1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng tình nhân - Hải Diệp (126)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 75: Sát khí

      Editor: ViVu

      Đột nhiên Diệu Tinh bị kéo lên, đụng vào ngực của Tiêu Lăng Phong, ta tức giận, chưa bao giờ lạnh lùng như thế này.

      làm cái gì thế?” Tay Diệu Tinh bị nắm chặt, cảm thấy hơi đau. “Tiêu Lăng Phong, kỳ quái, hạn chế tự do của tôi, ngay cả trái tim của tôi cũng muốn khống chế luôn sao!” Diệu Tinh ngẩng đầu lên. Tại sao tới cũng gặp phải ta.

      “Tôi rồi, cả thân thể và trái tim của , đều thuộc về tôi!” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng . “ có bệnh hay quên sao, tôi chỉ mới vừa lúc sáng thôi…” ta xong, vừa lôi vừa kéo Diệu Tinh ra ngoài.

      “Tiêu Lăng Phong, điên à, buông tôi ra!” Diệu Tinh hét to lên. Lúc này điện thoại Tiêu Lăng Phong vang lên. Nhìn dãy số màn hình điện thoại, Tiêu Lăng Phong khẽ cau mày.

      “Alo, Nhã…”

      “Lăng Phong cứu em…” Tiếng gào thét tuyệt vọng của Đường Nhã Đình vang ra từ điện thoại.

      Nghe tiếng thét tuyệt vọng của Đường Nhã Đình, đầu óc Tiêu Lăng Phong bỗng trở nên trống rỗng, quên mất mình vừa cái gì. vội vội vàng vàng chạy . Diệu Tinh nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Tiêu Lăng Phong. Trong lòng tràn ngập nghi ngờ, chuyện gì xảy ra!


      Tiêu Lăng Phong vừa cầm điện thoại vừa chạy như điên, dựa vào hệ thống định vị, Đường Nhã Đình ở gần nơi này, tiếng gào thét của Đường Nhã Đình lúc vừa rồi chính là… đừng đụng vào tôi, các người đừng tới đây…

      “Nhã Đình, em được có chuyện gì!” Trong lòng Tiêu Lăng Phong chưa bao giờ hoảng sợ như thế này. “ vĩnh viễn bảo vệ em, em thể xảy ra chuyện được…” lo lắng nghĩ, gọi điện thoại cho trợ lý, muốn ta đến chỗ đó ngay lập tức. “A!!!” hét lên to.

      Diệu Tinh chạy theo, nhưng theo kịp bước chân của Tiêu Lăng Phong, cuối cùng xảy ra chuyện gì.

      nơi cách quán bar xa, rốt cuộc Tiêu Lăng Phong dừng lại, giờ phút này, mặt đất trải đầy những mảnh kính vỡ và quần áo bị xé nát, còn có mấy gã đàn ông nằm kêu rên, Tiêu Lăng Phong đứng thở hồng hộc, mồ hôi thấm ướt cả tóc, xuống từng giọt.

      Lúc này đây, đầu tóc rối bời, quần áo rách rưới, Đường Nhã Đình dựa vào ngực Hạ Cẩm Trình, run lẩy bẩy. Cảnh tượng trước mắt làm cho trái tim Tiêu Lăng Phong như muốn vỡ ra.

      “Nhã Đình!” Bởi vì đau đớn trong lòng mà giọng Tiêu Lăng Phong trở nên run rẩy.

      “Lăng Phong, Lăng Phong!” Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, Đường Nhã Đình khóc nức nở.

      Tiêu Lăng Phong chạy nhanh đến, ôm Đường Nhã Đình vào trong ngực. “Nhã Đình, xin lỗi, tới trễ. xảy ra chuyện gì!”

      “Em… Em biết!” Đường Nhã Đình tủi thân lắc đầu liên tục. ta run rẩy ôm chặt Tiêu Lăng Phong, áo sơ mi trắng bị nắm lấy, xuất những vệt máu…

      Diệu Tinh đuổi theo Tiêu Lăng Phong, tay chống đầu gối, thở hổn hển. Chạy quá lâu, cảm thấy phổi của mình sắp nổ tung. Nhưng còn chưa kịp phản ứng. Đột nhiên những gã đàn ông nằm đất bật dậy, lăn vòng, bò đến chân Diệu Tinh.

      “Trình tiểu thư, nhất định phải cứu chúng tôi…”

      Đầu óc Diệu Tinh trở nên trống rỗng, nhìn Đường Nhã Đình như hươu con hoảng sợ và quần áo xốc xếch của ta, trong chớp mắt biết xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, những người này là sao. Bọn họ gì vậy? Tại sao bọn họ lại biết .

      “Các người, các người là ai?”

      “Trình tiểu thư, sao lại làm như biết chúng tôi. Chuyện này đều do bảo chúng tôi làm. nhất định phải cứu chúng tôi.”

      Nghe mấy gã đàn ông vậy, Tiêu Lăng Phong vốn tức giận, xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng như muốn giết người, Diệu Tinh hốt hoảng lui về sau bước.

      Tại sao lại như vậy, nhìn Tiêu Lăng Phong từng bước đến gần, Diệu Tinh luống cuống lắc đầu. “, phải…”

      Hết chương 75.
      Last edited: 16/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76: bằng cầm thú

      Editor: ViVu

      Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong từng bước đến gần, lui về phía sau, đạp lên những mảnh kính vỡ, ngã xuống đất, mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm rách lòng bàn tay , nhưng bất chấp mọi đau đớn, khó khăn di chuyển từng chút mặt đất, tránh né ánh mắt hung ác của Tiêu Lăng Phong.

      , phải như vậy, nghe tôi giải thích…” Giọng Diệu Tinh run rẩy. “Tiêu Lăng Phong…” Diệu Tinh gấp đến mức rơi nước mắt.

      “Bây giờ biết sợ!” Tiêu Lăng Phong bước lên mấy bước, tàn ác giữ chặt cổ Diệu Tinh, kéo mạnh lại… “Trình Diệu Tinh, đúng là đê tiện, sao có thể độc ác như vậy! Hả?” Tay của tiếp tục siết chặt, Diệu Tinh cách nào thở nổi, cảm thấy hơi thở của cái chết bao quanh mình.

      nắm lấy cổ tay Tiêu Lăng Phong, cố gắng đẩy ra, nhưng chút sức lực cũng có.

      chỉ có thể tốn công lắc đầu, dùng ánh mắt với Tiêu Lăng Phong, có, chờ mong Tiêu Lăng Phong có thể hiểu được, nhưng tay của Tiêu Lăng Phong càng lúc càng siết chặt hơn…

      “Lăng Phong, bình tĩnh chút!” Hạ Cẩm Trình bước nhanh qua, dùng sức bắt lấy cánh tay Tiêu Lăng Phong.

      buông tôi ra. Tôi muốn giết chết người phụ nữ độc ác này!” Tiêu Lăng Phong phẫn nộ rống lên, như con thú hoang bị thương.

      “Chuyện vẫn chưa được sáng tỏ, thể làm như vậy!” Hạ Cẩm Trình quát. Cố gắng hết sức đẩy Tiêu Lăng Phong ra. Diệu Tinh mất hết sức lực, ngã xuống đất, khi thân thể sắp ngã lên mặt đất đầy mãnh vụn thủy tinh bén nhọn, Hạ Cẩm Trình đưa tay ôm lấy . Nhìn dáng vẻ yếu ớt của , tim của như bị đâm nhát sâu.

      “Diệu Tinh, em làm sao vậy!”

      “Khụ khụ!...” Diệu Tinh ho kịch liệt. “Cẩm Trình, em… em có… Khụ khụ!” Diệu Tinh thở hổn hển.

      tin em!” Hạ Cẩm Trình khẽ vuốt ngực Diệu Tinh, giúp hô hấp dễ dàng hơn.

      Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm Diệu Tinh, giờ khắc này, bị tức giận làm cho u mê. chỉ muốn bóp chết người phụ nữ này.

      “Hạ Cẩm Trình, ở ngay trước mắt, còn bảo vệ ta!” xông lên kéo Hạ Cẩm Trình ra. Dùng sức đánh ngã ta. Hạ Cẩm Trình phòng bị, nặng nề ngã xuống đất, mảnh thủy tinh đâm vào cơ thể

      Đường Nhã Đình ôm lấy thân thể, cuộn tròn lại, vẫn run rẩy, ánh mặt lại thầm quan sát tất cả. Chuyện này là như thế nào, tại sao Trình Diệu Tinh lại ở đây, vốn dĩ sắp xếp mọi thứ rất tốt, chỉ còn chờ Tiêu Lăng Phong tới, nhưng ngoài ý muốn lại là Hạ Cẩm Trình xuất , di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn những tưởng đây cũng là cơ hội tốt, chờ Tiêu Lăng Phong đến, là hẹn gặp Trình Diệu Tinh. Sau đó lợi dụng những người đó là do Trình Diệu Tinh sai khiến, chờ cho bọn họ đến nơi đó, nhìn thấy hình ảnh Trình Diệu Tinh chung với người đàn ông khác. Cứ như vậy, chẳng những Tiêu Lăng Phong càng căm hận Trình Diệu Tinh hơn, mà ngay cả Hạ Cẩm Trình cũng thay đổi thái độ của ấy… Nhưng sao, thế này cũng tốt, ít ra, hôm nay, Trình Diệu Tinh, thảm rồi!

      Tiêu Lăng Phong xốc Hạ Cẩm Trình lên. “Hạ Cẩm Trình, hôm nay dám ngăn cản tôi, tôi cũng giải quyết luôn!” xong, hất mạnh Hạ Cẩm Trình ra. tới bên cạnh Diệu Tinh lần nữa.

      “Tiêu Lăng Phong, được tới đây!” Diệu Tinh run sợ. “Tôi có làm, phải tin tôi!”

      “Tin tưởng !” Hừ! Tiêu Lăng Phong lạnh lùng cười. “Tin tôi chính là thằng ngốc!” hầm hừ. Kéo mạnh tóc Diệu Tinh. “Tại sao luôn muốn hại Nhã Đình, tại sao!” rống giận, đôi mắt đỏ như máu làm người ta sợ hãi.

      Diệu Tinh đau đến phát run, đôi tay chút sức lực lôi kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong. “Tôi có, có mà!” Diệu Tinh bật khóc. biết rất , nếu như hiểu lầm này giải thích ràng chắc chắn mình phải chết. “Là ấy hẹn tôi đến đây. Là do ta hẹn tôi!”

      khóc nức nở chạm vào trái tim Hạ Cẩm Trình. bò dậy lần nữa, Diệu Tinh rất đau, phải cứu .

      “Hạ Cẩm Trình, thử tiến lên bước !” cầm mảnh thủy tinh sắc bén, nhắm ngay mắt Diệu Tinh.

      Trong nháy mắt, ngay cả thở, Diệu Tinh cũng dám, mảnh thủy tinh ấy cách mình rất gần. Chỉ cần Tiêu Lăng Phong run tay cái, mắt xong đời!

      “Tiêu Lăng Phong, được làm bậy!” Hạ Cẩm Trình lo lắng hét lên, nhưng dám động đậy. Mắt chuyển đến Đường Nhã Đình ngồi khóc đến sắp ngất.

      “Tiêu, Tiêu Lăng Phong…”

      câm miệng cho tôi!” Tiêu Lăng Phong quát lên.

      “Á!” Diệu Tinh hoảng sợ nhắm mắt lại, trong tích tắc, mảnh thủy tinh đặt ngay mí mắt . Diệu Tinh hoàn toàn sụp đổ, nếu như… nếu như nhắm mắt lại, có phải mình nhìn thấy gì nữa

      mí mắt Diệu Tinh từ từ xuất vết cắt rất màu đỏ tươi.

      “Tiêu Lăng Phong, bình tĩnh chút!” Hạ Cẩm Trình nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của Diệu Tinh.

      “Hạ Cẩm Trình, nhìn cho , đây chính là người phụ nữ làm dao động!” Tiêu Lăng Phong cười trào phúng.

      phải tôi làm!” Diệu Tinh bị ép phải ngẩng đầu lên, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt.

      phải , hừ, nếu phải sao lại biết mà xuất ở đây!”

      “Đường tiểu thư, giải thích với ta , là hẹn tôi, là hẹn tôi mà!” Diệu Tinh bất lực .

      “Đúng, đúng là tôi hẹn !” Đường Nhã Đình khàn khàn . “Tôi muốn cảm ơn bỏ qua cho Tiêu Lăng Phong, nhưng… die»n«d~a»nl«equ»yd«on Nhưng sao lại đối xử với tôi như vậy!” Đường Nhã Đình uất ức gào to. “Tôi biết hận tôi. Hận, là vì tôi mà Mộ Thần mới chết, nhưng mà, sao có thể tàn nhẫn như vậy, nếu như muốn trả thù, bằng trực tiếp giết chết tôi cho rồi…”

      “Là như thế phải ?” Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh đến gần. “Bởi vì Nhã Đình hẹn , nên mới mượn cơ hội này sắp đặt chuyện này, cho rằng thần biết quỷ hay, có phải vậy hả!”

      có!” Diệu Tinh vô cùng tuyệt vọng. “Tiêu Lăng Phong, tôi xin thề, tôi có làm vậy…”

      “Tôi cần thề, tôi chỉ muốn phải trả giá lớn…” lạnh lùng trong đôi mắt của Tiêu Lăng Phong đủ làm đông cứng người khác.

      Két! Tiếng thắng xe bén nhọn làm đau tai vang lên, Joe vội vội vàng vàng bước xuống xe. Tiêu Lăng Phong khẩn cấp gọi điện, biết chuyện nhất định rất nghiêm trọng. Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, dù chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn bị dọa sợ…

      “Joe, lập tức đưa Nhã Đình đến bệnh viện!” xoay người nhìn trợ lý. “Trình Diệu Tinh, hôm nay, tôi muốn chết nơi chôn thân…”

      “Tiêu Lăng Phong, buông tôi ra, tôi muốn với , buông ra!” Diệu Tinh giãy giạu, lại thể tránh khỏi số phận bị Tiêu Lăng Phong nhét vào trong xe. “Cẩm Trình, cứu em…”

      Hạ Cẩm Trình nghe tiếng la của Diệu Tinh. Chịu đựng mọi đau đớn, bò dậy. Ngồi vào xe, nhưng xe Tiêu Lăng Phong chạy quá nhanh, vừa mới khởi động xe, thấy bóng dáng xe Tiêu Lăng Phong đâu cả.

      Két, tiếng xe thắng gấp vang lên, xe dừng lại, Diệu Tinh biết đây là đâu. bị Tiêu Lăng Phong lôi kéo vào biệt thự.

      “Tiêu Lăng Phong, buông ra.” Diệu Tinh gào thét. “Tôi chưa từng làm vậy, dựa vào đâu mà đối xử với tôi như thế này!”

      “Câm miệng!” Tiêu Lăng Phong quát, cái tát làm Diệu Tinh ngã mặt đất. “, kẻ đê tiện này, có tư cách gì mà thể với tôi!” Tiêu Lăng Phong ngồi xổm xuống, nắm tóc Diệu Tinh. “Trình Diệu Tinh, dựa vào đâu mà đổi xử với Nhã Đình như thế, tại sao!” lắc mạnh thân thể Diệu Tinh.

      “Tôi là tôi có làm, Tiêu Lăng Phong, tại sao chỉ dựa vào câu của Đường Nhã Đình mà định tội tôi!”

      “Chỉ dựa vào câu của Nhã Đình sao?” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng cười. “Mấy gã đàn ông kia, phải cũng như vậy sao? d-dl^e^qu!yd0n còn dám có!”

      có thể dựa vào lời phía mà nhận định tôi làm hại Đường Nhã Đình, phải tôi cũng có thể , là do bọn họ sắp xếp để hãm hại tôi!”

      “Trình Diệu Tinh, chuyện đến nước này mà chút hối cãi cũng có, còn Nhã Đình vu cáo hãm hại , được, rất tốt, có bản lãnh bóp méo , tôi cũng phải khâm phục .”

      “Tôi có!” Giọng Diệu Tinh khản đặc. “Tiêu Lăng Phong, là cầm thú, buông tôi ra!”

      “Trình Diệu Tinh, tôi muốn cho biết, cái gì mới là cầm thú, người đê tiện, nghĩ ra được cách hèn hạ như vậy, được, rất tốt, phải tìm người cường bạo Nhã Đình sao, Trình Diệu Tinh, tôi cho biết, bị cường bạo, có mùi vị gì…”

      Nghe những lời này của Tiêu Lăng Phong, mắt Diệu Tinh mở to, hoảng sợ nhìn Tiêu Lăng Phong. “ được, Tiêu Lăng Phong, thế làm vậy với tôi, thể!” Diệu Tinh muốn né tránh, lại bị Tiêu Lăng Phong thô lỗ kéo trở lại.

      thể? Hừ… Trình Diệu Tinh, dù hôm này tôi có giết chết , cũng ai dám câu!”

      “Tiêu Lăng Phong, phải rất Đường Nhã Đình sao! Sao có thể chạm vào người phụ nữ khác!”

      “Trình Diệu Tinh, tôi phải phản bội, mà là trả thù cho ấy, phải rất ghê tởm đụng chạm của tôi sao! Hôm nay… Tôi cho biết, cái gì mới là ghê tởm nhất…” ta xong, đưa tay ra, xé rách quần áo Diệu Tinh.

      “Đừng!” Diệu Tinh tuyệt vọng kêu gào. “Tiêu Lăng Phong, tôi thà để giết tôi, cái tên khốn kiếp này!”

      “Giết , hừ, Trình Diệu Tinh, tôi thể giết , cực phẩm như , giết rất đáng tiếc, tôi để thoải mái, nên phát huy hết khả năng của mình…”

      “Tiêu Lăng Phong, đừng mơ tưởng chạm vào tôi!” Diệu Tinh quát lên. Cố gắng hết sức đẩy Tiêu Lăng Phong ra, ánh mắt liếc nhìn con dao gọt trái cây bàn gần đó. bật dậy. Chạy nhanh đến. Nhưng Tiêu Lăng Phong nhìn ra ý định của Diệu Tinh, nhanh tay ném con dao ra xa.

      “Muốn chết sao… dễ dàng như vậy.” Tiêu Lăng Phong nở nụ cười u. “Trình Diệu Tinh, cho dù có chết, tôi cũng bỏ qua cho , đời này của bản thiếu gia, phải chưa từng chơi đùa phụ nữ, nhưng mà… thi thể phụ nữ có hương vị gì, tôi vẫn chưa thưởng thức…”

      “Tiêu Lăng Phong, quá biến thái rồi.”

      “Trình Diệu Tinh, lớn tiếng mắng chửi nữa , rất nhanh thôi, tôi làm cho nhớ, tôi là đàn ông. phải vẫn luôn mắng tôi là cầm thú sao, tôi muốn biết... Đến tột cùng , tôi cầm thú đến mức nào.

      Hết chương 76.
      Last edited: 16/12/15
      heo điên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77: Hành hạ vô nhân tính

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh vào căn phòng, đẩy mạnh xuống giường. Nhìn gương mặt nhắn trắng bệch của Diệu Tinh, ta nở nụ cười sảng khoái.

      “Bây giờ mà sợ vẫn còn hơi sớm. Trình Diệu Tinh, tôi muốn biết cái gì mới đáng sợ!” cắn răng nghiến lợi , nếu như phải mắt thấy tai nghe, dù thế nào cũng tin bé trước mắt mình làm ra loại chuyện đáng sợ như vậy.

      đừng có tới đây, Tiêu Lăng Phong, được chạm vào tôi!” Diệu Tinh lớn tiếng gào thét. gắng sức giãy giụa, áo bị xé rách, bại lộ vùng ngực trắng như tuyết được bao bọc trong chiếc áo lót đen viền ren. Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh, bật cười thành tiếng. Diệu Tinh ngừng lắc đầu. “Tiêu Lăng Phong xin đừng chạm vào tôi, nếu như hận tôi, giết chết tôi !”

      “Tôi muốn phát huy hết khả năng của , Trình Diệu Tinh, có lẽ đến ngày nào đó, tôi giết , nhưng… phải hôm nay!” lạnh lùng , dùng sức xé rách quần Diệu Tinh.

      Roẹt. Quần Diệu Tinh bị rách lổ lớn, da thịt sáng bóng bị lộ ra ngoài trời lạnh, lạnh đến run rẩy…

      !” Diệu Tinh gào khóc, lại thể nào tránh thoát, quần áo đều bị xé rách. “Tiêu Lăng Phong, là tên súc sinh, được chết tốt.” Tiêu Lăng Phong nhìn dáng vẻ gào thét của Diệu Tinh, nụ cười của tàn nhẫn. Tháo caravat của mình ra, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn trói chặt cổ tay Diệu Tinh vào đầu giường. Diệu Tinh cố gắng giãy giụa, vì dùng sức quá nhiều mà khung giường cũng hơi rung rinh, cổ tay mịn màng, bị caravat cột chặt làm cho trầy xước, lộ ra da thịt đỏ ửng.

      “Trình Diệu Tinh, nhớ cho kỹ ngày hôm nay, phải nhớ làm hại Nhã Đình, có hậu quả gì.” hung ác xong, dùng sức xé quần lót Diệu Tinh. “Tôi rồi, tổn thương Nhã Đình, tôi làm cho phải trả giá gấp mười lần.”

      “Đừng…” Diệu Tinh tuyệt vọng gào khóc, giây tiếp theo, Tiêu Lăng Phong tiến vào trong cơ thể Diệu Tinh. Trong nháy mắt, cơn đau đớn tê dại quấn lấy toàn thân… “A!!!” Tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết vang lên trong gian tĩnh lặng. Khuôn mặt nhắn của Diệu Tinh vì đau đớn mà trắng bệch, trán toát ra tầng mồ hôi lạnh, thậm chí… Ngón tay của cũng run rẩy… Hết rồi, nước mắt tuyệt vọng của trào ra khỏi khóe mắt.

      Tiêu Lăng Phong chống tay xuống giường. Đáng chết, lại thể nhúc nhích được… Bị cảm giác ấm áp siết chặt vây lấy, làm cho tất cả các tế bào trong cơ thể đều kêu gào ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n, “Ừm!!!” nhịn được, rên tiếng. Cảm giác rất tuyệt vời, vượt qua mọi tưởng tượng của . nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của Diệu Tinh, trong lòng lại đau xót.

      có bản lãnh làm cho nhiều đàn ông chết mê chết mệt như vậy, cũng là vì thân thể đê tiện này của quá chặt khít sao!” cười lạnh, nắm lấy hông Diệu Tinh, đẩy mạnh, hoàn toàn tiến vào…

      “Á!!!!” Hoàn toàn có biện pháp để chịu đựng chuyện này, Diệu Tinh gần như ngất . Tiếng kêu đau đớn của còn sức lực mà run rẩy… Tiêu Lăng Phong cũng sửng sốt, phải bởi vì Diệu Tinh đau đến mức gương mặt nhắn nhăn nhúm lại, mà là vì… Tầng cản trở đó, nhìn chất lỏng từ từ chảy ra ngoài, rơi lên khăn trải giường, như những đóa hoa mai đỏ rực. ngây người, chuyện này… Đây là, thể nào, Tiêu Lăng Phong phủ định ý nghĩ này, phụ nữ đê tiện như thế, sao lại có thể là xử nữ…

      lại có dấu hiệu của xử nữ đấy!” Tay Tiêu Lăng Phong bóp lấy cằm Diệu Tinh, lạnh lùng giễu cợt. “Hạ Cẩm Trình mà bất chấp mọi thứ, cho nên cũng ngụy tạo máu trinh để lừa ta sao?” hỏi xong, lại như muốn trừng phạt, đẩy mạnh vài lần, người phụ nữ dối trá, độc ác này.

      Diệu Tinh khó khăn hít thở. Tiếng kêu đau đớn bật ra khỏi môi. “Buông tôi ra…”

      “Tại sao lại phải bày ra bộ dạng này, Trình Diệu Tinh, ràng bản tính đê tiện, cũng cần giả bộ nữa, như vậy chỉ càng làm cho tôi cảm thấy buồn nôn hơn mà thôi. xong, dùng sức di chuyển. Chỉ là mỗi động tác đều tốn rất nhiều sức. “Người phụ nữ đáng chết này, thả lỏng chút cho tôi!” Tiêu Lăng Phong phẫn nộ quát lên.

      Diệu Tinh đau đến run rẩy. Ngay cả hơi thở cũng trở nên mong manh. Chưa từng trải qua những chuyện này, làm sao có thể chịu được những đối xử tính người này.

      “Tiêu Lăng Phong, đau, đau quá!” yếu ớt cầu xin. “Buông tôi ra, cầu xin …”

      “Cầu xin ?” Tiêu Lăng Phong cúi xuống, nhíu mày. “Đây là lần đầu tiên cầu xin tôi vì chính bản thân , ha ha…” Tiêu Lăng Phong cười to. “Nhưng, Trình Diệu Tinh, tôi tuyệt đối có ý muốn dừng lại!” Tiêu Lăng Phong xong, di chuyển càng nhanh hơn, có thể cảm thấy nỗi đau đớn của Diệu Tinh, bởi vì cũng rất đau. Thế nhưng, cảm giác này lại vô cùng tốt đẹp, muốn dừng lại. vẫn luôn nghĩ mình phải là người coi trọng chuyện trinh tiết, nhưng khi nhìn thấy những giọt máu đỏ khăn trải giường lại cảm thấy vui mừng. Hơn nữa, cho tới bây giờ mới phát , ra, đêm đầu tiên của và Đường Nhã Đình, có dấu vết màu đỏ này, thấy mất mác. Mặc dù tin tưởng đó là lần đầu tiên của Đường Nhã Đình, nhưng có lạc hồng, vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó…

      Diệu Tinh cắn chặt môi, nước mắt thấm ướt tóc mai, rơi khăn trải giường. Tí tách! Phát ra thanh nặng nề, tuyệt vọng…

      Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, tức giận ở trong lòng biến mất, giờ phút này, thể tiếp tục phủ nhận được nữa, vẫn luôn có khát vọng với Diệu Tinh. Nhìn yếu đuối dưới thân mình, chỉ muốn hung hăng chiếm giữ . Để cho chỉ thuộc về mình.

      Cánh môi Diệu Tinh bị cắn đến chảy máu, cúi người, hôn mạnh lên môi , bất chấp mọi thứ, điên cuồng xé rách môi . Trình Diệu Tinh, tại sao muốn làm như vậy. Tại sao! Nghĩ tới dáng vẻ của Đường Nhã Đình, lửa giận của Tiêu Lăng Phong lại bùng lên lần nữa. Động tác càng cuồng dã hơn. Đau lòng vì Đường Nhã Đình và những cảm giác rối ren với Diệu Tinh đan xen vào nhau, tạo nên những dục vọng nguyên thủy nhất, cuồng dã nhất.

      “Mộ Thần, cứu em…” "di"endan'l,eq;uyd.on

      Tiêu Lăng Phong ra sức vận động, lại nghe thấy lời của Diệu Tinh, nắm chặt cằm Diệu Tinh. “Tiện nhân, mở mắt ra cho tôi, nhìn xem là ai muốn !” Tiêu Lăng Phong cắn răng. Lúc bình thường, ấy vẫn luôn nhung nhớ Mộ Thần đành. Nhưng vào lúc này, lại gọi tên người đàn ông kia.

      Diệu Tinh cắn chặt môi, nhìn Tiêu Lăng Phong. còn sức lực, hất mặt qua bên. Mộ Thần, lần này Diệu Diệu dơ bẩn rồi, bẩn rồi…

      Nhìn bộ dạng cam chịu số phận của Diệu Tinh, nháy mắt cơn tức giận ở trong lòng phun trào, dùng sức lật cơ thể Diệu Tinh lại, vì vậy caravat xoắn thêm vòng, càng siết chặt hơn.

      “A!” Cổ tay đau buốt cộng thêm lần xâm nhập đau đớn, Diệu Tinh run rẩy từng cơn.

      “Trình Diệu Tinh, phải muốn kêu ư, hôm nay tôi cho kêu thoải mái!” Tiêu Lăng Phong gấp gáp nắm chặt hông Diệu Tinh, đâm vào hết lần này đến lần khác, dường như chỉ tiếc thể dùng hết mọi sức lực.

      Diệu Tinh đau đến sắp ngất, cắn chặt khăn trải giường, cố gắng kiềm nén thanh của mình.

      “Kêu . phải thích kêu lắm sao. Kêu thành tiếng !” Tiêu Lăng Phong tức giận hầm hừ. “A!” điên cuồng rống lên, mọi tức giận hóa thành sức mạnh. Từ đầu tới cuối, đây đều là chà đạp nhân tính, cuối cùng Diệu Tinh cũng hôn mê bất tỉnh.

      “Trình Diệu Tinh, cho rằng như vậy tôi bỏ qua cho sao? thể nào, tuyệt đối thể nào…” Tiêu Lăng Phong hét lên.

      Ngoài cửa sổ, trời càng lúc càng tối, nhưng hành hạ này vẫn chưa từng dừng lại, Diệu Tinh biết hôn mê mấy lần, tỉnh lại mấy lần, nhưng mỗi lần tỉnh lại, trong lòng đều có cảm giác kỳ lạ quẩn quanh, rất thoải mái… Thậm chí, còn muốn nhiều hơn, mơ mơ màng màng, Diệu Tinh bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ. Trình Diệu Tinh, sao có thể biết liêm sĩ như thế. Bên trong thân thể như bị ngọn lửa thiêu đốt, có cảm giác xâm chiếm ý thức , cảm giác rất kỳ lạ, nóng quá…

      “Buông tôi ra!” Diệu Tinh ngừng lắc đầu. Giờ phút này, thanh cự tuyệt của nghe cực kỳ giống tiếng ngâm nga quyến rũ.

      “Thả ra… Hừ!” Tiêu Lăng Phong cười nhạo. “Nhưng cảm giác của tôi rằng, tuyệt đối muốn tôi buông ra.” Tiêu Lăng Phong nhìn sắc mặt ửng đỏ của Diệu Tinh, trong mắt càng thêm chán ghét. “ có biết vẻ mặt hưởng thụ của dâm đãng đến mức nào …”

      Tiêu Lăng Phong từng chữ từng chữ, mỗi chữ đều giống như lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào trái tim Diệu Tinh. cũng chán ghét bộ dạng này của mình, nhưng… lại có cách nào khống chế suy nghĩ của mình.

      Diệu Tinh đau đến run rẩy, nhưng mà, ngoài cảm giác đau đớn cuốn tới, còn có khoái cảm cuộn trào, cảm thấy thân thể mình trở nên xa lạ, còn chịu nghe theo khống chế của mình nữa, cơ thể rất nóng, nóng đến mức có thể thiêu cháy tất cả, thậm chí bắt đầu… vô ý thức đáp lại Tiêu Lăng Phong.

      buông tôi ra…” Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên. Trình Diệu Tinh. Thế này là sao, ta cưỡng bức . Mà lại đê tiện đến mức có cảm giác sao… ảo não cắn môi. “Buông tôi ra…”

      “Cho nên tôi rồi, Trình Diệu Tinh, chính là kẻ đê tiện bẩm sinh, ràng ngoài miệng từ chối, nhưng thân thể đáp lại tôi, muốn thử thách tôi sao?” khom người nhìn Diệu Tinh. Từ đầu đến cuối, áo chỉ mở rộng nửa, nhưng tại, trong thân thể lại có cảm giác lạ lẫm sôi trào. cách nào khống chế được, chỉ muốn người nằm dưới thân mình, chỉ muốn hung hăng chiếm đoạt … “Tiện nhân…” Tiêu Lăng Phong rống giận, dùng sức xé rách quần áo của mình. cũng cảm thấy hành động của mình kỳ quái, ràng muốn trừng phạt , nhưng tại sao, lúc này đây, mình lại tham luyến cảm giác đó, phải chưa từng chạm vào phụ nữ khác, nhưng… Từ trước đến nay, chưa từng có ai làm có cảm giác như vậy. Nhìn người phụ nữ còn sức lực, hơi thở khó nhọc, nơi nào đó trong trái tim trở nên mềm nhũn, đưa tay tháo gỡ caravat ở cổ tay . Mất trói buộc, tay Diệu Tinh rũ xuống. Hình như… Năm đó, tay của Mộ Thần cũng trượt xuống như vậy

      thương tiếc hôn lên môi Diệu Tinh, hôn lên nước mắt , còn có… Vết thương mí mắt của .

      “Tiêu Lăng Phong, gặp báo ứng, tôi trả lại hết những gì mà ban cho tôi, tôi muốn phải hối hận vì tất cả những gì làm với tôi!” Diệu Tinh tức giận gào thét, trong mắt là thù hận ngút trời mà Tiêu Lăng Phong chưa bao giờ nhìn thấy.

      “Được, vậy chờ xem, có khả năng này hay .” Tiêu Lăng Phong cười lạnh. “ hy vọng có thể giết tôi, chỉ là… Nếu như ở giường, tôi càng thích hơn!” Tiêu Lăng Phong nở nụ cười tàn nhẫn, dục vọng mới vừa lắng xuống chút lại trổi dậy. cảm thấy phản ứng của mình có chút kỳ lạ, ràng mấy tiếng rồi, tại sao mình vẫn hề thấy mệt mỏi… Nghĩ tới đây, thể khống chế mình nữa, dằn xuống mọi tức giận và nghi ngờ, quan tâm Diệu Tinh nằm bên dưới bị mình giày vò đến ngất xỉu. Chỉ biết mình còn muốn nhiều hơn nữa…

      Hết chương 77.
      Last edited: 16/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78: Tôi muốn nợ máu trả bằng máu

      Editor: ViVu

      Đường Nhã Đình chờ cả đêm trong bệnh viện vẫn thấy Tiêu Lăng Phong xuất , trong lòng bắt đầu lo lắng, dáng vẻ hôm qua của Tiêu Lăng Phong, rất giống như muốn giết người, cho dù là ba năm trước đây, khi vì xảy ra tai nạn xe mà sanh non, Tiêu Lăng Phong cũng có tức giận như vậy, phủ nhận Tiêu Lăng Phong là người độc ác tuyệt tình, nương tay với bất kỳ người nào, nhưng ngày hôm qua, thiếu chút nữa ấy làm mù mắt Diệu Tinh. Nghĩ đến cảnh tượng đó, vẫn còn dựng tóc gáy, , liều cả tính mạng để bảo vệ, nhưng , chưa bao giờ nhân từ mà nương tay. Vậy có phải ngày, Tiêu Lăng Phong cũng làm thế với

      được, như vậy quá đáng sợ!” hốt hoảng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tiêu Lăng Phong, nhưng có ai bắt máy, Lăng Phong, ở đâu, tại sao nghe điện thoại. có lý do gì ấy lại bỏ mặc ở bệnh viện hơn mười mấy tiếng. Cầm điện thoại trong tay, tay ta run rẩy dữ dội, phải vì sợ Tiêu Lăng Phong nhất thời kích động giết Diệu Tinh, mà vì… Ngày hôm qua, bọn họ xuất cùng lúc, rất kỳ lạ. thể loại trừ khả năng Diệu Tinh uống ly rượu đó.

      Nếu như ấy uống… Đầu Đường Nhã Đình “oanh” tiếng. được, chuyện như vậy tuyệt đối thể xảy ra. Loại thuốc kia phát tác rất chậm, nhưng tác dụng thuốc lại rất đáng sợ, có đàn ông nào có thể chống lại loại hấp dẫn đó, huống chi, Tiêu Lăng Phong phải có cảm giác với Diệu Tinh. Càng nghĩ càng sợ, thèm thay quần áo, vội chạy ra ngoài.

      Lăng Phong, thể phản bội em.

      Trong biệt thự. Dục vọng nguyên thủy ấy vẫn tiếp tục kéo dài, Diệu Tinh ngủ say, trong phòng ngủ tràn ngập hương vị hoan ái. Rốt cuộc, vào lần tiến vào sau cùng, Tiêu Lăng Phong còn sức lực nằm xấp xuống. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cảm thấy mình sắp bị ép khô rồi, Diệu Tinh càng thê thảm hơn, hơi thở cũng rất yếu ớt. Da tay trắng muốt, nên những vết bầm tím người càng thêm chói mắt.

      Trở người, nhìn người bên cạnh, cuối cùng cũng hiểu chuyện này là như thế nào! Rất dễ nhận ra, bị bỏ thuốc rồi…

      suy nghĩ mọi chuyện diễn ra ngày hôm qua, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra.

      Đường Nhã Đình đứng ở cửa. mùi vị xông vào mũi, làm toàn thân run lên, quần áo rách rưới, xốc xếch rải đầy đất. Xong rồi! lui về sau bước, đụng vào cửa. Rầm! thanh nặng nề ấy thức tỉnh Tiêu Lăng Phong còn kinh ngạc.

      nhìn Đường Nhã Đình mặt đầy nước mắt, lại nhìn bản thân mình, vội vàng kéo chăn che người lại. “Nhã Đình, em… Em nghe giải thích, chuyện phải như vậy!” Tiêu Lăng Phong giải thích, lại quan tâm cái chăn vì bị lôi kéo, mà thân thể Diệu Tinh lộ ra bên ngoài, từng vết từng vết bầm tím, chứng tỏ đêm hôm qua kịch liệt đến mức nào.

      Đường Nhã Đình đè chặt ngực, thể tin vào trước mắt mình, Tiêu Lăng Phong… Người luôn luôn trong lòng chỉ có mỗi mình , lại làm ra chuyện này với người phụ nữ khác, càng làm cho thể chịu nổi chính là người phụ nữ đó lại là người “muốn hại” .

      “Tiêu Lăng Phong!” Đường Nhã Đình tức giận thét lên, cảm thấy mình sắp phun ra máu.

      “Nhã Đình, em nghe giải thích!” Tiêu Lăng Phong hốt hoảng , nhưng giờ mình có cách nào xuống giường.

      “Vì sao phải đối xử với em như vậy!” tuyệt vọng kêu lên.

      …” Dù Tiêu Lăng Phong có trăm cái miệng cũng thể bào chữa, nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh vẫn còn ngủ mê man, người phụ nữ đáng chết này, dám bỏ thuốc tôi! Tiêu Lăng Phong hung ác nhìn Diệu Tinh.

      Đường Nhã Đình lau mạnh nước mắt. “Tiêu Lăng Phong, phản bội tôi… tôi tha thứ cho , tuyệt đối !” Gào xong, xoay người chạy ra ngoài.

      “Nhã Đình, em nghe giải thích!” Tiêu Lăng Phong hốt hoảng, bật dậy cầm quần áo lên. Tiếng động quá lớn làm Diệu Tinh thức tỉnh, sức lực mở mắt, chút hơi sức cũng có, toàn thân đau nhức giống như bị hàng loạt chiếc xe nghiền nát.

      Tiêu Lăng Phong hốt hoảng mặc quần áo tử tế, nhìn Diệu Tinh mới vừa mở mắt, bước tới mấy bước, kéo Diệu Tinh lên.

      Đột nhiên bị kéo lên, Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. nghĩ đến nhục nhã đêm hôm qua, cố gắng giơ tay lên, muốn tát ta cái, nhưng giây sau, cổ tay bị ta nắm chặt.

      “Tiện nhân, dám bỏ thuốc tôi!” Tiêu Lăng Phong nghiến răng.

      Bỏ thuốc? “ cái gì?” Giọng Diệu Tinh có sức lực mà lại khàn khàn. “Thế nào, sau khi cưỡng bức xong, lại quay qua cắn lại cái sao?” die~nda..nl..equ..ydo.n nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, giọt nước mắt mát lạnh trào ra khỏi khóe mắt. “Tiêu Lăng Phong, là tên khốn kiếp.” Môi Diệu Tinh mấp máy.

      “Cưỡng bức, khốn kiếp… Hừ, Trình Diệu Tinh, đây chính là trả thù của ư? Bởi vì tôi muốn Mộ Thần nhìn thấy phản bội, cho nên hôm nay cũng dùng phương pháp như vậy để đối phó tôi!” lắc mạnh thân thể Diệu Tinh. “Tại sao có thể đáng sợ như vậy?”

      Diệu Tinh hiểu Tiêu Lăng Phong cái gì, cũng lười quan tâm, chỉ biết, người đàn ông trước mắt này làm gì mình. chỉ muốn tát ta mạnh, , muốn giết ta.

      “Trình Diệu Tinh, tại tôi so đo với . Lúc tôi trở lại, tìm tính sổ.” xong, đẩy mạnh Diệu Tinh ra.

      Rầm! Diệu Tinh ngã từ giường xuống đất, thân thể đau nhức, lại thêm kéo tới đẩy lui nãy giờ mà càng đau đớn khó chịu hơn.

      nắm khăn trải giường, cố gắng ngồi dậy, chăn nệm xốc xếch, vết máu đỏ chói mắt khăn trải giường, Diệu Tinh kéo mạnh khăn trải giường xuống. “A…” Tiếng kêu bị thương phát ra từ cổ họng.

      Đường Nhã Đình vẫn trốn chạy. Cuối cùng là sai ở đâu, vì sao lại biến thành như vậy, hình ảnh lúc vọt vào phòng ngủ ngừng nhảy múa trước mắt . Mỗi lần lên là trái tim lại đau đớn điên đảo. Trình Diệu Tinh, ả tiện nhân kia, tôi muốn giết , giết chết ! bước nhanh, nước mắt lăn dài mặt, đau đớn như bị phỏng.

      Tiêu Lăng Phong lo lắng tìm kiếm, biết phải làm sao. Tiêu Lăng Phong ảo não xỉ vã mình. Tiêu Lăng Phong ngươi là thằng đần. Tại sao ngươi lại có thể làm chuyện đó với người phụ nữ kia!

      “Nhã Đình, em ở đâu!” Tiêu Lăng Phong hét to. “Em nghe giải thích, ra đây !”

      Lúc này đường phố cực kỳ yên tĩnh. Tốc độ của rất nhanh, lý nào lại đuổi kịp, nhưng tại sao tìm lâu như vậy cũng thấy bóng dáng Đường Nhã Đình.

      “Nhã Đình, chuyện phải như vậy!” Tiêu Lăng Phong gào to.

      Đường Nhã Đình chỉ biết chạy trốn, dường như nghe thấy tiếng của Tiêu Lăng Phong. dừng bước. Ha ha… bị bắt tại trận, lại còn ngụy biện. Tiêu Lăng Phong làm sao tôi có thể tin được đây.

      Tiêu Lăng Phong vẫn tiếp tục đuổi theo, cuối cùng cũng nhìn thấy Đường Nhã Đình ở góc đường. Nước mắt loang lổ mặt, càng nhìn càng thấy đau lòng.

      “Nhã Đình, em hãy nghe .” Tiêu Lăng Phong kêu lên.

      được tới đây!’ Đường Nhã Đình quát lên. “ tìm Diệu Tinh của , đến tìm tôi làm gì!”

      “Nhã Đình, mọi chuyện phải như vậy, em hãy nghe !” Tiêu Lăng Phong hốt hoảng giải thích. “ phải cố ý như vậy, bị bỏ thuốc, phải cố ý phản bội em!”

      Bỏ thuốc? Vốn dĩ trái tim như muốn vỡ ra, Đường Nhã Đình nghe thấy lời của Tiêu Lăng Phong như bị sét đánh. Cho nên, ngày hôm qua bọn họ xuất cùng lúc là có nguyên nhân, cho nên… Ly rượu đó, là bị Tiêu Lăng Phong uống. Đường Nhã Đình lùi lại bước, cho nên, kế hoạch ngày hôm qua chẳng những hủy hoại được Diệu Tinh, mà còn… mà còn giúp bọn họ đến với nhau…

      Haaa…! Đường Nhã Đình cười khổ. “!” lắc đầu. “Tôi tin, tôi tin…” gào thét xoay người chạy . Nhưng quên mất, giờ khắc này, sau lưng là phố xá tấp nập, lao ra ngoài, bị chiếc che chạy nhanh đến hất lên cao…

      !!!” Tiêu Lăng Phong tuyệt vọng hét lên. nhỉn thân thể Đường Nhã Đình bị hất lên cao, sao đó... “Rầm!” Nặng nề rơi xuống. Từng giọt máu nối đuôi nhau chảy ra, cuối cùng, cả người đều là máu.

      Đường Nhã Đình nằm trong vũng máu, nhìn chằm chằm vào bầu trời, trong mắt chứa đầy đau đớn. Tại sao lại như vậy, tại sao tất cả những việc mình làm đều có kết quả ngược lại.

      “Nhã Đình!” Tiêu Lăng Phong sợ hãi kêu lên, chạy tới ôm lấy thân thể đầy máu của Đường Nhã Đình. “Nhã Đình, em đừng làm sợ!” Tiêu Lăng Phong bối rối lêu lên, tại sao lại như vậy chứ. “Nhã Đình, em được có chuyện gì, được! mang em đến bệnh viện, bệnh viện.” gào thét, ôm lấy Đường Nhã Đình, nghĩ muốn chạy đến bệnh viện.

      Giờ phút này, hơi thở Đường Nhã Đình cực kỳ yếu ớt. Suốt đoạn đường, nỗi sợ hãi chưa từng có bao vây lấy . Rốt cuộc hiểu cảm giác tê tâm liệt phế của Diệu Tinh rồi.

      “Nhã Đình, em mở mắt ra nhìn . cho em xảy ra chuyện, em có nghe thấy .” Tiêu Lăng Phong cố gắng kêu lên.

      Đường Nhã Đình gắng gượng mở mắt, nhìn dáng vẻ nóng nảy của Tiêu Lăng Phong, nơi khóe miệng xuất nụ cười yếu ớt. Lăng Phong, đồng ý với em, phản bội em, rời xa em, cưới em…

      “Lăng Phong!” Đường Nhã Đình yếu ớt gọi.

      “Nhã Đình, em phải kiên trì, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi, em đừng làm sợ, đừng xảy ra chuyện gì!”

      “Lăng Phong, đừng rời bỏ em!” xong, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt.

      “Bé ngốc, rời xa em, Nhã Đình, phải cố ý phản bội tình cảm của chúng ta, cho cơ hội giải thích, Nhã Đình, chúng ta còn cả chặng đường dài cần phải , em thể bỏ lại mình!” Tiêu Lăng Phong cố gắng chạy, áo sơ mi trắng của bị máu nhuộm thành màu đỏ.

      “Lăng Phong, em …” Đường Nhã Đình tủi thân mếu máo. “Em …”

      cũng vậy, Nhã Đình, em đừng chuyện, chúng ta đến bệnh viện rồi. Bác sĩ, bác sĩ…” Tiêu Lăng Phong hét to.

      Roẹt Roẹt. thanh dồn dập của bánh xe đẩy lướt mặt đất làm cho người ta phiền não, Tiêu Lăng Phong khẩn cấp nắm chặt tay Đường Nhã Đình.

      “Lăng Phong!” Đường Nhã Đình nắm lấy tay Tiêu Lăng Phong. “Đồng ý với em có được , đừng rời xa em!”

      đâu!”

      “Dù em làm sai chuyện gì, cũng đừng trách em, có được ?”

      “Nhã Đình, cái gì cũng đều đồng ý với em, em đừng nữa, đợi em ra ngoài, em đừng nữa, đừng xảy ra chuyện gì.” Tiêu Lăng Phong lo lắng dặn dò, nhìn Đường Nhã Đình được đẩy vảo phòng cấp cứu.

      Rầm! mệt mỏi ngồi dưới đất, trong lòng bàn tay, người, khắp nơi đều là máu, là máu của Đường Nhã Đình. hoảng sợ, hoảng sợ như ba năm trước đây.

      Trình Diệu Tinh, đều do hại. Ả tiện nhân, hại Nhã Đình lần còn chưa đủ, chuyện ngày hôm nay, tôi muốn trả giá đắt, muốn phải nợ máu trả bằng máu…

      Hết chương 78.
      Last edited: 16/12/15
      heo điên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 79: Trừng phạt thích đáng

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong giống như nổi điên chạy ra khỏi bệnh viện, lời của bác sĩ cứ văng vẳng bên tai: bị thương rất nghiêm trọng, có thể thoát khỏi nguy hiểm hay , còn phải chờ mấy tiếng nữa!

      Hình ảnh Đường Nhã Đình yếu ớt nằm trong phòng ICU ngừng tái trong tâm trí Tiêu Lăng Phong.

      “A!!!” Tiêu Lăng Phong cuồng nộ hét lên tiếng. “Trình Diệu Tinh, tôi giết chết , giết chết !” Tiêu Lăng Phong rống to, đôi mắt đỏ tươi, chạy thẳng vào trong nhà.

      Diệu Tinh nằm co ro mặt đất, ngày đêm chưa uống giọt nước nào, lại trải qua tra tấn tàn nhẫn đó, chút hơi sức cũng có, máy điều hòa mở rất thấp, sàn nhà cũng rất lạnh, nhưng lại muốn đứng lên. giường rất bẩn, cả căn phòng này đều dơ dẩn! bất lực nhắm mắt lại, chẳng lẽ sắp phải chết ở cái nơi bẩn thỉu này sao.

      Rầm! Tiếng đạp cửa vang lên, Diệu Tinh còn hơi sức để đứng dậy, nhưng lại có thể đoán được là Tiêu Lăng Phong trở lại, bởi vì quá quen thuộc với hơi thở tức giận của ta…

      “Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong cúi người xuống, thô lỗ kéo lên. “Người phụ nữ độc ác này! Sao chết luôn !” gầm gừ, cổ, trán, khắp nơi đều vì giận dữ mà nổi gân xanh.

      Diệu Tinh cau mày đau đớn. yếu ớt mở mắt ra, đôi mắt Tiêu Lăng Phong đỏ tươi, thậm chí còn kinh khủng hơn máu vạt áo ta.

      …”

      “Thế nào, biết sợ rồi hả?” Tiêu Lăng Phong nở nụ cười tàn nhẫn. “Trình Diệu Tinh. có biết . hại chết Nhã Đình rồi, hại chết ấy rồi!” Tiêu Lăng Phong siết chặt cổ Diệu Tinh hơn. “Tại sao phải làm như vậy, tại sao?” rống giận.

      “Tôi… Tôi có…” Diệu Tinh gắng gượng .

      còn dối, Trình Diệu Tinh, đây chính là trả thù mà sao. muốn trả mọi thứ lại cho tôi, cho nên, bỏ thuốc tôi, làm cho Nhã Đình thấy chúng ta lên giường với nhau, còn hại ấy xảy ra tai nạn xe!” Tiêu Lăng Phong càng càng kích động. Vì hít thở thông mà gương mặt nhắn vốn tái nhợt của trở nên đỏ bừng.

      “Hu hu…” Diệu Tinh khổ sở nức nở, Tiêu Lăng Phong điên cuồng siết chặt cổ Diệu Tinh, nhìn càng lúc càng suy yếu, giãy giụa yếu ớt lúc ban đầu cũng dần dần dừng lại. di~~end''anl`equ!yd^onn Tiêu Lăng Phong từ từ buông tay ra, những dấu tay hằn sâu cổ Diệu Tinh, nhìn hơi thở mỏng manh của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong kéo lên.

      mở mắt ra cho tôi!” thô bạo lay tỉnh Diệu Tinh. “Tại sao bỏ thuốc tôi hả!” nắm cằm Diệu Tinh. “Trình Diệu Tinh, thiếu đàn ông đến mức đó sao. Hả?”

      “Khụ~” Diệu Tinh ho khan tiếng. “Tôi có!”

      có!” Ha ha… Tiêu Lăng Phong cười đến run rẩy. “Trình Diệu Tinh, sắp đặt cẩn thận mọi thứ đúng .” Tiêu Lăng Phong nhàng . “Hôm đó, tôi chỉ đụng vào rượu của , còn dám có!”

      Diệu Tinh nghe lời của Tiêu Lăng Phong, lờ mờ hiểu được ý tứ trong đó, cho nên, đêm đó, trở nên kỳ quái như vậy, là vì rượu của có vấn đề, có người bỏ thuốc vào rượu của .

      “Thế nào? Nghĩ cái gì hả?” Tiêu Lăng Phong hỏi.

      nó bậy!” Diệu Tinh dùng hết sức lực hét lên. “Tiêu Lăng Phong, ràng là cướp rượu của tôi. dựa vào đâu mà vu khống tôi!”

      “Vu khống?” Ha ha… Tiêu Lăng Phong giống nghe được chuyện cười. “Trình Diệu Tinh. bày ra trước mắt, vẫn còn tôi đổ oan cho !”

      “Vậy đó là cái gì!” Diệu Tinh quát. “Tiêu Lăng Phong, muốn gán tội cho người khác, sợ gì tìm được lý do. những thứ này, chỉ vì muốn tìm cái cớ cho việc hại tôi, thân thể phản bội Đường Nhã Đình, cảm thấy áy náy, cho nên muốn đổ mọi trách nhiệm lên người tôi. Tiêu Lăng Phong, dám làm dám nhận, có đáng làm đàn ông hả!” Diệu Tinh kích động hơi. Sau đó bắt đầu thở dốc.

      “Phản bội?” Tiêu Lăng Phong cau mày. “Là ai hại tôi hả, Trình Diệu Tinh, nếu phải tại , tất cả mọi chuyện đều xảy ra!”

      “Tôi có.” Diệu Tinh la lên, sau đó ho kịch kiệt.

      “Trình Diệu Tinh, cần biện hộ cho những tội lỗi của nữa! chờ bị phán tội !” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng xong, lấy viên thuốc trong túi quần ra.

      muốn làm gì!” Diệu Tinh hoảng sợ nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong.

      có biết cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông ?” Tiêu Lăng Phong khẽ hỏi.

      “…” Diệu Tinh hoảng sợ nuốt nước miếng.

      “Đừng sợ, phải rất thiếu đàn ông sao. phải rất thành thạo thủ đoạn đê tiện này ư, Trình Diệu Tinh, tôi bảo đảm, thoải mái!”

      được.” Diệu Tinh lắc đầu. “Tiêu Lăng Phong, thể làm vậy với tôi!”

      “Vậy lúc bỏ thuốc tôi, có nghĩ đến ngày hôm nay ?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Trình Diệu Tinh, nếu như hôm nay Nhã Đình xảy ra tai nạn xe, tôi làm thế này, nhưng có trách trách , hại Nhã Đình xảy ra tai nạn xe, cho nên, coi như hôm nay chúng ta giải quyết hết nợ nần !” Tiêu Lăng Phong xong, nhặt quần áo đất, mặc lung tung vào người Diệu Tinh.

      muốn làm gì, Tiêu Lăng Phong được chạm vào tôi!” Diệu Tinh hét lên.

      “Làm gì?” Tiêu Lăng Phong cười. “ tại tôi muốn trả lại những gì làm với tôi, với Nhã Đình. phải tìm người luân phiên cưỡng bức ấy sao? Trình Diệu Tinh, hôm nay, tôi cũng muốn nếm thử mùi vị bị luân phiên cưỡng bức…”

      “Tiêu Lăng Phong là tên cầm thú.”Diệu Tinh gào thét. “ gặp báo ứng, chết được tử tế!”

      “Tôi chết được tử tế là chuyện của tôi, Trình Diệu Tinh, nhưng mà trước khi tôi chết được tử tế, tôi muốn nhìn người phụ nữ đê tiện như bị báo ứng trước…” lạnh lùng , kéo Diệu Tinh lên.

      buông tôi ra, Tiêu Lăng Phong, tôi muốn , tôi !” Diệu Tinh điên cuồng kêu gào.

      hài lòng với giãy giụa của Diệu Tinh. Tiêu Lăng Phong dứt khoác vác Diệu Tinh lên vai. Tức giận làm mất hết lý trí, còn nghe thấy tiếng kêu gào của Diệu Tinh, trong đầu chỉ toàn dáng vẻ đầy máu của Đường Nhã Đình.

      “Rầm!” Diệu Tinh bị nhét vào xe, ngay sau đó, cửa xe bị khóa lại.

      “Thả tôi ra ngoài!” Diệu Tinh đập cửa sổ xe, “Tiêu Lăng Phong là ác ma, chết yên thân!” Diệu Tinh lớn tiếng mắng chửi. “ thả tôi ra!”

      để ý đến tiếng gào thét của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong đẩy tốc độ xe lên tối đa. Đôi mắt đỏ ngầu, hung hung nhìn chằm chằm phía trước, đôi tay siết chặt tay lái khớp xương trắng bệch…

      “Tiêu Lăng Phong, tại sao tin tôi!” Diệu Tinh ôm lấy cánh tay mình. “Tiêu Lăng Phong, ba năm trước đây, giết oan Mộ Thần, hôm nay, cũng muốn giết oan tôi sao…”

      Lời Diệu Tinh giống như cảnh tỉnh Tiêu Lăng Phong, quay mặt sang. “Các người có bị oan hay , tôi cần biết. Tôi chỉ biết, làm tổn thương người phụ nữ của tôi, phải trả cái giá vô cùng lớn, Trình Diệu Tinh, các người có oan ức, chờ xuống địa ngục, tự với nhau !” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng

      Hết chương 79.








      Last edited: 16/12/15
      heo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :