuộc sống của tôi sao!” Tiêu Lăng Phong cắn răng. Lại lần nữa, muốn rời , nhìn thái độ kiên định trong khóe mắt Diệu Tinh, đột nhiên Tiêu Lăng Phong cảm thấy lo lắng. “Muốn tôi buông tay, em đừng nằm mơ!” kéo Diệu Tinh vào trong ngực, trầm giọng .

      “Tôi nhất định muốn đấy, thế sao?” Diệu Tinh nhạo báng. “ chuyện chúng ta cho cha mẹ tôi biết thế nào? có thể ngay bây giờ, có muốn tôi đưa địa chỉ cho ?”

      “Bất quá cũng chỉ qua đêm mà thôi, Diệu Tinh, em hoàn toàn lột xác rồi!” Tiêu Lăng Phong mỉm cười nhìn Diệu Tinh, nhưng trong lòng lại đầy lo lắng, rời ? Thái độ rất quyết liệt. “Nhưng mà, Diệu Tinh, trong hợp đồng của chúng ta có…”

      Hết chương 110.
      Last edited: 22/4/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 111: Lòng rối bời

      Editor: ViVu

      “Hợp đồng?” Trái tim Diệu Tinh nhói đau. “Nếu như hợp đồng, hại chết Mộ Thần … Tiêu Lăng Phong, có phải chờ tôi cũng chết cái hợp đồng của mới ngưng hẳn?”

      Alex đứng bên cạnh, nghe hiểu Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong gì. Chẳng qua nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng xanh mét cũa Tiêu Lăng Phong, trong lòng lạnh lùng mỉm cười. Tiêu Lăng Phong, lần này biết cái gọi là có trăm miệng cũng thể bào chữa rồi chứ? Lúc này chỉ mới bắt đầu mà thôi. làm như thế nào để cướp Diệu Tinh khỏi tay tôi tôi đoạt lại như thế ấy…

      “Sai rồi!” Tiêu Lăng Phong khẽ . “Diệu Tinh, chỉ cần điều lệ trong hợp đồng hoàn thành, … Em vĩnh viễn thuộc về tôi!” xong, ôm lấy ót Diệu Tinh, thô bạo hôn lên môi , sau đó hả hê liếc nhìn Alex. “Diệu Tinh, đừng quên, em là của tôi.”

      giữ lại tôi rồi thế nào? Lên giường khách hàng của ?” Diệu Tinh nhíu mày. “Hay là… Cha vợ tương lai của ?” Diệu Tinh xong, đột nhiên bật cười. “Tiêu Lăng Phong, có từng nghĩ, nếu tôi cẩn thận gả cho Đường Cát Nguyên, vậy phải tôi biến thành mẹ của sao!”

      “Em…” Tiêu Lăng Phong bị chọc giận, muốn gì đó điện thoại vang lên từng hồi chuông dứt. “Alo?” tức giận nhận điện thoại. “Ông cái gì?” Lúc nhận điện thoại, hai gò má Tiêu Lăng Phong vốn dĩ đỏ bừng lại đột nhên biến trắng. “Ông… lại lần nữa!”

      Diệu Tinh nhìn phản ứng của Tiêu Lăng Phong, khinh thường đẩy tay ta ra. Dùng sức lau môi.

      “Được, tôi lập tức qua đó!” Tiêu Lăng Phong với người trong điện thoại. Bàn tay cầm điện thoại có chút run rẩy, trừng mắt nhìn Alex đứng dựa vào bên cạnh Diệu Tinh, xoay người chạy nhanh .

      Đường Nhã Đình cắt cổ tay. Tại sao lại như vậy chứ? ảo não muốn ném điện thoại trong tay .

      Trong phòng bệnh, Đường Nhã Đình được kịp thời phát , khóc đến mệt lã, ngồi giường, tiếng cũng . giường, sàn nhà, khắp nơi đều loang lỗ vết máu. Joe đứng bên cạnh, phút cũng dời mắt khỏi Đường Nhã Đình.

      ra ngoài, ra ngoài.” thể chịu nổi ánh mắt nhìn chằm như nhìn phạm nhân của Joe, Đường Nhã Đình gào lên. “ còn ở đây chịu , tôi với Lăng Phong, ức hiếp tôi, có mưu đồ bất chính với tôi!”

      “Em quậy cái gì vậy?” Tiêu Lăng Phong vội vã chạy đến phòng bệnh, nghe lời của Đường Nhã Đình, vốn tức cành hông lại càng thêm tức giận, Nhã Đình, từ lúc nào mà ấy thay đổi thanh như vậy.

      “Lăng Phong!” Nghe giọng Tiêu Lăng Phong, Đường Nhã Đình lập tức nặn ra nước mắt uất ức. “Sao giờ này mới đến, em cho rằng cần em nữa!” ta khóc lóc.

      Ngực Tiêu Lăng Phong vì vừa phải gấp rút chạy tới mà phập phồng, nhìn bốc đồng trước mắt này, đột nhiên lần đầu tiên thấy có chút bất đắc dĩ, muốn né tránh.

      “Sao em lại ngu như vậy?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Tại sao lại tự làm tổn thương mình.” Giọng của run rẩy vì đau đớn…

      “Lăng Phong, em mặc kệ, em chỉ muốn trở lại, nếu như… Nếu như , em sống còn ý nghĩa gì?” khóc, kéo tay áo của Tiêu Lăng Phong. “Lăng Phong, em van , tin em lần, cho em cơ hội. Lần này, em có làm, phải em! phải…” lắc đầu. Nhưng ngoại trừ phải do mình làm, thể tìm cho mình chứng cứ vô tội, rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai… khóc đến run lẩy bẩy.

      Trái tim Tiêu Lăng Phong co rút. Từ từ khom lưng đỡ Đường Nhã Đình dậy.

      “Về sau đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy, có gì quan trọng hơn sinh mạnh!”

      còn quan trọng hơn cả sinh mạng em!” Đường Nhã Đình lôi kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong. “Lăng Phong, từ đến lớn, em chỉ có mà thôi, mẹ qua tâm em, cha cũng bỏ mặc em, em bị ức hiếp, cần người bảo vệ, đều do ở bên cạnh em. Lăng Phong. Em chỉ có , em thể !” Đường Nhã Đình gần như khóc đến tê tâm liệt phế.

      Nghe lời của Đường Nhã Đình, trái tim Tiêu Lăng Phong như bị đâm vào. thấy vết thương nhưng lại đau muốn chết.

      “Lăng Phong, phải đồng ý với em sao? rời khỏi em, luôn bảo vệ em, em van , đừng chia tay có được …”

      Nhìn dáng vẻ nước mắt loang lổ đầy mặt của Đường Nhã Đình, Tiêu Lăng Phong nhịn được giơ tay lên, lau nước nước mắt của .

      “Đừng khóc.” Tiêu Lăng Phong giọng an ủi.

      “Được, em khóc!” Đường Nhã Đình như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên lau nước mắt. “Lăng Phong, từng , chỉ cần em ngoan ngoãn khóc, khi trưởng thanh, cưới em, có phải , còn nhớ ? Lăng Phong?”

      Trong nháy mắt, hồi ức lúc đó cuộn về. Khi bọn họ vẫn còn là hai đứa bé, trong nhà trẻ, Đường Nhã Đình bị bạn khác ức hiếp, cười nhạo, dước gốc đại thụ, khóc kinh thiên động địa. Tiêu Lăng Phong, cũng bị những bạn là con hoang có cha mẹ mà bắt bạt, đưa bàn tay bé kéo lên, với : Nhã Đình, đừng khóc, chỉ cần em ngoan ngoãn khóc, chờ khi em lớn, cưới em…

      Mọi thứ đều gần như vậy, nhưng sao cũng xa xôi… Tiêu Lăng Phong nhìn Đường Nhã Đình, đây vẫn còn là bé nhu nhược cần mình bảo vệ nữa sao…

      “Lăng Phong, nhớ sao? nhớ có phải ?” Đường Nhã Đình kéo vạt áo . “Em biết em sai rồi, biết rồi. Sau này em ngoan ngoãn, Lăng Phong, muốn em làm gì em cũng làm, chỉ đừng chia tay em, có được , có được …” gần như hèn mọn cầu xin, đâm sâu vào trong trái tim Tiêu Lăng Phong. “Lăng Phong, ôm em …”

      Tay Tiêu Lăng Phong run rẩy, nhắm chặt mắt, nhưng lâu sau cũng thể đè én được đau lòng. Làm sao đây, nên làm cái gì đây. Tiếng khóc thê lương của Đường Nhã Đình ngay bên tai, còn dáng vẻ thê thảm của Diệu Tinh cách nào xua được…

      Từ từ siết chặt tay, cảm thấy cơ thể mình giống như bị những suy nghĩ trong đầu giằng co, cấu xé.

      “Đây là mà ngươi vẫn luôn cưng chiều từ đến lớn, ngươi luôn luôn bảo vệ ấy. Nhã Đình chỉ nhất thời hồ đồ thôi, ấy biết sai rồi, tha thứ cho ấy …”

      “Diệu Tinh bị hại thê thảm thế kia, tại sao lại có thể dễ dàng tha thứ như vây, đây phải là lần đầu tiên, ngươi thể tiếp tục làm tổn thương ấy…”

      “Cầu xin , ôm em cái có được …”

      Tiêu Lăng Phong thở dồn dập, hai giọng kia cứ quẩn quanh bên tay, bủa vây lấy , đối mặt với thỉnh cầu của Đường Nhã Đình, cánh tay của cũng biết nên nâng lên… Hay là làm thế nào. nên làm cái gì đây…

      “Lăng Phong…” Đường Nhã Đình ra vẻ đáng thương cầu xin. “Tha thứ cho em lần, có được …”

      Hết chương 111.
      Last edited: 22/4/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 112: Bí mật bị phát

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong nhìn dáng vẻ vô lực khóc nức nở của Đường Nhã Đình, ruột gan xoắn chặt vào nhau.

      “Lăng Phong… Cầu xin !” Đường Nhã Đình run rẩy khóc, lúc này, ra lời, chỉ có thể nắm chặt buông vạt áo của Tiêu Lăng Phong. Giống như chỉ sợ biến mất. “Tha thứ cho em lần này thôi có được .” Khóc thút thít thời gian dài, hô hấp của cũng còn ổn định. Nghe từng tiếng nấc nghẹn ngào của , Tiêu Lăng Phong vẫn thể khống chế được mình, ôm vào lòng. Vuốt khẽ lên lưng Đường Nhã Đình, giúp hô hấp dễ dàng hơn.

      “Lăng Phong, tha thứ cho em rồi phải ?” Giờ phút này, Đường Nhã Đình thể nào được câu suông sẻ.

      Tiêu Lăng Phong trả lời. Tha thứ sao? biết.

      “Lăng Phong, em muốn ở nơi này, em muốn xuất viện, có được ?” Đường Nhã Đình nài nỉ, đây là cơ hội cuối cùng của rồi, được để Tiêu Lăng Phong có chút do dự nào, đổi ý lại càng . “Lăng Phong, sau này em ngoan ngoãn, em hứa, em hứa mà!” Đường Nhã Đình lo lắng , sau đó ôm lấy Tiêu Lăng Phong giống như vừa lấy lại được bảo bối đánh mất.

      “Được, xuất viện, làm thủ tục giúp em.” Giọng của Tiêu Lăng Phong rất trầm, nghe giọng ta, ngay cả bầu khí cũng trở nên ngột ngạt.

      Tiêu Lăng Phong giúp Đường Nhã Đình làm thủ tục xuất viện, bệnh án của Đường Nhã Đình trước nay đều được bệnh viện giữ lại. Nhìn chồng chồng đống đống bệnh án ở bàn, Tiêu Lăng Phong có chút khó chịu. Đường Nhã Đình thường hay ngã bệnh, mà mỗi lần bệnh, dù nặng hay , đều tấc rời, túc trực bên cạnh . Khẽ đặt tay lên bệnh án. Giờ phút này, cảm thấy rất áp lực, rất nặng nề…

      Tay, từ từ di chuyển. Lại cẩn thận kéo ngã chồng bệnh án, số tài liệu bị rơi ra ngoài.

      Rầm… thanh vang lên, bụi bay đầy đất, làm cho bên cạnh tiếng vang ấy là bầu khí mang theo mùi ẩm mốc…

      “Ngại quá.” Tiêu Lăng Phong có sức lực câu. Ngồi xổm xuống nhặt lên. Nhìn bệnh án có chút ố vàng, tay của thoáng khựng lại. Trong lòng có trận đau nhói nguyên nhân.

      “Tổng giám đốc Tiêu, để tôi được rồi!” Vị bác sĩ trung niên xong, nhìn thấy Tiêu Lăng Phong mất hồn nhìn chằm chằm bệnh án, bà khẽ . “Đây là bệnh án của Đường tiểu thư vào ba năm trước. Ngài muốn mang về sao?”

      Ba năm trước, đó phải là tai nạn kia sao! Tay Tiêu Lăng Phong cứng đờ trong chốc lát. Đây chính là nguyên nhân của mọi đau khổ sao? Đây là chứng cứ chứng minh đứa bé của chết sao…

      “Lăng Phong, em có gì cả, em chỉ có …” Tiếng khóc Đường Nhã Đình vang lên bên tai. Đúng vậy! Tiêu Lăng Phong, thậm chí nhờ vào lần mang thai này, mà ngay cả cơ hội được làm mẹ, Nhã Đình cũng còn… ấy, thực chỉ có ngươi. Chậm rãi cầm bệnh án kia lên, mũi có chút chua xót. Con của , ba tháng, cứ như thế mà còn… Từ từ đáy mắt cũng ê ẩm, nhưng lúc nước mắt sắp chảy ra lại thể nào rơi xuống. nhìn chằm chằm vào bệnh án, toàn thân cứng đờ…

      “Bốn tháng?” Tiêu Lăng Phong kinh ngạc. Là mình nhìn lầm rồi sao? hề sai, thai nhi bốn tháng, người bệnh: Đường Nhã Đình.

      “Ừ, đúng vậy!” Bác sĩ gật đầu. “Lúc ấy là do thai nhi quá lớn, mới dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, haizz…” Bác sĩ thở dài. “Nếu hơn mười mấy hoặc hai mươi ngày cũng dẫn đến hậu quả cả đời vô sinh.” Sau đấy bà còn gì nữa, nhưng Tiêu Lăng Phong thể nghe lọt tai nữa rồi, chỉ nhớ, đứa bé bốn tháng…

      Tại sao lại có thể như vậy? Nháy mắt đầu óc Tiêu Lăng Phong rối tung lên. Đứa bé của bọn họ phải chỉ ba tháng thôi sao? Bàn tay cầm bệnh án của run lẩy bẩy. Lúc ấy. tìm thấy giấy xác nhận mang thai ở trong túi Đường Nhã Đình. Khi đó, cảm thấy rất vui vẻ, trong khoảnh khắc đó, cảm thấy mình trưởng thành, sắp được làm cha rồi. Khi đó, bao nhiêu bôn ba, vất vả toàn bộ đều hóa thành niềm vui sướng… Nhưng… có đứa bé nào cả. Khi ngóng chờ, chờ thời khắc bảy tháng sau nghênh đón sinh mệnh bé này , đứa bé… mất rồi.

      Nhưng… Bốn tháng, khi đó, căn bản hề ở trong nước làm sao đứa bé lại là bốn tháng được. cố gắng nhớ lại, chỉ sợ mình nhớ nhầm. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, chuyện vẫn cứ ràng như thế, khi đó, công ty bề bộn, phần lớn thời gian của đều ở máy bay. Có hơn mấy tháng gặp mặt Đường Nhã Đình, đợi đến khi hết bận rộn, tất cả nỗi khổ tương tư đều biến thành kích tính. Trong căn hộ, bọn họ cùng trải qua lần đầu tiên của cả hai, sau đó biết chuyện Nhã Đình mang thai, sai, chắc chắn là ba tháng, nhưng… Đây lại là bốn tháng phải giải thích thế nào?

      , thể nào, Nhã Đình sao có thể phản bội mình, đâu!” lắc mạnh đầu, cố gắng làm cho mình tỉnh táo. thể, tuyệt đối thể… vẫn suy nghĩ, càng lúc càng nắm chặt, cuối cùng bị vo tròn…

      Đường Nhã Đình thay quần áo xong, ngồi bên giường, lau mồ hôi chóp mũi, bộ quần áo này mặc vào rất khó khăn, mỗi động tác đều động đến vết thương. Thế nhưng đây lại là kiểu dáng Tiêu Lăng Phong thích, cho nên, khổ cực chút cũng đáng. Lúc này, quan hệ với Tiêu Lăng Phong trong thời kì mẫn cảm, tràn ngập nguy cơ, thể bỏ qua bất kỳ cơ hội cứu vãn nào.

      Nhìn đồng hồ, ấy ra ngoài rất lâu, sao vẫn chưa quay trở lại, chẳng lẽ là vì biết phải đối mặt với cơ ra sao ư? , tuyệt đối được. đứng bật dậy, Tiêu Lăng Phong vẫn chưa mở miệng tha thứ cho , chuyện này chưa thể xem là kết thúc được. vừa muốn xem lát cửa bị Tiêu Lăng Phong đẩy ra, nhìn thấy Tiêu Lăng Phong bước vào, còn chưa kịp thở phào khẩn trương. Mặt Tiêu Lăng Phong lạnh đến dọa người, vô thức nuốt nước miếng, bước lên trước.

      “Lăng Phong, làm sao vậy?” thử thăm dò.

      Tiêu Lăng Phong nhìn dáng vẻ thận trọng của Đường Nhã Đình, cười khổ tiếng. Sao đây? Chẳng lẽ là nhìn thấy thứ nên thấy ư?

      “Lăng Phong, xảy ra chuyện gì?” Thấy Tiêu Lăng Phong lên tiếng, Đường Nhã Đình tiếp tục hỏi. “ chuyện với đấy, đừng dọa em!”

      “Nhã Đình?” Giọng Tiêu Lăng Phong manh theo chút bất an, run rẩy.

      “Hở?” Đường Nhã Đình trả lời. “Là em, Lăng Phong, sao vậy? Sắc mặt tốt, có phải là thoải mái hay ? khó chịu ở đâu?” Trong giọng ta lộ ra lo lắng, đưa tay sờ trán Tiêu Lăng Phong nhưng lại bị né tránh.

      “Nơi này!” để tay trước ngực. “ khó chịu ở chỗ này.”

      gì vậy?” Đường Nhã Đình lúng túng rụt tay lại. “Lăng Phong, em biết gần đây em làm rất nhiều chuyện sai lầm, sau này em như thế nữa, đừng tức giận nữa có được !” dịu dàng hết mức có thể.

      được gạt bất cứ chuyện gì!” Tiêu Lăng Phong lắc đầu.

      Tiêu Lăng Phong vừa vậy, trong lòng Đường Nhã Đình hốt hoảng. Đột nhiên như thế này là sao? ràng vừa rồi ấy mềm lòng. “Lăng Phong, có chuyện gì vậy?” hỏi thử, tay kéo tay Tiêu Lăng Phong, tay của rất lạnh, lạnh đến dọa người. “Em dọn xong hết rồi, chúng ta thôi!” ta cố gắng mỉm cười.

      “Em có gì muốn với sao?” Tiêu Lăng Phong rút tay ra.

      “Lăng Phong, sao vậy?” Nhã Đình khó hiểu nhìn bàn tay trống rỗng, lặng lẽ co lại các ngón tay.

      “Đường Nhã Đình. làm gì có lỗi với em!” nắm lấy bả vai Đường Nhã Đình. “Tại sao lại đối xử với như vậy!” Giọng của lạnh lùng như vọng về từ mười tám tầng địa ngục.

      “Lăng Phong, sao vậy?” Đường Nhã Đình nuốt nước miếng. Dáng vẻ của ấy kinh khủng, chưa từng thấy tức giận nào như thế. “Lăng Phong, có chuyện gì cho ràng, có được . Em… Em sợ.”

      Ha ha… Tiêu Lăng Phong cười. “Em em sợ?” Tiêu Lăng Phong hơi nâng cằm Đường Nhã Đình lên. “Em có biết , lúc trước, em em sợ, em đau lòng, thậm chí chỉ cần em chau mày cái tự trách, rất đau lòng. Nhã Đình, thừa nhận, chuyện và Diệu Tinh là do đúng, nhưng… Sao em có thể làm như vậy?”

      “Lăng Phong.” Đường Nhã Đình uất ức nhìn , trong lòng dần nguội lạnh, lại vẫn là vì ả đê tiện kia. Tại sao ta chết . Như vậy tiết kiệm được rất nhiều phiền toái. “Em hối hận mà.”

      “Trừ chuyện này, em có hối hận những chuyện khác ?” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nhìn Đường Nhã Đình.

      “Lăng Phong, cái gì vậy?” Đường Nhã Đình hoàn toàn hiểu gì cả. “Lăng Phong, em biết sao rồi.” Em nên gài bẫy ấy mà để lại chứng cứ, có lẽ, sai hơn cả là để ấy sống đến hôm nay. Đường Nhã Đình lạnh lùng siết chặt tay, móng tay sắc bén đâm vào lòng bàn tay. “Chúng ta quên hết mọi chuyện, bắt đầu lại lần nữa có được ?” kéo vạt áo Tiêu Lăng Phong. “Em biết chỉ muốn có đứa bé, em hiểu con chúng ta còn nữa, rất đau khổ, Lăng Phong, em có thể ngại tìm người mang thai hộ, chỉ cần là con của , em đều thương như con ruột.”

      Tiêu Lăng Phong nhìn Đường Nhã Đình, cười khổ tiếng. ràng. “Em đều thấy ấm ức sao? đáng giá để em chịu ấm ức lớn như vậy sao?”

      hề.” Đường Nhã Đình vội vã lắc đầu. “Lăng Phong, em hề thấy ấm ức. Chỉ cần ở đây là tốt rồi.” Đường Nhã Đình xong, ngay lập tức sà vào ngực Tiêu Lăng Phong. Như vậy cảm động, mềm lòng, có phải … “Huống chi… Là do em làm được, là do em bất cẩn mới hại chết con của chúng ta.” cúi đầu. Bên tai vang lên tiếng khóc thê lương của trẻ con, như nhìn thấy hình ảnh Hạ Cẩm Trình miêu tả. Đứa bé máu dầm dề, từng bước từng bước qua… bất giác run lên, nổi da gà khắp người…

      “Em xác định đó là con của chúng ta sao?” Tiêu Lăng Phong nhàng hỏi, nhấn mạnh vào ba chữ “của chúng ta”.

      Đường Nhã Đình mờ mịt ngẩng đầu lên. ấy cái gì?

      “Lăng Phong, sao vậy? Em biết chuyện đứa bé, đau lòng, nhưng em cũng thế mà…” vừa khóc nức nở vừa nhìn xem phản ứng của Tiêu Lăng Phong thế nào.

      “Em còn đứa bé với .” Tiêu Lăng Phong khẽ , rút tay ra. “Nhã Đình, em , là đứa bé của chúng ta, vậy đứa bé bốn tháng kia của em…”

      Hết chương 112.
      Last edited: 22/4/16
      heo điên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 113: Tôi muốn gặp lại

      Editor: ViVu

      Đường Nhã Đình khiếp sợ nhìn Tiêu Lăng Phong, ấy , ấy cái gì? Đứa bé bốn tháng. Làm sao ấy biết đứa bé sảy mất là bốn tháng. Trong nháy mắt, sắc mặt trở nên trắng bệch. Nhưng vẫn nhanh chóng đè xuống những hốt hoảng trong lòng.

      “Lăng Phong, gì thế!” Đường Nhã Đình cười gượng. “Con của chúng ta là ba tháng, nhớ sao?” ta xong, nhanh chóng nặn ra vài giọt nước mắt, tuy nhiên có còn chưa kịp rơi xuống

      “Nhã Đình, có phải em cảm thấy. Em làm chuyện gì đều có thể dễ dàng tha thứ, cho nên mới kiêng dè gì cả, có phải em cảm thấy em cái gì đều tin tưởng nên mới hề e ngại gạt ? Giọng của Tiêu Lăng Phong thấp, lại tràn đầy nhẫn nhịn và tức giận.

      Đường Nhã Đình sửng sốt, nước mắt trong mắt nhanh chóng biến mất. Thái độ Tiêu Lăng Phong lạnh nhạt, câu hỏi của cũng rất trực tiếp, rất ràng. từ từ rũ mắt xuống. Trước kia cảm thấy, từ khi xảy ra chuyện Diệu Tinh bị ba mang , biết, tất cả của mình đều hóa thành hư vô, tin tưởng tuyệt đối mà Tiêu Lăng Phong dành cho , là quá khứ rồi. Giải thích của , nước mắt của , chẳng bằng vết thương người Trình Diệu Tinh…

      “Em !” Tiêu Lăng Phong nắm chặt bả vai Đường Nhã Đình quát lên. “Em có gì muốn với sao?”

      “Lăng Phong?” Từng giọt nước mắt Đường Nhã Đình lăn xuống. “ làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại như thế? xảy ra chuyện gì sao?”

      “Em , rốt cuộc chuyện đứa bé là sao?” Tay Tiêu Lăng Phong có chút run rẩy, những lời của dường như rít ra từ kẽ răng. “!!!”

      Trong lòng Đường Nhã Đình kinh hoảng, đứa bé, sao ấy lại nghĩ tới chuyện đứa bé. Đứa bé mất rồi, sao đột nhiên ấy lại nhắc đến chuyện này, chẳng lẽ là Hạ Cẩm Trình sao? ta ràng đồng ý , nhưng… Ngoại trừ ta ra, còn ai biết chuyện đứa bé. Hay là… Vẫn còn người khác biết chuyện này. Bác sĩ năm đó, ràng ta chuẩn bị ổn thỏa rồi mà. Thậm chí là bất ngờ xảy ra tai nạn xe, đều làm chê vào đâu được, lừa gạt tất cả mọi người…

      “Lăng Phong, làm sao vậy? Sao đột nhiên hỏi chuyện đứa bé?” Đường Nhã Đình rưng rưng hỏi. “Đứa bé, đứa bé…” Đường Nhã Đình khóc, cố làm ra vẻ thương tâm ra lời. thể thừa nhận, nếu thừa nhận tất cả kết thúc.

      “Em còn gì để ?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Đường Nhã Đình, em có thể đừng xem như thằng ngốc mà đùa bỡn có được !” quát lên, rút tay mình về, đột nhiên mất điểm tựa, Đường Nhã Đình ngã ngồi xuống đất.

      Tất cả đều xảy ra quá bất ngờ làm cho Đường Nhã Đình phản ứng kịp.

      “Nhã Đình, đối xử với em tốt sao?” Tiêu Lăng Phong khẽ hỏi. “Tại sao lại phản bội ?” Tiêu Lăng Phong nghiến răng nhìn chằm chằm Đường Nhã Đình, giống như, từ trước tới nay đều chưa từng quen biết người này…

      Giờ phút này, Đường Nhã Đình dường như còn cách nào để thở. Phản bội, hai từ quá chói tai. ấy biết chuyện của và Hạ Cẩm Trình sao?

      “Lăng Phong, em có!” Đường Nhã Đình lắc đầu, nhưng vào lúc này, hoàn toàn tự tin. “Trong lòng em chỉ có , Lăng Phong, sao em có thể phản bội được chứ? phải tin tưởng em.”

      có?” Ha ha… Tiêu Lăng Phong bật cười. “Vậy xem. Vào trước đêm chúng ta ở bên nhau, tôi ở nước ngoài suốt nửa năm, sau đó ba tháng, tôi tự mình phát mang thai, nhưng… Đứa bé. Bốn tháng. Đường Nhã Đình, chuyện này giải thích với tôi thế nào đây?” rống to. “Đường Nhã Đình, có phải cảm thấy tôi quá khờ? Ba năm nay, trong mặt các người tôi giống như thằng hề?” Tiêu Lăng Phong siết chặt nắm đấm, thanh răng rắc phát ra từ lòng bàn tay.

      Đường Nhã Đình nhắm mắt lại, cuối cùng ấy vẫn biết sao? Vì để ấy nghi ngờ. hao tâm tổn trí để sắp xếp tai nạn xe, thậm chí dùng cả đời vô sinh để trả giả cho việc phá bỏ đứa bé, vậy mà, tất cả đều phí công sao?

      “Lăng Phong, gì đấy. nghe chuyện này từ đâu? thể hoài nghi em như thế!” Đường Nhã Đình lắc đầu. “ thể nghi ngờ em!” vừa uất ức vừa làm nũng .

      “Tôi hoài nghi em khi nào. Nhã Đình, tôi tin tưởng em đến vậy.” nâng tay lên, nắm lấy cằm Đường Nhã Đình, tay dùng khá nhiều sức. “Chỉ cần . Tới bây giờ tôi cũng nghi ngờ.”
      .
      “Lăng Phong, nếu tin tưởng em. Vậy tại sao…”

      Đường Nhã Đình muộn thuận thế kết thúc cuộc chuyện đáng sợ này, nhưng hình như Tiêu Lăng Phong để ý đến thái độ của .

      bị thương, tôi như người điên trả thù những người làm tổn thương , phạm sai lầm, tôi dùng hết khả năng để giúp che giấu, che chở , tôi tình nguyện chọc giận nhiều người, cũng chỉ muốn bảo vệ . Thậm chí… Thậm chí gài bẫy đưa Diệu Tinh đến chỗ cha , tôi cũng từ bỏ ý định cưới làm vợ, nhưng sao?” Tiêu Lăng Phong hỏi, trong mắt chạy xuống giọt nước mắt. “Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

      Giọt nước mắt này thiêu cháy trái tim Đường Nhã Đình, đau quá… Đường Nhã Đình cắn mạnh môi mình, mãi đến khi máu chảy ra…

      biết , bị thương tôi đau lòng, mềm lòng, cho nên, mới làm ra nhiều chuyện tự tổn thương mình, có phải …” vừa , vừa lau cánh môi Đường Nhã Đình, sau đó, tay khống chế được mà dùng thêm sức.

      Đường Nhã Đình đau đến nhíu cả mày, lại thể đổi lấy chút xót thương của Tiêu Lăng Phong.

      “Chỉ vì , chuyện thương thiên hại lý gì tôi cũng làm. Bởi vì tai nạn xe của , tôi phá hủy nhà họ Mộ, hủy hoại nhà họ Trình. Tôi từ thủ đoạn trả thù Trình Diệu Tinh. Nhưng, kết quả thế nào? Kết quả chứng mình, tôi là người ngu ngốc, nhiều năm qua, người phụ nữ tôi , tôi đau, vẫn luôn lừa gạt tôi, phản bội tôi!” Tiêu Lăng Phong gào lên, giọng như khản đặc. “Cha của đứa bé kia, có phải ngay cả nằm mơ cũng bật cười ?”

      Đường Nhã Đình lắc đầu. “Lăng Phong, Lăng Phong, hãy nghe em , chuyện này phải như nghĩ.” lôi kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong, lại bị vô tình hất ra. nhếch nhác bị đẩy ngã mặt đất, “ nghe em giải thích.” Đường Nhã Đình cầu xin.

      “Người đàn ông kia là ai?” Tiêu Lăng Phong mệt mỏi hỏi.

      Tay Đường Nhã Đình chống mặt đất, khiến vết thương bị động. rên lên tiếng. Nhưng rảnh bận tâm xem vết thương có bị xé rách hay . Chỉ khóc, chỉ cầu xin…

      “Lăng Phong, em…” Đường Nhã Đình nghẹn ngào, biết nên noi gì. “Em có.”

      “Đừng với tôi rằng có nữa!” Tiêu Lăng Phong gào thét to. “Những câu ‘em có’. ‘tin tưởng em’ của , tôi đều muốn nghe nữa.” Tiêu Lăng Phong lắc đầu. Nước mắt vẫn còn đọng nơi đáy mắt, đâm sâu vào trái tim bị thương của Đường Nhã Đình. “Đường Nhã Đình, tôi tin tưởng nữa, bao giờ!”

      “Lăng Phong.” Đường Nhã Đình khóc hu hu, vào lúc này, biết nên những gì, biết lại gì để biện giải cho mình. Chỉ có thể nắm chặt lấy Tiêu Lăng Phong, chỉ có thể khóc thút thít. Tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại có thể như vậy… “Đừng vậy mà, em van !”

      Tiêu Lăng Phong lau mạnh giọt nước mắt mặt. cười nhạo. “ xem, cái này có phải gọi là báo ứng ?” Tiêu Lăng Phong giễu cợt hỏi. “Tôi làm đủ mọi trò xấu, cuối cùng ông trời lại cho tôi biết chân tướng trêu ngươi này, tôi luôn bảo vệ người phụ nữ của kẻ khác, tôi dốc lòng báo thù cho con người ta… Ha ha…” Tiêu Lăng Phong bật cười, gần như là điên cuồng. “Đường Nhã Đình, phản bội tôi, tại sao còn để lại chứng cứ, tại sao?” Đột nhiên nắm lấy bả vai Đường Nhã Đình. “Coi như ăn vụng lau sạch miệng được sao?”

      “Lăng Phong, đừng như vậy được !” Đường Nhã Đình kéo ống quần Tiêu Lăng Phong, thử bò dậy mấy lần. “Em van , đừng như vậy.”

      “Vậy tôi nên thế nào?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Tôi nên cảm ơn nhân từ, cảm ơn sinh đứa bé kia ra, để tôi phải nuôi con giúp người khác!”

      “Tiêu Lăng Phong!” Đường Nhã Đình rống to. “Em cầu xin đừng nữa!” khóc. “ chỉ biết trách cứ em. Tiêu Lăng Phong, tự xem xét lại lương tâm mình , phản bội em sao?” Bị Tiêu Lăng Phong kích thích, rốt cuộc Đường Nhã Đình bị chọc giận.

      “Cho nên muốn , chúng ta như vậy là rất công bằng?” Tiêu Lăng Phong mỉm cười. “Được, tôi trách , tôi có tư cách.” gật đầu. “Chính tôi cũng sạch , tôi cũng có tư cách cầu phải thế.” Tiêu Lăng Phong xong, lại bật cười. “Đây có được là xem là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa mà cho phép dân chúng đốt đèn?” Ha ha…

      “Lăng Phong, phải như vậy. Em có ý này.” Đường Nhã Đình lắc đầu. “ đừng làm như vậy mà.” Nụ cười của ấy, rất kinh khủng. “Em chỉ muốn nghe em giải thích. Lăng Phong, là hiểu lầm em. phải cho em cơ hội phản biện. Có đúng ! Tin tưởng em, đứa bé là của , có lẽ… Có lẽ bệnh viện xảy ra vấn đề gì đó, Lăng Phong, thể chỉ vì lời của người khác mà nghi ngờ em.”

      “Cho cơ hội đổi đen thành trắng sao?” Tiêu Lăng Phong hỏi.

      “Tại sao tự nguyện tin tưởng lời của người khác mà chịu tin em!” Đường Nhã Đình ngồi sụp dưới đất.

      có biết bệnh án của , vẫn còn được bệnh viện giữ lại ?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Đường Nhã Đình, tại sao lại ầm ĩ đòi xuất viện? Nếu như có việc đó tôi cũng nhìn thấy bệnh án của rồi!”

      Trong nháy mắt Đường Nhã Đình mất tất cả sức lực. Bệnh án?

      “Cho nên, giờ còn gì để đúng ?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “ còn tôi hiểu lầm , trách lầm nữa ?”

      Đường Nhã Đình sững sờ ngồi đó, tựa như còn nghe bất kỳ thanh gì nữa, cái này phải là cẩn thận mấy cũng có sơ sót ư. Bệnh án. Quả chú ý tới bệnh án, chỉ tìm bác sĩ chủ trị, muốn ông ấy : đứa bé ba tháng, nhưng đáng tiếc, thể giữ được

      Nhìn Đường Nhã Đình kinh ngạc đến ngây người, nụ cười của Tiêu Lăng Phong càng trở nên giễu cợt.

      “Tôi muốn gặp lại …” Tiêu Lăng Phong nghiến răng. “ đúng, đây là phòng bệnh của , cho nên, tôi biến, tôi cút…” Tiêu Lăng Phong gầm lên, sập cửa bỏ .

      Rầm!! Hình như thủy tinh cũng bị chấn động kêu răng rắc, Đường Nhã Đình khôi phục thần trí, nhìn thấy phòng bệnh trống rỗng…

      “Lăng Phong…” Đường Nhã Đình lớn tiếng kêu lên, thế nhưng lúc này, Tiêu Lăng Phong hề quay đầu lại. “Trở lại, trở lại … Nghe em giải thích, phải như nghĩ, phải…” chán nản ngồi dưới đất. Tiếng khóc tuyệt vọng quanh quẩn lâu trong phòng bệnh…

      Hết chương 113.
      Last edited: 22/4/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 114: Xảy ra tai nạn xe

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong lái xe giống như phát điên, lao nhanh đường, suýt đâm vào xe phía trước vài lần.

      “Đứa bé bốn tháng.” Mấy từ đó quẩn quanh mãi trong đầu, cách nào xua được, lúc này, đầu óc vô cùng hỗn loạn. cách nao suy nghĩ, chỉ có thế chạy như điên đường với tốc độ tối đa, thậm chí chạy ngược chiều, bị cảnh sát giao thông đuổi theo cũng biết.

      Đôi mắt đỏ tươi, hung hăng nhìn chằm chằm về phía trước, vì dùng quá nhiều sức mà đôi tay cầm tay lái mà trở nên trắng bệch.

      Tại sao lại gạt tôi, tại sao lại phản bội tôi…

      Rầm!! Cuối cùng, vào lần nhấn ga cuối cùng, xe tông vào hàng rào, đâm thẳng vào những cây to ven đường. Bốp!!! Trán đập xuống tay lái, lại bị bật lên, mảnh vụn thủy tinh văng đến, xẹt qua tay , trán . cảm thấy có dòng chất lỏng chảy ra. Cảm thấy đau, nhưng… Tại sao ý thức của hề mơ hồ. Ngược lại, càng ngày càng tỉnh táo, càng ngày càng đau… Đau như sắp chết đến nơi.

      biết mình được đưa vào bệnh viện như thế nào, biết cảnh sát giao thông xử phạt mình như thế nào, tất cả đều xảy ra quá đột ngột. Đến mức thể tiếp nhận nổi. Đứa bé phải của , Nhã Đình của , ngay từ ba năm trước đây phản bội rồi… Có lẽ, lúc mình có được Đường Nhã Đình, ấy ở bên người khác…

      Haizz… khẽ cười, cuối cùng bất tri bất giác ngất . Nhưng nắm đấm vẫn còn siết chặt…

      Sân thượng bệnh viện…

      “Thiếu chủ, Tiêu Lăng Phong xảy ra tai nạn xe!”

      “Thế nào, ta biết chuyện đứa bé rồi hả?” Alex bình tĩnh quay đầu lại, giống như tất cả đều nằm trong dư đoán của . Trong mắt đầy vẻ trào phúng. “Hừ, so với dự đoán của tôi phản ứng còn lớn hơn, đúng là có tiền đồ…”

      Người đàn ông nghe thấy lời của Alex cúi đầu, thiếu chủ bọn họ, quả nhiên rất lạnh lùng, còn lạnh lùng hơn cả tin đồn.

      “Tiêu Lăng Phong, cảm thấy đau đớn sao? Tôi cho biết, đây chẳng qua chỉ là khởi đầu nho mà thôi.” Alex xong, tay siết chặt lan can. Khớp xương trắng bệch ra, và cả đáy mắt lạnh lùng làm người ta rét mà run. “Bắt đầu từ hôm nay, tôi muốn ngay cả cơ hội để thở cũng có, tôi muốn biết, mất thứ quan trọng nhất có cảm giác gì, phải thích để người khác sống bằng chết sao? Loại cảm giác này, nhanh chóng biết thôi…”

      Hạ Cẩm Trình vội vội vàng vàng lao ra khỏi xe, vừa xuống máy bay, quay về công ty nghe thấy chuyện của Diệu Tinh, bị dọa sợ đến ngưng cả thở, Đường Nhã Đình, người phụ nữ độc ác này. Hạ Cẩm Trình mắng thầm.

      “Diệu Tinh.” Hạ Cẩm Trình xông vào phòng bệnh, bác sĩ thoa thuốc giúp , cánh tay có hai vết roi ghê rợn. Chân mày Diệu Tinh thỉnh thoảng cau lại, chóp mũi toát ra lớp mồ hôi mỏng. “Diệu Tinh, em sao rồi?” đau lòng cầm tay .

      “Cẩm Trình, về rồi.” Diệu Tinh yếu ớt cười.

      “Em sao rồi, có ổn ?” Hạ Cẩm Trình nuốt nước miếng. Hô hấp của vẫn chưa ổn định. Tại sao lại cố tình vào lúc có ở đây lại xảy ra chuyện, nếu như đến tiệc rượu kia. Nhất định tấc cũng rời khỏi Diệu Tinh, như vậy Diệu Tình bị tên khốn kia ức hiếp.

      “Em sao!” Bác sĩ thoa thuốc xong đứng lên. “ xem này, em vẫn ổn mà, chút bất ổn cũng có!” chút cũng có…

      “Em bị thương thành ra như vậy mà còn sao!” Alex cầm theo khay thủy tinh đến. Nhìn thấy trong mắt Diệu Tinh có chút trách cứ, nhiều hơn là đau lòng… Vẻ đau lòng này làm Hạ Cẩm Trình vô cùng chua xót.

      “Diệu Tinh, để em phải chịu uất ức oan uổng như vậy!” Hạ Cẩm trình , trong mắt đầy căm hận, Đường Nhã Đình, giữ lời, cũng đừng trách tôi. vừa nghĩ vừa siết chặt tay.

      Alex nhìn nắm đấm của Hạ Cẩm Trình, thoáng suy nghĩ. ta biết chuyện gì sao! Hay là… ta cũng khống chế được, muốn cái tin tức kinh thiên động địa kia cho Tiêu Lăng Phong nghe, nêu như vậy, đối với Tiêu Lăng Phong mà , thể nghi ngờ gì đó chính là đả kích rất lớn! Ha ha ha… Tiêu Lăng Phong, đáng buồn, cũng đáng thương, nhiều năm nay, vẫn luôn chia sẻ đàn bà với người khác mà chẳng hề hay biết…

      “Cẩm Trình, nghĩ gì vậy?” Diệu Tinh khẽ hỏi. Có đôi khi Diệu Tinh cảm thấy Hạ Cẩm Trình sâu thẳm đáng sợ. Lúc trước phải ta rất thích Đường Nhã Đình sao? Nhưng từ khi nào, chỉ cần nhắc đến cái tên này ta thể khống chế được thù hằn của mình…

      có việc gì.” Hạ Cẩm Trình lắc đầu cái, xoay qua nhìn Alex. “Tôi biết mình có tư cách cảm ơn cậu, nhưng mà… Ngoại trừ câu này tôi biết phải gì!”

      ra cần phải như vậy.” Alex mỉm cười, nụ cười vẫn trong sáng như xưa. “Tôi cũng quan tâm Diệu Tinh, cũng hi vọng ấy bình an, phải sao!”

      Hạ Cẩm Trình gật đầu cái. Bàn tay đút trong túi quần siết chặt. Đúng lúc ấy, điện thoại của ta vang lên, nhìn dãy số màn hình, ta khẽ cau mày.

      “Hạ Cẩm Trình, tên lừa gạt kia, được chết tử tế…” Tiếng mắng chửi thô lỗ của Đường Nhã Đình truyền đến tai. Hạ Cẩm Trình đưa di động cách xa tai mình chút, tránh cái thanh chói tai đó…

      ràng đồng ý , Hạ Cẩm Trình, tại sao lại giữ lời, tại sao nhất định phải hủy hoại tôi mới cam tâm, người có lỗi với gia đình cũng phải là tôi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tại sao???” Đường Nhã Đình gào thét, giọng khàn khàn.

      nổi điên cái gì hả?” Hạ Cẩm Trình lạnh nhạt hỏi. Liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Diệu Tinh. siết chặt ngón tay, sau đó mỉm cười, ý bảo Diệu Tinh ra ngoài nghe điện thoại. Bất chợt, cảm thấy mình dối trá, ràng bản thân rất xấu xa, nhưng lại muốn Diệu Tinh nhìn thấy mình bị thù hận vây quanh…

      Alex nhìn Hạ Cẩm Trình ra ngoài, đặt nước xuống, tới bên cạnh Diệu Tinh, giơ tay lên, dịu dàng lau mồ hôi nơi chóp mũi cho .

      “Ngồi xuống nghỉ ngơi chút, ta là người làm việc lớn, có rất nhiều chuyện, em đừng quan tâm!” xong, đỡ Diệu Tinh ngồi xuống.

      Ngoải phòng bệnh. cần phải che giấu bất kỳ ai, cuối cùng oán hận của Hạ Cẩm Trình phun trào ra, ngay cả bàn tay cầm điện thoại cũng run rẩy.

      “Đường Nhã Đình, chính là bà điên!” nghiến răng . “Đột nhiên tôi phát , đối với những người phát điên như , thương tiếc, chính là ngu ai bằng.” Hạ Cẩm Trình tức giận .

      thương tiếc tôi?” Đường Nhã Đình bật cười. “ cần chọc người ta chết cười có được ?” Đường Nhã Đình tiếp tục cười. “Hạ Cẩm Trình, như vậy mà gọi là thương tiếc, vậy, mà độc ác làm ra chuyện gì nữa?” Tức giận qua , đột nhiên cảm thấy mình mà nổi điên, chỉ làm cho Hạ Cẩm Trình được như ý muốn mà thôi.

      “Đường Nhã Đình, làm tổn thương Diệu Tinh hết lần này đến lần khác, thậm chí cả chuyện bằng cầm thú như thế mà cũng làm ra được, có ác độc sao? Rất tốt, Đường Nhã Đình, hôm nay chúng ta xem thử xem rốt cuộc ai mới là ngươi độc ác…”

      Hết chương 114.
      Last edited: 22/4/16
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :