1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng tình nhân - Hải Diệp (126)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 105: cách nào cầu cứu

      Editor: ViVu

      Diệu Tinh đứng mình ngẩn người nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, đột nhiên có người vỗ vai .

      là tiểu thư Trình Diệu Tinh đúng ? Tổng giám đốc Tiêu đợi ở bên ngoài.”

      Người đứng sau lưng ăn mặc như nhân viên phục vụ, Diệu Tinh gật đầu, cất bước ra ngoài cửa, do đó bỏ lỡ tia sáng chợt lóe trong đôi mắt của người đàn ông…

      Bên ngoài, từng dòng xe cộ sang trong nối đuôi nhau, Diệu Tinh tìm kiếm lượt, nhưng thấy bóng dáng Tiêu Lăng Phong ở đâu. Đột nhiên nghĩ đến lời của Tiêu Lăng Phong: nếu muốn có chuyện đừng chạy lung tung. Ý thức được tình hình ổn, Diệu Tinh vội vàng xoay người, nhưng còn kịp nữa, chiếc khăn tay che miệng lại, trong nháy mắt, túi từ từ rơi khỏi tay, Diệu Tinh hoàn toàn mất tri giác.

      Tiêu Lăng Phong, phải là cậu muốn bảo vệ này sao? Tôi cố gắng làm cho ta biết, là cậu bán ấy cho tôi, hừ…

      Tiêu Lăng Phong để ly rượu xuống, thở phào nhõm, cuối cùng cũng đuổi đám người quấn lấy mình, trong đám đông, cố gắng tìm kiếm Diệu Tinh. Nhưng, chỗ vừa rồi, còn bóng dáng của từ lâu rồi.

      “Con bé này lại chạy đâu nữa rồi!” cau mày, trong lúc tìm kiếm, phát , chỉ thấy Diệu Tinh, mà cả Đường Cát Nguyên cũng thấy đâu cả.

      Nháy mắt, linh cảm chẳng lành chiếm cứ suy nghĩ của , kéo những người phục vụ, nhưng ai trong bọn họ chú ý đến Diệu Tinh…

      “Nguy rồi!” Tiêu Lăng Phong khẽ , xoay người chạy nhanh, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho Diệu Tinh. Nhưng điện thoại đổ chuông lâu mà có ai nghe máy…

      “Trình Diệu Tinh!” gọi to nhưng nhận được bất kỳ tiếng trả lời nào. “Diệu Tinh…” Tiếng hét của dần dần hấp dẫn chú ý của mọi người, có người rối rít đến hỏi thăm. Trong đó bao gồm hai cha con Lisa.

      “Lăng Phong, có chuyện gì vậy?” Lisa nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Tiêu Lăng Phong.

      “Lisa, có trông thấy thư ký Trình ?” Tiêu Lăng Phong khẩn trương hỏi.

      Lisa lắc đầu. “Diệu Tinh cũng đến sao?” ta hỏi. “Tôi nghĩ hôm nay Đường tiểu thư cùng !”

      Đúng là Đường Nhã Đình , nhưng ấy lại cố ý muốn Diệu Tinh với Tiêu Lăng Phong, thậm chí trang phục từ đầu đến chân của Diệu Tinh đều là do Đường Nhã Đình chuẩn bị, Tiêu Lăng Phong siết chặt nắm đấm. ai từng gặp Diệu Tinh, vậy ấy trốn đâu rồi…

      “Joe, tôi là Tiêu Lăng Phong, thấy Trình Diệu Tinh ở đâu cả, tìm ấy ngay cho tôi.” Tiêu Lăng Phong xong, càng siết chặt điện thoại trong tay, chỗ ở của Đường Cát Nguyên phải chỉ có , muốn tìm được ông ta, cách nhanh nhất, chính là tìm Đường Nhã Đình…

      Trong căn phòng sáng ngời, Diệu Tinh mất ý thức nằm chiếc giường lớn, bên cạnh , có sẵn đống dụng cụ, Đường Cát Nguyên dựa vào ghế, vừa uống rượu vừa quan sát người ngủ mê man, còn thoải mái thở phào hơi…

      “Chậc chậc… Chỉ nhìn thôi cũng biết là cực phẩm…” Ông cười cợt, lấy điện thoại ra…

      “Alo!” Đường Nhã Đình nằm trong phòng bệnh, lúc này đây, ta chờ điện thoại của Tiêu Lăng Phong.

      “Con ngoan, trễ thế này mà còn chưa ngủ à!” Ngón tay Đường Cát Nguyên khẽ lướt cánh tay Diệu Tinh, xúc cảm mềm mại ở đầu ngón tay làm cho tinh thần ông ta sôi sục,

      “Có chuyện gì sao?” Nghe giọng của cha mình, sắc mặt Đường Nhã Đình lạnh xuống.

      có gì, chỉ là muốn gọi cho con, gần đây cha quá bận rộn, chờ đến lúc cơ thể con khỏe mạnh hơn, cứ việc chọn món mình thích, lâu rồi cha mua quà cho con!”

      Nghe Đường Cát Nguyên thế, Đường Nhã Đình hơi buồn cười. Cha? Ông ta biết xấu hổ hay sao mà còn có thể ra chữ này, nhiều lần xảy ra chuyện, thậm chí, tai nạn xe lần trước, suýt chút nữa mất mạng rồi, mà cái người “cha” này lại chẳng hề xuất ở bệnh viện lấy lần.

      “Ông còn có việc gì ?” Đường Nhã Đình che giấu chán ghét trong giọng , ai mà biết, hai cha con bọn họ chẳng những muốn gặp nhau, mà Đường Nhã Đình còn muốn thừa nhận có quan hệ huyết thống với ông ta.

      “Cha muốn cảm ơn con!” Đường Cát Nguyên mỉm cười. “Món quà mà con tặng, cha rất thích!” Ông ta tham lam nhìn chằm chằm vào gương mặt của Diệu Tinh.

      Quà tặng? Nhất thời, Đường Nhã Đình nghe hiểu lời của ông ta.

      “Ông có ý gì?” hỏi ông ta.

      “Nhã Đình, tại có người ngoài. Chúng ta cần gì phải che che giấu giấu! ra , phương pháp này rất hay, con diệt trừ được hậu họa, cha đây cũng được hưởng thụ lần… Ha ha… quấy rầy con nữa, tóm lại, cha cảm ơn con…” Ông ta xong cúp điện thoại, chỉ để lại Đường Nhã Đình ở đầu dây bên kia biết gì cả.

      Diệu Tinh khẽ giật mình. Đầu rất choáng váng, ánh đèn sáng chói làm thể nào mở mắt. Đây là đâu… cố gắng nhớ lại, nhớ là Tiêu Lăng Phong nhờ người gọi ra ngoài, sau đó

      tỉnh rồi hả?” Nghe bên tai vang lên giọng hạ lưu bỉ ổi, trong lòng Diệu Tinh hoảng sợ. Cố gắng mở mắt, nhìn thấy Đường Cát Nguyên ngồi ở mép giường, trong nháy mắt, đầu óc Diệu Tinh trở nên trống rỗng. “Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Mặc kệ Diệu Tinh bị dọa sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, Đường Cát Nguyên vẫn nâng tóc Diệu Tinh lên, ngửi vào.

      “Ông… Sao ông ở đây!” Diệu Tinh sợ hãi nhưng có cách nào đứng dậy.

      “Diệu Tinh, sai tồi, nên hỏi, ‘Sao tôi lại ở đây.’ Mới đúng.” Ông ta mỉm cười, sửa lại.

      “Ông… Ông muốn làm gì?” Diệu Tinh nuốt khan.

      “Nơi này chỉ có hai chúng ta, mà tôi là đàn ông, còn là phụ nữ, xem, chúng ta có thể làm chuyện gì?” Đường Cát Nguyên cười .

      “Ông được tới đây!” Diệu Tinh lắc đầu hoảng sợ, nước mắt rơi khỏi khóe mắt. “Hôm nay ông dám đụng đến tôi, sau này nhất định ông hối hận!” quát lên.

      “Tôi đụng vào mới hối hận!” Đường Cát Nguyên cầm cái roi ở bên cạnh lên. “Đàn bà lên giường của tôi đều như vậy, nhưng… phải hôm nay tôi vẫn yên ổn đứng đây sao?”

      Diệu Tinh sợ hãi nhìn cái roi kia, nhất thời nổi da gà khắp cả người. Chuyện ông ta là người biến thái còn là bí mật từ lâu rồi. Diệu Tinh muốn tránh né, nhưng lúc này, chút sức lực cũng có.

      “Ông được làm như vậy.” Diệu Tinh lắc đầu nguầy nguậy. “Ông… Ông nhất định hối hận. Tiêu Lăng Phong bỏ qua cho ông…”

      bỏ qua cho tôi?” Đường Cát Nguyên bật cười, “ bé ngốc của tôi, cân ngây thơ đến vậy… Nếu phải cậu ta thầm cho phép, với thực lực của nhà họ Tiêu, sao tôi dám làm như vậy.”

      thầm cho phép? Diệu Tinh thể tin nhìn Đường Cát Nguyên. Ông ta Tiêu Lăng Phong thầm cho phép ông ta làm vậy.

      “Tổng giám đốc Tiêu của , dùng đêm của , để đổi mảnh đất trong tay tôi, Diệu Tinh, vẫn hiểu sao…” Đường Cát Nguyên cười. “Ngoan ngoãn nghe lời chút, có lẽ tôi suy nghĩ dịu dàng với hơn, nếu … Diệu Tinh, người chịu khổ cũng là thôi.”

      Diệu Tinh thể tin được những lời ông ta vừa , ông ta … Ông ta Tiêu Lăng Phong dùng để trao đổi? Hèn hạ. thầm mắng chửi, lúc trước là Triệu Chí Viễn, bây giờ là gã đàn ông đáng ghét này, Tiêu Lăng Phong, còn bằng súc sinh.

      “Diệu Tinh, tỉnh ngộ , đàn ông như vậy có gì tốt, đâu có đáng giá để từng người từng người các khăng khăng ở bên cạnh cậu ta, ngay cả con tôi cũng thế, mới mấy tuổi đầu la hét đòi gả cho thằng nhóc chết tiệt đó.” Ông ta xong, đưa tay ra, khẽ vuốt mặt Diệu Tinh. “Ngoại trừ gương mặt tuấn tú, còn cái gì tốt nữa đâu, cùng lắm thêm gia thế hiển hách mà thôi…”

      “Ông được đụng vào tôi!” Diệu Tinh cố gắng quay mặt .

      “Chú thương con tốt, Diệu Tinh, đừng sợ…” Ông ta cười xấu xa, lè lười liếm đôi môi dày, đưa tay lướt qua bắp đùi Diệu Tinh.

      “A!!!!!” Diệu Tinh cảm thấy bàn tay béo mập chạm vào mình, hét to lên. “Ông được chạm vào tôi!” bắt đầu gào thét.

      “Tôi khuyên nên tiết kiệm chút hơi sức.” Ông ta cười khanh khách. Xoa mạnh đùi Diệu Tinh, sau đó ngửi mùi hương còn lưu lại tay.

      “Biến thái!” Diệu Tinh mắng to, nhiều lần muốn ngồi dậy, nhưng nhúc nhích được chút nào.

      “Tiểu bảo bối đừng làm chuyện từ chối vô vị này!” Ông ta cười. Hôn mạnh lên cánh tay Diệu Tinh,

      “Khốn kiếp, được chạm vào tôi!” Diệu Tinh vẫn gào thét, “Cút ngay, cút ngay…”

      “Nếu như cảm thấy làm vậy là có tác dụng, sai lầm rồi. càng phản kháng, tôi càng cảm thấy chơi càng vui hơn!” Ông ta túm lấy cánh tay , kéo mạnh. “ mở to mắt nhìn cho .” xong đẩy xuống giường, bàn tay chút kiêng dè lướt người Diệu Tinh…

      “Đừng, đừng chạm vào tôi…” Diệu Tinh lớn tiếng hét lên, nhưng hình như tiếng hét của kích thích Đường Cát Nguyên, những ông ta buông tay mà còn dùng nhiều sức hơn…

      “Đừng, đừng…” Diệu Tinh ngừng kêu khóc. “Cứu mạng…”

      “Tiết kiệm chút hơi sức, đừng kêu, tôi bảo đảm, ai tìm thấy nơi này, ngay cả con tôi cũng biết chỗ này.” Lời của ông ta như hắt chậu nước lạnh vào người . Xong rồi, lần này là hết hy vọng rồi, có phải

      Đường Nhã Đình ngồi giường bệnh, bữa tiệc kết thúc từ lâu, Tiêu Lăng Phong đồng ý đến thăm , sao đến giờ vẫn xuất , điện thoại cũng gọi được. nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Đường Cát Nguyên, cảm thấy bất an, ông ta vậy là có ý gì, quà tằng gì…

      “Trời ơi!” hét lên, ngồi bật dậy. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Trình Diệu Tinh… Nghĩ tới đây, vội vàng gọi điện cho ông ta. Điện thoại vang lên lâu, cuối cùng cũng có người nhận.

      “Alo? Chuyện gì?” Giọng của Đường Cát Nguyên ràng là vui khi bị người khác quấy rầy chuyện tốt.

      “Ông ở đâu?” lớn tiếng hỏi. “Tôi cho phép ông làm loạn!”

      “Cái gì mà làm loạn với làm loạn?” Đường Cát Nguyên hỏi. “Thế nào, nổi lòng thương hại sao, muốn lấy quà về hả?”

      “Tóm lại, tôi cho phép ông đụng vào ấy!” Đường Nhã Đình giậm chân. “Nếu ông thích tôi tìm người khác cho ông, tuyệt đối được chạm vào Trình Diệu Tinh!” Đường Nhã Đình quát.

      “Thời gian của cha giống như của con.” Ở trước mặt con , Đường Cát Nguyên cần che giấu gì cả. “Chúng ta quyết định vậy …”

      “Cha!” Dưới tình thế cấp bách, Đường Nhã Đình lớn tiếng kêu lên. “ ta có gì tốt?” hỏi. “ ta cũng bị Lăng Phong chạm vào rồi…” xong, trong mắt thoáng qua tia sáng lạnh lẽo. “Người là tôi cho cha, tôi có quyền…” Ba chữ ‘lấy trở về’ còn chưa kịp ra bị tiếng mở cửa cắt đứt.

      “Cho nên em biết Diệu Tinh ở đâu?” Giọng của Tiêu Lăng Phong vang lên trong phòng bệnh.

      Hết chương 105.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 106: Dã thú cuồng bạo

      Editor: ViVu

      Đường Nhã Đình kinh hoàng nhìn ra cửa, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Lăng Phong, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

      “Lăng Phong, em… em…”

      “Em vừa cái gì?” Tiêu Lăng Phong hỏi, mặt đầy vẻ thể tin được.

      “Em…” Điện thoại trong tay Đường Nhã Đình rơi xuống, mình vừa cái gì, bọn họ nghe thấy những gì.

      “Là nghe nhầm, đúng !” Bàn tay nắm cổ tay Đường Nhã Đình có chút run rẩy. “Chuyện này liên quan đến em, có phải hả.”

      “Lăng Phong, hãy nghe em , em…” Đường Nhã Đình muốn giải thích. Nhưng khi nhìn thấy thái độ tức giận này của Tiêu Lăng Phong, đột nhiên biết mình nên mở miệng như thế nào.

      “Tại sao lại làm như vậy?”

      “Lăng Phong, trước tiên hãy khoan nóng giận, tìm Diệu Tinh quan trọng hon.” Lisa đứng bên cạnh lo lắng nhắc nhở.

      Ngực của Tiêu Lăng Phong phập phồng theo từng nhịp thở. vốn chỉ định đến hỏi Đường Nhã Đình có biết Đường Cát Nguyên ở đâu, nhưng dù có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ rằng mình nghe thấy Diệu Tinh mất tích là có liên quan đến Đường Nhã Đình, hơn nữa, còn là do cẩn thận bày mưu tính kế… Chuyện này quá đáng sợ.

      “Lăng Phong, phải như nghĩ, nghe em giải thích .” Đường Nhã Đình luống cuống nhìn Tiêu Lăng Phong, chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng đến vậy, trước nay, cho dù cái gì Tiêu Lăng Phong đều tin tưởng, thậm chí cần phải giải thích lời nào, nhưng… Hôm nay sao?

      “Em , nghe.” Tiêu Lăng Phong điều chỉnh nhịp thở

      “Nhã Đình, sao có thể làm ra chuyện như vậy!” Thấy Tiêu Lăng Phong cố gắng kiềm chế, Lisa mở miệng hỏi. “Cho dù có ghét Diệu Tinh đến thế nào chăng nữa, cũng thể đẩy ấy vào tay cha . Ông ta là người như thế nào, cũng biết mà đúng ? nhanh lên, cha ở đâu? Trễ nữa kịp mất.”

      Đường Nhã Đình nhìn Lisa chằm chằm, lúc này mà ta còn quạt gió thổi lửa.

      “Em có!” Đường Nhã Đình lắc đầu.

      cho biết, cha em ở đâu!” Tiêu Lăng Phong nhẫn nhịn cơn giận của mình.

      “Lăng Phong, em có, tin em , em có làm!” Đường Nhã Đình lắc đầu nguầy nguậy.

      “Nhã Đình, cho biết cha em ở chỗ nào?” Tiêu Lăng Phong lặp lại. “!” Lạnh lùng quát tiếng, tựa như là vừa len qua hầm băng núi tuyết.

      Đường Nhã Đình nhìn Tiêu Lăng Phong, dáng vẻ của ta rất đáng sợ. “Vì vậy, xác định chuyện này là do em làm?” Đường Nhã Đình thu hồi sợ hãi hỏi. “Tiêu Lăng Phong, em cho biết, em biết, em biết!” lớn tiếng gào thét.

      “Nhã Đình, làm sao em có thể làm ra chuyện như vậy?” Giọng của Tiêu Lăng Phong có chút gì đó vừa run rẩy mà cũng vừa đau đớn. “ rồi…”

      hai người có gì!” Đường Nhã Đình cắt đứt lời của Tiêu Lăng Phong, “Nhưng nếu hai người có gì, tại sao lại khẩn trương như vậy? Tiêu Lăng Phong, thừa nhận , lo lắng, đau lòng.”

      “Tại sao phải làm như vậy?” Hình như rất đau, tay của cũng run rẩy.

      “Em ghét ấy!” Đường Nhã Đình quát. “Tiêu Lăng Phong, đúng, chuyện này là do em làm, em cho biết ấy ở đâu, chờ nhặt xác ả đê tiện kia !” Bao nhiêu oán hận và bất mãn bị đè nén bấy lâu nay, cuối cùng cũng bộc phát, Đường Nhã Đình run rẩy, giờ khắc này, đột nhiên có lại còn muốn Diệu Tinh bình an nữa!

      “Em…” Tiêu Lăng Phong giơ tay lên, nhưng cuối cũng ra tay. nhìn dáng vẻ oán hận của Đường Nhã Đình, nhắm chặt mắt, sau đó từ từ mở ra.

      muốn đánh với em?” Đường Nhã Đình nhìn tay Tiêu Lăng Phong, nhàng mỉm cười. “ có sốt ruột cũng vô dụng thôi. Cha em chính là bằng cầm thú. chờ nhặt xác của Diệu Tinh đáng thương kia !”

      Tiêu Lăng Phong gật đầu, nở nụ cười châm biếm đầy thất vọng. “Nhã Đình, sao em lại trở nên như vậy?”

      “Em vẫn luôn như vậy!” Đường Nhã Đình ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Phong, trước đây, lúc mọi chuyện là do làm Tiêu Lăng Phong vẫn luôn lựa chọn bao dung và tha thứ, thế nhưng lần này… hề làm, lúc cần tin tưởng của , nhưng lại lựa chọn nghi ngờ. Tiêu Lăng Phong, đúng là tên ngu ngốc!

      “Lăng Phong, khoan hãy ầm ĩ, em tìm cha em giúp đỡ, Diệu Tinh sao đâu.” Lisa kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong, thức thời an ủi . Lisa chưa bao giờ cảm thấy mình lương thiện đến vậy, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Đường Nhã Đình, ý cười trong mắt ta càng đậm hơn. Đường tiểu thư, phải tôi nên cảm ơn cho tôi cơ hội biểu diễn lương thiện sao.

      Tiêu Lăng Phong gật đầu, đúng, vẫn là tìm Diệu Tinh quan trọng hơn. đau xót xoay người, mặc lệ Đường Nhã Đình khóc lóc run rẩy.

      sàn nhà, điện thoại Diệu Tinh lại vang lên, nghe tiếng chuông quen thuộc, Diệu Tinh cố gắng bò dậy, nhìn về phía chiếc điện thoại, lớn tiếng kêu cứu, nhưng giờ phút này, giống như con cừu non nằm giường, mặc người chém giết. Nhìn gương mặt đầy hưng phấn của Đường Cát Nguyên và dụng cụ ông ta vừa lấy ra, sợ đến phát run, nhưng, chút sức lực để động ngón tay cũng có. cánh tay của có hai vết roi. Dấu vết màu đỏ trông dữ tợn làn da trắng như tuyết của .

      “Cầu xin ông, đừng tới đây!” Diệu Tinh khóc nức nở. “Cầu xin ông…”

      “Nếu tôi biết mềm lòng ngay cả con tôi cũng tôi bằng cầm thú rồi!”

      “Tổng giám đốc Đường, tôi van ông!” Diệu Tinh ngừng kêu khóc. “Tôi còn hơn cả Đường tiểu thư, cầu xin ông bỏ qua cho tôi.”

      “Ha ha… hơn cả con tôi.” Dường như ông ta nghe được chuyện cười. “Xem lại nào, ở trong tay tôi, cũng phải là người nhất.”

      Diệu Tinh hoảng sợ nhìn người đàn ông có nhân tính này. tại, ngay cả chết cũng hy vọng xa vời với . Ngón tay Đường Cát Nguyên lướt qua vết thương của , cơn đau bén nhọn ập đến. đau đến nhíu chặt mày.

      Nhìn dáng vẻ đau đớn của Diệu Tinh, Đường Cát Nguyên bật cười hưng phấn, đưa tay nắm lấy váy Diệu Tinh. Xoẹt tiếng, váy Diệu Tinh xuất vết rách, làn da trắng nõn của phơi bày trước mắt ông ta.

      “Đừng chạm vào tôi.” Diệu Tinh khóc thét.

      Tay Đường Cát Nguyên siết chặt cái roi, nhìn miếng dán ngực, ông ta cau mày, vứt cái roi, bước nhanh mấy bước.

      “Đừng đụng tôi, cứu mạng…” Diệu Tinh bất lực kêu gào. “Mộ Thần, cứu em…”

      “TMD!” Đường Cát Nguyên nổi điên tát Diệu Tinh cái, Diệu Tinh bị cái tát này làm cho mặt lệch sang bên. Trong nháy mắt, máu đỏ tươi trào ra khỏi miệng. “Tôi ghét nhất đàn bà ở giường mà kêu tên gã đàn ông khác, còn dám kêu!” Đường Cát Nguyên rống lên, túm lấy tóc Diệu Tinh. “Được! phải còn có thể kêu sao! Tiện nhân, hôm nay tôi cho kêu thoải mái…” Đường Cát Nguyên quát xong, đẩy Diệu Tinh xuống giường. Cầm lấy cái còng tay, nắm chặt cổ tay Diệu Tinh, khóa vào đầu giường.

      “Tiện nhân, đều là tiện nhân, đàn bà có ai là người tốt!” Ông ta rống lên, vung roi lên…

      Hết chương 106.
      heo điên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 107

      Editor: ViVu

      Diệu Tinh nằm giường, nhìn chiếc roi trong tay của Đường Cát Nguyên, vô thức nhắm mắt lại, hai vết roi tay vẫn đau đớn, giờ phút này, ngay cả thở cũng dám, Tiêu Lăng Phong, nếu như hôm nay tôi còn sống mà ra khỏi đây, … Tôi bảo đảm, người phải chết, chính là

      Diệu Tinh nhắm chặt mắt, chờ đợi chiếc roi rơi xuống. “Mộ Thần…” Diệu Tinh run rẩy.

      Rầm! Vào lúc tuyệt vọng nhất, đột nhiên truyền đến tiếng phá cửa. Sau đó là tiếng đánh đấm.

      Diệu Tinh nghe có tiếng động bên tai, có người tới sao? Có phải là có người đến cứu hay

      “Mộ Thần…”

      “Diệu Tinh, tỉnh lại .” Giọng lo lắng vang lên bên tai, ngón tay lành lạnh xẹt qua gương mặt . “Diệu Tinh…”

      Gắng sức mở mắt, bóng đen bao trùm, nhìn gương mặt đó.

      “Chìa khóa đâu? Chìa khóa đâu?” phẫn nộ hầm hừ, cởi áo khoác ngoài của mình xuống, đắp lên người của Diệu Tinh.

      Diệu Tinh… ý thức hơi mơ hồ, giọng này rất quen, gương mặt này, cũng rất quen, Mộ Thần? Hay là… Alex?

      “Mộ Thần, là , là sao?” Giọng Diệu Tinh có chút bất lực và bi thương. Alex nghe thấy mà trong lòng co rút…

      Đường Cát Nguyên nhếch nhác nằm mặt đất, trong miệng ngừng phun ra máu. Ông khổ sở nằm co ro ở đó, ngước lên nhìn người thanh niên trước mắt, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng phù hợp vơi tuổi tác, trong lòng kịch liệt run sợ.

      quyền kia của Alex rất nặng, ông ta dường như nghe thấy tiếng xương sườn của mình bị đứt gãy. Chuyện gì xảy ra, căn bản ai biết nơi này, người này làm sao lại biết, có thể yên lặng tiếng động vào đây, rốt cuộc cậu ta là ai.

      Alex tháo còng tay ra, nhìn dấu vết tay Diệu Tinh, ta híp đôi mắt nguy hiểm lại.

      “Các… Các người là ai!” Đường Cát Nguyên phí sức hỏi, đột nhiên có cước đá thẳng vào mặt ông ta.

      Phụt! Trong máu vừa phun ra, còn có cái răng. Ông ta kêu rên tiếng.

      “Hôm nay muốn dạy dỗ ông, phải chỉ có mình tôi, cho nên, tôi tiết kiệm chút sức lực, nhưng mà, chuyện hôm nay, chúng ta chưa giải quyết xong đâu!” Alex xong, ôm Diệu Tinh nhanh chóng rời .

      Bên ngoài biệt thự, có chiếc xe màu đen dừng lại. Alex vững vàng ôm Diệu Tinh đến đó. Chỉ là khi trước khi chạm vào cửa xe có người cản đường

      “Để Diệu Tinh xuống!” Ngăn cản Alex chính là Tiêu Lăng Phong vừa hay tin. Tóc của vì vội vàng mà có chút rối loạn.

      “Vì sao tôi phải nghe lời ?” Alex khiêu khích nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lăng Phong, “Tiêu Lăng Phong, còn là đàn ông sao?”

      Trong lòng Tiêu Lăng Phong buồn bực, nhìn Diệu Tinh tựa vào ngục Alex. Dù có những sợi tóc che khuất nhưng vẫn có thể nhìn thấy gương mặt sưng đỏ dọa người của . Vạt váy bị xé rách lộ ra bên ngoài áo khoác của Alex. Tiêu Lăng Phong khẩn trương siết chặt nắm đấm.

      “Tôi muốn mang Diệu Tinh !” Tiêu Lăng Phong thẳng vào vấn đề.

      “Đúng là Diệu Tinh muốn , nhưng mà, là tôi mang ấy !” Giọng lạnh lùng của Alex càng cho bầu khí banđêm vốn lạnh lẽo lại càng lạnh hơn.

      “Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong khẽ kêu tiếng.

      Diệu Tinh có sức lực ngẩng đầu lên, tìn Tiêu Lăng Phong, nghĩ đến những lời của Đường Cát Nguyên, ta đến đây làm gì, nghiệm thu thành quả sao?

      Tay Tiêu Lăng Phong siết chặt, nhìn ánh mắt tràn đầy phòng bị của Diệu Tinh, trái tim nhói đau. Tại sao, mỗi lần Diệu Tinh xảy ra chuyện, người xuất đầu tiên đều là Alex.

      “Diệu Tinh...” Nghe Tiêu Lăng Phong gọi tên mình, theo bản năng Diệu Tinh cọ vài cái vào ngực Alex, dùng toàn bộ sức lực ôm lấy Alex, giống như chỉ sợ Alex buông tay.

      “Nhìn thấy ? Diệu Tinh muốn cùng !” Alex hả hê nhìn Tiêu Lăng Phong. “Tiêu Lăng Phong, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo , còn dám tổn thương Diệu Tinh, tôi bỏ qua cho , còn nữa... với Đường Nhã Đình của , cẩn thận chút ! Nếu ta lại dám lén lút giở trò , tôi cho ta nếm thử bị ngược đãi là có mùi vị thế nào...” ta xong , đụng mạnh vào người Tiêu Lăng Phong, bị đụng trúng nên phải lui về phía sau mấy bước, khi muốn đưa tay kéo Diệu Tinh lại bọn họ ngồi vào xe.

      Tiêu Lăng Phong muốn mở miệng gọi Diệu Tinh lại, nhưng cuối cùng lại siết chặt ngón tay, nhịn những lời muốn xuống, quay mặt sangm lạnh lùng nhìn của sổ còn sáng đèn. Đường Cát Nguyên, hônm nay tôi muốn ông biếtm khiêu khích tôi, có kết quả gì, lạnh lùng nghĩ xong, xoay người bước vào trong.

      Cánh của mở rộng, dưới đất bừa bộn, làm cho người ta cảm thấy, đây phải vừa mới có cứu người mà vừa bị cướp.

      Đường Cát Nguyên nằm mặt đát, còn hơi sức để bò dậym. Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, trong nháy mắt, mặt ông ta càng trăng bệch thêm. Sao cậu ta cũng tới?

      “Tiêu, Tiêu...” Ông ta run rấy, sợ đến nỗi kông thành câu...

      “Tôi cảnh cáo ông, được đụng tới ấy!” Tiêu Lăng Phong dùng sức lôi Đường Cát Nguyên lên, nhìn các loại dụng cụ nằm lung tung giưuong , mặt đất, tim của đau như bị ai đánh vào.

      “Lăng Phong, tôi... phải cố ý.” Đường Cát Nguyên hoảng sợ lắc đầu.

      “Ông còn dám nhiều lời!” Tiêu Lăng Phong tức giận túm lấy ông ta.”Ai cho ông lá gan mà ông dám làm chuyện này!” Tiêu Lăng Phong nổi điên rống lên, đánh quyền vào người Đường Cát Nguyên, quyền này, dùng rất nhiều sức. Đường Cát Nguyên bị đánh văng vào cái bàn, sau đó ngã nhào ra đất.

      “Phụt!” Ông ta phun ra ngụm máu.

      “Lăng Phong, là Nhã Đình, là Nhã Đình!” Đường Cát Nguyên cầu xin tha thứ. “Cầu xin cậu bỏ qua cho tôi!” Ông ta xong, lấy điện thoại di động ram trong màn hình ngờ lại là hình Diệu Tinh, mà người gửi đến, ghi ràng là Đường Nhã Đình. Đây chính là cách săn mồi của ông ta, từ trước đên nay đều là cấp dưới gửi hình cho ông ta, để ông ta lựa chọn.

      Tiêu Lăng Phong lùi về sau bước, luvs mày, ngay cả người này này cũng chính miệng lên án Đường Nhã Đình sao? Nhìn bằng chứng sắt thép, Tiêu Lăng Phong cảm thấy trong ngực bị chèn ép, giống như sắp ói máu...

      “Lăng Phong, phiền cậu nể mặt Nhã Đình, tha cho tôi lần, tôi bảo đảm, cái gì tôi cũng chưa làm, tôi bảo đảm, tôi hề đụng vào ấy!” Đường Cát Nguyên hèn mọn cầu xin, quỳ mặt đất cầu xin, quỳ mặt đất hệt như con chó.

      “Ông có biết, động vào người nên động có hậu quả gì ?” Tiêu Lăng Phong hung hăng nghiễn răng, đá cước vào người Đường Cát Nguyên, chỉ mấy giờ ngắn ngủi mà xảy quá nhiều chuyện, mỗi chuyện đều khó chấp nhận. Diệu Tinh mất tích, bị ức hiếp, lại thể làm gì, mà người bày ra tất cả lại là người bạn dốc lòng che chở...

      “Biết, tôi biết sai rồi, tôi biết mình sai rồi!” Đường Cát Nguyên ngừng nhận lỗi, “Tôi là cầm thú, tôi khốn khiếp!” Ông ta gạt đâu như giã tỏi. Nhìn người đàn ông hèn mọn này, mắt Tiêu Lăng Phong đầy vẻ chán ghét.

      “Cút, đừng đẻ tôi nhìn thấy, Đường Cát Nguyên, ông còn dám đến gần Diệu Tinh, tôi đảm bảo giết chết ông...” gằng từng tiếng giận đỏ cả mắt. Đường Cát Nguyên dật đầu liên tục, bất chấp đau đớn mà bò dậy, ông ta chỉ sợ giây tiếp thưo, Tiêu Lăng Phong đổi ý giết chết ông...
      Last edited by a moderator: 22/2/16
      heo điên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 108: Muốn phải nhận báo ứng

      Editor: ViVu

      Trong căn biệt thự sang trọng, đèn đuốc sáng trưng. Vài bác sĩ mặc áo blosue trắng cẩn thận tới lui, lúc ngang qua cửa sổ, đều tự ý thức được phải bước khẽ.

      Người đàn ông đứng ở cửa sổ hề tiếng nào, chỉ cầm chiếc mặt nạ bạc trong tay, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng sột soạt rất .

      Alex đứng đó, quay mặt ra cửa sổ, ai nhìn thấy vẻ mặt nhưng lại có thể cảm thấy rất lạnh lẽo phát ra từ hơi thở của .

      “Thiếu chủ, vết thương xử lý rất tốt!” Người đàn ông cẩn thận, cung kính .

      “Tình hình thế nào?” Alex lạnh lùng mở miệng.

      “Vết thương nghiêm trọng lắm, thoa thuốc, chắc chắn khỏi rất nhanh!” Người đàn ông , lau mồ hôi trán. “ tại vị tiểu thư kia ngủ mê man, ngày mai tỉnh lại!”

      “Tốt lắm, ông !” Alex giơ tay lên, người đàn ông cung kính cúi đầu, lui về sau mấy bước, xoay người rời .

      Nhìn Diệu Tinh nằm ngủ mê man giường, Alex từ từ đến đó, trông thấy vết roi cánh tay , vẻ mặt ta trầm xuống.

      “Tên cầm thú này, ra tay đúng là quá độc ác!” ta lạnh lùng . Nếu như đến trễ chút, có phải những vết roi còn nghiêm trọng hơn xuất

      “Đau lòng sao?” giọng u oán lại có chút chua xót vang lên, bóng dáng màu trắng đột nhiên xuất ở cửa.

      “Nhược Thi, sao em lại dậy rồi?” Nhìn thấy vừa xuất , Alex giấu vẻ lạnh lùng vào trong đáy mắt, tới bên ta.

      “Em nghe dẫn về , nên đến đây xem thử!” khẽ , mặt vẻ nhu nhược. “… Tức giận sao?” lo lắng hỏi.

      có!” Alex dịu dàng cười. “Thời gian còn sớm, nghỉ ngơi , phải ngày mai còn phải về nhà sao?”

      “A Sở, lâu rồi ở bên cạnh em!” Dương Nhược Thi giọng .

      “Nhược Thi, gần đây bận quá, chờ đến khi giải quyết xong, dành chút thời gian chỉ ở bên cạnh em, được ? phải em muốn Barcelona sao? Chúng ta cùng .”

      “Có ?” Dương Nhược Thi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Alex, đầy vẻ thỏa mãn.

      “Dĩ nhiên!” Alex gật đầu. “Mau ngủ ! Ngủ trễ tốt cho da của phụ nữ đâu.” khẽ hôn lên mái tóc của Dương Nhược Thi.

      “Vậy… cũng phải nghỉ sớm chút.” Dương Nhược Thi xong, liếc nhỉn Diệu Tinh nẳm giường. “ ấy… Có khỏe ?”

      “Cũng tạm ổn, đưa em về phòng.” ta dịu dàng ôm bả vai Dương Nhược Thi ra ngoài, khi quay trở lại vẻ dịu dàng mặt biến mất còn tung tích.

      “Thiếu chủ, chúng ta xử lý người đàn ông kia như thế nào.” Có bóng đàn ông bước ra từ sau tấm bình phong.

      “Vết thương của ông ta, cũng đủ cho ông ta nằm ở bệnh viện nửa tháng!” Alex hừ lạnh tiếng. “ tại Tiêu Lăng Phong biết chuyện này là do Đường Nhã Đình sắp đặt, cho nên, tên lưu manh kia còn tác dụng!”

      “Dạ, thiếu chủ, tôi hiểu rồi.” Người đàn ông xong. Nhìn gương mặt lạnh như băng của thiếu niên trước mặt, có ai ngờ, hai vụ án mạng chấn động lúc trước, đều do người này chủ mưu.

      “Sau này chuyện trong bang được để Nhược Thi biết!” Alex xong, trong mắt ta khi nhắc đến cái tên này, thoáng chốc có chút dịu dàng, nhưng chỉ là thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất mà thôi, nhanh đến mức ai có thể nắm bắt kịp.

      “Vâng ạ!” Người đàn ông gật đầu. “Còn Trình tiểu thư… Đưa ấy đến bệnh viện hay thế nào ạ?” Bấy lâu nay, cậu ta dùng thân phận tay đua xe để xuất chính là muốn bị Trình Diệu Tinh biết thân phận của cậu ta, nhưng nếu như ta tỉnh lại ở đây , cho dù có là người ngu cũng sinh nghi.

      “Chuyện này tự tôi có sắp xếp!” Alex nhìn ngoài cửa sổ, phát ra tiếng hừ từ trong mũi.

      Tiêu Lăng Phong, giờ phút này có lẽ cũng nên đứng ngồi yên ! ta nhìn Diệu Tinh cái, ngón tay lơ đãng siết chặt mặt nạ bạc. “ ra trước , ngày mai Nhược Thi phải ra ngoài, phái người bảo vệ cho tốt.” ta xong, tới bên giường. Nhìn thân thể gầy gò bên trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, lông mi khẽ run cái, nhưng vẫn ôm lấy , nhanh ra ngoài.

      Ánh đèn trong xe có chút mờ ảo. Alex tựa ào cửa xe, hút điếu thuốc, thỉnh thoảng nghiêng mặt, nhìn Diệu Tinh ngủ đến biết trời đất gì.

      “Ngủ , tỉnh ngủ, Diệu Tinh, phải đối mặt thế giới khác!” nhàng vén những sợi tóc rơi xuống của Diệu Tinh, ta khẽ , trong đôi mắt có loại tình cảm cách nào phân biệt được, phải dịu dàng, nhưng cũng phải là thù hận…

      Chậm rãi lấy tấm hình từ trong ví tiền, từ sau tấm hình ta mặc trang hục đưa xe, ta lấy ra tấm hình khác, có chút ố vàng. Bên trong là hai thiếu niên trẻ tuổi, gương mặt giống nhau như đúc, quần áo cũng giống nhau, chỉ là, người là dịu dàng như ánh mặt trời, còn người lại lạnh nhạt như gió lốc.

      !” Nhìn tấm hình, ta từ từ mở miệng. Ngón tay lướt qua gương mặt dịu dàng. Đây là lúc hai mươi tuổi, chụp lại lúc lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt giống hệt mình. Sau lưng bọn họ là khu rừng phong. Đó là ngày đầu thu, ngày sinh nhật của bọn họ…

      “Những oan ức của , dễ dàng nhận lấy như thế, em giúp đòi lại tất cả, dòi lại gấp đôi!” ta xong, trong con ngươi thoáng qua tia sáng lạnh lùng. Tiêu Lăng Phong, tôi muốn phải trả giá đắt cho những gì mình làm, phải là tin báo ứng sao? Tôi muốn biết, cái gì mới gọi là báo ứng, muốn biết, cho dù là tứ đại gia tộc, cũng có những chuyện mà các người thể làm được…

      Tiêu Lăng Phong biết mình đến bệnh viện bằng cách nào, trước mắt , chỉ có hình ảnh thân thể chồng chất vết thương của Diệu Tinh. Còn trong tai vẫn vang vọng câu của Đường Cát Nguyên, tất cả đều là do Đường Nhã Đình sắp xếp…

      Đường Nhã Đình ngồi trong phòng bệnh, từ lúc Tiêu Lăng Phong im lặng khỏi đây, vẫn ngồi dưới đất, vẫn luôn ngóng trông, Tiêu Lăng Phong hối hận, đau lòng, trở lại tìm , nhưng… đợi lâu như vậy, lòng của cũng nguội lạnh rồi…

      Cạch!!! Nghe thanh mở cửa, ngẩng đầu lên. Nhìn vẻ mặt xám xịt của Tiêu Lăng Phong, chút mừng rỡ vừa xuất biến mất thấy bóng dáng. cho rằng Tiêu Lăng Phong biết mình hiểu lầm , đến xin lỗi với , nhưng… Giờ phút này, trong mắt nào có áy náy, ràng chỉ có thất vọng, thậm chí là… Căm hận.

      Tiêu Lăng Phong đưa tay đóng cửa phòng, giờ phút này, người ngồi dưới đất, nước mắt đầy mặt, thoạt nhìn nhu nhược… Nhưng, chính bé nhu nhược này lại làm ra những chuyện kinh khủng này. Đây vẫn là mà từ đến lớn luôn bảo vệ sao?

      “Lăng Phong?” Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, đột nhiên Đường Nhã Đình cảm thấy hối hận vì mình nhất thời xúc động. Tại sao lại như vậy chứ. “Lăng Phong, phải tin em, em có làm, lúc đó em tức giận nên mới vậy, phải tin tưởng em, có được …” tỏ vẻ đáng thương cầu xin Tiêu Lăng Phong. Lăng Phong, chỉ cần em xin lỗi là giống như trước đây, tha thứ cho em, có phải

      Hết chương 108.
      Last edited: 22/4/16
      heo điên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 109: Dịu dàng giống như từng quen biết

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong nhìn Đường Nhã Đình nước mắt rơi đầy mặt, trái tim chợt khẽ co rút lại.

      “Tại sao em lại biến thành như vậy?” Tiêu Lăng Phong đau lòng hỏi. “Nhã Đình đơn thuần, lương thiện của tôi đâu rồi?”

      “Lăng Phong, tin em lần này , lần là được rồi.” Đường Nhã Đình cầu xin. “Tin em, em có làm.”

      “Tại sao đến lúc này rồi mà em còn muốn gạt ?” Tiêu Lăng Phong lớn tiếng hỏi. “Nhã Đình, chẳng qua muốn nghi ngờ em, chứ phải người ngu!”

      “Lăng Phong, em có làm!” Đường Nhã Đình khóc ngừng.

      “Em có, vậy đây là cái gì?” Tiêu Lăng Phong ném điện thoại của Đường Cát Nguyên lên giường. “Nhã Đình, em còn muốn cho em biết, đây là cách thức cha em chọn con mồi sao?” Giọng run rẩy. “Ngay cả cha em cũng , chuyện này là do em làm. Nhã Đình, cũng muốn tin tưởng em, nhưng… Chuyện đến bước này, em kêu phải tin tưởng em như thế nào đây…”

      “…”

      “Nhã Đình, tại sao em cứ chịu buông tha cho Diệu Tinh? Cho dù em ghét ấy, nhưng sao em có thể làm ra chuyện như vậy? Em có biết, ấy chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi !” Nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cảm thấy tim mình bị nắm kéo về mọi phía. “Cho dù em muốn làm vậy, Đường Nhã Đình, tại sao em lại tàn nhẩn để cho biết? Em chuẩn bị mọi thứ rất tốt rồi, có đúng , em cho ấy ăn mặc rực rỡ chói lọi, chính là muốn đưa ấy cho cha em!”

      “Em có!” Đường Nhã Đình hét lên. “Lăng Phong, tin em lần, có được ?” Đường Nhã Đình khóc ngừng. “Em cũng biết tại sao cha em lại có hình, em biết!”

      tin em còn chưa đủ sao?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Em an bày mỗi chuyện đều rất hoàn hảo, phải đều ngu ngốc rơi vào bẫy của em, trợ giúp em làm tổn thương Diệu Tinh?” Tiêu Lăng Phong khổ sở cười tiếng. “Nhã Đình, ở trong lòng của em, ngu đến như vậy sao?”

      Đường Nhã Đình khóc, muốn chuyện phải như thế. Tạo sao mọi chuyện lại trở nên như vậy? ràng mấy tiếng trước còn rất tốt. Nhưng…

      “Lăng Phong, nhất định có người hãm hại em, nhất đình là thế!” Đường Nhã Đình giải thích giống như là vừa bắt được ngọn cỏ cứu mạng. “Lăng Phong, là Diệu Tinh, ấy muốn trả thù em…”

      “Đủ rồi!” Tiêu Lăng Phong đẩy Đường Nhã Đình ra. “Đến lúc này rồi mà em vẫn còn đùn đẩy trách nhiệm cho người khác? Nhã Đình, thất vọng về em…”

      “Lăng Phong…”

      “Đừng gọi tôi, đừng gọi tôi nữa.” Tiêu Lăng Phong bi thương hét lên, sau đó xoay người bước nhanh, đây chính là vẫn luôn thương, cưng chiểu, ha ha… lúc này đây, tất cả đều giống như chuyện cười…

      Trời dần sáng.

      Trong phòng bệnh, Diệu Tinh khó chịu nhiu mày. Đây là đâu, mình còn sống hay

      Chậm rãi mở mắt ra, trong hơi thở, là mùi thuốc sát trùng mà gần đây quen thuộc đến mức thể hơn được nữa. Nhưng cả phòng trắng xóa, Diệu Tinh cười khổ, kỳ lạ, gần đây mình sao có duyên với bệnh viện đến như vậy chứ…

      Bên cạnh giường, Alex ngồi ngủ, nhìn qua dáng vẻ cũng yên ổn. Chân mày thỉnh thoảng khẽ cau lại. Dưới ánh mặt trời, những sợi tóc của có vẻ cực kỳ đen bóng. Gương mặt trắng nõn, những sợi lông tơ đón lấy ánh nắng mặt trời, đắm chìm trong tầng ánh sáng vàng óng…

      “Mộ Thần…” Diệu Tinh thất thần, tay còn nghe theo khống chế của , nâng lên, nhàng vén những sợi tóc của . Khẽ vuốt gương mặt của

      Dường như là cảm giác trở về trước đây, vào những lúc mình ngã bệnh, mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy, vĩnh viễn là Mộ Thần, dù thời tiết nào, giờ nào, chỉ cần thoải mái, là người đầu tiên xuất , nắm lấy tay , túc trực bên giường…

      “Mộ Thần.” Đầu ngón tay Diệu Tinh run rẩy, khóe mắt chảy ra giọt nước mắt…

      Rơi tên gương mặt Alex, dịu dàng đánh thức , mở mắt, nhìn thấy Diệu Tinh tỉnh vội vàng đứng dậy, rầm~ động tác quá dồn dập nên vấp phải cái ghế, đột nhiên có tiếng động vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh trở nên ầm ĩ.

      “Diệu Tinh, em khỏe ? Em làm sao vậy, vết thương có đau ? Có chỗ nào thoải mái ?” Alex lo lắng hỏi, vết bầm nôi khó môi giật giật theo từng lời của .

      Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Alex, Diệu Tinh khẽ cười. “Em vẫn ổn, làm sao vậy? Có đau ?” nhìn vết bầm ở khóe miệng , trong lòng có chút đau đớn.

      Alex sờ sờ khóe miệng, sau đó lắc đầu cái. “ đau. Diệu Tinh, chỉ cần em có việc gì là tốt rồi!” ta xong, giang hai tay ôm lấy Diệu Tinh. “Em có việc gì là tốt rồi, đấy…” có chút hốt hoảng, nhưng trong giọng lại là cảm giác may mắn, dường như muốn , cuối cùng có chuyện gì xảy ra…

      Đầu ngón tay Diệu Tinh có chút run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay lên ôm lấy Alex. Giờ phút này, rốt cuộc cũng cảm thấy an toàn, còn phải run rẩy sợ hãi nữa.

      “Alex, cảm ơn , cảm ơn .” Diệu Tinh xong, hàng nước mắt lăn khỏi mí mắt.

      “Được rồi, sao rồi, ngốc, đừng khóc nữa.” Alex khẽ an ủi. Đưa ngón cái ra, dịu dàng lau nước mắt của Diệu Tinh. “Diệu Tinh, sao em có thể đến cái nơi nguy hiểm đó. Nếu phải nghịch ngợm, định vị điện thoại của em, dám nghĩ xảy ra chuyện gì.”

      Làm sao lại đến nơi đó? cũng muốn đến, nhưng ngờ, Tiêu Lăng Phong lại đưa cho người khác lần nữa…

      “Diệu Tinh, sau này bảo vệ em tốt, em cần sợ!” Alex khẽ vuốt ve mái tóc dài của Diệu Tinh, đưa ra lời hứa hẹn…

      Diệu Tinh nhắm mắt lại, nghe lời hứa của Alex, trái tim đóng băng từ rất lâu lại cảm thấy có chút ấm áp…

      “Diệu Tinh, để cho chăm sóc em, có được hay , hứa để em bị tổn thương, Diệu Tinh, làm cho em trở thanh người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này!” dịu dàng cam đoan, Diệu Tinh như lại nhìn thấy, giữa trưa hè năm đó, lúc Mộ Thần mười chín tuổi, nắm lấy tay , đưa ra lơi cam kết cả đời với

      Bởi vì lời của Alex mà trong lòng Diệu Tinh vẫn mãi thể bình tĩnh lại được. trong lòng run sợ, trong mắt đong đầy nước mắt…

      “Diệu Tinh, thích em, để chăm sóc em, có được hay ?” ta nắm lấy tay Diệu Tinh, đặt vào ngực của mình.

      Diệu Tinh mấp máy môi, nhưng lâu mà vẫn thể phát ra tiếng nào, ấy ấy ? Nhưng, lấy gì đáp lại đây, lúc này đây, ngay cả tự do của cơ thể cũng có, có quyền lợi gì mà đáp lại tình cảm của người khác, bản thân mình bẩn thỉu đến vậy làm sao có thể xứng với Alex thánh thiện…

      “Alex, …”

      “Diệu Tinh, cần phải trả lời nhanh như vậy, suy nghĩ chút có được ? Em cần sợ, Diệu Tinh, giúp em, bảo vệ em, bảo vệ người nhà em, cho nên, Diệu Tinh, em cần phải sợ hãi nữa…”

      Hết chương 109.
      Last edited: 22/4/16
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :