1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng phúc hắc: Cô bé, chỉ cho yêu tôi! - Cô Nàng Mèo (99/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: Người đàn ông phúc hắc

      Triển Phong… xin lỗi!”. Nước mắt giọt lại giọt rơi xuống đất, hai vai Thanh Thần run rẩy ngửng, giọng còn chút hơi sức.


      ra căn bản cách nào giống như lời của chị Tô Họa, coi chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Coi như tình nguyện lừa mình dối người nhưng giấy luôn thể nào gói được lửa.

      Mẹ Triển Phong sai, bên cạnh ấy có rất nhiều tốt, làm sao gả cho ấy được, làm sao có thể?


      Cho dù biết vậy tại sao lại đau lòng như vậy, cũng rất khó chịu, rất muốn khóc to.


      Đắm chìm trong bi thương nên Thanh Thần hề chú ý tới bên kia đường chiếc ghế cao cấp trong xe ánh mắt lạnh lùng nhìn , chứa đầy đơn và lạnh giá.


      “Khóc đáng thương mà!” Người đàn ông trong chiếc xe sang trong cầm ly rượu đỏ trong tay khẽ , nhìn người đàn ông phúc hắc phía sau mà than thở: “Cậu chủ, cậu tàn nhẫn”.


      Ngón tay thon dài ưu nhã mà chống cằm, giọng nồng nặc mùi rượu của cất lên: “Tàn nhẫn?”


      Ánh mắt lạnh lùng nhìn cơ thể run rẩy xa trong bóng đêm, gương mặt người đàn ông đẹp trai tràn đầy xa cách, trò chơi khi nào kết thúc phải do quyết định.

      “Lái xe”

      “Dạ, cậu chủ”


      —— mèo —— tiểu —— mèo —— —— phân —— cắt —— tuyến ——


      "Chú a, a… Thanh Thần về rồi….”


      Vừa vào cửa Thanh Thần liền nghe thấy giọng vui mừng của Tô Họa, cũng nhìn thấy người nhà về phía .



      “Mộ Thanh Thần, con tới chỗ nào, con coi bây giờ mà mấy giờ rồi?”. Lý Tâm Mai tay kéo Thanh Thần mà trách móc.



      “…………” Thanh Thần chỉ cúi thấp đầu cũng lên tiếng.



      “Thanh Thần”. Mộ Hào phát Thanh Thần có chút thích hợp liền ân cần hỏi thăm: “Tại sao chuyện? Ở trường học có chuyện gì phải ?”


      Lắc đầu cái, Thanh Thần cố gắng ngăn cản nước mắt, cũng gì, dám ngẩng đầu. muốn cha, mẹ và chị Tô Họa nhìn thấy dáng vẻ tại của cũng muốn làm cho bọn họ lo lắng.



      “Thanh Thần”. Nắm tay của , Tô Họa chau mày lại: “Em làm sao vậy, tay thế nào lại lạnh như vậy?”



      Thanh Thần vẫn im lặng .


      “Thanh Thần, rốt cuộc chuyện gì? Có phải có người bắt nạt con ?” . Lý Tân Mai cũng sốt ruột, hôm nay Thanh Thần rất kì lạ, căn bản giống đứa con vui vẻ hoạt bát của bà.


      Liều mạng hít sâu cái, Thanh Thần lắc đầu liên tục: “Con sao… có chuyện gì.”



      “Vậy sao con nghe điện thoại?” Bọn họ như muốn đem điện thoại làm hỏng mất.


      “Đúng vậy, Triển Phong gọi cho con nhiều lần như vậy, cậu ấy lúc nãy ở trong này đợi con, vừa mới trở về rồi…” Lý Tân Mai nhìn con mình mà tức giận: “Con bé này sao biết suy nghĩ cho Triển Phong gì hết."


      Cơ thể bởi vì nghe tên Mạc Triển Phong liển mơ hồ, Thanh Thần căn môi gắng bình tĩnh trở lại: “ xin lỗi…”



      “Nhanh gọi điện thoại lại cho Triển Phong, câu ấy cũng chờ đợi sắp chết rồi”. Lý Tân Mai hối Thanh Thần: “Thanh Thần con phải trân trọng Triển Phong, người đàn ông tốt như vậy có người thứ hai đâu?”



      Nước mặt vì lời của Lý Tân Mai lần nữa tràn mi.



      nhàng lắc đầu cái, Thanh Thần cuối cùng mở miệng: “Mẹ….con và Triển Phong liên lạc với nhau nữa”

      “Có ý gì….cái gì mà liên lạc nữa…tại sao…..?” Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.



      “Ý con là con và ấy kết thúc rồi”. Lòng của Thanh Thần rất đau đớn.


      Chương 26: Chuyện tình trong mưa


      Sấm lóe lên đường màu trắng giống như thanh kiếm xẹt qua, sét phát ra tiếng nổ ù ù giống như tiếng trống giữa trung.


      Từng giọt mưa rơi tí tách, tiếng vang vừa xa vừa gần. Cơn mưa này rất lớn, thành phố Y Thành giống như bị bao phủ bởi lớp mây mưa, từng đám mây đen kịt lướt tới làm cho trời và đất tối đen, hợp lại làm .

      Thời tiết cuối thu có mưa rào và sấm chớp như vậy hiếm thấy, cơn mưa như vậy có thể kéo dài tới năm ngày năm đêm.


      Ngoài cửa sổ từng chiếc là vàng mùa thu rơi lả tả ở trong sân bị nước mưa làm cho ướt dẫm. Mưa cũng ngừng, nước mắt Thanh Thần cũng rơi ngừng.


      Mạc Triển Phong đứng bên ngoài năm ngày. Thanh Thần ngoài trong phòng lén lút rơi lệ, câu nào cũng làm chuyện gì cả.


      “Chuyện này rốt cuộc là thế nào a, người ngủ, nghỉ ngơi! người ăn cũng uống! Hai người ở đây muốn hành hạ ai hả?”


      Tô Họa tức giận dậm chân, ngừng tới lui bên Thanh Thần: “Em ra nhìn ấy chút sao? ấy ngang bướng như vậy, ai cũng khuyên được ấy rời …còn đứng như thế nữa cơ thể làm bằng sắt cũng chịu nổi đâu”.


      Hàm răng cắn môi dưới mạnh, lòng của Thanh Thần rất đau đớn, nước mắt theo ý muốn mà chảy ngừng.


      Đúng vậy, Mạc Triển Phong con người này là muốn tra tấn ai chứ… phải ràng rồi sao? Thanh Thần muốn gả cho , muốn gả cho …. thế giới này có nhiều còn tốt hơn ấy, tội tình gì mà ngược đãi bản thân như vậy.

      “Mộ Thanh Thần, cha mẹ Triển Phong phải rồi sao? Triển Phong ngang bướng như vậy, bọn họ cũng ngăn cản lễ cưới của các em, em còn chuyện gì từ bỏ được chứ?” Tô Họa vội tới mức muốn khóc: “Chuyện đó Triển Phong cũng biết rồi, ấy ngại cũng để ý, ấy còn kiên trì muốn cưới em, NH ấy em như vậy….em rốt cuộc còn chuyện gì hài lòng chứ?”

      Đối diện với câu hỏi của Tô Họa, Thanh Thần chỉ đơn mà rơi lệ…


      biết, biết bản thân sợ cái gì, cũng biết lo lắng điều gì, sợ, cũng rất rối loạn…



      “Cậu chủ…..Cậu chủ….”


      “Triển Phong…..”



      Trong sân, tiếng gọi dồn dập ầm ĩ hòa lẫn với tiếng mưa từng đợt truyền tới….



      Nhìn Mạc Triển Phong tiều tụy trong mưa, đôi tay bé của Thanh Thần nắm chặt màn cửa sổ, cơ thể run rẩy ngừng…


      ấy…. ấy té xỉu….



      “Mộ Thanh Thần, em có phải nhất định muốn ấy chết em mới biết trân trọng?” Tô Họa cả người nổi giận, hướng tới Thanh Thần đứng bên cửa sổ mà trách móc.


      “Tiểu thư Thanh Thần, cầu xin xuống xem cậu chủ chút thôi… " Quản gia nuôi Mạc Triển Phong từ hướng tới cửa sổ ở lầu hai mà hô to: “:Nếu chịu xuống…cậu chủ chắc muốn bệnh viện đâu.”


      Tim giống như bị thứ gì nó bóp nát, nhìn chằm chằm người đàn ông nằm dưới mưa nhúc nhích, Thanh Thần cuối cũng cũng xoay người cất bước chạy xuống lầu.


      Quỳ gối trong mưa nhìn khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Mạc Triển Phong, mặt Thanh Thần toàn là nước mắt.


      Đôi tay bé lau gò má lạnh lẽo của , giọng của trở nên khàn khàn: “Trước bệnh viện có được hay ?”


      Cơ thể quý như vàng như vậy, chỗ nào có thể chịu đựng được hành hạ!

      Bàn tay nâng khuôn mặt của Thanh Thần cũng mất hơi ấm thường ngày, đôi môi hé ra khó khăn, trong mắt Mạc Triển Phong đầy kiên quyết: “Mặc kệ người nào phản đối cũng ngăn cản được…quyết tâm cưới em!”

      Chương 27: Cầu hôn




      Mưa rơi lâu cuối cùng trời quang mây tạnh.


      Tan học, Thanh Thần ôm sách trước ngực theo đám người tới cổng trường.



      “Thanh Thần” cánh tay mảnh khảnh khoác qua vai Thanh Thần, khuôn mặt nhắn vô cùng rực rỡ của Tô Họa nhanh chóng chạy tới: “Chiều nay em có tiết…Hôm nay là sinh nhật của Triển Phong, các em chuẩn bị chỗ nào ăn mừng a?”


      Sau khi Tô Họa trở lại Y Thành liền tới trường Đại học của Thanh Thần đọc sách cùng , Thanh Thần đọc sách năm đầu, Tô Họa đọc sách dành cho năm tư.

      Lắc đầu cái, Thanh Thần thẳng thắn mà giao phó: “ Triển Phong… Chúng ta hãy gọi điện thoại cho ấy….”


      Từ khi Mạc Triển Phong ngất xỉu trong mưa nửa tháng nay, quan hệ của hai người họ cũng trở về như lúc trước. Mặc dù cha mẹ Mạc Triển Phong gì nhưng Thanh Thần luôn hiểu bọn họ đối vối ….vẫn hề thích.


      “Hắc, xem ra ấy luôn làm cho em vui vẻ”. Tô Họa vừa vừa cười, miệng vừa mở to thanh chữ O lớn: “ rất bất ngờ ….”


      Tâm trạng của tôi quả rất rất vui mừng.


      đường ở phía ngoài cổng trường, từng chiếc xe hào hoa nổi tiếng màu trắng xếp hàng từ đầu đường đến cuối đường, tám ngàn tám trăm tám mươi tám đóa hoa hồng cùng sâm banh ghép thành chữ “I LOVE YOU” ở giữa tuyến đường chính.

      Mạc Triển Phong mặc đồ tây màu trắng tay cầm bó hoa hồng đỏ, người đàn ông đứng trước xe Ferrari, gương mặt đẹp trai với ánh mắt dịu dàng có thể giết chết trái tim của vô số nữ sinh trong tức khắc.

      Chuẩn bị tỉ mỉ tất cả làm Thanh Thần ở sân trường mơ hồ, quyển sách tay tất cả rơi xuống mặt đất.



      Nhìn Mạc Triển Phong tới, tim của Thanh Thần nhảy bịch bịch ngừng, hô hấp cũng dần dần dồn dập.



      “Thanh Thần” Dừng lại trước mắt Thanh Thần, khóe miệng Mạc Triển Phong khẽ nhếch, trong mắt dịu dàng cần cũng biết: “Gả cho .”


      Quỳ gối xuống, chiếc hộp đựng nhẫn kim cương nằm trong bó hoa hồng được mở ra làm ánh sáng của nó tỏa ra nổi bật.


      Khuôn mặt nhắn đỏ lên, cơ thể Thanh Thần ngừng phát run. Mạc Triển Phong trước mắt quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ có chút chân , Mạc Triển Phong trước mắt quá mức thâm tình, thâm tình đến mức làm người ta thể từ chối.


      Thấy Thanh Thần sững sờ đứng tại chỗ, hai đầu mày của Mạc Triển Phong lộ vẻ bối rối: “Thanh Thần, tin tưởng . Sau này mỗi phút, mỗi giây đều ở bên cạnh em. để em bị bất cứ thương tổn gì, đời này kiếp này, Mạc Triển Phong làm cho em tràn đầy niềm vui, tràn đầy hạnh phúc….”

      Hơi nóng tràn ngập khóe mắt của Thanh Thần… có người con nào có thể thoát khỏi tình cảm nồng nàn như vậy, huống chi người đàn ông này là người trong lòng của a!

      “Gả cho ấy…gả cho ấy…gả cho ấy …”



      Mọi người xung quanh đều vỗ tay, bầu khí náo nhiệt.


      Trầm mặc lâu Thanh Thần rốt cuộc cũng vươn đôi tay ra, lo sợ làm nhận lấy bó hoa trong tay Mạc Triển Phong, khẽ gật đầu đồng ý…


      Đứng dậy ôm Thanh Thần vào trong ngực, Mạc Triển Phong hôn cái trán của : “Thanh Thần…”





      “A…….” tiếng kinh hô êm ái, Thanh Thần cả người bị Mạc Triển Phong bế lên.


      Đôi tay bé tự tin mà vòng chắc gáy của , người đàn ông như đứa trẻ vui mừng mà ôm xoay vòng vòng, trong mắt của Thanh Thần rốt cuộc cũng lên ý cười, miệng khẽ mở cũng mang theo hương vị ngọt ngào.


      Chuyện vui rồi cũng qua tin tưởng gả cho Mạc Triển Phong là người vợ hạnh phúc nhất!


      Chỉ là còn rất ngây thơ biết có ánh mắt màu đen lạnh lẽo của vùng bắc cực nhìn chằm chằm vào từng hành động của .

      Chương 28: Chủ nợ tìm tới cửa


      Dứng trước cổng trường, Mộ Thanh Thần vừa nhìn bài thi trong tay vừa chờ Tô Họa.


      “Mộ tiểu thư!”




      Bên tai bỗng giọng lạnh lùng vang lên làm Thanh Thần hề chuẩn bị mà sợ hết hồn.


      ….” Giương mắt nhìn cơ thể Thanh Thần giật mình trong nhất thời hơi thể cũng mất , muốn điều gì nhưng khóe miệng chợt đông cứng.

      Trước mắt người đàn ông cao lớn lạnh lẽo, phải là người lần trước gặp ở bệnh viện sao, người đàn ông tên Dịch Hàn?


      ta tại sao lại ở chỗ này chứ?



      Khuôn mắt nhắn dịu dàng trong nhất thời tỏa ra hơi lạnh, Thanh Thần mở miệng nhưng cố gắng cũng ra được câu nào.


      “Mộ tiểu thư, cậu chủ của tôi muốn gặp .” Giọng cứng ngắc mang chút tình cảm nào, gương mặt, ánh mắt lộ vẻ gì của Dịch Hàn nhìn thẳng Thanh Thần.

      “……..” tim bỗng nhảy lỡ nhịp cái!


      Cậu chủ?


      Cậu chủ trong miệng ta phải là người đàn ông lạnh lẽo muốn làm gì làm chứ?


      Trong đầu đột nhiên xuất gương mặt tuấn làm máu trong người Thanh Thần cũng ngừng chảy theo.

      – Mạc Lãnh Tiêu…muốn gặp ?


      Ánh mắt mùa thu nhìn về phía bên kia đường xa. Quả nhiên có chiếc xe hơi cao cấp màu đen đậu.


      ra bọn họ là vì mà đặc biệt tìm tới đây?


      phải muốn đòi nợ chứ?


      Khuôn mặt nhắn của Thanh Thần trắng bệch. Lá gan của cũng phải nhưng trong bầu khí áp bức của người đàn ông này, cũng rất lo sợ.


      Đề phòng nhìn Dịch Hàn đứng yên, gương mặt trong suốt chưa đầy nghi ngờ: “ ta…tìm tôi có chuyện gì ?”


      “Cậu chủ muốn gặp .” Người đàn ông đem lời lặp lại lần nữa.


      Cánh môi mấp máy, Thanh Thần đóng quyển sách lại về hướng chiếc xe hơi đậu kia.



      Mới vừa tới bên cạnh cửa xe liền mở ra.



      “Chuyện này… tìm tôi có chuyện gì ?”. dám nhìn người đàn ông trong xe, giọng Thanh Thần có chút run rẩy.



      để ý tới câu hỏi của , ánh mắt đen lạnh lẽo của người đàn ông quét qua gương mặt lo sợ của , người Mac Lãnh Tiêu có loại khí thế ngang tàng bao phủ: “Lên xe.”


      “………..” Lời của làm Thanh Thần theo thói quen lui về sau bước, ánh mắt xinh đẹp chứa đầy cảnh giác nhìn người đàn ông trong xe:” Tôi….. cần….”



      căn bản tính là quen biết, tại sao muốn ngồi vào xe của ?


      Thấy từ chối làm Mạc Lãnh Tiêu lộ ra ý cười mờ nhạt, ngón tay thon dài lấy bật lửa cầm trong tay mở ra, lại đóng lại, ngọn lửa lóe sáng, thứ tiếng động thanh thúy ấy làm Thanh Thần sợ đến khó thở.




      Người đàn ông này quá đáng sợ! câu nào cũng làm cho Thanh Thần quá mức run sợ.


      lần cuối cùng” Mắt đen lên lớp băng mỏng: “Lên xe”


      Giọng cho thương lượng làm cơ thể Thanh Thần lạnh lẽo. Muốn chạy trốn nhưng rốt cuộc cũng nhắm mắt mà lên xe.


      ..tìm tôi rốt cuộc là muốn làm gì?” gian rộng rãi, Thanh Thần chọn chỗ ngồi cách xa nhất, cơ thể luôn đề phòng giống hệt con nhím.


      Mạc Lãnh Tiêu gì ngón tay thon dài ưu nhã che ánh sáng mặt trời, ánh mắt đen lạnh lẽo chớp cũng chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn đầy sợ lãi của .


      khí trầm lặng làm hơi thở của Thanh Thần hơi dồn dập, đôi tay bé nắm chặt vạt áo của mình: “ phải tôi cần đền tiền mà.”



      Trong tiếng mang theo tố cáo. Người đàn ông này phải muốn lật lọng chứ?


      Khóe miệng tà mị khẽ nhếch, tiếng lạnh như nước đá của Mạc Lãnh Tiêu vang lên: “Tôi có qua sao?”


      Chương 29: lật lọng phản bội lời


      Lời của Mạc Lãnh Tiêu làm cơ thể Thanh Thần chợt ngơ ngẩn.

      Ở trong bệnh viện ràng có chuyện đền tiền nhắc lại nữa, hôm nay lại : “Tôi nhớ ”, biểu này là có ý gì?


      Chẳng lẽ muốn lật lọng phản bội lời sao?


      Con ngươi màu đen chớp cũng chớp nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai bức người của Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần chợt có cảm giác như dê vào miệng cọp, cảm thấy bị lừa.


      Môi hồng khẽ mím lại, Thanh Thần tăng thêm can đảm: “Mạc tiên sinh, cuối cùng muốn thế nào?”



      bỏ qua nét lo âu và khẩn trương trong mắt , Mạc Lãnh Tiêu dừng mắt trước gương mặt mềm mại, nhắn của Thanh Thần: “Mạc Triển Phong cầu hôn phải ?”


      Hai chân mày khẽ nhíu chặt, Thanh Thần gật đầu cái, hề phủ nhận: “Phải”


      Màn cầu hôn của Mạc Triển Phong có thể là kinh hoảng đất trời, dĩ nhiên tin Mạc Lãnh Tiêu biết chuyện này, cũng cảm thấy cần thiết phải giấu .



      muốn gả cho cậu ta?” Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào người phụ nữ trước mặt, bỏ qua bất cứ biểu nào khuôn mặt .



      Lông mày càng nhíu chặt lại, Thanh Thần hít sâu cái: “Mạc tiên sinh, đầu tiên là tôi đụng hư dụng cụ của , tôi rất xin lỗi. Sau đó tôi cảm thấy quan hệ giữa chúng ta thân thuộc tới mức có thể bàn luận chuyện riêng của tôi.”


      Trong tròng mắt đen thoáng qua chút ý cười: “Đây là thái độ của đối với chủ nợ sao?”


      “Chủ nợ?” Khí thế của Mạc Lãnh Tiêu làm Thanh Thần rất uất ức, nổi giận, cho rằng có thể để mặc người ta chém giết sao?


      “Mạc tiên sinh, chuyện đền tiền nhắc lại nữa mà, hôm nay muốn phản lại lời sao?”




      “Đối với nữ sinh mà dùng tới thủ đoạn này, cảm thấy mình quá thiếu bản lĩnh đàn ông sao? “ Đôi lông mày nhăn lại, Thanh Thần quyết bảo vệ lợi ích của bản thân .



      Ánh mắt nhàng lộ ra suy tính của , Mạc Lãnh Tiêu giống như có nghe gì, phản bác cũng đáp lại.


      Thấy trầm mặc, trong lòng Thanh Thần cao hứng, run sợ hơi hạ xuống, dũng cảm cũng tăng lên. Ánh mắt to trừng tròng mắt của : “ Triển Phong chuyện đền tiền hủy bỏ….”


      Thanh Thần cũng đồng ý cái nhìn của Tô Họa, giữa Mạc Triển Phong và Mạc Lãnh Tiêu nhất định có liên quan với nhau cho nên tin câu trả lời của Triển Phong cũng tệ lắm.


      “vù……….” Xe chạy nhàng bỗng dừng lại.



      Cơ hồ lúc xe hơi vừa dừng lại cùng lúc đó cánh tay Mạc Lãnh Tiêu duỗi cái chợt bắt Thanh Thần dồn vào góc, bóng dáng cao lớn trong nháy mắt kéo gần khoảng cách với Thanh Thần.

      Người đàn ông lái xe thức thời mà bước xuống, trong xe chỉ còn lại gương mặt đờ đẫn của Thanh Thần và sắc mặt xanh mét của Mạc Lãnh Tiêu.

      “Nhớ đừng để cho tôi nghe nhắc tới tên của cậu ta nữa”. Ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm , khuôn mặt đẹp trai lộ sắc mặt cực kỳ khó coi.


      Hai mắt trừng to, Thanh Thần ngẩng đầu nhìn người đàn ông dán chặt trước người , hơi thở dồn dập: “Tại sao….tại…"



      “Tôi thích.” Môi mỏng khẽ nhếch nhìn Thanh Thần bị tức giận của làm cho ngạt thở, trong nháy mắt tim Mạc Lãnh Tiêu có thay đổi.


      “Nhưng….Nhưng…..”


      “Trả lời tôi.” Bá đạo mà cắt đứt lời của , bàn tay giữ chặt cằm của mà dùng sức nâng lên: “ muốn gả cho cậu ta sao? Hả?”




      Lông mày nhíu chặt Thanh Thần khó chịu với hành động của : “Mạc tiên sinh, tôi muốn gả cho ấy liên quan gì tới ?”


      Người đàn ông này độc ác, phải thú cưng của , tại sao lại mạnh tay với như vậy chứ?


      “Mộ Thanh Thần, nghe đây”. Hoàn toàn để ý tới lời của , khóe miệng Mạc Lãnh Tiêu khẽ giương ý cười, trong mắt hơi lạnh cũng tiêu tan: “Tôi cho phép gả cho cậu ta!”
      B.CatPhong nguyet thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30: có tư cách

      biết vì cái gì mà tiếng của người đàn ông lại đề cao tới mấy dB làm tài xế ở phía trước hoảng sợ mà rụt cổ cái: “Tôi cho phép là cho phép”.


      “Mạc Lãnh Tiêu”! Sống mũi Thanh Thanh vừa đau xót vừa nổi giận: “ cho phép tôi? Tại sao lại cho phép tôi?

      “Bằng là vợ chưa cưới của tôi."


      Ánh mắt đen của thoáng qua từng mảng băng mỏng. Người phụ nữ của còn muốn ra ngoài cùng người khác sao?


      “Vợ chưa cưới?” Trong lòng dâng lên vô số uất ức làm ánh mắt ửng đỏ: “Tôi cho rằng tôi là thú cưng của thôi”.


      muốn xuất xuất , muốn rời khỏi thành phố liền rời , ở thành phố xa lạ biết có bạn bè, quen biết người nào nhưng cho tới bây giờ đều để ý tới cảm giác của .


      vất vả mới có can đảm gọi điện thoại cho thế nhưng lại tắt máy.


      “Thú cưng?”


      Quay đầu nhìn cái tiếng của người đàn ông càng lạnh lẽo.


      Cau mày cái mí mắt Thanh Thần rũ xuống: “Nếu là thú cưng người chủ cũng phải có mấy phần chăm sóc. Nhưng sao? Quăng mình tôi ở chỗ này mà giải thích chút sao?”


      phải là mặc kệ sao? Vậy bây giờ ở chỗ này quơ tay múa chân làm gì chứ? Càng nghĩ trong lòng càng hiểu nỗi.


      “Giải thích?” Lông mi dài thoáng nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch, trong mắt Mạc Lãnh Tiêu thoáng qua ý cười: “Với sao?”




      Thái độ của làm cơ thể Thanh Thần cứng đờ, môi mím lại nhìn tố cáo.


      Lười biếng đem cơ thể dựa vào ghế nệm, môi mỏng lạnh lẽo khẽ động: “Tôi nghĩ biết thân phận của mình.”


      Đáy mắt lên ý cười lạnh, biết lời của có thể làm tổn thương người khác nhưng vẫn muốn nghe: “ muốn gì?”


      Ngón tay ưu nhã nâng gò má run rẩy của nhưng cũng làm cảm xúc Mạc Lãnh Tiêu thay đổi: “ nghĩ rằng danh nghĩa là vợ chưa cưới của tôi có thể nắm giữ hành tung và can thiệp vào cuộc sống của tôi?”


      Nụ cười mặt tái nhợt làm nụ cười của Mạc Lãnh Tiêu ngày càng sâu: “Nghe cho , tất cả về tôi đều có tư cách hỏi tới. Hiểu ?”



      Kinh ngạc nhìn Thanh Thần khẽ cắn môi hồng như là bị thứ gì khẽ nhéo cái.



      cho là muốn can thiệp vào cuộc sống của sao? cho là muốn hòa nhập vào cuộc sống của sao?


      chỉ muốn ở nơi xa lạ này như kẻ ngốc mà thôi.


      cho rằng ở nơi xa lạ này ít nhất cũng có chút quen biết nhau. ra đều là sai lầm của .



      căn bản nên có chút tình cảm nào. xuất hay xuất cũng coi như có người này. hơn.



      Mộ Thanh Thần, thời gian này mày quá đơn hay sao? Vội vã tìm tia ấm áp ở nơi xa lạ như vậy?


      Mày là ngu ai bằng! đáng buồn cười!




      Khép đôi mắt yếu đuối cho phép trông thấy: “Tôi hiểu rồi.”


      “Hiểu rồi tốt.” Nhìn vẻ mặt thoáng đau lòng của ngược lại làm lồng ngực của Mạc Lãnh Tiêu thoáng ưu phiền.



      có hứng thú nghiên cứu những chuyện đó, tầm mắt của nhìn tài xế phía trước, giọng trầm với tài xế: “ tới phường Lưu Lam”


      “Dạ, cậu chủ”.


      Chương 31: Kinh ngạc

      Xe ngừng lại ở trước cửa tiệm thời trang đầy hoa lệ.

      theo sau lưng Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần cúi thấp đầu đứng trước tủ kính bên ngoài nhìn mũi giày của mình, giống như đứa trẻ phạm tội.


      “Tôi…buổi tối tôi còn có việc….” nhìn bóng lưng , Thanh Thần mở miệng: “Nếu như, nếu như có thể tôi muốn về trước.”


      Xoay người, người đàn ông lạnh lùng liếc cái: “Có chuyện gì?”

      “Tôi…..tôi….” Thanh Thần có chút lắp bắp: “Chậu hoa ở cửa sổ còn chưa tưới nước…rồi còn nữa, bộ phim tối này là tập cuối.”

      Thấy cất bước vào tiệm thời trang, Thanh Thần chỉ đành theo sau: “Mạc Lãnh Tiêu, , có nghe tôi ?”

      “Mạc tiên sinh rất vui vì ngài tới”


      Nhìn Mạc Lãnh Tiêu vào trong tiệm, nhân viên phục vụ sớm tới trước mà thành khẩn tiếp đón.


      Ánh đèn chói mắt chiếu vào mặt Thanh Thần làm mắt cứ nháy nháy liên tục.

      Ở cửa hàng cao cấp như vậy đứng bên cạnh Mạc Lãnh Tiêu, mặc đồng phục học sinh giày Cavans, tóc cột đuôi ngựa thấy thế nào cũng hợp nhau lắm.

      “Thay quần áo.” Giọng lạnh lùng như trước, người đàn ông này luôn có thói quen ra lệnh cho người khác.


      “Này……”


      Thanh Thần còn chưa là chuyện gì xảy ra người bị nhân viên phục vụ kéo vào căn phòng khác….

      “Mạc Lãnh Tiêu! Tôi muốn về nhà, làm cái gì vậy?” giọng của Thanh Thần ở trong phòng truyền tới mơ hồ: “Cái con người này làm sao vậy, hạn chế tự do của tôi, có biết hay ?”

      “Đừng… được cởi quần áo của tôi….các người….”



      Người đàn ông bên ngoài căn bản để ý tới phản ứng của , chỉ là ưu nhã mà tựa vào bàn thủy tinh, lông mày nhíu lại biết nghĩ điều gì.

      20 phút trôi qua

      Mộ Thanh Thần mặc chiếc váy da hội màu trắng dài chạm đất, che ngực mà ra.

      rất hợp với màu trắng, ánh mắt trong suốt giống như nhiễm bụi trần, mảnh ngây thơ chút ô nhiễm nào lắng đọng.



      Khuôn mặt nhắn mà tao nhã vừa nhìn thấy , chỉ thay đổi chút vẻ đẹp trời sinh của lộ ra, công thêm toàn thân màu trắng giống như đóa hoa mai trắng mới chớm nở dưới ánh trăng, thanh nhã mà xinh đẹp, toàn bích nhu nhuận.


      cứ nhìn như vậy tới mất hồn.


      “Mạc Lãnh Tiêu”. Như con bướm bay lượn khẽ run lên, khuôn mặt Thanh Thần đề phòng: “ phải muốn đem tôi bán chứ?”

      Thấy chỉ nhìn chằm chằm vào mình, Thanh Thần liền đỏ mặt: “Tôi, tôi đáng bao nhiêu tiền… đừng bán tôi…tôi, tôi muốn trở về….”


      đột nhiên xuất lại dẫn tới chỗ này là muốn bán để đền tiền cho sao?


      Ý bảo nhân viên phục vụ đem áo choàng màu trắng cho , thấy mảnh vải che lại đầu vai tuyết trắng của , Mạc Lãnh Tiêu dẫn đầu ra khỏi cửa hàng.


      “Này…” Kéo làn váy Thanh Thần chỉ có thể theo, ngoan ngoãn lên xe.

      Run sợ mà nhìn Mạc Lãnh Tiêu, Thanh Thần lo lắng bán : “Chúng ta rốt cuộc đâu vậy?”


      Mắt đen nhìn cái: “Tiệc khiêu vũ”



      “Uhm” Lòng thấp thỏm cuối cùng cũng nhàng, Thanh Thần nhíu mày: “Nhưng, nhưng tôi biết khiêu vũ, hơn nữa tôi biết cách xã giao.”


      rất ít trường hợp chính thức xuất , cũng thích nơi tụ họp của xã hội thượng lưu.

      “Việc cần chỉ là theo bên cạnh tôi.” Nhàn nhạt mà ra nhiệm vụ của , giọng này còn mang theo hơi lạnh.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Tiệc khiêu vũ của bạn

      Gật đầu cái Thanh Thần đem tầm mắt nhìn cảnh vật di chuyển ngoài cửa sổ, danh nghĩa là vợ chưa cưới của , cùng xuất ở tiệc khiêu vũ là trách nhiệm của , thể từ chối.

      Xe dừng lại trước căn biệt thự sang trọng.

      Nhìn từng cặp khách quý sang trọng ở cửa, Thanh Thần quay đầu nhìn Mạc Lãnh Tiêu: “Mạc Lãnh Tiêu, chuyện này, tôi cũng phải giống như bọn họ mà khoác tay sao?”

      Xoay đầu chớp cũng chớp nhìn khuôn mặt nhắn của gì nhưng trong mắt lại thoáng qua tia ánh sáng hiếm thấy.

      Thở dài, Thanh Thần kéo cánh tay : “ thể, tôi liền cho là đồng ý.”



      theo , làm theo , vất vả mới trả nợ được chút nhất định làm hết sức.

      Kéo cánh tay vào hội trường, Thanh Thần nhận ra trong đại sảnh có ít ánh mắt quăng tới người .

      “Ông Hoắc, sinh nhật vui vẻ.”Ttươi cười hỏi thăm chủ nhà, Mạc Lãnh Tiêu khách sáo mà chào hỏi chỉ là giọng này vẫn như cũ lạnh lùng mà xa cách.

      ra khi chuyện với người khác cũng lạnh nhạt như vậy. Thanh Thần thầm suy nghĩ biết khối băng ngàn năm này đối với người thân, với người có phải cũng là bộ dáng này hay ?

      “Mạc tổng có thể tới làm cho lão già như tôi vui mừng như trẻ lại.” Mặt lão họ Hoắc đầy hòa khí, thân thiên mà chuyện với : “ thương trường, người nào cũng biết có thể làm cho Mạc tổng tới dự hội có thể đếm đầu ngón tay. Hôm nay Mạc tổng cho lão đây mặt mũi mà.”
      Lão Hoắc biến sắc mà liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh Mạc Lãnh Tiêu, người tỏa ra nét đẹp hiếm thấy, dũng cảm hề dao động, lại dịu dàng, lại bắt mắt làm cho người khác thể rời .
      “Nghe Mạc tổng chưa bao giờ mang bạn đến dự tiệc tối cả…như thế xem ra, vị tiểu thư này rất đặc biệt”

      Thanh Thần hơi sững sờ, đặc biệt sao? Đích thực là đặc biệt, là vợ chưa cưới hợp đồng, làm sao có thể đặc biệt chứ?

      “Tôi có chuyện với ngài Hoắc”. Nhìn về phía Thanh Thần thông báo câu, Mạc Lãnh Tiêu cũng quay đầu lại cùng ông Hoắc rời khỏi.


      Thanh Thần sững sờ đứng tại chỗ, nhìn đại sảnh đủ dạng người sang trọng, nhất thời có tâm tình.


      Nâng váy khỏi đám người đó, Thanh Thần lặng lẽ ra khỏi đại sảnh, ra vườn hoa bên ngoài biệt thự.

      Đứng ở góc sân, Thanh Thần vòng chắc đôi tay của mình.


      nên tham gia buổi tiệc này, thích nơi náo nhiệt, càng thích phải ăn mặc như vầy.


      Nhưng Mạc Lãnh Tiêu quyết mang tới. thể từ chối được chỉ có thể đối mặt với tất cả.


      Người trong đại sảnh trò chuyện thân thiết với nhau, nhìn vào thấy tốt đẹp hiền hòa nhưng Thanh Thần biết bọn họ chỉ trò chuyện vui vẻ bên ngoài để mở rộng lợi ích của mình thôi.


      Những khuôn mặt tươi cười giả tạo chỉ biết sau lưng có thể sử dụng chiêu gì để hãm hại người khác thôi.

      ghét a dua nịnh hót như vậy, nếu như có thể thà về nhà xem phim truyền hình còn hơn.

      Đều tại Mạc Lãnh Tiêu, đều tại dẫn tới chỗ này.


      “Tiểu thư, tôi có vẻ chưa từng gặp em.” Giọng trầm thấp sao lưng chợt vang lên làm Thanh Thần giật mình.

      Lông mi dài khẽ run, Thanh Thần hạ mí mắt, trầm mặc mà lui bước.


      “Là ai dẫn em tới đây?” Người đàn ông cúi xuống gần , hít thở sâu: “Đẹp như vậy…lại…còn thơm như vậy”.


      Đề phòng nắm chặt áo choàng, Thanh Thần sợ đến mặt trắng bệch: “Tôi, tôi muốn .”


      Nhanh chóng xoay người vừa muốn rời cơ thể của lại lạc vào trong lồng ngực xa lạ.



      Chương 33: Tức giận

      được làm vậy!"
      Hành động phóng đãng của người đàn ông xa lạ làm Thanh Thần thét chói tai.

      "Tôi làm sao chứ? Tôi chỉ muốn làm bạn với em thôi!” Giọng tà ác của người đàn ông còn thuận theo tư thế mà ôm bờ vai kéo gần khoảng cách giữa bọn họ.

      Thanh Thần cố gắng muốn trốn thoát nhưng đôi tay lại bị ta nắm chặt vòng qua sau lưng.

      Đôi mắt sáng chứa đầy hơi nước, cơ thể Thanh Thần ngừng phát run!

      Ông trời! Mạc Lãnh Tiêu, Mạc Lãnh Tiêu chỗ nào?


      còn sức lực mà thở mạnh, Thanh Thần bi thương mà nhìn người đàn ông xa lạ này, sợ hãi trong đáy lòng nhanh chóng lan tràn.

      đẹp, dáng vẻ này đẹp đến mức làm động lòng người, làm người ta đau lòng mà.” Khóe miệng người đàn ông lộ ra nụ cười, cổ họng cũng thể kiềm chế mà lên xuống.

      buông tôi ra, buông tôi ra…” Thanh Thần ngừng thét chói tai, cơ thể làm loạn ngừng,

      Rốt cuộc ai có thể cho biết chuyện này là như thế nào ?
      Tại sao đàn ông luôn thích làm như vậy! động tay động chân với phụ nữ họ chết sao?

      Áo choàng người rơi xuống dất, gió lạnh liền vuốt ve làn da…

      Nhưng giờ phút này Thanh Thần phải sợ lạnh mà là người đàn ông trước mắt này.

      nhạc át tiếng kêu cứu của , Thanh Thần cắn môi nước mắt dâng đầy.



      “Chính là muốn thả em ra.” Nụ cười người đàn ông càng xấu xa, bàn tay cũng theo quy tắc mà kéo váy áo Thanh Thần: “Người đẹp bé à, cho tôi biết em tên gì?”


      Liều mạng lắc đầu, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông làm đầu Thanh Thần ngoái lại phía sau ngừng mà kêu cứu: “Van xin nên làm vậy, cần…”

      Người đàn ông nhích lại càng gần hơn, lòng Thanh Thần chùn xuống phần.


      ghét ta gần như vậy, ghét ôm như vậy, ghét bàn tay của ngừng di chuyển người

      Ai đó, ai đó có thể cứu !

      Trong phòng sách ở lầu hai, Mạc Lãnh Tiêu đưa lưng về phía lão Hoắc, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chăm chú vườn hoa ngoài cửa sổ.


      “Mạc tổng, bệnh viện bên quốc cũng dễ liên lạc, chỉ cần cậu câu, phòng thí nghiệm lúc nào cũng có thể bắt đầu hoạt động.”

      Tầm mắt lạnh lẽo nhếch lên, sắc mặt Mạc Lãnh Tiêu cứng đờ bỗng chốc xoay người ra ngoài.

      “Mạc tổng….” lão Hoắc sững sờ sau đó cũng theo ra ngoài bước nhanh xuống lầu.


      Sắc mặt Mạc Lãnh Tiêu lạnh lẽo, bước nhanh qua đám người nhảy múa vui vẻ.


      Người trong đại sảnh nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của cũng nhịn được tò mò mà theo .

      “Chỗ này cách đại sảnh xa như vậy em dù gọi thế nào cũng có người nghe đâu.” tay kéo váy dạ hội của Thanh Thần, tay bám dính cơ thể : “Ngoan ngoãn tôi dẫn em về phòng, chúng ta vui vẻ!”


      cần….” nhìn bàn tay áp vào ngực mình, Thanh Thần nhắm chặt mắt, giọng tràn đầy tuyệt vọng.

      Đôi lông mày xinh đẹp chau lại, cánh tay dài của người đàn ông vung tới đem nắm đấm đánh vào gương mắt người đàn ông kia.

      Cơ thể Thanh Thần mềm nhũn chỉ có thể bị Mạc Lãnh Tiêu ôm chặt vào trong ngực

      “Hoắc Kình Thiên, nhìn cho , người phụ nữ này phải cậu có thể đụng vào.” tay nắm cổ áo giơ lên, giọng Mạc Lãnh Tiêu càng thêm lạnh.

      Hoắc lão vội vàng chạy tới nhìn thấy áo choàng đất, trong lòng hiểu nhìn con trai mình tức giận đến phát run: “Hoắc Kình Thiên, mày là tên súc sinh.”


      Bàn tay ôm Thanh Thần đem cơ thể ngừng run rẩy của mà ôm vào ngực,á nh mắt người đàn ông lạnh: “Lão Hoắc tôi tới chỗ này là lần cuối cùng!”


      Lấy áo khoác ngoài bao trọn cơ thể mảnh khảnh của , Mạc Lãnh Tiêu để mặc cho lôi kéo áo sơ mi của mình: “Nếu còn có lần sau tôi nhất định làm cậu ta sống bằng chết”.
      B.CatPhong nguyet thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Quá quan tâm đối với

      Đem Thanh Thần ôm vào trong ngực bước nhanh rời khỏi nơi vui này.

      Ra đến bên ngoài biệt thự, Mạc Lãnh Tiêu thả Thanh Thần vào trong xe, trong ánh mắt đen tối còn có mảnh lạnh lẽo.

      “Lãnh Tiêu…. làm sao?” Lâm Sách từ bên trong theo ra ngoài nét mặt Mạc Lãnh Tiêu đều trầm, mày nhíu lại.

      có gì.” Giọng Mạc Lãnh Tiêu nguội lạnh: “ trước.”

      Ánh mắt đào hoa của Lâm Sách thoáng qua tia ánh sáng nhàn nhạt, khóe miệng giật giật: “ Tôi này, Mạc đại thiếu gia, phải bởi vì chuyện vừa rồi mà tức giận chứ?”

      Tính cách Mạc Lãnh Tiêu trước giờ luôn bình tĩnh, vừa rồi ở trong vườn hoa xảy ra chuyện kia, khi Lâm Sách nhìn trong mắt có thể nhìn thấy mất khống chế…xem ra người phụ nữ này cũng đơn giản!

      Ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Sách, Mạc Lãnh Tiêu cũng trả lời, chỉ im lặng nhìn ta.

      Nhún vai cái, áp lực mãnh mẽ như vậy, nên Lâm Sách đành im lặng: “Tôi chỉ như thế, cậu nghe chút là tốt rồi…”

      Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, Lâm Sách còn lầm bầm mà than thở: “Cậu chủ, câu quá để ý tới ấy, cậu….”

      “Có thời gian nhảm bằng dành thêm chút thời gian nghiên cứu thuốc.”Kkhông nghe ta lải nhải nữa, Mạc Lãnh Tiêu ngồi vào trong xe cũng nhìn Lâm Sách cái liền cho xe rời .


      Lắc đầu cái nghĩ tới khuôn mặt nhắn hoảng sợ của Mộ Thanh Thần, Lâm Sách đẩy cái kính mắt mũi: “Aizzz, người phụ nữ đáng thương!"



      —————— mèo nàng tuyến phân cách ——————

      Thanh Thần cuộn cả người lại, vùi mình vào bên trong áo khoác của , cho dù bên trong xe khí ấm nhưng cơ thể ngừng run rẩy.

      ….” Nhìn nức nở làm Mạc Lãnh Tiêu có chút bối rối.

      được chạm vào tôi…” Chỗ ngồi gần như vậy khiến trái tim Thanh Thần căng thẳng, cơ thể nhắn ngừng lùi về phía sau: “Tránh ra, tránh ra…”
      rất sợ cũng muốn đối mặt với tất cả chuyện này, coi như đủ dũng cảm, đủ kiên cường cũng cần có thời gian hít thở a!

      là con người cũng có tình cảm. Tại sao phải để chịu đựng toàn bộ mọi chuyện như vậy chứ?

      Đôi mày khẽ cau lại, dáng vẻ tránh như tránh thú dữ cùng rắn độc làm vui.


      Bỗng chốc tới gần bên cạnh , để ý việc từ chối, để ý chuyện giãy giụa, cánh tay dài siết chặt cơ thể của , thái độ Mạc Lãnh Tiêu cứng rắn mà ôm vào trong lòng.


      buông tôi ra, buông tôi ra…” Dựa vào trong lòng của , Thanh Thần vẫn sợ hãi mà lấy đôi tay bé liều mạng đẩy vai ra, giọng tràn đầy vô vọng: “Mạc Lãnh Tiêu, buông tôi ra…”


      “Câm miệng.” Tiếng đau khổ của làm cho hơi thở của còn nhịp nhàng nữa, liền gầm lên, lấy bàn tay kéo chặt đỉnh đầu của vào lồng ngực mình: “Mộ Thanh Thần, muốn chết im lặng cho tôi.”

      uy hiếp liền có tác dụng, hiệu quả nhanh chóng. Thanh Thần cắn môi, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn : “Tại sao, tại sao muốn mang tôi đến chỗ đó?”
      Lời của làm Mạc Lãnh Tiêu vui: “ chất vấn tôi sao? Mộ Thanh Thần?”

      “……..” Thanh Thần gì chỉ dùng ánh mắt hồng hồng khổ sở mà nhìn .

      Vẻ mặt của tố cáo cơn tức giận của , trong mắt lên tầng băng mỏng: “Mộ Thanh Thần, có tư cách gì mà chất vấn tôi? cho rằng là ai?”

      Lời của làm tim Thanh Thần nhói đau.

      Kiên cường mà ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt đen láy của : “Vậy còn tại sao lại chăm sóc cho tôi, có tư cách gì mà quan tâm tới tôi chứ? Tôi muốn ra ngoài làm việc mắc mớ gì tới ? Tôi phải dạng người dễ bị ức hiếp lại có quan hệ gì với ?”




      Chương 35: Uất ức


      "Tôi cho tôi là cái gì chứ? Tôi cho là…ít nhất, tôi còn là con người, ở trong mắt tôi biết tôi cái gì cũng phải.” Tiếng nỉ non, trong giọng Thanh Thần tràn đầy đau đớn: “ ra Mạc Lãnh Tiêu đối với tôi mà , cũng phải là cái gì hết! là gì hết!”

      Câu cuối cùng như hét lên, phát tiết hết những uất ức trong lòng mình.



      Coi như bọn họ quen biết ở thành phố xa lạ này, ở nơi xa lạ này người quen biết duy nhất cũng chỉ có …Vì sao, chẳng những giúp còn đối xử lạnh lùng với như vậy!


      “Cái gì cũng phải?” Lời của làm khuôn mặt đẹp trai của Mạc Lãnh Tiêu lạnh , nụ cười ở khóe môi cũng biến mất: “Mộ Thanh Thần, tôi bây giờ cho biết, đối với tôi rốt cuộc là gì?”

      Lời vừa xong cằm liền bị người đàn ông bóp chặt mà nâng lên.


      Hai mắt to của Thanh Thần trợn lên đầy kinh ngạc, còn chưa phản ứng kịp đôi môi đỏ bị hơi thở của xâm chiếm.


      Mội bị che, gương mặt tuấn ràng trước mắt , nhìn thấy hai tròng mắt của mang theo hơi lạnh, vừa muốn chuyện, đầu lưỡi lại nhân cơ hội cạy mở cánh môi , bá đạo mà thăm dò.

      “Umh….” Lấy lại tinh thần, Thanh Thần bắt đầu giãy giụa thế nhưng gáy của bị giữ chặt, đem ôm chặt thô bạo mà xâm lược cánh môi non mềm của .
      Nụ hôn của rất ngông cuồng và nóng bỏng, làm đôi môi của đau đớn, Thanh Thần nhíu mày muốn từ chối nhưng lại chạy thoát được khống chế của .

      Mắt to nháy ngừng, nước mắt lạnh lẽo dần chảy xuống hai má, rơi xuống giữa hai người hôn sâu.

      Nước mắt mãnh liệt rơi thẳng tắp, môi chạm vào giọt nước mát lạnh trong lòng khỏi sinh tức giận, môi dưới khẽ dùng lực sau đó buông ra.

      “A…..”, Che miệng môi dưới Thanh Thần bị cắn chảy máu.

      Liếm vết máu môi, ánh mắt đen thanh thúy mà tà ác của Mạc Lãnh Tiêu, động tác của lười biếng mà đầy mê hoặc lòng người: “ rồi chứ? Đối với tôi là cái gì?”

      “Mạc Lãnh Tiêu….… khốn kiếp!” Đôi mày cau lại, nước mắt trong suốt của Thanh Thần rơi xuống, vẻ mặt điềm đạm đáng lại lộ ra dáng vẻ mê hoặc lòng người.


      Đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại, bàn tay mập mờ mà vuốt ve khuôn mặt nhắn mịn màng của : “Khốn kiếp? A…. là vợ chưa cưới của tôi, tôi muốn , trừ tiếp nhận đừng nghĩ tới chữ “””.


      Cơ thể chợt run lên, Thanh Thần theo bản năng muốn trốn về sau: “Mạc Lãnh Tiêu…chúng ta , chúng ta chỉ là diễn trò thôi, thể…”


      “Diễn trò?” Lông mi dài giương lên, giọng Mạc Lãnh Tiêu lạnh lùng cùng tàn độc: “Tôi nhớ chỉ cần điều tra người hại mẹ là ai, việc gì cũng tình nguyện làm?”

      “Tôi…” Uy hiếp làm Thanh Thần đề phòng tay vỗ vỗ ngực: “Tôi…Mạc Lãnh Tiêu có quyền thế, muốn người phụ nữ nào cũng có, cảm thấy hứng thú với tôi, phải vậy ? Tôi chỉ cần phối hợp diễn xuất với , làm vợ chưa cưới của thôi, có đúng hay ?”

      Thái độ của làm đáy lòng người đàn ông vui, đoạn giữa hai lông mày vừa trầm vừa buồn.


      “Chúng ta…bí mật, , tôi là tôi, thể đối với tôi….”


      Chưa kịp hết, môi lại bị người đàn ông cắn nuốt lần nữa.


      Đầu lưỡi nóng bỏng tiến quân thần tốc, lần nữa cạy mở hàm răng của , môi vẽ đường đôi môi ngọt ngào mềm mại, tìm được đầu lưỡi luống cuống của , liền chơi đùa từng nhịp từng nhịp.







      Chương 36: Mạc Lãnh Tiêu, tôi ghét

      Loại xúc cảm thanh sạch cùng ngọt ngào đó men theo hơi thở mà nhanh chóng dây dưa cách tràn đầy.

      Cho tới lúc hô hấp của vững nữa mới hơi buông cánh môi của ra, liếm môi dưới mềm mại của , nhìn hai mắt đẫm lệ, giọng bá đạo của Mạc Lãnh Tiêu lại chứa đựng dịu dàng: “ có chuyện gì là tôi thể làm.”

      “……..” Đôi tay dùng sức lau dấu vết để lại cánh môi sưng đỏ, cơ thể Thanh Thần phát run dữ dội, nước mắt chảy ướt cả mặt: “ ức hiếp tôi… cũng ức hiếp tôi…tôi…tôi…tôi, Mạc Lãnh Tiêu tôi ghét , tôi ghét .”

      Khẽ đẩy người đàn ông ngỡ ngàng ra, Thanh Thần nhanh nhạy mở cửa xe, từ xe hơi mà nhảy xuống phía bên ngoài biệt thự, cũng quay đầu lại mà hướng căn phòng của mình chạy .

      Uất ức dâng lên chỉ muốn nhanh chút rời xa nơi này, rời xa người đàn ông này nhưng lại phát người ông ngồi trong xe sắc mặt rất khó coi.

      ——— —————— mèo nàng tuyến phân cách ——— ——————
      Trong phòng tắm, tiếng nước chảy rào rào vang lên ngừng.

      Dòng nước ấm áp từ vòi sen phun ra ngừng, vuốt ve cơ thể trong suốt óng ánh của Thanh Thần.


      Vô lực mà ngồi chồm hổm mặt đất, ánh mắt to chớp cũng chớp nhìn từng mảng mù sương nhuộm đầy trong tấm gương, nhìn bản thân nhạt nhòa trong gương, nước mắt của Thanh Thần tiếng động mà hòa tan cùng nước ấm.

      Nhắm mắt lại từng đoạn kí ức cứ xuất ngừng.


      còn nhớ đêm đó trong căn phòng tổng thống, người đàn ông thần bí cứ đòi hỏi điên cuồng người , nỗi đau khắc cốt ghi tâm đó, cũng nhớ mất thứ quan trọng nhất…Nhưng trừ nghe giọng của ta, ngay cả hình dáng của ta cũng nhìn .

      còn nhớ khi việc lên giường của bị phơi bày, khi đối mặt với nhà báo, từng rất nhục nhã, từng chịu đựng nổi, từng tuyệt vọng.


      còn nhớ ngọn lửa hừng hực thêu rụi toàn bộ gia đình yên ấm của , ngọn lửa đó cướp ba mẹ của , cũng lấy vui vẻ của sau này.



      Hôm nay còn phải chịu tất cả những tổn thương mà ban tặng… đối với hề quan tâm, lời nào để , nhưng bị Hoắc Kình Thiên nhục nhã, lại thể oán trách.

      rốt cuộc phải làm gì, rốt cuộc phải làm sao mới có thể tránh được tất cả chuyện này.

      chịu đựng đủ rồi!


      Ở thành phố Y Thành, là giám đốc tập đoàn Liệp Báo gì làm được. Mà , chỉ là người nơi nương tựa, là học sinh nghèo đóng nổi học phí, coi như ghét làm được gì chứ?

      Hàm răng cắn chặt, Thanh Thần ép cho tiếng khóc phát ra, trong lòng cũng là mảnh đen tối.

      Cúi đầu lấy tay ôm lấy cơ thể, dần dần vùi sâu trong nước. Khóe miệng nhàng giương lên nụ cười hạnh phúc, khóe mắt trong suốt sớm còn biết đâu là nước mắt đâu là nước.

      mệt mỏi, mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi…


      Vòi sen đầy nước, cứ rơi tách tách sàn nhà, tiếng va chạm thanh thúy ngừng phát ra.


      Bên ngoài phòng tắm, tối đen như mực.


      Mạc Lãnh Tiêu ngồi ghế salon, mặt lạnh, mắt đen nhìn chằm chằm vào trước cửa phòng tắm.


      “Cậu chủ, Mộ tiểu thư vào lâu như vậy, phải ngất xỉu chứ?” Ngã Mễ đứng ngoài cửa nhìn Mạc Lãnh Tiêu, lại nhìn cửa phòng tắm, thận trọng mà dò hỏi.



      “Cơ thể Mộ tiểu thư khỏe, tự giam mình trong phòng tắm quá lâu, có thể hay ….”

      Lời của Ngã Mễ làm ánh mắt Mạc Lãnh Tiêu nheo lại, mở miệng : “Cậu ra ngoài trước ”.
      B.CatPhong nguyet thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: La hét ồn ào

      “Dạ…cậu chủ” có vẻ ngập ngừng nhưng Ngả Mễ vẫn nghe lời giao phó.

      Nhắm mắt cái, Mạc Lãnh Tiêu đứng lên tới phía ánh đèn le lói trong phòng tắm.

      Cửa kính dày khóa trái bên trong, lông mi dài hạ xuống, Mạc Lãnh Tiêu ở ngoài cứng rắn mà mở miệng: “Ra ngoài”.

      Trả lời chỉ là tiếng nước chảy ào ào, thanh nào khác.

      “Mộ Thanh Thần”. Giọng của nhịn được mà lạnh mấy phần, tức giận cũng tăng lên.

      Tối nay có chút bất thường. Người phụ nữ này làm cho lòng phiền loạn, làm cho mọi ngày đều tỉnh táo chợt rối rắm.



      Lông mi dài nhíu chặt lại, kiên nhẫn của đánh mất hoàn toàn: “Mộ Thanh Thần, mau ra đây cho tôi”

      Cũng mặc kệ tiếng hét dọa người của , trả lời cũng chỉ có tiếng nước chảy.


      Im lặng mà lui về sau, Mạc Lãnh Tiêu chợt giơ chân lên đạp cửa phòng tắm bằng kính kia….


      “Ầm ầm…” Tiếng thủy tinh vỡ tan tành, cửa phòng tắm mở ra.



      Nước trong bồn tắm tràn hết ra ngoài, trong phòng tắm trống , căn bản có hình bóng của .


      Ánh mắt nhìn vào bên trong bồn tắm, mái tóc dài phiêu tán bồng bềnh trong nước làm hơi thở của Mạc Lãnh Tiêu ngừng lại, trong mắt xẹt qua ý lạnh.

      “Mộ Thanh Thần!” rống lên vọt tới trước bồn tắm tay vớt Thanh Thần lạnh ra ngoài.


      Nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt của với ánh mắt khép chặt, cơ thể Mạc Lãnh Tiêu cũng mất dần độ ấm: “Mộ Thanh Thần!”

      Lắc cơ thể lạnh lẽo của , chân mày của người đàn ông lạnh lẽo: “Muốn tự sát sao?”

      Lấy khăn tắm bên cạnh bọc cơ thể lại, sắc mặt Mạc Lãnh Tiêu tức giận: “ đồng ý của tôi, đừng nghĩ có thể chết!”


      Nâng tay phải lên, người đàn ông giáng bạt tai nặng nề xuống gương mặt còn chút máu nào của : “Mộ Thanh Thần, tỉnh lại cho tôi”.


      biết qua bao lâu, người Thanh Thần hôn mê cuối cùng cũng nặng nề mà tỉnh lại.


      Khó khăn hé mở mí mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo đó: “….khụ…khụ…”



      ? Là ?


      dám tự sát?” Khóe miệng lạnh lùng khẽ mở, đôi mắt đen xinh đẹp nhuộm đầy lửa giận.


      Ngực giống như bị thứ gì đó chặn lại, Thanh Thần thở hổn hển, ho khan: "…. cần lo”.

      Uất ức trong lòng chưa nguôi , ánh mắt mơ hồ chứa đầy hơi nước.


      Đôi tay chút sức lực mà siết chặt bả vai bị nắm chặt, cơ thể đứng vững cũng muốn dựa vào : “Buông tôi ra…”


      có tư cách cầu tôi”. Người đàn ông buông tay, giọng phát ra càng lạnh lùng.


      “Mạc Lãnh Tiêu!” Sắc mặt khẽ đau đớn, Thanh Thần tràn đầy tức giận: “ rốt cuộc buông hay buông?”


      Đôi mắt lạnh lùng nhíu lại, người đàn ông chẳng những buông tay ngược lại còn đem ôm chặt hơn.


      Động tác khiêu khích như vậy làm Thanh Thần mất lí trí, đôi tay bé liều mạng đẩy cơ thể ra: “Khốn kiếp, khốn kiếp….buông tôi ra”


      Thanh Thần tức giận hét lên đem tất cả đau khổ đè nén trong lòng phát tiết ra ngoài, dùng mọi cách để đánh nhau, hướng tới phía hồi đánh, nhéo, cắn, ngoạm…


      “Mộ Thanh Thần!”


      Khi hàm răng của đụng vào cánh tay rắn chắc của , nhìn nổi cơn người đàn ông cuối cùng cũng tức giận!

      Chưa từng có người phụ nữ nào dám đối với như thế.


      Bắt được tay của , dùng sức kéo, Mạc Lãnh Tiêu tức giận mà thuận thế bỏ ngã xuống tấm thảm trong phòng tắm.



      Chương 38: nên chọc giận tôi


      khơi dậy lửa giận của , tỉnh táo, trầm ổn mọi ngày biến mất sót lại gì, Mạc Lãnh Tiêu giờ đây chỉ muốn cho người phụ nữ này biết, phải dễ để khiêu khích.

      Đè người , ôm chặt trong ngực, hai người cùng nhau dưới ánh đèn mờ mờ của phòng tắm.


      “Buông tôi ra!” Ở trong lòng Thanh Thần dùng hết sức giằng co, dùng chân đá, lấy tay chụp nhưng vẫn như tảng đá chút phản ứng cũng có.

      Khóe miệng khẽ nhếch nụ cười hiểm nhìn khuôn mặt nhắn tức giận của , bàn tay thon dài của người đàn ông chậm rãi thăm dò vào trong khăn tắm, càn rỡ mà tới nơi mềm mại của .

      Chân bị ép xuống căn bản có sức để phản kháng. Mà bất lực của làm cho người đàn ông bất giác nở nụ cười, càng tăng thêm sức mà thăm dò.
      được…..” Nằm mặt thảm Thanh Thần rất bối rối, nỗi sợ hãi trong nháy mắt tràn khắp toàn thân.

      được?” Mạc Lãnh Tiêu cười hả hê, cúi đầu gặm cắn cổ , thô lỗ mà để lại dấu vết chiếc cổ trắng ngần của .


      “Đau….” Đôi tay ngừng từ chối lại gần, lại bị bá đạo mà áp chế đỉnh đầu.


      tay khác bỗng hướng bên trong áo ngủ của tìm kiếm…


      Ý thức được chuyện sắp xảy ra, Thanh Thần sợ hãi, tư thế như vậy, ánh sáng như vậy, lại cho nếm trải tuyệt vọng lần nữa.

      Khuôn mặt nhắn tái nhợt kinh nhạc mà nhìn khuôn mặt tuấn kia, cánh môi run rẩy ngừng: “Mạc Lãnh Tiêu… muốn làm gì…”


      “Làm gì?” người đàn ông cười tiếng, bàn tay thô lỗ xé rách chiếc khăn tắm ướt đẫm của , đôi mắt đen lánh tràn đầy khí lạnh làm cho người ta hoảng sợ: “ , tôi muốn làm gì?”

      “Này….” Bàn tay thô ráp lướt qua da thịt của , Thanh Thần ngày càng sợ hãi: “... thể…”


      Còn muốn từ chối nhưng khuôn mặt đẹp trai cùng lạnh lẽo của người đàn ông bỗng phủ xuống, giống như vừa rồi ngăn chặn môi của , thừa dịp há miệng kêu la đầu lưỡi ấm áp nhanh chóng chui vào, quấn quanh hàm răng cùng lưỡi ngọt ngào của .

      Sức mạnh thô bạo như vậy làm cánh môi Thanh Thần phát đau, mút vào sức lực chút nào, hình như muốn đem cắn nuốt, dùng sức lực hung ác, để cho kinh hãi.

      Thanh Thần vừa nóng vừa giận nhưng mà chút cũng giãy giụa chỉ trợn to hai mắt nhìn tràn đầy uất ức.


      nên chọc tôi”. Lúc thở dốc giọng nỉ non mà lạnh lùng của người đàn ông cất lên, bàn tay có lực mang theo trừng phạt, dã man mà đánh vào sau gáy mềm mại của hề có chút thương tiếc.

      .. được” Giọng Thanh Thần mang theo nức nở nhưng cũng thể đổi lấy nửa điểm đồng tình của người đàn ông.
      Môi mỏng của quét qua chiếc cổ xinh đẹp của , tới xương quai xanh quyến rũ và ngừng xuống dưới.

      Cơ thể bị đè nặng, bị siết chặt hai tay, chỉ có thể nắm chặt quả đấm, trong mắt của chứa đầy nước mắt…


      Bàn tay truyền tới đau đớn làm đôi mày xinh đẹp Thanh Thần nhíu chặt, ngay cả thở cũng khó khăn: “Mạc Lãnh Tiêu… …”



      Liều mạng lắc đầu nhìn chiếc khăn duy nhất người bị lấy , Thanh Thần cuối cùng cũng ngăn được nước mắt: “ được, được làm vậy…”


      còn sức mà nhìn gương mặt , nhớ tới chuyện kia bị báo chí phanh phui, nhớ tới đêm mất trong sạch, cảm giác đau muốn sống tiếp…


      Hôm nay, còn phải chịu lần cưỡng bức như trừng phạt này sao? cần, thể….

      Chương 39: Dạy dỗ


      Cơ thể Mạc Lãnh Tiêu che khuất Mộ Thanh Thần, bàn tay ấm áp ở người mà di chuyển, đến lúc áo mất cũng mang theo cuồng vọng thể kháng cự.

      Da thịt trơn bóng hoàn toàn phơi bày trong khí, cảm giác gió lạnh thổi làm kích thích toàn thân , run rẩy ngừng, Thanh Thần nhắm chặt mắt, đôi tay thể làm gì cũng mất dần linh họat.
      Áp chế cổ tay của cũng dần buông lỏng, đem ôm chặt vào ngực tiếp tục chiếm đoạt dang dở.

      Áo rơi xuống đất, động tác của bá đạo lại cuồng loạn, cơ thể xinh đẹp của in vài dấu vết thuộc về .

      Đôi môi mỏng quét dọc da thịt dần xuống dưới, đụng chạm xa lạ làm toàn thân ngừng run rẩy.


      “Cầu xin nên làm vậy…” Lần cuối cầu xin lộ ra nỗi tuyệt vọng đau đớn, thậm chí cả mở mắt nhìn cũng dám.


      Cảm giác hai chân bị tách ra, trái tim Thanh Thần rất đau đớn, khuôn mặt nhắn lên nỗi sợ rất ràng.

      “Mở mắt” Ánh mắt lạnh lẽo cùng tà ác, nhìn cách kỹ lưỡng, bỏ sót chỗ nào người .

      Hai hàng mi bươm bướm nhàng lay động, Thanh Thần cũng có sức lực để mở mắt ra.

      “Mở mắt nhìn tôi”. Tay nắm chiếc eo của chợt dùng lực, giọng Mạc Lãnh Tiêu tràn đầy tức giận.

      Nhấc mí mắt lên, cặp mắt thuần khiết kia chứa đầy sợ hãi, hàm răng khẽ cắn cánh môi, cố gắng muốn kiên cường nhưng cuối cùng cũng ngăn cản được nước mắt mà chảy xuống.

      được khóc”! Giọng thô lỗ ra lệnh cho .


      Nước mắt kia làm phiền lòng!


      Cố gắng áp chế tiếng nấc ở mũi, Thanh Thần nắm cánh tay ngừng van xin: “Tôi khóc, tôi khóc…. khóc, buông tôi ra…có được hay

      sợ cảm giác này, sợ .


      Khóe mắt nhướng lên, môi mỏng lạnh lùng kéo theo nụ cười tuyệt mỹ hòa vào đôi mắt đen cuồng phóng cùng bá đạo: “ phải muốn chết sao? Bây giờ lại sợ?”

      “Tôi…., ánh mắt vì kìm nén lên màu hồng, lại dám khóc.

      “Mộ Thanh Thần…” Gọi tên của , bàn tay chậm rãi vuốt ve chiếc cổ của , nụ cười mặt đột nhiên sâu hơn: “Tôi rồi, mạng của là của tôi. Tôi muốn chết liền ngoan ngoãn mà sống tiếp… hôm nay là may mắn, tôi đảm bảo là lần cuối cùng”.

      Giọng của dịu dàng mà trầm thấp lại làm cơ thể run rẩy, mắt to đờ đẫn nhìn .


      “Có nghe hay ?” Bàn tay hơi dùng lực quấn quanh chiếc cổ của : “Hả?”


      Khuôn mặt nhắn vì hô hấp khó khăn mà đỏ bừng, Thanh Thần khó chịu ho khan, liên tục trả lời câu hỏi của : “Nghe….nghe …khụ….”


      Buông tay ra liền ôm co ro mặt đất, lúc có phản ứng nào lại bỗng vứt vào trong bồn tắm ấm áp…



      “Umh…” Nắm thành bồn tắm, Thanh Thần nhếch nhác mà bò lên , trong lòng tràn đầy uất ức nhưng cũng dám bộc phát, cao như vậy là muốn ngã chết sao?

      “Trời lạnh, tắm nước nóng ” Thay mở vòi nước nóng, Mạc Lãnh Tiêu xoay người chuẩn bị trở lại căn phòng.

      Giọng điệu của làm Thanh Thần hơi ngẩn ra, giữa hai lông mày lên tia nghi hoặc.

      quan tâm sao?


      “Ngã bệnh gây phiền phức” Giống như biết được suy nghĩ của , người đàn ông lúc rời khỏi nhà tắm liền kết thúc ảo tưởng của .

      Phát xít! Tên độc tài!


      Trong lòng mắng to, vừa nhìn bóng lưng bĩu môi. Aizz, con người này làm sao có thể quan tâm tới chứ?



      Chương 40: Màu trắng của tuyết, màu đỏ của máu

      Thành phố Ninh Hải vào mùa đông là thế giới màu trắng.
      Dưới ánh đèn đường Mộ Thanh Thần mới đưa hàng xong dừng lại nhìn bông tuyết bay lượn ngọn cây cách đó xa mà ngẩn người.
      Tới thành phố yên bình này ba tháng, từ lúc tiệc dạ hội kết thúc cũng hai tháng, Mạc Lãnh Tiêu lại biến mất lần nữa.
      Giống như trước câu thông báo, có nửa tin nhắn… ra như vậy cũng tốt, có thể làm công việc mà thích theo cách muốn, cuộc sống bình thản nhưng tự do tự tại.
      Dời ánh mắt về phía xa, cũng 20’ rồi mà nhìn thấy bóng dáng xe buýt đâu.

      Thanh Thần thở dài nắm chặt khăn quàng cổ, cái lạnh khiến cứ dậm chân ngừng.

      Vừa lúc đó luồng ánh sáng chói mắt rọi về phía , Thanh Thần theo phản xạ nheo mắt lại nhìn thấy chiếc xe chạy như bay mất khống chế lao tới phía .


      “………” Cơ thể lui về phía sau ngừng, khuôn mặt nhắn tràn ngập nỗi sợ dưới ánh đèn đường càng tái nhợt .


      Giờ phút này tựa hồ có thể nghe được thần chết gọi.

      Đôi môi trắng bệch cùng trái tim co rúm lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn chiếc xe lao tới.


      Cơ thể tự chủ lui về phía sau, nhắm chặt mắt, Thanh Thần dường như mất hơi thở.


      cho tới bây giờ đều sợ chết, thậm chí còn cầu xin cho sớm ngày được giải thoát rời cái thế giới vô tình, lạnh lẽo và thất vọng này.



      Nhưng bây giờ cam lòng, cam lòng chết như vậy..


      Bởi vì cuộc sống của mới yên bình trở lại, bởi vì còn chưa tính món nợ máu của cha mẹ, chưa làm được!

      Cơ thể bị sức lực quá lớn đẩy cái, Thanh Thần mất khống chế ngã về sau… ánh mắt kinh hoảng nhìn thấy nét mặt lạnh từ trong chiếc xe muốn vọt tới !


      “Mộ Thanh Thần, tôi giết chết !”

      Thanh thần mới vừa bò dậy liền nhìn thấy người phụ nữ cầm dao xông tới.

      Sững sờ đứng tại chỗ, tránh cũng tránh, chạy cũng chạy chỉ kinh ngạc nhìn người đàn bà điên kia, ta, là người quản lí công ty mà Mạc Lãnh Tiêu sa thải.

      “Tôi giết chết !”

      Ánh sáng thanh dao xẹt qua mặt , Thanh Thần theo bản năng nhắm mắt lại.


      lúc lạu cũng cảm thấy bị thương, nghi ngờ mở mắt ra, chính là làm Thanh Thần khiếp sợ hơn liền ngây ngẩn cả người.

      Mũi dao của nữ quản lí chạm tới ngực, chỉ là đó phải ngực của mà là của người đàn ông lạnh lùng ngăn cản phía trước.

      tránh cũng tránh, chỉ hơi cau mày đứng tại chỗ.


      …” Thanh Thần mắt chớp cũng chớp nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng xông ra cảm giác phức tạp, rất khó nắm bắt.


      Tại sao…tại sao lại là ? Người đàn ông hai tháng thấy-Mạc Lãnh Tiêu, tại sao là ?


      Ánh mắt mùa thu trừng lớn nhìn người đàn ông mặt đồ tây bị đâm lỗ kia, Thanh Thần muốn ngất xỉu: “…”


      lại…thay cản dao?


      Trời ơi! Làm sao có thể? Đây phải , đây tất cả đều .

      Thời gian giống như dừng lại. Trời và đất hình như chỉ có đứng yên giữa thế giới tuyết trắng này.


      Đôi tay bé chỉ vào lớp áo bị nhuộm đỏ của , Thanh Thần cũng cảm thấy thế giới này đầy máu, máu này giống như sắp cắn nuốt lấy : “ chảy máu….”
      B.CatPhong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :