1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng phúc hắc: Cô bé, chỉ cho yêu tôi! - Cô Nàng Mèo (99/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 93: Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

      Editor: Sam Sam


      Ánh mắt ngây dại nhìn chằm chằm phía trước, Thanh Thần muốn rời khỏi nơi này, nhưng có cách nào đứng dậy, muốn đứng dậy chạy , nhưng vẫn cứ đứng đó nhìn.


      Nhìn bọn họ ôm nhau điên cuồng, hôn môi kịch liệt, nước mắt trong đôi mắt kia giống như nước vỡ đê, rốt cuộc cũng ngăn được…


      Bàn tay bé chống mặt đất, cố gắng đứng lên, bất chấp đầu óc choáng váng, Thanh Thần xoay người đến trường.


      còn có cuộc thi, muốn thi đỗ, thể dừng lại ở đây lâu được.


      ngửa đầu, hít từng ngụm khí, những đau đớn ngớt trong lòng liền dịu .


      Lãnh, hạnh phúc của , về với , em đây có phải nên im lặng rời hay , rời khỏi tầm mắt của hai người, vĩnh viễn rời xa?


      Bước chân hỗn loạn, Thanh Thần giống như người bị lấy mất linh hồn, còn ý thức.


      "Tránh ra, tránh ra !"


      Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng là của người đàn ông. xoay người, chưa kịp phản ứng cảm thấy có gì đó lạnh như băng, mạnh mẽ chạm vào người.


      Dường như lúc cơ thể bị va chạm cũng còn sức chống đỡ mà té mặt đất.


      Đau đớn kia lan tỏa đến từng ngóc ngách trong cơ thể.


      "A. . .trời ơi. . ."


      Nam sinh lái xe nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, kích động vội vàng nhảy xuống xe, chạy đến bên cạnh , " có sao ? Tôi, tôi. . . "


      "Thanh Thần. . ."


      Giọng quen thuộc bay vào tai . Giây tiếp theo, cả người rơi vào trong cái ôm quen thuộc: "Thanh Thần, Thanh Thần. . .cậu làm sao vậy?"


      "Khả Nhân!" Thanh Thần nhìn thấy Tiết Khả Nhân lo lắng, hơi cong khóe miệng khẽ cười với ấy.


      Thanh Thần cố gắng ngẩng đầu lên, để nước mắt mình rơi xuống, mình chịu đựng đau đớn, bứt rứt: "Tôi có chuyện gì đâu!"


      cảm thấy đau, đau quá! rất đau!


      Cơ thể đau, trái tim cũng rất đau. muốn khóc nhưng dám mà cũng thể khóc được.


      Thanh Thần vẫn khóc nhưng Tiết Khả Nhân ở bên cạnh lại rơi nước mắt.


      ấy nhìn thấy, thấy hai người kia trong vườn hoa. Cho dù, Thanh Thần nhắc đến người phụ nữ kia với nhưng cũng biết ít.


      Người phụ nữ đó chính là chủ nhân của biệt thự bệnh viên Tư Khắc. Chính là người phụ nữ khiến Mạc Lãnh Tiêu hề liếc mắt đến người con khác như lời đồn.


      Nhìn giữa hai chân Thanh Thần có máu đỏ tươi mà lại nắm tay Khả Nhân cười dịu dàng.


      ấy biết, nhất định Thanh Thần đau vô cùng.


      Tiết Khả Nhân chớp mắt ngừng. Thanh Thần chờ mong đứa này biết bao nhiêu. Vậy mà. . .


      Nếu. . .mất đứa , Thanh Thần . . .


      Cho dù lúc này, còn cười, nhưng nụ cười đó lại lạnh lẽo khiến người ta đau lòng. Dũng khí trong mắt còn, cao ngạo vầng trán kia cũng thấy đâu.


      "Thanh Thần, đừng sợ, tớ đưa cậu đến bệnh viện!" Tiết Khả Nhân được gì nữa, cổ họng nghẹn ngào đến mức thể được.


      "Tiết Khả Nhân!" Nguyễn Hoài Viễn theo đám người tới, thấy cảnh trước mặt cũng sợ ngây người: "Các cậu, các cậu. . ."


      "Hoài Viễn, nhanh lên! Nhanh đưa Thanh Thần đến bệnh viện!"


      "Kêu xe cứu thương ! Các người mau gọi xe cứu thương . . ." Tiết Khả Nhân khóc lớn, ôm chặt cơ thể run rẩy của Thanh Thần.


      Máu nhuộm đỏ mảng tuyết mặt đất. Sắc mặt Nguyễn Hoài Viễn khẽ biến, "Tiết Khả Nhân, mẹ nó! Sao sớm?"


      Tiết Khả Nhân ôm Thanh Thần rơi nước mắt, ngừng khóc: " sao cả! Thanh Thần sao cả. . .Cậu đừng sợ. . ."


      "Đừng khóc. . ." Thanh Thần nhàng đưa tay lên, định lau nước mắt mặt Khả Nhân nhưng cả người chút sức lực nào. "Tiết Khả Nhân, xin cậu, tớ muốn có đứa bé này. . .Xin cậu. . ."


      Giọng run run bất lực, nước mắt trượt dài xuống má: "Cục cưng, đừng rời xa mẹ. . ."


      Tiết Khả Nhân ôm vào lòng, ngừng gật đầu, được câu nào.


      "Tránh ra!" Đẩy Tiết Khả Nhân ra, Nguyễn Hoài Viễn ôm Thanh Thần chạy ra khỏi trường, đứng bên dường chờ lái xe tới. Nhưng lại bị chiếc xe màu đen phóng tới cản đường.


      Dịch Hàn cùng Lâm Sách vừa xuống xe, thấy tình cảnh trước mặt ngây ngẩn cả người.


      "Cậu. . ." Theo Nguyễn Hoài Viễn ôm Thanh Thần trong lòng, Dịch Hàn nhanh chóng lên xe.


      "Dịch Hàn. . ." Tiết Khả Nhân lôi tay cậu ta ngừng khóc: "Tớ biết, tớ biết cậu rất tốt với Thanh Thần! Cầu xin cậu, cậu cứu cậu ấy . . .Cứu con cậu ấy nữa. . .!"


      "Lâm Sách, ấy sao vậy?" Mạc Lãnh Duệ đến cửa trường học, cau mày hỏi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.


      "Đưa ấy bệnh viện, ấy. . .sảy thai rồi!"


      Mọi người nhanh chóng lên xe rời , khí im lặng trong xe khiến mọi người cảm thấy áp lực vô cùng.


      "Lâm Sách. . ." Thanh Thần dựa vào lòng Dịch Hàn, mặt còn tia máu. "Tôi biết, rất lợi hại. . .Van xin , cứu con tôi. . .tôi muốn đứa bé này. . ."


      "Câm miệng!" Lâm Sách hung dữ mở miệng, trong mắt có chút đành lòng: "Mộ Thanh Thần, nếu muốn chết ngậm miệng lại cho tôi!"


      Đôi mắt hoa đào mất ấm áp thường ngày, Lâm Sách nhìn Mạc Lãnh Duệ, thờ ơ mở miệng: "Gọi điện thoại cho Diễn Thần, bảo ta đến bệnh viện !"


      -----------------------------------


      "Hoài Viễn, cậu ! Thanh Thần có việc gì chứ? Cậu ấy cùng đứa bé có chuyện gì, đúng ?"


      Ngoài hành lang bệnh viện, Tiết Khả Nhân dựa vào người Nguyễn Hoài Viễn, khóc thành tiếng: "Cậu ấy mong chờ đứa bé như vậy, làm sao có thể. . .ô ô. . ."


      Nghiêng ngả, lảo đảo chạy đến bên cạnh Lâm Sách, Tiết Khả Nhân kéo ống tay áo : "Thanh Thần , rất lợi hại! là bác sĩ phải ? với bọn họ biết, bảo họ cố gắng cứu Thanh Thần, cứu đứa bé của cậu ấy !"


      Lâm Sách nhíu mày lại, trong mắt cực kỳ nặng nề.


      ta tìm Mạc Lãnh Tiêu, người giúp việc đưa Thanh Thần học. ta vốn dĩ muốn cho Mạc Lãnh Tiêu biết đừng làm tổn thương Thanh Thần nữa, cũng đừng nghĩ đến. . .


      đến chậm, cuối cùng vẫn bị tổn thương. . .
      Last edited by a moderator: 10/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 94: còn đứa bé.

      Editor: Sam Sam

      ấy… Thế nào rồi?” Giọng hổn hển tràn đầy lo lắng, ánh mắt có vẻ mê loạn, qua lúc lâu, nước mắt mới rơi gương mặt tái nhợt.

      Đôi mắt đẹp lạnh như băng đảo qua, trong ánh mắt mang theo nỗi đau đớn thương xót, đôi bàn tay to cố gắng kìm chế xoa lên gương mặt lạnh lẽo của .

      “Đứa bé còn nữa.” Mạc Lãnh Duệ im lặng lúc lâu mới mở miệng giọng , đôi mắt vẫn dừng người đàn ông trước mặt, ràng nhìn thấy, trong mắt người kia, xuất vẻ đau khổ.

      “Diễn…” Vừa định mở miệng, Mạc Lãnh Duệ lại im lặng, thở dài.

      Người đàn ông khôi ngô hết mức như vậy, ta, chính là người em tốt mười lăm năm của – Diễn Thần. Người đàn ông làm mọi chuyện đều suôn sẻ như vậy, chỉ có chuyện vướng vào Mộ Thanh Thần đánh mất bình tĩnh.

      Mộ Thanh Thần đau đớn, còn đau đớn hơn trăm ngàn lần!

      người tài giỏi để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến việc chung. Nhưng mà chỉ cần nhận được cú điện thoại, ngay cả áo khoác cũng kịp mặc, liền chạy tới bên cạnh .

      Mộ Thanh Thần, Diễn Thần còn sống là còn ý nghĩa.

      “Mạc Lãnh Tiêu đâu?” Đôi mắt lạnh lùng đảo qua chỗ Mạc Lãnh Duệ, Diễn Thần cần câu trả lời.

      Mạc Lãnh Duệ sờ sờ mũi, cảm thấy bản thân thế nào cũng phải con người: “ nhìn tôi như vậy làm gì, tôi biết gì cả, liên quan đến tôi.”

      Tuy rằng, chuyện này là do trai làm, nhưng liên quan đến chuyện của là được rồi.

      Tiết Khả Nhân nhìn thoáng qua vẻ mặt xa lạ của người đàn ông, bộ dạng vô cùng tuấn tú, thể dùng từ ngữ nào để miêu tả.

      chỉ có thể , mỗi nơi người đều cực kỳ tinh xảo, có thể làm cho mỗi người nhìn thấy, đều thể nào quên.

      Khí chất người khiến người ta dễ dàng say mê, tao nhã nhưng lạnh lùng, cao ngạo, thuần khiết… Tóm lại, phức tạp lại thần bí, lóa mắt lại tuyệt trần.

      Đàn ông như vậy, quá mức xuất sắc, quá mức khiến cho người ta… nghĩ, chắc hẳn là người phụ nữ nào có thể chống lại sức hấp dẫn của ?

      Hơn nữa, ánh mắt nhìn Thanh Thần dịu dàng, dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước.

      Nhìn vẻ mặt , dường như và Thanh Thần quen biết lâu.

      Bọn họ, là bạn bè sao? , , ánh mắt kia, có khả năng là bạn bè bình thường, vậy … là người mến Thanh Thần sao?

      Cũng đúng, nếu Thanh Thần có người mến hơn người như vậy, hẳn là cho biết! Nhưng cho tới bây giờ Thanh Thần chưa nhắc tới người này.

      Bọn họ… Rốt cuộc có quan hệ gì?

      Tiết Khả Nhân ngơ ngác nhìn , nhìn ngồi giường bệnh, dịu dàng vén sợi tóc trán của Thanh Thần, vẻ mặt chú tâm như vậy, ánh mắt nồng nàn như vậy.

      Đôi mắt sâu thẳm nhìn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhắn trắng bệch của Thanh Thần,ngón tay dịu dàng thương luyến tiếc vuốt ve mặt , Diễn Thần cảm thấy, tim đóng băng nhiều năm như vậy, nhưng cứ quyết liệt, từ
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 95: là niềm đau của Diễn Thần.

      Editor: Sam Sam

      hành lang bệnh viện, tâm trạng Thanh Thần vô cùng bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức quá đáng.

      “Này, Hải Đế, soái ca thâm tình kia, tại sao gần đây xuất ở bệnh viện nhỉ?”

      y tá bên cạnh buôn chuyện mới xảy ra trong bệnh viện.

      còn biết đúng ? Nghe , bạn của ta tỉnh lại, ta còn chạy tới bệnh viện làm gì nữa?”

      “A, sao? vậy à? phải người phụ nữ đó hôn mê năm năm sao? ngờ lại tỉnh lại…”

      “Là thế này, nghe soái ca kia suy nghĩ rất nhiều biện pháp, các biết đâu, biệt thự đằng sau bệnh viện của chúng ta, chính là của người đàn ông kia xây dựng cho người đó!” Giọng của nữ y tá mang theo vẻ hâm mộ vô cùng.

      “Cái gì chứ, vốn là bạn của ta rất ít đến bệnh viện của chúng ta, vậy mà cũng ở trong này xây dựng biệt thự… Quá khoa trương…”

      chỉ thế, nghe , mỗi khi đến bệnh viện nổi tiếng nào, ta cũng đều xây phòng riêng cho bạn .”

      Tim ỉ đau đớn.

      Sắc mặt Thanh Thần hơi tái , nhưng vẫn bước về phía trước, vì những câu bên tai kia mà dừng lại.

      Những tin tức này, đương nhiên xa lạ với , thậm chí so với mấy kia còn hiểu hơn.

      hiểu soái ca thâm tình trong lời của những kia chính là Mạc Lãnh Tiêu, mà bạn của ta, người phụ nữ hôn mê năm năm, tất nhiên là người của ta – Bạch Tử Nhược.

      Suốt năm năm, ở bên cạnh ấy, tấc cũng rời.

      Vậy mà giờ sao, lúc nào trong tầm mắt của lại xuất hình ảnh của ?

      thở dài, khóe miệng nâng lên thành nụ cười gượng gạo.

      Mộ Thanh Thần, lúc này, tại sao còn cảm thấy đau lòng, tại sao cảm nhận được lối thoát?

      Diễn Thần lẳng lặng theo sau , xa gần, im lặng theo.

      Lời kia, đương nhiên tránh được đến tai , ánh mắt kia mang theo thương luyến tiếc.

      Nghe thấy mấy lời đồn đại này, chỉ sợ lòng lại đau thôi.

      Chẳng qua, Diễn Thần, mặc dù nguyện vì mà tiêu tiền như nước mảy may nhíu mày, nhưng lúc này, đau lòng, có thể vì làm gì chứ?

      Rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể xóa nỗi ưu tư trán , làm lành vết thương trong lòng ?

      Thanh Thần im lặng như vậy, khiến lo sợ.

      Thà rằng khóc lúc, ồn ào lúc, rồi tình dậy, tốt rồi.

      Nhưng cố bình tĩnh, nét mặt bình thản ấy khiến yên tâm.

      sợ, sợ nhìn thấy trong mắt mờ mịt cùng bất lực.

      Bình thường, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bọn họ bên cạnh nhau, trong mắt lên sợ hãi, đều thấy rất ràng.

      Ánh mắt của , cẩn thận như vậy,thậm chí biết nên đặt ở đâu.

      biết, sợ, sợ đau đớn.

      như vậy, cũng làm sợ hãi.

      Lo gì chứ, thậm chí so với lúc đường cái, có lần nhìn chính mình trong mắt toát ra xa lạ, còn khiến sợ hãi hơn.

      Nhìn bóng dáng xinh đẹp từ từ bước vào trong thang máy, Diễn Thần nhắm mắt lại, đau xót vầng trán dường như càng sâu hơn.

      Đau thương kia dường như tồn tại trong tim mấy ngàn năm.

      Thanh Thần, cho biết, rốt cuộc em muốn làm thế nào mới được đây?

      -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --

      Thang máy ngừng lại, ngừng ở tầng lầu mà muốn tới.

      Nơi Thanh Thần tới là phòng kiểm tra trẻ sơ sinh, đứng sau cửa thủy tinh, hai tay lạnh như băng dán kính, đôi mắt đẹp nhìn vòng những đứa trẻ vừa mới sinh.

      Tại sao bọn chúng lại như vậy, đáng như vậy, tay kia mập mạp, quả rất đáng .

      Khóe miệng gợi lên nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp trong suốt, ánh mắt của thỏa mãn như vậy, lúc này nhìn giống như đứa .

      Diễn Thần đứng cạnh , nụ cười của đâm vào tim , đau đến khó chịu.

      Nhìn thấy trong mắt chốc lát phấn khởi, chốc lát mất mát, chốc lát lại đơn… Mỗi nét mặt đều cực kì giống với đứa bé tìm thấy nhà mình.

      Diễn Thần tự chủ được về phía , dịu dàng ôm vào lòng, im lặng thở dài, thương tiếc che mắt của , “Đừng như vậy, Thanh Thần…”

      Cơ thể khẽ run, ngẩng đầu, cơ thể rơi vào đôi mắt sâu thẳm u ám của .

      Dịu dàng trong đôi mắt kia, quá mức chói lọi, làm cho bị lún sâu vào.

      Thanh Thần cắn môi, nhanh chóng chuyển tầm mắt đến chỗ khác, để bản thân có cơ hội nhìn thấy dịu dàng lạnh thấu xương kia.

      còn nhớ trong mắt Mạc Lãnh Tiêu, cũng từng xuất vẻ mặt như vậy.

      Vẻ mặt đó khiến động lòng, khiến lún sâu, cho nên… từng bước sai lầm, từng bước bị thương, mãi cho đến hôm nay…

      Dịu dàng kia, khắc cốt ghi tâm như trước.

      Chẳng qua, dịu dàng kia thuộc về người khác, dịu dàng kia cũng làm tổn thương chính mình.

      Bây giờ, hiểu, nhưng khi hiểu được quá muộn.

      Tim còn nữa, cho dù đau đến mệt mỏi, cũng thể hối hận.

      Bây giờ còn lại trong chỉ là trái tim bị tan vỡ còn nguyên vẹn, cơ thể mệt mỏi chịu nổi.

      Diễn Thần, người đàn ông xa lạ này, cứ thầm dịu dàng cưng chìu , cứ ở bên cạnh chăm sóc như vậy, suốt ba ngày chưa từng rời .

      Đương nhiên, biết, điều đó có nghĩa thế nào.

      Chẳng qua, tất cả chuyện này, hay giả đều tốt cả, khi chạm vào thể rời khỏi, sợ, sợ.

      khẽ cắn môi, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú vào người đàn ông khôi ngô lạ thường kia, bàn tay tì vết đẩy ra.

      Trong lòng Diễn Thần căng thẳng, vòng tay ôm càng tăng thêm lực: “Thanh Thần, đừng né tránh .”

      phải như em nghĩ, cần sợ , cũng cần trốn tránh .” Giọng kia có chút sợ hãi, ngầm chịu đựng ràng.

      …”

      Diễn Thần mỉm cười, cắt ngang lời muốn , cúi người xuống, dời đề tài: “Nghỉ ngơi mấy ngày, tinh thần tốt lên rồi, đưa em ra ngoài, tốt hơn ở trong này.”

      , em cần .” Thanh Thần cắn môi, từ chối ý tốt của .

      ảnh hưởng đến quyết định của Diễn Thần. ôm ngang eo , xoay người tới phòng bệnh của , ánh mắt sâu xa nhìn : “ rồi, đừng né tránh , Thanh Thần.”

      ôm trở về phòng, Diễn Thần biết từ đâu mang tớ bộ quần áo nữ, đưa cho : “Thay quần áo này, mặc bộ đồ ngựa vằn này, xấu lắm.”

      …”

      “Mười phút.” Diễn Thần đứng lên, khẽ mỉm cười: “Mười phút sau lại vào, nếu em còn chưa thay quần áo, vậy… thay giúp em.”

      Sờ sờ chiếc mũi thon của , cho có cơ hội từ chối, liền xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.

      “Nhưng… nhưng mà…” Thanh Thần sững sờ nhìn rời , lại nhìn quần áo trong tay mình, giống như mơ.

      Người này, người này! Cái gì chứ.

      hiểu sao?

      Chắc chắn là vậy, mỗi động tác, thậm chí mỗi nét mặt, mỗi ánh mắt đều cho biết, hiểu .

      Nhưng tại sao, trong trí nhớ của , có ký ức nào liên quan đến .

      Hơn nữa, xuất của , phải chỉ lần.

      Lần trước, cứu mạng , sau đó để lại con hạt giấy màu trắng, rất thản nhiên rời … Lúc chật vật, lại xuất , còn vô cùng cưng chiều

      Điều này, rốt cuộc là vì sao…

      Thanh Thần thở dài, thay quần áo, nhìn chính mình trong gương.

      Màu sắc của quần áo, là màu trắng mà quen thuộc, sắc mặt kia, cũng trắng bệch có chút dọa người.

      Khẽ nâng khóe miệng lên, người ở gương, trang nhã có chút giống với . Trước kia… cha mẹ luôn bây giờ lớn, luôn bướng bỉnh cùng kì lạ.

      Bắt đầu từ khi nào, bản thân lại trở nên thế này. có còn là hay ? Tại sao, ngay cả bản thân cũng cảm thấy xa lạ.

      Vừa lúc đó thanh mở cửa vang lên.

      cần nghĩ cũng biết là ai vào.

      mang dép xuống giường, phải là thói quen tốt.” Vừa , Diễn Thần vừa đến bên người , lần nữa ôm ngồi lại giường: “Cơ thể của em, thể gặp lạnh.”

      quỳ gối trước người , cầm chiếc chân trắng nõn, giúp mang giày.

      …” Thanh Thần ngây người, chân theo bản năng muốn lùi về sau.

      “Đừng cử động.” Sức lực tăng , thản nhiên mở miệng, chuyên tâm giúp mang giày: “Đừng làm tổn thương bản thân.”

      Thanh Thần cau mày, định lui chân về, “Đừng nhúc nhích.” thản nhiên mở miệng, chăm chú nhìn chân .

      Thanh Thần gì, nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của , ngẩn ngơ suy nghĩ.

      Cho đến khi giúp mang giày màu trắng, lại cẩn thận khoác thêm áo choàng đỏ, mới mở miệng: “ vừa mới , muốn đưa em ra ngoài?”

      “Ừ, đúng rồi.” Vuốt ve mái tóc mềm mại của , trong đôi mắt kia, tất cả đều là dịu dàng.

      “Này, muốn dẫn em đâu?”

      nơi nhất định em thích.” Nhéo nhéo hai gò má mịn màng của , hứa danh dự: “Hơn nữa, đảm bảo, cho dù em khóc, làm ầm ĩ, tâm tình của em cũng tốt lên.”

      Đôi mắt nhiễm màng sương mù, nhìn chằm chằm, chớp mắt.

      Diễn Thần hơi giật mình, sau đó lông mày giãn ra, cười khẽ: “Thanh Thần, em thấy rất tuấn tú, đúng ?”

      Đôi môi hồng khẽ động, vùng tối tăm giữa trán của Thanh Thần nháy mắt giãn ra: “Diễn Thần, suy nghĩ nhiều rồi.”

      Có người lại bản thân như vậy, là!

      Đôi mắt thâm trầm khóa chặt gương mặt nhắn của , chăm chú phân tích từng cái cau mày, từng nụ cười của .

      thôi, chúng ta ra ngoài!” Diễn Thần vô cùng tự nhiên cúi người ôm lấy , rồi bước ra ngoài.

      …” Thanh Thần bị ôm ngang eo liền kinh ngạc: “ thả em xuống được ? Em có thể tự .”

      Chăm chú nhìn vào đôi mắt , cười, giọng vô cùng nghiêm túc: “Chờ cơ thể em hoàn toàn bình phục, còn đau nữa thả em xuống.”

      Mặt cười ửng đỏ, chăm sóc tỉ mỉ của , hiểu biết sâu sắc của , khiến Thanh Thần có chút biết phải làm sao.

      "Bên ngoài gió lớn, nếu còn cảm thấy lạnh, hãy nép trong lòng , biết chưa?” thẹn thùng của khiến hàng lông mày nhíu lại, nở nụ cười thản nhiên: “Đừng lo, em cần chịu trách nhiệm.”
      Last edited by a moderator: 17/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 96: hiểu.

      Editor: Sam Sam

      Xe chạy trong thành phố Hải Ninh phồn hoa, Thanh Thần nhìn Diễn Thần ở bên cạnh mình, tim đập có chút mạnh và loạn nhịp.

      Xe bọn họ ngồi là loại xe cao cấp số lượng có hạn, mà , bề ngoài lịch , đôi mắt thâm sâu chứa cơ trí khó nén, ánh mắt sắc bén kia có thể thấy được lòng người, có chút mâu thuẫn với dịu dàng gương mặt .

      Mở cửa xe sau, liền ôm ngồi ở phía sau lên, từ đầu đến cuối đều mở miệng câu nào.

      Lái xe trước dẫn đường, có thể thấy được, mọi việc này sớm chuẩn bị tốt.

      Thanh Thần có chút nghi ngờ, theo bản năng cơ thể giữ khoảng cách với .

      Diễn Thần nghiêng qua, ôm cơ thể lạnh như băng của vào người mình, nét mặt lộ ra vẻ tươi cười: “ cho em mượn lông ngực, em cứ tùy ý dựa vào, thu phí.”

      Lời của có vài phần cân nhắc, động tác hơi bá đạo nhưng trong hành động đó, dịu dàng vừa đủ, khiến bị đau.

      Thanh Thần cũng im lặng, nghe lời dựa vào ngực , để bản thân hỏi thêm điều gì, cũng nghĩ gì nữa.

      ra vậy cũng tốt, có lẽ nhìn phong cảnh khác, thay đổi tâm tình, đối tốt với tất cả mọi người.

      Nếu sắp xếp như vậy, tại sao lại hết lòng từ chối chứ?

      --- ----Đường phân cách của mèo---- ------

      Qua lúc lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại.

      Diễn Thần mở cửa xe, giống như bình thường ôm vào ngực rồi bước về phía trước.

      Cảnh vật lạ lẫm khiến Thanh Thần bất an, nhàng cau mày, nhìn mắt : “Đây, là thế nào?”

      thản nhiên nhìn ngạc nhiên của , trong mắt tràn ngập ý cười: “ hỏi han gì cả theo , bây gườ biết sợ rồi à? Hả?”

      “…” Lời của khiến cho Thanh Thần căng thẳng, đúng nha, đều khôngnói khiến người ta động lòng, hơn nữa, ngay cả điện thoại cũng đem theo.

      Bộ dáng của bị nhìn thấy, nụ cười kia càng phát ra sáng lạn: “Yên tâm, nếu bán em , sợ người ta còn đòi tiền.”

      …” bồi thường tiền sao?

      Thấy tức giận, lập tức dừng lại, kề sát vào mặt , nhìn chằm chằm vào đôi mắt dính chút bụi : “Huống chi, nỡ.”


      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 97: cần Mộ Thanh Thần

      Editor: Sam Sam

      Thanh Thần nhàng nhắm mắt lại, thả lỏng tâm tình, dựa vào chiếc tủ phía sau, nghe giai điệu êm tai của Piano.

      Xung quanh cũng im lặng, toàn bộ thế giới dường như cũng tươi đẹp hơn.

      cảm thấy bản thân như ở trong mây, lâng lâng, cơ thể càng ngày càng , suy nghĩ càng ngày càng xa.

      Dần dần, dần dần chậm rãi hòa theo khúc nhạc.

      Thanh Thần cảm thấy dường như mình quên mọi đau thương, đả kích, mọi thứ, đều quên sạch

      Nốt nhạc cuối cùng theo ngón tay của Diễn Thần vang lên, Thanh Thần yên lặng ngủ.

      xoay người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhắm nghiền yên tĩnh của , đôi môi mỏng khẽ cong lên.

      Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt trong suốt của , lông mi dài như cánh bướm động nhưng động. Tất cả đều đẹp đến mức khiến giống như đui mù.

      “Cậu chủ!” Giọng trầm thấp đột ngột vang lên phía ngoài phòng.

      Diễn Thần hơi chấn động, nhanh chóng xoay người: “Xuỵt…”

      nhàng đặt áo khoác lên người , môi mỏng nhàng hôn lên trán , mang theo cưng chiều cùng thương sót.

      Diễn Thần nhìn lâu, trong mắt đầy thương.

      biết, mệt mỏi, mệt mỏi.

      Nếu , yên lặng ngủ trong căn phòng xa lạ thế này.

      Đau thương luyến tiếc quanh quẩn trong mắt .

      nhàng kéo ôm vào ngực, cúi đầu tham lam nhìn gương mặt của : “Thanh Thần…”

      tiếng thở dài nhàn nhạt theo tên của phát ra nơi khóe miệng. nhắm mắt lại, khẽ hôn , Diễn Thần gì, chỉ lẳng lặng ôm , mang theo dịu dàng cùng quý trọng.

      -----Đường phân cách của mèo---- ------

      Xe của Mạc Lãnh Tiêu chạy như bay đường cao tốc, xe cảnh sát giao thông đuổi theo liên tục.

      Xe chạy đến phía Đông của căn biệt thự,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :