1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng tình nhân - Hải Diệp (126)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 85: Alex khiêu khích

      Editor: ViVu

      Alex và Hạ Cẩm Trình vào làm cho bầu khí trong phòng bệnh càng thêm quỷ dị. Sau khi tranh luận với Diệu Tinh, cuối cùng Tiêu Lăng Phong cũng có thời gian quan sát Alex. Người này là ai, cậu ta và Diệu Tinh quen nhau như thế nào!

      Thấy Tiêu Lăng Phong nhìn mình, Alex cũng hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt ta.

      “Tôi biết chính là người đàn ông đẩy Diệu Tinh xuống lầu!” Alex chậm rãi , trong lời mang theo ý nghĩa mà người khác khó suy đoán được. Tiêu Lăng Phong nhìn Alex, ta có vẻ là người đơn thuần, giống như đứa trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm sống. Nhưng Tiêu Lăng Phong lại có cảm giác rất kỳ quái, người này, hề đơn giản.

      “Alex!” Diệu Tinh lên tiếng gọi ta. Trong lòng chỉ mong Alex có thể cách Tiêu Lăng Phong càng xa càng tốt. Dáng vẻ của ta thành công hấp dẫn chú ý của Tiêu Lăng Phong, tại lại còn khiêu khích ta.

      “Diệu Tinh, sợ cái gì?” Alex phục. “Lần trước bỏ qua cho ta. Lần này ta càng làm bị thương nghiêm trọng hơn.”

      “Cậu lại lần nữa!” Tiêu Lăng Phong cắn răng nghiến lợi . Vốn dĩ thái độ của Diệu Tinh làm thấy rất khó chịu, tại, lại công khai bảo vệ người đàn ông này.

      “Tôi lại lần nữa sao!” Alex ngẩng đầu lên.

      “Cậu!” Tiêu Lăng Phong vừa mới bước tới trước, Diệu Tinh dang hai tay ra, đứng trước mặt Alex, tư thế giống như gà mẹ bảo vệ gà con.“Tiêu Lăng Phong, dám động đến ấy thử xem!”

      “Trình Diệu Tinh, uy hiếp tôi?” Tiêu Lăng Phong nổi giận.

      “Này uy hiếp sao?” Diệu Tinh hỏi. “Tiêu Lăng Phong, cuộc đời của tôi bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. tại tôi quan tâm gì nữa cả!”

      quan tâm!” Tiêu Lăng Phong bước tới. “ quan tâm Trình Ngự, Khương Ngọc Khiết, tại, lại thêm thế thân của Mộ Thần!” nhấn mạnh hai chữ “thế thân”, giống như nhắc nhở Alex, ấy phải lòng quan tâm cậu, mà chỉ vì diện mạo của cậu giống Mộ Thần thôi…

      “Tiêu Lăng Phong, nếu dám động đến ấy tôi tự tay giết chết !” dứt khoát của Diệu Tinh làm trong lòng Tiêu Lăng Phong thấy đau đớn.

      “Trình Diệu Tinh, …” Tiêu Lăng Phong vừa mới vươn tay ra, muốn kéo Diệu Tinh qua, điện thoại vang lên. Cùng lúc đó, Diệu Tinh theo bản năng nhắm mắt lại, nghiêng mặt .

      “Này, có phải là đàn ông hả, lại có thế ra tay với phụ nữ.” Alex bảo vệ Diệu Tinh trong ngực. Động tác dùng để tuyên bố này làm Tiêu Lăng Phong rất bực bội, nhưng đây là điện thoại bệnh viện gọi tới, bắt buộc phải nhân.

      “Alo…”

      “Diệu Tinh, em ổn ?” Hạ Cẩm Trình bước tới, mặt đổi sắc kéo Diệu Tinh ra. “Vết thương có đau ?”

      Tin tức trong điện thoại làm Tiêu Lăng Phong khó chịu, Trình Diệu Tinh, lại dám câu tam đáp tứ ở trước mặt tôi, lát nữa tính sổ với sau.

      “Trình Diệu Tinh, tại tôi đến bệnh viện thăm Nhã Đình, tốt nhất suy nghĩ cho kỹ, làm sao để cho tôi cậu trả lời hợp lý!” ta xong, xoay người bước ra ngoài.

      Hạ Cẩm Trình nhìn bóng dáng Tiêu Lăng Phong vội vã biến mất, trong nháy mắt thoáng lên tia sáng khó hiểu. “Diệu Tinh, em nghỉ ngơi cho tốt, đến thăm em sau!” xong, khẽ hôn lên trán . Đây là nụ hôn đầu tiên của bọn họ, tuy nhiên nó lại vô cùng nặng nề. Alex đứng bên cạnh, hai mắt mở to.

      quá đáng, xem tôi là khí hả!”

      Hạ Cẩm Trình để ý đến Alex, đỡ Diệu Tinh nằm xuống. “Ngoan nhé, nên suy nghĩ lung tung! Diệu Tinh, em vĩnh viễn là người thuần khiết nhất!” ta xong, cũng ra ngoài.

      Đường Nhã Đình, xem ra, đúng là dạy dỗ chút càng ngày càng coi ai ra gì!

      Alex nhìn Hạ Cẩm Trình khỏi, nhìn Diệu Tinh, ấm ức bĩu môi.

      ta là ai vậy? Sao ta lại hôn ?”

      “À…” Diệu Tinh hơi giật mình. “Alex, đừng trêu chọc Tiêu Lăng Phong!”

      “Tại sao?” dùng ánh mắt ngây thơ nhìn . “Diệu Tinh, tôi sợ ta. cũng cần phải sợ. Tôi bảo vệ !” vỗ ngực mình.

      “Alex!” Diệu Tinh gắng sức ngồi dậy. “Tin tôi !”

      “Được! Được! Được!” Alex giơ tay đầu hàng. “ trêu chọc, trêu chọc. nằm xuống nhanh lên!” đỡ Diệu Tinh. “Vết thương của rất nặng, đừng lộn xộn.”

      Diệu Tinh nữa, nhắm mắt lại. Trong nháy mắt, nước mắt chảy ra. Ngụy trang, rất mệt mỏi…

      Alex lên tiếng, chỉ ngồi xuống, nắm tay Diệu Tinh, nhìn khóe mắt ướt đẫm nước mắt của như suy nghĩ điều gì đó…

      Tiêu Lăng Phong và Hạ Cẩm Trình cùng vào bệnh viện, từ xa xa nghe thấy tiếng khóc yếu ớt và điên cuồng của Đường Nhã Đình.

      “Các người ra ngoài hết , tôi muốn uống thuốc, tôi uống thuốc. Lăng Phong còn cần tôi nữa, tôi còn tự quý trọng mình làm gì!”

      “Nhã Đình!” Tiêu Lăng Phong chạy nhanh tới phòng bệnh. Đường Nhã Đình đầu tóc rối tung ngồi dưới đất, vạt áo trước của quần áo bệnh nhân dính đầy máu, mảnh thủy tinh vỡ đầy sàn nhà. “Nhã Đình, xảy ra chuyện gì?” Tiêu Lăng Phong bước nhanh qua.

      Đỡ Đường Nhã Đình dậy. “Các người chăm sóc bệnh nhân thế nào vậy hả!” Tiêu Lăng Phong giận dữ rống lên.

      xin lỗi, Tổng giám đốc Tiêu, là Đường tiểu thư gào khóc, quấy phá cho chúng tôi cầm máu.” y tá bị hù dọa, mồ hôi lạnh chảy đầy người. “ xin lỗi…”

      “Còn đứng ngây ra đó làm gì, chuẩn bị thuốc nhanh lên!” Tiêu Lăng Phong quát.

      “Vâng, vâng ạ!” y tá cúi người gật đầu đồng ý.

      Tiêu Lăng Phong bế Đường Nhã Đình đặt lên giường.

      “Nhã Đình, em làm sao vậy?” ta hỏi. “Sao lại tự làm mình bị thương?”

      Oa oa… Nghe Tiêu Lăng Phong vậy, Đường Nhã Đình tủi thân khóc to lên. “Lăng Phong, em tỉnh lại thấy , em cho rằng cần em nữa!” khóc. “Trước đây, mỗi lần em bị cảm đều ngồi ở mép giường, nhưng lần này ở đây, có ở đây, có phải chán ghét em rồi …”

      bậy!” Tiêu Lăng Phong trách cứ. “Đừng suy nghĩ lung tung, làm sao có thể cần em, là do công ty có việc khẩn cấp thôi!” Tiêu Lăng Phong ôm Đường Nhã Đình, né tránh ánh mắt của ta.

      là vậy phải ?” Giọng Đường Nhã Đình trong trẻo như đứa bé ngây thơ, nhưng bàn tay bé lại nắm chặt chăn. dối, Tiêu Lăng Phong, dối, vừa rồi trong điện thoại, nghe Hạ Cẩm Trình gọi “Diệu Tinh”, ta ở chung chỗ với Trình Diệu Tinh, bọn họ đều ở chỗ Trình Diệu Tinh.

      Hạ Cẩm Trình đứng yên ở cửa, từ chỗ , có thể nhìn thấy ràng mọi thứ. Đường Nhã Đình, kỹ thuật diễn xuất của rất tốt.

      “Nhã Đình, xin lỗi, bỏ em mình nữa đâu!” ta cam đoan, “Em phải tự chăm sóc tốt cho mình, vì , em phải biết quý trọng bản thân mình.”

      “Ừm!” Đường Nhã Đình đồng ý, dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Lăng Phong, quả ngoan ngoãn cầm thuốc, uống thuốc. “Tiêu Lăng Phong, em ngoan ngoãn nghe lời, đừng rời xa em!” Nhìn dáng vẻ đáng thương của ta, trong lòng Tiêu Lăng Phong lại chua xót.

      “Được, Nhã Đình, rời xa em, tuyệt đối …” Tiêu Lăng Phong hứa hẹn.

      “Tiêu Lăng Phong, tôi có nên hiểu cam đoan, hứa hẹn của thành… chắc chắn…” Hạ Cẩm Trình chậm rãi .

      Hết chương 85.
      Last edited by a moderator: 25/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 86: Gọi tên người khác

      Editor: ViVu

      Trong nháy mắt, lời của Hạ Cẩm Trình làm cho bầu khí ngọt ngào hạ xuống mức đóng băng.

      cái gì?” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng quay mặt qua.

      “Tôi đúng sao?” Hạ Cẩm Trình bước tới. “Nếu như chắc chắn với tình cảm của hai người, cần phải làm chuyện nhàm chán như vậy sao!” Hạ Cẩm Trình mỉm cười. “ cam đoan là bởi vì sợ mình làm được, cho nên, có khống chế được trái tim của mình, có đúng ?”

      “Hạ Cẩm Trình, câm miệng cho tôi!” Tiêu Lăng Phong nổi giận.

      “Thế nào, trúng chỗ đau của à?” Hạ Cẩm Trình cau mày, nét cười nơi giữa chân mày càng đậm hơn. “ ra hai người cần gì phải tự lừa mình dối người, tại sao phải làm ra vẻ hai người chưa từng thay lòng đổi dạ. Tỏ vẻ hai người vẫn nhau…” Giọng điệu của càng lúc càng nhưng cũng càng lúc càng châm chọc hơn.

      “Cẩm Trình, cuối cùng muốn gì?” Mỗi câu của Hạ Cẩm Trình đều làm Đường Nhã Đình rất căng thẳng. “ , tôi muốn nhìn thấy !”

      “Làm sao lại tuyệt tình như vậy!” Hạ Cẩm Trình hỏi. “Nhã Đình. Tôi muốn gì, phải hai người ràng nhất sao?” Hạ Cẩm Trình nhíu mày. “Hay là quá ràng nên có tật giật mình, muốn đuổi tôi …”

      “Hạ Cẩm Trình!” Tiêu Lăng Phong rống lên, bước tới, giơ nắm đấm lên, đánh về phía Hạ Cẩm Trình, nhưng trong tích tắc bị nắm chặt. “Sao vậy, thẹn quá hóa giận?” Hạ Cẩm Trình càng cười đắc ý hơn. “ ra …” kề sát tai Tiêu Lăng Phong. “ có từng nghĩ, tình cảm dành cho Đường Nhã Đình, ra phải là tình , mà là xuất phát từ thương hại của hai kẻ đồng bệnh tương liên, từ việc hai người lớn lên bên nhau, từ… Lời hứa của với ta.”

      …”

      “Thắc mắc vì sao tôi biết?” Hạ Cẩm Trình hỏi. “ ra , Tiêu Lăng Phong…” lui về sau bước. Dùng giọng cả ba người đều nghe được . “Cái tôi biết , vượt xa mọi tưởng tượng của !”

      giường, Đường Nhã Đình đứng ngồi yên, bọn họ cái gì.

      “Lăng Phong?” Đường Nhã Đình đáng thương nhìn Tiêu Lăng Phong, xem ra, Hạ Cẩm Trình phiền toái lớn!

      “Sao vậy?” Tiêu Lăng Phong dịu dàng hỏi.

      “Nhã Đình, sắc mặt tốt!” Hạ Cẩm Trình tiến tới, đưa tay vuốt trán ta. “ run cái gì? Rất lạnh sao? Hay là…” Hạ Cẩm Trình ra vẻ muốn lại thôi. Liếc mắt nhìn Tiêu Lăng Phong, dùng thanh chỉ có và Đường Nhã Đình nghe được , “ sợ…”

      …” Đường Nhã Đình giận đến phát run.

      “Bây giờ cần phải sợ như vậy. Đường Nhã Đình, tôi điều tra chuyện Diệu Tinh. Nếu như phải làm, nể tình chúng ta có những đêm ngày vui vẻ, tôi chừa cho con đường sống. Nhưng mà, nếu như là … Tôi bảo đảm, những tổn thương của Diệu Tinh, tôi trả lại gấp mười lần…”

      “Hạ Cẩm Trình, cần quá đáng như thế!” Tiêu Lăng Phong chắn trước người Đường Nhã Đình run rẩy, cản Hạ Cẩm Trình lại.

      “Làm gì thế, tôi chỉ nhìn thấy Nhã Đình rầu rĩ vui, mấy câu chuyện cười với ấy, cũng muốn nghe sao.”

      ra cho tôi!” Đường Nhã Đình chỉ vào cửa, vô cùng kích động, xé rách vết thương vừa mới được cầm máu.

      “Vậy , Nhã Đình, ngày mai tôi quay lại thăm !” xong, lại giữ chặt cằm Đường Nhã Đình. Hôn lên trán ta. “ nhớ, tôi từng, thích hôn nơi này của nhất ?” xong, nhanh nhẹn rời , chỉ để lại Đường Nhã Đình mặt xám mày tro và Tiêu Lăng Phong.

      Đường Nhã Đình lo lắng. ta, ta gì, cái người điên này, Đường Nhã Đình giận run lên, ánh mắt hốt hoảng nhìn Tiêu Lăng Phong. ấy nghe thấy rồi sao?

      “Lăng Phong!” Đường Nhã Đình mở to đội mắt ngập nước nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong. “ ta, ta gì vậy?”Đường Nhã Đình hốt hoảng hỏi, vào lúc này, lúng túng tốt hơn giải thích.

      lúc lâu sau, Tiêu Lăng Phong mới hồi phục tinh thần. khẽ cắn răng. Hạ Cẩm Trình! Vì sao lại khiêu chiến tôi lần nữa hả? từ từ đến bên giường. Hôn lên trán Đường Nhã Đình.

      sao! Nhã Đình, tin lời ta!” khẽ vuốt tóc Đường Nhã Đình.

      “Có ?” Đường Nhã Đình hỏi. “Lăng Phong, tốt!” như con chim nép vào ngực Tiêu Lăng Phong. “Tối nay, ở lại với em được ?”

      “Ừm!” Tiêu Lăng Phong gật đầu. Cảm thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo tới, trước đó giẳng co vs Diệu Tinh rất lâu, sau đó mấy tiếng rồi cũng có nghỉ ngơi, lúc này, cái muốn chính là nằm xuống ngủ giấc.

      giường bệnh, Tiêu Lăng Phong thận trọng ôm lấy Đường Nhã Đình, gió mát xuyên qua màn cửa sổ thổi vào, từng cơn thoải mái dễ chịu. hề buồn ngủ, Đường Nhã Đình ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong. ràng người đàn ông này ở bên cạnh, nhưng tại sao... Mình lại có cảm giác lo được lo mất mãnh liệt như vậy.

      “Diệu Tinh, đừng động, tôi mệt lắm!” Tiêu Lăng Phong lười biếng lẩm bẩm câu. Trong nháy mắt Đường Nhã Đình cứng đờ người. , ta gọi ai! Tiêu Lăng Phong hoàn toàn chiều theo ý , Tiêu Lăng Phong, gọi ai!

      Thấy Tiêu Lăng Phong có dấu hiệu tình lại, Đường Nhã Đình vội vàng nhắm mắt, giả vờ ngủ. Tiêu Lăng Phong nhìn Đường Nhã Đình chút phản ứng, thở phào nhõm, đồng thời cánh tay cũng nới lỏng ra.

      Tí tách! Khóe mắt Đường Nhã Đình chảy ra giọt nước mắt. Tiêu Lăng Phong, quả nhiên phản bội tình cảm của chúng ta. cắn chặt đôi môi run rẩy, máu đỏ thẫm từ từ chảy ra…

      Hạ Cẩm Trình đến nơi Diệu Tinh xảy ra chuyện. Nếu bị bỏ thuốc, vậy có thể từ camera giám sát để biết được cái gì đó, về phần mấy gã đàn ông kia, chỉ cần bọn họ ra khỏi thành phố T, tin chắc tìm được bọn họ.

      Màn hình theo dỗi rất hỗn độn, Hạ Cẩm Trình mở to mắt nhìn gần, mặc gù mắt rất mỏi nhưng vẫn kiên trì. Diệu Tinh, đòi lại công bằng cho em, bảo đảm.

      Thời gian trôi qua lâu, ngay cả nhân viên ngồi bên cạnh cũng mất hết kiên nhẫn, nảy sinh ý tưởng từ bỏ.

      “Hạ tiên sinh…”

      “Đừng quấy rầy tôi!” Hạ Cẩm Trình vui cau mày. Rốt cuộc màn hình nhìn thấy thứ mình muốn. “Hừ!” cười lạnh tiếng. Tiêu Lăng Phong, để xem lần này còn gì để . “Cho tôi bản chính tất cả băng ghi hình hôm nay.” Hạ Cẩm Trình phân phó, đứng dậy. Nếu bị người gài bẫy, vậy còn phát khác.

      Hạ Cẩm Trình lấy điện thoại di động ra. Soạn chuỗi chữ viết. “Chuyện Diệu Tinh có phát mới.” Nhìn hàng chữ màn hình điện thoại, Hạ Cẩm Trình mỉm cười, gửi tin nhắn cho Đường Nhã Đình.

      “Đường Nhã Đình, tôi muốn thời thời khắc khắc đều phải trải qua trong căng thẳng.” xong, khởi động xe…

      Trong phòng bệnh, Đường Nhã Đình nhìn hàng chữ màn hình di động. khẩn trương đến run rẩy. Hạ Cẩm Trình, tại sao phải khắp nơi gây phiền phức cho tôi! siết chặt điện thoại. Tôi để bất kỳ kẻ nào phá hỏng hạnh phúc của tôi, bất kỳ ai cản trở tôi, tôi đều diệt trừ! cần biết người đó là ai. Hạ Cẩm Trình, lần này là áp tôi, đừng trách tôi nể tình cho đường sống, lựa chọn Diệu Tinh, vậy chờ trả giá đắt cho lựa chọn của !

      Hết chương 86.
      Last edited by a moderator: 25/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 87: Cắt cổ tay tự sát

      Editor: ViVu

      “Đừng tới đây, các người buông tôi ra, cứu mạng…” Mới vừa chìm vào giấc ngủ, Diệu Tinh làm rơi vào ác mộng lần nữa, lo sợ lắc đầu, tay nắm chặt chăn. “Mộ Thần, cứu em…”

      “Diệu Tinh, tỉnh lại !” Diệu Tinh kêu gào làm Alex nằm ở mép giường thức giấc.

      Roẹt, roẹt. Tiếng quần áo xé rách cứ vang lên, vang lên…

      “A!!!” Sợ hãi kêu lên, mở mắt ra. Mồ hôi lại làm quần áo ướt sũng, ngồi dậy, thở hồng hộc. Nhìn xung quanh, trong đôi mắt tràn ngập hoảng sợ.

      “Diệu Tinh, lại gặp ác mộng sao?” Alex vén mái tóc ướt mồ hôi của . “Diệu Tinh, đừng sợ, mọi chuyện đều qua rồi!” Alex ôm Diệu Tinh vào ngực.

      Diệu Tinh từ từ nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn. “ qua được, thể nào qua được!” Diệu Tinh bất lực . Giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn xuống. “Alex, đừng đụng vào tôi, tôi rất bẩn!” xong, lại bắt đầu chà xát cổ và cánh tay của mình mạnh.

      “Diệu Tinh, đừng bậy!” Alex bao bọc tay Diệu Tinh trong lòng bàn tay mình. “ có bẩn!” nghiêm túc .

      Diệu Tinh tỉnh tỉnh mê mê nhìn Alex, giống như đứa bé hề biết chuyện gì cả.

      “Diệu Tinh, để cho tôi chăm sóc có được .” Alex hỏi. “Tôi dùng tất cả năng lực của mình để bảo vệ , để phải chịu chút uất ức nào cả!”

      Diệu Tinh nhìn Alex, ta gì?

      “Đừng xem tôi là đứa trẻ, Diệu Tinh, tôi là nghiêm túc!”

      muốn!” Diệu Tinh lắc đầu. “ tốt đẹp đến thế, mà tôi…” Diệu Tinh nở nụ cười thê thảm. “ xem, nếu Mộ Thần biết, có ghét bỏ tôi hay …”

      “Diệu Tinh, nếu Mộ Thần biết bây giờ như thế này, ấy nhất định rất đau lòng! Cho nên, đừng hành hạ mình nữa có được !” Alex khẽ vuốt tóc Diệu Tinh.

      “Vậy tốt.” Diệu Tinh gật đầu. “Chỉ cần Mộ Thần ngại là được rồi.” xong, từ từ nằm xuống. Mộ Thần. Diệu Diệu rất muốn tìm .

      “Diệu Tinh, ngủ , tự giày vò mình cả buổi tối rồi!” Alex dịu dàng lau nước nơi khóe mắt Diệu Tinh.

      “Tôi sợ, tôi muốn ngủ!” Diệu Tinh lắc đầu như đứa trẻ bốc đồng. “Alex, tôi sợ! Những người đó, rất khủng khiếp.” giống như đứa trẻ bị ấm ức.

      “Diệu Tinh, tôi vẫn ở lại với , đừng sợ!” xong, nằm xuống bên cạnh Diệu Tinh. “Tôi luôn luôn bên cạnh .” nhàng ôm Diệu Tinh vào ngực, khẽ vuốt tóc .

      “Diệu Tinh, tôi bảo vệ , bất kỳ ai cũng có quyền làm tổn thương …”

      ……

      Bầu trời u, mới vừa đầy nắng mà bây giờ lại giăng đầy mây đen tựa như bất cứ lúc nào mưa cũng có thể đổ ập xuống. Roẹt...! tia sét xẹt ngang bầu trời, ngay sau đó, mưa rơi xối xả như trút nước.

      Diệu Tinh ngủ say bị tiếng sấm làm thức tỉnh. Nghe tiếng mưa rơi ào ào, bất giác run rẩy, sau đó, chân trần chạy đến bên cửa sổ. Nghe tiếng sấm ầm ầm, lần đầu tiên Diệu Tinh cảm thấy sợ hãi. vươn bàn tay bé tái nhợt ra, đặt lên tấm thủy tinh, tựa như chạm vào những giọt mưa bên ngoài.

      Từ từ đến trước ngăn tủ, Diệu Tinh lấy quần áo trong đó ra, là Alex mua cho . Diệu Tinh nhìn kỹ, rất đẹp! Nghĩ vậy, vào phòng tắm, để ý đến vết thương người, tỉ mỉ tắm rửa cơ thể mình, vẻ mặt ngây ngô giống như tượng gỗ.

      Lau hơi nước gương, Diệu Tinh hài lòng nở nụ cười. nhàng sấy khô tóc, Diệu Tinh lại như nhìn thấy mình năm mười tám tuổi, ngây thơ thuần khiết.

      Chậm rãi giơ tay lên, hôn lên chiếc nhẫn tay, nhàng mỉm cười, từng giọt nước to rơi ra khỏi vành mi. “Mộ Thần, Diệu Diệu tới tìm .”

      Cầm cái bình bồn rửa tay. Nện mạnh vào gương. Xoảng! Sau tiếng vang thanh thúy ấy, những mảnh thủy tinh rơi đầy đất. Diệu Tinh từ từ ngồi xổm xuống, nhặt lên mảnh vỡ bén nhọn, tháo ra băng gạc quấn cổ tay, nhìn vết hằn cổ tay, Diệu Tinh gượng cười cái. diennnda....danl..e

      Quuy...d...on “Tiêu Lăng Phong, tôi cần phải chịu đựng nhục nhã của nữa. Để uy hiếp của , hợp đồng của đều gặp quỷ hết !” xong, chầm chậm giơ tay lên, dùng sức cắt xuống. Đau đớn kịch liệt bao phủ toàn thân. Máu đỏ tươi lăn ra khỏi miệng vết thương, rơi tí tách sàn nhà trắng sáng, màu sắc vô cùng chói mắt. “Mộ Thần, Diệu Diệu đến tìm !” Từ từ nhắm mắt lại, giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt.

      Máu và nhiệt độ từ từ chạy mất, kết thúc, tất cả đau khổ và hành hạ, đều kết thúc rồi.

      Alex vẫy vẫy nước mưa đầu, đặt bữa ăn sáng lên bàn.

      “Diệu Tinh?” Nhìn giường trống , thử kêu tiếng. “Diệu Tinh?” cửa phòng vệ sinh. “Diệu Tinh ở đâu?” lo lắng gõ cửa lần nữa. “Diệu Tinh!” lâu nghe trả lời làm Alex cảm thấy ổn, giơ chân lên, cước đá văng cửa. cực kỳ nhạy cảm với mùi máu tươi, cửa vừa mở ra, cảm nhận được, trái tim cũng lạc mất nhịp.

      “Diệu Tinh!” vọt vào.

      sàn nhà, Diệu Tinh an tĩnh nhắm chặt mắt, phía dưới là vũng máu lớn, cứ nằm như vậy, khóe miệng còn vương nụ cười. Giống như ngay cả thở cũng có!

      “Diệu Tinh!” Đầu óc Alex trở nên trống rỗng, chạy tới ôm Diệu Tinh lên. “Diệu Tinh, tỉnh lại !” lớn tiếng gói. “Diệu Tinh, tỉnh lại …”

      Hạ Cẩm Trình vừa vào phòng bệnh, bị tràn thanh này làm cho giật mình, chờ phản ứng lại nhìn thấy Alex ôm Diệu Tinh lao ra. người Diệu Tinh khắp nơi đều là máu, máu vẫn ngừng chảy ra từ vết thương, vào sàn nhà…

      “Diệu Tinh!” Hạ Cẩm Trình thất thanh gọi.

      “Lo lắng có ích gì, còn nhanh gọi bác sĩ.” Alex đỏ mắt, quát.

      Hạ Cẩm Trình sững sờ gật đầu, xoay người chạy . “Bác sĩ, bác sĩ…” Tiếng hét lo lắng của cứ mãi vang vọng trong dãy hành lang trống trải…

      “Diệu Tinh, em được có chuyện gì!” Hạ Cẩm Trình nắm chặt bàn tay Diệu Tinh, bên cạnh xe đẩy. Máu Diệu Tinh dính lên tay , rất nóng, nóng đến mức làm trái tim của cũng đau.

      Alex nhìn chằm chằm Diệu Tinh, lúc này vạt áo bị máu tươi nhuộm đỏ làm cho trông có vẻ nhếch nhác.

      “Được rồi, bây giờ bệnh nhân phải được đưa vào trong!” Y tá ngăn Hạ Cẩm Trình và Alex lại. “Thông báo với kho máu chuẩn bị máu, có thể ấy cần truyền máu!”

      Cần truyền máu, đó là phải nghiêm trọng đến mức nào. Hạ Cẩm Trình nhìn y tá, tay từ từ cuộn lại. nhìn Diệu Tinh được đẩy vào phòng cấp cứu, cửa từ từ đóng lại, nhìn qua khe cửa, thấy sắc mặt Diệu Tinh trắng bệch. Hạ Cẩm Trình cảm thấy khoản cách ngắn ngủi này lại quá xa xôi.

      “A!!!” Hạ Cẩm Trình nổi giận hét lên tiếng, đấm quyền vào tường. “Tiêu Lăng Phong, tôi giết chết , tôi giết !” phẫn nộ gào thét, dáng vẻ của vô cùng giống con dã thú giận dữ…

      Hết chương 87.
      Last edited by a moderator: 25/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 88: Sát khí trong ánh mắt

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong bị từng hồi chuông điện thoại đánh thức. nhận điện thoại. “Alo!” Giọng lười biếng lại đầy vẻ mệt mỏi. “ cái gì?” Trong nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất.

      “Tôi Diệu Tinh cắt cổ tay tự sát. Tiêu Lăng Phong, nếu như Diệu Tinh có chuyện gì, tôi muốn và Đường Nhã Đình phải chết chung!” Hạ Cẩm Trình nghiến chặt răng.

      Tay Tiêu Lăng Phong run rẩy, cắt cổ tay. Trái tim của đập loạn xạ, tay chân luống cuống nhảy xuống giường, lao ra khỏi phòng bệnh.

      Rầm! Tiếng đóng cửa vang lên, Đường Nhã Đình từ từ mở mắt ra, nhìn về phía cửa.

      “Ha ha, gấp gáp đến thế sao?” Đường Nhã Đình mình. “ ta sắp chết rồi sao. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Ngay cả giày mà cũng thay.” nhìn giày của Tiêu Lăng Phong, tiếp. “Tốt nhất là cứ thế mà chết, nếu , Trình Diệu Tinh, tôi cho biết cái gì gọi là sống bằng chết…”

      Tiêu Lăng Phong bước ra khỏi xe, chạy nhanh vào bệnh viện, lời của Hạ Cẩm Trình lại khẽ vọng về bên tai. Diệu Tinh cắt cổ tay, giọng điệu của ta rất lạnh lùng lại đầy thù hận, có phải tình hình của Diệu Tinh rất nguy cấp hay

      “Diệu Tinh sao rồi!” Tiêu Lăng Phong chạy mạch đến phòng cấp cứu.

      Hạ Cẩm Trình nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong ướt sũng, tiếng nào, bước tới đấm mạnh vào mặt Tiêu Lăng Phong. “Tiêu Lăng Phong, tên kiếp này, tôi giết chết .” Hạ Cẩm Trình như nổi cơn điên, đánh đấm Tiêu Lăng Phong, cơn mưa nắm đấm rơi người ta.

      Tiêu Lăng Phong cũng đánh lại, để mặc cho Hạ Cẩm Trình trút giận. Diệu Tinh tự sát, đau đến mức thở nổi…

      “Diệu Tinh, thế nào rồi?” Tiêu Lăng Phong còn sức lực hỏi. khẽ ho tiếng. vết máu chảy ra khỏi khóe miệng.

      chảy máu kìa!” Alex mỉm cười bước tới. Giơ tay lau vết máu khóe môi Tiêu Lăng Phong. “Cũng nhiều lắm! Mới có ít thôi!” se se ngón tay dính máu. dieeen..d...anl>e<q!doonn “Nhìn thấy quần áo của tôi ?” Alex hỏi. “Đây đều là máu của Diệu Tinh, vết thương rất sâu. biết . Bác sĩ ấy cắt vào động mạch rồi. Phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể làm cho dùng nhiều sức đến vậy?” Giọng của Alex càng ngày càng lạnh, ánh mắt cũng càng lúc càng đáng sợ hơn. Tiêu Lăng Phong thể tin được đây chính là Alex bốc đồng đó sao?

      “Tiêu Lăng Phong, sao lại độc ác đến vậy? Diệu Tinh bị hại còn chưa đủ thảm sao?” Alex xong, giơ tay lên, đánh quyền vào bụng Tiêu Lăng Phong. nhìn ra ta dùng nhiều sức nhưng Tiêu Lăng Phong lại phun ra ngụm máu.

      “Đây là tôi đánh thay Diệu Tinh. Tiêu Lăng Phong, gặp báo ứng…”

      Hạ Cẩm Trình bị tình cảnh trước mắt làm cho giật mình. ràng nhìn Alex cũng cường tráng, nhưng sức lực của cậu ta… Tiêu Lăng Phong bị đau đến mức mặt cũng biến sắc.

      Tiêu Lăng Phong kinh ngạc nhìn Alex, trong mắt cậu ta có sát ý vô cùng đậm. Đó là ánh mắt lạnh lẽo chưa bao giờ thấy.

      “Cậu…”

      “Tôi thế nào?” ta chớp mắt.

      Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cậu ta, tâm tư Tiêu Lăng Phong khỏi trầm xuống, người này, tuyệt đối đơn giản. Chậm rãi giơ tay lên, lau máu ở khóe miệng. lát sau, mới đứng thẳng người.

      Hạ Cẩm Trình đứng dựa vào vách tường, như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, đứng thẳng người lên.

      “Alex, Diệu Tinh ra ngoài gọi điện cho tôi.” vỗ bả vai cậu ta, vội vã xoay người chạy .

      Đường Nhã Đình nghĩ tới tin nhắn của Hạ Cẩm Trình. phải lo sợ Hạ Cẩm Trình biết chuyện này, dù sao bọn họ cũng có khả năng, còn ước gì Hạ Cẩm Trình cách xa ra, nhưng mà, nếu như bị Tiêu Lăng Phong biết, mình phải giải thích như thế nào. Mặc dù Tiêu Lăng Phong cưng chiều , nhưng vẫn chưa tới mức mù quáng.

      “Nếu như…” Đường Nhã Đình suy nghĩ, đột nhiên hai mắt phát sáng. “Nếu như có thể để Hạ Cẩm Trình bảo vệ bí mật này, vậy mọi chuyện thuận lợi rồi!” Ha ha! ta nghỉ xong, nhảy cẫng lên, xuống giường bệnh, thay quần áo khác rồi chạy ra ngoài. Trình Diệu Tinh tự tử, lúc này bọn họ cũng nên ở trong bệnh viện với ả tiện nhân kia. Hừ… cười lạnh.

      Bằng Trình.

      Lúc này trời vẫn còn sớm. Trong công ty gần như có người nào, cẩn thận kéo thấp vành nón vào phòng làm việc của Hạ Cẩm Trình.

      mỉm cười vào phòng nghỉ. Nhìn camera thu được giấu trong chậu hoa, Nụ cười nơi khóe miệng càng sâu hơn. Hạ Cẩm Trình. Tôi xem có vật này, còn dám làm loạn nữa . đợi được nữa, cẩn thận lấy camera ra, lại chỉnh sửa chậu hoa, giống như chưa có ai động vào.

      “Đúng rồi, còn cái đĩa băng ghi hình!” Đường Nhã Đình đột nhiên nhớ đến ta chứng cứ, chắc chắn là băng ghi hình theo dõi ở quán bar, mặc dù cẩn thận né tránh, nhưng vẫn nên thận trọng chút vẫn tốt hơn.

      Nghĩ vậy, ta bước tới bàn làm việc, vùi đầu tìm kiếm. Thậm chí lúc có người vào, ta cũng phát

      tìm cái gì ở đây?” Hạ Cẩm Trình thong thả lên tiếng. Quả nhiên bị đoán trúng, Đường Nhã Đình đến tìm chứng cứ.

      “… Tôi…” Đường Nhã Đình hoảng sợ, nhất thời biết phải gì.

      Hạ Cẩm Trình ướt đẫm, nghiêng đầu nhìn camera thu trong tay ta.

      “Tôi biết ngay, vô duyên vô cớ chạy đến công ty tôi, cũng biết, bỏ qua cơ hội này!” Giọng của vừa nhàng lại vừa vô cùng lạnh lẽo.

      “Cẩm Trình, gì đó?” Đường Nhã Đình giấu thứ đồ cầm tay ra sau lưng.

      “Đường Nhã Đình, tại sao tôi lại hiểu rất nhỉ?” Siết chặt cằm Đường Nhã Đình, bước tới gần ta.

      “Cẩm Trình…”

      có biết ? Diệu Tinh tự sát!”

      Chuyện này liên quan gì tôi. “Cẩm Trình, em…”

      còn là người sao?” Hạ Cẩm Trình rống to, ấn ta vào bàn làm việc, giữ chặt cổ ta. “Nghe tin đó mà chút hối hận cũng có!” Bàn tay trắng bệch của tiếp tục dùng thêm sức. Đường Nhã Đình cách nào thở được, chỉ có thể chật vật giãy giụa.

      “Như thế này rất khó chịu, đúng .” Hạ Cẩm Trình cười tàn nhẫn. “ cổ Diệu Tinh vẫn còn những dấu vết rất ràng, đó là do Tiêu Lăng Phong để lại, tất cả đều là tại .” Hạ Cẩm Trình xong lại dùng thêm sức.

      “Ưm…” Khó chịu bật khóc nức nở, điên cuồng vùng vẫy, lại đổi được chút nới lỏng của Hạ Cẩm Trình, mà ngược lại còn siết càng lúc càng chặt.

      “Có phải cảm thấy mình sắp chết đúng , rất sợ sao!” Hạ Cẩm Trình cười hỏi. “ có thử hương vị khi bị cưỡng hiếp chưa?”

      Đường Nhã Đình hoảng sợ lắc đầu.

      Hạ Cẩm Trình thu tay về. Chán ghét xoa tay chút, Đường Nhã Đình ngã mặt đất, ho kịch liệt, đưa tay kéo quần Hạ Cẩm Trình. “Cẩm, Cẩm Trình thể như vậy, thể đối xử với em như vậy, khụ khụ…”

      phải là người rất mưu mô sao. Có thể độc ác vu oan giá họa chuyện như vậy cho Diệu Tinh, tôi nghĩ, rượu của ấy chắc cũng là do động tay động chân. Cuối cùng là trong lòng toan tính cái gì, có thể bỏ thuốc ấy ở nơi như vậy, Đường Nhã Đình, điên rồi!”

      “Em có, Cẩm Trình, phải tin tưởng em!” ta vừa khóc vừa lắc đầu, làm động vết thương người, ta đau đến toát mồ hôi hột.

      “Tin tưởng ? Tôi dựa vào cái gì để tin tưởng !”

      “Cẩm Trình, phải em sao? đừng đối xử với em như vậy, có được …”

      Ha ha… Hạ Cẩm Trình bật cười. Làm cho Đường Nhã Đình sững sờ, ta cười cái gì. Chẳng lẽ mình đúng sao?

      đừng đùa, Đường Nhã Đình, cảm thấy, tôi cái gì của ? Quá đê tiện hay quá dâm đãng hả…”

      Hết chương 88.
      Last edited by a moderator: 25/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 89: Thù hận khắc sâu vào xương tủy

      Editor: ViVu

      Đường Nhã Đình nghe thấy Hạ Cẩm Trình thế thực sửng sốt.

      “…”

      “Có người phụ nữ bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, khóc làm khó dễ, chịu làm bạn giường miễn phí, cảm thấy tôi có lý do để từ chối sao?” nắm tóc . “Huống chi, công phu lên giường của là tốt nhất trong tất cả các người phụ nữ của tôi, có biết tiếng kêu của tiêu hồn thực cốt đến mức nào hả?” chế giễu, kéo lấy tóc Đường Nhã Đình.

      “Đừng nữa!” Đường Nhã Đình la thất thanh.

      “Cảm thấy tôi rất tàn nhẫn sao, rất cầm thú phải ?” Hạ Cẩm Trình cười khẽ. “Đường Nhã Đình, có biết, tất cả những gì tôi làm, chỉ bằng phần mười tàn nhẫn mà Tiêu Lăng Phong đối xử với Diệu Tinh hả?”

      “Diệu Tinh, Diệu Tinh, mở miệng ngậm miệng đều là Trình Diệu Tinh. Hạ Cẩm Trình, tôi làm gì sai mà phải đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy!” Đường Nhã Đình lên án. “Cho dù tôi , nhưng nhất định phải đối xử với tôi như vậy sao?”

      cho rằng tôi sao?” Hạ Cẩm Trình khinh thường hỏi.

      “Hạ Cẩm Trình, có ý gì!”

      “Ý của tôi phải quá ràng rồi sao?” Hạ Cẩm Trình cười hỏi. Nụ cười này của rất lạnh lùng.

      …” Đường Nhã Đình run rẩy chỉ vào Hạ Cẩm Trình.

      “Tôi thế nào?” Hạ Cẩm Trình đẩy ngón tay ta ra. “Đường Nhã Đình, biết . di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. Diệu Tinh là tôi muốn dùng cả đời để quý, thậm chí tôi còn nghĩ tôi muốn trả thù nữa, dẫn ấy rời khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng phá hủy tất cả.”

      hung ác nhìn chằm chằm Đường Nhã Đình, dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, như muốn xé nát ta.

      “Trả thù?” Đường Nhã Đình hiểu, nhớ mình thiếu ta cái gì.

      “Người mẹ đê tiện dâm đãng của . quên chứ! Khi còn rất , vứt bỏ , bỏ với người khác. ràng cũng có tuổi rồi, lại còn cậy vào vẻ thùy mị của mình, chịu đơn câu tam đáp tứ.”

      bậy!” Đường Nhã Đình hét to. cũng hận mẹ, hận bà vứt bỏ , nhưng… Dù sao đó cũng là mẹ , làm sao có thể để mặc người khác nhục nhã

      “Có bậy hay , có tin hay , tất cả đều quan trọng.” Hạ Cẩm Trình nâng cằm Đường Nhã Đình lên, quan tâm ta bắt đầu thấy choáng váng vì mất máu. “Bà ta chia rẽ nhà bác tôi, kết quả lại ở chung với lão già biết liêm sĩ nhà tôi. Khi đó, tôi tới mười tuổi, tôi tận mắt nhìn thấy bà ta đẩy mẹ tôi xuống cầu thang. có biết, khi đó mẹ tôi mang thai, là song thai đó! năm tháng rồi, mẹ tôi suýt chết bàn mổ.” Hạ Cẩm Trình kiềm nén cơn giận của mình, cơ thể run rẩy.

      , đây phải là …”

      “Vậy cho tôi biết, đâu mới là !” Hạ Cẩm Trình kéo tóc Đường Nhã Đình. “Cả nhà các người đúng là tập hợp hoàn mỹ mà, mẹ bản tính lăng loàn, dâm đãng, còn cha già mà nên nết, bằng cầm thú…”

      đừng nữa!” Đường Nhã Đình rống lên. Gia thế của vẫn luôn là thứ muốn đối mặt nhất.

      “Cha cưỡng hiếp bao nhiêu vị thành niên, có đếm cũng xuể! Tính tình ông ta vốn dĩ tàn bạo, cũng xa lạ gì, cảm thấy, trong cơ thể chảy dòng máu bẩn thỉu đó có thể xứng với Tiêu Lăng Phong sao?” Nhìn sắc mặt Đường Nhã Đình càng lúc càng tái nhợt, Hạ Cẩm Trình hả hê .

      đừng nữa, cầu xin đừng nữa!” Đường Nhã Đình vừa khóc vừa lắc đầu.

      thử xem… Nếu như Tiêu Lăng Phong biết đứa bé mất là của tôi…”

      Ầm~ Ngoài cửa sổ, vang lên tiếng sấm rung trời. Đường Nhã Đình hoảng sợ ngẩng đầu lên.

      bậy!” Đường Nhã Đình vùng vẫy. “Hạ Cẩm Trình, tôi cho bậy.”

      “Tôi có bậy hay , là người ràng nhất, phải sao? mang thai bốn tháng, nhưng lúc đó Tiêu Lăng Phong lại công tác ở nước ngoài. Lúc ta vô tình biết chuyện đứa bé, ta vô cùng vui vẻ. có biện pháp phá thai, lại muốn để cho Tiêu Lăng Phong nghi ngờ, tự tay giết đứa bé, hại chết Mộ Thần. Đường Nhã Đình, mơ thấy đứa bé máu chảy đầm đìa, gào khóc gọi mẹ sao? Mỗi ngày tôi đều nghe nó : ‘Cha ơi, tại sao mẹ cần con, con lạnh quá… Con rất sợ, sao mẹ tàn nhẫn như vậy.’ Đứa bé mà mình cố ý phá bỏ trở thành oán linh đó…” die.;nda,an

      "llee...qu!y..yd..on “A!!!” Đường Nhã Đình bịt kín tai, hét thất thanh. “Hạ Cẩm Trình, đừng nữa, tôi cầu xin , cầu xin …”

      sợ sao?” Hạ Cẩm Trình nhíu mày. “Diệu Tinh vẫn luôn cảm thấy là ấy hại chết Mộ Thần, nhưng lại cảm thấy chính mới là người hại chết Mộ Thần sao? cảm thấy việc làm cho đôi uyên ương dương cách biệt, là rất ác nghiệt, rất tàn nhẫn sao?”

      “Vậy còn ?” Đường Nhã Đình tức giận ngẩng đầu lên. “Là đưa ra chủ ý đó cho tôi. Là , chỉ cần sảy thai ngoài ý muốn thần biết quỷ hay!”

      “Đường Nhã Đình, khả năng lĩnh ngộ của đúng là rất cao.” Hạ Cẩm Trình nắm cằm Đường Nhã Đình. “ có bản lĩnh đổ ngược mọi tội lỗi lên đầu người khác. Khó trách Diệu Tinh luôn bị ức hiếp!”

      “Có vu cáo hay vốn dĩ quan trọng. Hạ Cẩm Trình, phải rất quan tâm kia sao. Nhưng mà, nếu như tôi cho ta biết, tại nạn xe là do sắp xếp, cảm thấy Trình Diệu Tinh, có thể hận chết hay .”

      …”

      “Hạ Cẩm Trình, dám tiết lộ nửa câu về chuyện đứa bé với Tiêu Lăng Phong, tôi lập tức chuyện tai nạn xe cho Trình Diệu Tinh biết, tôi còn , tất cả đều do sắp xếp, tôi chuyện của Trình Diệu Tinh, chữ cũng thiếu cho Trình Ngự nghe.”

      …” Hạ Cẩm Trình bóp cổ Đường Nhã Đình. “Tại sao người độc ác như lại chết hả!”

      rất mong tôi chết, nhưng chứng mình, người sắp phải chết là Trình Diệu Tinh.” Đường Nhã Đình hả hê .

      “Đường Nhã Đình, …”

      “Tôi là tiện nhân.” Đường Nhã Đình tỉnh táo chấp nhận lời của Hạ Cẩm Trình. “ tức cái gì đây, Hạ Cẩm Trình, nhục nhã, lăng mạ, tôi đều quan tâm, tôi chỉ biết muốn có thứ mình muốn phải tranh thủ giành lấy, phải bỏ ra cái giá tương xứng. Còn nữa, Hạ Cẩm Trình…” Đường Nhã Đình đưa vật trong tay lên. “ thử xem, vật này nếu như bị người ngoài biết…”

      “Sao có thể xác định đây là thứ muốn? Tôi cũng làm loạn với người khác ở trong phòng làm việc, cho nên… Lần này phải thất vọng rồi.” mỉm cười, đoạt lấy thứ trong tay , cắm vào máy vi tính.

      “Ừm… Đừng, sâu quá…” Tiếng rên rỉ xấu hổ vang lên trong phòng làm việc. Trong nháy mắt, sắc mặt Đường Nhã Đình trắng bệch.

      …” Giọng Đường Nhã Đình run rẩy, lại thốt nên lời.

      “Có muốn tôi lấy thêm mấy phần nữa để có thể nhớ lại, lúc ban đầu triền miên vui sướng như thế nào ở dưới người tôi hay .”

      là súc sinh.”

      “Bây giờ tôi là súc sinh sao. Trong khi lúc ban đầu, là ai , em còn muốn…’ hả?”

      “…”

      muốn đoạn video này rơi vào tay Tiêu Lăng Phong ngoan ngoãn cho tôi. Đường Nhã Đình, nếu còn dám làm loạn, tôi đưa nó cho truyền thông…”

      Hết chương 89.
      Last edited: 25/12/15
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :