1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hợp đồng phúc hắc: Cô bé, chỉ cho yêu tôi! - Cô Nàng Mèo (99/156)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 131: Tình nhân mờ ảo

      Edit: Shinbi

      Nếu như đối với Tử Nhược, đối với Đoan Mộc Tình, đều dịu dàng, cưng chiều như vậy, còn dịu dàng và thương dành cho , luôn luôn cũng chỉ là diễn kịch. . . . . .

      Lẳng lặng tựa vào lòng ngực , ràng cách gần như vậy, nhưng lại cảm thấy giữa bọn họ vĩnh viễn thể vượt qua khoảng cách đó. . . . . .

      Gió đêm luồn vào mái tóc dài của , nhưng lại cuốn nỗi buồn dai dẳng từ đáy lòng .

      ——— —————— Tuyến phân cách của nàng Mèo ——— ————————

      theo Mạc Lãnh Tiêu lên xe, nhìn xe chạy con đường xa lạ, lời nào, Thanh Thần cũng mở miệng, hai người cứ im lặng, ôm trong lòng tâm của mỗi người.

      Cho đến khi xe dừng lại, bốn phía có tiếng người huyên náo, cuối cùng làm cho Thanh Thần hoàn hồn.

      theo Mạc Lãnh Tiêu xuống xe, trong lòng Thanh Thần rối rắm dừng lại trong nháy mắt: "Nơi này chính là Lễ trăng sáng đảo Bali sao?" Con ngươi xinh đẹp trong suốt mở to, con ngươi lên ánh sáng hiếm thấy: " là phố trăng sáng!"

      Trong truyền thuyết, trời tối hòn đảo này cực kỳ náo nhiệt, điều này có thể so với Miếu Nhai ở Hongkong. . . . . . Cho đến nay, Thanh Thần đều rất muốn đến.

      Chỉ là người ở đây rất đông, thanh cũng rất huyên náo, biết Mạc Lãnh Tiêu thích và quen với khí nơi đây, cho nên, dù trong lòng mình muốn, cũng chưa bao giờ với .

      nghĩ tới, cư nhiên mang theo mình đến. . . . . .

      Cái này là Đoan Mộc Tình cho biết sao?

      Trong đầu ngừng suy nghĩ, nhưng rốt cuộc mới vừa tròn mười, tuổi còn bé, đè nén quá lâu Thanh Thần hoàn toàn bị náo nhiệt trước mắt hấp dẫn, người đàn ông bên cạnh phải còn tức giận, đôi tay kịp chờ lôi kéo , vào trong bể người này rồi.

      Mạc Lãnh Tiêu từ chối, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, ngược lại vì tự nhiên lộ ra cử chỉ, cởi bỏ phần nào lạnh lùng.

      "Trước kia em qua khu phố Hương Cảng, biết ? Chính là chỗ Lưu Đức Hoa diễn Miếu Nhai Thập Nhị thiếu còn có. . . . . . Lưu Thanh Vân, Viên Vịnh Nghi mới diễn chuyện tình ở nơi này." Thanh Thần như là ăn phải đường, hưng phấn khuôn mặt mất .

      Lúc , có ít xem phim truyền hình Hongkong đâu, từng thấy qua cảnh đẹp Miếu Nhai trong phim ảnh tràn đầy mới lạ, sau này, và người nhà di dân đến thành phố Y, vốn cho là mình có cơ hội Hongkong.

      Cũng may có lần trường học Tô Họa Niệm hoạt động sôi nổi, mượn cơ hội này, cùng Tô Họa Niệm cùng nhau đến Hongkong dạo.

      muốn Mạc Lãnh Tiêu cần phải ngoại giao nhiều hơn, cho nên đối với ông bà, chưa chắc biết Hongkong, huống chi, . . . . . . Lớn hơn mình rất nhiều tuổi, cho nên giới thiệu phải cặn kẽ, minh tinh cũng hơi già chút, mới có thể làm cho đồng tình được chứ?

      Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của , Mạc Lãnh Tiêu chỉ nhếch mép cái, trong giọng cẩn thận của , đương nhiên biết.

      Mặc dù, từ cuộc sống của luôn ở châu Âu, nhưng lão già trong nhà cũng để cho chịu ít khổ cực, lúc còn học trung học, chỉ có cái balo hơn nửa Trung Quốc.

      Dù sao nơi đó mới là quê hương của , đừng Hongkong, Đài Loan, ngay cả phần lớn đô thị nơi đất liền, quen thuộc hơn so với rất nhiều dân địa phương nơi đây.

      Ánh mắt rơi xuống bàn tay bé của dắt tay , nắm bằng cả hai tay làm cho khóe miệng Mạc Lãnh Tiêu mở lớn vài phần, nhưng vẫn trầm mặc gì.

      Thấy gì, Thanh Thần cũng nổi giận, tự nhiên giới thiệu với : "Lãnh, biết ? Trăng sáng ở khu phố đảo này tuyệt thua kém so với Miếu Nhai Hongkong nha. Rất nhiều phim Hàn đều thích hội tụ ở nơi này. . . . . . biết 《 Chuyện xưa đảo Bali 》 chứ? Trong đó lấy nhiều cảnh ở đây lắm."

      Mạc Lãnh Tiêu nắm chặt bàn tay, lẳng lặng dắt dưới ánh trăng sáng đường.

      Đây là lần đầu đến đảo Bali du ngoạn du khách phần lớn đến trong những địa phương, kinh doanh bóng đèn dùng để chiếu sáng cả khu phố.

      " biết nơi này có thể giống Miếu Nhai như vậy hay , còn có người cầm microphone đứng đường hát những bài hát Quảng Đông rất cũ!" Thanh Thần nghiêng mặt sang bên, nở nụ cười tươi với Mạc Lãnh Tiêu, hoàn toàn quên mất người đàn ông này vốn cảm thấy hứng thú đối với chuyện này.

      Ngoài dự đoán, Mạc Lãnh Tiêu cư nhiên gật đầu cái với : "Dĩ nhiên, mọi thứ ở nơi này cùng với Miếu Nhai kém bao nhiêu, có thể , phố trăng sáng là Miếu Nhai thứ hai."

      "Dạ?" biết là vì lời giải thích của Mạc Lãnh Tiêu đả động tới , người im lặng quá lâu chợt chuyện dọa sợ, dù sao vốn Thanh Thần rất hăng hái, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.

      Nụ cười sáng lạn nơi khóe miệng kia, như có như , con ngươi trong suốt chớp theo dõi .

      Đôi mắt đen ngần ngại chút nào nhìn , khuôn mặt nhắn dưới ánh đèn cực kỳ trong suốt làm cho Mạc Lãnh Tiêu có chút mất hồn.

      Luôn biết rất đẹp, chỉ là bé này mỗi lần bị hạnh phúc mê hoặc đều có thể làm cho khó có thể rời mắt.

      Thanh Thần thấy lại nhìn chằm chằm câu, giống như ánh nhìn của , ánh mắt lóe lên, khuôn mặt nhắn từ từ đỏ ửng, xấu hổ buông tay ra, Thanh Thần im lặng về phía trước.

      rời làm cho bàn tay Mạc Lãnh Tiêu run lên, bỗng chốc kéo trở lại. . . . . .

      "A. . . . . ." Hành động bất chợt làm cho Thanh Thần đụng vào lồng ngực , lồng ngực làm cho lỗ mũi cực kỳ đau, hốc mắt ửng hồng, Thanh Thần đỏ mặt, ngẩng đầu lên tức giận nhìn .

      Trong lòng Mạc Lãnh Tiêu khẽ nguyền rủa tiếng, vội vã cúi đầu cẩn thận xem xét tình hình của : "Rất đau?"

      Kéo Thanh Thần trở về, bàn tay vẫn buông ra, cái tay khác của giơ lên giữa trung.

      "Đau." Thanh Thần làm bộ đáng thương cau mũi cái, trong giọng là ý vị nũng nịu: "Nếu như lỗ mũi xẹp làm thế nào?"

      "Lỗ mũi xẹp, em cũng là người của tôi." chút suy nghĩ, Mạc Lãnh Tiêu liền ra lời trong lòng.

      Thời gian như ngừng lại, Thanh Thần lẳng lặng nhìn khuôn mặt lạnh lùng mà tuấn kia, Mạc Lãnh Tiêu cũng lẳng lặng nhìn xuống khuôn mặt nhắn xinh đẹp động lòng người của .

      Tầm mắt hai người giao nhau giữa trung, bộ dáng cực kỳ giống tình nam nữ cuồng nhiệt.

      Ho tiếng, Mạc Lãnh Tiêu phá tan khí quái dị này: "Nhiều người, đừng có chạy lung tung."

      Nhìn thấy cau mày vì bị đau, ngực của sốt ruột đập mãnh liệt. ra nên lời phần khẩn trương bắt trở lại là từ đâu mà có? chỉ biết khi thấy chạy ra, nghĩ gì chỉ muốn tóm trở lại.

      Khóe miệng khẽ nâng nụ cười vẻ tự giễu, Mạc Lãnh Tiêu nhìn , trong lòng khi dễ mình: Mạc Lãnh Tiêu, ngươi ba mươi tuổi đầu, cư nhiên vì bé mà làm xao động thằng bé, là. . . . . .

      Vốn giơ bàn tay lên trời, vì trong lòng tìm cách nắm lại rồi buông ra, buông ra lại nắm lại.

      Lý trí cùng tình cảm giãy giụa làm cho bàn tay giơ lên lại để xuống, để xuống lại giơ lên.

      Bồi hồi như vậy làm cho Mạc Lãnh Tiêu có chút phiền não, đặc biệt là nhfin thấy trong mắt bé toát ra vẻ hiểu dứt khoát hạ quyết tâm, bỗng chốc nhéo mũi .

      "Mạc Lãnh Tiêu!"

      "Cái gì?" Bàn tay vẫn xoa cái mũi của , tiếng hét chói tai làm cho Mạc Lãnh Tiêu nhíu mày, khí mới vừa tốt đẹp, trong nhất thời biến mất.

      " nhất định phải thô lỗ như vậy sao?" Ai oán nhìn , bởi vì lỗ mũi lần nữa bị đau, lần đầu tiên Thanh Thần lên án .

      "Thô lỗ?" Hai chữ này nghe xa lạ bên tai của , Mạc Lãnh Tiêu híp mắt, có chút tin bé nhu thuận này dùng từ ngữ như vậy để hình dung mình.

      Chỉ là nhìn dáng vẻ tức giận của , giống như nhìn thấy dáng vẻ Mộ Thanh Thần mấy ngày trước, rất tốt, thích bé cổ quái tinh linh kia.

      "Nào có ai biết dùng sức xoa mũi con như vậy?" rất đau rồi, thể an ủi chút sao?

      Thanh Thần có chút khó chịu nhìn , môi hồng vểnh: " đối với em, cho tới bây giờ cũng thô lỗ thế này."

      Tim buồn buồn, dịu dàng của vĩnh viễn thuộc về .

      Thả sức lực nơi bàn tay, Mạc Lãnh Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt của : "Như vậy? Tốt hơn chút?"

      biết làm như vậy là thô lỗ, chỉ dùng sức ở tay mạnh chút, cũng phải cố ý, hay là trước kia mình quá coi thường cảm nhận của rồi sao?

      "Ừ." Hiếm khi yếu thế làm cho Thanh Thần hài lòng gật cái: "Như vậy tốt hơn nhiều."

      " đau?" Mạc Lãnh Tiêu thả tay xuống, nhìn lắc đầu cái.

      Yên lặng tới bên tay trái của , nghĩ tới trong vườn hoa, hình ảnh Đoan Mộc Tình kéo cánh tay chướng mắt, lỗ mũi Thanh Thần có chút chua xót.

      Giống như cố ý, hoặc như là cực kì tự nhiên , kéo cánh tay của , đúng như , dù là hiệp ước, cũng là vị hôn thê của , dù sao cũng muốn như vậy, sợ, chỉ có thể trong thời gian ngắn.

      Đè xuống ý nghĩ trong lòng, Thanh Thần nở nụ cười hạnh phúc, bọn họ bây giờ tựa như cặp tình nhân bình thường, rất thân mật, cũng rất vui vẻ.

      vui sướng mặt lây sang , Mạc Lãnh Tiêu có chút kinh ngạc, thế nhưng thích nhìn khuôn mặt tươi cười của , nụ cười kia làm cho lồng ngực có cảm giác thỏa mãn mà trước đây chưa từng có. Ở đây tại thời điểm này, giống như có chút hiểu, tại sao từ xưa có đàn ông vì giành mỹ nhân mà tiếc chắp tay dâng lên giang sơn.

      Hít sâu hơi, Thanh Thần lấy dũng khí kéo cánh tay của tới, nhìn gian hàng dọc đường, mua bán sản phẩm từ quần áo, giày dép đến đồ dùng hằng ngày đều có.

      "Nơi này và Miếu Nhai giống chứ, Miếu Nhai gì đó, cơ hồ đều là đàn ông, cho nên, Miếu Nhai cũng có nhiều đàn ông nóng nảy ngoài phố, nhưng nơi này. . . . . . Đàn bà mới là chủ yếu, vậy có phải phố trăng sáng cũng có đàn bà nóng nảy hay ?" Trong mắt Thanh Thần tan ra, cười xong đem ý nghĩ trong lòng chia sẻ với .

      tiếp cận làm cho tâm tình Mạc Lãnh Tiêu rất tốt: "Mặt trời chiều ngã về tây, lúc ánh trăng treo lên, người dân tự tới nơi này, bán ít đồ, vì vậy phố trăng sáng được đặt tên."

      Chương 132: Cảm giác của mối tình đầu

      Edit: Mon Miêu

      "Trăng sáng cũng tượng trưng cho người con , du khách Trung Quốc thích mua đồ, phần lớn là phái nữ, cho nên con đường này dần dần biến thành hình dạng như bây giờ, người ta gọi nó là phố con cũng có lý."

      Thanh Thần giả bộ rất có hứng thú nhìn vào các sạp bán hàng hóa, nhưng có ai biết, ra trong lòng của rất khẩn trương, biết chắc rằng, có thể đẩy ra hay .

      được đoạn đường, thấy có ý muốn đẩy ra phía sau, Thanh Thần thở phào nhõm, càng vui vẻ khoác cánh tay của chặt.

      Mạc Lãnh Tiêu chỉ im lặng chung với , nụ cười mặt chỉ khiến cho muốn cùng cười, mà nụ cười kia thậm chí, còn mê hoặc ánh mắt của .

      được lúc lâu, rốt cuộc ở chỗ góc đường quá thu hút, nhìn thấy có người dân bản xứ cầm Microphone, chuẩn bị hát.

      "A, là có người ca hát." Thanh Thần vui mừng buông cánh tay của ra, muốn chạy về phía trước, nhưng thân thể của lập tức bị Mạc Lãnh Tiêu kéo về, chỉ có điều, lần này, mũi của đụng vào .

      "Lãnh, em muốn xem bọn họ ca hát. . . . . ." Thanh Thần gần như cầu khẩn, xin ý kiến của .

      buông tay bé của ra, bàn tay kéo trở về kia, đổi thành ôm lấy hông của : " muốn chạy khắp nơi tìm em."

      Bàn tay to của , ôm chặt vòng eo nhắn của Thanh Thần, nhiệt độ nóng bỏng này xuyên qua thân thể , truyền đến hai gò má của .

      Trong lúc nhất thời, Thanh Thần quên mất mình phải xem dân bản xứ biểu diễn, chỉ im lặng, cảm nhận cảm giác chưa bao giờ có này.

      Hôm nay, rốt cuộc là như thế nào?

      Đầu tiên, nhìn thấy ở chung với Đoan Mộc Tình, rất thân mật, sau đó, lại tuyên bố quan hệ của với , còn đưa rời . . . . . .

      Nhưng sau khi rời , hình như vui vẻ, buồn, lạnh lùng, chữ nào.

      Ngay cả khi chủ động đến gần , cũng mở miệng trả lời, thậm chí ngay cả việc nhìn chút, cũng muốn.

      Tưởng là tức giận, thế nhưng lại đưa tới phố trăng sáng, hôm nay, vẫn thân mật, mập mờ, sống chung với .

      Mạc Lãnh Tiêu như vậy, khí như vậy, khiến cho sinh ra ảo giác, cảm thấy giống như là vợ chồng sắp cưới, bọn họ có cảm tình sâu đậm với nhau, bọn họ nhau say đắm .

      Nhưng. . . . . . phải như vậy, tại sao lại có cảm giác như thế?

      Hơn nữa, muốn diễn trò cho người khác xem sao?

      Thanh Thần suy nghĩ tất cả những chuyện trước mắt, khéo léo dựa vào ngực của Mạc Lãnh Tiêu, từ từ về phía trước với , bộ dáng này của bọn họ hoàn toàn giống như dạo phố mà lại giống như tản bộ.

      Bởi vì bây giờ, hoàn toàn có cách nào để tâm đến người bán và quầy hàng ở hai bên đường, có phải nên chuyện với chút hay ? Cảm giác này, khiến cho yên tâm.

      "Mệt sao?" Mạc Lãnh Tiêu nhìn thấu tâm trạng biến hóa của , dừng bước, mở miệng nhàn nhạt

      Đến khi gương mặt truyền đến cảm xúc ấm áp, Thanh Thần mới phục hồi tinh thần.

      Giờ mới phát , ở phía trước bọn họ có ánh đèn sáng choang như hồi nãy, đường phố đông vui cách xa lưng của bọn họ khoảng.

      " bé, em mệt mỏi sao?" Mạc Lãnh Tiêu hơi lưu luyến vuốt ve gương mặt của , khóe miệng quyến rũ khiến nhiệt độ mặt càng lúc càng cao.

      "Lãnh. . . . . ." Thanh Thần vuốt ngực đập “Thình thịch! Thình thịch!”, tay của chỉ giữ eo của , mà còn xoa gương mặt , hô hấp của nhanh đến mức thở nổi.

      Cái miệng nhắn ở khuôn mặt đỏ ửng liên tục hít thở từng ngụm từng ngụm khí, Thanh Thần nhìn chằm chằm vào ngực của , dám dời ánh mắt chỗ khác, sợ khi dời ánh mắt chỗ khác chạm phải con mắt khiếp người của .

      Cuối cùng nhịn được nữa, ngẩng đầu lên nhìn , Mạc Lãnh Tiêu vuốt gương mặt , bàn tay nâng cằm của lên, môi nhanh chóng hôn lên cái miệng nhắn của , trong nháy mắt, Thanh Thần bị nghẹn hơi
      [​IMG]

      Chương 133: ngốc

      Edit: Shinbi

      () ngừng thở, Mạc Lãnh Tiêu trầm mặc dám nhìn thẳng của , vẻ mặt lạnh lùng, biết nghĩ gì.

      trầm mặc làm cho Thanh Thần có chút phát run, phát ra giọng mũi: "Nếu thích ấy. . . . . . quan trọng, em...em rất biết điều, yên tâm. . . . . . Em quên thân phận của em. . . . . ."

      Nước mắt cứ rơi xuống.

      Lông mày của Mạc Lãnh Tiêu nhíu chặt, muốn khóc, nhưng vẫn khóc.

      Nổi giận, đôi mắt đen nguy hiểm híp lại: "Thân phận của em?"

      Giọng rất lạnh, lạnh chút nhiệt độ.

      Khẽ gật đầu cái, Thanh Thần rơi nước mắt, nhịn được khẽ nở nụ cười khổ: "Dạ, em biết , đối với , cái gì em cũng phải, em cũng biết , em nên hỏi chuyện riêng của . . . . . . Chỉ là em. . . . . . Em muốn biết. . . . . . rất muốn biết. . . . . ."

      "Em vẫn luôn suy nghĩ điều này?" ràng rất tức giận nhưng gặp phải nước mắt của , Mạc Lãnh Tiêu tự chủ kiềm chế tính tình của mình, giọng mặc dù lạnh lùng nhưng cũng dọa được .

      Yên lặng rũ đầu, Thanh Thần trực tiếp trả lời, nhưng đáp ý nghĩ của : "Em biết , rất bận, cũng biết, mình rất quý trọng những ngày cùng với . . . . . . Nhưng em cố gắng để cho mình suy nghĩ, nhưng em quản được mình. xin lỗi. . . . . . Em phải cố ý, phải là. . . . . ."

      Vẻ mặt bé làm cho lòng buồn bực thương , còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy , khuôn mặt nhắn tràn đầy nụ cười tự tin, mặc dù nghịch ngợm nhưng lại cực kỳ đáng , đó mới là nét vui vẻ hấp dẫn thuộc về lứa tuổi của .

      Nhưng vì sao kể từ khi ở bên cạnh , nụ cười của biến mất, vẻ mặt phục tùng là nét thùy mị từ trước đến này thay đổi khuôn mặt , tất cả những điều này đều là cho sao?

      Chỉ mới thời gian năm, rốt cuộc những thứ ngoài ý muốn tàn phá Mộ Thanh Thần vui vẻ, vẫn là , tự tay bóp chết vui vẻ cùng đơn thuần của sao?

      Tâm mơ hồ đau, Mạc Lãnh Tiêu chăm chú nhìn , ánh mắt kia sâu, giống như muốn hút linh hồn của vào trong.

      Tựa vào ngực , vì lời nào, Thanh Thần nhắm mắt lại, khẽ thở dài: " đồng ý với em tức giận. . . . . . ra em chỉ là quen, nhưng yên tâm, em cố gắng hơn, em như vậy nữa. . . . . . cũng cần phải cái gì hết, em hỏi."

      Đối mặt với khuôn mặt đẫm lệ, lần đầu tiên Mạc Lãnh Tiêu cảm thấy mình có cách nào cũng biết an ủi bé ngốc này làm sao làm cho đau lòng.

      Biết mình lợi dụng , còn ngây ngốc ở lại bên cạnh , đối xử tốt với , biết mình chỉ làm tổn thương , còn ngây ngốc ở lại bên cạnh mình muốn rời .

      Mộ Thanh Thần, rốt cuộc nên mắng em ngốc hay em mất trí đây?

      Hai cánh tay ôm chặt cơ thể mơ hồ
      [​IMG]

      Chương 134: Rất , rất

      Edit: Mon Miêu

      "Em nghĩ, ở chung với Đoan Mộc Tình sao?" Mạc Lãnh Tiêu mở miệng, nhàn nhạt hỏi.

      Thanh Thần rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức tuyệt vọng, lắc đầu cái, lại gật đầu cái: "Ở chung với ấy, rất vui vẻ."

      cũng bỏ qua, đôi mắt nhìn Đoan Mộc Tình rất dịu dàng, biết, dịu dàng này, vĩnh viễn cũng dành cho .

      "Em làm như vậy là muốn vui vẻ sao?" Giọng của lạnh lùng giống như thường ngày, mà hình như còn chứa chút dịu dàng: "Tại sao?"

      ". . . . . ." Thanh Thần trả lời, chỉ im lặng, tự ôm lấy bản thân.

      Bóng dáng cao lớn, quay trở lại, dựa sát vào , bóng của hoàn toàn bao phủ thân thể , bàn tay dùng sức, xoa lấy khuôn mặt nhắn tái nhợt của , Mạc Lãnh Tiêu ép nhìn thẳng vào hai mắt của : "Mau trả lời , tại sao?"

      tra hỏi khiến Thanh Thần phát cáu, uất ức và phiền muộn mà phải chịu đựng trong thời gian dài, vì câu hỏi của mà đột nhiên bùng lên.

      Trong mắt Thanh Thần chứa đựng tố cáo, giọng của cũng cao lên mấy phần: "Tại sao ư. . . . . . Bởi vì, bởi vì em muốn nhìn thấy buồn, bởi vì em sợ thấy đau lòng, bởi vì em sợ thấy tức giận. . . . . ."

      " biết , mỗi lần vui, em đều rất khó chịu, mỗi lần thèm để ý đến em, em đều rất khổ sở. . . . . . Em muốn thấy vui vẻ, em muốn thấy hạnh phúc, em muốn thấy mạnh khỏe, được chưa? Em biết, biết rất ràng là mình nên có suy nghĩ như vậy, nhưng em khống chế được mình. . . . . . Em biết rất ràng, tất cả mọi thứ em làm đều là dư thừa, nhưng em chính là người biết tự trọng, em quản được mình. . . . . ."

      Nước mắt liên tục chảy xuống gò má của Thanh Thần, dám chắc là mình giận thờ ơ, hay là tức giận chính mình thể tự kìm chế: "Em...Em chính là. . . . . . Ưm. . . . . ."

      Lời vẫn còn chưa hết, môi của , bị người đàn ông trước mắt cúi người xuống, dùng môi mỏng bá đạo bao phủ.

      Đầu lưỡi của ngang ngược dò xét vào trong cái miệng nhắn chứa hương vị ngọt ngào của Thanh Thần, lướt qua hàm răng, cuốn lấy cái lưỡi thơm mát, ra sức mút, trêu đùa, Mạc Lãnh Tiêu hoàn toàn thưởng thức nước miếng ngọt ngào thơm mát của , để lại chút gì.

      "Ưm ưm. . . . . ." Tay bé của dùng sức chống vào vai , bây giờ, Thanh Thần muốn kháng cự nụ hôn của , nhưng đầu lưỡi lại bị mút mạnh, hơi thở của xông vào mũi, khiến cho chống cự của dần dần suy yếu, thân thể mềm nhũn dựa vào ngực của , mặc kệ lưỡi của trêu chọc ở trong miệng của .

      " bé, cho biết, tại sao, tại sao em lại sợ tức giận, sợ để ý tới em?" Nhìn thấy bị mình hôn, Mạc Lãnh Tiêu rất vui vẻ, muốn dùng cách này để nước mắt của ngừng rơi.

      vội vàng thở hổn hển, cánh môi mềm mại bởi vì nụ hôn của mà sưng đỏ, nghe thấy hỏi như vậy, nước mắt mới vừa ngừng, lại dâng lên.

      Lòng của tràn đầy uất ức, Thanh Thần cảm thấy mình sắp thở được: " biết, biết. . . . . . biết, em , rất . . . . . . biết ràng . . . . . ."

      Lời đứt quãng, thoát ra ngoài theo tiếng thở dốc.

      thẳng thắn như vậy khiến cho vui sướng tràn sâu vào lồng ngực của Mạc Lãnh Tiêu: " bé. . . . . ." Con làm bằng nước sao? Tại sao lại thích khóc như vậy?

      "Tránh ra, buông em ra. . . . . ." Thanh Thần thổ lộ tiếng lòng của mình xong, cảm giác mình giống như là kẻ hề, bị hoàn toàn nhìn thấu, thương sót của thể nào dành cho .

      " thả." Mạc Lãnh Tiêu ôm chặt, giọng của bá đạo, chứa đựng ý cười: "Em , vậy mà còn muốn thả em ra sao? Hả?"

      ". . . . . ." Tay bé của đẩy ngực của ra, Thanh Thần vừa tức vừa giận, nhưng lại còn cách nào lại , đúng, , nhưng mà, rốt cuộc là có hiểu hay vậy!

      " buông em ra, buông ra. . . . . ."

      "Đừng mơ." Mạc Lãnh Tiêu tàn ác cắt đứt lời của , tay siết chặt lấy thân thể của , tay nâng cằm của lên: " bé, em là của , cả đời này, đều tha cho em."

      Người run cái, trong đôi mắt trong veo của tràn đầy nước mắt và hoang mang, lúc sau, mới mở miệng: "Tại, tại sao. . . . . ."

      Môi mỏng khẽ nhếch lên, Mạc Lãnh Tiêu nhìn , cười tà mị: "Bởi vì, cả đời này, em chỉ được mình , bé."

      "Nhưng. . . . . ."

      Bàn tay xoa môi của , đôi mắt đen luôn luôn lạnh lùng, bây giờ, vì , lại chứa đầy dịu dàng, Mạc Lãnh Tiêu hạ thấp giọng,
      [​IMG]

      Chương 135:

      Edit: Shinbi

      () Thanh Thần mạnh dạn đụng vào, khiến mạc lãnh tiêu kinh ngạc, có chút dám tin, đơn thuần này lại có thể mạnh dạn như vậy.

      Mạc Lãnh Tiêu kêu lên, buông môi ra, tròng mắt đen nảy lửa nhìn .

      Khuôn mặt nhắn thanh tú sớm đỏ ửng lên, đôi mắt đẹp mờ mịt dâng lên chút mọng nước, đôi môi kiều diễm bị hôn ngấu nghiến.

      Dưới cái nhìn soi mói của , Thanh Thần lấy dũng khí, lộ ra đầu lưỡi hồng khẽ liếm qua cánh môi, tư thế cực kỳ hấp dẫn.

      "Đáng chết." Gần như thô lỗ, Mạc Lãnh Tiêu đè lên phía , há miệng ngậm chỗ mềm mại trắng như tuyết, sau đó còn lấy răng cắn.

      Mà bàn tay cũng bỏ qua tấc da thịt nào người .

      Hơi ngẩng đầu lên, Thanh Thần tự chủ được bật ra tiếng rên rỉ: "Umm. . . . . ." Cắn môi nhưng lại ngừng được tiếng rên rỉ vụn vặt.

      Nụ hoa mà thương nở rộ ra, đôi tay Mạc Lãnh Tiêu xuống: " bé, chào em."

      Hôn khóe miệng Thanh Thần, trong mắt Mạc Lãnh Tiêu mang theo nồng nặc nhu tình, thích xem vẻ mặt tan rã dưới thân mình: "Ngoan, thay tôi tách chân ra, hử?"

      thanh kích tình của , gương mặt kích tình mang theo tà ý mê người, vụn vặt hôn, làm cho ý thức dần xa, Thanh Thần lo lắng giãy dụa.

      " bé, để cho tôi em, ngoan. . . . . ." ngừng đầu độc bên tai , ngón tay tà ác đụng chạm vùng yếu ớt nhất của .

      "Umm. . . . . ." Khó chịu cau mày, hai người trong chiến dịch, Thanh Thần thể thừa nhận, cho tới bây giờ đều phải là đối thủ của , cũng chịu nổi khiêu khích của .

      có ý thức, Thanh Thần nghe theo mệnh lệnh của , chủ động làm cho nụ cười Mạc Lãnh Tiêu càng đậm, ngón tay thuận lợi vào bên trong .

      " bé, em đẹp." , răng nhọn khẽ cắn cánh môi đỏ bừng của .

      "Đừng. . . . . ." Đôi môi hơi đau làm cho khẽ rên, Thanh Thần thở khẽ, thân thể khẽ vặn vẹo, mắt đen nhìn : "Lãnh. . . . . ."

      chịu nổi trêu đùa của , Thanh Thần kêu tên .

      thành của làm cho Mạc Lãnh Tiêu mừng rỡ, giữa hai lông mày đều là vui vẻ, trong mắt lóe lên ánh sáng tà ác: "Sao? bé. . . . . ."

      A, nhất định là cố ý.

      "Thế nào? bé."

      Cố ý trêu đùa , Mạc Lãnh Tiêu nhìn trong mắt nổi lên hỏa khí, muốn
      [​IMG]

      Chương 136: Mạnh dạn

      Edit: Shinbi

      ()" bé. . . . . ." Mạc Lãnh Tiêu giọng gọi , khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ này làm cho khó có thể nhìn chỗ khác.

      Nằm người hưởng thụ khít khao của , cau mày, dịu dàng : "Tôi mệt, muốn động. Em tới. . . . . ."

      Mạc Lãnh Tiêu xong, thân thể chuyển động, tay ôm lấy Thanh Thần, đặt ngồi người mình, mà vừa thở hổn hển vừa tao nhã nằm ghế sa lon.

      Cả người Thanh Thần như nhũn ra, nhìn bên dưới người , nhắm mắt lại, trời ạ!

      Cũng phải chưa từng thân mật với , chỉ là, mỗi lần cùng triền miên, đều bị động tiếp nhận đòi hỏi của , như vậy. . . . . . Thanh Thần dám, chỉ có thể đỏ mặt lắc đầu.

      Quần áo của sớm bị cởi bỏ, mà đôi tay nắm trước ngực mềm mại của , dùng sức xoa lấy.

      "Lãnh, em xin . . . . . . Đừng như vậy!" Thanh Thần mắc cỡ nhanh khóc, vừa vừa cố gắng rời khỏi thân thể .

      "Muốn đâu?" Mạc Lãnh Tiêu khàn giọng mở miệng, hung hăng đụng chạm như trừng phạt.

      "Ưmh. . . . . ." Thanh Thần vô lực, bị lần này, định gục xuống.

      "Ngoan, chuyển động? Hử?" Mạc Lãnh Tiêu dỗ dành, mút lấy tai , hôn gương mặt .

      "Nhưng. . . . . . Em. . . . . . biết. . . . . ." Thanh Thần nỉ non ra lời , mặt đỏ ửng, giọng cũng mang theo bất mãn nức nở: "Lãnh, xin . . . . . . ... nên ức hiếp người ta. . . . . ."

      chịu được tra tấn dịu dàng như vậy.

      "Ngu ngốc. . . . . ." Mạc Lãnh Tiêu khẽ trách mắng, trong giọng lại mang theo ý cười.

      Nghiêng người đặt dưới thân mình, mặc dù Mạc Lãnh Tiêu còn muốn trêu chọc , nhưng thân thể của lại cho biết mình cũng chống cự nổi hấp dẫn của nữa.

      Kéo chân của ở trước ngực, Mạc Lãnh Tiêu để chân gác lên vai mình, thân thể to lớn nghiêng xuống, ra vào trong thân thể của .

      Hồi lâu, Thanh Thần
      [​IMG]

      Chương 137: Tiếp nhận ý kiến của

      Edit: Shinbi

      () giọng , thanh mơ hồ , khẽ cắn xương quai xanh mảnh khảnh của , cảm thụ căng thẳng của , từ từ vào sâu cho đến khi hoàn toàn đoạt lấy , rồi sau đó lại từ từ rút ra.

      "Thích ? . . . . . ." Mạc Lãnh Tiêu , dỗ dành lại lần nữa chậm rãi rút ra, rồi sau đó lại vào sâu.

      Thanh Thần cảm giác sắp điên rồi: "Lãnh. . . . . . Em. . . . . ."

      " bé, thể lực em quá kém, đêm giờ chỉ mới bắt đầu." Mạc Lãnh Tiêu vào chỗ sâu nhất, thanh chấn động lồng ngực, giọng cực kỳ khàn.

      Thanh Thần cắn chặt đôi môi đỏ mọng, quay đầu nhưng chỉ có thể yên lặng lắc đầu.

      Trong thế giới của , Mạc Lãnh Tiêu vốn hấp dẫn đến mức thể cưỡng lại được, thể rời bỏ , vốn nghĩ tới rời khỏi .

      mê mẩn hơi ấm trong ngực , tham lam đôi môi lúc triền miên dành cho, tham lam tất cả của .

      Dù trong tình huống như thế, mới có thể cảm thấy mình gần , cũng bằng lòng, cũng bỏ được.

      Liếm sau tai mềm của , giọng của Mạc Lãnh Tiêu trầm thấp thủ thỉ: " cho tôi biết, em muốn tôi."

      giọng , dỗ dành, chuyện bên tai .

      "A, a. . . . . . cần. . . . . ." Rốt cuộc Thanh Thần cũng mở miệng, tránh câu hỏi của nhưng trốn thoát đòi hỏi mãnh liệt mà kéo dài của .

      Tốc độ xâm nhập của càng lúc càng nhanh, sức lực càng mạnh hơn, giống như muốn khắc sâu linh hồn của vào.

      "Em thích." Mạc Lãnh Tiêu cười , giọng vô cùng khàn, vẻ mặt chút nào chế nhạo, động tác lại càng lúc càng mạnh.

      Thân thể yếu ớt mềm mại, gần như chịu nổi càng lúc càng sâu, càng lúc càng đoạt lấy.

      Hai chân Thanh Thần mềm nhũn, cách nào chống đỡ, tay đem chân vòng ở eo, làm càng muốn thân thể xinh đẹp của mãi.

      Đôi mắt đen mọng nước ngẩn ngơ vì chấn động, mái tóc xốc xếch, ánh mắt Thanh Thần nóng bỏng nhìn , nhịp tim đập nhanh khó thở: "Lãnh. . . . . ."

      Nếu như trong mắt của , trong lòng của , cũng có tốt biết bao.

      Tiếng than mềm mại càng thêm kích thích người đàn ông người , Mạc Lãnh Tiêu cường hãn thẳng tiến, động tác kịch liệt hơn, hô hấp trở nên nặng nề, sức lực cũng càng lúc càng mạnh.

      " bé, tôi thích giọng của em." Mỗi lần vào đều làm cho vòng chân lên eo.

      Trong tiếng rên rỉ của Thanh Thần, càng nũng nịu, càng bám chặt hơn, gần như yếu ớt tiếp nhận thể lực vô cùng kinh của .

      "Lãnh, đừng. . . . . . Dừng lại, dừng lại có được . . . . . ." Thanh Thần cảm thấy muốn chết, mái tóc sớm xốc xếch rủ xuống ghế sofa, mặt nhếch nhác, chỉ có tiếng khóc cầu xin dừng lại.

      Nhưng Mạc Lãnh Tiêu lại giống như nghe thấy, kéo dài hưởng thụ thức ăn ngon.

      Đêm rất dài mà thể lực dư thừa, mấy ngày nhớ nhung tích tụ, tất cả đều muốn bổ sung vào.

      Khi Mạc Lãnh Tiêu ôm chặt Thanh Thần, dùng sức đẩy mạnh đến sâu nhất, chôn mái tóc mà gầm gừ, Thanh Thần cảm giác mình cũng bị vui sướng cuốn , chỉ có thể chặt, chặt bọc lại chỗ cứng rắn nóng bỏng của . . . . . .

      ——— —————— Tuyến phân cách của nàng Mèo ——— ————————

      "Lãnh. . . . . . Em mệt quá, cho em ngủ được ?"

      Bị Mạc Lãnh Tiêu ôm vào phòng tắm, Thanh Thần cực kỳ mệt mỏi chỉ có thể ngoan ngoãn tựa vào trong ngực của
      [​IMG]

      Chương 138: Suy nghĩ của

      Edit: Shinbi

      Thềm đá cao nâng thân thể của lên, nằm sỏi đá cứng, dòng nước ấm áp gợn đến bả vai của .

      Thanh Thần bị kẹp giữa thân thể cực nóng cùng cứng rắn của , vốn cách nào trốn tránh, chỉ có thể nhận lấy nụ hôn cướp đoạt của .

      "Tiểu tinh." Môi Mạc Lãnh Tiêu trượt đến bên tai của , nhàng gặm cắn, làm cho cảm thấy tê dại đau đớn.

      ——— ——————— Tuyến phân cách của nàng Mèo ——— ———————

      ". . . . . . nên nhìn. . . . . ." Thanh Thần vô cùng thẹn thùng , vì bây giờ bị sắp xếp tư thế nên mắc cỡ nhắm chặt mắt lại.

      "Ưmh. . . . . ." Run rẩy mở hai mắt ra, đôi mắt to kiều mọng nước. rất sợ, rất sợ, rồi lại mơ hồ cảm thấy mãnh liệt mong chờ.

      " bé, chỉ có tôi mới có thể đối với em như vậy." Đôi tay đỡ ở eo thon của , thân hình cao lớn của Mạc Lãnh Tiêu chậm rãi xuống, chợt động thân, dục vọng nóng rực đoạt lấy nơi khít chặt của .

      "Tiểu Tình, hôm nay rất cám ơn em dẫn tôi nhiều chỗ như vậy."Lúc trước cùng Đoan Mộc Tình, mặt Thanh Thần mang nụ cười dịu dàng.

      "Ừ." Thanh Thần gật đầu, đồng ý với ấy.

      "Thanh Thần, nhờ chút được ?" Lắc lắc tay của , bộ dạng Đoan Mộc Tình cầu khẩn.

      " phải là thể nhìn." Mạc Lãnh Tiêu chậm rãi , từng chữ ra khỏi miệng cũng đầy ắp dục vọng, ngay cả hơi thở đều tựa như lửa.

      biết là vì dòng nước ấm áp hay là nụ hôn mê hoặc lòng người, thần trí Thanh Thần mơ màng, tay chân mềm nhũn làm gì được.

      biết giải thích sao cho Đoan Mộc Tình nên chỉ dối cả ngày, mặc dù Đoan Mộc Tình giúp đỡ , nhưng biết ấy cũng chỉ muốn tìm cơ hội thấy Mạc Lãnh Tiêu thôi.

      Mặc kệ trong lòng Mạc Lãnh Tiêu nghĩ ra sao, ít nhất tình cảm Đoan Mộc Tình đối với , huống chi ấy là đại tiểu thư Đoan Mộc gia, dáng dấp xinh đẹp như vậy, mà cũng rất thích ấy. Hai người xứng đôi như vậy, hà tất
      [​IMG]

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :