1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng phúc hắc: Cô bé, chỉ cho yêu tôi! - Cô Nàng Mèo (99/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 83: Dịu dàng trong mắt kia, đả thương .

      Gặp ? có thể ?

      , có muốn gặp ?

      gặp , nhưng, nhưng yên tâm, muốn biết, khỏe hay , muốn biết, vết thương người của , thế nào rồi, muốn biết. . . . . .

      "Tôi ở trong xe chờ ." đợi chuyện, Dịch Hàn cất bước rời khỏi phòng của .

      Nhắm lại mắt, Thanh Thần từ giường nhảy xuống, đến trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, nhàng cười: "Mộ Thanh Thần, ra mày nhớ ấy đến vậy, nhớ đến mức mỗi người, cũng biết."

      ——— ————— tuyến phân cách nàng mèo ——————

      Xe vững vàng chạy ở đường, chạy vòng vòng, hơn nửa tiếng, cuối cùng đến thành phố xa lạ.

      Nơi này, là nơi chưa bao giờ đến.

      Ở đây rất đẹp, đẹp đến mức khiến cho người ta khó có thể tin, cho dù ở trong mùa đông, ở đây Hoa Bách Hợp còn nở rộ mềm mại . . . . . .

      Ở đây rất phồn vinh, những tòa nhà lớn khắp nơi, nhìn qua cũng biết là nơi có nền kinh tế phát triển cao.

      Xe dừng ở trước tòa nhà to lớn, nhìn tên của tòa nhà này, biết, đó là địa điểm làm việc khác của Mạc Lãnh Tiêu.

      ngồi yên ở ghế sau xe, nhìn tòa nhà trước mắt, nhìn cửa, mắt dám chớp cái, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy .

      Ở khu vực buôn bán trung tâm, người qua lại rất nhiều, vẫn nhìn thấy bóng dáng của .

      Ngồi ở trong xe, lo lắng nhìn về nơi xa. Nhiệt độ trong lòng lạnh chút xíu, cổ họng giống như ngậm ô mai, muốn ói mà ra, muốn nuốt mà trôi.

      Thời gian trôi qua từng phút từng giây, người muốn gặp kia, từ đầu đến cuối xuất .

      Dịch Hàn ngồi yên ở ghế lái, nhúc nhích nhíu lông mày, chờ đợi cùng . Khuôn mặt tuấn mĩ kia, giống như pho tượng điêu khắc, chút nét mặt nào.

      đôi mắt đẹp trong sáng ngừng lưu chuyển, mong đợi người xuất , bị thứ nhớ nhung kia ăn mòn, trong lòng có chút chua xót.

      gặp lần, cảm thấy khó chịu, bởi vì muốn biết có khỏe .

      Hít hít lỗ mũi, cắn môi, ngơ ngác ngồi ở ghế sau cầu nguyện, mau mau nhìn thấy !

      " ăn cơm trước ." Đột nhiên, truyền đến thanh lạnh lẽo.

      hơi sững sờ, hít mũi cái, giọng : "Có thể, đợi thêm lát ? Đợi lát nữa ăn, tôi đói bụng."

      Tất cả tài sản lớn và công ty, đều đến rồi, tại sao có thể cứ rời khỏi như vậy? gặp được , ăn cái gì cũng vào.

      Dịch Hàn lên tiếng, chỉ là tầm mắt nhìn sang chỗ khác, luôn luôn thích quản những việc của người khác.

      Nếu phải thiếu gia bảo ở lại bên người , quan tâm , ăn cơm hay , có ngủ hay , đều liên quan đến .

      Chỉ là, "Chăm sóc" trong suốt năm này, cảm giác như biến thành thói quen?

      Tựa người vào ghế sau lưn, Thanh Thần vẫn nhìn chằm chằm cửa như cũ.

      Đột nhiên, bóng dáng to lớn cao ngạo ở xa xa, liền hấp dẫn ánh mắt của . cắn môi, ánh mắt vì vậy mà dừng lại.

      Mới hai ngày gặp, làm sao, cảm thấy giống như là gặp cực kỳ lâu?

      Khuôn mặt kia khiến cho mê muội, vẫn đẹp trai vô cùng như cũ. Khí chất ưu nhã cao quý kia, cho dù tỏ ra hờ hững, cũng hoàn mỹ ai bằng.

      Ánh mắt của theo di chuyển mà lưu động, tay nhịn được đưa về phía bên cạnh cửa xe. . . . . .

      Vừa lúc đó, bóng dáng cao lớn kia, đột nhiên xoay người lại.

      Cùng lúc đó, bong dáng xinh đẹp màu xanh dương cũng rơi vào tầm mắt của .

      Trái tim, khẽ đau.

      Nhìn người con được Mạc Lãnh Tiêu giang tay ôm vào lòng, mặt kia đầy hạnh phúc, làm đau nhói trái tim Thanh Thầ, mà giữa hai lông mày người đàn ông trong nháy mắt nhuộm đầy dịu dàng và thương tiếc, càng thêm đả thương mắt .

      Dịu dàng như vậy, thương tiếc như vậy, sủng ái như vậy, cứ hấp dẫn ánh mắt Thanh Thần như vậy.

      Tay bé, nắm lại chặt, trái tim, ngừng co rút đau đớn.

      Đối với mình, Mạc Lãnh Tiêu chưa từng toát ra vẻ mặt say lòng người như vậy, vẻ mặt kia, khiến cho có chút ghen tỵ.

      biết, người đàn ông, nếu có tình nồng đậm, thể nào thể nhu tình như vậy.

      "Trời lạnh như thế, làm sao em cứ như vậy chạy ra ngoài? Thân thể vừa mới khỏe, phải nên nghỉ ngơi nhiều sao?"

      Giọng từ tính, truyền vào lỗ tai Thanh Thầ, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Quen thuộc là giọng vững vàng, xa lạ là giọng dịu dàng.

      Người con ở trong lòng ngẩng mặt lên, đẹp như vậy, đẹp khiến cho người ta kiềm hãm được muốn thân mật: "Em lo lắng thương thế của , Sách , là người vội vàng, chú ý thân thể."
      "Vậy em phải ở lại bên cạnh , liền chắc chắn chú ý thân thể." Người đàn ông giọng đầu độc, dẫn đến người con trong ngực mắc cỡ mặt đỏ bừn: "Em, nhưng em. . . . . ."

      " có nhưng nhị gì hết. . . . . ."

      Dịch Hàn từ trong gương nhìn ánh mắt thất vọng, nước mắt kiều kia lưu chuyển ở trong mắt, chỉ lát nữa là rơi xuống.

      nhìn theo ánh mắt của , trong con ngươi xanh thẳm biết là cảm xúc loại nào: "Muốn đến sao?"

      hỏi, cho dù biết phù hợp.

      ", cần." Thanh Thần lắc đầu, giọng , cần, cần nhìn, nhìn cũng là vô ích!

      có giai nhan trong ngực, mình cần gì quấy rầy bọn họ. . . . . .

      Dịch Hàn chỉ lẳng lặng nhìn bên mặt của , trầm mặc. Ngồi xe lâu như vậy tới đây, chỉ vì nhìn màn để cho mình đau lòng, đáng giá ?

      "Chúng ta thôi." Quay đầu, Thanh Thần dám nhìn gương mặt tuấn tú khiến cho nhớ thương nữa: "Tôi đói rồi, muốn về."

      Nước mắt của , rơi vào gương mặt của , óng ánh trong suốt, làm cho long người đau.

      Dịch Hàn khởi động xe lùi lại, xe chạy ra khỏi chỗ đậu xe, lẫn vào trong dòng xe cộ, nước mắt của , ngừng rơi.

      nhàng nhắm mắt lại, bộ dáng khổ sở kia, làm cho người ta nhìn có mấy phần đành lòng.

      Vốn cho là, hỏi thăm về chuyện người con kia, nhưng suốt dọc đường , cũng cực kỳ yên tĩnh, Dịch Hàn giật giật lông mày, muốn gì, nhưng cuối cùng cũng được gì.

      Trong đầu, là mỗi lần chung đụng với , bên tai, là giọng mê hoặc lòng người của .

      năm này, từng ly từng tý với , vậy mà phai nhạt chút nào trong cuộc sống của .

      Chỉ là, hôm nay tỉnh mộng, vẫn chưa vẽ xong, coi như bỏ được, cũng thể dừng lại bút trong tay.

      Lãnh, em từng với , em thích cây cát cánh là bởi vì: truyền thuyết, hoa cây cát cánh nở biểu tượng cho hạnh phúc lần nữa phủ xuống. Chúng ta có thể nắm được hạnh phúc.

      Lãnh, ra biết.

      Truyền thuyết, hoa cây cát cánh nở đại biểu hạnh phúc lần nữa phủ xuống. Nhưng có người có thể bắt được hạnh phúc, có người lại nhất định có duyên với nó, bắt được nó, cũng giữ được hoa.

      ra , hoa cây cát cánh có hai tầng hàm nghĩa: loại là tình vĩnh hằng, mà loại là —— tình vô vọng.

      Tình vĩnh hằng, cũng như thâm tình đối với ấy, tình vô vọng, cũng như em cố chấp níu kéo đối với .

      Mặc kệ thế nào, em đều đem này phần tính vô vọng này coi trọng ở bên trong lòng của mình, mặc dù, nó còn chưa nở hoa, cũng qua thời kỳ nở hoa.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      84. Tin vui hay tin dữ

      Trong khoảng thời gian này, vùi đầu vào bài vở và bài tập nâng cao ở trường học, cũng dành nhiều thời gian cho bạn bè hơn.

      Nhưng mà bí mật trong lòng , chưa bao giờ với bất kỳ ai.

      Ngay lúc đó, chiếc xe cao cấp, đỗ ngay cạnh , cửa kính hạ xuống. Khuôn mặt đáng của Tiết Khả Nhân xuất ngay trước mắt.

      "Thanh Thần, lên xe, lên xe"

      Mím môi cười, từ chối, tài xế giúp mở cửa xe.

      Ngồi xuống bên cạnh Tiết Khả Nhân, Thanh Thần trừng mắt nhìn: "Cậu tìm mình, có chuyện gì sao?"

      "Cũng phải chỉ có họ mới có xe." Tiết Khả Nhân liếc cái: "Về sau, mình tới trường đón cậu, nếu cậu ở chỗ ta thoải mái, cứ đến nhà mình, nếu thích, có thể thuê phòng ở bên ngoài.!"

      Lúc này nhìn Thanh Thần có chút biến hóa, phải biết, người khác có thể biết, nhưng Tiết Khả Nhân sao lại biết, tuy rằng ấy cố gắng mỉm cười, nhưng ấy lại hề vui vẻ.

      Mỗi khi Thanh Thần cầm bút vẽ lên dường như đều nhớ đến người, lại ngẩn người ra. Ngồi xuống cũng mất hai ngày.

      Ngày hôm qua, bởi vì tò mò, Tiết Khả Nhân nhìn vào bức tranh của ấy.......

      Vừa nhìn thấy, suýt chút nữa bị dọa chết.

      tập tranh dày như vậy, chỉ vẽ người duy nhất, tuấn mỹ như vậy, lạnh lùng như vậy, nhận ra, người đó chính là Mạc Lãnh Tiêu.

      Tuy rằng Thanh Thần chuyện gì cũng , nhưng biết, trong lòng ấy, lúc nào cũng tràn đầy hình bóng của người đàn ông kia.

      " cần, cần phiền như vậy." Thanh Thần mỉm cười cự tuyệt, trong lòng lại đầy cảm động: 'Tớ rất thích chỗ ở tại, cần thiết phải tìm phiền toái."

      "Phiền toán, làm sao lại phiền toái chứ! Chỉ cần cậu vui vẻ, hề phiền toái."

      Còn kịp mở miệng, Thanh Thần bỗng cảm thấy trong ngực tràn lên cảm giác buồn nôn, vội vàng che miệng lại: "Dừng, dừng xe...."

      "Thanh Thần, cậu sao thế?" Tiết Khả Nhân vỗ vào lưng , giúp có thể thở.

      Ngẩng lên khuôn mặt tái nhợt, Thanh Thần khẽ lắc đầu: " có gì, ra mấy ngày nay có chút thoải mái.... Có thể là bị cảm."

      Tiết Khả Nhân mở to hai mắt, bị dọa ít: "Tớ này, Thanh Thần.... Cậu, cậu phải là có thai chứ?"

      "... ...."Thanh Thần ngây ngẩn cả người, mang thai? Mang thai! !

      Nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của , Tiết Khả Nhân phân minh liền kéo Thanh Thần lên xe: "Chú Trương, mau lái xe... bệnh viện!"

      ______________________phân cách tuyến của nàng mèo_____________________

      Đứng hành lang dài của bệnh viện, Tiết Khả Nhân lo lắng chờ đợi.

      Ánh nắng bên ngoài chiếu rọi qua cửa sổ thủy tinh của hai bên hành lang, tạo thànhtrên sàn nhà chiếc bóng to.

      Thanh Thần cầm giấy chẩn đoán, lông mày nhíu lại, ra khỏi phòng phụ sản.

      "Thế nào, thế nào, chẩn đoán thế nào, bác sĩ gì?" Vừa thấy ra, Tiết Khả Nhân do chờ lâu sớm đứng ngồi yên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến.

      Mặt trắng bệch tia huyết sắc, Thanh Thần cắn môi gật đầu: "Ừ, bác sĩ , tớ mang thai hơn hai tháng."

      "Cái gì? Cậu ....." mang thai. Trời ơi!

      Như nghe thấy tiếng hét của Tiết Khả Nhân, Thanh Thần nhìn chằm chằm vào chiếc bóng u khung cửa sổ, con ngươi trong suốt mảnh ảm đạm.

      "Thanh Thần, cậu đừng vội, đừng nóng vội, mình thấy như vậy .... ...... xóa bỏ đứa bé này, bây giờ có ai biết....." Trái với bình tĩnh của Thanh Thần, cảm thấy sốt ruột.

      Nâng mi mắt lên, Thanh Thần dịu dàng mở miệng: "Khả Nhân, tớ muốn về nhà."

      Lời bình tĩnh như vậy, chính là điều lóe ra trong ánh mắt kia, biết làm sao hết.

      mang thai, mang thai con của Mạc Lãnh Tiêu. Sinh mệnh kia, ở trong chính bụng , gần ba tháng.

      Nhưng , vì sao lại hề vui mừng?

      Gần ba tháng, cách khác, chính là đêm ấy uống rượu, mang thai con của .

      Nhớ lại khi ở núi, tuyết hết lăn lại nhảy xuống, còn cùng .... nghĩ tới, đứa bé lại hề có việc gì.

      Sinh mạng bé kia, lại có thể kiên cường như vậy sao?

      Nhưng vì sao.... Bác sĩ lại với , thân thể tại của , căn bản thích hợp để sinh đứa bé.... .....Nếu cố ý sinh ra, có khả năng mất mạng.

      Thân thể của quá yếu, thích hợp để mang thai.

      Cứ lo lắng như vậy, nhíu chặt mi lại, biết, chính mình nên làm gì mới là tốt?

      Ngồi xe, mới mở điện thoại, nhìn ghi lại số điện thoại trong tin nhắn.

      Khi biết mình mang thai hiểu sao trong lòng tràn đầy vui sướng, cách nào tưởng tượng ra niềm vui đó.

      Nếu như biết, ...... có hay cũng giống mình?

      Tay khẽ di chuyển, màn hình di động dừng lại ở cái tên Lãnh, Thanh Thần cúi đầu thấp xuống, môi tái nhợt giật giật, do dự lúc lâu, cuối cùng lại để điện thoại vào trong túi.

      Đè xuống phiền muộn trong lòng, Thanh Thần chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ. cho biết, còn cần thiết sao?

      Hà cớ gì lại quấy rầy cuộc sống của , có lẽ của tại, sớm quên còn có người tên Thanh Thần.

      cần gì phải tự làm mất mặt mình?

      nhàng nhắm mắt lại, Thanh Thần nở nụ cười, kỳ chỉ cần có người cảm thấy niềm vui này cũng là rất tốt rồi.

      Có lẽ có đứa bé này, chính mình còn cảm thấy tịch mịch nữa.

      Huống chi, đứa bé này, là của , của bọn họ.

      Tay bất giác sờ lên nơi bụng bằng phẳng, ở nơi đó, có đứa bé của bọn họ, khóe môi khẽ cong lên, Thanh Thần bỗng muốn hạnh phúc muốn kêu to.

      Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngừng biến hóa kia, Tiết Khả Nhân nóng nảy, nhìn bộ dạng tại của Thanh Thần, có thể hiểu, ấy bao giờ bỏ đứa bé này.

      "Thanh Thần, Thanh Thần....Cậu, muốn bỏ đứa bé này sao?" Kéo tay , Tiết Khả Năng cũng biết làm gì vào lúc này.

      Mở mắt ra, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiết Khả Nhân, Thanh Thần hơi giật mình: "Khả Nhân, cậu....."

      ấy muốn làm hại con của sao?

      ......Vì sao? Vì sao lại muốn hại con ?

      "Thanh Thần, cậu cần phải biết...... Cậu, mới mười tám tuổi, vẫn còn là đứa trẻ. Cậu còn học, thành tích của cậu lại tốt như vậy, chẳng lẽ cậu muốn học nữa sao? Cậu tại còn ở trọ, bản thân lại yếu đuối như thế, ai giúp đỡ cậu chứ?"
      Last edited by a moderator: 20/11/15

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 85. Phá bỏ đứa bé

      "Hơn nữa, nếu cậu cố ý sinh ra đứa bé, cậu có nghĩ đến tương lai của nó hay ?" Tiết Khả Nhân nhíu chặt mày lại: "Đứa bé sinh ra có cha, nó.... sau , tại, cậu muốn làm gì để nuôi sống chính cậu và đứa bé đây?"

      "Hay là , cậu nghĩ... cho Mạc Lãnh Tiêu?" nếu mà như vậy, nếu người đàn ông kia chịu trách nhiệm, vậy tốt, nhưng nếu nhận sao?

      "Khả Nhân" Lên tiếng cắt đứt câu hỏi đầy lo lắng của ấy, trong mắt Thanh Thần có nhiều gợn sóng: "Mình biết, cậu tốt với mình. Mình đồng ý với cậu, mình suy nghĩ tốt, được ? Đừng lo lắng cho mình..."

      "Nhưng...."Còn muốn thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy kiên trì trong mắt , Tiết Khả Nhân nữa. biết ấy, tính cách Thanh Thần dù dịu dàng, nhưng nếu ấy quyết định chuyện gì, dù ai đó có như thế nào, cũng thay đổi.

      Thở dài, Tiết Khả Nhân nắm tay : "Mặc kệ như thế nào, mình đều luôn ở bên cậu"

      Cho dù ấy muốn sinh đứa bé này ra, Tiết Khả Nhân chính là mẹ nuôi của đứa bé rồi.

      "Khả Nhân, cảm ơn cậu." Mỉm cười, Thanh Thần cảm kích nhìn ấy.

      ________________đường phân cách của nàng mèo___________________________

      người, ở nơi xa lạ, sau khi biết được mình mang thai, Thanh Thần bỗng cảm thấy mình có chút khẩn trương.

      Nghỉ học, Thanh Thần đến bệnh viện, cục cưng mới được ba tháng, thân thể vẫn chưa có dấu hiệu gì, nhưng dường như có thể cảm nhận tồn tại của đứa bé.

      Kiểm tra xong, bác sỹ nhìn lo lắng: "Mộ tiểu thư, chúng tôi đề nghị, nên bỏ đứa bé trong bụng."

      Lòng run rẩy: "Cái gì?" Thanh cũng trở nên run run, có hơi ra lời.

      "Mộ tiểu thư, thân thể quá yếu, chúng tôi đề nghị phá bỏ đứa bé này, nếu vẫn muốn sinh ra đứa bé, thân thể rất có thể bị suy yếu theo."

      Thanh Thần ngẩng đầu thể tin, con ngươi trong mắt sáng ngời khẽ di chuyển.

      được, thể, thể phá bỏ đứa bé này. Đứa bé này là người thân duy nhất của , trụ cột duy nhất, làm sao có thể phá bỏ nó?

      Ông trời ơi, vì sao lại có
      thể tàn nhẫn như vậy, vì sao đứa bé còn chưa được sinh ra, muốn cướp đoạt quyền sống của nó?
      được… Huống chi, đứa bé này, là của và Mạc Lãnh Tiêu, là mối liên hệ duy nhất của bọn họ, , nhưng nhất định thể cùng chỗ, tại, ngay cả khi muốn đem theo cốt nhục của lặng lẽ ra , cũng thể ư?
      ngừng lắc đầu, tin, tin bác sĩ lại có thể đưa ra quyết định tàn nhẫn như vậy.
      , thể, tôi phá bỏ đứa bé này, tôi muốn đứa bé này.” cầm tay bác sĩ, cầu xin: “Mặc kệ có nguy hiểm thế nào, tôi phải sinh đứa bé này.”
      Bác sĩ chỉ nhìn lắc đầu: “Mộ tiểu thư, mang thai, nên ở bệnh viện tĩnh dưỡng, chúng tôi sợ rằng có điều gì ngoài ý muốn, ba ngày trước đến kiểm tra sức khỏe, tôi với , có dấu hiệu sinh non, lần này…”
      “Tôi van cầu bác sĩ, tôi muốn bỏ đứa bé này. Tôi rất cẩn thận, … Tôi, tôi thể ở trong bệnh viện được.” trong lòng Thanh Thần còn có tia mong đợi, ánh mắt chân thành động lòng nhìn thẳng vào bác sĩ.
      , là cha của đứa bé?” Nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng bỗng nhiên vào phòng, đứng sau Thanh Thần, bác sĩ liền đặt toàn bộ chú ý lên ta: “Khuyên nhủ vợ , thân thể ấy, căn bản thể mang thai.”
      Xoay người, con mắt nhìn vào người đàn ông mắt xanh lặng im, Thanh Thần phản xạ có điều kiện giống như ngồi bỗng bật dậy: “……. sao lại ở đây?”
      Khuôn mặt bất động của còn tia huyết sắc, lông mày Dịch Hàn nhíu lại: “Lái xe xin nghỉ, tôi đón tan học.”
      Thân mình lảo đảo lùi về sau, hai tay Thanh Thần chống lên mặt bàn phía sau, môi run nhè tái nhợt: “, nghe thấy, có phải ?”
      Trầm mặc gật đầu, Dịch Hàn cũng phủ nhận.
      Từ giường cố gắng đứng lên, muốn đứng nhưng đứng được. “Dịch Hàn….” Trong mắt, nước mắt ngừng tràn ra, Thanh Thần rụt rè mở miệng, trong giọng tràn đầy khẩn cầu: “Đồng ý với tôi, đừng đem chuyện vừa nghe được, cho….người khác…”
      Lạnh lùng nhìn , mặt tia biểu tình, đáp ứng, cũng cự tuyệt.
      “Xem như tôi cầu xin .” Nhìn cầu xin, nước mắt cứu như vậy rơi xuống: “ yên tâm, tôi, tôi chỉ là cần đứa bé, chỉ như thế thôi. Tôi, tôi quấy rầy ấy, cũng cho ấy biết…. Giúp tôi, được ?”
      Thân hình cao lớn, đến gần , lôi kéo cánh tay , Dịch Hàn đưa đến phòng bệnh: “Bác sĩ , hy vọng phá bỏ đứa bé.”
      lắc đầu, ngồi giường bệnh khóc: “Dịch Hàn, tôi có thể, tôi có thể. Chỉ cần cho ấy biết, đừng cho ấy biết…. Van xin , giúp tôi giữ bí mật được ?”
      Nhìn bộ dạng khóc như mưa của hèn mọn như vậy, đôi mắt màu xanh tối sẫm lại, lâu sau, gật đầu: “Được.”
      Mỗi ngày Dịch Hàn đều đến giúp đỡ , nhìn ăn cơm, nhìn vì đứa bé kia, ngừng ăn cái gì đó, ngừng cầu xin.
      Lần đầu đạm mạc hiểu trái tim, mảnh run rẩy như vậy.
      Thanh Thần ở trong bệnh viện suốt ngày, mới trở lại biệt thự.
      Mỗi ngày, đều buộc mình phải ăn nhiều thứ gì đó, nhưng mỗi lần ăn xong, đều nôn ra.
      Dịch Hàn thay mời bác sĩ tư nhân đến, bác sĩ trước khi mang thai, thân thể thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, lại thiếu máu, tụt huyết áp, huyết thấp, bây giờ, thân thể điều trị tốt, còn có con, như vậy mà bồi bổ, chỉ làm thân thể bị tổn thương.
      Mặc kệ thầy thuốc khuyên thế nào, Thanh Thần đều muốn giữ lại đứa bé.
      Cảm xúc càng ngày càng dâng cao, ngày càng sợ hãi mất đứa bé, thậm chí cảm thấy nếu có đứa bé, điên mất.
      Vào buổi sáng mỗi ngày, Thanh Thần bị tra tấn đến chết sống lại, nhiều lần yếu ớt đứng cũng đứng được, căn bản có sức lại.
      Có đôi khi mình nằm chiếc giường trống rỗng, so với thời điểm trước luôn cảm thấy đơn, vừa hợp, trừ bỏ Tiết Khả Nhân, cũng chỉ có Dịch Hàn lạnh lùng ít .
      Muốn gặp người, cho dù ở trong mơ, cũng ít xuất .
      Chỉ là thể khóc, đây chính là lựa chọn của , là chính chọn con đường này để , yên lặng thương, chờ trong vô vọng, ai ép , cũng thể oán bất cứ ai.
      “Cục cưng, chúng ta phải kiên cường…. hơn ba tháng rồi, rất nhanh, là con có thể…” khẽ vuốt phần bằng phẳng, khẽ dịu dàng.
      nằm ở giường, đến trường, vẽ tranh, ngay cả Piano, cũng chơ, dám lộn xộn, trừ lúc vận động ngày thường, dám đâu cả, luôn nhốt mình ở trong phòng.
      Bởi vì sợ, làm loạn, làm tổn hại đến đứa bé.
      Dịch Hàn đứng ở cạnh cửa, nhìn bộ cẩn thận, hơi nhíu mi: “Ăn cơm.” Lạnh giọng mở miệng, đưa đồ ăn cho .
      Last edited by a moderator: 12/11/15

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      86. Là ấy sao?

      Thân thể gầy yếu như thế, làm sao có thể mang thai chứ?

      Thanh Thần lẳng lặng ăn cơm, con đứng im lặng bên cạnh.

      "Dịch Hàn, cảm ơn ." Khẽ ngẩng đầu lên, khẽ .

      Đối với tất cả những việc làm cho , sớm vượt qua cả những gì Mạc Lãnh Tiêu giao phó, nhưng chính ngoài lời cảm ơn, cũng chỉ có thể như vậy.

      Dịch Hàn vẫn lời nào, chỉ đứng bên cạnh , đến khi xác định ăn no mới xoay người rời : " Vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút."
      ___________________đường phân cách của nàng mèo___________________

      Ban đêm, Thanh Thần ngồi sô pha trong phòng khách, lẳng lặng ngây ngốc nhìn tivi mở.

      Mỗi khi màn đêm buông xuống, trong lòng lại trở nên vô cùng sợ hãi.

      Nhìn phòng khách được trang hoàng xa hoa và phong cách, khẽ nhíu mày, nơi này sao lại xa hoa như thế, lại nhàn hạ như thế, tất cả đều làm cho thể cảm thấy tức giận, càng làm cho cảm nhận được hơi ấm gia đình.

      Mọi chuyện dường như biến hóa rất kỳ ảo. Hoàn hảo, tại có cục cưng, còn đơn nữa.

      Liên tục đến trường học, cuộc sống cũng mất trọng tâm, đối với những hoài niệm về càng ngày càng trở nên ràng.

      Nằm ở sô pha, Thanh Thần nghĩ nghĩ lại, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ....

      Mười giờ, bóng người cao mặc tây trang màu đen vào màn đêm. Mạc Lãnh Tiêu đứng trước cổng biệt thự trầm mặc, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy lạnh lùng, cao thâm khó lường như thế.

      Dịch Hàn nhìn dáng người cao ráo của , lạnh lùng lên tiếng: "Thiếu gia"

      Đây là lần đầu tiên Mạc Lãnh Tiêu xuất tại biệt thự này.

      Mạc Lãnh Tiêu xoay người, liếc Dịch Hàn cái, ánh mắt sâu nhìn: " ấy đâu?"

      "Tiểu thư, ngủ" Dịch Hàn trả lời, cần hỏi, cũng trong miệng , ấy là ai.

      Chân bước dài về trước, Mạc Lãnh Tiêu gì thêm, chính là bước về phía biệt thự phía trước.

      "Thiếu gia" Dịch Hàn đứng ở chỗ cũ, theo dõi bóng lưng mờ ảo của : "Thân thể ấy rất yếu".

      Bước chân đột nhiên sững lại, quay người lại, chỉ lạnh lùng mở miệng: "Cậu, quan tâm ấy?"

      "... ...." Mi dài khẽ rung, Dịch Hàn vẫn đứng nguyên chỗ cũ, trầm mặc.

      "Xem ra, tôi đánh giá thấp ấy." Môi mỏng khẽ nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú kia, có chút cứng ngắc: "Dịch Hàn, hai người thể đâu"

      Lạnh nhạt để lại câu, hoàn toàn nhìn lại người phía sau, Mạc Lãnh Tiêu lập tức đến phòng khách.
      từ từ đến trước sô pha trong phòng khách, ánh sáng từ tivi lóe ra lần lượt phản chiếu mặt Thanh Thần, làm cho trở nên vô cùng .

      cúi mặt xuống, bàn tay to xoa lên hai má trơn bóng của "Tiểu nha đầu, có nhớ tôi ?" nhàng mở miệng, trong mắt tràn đầy tà ác.

      chờ đáp lại, liền cúi mặt xuống, đặt nụ hôn lên má : "Nhìn ra, bản lĩnh của em cũng đơn giản ngay cả Dịch Hàn cũng động lòng."

      Trong đôi mắt sâu, lên tia tức giận, mà trong lúc ngủ, Thanh Thần phát ra, mà ngay cả chính , cũng chú ý đến.

      "Còn em? Sớm tối ở chung, có phải là cũng động lòng với ?" Giọng của tràn đầy bất mãn, vậy nên từ nụ hôn khẽ bỗng trở nên cuồng nhiệt, trở nên vội vàng.

      Hôn cuồng nhiệt, lấy hết toàn bộ môi .

      Giữa lúc mịt mù, Thanh Thần chỉ cảm thấy hơi khó thở, khẽ kêu tiếng, rồi mở mắt to. Lý trí còn chưa quay trở lại, tất cả những gì trước mắt, làm cho thể phân biệt được đâu là đâu là mơ.....

      Cánh môi còn chưa mở ra, lưỡi trượt vào, tiếp tục tham lam quấn lấy lưỡi .
      Giữa lúc mông lung như thế, Thanh Thần muốn đẩy ra, nhưng sức lực của rất lớn. làm cho cảm thấy sợ hãi, cánh tay kiên cường đem giữ chặt trong ngực của , đặt ở sô pha.

      Lưỡi của quét qua toàn bộ răng của , chiếm hết hương ngọt của , mắt khẽ mở, đôi mắt mê loạn.

      Hơi thở nóng rực người truyền đến làm cho tự chủ được, khẽ run lên, tim cũng đập loạn.

      Ông trời ơi, đây là mơ sao?

      giống như thấy ở đây, chỉ vậy, còn hôn .

      Đây, nhất định là mơ.

      Bởi vì đến.

      Nhất định là do nghĩ về quá nhiều, mới có thể trong mơ cũng thấy .
      , có rất nhiều điều muốn với .

      muốn cho biết, mang thai, đứa bé là của bọn họ.

      Nhưng , dám mở miệng, dám.

      Quần áo của rơi xuống, nghe thấy tiếng váy của cởi ra, nằm người , môi dừng ở vành tay , thanh nóng rực, giọng khàn khàn.... Nhiệt độ nóng bức, làm cho cần cổ cảm thấy tê dại.

      "Em nhớ tôi" Thanh khàn khàn giống như chịu khoan nhượng, lòng khẽ run lên, thanh dịu dàng này, làm cho đau lòng, giọng dịu dàng này, làm cho thể kháng cự.
      Last edited by a moderator: 20/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      087: Làm sao quan trọng

      Váy cuốn ở bên hông, áo cũng tuột khỏi vai. Thanh Thần chỉ lẳng lặng nhìn có chút mê ly, môi của chạm vào nhau dây dưa, cảm nhận được mùi vị của rượu.

      uống rượu.

      Cho nên mới giọng của với dịu dàng như vậy khi chuyện với mình.

      Tay rời khỏi người , Thanh Thần tự hỏi, biết là ai sao?

      Áo vừa rơi xuống, môi di chuyển cổ từ từ xuống, tấc cũng buông tha.

      Thân mình run rẩy mãnh liệt, cầm cổ tay càng thêm nặng, xoay người cái, ngã xuống ghế sô pha, ngồi người . tại biết là ai sao?

      "Tiểu Nhược, tiểu Nhược..."

      say, xem thành ấy, , là nhận nhầm người? muốn minh bạch như vậy, cũng muốn trở thành thế thân.

      Bởi vì tại, trong bụng đứa bé, cho dù là vì , cũng thể lại hạ mình như thế....

      Tay bất giác bắt đầu kháng cự, có chút hoảng, có chút rối loạn!

      Giọt nước mắt rơi xuống, dùng sức nâng bả vai lên, giãy dụa của , kháng cự của , đều làm cho muốn chinh phục, muốn chiếm giữ.

      Phản ứng của , như là bị đoán trước, cánh tay ôm chặt, Mạc Lãnh Tiêu đặt lên sô pha tơ tằm, người nằm úp lên.

      Xem ra đối xử với và người kia khác nhau, ngay cả chỗ ở, cũng đặc biệt để ý.

      Vừa lúc đó, Thanh Thần bỗng nhiên ngẩng đầu lên, có cảm giác bị người khác nhìn làm cho cả người run lên.

      Mở mắt ra, nhìn giữa phòng khách là bóng dáng xinh đẹp lẳng lặng đứng đó, ý thức Thanh Thần rốt cuộc cũng quay về: "A.... ..."

      Giữa phòng khách là nữ nhân môi mím lại, khuôn mặt nhắn, có nước mắt, cả người giống như bị màn hoạt sắc sinh hương trước mắt lúc trước làm cho sợ choáng váng.

      quay đầu, hề bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt nhưng xinh đẹp kia, ánh mắt thẳng tắp nhìn bọn chằm chằm, trong ánh mắt chỉ có đau thương.

      Thanh Thần cảm thấy thân thể cứng ngắc, cũng có thể cảm nhận hơi thở trở nên dồn dập, đều là vì ánh mắt của người kia.

      Thân mình, hơi run run, ngẩng đầu lên nhìn mặt , khóe miệng nhợt nhạt lay động.

      Vẻ mặt kia. lo lắng như vậy, đành như vậy....

      Vì sao trong mắt chưa bao giờ xuất nửa phần nhu tình với thương tiếc đối với , chỉ có xuất cùng ảo não.

      Thanh Thần tựa vào lồng ngực , trái tim lại thấy đau. Có thể xuất tại phòng này, là ấy....

      biết, kia là Tiểu Nhược, lúc trước Mạc Lãnh Tiêu uống say cũng gọi tiểu Nhược.

      Bạch Tử Nhược, biết, tên của ấy rất đẹp, người cũng rất đẹp.

      ấy xinh đẹp như vậy, dường như chỉ liếc mắt cái, có thể khiến cho mọi người đều chú ý đến ấy.

      Ánh mắt có độ ấm, dừng khuôn mặt gầy yếu của , mắt bỗng mở to: "Sao đến đây, em trở về như thế nào."

      "..." Trong mắt Thanh Thần mang theo hoang mang, muốn hỏi, tại sao lại đến, nhưng khi ra lại thành: " là...."

      " ra ngoài." Tiếng lạnh lùng, bất cứ ai cũng thể nhìn được thâm ý lên trong mắt .

      Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng mặc quần áo vào, nhìn : "Chờ tôi trở lại."

      Mạc Lãnh Tiêu mặt lạnh lùng, cũng theo.

      Thanh Thần đứng ở bên, nhìn hai người, vốn còn muốn lại, bước chân lại thể bước .

      Chậm rãi mặc quần áo, Thanh Thần mím chặt môi, trong mắt chứa đầy chua xót.

      hồi lâu chuyện, chỉ mặc quần áo tử tế bước ra khỏi phòng khách.

      Bên ngoài ban công phòng khách, áo xanh lẳng lặng ngồi ghế: " ấy, là vị hôn thê của sao?"

      " ấy, rất đẹp, thích ấy? Có phải ?" Người con áo xanh bình tĩnh hỏi, muốn biết, người con xinh đẹp như thế, ở trong lòng , có phải hay rất quan trọng.

      Mạc Lãnh Tiêu nhìn chằm chằm , khuôn mặt tuấn tú có chút căng thẳng: " cảm thấy, tôi nên thích ấy sao?"

      Đối mặt với bé kia, cho dù lời có lạnh lùng thế nào, cũng thể che dấu được dịu dàng tràn .

      "Năm nay cũng ba mươi mốt, nên tìm người trong lòng rồi kết hôn . Bằng .... bác trai bác nôn nóng rồi."

      "Được" , nhìn ánh mắt chứa đầy lo lắng.

      Lông mi dài vểnh lên, môi mỏng cong lên thành đường đẹp mắt: "Nếu như cho là như thế, được. Tôi cưới ấy."

      Mi mắt run rẩy khép lại: "Chúc các người hạnh phúc"

      Giọng của ấy rất lạnh nhạt, lại che dấu được bi thương trong đó.

      "Bỏ chìa khóa xuống." Bỗng nhiên mở miệng.

      Người con áo lam ngẩn người ra, nhưng cũng ngoan ngoãn giao ra chiếc chìa khóa ra.

      "Tôi về trước." Đứng dậy, ấy nhìn từ biệt.

      Mạc Lãnh Tiêu đứng ở chỗ cũ, nhúc nhích: "Được"

      Nước mắt rơi xuống, dừng ở khuôn mắt ấy, ấy qua , chậm rãi hướng ra ngoài cửa.

      Mạc Lãnh Tiêu nhìn chăm chú ấy bước , đôi mắt lạnh lẽo khiến ai dám nhìn thẳng vào.

      "Về sau, đừng tới nơi này." lạnh lùng mở miệng, thanh kia, làm cho bước chân áo xanh nhanh hơn, gần như chạy ra cửa.

      Bỗng nhiên, giật giật, vậy, ấy .

      Do dự lúc lâu, Thanh Thần vẫn đến: ", tiễn ấy sao? trễ thế này, như ấy....rất nguy hiểm"

      Sắc mặt cứng đờ, chỉ đưa tay vuốt ve , trong mắt mảnh ảm đạm: " quan trọng"

      Ba chữ phía sau vừa ra khỏi miệng, giọng có chút cứng ngắc.

      quan trọng, quan trọng sao? Làm sao có thể quan trọng!

      Nhìn chiếc túi bàn, Thanh Thần thở dài: "Lãnh, túi của ấy....."

      "Mộ Thanh Thần, có ăn cơm ?"

      Đưa tay cầm lấy túi xách, Thanh Thần chút do dự, cất bước hướng ra phía ngoài.

      " đâu?" Tiếng Mạc Lãnh Tiêu chứa đầy mất hứng.

      "Tôi trả túi cho ấy, điện thoại và ví tiền của ấy đều ở trong túi, , tại sao có thể ra ngoài mà mang theo mấy thứ này chứ?"

      " ấy tìm thấy quay trở lại." con ngươi đen khẽ động, ánh mắt giống với giọng bình tĩnh của .

      Kỳ , cũng , ở lại. Vừa mở cửa, sắc mặt phút chốc thay đổi, Thanh Thần còn chưa kịp phản ứng, cúi người xuống, ôm người bị ngã mặt đất vào ngực.

      Sững sờ tại chỗ, Thanh Thần biết phải làm sao, thậm chí có chút ghen tỵ.

      Mạc Lãnh Tiêu sắc mặt tái mét, hối hận và có lỗi làm nét lần lượt thay đổi: "Thất thần cái gì, gọi điện Lâm Sách đến đây."

      cho cơ hội phản ứng, Mạc Lãnh Tiêu ôm Bạch Tử Nhược vào ngực, vội vã lên lầu hai, vào phòng của .

      Mạc Lãnh Tiêu vội vã rời , căn bản có để ý, có bóng hình đơn bạc ở cửa kia, mặt đầy nước mắt.

      Trái tim, bỗng cảm thấy rất đau. ra, nghĩ rằng quan tâm, nhưng vẫn là làm được.

      Trái tim, đau. Thanh Thần đứng tại chỗ, nở nụ cười chua xót.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :