1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng tình nhân - Hải Diệp (126)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 100: Là do em bị xui xẻo

      Editor: ViVu

      “Những người khác hề quan trọng.” Diệu Tinh lặp lại lời Tiêu Lăng Phong. “Chỉ vì muốn bảo vệ ấy.” Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, đột nhiên cười tiếng. “Trong đó bao gồm cả việc giúp ấy loại bỏ những trở ngại sao? Tiêu Lăng Phong, người bị bỏ thuốc là tôi, suýt chút nữa bị luân phiên cưỡng hiếp là tôi, tại sao người bị gày bẫy hãm hại là tôi, mà người bị ổn thương, phải chịu uất ức vẫn là tôi.”

      “Vậy là do em xui xẻo!”

      câu của là coi như xong sau, Tiêu Lăng Phong, vậy những thứ tôi phải chịu, là gì hả? Tôi phải đòi lại!” Diệu Tinh gào thét, giọng hơi khàn khàn. “Chuyện này, tôi bỏ qua như vậy, Tiêu Lăng Phong, tôi muốn báo cảnh sát, muốn đòi lại công bằng, tôi cũng muốn cho mọi người biết bộ mặt của các người!” Diệu Tinh xong muốn chạy ra ngoài.

      “Em thử báo cảnh sát xem!” Tiêu Lăng Phong nắm chặt bả vai Diệu Tinh. “Trình Diệu Tinh, em dám báo cảnh sát, tôi quan hệ của chúng ta cho Trình Ngự biết.” Báo cảnh sát. Làm sao có thể, nếu như kinh động cảnh sát, liên quan đến hai vụ án mạng, dù là Nhã Đình hay Diệu Tinh đều phải chuyện tốt.

      “…”

      “Trình Diệu Tinh, em ngoan ngoãn, cuộc sống mọi người đều yên ổn, nếu … Diệu Tinh, đừng trách tôi cảnh tỉnh em.” vừa vừa lau nước mắt Diệu Tinh… “Uất ức của em, tự mình biết là tốt rồi, cần để mọi người đều biết. Nếu như em để ý đến việc cha mẹ em biết chuyện suýt chút nữa em bị người ta cưỡng hiếp, được, tôi ngăn cản em.” Tiêu Lăng Phong , cố gắng khai thông Diệu Tinh. “Hay là, muốn tài xế đưa em đến sở cảnh sát. Tôi cho em mượn luật sư của tập đoàn, thấy thế nào?”

      “Khốn kiếp!” Diệu Tinh quát tiếng, tay nâng lên, còn chưa kịp đụng vào Tiêu Lăng Phong bị nắm chặt.

      “Diệu Tinh, tôi dễ dàng tha thứ cho em nhiều lần, nên được voi đòi tiên.” xong hất tay Diệu Tinh ra. “Đến bây giờ nhà họ Trình đều dựa vào tôi. Cho nên, đừng cảm thấy mình uất ức, vì cha của em muốn em giao ra thân xác em cũng ngại, em còn để ý chút oan ức này sao?”

      “Tiêu Lăng Phong, có biết với người phụ nữ thứ gì là quan trọng nhất ?”

      “Ngàn vạn lần em đừng với tôi là danh tiết.” Tiêu Lăng Phong buồn cười nhìn Diệu Tinh. “Là người đàn ông của em, tôi ngại, vì sao em còn quên được. Huống chi, hôm đó xảy ra chuyện gì.”

      “Vậy có biết, tại tôi chỉ hận tại sao thể giết chết .” Diệu Tinh cắn chặt răng.

      “Vậy chờ đến lúc em có năng lực rồi hãy .” Trong lòng Tiêu Lăng Phong đau xót. Trong mắt Diệu Tinh chỉ có căm hận, hề che giấu… Giống như rất tiếc thể dao giết chết . “Diệu Tinh, chờ lúc em có khả năng giết tôi, rồi hãy thù hận, uất ức của em…” Tiêu Lăng Phong nắm chặt tay Diệu Tinh, kéo bàn tay run rẩy của đến bên môi, hôn cái mạnh.”

      “Buông tay!” Diệu Tinh lạnh lùng .

      “Tôi buông thế nào?” quan tâm thái độ ác liệt của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cười hỏi, “Em quên, hôm qua chúng ta vẫn còn vui vẻ như vậy…”

      câm miệng!” Diệu Tinh kịch liệt né tránh cơ thể Tiêu Lăng Phong, kết quả lại bị ôm chặt hơn. “ buông tôi ra, Tiêu Lăng Phong, bằng , tôi la lên cứu mạng!”

      “Diệu Tinh, trong lòng tôi rất đau.” Tiêu Lăng Phong xong, để ý đến giãy giụa của Diệu Tinh, ôm vào lòng. “Tại sao… Tại sao lại biến thành như vậy…” khẽ nỉ non, biết là hỏi chính mình, hay hỏi Diệu Tinh. Chỉ muốn ôm chặt vào trong ngực, muốn hôn lên môi

      “Khốn kiếp!” Diệu Tinh quát tiếng, đẩy mạnh Tiêu Lăng Phong ra, xoay người chạy .

      Ngồi trước bàn làm việc, Tiêu Lăng Phong vẫn thể bình tĩnh được. Đoạn ghi của Lisa vẫn quấn lấy các dây thần kinh của , mỗi sợi dây thần kinh đều bị xoắn đến phát đau… đau đớn và chế giễu trong mắt Diệu Tinh càng giống như tấm lưới quấn chặt lấy

      Nhã Đình, sao em có thể đối xử với như vậy. Rắc!!! Cây viết trong tay bị nắm chặt đến vỡ vụn. Những mảnh sắc bén đâm vào lòng bàn tay , máu đỏ tươi từ từ chảy ra ngoài, theo các kẽ tay mà rơi tí tách xuống bàn…

      Tại sao càng muốn đối mặt chân tướng lại càng trôi nổi mặt nước… Buổi sáng, vừa mới nghĩ chuyện này liên quan đến Nhã Đình, vậy mà chỉ trong chốc lát, lại được bóc trần đặt trước mắt

      Nhã Đình, trái tim của , dễ dàng bị em lợi dụng sao như vậy sao? Chỉ vì em, tình nguyện làm tất cả, vì bảo vệ em, có thể vứt bỏ tất cả, nhưng… Em lại đối xử với như vậy sao?

      Diệu Tinh thất hồn lạc phách đường, mỗi câu của Tiêu Lăng Phong đều giống như con dao sắc nhọn đâm cho thương tích khắp người…

      “Bị oan ức, là do tôi xui xẻo?” Diệu Tinh cười châm chọc. Xui xẻo mà tôi nhận lấy còn chưa đủ nhiều sao? Từ lúc gặp , tôi còn may mắn nữa rồi. bước , mấy lần đụng vào người qua đường, sau đó thất hồn lạc phách xin lỗi.

      Đường Nhã Đình lái xe đường, cuối cùng Hạ Cẩm Trình cũng đồng ý xem xét, mọi chuyện có thể xoay chuyển rồi, nhân lúc dừng chờ đèn đỏ, nhìn về kính chiếu hậu trang điểm lại.

      Đúng lúc này, bóng dáng Diệu Tinh chạm vào tầm mắt, hơi sửng sốt, hề do dự dừng xe bên lề, theo, nhìn dáng vẻ thất thỉu của ta, chắc là xảy ra chuyện gì! Nhưng mà đó là việc tốt gì đây? hả hê hát ngân nga. theo Diệu Tinh vào quá cà phê.

      Quán cà phê.

      Hạ Cẩm Trình lo lắng khuấy ly cà phê, vẫn nên chuyện này với Diệu Tinh, đột nhiên hẹn gặp mặt, lại có chuyện gì đây, trong điện thoại… cảm xúc của Diệu Tinh ổn lắm.

      “Diệu Tinh, ở đây.” Nhìn thấy Diệu Tinh vào, Hạ Cẩm Trình đứng dậy. Mắt sưng đỏ, nhìn qua chắc là vừa mới khóc. “ xảy ra chuyện gì?”

      cũng biết. Có phải ?” Diệu Tinh nhìn chằm chằm Hạ Cẩm Trình. “ cũng biết mọi chuyện đều do Đường Nhã Đình làm có đúng !”

      “…” ngờ Diệu Tinh hỏi như vậy, trong thời gian ngắn, biết phải phản ứng thế nào.

      cũng biết, tại sao với em?”

      “Diệu Tinh, em gì vậy?” Hạ Cẩm Trình cúi người nhìn Diệu Tinh. “ xảy ra chuyện gì?”

      “Em nghe thấy rồi!”

      “Diệu Tinh, em gì vậy!” Hạ Cẩm Trình lo lắng nắm tay Diệu Tinh. “Xảy ra chuyện gì, em cứ từ từ .”

      “Chuyện hôm nay và Đường Nhã Đình gặp mặt, em biết rồi.” Diệu Tinh ngước mắt nhìn Hạ Cẩm Trình. “ sớm biết, sớm hoài nghi, Cẩm Trình, tại sao với em, phải , chúng ta là bạn bè sao? Hay là cũng cảm thấy, bị những uất ức đó đều do bản thân em xui xẻo…”

      Hết chương 100.
      Last edited by a moderator: 31/1/16
      heo điên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 101: ấy có chuyện gì, tôi để cả nhà em chôn cùng

      Editor: ViVu

      Hạ Cẩm Trình nhìn Diệu Tinh, mỗi câu chữ của đều như con dao khoét sâu vào trái tim .

      “Diệu Tinh, em cái gì vậy?” Hạ Cẩm Trình tới. “Em có biết em như vậy, rất đau lòng ? Em biết , nhìn em khổ sở, càng đau đớn hơn.”

      “Vậy biết khi nào!” Diệu Tinh hỏi. “Cẩm Trình, tại sao biết cũng với em, có phải cũng muốn che giấu giúp Đường Nhã Đình.” Giọng Diệu Tinh run rẩy.

      “Làm sao có thể giúp ta ức hiếp em!” Hạ Cẩm Trình tức giận hỏi. “Diệu Tinh, biết nhau lâu như vậy, chẳng lẽ lòng của như thế nào, em còn hiểu hay sao?” nâng mặt Diệu Tinh lên. “Diệu Tinh, biết em nghe được những gì, nhưng… đảm bảo, dù làm bất cứ chuyện gì cũng đều vì tốt cho em! Em hiểu chưa?”

      Vì tốt cho em? Diệu Tinh từ từ ngước mắt lên.

      “Diệu Tinh, trước đây cũng chỉ nghi ngờ những việc này mà thôi, hôm nay mới biết hết mọi chuyện.” Hạ Cẩm Trình nắm lấy bả vai Diệu Tinh. “ cũng suy nghĩ có nên chuyện này với em và Tiêu Lăng Phong hay …” Hay là, dùng bí mật kia để đổi lấy tự do cho em.

      cần cho ta biết.” Diệu Tinh lắc đầu. “ ta biết rồi, cũng làm gì cả!” Đột nhiên Diệu Tinh cười tiếng.

      “Diệu Tinh, em làm sao vậy?”

      “Chuyện này, là em nghe được từ chỗ ta, nhưng… có biết ta ? ta muốn em làm như có chuyện gì xảy ra, ta , đều do em xui xẻo…” Diệu Tinh siết chặt nắm đấm. “Cẩm Trình, tại sao ta có thể đối xử tàn nhẫn với em đến thế? Tại sao ta có thể tổn thương em cách trắng trợn như thế?”

      Ngực Hạ Cẩm Trình từng trận đau thương. Vì Tiêu Lăng Phong thị phi bất phân mà tức giận, nhưng cũng vì chính mình biết phải làm sao mà sầu bi. Chỉ chuyện đơn giản thế này, Diệu Tinh phản ứng kịch liệt như vậy… Nếu như ấy biết, mình còn có chuyện nghiêm trọng hơn gạt ấy, có phải ấy bao giờ để ý tới mình nữa hay ?

      Đường Nhã Đình tựa vào cửa sổ, tay ta đè chặt ngực. Làm sao lại như vậy, tại sao? phải mọi chuyện có thể xoay chuyển sao? Tại sao Tiêu Lăng Phong lại biết, tại sao Trình Diệu Tinh lại nghe được chuyện này từ Tiêu Lăng Phong, chẳng lẽ… ta vẫn luôn điều tra chuyện này? Tay Đường Nhã Đình càng lúc càng siết chặt. Vậy mình phải đối mặt với Tiêu Lăng Phong như thế nào đây? ấy coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng… ta làm sao có thể xem như chưa xảy ra chuyện gì cả, Tiêu Lăng Phong dễ dàng tha thứ cho người lừa gạt, lợi dụng ta. Nếu… Nếu như vì vậy mà ta để ý đến , vậy phải làm sao. , được, như vậy rất kinh khủng!

      “Tôi tuyệt đối cho phép chuyện đó xảy ra, tuyệt đối cho phép.” Đường Nhã Đình lẩm bẩm, xoay người chạy . biết dùng cách gì, nhất định phải giữ lại Tiêu Lăng Phong.

      Tâm trạng Diệu Tinh vẫn cách nào bình tĩnh lại được. Bên tai của , vẫn vang vọng câu của Tiêu Lăng Phong. “Tôi chỉ muốn bảo vệ Nhã Đình, những người khác, đều quan trọng…”

      “Diệu Tinh.” Hạ Cẩm Trình nắm lấy tay . “Tin tưởng . giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.” xong, cẩn thận ôm lấy . Diệu Tinh, dẫn em rời khỏi đây, có bất kỳ ai có thể ngăn cản

      Tiêu Lăng Phong ra khỏi phòng làm việc. Có số việc, mặc dù biết đó là , nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Đường Nhã Đình ra, ít nhất, cần có lời giải thích, giải thích tại sao lại làm như vậy…

      Đường Nhã Đình ngồi giường, nhìn điện thoại vang lên từng hồi chuông, càng lúc càng có cách nào thở được, ngón tay nắm chặt khăn trải giường.

      “Bây giờ biết được rồi, thể chờ đợi chất vấn em sao?” cười khổ. “Tiêu Lăng Phong, có biết , em làm tất cả đều vì , nếu như phải hay thay đổi, cho em cam giác an toàn, em làm ra những chuyện như vậy sao. Em cũng là phụ nữ, em cũng mềm yếu, cũng muốn sống hạnh phúc…” Đường Nhã Đình vừa nỉ non vừa đứng dậy, ta đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xe Tiêu Lăng Phong chạy tới, ta nở nụ cười, nhanh… Vẫn còn rất nhanh…

      Tiêu Lăng Phong bước vào phòng khách nhà họ Đường, thậm chí chờ người làm thông báo, chạy thẳng lên lầu.

      “Nhã Đình!” cố gắng khắc chế lửa giận của mình, nhưng trong giọng lại vẫn còn tràn đầy tức giận. “Em ra đây, có chuyện muốn hỏi em…” , lời lại dừng bờ môi.

      Trong phòng ngủ hề có động tĩnh của Đường Nhã Đình, trong lòng Tiêu Lăng Phong đột nhiên căng thẳng, đến bên giường. Đường Nhã Đình nằm sàn nhà, trong tay còn cầm con dao gọt trái cây. Mũi dao đâm sâu vào cơ thể ta.

      “Nhã Đình!” Tiêu Lăng Phong ngồi xổm xuống, ôm Đường Nhã Đình vào trong ngực. “Em làm chuyện gì vậy?”

      Đường Nhã Đình từ từ mở mắt. Nhìn Tiêu Lăng Phong, trong mắt dâng đầy nước mắt, nhanh chóng lăn ra ngoài.

      “Lăng Phong, em… em, xin lỗi.” mếu máo. Ho tiếng, máu tươi chảy ra khỏi khóe môi…

      “Nhã Đình, tại sao, xảy ra chuyện gì?” Tiêu Lăng Phong khẩn cấp đè vết thương chảy máu của Đường Nhã Đình. Giờ phút này, quên mất mục đích mình tới đây. “Chúng ta bệnh viện, chúng ta bệnh viện.” Tiêu Lăng Phong lo lắng lêu lên.

      cần lo cho em.” Đường Nhã Đình bất lực giãy giụa. “Lăng Phong, em là người phụ nữ xấu xa, cần lo cho em.” Đường Nhã Đình ấm ức khóc nức nở, nhìn qua rất giống như cực kỳ áy náy. “ xin lỗi…”

      “Nhã Đình, đừng nữa, có chuyện gì, chúng ta sau. Bây giờ bệnh viện trước có được ?” lo lắng , dáng vẻ yếu ớt của Đường Nhã Đình giống như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.

      cần, em muốn!” Đường Nhã Đình lắc đầu. Diệu Tinh , biết… biết mọi chuyện đều do em làm.” Đường Nhã Đình khóc, máu ngừng chảy ra khỏi miệng. ta vừa khóc vừa tỏ vẻ áy náy, nhưng vẫn quên kéo Diệu Tinh xuống nước, gián tiếp cho Tiêu Lăng Phong biết: đây đều là Diệu Tinh với em.

      “Nhã Đình, em đừng suy nghĩ lung tung.” Tiêu Lăng Phong lắc đầu . “Chúng ta…”

      “Chuyện là do em làm, xin lỗi, nhưng mà em phải cố ý.” Đường Nhã Đình tiếp tục khóc. “Lăng Phong, chán ghét em rồi, có đúng , cần em nữa có phải ?” ta khóc lóc kể lể. “ cần phải lo cho em, cần lo cho em. giận em, cần em nữa, em sống còn ý nghĩa gì nữa.”

      “Nhã Đình, đừng nữa, nghe lời , chúng ta bệnh viện, có được ?” Tiêu Lăng Phong xong, ôm lấy Đường Nhã Đình. Nhìn vũng máu mặt đất, cảm thấy huyệt thái dương nhảy thình thịch. “Nhã Đình, em ngoan ngoãn rời , nghe lời nào, bây giờ chúng ta bệnh viện!” khẽ hôn Đường Nhã Đình, ôm chạy . Trình Diệu Tinh, em lại có thể với Nhã Đình, hôm nay ấy có chuyện gì, tôi để cả nhà em chôn cùng…

      Hết chương 101.
      Last edited: 31/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 102: Kỹ năng diễn xuất xuất sắc

      Editor: ViVu

      Lúc Hạ Cẩm Trình cố gắng an ủi Diệu Tinh nhận được điện thoại của Tiêu Lăng Phong, nghe Đường Nhã Đình cắt cổ tay, cứ ngỡ mình nghe nhầm, mấy tiếng trước ta còn bàn điều kiện với mình, vậy mà chỉ mới mấy tiếng xảy ra chuyện như vậy… “Trình Diệu Tinh, ai cho em chuyện này với Nhã Đình.” Diệu Tinh vừa mới bước vào bệnh viện, Tiêu Lăng Phong đón chào bằng câu đó.

      “Ai với là tôi với ấy chuyện này?” Diệu Tinh khó hiểu nhìn Tiêu Lăng Phong. “Là ấy sao?”

      “Chẳng lẽ đúng sao?” Tiêu Lăng Phong tức giận rống to. “Chuyện này, ngoại trừ em và tôi còn có ai biết được!” nắm bả vai Diệu Tinh. “Em với ấy cái gì? Tại sao ấy lại tự sát?”

      “Làm sao tôi biết!” Diệu Tinh hét lên, đẩy Tiêu Lăng Phong ra. “Tiêu Lăng Phong, dựa vào đâu mà chất vấn tôi?”

      “Lăng Phong, bình tĩnh chút!” thích nhìn Tiêu Lăng Phong hô to gọi , Hạ Cẩm Trình kéo Diệu Tinh đến bên cạnh. Động tác bảo vệ vô thức của ta tựa như cái tát vang dội, tát mạnh vào mặt Tiêu Lăng Phong. Như cho biết, nhìn , tổn thương và nghi ngờ Diệu Tinh vĩnh viễn đều là ngươi, mà bảo vệ ấy mãi mãi là người đàn ông khác.

      tôi phải tỉnh táo như thế nào đây, Hạ Cẩm Trình, Nhã Đình tự sát, ấy tự sát!” Tiêu Lăng Phong gào thét.

      “Diệu Tinh luôn ở bên cạnh tôi, ấy hoàn toàn hề gặp Đường Nhã Đình!” Hạ Cẩm Trình quát trở lại, “Tiêu Lăng Phong, lương tâm có thể ngay thẳng chút được . Đường Nhã Đình bị thương, đau lòng, nhưng còn Diệu Tinh sao? có từng nghĩ, từ đầu đến cuối, ấy mới là người bị hại hả?”

      “…” Đột nhiên Tiêu Lăng Phong biết phải gì.

      “Tôi là người bị hại, là do tôi xui xẻo!” Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, khẽ cười. “Tiêu Lăng Phong, là ta sao. là do tôi cho ấy biết ?” Thấy Tiêu Lăng Phong dám trả lời, Diệu Tinh mỉm cười. “Tôi biết ngay mà, lời của ta, luôn là chứng cứ để định tội tôi…” Diệu Tinh gật đầu. “Tôi chỉ lần. Tiêu Lăng Phong, tôi chưa từng làm.”

      “Tiêu Lăng Phong, đến khi nào mới có thể, công bằng với tôi chút.” Diệu Tinh mệt mỏi hỏi.

      Lời của Diệu Tinh làm tận sâu trong trái tim của Tiêu Lăng Phong đau nhói cái, mỗi câu, đều rất mệt mỏi nhưng lại kịch liệt lên án . Tiêu Lăng Phong tiến lên bước, nhìn Diệu Tinh nước mắt lưng tròng, giơ tay lên, muốn thay Diệu Tinh lau . Diệu Tinh khẽ quay mặt, tránh đụng chạm này…

      Lúc Tiêu Lăng Phong muốn gì đó cửa phòng cấp cứu mở ra.

      “Bác sĩ, tình hình bệnh nhân thế nào rồi?” Thu hồi những lời áy náy, Tiêu Lăng Phong chạy đến bên cạnh bác sĩ.

      “Yên tâm ! Vết thương được may lại rồi. Vết thương , sâu lại phát kịp thời, tại ấy chỉ hôn mê, chờ thuốc hết tác dụng tỉnh lại!”

      Nghe bác sĩ vậy, Tiêu Lăng Phong mới thở phào nhõm, nhìn Đường Nhã Đình mặt mũi trắng bệch, được đẩy ra ngoài, trong lòng Tiêu Lăng Phong đau đớn. tới, nắm lấy tay Đường Nhã Đình.

      “Nhã Đình, trách em, cho nên, em đừng có chuyện gì có được .”

      Diệu Tinh đứng sau lưng Tiêu Lăng Phong, nhìn đau lòng ôm Đường Nhã Đình vào trong ngực.

      “Cẩm Trình, có phải chỉ cần có tình dù phạm lỗi gì cũng đều có thể bao dung được đúng ?”

      Giọng Diệu Tinh rất , lại nặng nề đâm vào trái tim , lâu sau mới có thể lấy lại hô hấp, từ từ quay mặt sang nhìn Diệu Tinh. Trong khoảnh khắc đó ý thức được, ra trong lúc vô tình, tổn thương Diệu Tinh quá sâu, sâu đến mức thể xóa nhòa…

      Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

      Đường Nhã Đình từ từ mở mắt, bụng rất đau, làm rên tiếng.

      “Ưm…”

      “Nhã Đình!” Nghe Đường Nhã Đình phát ra thanh, Tiêu Lăng Phong bước vội đến bên giường, ôm Đường Nhã Đình vào ngực. “Em làm sợ muốn chết!” Tiêu Lăng Phong nhắm mắt lại, giống như vẫn chưa thoát ra khỏi sợ hãi vừa rồi. “Sao em lại ngốc như vậy? Có đau ?”

      Dáng vẻ khẩn trương của Tiêu Lăng Phong làm cho thở phào nhõm, cho nên… Mình thành công có đúng , tự sát thành công làm cho Tiêu Lăng Phong đau lòng. Vậy tốt, vậy tốt. Sau này, chỉ cần biểu tốt chút, hết chuyện thôi. khẽ cười. Tay từ từ ôm lấy eo Tiêu Lăng Phong.

      “Lăng Phong.” Đường Nhã Đình mếu máo. “ xin lỗi, dọa rồi có phải . Em ý!” lúng túng lắc đầu. diienn... da...n

      lee...quys...ddoon“ sao, có việc gì! Nhã Đình, chỉ cần em có việc gì là tốt rồi.” Tiêu Lăng Phong nhàng vuốt tóc Đường Nhã Đình. Chỉ cần em có việc gì, là được rồi… lầm bầm, tay vô thức siết chặt lại.

      “Lăng Phong, em cho rằng bao giờ để ý đến em nữa, em sai rồi.” Đường Nhã Đình nức nở. “Em… Em biết tại sao mình lại như thế. Em… Em khống chế được mình, Lăng Phong, em rất sợ, em sợ cần em nữa! Mỗi ngày em đều nằm mơ thấy rời bỏ em!” Đường Nhã Đình khóc oa oa. “Mỗi ngày em đều rất sợ. Lăng Phong, em thể !”

      “Được rồi, Nhã Đình, sao, sao rồi!” Tiêu Lăng Phong an ủi, cầm bàn tay bé lạnh buốt của . “Đừng suy nghĩ lung tung. Làm sao có thể cần em?”

      “Lăng Phong, em rất sợ rời bỏ em.” Đường Nhã Đình khóc lóc, ôm chặt Tiêu Lăng Phong, giống như sợ ta trách móc. “Em sai rồi, sau này em dám nữa đâu, Lăng Phong, đừng bỏ em lại mình có được !” luống cuống khóc, ngừng nắm chặt vạt áo Tiêu Lăng Phong.

      “Bé ngốc, phải vẫn ở đây sao, em sợ cái gì?” Tiêu Lăng Phong đau lòng trách cứ. “Làm sao bỏ em được!” Tiêu Lăng Phong kiên nhẫn an ủi.

      “Nhưng …” Đường Nhã Đình khóc càng to hơn. “ lâu rồi đến hôn của chúng ta, Lăng Phong, còn em, còn cần em nữa có đúng .” ta xong, khóc càng dữ dội hơn.

      “Dĩ nhiên phải!” Tiêu Lăng Phong lắc đầu. “Nhã Đình, sao em lại nghĩ như vậy?” Tiêu Lăng Phong lau nước mắt cho Đường Nhã Đình, trong mắt lại có chút hốt hoảng. “Làm sao nhớ em!”

      “Nhưng… Nhưng đến thăm em, Lăng Phong, có phải Diệu Tinh rồi , em nhìn thấy hai người ở chung với nhau…” Oa oa… ta khóc càng đau lòng hơn.

      “Nhã Đình, em bậy gì đó, tức giận đấy.” Mặt Tiêu Lăng Phong sa sầm. “Gần đây rất bận rộn, công ty vừa mới nhận mấy hợp đồng, nên thể thường xuyên đến thăm em! Nhã Đình, đừng suy nghĩ lung tung. cưới em nhất định cưới em.”

      “Có ?” Đường Nhã Đình hỏi.

      “Đương nhiên là !” Tiêu Lăng Phong mỉm cười, gật đầu, khẽ hôn lên trán Đường Nhã Đình. “Nhã Đình, chúng ta kết hôn mà!” Tiêu Lăng Phong khẽ , tránh khỏi cau mày, lúc trước, chỉ cần nghĩ đến cưới Đường Nhã Đình, cảm thấy hạnh phúc, nhưng… Tại sao bây giờ, lại cảm thấy rất mệt mỏi, rất đau lòng…

      Đường Nhã Đình hạnh phúc tựa vào ngực Tiêu Lăng Phong. Khóc sụt sùi lát, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệu Tinh cách đó xa. Trong nháy mắt, nước mắt chảy ra càng dữ dội hơn.

      “Diệu Tinh!” ta kêu lên, lảo đảo nghiêng ngã xuống giường. Tiêu Lăng Phong kịp giữ ta lại. “Diệu Tinh, xin lỗi!” xong, phịch tiếng, ta quỳ mặt đất. Đầu gối đập xuống đất vang lên tiếng ràng.

      “Nhã Đình, em làm gì vậy?” Tiêu Lăng Phong bước lên mấy bước, muốn đỡ ta dậy.

      đừng xen vào.” Đường Nhã Đình khóc lớn. “Chuyện này là tôi làm sai, Diệu Tinh, tha thứ cho tôi có được !” khóc lóc, giơ tay lên tự tát mình cái.

      “Nhã Đình!” Tiêu Lăng Phong hoảng sợ hét lên, ôm lấy Đường Nhã Đình, tránh cho tự làm mình bị thương.

      Diệu Tinh nhìn thẳng vào Đường Nhã Đình quỳ trước mặt , trong lòng đắng chát. Tha thứ?

      “Diệu Tinh, là tôi nhất thời hồ đồ, cho nên mới làm ra chuyện như vậy. tha thứ cho tôi có được ! Là tôi nên suy nghĩ lung tung, tôi nên nghi kỵ và Lăng Phong. Diệu Tinh tôi biết sai rồi, tha thứ cho tôi lần có được …” khóc đến run rẩy, vết thương vừa mới cầm máu lại chảy máu ra. “Tôi cố ý, là tôi sợ mất Lăng Phong, Diệu Tinh, tha thứ cho tôi, có được …” đưa tay ra, run rẩy nắm lấy ống quần Diệu Tinh.

      Trong lòng Diệu Tinh vô cùng chua xót.

      “Nhã Đình, em đứng lên trước , vết thương của em chảy máu rồi!” Tiêu Lăng Phong muốn đỡ lên mấy lần, nhưng đều bị tránh ra.

      “Em muốn Diệu Tinh tha thứ cho em, bằng , em đứng lên!” ta lắc đầu.

      Tiêu Lăng Phong vô thức nắm chặt tay, lúc này đây, cực kỳ tự trách, vô cùng áy náy, cảm thấy, Đường Nhã Đình làm tất cả đều là vì . Là thể cho ấy cảm giác an toàn, là… là để sợ mất , cho nên, mới làm ra chuyện như vậy.

      “Nhã Đình, em đứng lên trước được , Diệu Tinh trách em đâu!” Tiêu Lăng Phong an ủi.

      “Lăng Phong, em rất hối hận, em cũng muốn chuyện này, em có ý gì khác, em chỉ muốn ghét ấy mà thôi. Nhưng… Nhưng sau này mọi chuyện càng lúc càng nghiêm trọng, nên em càng dám . Em sợ các người trách em…”

      “Nhưng hôm nay phải cũng ra sao!” Hạ Cẩm Trình khinh thường. “Đường Nhã Đình, sợ hãi, nghi kỵ có thể trở thành lý do để tổn thương người khác sao? cứ diễn trò mãi như vậy, thấy mệt sao?”

      “Em nghĩ như vậy!” Đường Nhã Đình khổ sở lắc đầu. “Lăng Phong, Cẩm Trình, các hãy tin em, em nghĩ…”

      tin em!” Tiêu Lăng Phong cầm tay Đường Nhã Đình. “Diệu Tinh, Nhã Đình cũng quỳ xuống van xin em, em còn muốn thế nào?” Nhìn vết thương ngừng chảy máu kia, vết thương đó cứ như nứt ra người

      “Tiêu Lăng Phong, xảy ra nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ kêu tôi phải cười : sao, Đường tiểu thư, tôi trách sao?” Giọng Diệu Tinh run rẩy. “Nhiều chuyện như vậy, chỉ cần ta câu ‘tôi cố ý’ xong chuyện sao?”

      Ngực Tiêu Lăng Phong vì từng câu của Diệu Tinh mà khó chịu, đúng thế, nhiều chuyện như vậy, dĩ nhiên thể chỉ bằng câu mà giải quyết được. “Nhưng… Chuyện xảy ra rồi, em tha thứ có thể như thế nào…”

      Hết chương 102.
      Last edited: 31/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 103: Đau đến cách nào thở được

      Editor: ViVu

      Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, những lời như vậy mà ta có thể ra được sao.

      “Tiêu Lăng Phong, còn là người sao?” Hạ Cẩm Trình vô cùng tức giận quát. “Đến lúc nào mới có thể tỉnh ra, mới có thể biết được, người người phụ nữ như thế nào.”

      “Cẩm Trình, em biết em sai rồi, đừng như vậy có được …” Đường Nhã Đình ngừng cầu xin. “Diệu Tinh, tôi biết sai rồi, chỉ cần tha thứ cho tôi, muốn tôi làm gì tôi cũng làm!” Đường Nhã Đình hèn mọn .

      “Tôi tha thứ cho , để có thể yên tâm thoải mái gây ra những tổn thương gấp bội cho tôi, có phải …” Diệu Tinh khẽ cười.

      “Trình Diệu Tinh, em phải biết , Nhã Đình cảm thấy áy náy mới cầu xin tha thứ của em!” Tiêu Lăng Phong vui cau mày lại..

      “Nên thái độ của các người căn bản hề quan trọng!” Diệu Tinh . “Nếu là như vậy các người cần gì phải làm những điều dư thừa nữa?” Diệu Tinh thắc mắc.

      “Diệu Tinh…” Đường Nhã Đình ấm ức mếu máo, sau đó ho tiếng.

      “Nhã Đình, em sao vậy?” Thấy Đường Nhã Đình ho khan, Tiêu Lăng Phong khẩn trương đỡ ta lên giường. “Diệu Tinh tha thứ cho em, đừng suy nghĩ lung tung. Bây giờ điều quan trọng nhất là em phải nghỉ ngơi cho tốt, có biết ?” dịu dàng nhắc nhở. di‿ễn✩đ‿àn

      l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Diệu Tinh cảm thấy tình cảnh trước mắt rất là châm chọc, chuyện như nhau, nhưng vì người khác nhau, cho nên cách đối xử cũng giống nhau, nếu như… Nếu như chân tướng là mọi chuyện đều do làm hại Đường Nhã Đình, vậy hôm nay, con dao trong cơ thể Đường Nhã Đình, có phải đâm vào người hay

      Tiêu Lăng Phong an ủi Đường Nhã Đình kích động, dám nhìn Diệu Tinh, cũng có can đảm nhìn rời . Chỉ có thể vờ như hổ thẹn, quan tâm. Diệu Tinh, xin lỗi em, rất rất xin lỗi em… Nhưng tôi từng đồng ý với Nhã Đình, bất cứ lúc nào tôi đều tin tưởng ấy, bảo vệ ấy…

      Đường Nhã Đình nằm giường, giả vờ ngủ say, biết chuyện này, chắc chắn Tiêu Lăng Phong để ý, che chở, cũng chỉ vì lời hứa của , cũng chỉ vì từ đến lớn, ta có thói quen bảo vệ … Lúc này, trong lòng ta nhất định vô cùng áy náy với Diệu Tinh! Tay thầm siết chặt chăn. Nhưng mà sao, Lăng Phong, chỉ cần rời khỏi em, như vậy là đủ rồi.

      Tiêu Lăng Phong đứng ở cửa sổ, cố gắng phát ra tiếng động, nhưng trong lòng rất phiền não, biết phải bệnh vực ai. Nghi vấn trong lòng được giải đáp, nhưng… Giờ đây hề thoải mái chút nào, giống như có cơn tức đè ở ngực, có cách nào thở được, bất cứ lúc nào cũng có thể nghẹn chết.

      Chuyện ràng nhưng mình lại với Diệu Tinh những lời quá đáng như vậy. Nhất định bị tức chết cũng hận chết … Tay từ từ nắm lại, Tiêu Lăng Phong tới bên giường. Đường Nhã Đình ngủ rất yên tĩnh, nhìn gương mặt này, đột nhiên cảm thấy xa lạ, tựa như mình quen biết ấy, tựa như mình quên mất Nhã Đình của khi lớn lên có hình dáng thế nào…

      “Nhã Đình, sao em có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy?” Tiêu Lăng Phong khẽ nỉ non. “Nhã Đình đơn thuần, hiền lành của đâu rồi…”

      “Lăng Phong, em làm như vậy, là vì em sợ mất , em thể …” Lời của Đường Nhã Đình vang lên bên tai, đau đớn nhắm mắt lại, nếu như mình lung lay bất định, có phải mọi chuyện xảy ra hay

      phải làm sao với em , phải làm sao đây…” Chậm rãi thu tay lại, Tiêu Lăng Phong ra khỏi phòng bệnh, tại muốn tìm nơi có thể thở, nếu , sợ mình chết ngạt mất.

      Diệu Tinh ngồi mình sân thượng, rốt cuộc chân tướng cũng được phơi bày, nhưng… Tại sao tất cả đều ràng, mà lại còn buồn bực.

      “Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong khẽ kêu tiếng, từ từ đến gần. Vào lúc này, bóng lưng của Diệu Tinh rất tịch, rất bất lực…

      “Có chuyện gì sao?” Diệu Tinh hỏi.

      “…” Tiêu Lăng Phong cảm thấy rất khó chịu. “ có gì, thấy em ở đây, lo lắng em nghĩ thông!” Tiêu Lăng Phong lời cay nghiệt. Có chuyện gì sao? Trình Diệu Tinh, thái độ em tốt hơn chút em chết sao? Tiêu Lăng Phong cắn răng.

      “Tuy tuổi tôi cũng lớn, nhưng cũng trải qua ít chuyện. Cho nên, tôi nhảy đâu, nếu đến để xem náo nhiệt, chỉ e… phải thất vọng rồi!” Diệu Tinh chậm rãi xoay người lại.

      Nhìn Diệu Tinh hầu như còn sức sống, trái tim Tiêu Lăng Phong kịch liệt co rút. Nhưng vẫn nhanh chóng đè xuống những khác thường ở trong lòng.

      “Chuyện ngày hôm nay, nếu như em cảm thấy công bằng, tôi chỉ có thể xin lỗi.” Giọng Tiêu Lăng Phong rất , nghe ra cảm giác gì.

      cảm thấy câu xin lỗi của có giá trị, hay vẫn cho rằng ra lệnh cho tôi tiện hơn?” Diệu Tinh xoay người nhìn Tiêu Lăng Phong. “Tôi trả lại câu của , nếu xin lỗi có tác dụng cần cảnh sát làm gì?”

      “Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh vào trong ngực. “Tôi xin lỗi em rồi, em còn muốn như thế nào nữa?” nghiến răng, chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào có thể bình tĩnh như .

      “Tôi chưa bao giờ muốn xin lỗi!” Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong. “Tôi chỉ hiểu.” lắc đầu. “Tiêu Lăng Phong, hận tôi sao? Hận đến mức vặn vẹo , quên mất lương tâm của mình.”

      có!” Tiêu Lăng Phong chút nghĩ ngợi thốt lên hai chữ này, sau đó mới ý thức được phản ứng của mình có hơi mãnh liệt. “Diệu Tinh, tôi cũng muốn nhìn thấy những chuyện này.” Tiêu Lăng Phong bất đắc dĩ .

      có thể đối xử với tôi công bằng lần hả?” Diệu Tinh hỏi, nước mắt rơi xuống. “Dù chỉ lần cũng được.” Giọng của run run.

      Nhìn nước mắt Diệu Tinh. Ngực Tiêu Lăng Phong đau ỉ. Nhưng lại biết phải gì, chỉ có thể nhắm mắt lại, nhàng hôn lên nước mắt Diệu Tinh.

      “Diệu Tinh, quên những chuyện này , có được …” Tiêu Lăng Phong mệt mỏi . Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được

      cảm thấy tôi quên được sao?” Diệu Tinh hỏi. “Dù cho tôi có quên có thể sao?”

      Tiêu Lăng Phong siết chặt tay. “ quên được!” khẽ , làm tổn thương Diệu Tinh đến mức đó, làm sao có thể quên được.

      “Vậy phải xong rồi sao.” Diệu Tinh cười khẽ. “ cũng quên được sao tôi có thể quên. Tiêu Lăng Phong, mỗi vết thương cả người lẫn trong lòng, đều nhắc nhở tôi những chuyện qua. Cho nên, cả đời này tôi đều thể quên!”

      “Tha thứ cho Nhã Đình có được ?” Tiêu Lăng Phong hỏi, “ ấy làm như vậy, tất cả đều vì tôi.”

      “Tiêu Lăng Phong, tình của vĩ đại!” Diệu Tinh mỉm cười. “ có thể hề do dự gánh chịu mọi tội lỗi, được thôi!” Diệu Tinh gật đầu. “ phải hy vọng tôi có thể tha thứ cho Đường Nhã Đình sao, thả tôi , có được ?” Diệu Tinh cầu xin.

      “Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong nặng giữ chặt cằm Diệu Tinh. “Tôi lại lần nữa, chuyện này thể nào.” Bất kỳ điều kiện gì cũng được, ngoại trừ rời bỏ tôi.

      “Vậy chúng ta sinh đứa bé !” Diệu Tinh mệt mỏi thỏa hiệp.

      Tiêu Lăng Phong kinh ngạc mở to mắt. , ấy gì? Đứa bé…

      “Có phải chỉ cần cho đứa bé để tôi rời !” Diệu Tinh cam chịu hỏi.

      Tim Tiêu Lăng Phong từ từ lạnh dần, trong nháy mắt, cảm thấy rất vui mừng, đúng là quá buồn cười mà. ấy sinh đứa bé, cũng chỉ vì muốn nhanh chóng rời khỏi mà thôi, Tiêu Lăng Phong, ngươi suy nghĩ lung tung gì đó? Vừa rồi, trái tim đập rất nhanh, thậm chí trong khoảnh khắc đó, giống như biết ngọt ngào là có mùi vị như thế nào…

      “Được!” Tiêu Lăng Phong gật đầu. “Em cho tôi đứa bé, tôi để em rời khỏi!” Tiêu Lăng Phong xong, nắm lấy gáy Diệu Tinh, kéo về phía môi mình. Tại sao em luôn luôn nghĩ tới việc bỏ , Trình Diệu Tinh, tôi làm em ghét đến mức đó sao?

      Diệu Tinh nhắm mắt lại, chấp nhận nụ hôn mãnh liệt của Tiêu Lăng Phong, bả vai của bị nắm rất đau, nhưng phát ra tiếng nào, ngược lại khẽ mở đôi môi, thử đáp lại Tiêu Lăng Phong, chỉ muốn, tất cả kết thúc nhanh hơn chút, kết thúc nhanh hơn mà thôi…

      Tay Tiêu Lăng Phong run rẩy, lúc này đáp lại còn làm thấy nhục nhã hơn cả khi giường gọi Mộ Thần. tình nguyện để Diệu Tinh tát mạnh, thậm chí đẩy ra, cho dù là có phản ứng cũng còn tốt hơn thế này.

      Vẫn tiếp tục hôn, mở hàm răng, cắn mạnh môi Diệu Tinh. Trong nháy mắt, mùi máu tanh lan tràn…

      “Trình Diệu Tinh, nếu em muốn rời đến vậy, ngoan ngoãn cho tôi, bằng ... Cả đời này em cũng thể rời khỏi tôi!” Áp sát vào tai Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong chậm rãi .

      Người lạnh quá, nhưng vẫn thể ngăn ôm vào lòng. Cho dù lạnh đến đau lòng cũng muốn buông tay.

      “Trình Diệu Tinh, cuối cùng em có cái gì tốt!” Tiêu Lăng Phong gần như là cắn răng nghiến lợi chất vấn, trong lòng nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của Đường Nhã Đình trong bệnh viện. Nghĩ đến tất cả những sai lầm của ấy đều do mà ra, cảm thấy rất có lỗi với Đường Nhã Đình, nhưng hai tay, lại thể khống chế, càng lúc càng siết chặt. Phản bội, rất áy náy, nhưng… Nếu như bây giờ buông tay ra, rất đau…

      Phòng thư ký.

      Chuyện Đường Nhã Đình tự sát làm cả Thiên Tuấn kinh sợ. Lisa ngồi ghế, quyển vở trong tay bị cào rách. die...nda...n

      lee...quys... ddoon Đường Nhã Đình, khổ nhục kế, vẫn có thể bỏ được tự trọng sao! Ngay cả mạng cũng cần. Vốn cho rằng lần này nhất định bọn họ kết thúc, nhưng ngờ, với chút thủ đoạn nho , Đường Nhã Đình có thể xoay chuyển tình thế. Tiêu Lăng Phong đúng là vô cùng ngu ngốc, vậy mà cũng tin ta. Hừ! đập mạnh vào bàn.

      “Nhưng mà sao, vất vả mời có cơ hội xử lý , tô bỏ qua.” Lisa lạnh lùng nghĩ, tiện tay mở lịch trình ra xem, nhìn thấy tiệc rượu vào ba ngày sau, mắt Lisa sáng lên. Tiệc rượu này, nhà họ Đường cũng tham gia, chuyện lần này của Đường Nhã Đình ầm ĩ đến vậy, nếu như ta cam lòng mà làm ra chuyện gì đó, cũng là chuyện bình thường!

      “Ha ha... Đường Nhã Đình, đây chính là trời cao cho tôi cơ hội. Tôi tin, lần này Tiêu Lăng Phong có thể làm trái lương tâm mà thiên vị …”

      Hết chương 103.
      Last edited: 31/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 104: Tối nay rất khó quên

      Editor: ViVu

      Đường Nhã Đình cố gắng sửa sang lại cổ áo Tiêu Lăng Phong.

      “Như thế này là tốt rồi, đẹp trai hơn rất nhiều.” mỉm cười yếu ớt. “Diệu Tinh, cảm ơn đồng ý thay tôi đến dự bữa tiệc này.” ngọt ngào cảm ơn, nhưng trong lòng đều là cam tâm, nhìn hai người trước mặt, cảm thấy cực kỳ đố kỵ. Vốn dĩ hôm nay phải là và Tiêu Lăng Phong cùng nhau, nhưng lại cố tình xảy ra “chuyện ngoài ý muốn” đó, nhưng mà sao, trước mắt chỉ cần Tiêu Lăng Phong rời bỏ , như vậy là đủ rồi. tại đối xử với Diệu Tinh tốt hơn chút, làm cho Tiêu Lăng Phong cảm thấy, biết sai rồi, muốn bồi thường cho Diệu Tinh, để cảm thấy vẫn còn hiền lành…

      “Đường tiểu thư, khách khí rồi, tôi là thư ký của Tổng giám đốc Tiêu, đây là việc cần phải làm.” Diệu Tinh thản nhiên .

      “Được rồi, chờ khi bữa tiệc kết thúc, đến thăm em, em nghỉ ngơi cho tốt .” Tiêu Lăng Phong dịu dàng xong, khẽ hôn lên trán Đường Nhã Đình.

      “Ừ, em chờ .” Đường Nhã Đình khéo léo nở nụ cười, còn tiễn Tiêu Lăng Phong ra tận cửa phòng bệnh.

      Diệu Tinh đến bên cạnh, từ đầu đến cuối cũng tiếng nào, ngồi vào trong xe, cuối cùng Tiêu Lăng Phong khống chế được lửa giận nữa.

      “Trình Diệu Tinh, em có ý gì đây?” Tiêu Lăng Phong kéo tay Diệu Tinh. Nãy giờ câu nào, cho dù có mở miệng cũng chỉ câu qua loa lấy lệ.

      “Vậy cảm thấy tôi nên thế nào?” Diệu Tinh hỏi. “Tiêu Lăng Phong, tôi đáp ứng cầu của , đến đây gặp ấy. Những thứ khác, tôi làm được.”

      “Nhã Đình biết sai rồi, ấy cẩn thận lấy lòng em, em thể tha thứ cho ấy lần sao?” Tiêu Lăng Phong gần như bất đắc dĩ, nhìn Đường Nhã Đình bận rộn lấy lòng Diệu Tinh, cảm thấy chua xót.

      “Tiêu Lăng Phong, bây giờ tôi cũng biết, ra thái độ của tôi lại quan trọng như vậy.” Diệu Tinh bật cười.

      Ngón tay Tiêu Lăng Phong từ từ cuộn lại, nhưng cũng gì. “Lái xe.” lạnh lùng ra lệnh.

      Tại tiệc rượu, còn náo nhiệt hơn gấp nhiều lần tưởng tượng của Diệu Tinh, vốn cho rằng chỉ là tiệc rượu nho , nhưng đến nơi mới biết, hầu như những nhân vật hô mưa gọi gió của thành phố T đều tụ họp ở đây.

      Tiêu Lăng Phong dẫn Diệu Tinh vào trong đám người, tuấn nam mỹ nữ chung với nhau, đủ gây chú ý cho người khác rồi, huống chi sau lưng bọn họ còn có vầng ánh sáng chói mắt.

      Diệu Tinh đứng bên cạnh Tiêu Lăng Phong, trước mặt mọi người ta luôn thể tốt như vậy, nhưng có ai biết được, ở trong bóng tối, người đàn ông này khủng bố đến mức nào.

      “Lăng Phong.” Trong lúc Tiêu Lăng Phong chuyện với người khác, người đàn ông mập mạp ra khỏi đám đông.

      “Chú Đường.” Tiêu Lăng Phong quyết tâm che giấu chán ghét, mỉm cười bước tới. “Chú cũng ở đây?”

      “Ừ, đúng vậy!” Đường Cát Nguyên gật đầu. Ánh mắt lướt lướt lại mấy lần người Diệu Tinh.

      “Khó trách con bảo bối của chú yên lòng, thư ký của con, ai cũng xinh đẹp như thế này sao?” Giọng Đường Cát Nguyên nghe dinh dính làm tai Diệu Tinh được thoải mái. Ông ta nhìn Diệu Tinh biết chán. Dưới ánh đèn, da của ta, vừa sáng vừa bóng, ngay cả ánh mắt cũng mê người đến thế, tự chủ, ông ta liếm liếm môi, nuốt ực tiếng.

      “Chú Đường biết đùa.” Tiêu Lăng Phong mỉm cười bước tới bước, nhìn động tác như lơ đãng nhưng lại hoàn toàn cản trở tầm mắt của Đường Cát Nguyên. “Gần đây chú như thế nào?”

      “Chú? Chú còn có thể như thế nào. Vẫn như cũ chứ sao.” Ông ta cười ha ha, mắt vẫn cam tâm nhìn Diệu Tinh. xinh đẹp như vậy, chỉ nhìn phải rất đáng tiếc sao? Ông ta nhướng mày, nghĩ tới hôm nay nhận được tấm hình kia, ông ta cười thầm tiếng. Mặc dù chán ghét như thế nào, nhưng con , vẫn biết lo nghĩ cho cha nó. Ha ha… Nhã Đình, đúng là con ngoan của cha. Nghĩ đến đây, ông uống ngụm rươu, che giấu vui sướng trong lòng.

      Nhìn ánh mắt lộ liễu của Đường Cát Nguyên, Tiêu Lăng Phong nhếch môi, nếu biết trước, dẫn Diệu Tinh đến đây, cảm thấy, vào lúc này, ánh mắt của toàn hội trường đều tập trung nhìn người Diệu Tinh. Mà khổ nỗi, hôm nay Diệu Tinh lại mặt lễ phục trễ ngực. Nắm chặt cái ly, uống hớp rượu, che giấu bất mãn trong lòng. Người phụ nữ này, ai cho mặc như thế này.

      “Đúng rồi, hôm nay Cẩm Trình đến tìm chú.” Đường Cát Nguyên vừa vừa quan sát biến hóa của Tiêu Lăng Phong.

      “Là vì mảnh đất kia!” Tiêu Lăng Phong khẽ cười. Hạ Cẩm Trình, hành động của hề chậm.

      “Ừ!” Đường Cát Nguyên gật đầu. “Phải thằng bé Cẩm Trình này đúng là người thích hợp để kinh doanh, rất giỏi đàm phán, cũng rất biết cách làm hài lòng người khác.” Đường Cát Nguyên bóng gió.

      Tiêu Lăng Phong cũng gì mà chờ phản ứng tiếp theo của Đường Cát Nguyên. Ông ta muốn cái gì! Hạ Cẩm Trình khinh thường nhất là giao thiệp với loại người như Đường Cát Nguyên, làm gì có chuyện lấy lòng ông ta. Đường Cát Nguyên, đến cuối cùng là ông quá đần hay là cho rằng tôi quá ngu ngốc.

      “Mặc dù cậu ta đưa ra điều kiện cũng tệ! Nhưng Lăng Phong, phải chúng ta là người nhà sao! Chú biết còn để ý đến mảnh đất này từ lâu rồi, cho nên, có chuyện tốt, đương nhiên chú cũng ưu tiên người trong nhà, con phải ?” Ông ta xong, mắt lại nhìn chằm chằm Diệu Tinh.

      “Chú Đường như vậy, Lăng Phong cũng yên tâm. Chỉ là… biết, chú muốn cái gì đây?” nhướng mày. Trong thương trường, tiếng xấu của Đường Cát Nguyên bay xa, trông cậy ông ta có toan tính đây chính là viêc còn khó hơn lên trời.

      “Lăng Phong, con cũng biết, chú, cái gì cũng thiếu, hứng thú duy nhất, chính là có chút ham mê…” Ha ha… Ông ta tự tự cười.

      Có chút? Tiêu Lăng Phong chán ghét nắm chặt quyền, là sở thích ngược đãi, mà còn là thiếu nữ… Vô sỉ, Tiêu Lăng Phong cắn răng. Nhã Đình, sao lại có người cha như vậy chứ.

      Đường Cát Nguyên nhìn Tiêu Lăng Phong, thấy cậu ta có phản ứng gì đặc biệt, tiếp tục mở miệng. “Chú thấy thư ký của con tệ, nếu như con muốn, Lăng Phong, mảnh đất đó …”

      “Chú Đường.” Giọng Tiêu Lăng Phong lạnh lùng hơn rất nhiều.

      “…” Đường Cát Nguyên bị thái độ lạnh lẽo của Tiêu Lăng Phong làm cho kinh sợ, nhưng sau đó mỉm cười. “Chỉ là thư ký mà thôi, đồng ý thôi, sao lại nghiêm túc như vậy, chú chỉ thuận miệng thôi” Ông ta cười, dùng ánh mắt cam lòng nhìn Diệu Tinh, trong mắt viết đầy, có được , tôi thề bỏ qua. “Chú chỉ cảm thấy, dùng mấy tiếng để đổi lấy mảnh đất vô giá, dù thế nào, con đều được lợi, Lăng Phong, con là người thông minh…”

      Tiêu Lăng Phong siết chặt tay, kiềm nén lửa giận. Tại sao lại có người như thế, Diệu Tinh còn hơn con ông ta hai tuổi, vậy mà điều kiện như thế cũng ra được.

      “Trình tiểu thư, còn đẹp hơn trong hình!” Đường Cát Nguyên tiếp tục chủ đề với Tiêu Lăng Phong nữa, mà xoay người tới bên cạnh Diệu Tinh, còn mượn cơ hội động tay động chân với .

      Diệu Tinh chán ghét cau mày. Hình? Tại sao ông ta lại có hình của . Tiêu Lăng Phong cũng cùng câu hỏi.

      “…” Lời ra khỏi miệng, ông ta mới ý thức được mình lỡ lời, thấy sắc mặt Tiêu Lăng Phong ổn, Đường Cát Nguyên mở miệng giải thích. “Là chú nhìn thấy trong điện thoại di động của Nhã Đình.” Ông ta cười gượng, bọn họ biết nhau lâu như vậy có hình cũng có gì lạ!

      Điện thoại di động? Sao Đường Nhã Đình lại có hình của ? Diệu Tinh nghi ngờ. mơ hồ cảm thấy chuyện này có gì đó đúng, nhưng… Là ở chỗ nào? nhìn Đường Cát Nguyên, bất giác lùi về sau muốn tránh né.

      “Chú Đường, con nhìn thấy người quen, phải dẫn ấy chào hỏi, chúng ta chuyện sau.” Phát Diệu Tinh thoải mái, Tiêu Lăng Phong xong, kéo nhanh khỏi chỗ đó, nếu như người kia phải là cha của Đường Nhã Đình, rất muốn móc mắt ông ta ra.

      Cổ tay Diệu Tinh bị Tiêu Lăng Phong nắm chặt đến đau. Nhưng lại giãy dụa, chỉ có thể lảo đảo chạy theo sau lưng ta, bước chân rất lớn, chạy theo kịp. Cuối cùng ở góc vắng người, Tiêu Lăng Phong cũng dừng lại, hề có bất kỳ đề phòng nào, đụng thẳng vào lưng Tiêu Lăng Phong.

      “Tiêu Lăng Phong, bây giờ có thể buông tay ra được chưa?” Diệu Tinh hỏi, dùng sức rút cổ tay về, nhìn dấu tay màu đỏ cổ tay, trợn mắt nhìn Tiêu Lăng Phong.

      Tiêu Lăng Phong hung hăng nhìn chằm chằm người phụ nữ biết phải trái này. “Thế nào, em muốn với tôi có thể trở vào đó, để cho ông ta nhìn tiếp.” Tiêu Lăng Phong tức giận .

      “Vậy có phải tôi nên cảm ơn , cứu tôi?” Diệu Tinh hỏi

      “Trình Diệu Tinh, em đừng dùng những câu kẹp thương đeo gậy như vậy, có ai cầu xin em trở vào trong đó, còn nữa, nếu như muốn xảy ra chuyện gì, ngoan ngoãn theo tôi.” Tiêu Lăng Phong xong, kéo Diệu Tinh vào ngực. “Nếu vì em nghe lời mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em tự chịu trách nhiệm…”

      Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, thái độ của ta giống đùa, nhưng nghe những lời này, Diệu Tinh nhịn được, bật cười.

      “Tiêu Lăng Phong, thế gian này, ngoại trừ ra, còn ai đảm nhiệm vị trí người làm tổn thương tôi!” xong, đẩy ta ra. Tiêu Lăng Phong lui về sau hai bước, nhìn vẻ mặt khinh thường của Diệu Tinh, khẽ cắn răng, nhịn lửa giận.

      “Tôi chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào lại biết phải trái như em!” Tiêu Lăng Phong nghiến răng, hất tay bỏ .

      Diệu Tinh đứng yên nhìn Tiêu Lăng Phong phẫn nộ bỏ , khóe miệng lên nụ cười khinh miệt.

      “Tôi cũng chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào kỳ lạ như !” lầm bầm câu, cầm ly nước bàn, qua góc, có lẽ hôm nay nên tới nơi này.

      Cách đó xa, Đường Cát Nguyên vừa uống rượu vừa nhìn chằm chằm Diệu Tinh, ánh mắt của ông ta, dường như dán chặt vào .

      “Tiêu Lăng Phong, cậu cho rằng cậu là ai, thứ tôi muốn, có ai ngăn cản được!” Vịt đưa đến bên miệng, lý nào lại để cho nó bay… Hừ! Ông ta hừ lạnh tiếng, uống sạch ly rượu trong tay. phải cậu muốn bảo vệ ta sao, tôi lại càng phải có được, tôi xem cậu có thể làm gì tôi. Ông ta nghĩ xong, ngoắc ngoắc tay với trợ lý. Chỉ thấy ông ta gì đó vào tai trợ lý, người đó ngừng gật đầu, trong ánh mắt nhìn chằm chằm Diệu Tinh cũng xuất ý cười dâm ô.

      “Trình tiểu thư, tối nay, chúng ta rất khó quên, tôi bảo đảm…”

      Hết chương 104.
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :