1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng tình nhân - Hải Diệp (126)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7: Nhục nhã đến thế

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong đứng yên, mặc cho Diệu Tinh hôn mình, cảm nhận được, chỉ chạm vào mà hề có bất kỳ kỷ xảo nào, Tiêu Lăng Phong nhíu nhíu mày. lưu loát đến thế sao, hay là diễn phải diễn giống như . giơ tay lên đẩy Diệu Tinh ra.

      chút kỷ xảo cũng có, còn muốn quyến rũ tôi.” Tiêu Lăng Phong lau môi.

      Diệu Tinh cúi thấp đầu, giờ phút này cảm thấy mình giống như là kỹ nữ.

      “Chỉ là…” Tiêu Lăng Phong nâng cằm Diệu Tinh. “Nhìn đói khát như thế, tôi rũ lòng thương mà tội nghiệp .” xong, đột nhiên kéo Diệu Tinh qua, đẩy ngã vào sofa

      “A!” đầu Diệu Tinh đụng vào tay vịn sofa, “ông” tiếng, còn chưa kịp xoa chỗ bị đụng đau, Tiêu Lăng Phong đè thân thể xuống. Đôi mắt của hoàn toàn đỏ ngầu, dường như muốn nuốt Diệu Tinh vào bụng, giơ tay tháo rơi mảnh che đậy cuối cùng thân thể Diệu Tinh, đặt xuống những nụ hôn cuồng nộ. giống như muốn xé nát Diệu Tinh, cổ tay Diệu Tinh bị nắm rất chặt, cổ tay mảnh khảnh hề có sức lực để động đậy, từng giọt từng giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt. Rơi lớp da của ghế sofa, phát ra tiếng tí tách.

      “Là tự cởi sạch quần áo dụ dỗ tôi đấy, đừng làm ra vẻ mặt như là tôi cường bạo .” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng giễu cợt.

      Siết chặt hai gò má Diệu Tinh, làm cho Diệu Tinh mở miệng ra, thô bạo giày xéo môi lưỡi . Hình ảnh ba năm trước đây, ngừng lên trong đầu Diệu Tinh, thân thể Diệu Tinh vì bị Tiêu Lăng Phong trêu đùa mà nóng lên đồng thời cũng run rẩy, như chỉ giây tiếp theo có người tiến vào…

      Ngón tay Tiêu Lăng Phong xẹt qua điểm nhạy cảm của Diệu Tinh, nhìn gương mặt ửng đỏ của , ánh mắt càng lúc càng mê ly, khóe miệng nở nụ cười trào phúng.

      “Diệu Tinh, xem… nếu Mộ Thần nhìn thấy bộ dạng dâm đãng này của , như thế nào…”

      Đột nhiên Diệu Tinh mở to mắt, Mộ Thần…

      .” Diệu Tinh hét lên đẩy Tiêu Lăng Phong ra, lảo đảo nghiêng ngã vọt tới cửa, mặc quần áo vào, đưa tay mở cửa…

      muốn phản bội Mộ Thần, nhưng Diệu Tinh, nhẫn tâm nhìn cha chờ chết sao?” Tiêu Lăng Phong tàn nhẫn nhắc nhở, tay Diệu Tinh dừng giữa trung. Trong khóe mắt, nước mắt lại tí tách lăn ra, từ cổ áo mở rộng rơi vào trong quần áo. từ từ, run rẩy thu tay về, mất hồn xoay người lại, từng bước đến gần Tiêu Lăng Phong.

      “Tiêu Lăng Phong, nếu như hận tôi, giết tôi ngay bây giờ , tôi van xin đừng hành hạ tôi như vậy.” Diệu Tinh đau khổ lắc đầu.

      “Người đẹp như thế này, làm sao tôi có thể nhẫn tâm giết chết ?” Tiêu Lăng Phong nâng cằm Diệu Tinh lên. “Trình Diệu Tinh, chỉ cần ngoan ngoãn, cha mới có cơ hội sống sót.” Tiêu Lăng Phong xong, dùng sức kéo cổ áo Diệu Tinh, quần áo bị xé rách, giữ chặt bả vai Diệu Tinh, thương tiếc để lại dấu vết màu tím ở đó.

      Đau quá, trái tim như bị xé rách từ nhiều hướng khác nhau, quá mất mặt, cảm giác giống như mình bị cởi sạch hết quần áo ném dưới ánh mặt trời, nhưng… thể phản kháng, cách nào trốn thoát…

      Diệu Tinh từ từ nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống. Chảy tới bên môi. Mộ Thần, rất xin lỗi, rất rất xin lỗi, nhưng… Em còn cách nào khác, tha thứ cho em, tha thứ cho em…

      tới cầu xin tôi… tôi giúp , nhưng mà Trình Diệu Tinh, đây là tự đưa tới cửa, tơi hi vọng đừng có hối hận về quyết định của mình, cũng đừng có cảm thấy lòng dạ tôi độc ác.” Nâng lên cằm Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong nhàng . “Bởi vì tất cả những điều này, đều là xứng đáng, những gì nợ, tôi đòi lại cả vốn lẫn lãi…”

      Hết chương 7.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: màn nên thấy

      Editor: ViVu

      Diệu Tinh mím môi chặt, nhưng có cách nào tránh né được Tiêu Lăng Phong áp môi xuống.

      … Nếu Mộ Thần biết, quyến rũ tôi, ở chung chỗ với nhau… Có thể nổi giận đến mức nhảy ra khỏi mộ hay ?” Tiêu Lăng Phong xong, tinh tế ngửi mùi thơm nhàn nhạt thân thể Diệu Tinh. “Lúc trước luôn miệng tôi gài bẫy phản bội Mộ Thần, tại còn dám nữa ? Hả?”

      Diệu Tinh cắn môi chặt, từng giọt từng giọt nước mắt lăn khỏi đôi mắt.

      “Tiêu Lăng Phong, sợ báo ứng sao?” Diệu Tinh run rẩy, mỗi câu của Tiêu Lăng Phong đều như dao nhọn, cắt khoét trái tim .

      “Sợ! Tôi đương nhiên sợ!” Tiêu Lăng Phong cười. “Nhưng mà, cho dù có, cũng là báo ứng với cả hai chúng ta, đôi gian phu dâm phụ.” Vừa chậm rãi , khóe miệng Tiêu Lăng Phong vừa nhếch lên. “Yên tâm , chuyện tôi đồng ý với , tôi làm được.” cầm lên chùm chìa khóa, vứt xuống dưới chân Diệu Tinh. “Sau này ở đó, nhớ, có nghe lời hay liên quan đến an nguy của cha , hại chết Mộ Thần, cũng đừng có hại chết cha nữa.” ta vỗ gò má Diệu Tinh. “ tại… Cút!”

      Diệu Tinh bất chấp quần áo người rách rưới, cầm tờ giấy và chìa khóa dưới chân lên, chạy ra ngoài. gần như có thể tưởng tượng được sau khi chạy khỏi nơi này, mình đối mặt với những trường hợp nào, khinh bỉ, giễu cợt, coi là người phụ nữ đứng đắn, nhưng lo được nhiều như vậy, chỉ muốn rời khỏi nơi này nhanh chút mà thôi.

      Trong nháy mắt cửa mở ra, đụng thẳng vào ngực người, Diệu Tinh ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt đầy kinh ngạc của người đàn ông trước mặt, muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

      “Ơ…” trợ lý của Tiêu Lăng Phong nhìn thấy cảnh này hình như cũng ngạc nhiên. “Tổng giám đốc, Hạ tiên sinh đến…”

      Tiêu Lăng Phong quay mặt sang, nhìn gương mặt kinh ngạc của Hạ Cẩm Trình ở ngoài cửa, đáy mắt xẹt qua chút chán ghét. Nhưng vẫn lên phía trước. “Cẩm Trình, trở về khi nào?”

      “À, vừa trở về vào tuần trước, bởi vì công ty liên tiếp có vấn đề, cho nên đến bây giờ mới có thời gian.” Hạ Cẩm Trình tiến lên, quên quan sát Diệu Tinh cái. “Chuyện này… Có chuyện gì xảy ra?”

      người phụ nữ từng ôm ấp thương mà thôi, cần để ý đến ta. Ngồi !”

      Diệu Tinh bi thương nhắm mắt lại, ôm ấp thương. A!!! Tiêu Lăng Phong, nhất định phải nhục nhã tôi như thế sao? nắm váy chặt, thân thể hơi run rẩy.

      “Còn thất thần làm gì, ném ta ra ngoài cho tôi.” Tiêu Lăng Phong chán ghét phân phó cho trợ lý.

      “Tự tôi .” Gọng Diệu Tinh run rẩy, lộ ra nhẫn cực độ.

      “Trình tiểu thư, nên quên lời của tôi.” Tiêu Lăng Phong dùng ý tứ chỉ hai người hiểu nhắc nhở. Diệu Tinh nắm chặt tay, sải chân bước .

      Hạ Cẩm Trình ngồi ghế salon nhìn bóng lưng Diệu Tinh rời . Như suy nghĩ điều gì đó, bé này nhìn quen quen, nhưng… gặp qua ở đâu đây? Tại sao lại xuất ở đây, quay sang nhìn Tiêu Lăng Phong, vẻ mặt thích thú tìm hiểu.

      “Thế nào? Ba năm gặp, nhận ra?” Tiêu Lăng Phong hỏi.

      “Làm sao như thế, cho dù quên chính mình, tôi cũng quên , Tiêu thiếu gia.” Hạ Cẩm Trình cười. “Hôm nay chỉ là thuận tiện ghé qua chút, chỉ là… Giống như thời cơ có chút thích hợp.” Hạ Cẩm Trình giễu cợt.

      tốt nhất đừng lung tung với Nhã Đình.” Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.

      “Tôi đây, muốn làm chưa bao giờ có người có thể ngăn cản, dĩ nhiên, tôi muốn làm cũng có ai có thể ép buộc, chỉ là, yên tâm, tôi phải người mách lẻo, huống chi… Tôi cũng vậy, muốn Nhã Đình khổ sở, chỉ cần bản thân có chừng mực là tốt rồi.” Hạ Cẩm Trình lấy thiệp mời từ trong túi. “Hi vọng dẫn theo Nhã Đình đến tham gia.” xong, đứng dậy. Quan hệ của hai người cho đến bây giờ cũng đến mức là bạn bè, có gì để hàn huyên.

      Tiêu Lăng Phong ngồi nhìn Hạ Cẩm Trình rời khỏi, cười lạnh tiếng, muốn làm ai có thể ngăn cản? Vậy phải xem năng lực của rồi…

      Hết chương 8.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Ức hiếp đàn ông, cưỡng bức phụ nữ

      Editor: ViVu

      Trời dần dần tối. Diệu Tinh ra khỏi bệnh viện, dựa theo địa chỉ tới căn hộ của Tiêu Lăng Phong, nơi này, rất gần Dạ Khuynh, thậm chí… Đứng ở đây có thể nhìn thấy góc đường nơi mà năm đó Mộ Thần xảy ra chuyện.

      Diệu Tinh đè chặt ngực, cơn đau đớn cuồn cuộn trong ngực, lan ra toàn thân, đau cách nào nhịn được, cách nào thở được.

      “Diệu Diệu, sao, mặc kệ em làm gì sai, đều trách em…” Nhớ lại lời của Mộ Thần, Diệu Tinh đau đến gần như đứng vững, muốn vịn lan can bên cạnh, cũng còn kịp, ngã ngồi mặt đất. Nắm chặt lấy mặt đất, muốn đè nén đau đớn trong lòng.

      “Mộ Thần…” Diệu Tinh giọng nỉ non, sợ mình khóc thành tiếng, nâng cánh tay lên che miệng, lúc nâng cánh tay lên, nhìn thấy có vết hôn tím bầm trong ống tay áo, là do Tiêu Lăng Phong để lại, Diệu Tinh cực kỳ chán ghét, để ý đau đớn người, lảo đảo nghiêng ngã bò dậy, chạy vào căn hộ. muốn tắm, bẩn, cả người đều bẩn, ghê tởm muốn chết…

      Trong phòng tắm.

      Diệu Tinh ngừng chà xát thân thể của mình, tất cả những nơi bị chạm vào đều bị chà đến ửng hồng, nhưng vẫn hề ngừng nghỉ, giống như vẫn cảm thấy đôi môi lạnh lẽo của Tiêu Lăng Phong chạm vào, giống như vẫn nghe thấy lời của ta vọng về: Diệu Tinh, xem… Nếu Mộ Thần nhìn thấy bộ dạng dâm đãng này của , như thế nào…

      Diệu Tinh che tai lại, đau khổ nhắm mắt. “ phải như vậy, phải, Mộ Thần, Diệu Diệu có phản bội , Diệu Diệu muốn.” Diệu Tinh nỉ non, từng giọt từng giọt nước mắt lăn ra khỏi khóe mắt, nước mặt mặn chát rơi vào vết thương thân thể, từng cơn đau nhói sắc bén, dồn dập…

      “Mộ Thần, Diệu Diệu còn cách nào, nhưng Diệu Diệu sạch .” Diệu Tinh giống như muốn chứng minh cái gì đó, càng dùng sức chà xát thân thể mình, cho đến khi cánh tay ê ẩm, thân thể là mớ hỗn độn, cho đến khi còn hơi sức, mới chậm rãi trượt xuống.

      người, cũng còn nhìn thấy vết hôn của Tiêu Lăng Phong, mới thở dài hơi. “Lần này sạch !” yếu ớt .

      Bên cửa sổ, Diệu Tinh đứng ngẩn người nhìn ra bên ngoài, cảnh tai nạn xe của Mộ Thần ngừng lên trước mắt , các loại thanh đan xen vào nhau, sống động kích thích màn nhĩ của . đỡ đầu, hàng loạt cơn đau ập đến.

      Bùm! Tiếng nổ truyền đến từ phía sau, bị dọa sợ, giật mình, giống như lại nghe thấy thanh Mộ Thần bị xe đụng phải, trong nháy mắt khuôn mặt nhắn của Diệu Tinh trắng bệch. Quay đầu lại, nhìn thấy bộ mặt tàn nhẫn của Tiêu Lăng Phong tới gần. Vẻ mặt như là hận thể giết chết .

      Tốt, oán hận mãnh liệt, Diệu Tinh cười khổ.

      cười cái gì?” Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh, giễu cợt và oán hận trong mắt làm hận đến ngứa ngáy, có tư cách gì mà hận, lại có tư cách gì mà cao ngạo. Trình Diệu Tinh, cuối cùng ngày, tôi làm cho dũng khí ngẩng cao đầu cũng có. Nghĩ tới đây, đột nhiên nắm chặt quả đấm.

      “Tôi tự cười tôi đáng thương.” Diệu Tinh nhìn về phía Tiêu Lăng Phong. “ ràng tôi mới là người bị hại, tôi mới là người nên hận, nhưng tôi lại phải chịu uất ức ngay cả phản kháng cũng dám.”

      cái gì?” Nhất thời vẻ mặt Tiêu Lăng Phong trở nên rét lạnh.

      “Tôi tôi tự thấy uất ức.” Diệu Tinh lặp lại. “Tiêu Lăng Phong, hận tôi, tôi nên hận ai đây!”

      “Trình Diệu Tinh! còn dám vô sỉ khoác lác rằng mới là người bị hại, chuyện trái với lương tâm, sợ bị sét đánh sao?” Tiêu Lăng Phong quát, ta làm hại Nhã Đình thê thảm như thế, lại còn biết hối cải.

      “Yên tâm, ông trời có mắt.” Diệu Tinh chế nhạo. “Nếu ông trời có mắt, vậy hại chết Mộ Thần của tôi, còn làm vô số chuyện xấu, vẫn ở nơi này, ức hiếp đàn ông, cưỡng bức phụ nữ

      Hết chương 9.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10: Ghê tởm muốn ói.

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong nghe thấy lời của Diệu Tinh, bất ngờ túm lấy . “ lại lần nữa!”

      “Tôi làm vô số chuyện xấu, ức hiếp đàn ông, cưỡng bức phụ nữ!” Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong.

      có cái gì, có tư cách gì để tôi chiếm đoạt , hả?” Tiêu Lăng Phong khinh miệt nhìn Diệu Tinh. “Cũng chỉ là người phụ nữ bán thân thể mình, so với kỹ nữ, có khác gì nhau…” Tiêu Lăng Phong nắm lấy cằm Diệu Tinh. “ xem mình là hiếu nữ bán mình vì cha rồi!”

      “Tiêu Lăng Phong, vì sao lại tức giận? Chột dạ.” Diệu Tinh chế giễu. “Tôi có gì sai sao!” Diệu Tinh hỏi. “Ban đầu phải lợi dụng thân phận và quyền thế của mình, từng bước từng bước bức ép Mộ Thần, thậm chí hại chết ấy sao, bây giờ cũng phải là dùng mọi thủ đoạn, buộc tôi vào khuôn khổ, phải là ức hiếp đàn ông cưỡng bức phụ nữa là cái gì?”

      “Tôi chính là hèn hạ như thế sao, cảm thấy, hèn hạ vô sỉ và hạ tiện bẩn thỉu rất xứng đôi sao?” Bàn tay nắm cằm Diệu Tinh dùng thêm sức. “ phải vẫn ngoan ngoãn tới đây chờ tôi coi trọng ?”

      Chát! Diệu Tinh biết lấy sức lực từ đâu, giơ tay quăng cho Tiêu Lăng Phong cái tát, tốc độ quá nhanh làm cho Tiêu Lăng Phong phản ứng kịp. Chỉ cảm thấy mặt đau rát, nhìn chằm chằm Diệu Tinh.

      “Trình Diệu Tinh, nhớ tôi từng , đây là điều cấm kỵ của tôi sao?” kéo tóc Diệu Tinh. “Có phải cho là tôi dám giết .” Ánh mắt hung ác tàn nhẫn, ngay cả các khớp xương ngón tay cũng phiếm trắng.

      “Tiêu Lăng Phong, tốt nhất là giết tôi, cái tát này, tôi chờ ba năm!” Diệu Tinh bị ép phải ngẩng đầu lên, tóc kéo căng da đầu từng trận đau đớn bén nhọn. “ thoải mái!” Diệu Tinh cười sảng khoái.

      “Giết ?” Hừ! Tiêu Lăng Phong cười lạnh, tay lại dùng thêm sức. “Trình Diệu Tinh, giết chỉ làm bẩn tay tôi, tôi để sống, để cho biết cái gì gọi là sống bằng chết, để cho phải nhận được trừng phát xứng đáng.”

      “Tiêu Lăng Phong, thành công, tại tôi sống bằng chết, sống chung với dù chỉ giây, tôi cũng thấy ghê tởm muốn ói…” Diệu Tinh hét lên, con ngươi trong suốt tràn đầy oán hận.

      “Ghê tởm muốn ói.” Tiêu Lăng Phong nguy hiểm nheo mắt lại. “Vậy như thế này sao?” Đột nhiên Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh vào trong ngực. Giữ chặt gáy . Đôi môi mạnh mẽ hôn lên môi Diệu Tinh, tay kia xé áo sơ mi của Diệu Tinh.

      Chỉ thoáng cái, da thịt như tuyết của Diệu Tinh bại lộ trong khí. Diệu Tinh còn chưa kịp kinh ngạc, bị Tiêu Lăng Phong giam cầm trong lồng ngực, bàn tay thô bạo lướt qua thân thể Diệu Tinh, Diệu Tinh giãy giụa nhưng cách nào tránh được. Vết thương người ma sát với quần áo của Tiêu Lăng Phong, đau đớn từng cơn.

      Tiêu Lăng Phong hung hăng hôn Diệu Tinh, răng và môi thô bạo cọ sát vào nhau, Diệu Tinh đau đến chảy nước mắt. Ôm chặt lấy Diệu Tinh, cả hai người đều dựa vào cửa sổ sát đất. Tấm lưng trần dính vào cửa sổ lạnh lẽo, Diệu Tinh giật mình.

      “Uhm…” Diệu Tinh phát ra được tiếng nào, ngay cả cánh tay cũng bị giam giữ cửa sổ. Tiêu Lăng Phong hung ác giày xéo môi Diệu Tinh, mặc kệ máu tươi môi làm gay mũi, cũng quản nước mạt mặn chát rơi ra từ mắt Diệu Tinh. tay khác dùng sức giật đứt cúc quần Diệu Tinh.

      Bặt! Nghe được thanh đứt rời, trong nháy mắt lưng Diệu Tinh cứng đờ, ta muốn làm cái gì…

      Hết chương 10.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11: Tùy ý nhục nhã.

      Editor: ViVu

      là thân thể Diệu Tinh bị áp chế thủy tinh, tay Tiêu Lăng Phong tùy tiện di chuyển qua lại thân thể Diệu Tinh, nước mắt khuất nhục ngừng tuôn trào, nhưng thể đổi lấy chút đồng tình của Tiêu Lăng Phong.

      “Diệu Tinh, có biết da trơn mịn có cảm giác giống như da em bé ?” môi Tiêu Lăng Phong còn dính máu của Diệu Tinh, bên tai Diệu Tinh.

      “Lưu manh, khốn kiếp” Hơi thở Diệu Tinh ổn định, lời tức giận của nghe càng giống như hờn dỗi làm nũng.

      “Phản ứng của cho tôi biết, rất thích tôi khốn kiếp.” Tiêu Lăng Phong trêu chọc. mặt ta còn in dấu tay, lâu như vậy mà cảm giác đau rát vẫn chưa biến mất, nắm chặt cổ tay Diệu Tinh, tay kia thô bạo bóp gò má Diệu Tinh, làm cho có thể nhìn thấy cửa sổ sát đất ở sau lưng. “Nhìn xem dáng vẻ dâm đãng của .” Tiêu Lăng Phong xấu xa . “Tùy tiện đụng vào , có phản ứng, vẫn còn bày đóng giả liệt nữ trong sạch.” xong dán thân thể mình lên. “ thử xem, có phải Mộ Thần ở ngoài cửa sổ nhìn chúng ta hay …” Tiêu Lăng Phong xong, tay trượt xuống phía dưới của Diệu Tinh.

      “A!!!” Diệu Tinh hét lên tiếng. “Tiêu Lăng Phong, làm gì thế? Buông tôi ra.”

      “Tôi còn chưa có tiến vào đâu, kêu gì vậy?” Tiêu Lăng Phong cười . “Hay… Căn bản là mời mọc tôi…” Hơi thở lành lạnh của phà vào mặt Diệu Tinh, ngón tay như có như chạm vào, chọc cho Diệu Tinh run rẩy.

      “Tiêu Lăng Phong, buông tôi ra nhanh lên.” Diệu Tinh dùng sức giãy giụa cổ tay, thân thể bị đè ép thủy tinh, phát ra thanh ma sát trầm thấp. “Đừng làm như thế.” Diệu Tinh ra sức lắc đầu.

      “Đêm dài đằng đẵng, chúng ta làm cái gì đó, phải là rất đáng tiếc sao?” Tiêu Lăng Phong chẳng những buông Diệu Tinh ra, ngón tay còn từ từ tiến vào trong thân thể Diệu Tinh.

      “Tiêu Lăng Phong!” Diệu Tinh hét to. “Đừng làm như vậy, tôi van .” gào khóc, thanh thê lương bất lực.

      “Van tôi đừng làm như vậy.” Tiêu Lăng Phong gật đầu. “Trữ Dư Tịch, gia hạn khế ước, lại cho tôi đụng vào, muốn thủ thân như ngọc vì Mộ Thần sao? Hả?” Trong lời của Tiêu Lăng Phong đều là giễu cợt. “Mạnh miệng cái gì đây, phải biết giờ phút này vẻ mặt rất dâm đãng đê tiện mà hưởng thụ sao.” Tiêu Lăng Phong xong, ngón tay đột nhiên tiến vào.

      “A!!!” Diệu Tinh hét tiếng. “Khốn kiếp, buông tôi ra!” Diệu Tinh gào thét.

      có biết, nơi này của hẹp như của xử nữ,” Tiêu Lăng Phong giễu cợt, chậm rãi rút ngón tay ra.

      “Tiêu Lăng Phong, là tên cầm thú, buông tôi ra.” Diệu Tinh gào thét. “Uhm…” cắn chặt môi, kiềm chế thanh của mình, ba năm trước đây, ở Dạ Khuynh, ta cũng nhục nhã như thế.

      “Thích cũng đừng chịu đựng, Trình Diệu Tinh, là hạng người gì, tôi quá rồi, ràng có thân thể dâm đãng, lại nhất định giả vờ thuần khiết, càng thích, tôi càng phải làm hết lần này đến lần khác. Chớ vọng tưởng trung trinh với Mộ Thần của , Trình Diệu Tinh, coi như tôi xem thường đụng vào , tôi cũng để đạt được ý nguyện.”

      Hơi thở Diệu Tinh từ từ trở nên dồn dập, cắn môi nhìn Tiêu Lăng Phong. Móng tay vì dùng quá nhiều sức nên cắm sâu vào lòng bàn tay.

      “Đừng bày ra vẻ mặt uất ức, ngây thơ đó cho tôi xem, Trình Diệu Tinh, phải bán mình?” ta chán ghét nhìn Diệu Tinh. “Nếu đều là bán, bán cho ai cũng như nhau cả thôi…” Tiêu Lăng Phong tới gần Diệu Tinh, từng câu từng chữ. Từng hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt Diệu Tinh, muốn tránh né, nhưng lại bị ép quay trở lại. “Chúng ta cũng nên làm chút gì đó cho Mộ Thần xem, thiên sứ thuần khiết trong lòng , trằn trọc giao hoan như thế nào dưới thân người đàn ông khác. Diệu Diệu của ta, làm thế nào để ta chết cũng được yên nghỉ…”

      “Tiêu Lăng Phong… muốn làm gì?”

      “Nếu là đồ của tôi, vậy tôi đây, có quyền xử lý món đồ đó… trốn chạy ba năm, tôi, phải thu chút lợi nhuận…!”

      Hết chương 11.
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :