1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng tình nhân - Hải Diệp (126)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 90: Nghi vấn

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong đứng trước cửa phòng cấp cứu, ruột gan của như xoắn chặt vào nhau, rất đau, đau đến sắp điên lên rồi. Trình Diệu Tinh, tôi cho có chuyện, tôi cho phép.

      Két ~ Cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt. Diệu Tinh được đẩy ra ngoài.

      “Bác sĩ, tình hình của ấy sao rồi?” Alex nhanh hơn Tiêu Lăng Phong bước.

      truyền máu rồi. Tình hình cũng ổn định, nhưng mà…” Bác sĩ ái ngại nhìn hai người đàn ông này.

      “Nhưng mà cái gì?” Tiêu Lăng Phong lo lắng hỏi. “Ông nhanh lên!”

      “Bệnh nhân rất sa sút, chút ý chí sinh tồn cũng có!”

      Đùng! Câu đó như đòn nặng nề đánh vào tim Tiêu Lăng Phong. có ý chí sinh tồn. lui về sau bước, tại sao lại có thể như vậy…

      “Tiêu Lăng Phong, nghe thấy chưa, hài lòng chưa hả?” Alex túm lấy cổ áo Tiêu Lăng Phong. “ hại chết Mộ Thần, hại nhà họ Mộ tan cửa nát nhà còn chưa đủ sao, bây giờ lại muốn hại hết Diệu Tinh luôn hả? Tôi để được như ý đâu!”

      Trong phòng bệnh.

      Diệu Tinh yên tĩnh nằm đó, lúc này, còn phải dựa vào máy thở để duy trì hô hấp, mặt của , môi của hề có chút huyết sắc.

      Alex nắm chặt tay Diệu Tinh. ngừng với . “Diệu Diệu, em tỉnh lại …”

      Diệu Diệu. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Đó là cách Mộ Thần gọi Diệu Tinh! Tiêu Lăng Phong nhìn Alex, người này, rốt cuộc là ai. Chẳng lẽ cậu ta có quan hệ gì với Mộ Thần sao! Nhưng mà, nhà họ Mộ chỉ có người con là Mộ Thần.

      “Joe. Giúp tôi điều tra người.” Tiêu Lăng Phong ra bên ngoài phòng bệnh. người giống Mộ Thần y như đúc rất khả nghi rồi. Cậu ta lại còn cố tình xuất trong cuộc sống của Diệu Tinh.

      “Lúc này, còn rãnh rỗi thoải mái gọi điện thoại sao. Diệu Tinh bị hại thành như vậy, hề cảm thấy áy náy hả?”

      Tiêu Lăng Phong xoay mặt qua, nhìn Hạ Cẩm Trình.

      có tư cách gì tôi, phải cũng giữa đường bỏ sao?”

      biết tôi làm gì ?” cố ý đến gần Tiêu Lăng Phong. Khứu giác của Tiêu Lăng Phong rất nhạy, rất dễ dàng phát đây là mùi nước hoa của Đường Nhã Đình. “Tôi về công ty!” Vào lúc Tiêu Lăng Phong nghiên cứu mùi nước hoa này Hạ Cẩm Trình lên tiếng trước.

      Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tiêu Lăng Phong, Hạ Cẩm Trình mỉm cười xoay người bước . Tiêu Lăng Phong, tôi muốn biết, nếu như biết người phụ nữ mà cưng chiều như bảo bối, lại là nhặt được từ thứ tôi còn dư lại, nét mặt lúc đó của , có phải còn kinh khủng hơn bây giờ. Tôi để cho biết, Đường Nhã Đình của người quá quắt đến mức nào…

      Trong phòng bệnh, Alex vẫn nắm chặt tay Diệu Tinh. Gọi là Diệu Diệu, kể chuyện cười cho nghe. Nhìn cảnh tượng đó, cả Tiêu Lăng Phong và Hạ Cẩm Trình đều cảm thấy ghen tị, nhưng mà, lúc này đây, ngoại trừ cậu ta ra còn ai có biện pháp làm Diệu Tinh tỉnh lại.

      Chờ đợi ngày đêm, Alex cũng sắp phát ra được tiếng nào, cuối cùng Diệu Tinh cũng mở mắt, nhìn Alex, khẽ cười.

      “Diệu Tinh, cuối cùng em cũng tỉnh!” Alex đứng dậy.

      ồn!” Diệu Tinh yếu ớt .

      “Đúng, là tốt, làm ồn nữa, em cũng ngoan ngoãn đừng ngủ nữa có được ! Em ngủ lên tiếng.”

      “Ừm!” Diệu Tinh rất ngoan trả lời .

      “Diệu Tinh, tỉnh!” Tiêu Lăng Phong bước nhanh đến bên giường. “Sao lại ngốc đến vậy hả!”

      Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, nụ cười môi Diệu Tinh hoàn toàn biến mất.

      “Làm sao bây giờ, lại để thất vọng rồi. Lần này, tôi lại chết!” Giọng Diệu Tinh yếu ớt, nhưng từng câu từng chữ đều đâm vào trái tim của Tiêu Lăng Phong.

      “Diệu Tinh, sao có thể như vậy.” Tiêu Lăng Phong đau lòng hỏi. chưa bao giờ nghĩ rằng, ngày mình trở nên vô dụng như thế này. Nghĩ tới tính mạng của Diệu Tinh bị đe dọa, đau đến mức muốn dùng cái chết để giải thoát.

      “Tiêu Lăng Phong, tôi mệt mỏi lắm rồi!” Diệu Tinh nhìn , chút hơi sức .

      “Diệu Tinh, đừng như vậy có được .” Tiêu Lăng Phong khẽ . “Tôi phải cố ý tổn thương …”

      phải cố ý, đúng là đáng đồng tiền!” Alex mở miệng giễu cợt. “Bây giờ mời ra ngoài, hoặc là tôi gọi bảo vệ đuổi ra!”

      “Cậu có tư cách gì đuổi tôi ?” Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm vào Alex, lời cậu ta ràng là khích bác. Nhiều chuyện liên tiếp xảy ra như vậy, nếu như kịp thời giải quyết, hiểu lầm càng lúc càng chồng chất. vất vả lắm mới tìm được camera ở đường hầm đó. có thể xác định, Diệu Tinh xảy ra chuyện gì, lúc Diệu Tinh ngất , Alex xuất , dễ dàng đánh bại mấy gã đàn ông kia, thân thủ nhanh nhẹn, làm cho phải thán phục. Nhưng mà, thân phận của cậu ta lại là nghi vấn lớn.

      “Còn tôi sao?” Diệu Tinh yếu ớt hỏi. “Tiêu Lăng Phong, tôi cầu xin ra ngoài có được , nhìn thấy , chỉ làm tôi nghĩ tới mình dơ bẩn đến mức nào!”

      Nhìn Diệu Tinh nước mắt lưng tròng, trong lòng Tiêu Lăng Phong cảm thấy rất chua xót, Diệu Tinh, tôi phải làm như thế nào mới có thể cho biết, hề xảy ra chuyện gì.

      “Tiêu Lăng Phong, xem như tôi cầu xin , đừng ở đây kích thích ấy nữa có được !” Hạ Cẩm Trình nhìn Tiêu Lăng Phong. “Đừng để tôi hận .”

      “Hận?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “ phải vẫn luôn hận tôi sao?”

      Hạ Cẩm Trình là người kiêu ngạo đến mức nào, nhưng hôm nay, ta lại vì Diệu Tinh mà cầu xin . quay qua nhìn Diệu Tinh. vô cùng gầy gò, nhưng lại làm cho người ta cực kỳ thương tiếc. Ban đầu, cảm thấy Diệu Tinh và Mộ Thần rất xứng đôi, tại… và Alex ngồi bên nhau, lại có cảm giác như lúc trước. nắm chặt quả đấm, Tiêu Lăng Phong, ngươi điên rồi sao, sao lại thừa nhận ý nghĩ ngu xuẩn này, Diệu Tinh, chỉ thuộc về mình ngươi.

      cho biết. Suốt cuộc đời này. Ngoại trừ mẹ tôi, cũng chỉ có Diệu Tinh là người có thể để tôi dốc hết sức lực để bảo vệ, cho nên, Tiêu Lăng Phong, được làm tổn thương Diệu Tinh nữa, chọc giận tôi, có câu , thà làm ngọc vỡ chứ làm ngói lành. hiểu ?”

      Ha ha, Tiêu Lăng Phong giận quá hóa cười. “Hạ Cẩm Trình, thế giới này hết phụ nữ rồi sao? Tại sao, luôn cố tình cảm thấy hứng thú với thứ người khác xài qua.”

      …” Hạ Cẩm Trình vốn định nổi giận, nhưng đột nhiên lại bật cười. “Hình như là đấy!” gật đầu. “Giống như, tôi cũng cực kỳ mê muội với Đường Nhã Đình mà chơi đùa.”

      “Tôi cho phép sỉ nhục Nhã Đình.”

      “Vậy lời của , phải là sỉ nhục Diệu Tinh sao?” Hạ Cẩm Trình hỏi. “ có biết, ấy bị tổn thương, đau lòng hà?”

      “…” Tiêu Lăng Phong bị á khẩu, trả lời được. nhìn Diệu Tinh, đối với lời vừa rồi của , Diệu Tinh lại hề có chút phản ứng. Ngược lại còn bình tĩnh lôi kéo Alex tức giận đùng đùng.

      “Tiêu Lăng Phong, là đối thủ mà tôi tôn trọng nhất, hôm nay tôi nhắc nhở câu. Có đôi khi, mắt nhìn thấy nhất định là . Tự giải quyết cho tốt .”

      có ý gì. Muốn gì cứ việc thẳng.”

      “Có mấy lời, quá tốt lắm, là người thông minh, nên suy nghĩ chút, cẩn thận lưu ý, ở bên cạnh , thứ mà luôn cho là tốt đẹp nhất, ra mới là thứ đáng sợ nhất…”

      Hết chương 90.
      Last edited: 1/1/16
      heo điên thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 91: Bóng đen thấp thoáng

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong ngồi trong phòng làm việc, suy nghĩ lại những gì Hạ Cẩm Trình , đây phải lần đầu tiên như vậy, “ ý” của ta là gì, khó để nghe ra, mỗi lần ta đều ám chỉ Đường Nhã Đình, nhưng… Nhã Đình có chuyện gì, mà chuyện đó Hạ Cẩm Trình lại biết còn !

      Phiền não châm điếu thuốc. Hít mạnh vài hơi, sau đó phun mạnh ra, giống như muốn xua mọi phiền não trong lòng.

      bàn làm việc để túi giấy mới tinh. Tiêu Lăng Phong từ từ mở ra. Bên trong là tư liệu của Alex. Nhìn nó, vội vội vàng vàng dụi tắt điếu thuốc, nghiêm túc lấy ra xem.

      Tên tiếng Trung: Tư Đồ Sở, Hoa kiều Mĩ. 22 tuổi. Nghề nghiệp: tay đua xe. Con trai độc nhất của tập đoàn LK. Tiêu Lăng Phong nắm chặt tài liệu kia, càng lúc càng siết chặt.

      “22 tuổi?” Nếu như là sinh đôi với Mộ Thần, phải 24 tuổi mới đúng. Nhưng nếu phải sinh đôi, có lý nào mà dáng vẻ bọn họ lại giống nhau đến thế. Tiêu Lăng Phong tập trung nhìn tài liệu bàn, do đó bỏ qua bóng dáng thấp thoáng bên ngoài cửa…

      chống trán, kết quả này thể làm yên tâm, ngược lại còn làm khẩn trương hơn. xem lại tài liệu, nhưng xem xem lại vẫn tìm ra tí sơ hở nào.

      “Thiếu chủ, chúng ta lây hết băng ghi hình phải là vì để cho bọn họ biết bí mật này sao? Tại sao đột nhiên lại cố ý để cho Tiêu Lăng Phong tra được. Để Trình Diệu Tinh hận Tiêu Lăng Phong, như vậy tốt hơn sao?”

      “Vốn cho rằng đây là phương pháp tốt nhất, nhưng nào ngờ kia lại có chí khí như vậy, ta tự sát.” Nhìn hình ảnh sắc nét từ camera truyền tới, cả người Diệu Tinh dầm dề máu, nhìn như con búp bê rách. Ngón tay trắng bệch lướt qua máy vi tính. Con ngươi của ta càng lúc càng lạnh.

      “Vậy bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?

      “Dù sao thời gian còn nhiều mà, tại… ta hẳn là ăn ngủ yên. tò mò, nếu như người phụ nữ Đường Nhã Đình kia nhìn thấy người giống hệt Mộ Thần, có dáng vẻ như thế nào.” Giọng trong trẻo lạnh lùng lại mang theo ý cười của người đàn ông vang lên. “ thôi!” Giọng chậm rãi lên. Chiếc xe từ tử khởi động, biến mất trong màn mưa tầm tã.

      Bệnh viện.

      Diệu Tinh ôm đầu gối, ngồi co ro trong góc tường. Bên ngoài mưa rơi ào ào giống như xối lên người . run rẩy, trong đôi mắt đong đầy nước. Alex bị người đại diện gọi , trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại mình . Ngay cả tiếng hít thở yếu ớt của cũng đều có thể nghe thấy ràng.

      che kín tai, nhưng tiếng mưa rơi ào ào vẫn ngừng vang vọng bên tai. dám nhắm mắt, chỉ cần nhắm mắt lại, nghĩ đến đêm Mộ Thần chết, nghĩ đến ấy xoay người bước

      Cạch…!Tiếng mở cửa dè dặt vang lên. Tiêu Lăng Phong bước vào, nhìn Diệu Tinh núp ở góc tường, trong nháy mắt, trái tim vô cùng đau xót. Diệu Tinh, tại sao phải làm ra chuyện như vậy. Nếu như, phải , hoặc là… Nếu như đây chỉ là hiểu lầm, thế tốt biết bao.

      từ từ bước tới, nhưng tiếng bước chân của hề thu hút chú ý của Diệu Tinh chút nào. cứ đứng nơi đó, ánh mắt trống rỗng, chút sức sống.

      “Diệu Tinh?” lâu sau, Tiêu Lăng Phong mới cố gắng làm cho giọng mình có bất kỳ khác thường nào, khẽ gọi .

      Diệu Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, tất cả sợ hãi và bất lực mặt đều biến mất. từ từ đứng dậy. Nhìn những sợi tóc vẫn còn nước của Tiêu Lăng Phong.

      “Sao lại tới đây?”

      “…” câu hỏi xa lạ. Đầu tiên là Tiêu Lăng Phong sững sờ, nhưng sau đó rất nhanh khôi phục thái độ như bình thường. “Tới thăm lát.” vừa vừa tiến lên vài bước.

      “Xem tôi chết chưa?” Diệu Tinh khẽ cười. “Xem ra, lại để thất vọng…”

      “Trình Diệu Tinh, tại sao nhất định phải gay gắt như vậy?” Tiêu Lăng Phong chán nản. Tại sao đau khổ, áy náy đều làm như nhìn thấy.

      “Vậy tôi nên như thế nào?” Diệu Tinh hỏi, “Tiêu Lăng Phong! Tôi nên cảm ơn sao? Cảm ơn biến tôi thành người phụ nữ dơ bẩn thể nào chịu nổi?”

      “Trình Diệu Tinh, tôi cho như vậy!” Tiêu Lăng Phong nắm bả vai Diệu Tinh. ấy rất gầy, dường như dưới tay đều là xương. “Đừng như vậy, có được ?” Giọng của hơn rất nhiều.

      “Tôi phải là sao?” Diệu Tinh hỏi. “Tiêu Lăng Phong, có biết . Chỉ cần tôi nhắm mắt lại, toàn bộ những hình ảnh kinh khủng kia đều ra. Tôi cảm thấy, từ trong ra ngoài, cả người tôi đều rất bẩn. Dù có tắm thế nào chăng nữa cũng thể nào sạch được.”

      “Trình Diệu Tinh, tại sao tình nguyện tin vào trực giác của mình, tình nguyện mắng chửi mình, cũng muốn tin ngày hôm đó xảy ra chuyện gì.”

      “Lời của bác sĩ sao?” Diệu Tinh hỏi. “Tiêu Lăng Phong, năm, ông ấy là năm!” Diệu Tinh gào thét. “Sao đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy, Tiêu Lăng Phong, tôi hèn mọn van xin , đừng bỏ tôi lại, nhưng còn, cái cũng thèm nhìn, xoay người bỏ , có biết chưa bao giờ tôi trải qua tuyệt vọng như vậy. Khi đó, với tôi mà cái chết là hy vọng xa vời…”

      Tiêu Lăng Phong nắm bả vai . “Diệu Tinh…”

      đừng đụng vào tôi!” Diệu Tinh dùng sức đẩy tay Tiêu Lăng Phong ra. “Tiêu Lăng Phong, cảm thấy tôi bẩn sao?” Diệu Tinh hỏi. “Tôi thừa nhận, mọi chuyện đều do tôi làm, cầu xin , giết toi ! Tiêu Lăng Phong, tôi thể chịu thêm bất cứ chuyện gì nữa đâu!”

      “Làm sao tôi có thể giết !” Tiêu Lăng Phong mệt mỏi . ràng mọi chuyện đều do làm, là lỗi của , nhưng sau khi trừng phạt xong, lại khống chế được đau lòng và hối hận của mình.

      “Vậy muốn thế nào?” Diệu Tinh hỏi. “Tiêu Lăng Phong, cho tôi biết, rốt cuộc là muốn thế nào?”

      “Ở lại bên cạnh tôi.” Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên. “Ở lại bên tôi, coi như chúng ta chưa từng xảy ra những chuyện này.”

      “Ha ha…” Diệu Tinh cười thất thanh. “Tiêu Lăng Phong, sao chứ, quên…”

      “Tôi rồi, ngày hôm đó xảy ra chuyện gì cả!” Giọng Tiêu Lăng Phong nâng cao lên gấp vài lần, cố gắng làm Diệu Tinh tỉnh táo lại. “Diệu Tinh, đêm hôm đó, chúng ta làm nhiều lần như vậy…”

      “Cho nên muốn , mấy người kia có đụng tôi.” Diệu Tinh . “Nhưng Tiêu Lăng Phong, như thế có gì khác nhau?” Diệu Tinh mệt mỏi nhìn Tiêu Lăng Phong. “Dù sao cũng đều là cưỡng hiếp. người hay năm người có gì khác nhau.”

      “Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong nắm bả vai của Diệu Tinh, ấn vào vách tường. “ lại lần nữa.” lại có thể năm lần bảy lượt cưỡng hiếp . cực kỳ hận cách này. “Trình Diệu Tinh là người phụ nữ của tôi, chuyện chúng ta làm, là chuyện thể bình thường hơn giữa nam và nữ, phải cũng rất hưởng thụ sao. Tại sao lại tôi cưỡng hiếp .”

      “Người phụ nữ của ?” Diệu Tinh hỏi. “Tiêu Lăng Phong, nếu như tôi nhớ lầm, Đường Nhã Đình mới là người phụ nữ của ! đều đối xử với ấy như vậy sao? đều có thói quen đưa người phụ của mình cho người khác sao…”

      Hết chương 91.
      Last edited: 1/1/16
      heo điên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 92: coi ai ra gì mà thân mật

      Editor: ViVu

      Nhã Đình, ngực Tiêu Lăng Phong lại trận phiền muộn. Nếu như là Đường Nhã Đình, làm sao có thể đồng ý… Nắm chặt quyền, đột nhiên Tiêu Lăng Phong cảm thấy biết phải gì.

      “Nhìn , tôi biết ngay là thể mà.” Diệu Tinh cười. “Tiêu Lăng Phong, tại sao phải đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy… Nếu như, nếu như là Đường Nhã Đình gài bẫy để người khác luân phiên cưỡng hiếp tôi, như thế nào đây? Có phải khi đó, thái độ của là giúp thu dọn tàn cuộc hay ?”

      “Nhã Đình làm như vậy.” Tiêu Lăng Phong hét lớn. “ có tư cách gì để đánh đồng với Nhã Đình.”

      “Cho nên, nếu như ấy hãm hại tôi, đó là chuyện đương nhiên, còn ngược lại, tôi chết có gì đáng tiếc, có đúng …” Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong lời nào, Diệu Tinh cười châm biếm. “Tiêu Lăng Phong, công bằng.” Diệu Tinh xong, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.

      “Vậy còn ? đối xử với tôi phải cũng giống như vậy sao.” Tiêu Lăng Phong nắm lấy bả vai Diệu Tinh, siết chặt hơn mấy phần. “ đối xử với tôi cũng phải lạnh lùng như vậy sao.”

      “Vậy tôi nên nhiệt tình như lửa với sao?” Diệu Tinh chế giễu. “Tiêu Lăng Phong, tôi còn chưa đê tiện như vậy. Lại càng có dối trá đến mức có thế mặt mày hớn hở với kẻ thù của tôi, dịu dàng như nước với người cưỡng hiếp mình.”

      kẻ thù?”

      “Cái này phải là do xác định sao? Tiêu Lăng Phong, cuối cùng tôi làm sai chuyện gì, mà phải dồn tôi vào chân tường, ở đây chỉ có tôi và , tôi cầu xin đừng diễn trò nữa, áy náy của có ai xem đâu. Cũng có ai quan tâm ăn năn của . Tôi bẩn, tôi ghê tởm, tôi nhận, xin đừng hết lần này đến lần khác chạy tới đây nhắc nhở tôi, có được !”

      “Tôi cho nữa có nghe thấy !” Tiêu Lăng Phong quát to. “Trình Diệu Tinh. còn dám tôi cưỡng hiếp … có tin tôi cho biết cái gì mới gọi là cưỡng hiếp hay hả?” Tiêu Lăng Phong quát.

      “Tôi tin.” Diệu Tinh gật đầu. “ có cái gì mà dám…” Nhìn thấy vẻ mặt giễu cợt của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong tức giận hôn lên môi , nghĩ đến mấy gã đàn ông dơ bẩn hết ôm lại hôn Diệu Tinh mất tri giác, hận đến mức muốn nổi điên, Trình Diệu Tinh, là của tôi, chỉ có thể thuộc về tôi… diiennda...n

      lle.q...uydon Tiêu Lăng Phong gắt gao hôn môi Diệu Tinh, thỉnh thoảng cuồng dã lại thỉnh thoảng dịu dàng, tay của khống chế được di chuyển cơ thể mềm mại của . Diệu Tinh dựa vào tường, mặc cho Tiêu Lăng Phong vừa ôm vừa hôn. Rất lâu mà vẫn chiếm được chút đáp lại hay phản kháng của , Tiêu Lăng Phong từ từ mở mắt ra.

      Diệu Tinh bình tĩnh nhìn , tựa như hoàn toàn để ý đến chuyện bọn họ vừa xảy ra.

      “Trình Diệu Tinh?” Tiêu Lăng Phong cắn răng.

      “Hết hứng rồi hả?” Diệu Tinh nhíu mày.

      “Trình Diệu Tinh. Đây là ý gì! Coi như muốn đáp lại, ngay cả phản kháng cũng muốn sao?”

      “Kỹ thuật hôn của rất tốt. Tiêu Lăng Phong, tôi rất hưởng thụ, diện mạo lại đẹp trai như vậy, bị hôn, dù sao cũng tốt hơn bị mấy tên ăn xin kia hôn!” Diệu Tinh xong, sờ sờ đôi môi mình, dáng vẻ giống như hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi. “Chúng ta thử lại lần được ?”

      “Trình Diệu Tinh, nhất định phải biểu quá đáng như vậy sao?” Tiêu Lăng Phong giận dữ hỏi. tình nguyện để Diệu Tinh tát cái cũng muốn như vậy.

      “Tôi vốn dĩ là thế mà!” Diệu Tinh xong, đẩy Tiêu Lăng Phong ra, tay của vừa mới đặt lên người Tiêu Lăng Phong, bị cầm lấy.

      nhất định phải tự giẫm đạp mình như vậy sao?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Đúng, việc tôi làm là rất quá đáng, nhưng Trình Diệu Tinh, có từng nghĩ đến cảm thụ của tôi. có biết nhìn người mình bị khi dễ có cảm giác gì ?”

      “Đương nhiên tôi biết!” Diệu Tinh gật đầu. “Tiêu Lăng Phong, ba năm trước, tôi được cảm nhận rất ràng. Nhìn người mình bị buộc đến bước đường cùng, nhìn ấy chết trong ngực mình, nhưng… biện pháp tôi cũng có. Tiêu Lăng Phong, cho dù là như vậy, sao có thể ích kỷ như vậy, hại chết Mộ Thần, tôi có đưa luân gian ? Đường Nhã Đình, đó chưa đủ tư cách để trở thành lý do để làm tổn thương tôi.”

      …” Tiêu Lăng Phong giơ tay lên. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhắn quật cường của , lại đành lòng xuống tay.

      “Tiêu Lăng Phong, làm gì thế?” Theo tiếng gầm giận dữ, Tiêu Lăng Phong bị đẩy mạnh ra. Rầm ~ ta đụng vào tủ đầu giường, ngã cùng với ly thủy tinh. Theo phản xạ, Tiêu Lăng Phong chống tay xuống đất, mảnh ly vỡ đâm vào lòng bàn tay .

      “Ừm…” rên lên tiếng.

      Diệu Tinh nghiêng đầu nhìn Tiêu Lăng Phong, sau đó từ từ bước tới, nâng tay Tiêu Lăng Phong lên, nhìn vết thương trong lòng bàn tay ta, Diệu Tinh cũng mở lòng bàn tay mình ra “Tiêu Lăng Phong, thấy ? Chỗ này của tôi cũng bị thương rất sâu.” Giọng Diệu Tinh u oán như lời nguyền rủa, bủa vây lấy Tiêu Lăng Phong, kích thích mỗi dây thần kinh của . Những hình ảnh của ngày hôm đó ở hẻm lần lượt thoáng qua trong đầu Tiêu Lăng Phong. nhìn vết máu chưa khô tay mình, quả rất đau. Cả trái tim cũng đau đớn như vậy. Nhưng phải vì vết thương mà vì thái độ của Diệu Tinh.

      “Nếu mảnh thủy tinh này mà đâm vào mắt còn có thể cứu được sao?” Diệu Tinh nhàng hỏi.

      Ầm! tiếng sấm vang lên. Tiêu Lăng Phong ngồi dưới đất. … Suýt chút nữa đâm vào mắt Diệu Tinh.

      Alex đứng bên cạnh, hung ác nhìn Tiêu Lăng Phong chằm chằm, cũng chỉ mới rời khỏi lát mà thôi, Tiêu Lăng Phong lại xuất nữa rồi.

      “Tiêu Lăng Phong, nơi này hoan nghênh , bây giờ mời ra ngoài.” Alex khách khí chỉ về phía cửa. “Diệu Tinh, sao em lại chân trần xuống đất.” Alex săn sóc ôm lấy Diệu Tinh. “ mua món em thích nhất, em có muốn ăn trước chút .” Giọng của rất dịu dàng, ánh mắt nhìn Diệu Tinh lại rất nóng bỏng. Máu rất nhanh chảy dầm dề tay Tiêu Lăng Phong.

      “Được!” Đột nhiên Diệu Tinh nghe lời giống như con mèo.

      Bọn họ coi ai ra gì mà thân mật kích thích Tiêu Lăng Phong, từ từ nâng tay lên, nhưng từ đầu đến cuối, Diệu Tinh liếc nhìn lấy lần. Trình Diệu Tinh, tại, hả giận phải là mới đúng! Đột nhiên cảm thấy, đây chính là báo ứng của mình. Bởi vì mình gây ra cho ấy biết bao tổn thương thể xóa mờ, nên giờ đây… áy náy, căn bản là làm việc phí công.

      Mặt ủ mày chau ra khỏi phòng bệnh, bận tâm đến vết thương trong lòng bàn tay mình. Máu từng giọt, từng giọt. Rơi xuống nền gạch trắng tinh, nở rộ như những đóa hoa xinh đẹp…

      Hình ảnh Diệu Tinh tựa vào trong ngực Alex vẫn ngừng tái trong đầu, Trình Diệu Tinh, có thể tỉnh táo chút hay , đó phải là Mộ Thần, cậu ta chỉ là người thân phận ràng, bề ngoài cực kỳ giống Mộ Thần mà thôi… Tôi cho phép các người ở bên nhau, là người phụ nữ của tôi, sau này, vĩnh viễn chỉ thuộc về mình tôi, cho dù có chết, tôi cũng muốn chết bên cạnh tôi… Nếu thích áy náy của tôi, vậy , chúng ta hãy làm việc gì đó, có hiệu quả thực tế chút.

      Hết chương 92.
      Last edited by a moderator: 1/1/16
      heo điên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 93: Hắc thủ sau màn

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong ngồi trong phòng Đường Nhã Đình, nhưng trong lòng vẫn có cách nào bình tĩnh được. Hình ảnh Diệu Tinh tựa vào ngực Alex ngừng xuất trong đầu . Bàn tay siết chặt con dao.

      “Lăng Phong, làm sao vậy?” tay Tiêu Lăng Phong vì dùng nhiều sức quá mà trở nên run rẩy, cũng sắp gọt vào ngón tay mình luôn rồi. Đường Nhã Đình vội vàng cầm tay ta lại. “Lăng Phong, từ lúc vào đến giờ vẫn luôn ngây người. sao vậy, có chuyện gì xảy ra à. Tay của sao lại bị thương?”

      có gì, cẩn thận làm rơi vỡ ly thủy tinh nên bị cắt trúng thôi.” Tiêu Lăng Phong chột dạ giấu tay ra sau. “Sao em lại xuống giường, chạy loạn khắp nơi.” dịu dàng hỏi.

      “Em muốn xuất viện!” Đường Nhã Đình lôi kéo tay Tiêu Lăng Phong, ở trong bệnh viện, thể làm được việc gì. Vừa phải đề phòng Hạ Cẩm Trình thầm báo tin với Tiêu Lăng Phong, lại vừa phải canh chừng Tiêu Lăng Phong chạy tìm Diệu Tinh. Lần này Diệu Tinh cắt cổ tay, có thể nhìn ra, Tiêu Lăng Phong thực rất áy náy.

      “Sao lại xuất viện? Cơ thể của em vẫn chưa được tịnh dưỡng tốt.”

      “Em dám ngủ mình trong phòng bệnh, Lăng Phong, em sợ.” ta tủi thân dựa vào ngực Tiêu Lăng Phong. “Chỉ cần nhắm mắt lại là em nhìn thấy những người đó đến gần mình, bọn họ xé quần áo của em, Lăng Phong, em rất sợ!” Đường Nhã Đình càng càng kích động, ngay sau đó bắt đầu khóc rấm rứt. “Lăng Phong, em rất bẩn đúng ?”

      “Làm sao có thể!” nhàng vuốt tóc Đường Nhã Đình, “Nhã Đình, cho em mình như vậy.” khẽ hôn lên tóc Đường Nhã Đình. Những lời của Diệu Tinh cũng bắt đầu vọng về bên tai , ấy ấy rất sợ, dám nhắm mắt lại. Khi ở trong đường hầm, bất lực đến vậy, nhưng lúc đó ai vươn tay ra giúp đỡ .

      “Nhã Đình, em xác định mấy người đó là do Diệu Tinh sắp xếp sao?” Tiêu Lăng Phong nghĩ vẫn nên hỏi .

      Vẻ mặt Đường Nhã Đình cứng đờ, ngay sau đó, nặn ra vài giọt nước mắt trong suốt. “Em… Em biết, em cũng hi vọng là phải, nhưng…” Đường Nhã Đình yếu ớt lắc đầu. “ em biết!”

      “Được rồi, Nhã Đình, em bình tĩnh chút.” Tiêu Lăng Phong nâng khuôn mặt nhắn của Đường Nhã Đình lên. “Coi như bâng quơ, Nhã Đình, sau này bao giờ hỏi em vấn đề này nữa.” Tiêu Lăng Phong hối hận .

      cảm thấy chuyện này phải do ấy làm ư?”

      “…” Nhất thời Tiêu Lăng Phong biết phải trả lời thế nào, trong lòng muốn tin rằng chuyện này liên quan đến Diệu Tinh, nhưng… chính miệng mấy người kia chỉ tội, làm cho Tiêu Lăng Phong thể nào suy xét.

      “Lăng Phong…”

      “Nhã Đình, cần phải sợ. Sau này để em bị khi dễ.” Tiêu Lăng Phong chân thành hứa hẹn. “ để bất kỳ ai tổn thương em.” xong, mắt lại nhìn ra cửa sổ, quả , thể chỉ tin vào lời mấy tên lưu manh kia mà kết luận chuyện này do Diệu Tinh làm. Có lẽ, nên tìm mấy người kia, điều tra cho ràng.

      Ngồi trước máy vi tính, Tiêu Lăng Phong kiểm tra email, nhưng suy nghĩ biết bay đến nơi nào. Bóng dáng của Diệu Tinh và Đường Nhã Đình ngừng đan xen trong đầu.

      “Tổng giám đốc, nếu như quá bận rộn, vẫn nên về sớm !” Joe đặt ly cà phê xuống trước mặt Tiêu Lăng Phong. “ muộn lắm rồi.”

      “Thế nào, tôi đường đường đấng mày râu, còn sợ bị cướp sắc sao?” Tiêu Lăng Phong đùa.

      “Ah…” Joe luôn kiệm lời, biết phải trả lời thế nào, im lặng lát, “Tôi có ý này, chỉ là gần đây xảy ra số chuyện.” Joe giải thích.

      “Chuyện gì vậy?” Tiêu Lăng Phong lơ đễnh hỏi. Còn có chuyện gì có thể làm phát điên hơn chuyện này.

      “Là gần đây xảy ra hai vụ giết người dã man, nghe là có đám lưu manh, biết vì sao lại xảy ra xung đột. Kết quả, hai chết, bị thương, người tung tích.” Nghe Joe vậy, ngón tay Tiêu Lăng Phong gõ nhịp nhàng lên bàn, đột nhiên dừng lại. Lưu manh…

      “Vụ còn lại sao?” Tiêu Lăng Phong hỏi…

      “Hình như là mấy tên ăn xin vì tiền mà đánh nhau, cả năm người đều chết hết!” Joe xong, giọng có chút bất an.

      Đột nhiên trong lòng Tiêu Lăng Phong lại thấy lo lắng. Các ngón tay siết chặt lại. “Mang báo đến cho tôi!”

      Tiêu Lăng Phong nhìn tin tức chiếm cả trang đầu của tờ báo, mấy người trong đó, cũng thấy xa lạ, là những người khi dễ Đường Nhã Đình ở góc đường, chẳng lẽ những tên còn lại là mấy người trong đường hầm kia…”

      nhanh chóng mở tờ báo ra, nhớ gương mặt của mấy gã đó, nhưng nhìn qua chính xác là bọn họ. Tại sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy, mới vừa muốn bắt tay điều tra, mấy người kia liền xảy ra chuyện. ai còn sống…

      Ngón tay Tiêu Lăng Phong từ từ cuộn lại, vo tờ báo thành nùi. Đây là giết người diệt khẩu, chôn vùi sao? Người đó muốn che giấu cái gì! Có thể làm mọi chuyện sạch lưu loát đến vậy, hoặc là, đây thực là chuyện ngoài ý muốn, hoặc là, có người cố ý an bài tất cả. Cuối cùng bọn họ là địch hay là bạn. lo lắng gõ ngón tay lên bàn.

      Chẳng lẽ là Diệu Tinh sao? Chuyện này vốn liên quan đến , có người muốn giết người diệt khẩu. Hay là… Chuyện này là do làm, tất cả nhân chứng đều còn, như vậy, chỉ cần ấy phủ nhận, mình tìm được chứng cứ nữa… Nhưng mấy gã ăn xin này sao ? Bởi vì bọn họ muốn làm nhục Diệu Tinh, cho nên mới bị giết, nếu như là vậy, người khả nghi nhất, có thể là Alex, hoặc là… Hạ Cẩm Trình.

      Não Tiêu Lăng Phong hỏng rồi, cuối cùng chuyện này là sao.

      “Tổng giám đốc, có muốn tôi điều tra chút ?”

      “Có chuyện với , trở về trước !” Tiêu Lăng Phong xong, cũng đứng dậy. Những việc này, nhất định phải tự mình điều tra.

      Hạ Cẩm Trình cầm tờ báo, cước đá văng cửa phòng bệnh, làm Đường Nhã Đình hả hê nhìn tờ báo giật thót tim. Nhìn mặt Hạ Cẩm Trình đầy sát khí, bất giác lui về sau. Bởi vì Diệu Tinh tự sát mà bọn họ trở mặt với nhau rồi, lần này ta tới đây là vì cái gì.

      “Đường Nhã Đình!” Hạ Cẩm Trình hét lớn tiếng.

      “Cái, cái gì…” Đường Nhã Đình nuốt nước bọt.

      , người phụ nữa độc ác này.”

      “Hạ Cẩm Trình, nổi điên cái gì hả.” Đường Nhã Đình hỏi. “Vửa mới bước vào hô to gọi với tôi, có ý gì.”

      “Có ý gì, phải chính ràng nhất sao?” ta xong, quăng tờ báo đến trước mặt Đường Nhã Đình. “ cũng rất độc ác, lợi dụng người khác xong qua cầu rút ván sao?”

      bậy gì đó?” Đường Nhã Đình hét lên, cũng rất muốn biết là ai giết những người đó. buồn rầu phải giải quyết như thế nào nếu Hạ Cẩm Trình điều tra chuyện này, nhưng họ chết rồi. Mặc kệ là ai, đều phải cảm ơn ta, nếu là vậy, chỉ cần phủ nhận mọi chuyện, có việc gì cả!

      “Hôm nay tôi giết chết ả đàn bà đê tiện độc ác này.” Hạ Cẩm Trình quát to, bóp ta ta. “Đường Nhã Đình, hôm nay tôi để phải vì tất cả mọi chuyện mình làm mà trả giá lớn…”

      Hết chương 93.
      Last edited by a moderator: 1/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 94: Hạ Cẩm Trình nhắc nhở

      Editor: ViVu

      Hạ Cẩm Trình siết chặt cổ Đường Nhã Đình, đột nhiên tay của ta nới lỏng, còn nâng cằm ta lên, hôn lên môi ta.

      “Ưm…” Đột nhiên bị hôn, làm Đường Nhã Đình biết chuyện gì xảy ra, cố gắng đẩy Hạ Cẩm Trình ra, nhưng nụ hôn của ta vô cùng nóng bỏng, bàn tay sờ soạn lung tung, lần dò vào quần áo của , cách nào thở được, lại càng thể nào suy nghĩ được chuyện gì. ràng Hạ Cẩm Trình hận đến vậy, thậm chí suýt chút nữa bóp chết , làm sao ta lại có thể hôn say đắm, chẳng lẽ…

      suy nghĩ, vẫn chưa kịp đẩy Hạ Cẩm Trình ra, tiếng Tiêu Lăng Phong vang lên ờ cửa phòng.

      “Các người làm gì vậy hả?” Tiêu Lăng Phong siết chặt nắm đấm.

      Hạ Cẩm Trình nghe tiếng Tiêu Lăng Phong cười đắc ý, ta xấu xa cắn vành tai của Đường Nhã Đình.

      “Ưm…” Đường Nhã Đình thể khống chế phát ra tiếng rên kiều mị.

      Hạ Cẩm Trình hài lòng đứng dậy. “Như nhìn thấy, thấy cái gì chính là làm cái đó.” Hạ Cẩm Trình nhún nhún vai.

      “Hạ Cẩm Trình, là tên khốn kiếp.” Đường Nhã Đình cực kỳ tức giận muốn tát Hạ Cẩm Trình. Nghĩ đến tiếng rên rỉ thoải mái vừa rồi của mình, ta muốn tự bóp chết mình.

      Hạ Cẩm Trình giơ tay lên, dễ như trở bàn tay nắm lấy cổ tay Đường Nhã Đình. “Mặt của tôi chỉ để người con tôi đụng vào, … Vẫn chưa đủ tư cách.” ta xong, hất Đường Nhã Đình ra.

      “Hạ Cẩm Trình, quá đáng.” Tiêu Lăng Phong tiến lên vung lên nắm đấm.

      “Làm gì mà thô lỗ thế.” Hạ Cẩm Trình cười. “Phải làm sao đây, bị bắt gặp, đều tại tôi quá sơ suất. Nhã Đình, đừng sợ, Lăng Phong đến mù quáng, chỉ cần có, ta tin ngay. Lần sau, cũng có thể độc ác hơn chút, Diệu Tinh muốn giết , nếu vậy, Lăng Phong của , vì trả thù giúp mà tự tay giết chết Diệu Tinh, như vậy … Sau này còn bất kỳ mối nguy hại nào rồi!”

      …” Đường Nhã Đình đứng lên. “Tại sao lại mực khẳng định là tôi vu oan Trình Diệu Tinh, mà phải ta hãm hại tôi.” Đường Nhã Đình chất vấn.

      “Làm sao biết tôi muốn cái gì? Đường Nhã Đình, cái này phải là đánh tự khai sao.”

      …”

      “Hạ Cẩm Trình, đủ chưa.” Tiêu Lăng Phong đẩy ta ra. “ có gì muốn thẳng ra, cần phải ném đá giấu tay như thế. Coi như Trình Diệu Tinh bị oan, ấy cũng còn cách nào chứng minh được. Tất cả nhân chứng đều chết hết rồi…”

      “Chết đối chứng, hung thủ có thể nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật rồi. Haizz… Khó trách phim truyền hình đều có cảnh giết người diệt khẩu để che giấu chứng cứ phạm tội, hóa ra có thể áp dụng tốt đến vậy.”

      …”

      “Tôi tìm được chứng cứ, có người đổi rượu của Diệu Tinh, cách khác, là ấy bị người ta bỏ thuốc, nếu như ngày hôm ấy đến đó, có biết ở nơi như vậy, Diệu Tinh xảy ra chuyện gì ?”

      Giọng lạnh lùng của Hạ Cẩm Trình làm toàn thân Tiêu Lăng Phong run lên.

      cái gì?”

      “Tôi đổ oan cho Diệu Tinh, hại Diệu Tinh thê thảm, có gì đáng giá để ấy bỏ thuốc , các ngươi quen nhau cũng lâu, hề tin tưởng ấy chút nào sao? Coi như có lòng tin, cũng tin vào trực giác của mình sao? Nhưng làm cái gì? Vu oan ấy, còn làm ra chuyện bằng cầm thú. Tiêu Lăng Phong nên cảm thấy may mắn vì lần này Alex cứu Diệu Tinh, nếu , tôi cũng biết tôi làm ra chuyện gì đâu.”

      Tiêu Lăng Phong thất thần, thể nghe lọt tai bất cứ thanh nào nữa, chỉ có mỗi câu kia thôi, Diệu Tinh mới là người bị bỏ thuốc. bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình đến đó, bằng Diệu Tinh… Chỉ nghĩ đến đó thôi mà trái tim nứt vỡ, vô cùng đau đớn. Diệu Tinh là vô tội thế nhưng lại làm ra chuyện quá đáng đến vậy.

      “Còn có việc càng thú vị hơn, Lăng Phong, có biết tôi nhìn thấy người nào ?” Hạ Cẩm Trình đến gần Đường Nhã Đình. “ phải hôm đó đường xảy ra chuyện sao, nhưng… Tại sao lại xuất trong camera.”

      bậy!” Đường Nhã Đình cãi lại. “Tôi biết Diệu Tinh gặp chuyện may làm rất đau khổ, hận tôi, nhưng… Sao có thể dùng những lời này để đổ tội lên đầu tôi. Cẩm Trình, chúng ta là bạn bè mà!” ta bật khóc. “Làm sao có thể làm tổn thương tôi như vậy.”

      dii...endan “Đường Nhã Đình, nếu như tôi tất cả mọi việc cho biết cũng định diễn kịch với nữa, cảm thấy với mối thù sâu như biển đó, tôi có thể làm bạn với sao?”

      Tiêu Lăng Phong đứng bên cạnh, bọn họ gì vậy, tại sao nghe hiểu gì cả. Đột nhiên phát , giữa bọn họ, tựa như có quá nhiều chuyện mà mình biết, ví dụ như ta từng Đường Nhã Đình nhưng tại sao lại nhanh chóng biến thành người khác, ví dụ như mỗi lần Đường Nhã Đình nhìn thấy ta đều rất căng thẳng… Rốt cuộc bọn họ còn có bao nhiêu chuyện mà biết.

      …”

      “Mẹ hại mẹ tôi bị vứt bỏ, hại chết hai đứa em chưa ra đời của tôi, còn … hại chết đứa con của tôi.” Hạ Cẩm Trình bên tai Đường Nhã Đình.

      bậy, được nữa, tôi cho nhảm nữa!” Đường Nhã Đình kích động thét lên.

      đủ chưa!” Tiêu Lăng Phong chịu đựng đủ cái cảm giác làm kẻ ngoại cuộc này rồi. “Cuối cùng là các người cái gì?”

      “Tôi …”

      “Hạ Cẩm Trình!” Đường Nhã Đình gắt gỏng quát. Ngay sau đó ý thức được mình quá mức xúc động, nhìn Tiêu Lăng Phong, phản ứng của mình có thể làm cho ta nghi ngờ. “ đừng ở đây lung tung nữa.” Giọng của thấp lại vô cùng lạnh lẽo.

      Tiêu Lăng Phong sững sờ nhìn Đường Nhã Đình, chưa bao giờ nhìn thấy như vậy, trong nháy mắt, cảm thấy Đường Nhã Đình trở nên xa lạ.

      Hạ Cẩm Trình hài lòng nhìn phản ứng của hai người.

      “Tiêu Lăng Phong, đừng tự lừa gạt mình nữa.” vỗ vỗ bả vai Tiêu Lăng Phong. “Ngoài ra, thấy tôi hôn ấy, nhưng phản ứng của … lại bình thản như vậy, đây phải hoàn toàn thèm để ý.” nhàng xong, hả hê liếc mắt nhìn Đường Nhã Đình. “Chẳng lẽ nghi ngờ, tại sao tôi lại biết điểm nhạy cảm cơ thể ta là vành tai.” khẽ nhắc nhở, sau đó xoay người rời khỏi. Tiêu Lăng Phong, lần này nghe ra, vậy chính là con heo.

      Tiêu Lăng Phong thất thần rất lâu. Lời của ta vô cùng thẳng thắn. Ý của ta có phải là… , thể nào, Nhã Đình làm sao có thể làm chuyện như vậy.

      “Lăng Phong…” Đường Nhã Đình thử thăm dò gọi ta tiếng. Hạ Cẩm Trình cái gì?

      “Sao vậy?” Tiêu Lăng Phong tiến lên bước.

      tức giận sao?” Đường Nhã Đình hỏi. “Nhìn thấy em bị người khác hôn, thèm để ý sao?”

      “Bé ngốc, là tin tưởng em.” Tiêu Lăng Phong xong, ôm Đường Nhã Đình vào ngực. “ phải chúng ta tin tưởng nhau sao, Nhã Đình, đừng suy nghĩ lung tung, mặc kệ người khác gì, chỉ cần em có, tin em.”

      sao?”

      “Đương nhiên là .” Tiêu Lăng Phong mỉm cười, chỉ là Đường Nhã Đình thể nhìn thấy tận sâu trong đôi mắt lại là vẻ thiếu tự tin… Là sao? phải, chính bản thân cũng biết…

      Hết chương 94
      Last edited by a moderator: 1/1/16
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :