1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng tình nhân - Hải Diệp (126)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65: cưới em, có phải ?

      Editor: Vi vu

      Tiêu Lăng Phong đứng bên cửa sổ, thở dài, lần này ông nội rất tức giận, nếu như ông làm hại Nhã Đình, vậy phải làm sao đây?

      "Lăng Phong!" Đường Nhã Đình ôm lấy Tiêu Lăng Phong từ phía sau, " làm sao vậy?" nhàng hỏi, "Vì chuyện tin tức nên phiền lòng sao?" tiếp, " đừng lo lắng, tìm Diêu Tinh, em xin lỗi ấy. Em quỳ xuống cầu xin ấy...."

      " Nhã Đình." Tiêu Lăng Phong xoay người lại ôm lấy Đường Nhã Đình. "Em đừng như vậy. để em hạ thấp thân phận cầu xin ta."

      "Nhưng em muốn giúp . Cho dù em phải quỳ xuống cầu xin ấy. Lăng Phong, bị làm khó dễ nữa, có được !" Nước mắt Đường Nhã Đình tuôn trào, nhìn Tiêu Lăng Phong.

      "Như vậy lại càng được!" Tiêu Lăng Phong đồng ý.
      "Là ấy hại em bị thương, ấy xin lỗi có thể bỏ qua, làm sao có chuyện em cầu xin ấy!"

      "Chỉ cần có thể giúp , chuyện gì cũng quan trọng, chuyện gì em cũng đồng ý làm, em..." Giọng nghẹn ngào của Đường Nhã Đình bị chặn lại, Tiêu Lăng Phong cúi đầu hôn lên môi . Ôm chặt lấy cơ thể ta, kéo ta vào trong ngực mình. Đường Nhã Đình hơi kinh ngạc, nụ hôn của ta chưa bao giờ mạnh bạo như thế này, ta luôn cẩn thận, kể cả lúc hai người thân mật, vẫn như thế, thậm chí có khi nghi ngờ, dịu dàng, là vì thương, hay là ....... đủ .

      lúc lâu sau, mới chậm rãi buông Đường Nhã Đình ra, nhìn mắt mê ly của , và đôi môi sưng đỏ, trong nháy mắt Tiêu Lăng Phong tỉnh táo trở lại. sờ môi của Đường Nhã Đình.

      " Nhã Đình, xin lỗi." làm gì thế này, tại sao có thể thô bạo với như vậy, còn làm cho bị thương.

      " ngốc quá, sao lại xin lỗi!" Đường Nhã Đình tựa vào ngực Tiêu Lăng Phong. "Em là của , cho nên..." cắn môi, "Em qua tâm gì cả, chỉ cần có thể bên cạnh là đủ rồi."

      Nghe những lời này của Đường Nhã Đình, Tiêu Lăng Phong ôm ta chặt hơn, áy náy bao vây lấy . Tiêu Lăng Phong, Nhã Đình hy sinh vì , suy nghĩ về ngươi, nhưng ngươi làm cái gì!

      "Đường Nhã Đình, chuyện này giải quyết." Tiêu Lăng Phong nhàng vuốt tóc Đường Nhã Đình. " phải , bảo vệ em sao?"

      "Ừm." Đường Nhã Đình gật đầu. Lúc , khi bị bạn bè ăn hiếp, Tiêu Lăng Phong đều bảo vệ , nghĩ đến đây ôm Tiêu Lăng Phong chặt hơn. "Lăng Phong, cưới em, có phải ?"

      "..... Sao đột nhiên hỏi vấn đề này?" Tiêu Lăng Phong nhìn Đường Nhã Đình.

      "...." Đường Nhã Đình cắn môi. kinh ngạc hay là do dự, "Lăng Phong, em có gì cả! Từ mẹ cần em, cha lại là người như vậy. Thậm chí em vĩnh viễn thể..." ta vừa khóc vừa , "Em chỉ có , Lăng Phong, , em còn dũng khí để sống tiếp!"

      " ngốc mà, em nhăng cuội gì đó!" Tiêu Lăng Phong bóp chóp mũi ta. " cưới em cưới ai! Đường Nhã Đình, ai có khả năng xen vào giữa chúng ta! bảo vệ em!" Cho dù là ông nội, cũng cho phép ông tổn thương dù chỉ là sợi tóc.

      "Lăng Phong, nghe vậy em yên tâm rồi!" nắm chặt vạt áo Tiêu Lăng Phong, em ghi nhớ lời này của , Lăng Phong, vì những chuyện chúng ta trải qua lúc , nên cả hai đều thể nào tha thứ cho phản bội, vì vậy..... Đừng phản bội tình cảm của chúng ta, mặc kệ trước đây làm những gì, nhưng bắt đầu từ thời điểm này, chúng ta chỉ có thể có mình đối phương, nếu ..... Trong con ngươi trong suốt của thoáng qua ánh nhìn sắc bén....

      Hết chương 65.
      Last edited by a moderator: 26/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 66: Dơ bẩn nhất.

      Editor: ViVu

      Phòng bệnh Diệu Tinh.

      “Em cái gì?” Trong phòng bệnh truyền ra tiếng quát của Hạ Cẩm Trình.

      lớn tiếng như vậy làm gì!” Diệu Tinh nổi tính trẻ con, xoa xoa lỗ tai.

      “Trình Diệu Tinh, chuyện này em dám làm như vậy, để yên cho em!” Hạ Cẩm Trình giận đến nghiến răng. “Suýt chút nữa ta hại chết em, em lại có thể tha thứ cho ta!”

      phải tha thứ, mà là truy cứu!” Diệu Tinh lắc đầu.

      “Diệu Tinh, có phải ta uy hiếp em !” Hạ Cẩm Trình nắm bả vai Diệu Tinh. “Em bị ta ức hiếp còn chưa đủ sao! Diệu Tinh cần phải sợ, bảo vệ em, bảo vệ cha mẹ em!” Hạ Cẩm Trình biết tại sao mình lại kích động như thế.

      có…”

      “Nếu như tôi nghe lầm, ở đây ly gián sao!” Giọng vang lên, Tiêu Lăng Phong đẩy cửa vào. Nhìn tay Hạ Cẩm Trình đặt vai Diệu Tinh, vẻ mặt của càng u hơn.

      “Ly gián?” Hạ Cẩm Trình cười. “ cảm thấy quan hệ của hai người còn cần tôi ly gián sao?”

      “Hay là tức giận!” Tiêu Lăng Phong tiến lên bước. “Cẩm Trình, hay là mượn cơ hội để trả thù! Tức giận vì Diệu Tinh tha thứ cho tôi, trả thù Nhã Đình lựa chọn tôi.”

      còn đáng để tôi trả thù!” Hạ Cẩm Trình với thái độ vô cùng khinh miệt. “Nếu như tôi muốn báo thù, tuyệt đối mọi chuyện đơn giản như vậy, mặc dù căn cơ nhà họ Hạ tôi ở nơi này, nhưng nhất định để cho xem thường,”

      “Cho nên uy hiếp tôi!” Tiêu Lăng Phong cười châm chọc. “Cẩm Trình, dù gì cũng là bạn bè, tôi nhẫn tâm như vậy, nhưng mà… Tại sao luôn cảm thấy hứng thú với người phụ nữ của tôi…”

      “Tiêu Lăng Phong!” Diệu Tinh quát. “Lần này xin chú ý chút, nếu như lời của bị Đường Nhã Đình nghe được, đừng có vu oan cho chúng tôi!”

      Lời của Diệu Tinh làm Tiêu Lăng Phong lo sợ, chột dạ quay đầu lại, liếc mắt nhìn, thoáng thở phào nhõm.

      Hạ Cẩm Trình mỉm cười nhìn Tiêu Lăng Phong. “Lăng Phong, ra tôi cũng đành lòng thế này!” bên tai Tiêu Lăng Phong. “Làm sao biết, phải đụng vào phụ nữ của tôi?”

      Tiêu Lăng Phong xoay mặt nhìn chằm chằm Hạ Cẩm Trình, ai có thể nhịn được khiêu khích như vậy, nắm quả đấm, hung tợn nhìn Diệu Tinh. “Quả nhiên, coi lời tôi như gió thoảng bên tai, Trình Diệu Tinh, đúng là tiện nhân.”

      Hạ Cẩm Trình nhìn Tiêu Lăng Phong. Trong mắt đầy vẻ thông cảm chế giễu, tại sao luôn nghĩ đến Diệu Tinh, chứ phải là Đường Nhã Đình mà luôn tự cho là trong sáng đó. Chẳng lẽ biết câu mẹ nào con nấy sao. Mẹ là hạng đàn bà đê tiện vứt chồng bỏ con, con cũng là loại phụ nữ tùy tùy tiện tiện thôi. Haizz! Tiêu Lăng Phong, đáng thương, xem đôi giày rách như bảo bối.

      cười cái gì?” Tiêu Lăng Phong túm lấy cổ áo Hạ Cẩm Trình.

      “Tôi cười thẹn quá hóa giận, ăn trong chén nhìn trong nồi. Cười bản thân luôn tự cho mình chung tình với Nhã Đình, lại có ham muốn chiếm giữ người khác. Lăng Phong, người đố kỵ, chính là …”

      “Nực cười.” Tiêu Lăng Phong châm chọc. “ ngại bẩn, nhưng tôi cần gì phải ghen tỵ. Tôi thích sạch , chỉ thích con trong trắng sạch thôi.”

      “Vậy sao! Vậy đáng tiếc…” thích trong trắng, nhưng Đường Nhã Đình mới là người bẩn thỉu nhất.

      “Hạ Cẩm Trình, rốt cuộc muốn cái gì?” thể nhẫn nại Hạ Cẩm Trình cứ bóng gió mãi được nữa.

      có gì!” Hạ Cẩm Trình lắc đầu. “ làm gì mà kích động thế.” Hạ Cẩm Trình vẫn cười như cũ. “Chẳng qua… Tiêu Lăng Phong, cần thiết phải nhục nhã Diệu Tinh để phớt lờ quan tâm của , như vậy chỉ có tác dụng ngược lại thôi, còn nữa…” đến gần Tiêu Lăng Phong. “Dơ bẩn là chúng ta, cả tôi và đều xứng với ấy!” Hạ Cẩm Trình xung lùi lại từng bước .

      Hết chương 66.
      Last edited by a moderator: 7/12/15
      heo điên thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 67: Bất mãn trong lòng

      Editor: ViVu

      Tiêu Lăng Phong vẫn luôn suy nghĩ xem lời của Hạ Cẩm Trình là có ý gì, rốt cuộc ta muốn cái gì. quay qua, nhìn thấy Diệu Tinh yên lặng ăn bữa trưa, hoàn toàn để ý đến , lại càng tức giận hơn. Đây là Hạ Cẩm Trình mang tới, cũng khó để có thể đoán được, đó là tự tay ta làm. tốt cho Hạ Cẩm Trình.

      “Trình Diệu Tinh!” Tiêu Lăng Phong hét lên, bước tới vài bước. “ ta thế là có ý gì?” Tiêu Lăng Phong quát.

      “Làm sao tôi biết ấy có ý gì!” Diệu Tinh cau mày. nghe thấy cũng cảm thấy mù mịch, sao có cảm giác, hình như Hạ Cẩm Trình biết gì đó, nhưng là cái gì, nếu như ấy biết, tại sao ra…

      “Hai người phải rất thân thiết sao?” Tiêu Lăng Phong chậm rãi đến gần. Bất giác Diệu Tinh lui về phía sau, cho đến khi bị ép đến góc tường, rầm, cơ thể đụng vào vách tường. “ ta với ?”

      “Tiêu Lăng Phong, phát bệnh thần kinh à, cho dù ấy có cho tôi biết, tại sao tôi phải với ?” Diệu Tinh ngẩng đầu lên.

      “Được thôi, cho tôi biết cũng sao, tôi tự điều tra, cả người đàn ông mà cố gắng che giấu kia, còn có, người đứng đằng sau chuyện lần này.” Tay Tiêu Lăng Phong nắm lấy cằm Diệu Tinh, tay kia ôm hông . “ lựa chọn để chuyện này dừng lại ở đây, thể chính là lựa chọn đúng đắn. nên biết, nếu vì chuyện này mà Nhã Đình bị liên lụy, tôi để yên đâu!”

      “Tiêu Lăng Phong, có phải ngoại trừ Đường Nhã Đình, trong lòng , ai cũng đáng giá dù chỉ đồng, thậm chí, mạng người cũng quan trọng. Diệu Tinh nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong. bắt đầu thấy hối hận vì đồng ý với Tiêu Thiên Trì. Bởi vì, loại người này, hoàn toàn đáng để được đồng tình. Có lẽ, người như vậy, cần được dạy dỗ chút, phải chịu chút đau khổ.

      chỉ đúng nửa, là người, nhưng mà… đáng giá đồng!” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nhìn Diệu Tinh, gương mặt hề trang điểm, nhưng hôm nay sắc mặt hồng hào hơn nhiều, rất dễ nhận thấy, công lao lớn nhất thuộc về công chăm sóc của Hạ Cẩm Trình. “Trình Diệu Tinh, tại sao có rất nhiều đàn ông, nhưng nhất định quyến rũ những người xung quanh tôi. Chẳng hạn như Hạ Cẩm Trình, ngay cả người trợ lý lạnh lùng của tôi cũng đối xử đặc biệt với .”

      “Sao lại cho rằng, là tôi quyến rũ bọn họ, mà phải do người ta có nhân tính!” Diệu Tinh ngẩng đầu.

      tôi có nhân tính!” Tiêu Lăng Phong siết chặt nắm đấm.

      “Có nhân tính, đẩy tôi xuống lầu sao?” Diệu Tinh châm chọc.

      “Tôi…” Tiêu Lăng Phong cứng miệng. được nửa câu dừng lại. cố ý, sao chứ, huống chi, quan tâm người khác hiểu lầm, mà Trình Diệu Tinh cũng quan tâm mong muốn lúc ban đầu của là gì, bởi vì, trong lòng định tội từ lâu rồi!

      “Hừ…” Khóe môi Trình Diệu Tinh nâng lên nụ cười khinh miệt. “ yên tâm, tôi ràng với cảnh sát. Nhã Đình của , phải chịu trách nhiệm gì cả!” Diệu Tinh xong, chán ghét đẩy Tiêu Lăng Phong ra. “Nếu như có lần sau, phiền hành động bí mật chút, đừng để người ta nắm đằng cán, rồi lại tới vu oan tôi!”

      Lồng ngực Tiêu Lăng Phong càng lúc càng khó chịu, vốn dĩ cả hai người đều căm hận đối phương, Diệu Tinh giễu cợt thậm chí thèm ngó ngàng đến đều là chuyện đương nhiên, nhưng… Bắt đầu từ khi nào, cảm thấy hài lòng với những tình huống như thế này. ghét Diệu Tinh mỉm cười với mọi người, nhưng lại cho vẻ mặt lạnh lùng, ghét Hạ Cẩm Trình vô cùng che chở cho , còn lại vui vẻ tiếp nhận…

      “A!” Trong lòng Tiêu Lăng Phong càng lúc càng bức bối, đá cước vào cái bàn bên cạnh. Hạ Cẩm Trình, tôi dễ dàng tha thứ cho khiêu khích của lần nữa. Tuyệt đối , cho dù là Nhã Đình hay Diệu Tinh, cũng đừng hòng có được…

      Hết chương 67.
      Last edited by a moderator: 7/12/15
      heo điên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 68: Gặp lại Alex

      Editor: ViVu

      Diệu Tinh ra khỏi sở cảnh sát, dè dặt bấm phím gọi điện cho Hạ Cẩm Trình, lần này, Hạ Cẩm Trình rất tức giận. Ngay cả xuất viện, Hạ Cẩm Trình cũng đến, dù sao cũng là trong số ít bạn bè của , muốn vì chuyện này mà làm cho Hạ Cẩm Trình vui. Nhưng chuông reo lâu, mà Hạ Cẩm Trình vẫn nghe điện thoại. Diệu Tinh khẽ hở dài cái, xem ra phải giải thích cho tốt rồi.

      “Trình tiểu thư!” Diệu Tinh đường, chiếc xe những xa hoa mà còn rất có phong cách dừng lại bên cạnh , gương mặt tươi cười ló ra khỏi cửa sổ xe. Gương mặt này, làm cho trái tim Diệu Tinh nhói đau.

      “Alex!” Diệu Tinh miễn cưỡng nở nụ cười.

      ra vẫn còn nhớ tôi!” Alex mừng rỡ kêu lên. “Tôi cho rằng còn tức giận chuyện lần trước.” nhảy xuống xe. “ đâu vậy, tôi đưa !” nhiệt tình của giống như hai người quen biết từ rất lâu.

      Diệu Tinh nhìn thấy trước mặt mình là Alex giống như đứa bé. Trong lòng rất đau, rất mất mác, biết đây phải là Mộ Thần, nhưng mất mác ấy vẫn ngừng lan rộng.

      sao vậy?” Alex hỏi. “Tâm trạng tốt sao!” tiếp.

      Diệu Tinh tiếng nào.

      “Đừng như vậy! Vui vẻ chút , cứ như thế này, tôi cảm thấy vẫn còn giận tôi!” Alex kéo cổ tay Diệu Tinh. “Chuyện lần đó, vô cùng xin lỗi !”

      có, tôi chỉ suy nghĩ số chuyện.” Diệu Tinh xong, mặt đổi sắc rút tay về. “ ra chuyện đó là lỗi của tôi. Tôi cũng nghĩ nhiều như vậy!”

      Haiz…… Alex thở dài hơi. “ tức giận là tốt rồi.” yên tâm vỗ ngực cái. “Tôi , xinh đẹp như thế này, sao có thể dễ dàng tức giận được chứ!” cười. “Nhưng mà đến đây làm gì? Đây là sở cảnh sát mà?”

      “Để giải thích tin tức kia.”

      “Tin tức?” Alex gật đầu, nhưng giây tiếp theo, “ cái gì?” hét lên. “Này, quá lương thiện hay là quá ngốc vậy hả?”

      “Tôi hề lương thiện!” Diệu Tinh mất mác .

      “…” Alex có chút sửng sốt. “Tôi… Tôi gì sai sao?”

      Diệu Tinh lắc đầu, đột nhiên ấy yên tĩnh giống như đứa bé làm sai chuyện gì đó, Diệu Tinh thấy được quen lắm. Dáng vẻ lúc yên tĩnh… hoàn toàn tương tự Mộ Thần.

      nghĩ đến cái gì?” Thấy Diệu Tinh chớp mắt, nhìn mình chằm chằm, Alex thấy được tự nhiên.

      có việc gì!” Diệu Tinh lắc đầu cái. “Tôi còn có việc, trước đây!”

      “Này!” Thấy Diệu Tinh xoay người. Alex vội vàng kéo lại. “ muốn đâu, tô đưa . vừa xuất viện, nên quá mệt mỏi.”

      cần!” Diệu Tinh từ chối, Alex mở cửa xe, nhét Diệu Tinh vào.

      “Xe tôi chưa bao giờ chở phụ nữ nha, thấy là người mới hết bệnh nên mới giúp , rất có phúc đấy!”

      “Nhưng tôi muốn xe !” Diệu Tinh nhíu mày. như van xin .

      sao? Coi như tôi đặc biệt muốn chở .” Alex năn nỉ .

      kỳ lạ, tại sao phải giúp tôi, chúng ta cũng đâu có thân quen đâu.”

      “Nhưng ở trong ngước, tôi chỉ quen thôi!” Nổ máy xe, đột nhiên Alex dừng lại. “ phải lúc thi đấu, là cực kỳ nhàm chán. Ở bệnh viện lâu như vậy, tôi bị ngược đãi đến sắp chết rồi, vì vậy, tôi mời ăn cơm được , có nơi nào tốt , giới thiệu chút .” Alex huyên thuyên, hề chú ý đến sắc mặt Diệu Tinh càng lúc càng trắng bệch…

      Hết chương 68.
      Last edited: 7/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69: biết phải làm sao

      Editor: ViVu

      “Dừng xe!” Alex liến thoắng ngừng nghỉ làm Diệu Tinh mất hết kiên nhẫn.

      “Sao vậy?”Alex hăng say, đột nhiên Diệu Tinh nổi giận làm biết phải làm sao.

      “Tôi muốn dừng xe!” Diệu Tinh quát.

      Ồ! Alex hốt hoảng dừng xe lại.

      “Có chuyện gì vậy, khỏe sao?” Alex cẩn thận hỏi han.

      “Alex tiên sinh, chúng ta thân quen, còn nữa… Sau này nếu có nhìn thấy tôi, có thể xem như quen biết, bởi vì, tôi tuyệt đối muốn gặp !” Diệu Tinh xong, vội vội vàng mở cửa xe.

      “Diệu Tinh tiểu thư!” Alex đuổi theo. “Có phải tôi sai cái gì ?” dè dặt hỏi. “Nếu là vậy, tôi xin lỗi, đừng khóc!” luống cuống nhìn con ngươi trong suốt của ngập nước mắt. “Tôi có ác ý, chỉ thấy mình, sắc mặt lại tốt, cho nên muốn chở đoạn, nếu thích, tôi là được, đừng tức giận!”Alex xong, xoay người .

      xin lỗi!” Diệu Tinh đau khổ ra ba chữ. “Alex, phải lỗi của , là tôi, trong lòng tôi rất rối, tôi nên nổi giận với , xin lỗi.” Diệu Tinh xong, nước mắt rơi khỏi khóe mắt.

      Tí tách! Từng giọt nước mắt trong suốt rơi vạt áo, Diệu Tinh cắn chặt môi, nhưng có cách nào khống chế tâm trạng của mình.

      đừng khóc mà!” Alex lúng túng nhìn Diệu Tinh, thận trọng giơ tay lên, lau nước mắt cho .

      Ngón tay của lành lạnh. Sờ khóe mắt và gương mặt Diệu Tinh. Thân thể Diệu Tinh chợt cứng ngắc. Ngay sau đó, cảm giác đau lòng ùn ùn kéo đến, đau đến mức thể nào thở nổi…

      “Nếu tâm trạng tốt, có thể nổi giận với tôi, nhưng đừng khóc, có được ?” dụ dỗ .

      Diệu Tinh chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn ràng, dáng vẻ Alex lúng túng đan xen với vẻ mặt lo lắng của Mộ Thần, trong khoảnh khắc đó, thậm chí thể phân ai là ai.

      “Mộ Thần!” Diệu Tinh cúi người về phía trước, tựa vào ngực Alex.

      Ơ… Alex giật mình. Người cũng cứng lại, cánh tay cứng ngắc, biết nên để xuống, hay là ôm lấy Diệu Tinh.

      Nước mắt Diệu Tinh thấm ướt vạt áo , ràng cảm thấy Diệu Tinh run rẩy. Cuối cùng, vẫn chậm rãi giơ tay lên, ôm lấy Diệu Tinh.

      “Đừng khóc.” Ngoại trừ câu này, biết phải gì nữa. “ có tâm gì, đều có thể với tôi, tôi chắc giúp được , nhưng mà tôi có thể giúp nghĩ cách, hoặc ít nhất, cũng có thể chia sẻ chút với .”

      Diệu Tinh gì, chỉ khóc, khóc và khóc, khóc đến cả hơi sức cũng còn, nhưng cảm xúc từ từ ổn định trở lại. Nhìn vạt áo Alex bị ướt, Diệu Tinh cắn môi. “ có lỗi, tôi…”

      cái áo thôi mà, có gì, chỉ cần khóc nữa là được rồi!” Nhìn Diệu Tinh dừng khóc thút thít, Alex thở phào nhõm.

      Diệu Tinh hít sâu vài hơi, lấy lại bình tĩnh. “ trước .”

      mình có sao ?” HIển nhiên, Alex vẫn yên lòng với cảm xúc ổn định của Diệu Tinh.

      “Tôi sao!” Diệu Tinh lắc đầu.

      Alex suy nghĩ lát, lúc này để ấy yên tĩnh mình cũng tốt. Nhưng vừa xoay người, Diệu Tinh kéo áo lại. Hơi kinh ngạc, xoay người lại.

      “Lái xe chậm thôi!” Diệu Tinh khẩn thiết nhìn Alex. Alex hiểu, nhìn Diệu Tinh, nhưng vẫn gật đầu.

      “Vậy cẩn thận chút!” xong, vẫn yên tâm, quay đầu lại nhìn vài lần, cuối cùng lái xe .

      Diệu Tinh đứng tại chỗ, đè chặt ngực, nhìn Alex từ từ biến mất.

      “Mộ Thần…” Diệu Tinh nỉ non, nước mắt lặng lẽ rơi xuống…

      Hết chương 69.
      Last edited: 7/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :