1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng phúc hắc: Cô bé, chỉ cho yêu tôi! - Cô Nàng Mèo (99/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      088. Cùng về nhà.

      "Chuyện đó....Lâm Sách, ấy, ấy làm sao vậy?"

      Thấy Lâm Sách từ trong phòng ra, Thanh Thần hỏi trong giọng có chút lo lắng, cũng có chút xấu hổ.

      " có chuyện gì." Lâm Sách lắc đầu, đôi mắt khẽ chớp mà như lặng nhìn khuôn mặt tiều tụy của trước mắt: " Chắc là do thời tiết chuyển lạnh, bị cảm."

      Khuôn mặt thay đổi thành mang ơn.

      "... ..." Lâm Sách gì, chỉ nhàng thở hắt ra, đó là vì mà thở dài.

      "....." Nhìn Mộ Thanh Thần cúi đầu xuống, Lâm Sách nhíu chặt mi: "Sắc mặt trông khó coi, thân thể khỏe?"

      " có......" Đối mặt với câu hỏi của bác sĩ, có chút kích động, sợ nhìn thấu thân thể khác thường của chính mình: "Chỉ là gần đây có khẩu vị, sắc mặt tốt lắm."
      "A." Mí mắt cụp xuống, khóe miệng nhợt nhạt trả lời: " có việc gì là tốt rồi."

      Cùng với Lâm Sách lại đáp, cho đến tận khi ấy rời , mới bước từng bước đến cạnh cửa.

      ____________________đường phân cách của nàng mèo________________

      "Thu dọn đồ đạc, quay về biệt thự phía đông." cúi người khẽ vào tai , ra lệnh.

      phải đưa đến đây ở sao? Vì sao tại lại muốn.... ....

      ngẩng đầu, ngây ngẩn nhìn .

      Thân mình hơi cứng ngắt, đôi đồng tử xinh đẹp tràn đầy khó hiểu: "Vì...vì sao?"

      " có vì sao." Bà đạo chặt ngang lòng tốt quan tâm của , đồng tử đen kia thể hiểu nổi thâm ý: "Bởi vì em nhớ tôi, cho nên, em theo tôi về nhà."

      Cùng về nhà? Nơi đó......khi nào là nhà của ?

      Thanh Thần rất muốn hỏi , nếu, phải vì ấy, có quay về tìm ? đưa về nhà sao? Nhưng mà hỏi, chỉ ngoan ngoãn tựa vào ngực , mềm mại gật đầu: "Được, em cùng về nhà."
      Ngón tay thon dài xinh đẹp, giữ chặt cằm của , môi mỏng giơ lên, dừng ở môi của , hút mạnh: "Trường học có việc gì sao?"

      lắc đầu, tiếng rất nhàng: " có..."

      thay đổi đề tài, lại làm cho lòng , khẽ chua xót.

      Chính minh, lâu học, nhưng , cũng biết.

      Nước mắt từ trong, chảy xuống.

      " Cái gì.... ......Mộ đại tiểu thư của tôi ơi, lại có thể cùng người đó trở về sao?" Nhìn Thanh Thần thu dọn quần áo. Mắt Tiết Khả Nhân mở to đến nỗi suýt rớt ra ngoài.

      Thanh Thần mở miệng, chỉ trầm lặng gấp quần áo.

      "Cậu rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy?" tay lật tung đống quần áo Thanh Thần vừa gấp lại, Tiết Khả Nhân nổi cơn tức: "Cậu biết rất , người đàn ông kia..... Dù sao, cậu ở trong này tốt sao? Vì sao muốn trở về cùng ta? Hơn nữa, cậu tại mang thai, cậu như vậy lại trở về cùng ta, sớm hay muộn ta cũng phát ?"

      "Khả Nhân......" Mí mắt giương lên, Thanh Thần nhìn thẳng vào mắt Tiết Khả Nhân: "Mình ấy."

      "Mình biết, mình cùng ấy, thể ở cùng chỗ." Mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt Thanh Thần có chút ảm đạm: "Kỳ , mình cũng hy vọng quá nhiều vào hạnh phúc. Mình chỉ nghĩ muốn nhìn thấy ấy, cũng muốn cho đứa bé nhìn thấy ấy.... hơn...."

      "Khả Nhân, cần lo lắng cho mình, được ?" nhàng ôm ấy, giọng Thanh Thần rất hạnh phúc: "Cậu yên tâm, mình để ấy phát ra mình mang thai đứa con của ấy...Khi thời điểm đến, mình rời .... đó."

      "Nhưng mà, ở bên cạnh ta, cậu luôn chịu đau khổ!"Người đàn ông kia, căn bản là trân trọng Thanh Thần, theo như thấy, ấy vẫn luôn ở tại đây, nhờ vào Dịch Hàn chăm sóc, cũng tốt hơn là trở về với người kia.

      "Nhưng ấy, cùng có thể làm cho mình hạnh phúc." Trong mắt, lên tia hạnh phúc sáng rọi: "Là ấy, cho mình biết cái gì là , cũng là ấy làm mình hiểu cái gì gọi là oán hối."

      "Cậu...."

      "Mộ Thanh Thần, đời này, có người con nào ngu ngốc hơn cậu." Ôm chặt thân thể gầy yếu của Thanh Thần, mắt Tiết Khả Nhân nhòe lệ: "Đáng chết đồ con ngu ngốc, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cậu đều phải cho mình biết. Chỉ cần cầu câu, mặc kệ là núi đao biển lửa, mình đều đưa cậu rời ."

      Khẽ cắn môi, Thanh Thần chỉ cúi đầu: "Mình biết..."

      "Yên tâm, mình chăm sóc cho bản thân tốt, cũng chăm sóc cho đứa bé trong bụng." Giữ chặt khuôn mặt Tiết Khả Nhân, Thanh Thần cam đoan: " Mặc kệ mình gặp phải chuyện gì, mình đều cho cậu biết, được ? "

      "Cảm ơn cậu, Khả Nhân." mũi khẽ hít thở, khuôn mặt nhắn thanh tú tràn đầy cảm kích tươi cười, đúng vậy, cảm ta ông trời, ở thành phố Hải Ninh này, giúp tìm được người bạn tri kỷ.

      Sống mũi chua xót, nước mắt kia, tràn đầy hốc mắt.

      Nếu như có Tiết Khả Nhân, có lẽ biết ra sao rồi. Ở lúc khó khăn, có tình cảm bạn bè này tiến tới vì mà rộng mở, cảm thấy rất thỏa măn.

      Nay, còn cùng đứa bé, kỳ như vây, ông trời đối xử tệ bạc với . Có đứa bé, có bạn bè, có người mình , hay , làm sao dám suy tính?

      Dù sao đời này, phải ai cũng có thể may mắn như vậy, gặp được người mình , lại vừa vặn mình có phải hay ?

      ____________________đường phân cách của nàng mèo________________

      Phương Đông mờ ảo, ánh sáng mặt trời chưa kịp xuyên qua tầng mây mỏng để chiếu nhưng tia sáng đầu tiên.

      Thanh Thần yếu ớt tỉnh lại, trở mình cái, chạm đến bên cạnh trở nên lạnh lẽo, lòng hoảng hốt, ngồi dậy.

      khiến chờ trở lại, nhưng , lại xuất .

      Thở dài, xuống giường ra khỏi phòng ngủ, nhàng đến phòng , cửa phòng khép.

      Đẩy cửa ra, đến bên cạnh , bàn tay bé nắm lấy bàn tay to lạnh của : "Lãnh, tỉnh tỉnh...."

      Người đàn ông tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn mặt hết sức tiều tụy, nhướng mày khinh thường: "Làm sao vậy?" thanh khàn khàn là mê lòng người.

      " ấy, thấy." Mắt sợ hãi nhìn khuôn mắt tuấn tú của , biết, ngay sau đó có phản ứng gì.

      Trong phòng to như vậy, Mạc Lãnh Tiêu ngồi vào cạnh giường, giường, người thấy.

      có việc gì, cũng lo lắng cho như vậy chứ.

      Lặng lẽ xoay người, Thanh Thần trở về phòng ngủ của mình, nằm ở giường, lại hề buồn ngủ....

      Thanh Thần nhàng vuốt ve phần bụng bằng phẳng, trái tim nổi lên từng cơn đau đớn: rốt cuộc là sâu bao nhiêu, mới có thể làm cho người đàn ông, cam tâm tình nguyện làm cho người con nhiều chuyện như thế?

      ngưỡng mộ, cũng ghen tị.

      Thân mình cao lớn ngẩn ra, nhìn giường lớn trống vắng, Mạc Lãnh Tiêu đứng lên, câu cũng , liền mang Thanh Thần ôm vào nơi ấm áp nhất.(đoạn này mình biết dịch sai hay là sắp xếp thế nào nữa, hjhj. Mọi người thông cảm nhé)

      Trong phòng, Mạc Lãnh Tiêu chuyên tâm nhìn từng tý, dịu dàng trong mắt kia giống như biển lớn.

      Đêm nay xuất , đều là cố ý sắp xếp.

      ở bên , đêm sao?
      Last edited: 7/5/16

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 89. dịu dàng làm bất an.

      Mở to mắt, Thanh Thần liền nhìn thấy tỉnh, chính mình còn nằm trong ngực của , vui sướng bỗng tràn ngập trong lòng.

      Nhìn thấy tỉnh, như là tỉnh từ lâu và nhìn chằm chằm ngủ.

      Vươn bàn tay mềm mại, nhàng xoa mặt , từ chóp mũi đến giữa cặp lông mày rậm, " lại nhíu mày."

      thở dài, từ khi ấy trở về. luôn nhíu mày, chưa bao giờ giãn ra, trong lòng , nhất định có rất nhiều chuyện.

      Tâm, nao nao.

      Trong lòng Thanh Thần, sóng mắt lưu chuyển, trong lòng nổi lên từng trận gợn sóng.

      "Thay quần áo.' dặn dò, bàn tay to trực tiếp giải khai nút áo ngủ của .

      Hành động của , làm cho đỏ mặt, thân mình ngừng lui về phía sau: "Em, em, em tự mình làm...."

      hừ lạnh tiếng, coi như trả lời, lại thẳng vào phòng ngủ nối liền với phòng thay đồ.

      Lúc ra ngoài thân nhàn nhã, áo dệt kim đen, quần bò thanh nhàn, khác với ngày thường bộ tây trang kém rất nhiều, lại vẫn làm mê lòng người.

      Thanh Thần rủ mi xuống, người bị ôm vào lòng: "Lãnh?"

      "Lãnh, ......." sợ hãi hô to, dùng tay ôm lấy cổ , mìm môi nhìn , trong mắt tràn đầy tố cáo.

      Mạc Lãnh Tiêu ôm Thanh Thần xoay người, giọng điệu lạnh đạm như đòi mạng: "Em có ý kiến?"

      "Kìa, em cũng cần ôm em như thế." nhăn mũi lại, trừng mắt.

      Sắc mặt Thanh Thần khẽ biến trắng, nhìn cái. hơi giãy dụa, nhưng cũng có ý muốn thả ra.

      Lạnh lùng liếc nhìn cái, đuôi lông mày khẽ khiêu khích, ôm đến bên giường: "Em cử động nữa, có tin hay tôi ném em ? " Tin hay , tôi ném em"

      làm sao vậy? Vừa rồi, muốn tự mình thay quần áo cho , còn bây giờ, còn thân mật ôm xuống lầu.

      Lúc này Mạc Lãnh Tiêu giống như đại nam hài tính tình vui đùa, làm cho Thanh Thần hoảng tay chân: " buông....buông..."

      " bé, tôi thấy em càng ngày càng lớn mật ?" cười lạnh mĩ, tiến lên từng bước, làm bộ muốn buông tay.

      "Lãnh, có hay buông tay?" Ở trong lồng ngực , Thanh Thần rầu rĩ . Kể từ ngày hôm qua, chưa bao giờ rời xa .

      "Sợ nên ngoan ngoãn" Ôm thân thể , Mạc Lãnh Tiêu bước , cứ như vậy mang xuống dưới lầu.

      Thanh Thần cắn môi, vừa , khẽ hôn , vùi đầu vào cổ , mặc cho ánh mắt tò mò của đám người hầu, ôm xuống lầu.

      Lâm Sách và Mạc Lãnh Duệ ngồi sô pha, xem tin tức tài chính và kinh tế.

      "Xem ra, gần đây các người tiến triển tốt." Lông mi tuấn khiêu khích, Mạc Lãnh Duệ trêu ghẹo nhìn hai người thân mật trước mắt, giọng tràn đầy nghiền ngẫm.

      "Tôi cho rằng tôi rất ràng”.

      "Lãnh, đừng như vậy, ..........." sửng sốt, ông trời ơi, rốt cuộc ấy làm sao vậy, vì sao để ý nơi này liền thân mật như vậy.

      "Lão đại, đùa giỡn cái gì." Mạc Lãnh Duệ mím môi, ngừng lắc đầu: "Tôi làm sao dám có ý kiến......Tôi chỉ muốn ......Tôi rất hâm mộ."

      Mẹ Từ chào đón, giúp bọn họ chuẩn bị tốt bữa sáng.

      Nắm hông của , làm cho vững vàng ngồi đùi , uống ngụm cà phê, thản nhiên liếc nhìn cái: "Em đói bụng?"

      " làm sao?" trả lời câu hỏi của , tay khoác lên vai , vì thân mật mà cảm thấy nghi hoặc.

      "Lâm Sách , thân thể em quá yếu, cần tĩnh dưỡng. Cho tâm tình em thả lỏng, cho nên, tôi ở đây với em." Nhìn thấu nghi hoặc trong mắt , hôn lên tóc , thấp giọng giải thích.

      Tuy rằng thân thế mấy ngày ngày khá lên nhiều, nhưng vẫn còn muốn có thời gian bệnh viện kiểm tra.

      ", muốn ở lại với em?" Thanh Thần mở to hai mắt nhìn, con mắt sáng lên kinh ngạc

      , muốn ở lại với , Thanh Thần khẽ nhíu mày: "Nhưng mà, vì sao muốn giúp em? có việc, phải sao? Hơn nữa, em cũng có chút việc "

      "Em hi vọng tôi ở lại, phải sao? nhìn ánh mắt , ánh mắt kia cơ hồ muốn xem cả linh hồn của .

      sai, là hy vọng ở lại với . Chỉ là, hạnh phúc như vậy, vui sướng như vậy, làm cho cho cảm thấy sợ hãi.

      Ngoan ngoãn mở miệng, ăn bánh đưa tới, khuôn mặt xinh đẹp kia, thanh nhã lạnh nhạt: "Lãnh..."

      chỉ lần, cầu nguyện ở trong lòng, làm cho ngày như vậy có thể dài hơn tý.

      Vì sao dịu dàng như thế, vì sao lại đối với dịu dàng như thế.

      cứ dịu dàng khó hiểu như thế này, làm cho căm thấy bất an, giống như phát sinh chuyện gì, đều như thế này ôm .

      Đủ lại suy đoán lên trong đầu , nắm lấy quần áo trong tay cũng kìm lòng lại nắm chặt.

      "Chuyện ở trường, em cũng cần lo lắng." Nhíu mày, hiểu lầm ánh mắt do dự của : " Thành tích của em tốt lắm, cho dù học, cuối năm em vẫn có thể đạt được hạng nhất."

      biết thành tích? như vậy, với , cũng phải là quan tâm?

      "Lãnh, hôm nay làm sao?" Lông mi nhàng chớp, Thanh Thần nhàng mở miệng.

      " " Mạc Lãnh Tiêu cầm lấy sợi tóc ngắm nghía, trả lời chút để ý.

      Mím môi, trầm mặc.

      " được phép trốn tôi." Dùng tay nâng cằm quay lại, con ngươi đen phiếm hồng, giọng khàn khàn: " bé, được trốn."

      Cùng trở lại biệt thự phía đông suốt tuần, mỗi ngày vào ban đêm, đều ôm ngủ khuỷu tay, vào buôi sáng, đều thức dậy từ trong ngực của .

      Cảm nhận hơi thở của hướng về , ấm áp kia, hơi thở mê người chạm vào lòng .

      "Tôi muốn thể cho em thấy." hừ lạnh tiếng, ném chiếc áo ngủ của xuống, biết như thế nào, nhân tiện giáo huấn chút.

      , đừng như vậy!" Mạc Lãnh Tiêu như vậy, làm cho sợ hãi.

      Tà tứ cười, đôi mặt đẹp của Mạc Lãnh Tiêu lên tia nghiền ngẫm: "Từ trong ra ngoài, tôi sao còn biết?"

      Vẻ mặt tà ác, nhiệt liệt thân mật, làm cho tâm hoảng ý loạn.

      ", , biết xấu hổ...." Khuôn mặt nhắn hồng hào, người nằm toàn bộ trong lòng .

      So với bộ dạng lạnh nhạt của , càng thích bộ dạng đỏ mặt tim đập hơn.

      "Để cho tôi hôn em." vỗ lên hai má nóng bỏng của , kiềm chế giọng , như là dấu được khát vọng nóng bỏng.

      Tiếng thở hơi lộn xộn, khuôn mặt tuấn đầy quyến rũ.

      Tâm chấn động, Mạc Lãnh Tiêu bắt lấy bàn tay an phận của , hai tay cứng rắn ôm chặt vào lòng, cúi đầu, môi nóng bỏng thô lỗ hôn xuống cánh môi thấm lạnh của , xoa nắn, ý đồ bắt tách đôi môi ra.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 90: Tổn thương ấm áp.

      Editor: Sam Sam

      Chương 90: Tổn thương ấm áp.

      Làm cho vô thức vươn hai cánh tay ra chủ động ôm lấy sau gáy , đưa bờ ngực rắn chắc của dán vào chính mình, hai cánh môi đào lạnh lẽo hơi hé ra, hoan nghênh đoạt lấy.

      lập tức cúi đầu xuống, thỏa thích mút lấy sâu.

      Bốn cánh môi nhanh chóng tăng cường đến mức hai người thể khống chế được nhiệt độ, ngọn lửa bùng cháy cũng uy hiếp muốn chiếm lấy hai người. vươn tay, nhanh chóng tiến vào trong bộ đồ mùa đông của , miệng an phận cắn vào chiếc cổ xinh đẹp của .

      Mẹ Từ bưng ly trà vào, sững sờ nhìn màn này: “Cậu chủ…”

      lạnh lùng cau mày, liếc nhìn mẹ Từ cái: “Mẹ Từ, ở đây lâu như vậy, còn biết hay sao? nên nhìn những cái nên nhìn, nên nghe những cái nên nghe.”

      Lời của , hướng về phía người khác, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ thở hổn hển trong lòng mình.

      Thanh Thần cầm lấy đồ của , biết làm sao, cứ có cảm giác, làm gì.

      Cảm giác đó, mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến mức khiến lo lắng, mãnh liệt đến mức khiến đau lòng.

      “Lãnh, chúng ta phải rời sao?” Thanh Thần nhíu mày, thể tin được làm là vì muốn dẫn ra ngoài giải sầu.

      Vốn là, ở trong lồng ngực của , chờ ăn cơm xong, cảm thấy bản thân như chìm vào trong mây, như vậy chân , tại, ấy còn muốn đưa ra ngoài, trời ạ!

      Bên ngoài tuyết còn rơi, muốn đưa ra ngoài giải sầu sao?

      đứng trước cửa sổ, rũ mắt xuống, vẫn thể tin được vừa rồi chính mình nghe được lời đó, tuy rằng trong lòng ngập tràn nghi ngờ, nhưng cũng nhịn được mà dâng lên hương vị hạnh phúc.

      “Nào có hay giả nhiều như vậy, lấy áo khoác nhanh chút.” Nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của , Mạc Lãnh Tiêu gấp gáp, giọng có chút vui.

      “Vâng!” Thanh Thần gật gật đầu, nhanh chóng đến lầu hai.

      Đôi mắt đẹp nhíu lại, Mạc Lãnh Tiêu xoay người ra khỏi phòng khách, bước tới trước sân bị bao phủ bởi băng tuyết.

      Khẽ thở dài, hơi thở lạnh như băng ngưng tụ thành màn sương trắng ở trong khí,.

      nhìn về phía đằng xa, thấy bóng người phụ nữ trốn bên cạnh đài phun nước trong vườn hoa gọi điện thoại.

      Khóe môi cong lên thành nụ cười, mà ngay cả đôi mắt đen láy kia, cũng nhiễm nụ cười thản nhiên.

      Vốn Thanh Thần xuống lầu là muốn hỏi bọn họ có cần mang theo cái gì hay , để chuẩn bị tốt, cũng nghĩ đến, đến sân trước nhà, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

      Mẹ Từ trốn ở bên cạnh suối phun nước trong vườn hoa, nhanh chóng gọi điện thoại, mà đứng ở phía xa, nhìn chằm chằm mẹ Từ, đôi môi mỏng cong lên nụ cười, tinh ranh như vậy, giống như chú mèo ăn trộm thịt.

      Là việc gì khiến chăm chú như vậy, là việc gì khiến mất hồn như vậy.

      người đàn ông luôn có tính cảnh giác cực cao, nhưng đến gần lâu như vậy, cũng phát ra.

      Thanh Thần đứng ở phía sau , tim hung hăng đập mạnh chút.

      Bước chân nhịn được chậm rãi quay lại.

      ra, những thứ dịu dàng này đều là cố ý.

      Sở dĩ ôm , hôn , dịu dàng thân mật như vậy với là đúng, bởi vì, mẹ Từ ở bên cạnh nhìn bọn họ…

      Tuy rằng biết mẹ Từ gọi điện cho ai, nhưng Thanh Thần biết, Mạc Lãnh Tiêu tuyệt đối để ý, trong lúc bọn họ thân mật, người nhìn thấy.

      Có thể , vẻ đắc ý mặt , ràng chứng tỏ rất nóng lòng muốn người thứ ba biết quan hệ của bọn họ.

      ra, dịu dàng, cũng chỉ làm cho người khác xem.

      Từ khi đón trở về, đến bây giờ, mọi thứ chẳng qua chỉ là vở kịch.

      phải chính bản thân đoán được hay sao? Tại sao, nhìn đến cảnh trước mắt tim vẫn đau đớn.

      Mộ Thanh Thần, phải để ý hay sao? phải là cam tâm tình nguyện hay sao? Nay, ngay thẳng gì chứ? So đo gì chứ?

      Khóe miệng kéo lên đường cong chua xót. Mộ Thanh Thần, phải là gì cả, cái gì cũng phải, cho nên tất cả chỉ là do tưởng tượng, giống như nghĩ, trong lòng , ít nhiều cũng có mình…

      Chẳng qua, muốn đối mặt với , muốn tin, ở trong lòng , mãi mãi chỉ có Bạch Tử Nhược.

      Nhưng đó là , cuối cùng đó cũng là , coi như bản thân dù thế nào cũng muốn thừa nhận, đó cũng là .

      nhanh chóng xoay người, vào phòng, tựa lưng vào cửa, để bản thân tùy ý đau lòng, sắp xếp lại cảm xúc của mình, ngừng tự với bản thân, có việc gì xảy ra cả.

      Cả người mặc chiếc áo lông trắng như tuyết, tai mang chiếc máy trợ thính được bao bởi lông thỏ, ánh nắng sớm mai thấp thoáng chiếu xuống người, trông vô cùng thanh cao, trang nhã đến động lòng người.

      đến trước mặt , hàng mi dài khẽ nâng lên chạm vào ánh mắt của , khẽ thu hồi mất mát khó nén.

      Trong lúc đó bọn họ, từ lúc ban đầu, chẳng qua là diễn kịch.

      Nếu tại, muốn diễn kịch, ngoại trừ việc phối hợp với , có lựa chọn nào khác.

      Hơn nữa… biết rất ràng, trong vở diễn này, mình vĩnh viễn là diễn viên diễn theo kịch bản, chỉ có , mới là đạo diễn sắp xếp vở kịch.

      Người xem vở kịch này, là mẹ Từ, có lẽ… đối với , cũng quan trọng.

      Bởi vì biết , là ai nhìn ra được đây là vở kịch.

      bé, áo khoác của đâu?” Giọng êm tai của nhàn nhạt lướt qua bên tai , bàn tay to vững vàng dừng lại hai gò má trắng nõn của .

      chủ động tựa vào ngực , nhàng nhắm mắt lại: “, cho em biết, để em lấy áo khoác giùm .”

      Thân mật như vậy khiến động lòng, nhưng càng làm đau lòng hơn.

      Bỗng nhiên, nở nụ cười, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ , môi chuẩn xác hôn lên đôi môi mỏng của .

      Truyền cho tất cả bi thương, bàng hoàng, tình say đắm,... tất cả đều hòa vào trong nụ hôn này.

      Mẹ Từ cúi đầu lướt qua hai người, bà cười nhàng: “Nụ hôn này, có tốt ?”

      Đuôi mắt thoáng qua chút ngạc nhiên, bàn tay to chạm vào đôi môi đỏ mọng ẩm ướt của : “ bé, đừng dụ dỗ tôi.”

      “Có sao?” nháy mắt nghịch ngợm, vui vẻ hỏi lại.

      Dụ dỗ, có tư cách đó sao?

      Nếu muốn, cho dù có cởi hết đồ đứng trước mặt , cũng thèm liếc mắt nhìn lấy cái.

      Cánh tay trượt xuống cổ của , khóe môi lạnh nhạt cong lên ràng, nhìn về phía chân trời, mây bay nhàng, bầu trời giống như khối thạch bích được lau chùi, bông tuyết lả tả rơi xuống.

      Xinh đẹp kinh người, nhưng trong lòng lại vô cùng run rẩy.

      lấy áo khoác.” Buông cơ thể của ra, Mạc Lãnh Tiêu xoay người rời .

      Đôi mắt đẹp di chuyển theo bóng lưng rời , gió lạnh vờn lên những sợi tóc đen như mực của , cơ thể của hơi co lại trong gió.

      Thanh Thần mím môi, khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt trong suốt, ngẩng đầu, mở to mắt nhìn lên bầu trời, làm cho nước mắt chìm trong mép tóc, thấy dấu vết.

      Lãnh, nếu người kia như vậy, mà ấy cũng biết điều đó, mà con quyến luyến như vậy…. Có phải nên giúp bọn họ hay , để cho hai người được bên nhau.

      Đôi tay bé đặt lên bụng, Thanh Thần cười đau khổ: “Cục cưng, xem ra, mẹ rời bỏ con được… Con cũng hi vọng cha con có được hạnh phúc, đúng hay ?”

      ~ Hết chương 90 ~
      Last edited by a moderator: 16/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 91: Luôn xúc phạm tàn nhẫn

      Thanh Thần dựa vào trong ngực , lặng lẽ nhìn bên mặt .

      Dường như tâm tình rất vui, áo lông màu đậm, áo dệt kim bên trong đơn giản, chiếc mũi cao thẳng là cặp kính đen, khiến khí chất quý tộc tao nhã của càng tăng thêm sắc thái thần bí.

      Người đàn ông đẹp trai lạ thường như vậy, tới đâu cũng trở thành tiêu điểm của mọi người, hấp dẫn khiến mọi người phải liếc nhìn.

      Xe dừng ở cầu tàu gần bờ biển, bàn tay bé của Thanh Thần bị bọc trong lòng bàn tay .

      Giờ phút này, nhìn qua bọn họ cực kỳ giống với đôi nhau cuồng nhiệt.

      Trong gió lạnh, bọn họ chia sẻ những cái ôm với nhau, hơi thở hòa vào nhau.

      Nhưng biết, bọn họ phải như vậy, tình tứ như vậy, chỉ là đôi bởi vì thỏa thuận mà phải ở cùng người xa lạ.

      Khẽ thở dài, Thanh Thần hướng tầm mắt về phía trước.

      Nghe , nơi này là nơi có chim sếu bay về trú đông, vừa đến mùa đông, nơi yên tĩnh thế này tràn đầy hình dáng của những con sếu.

      Chim sếu cao quý xinh đẹp, thanh khiết, khi nằm khi đứng, khi bơi hoặc , khi bay lượn bầu trời, khi cắn nhau, vuốt ve nhau.

      Bông tuyết xôn xao rơi đầy trời, con chim sếu đứng ngạo nghễ, hòa cùng với cảnh sắc mù mịt, tạo ra bức tranh lãng mạn hấp dẫn.

      Trong lòng Thanh Thần có chút cảm động, nếu có thể, cũng có thể về phía trước giống con chim sếu đó, nếu như người mình mến, thương sâu đậm, khi già có thể ôm nhau trong gió rét…

      Chỉ tiếc…

      Vừa lúc đó, đôi tay to ấm áp phút chốc ôm lấy gương mặt nhắn tinh xảo của . hoàn hồn, nháy nháy đôi mắt xinh đẹp nhìn gương mặt khôi ngô gần kề mình, sững sờ.

      bé, em rất thích nơi này?” Mạc Lãnh Tiêu khẽ chạm vào cánh môi đỏ mọng của , thấp giọng hỏi.

      đeo mắt kính che những cảm xúc trong mắt, nên thấy được vẻ mặt của , càng đoán ra thâm ý trong lời . “Nơi này rất đẹp, phải sao?” Di chuyển ánh mắt sang nơi khác, thản nhiên trả lời, ai thích cái đẹp cả, tại sao phải ngoại lệ.

      khi như vậy, chúng ta cứ ở đây.”

      ngẩng ra, nâng mí mắt lên nhìn : “Vì … Vì sao? làm à?”

      “Em cần nghỉ ngơi, hcungs ta sống ở nơi này, cho đến lúc cơ thể em tốt hơn.” Bày ra chút tươi cười, Mạc Lãnh Tiêu ôm lấy , tới nơi đỗ xe.

      Rũ mi mắt xuống, cong khóe môi, nỗi chua sót trong lòng ngừng lan ra: “Lãnh… ra, cần dẫn em tới chỗ này… Nếu chỉ là để em nghỉ ngơi, hãy để em ở trong nhà là được rồi, đúng ?”

      “Em muốn gì?” Bả vai bị nắm lấy, có chút đau, nhưng nỗi đau này, chẳng bằng nỗi đau trong lòng .

      Lông mi chớp chớp như cánh bướm, nhìn ánh mắt giấu sau cặp kính của : “ dẫn em tới đây, cũng phải để em nghỉ ngơi.”

      biết rất , là gì trong lòng .

      Dịu dàng như vậy, chăm sóc như vậy, quả , vẫn là có mục đích

      “Em biết gì chứ?” nâng cằm lên, hơi tăng thêm sức, buộc đối diện với mình.

      Thanh thần hỏi đằng, trả lời lại nẻo, hai tay run rẩy ôm lấy cổ , khóe môi cười lộ vẻ tự giễu: “Cái gì em cũng biết… Cái gì cũng muốn biết… Nhưng mà.”

      “Lãnh, em biết, phải Lãnh của em, bây giờ phải, tương lai cũng phải, cho nên đừng dịu dàng với em, được ?” Khuôn mặt nhắn vùi vào cổ , giọng của run run: “Cho dù là giả, cũng đừng dịu dàng với em.”

      Dịu dàng ban cho , chỉ làm trái tim vốn chìm đắm, lại càng chìm sâu hơn, cho dù biết dịu dàng kia là thuốc độc, nhưng vẫn ngôc nghếch uống vào…

      Khẽ cau mày chút, Mạc Lãnh Tiêu kéo từ trong lòng ra, trong mắt là trêu chọc: “ bé, em ?”

      Đừng mở mắt, Thanh Thần dám nhìn thẳng vào đôi mắt nồng nhiệt của , lại càng nghĩ trả lời vấn đề chắc chắn này.

      lại nắm chặt mặt , để trốn tránh: “Em ?”

      “…” Im lặng nhắm mắt lại, nghĩ vấn đề này cùng .

      Nhìn gương mặt nhắn ngang bướng của , Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng cong mội: “ bé, chưa với em à, được .”

      Tim hung hăng đau chút, nước mắt ngừng tuôn ra.

      Đối với , luôn tổn thương như vậy.

      được , vì sao, muồn trêu chọc chứ?

      Ngẫu nhiên gặp lúc đầu, sau đó dây dưa, căn bản là đoán chắn, chính là , phải sao?

      Nay, rồi, lại cho biết, được .

      Nếu muốn , tại sao lại còn để ý, có nghĩ đến hay .

      Cứ mỗi lần nghe được đáp án mình muốn, vẻ u ám mặt , trong mắt chứa hờn giận, đều làm sinh ra ảo giác, làm tự mình đa tình, cho rằng có phải vẫn có chút để ý đến mình hay .

      tại, hiểu. u ám ngay lúc đó, bất mãn ngay lúc đó, phải bởi vì cái gì khác, mà là vì nóng nảy, lo , lo lắng thấy bởi vì , mà phải nhận lấy những đau khổ kia.

      ấy chính là như vậy, chính là chăm sóc như vậy.

      đến có thể trả giá tính mạng của mình, làm người dùng cơ thể thay nhận lấy dao, phải cũng biết, rung động như vậy, đủ làm lay động trái tim vốn kiên định của .

      như vậy, đến có thể vì mà chăm sóc chút liên quan nào, chỉ là muốn bé kia cam tâm tình nguyện cung cấp máu cho , bảo vệ tính mạng cho .

      cho những thứ cần, nhưng cần, trước mặt người ngoài, cưng chiều như báu vật, nhưng mà, chỉ có biết, vật báu trong lòng phải , mà là người phụ nữ Bạch Tử Nhược kia, dùng phương pháp như vậy mà gắt gao bảo vệ .

      Nếu vì con, có thể dễ dàng, tàn nhẫn đâm dao vào bụng , cũng cười mà với , được .

      lại ngu ngốc mang thai đứa bé, yên lặng hèn mọn ở trong góc phòng nơi mà biết, cầu xin tình vĩnh viễn thuộc về mình.

      Thanh thần gắt gao cắn môi, đẩy cơ thể ra.

      , cũng muốn được . Cho dù tổn thương như vậy, nhưng vẫn như trước.

      Vì sao vẫn luyến tiếc khi thoát khỏi hoàn cảnh ràng là bi kịch này?

      chưa tổn thương đủ? Hay là, thương khắc sâu vào xương tủy, cho nên biết là bị tổn hại, vẫn vui vẻ chịu đựng.

      Ánh chiều mờ dần, chiếu vào chân trời mảnh vàng óng ánh, phong cảnh đẹp quá, nhưng lại muốn thưởng thức.

      Thanh Thần giống như pho tượng búp bê bằng gồm sứ, cười , im lặng rơi nước mắt.

      Ôm cơ thể , Mạc Lãnh Tiêu nhìn thấy nước mắt của , vẻ tuấn tú tàn khốc mặt, nét mặt phức tạp. Từ đầu đến cuối cũng câu gì, chỉ là nhàng, dịu dàng ôm vào ngực mình.

      Ngoài cửa sổ xe, hoa tuyết ngừng bay xuống, tiếng động, phát ra hơi thở.
      Last edited by a moderator: 9/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 92: Đau đớn trong dự đoán.

      Thanh Thần bày ra nụ cười tươi, ở trong lồng ngực đưa tay với tới ngoài cửa sổ, đón lấy bông tuyết rơi xuống, mãi cho đến lúc tuyết tan, tay lạnh

      “Chúng ta quay về .” Đầu thẳng dậy, nhìn , trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Ông Mạc, chúng ta về .”

      Nơi này, có người nào nhìn thấy bọn họ, cũng cần dịu dàng như bình thường với . Phong cảnh ở đây đẹp, nên rảnh rỗi thưởng thức cùng .

      lạnh lùng, Mạc Lãnh Tiêu giữ vai , rồi nâng cằm lên: “Nếu ngay từ đầu, em phản đối. Kết cục, cũng là do .”

      Khóe miệng cong lên nụ cười khổ, Thanh Thần có chút mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.

      còn thưởng thức cảnh đẹp nữa, Thanh Thần chỉ cảm thấy trận đau đớn, đau đến hoảng sợ…

      biết, vẫn chịu buông tha mình, cho dù vết thương của rất nhiều. --- ------ ------ Đường phân cách của mèo --- ------ ------ ------ --------

      Ngày thi, Thanh Thần dậy sớm, cầm tập tranh, xuống lầu.

      “Hôm nay cậu chủ tiện đường muốn đưa đến trường để thi…… Bọn họ thân mật như vậy, nhưng tôi hiểu, trong lòng cậu chủ vẫn có , nếu phải tiện nhân kia quấn lấy cậu ấy…” Mẹ Từ đứng ở ngã rẽ cầu thang, tiếng trong góc phòng khách từ từ truyền đến.

      Đôi mắt hơi ảm đạm chút, Thanh Thần cố ý cố ý bước nhanh xuống cầu thang: “Mẹ Từ, Dịch Hàn đến sao?”

      Mộ.” Mẹ Từ vội vàng cúp điện thoại, bà hơi kích động nhìn vẻ mặt thản nhiên của Thanh Thần: “Cậu chủ ra khỏi nhà, cậu ấy chờ trong xe

      "Cảm ơn." gật gật đầu, nhìn thấy ánh mắt mấy thiện cảm của người kia, nhanh chóng rời khỏi phòng khách

      Thanh Thần tựa đầu vào cửa kính xe, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.

      Tuyết rơi mấy ngày rồi, dường như muốn dừng lại

      Nhưng cũng tốt, thích tuyết, thích yên tĩnh như vậy.

      Chỉ là biết, mùa đông năm sau, làm sao? có bộ dáng như thế nào với ...

      Thanh Thần thở dài, lấy lại tinh thần, xe đứng ở trước trường học, quay đầu nhìn người đàn ông khôi ngô kia.

      Mạc Lãnh Tiêu cũng nhìn , nhàng kéo ra nụ cười : “ muốn xuống xe à?”

      Cởi bỏ dây an toàn, Thanh Thần đẩy cửa xe, tay lại bị giữ chặt, bất ngờ, môi kia lại đáp xuống.

      ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhận lấy ngọt ngào dành cho.

      Mãi cho đến khi nụ hôn kết thúc, mới xuống xe, gật đầu với : “Em vào đây.”

      Mới vừa tới trường, Thanh Thần dừng chân.

      được rồi, tập tranh còn để xe.” thở dài, nhanh chóng đến chỗ xe đậu, hi vọng vẫn chưa , nếu có thể gặp rắc rối...

      Xe thể thao màu đen xuất trong mắt , Thanh Thần vui sướng bước nhanh hơn.

      Nhưng vừa được vài bước, liền ngây người.

      Ở phía trước, Mạc Lãnh Tiêu kéo tay Bạch Tử Nhược, vội vàng đến bên vườn hoa.

      Nhìn theo bóng lưng của họ, Thanh Thần hít hơi sâu, cuối cùng vẫn bước tới.

      Vừa , vừa tự giễu lắc đầu.

      Mộ Thanh Thần, muốn làm gì chứ?

      Biết rất , bỏ qua , nhưng lại làm cho bản thân đau lòng hơn, khó chịu hơn, theo sau họ, làm gì chứ?

      Vườn hoa vào mùa đông, vốn có nhiều người, hơn nữa lại là ngày thi, nên vườn hoa vốn vắng vẻ, càng toát ra tiêu điều.

      Đứng trước vườn hoa, Thanh Thần đảo mắt nhìn chung quanh vòng, thấy được người muốn tìm, thở dài, vừa định rời , chọt nghe giọng quen thuộc.

      “Bạch Tử Nhược, em là kẻ lừa dối, em dám nhớ à? Em dám nhớ chút nào sao?”

      Thanh Thần nhanh chóng trốn sau cây đại thụ gần đó, nhìn người phía trước đưa lưng về phía mình.

      Tim miễn cưỡng đau đớn.

      Cơ thể Mạc Lãnh Tiêu cao lớn, che lấy người Bạch Tử Nhược, dường như rất mạnh mẽ, đặt lên cây cổ thụ chắc chắn kia.

      tránh ra, tránh ra,... Em nhớ , chút cũng nhớ ...” Bạch Tử Nhược đánh người đàn ông trước mặt, giọng mang theo giọng mũi đậm đặc.

      “Em nghĩ đến ? Vậy tại sao ở trong đây? nhớ , nhìn hôn Thanh Thần, tại sao lại khóc?” Mạc Lãnh Tiêu uất hận , cũng mang theo khiêu khích.

      “Em có…”

      có? có cái gì? nhớ , hay rơi nước mắt?” Bàn tay to dịu dàng lau nước mắt hai bên gò má, giọng của Mạc Lãnh Tiêu tràn đầy nỗi đành lòng. “Bạch Tử Nhược, cho biết, đây là gì?”

      “Em, em … Là bụi bay vào mắt thôi, được sao?” Bàn tay ngừng lau nước mắt mặt, giọng mang theo hờ hững thản nhiên.

      Mạc Lãnh Tiêu đặt tay lên tim mình, hôn gương mặt đầy nước mắt, giọng trầm xuống, mang theo vẻ hết sức cưng chiều: “Tiểu Nhược, trong khoảng thời gian này, em còn chưa quyết định sao? Vẫn muốn rời bỏ sao?”

      “Em, em biết gì, em biết!”

      biết sao? phải mỗi ngày mẹ Từ đều thông báo với em, em còn biết sao?” cười xấu xa, nâng cằm lên: “ biết, có đau lòng ?”

      Đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào hai người phía trước chuyện thân mật, cả người Thanh Thần ngã ngồi mặt đất lạnh như băng, khuôn mặt nhắn xinh đẹp tái nhợt…

      ra, người xem vở kịch này , là Tiểu Nhược của , Tử Nhược, Bạch Tử Nhược.

      Tất cả mọi chuyện đều vì .

      Nước mắt trong mắt liền rơi ra, khóe miệng Thanh Thần hơi cong lên.

      Hóa ra, ngay cả dịu dàng giả vờ kia, cũng là mượn để truyền lại cho Tiểu Nhược của .

      cũng biết?” Tử Nhược ngạc nhiên nhìn : “, vậy hai người… Mọi chuyện hai người làm…”

      Đều là giả!

      Thanh Thần ở bên, thay trả lời.

      Tim đau đớn vô cùng!

      …Mạc Lãnh Tiêu, sao có thể như vậy!” Đôi bàn tay trắng nõn ngừng đánh vào ngực , nước mắt khẽ rơi, vẻ mặt kia động lòng người: “ quá đáng, cố ý, đúng hay ? cố ý tìm ấy, cố ý trước mặt em… Làm sao có thể như vậy? Sao có thể đối xử với em như vậy chứ!”

      Mạc Lãnh Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt , trong mắt có chuýt bất đắc dĩ: “Tiểu Nhược, em để ý sao? Em để ý ở cùng ai sao? Em để ý ngủ bên cạnh ai sao? Em để ý người trong lòng là ai à?”

      « ràng, có vị hôn thê, vì sao còn muốn trêu chọc em… Trong lòng ấy, cưng chiều ấy như vậy, thương ấy như vậy, làm gì còn muốn giữ em, biết , bệnh của em… »

      « A… » chưa xong, đôi môi hồng bị người đàn ông kia bá đạo chặn lại.
      Last edited by a moderator: 10/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :