1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Thượng Quan Miễu Miễu (8 Hồi – 406C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.2 - Chương 75: Chọc Giận Lần Nữa (1)

      Uất Noãn Tâm trở về phòng làm việc của mình, trong lòng vẫn yên, lo lắng Ngũ Liên gây bất lợi cho Lương Cảnh Đường. Hơn nửa tiếng sau, thể ngồi yên được nữa, muốn mượn cơ hội mang nước vào để xem tình hình, nhưng trong phòng lại có người nào.

      Vội vàng chạy hỏi thư ký: “Hai người đó đâu rồi?”

      “Tổng tài và Ngũ gia vừa mới xuống lầu rồi! Em lúc nãy có sao ? Ngũ gia tức giận lắm đó!” thư ký lo lắng hỏi. Boss ngầm dặn dò bọn họ phải chăm sóc cho Uất Noãn Tâm tốt, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ đều dám bước vào, biết phải làm sao.

      Nhưng người đó là Ngũ Liên! Bất cứ lúc nào cũng có thể lấy cái mạng của bọn họ!

      Xuống lầu? lẽ Ngũ Liên bắt Lương Cảnh Đường làm con tin sao?

      Uất Noãn Tâm càng nghĩ càng lo lắng, chạy mạch xuống dưới. Vừa nhìn thấy hai người lên xe, vội vàng gọi chiếc taxi đuổi theo, chạy đến khách sạn, hai người bước vào. Nhìn bộ dạng hai người , hình như cũng có mùi thuốc súng, nhưng ai biết được Ngũ Liên giở trò gì chứ.

      Uất Noãn Tâm nắm tình hình, cũng thể tùy tiện xông vào, chỉ đành đứng chờ ở ngoài cửa, chờ đến hơn 4 tiếng, bản thân đói đến rã rời. Vội đến cửa hàng gần đó mua bánh bao, trong lòng nghĩ nếu như xảy ra chuyện gì, bản thân ăn cho no, có sức lực, cũng tệ.

      Kết quả vừa bước ra ngoài cửa hàng tiện lợi nhìn thấy Ngũ Liên và Lương Cảnh Đường lôi kéo nhau.

      “Buông tôi ra…buông ra…tôi muốn …”

      ngoan ngoãn cho tôi, đừng động! Chết tiệt, còn động đậy tôi phế đó!”

      “Mau buông ấy ra….” Uất Noãn Tâm ở bên kia đường gào lên, màn xe cộ, chạy băng băng qua.

      “Khốn khiếp! Bảo đừng động mà! Nghe thấy !” Ngũ Liên ba chân bốn cẳn đỡ lấy Lương Cảnh Đường say mèm. Người nặng muốn chết, vậy còn ở đây đẩy tới đẩy lui, làm mệt muốn đứt hơi. Đổi lại là người khác, cho đấm ngất xỉu rồi!

      biết cậu ấy biết uống, nhưng ai biết được lại kém như vậy chứ. Mới uống được vài ly whisky, ngã đùng xuống bàn rồi.

      biết nhà của cậu ta ở đâu, đành phải mang về biệt thự của ông vậy. Chẳng qua ông cũng muốn gặp ta, chỉ là vì sỉ diện, muốn mất mặt, nên bảo ta đến tặng ông món quà thôi!

      Ai biết được tên này, vừa nghe đến nhà ông, uống say đến thế này vậy còn liều mạng chống đối, bày ra cảnh lôi kéo nhau như thế này đây.

      Q.2 - Chương 76: Chọc Giận Lần Nữa (2)

      “Tôi muốn …”

      “Được, ….tay của đừng bấu vào mặt tôi nữa…khốn khiếp…muốn chết hả!” Ngũ Liên tốn biết bao nhiêu sức mới đem được Lương Cảnh Đường vào xe, vừa vào chưa ngồi được lâu, đột nhiên đằng sau nghe thấy tiếng gào thét: “Đồ khốn…mau buông tay!”

      giây sau vai và lưng có tiếng “bộp bộp” vang l

      ên loạn xạ.

      “Khốn khiếp…chết tiệt…làm cái trò quỷ gì vậy….” Ngũ Liên tay giữ lấy Lương Cảnh Đường, tay khác loạn xạ cản lại, vốn dĩ có sức, chi là rút tay về. Trong bánh bao có đá sao? Đau chết được!

      “Đồ khốn…vô lại…cầm thú…mau buông ấy ra!” Uất Noãn Tâm cầm lấy bao bánh bao liều mạng chọi về phía Ngũ Liên, giống như phát điên vậy.

      “Dừng lại! Dừng lại cho tôi!” Ngũ Liên dễ dàng gì mới bắt được cánh tay, quay đầu nhìn, trong mắt chứa đầy lửa giận. “Lại là !”

      Cứ như vậy trong ngày hôm nay chọc giận ta hai lần!

      Lần trước là hắt nước trà nóng, bây giờ lại chọi bánh bao vào người , người đàn bà này muốn chỉnh đây mà!

      tay của Uất Noãn Tâm bị giữ chặt, tay khác khách sáo tiếp tục đánh. “Mau buông Lương Cảnh Đường ta! Buông ra!”

      làm cái quỷ gì vậy! cho rằng tôi hại chết ấy sao?”

      “Chẳng lẽ phải sao? Loại người như có chuyện gì làm được chứ?” Uất Noãn Tâm mệt đến nổi thở hì hà hì hụt, nhưng chút cũng lùi bước, lớn tiếng thét lên.

      “Não có bệnh à! Ngũ thiếu tôi muốn cái mạng , cần phải tự mình ra tay sao?” Ngũ Liên đối với tưởng tượng của còn lời nào để . “ nhìn cho , ấy uống say rồi, tôi phải đưa ấy về nhà!”

      Uất Noãn Tâm nhìn qua, Lương Cảnh Đường nằm ở xe, cả người cuộn lại giống như con tôm bị luộc chín, hình như rất khó chịu muốn nôn, cả người toàn mùi rượu. Lúc này mới từ từ dừng lại, nhưng vẫn còn cảnh giác với . “ tốt đến vậy sao?”

      biết nhà ấy ở đâu ? Lên xe chỉ đường !”

      cần đâu! Tôi đưa ấy về!”

      có xe ?”

      “Gọi xe!”

      ấy uống say đến bộ dạng này, ai dám chở ấy về tôi dám lấy tên mình viết ngược lại!”

      “…………..”

      “Nhìn cái gì mà nhìn!Mau lên xe !” Ngũ Liên phiền chết được, để Lương Cảnh Đường ngồi ờ ghế sau.

      “Này! cẩn thận tí, đừng làm ấy đau!”

      Ngũ Liên thèm để ý đến , vẫn kiêu ngạo làm theo ý mình. ngay cả phụ nữ còn nhàng, chi đến đàn ông!

      Nhanh giải quyết của nợ này, sau đó còn tìm tính sổ!

      Chương 77: Chọc Giận Lần Nữa (3)

      Sau khi lên xe, Uất Noãn Tâm bận rộn với việc chăm sóc cho Lương Cảnh Đường. Ngũ Liên từ kính chiếu hậu quét mắt nhìn, có ý đồ tốt : “Tôi mà chụp lại cảnh này đem cho Nam Cung Nghiêu, để coi ta có phản ứng gì! Hay trực tiếp dựng thành phim, hào môn thiếu phụ dục vọng đủ, tìm luật sư đương vụng trộm!”

      “Nếu như Nam Cung Nghiêu thỏa mãn được , tại sao đến tìm tôi chứ? Tôi dám đảm bảo, ở giường, tôi tuyệt đối đàn ông hơn so với Lương Cảnh Đường! Làm cho thích đến mức ngay cả mẹ mình cũng nhận ra!”

      chuyện ai bị câm đâu!”

      Uất Noãn Tâm hề khách sáo trả lại câu, Ngũ Liên bị mất mặt, đen thui. “ lại thêm lần nữa coi!”

      Người đàn bà này càng ngày càng to gan, dám trả treo lại với ! muốn sống nữa mà!

      Uất Noãn Tâm xì mũi hơi, thèm để ý đến ta.

      Ngũ Liên buồn chán chạy đoàn đường, càng nghĩ càng tức, lại nhịn được cất giọng trêu chọc. “Nam Cung Nghiêu có biết chuyện bên ngoài của vợ mình ? Hay vốn dĩ ta hề quan tâm đến hả?”

      phải chuyện của !”

      … đây lần thứ ba trong ngày hôm nay chọc giận tôi, có biết hậu quả như thế nào ?” Trong xe bao trùm cả bầu khí u ám.

      “Tôi biết rất có rất nhiều thủ đoạn đối phó với tôi! Nhưng xin đừng kéo Lương Cảnh Đường vào!”

      yên tâm! Tôi vẫn chưa cần cái mạng của tên tiểu tử này đâu!”

      “Các có quan hệ như thế nào?”

      “Cậu ấy là em trai cùng cha khác mẹ với tôi!”

      bậy!”

      Ngũ Liên vốn chỉ thuận miệng bậy, ai ngờ lại mở miệng phủ nhận hoàn toàn, làm có chút tò mò. “Tại sao chứ?”

      “Thứ nhất, hai người cùng họ! Thứ hai, tôi tra qua hồ sơ của , người hai mươi tám tuổi làm sao có thể là trai của người ba mươi tuổi chứ!”

      “Xém chút nữa quên là luật sư, rất thích tra gốc gác của người khác! Còn điều thứ ba ?”
      Gấu'srina93 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 78: Chọc Giận Lần Nữa (4)

      “Còn! phải là người tốt!” Uất Noãn Tâm hề do dự ra.

      Ngũ Liên vui vẻ : “ hiểu tôi sao? làm sao biết được tôi phải là người tốt hả? Tôi là chủ tịch hội từ thiện của Đài Loan, hàng năm quyên góp số tiền hàng trăm triệu đấy.”

      “Đó là do làm chuyện xấu quá nhiều, sợ ông trời báo ứng!”

      “Về điểm này sai rồi! Tôi trước giờ tin vào số mệnh! Chỉ tin vào chính bản thân mình, tôi chính là số mệnh!” Giọng điệu của Ngũ Liên ngông cuồng, lông mày nhíu cao lên. Bày ra bộ dạng đầy mưu, kiêu ngạo trước cả thế giới, thái độ để bất cứ ai trong mắt mình!”

      cái thế giới này, người có thể làm cho sợ, vẫn chưa ra đời! Với thân phận của , ở Đài Loan này muốn đường vòng cũng có thể được. muốn làm gì làm, có ai dám dù nửa chữ.

      “Tự tin quá thành tự phụ, buồn cười mà!” Uất Noãn Tâm thoải mái câu mỉa mai. “ có thể chú tâm lái xe được chưa?”

      “Tại sao chứ?”

      “Bởi vì tôi muốn chuyện với !”

      Khi Ngũ Liên cười, đôi lông mày và khóe môi nhếch lên mang theo ý cười. rất ít khi cười thoải mái đến vậy, ở bên ngoài tiếp rượu, mặc dù cũng cười, nhưng đó là nụ cười giả tạo, cũng cười đến mức hiếp cả mắt lại. Nụ cười ở giây phút này chính là nụ cười chân xuất phát từ trong lòng.

      Người phụ nữ này chọc giận ba lần, vậy còn làm mất mặt, giở giọng châm biếm nữa chứ. Theo tính tình của , tuyệt đối để nhìn thấy được ánh mặt trời của ngày mai.

      rất tức giận, nhưng nhìn thấy thái độ của , lại cảm thấy buồn cười, rất lâu rồi gặp được người nào thú vị đến vậy!

      Có lẽ, muốn nhiều hơn đêm.

      Con mèo giương nanh múa vuốt, nuôi dưỡng ở bên cạnh, thỉnh thoảng có thể đem ra trêu chọc, cũng là chuyện rất thú vị!

      ……………………………..

      Hai người hợp sức đưa Lương Cảnh Đường trở về phòng, Uất Noãn Tâm giúp cởi đồ vest ra, dùng khăn lông lau qua lượt. Đợi ngủ say, mới ra ngoài.

      Ngũ Liên ngồi dựa ghế sofa,lông mày nhíu lại có chút mệt mỏi, nhưng hai đôi mắt lại sáng ngời, giống như con dã thú trong đêm tối. Tất nhiên, con dã thú vô cùng xinh đẹp, vóc dáng và khuôn mặt đều vô cùng cân đối.

      tại sao vẫn chưa ?” Uất Noãn Tâm chán ghét nhíu mày lại.

      tại sao ?”

      “Tôi ở đây chăm sóc ấy!”

      “Tôi cũng vậy!”

      tốt lành đến vậy sao!”

      Ngũ Liêm mỉm cười : “ vẫn hiểu con người tôi đấy! Bản thiếu gia ra cũng nhàn rỗi để ý đến ta đâu!” đứng ở đó, từ từ bước đến gần Uất Noãn Tâm.

      ý thức được mục tiêu của là chính mình, quay lưng muốn chạy . Nhưng tốc độ nhanh bằng Ngũ Liên, tay nắm lấy chặt lấy cánh tay của , thẳng tay ép vào tường, khuôn mặt đẹp trai hòa cùng với tức giận từ từ tụ lại.

      “Nợ nần giữa hai chúng ta vẫn chưa tính xong đó!”

      Chương 78: Chọc Giận Lần Nữa (4)

      “Còn! phải là người tốt!” Uất Noãn Tâm hề do dự ra.

      Ngũ Liên vui vẻ : “ hiểu tôi sao? làm sao biết được tôi phải là người tốt hả? Tôi là chủ tịch hội từ thiện của Đài Loan, hàng năm quyên góp số tiền hàng trăm triệu đấy.”

      “Đó là do làm chuyện xấu quá nhiều, sợ ông trời báo ứng!”

      “Về điểm này sai rồi! Tôi trước giờ tin vào số mệnh! Chỉ tin vào chính bản thân mình, tôi chính là số mệnh!” Giọng điệu của Ngũ Liên ngông cuồng, lông mày nhíu cao lên. Bày ra bộ dạng đầy mưu, kiêu ngạo trước cả thế giới, thái độ để bất cứ ai trong mắt mình!”

      cái thế giới này, người có thể làm cho sợ, vẫn chưa ra đời! Với thân phận của , ở Đài Loan này muốn đường vòng cũng có thể được. muốn làm gì làm, có ai dám dù nửa chữ.

      “Tự tin quá thành tự phụ, buồn cười mà!” Uất Noãn Tâm thoải mái câu mỉa mai. “ có thể chú tâm lái xe được chưa?”

      “Tại sao chứ?”

      “Bởi vì tôi muốn chuyện với !”

      Khi Ngũ Liên cười, đôi lông mày và khóe môi nhếch lên mang theo ý cười. rất ít khi cười thoải mái đến vậy, ở bên ngoài tiếp rượu, mặc dù cũng cười, nhưng đó là nụ cười giả tạo, cũng cười đến mức hiếp cả mắt lại. Nụ cười ở giây phút này chính là nụ cười chân xuất phát từ trong lòng.

      Người phụ nữ này chọc giận ba lần, vậy còn làm mất mặt, giở giọng châm biếm nữa chứ. Theo tính tình của , tuyệt đối để nhìn thấy được ánh mặt trời của ngày mai.

      rất tức giận, nhưng nhìn thấy thái độ của , lại cảm thấy buồn cười, rất lâu rồi gặp được người nào thú vị đến vậy!

      Có lẽ, muốn nhiều hơn đêm.

      Con mèo giương nanh múa vuốt, nuôi dưỡng ở bên cạnh, thỉnh thoảng có thể đem ra trêu chọc, cũng là chuyện rất thú vị!

      ……………………………..

      Hai người hợp sức đưa Lương Cảnh Đường trở về phòng, Uất Noãn Tâm giúp cởi đồ vest ra, dùng khăn lông lau qua lượt. Đợi ngủ say, mới ra ngoài.

      Ngũ Liên ngồi dựa ghế sofa,lông mày nhíu lại có chút mệt mỏi, nhưng hai đôi mắt lại sáng ngời, giống như con dã thú trong đêm tối. Tất nhiên, con dã thú vô cùng xinh đẹp, vóc dáng và khuôn mặt đều vô cùng cân đối.

      tại sao vẫn chưa ?” Uất Noãn Tâm chán ghét nhíu mày lại.

      tại sao ?”

      “Tôi ở đây chăm sóc ấy!”

      “Tôi cũng vậy!”

      tốt lành đến vậy sao!”

      Ngũ Liêm mỉm cười : “ vẫn hiểu con người tôi đấy! Bản thiếu gia ra cũng nhàn rỗi để ý đến ta đâu!” đứng ở đó, từ từ bước đến gần Uất Noãn Tâm.

      ý thức được mục tiêu của là chính mình, quay lưng muốn chạy . Nhưng tốc độ nhanh bằng Ngũ Liên, tay nắm lấy chặt lấy cánh tay của , thẳng tay ép vào tường, khuôn mặt đẹp trai hòa cùng với tức giận từ từ tụ lại.

      “Nợ nần giữa hai chúng ta vẫn chưa tính xong đó!”
      Chương 80 Kinh Cung Chi Điểu

      Chú thích: Kinh Cung Chi Điểu (ý chỉ chú chim khi bị cung tên làm cho sợ hãi rất khó ổn định trở lại. Đây là phép dụ chỉ người bị hoảng hốt chỉ cần gặp phải tiếng động cũng làm cho người đó cảm thấy vô cùng sợ hãi)

      …………………………………………�� �………………………..

      Uất Noãn Tâm biết Nam Cung Thiếu Khiêm rất lo lắng cho , nhưng muốn làm cảm thấy áp lực, hết sức kiềm nén cảm xúc của chính mình lại.

      người đàn ông chu đáo mà! Nếu như tất cả đàn ông đều giống như quá tốt rồi!

      xin lỗi, tối hôm nay em thể về nhà được, nghỉ sớm !”

      “Ò….” che giấu mất mát trong lòng mình. “Có thể cho biết nguyên nhân ?”

      “Bạn của em uống say rồi, em phải chăm sóc người ấy!”

      “Là….đàn ông sao?”

      Uất Noãn Tâm ngờ hỏi mình câu này, sững người lúc, thành trả lời. “Ưm! Hai chúng em chỉ là bạn bè thôi!”

      “Em giải thích, là quan tâm đến sao?”

      “…..” Đây là câu hỏi gì vậy trời? chỉ thuận tiện câu thôi mà, tại sao lại cảm thấy rất để ý tâm nhỉ? Nhưng lại thể trả lời với phải sao?

      Uất Noãn Tâm gật đầu.

      “Ưm! Em quan tâm !”

      “Vậy ngày mai em có thể về nhà sớm chút được ?”

      “Được! Ngủ ngon!” Uất Noãn Tâm cúp điện thoại. Cảm giác có chút là kỳ lạ. Thiếu Khiêm phải ỷ lại vào sao? Giống như đứa trả cảm thấy an toàn ỷ lại vào mẹ mình vậy. Nếu vậy chăm sóc cho nam hay nữ, có gì khác nhau chứ?

      Có lẽ chỉ thuận miệng hỏi thôi, cũng giống như rất thản nhiên giải thích quan hệ giữa và Lương Cảnh Đường chỉ là bạn bè bình thường vậy!

      Có thể nghĩ quá nhiều rồi, Thiếu Khiêm đối với , tuyệt đối phải là loại tình cảm kia!

      ………………….

      Biệt thự Nam Cung.

      Bên trong phòng bật đèn, sao trăng. người đàn ông ngồi bên quầy bar, dưới ánh sáng mặt trăng, chỉ nhìn thấy được nửa bóng dáng. Vẻ mặt tôn quý, kiên nghị, giống như bức điêu khắc của bậc thành nổi tiếng tạc thành vậy.

      “Chuyện của ngày mai, sắp xếp ổn thỏa chưa?” Giọng của rất trầm thấp, cuối run run, từ tính.

      “Vâng! Chúng tôi trong ba ngày này thu mua hết mấy công ty truyền thông lớn nhất trong nước rồi!”

      “Rất tốt! Tất cả cứ dựa theo kế hoạch mà làm việc!” cúp điện thoại, ánh mắt sâu thâm nheo lại, càng nhìn càng làm cho người khác khiếp sợ!
      Gấu'srina93 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 81 Kiện Bùng Nổi (1)

      Buổi tối đến phòng thăm Lương Cảnh Đường vài lần, nhìn thấy ngủ rất say, Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy yên tâm, ngã lưng sofa ngủ giấc. Ngày hôm sau thức dậy rất sớm, chuẩn bị buổi sáng.

      “Morning!” giọng ấm áp từ đằng sau truyền đến.

      thức dậy rồi à!” Uất Noãn Tâm quay đầu lại, Lương Cảnh Đường tắm rửa sạch . Đầu tóc được gội sạch , ướt sũng rủ xuống trán. Cả người mặc bộ quần áo ở nhà, màu xám trắng nhàng, chất liệu cotton, đem đến cho người khác cảm giác yên lòng.

      luôn gọn gàng sạch , cách xử nhàng, cùng với khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng, gần như là người hoàn hảo.

      “Ưm! Xin lỗi! Hôm qua… quá lỗ mãng rồi!” mặc dù say, nhưng có thể biết được xảy ra chuyện gì. ngờ lại chăm sóc cả đêm, đây có thể hiểu là, quan tâm sao?

      Lương Cảnh Đường bất giác đỏ mặt, cũng may lúc đó Uất Noãn Tâm bận rộn chuẩn bị bữa sáng, nên phát .

      “Mau đến ăn sáng ! Ăn no mới có sức để làm việc!”

      “Được!” Lương Cảnh Đường ăn được chút, cảm thấy mùi vị rất ngon. “Tay nghề của em rất tuyệt nha!”

      Uất Noãn Tâm nhe răng cười. “Về điểm này em khiêm tốn rồi! Dù gì mẹ em cũng là đầu bếp nổi tiếng về món tây, em được truyền thụ bài bản đó!”

      “Ưm! có thói quen vừa ăn sáng vừa xem tin tức, em ngại chứ?”

      “Tất nhiên là rồi!

      Em mở TV giúp !”

      Hai người vừa ăn sáng vừa tin tức. đám phóng viên vây quanh ở đường của biệt thự, nhìn thấy chiếc Lamborghini màu trắng liền bu quanh đến kín mít, vô số microphone chèn ép tranh dành để ở phía trước.

      Chương 82 Kiện Bùng Nổi (2)

      Uất Noãn Tâm cảm thấy chiếc xe này nhìn hơi quen.

      “Ngũ thiếu, nghe ngài tuần trước cường bạo thiếu nữ chưa vị thành niên đúng ?”

      “Ngũ thiếu, xin ngài ra ngoài, chứng chuyện này được ?”

      “Ngũ thiếu….” Các ký giả vô cùng kích động, giống như ruồi nhặng ngửi thấy miếng thịt béo bỡ vậy.

      Nửa cái trứng gà vẫn còn nghẹn lại trong họng của Uất Noãn Tâm.

      Chuyện này ếm được vài ngày, phương tiện truyền thông nào dám đưa tin, tại sao lại đột phanh phui ra chứ?

      Bảo vệ của khu biệt thự chạy ra, kéo đám ký giả ra sau, mở đường cho xe chạy. Nhưng chiếc đó lại chạy , người trong xe ngược lại mở cửa, bước ra, về phía đám ký giả.

      màn hình, Ngũ Liên y phục chỉnh tề, thái độ nhàng, mang cặp kính râm lớn, rất thản nhiên với đám phóng viên điên cuồng, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười xấu xa. “ đám chó săn cùng ông chủ, giở ra bộ dạng tranh giành để làm gì?”

      Cầm cái microphone, nhìn vào máy quay : “Nếu như ngươi cho rằng làm như vậy có thể lật đổ được Ngũ Liên này, phải quá xem thường tôi rồi sao! Ai thắng ai thua, chờ xem…”

      ta mang microphone trả lại cho phóng viên, lái chiếc xe thể thao, ngạo mạn tăng tốc chạy thằng mạch.

      “Đáng ghét! ràng là bản thân làm, lại còn bày ra bộ dàng bị người khác đổ oan!”

      Việc này, chưa chắc là cậu ấy làm.” Lương Cảnh Đường uống sữa, nhàng câu.

      “Theo ý ta bị người khác hãm hại sao?”

      “Ngũ Liên là kẻ tàn độc, ngây thù rất nhiều, có người muốn hại cậu ta, cũng có gì lấy làm lạ!”

      Uất Noãn Tâm do dự : “Vậy tại sao lại tiếp nhận vụ án này chứ?”

      là luật sư, có vụ án, điều tiếp nhận! Huống chi theo những bằng chứng trước mắt đều chứng minh Ngũ Liên có liên quan đến, muốn tra vụ này!”

      “Vốn cần thiết điều tra, nhất định là do ta làm!”

      “Em rất ghét cậu ấy sao?”

      “……………” Uất Noãn Tâm phủ nhận, biểu lên tất cả.

      “Bản thân là luật sư, điều cấm kỵ nhất đó là mang tình cảm đặt vào trong vụ án, rất dễ dàng dẫn đến những phán đoán sai lầm.”

      “Em biết rồi! Em khống chế tình cảm của chính mình!” Uất Noãn Tâm im lặng hồi, nhịn được hỏi: “ và Ngũ Liên…có quan hệ gì?”

      “Nếu như trả lời, có phải quá thất lễ rồi ?”

      !” Uất Noãn Tâm vội vàng xua tay. “Là em lễ phép, nên tìm hiểu chuyện riêng tư của ! Em hỏi nữa!”

      “Cám ơn em hiểu!” Lương Cảnh Đường gì nữa. ra, những chuyện qua vốn phải là bí mật gì hết, tin thay chính mình giữ kín bí mật. Chỉ là, muốn vì gia đình của chán ghét .

      Chương 83 Bữa Cơm Gia Đình (1)

      Cho dù của vấn đề đó vẫn chưa ràng, nhưng Uất Noãn Tâm vẫn cứ gắng sức, cố gắng tìm ra càng nhiều bằng chứng chứng minh Ngũ Liên là tội phạm. Tới giờ tan ca, Uất Kiến Hùng gọi điện đến, rằng muốn cùng Nam Cung Nghiêu sang dùng cơm tối.

      Tất nhiên Uất Noãn Tâm muốn đến, tìm cái cớ từ chối, Uất Kiến Hùng lại , Nam Cung Nghiêu đồng ý rồi, hai người cũng đặt xong chổ và hẹn giờ rồi, đành phải đồng ý.

      Sau khi tan ca, Uất Noãn Tâm vô cùng lưỡng lự, nên cứ nấn ná ở văn phòng luật sư, cuối cùng nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce màu đen dừng ở trước cửa. Vội vàng cuối đầu xuống, chạy nhanh qua đó, ngồi vào trong xe, lên tiếng thúc giục: “Bác Trương, lái xe!”

      Bác Trương quay đầu dùng ánh mắt hỏi xin Nam Cung Nghiêu, vẫn cuối đầu nhìn chằm chằm vào trong cái Ipad, gật đầu . Lúc này ông mới dám lái xe.

      “Tại sao lại đến đây?”

      “Đón !” Nam Cung Nghiêu nhìn cái Ipad , giọng điệu có chút gợn sóng. “ lén lút để làm gì? muốn người khác nhìn thấy , hay muốn người khác nhìn thấy tôi? Hay là, sợ người tình của bắt gặp sao?”

      Vừa gặp mặt nhau nhất thiết phải mở miệng mỉa mai nhau sao? Uất Noãn Tâm buồn bực, giọng càu nhàu: “Tôi chẳng qua muốn để người khác biết thân phận của tôi thôi!”

      Các đồng nghiệp của điều nghỉ xuất thân từ gia đình bình thường, nếu như nhìn thấy ngồi vào chiếc xe ôtô hạng sang, nhất định lại truyền ra những lời đồn thổi nhảm nhí cho xem.

      “Tôi biết địa điểm, cần phiền tự mình đến đón tôi!”

      “Tôi cũng muốn! Đóng kịch thôi mà, cần nghiêm túc như vậy đâu!”

      Nam Cung Nghiêu vẫn cứ bày ra bộ dạng mặc kệ muốn làm gì làm để đổi xử với , câu, mỉa mai lại câu, tại Uất Noãn Tâm cảm thấy ngột ngạt. Có những người mỗi phút mỗi giây bạn nhất định phải tha thứ cho họ tám trăm lần, mới có thể tiếp tục chuyện với họ.

      Theo những lời , câu lần đặt cược, sớm muộn gì cũng bị nhồi máu cơ tim cho mà xem.

      Cho nên, thèm chọc vào Nam Cung Nghiêu nữa, suốt đoạn đường đều nghĩ đến vụ án, mang tất cả chứng cứ sắp xếp lại.

      vô tình liếc , nghĩ, giữa hai người thỏa thuận ngầm rất lớn, cho nên nếu như mở miệng , cũng lời nào, đây cũng là biện pháp ở chung với nhau tốt nhất.

      Ngay cả khi, rất chán!

      Khi xe sắp đến, Nam Cung Nghiêu mở miệng vàng ngọc của mình: “Bỏ mắt kính xuống!”

      “Ò….” về chuyện này Uất Noãn Tâm phản kháng lại, thuận tiện bôi sạch mấy cái nốt ruồi ở khóe miệng, khôi phục lại dung mạo thanh thuần tuyệt diễm như trước.

      trắng ta, mỗi ngày phải hóa trang rất mệt. Chẳng qua so so lại, càng muốn người khác biết là con của thị trưởng, đối tượng mà cả Đài Loan đều ghen tị – Nam Cung phu nhân!
      Gấu'srina93 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 84 Bữa Cơm Gia Đình (2)

      Uất Kiến Hùng và Lâm Khiết Hồng đến trước, nhìn thấy hai người bước vào, vội vàng đứng dậy. “Hai con đến rồi, ngồi !”

      “Em rễ, ngồi chổ kế bên chị này!” Uất Linh Lung ân cần lời chào hỏi. Hôm nay trang điểm vô cùng xinh đẹp, sợ rằng

      đàn ông nhìn thấy bị hấp dẫn đến mức thể quay đầu lại. Nhưng Nam Cung Nghiêu ngay cả liếc cũng thèm liếc nhìn, ngồi cách hai chổ, kéo ghế giúp Uất Noãn Tâm. “Ngồi !”

      “Cám, cám ơn!” nụ cười của Uất Noãn Tâm cứng nhắc, làm phiền Nam Cung tổng tài phải tự mình ‘hầu hạ’ , chắc bị giảm thọ mất!

      Uất Linh Lung bị mất mặt, đè nén lửa giận thể phát ra.

      “Gọi thức ăn trước ! Gọi xong rồi hẳn chuyện!” Uất Kiến Hùng chào hỏi. “Người nhà hiếm có thời gian ngồi cùng với nha! hạnh phúc quá mất! Sau này nên ngồi cùng nhau nhiều hơn nữa!”

      “Em muốn ăn gì?” Nam Cung Nghiêu kề sát vào tai của Uất Noãn Tâm, dịu dàng hỏi. hoảng hốt, muốn trốn tránh, nhưng cũng động đậy giữ chặt lấy vai của , khiến cho thể vùng ra, đành phải diễn kịch cùng , miễn cưỡng nở nụ cười. “Món nào cũng được, em kén ăn!”

      “Vậy chọn giúp em! Sắc mặt dạo này tốt, chọn món rau để bổ máu nhé!”

      “Ò, cũng được…”

      “Tiểu Nghiêu rất biết cưng chiều phụ nữ, chả trách gần đây Noãn Tâm ngày càng đẹp ra…” Lâm Khiết Hồng diễn vô cùng đạt, loại vui mừng này giống như lòng xuất phát từ trong tim ra, so với mẹ ruột còn hơn cả mẹ ruột.

      Uất Linh Lung câu mỉa mai. “Con tại sao lại nhìn ra được nhỉ? Ăn mặc giống như kẻ ăn mày vậy! mất mặt!”

      “Linh Lung!” Uất Kiến Hùng trừng mắt cảnh cào , đành ngậm miệng lại, trong lòng từ lâu chữi bới Uất Noãn Tâm mấy trăm ngàn lần.

      “Tiểu Nghiêu à, gần đây tập đoàn vẫn làm ăn thuận lợi chứ! Ba vẫn cứ thay con sắp xếp mọi việc đó!” Uất Kiến Hùng cười , đứng ở quan điểm quan chức, cố ý cũng như vô ý tự nhận.

      đến chuyện mỏ vàng lần trước, đối thủ là Ngũ tư lệnh, người khác có kẻ nào dám thay con chuyện chứ! Là do cha sắp xếp, cuối cùng con mới đoạt được về tay mình đó! Tranh đoạt đồ với Ngũ tư lệnh, là chuyện vô cùng nguyên hiểm nha! Dù sao con cũng là con rể của cha, cha giúp con là chuyện đương nhiên thôi! Người nhà cả mà!”

      Nam Cung Nghiêu chỉ cười . Cái lão già này da mặt quả là dày, đáng để tán thưởng.

      quan trường, chẳng xem ông ta ra gì, ra có người mật báo với từ trước rồi. rằng ông ta ở trước mặt Ngũ Chấn Quốc giống như con chó vậy, vẩy đuôi nịnh hót, ngay cả cái rắm cũng bỏ qua. có thể lấy được mỏ vàng, tất cả đều dự vào năng lực của chính mình! Thành công là nhờ ông ta sắp xếp hử! Những lời như vậy ông ta cũng dám .

      Chương 85 Bữa Cơm Gia Đình (3)

      Uất Kiến Hùng hài lòng đợi Nam Cung Nghiêu kính ông ly rượu cảm ơn, nhìn thấy nhúc nhích, trong lòng nghĩ chắc hẳn muốn, nhưng lại muốn để bản thân mình mất mặt, bản thân đành phải lái sang chuyện khác.

      “Tuổi của ba cũng cao rồi, qua vài năm nữa phải nghỉ hưu rồi. Bay giờ chuyện khiến ba hy vọng nhất, đó là hai con mau sinh cho ba đứa cháu , để ba có thể hưởng được cái phúc ba thế hệ cùng sống chung dưới mái nhà!”

      “Đúng đó! Noãn Tâm! Con phải cố gắng, biết ?” Lâm Khiếm Hồng cũng phụ họa .

      Nghĩ đến cái đầm ngủ gợi cảm bà đưa cho , hai tai của Uất Noãn Tâm đỏ ửng lên, giả bộ cuối đầu xuống ăn cơm.

      “Noãn Tâm, Noãn Tâm con có nghe thấy hả?”

      “Chuyện này cần gấp, da mặt con rất mỏng, em đừng thúc ép con!” Uất Kiến Hùng , hai đôi ngươi chuyển động hồi, trong đầu lại lên ý nghĩ mới. “Noãn Tâm, con cũng sắp tốt nghiệp rồi phải ? Sau khi tốt nghiệp con tính làm gì?”

      “Làm luật sư!”

      “Làm gì có người phụ nữ nào làm luật sư, mệt lắm đó! Theo ba , vẫn nên để tiểu Nghiêu sắp xếp công việc cho con !” Ánh mắt khôn khéo dời qua người của Nam Cung Nghiêu. “Lần trước ba qua với nó, chuyện trợ lý tổng tài….”

      “Chỉ cần Noãn Tâm muốn, lúc nào cũng có thể đến!” Nam Cung Nghiêu nắm lấy tay của Uất Noãn Tâm đặt ở bàn, tươi cười. “Em muốn ?”

      Đây gọi là trong nụ cười có chứa dao!

      ràng cảnh cáo , nếu như dám “muốn”, làm cho đẹp mặt!

      Uất Noãn Tâm tất nhiên muốn đắc tội với Nam Cung Nghiêu, hơn nữa trong lòng của cũng muốn. Đành trả lời: “Ba, chuyện này để sau hãy ! Con tốt nghiệp chuyên ngành là luật sư, thích hợp làm trợ lý đâu!”

      “Chuyện này con cần bận tâm, con học thêm ngành kinh tế, làm trợ lý có vấn đề gì đáng ngại đâu, càng học càng quen thôi! Theo ý ba, phụ nữ phải biết giúp đỡ chồng mình. Giống như mẹ con vậy, trong mấy năm nay, cha mẹ đều giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm vô cùng tốt nha…”

      Uất Noãn Tâm muốn cãi lại ông, lung túng : “Sau này hãy , sau này hãy …”

      Thấy vậy, Uất Linh Lung liền tận dụng thời cơ. “Ba, em muốn, vậy cũng đừng miễn cưỡng em ấy làm gì! Con tốt nghiệp hệ thư ký, càng thích hợp để trở thành trợ lý của em rễ. Em thấy sao? Em rễ…” liếc mắt đưa tình, cả người ngại ngùng gì nhìn thẳng về phía Nam Cung Nghiêu.

      “Bậy bạ! Con gì vậy hả!” Uất Kiến Hùng quát lớn tiếng.

      “Ba…..”

      “Đủ rồi!” Uất Kiến Hùng chuyển qua phía Uất Noãn Tâm, sắc mặt dịu dàng trở lại. “Con suy nghĩ thêm nha!”

      “Ưm! Con biết rồi….” trong lòng Uất Noãn Tâm nặng nề, cảm thấy áp lực. Bởi vì ba bỏ lòng tự trọng của mình rồi, chẳng lẽ ngay cả nghiệp đam mê nhất cũng phải từ bỏ sao?

      Chương 86 Vô Cớ Gây (1)

      Bữa ăn kéo dài hơn giờ, trong khoảng thời gian Uất Kiến Hùng ngừng ám chỉ với Nam Cung Nghiêu, lợi dụng tập đoàn giúp ông mở rộng thế lực chính trị của mình, tranh cử chức thị trưởng, Lâm Khiết Hồng cũng ở đằng sau ngừng phụ họa. Còn có ánh mắt thù ghét của Uất Linh Lung.

      Tất cả những điều này làm cho Uất Noãn Tâm cảm thấy thoải mái, mượn cớ rửa tay.

      Hứng ít nước hất lên mặt, cảm giác mát lạnh làm cho thấy tỉnh táo hơn. Khó trách Nam Cung Nghiêu lại chán ghét gia đình như vậy, trong giờ qua, ở trước mặt cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận thể tìm cái lổ để chui xuống.

      Uất Noãn Tâm có trăm cái tình nguyện trở về chổ đó, nhưng còn cách nào khác. Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, liền bị Uất Linh Lung chặn lại.

      “Gần đây mày sống thoải mái nhỉ! Cướp đoạt chồng của người khác, sợ bị trời phạt sao?” Uất Linh Lung vừa rồi uống rất nhiều rượu, cả người điều tản ra mùi rượu nồng nặc, hai con mắt vì hận thù mà trở nên đỏ au, làm cả khuôn mặt nhìn xấu xí.

      Uất Noãn Tâm mặc kệ ta, nhưng ta lại chặn đường thêm lần nữa.

      “Chị tránh ra!”

      “Mày tránh tao phải tránh sao, mày coi tao là gì chứ!” Uất Linh Lung đẩy vào tường. “Đồ đứa con riêng, dự vào cái gì mà bày đặt kiêu ngạo! Mày là cái thứ hồ ly tinh biết xấu hổ, cướp chồng của tao, còn dám dảy nảy! Muốn chết hả?”

      “Tôi cướp chồng của chị! Là ấy chọn tôi!” Uất Noãn Tâm cũng tức giận. Chuyện này cũng phải ý của , cũng chỉ là món đồ hy sinh cho gia đình bọn họ mà thôi, thể tiếp tục nhẫn nhịn chịu đựng chuyện ta vô cớ kiếm chuyện gây .

      “Nếu phải mày giả vờ đáng thương, biết xấu hổ hấp dẫn ấy, ấy để mắt đến mày sao? Đừng nằm mơ nữa! ấy chỉ đùa giỡn với mày thôi!” Uất Linh Lung nhạo báng phóng mũi tên độc về phía . “Đừng cho rằng ấy đối xử tốt với mày, mày cho rằng ấy mày. Đồ ngu! ấy chẳng qua lợi dụng mày mà thôi!”

      ấy tôi hay lợi dụng tôi, liên quan gì đến , đến lượt xía vào đâu!”

      “Ai đến lượt tao xía vào, tao cũng từng lên giường với ấy rồi đấy!”

      Hai tai bên tai của Uất Noãn Tâm vang lên tiếng ầm, thể phán đoán được ta hay giả. Đối với chán ghét của Nam Cung Nghiêu với Uất Linh Lung có thể nhìn ra, nhưng cũng ngoại trừ khả năng có mục đích muốn tiếp cận ta.

      “Sao nào? Ngây ngốc rồi sao?” Uất Linh Lung giang tay ra vỗ vào mặt , thần kinh có chút vấn đề “ha ha” cười rộ lên. “Nam Cung Nghiêu là ai? Làm sao chỉ có người phụ nữ là mày chứ! Sao nào? Mày ngoan ngoan thỏa mãn được đàn ông sao? ấy ở giường rất nhiệt tình nóng bỏng nha….”

      “Mày có biết ấy thích nhất tư thế nào ? Mày có biết tần suất của ấy là bao nhiêu ?” Uất Linh Lung từng bước ép sát , biết xấu hổ cười rộ lên. Lè cái lưỡi rắn của mình ra, liếm đôi môi hồng của chính mình, gương mặt say mê. “Vụng trộm với em rể, cảm giác vô cùng kích thích nha!”
      Gấu'srina93 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 87 Vô Cớ Gây (2)

      Khiêu khích hơn nửa ngày, cuối cùng chỉ nhận được câu lãnh đạm của Uất Noãn Tâm. “ xong rồi sao?”

      “……………..”Uất Linh Lung nắm chặt tay lại. “ cần thiết phải giả vờ ghen tị!”

      “Tôi tại sao phải vì câu chuyện vụng về xưa lắc ghen tị chứ!” Uất Noãn Tâm thản nhiên đón nhận ánh mắt của ta, nhàng lắc đầu, giống như tội nghiệp cho ta vậy. “Chị đúng, người đàn bà của Nghiêu phải chỉ có mình tôi, nhưng bản thân cũng uất ức đến mức đó đâu!”

      “Mày có ý gì?”

      “Tôi có ý gì, chị rất mà!” Uất Noãn Tâm có kiên nhẫn dây dưa với ta, trực tiếp về phía trước. Uất Linh Lung tức điên lên, hét lên tiếng: “Mày là đồ tiền tiện nhân…” Xông về phía trước nắm lấy tóc , hung hăn đẩy vào tường.

      Vì bất ngờ nên Uất Noãn Tâm kịp đề phòng, thêm vào đó còn mang giày cao gót, mất thăng bằng, đầu bị va vào tường, ngay lúc đó ra mảng đỏ, chảy rất nhiều máu. Mọi vật xung quanh ngừng xoay vòng, ngồi bệt dưới đất.

      Uất Linh Lung do uống say nên mất hết lý trí, nhưng vẫn chịu buông tha , nâng giày cao gót muốn đá vào người .

      “Dừng lại!”

      Phía sau lưng vang lên tiếng quát lớn, Uất Linh Lung hoảng hốt quay đầu lại, sợ đến mặt trắng bệch ra. “Em, em rể…” Đáng chết! Làm sao lại để ấy nhìn thấy chứ!

      Nam Cung Nghiêu chạy qua, đỡ Uất Noãn Tâm dậy. “Em sao chứ?”

      lắc đầu, đau dữ dội hơn nữa. “, sao….” Trán mặc dù đau, nhưng nổi đau ở trong lòng càng đau hơn. Dù sao cũng là chị em với nhau, chị ấy tại sao lại có thể ra tay ác độc đến vậy. Xem ra, cuộc đời này, hai người chỉ có thể là kẻ thù với nhau mà thôi. Lần sau, tuyệt đối khách sáo.

      , phải như vậy…là nó ra tay trước…” Uất Linh Lung bày ra bộ dạng bản thân mình mới là con cừu bị hại, đổ lỗi. “Em rể, em phải tin tưởng chị, chị chỉ vì tự vệ mới….chị phải cố ý….là nó….”

      “Đủ rồi! Tôi có mắt, tự biết xem xét!” Khóe mắt Nam Cung Ngiêu liếc cái, Uất Linh Lung sợ hãi lùi về sau vài bước.

      “Tôi và tiểu Noãn về trước, biết phải giải thích với ba mẹ như thế nào rồi chứ!” lạnh lùng bỏ lại câu, cẩn thận đỡ Uất Noãn Tâm rời khỏi đó.

      Mặt của Uất Linh Lung lúc đỏ lúc trắng, lòng hận thù trải rộng như biển. Căm thù thề, nếu như giết chết con hồ ly tinh Uất Noãn Tâm, mang họ Uất

      Chương 88 Tự Tay Bôi Thuốc

      mạch ôm Uất Noãn Tâm vào trong xe, Nam Cung Nghiêu đưa cho hộp cứu thương. “Tự mình xử lý sạch !”

      “Cám ơn!” Mặc dù thái độ có chút lạnh lùng, dù sao cũng giúp , Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy hài lòng rồi. trước giờ cũng phải là người có lòng tham, đặc biệt đối với .

      “Cứ như vậy có ổn vậy? Tôi chẳng qua chỉ bị va đập tí xíu thôi, có gì đáng lo….”

      “Tôi chẳng qua chỉ mượn cớ để rời khỏi thôi, phải giúp !”

      “Ồ…” Uất Noãn Tâm mếu miệng. biết mà, làm gì có lòng tốt đến vậy. làm bất cứ chuyện gì, đều có mục đích cả. “Có gương vậy?”

      có!”

      “Như vậy…tôi tìm được miệng vết thương!” Nếu xử lý nhanh chóng, rất có thể để lại sẹo, muốn để lại sẹo nơi chú ý đâu.

      tự tìm cách !” Nam Cung Nghiêu có nửa ý giúp đỡ , mở ipad lên, tiếp tục xem các dự án.

      Uất Noãn Tâm chỉ còn cách dự vào cảm giác để tìm miệng vết thương, tự mình xử lý, kiểm soát được lực, hơi mạnh tay tí, đau đến mặt trắng bệch, đành phải hít hơi. “Ui….đau…”

      Ánh mắt liếc trộm Nam Cung Nghiêu, vẫn chăm chú làm việc. Trong lòng có chút khó chịu, gì cũng là vợ chồng danh nghĩa, có cần thiết phải lạnh lùng đến thế ?

      Trong lòng đột nhiên có chút trẻ con, càng quan tâm, càng muốn gây chú ý.

      “Ui…đau…đau lắm đó…” có chút phóng đại gào to lên, nhưng cũng làm cho Nam Cung Nghiêu có chút phản ứng nào. Cuối cùng chỉ đành tự mình cầu xin giúp. “ có thể giúp tôi rửa vết thương được ?” Hai đôi mắt sáng, đáng thương nhìn .

      Nam Cung Nghiêu nhịn được nữa nhìn cái, hàm ý là, chuyện xíu như vậy cũng làm phiền đến tôi sao?

      Uất Noãn Tâm vẫn tiếp tục bày ra bộ dạng đáng thương, tin tên này vẫn tiếp tục duy trì dáng vẻ lạnh lùng.

      Hai người giằng co lúc, Nam Cung Nghiêu cảm thấy phiền phức, muốn nhanh chóng giải quyết , cầm bông gòn với vẻ mặt vui, ngón tay chỉ. “Ngồi yên!”

      Uất Noãn Tâm ngoan ngoãn ngồi yên, giống như con chó nở nụ cười vui vẻ.

      Chương 89 Tự Tay Bôi Thuốc (2)

      Tẩm ít rượu thuốc vào bông gòn, Nam Cung Nghiêu chút bình tĩnh bôi lên chổ chảy máu ở miệng vết thương. Có thể nhìn ra rất ít khi chăm sóc người khác, động tác có chút vụng về.

      thể nhìn ra người đầy mưu mô, tràn đầy tự tin vậy mà động tác lại được tự nhiên. Trong lòng Uất Noãn Tâm cười tầm. Cố ý muốn chọc , kéo dài giọng thét lên. “A…ui…rất đau… tí….”

      Lông mày của Nam Cung Nghiêu nhíu chặt lại. “Câm miệng!” làm sao nghe ra được người phụ nữ này giả vờ, cố ý muốn chơi sao? Gan lớn ! lẽ phải để tự xử lấy.

      Uất Noãn Tâm nổi lên ý đùa giỡn, mếu miệng làm ra vẻ đáng thương. “Thực rất đau đó….đau…”

      “Vậy tự mình làm !” Nam Cung Nghiêu cũng nhàng thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp lấy miếng bông gòn quăng trở về. Uất Noãn Tâm vội kéo lại. “Được rồi…được rồi… tôi nhịn được mới gào lên! đấy!” Uất Noãn Tâm giơ tay lên thề.

      Lúc này Nam Cung Nghiêu mới chịu tiếp tục giúp bôi thuốc.

      Đèn neon xuyên qua kính xe, chiếu vào mặt , tạo thành hình bóng rất đẹp lúc lúc , làm ra ngũ quan vốn có của theo góc nhìn ba chiều. Mỗi góc độ, điều giống như được điêu khắc ra vậy.

      Nhìn ở cự ly gần, Uất Noãn Tâm mới phát lông mi của rất dài, giống như cây quạt phây phẩy vậy. Nếu phải có thói quen xấu hay xụ mặt, với đôi mắt này, nhất định rất dịu dàng. Giống như mặt biển tĩnh lặng vậy, trong xanh, sâu thẩm, khiến người khác mê đắm.

      Tim đột nhiên đập loạn lên, cổ họng khô khốc, đồng thời nóng lên. Uất Noãn Tâm căng thẳng nắm lấy váy mình, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Hô hấp, cũng trở nên dồn dập.

      Tại sao, lại có loại cảm giác này chứ?

      Tim giống như còn là của mình vậy.

      Xe có chút lắc lư, mái tóc của Uất Noãn Tâm có chút nghịch ngợm bay nhảy, bất thình lình ma sát vào má của Nam Cung Nghiêu, có chút ngứa. phất tóc của ra, ánh mắt rất tự nhiên dừng lại mặt .

      Hai má đỏ lên, có chút căng thẳng dám nhìn . Bởi vì hô hấp dồn dập, hai đôi má trắng hồng nở ra. Bộ ngực hoàn mỹ ở dưới cánh tay phập phồng nhàng, là loại cám dỗ chết người.

      Khi đưa tay vén tóc ra phía sau tai, lộ ra khuôn mặt đẹp tuyệt. Hô hấp của ngừng lúc, khuôn mặt hồng hào, giống như thiếu nữ vừa bước từ trong tranh ra vậy, dừng lại ở trong đầu của . Giống như loại độc dược, ma túy đầu độc tâm trí .

      cố ý dụ dỗ sao?

      Tiểu tình này!

      ràng biết giả vờ bày ra bộ dạng ngây thơ, nhưng vẫn bị dáng vẻ thẹn thùng của hấp dẫn.

      khống chế được mà hướng đến cánh môi hồng nhắn của .
      Gấu'srina93 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :