1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng tình nhân - Hải Diệp (126)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 80: Ác độc đến thế

      Editor: ViVu

      Lúc này là buổi tối, đèn đường cũng sáng lên, nhìn đường hầm trước mắt, Tiêu Lăng Phong cười lạnh, dừng xe lại. kéo Diệu Tinh vào trong ngực.

      “Diệu Tinh của tôi à, nơi này là nơi mấy tên ăn xin tập trung đông nhất, phải , cho dù bị mấy tên ăn xin đụng vào, cũng ghê tởm bằng bị tôi đụng vào sao, cho nên… Tôi nghĩ, nếu có thể chịu đựng được tôi, có lẽ cũng chẳng để ý bị bọn họ chơi đùa đâu nhỉ?”

      Diệu Tinh hoảng sợ, mắt trợn trừng, nhìn vào người người đàn ông trước mắt mình hệt như nhìn thấy ác quỷ.

      được như vậy.” Nước mắt lăn khỏi vành mắt Diệu Tinh.

      có thể, tại sao tôi thể! Ai cũng phải trả giá cho sai lầm của mình, Diệu Tinh, hưởng thụ tốt !” Tiêu Lăng Phong xong, bước nhanh xuống xe.

      “Tiêu Lăng Phong, là tên khốn kiếp, buông tôi ra!” Diệu Tinh bám vào xe, dốc hết toàn lực, muốn bám vào ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, thể làm như vậy với tôi. “Tiêu Lăng Phong, thể…”

      “Tại sao tôi thể!” Tiêu Lăng Phong đưa tay ra, dễ dàng kéo cánh tay nắm cửa xe của Diệu Tinh. Lôi cả người ra.

      Bụp! Mất bám víu cuối cùng, Diệu Tinh ngã mặt đất. Bụi bặm đất dính vào quần áo , Tiêu Lăng Phong ngồi xổm xuống, nhìn Diệu Tinh nhếch nhác.

      “Trình Diệu Tinh, nếu hôm nay chết, vậy chứng mình đây là báo ứng của , còn nếu như mạng lớn chết, chứng mình mạng chưa tận.”

      Diệu Tinh bất lực nằm mặt đất, chóp mũi, bắt đầu xuất những giọt mồ hôi.

      “Hừ, xem ra thuốc bắt đầu phát tác!” Tiêu Lăng Phong xong, đưa tay vỗ vỗ gò má Diệu Tinh. “Cố gắng…” Hai chữ hưởng thụ còn chưa kịp ra khỏi miệng.

      “Đừng!” Diệu Tinh nắm lấy tay Tiêu Lăng Phong. “Đừng bỏ tôi lại!” Diệu Tinh yếu ớt cầu xin. “Đừng bỏ tôi lại mà!” Giọng Diệu Tinh vô cùng suy yếu.

      Tim Tiêu Lăng Phong đột nhiên nhói đau. Nhưng cơn đau đó chỉ thoáng qua rồi biến mất tăm. nhìn gương mặt nhắn của Diệu Tinh trở nên đỏ bừng. Từ từ co các ngón tay lại, dáng vẻ lúc này của Diệu Tinh, rất đáng thương, nhưng… Nghĩ đến cả người Đường Nhã Đình đầy máu, tim của Tiêu Lăng Phong lại trở nên nguội lạnh.

      mà cũng biết sợ hãi sao!” Tiêu Lăng Phong nén nhịn những run rẩy và tức giận ở trong lòng, từ từ buông lỏng những ngón tay, lúc này đây, trái tim giằng co kịch liệt, nhưng đến cuối cùng, tức giận vẫn chiến thắng lý trí, nắm chặt quả đấm, cắn chặt răng, rút tay ra ngoài. Diệu Tinh vì sức mạnh này mà ngã lăn mặt đất.

      “Trình Diệu Tinh, cần giả vờ đáng thương nữa, tôi mềm lòng mà nương tay đâu, đây là báo ứng cho độc ác của …”

      “Cầu xin , tin tưởng tôi lần.” Thân thể Diệu Tinh run rẩy. cực kỳ khó chịu, muốn đưa tay kéo lấy Tiêu Lăng Phong, lại bị Tiêu Lăng Phong lùi bước tránh né. “Tôi thực có làm!” Diệu Tinh khổ sở nắm lấy mặt đất. Gió thổi phất phơ. Làn áo rách rưới của bay nhè theo từng cơn gió. Tiêu Lăng Phong từ từ nhắm mắt lại, xoay mặt sang bên. Hít sâu hơi, xoải bước khỏi. Tiêu Lăng Phong, ngươi làm sai, những thứ này đều là ta tự tìm. Đây phải là lỗi của ngươi…

      Ngồi vào trong xe, chạy nhanh, tựa như sợ mình hối hận.

      Diệu Tinh rã rời nằm mặt đất, nghe tiếng xe từ từ biến mất, tuyệt vọng nhắm mắt lại. Tiêu Lăng Phong, rất độc ác…

      “Tin tưởng tôi lần, tôi có làm!” Lời của Diệu Tinh vẫn vang vọng bên tai, hơi thở của Tiêu Lăng Phong càng lúc càng gấp. Ngoài cửa xe, có mấy bóng người lướt nhanh qua, Tiêu Lăng Phong siết chặt tay lái, từ kính chiếu hậu có thể thấy được, mấy người kia thẳng về hướng Diệu Tinh.

      Đột nhiên, trái tim bị cơn co thắt, giống như vết thương bị xé rách, chảy nhiều máu. Tiêu Lăng Phong nhắm chặt mắt, khẩn cấp thắng xe. thanh bánh xe ma sát với mặt đường chói tai, phá vỡ bầu khí bị đè nén…

      “Tiêu Lăng Phong, tin tưởng tôi lần.”

      “Lăng Phong, em , em …” Hai loại thanh đan xen vào nhau, hành hạ Tiêu Lăng Phong đến sắp điên lên rồi.

      “A!” ôm đầu điên cuồng hét lên tiếng.

      Diệu Tinh tốn hết sức lực mới ngồi dậy được. Trời càng lúc càng tối, biết cảm giác của mình, tác dụng thuốc mạnh mẽ rất mạnh. nhất định phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây, nếu … Hậu quả thể tưởng tượng nổi.

      Dựa lưng vào cột, thử đứng lên mấy lần, nhưng lần nào cũng đều thất bại, khó chịu lôi kéo quần áo, nóng quá…

      Bình bịch!! Hàng loạt bước chân hỗn loạn và tiếng cười tiến đến gần. Trong nháy mắt, ngay cả thở Diệu Tinh cũng dám, muốn đứng dậy, nhưng thân thể vô cùng đau đớn, thể đứng nổi. Chỉ có thể nằm mặt đất, cố gắng bò về phía trước, mặt đất lởm chởm, cào rách cánh tay vốn dĩ chồng chất những vết thương của .

      “Diệu Tinh, cố gắng lên, ngươi nhất định phải rời khỏi đây ngay lập tức.” Diệu Tinh cắn môi. Cố gắng bò về phía trước, nhưng tốc độ của quá chậm. Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

      Mấy tên ăn xin nhìn thấy phía trước có quần áo rách rưới phí sức bò về trước, mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, bước nhanh đến, vây xung quanh.

      “Nhìn kìa, còn là mỹ nhân nữa!”

      cho rằng hôm nay thu hoạch được gì! ra là có chuyện tốt!” Mấy người xoa xoa lòng bàn tay, lè lưỡi liếm liếm đôi môi bẩn thỉu.

      “Các… Các người được tới đây.” Diệu Tinh lắc đầu nguầy nguậy. “Đừng tới đây…”

      “Ha ha…” Mấy người đó cười lớn tiếng, “Nhìn ta có gì đó ổn!”

      “Chậc chậc… bé, có phải xảy ra chuyện gì ?” Có người trong bọn họ bước lên bước. “ có cần giúp tay , có thể với bọn tôi, bọn tôi hợp sức giúp đỡ !”

      “Các người đừng tới đây!” Diệu Tinh hoảng sợ hét lên.

      “Nhìn dáng vẻ của là biết có chuyện gì rồi!” Có người cười . “Đừng chống cự, tất cả chúng tôi đều cưới , phải rất tốt sao?” Dứt lời, người nọ còn kiềm chế được nữa, túm lấy Diệu Tinh.

      “Ừm…” Tiếng ngâm thoải mái bật ra khỏi miệng Diệu Tinh. ảo não lắc đầu, Trình Diệu Tinh, ngươi tỉnh táo !

      “Nhìn , tôi cần chúng tôi mà!” Người kia đưa tay xé quần áo Diệu Tinh.

      “Đừng, cầu xin các ngươi tha cho tôi… tôi báo đáp các người!” Diệu Tinh khẩn thiết van xin.

      Người đẹp ở trước mắt, làm gì còn ai lo lắng thương tiếc, mấy người đàn ông điên cuồng kéo Diệu Tinh vào ngực, hôn mạnh vào cổ .

      “Dừng lại…” Diệu Tinh lắc đầu. “Có ai , cứu mạng, cứu cứu tôi…” Giọng yếu đuối của Diệu Tinh dưới tác dụng của thuốc lại trở nên vô cùng quyến rũ, mấy gã đàn ông nghe thấy càng thêm phấn chấn.

      “MD, tôi chịu nổi nữa, lần trước rộng lượng cho mấy người thiếu tôi mấy món đồ, mấy món đó lão đây cần, cho nên, hôm nay tôi lên trước.

      “Tại sao!” Có người bất mãn la lên. “Lần này tôi trước, tôi tăng đồ gấp đôi cho ông!” Người kia xong, xé áo Diệu Tinh ra, nhìn làn da của bị người ta chà đạp đến thảm thương, mấy gã đàn ông hưng phấn nuốt nước miếng, thể chờ đợi được nữa, đè Diệu Tinh xuống đất…

      Hết chương 80.
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      heo điên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 81: Dù thành quỷ tôi cũng tha cho

      Editor: ViVu

      Diệu Tinh bị đè xuống đất, nhưng lại có cách nào giãy giụa, những bàn tay bẩn thỉu tham lam lướt cơ thể Diệu Tinh, chạm vào làn da phơi bày ngoài khí, thoải mái thở dài tiếng.

      được chạm vào tôi!” Diệu Tinh kìm nén khát vọng của mình, đập mạnh đầu của mình.

      đừng có kháng cự nữa!” Gã đàn ông cười thô lỗ, đưa tay kéo quần áo rách nát của Diệu Tinh. Cúi người hôn lên làn da trắng như tuyết.

      “Đừng!” Diệu Tinh gào thét. “Buông tôi ra…”

      “Ông tránh ra cho tôi, tại sao chuyện tốt như vậy lại có thể để ông trước được chứ.” Mấy gã đàn ông lại bắt đầu tranh cãi.

      Diệu Tinh hoảng sợ nghe thanh bọn họ thương lượng với nhau, tuyệt vọng nhắm mắt lại. siết chặt nắm tay, dùng toàn bộ hơi sức bò dậy. Nhìn mấy người bẩn thỉu kia, nở nụ cười khinh bỉ. " Tôi để cho các người được như ý nguyện nhìn cơ thể rã rời và đầy rẫy những vết thương của mình. Tay siết chặt hơn.

      “Tiêu Lăng Phong, dù tôi có thành quỷ cũng tha cho !” Diệu Tinh tuyệt vọng gào lên. Sau đó nhìn vách tường trước mặt, đập mạnh đầu vào.

      Bốp! Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới của Diệu Tinh đều an tĩnh trở lại. tốt, chết rồi cái gì cũng cần biết nữa, chết rồi, có thể gặp được Mộ Thần rồi. Mộ Thần! có cảm thấy Diệu Diệu rất bẩn hay

      Tiêu Lăng Phong giống như nổi điên quay trở lại nơi đó, nhìn chằm chằm về phía trước. Tại sao đoạn đường này lại dài đến vậy, Trình Diệu Tinh, tôi cho phép thể xảy ra chuyện.

      Két!! Cuối cùng cũng nhìn thấy nơi Diệu Tinh bị bỏ lại, gấp gáp thắng xe, thậm chí kịp đợi xe dừng hẳn chạy như điên, nhưng… Nơi đây làm gì có bóng dáng của Diệu Tinh, ngoại trừ những vết máu loang lỗ mặt đất, cũng chỉ có quần áo ránh nát của . Trong nháy mắt, đầu óc của Tiêu Lăng Phong trở nên trống rỗng.

      “Diệu Tinh!” lớn tiếng gọi. Nhưng, trong đường hầm này, ngoài tiếng vọng lại của giọng còn nghe thêm bất cứ thanh nào khác. “Diệu Tinh, ở đâu, Diệu Tinh…” gào thét, trong lòng càng thêm hốt hoảng. thể xảy ra chuyện gì, tuyệt đối thể. vừa chạy vừa tìm kiếm chung quanh. Nhưng… chạy mãi, chạy mãi, đến khi đột nhiên còn sức để chạy nữa.

      chỉ là , lại bị thương, sao có thể ảo tưởng rằng ấy có khả năng để chạy trốn. Nhưng mà, bây giờ ấy ở đâu…

      “A!!!” Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên, hét lớn tiếng.

      Vết máu đất kéo dài rất xa, từ từ lần theo vết máu, ở đó có vũng máu lớn. Đầu óc Tiêu Lăng Phong xoay vòng vòng, nếu như… Nếu như đây là máu của Diệu Tinh…

      lui về sau bước. Có phải vì phản kháng, mà những người đó… Tiêu Lăng Phong dám nghĩ tiếp nữa.

      đâu, thể có chuyện đó. Trình Diệu Tinh, tôi cho có chuyện gì. Tiếng kêu gào của vẫn vang vọng lâu trong bầu khí tràn ngập mùi máu tanh này…

      chiếc xe màu đen mình trong bóng tối, trong xe có đôi mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong. Rắc! Ly thủy tinh trong tay ta nát bấy. Mảnh vụn thủy tinh đâm vào lòng bàn tay người đàn ông.

      “Thiếu chủ!”

      sao, vết thương thôi.” Giọng lạnh lùng của người đàn ông bật ra khỏi đôi môi mỏng, đôi mắt sau mặt nạ bạc càng lạnh lùng gấp trăm ngàn lần giọng ấy. “Tiêu Lăng Phong, thât điên rồi!” quan tâm mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay, ta cầm khẩu súng lục tinh xảo lên. “Xem ra, Đường Nhã Đình đó, vô cùng quan tâm…” ta xong, trong giọng có chút ý cười. “Người phụ nữ Đường Nhã Đình kia thế nào, chết chưa!”

      “Bên kia báo cáo, bây giờ ở phòng ICU.” Người đàn ông cung kính báo cáo. “Tình hình coi như ổn định.”

      “Tốt!” Người đàn ông gật đầu. “ hổ là Lãnh Liệt. Ngay cả giết người cũng chính xác như vậy.” Người đàn ông xong, tựa như trong miệng phải là mạng người. “Làm chuyện xấu luôn phải trả chút gì đó, nếu ta hung ác như thế, vậy dạy dỗ ta chút nữa, Tiêu Lăng Phong, quan tâm đến thế, tôi càng cố tình để ta được tốt hơn.”

      “Chúng tôi hiểu!”

      “Lập tức tìm mấy tên ăn xin kia, tôi muốn bọn họ… chết!” chữ nhàng tuôn ra khỏi môi ta.

      “Dạ, thiếu chủ.”

      Màn đêm càng lúc càng dày đặc, Tiêu Lăng Phong lái xe tìm khắp đường hầm, nhưng vẫn thấy bóng dáng Diệu Tinh đâu. càng lúc càng hốt hoảng. Diệu Tinh, cuối cùng là ở đâu, ở đâu hả…

      Đúng lúc này điện thoại di động của Tiêu Lăng Phong lại vang lên. Bệnh viện gọi đến, tình trạng Đường Nhã Đình trở nên nguy kịch. Cầm điện loại lúc lâu, lần đầu tiên trong đời, Tiêu Lăng Phong biết phải lựa chọn như thế nào. tại, Diệu Tinh tung tích còn tính mạng Đường Nhã Đình bị đe dọa…

      “A!” phẫn nộ gầm lên, giống như con dã thú bị thương, nắm chặt quả đấm. quyền đánh nát kính xe, tấm kính vỡ ra thành từng mảnh vụn. Tiêu Lăng Phong dường như cảm thấy, trái tim của mình cũng giống như tấm kính này, nứt ra từng chút , máu chảy qua những kẽ tay. Đắn đo lâu, cuối cùng vẫn thay đổi hướng xe, chạy nhanh đến bệnh viện.

      Bệnh viện.

      cái gì?” Hạ Cẩm Trình túm lấy cổ áo Tiêu Lăng Phong. vốn nghĩ đến bệnh viện tìm Tiêu Lăng Phong, hôm đó ta mang Diệu Tinh , vẫn tìm bọn họ, vẫn sợ Diệu Tinh xảy ra chuyện. Nhưng ngờ, từ trong miệng Tiêu Lăng Phong, lại nghe được chuyện ngoài sức tưởng tượng của . “ lại lần nữa!”

      mấy lần cũng như nhau!” Tiêu Lăng Phong dằn xuống hốt hoảng. “Tôi bảo Joe tìm, tìm hay , tùy .” đẩy Hạ Cẩm Trình ra, từ từ cuộn ngón tay lại, nắm thành nắm đấm.

      “Khốn kiếp!” Hạ Cẩm Trình hung ác nhìn Tiêu Lăng Phong. Dùng hết sức lực, đánh đấm làm Tiêu Lăng Phong ngã lăn xuống đất.

      Rầm! Tiêu Lăng Phong ngã mặt đất, lau vết máu ở khóe miệng, quả , rất khốn kiếp, bằng cầm thú…

      “Tiêu Lăng Phong, bắt đầu từ hôm nay, là kẻ thù của tôi, nếu Diệu Tinh có chuyện gì, dù phải chết chung với , tôi cũng muốn phải trả gía lớn!” Hạ Cẩm Trình lạnh lùng xong, xoay người chạy nhanh. Diệu Tinh, đừng sợ, tìm em đây.

      Tiêu Lăng Phong, tên súc sinh này, tôi thay Diệu Tinh đòi lại công đạo, nhất định thế! Bây giờ là đêm khuya, đường hoàn toàn tĩnh lặng. Hạ Cẩm Trình chạy như bay đường, tuy nhiên chút manh mối cũng có.

      “Diệu Tinh, em thể xảy ra chuyện, tuyệt đối thể!” Hạ Cẩm Trình nắm chặt tay lái. “ muốn trả thù nữa, dẫn em rời khỏi đây ngay lập tức, ngay lập tức!” run rẩy. Đôi môi còn tí máu. Nghĩ tới lời của Tiêu Lăng Phong, chỉ muốn giết chết ta. “Phải làm sao đây…” Lần đầu tiên, Hạ Cẩm Trình biết biết phải làm sao là có mùi vị thế nào.

      “Hạ Cẩm Trình, tên đần độn này.” tự mắng mình. “Alo, tôi là Hạ Cẩm Trình, lập tức điều động tất cả nhân lực cho tôi, ra ngoài tìm người cho tôi. Còn có bệnh viện, xem có người tên là Trình Diệu Tinh hay !” Hạ Cẩm Trình phân phó, hy vọng có thể tìm được Diệu Tinh, nhưng theo cách của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh có phải lành ít dữ nhiều hay ! Hạ Cẩm Trình nắm chặt tay lái, các khớp xương trắng bệch. “Đường Nhã Đình, ả tiện nhân này, tôi muối giết , tôi nhất định giết !” Hạ Cẩm Trình gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, phát ra thù hận ghê gớm…

      Hết chương 81.
      Last edited by a moderator: 18/12/15
      heo điên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 82: Rất bẩn

      Editor: ViVu

      Đêm khuya thanh tĩnh, nhưng ở ngôi biệt thự, các ngọn đèn vẫn sáng rực rỡ. Trong phòng ngủ rộng lớn xa hoa, máy điều hòa mở rất thấp, đủ làm cho người ta lạnh run. giường lớn, bị thương chồng chất, khổ sở chau mày lại.

      Trước cửa sổ sát đất, người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng đó, nhìn chăm chú vào ngọn đèn ngoài cửa sổ, môi mỏng mím chặt, ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch.

      Bầu trời đêm gợn mây nhưng lại đen tối đến đáng sợ. Đưa tay đóng cửa sổ, Alex trở lại bên giường, từ từ nâng tay Diệu Tinh lên, tay đầy rẫy vết thương, Alex nhìn vết thương sâu do dây trói để lại cổ tay mà dựng cả tóc gáy. cắn chặt răng.

      Trước mắt thoáng lên từng hình ảnh mấy gã đàn ông giở trò với Diệu Tinh khi mất ý thức, siết chặt nắm đấm, thanh răng rắc vang ra từ lòng bàn tay.

      Thận trọng băng bó vết thương cho Diệu Tinh, Alex kìm nén lửa giận. mấy tiếng trôi qua, nhưng Diệu Tinh hề có chút dấu hiệu tỉnh lại. Tránh vết thương trán Diệu Tinh, đặt túi chườm đá lên trán . dien~~dannleq...uydon Thân nhiệt của vẫn giảm xuống. Nhiệt độ căn phòng gần xuống dưới độ rồi, nhưng nhiệt độ của Diệu Tinh vẫn cao đến dọa người. Tác dụng của thuốc này quá kinh khủng.

      Diệu Tinh lo lắng cau mày, đau đớn và tác dụng thuốc hành hạ đến sống bằng chết, mặc dù ngủ, nhưng vẫn cảm thấy rất đau, rất nóng. Giống như mình lại bị cột vào giường, lại bị Tiêu Lăng Phong ngược đãi, cảm giác như vậy hành hạ các tế bào và dây thần kinh của , ngón tay còn sức để cử động. Hàm răng cắn vào môi, nhưng cũng đủ sức để cắn cho chảy máu nữa.

      “Ha ha… Roẹt roẹt…” Tiếng cười kinh khủng và thanh quần áo bị xé rách cứ quanh quẩn đâu đây. “Hôm nay, ông đây nhất định phải hưởng thụ cho tốt!”

      “Mỹ nhân như thế này, dù chết vẫn rất đáng giá!” Gã đàn ông cười dâm ô. “Chỉ nhìn thôi, cũng chịu nổi rồi…”

      “Đừng!” Diệu Tinh lắc đầu. “Đừng tới đây, cứu mạng… Cứu cứu tôi…” Giọng của vô cùng , đến mức nếu cẩn thận nghe hoàn toàn thể nghe được giọng .

      “Diệu Tinh!” Alex khẽ gọi.

      “Mộ Thần, Mộ Thần…” Diệu Tinh đau khổ rên rỉ, nước mắt chảy ra. “Mộ Thần, cứu em… Đau quá… Cứu em…”

      “Diệu Tinh, Diệu Tinh tỉnh lại…” Tay Diệu Tinh nắm chặt khăn trải giường, trong mơ hồ, nghe có người gọi mình, giọng rất nhàng, rất dịu dàng, lòng bàn tay cũng rất ấm, hình như là trong bóng tối mịt mù, cuối cùng nhìn thấy điểm sáng, liều mạng đuổi theo, nhưng dù có làm thế nào cũng thể đuổi kịp nó.

      “Mộ Thần…” Diệu Tinh thầm, lông mi của run , từ từ mở mắt ra. Ánh sáng trắng toát là mắt Diệu Tinh đau nhói, xoay mặt né tránh, động tác như thế, lại làm cho cả người đau đớn. “Ừm!” khẽ rên tiếng.

      Đây là đâu, mình chết rồi sao? mệt mỏi nhìn trần nhà. Lạnh quá…

      “Diệu Tinh, cuối cùng cũng tỉnh, làm tôi sợ muốn chết!” Alex khẩn trương nhìn Diệu Tinh. “ nhìn tôi này, Diệu Tinh.” die..enda...an

      lee...quyydoon Diệu Tinh chớp mắt cái. nghe như có người gọi mình. Nhưng là ai… Là Mộ Thần sao?

      “Diệu Tinh?”

      Từ từ quay mặt sang, nhìn vẻ mặt lo lắng của người đàn ông bên giường. “Mộ Thần!” Diệu Tinh tủi thân kêu tiếng. “Mộ Thần cứu Diệu Diệu.” Nhìn bóng dáng mơ mơ hồ hồ trước mắt, Diệu Tinh khóc như đứa bé, ngừng vươn bàn tay bé trắng bệch ra. “Đừng bỏ lại Diệu Diệu. Diệu Diệu rất sợ…”

      Đầu tiên, Alex rất sững sờ, nhưng rất nhanh nắm lấy tay Diệu Tinh. Cúi người nhàng ôm lấy Diệu Tinh. “ bỏ em lại đâu.” Alex khẽ . “Diệu Tinh sao rồi, đừng sợ!”

      Oa oa… Diệu Tinh khóc nức nở, cố gắng giơ tay ôm lấy Alex. “Em cho rằng còn được gặp lại nữa!” vừa khóc vừa , ngay sau đó, giống như nghĩ đến chuyện gì, nổi điên đẩy Alex ra, Alex có đề phòng, bị ngã mặt đất.

      “Diệu Tinh?” Alex hiểu nổi. Chuyện này là sao.

      đừng đụng em, em rất bẩn, rất bẩn…” Diệu Tinh hét lên, nghĩ đến việc mà những người kia làm với mình, Diệu Tinh dùng sức lau những dấu vết cơ thể mệt mỏi của mình. “Mộ Thần, Diệu Diệu rất bẩn…” khóc “Em còn xứng với nữa, Mộ Thần, phải làm sao đây, làm sao đây…” gào khóc, giãy giụa, lăn khỏi giường, ngã xuống đất, nhưng để ý đau đớn, vẫn ôm lấy mình.

      Alex ngồi dưới đất, nhìn những vết cào mới mẻ cánh tay Diệu Tinh, đứng dậy, túm lấy cánh tay , tránh cho tự làm mình bị thương. “Diệu Tinh, em bình tĩnh chút!” to, hi vọng có thể làm tỉnh táo lại. “Em nhìn , Diệu Tinh, có việc gì cả, sao cả.” Giọng của run run.

      sao?” Diệu Tinh ngẩng đầu lên, vô hồn nhìn Alex, làm sao lại có việc gì được. “Mộ Thần, Diệu Diệu rất bẩn, rất bẩn…” xong, giọt nước nơi khóe mắt, nhanh chóng lăn xuống. “Em rất bẩn…” cúi đầu, thân thể gầy yếu run rẩy, tiếng cười của những người đó văng vẳng bên tai, tiếng cười của bọn họ, tay của bọn họ… Còn có những câu khó nghe kia nữa… bịt chặt tai. “Đừng để bọn họ cười, Mộ Thần, đầu em rất đau, đau quá!”

      “Được!” Alex gật đầu, dịu dàng che kín lỗ tai Diệu Tinh. “ để bọn họ cười, bọn họ rồi, Diệu Tinh, em nghe , bọn họ có ở đây!”

      “Bọn họ, là có mấy người?” Đột nhiên Diệu Tinh ngẩng đầu lên. “Bốn. Hay là năm?” Diệu Tinh hỏi, đột nhiên như phát điên thét lên. “Tại sao cứu em, tại sao để em chết ? Tại sao?” điên cuồng giãy giụa. “ buông em ra, để em chết cho xong chuyện! Rất bẩn, rất ghê tởm…”

      “Diệu Tinh, em bình tĩnh chút được !” Alex nắm bả vai Diệu Tinh. “Diệu Tinh, tất cả đều là quá khứ rồi!”

      “Quá khứ?” Diệu Tinh hỏi, sau đó nở nụ cười thê lương. “Làm sao sống tiếp đây? Bọn họ được như ý, đây gọi là quá khứ sao?” hỏi. “Em nên còn sống, em nên còn sống mà!” Diệu Tinh khóc lớn, Alex ôm vào ngực, vuốt lưng .

      “Diệu Tinh, bao giờ có người nào làm tổn thương em nữa, đâu!” Alex xong, nhìn dáng vẻ của chắc tác dụng thuốc hết, tắt máy điều hòa, lấy chăn bao bọc thân thể . “Diệu Tinh, em có bẩn, sao em biết mình bẩn được.” khẽ, ôm lấy người run rẩy này, tim của lại có từng cơn đau đớn.

      Được Alex ôm lấy, Diệu Tinh dần dần bình tĩnh trở lại. dựa vào ngực Alex. Bàn tay bé nắm chặt vạt áo . “Có ?” Diệu Tinh giống như đứa bé ngây thơ.

      “Đương nhiên là !” Alex cười. “Diệu Tinh, chuyện gì cũng có xảy ra, cũng có chuyện gì cả!” Alex bảo đảm. “Trước khi những gã kia ức hiếp em, đuổi bọn họ rồi, tin tưởng !” nâng gương mặt nhắn đẫm nước mắt của Diệu Tinh lên.

      A~ Diệu Tinh cười thê lương. có chuyện gì? Diệu Tinh nhìn Alex, lâu sao, đột nhiên tỉnh táo lại, rất tương phản với cảm xúc kích động trước đó. Làm sao có thể xảy ra chuyện gì. cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt.

      “Tôi có thể sử dụng phòng tắm của lát được ?” đáng thương nhìn Alex. “Tôi muốn tắm.”

      “Diệu Tinh, người có vết thương, thể tắm được.” Alex nắm lấy bả vai Diệu Tinh. “Ngoan ngoãn nằm xuống, có được ?” Alex dịu dàng , chuẩn bị sẵn sàng đối phó với Diệu Tinh gào khóc, nhưng ngờ Diệu Tinh lại ngoan ngoãn gật đầu, tự mình nằm xuống giường. “Nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời, Mộ Thần trở lại. ấy ấy thích tôi ngoan ngoãn nghe lời.”

      Trong lòng Alex càng lo lắng hơn, Diệu Tinh lúc gào khóc, lúc yên tĩnh. Vén tóc Diệu Tinh, vẻ mặt Alex càng lúc càng phức tạp.

      Trước cửa phòng cấp cứu.

      Tiêu Lăng Phong luống cuống tay chân, nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng ngóng trông giây sau điện thoại vang lên. Dù là Hạ Cẩm Trình hay là Joe đều được cả. nóng lòng muốn nghe: Tìm được Diệu Tinh rồi, xảy ra chuyện gì cả.

      Bàn tay run rẩy cầm chặt điện thoại. Tiêu Lăng Phong, ngươi đúng là điên rồi, sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy. kéo mạnh tóc mình, những sợi tóc màu đen len lỏi qua từng kẽ tay . Tiếng cầu xin của Diệu Tinh vẫn luôn vang vọng bên tai: đừng bỏ tôi lại.

      “Diệu Tinh, đừng gặp chuyện xấu, cầu xin .” biết từ khi nào mà nắm tay nhét vào giữa hai hàm răng, thậm chí bị cắn đến chảy máu, nhưng vẫn hề phát được. Nếu như, nếu như quay lại sớm chút, có phải mọi chuyện thế này. “A!” kìm nén, gầm tiếng, đánh quyền vào cái ghế ngồi.

      Rắc…! Cái ghế xuất vết nứt. lâu như vậy, tại sao vẫn có tin tức gì.

      “Tiên sinh, tiên sinh?” biết ca cấp cứu kết thúc lúc nào, bác sĩ gọi mấy lần cũng thấy đáp lại.

      “À?” Cảm thấy có người vỗ lên người mình, Tiêu Lăng Phong hồi phục tinh thần, nhìn thấy là bác sĩ, Đường Nhã Đình cũng được đẩy ra, vội vàng đứng dậy: “Tình hình ấy thế nào rồi?”

      “Yên tâm , tình hình ổn định rồi!” Bác sĩ vỗ vỗ vai Tiêu Lăng Phong. “Nếu như có gì ngoài ý muốn, rất nhanh có thể đưa qua phòng bệnh thường.”

      “Vậy tốt, vậy tốt rồi!” Tiêu Lăng Phong gật đầu, liếc mắt nhìn Đường Nhã Đình, xoay người chạy nhanh.

      Trời cũng sáng, Tiêu Lăng Phong mệt mỏi ngồi vào xe, nhìn chỗ ngồi bên cạnh, trái tim Tiêu Lăng Phong đau buốt. Diệu Tinh, Diệu Tinh giãy giụa, cầu xin như vậy, nhưng mình lại nhẫn tâm bỏ ấy lại. Dường như trong xe vẫn còn mùi hương người Diệu Tinh. Tiếng khóc nỉ non lại vang lên bên tai . Tiêu Lăng Phong gấp gáp nắm chặt tay lái. Khẩn cấp quay đầu xe, thanh chói tai xé rách bầu khí sáng sớm. Diệu Tinh, là người của tôi, tôi cho phép xảy ra chuyện, cho phép…

      Hết chương 82.
      Last edited by a moderator: 18/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 83: Tin tức chấn động

      Editor: ViVu

      Diệu Tinh ngồi giường, ngoan ngoãn để bác sĩ thoa thuốc cho mình. người, tay đều có rất nhiều vết thương, Diệu Tinh đau đến mức liên tục cau mày. Những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu xoắn vào nhau. Trong lòng đau quá, người cũng rất đau… nhìn Alex ngồi bên cạnh, nước mắt lưng tròng. Trình Diệu Tinh, ngươi phải tự lừa mình dối người đến khi nào, đó phải là Mộ Thần, Mộ Thần của ngươi quay lại nữa đâu.

      “Đau quá!” Diệu Tinh đè ngực mình, thất thần nỉ non.

      “Này, ông chút!” Alex ngồi bên cạnh, nghe Diệu Tinh kêu đau, đứng vụt dậy.

      “Ấy chết, tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu chậm chút!” Pat, người đại diện của Alex, cẩn thận từng li từng tí đỡ Alex. “Cậu vẫn còn bị thương đấy nhé!”

      “Pat, im miệng cho tôi, tôi muốn nghe dông dài nữa.” Alex đến bên giường, nắm bàn tay siết chặt của Diệu Tinh. “Diệu Tinh, sao, sao.” Alex dịu dàng lặp lặp lại những lời an ủi. “Kiên nhẫn lát, có được .”

      Diệu Tinh nhìn Alex, suy nghĩ chút, ngoan ngoãn gật đầu. “Tôi sao. Alex, tại tôi rất bình thường, cần phải xem tôi như đứa bé.” Nếu như có thể, cũng hi vọng mình điên rồi, ngu si rồi, nếu được như vậy, cũng cần phải đau khổ như bây giờ.

      “Tôi hiểu. Diệu Tinh, tôi hiểu rất !” Alex kìm nén được nữa, ôm vào trong ngực, ánh mắt của rất tuyệt vọng. Lời ra cũng rất bi thương.

      “Alex, đừng có được ?” Diệu Tinh cọ cọ vào lồng ngực , biết ta phải Mộ Thần, nhưng lại thể ngăn mình ỷ lại vào .

      “Diệu Tinh, tôi , tôi luôn bên cạnh , tôi hứa đấy.” khẽ vuốt tóc Diệu Tinh.

      Sau khi bác sĩ xử lý xong vết thương cho Diệu Tinh, quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi, đây là người nào tàn nhẫn như vậy. Ngay cả người thường phải đối diện với sinh tử như ông cũng phải đổ mồ hôi hột. Phải có bao nhiêu thù hận mới có thể làm cho ta ra tay tàn ác với nhu nhược như thế này.

      “Tình hình ấy như thế nào?” Bên ngoài phòng bệnh, Alex hỏi bác sĩ.

      “Vết thương trán phải chú ý cẩn thận, sử dụng loại thuốc tốt nhất theo cầu của cậu, cho nên cũng để lại sẹo. Vết thương người cũng có gì đáng ngại, chỉ là…” Bác sĩ khó mở miệng.

      “Chỉ là cái gì?” Alex nôn nóng hỏi.

      “Từ… Từ vết rách dưới hạ thân cho thấy, ấy…”

      “Ông những lời vô dụng này làm gì, rốt cuộc có chịu hả?” Alex giận dữ.

      “Từ vết rách cho thấy, ấy bị ít nhất năm người…” Bác sĩ tiếp, ông tin tưởng mọi người đều hiểu ý của ông.

      “Ông bậy!” Alex túm lấy cổ áo bác sĩ.

      “Tiên sinh, cậu bình tĩnh chút!” Lúc này, vị bác sĩ lại rất tỉnh táo. Nghe chuyện như thế, dù là ai cũng thể giữ bình tĩnh được.

      “Rầm!” Cửa phòng bệnh bị mở ra. Diệu Tinh chân trần đứng ở cửa. “Ông cái gì?” nhìn bác sĩ.

      “Diệu Tinh, đừng nghe ông ta bậy!” Alex bước tới, nắm lấy bả vai Diệu Tinh. “Tôi bảo đảm những người đó có chạm vào !”

      Diệu Tinh nhìn chằm chằm vào bác sĩ, ngực của phập phồng theo từng nhịp thở gấp gáp, ông ấy … Ông ấy năm. Diệu Tinh nhìn Alex, đột nhiên bật cười.

      “Năm…” đưa tay lên, nhìn ngón tay của mình. Lúc này, ánh mặt trời vô cùng chói mắt, từ từ giơ tay lên trước mắt. “Đây là năm đúng !” hỏi Alex. “ phải chuyện gì cũng xảy ra sao? Tại sao lại gạt tôi!” Diệu Tinh nghẹn ngào.

      “Diệu Tinh, đừng nghe ông ta bậy!” Alex ôm Diệu Tinh vào trong ngực. “ phải tin tưởng tôi, tôi lừa .” dùng những lời dịu dàng để an ủi . Dìu vào phòng bệnh. “Diệu Tinh, ngoan ngoãn ngủ giấc. Khi thức dậy, mọi chuyện tốt hơn!” đắp chăn cho Diệu Tinh. vừa nhắm mắt lại, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, vang lên tiếng rầm.

      Đột nhiên có tiếng vang, Diệu Tinh bị dọa sợ. Alex vui nhìn chằm chằm người vừa xông vào.

      “Diệu Tinh!” Hạ Cẩm Trình thở hổn hển vọt tới giường bệnh, nhìn gương mặt chút huyết sắc của Diệu Tinh, tim co rúc từng cơn. “ xin lỗi, tới trễ!”

      Diệu Tinh từ từ ngồi dậy. Nhìn đôi mắt đầy tơ máu của Hạ Cẩm Trình, mũi Diệu Tinh hơi chua xót.

      “Em ổn ?” Giọng Hạ Cẩm Trình run run, chậm rãi giơ tay lên, vuốt gò má của Diệu Tinh. “Diệu Tinh, em làm sao vậy!”

      Diệu Tinh nhìn Hạ Cẩm Trình, cũng lên tiếng, nước mắt lăn khỏi khóe mi.

      Hạ Cẩm Trình nhàng lau nước mắt mặt . Nhìn thấy cổ tay , quấn băng gạc rất dày, cũng có thể tưởng tượng ra chuyện gì xảy ra. Tiêu Lăng Phong, là tên tiểu nhân hèn hạ, ức hiếp Diệu Tinh như thế còn chưa đủ sao, lại còn làm ra loại chuyện bằng cầm thú với ấy.

      “Diệu Tinh.” Hạ Cẩm Trình cúi người ôm lấy . “ để em chịu uất ức oan uổng, đòi lại công bằng cho em, Diệu Tinh, muốn những người làm tổn thương em phải trả giá đắt!” Hạ Cẩm Trình hung ác . Ở trong đôi mắt mà Diệu Tinh thể nhìn thấy, tức giận và độc ác nồng đậm tựa như có thể phun trào vào bất cứ lúc nào.

      Alex đứng bên, quan sát Hạ Cẩm Trình, hình như cảm thấy có loại sát khí.

      “Diệu Tinh, rời khỏi nơi này với có được ?” Hạ Cẩm Trình nghiêm túc nhìn Diệu Tinh.

      “…” Diệu Tinh nhìn Hạ Cẩm Trình. ấy gì?

      “Diệu Tinh, em bằng lòng ?” Hạ Cẩm Trình vẫn tiếp tục hỏi. “ chăm sóc em tốt, Diệu Tinh, để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương em nữa!”

      “Đừng dại dột như thế!” Diệu Tinh nhìn Hạ Cẩm Trình. “ có biết em xảy ra chuyện gì ?”

      quan tâm!” Hạ Cẩm Trình kích động . “Diệu Tinh, quan tâm!”

      “Nhưng mà em quan tâm!” Diệu Tinh bình tĩnh . “Cẩm Trình, biết . tại chính em còn ghét bỏ ghê tởm của bản thân mình!”

      cho phép em như vậy!” Hạ Cẩm Trình quát lên. “Diệu Tinh, em nhìn !” nâng gương mặt của Diệu Tinh lên. “Diệu Tinh. Ở trong lòng , em vĩnh viễn là người thuần khiết nhất!”

      “Thuần khiết?” Diệu Tinh cười đến phát run. “Cẩm Trình, nếu như, ba ngày trước, những lời này, em còn dám tiếp nhận, nhưng mà bây giờ …” Diệu Tinh lắc đầu. “ có người nào dơ bẩn hơn em đâu!”

      ……

      Tiêu Lăng Phong vội vã chạy vào bệnh viện, trời sáng choang, trong bệnh viện người tới người lui rất đông. vẫn tiếp tục chạy, ngừng va vào người khác, nhưng kịp tiếng xin lỗi. Diệu Tinh ở trong bệnh viện, chính là bệnh viện này.

      “Này, rạng sáng hôm nay có nhập viện! biết ?”

      “Làm sao lại biết!” người khác trả lời. “ ấy đáng thương! Bị thương thành như thế.”

      “Bị thương làm gì, đều lành thôi, nhưng còn vết thương trong lòng phải làm sao.” y tá trẻ cẩn thận nhìn xung quanh. “Nghe ấy bị năm người…” y tá mấy câu vào tai y tá còn lại.

      cái gì?” y tá nọ kêu lên. “Luân gian?” Gương mặt y tá trở nên trắng bệch.

      “Này, chút.” kia che miệng ta lại.

      Ầm… Trong đầu Tiêu Lăng Phong vang lên tiếng sấm nổ, giống như bị chôn chân tại chỗ, giống như tất cả mọi thứ ở xung quanh đều còn tồn tại, chỉ có câu của y tá kia…

      , chuyện này thể nào…”

      Hết chương 83.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      heo điên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 84: Muốn phải trả giá lớn

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong lảo đảo nghiêng ngã chạy vào phòng bệnh, muốn nghe chính miệng Diệu Tinh cho biết chuyện gì xảy ra.

      tiếng rầm vang lên, Tiêu Lăng Phong xông vào. Nhìn Diệu Tinh chồng chất vết thương, trong nhát mắt, cổ như bị người ta bóp chặt cách nào thở được.

      Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong đứng trước cửa. Ánh mắt vô cùng bình tĩnh, làm cho người ta phải sợ hãi.

      “Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong cố gắng mở miệng. làm tất cả là vì để cho phải chịu trừng phạt, nhưng tại sao, khi nhìn thấy bộ dạng này của , lại cảm thấy trái tim mình đau quá.

      “Tiêu Lăng Phong, còn dám tới!” Hạ Cẩm Trình đứng bật dậy.

      “Cẩm Trình!” Diệu Tinh kéo ta. “Đừng như vậy.” Diệu Tinh mệt mỏi lắc đầu. “Cho dù bây giờ có giết ta, mọi chuyện cũng có cách nào vãn hồi, phải sao!”

      “Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong từ từ bước tới, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi bình tĩnh của Diệu Tinh. Ánh mắt của như hồ nước phẳng lặng, chút tức giận.

      “Các người đều ra ngoài hết ! Tôi mệt quá!” Diệu Tinh xong, từ từ nằm xuống, Alex bước lên đỡ nằm xuống.

      “Mệt mỏi nằm ngủ lát , tôi luôn ở đây với !” Alex chuyện, thành công thu hút chú ý của hai người đàn ông này. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Alex, Tiêu Lăng Phong hoàn toàn sửng sốt.

      “Mộ Thần…” Mắt của mở to như sắp rơi ra ngoài. Làm sao, làm sao có thể. Tiêu Lăng Phong dám tin, dụi dụi hai mắt mình.

      Hạ Cẩm Trình cũng kinh ngạc kém gì Tiêu Lăng Phong, nhìn người đàn ông trước mắt mình, lúc lâu vẫn thể nghĩ ra được gì.

      “Xem ra, tôi và Mộ Thần rất giống nhau!” Alex khẽ cười. “Chào các , tôi tên là Alex. Là bạn của Diệu Tinh.” tự giới thiệu.

      Alex? Đầu óc Tiêu Lăng Phong dường như sắp hỏng rồi, thể nào, tại sao có thể có hai người giống nhau đến thế. Nếu như phải tận mắt nhìn thấy Mộ Thần chết, nghĩ người này chính là Mộ Thần.

      “Nếu như các người còn việc gì nữa, bây giờ có thể ra ngoài!” Alex hạ lệnh đuổi khách. “Cơ thể Diệu Tinh rất yếu, tại cần được nghỉ ngơi!”

      “Diệu Tinh, chuyện này là sao?” Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh. Người đàn ông này là ai. Trong lòng tránh khỏi có cảm giác uy hiếp rất mãnh liệt.

      Diệu Tinh nhắm mắt lại, chuyện lo lắng nhất cũng xảy ra. vẫn luôn lo sợ Tiêu Lăng Phong biết tồn tai của người giống hệt Mộ Thần, nhưng cuối cùng ta cũng biết!

      “Diệu Tinh, chuyện với đó!” Tiêu Lăng Phong bước tới trước.

      “Chuyện này có liên quan đến sao?” Diệu Tinh chịu đựng cơ thể đau nhức. “Tiêu Lăng Phong, chuyện quan tâm, chắc hẳn phải là chuyện này. phải đến để nghiệm thu thành quả sao? Nhìn thấy dáng vẻ này của tôi, có phải trong lòng vô cùng vui vẻ đúng ?” Diệu Tinh .

      “…” Tiêu Lăng Phong bị á khẩu được từ nào. “Diệu Tinh, phải như vậy, chúng ta chuyện riêng với nhau lát có được ?”

      “Tiêu Lăng Phong, cách xa Diệu Tinh ra chút!” Hạ Cẩm Trình tức giận đẩy Tiêu Lăng Phong ra. “ còn muốn chuyện gì? Thế nào, Đường Nhã Đình của đâu rồi, thoát khỏi nguy hiểm rồi sao?” Hạ Cẩm Trình nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      “Hạ Cẩm Trình! Đây là chuyện của tôi và Diệu Tinh, có quyền hỏi tới.” chán ghét Hạ Cẩm Trình che chở, bảo vệ Diệu Tinh như thế này.

      “Chỉ cần là chuyện của Diệu Tinh, tôi nhất định quản!” Hạ Cẩm Trình ngẩng đầu lên. “Tiêu Lăng Phong, tôi muốn phải hối hận vì những chuyện hôm nay làm, cả và những người bày ra kế hoạch này đều phải trả giá lớn!”

      Tiêu Lăng Phong siết nắm đấm chặt hơn. Người bày ra! A! xoay đàu lại, nhìn Diệu Tinh giường bệnh. Người lập ra kế hoạch thực , phải ở đây sao? Nghĩ đến dáng vẻ thê thảm của Đường Nhã Đình, đột nhiên trong lòng còn áy này nữa.

      “Tiêu Lăng Phong!” Diệu Tinh chống đỡ cơ thể suy yếu bước xuống giường. “ cảm thấy tất cả đều do tôi làm sao!” ngẩng đầu lên, hơi thở có vẻ như rất yếu ớt. “Tôi tìm được chứng cứ chứng minh tôi vô tội. Tiêu Lăng Phong, tôi muốn phải hối hận vì những việc làm với tôi! Tôi muốn phải trả giá đắt cho những tổn thương mà gây ra cho tôi!” Diệu Tinh lạnh lùng .

      cảm thấy mình nên trả giá cho những sai lầm của mình sao!” Tiêu Lăng Phong nắm lấy bả vai Diệu Tinh. “Tại sao phải làm như vậy, Trình Diệu Tinh, người hận là tôi, Nhã Đình là vô tội mà!”

      ta vô tội?”Diệu Tinh cười. “Còn tôi sao? dựa vào đâu mà dễ dàng định tội cho tôi! Tiêu Lăng Phong, coi như tôi đáng đồng, nhưng tôi cũng là con người, tôi có cảm giác, biết đau.”

      phải vậy…”

      “Vậy là cái gì?” mỉm cười. “ muốn , hối hận? Muốn lúc đó là do tức giận nên mới làm thế, hay là… muốn , mọi chuyện đầu là báo ứng của tôi, là tôi đáng phải nhận lấy! cũng chỉ là trả lại cho tôi những gì tôi làm!” khinh miệt nhìn Tiêu Lăng Phong.

      “Diệu Tinh, đừng như vậy!” Alex bước tới, kéo Diệu Tinh đến bên cạnh mình. “Các người đều ra ngoài hết !” Alex chỉ tay về phía cửa.

      được đụng vào ấy!” Tiêu Lăng Phong đẩy Alex ra. Trải qua chuyện như vậy, nhưng cảm xúc của Diệu Tinh lại bình tĩnh đến đáng sợ, giống như chuyện gì cũng xảy ra. Điều này làm thể nào an tâm.

      mới đừng đụng vào tôi!” Diệu Tinh nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong. “Tiêu thiếu gia cao cao tại thượng, đụng vào phụ nữ dơ bẩn như tôi, cảm thấy ghê tởm sao!” nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt tay mình.

      Cánh tay Tiêu Lăng Phong cứng lại. Lời của , quá gay gắt, tay của … lạnh quá. Băng gạc quấn cổ tay của , biết đó là dấu vết do caravat để lại.

      “Chúng ta chuyện chút , được ?” Tiêu Lăng Phong hỏi.

      Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, sau đó mỉm cười. “Được!”

      “Diệu Tinh!” Nghe Diệu Tinh đồng ý cầu của Tiêu Lăng Phong, Hạ Cẩm Trình tiến lên bước. “Em…”

      “Cẩm Trình, Alex, hai người ra ngoài lát được ?” Diệu Tinh nhàng , Alex gật đầu cái.

      tại Diệu Tinh thể bị kích thích! nên kích thích tâm trạng của ấy.” Alex thân thiết mang giày giúp Diệu Tinh, vẫn chưa yên tâm dặn dò.

      Chưa bao giờ ở trước mặt mà Diệu Tinh nghe lời như thế này, từ trước tới giờ Tiêu Lăng Phong chưa từng đố kỵ với người nào như vậy. Hạ Cẩm Trình cũng khó chịu, bởi vì những việc Alex làm, cũng muốn làm. Ánh mắt của rời khỏi Alex, hai người giống nhau như thế, phải quá kỳ lạ sao. Đột nhiên cảm thấy, Alex tiếp cận Diệu Tinh là có mưu khác.

      Hạ Cẩm Trình và Alex rời , trong phòng bệnh chỉ còn Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong, đột nhiên trở nên yên tĩnh làm Tiêu Lăng Phong biết phải làm sao. Sắc mặt Diệu Tinh tái nhợt nhìn chút máu. Băng gạc đầu rỉ ra vết màu đỏ tươi.

      “… Diệu Tinh!” lúc sau, Tiêu Lăng Phong mới phát ra tiếng.

      “Tiêu Lăng Phong, nhìn tôi biến thành như vậy, nhất định rất hả dạ, có phải rất thoải mái !” Diệu Tinh mỉm cười nhìn Tiêu Lăng Phong.

      “Đừng nữa!” Tiêu Lăng Phong quát. Từ lúc bước vào phòng bệnh, vẫn luôn lạnh lùng châm chọc như vậy.

      “Tại sao ?” Diệu Tinh bước tới. “Tiêu Lăng Phong, rốt cuộc được như ý nguyện, hủy hoại tôi, biến tôi thành tiện nhân như trong miệng , biến tôi thành dâm phụ đê tiện.” Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, trong mắt đong đầy nước mắt lại quật cường để nó rơi xuống. Tiêu Lăng Phong, hận tôi như vậy sao? Ngày hôm trước còn , cả thân thể và trái tim tôi đều là của , bây giờ làm như vậy, cảm thấy là tự tát vào mặt mình sao?”

      “Tôi đừng nữa, nghe hiểu sao!” Tiêu Lăng Phong kích động nắm bả vai Diệu Tinh. “Bọn họ gạt có đúng , thể nào bị như vậy, có đúng !”

      Ha ha… Nghe những lời của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh giống như nghe chuyện cười, cười to lên. “Tiêu Lăng Phong. có thể đừng chuyện nực cười như vậy .” Diệu Tinh xong, kéo cổ áo mình xuống. “ nhìn nơi này .”

      Trong ngực Tiêu Lăng Phong nhói đau, cổ của vẫn còn dấu tay của , suýt chút nữa giết Diệu Tinh. Còn có làn da trắng nõn của , có những dấu hôn mới mẻ. Tiêu Lăng Phong từ từ siết chặt quả đấm.

      “Tiêu Lăng Phong, biểu này của là áy náy, hay là xác nhận với tôi, tôi thực như mong muốn, bị luân gian rồi!” Chậm rãi ngẩng đầu lên, khống chế nước mắt của mình. “Tiêu Lăng Phong, biết cơ thể tôi bị thương đến mức đó, thậm chí tôi còn thể đứng, cũng có sức lực để giãy giụa, cảm thấy tôi còn có thể thoát được sao?” nghiêng đầu. “Huống chi… còn nhẫn tâm cho tôi uống thứ thuốc đó, có biết, khi đó tôi giống như cá nằm thớt, mặc người chém giết ? Tôi bị đè xuống đất, tay của bọn họ sờ soạng khắp nơi, tôi rất ghê tởm, nhưng… Tôi lại có loại khát vọng đó.” Diệu Tinh xong, nước mắt rơi xuống. “Khi đó, lần đầu tiên tôi cảm thấy rất đúng, bản tính của tôi chính là đê tiện!” Ha ha… Diệu Tinh cười bi thương. “Sợ rằng bị luân phiên cưỡng hiếp mà còn có thể dục tiên dục tử, từ xưa tơi nay, chắc chỉ có mình Diệu Tinh tôi, Tiêu Lăng Phong, phải là tôi nên cảm ơn sao!”

      “Đừng nữa!” Tiêu Lăng Phong ngừng lắc đầu, mỗi lời của Diệu Tinh như lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào ngực , đục khoét trái tim .

      có biết bọn họ có mấy người ?” Diệu Tinh để ý tới Tiêu Lăng Phong, chậm rải giơ tay lên, xòe bàn tay bé của mình ra, sau khi xác nhận chút, mới đưa đến trước mắt Tiêu Lăng Phong. “Năm, là năm đó…” Ha ha… Diệu Tinh cười đến điên cuồng.

      “Tôi đừng nữa mà, có nghe thấy !” Tiêu Lăng Phong giận dữ rống lên. “Cầu xin đừng nữa!” ôm chặt Diệu Tinh vào ngực.

      “Tiêu Lăng Phong, sợ cái gì, nếu như làm, chẳng lẽ còn sợ tôi sao?” bất lực đẩy Tiêu Lăng Phong ra. “ buông tôi ra, buông tôi ra!”

      Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong cắn chặt răng. “Rốt cuộc muốn thế nào?”

      “Tiêu Lăng Phong, lớn tiếng với tôi cái gì? Tôi có chết, rất thất vọng sao?” Diệu Tinh mệt mỏi hỏi. “Là , tôi chết, chứng minh mệnh tôi chưa tận, hối hận rồi sao?” mỉm cười, nắm lấy cổ tay Tiêu Lăng Phong. Đặt lên cổ mình. “ Nếu như muốn tôi chết đến thế, chỉ cần dùng thêm chút lực nữa thôi là được rồi!” Như vậy, được giải thoát.

      Tay Tiêu Lăng Phong run rẩy. cảm thấy mình sắp phun ra máu, rất khó chịu, rất đau… Giống như bị đè nén quá mức nên sắp nổ tung rồi.

      run cái gì. Chuyện tàn nhẫn như vậy, đều ra tay chớp mắt, còn quan tâm đến việc có thể giết người sao?” Diệu Tinh chế giễu. “Tiêu Lăng Phong, giống như mong muốn của , tại tôi sống bằng chết! Hay là, có muốn tôi kể tiếp cho nghe chuyện xảy ra .” Môi Diệu Tinh run rẩy, nỗi bi thương và tuyệt vọng dần dần lấp đầy đôi mắt. “Bọn họ rất bẩn, rất ghê tởm…” Diệu Tinh giọng nỉ non. “ Trong giấc mơ của tôi đều là cảm giác bọn họ ở trong thân thể tôi…”

      “Diệu Tinh…”

      “Tiêu Lăng Phong, nếu như thông minh giết tôi , bằng , nhất định hối hận.” Đột nhiên hét lên. “Nếu như giết tôi, vậy tương lai, là tôi giết , tôi vĩnh viễn quên chuyện này, tôi hận cả đời!”

      Giết chết tôi mới hối hận! Tiêu Lăng Phong hít vào hơi dài, nhắm mắt lại. Tại sao vào giờ phút này, chính bản thân mình lại thể được câu.

      “Diệu Tinh, xin lỗi…”

      “Ha ha… xin lỗi? Ha ha…” Đột nhiên Diệu Tinh bị kích động, cười điên cuồng. “Tiêu Lăng Phong, trong sạch của tôi, ở trong lòng của cũng chỉ đáng giá ba chữ này thôi sao?” hỏi. “Đừng ở đây giả mù sa mưa nữa tỏ vẻ áy náy nữa, Tiêu Lăng Phong, có biết dối trá của làm tôi ghê tởm đến mức nào !”

      Ghê tởm? Tiêu Lăng Phong nắm bả vai Diệu Tinh, tay từ từ siết chặt. “Trình Diệu Tinh, đủ chưa?” Tiêu Lăng Phong hỏi. Tiêu Lăng Phong từ khi nào phải nhận lỗi với người khác, tại ăn khép nép cúi đầu nhận lỗi, lại đổi lấy châm biếm của .

      “Đủ rồi!” Diệu Tinh gật đầu, châm chọc nhìn Tiêu Lăng Phong, ánh mắt giống như … tôi biết trước phải áy náy, biết trước, người như , vốn dĩ có trái tim…

      “Cho nên, hiểu loại đau khổ này rồi!” hỏi. “Vậy biết lúc đó Nhã Đình phải sợ hãi như thế nào sao?” Giọng của Tiêu Lăng Phong run rẩy.”Tại sao lại làm vậy?” Tiêu Lăng Phong tiếp tục hỏi.

      “Tiêu Lăng Phong, tại, tôi chỉ hối hận tại sao tôi làm như vậy.” giơ tay lên, lau sạch nước mắt.”Vì Đường Nhã Đình, cố chấp, mù quáng, Tiêu Lăng Phong, ngày nào đó, ngu xuẩn của mình mà trả giá lớn!”

      Bệnh viện.

      Đường Nhã Đình từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh hoàn toàn trắng xóa, khó khăn rên rỉ tiếng, đây là bệnh viện sao?

      “Lăng Phong!” khẽ gọi, nhưng lúc lâu cũng có ai trả lời. “Lăng Phong!” Cố gắng xoay đầu qua. Nhưng bên cạnh giường trống , hoàn toàn thấy bóng dáng Tiêu Lăng Phong trong phòng bệnh.

      ta đâu rồi, là chuyện gì mà quan trọng đến mức ta bỏ mình trong bệnh viện. “Lăng Phong, đâu? Tại sao khi em tỉnh lại, lại có bên cạnh em.” Trước đây, dù chỉ bị cảm , cũng tấc rời, canh giữ bên cạnh , lần này…

      Đột nhiên, hình ảnh Tiêu Lăng Phong và Diệu Tinh ở giường thoáng qua. Chẳng lẽ…

      , thể nào!” Đường Nhã Đình hét lên, nhảy xuống giường. Rầm! Bởi vì cơ thể còn yếu, chân vừa mới chạm đất đứng vững ngã mặt đất, vết thương người rách ra, chảy máu lần nữa.

      “Ưm!” cắn môi tay đè chặt vết thương, chất lỏng đỏ tươi chảy qua kẽ tay ta. Lăng Phong, phải rời khỏi em sao, bây giờ, ở đâu, ở đâu?

      “Có ai !” kêu lên, nhưng cơ thể vô cùng suy yếu, tiếng cũng bị cánh cửa đóng chặt ngăn cản, phòng bệnh cao cấp cách rất tốt, Đường Nhã Đình chịu đau nằm mặt đất, rất muốn đến máy bộ đàm, nhưng khoảng cách gần như vậy mà dùng mọi cách đều thể chạm đến…

      Hết chương 84.
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :