1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Thượng Quan Miễu Miễu (8 Hồi – 406C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60 Gỡ Bỏ Khúc Mắc (1)

      Uất Noãn Tâm ngồi ở bên giường chăm sóc Nam Cung Thiếu Khiêm cả đêm, nhìn bộ dạng tiều tụy của , làm cho cảm thấy đau lòng. Nam Cung Nghiêu tuy cho lời cảnh cáo độc ác, nhưng việc liên quan đến người mình quan tâm nhất, làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho Nam Cung Thiếu Khiêm.

      Còn , cái gì cũng biết, lại hồ đồ vào nhầm phòng của , bản thân còn chăm sóc cho , rốt cuộc lại biến thành tổn thương .

      Giờ phút này, cũng rất chán ghét bản thân mình, luôn luôn mềm lòng, liền rất nhanh ra lời hứa với người khác. Tương lai sau này như thế nào, ngay cả bản thân mình còn biết, lấy tư cách gì thốt ra lời hứa chăm sóc người khác chứ?

      Thuốc hết tác dụng, Nam Cung Thiếu Khiêm từ từ tỉnh lại.

      Uất Noãn Tâm vui mừng. “ tỉnh rồi…” Vội vàng hỏi: “Có chổ nào khỏe sao? Bác sĩ Lâm còn ở ngoài kia, em tìm ông ấy…”

      cần!” Nam Cung Thiếu Khiêm kéo tay lại, tuy có sức, nhưng vẫn bướng bỉnh chịu buông ra. Giống như đứa trẻ yếu ớt nhìn thấy mẹ, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhưng lại dám tin vào mắt mình. “Tiểu Noãn…là em sao?”

      “Vâng! Là em!”

      “Là sao?” bộ dạng yếu ớt của Nam Cung Thiếu Khiêm làm cho người khác phải đau lòng, nhìn hồi rất lâu, mới an tâm, nở nụ cười. “…Là em! biết mà, em bỏ rơi ! Đừng có nữa được ? muốn em ở bên cạnh …”

      “Nhưng mà, sức khỏe của …”

      sao! Chỉ cần có em bên cạnh, rất vui vẻ…”

      Uất Noãn Tâm đành ngồi xuống. Mặc dù biết rằng chỉ là tiêm thuốc an thần, có chuyện gì đáng lo. Nhưng nghĩ đến hôm nay hoảng loạn như vậy, vẫn cứ lo lắng. Sức khỏe của tốt, chịu nổi thêm bất cứ kích động nào nữa.

      “Em rời sao?”

      ! hai đồng ý cho em chăm sóc rồi!”

      chứ?” Nam Cung Thiếu Khiêm nở nụ cười hạnh phúc, giống như ngọc lưu ly, tỏa sáng lấp lánh. “ biết mà, hai đối với rất tốt…”

      “Vâng! ấy rất quan tâm !” Cho dù có câu này, người dù lạnh lùng vô tình như thế nào, phải cũng có thứ bản thân mình muốn bảo vệ sao? Nam Cung Thiếu Khiêm, là người Nam Cung Nghiêu khiến cho nơi mềm yếu nhất trong trái tim lo lắng. có thể tàn nhẫn đối với bất cứ người nào, nhưng đối với chút trách cứ cũng nỡ, mãi mãi điều là dáng vẻ dịu dàng nhất.

      Đến bao giờ, mới có thể đối tốt với như thế chứ!

      Ý thức được bản thân mình bắt đầu mong chờ, Uất Noãn Tâm nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ đáng sợ đó.

      Cả đời này đừng mong nhận được đối xử tốt của , giày vò cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!

      Nhưng mà, chút cũng nên hy vọng sao?

      Chương 61 Gỡ Bỏ Khúc Mắc (2)

      “Hôm qua… em nghe hết rồi sao?” Nghĩ đến bản thân hôm qua mất khống chế như vậy, Nam Cung Thiếu Khiêm kiềm được lo lắng.

      “….Ưm!”

      “Vậy em có sợ anhkhông? ghét bỏ ?”

      đâu!”

      “Em gạt ! Tất cả mọi người trong nhà ai cũng sợ ! biến bệnh của mình rất nặng, ban ngày cứ nhốt mình ở trong phòng, trốn tránh thế giới bên ngoài. Bác sĩ Lâm , đây là chứng bệnh trầm cảm. Ban đêm lại nổi loạn lên, giống như người điên vậy. Ngay cả khi làm người khác bị thương, cũng nhớ được! Ngày đó phải em có người bóp cổ em sao? Người đó là !” tự trách chính mình, lo lắng tha thứ cho . “ xin lỗi, gạt em! chỉ là, chỉ là muốn em sợ …”

      Chuyện này Uất Noãn Tâm đoán ra được, nghĩ lại đôi tay lạnh như băng của , kiềm được có chút sợ hãi. Khi mất khống chế, có thể ra tay giết chính mình sao?”

      “Buổi sáng ngày hôm đó, khi em ngủ say, vẫn ngồi nhìn em. Cảm thấy em ngủ rất đẹp…giống như…giống như thiên sứ… muốn em ở lại bên cạnh …như vậy, có phải rất ích kỷ ?”

      phải! Là do có bệnh, chúng ta cùng nhau chữa trị căn bệnh này, có được ? nên nghĩ đến nó nữa, hãy đem khúc mắc trong lòng gỡ bỏ . Tất cả những việc này, có liên quan đến chân của ?”

      Nam Cung Thiếu Khiêm gật đầu. “ gần 20 mươi năm rồi, có cách nào chấp nhận mình có người tàn phế! Mỗi buổi tối, cái cảm giác này càng mảnh liệt hơn. Cho nên nhìn thấy những người làm có thể lại bình thường, lại phát điên lên, làm tổn thương các ấy…”

      “Từ lúc còn rất , cha mẹ qua đời. Khi bắt đầu có ý thức, trong ấn tượng chỉ có hai. Cuộc sống lúc đó rất cực khổ, nhưng có chăm sóc của hai, cuộc sống của vô cùng hạnh phúc. Nhưng dù hai có chăm sóc kỹ lưỡng cỡ nào, cũng có bất trắc.”

      hai từ thiên tài về kinh doanh, nhưng ấy có tiền. Vì để nhanh chóng kiếm được nhiều tiền, ấy làm hacker, còn là hacker rửa tiền, cuối cùng bị sát thủ truy sát. Lúc ấy dắt theo chạy trốn, xảy r

      a tai nạn giao thông.

      vô cùng chấn động.

      Uất Noãn Tâm cứ ngỡ rằng, Nam Cung Nghiêu và giống nhau, từ sống trong gia đình đầy đủ cơm no áo ấm, nhưng lại nghĩ đến, lại có đoạn ký ức đen tối đến như vậy. So với ấy, thừa nhận mình rất có gì đáng . có tự cách so sánh với người ở cao như , cũng tự cho rằng, có tự uất ức.

      Bởi vì, những thành công hôm nay của , là do dự vào chính bản thân mình.

      hai đem tất cả mọi tội lỗi đổ hết lên đầu mình, mấy năm nay đều làm mọi cách để đền bù lại cho . ra, hề trách ấy, ấy vì chăm sóc mới làm những chuyện như vậy. Nhưng mà, rất yếu đuối, thể chấp nhận , nên đem tất cả mọi sai trái giao cho ấy. kiên dè gì mà làm tổn thương người khác, đôi lúc còn nổi cáu với ấy, tất cả những chuyện này đều là lỗi của ấy…người phải xin lỗi ấy, phải là …”

      Nam Cung Nghiêu cũng đứng ở ngoài cửa cả đêm, tất cả đều nghe thất hết. cũng biết Nam Cung Thiếu Khiêm vẫn trốn tránh, dám đối diện. cho rằng, cậu ấy vĩnh viễn bao giờ dám nhìn thẳng vào vấn đề, vượt qua nổi bức tường kiên cố trong lòng mình.

      Nhưng ngời, có thể vì Uất Noãn Tâm mà…

      Ngay cả người bạn thân nhất Hướng Lăng Phong cũng vì mà trở mặt với .

      Là do thủ đoạn của cao thâm, hay là do… hiểu lầm ấy?

      Chương 62 Ngũ Liên Gây Án (1)

      Ngày hôm sau, Uất Noãn Tâm cùng Nam Cung Thiếu Khiêm ra vườn hoa tắm nắng, đột nhiên Lương Cảnh Đường gọi điên thoại đến, tiếp nhận vụ án mới, cần giúp đỡ của , hỏi có đến được .

      “Bây giờ sao? Được! đọc địa chỉ cho em, em lập tức đến ngay!”

      “Em…phải sao?” Nam Cung Thiếu Khiêm mỉm cười hỏi, nhưng ánh mắt lại che giấu luyến tiếc nỡ.

      “Ưm! Có chút việc gấp! Em nhanh chóng trở về! được lười biếng, phải tiếp tục tắm nắng, có biết ?”

      “Được!”

      “Em gọi Hà quản gia chăm sóc !”

      “Được! đường nhớ cẩn thận!” Nam Cung Thiếu Khiêm đưa mắt nhìn xa, cho đến khi bóng dáng khuất sau cách cửa, mới đành lòng phải thu hồi ánh mắt lại. rất thích , cũng rất ỷ lại, từng phút từng giây cũng muốn rời xa . Nhưng như vậy có khiến cảm thấy phiền phúc ? muốn trở thành gánh nặng cho .

      “Nhị thiếu gia! Có muốn dùng trà hoa hồng ? Đây là thứ người lúc trước thích uống nhất…” Hà quản gia nhìn thấy có chút tinh thần, liền hỏi.

      cần đâu! Tôi mệt, đẩy tôi lên lầu !”

      “Vâng!” Hà quản gia trong lòng thầm lo lắng. Tâm trạng của nhị thiếu gia hoàn toàn được thiếu phu nhân làm cho trở nên rất tốt, có thể nhìn ra, cậu ấy đối với sinh ra tình cảm, hơn nữa chỉ đơn thuần là ỷ lại. Bà dám nghĩ tiếp nữa, nếu như nhị thiếu gia biết thân phận của thiếu phu nhân…

      Uất Noãn Tâm nhanh chóng chạy đến văn phòng luật sư, Lương Cảnh Đường chuẩn xong tất cả hồ sơ. vừa nhận lấy liền bắt đầu đọc. “Đây là loại án gì vậy?”

      cần phải gấp gáp, em xem, trán đầy mồ hôi!” Lương Cản Đường dùng khăn lau mồ hôi cho , trêu chọc: “Hồ sơ vụ án đều nằm ở đây, chạy đâu được đâu!”

      Uất Noãn Tâm nhìn , khẽ cười. “Bây giờ khắp nơi đều có luật sư, chừng, mọc ra cái cánh dài bay , để người khác đoạt mất tiêu!”

      Lương Cảnh Đường cười, sau đó khuôn mặt liền trở nên nghiêm túc. “Đây là vụ án cưỡng gian, người chịu tổn thương là mới 15 tuổi. Truyền thông đều dám đưa tin hay đăng báo, bởi vì người phạm tội là kẻ có thể lực rất lớn, chuyện này có dính liếu rất nhiều, nên luật sư nào dám nhận hết.”

      “Cho dù là ai nữa, làm ra những chuyện này, đáng chịu hàng trăm ngàn nhát!” biết luật sư được xen lẫn tình cảm vào, nhưng đối chỉ mới 15 tuổi, ta làm sao có thể xuống tay như vậy. Càng là người có thân phận, càng thể tha thứ.

      “Em cũng biết đó!”

      “Ngũ Liên!”

      Lương Cảnh Đường nhàng ra cái tên này, làm cho Uất Noãn Tâm có cảm giác sét đánh ngang tai. Cảnh tượng ta đè giường lại lần nửa ra trước mắt, các ngón tay nắm chặt lại, chữi ầm lên: “Khốn nạn! Súc sinh! bằng cầm thú!
      Gấu'srina93 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63 Ngũ Liên Gây Án (2)

      Uất Noãn Tâm tức chết được, đàn ông vô sỉ gặp qua ít, nhưng Ngũ Liên là kẻ vô sỉ hạ lưu nhất mà từng gặp. chỉ làm ra nhưng chuyện độc ác đối với chính , mà bây giờ ngay cả đứa bé 15 tuổi cũng bỏ qua! Con người này có chết trăm ngàn lần cũng đủ đền hết tội!

      Vì sao loại đàn ông ác độc này lại là kẻ có tiền tài và địa chứ, ngạo mạn ai sánh bằng!

      Cái thế giới này là thiếu công bằng mà!

      “Làm sao vậy? Sao tâm tình lại kích động đến vậy chứ?”

      “Em chỉ cảm thấy ta quá vô sỉ thôi! Ngay cả đứa bé vị thành niên cũng ra tay!” Uất Noãn Tâm nghiến răng nghiến lợi.

      Lương Cảnh Đường có thể nhìn thấy phản ứng kịch liệt của , tuyệt đối phải vì vụ án này, nhưng lại cố tình tránh né. Trêu chọc : “Đôi khi xã hội thượng lưu quả có chút dơ bẩn, ngay cả pháp luật ngược lại trở thành ô dù bảo vệ cho những có tiền.”

      “Vậy cũng khuất phục trước những kẻ đó sao?”

      “Nếu là người như vậy, chọn nghề luật sư rồi! Tiền đối với , vốn quan trọng, điều quan tâm, là công bằng cùng chính nghĩa trong xã hội.”

      “Em tin tưởng !” Nghe như vậy, Uất Noãn Tâm liền an tâm. “Vậy bước kế tiếp chúng ta phải làm cái gì?”

      “Nữ sinh bị xâm phạm tại tâm trạng còn chưa ổn định, cách nào tiếp nhận điều tra của chúng ta. hứa với cha mẹ ấy, buổi chiều đến nhà họ, xem có thể tìm thêm chứng cớ có lợi nào cho họ . Bây giờ lấy hồ sơ xem cho kỹ !”

      “Boss!” Thư ký gõ cửa bước vào. “Lâm tiên sinh tìm người!”

      Lương Cảnh Đường dường như sớm đoán trước được, bình thản gật đầu. “Mời ông ấy vào đây! Em đến phòng khách xem hồ sơ !”

      người đàn ông trung niên mặc đồ tây ủi thẳng thóp, nét mặt nghiêm túc bước vào, Lương Cảnh Đường mời ông ta ngồi. “ lâu đến rồi, vẫn là thiết quan chứ?”

      “Vâng! Biểu thiếu gia, lão thái gia bảo tôi mang số đồ sang cho cậu. Cậu nhiều tháng trở về nhà dùng bữa rồi, lão thái gia dặn dò tôi hỏi cậu khi nào có thời gian rảnh vậy? Ông ấy gần đây vẫn ở Đài Loan.”

      “Mục đích ông đến đây, trong lòng ai ai cũng hiểu , cần phải khách sáo đâu! Hãy thẳng vào vấn đề !”

      “Lão thái gia hy vọng cậu nhúng tay vào vụ án này!” Ông cũng cần phải vòng vo nữa, thẳng vào chuyện chính, trong lời chứa đầy khẩn cấp.

      “Tôi là luật sư, đây là chức trách của tôi!”

      “Lão thái gia đưa lệnh xuống, có ai dám nhận vụ án này hết! Trừ cậu ra! Lão thái gia hy vọng chuyện này có thể ếm xuống, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, đối với danh tiếng của Ngũ gia có ảnh hưởng rất lớn. Hy vọng cậu hãy ở thân phận là họ mà dừng tay lại!

      Chương 64 Ngũ Liên Gây Án (3)

      Nhìn thấy Lương Cảnh Đường từ đầu đến cuối mặt đều nở nụ cười, nhưng lại làm bất kỳ đồng tác nào biểu đồng ý, Lâm Bái đoán ra được nghĩ gì, tiếp tục : “Lão thái gia còn thừa nhận, chuyện năm đó, là ông có hơi quá chút. Cậu làm như vậy, ông ấy có thể hiểu được. Nhưng ông hy vọng cậu vì chuyện qua mà…”

      “Ông cho rằng tôi vẫn còn ghi hận trong lòng những chuyện đó, cố ý muốn làm cho Ngũ Liên suy sụp sao?” Lương Cảnh Đường giống như nghe thấy chuyện gì đó vô cùng thú vị, mỉm cười. “Phiền ông chuyển lời của tôi đến ông ấy, tôi tiếp nhận vụ án này, bởi vì đây chính là thiên chức của người luật sư! phải nhằm vào bất cứ ai, càng phải nhằm vào ân oán của thế hệ trước.”

      Lâm Bái sững người hồi. “Nếu như vậy, lão thái gia cũng hy vọng cậu nhúng tay vào! trắng ra, nếu như cậu phải cháu ngoại của ông ấy, ông ấy ra động thủ từ sớm…”

      “Diệt khẩu? Quả nhiên là tác phong của ông ấy!”

      “Xem tình hình này biểu thiếu gia định suy nghị lại.”

      “Ưm! Ông ấy rất tính khí của tôi, nguyên tắc làm người của tôi từ trước đến giờ thay đổi!”

      “Nếu như vậy, tôi trở về phục mệnh đây!” Lâm Bái cũng muốn tiếp tục những lời vô nghĩa nữa, cúi đầu xuống chào, rồi quay lưng với sắc mặt đen thui bước ra ngoài.

      Lương Cảnh Đường tiễn ông ra cửa xong, đến phòng khách. “Hồ sơ em xem hết chưa?”

      “Ưm! Em tìm ra số manh mối quan trọng, có lẽ có thể bắt đầu từ chổ này!” Uất Noãn Tâm trả lời, nghĩ hồi, hỏi: “Người lúc nãy, có phải do Ngũ Liên phái đến ?”

      “Ưm! Cho dù là người của ta, làm sao em biết được chứ?”

      “Có thể coi đây là loại nhạy cảm của luật sư!” Uất Noãn Tâm khỏi lo lắng: “Ông ta có phải uy hiếp ? đối với bất lợi sao?”

      “Cũng đến nổi gây bất lợi.” Lương Cảnh Đường trả lời cách bình thản, còn thản nhiên tự mình pha trà. “Có muốn uống ?”

      Uất Noãn Tâm cũng biết thản nhiên hay giả vờ, nhìn dáng vẻ của giống như có chuyện gì, nhưng Ngũ Liên phải là kẻ lương thiện. Nếu tàn nhẫn trong người ta mà trỗi dậy, ngay cả chuyện giết người diệt khẩu cũng có thể làm ra. “Em cảm thấy…hay là mướn thêm hai vệ sĩ thôi!”

      “Luật sư mướn vệ sĩ sao? Chuyện này là mới mẻ nha!”

      “Em đùa với ! nhận vụ án này, đồng nghĩa với việc đối đầu với Ngũ Liên, ta nhất định bỏ qua cho !”

      “Nghe ra, em rất hiểu con người cậu ta!”

      có! Những người đó phải đều như vậy sao?” Uất Noãn Tâm câu cho qua. “ muốn suy nghĩ chút về lời đề nghị của em sao! đường về nhà cũng phải cẩn thận! Lúc lên xe, nhớ phải kiểm tra xe. Hơn nữa phải kiểm tra ở bên dưới xe có bom, còn có….phanh xe, bọn họ có thể động vào phanh xe ở bàn đạp đó! Còn có bình xăng…”

      Chương 65 Ngũ Liên Gây Án (4)

      lái xem đường, đừng nghĩ đến vụ án, chừng còn có người theo dõi. Còn nữa khi bước vào trong nhà, trước tiên cũng nên kiểm tra loạt các phòng…”

      Nghe Uất Noãn Tâm lải nhải như pháo nổ bên tai “các loại nguy cơ rủi ro”, lông mày của Lương Cảnh Đường càng nhướng càng cao, khóe mắt cố nén vui vẻ lại. Đợi cho đến khi lải nhải hết toàn bộ, mới cười hỏi câu: “Vẫn còn sao?”

      “Tạm thời chỉ nghĩ được đến vậy thôi, còn những thứ khác, trở về nếu nhớ ra em gọi điện cho biết!” Nhìn thấy biểu của chút cũng nghiêm túc, giống như nghe kể chuyện hài vậy, Uất Noãn Tâm nhíu mi. “Em đùa giỡn với đây! Em rất nghiêm túc đó!”

      biết !” Lương Cảnh Đường uống ngụm trà, nhàng ra câu: “Em xem phim hình quá nhiều rồi đó!”

      Hai con mắt của Uất Noãn Tâm muốn nhắm lại mà ngất xỉu. biết nghề luật sư và nghề báo là hai nghề suy hiểm nhất sao, bất cứ lúc nào cũng có thể đắc tội với người khác, hậu quả phải vô cùng nghiêm trọng sao? Bản thân gấp đến xoay vòng vòng, chút lo lắng cũng có, còn có tâm trạng ngồi uống trà sao?

      tóm lại em những thứ này, chỉ muốn suy nghĩ cho kỹ!”

      “Tại sao em lại quan tâm đến vậy chứ?” ngĩ lại nhìn , bẳng đôi mắt ấm áp và sáng. Nhìn ra vui vẻ, hay là mong đợi.

      Hai tai của Uất Noãn Tâm đỏ lên, vừa rồi còn chuyện lưu loát, mạch cả chuỗi dài. chỉ quăng cho cậu hỏi, lại làm cho lúng túng, chuyện lắp bắp: “ là thầy kiêm sếp của em, quan tâm là điều em nên làm…”

      “Như vậy à…” Lương Cánh Đường kéo dài cuối ra, có chút nguy hiểm. Vừa rồi còn là người đàn ông đứng đắn quay cái lại trở thành đứng đắn, đây là chuyện vô cùng đáng sợ, bởi vì bây giờ ấy rất…hấp dẫn. Tim gan của Uất Noãn Tâm muốn nhảy cả ra ngoài.

      “Vẫn nên , chuyện về vụ án !” Tiếp tục vấn đề này, bản thân nhất định ổn định, loạn mất, Uất Noãn Tâm liền đem lực chú ý của mình đặt lên hồ sơ. “Bây giờ có thể đến nhà họ được ?”

      “Ưm! thôi!”

      “Được!” Uất Noãn Tâm cùng với Lương Cảnh Đường được vài bước, đột nhiên nắm lấy tay , cách kiên định: “Bất luận xảy ra chuyện gì, chúng ta được lùi bước, có được ? Trinh tiết đối với người con rất quan trọng, em nhất định đem lại công bằng cho ấy!”

      Lương Cảnh Đường nâng tay lên, nhàng vuốt tóc , nở nụ cười ấm áp và cũng ngầm đưa ra nghiêm túc dễ dàng từ bỏ. “Yên tâm ! Bảo vệ công bằng, là thiên chức của luật sư, lùi bước!
      Gấu'srina93 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 66 Ngũ Liên Gây Án (5)

      Biệt thự Ngũ gia. Ngũ Chấn Quốc tay chống gậy, đứng ở bên ghế sofa tiếp điện thoại. Tuy ngoài bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, nhưng nhìn ông vẫn rất uy nghiêm, tinh thần minh mẫn, dáng đứng ngay thẳng. khó nhìn ra lúc còn trẻ ông vô cùng uy phong lẫm liệt.

      Lúc hai người làm mang nước và thuốc lên để ở bên, nhìn thấy sắc mặt của ông ngày càng đen, tránh khỏi có chút sợ hãi. Tình tình lão thái gia tốt, mọi người đều hiểu , ngoại trừ… đứa cháu đích tôn bảo bối Ngũ Liên. Mỗi lần cậu ấy đến, đều dỗ cho lão thái gia cười đến hiếp mắt, cậu ấy chính là cứu tinh của các .

      “Đây là lời của nó sao?” Tiếng lộ ra khí chất quân nhân đầy sức uy hiếp.

      “Vâng! Tôi truyền đạt hết toàn bộ lời nhắn của ngài, nhưng thái độ của biểu thiếu gia rất cương quyết.”

      “Nghịch tử! chấp giống y như mẹ nó vậy!” Ngũ Chấn Quốc tức giận, cúp điện thoại cái rụp. Ông cho rằng nó là cháu ngoại của ông, nó làm như vậy với ông sao?”

      “Ai lại chọc cho lão thái gia tức giận rồi, giải quyết ổn thỏa sao?” tiếng cười trêu chọc vang lên, sau đó Ngũ Liên bước vào trong phòng. Tinh thần phấn chấn, mọi người ở trong phòng kinh ngãc nên lời, khiến cho hai người làm đỏ cả mặt. “Tiểu thiếu gia!”

      “Hừm? Còn ai? phải là do đứa nghịch tử nhà ngươi sao?” Ngũ Chấn Quốc như ngồi đốc lửa, tiếp đón Ngũ Liên bằng cách dùng cây gậy đánh vào bắp tay .

      Ở ngoài nhìn động tác có vẻ rất nhẫn tâm, nhưng kỳ thực có bao nhiêu lực hết. Ông tức giận, nhưng cũng nỡ làm tổn thương đứa cháu bảo bối của mình.

      Ngũ Liên lại đau đến nổi kêu “oa oa”. “Ông à, ông xuống tay cũng ác đó! mấy tháng gặp, vừa gặp mặt, ông tàn nhẫn đánh đứa cháu bảo bối như thế này sao?”

      “Bớt đùa giỡn cho ông!” Ngũ Chấn Quốc ngồi số sofa, cơn tức giận vẫn còn chưa hạ xuống.

      Ngũ Liên vội vàng chạy đến, cười với ông. “Làm sao vậy? Hay ông cháu mình đến phòng tắm hơi nha? Còn bơi lội cũng được! Hay là hết cả hai luôn ông thấy sao?”

      “Xảy ra chuyện lớn, mà vẫn còn có tâm trạng đùa sao?”

      “Chuyện gì vậy ông?” Ngũ Liên bây giờ mới chợt nghĩ đến, bất chợt nhận ra: “À, có phải ông đến vụ án cưỡng bức đó à! Con còn tưởng chuyện gì lớn!”

      “Chuyện này còn lớn sao? Nếu phải ông giúp con ếm xuống, bây giờ tất cả mặt báo rồi, con xem cái mặt của ông còn biết để ở đâu nữa? Con thích vui đùa, ông từ trước đến giờ quản, nhưng tại sao lại có thể làm ra chuyện bại hoại như vậy chứ? mất mặt!”

      “Ông à, ông là người hiểu cháu nhất mà! Ông nghĩ cháu muốn là loại người đó sao? Dựa vào thân phận Ngũ thiếu gia, loại con nào muốn mà có được, cần phải cưỡng bức đứa con vị thành niên sao? Khẩu vị của cháu nặng đến mức đó đâu!

      Chương 67 Ngũ Liên Gây Án (6)

      Nghe câu đó, Ngũ Chấn Quốc mới chợt nhận ra việc có gì đó đúng, bán tính bán nghi hỏi: “Theo ý cháu… là có kẻ rắp tâm muốn hại cháu sao?”

      “Rất ràng mà!” Ngũ Liên duỗi cánh tay ra, lười biếng nằm dài sofa, hai chân bắt chéo nhau, vẫn có tâm trạng ngồi chơi với cái di động, chút lo lắng cũng có.

      “Cháu gần đây có đắc tội với ai ?”

      “Việc này có thể rất nhiều… ông biết là có biết bao công ty đỏ mắt lên với cái mỏ quặng ở Đài Loan sao, ông lại bắt cháu tiếp quản. Người ta nhìn cháu thấy chướng mắt, muốn chỉnh cháu, chút cũng có gì là lạ.”

      “Khốn khiếp! Cũng nhìn cho kỹ động vào cháu của ai!” Ngũ Chấn Quốc tức giận lồng lên. “Để cho ông tra ra được, ông nhất định khiến kẻ đó ngẩn đầu lên ở Đài Loan này!”

      ……………………………

      Uất Noãn Tâm và Lương Cảnh Đường buổi sáng nhanh chóng đến được nhà Lâm Lâm bị hại, tình trạng của ấy ổn định, vẫn cứ nhốt mình trong phòng, mẹ ấy tiếp đón . Hai người từ chổ ba của Lâm Lâm nghe được số manh mối, biết được Lâm Lâm nhìn thấy được mặt của Ngũ Liên, cho nên chỉ hỏi số câu đơn giản.

      Bọn họ đợi cho đến tối, tình trạng của Lâm Lâm mới ổn định được chút, nhưng thể trả lời được những câu hỏi của hai người, nên đành phải tay về.

      đường , bên tai của Uất Noãn Tâm vẫn còn phản phất tiếng khóc đau khổ của Lâm Lâm, biết chuyện này đối với nữ sinh mà , chịu đả kích rất lớn. Vì thế đối với Ngũ Liên càng hận thấu xương, hận đến nổi thể lập tức bắt ta trói lại chịu tội.

      “Đừng nghĩ đến vụ án nữa, mặt mày của em đen thui hết rồi kìa!”

      “Làm sao mà nghĩ đến chứ, xét cho cùng việc cũng liên quan đến…mà thôi! cũng đúng, là đau lòng cho ấy, bằng nghĩ thêm nhiều cách làm sao có thể thắng được vụ kiện này, đòi lại công bằng cho ấy!”

      “Em có tinh thần chính nghĩa đó!”

      “Cho là vậy ! Từ em phải chịu rất nhiều chuyện công bằng rồi, rất hy vọng có người đứng ra, mở rộng chính nghĩa, nhưng đáng tiếc những con người đó quá ít, cho nên em mới quyết tâm trở thành luật sư. Người khác thể bảo vệ em, em tự bảo vệ chính mình, bảo vệ người khác!”

      “Có nhiều lúc nghĩ em chỉ mới 18 tuổi…”

      “Bất quá trải qua càng nhiều, càng trưởng thành hơn chút, có thể nhìn thấu tất cả!” Trong lòng có nhiều chua xót, nhưng thể với bất cứ ai, chỉ có thể nhàng cho qua, ít nhất nhìn bản thân cũng cảm thấy yếu ớt.

      có thể dừng xe lại ở phía trước , em tự mình bắt taxi về!”

      cần đưa em về sao?”

      cần đâu, lại tiện đường!”

      Lương Cảnh Đường cũng tiếp tục miễn cưỡng , để xuống ở bên đường, dặn dò vài câu, liền lái xe .

      Uất Noãn Tâm cuối đầu nhìn mũi chân mình, hít hơi. màn kiên cường vừa kết thúc, cũng cảm thấy nhàng mà thở dài. Trở về lại phải chạm mặt, cũng cảm thấy thoải mái, mệt mỏi quá !

      Q.2 - Chương 68: Mỉm Cười Với Sao?

      Về đến nhà, Uất Noãn Tâm nhanh chóng chạy đến phòng của Nam Cung Thiếu Khiêm. Muốn trước khi ngủ có thể trò chuyện với vài câu có thể giúp tâm trạng tại thoải mái chút cũng tệ, nhưng nghĩ đến vừa bước vào phòng lại nhìn thấy người muốn gặp – Nam Cung Nghiêu! Giống như cây đinh trong mắt vậy, vừa nhìn thấy liền hận đến nghiến răng.

      Nam Cung Thiếu Khiêm nhìn thấy , đôi mắt trong chớp nhoáng trở nên ấm áp. “Tiểu Noãn, em trở về rồi!”

      Nam Cung Nghiêu quay đầu lại, sắc mặt đen thui. 12 giờ rồi, còn biết phải trở về sao? Những lời cảnh cáo của coi như gió thoảng bên tai sao?

      “Ưm! Hai người trò chuyện, em làm phiền nữa, em trở về phòng đây!”

      “Đừng, đừng mà…” Nam Cung Thiếu Khiêm vội vàng giữ lại, ràng cách nhau khoảng, nhưng vẫn cứ vội vàng dang tay ra muốn giữ lại.

      “Công ty vẫn còn việc phải xử lý, hai người trò chuyện !” Nam Cung Nghiêu đứng dậy.

      , cũng ở lại đây ….”

      “Người em muốn gặp trở về rồi, chắc hy vọng ở đây làm cản trở chứ!” Nhìn cậu ấy yên tâm muốn giải thích, Nam Cung Nghiêu mỉm cười, vỗ vào bả vai của cậu. “Đùa với em thôi! Công ty quả còn có việc! Đừng chuyện quá khuya, ngủ sớm chút!”

      “Ưm! cũng vậy!”

      “Chăm sóc tốt cho cậu ấy! Vất vả rồi!”

      Nam Cung Nghiêu vô cùng khách sáo nở nụ cười với Uất Noãn Tâm, lập tức cảm giác như có tia sét đánh trúng vậy.

      Diêm vương mặt lạnh Nam Cung Nghiêu từ bao giờ trở thành lễ phép giống như vậy chứ? Còn cười với sao? Trời sắp đổ mưa lớn rồi sao? (Nguyên tác: hồng vũ – tức mưa lớn thành bão, lũ lụt, …)

      Nhưng ngang qua , ở bên tai giọng , lập tức phá vỡ mọi phép màu. “Trò chuyện xong qua phòng tôi!” thanh thâm trầm, như cơn gió lạnh thổi bên tai.

      chợt tỉnh ra, chẳng qua giả vờ mà thôi, muốn để cho Nam Cung Thiếu Khiêm lo lắng! làm sao có thể quên, người diễn kịch vô cùng giỏi!”

      Nam Cung Nghiêu rời khỏi mang theo cả áp lực, khí trở lại thoải mái. Nam Cung Thiếu Khiêm vỗ vỗ bên giường, ám chỉ Uất Noãn Tâm qua đó ngồi. ” Hôm nay ở bên ngoài bận cả ngày sao? Nhìn dáng vẻ của em, hình như rất mệt!”

      “Ưm! rất bận!” mệt đến mức chân tay mềm nhủng, đầu óc choáng váng. Luật sư quả nghề nhàng mà!

      bận về việc gì? Có thể cho biết ?”

      “Việc này…”

      “Nếu tiện thôi vậy, chỉ tiện thể hỏi thôi!” Nam Cung Thiếu Khiêm cười cho qua. ra trong lòng có chút thất vọng, thể nghi ngờ tò mò bí mật của . Nhưng che giấu của làm cho cảm thấy bất an, muốn hiểu tất cả mọi thứ của .

      Đối với dục vọng chiếm giữ , càng ngày càng tăng, lo lắng sau này ngay cả bản thân cũng thể khống chế được, trở nên vô cùng đáng sợ
      Gấu'srina93 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 69 Có Quyền Can Thiệp Vào

      Nghĩ đến phải gặp Nam Cung Nghiêu, ngay cả tâm tình để trò chuyện cũng có, ngồi được vài phút, thỉ muốn trở về phòng ngủ. Nam Cung Thiếu Khiêm cũng giữ lại lâu, muốn nghỉ ngơi tốt. Trong lòng thở dài, nếu như Nam Cung Nghiêu có chút quan tâm giống như em trai mình quá tốt rồi!

      Cơn buồn ngủ ập đến nhưng vẫn phải cố gắng tỉnh táo để đối phó với lại đại ma vương, là chuyện ngược đãi người khác mà!

      cam lòng đến phòng của Nam Cung Nghiêu, ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu. giờ sáng rồi, vẫn còn tinh thần đến vậy. Ánh mắt vô cùng lợi hại, ngay cả cử động cũng bỏ qua, rất có phong thái của tổng tài.

      Bây giờ phải lúc ca ngợi, nhanh chóng giải quyết, trở về phòng ngủ mới là chuyện chính!

      “Có chuyện gì sao?”

      “Thiếu Khiêm ngủ rồi hử?”

      “Lúc tôi vẫn chưa.”

      Nam Cung Nghiêu ngẩn đầu lên, lông mày nhíu lại. bất cứ gì, nhưng Uất Noãn Tâm có thể nhìn ánh mắt của chất vấn bản thân tại sao đợi đến khi Nam Cung Thiếu Khiêm lên giường ngủ rồi mới , cắn môi lắp bắp : “ ấy bảo tôi về ngủ trước…”

      “Đừng có mang Thiếu Khiêm ra làm cái cớ!”

      “Tôi !”

      “Tôi kêu chăm sóc Thiếu Khiêm, có nhấn mạnh qua là ‘ bước rời’. Nhưng rất to gan, cho đến bây giờ mới chịu về!” vô cùng bất mãn.

      “Tôi có việc quan trọng, phải ra ngoài chơi!”

      “Đến văn phòng luật sư vì công việc hay vì người tình, trong lòng biết hơn tôi!”

      “Người tình gì chứ, ấy là cấp của tôi. Đợi cho người theo dõi tôi sao?” Nhìn thấy kiên dè gì nở nụ cười lạnh, như đây là chuyện rất tự nhiên, giống như là kẻ làm chuyện sai trái. Uất Noãn Tâm có chút đau đầu. “Tôi phải của riêng ! như vậy là xâm phạm đến quyền tư do và riêng tư của người khác đó!”

      “Của riêng? Chẳng lẽ phải sao?” Nam Cung Nghiêu chút che giấu nào mà miệt thị , ra câu vô cùng tổn thương người khác. “Tôi dường chưa bao giờ cho biết , tôi lấy vì muốn về diễn tốt vai trò Nam Cung phu nhân!”

      …”

      “Bắt đầu từ ngày mai, được phép bước ra khỏi nhà này!”

      có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi!” Trong bụng Uất Noãn Tâm chứa đầy những lời phản kháng, nhưng biết nghe, thậm chí có thể chọc giận . Ở trong đầu nghĩ hồi, chợt nghĩ ra được cách khác

      Chương 70 Thương Lượng Với

      “Nếu như cứ cấm đoán tôi như vậy, tôi làm bất cứ chuyện gì! Nhưng tôi đảm bảo với , tôi biết mình có thái độ như thế nào khi gặp Thiếu Khiêm! Nếu như để ý tôi ở bên cạnh ấy, suốt cả ngày buồn bực vui, thờ ơ với người khác! Như vậy, có thể ép tôi ở trong nhà suốt!”

      Uất Noãn Tâm ở trong lòng thầm xin lỗi Nam Cung Thiếu Khiêm! Nhưng mà, là lợi thế duy nhất mà có được. Vì công việc mà yếu tích nhất, thể nghĩ quá nhiều!

      Có thể có dũng khí thương lượng với Nam Cung Nghiêu, chứng minh tất cả rồi.

      Quả nhiên, gương mặt Nam Cung Nghiêu vẫn mãi trưng ra dáng vẻ nhàn nhã, quen nắm mọi thứ trong tay bắt đầu chuyển biến, hai đôi mắt trầm lại.

      Người đàn bà này, bắt được điểm yếu của !

      Mấy năm nay, cho rằng có thể ở thương trường hô mưa gọi gió, có thể dẫn đắt công ty nhanh chóng trở thành tập đoàn lớn nhất Đài Loan. Bởi vì đủ vô tình, có điểm yếu. Chỉ cần có bất kỳ kẻ nào muốn cản đường, từ bất kỳ thủ đoạn dọn sạch . Ngay cả khi cả gia đình đối thủ nhảy lầu tự sát, ánh mắt vẫn có có chút áy náy.

      Người quan tâm, chỉ có hai người, người chính là Nam Cung Thiếu Khiêm!

      lại rất thông minh, nắm được điểm này!

      “Thiếu Khiêm rất để ý quan hệ giữa hai chúng ta, cho nên tôi cố gắng giả vờ ra vẻ hài hòa rồi. Tôi đồng ý hợp tác, nhưng điều kiện là, tôi muốn làm việc!”

      dự vào cái gì cho rằng, tôi đồng ý sao? đừng quên, vận mạng của cha nằm trong tay tôi! Chỉ cần tôi động tay, ông ta có thể bị chặn mất con đường làm quan, chí… có thể khiến ông ta thành tội phạm tử hình! Theo tôi biết được, mấy năm gần đây, ông ta nhận hối lộ đủ để tử hình hơn 10 lần đấy!”

      Hai tay Uất Noãn Tâm nắm chặt có chút nới lỏng, trong lúc này, nếu như lùi bước, liền thua cách thê thảm.

      “Tôi có rất nhiều thứ bị nắm được, có sức phản kháng . Nhưng tôi chỉ cần có Thiếu Khiêm, đủ rồi. cầu của tôi, chẳng qua chỉ là an toàn của cha, nhưng điều muốn… đó là tâm trạng vui vẻ của Thiếu Khiêm.”

      là người phụ nữ đầu tiên có gan thương lượng với tôi!”

      “Cho nên, đáp án của tôi là…” Mặc dù biết rất quan tâm Thiếu Khiêm, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi yên, sợ giở thủ đoạn.

      “Tôi có chọn lựa nào khác sao?” Nam Cung Nghiêu đan hai bàn tay lại chống lên bàn, đốt ngón tay chống chiếc cằm. Trong đôi mắt mưu mô có những đợt sáng lung linh, khóe miệng nhếch lên khó lường. Trừng mắt nhìn rất lâu, sau hồi, mới mở miệng. “ đúng rồi, tôi chỉ muốn em trai mình vui vẻ thôi!

      Chương 71 Ngũ Liên Đến Thăm (1)

      Ngày thứ hai ra ra ngoài cách trót lọt, Uất Noãn Tâm mới dám khẳng định, Nam Cung Nghiêu thỏa hiệp rồi. tuần tiếp theo, ban ngày ở văn phòng luật sư, tối lại chăm sóc cho Nam Cung Thiếu Khiêm, bận đến đầu tắc mặt tối. Nhưng nghĩ đến bản thân phát huy tinh thần chính nghĩa, cả người lại tràn đầy năng lượng.

      Thư ký gõ cửa bước vào: “Tiểu Uất, có vị ở phòng khách đợi boss đó. Boss tại chưa thể quay về ngay, nên em xuống dưới tiếp đón nha?”

      “Ưm! Được! Em xuống ngay bây giờ nè!” Uất Noãn Tâm vội vàng sắp xếp hồ sơ lại, đến phòng khách. Mở cửa ra, người đàn ông trước mặt, chính là kẻ mà hận đến nghiến răng nghiến lợi – Ngũ Liên. đôi chân dài gác lên bàn trà, có lời nào tả được dáng vẻ bình thản, ung dung, phóng túng của công tử.

      Nhìn thấy người bước vào, ta chỉ liếc mắt cái với dáng vẻ ngạo mạn. “ là ai? Tiểu tử kia đâu?”

      Nhìn thấy bày ra bộ dạng cao ngạo, Uất Noãn Tâm muốn đánh cho ta phát, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. “Boss họp, thể ra ngoài lúc này. Tôi là trợ lý của ấy, có bất cứ chuyện gì, ngài có thể với tôi! Tôi truyền đạt lại cho ấy!”

      “Chỉ đưa người trợ lý bé đến tiếp đón, quả coi Ngũ Liên này ra cái gì mà!”

      “Vậy ngài có thể đến vào lúc khác!”

      Ngũ Liên lần đầu tiên bị người khác làm mất mặt, vậy còn là đàn bà nữa chứ! Não của ta có chứa nước, hay là mắt bị đuôi rồi sao? Cho dù biết là ai, nhưng với khuôn mặt và dáng vẻ như vậy, ít nhất phải mê mẫn đến xoay vòng vòng chứ.

      “Đứng lại!”

      Uất Noãn Tâm dừng lại, đưa lưng về phía , khuôn bày lộ ra vẻ chán ghét cùng cực.

      “Cút về đây cho tôi!”

      ta lại có thể khiếm nhã vậy sao?

      Uất Noãn Tâm hít hơi, quay trở lại. khuôn mặt đen thui, đè nén xuống thèm nhìn .

      “Quay mặt qua đây!” Nhìn thấy động đậy, Ngũ Liên cư xử có chút thôi bạo. “Tôi quay người lại! điếc rồi sao!” Nhặt cái gạt tàn thuốc lên, ném về phía .

      luồng gió thổi ngang bên tai của Uất Noãn Tâm, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng của thủy tinh và vách tường kế bên truyền đến, “ầm ầm” vỡ nát rơi xuống đất. Nhân viên bên ngoài bị tiếng vang làm cho hoảng sợ, nhưng dám bước vào. Chọc giận Ngũ gia, gánh nổi, ai dám chọc vào vị đại gia này đâu!
      Gấu'srina93 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72 Ngũ Liên Đến Thăm (2)

      Trong lòng Uất Noãn Tâm mắng hết tám đời tổ tông của , muốn gây thêm xung đột, nên mới quay người lại.

      “Tôi hình như thấy qua …”

      “Ngài nhận lầm người rồi! Tôi chưa từng gặp ngài!” Uất Noãn Tâm đẩy kính lên, cố ý cuối đầu thấp chút. “Tôi mang thêm trà đến!”

      Nước trà nóng hổi đổ vào torng ly, có hàng trăm ngàn kích động ở trong lòng khi phải trực tiếp đón tiếp Ngũ Liên. Đồ thối tha! Cầm thú! Khốn khiếp!

      Đổ đầy trà, mang đến trước mặt của Ngũ Liên, ánh mắt xẹt qua tia, gỡ mắt kính của xuống trong chớp nhoáng, Uất Noãn Tâm định đưa ra ngăn lại, nhưng động tác của lại châm hơn . “…”

      ra là Nam Cung phu nhân…” Ngũ Liên ý tứ sâu xa câu, ánh mắt màu đem xinh đẹp có bao nhiêu ý đồ xấu xa nhìn chằm chằm . Bởi vì bộ dạng ngạc nhiên cùng

      xấu hổ của , làm cho khóe miệng của nhếch lên cười, xấu xa cùng phóng đãng. “ lâu gặp! Rất nhớ đó nha…”

      thanh trầm thấp và gợi cảm của , giống như làm động tác hôn môi với vậy, hàm chứa mười phần khiêu khích. Nhìn thấy càng tức giận, càng cảm thấy sảng khoái mà cười ồ lên. “Mấy ngày nay vẫn ngủ được ngon giấc, rất nhớ đến mùi vị người …”

      cầm mái tóc của lên, hít sâu. “Mùi hương nhàng của làm cho người khác vô cùng mê mẫn.”

      “Xin hãy tự trọng chút !” Uất Noãn Tâm đẩy ra, liền lùi về sau vài bước.

      “Chỉ đùa thôi mà, phản ứng của đâu cần kịch liệt đến vậy chứ?” Ngũ Liên rất vừa lòng với kết quả về trò đùa dai của mình, lại khôi phục lại dáng vẻ vô tư bất cần đời của mình, hớp ngụm trà. Nở nụ cười trêu chọc với : “Tập đoàn Nam Cung sắp phá sản rồi sao? Lại để thiếu phu nhân tự mình ra ngoài kiếm miếng ăn.”

      liên quan gì đến !” Uất Noãn Tâm hung hăn đáp lại . “Nếu như vì việc liên quan đến vụ án, bây giờ có thể được rồi! Bất luận làm bất cứ chuyện gì, vụ án này, tôi nhất định theo đến cùng!”

      “Nhìn ra, thực có tinh thần chính nghĩa đó! Muốn chính mình trở thành nữ thần chính nghĩa sao?” Ngũ Liên kiềm lòng được cười ồ lên, thậm chí ngay cả bộ dạng trêu đùa cũng đầy khiêu khích cùng mờ ám, vô cùng xinh đẹp.

      “Chẳng qua bổn thiếu gia có thói quen thương lượng cùng đàn bà, để Lương Cảnh Đường qua đây ! Chúng tôi cũng còn chuyện phải tính với nhau!

      muốn đối phó ấy như thế nào! đừng có mà lộn xộn!”

      Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của , càng khiến cho Ngũ Liên muốn trêu đùa thêm. Rất lâu vẫn chưa nhìn thấy người phụ nữ nào thú vị đến như vậy, làm sao có thể bỏ qua được chứ nhỉ?

      trầm mặt xuống, lại mở miệng thêm lần nữa, gương mặt lộ ra dáng vẻ của con quỷ hút máu đáng sợ, lạnh lùng. “Muốn đối đấu với tôi, kết cục vô cùng thê thảm!”

      Chương 73 Ngũ Liên Đến Thăm (3)

      Khuôn mặt của Uất Noãn Tâm bởi vì sợ mà trở nên xanh lè, nhưng vẫn thể giả vờ tỏ ra bình tĩnh, Ngũ Liên tiếp tục dọa . “ xem…tôi muốn cánh tay của ấy, hay chiếc chân của ấy hả? Hay làm tôi đem chân tay của ấy chặt hết , bán sang Thái Lan để biểu diễn xiếc thú?”

      cơn gió lạnh từ trong đáy lòng tỏa ra, bao trùm khắp cả người, Uất Noãn Tâm kiềm được bất giác rùng mình. “ đừng có làm loạn! Những chuyện này đều phạm luật đó!”

      “Luật?” giống như vừa mới nghe thấy thứ gì đó vô cùng buồn cười, vẻ mặt của Ngũ Liên lúc này chỉ có thể dùng từ khinh thường để hình dung. “Ở Đài Loan này, Ngũ gia tôi là luật! Cho dù tôi muốn lấy cái mạng của ta, cũng có kẻ nào dám chữ!”

      “Nhưng mà, tại sao lại căn thẳng thế vậy chứ? Chẳng lẽ quan hệ giữa và Lương Cảnh Đường giống những gì người khác thấy sao? Bằng lấy thân phận Nam Cung thiếu phu nhân, làm sao lại có thể đến đây chịu uất ức làm trợ lý cho luật sư chứ!”

      “Tối hôm đó ở giường phản kháng kịch liệt như vậy, như trinh tiết liệt nữ, ra cũng tốt đẹp giống như vậy! Cùng với luật sư có thể có được cái gì, bằng theo bổn thiếu gia! Vụng trộm với vợ người khác, tôi cũng chưa bao giờ chơi qua! Chắc hẳn rất hấp dẫn…”

      Ngũ Liên đột nhiên nắm chợt lấy Uất Noãn Tâm, kéo vào trong lòng mình, tay khác giữ chặt lấy hai chân làm loạn của , đôi môi nóng bỏng đè mạnh xuống.

      muốn làm gì….buông tôi ra….cầm thú…buông tôi ra…” trong lúc hốt hoảng vật lộn, Uất Noãn Tâm chạm vào ly trà, bắt lấy nó hắt vào mặt Ngũ Liên.

      Nước trà nóng sôi như lúc nãy, nhưng vẫn còn rất nóng, Ngũ Liên nhanh chóng buông ra che lấy mặt mình, đau đến nổi đóa lên. “Khốn khiếp! dám hắt vào tôi, chán sống rồi phải !”

      Cả căn phòng khách đều vang vọng tiếng gào của !”

      Toàn thân đều tràn đầy cảm giác sợ hãi, Uất Noãn Tâm sợ đến mức cả người run rẩy. Nếu ta làm ra chuyện gì, chút sức để phản kháng cũng có!

      Cũng may vào lúc đó, Lương Cảnh Đương trở về. Uất Noãn Tâm như được đại xá, nhanh chóng chạy về phía .

      Nhìn thấy vậy, Lương Cảnh Đường đại khái cũng hiểu xảy ra chuyện gì, vỗ vai của Uất Noãn Tâm. “Em trở về phòng làm việc !”

      “Nhưng mà…” nếu như Ngũ Liên nổi điên gây phiền phức sao!

      sao! Có ở đây!”

      Nhìn thấy ánh mắt kiên định của , nghĩ chắc hẳn có cách giải quyết, Uất Noãn Tâm mới từ từ ra ngoài. Trong lòng thầm trách bản thân thiếu kiên nhẫn. Nếu như vì chuyện này mà mang đến rắc rối cho Lương Cảnh Đường, biết phải làm sao đây!

      Chương 74 Ngũ Liên Đến Thăm (4)

      “Cơn gió nào thổi cậu đến đây vậy?” Lương Cảnh Đường ngồi ở trước mặt Ngũ Liên, vốn nhìn thấy chuyện lúc nãy trong lòng vui, nhưng lại thấy Ngũ Liên hình như rất đau, nhìn vừa mắt, nên lấy cục nước đá cho cậu ta.

      phải biết rồi sao mà còn cố ý hỏi hả? Khốn khiếp! Đau chết tôi rồi! Người đàn bà ăn phải gan hùm , dàm hắt nước trà nóng vào mặt tôi, tôi giết chết ta!”

      “Cậu đừng làm loạn nữa!”

      “Như vậy có đáng gì hả? Sao nào? Abg coi trọng người đàn bà đó sao?”

      liên quan gì đến cậu!” đến vấn đề này, trong lòng Lương Cảnh Đường kiềm được có chút buồn bã.

      “Xem ra tôi đoán trúng rồi…tôi mà, làm sao lại có thể tìm người đàn bà này làm trợ lý…” Ngũ Liên cười khúc khích. “ vẫn chưa biết ấy là ai sao? ngờ người đàn bà này cũng rất có thủ đoạn nha! Tôi phải đợi kịch hay để xem rồi….”

      Đợi khi ta và Nam Cung Nghiêu đấu trận kẻ sống người chết, mình ngồi làm ngư ông đắc lợi, phải càng hay sao? Dù gì thứ muốn, chỉ là ngủ đêm với người đàn bà đó. Trong lòng ai, có hứng thú biết đến!

      Lương Cảnh Đường muốn tiếp tục cùng với Ngũ Liên về Uất Noãn Tâm. “Cậu có phải đến vì vụ án ? Tôi là luật sư, tất cả đều dự vào pháp luật mà tiến hành! Cho dù là em họ cũng như nhau thôi!”

      Theo tôi! tuyệt tình đến vậy chứ? ràng biết tôi là người bị hại, vẫn đứng về phía mấy kẻ kia sao?”

      “Trước mắt tất cả những bằng chứng có đều chứng minh, cậu thoát khỏi liên can trong vụ này!”

      Ngũ Liên bỏ cục đá xuống, ánh mắt lộ ra tia rét lạnh. Xem ra, Nam Cung Nghiêu muốn chỉnh lần rồi! Nhưng mà, cũng phải là kẻ hiền lành. Chọc vào cọng lông của , ta muốn chơi với tới cùng mà! Ai chơi ai đến chết, vẫn còn chưa biết đâu!

      “Cậu nghĩ gì vậy?”

      “Yên tâm! Tôi tìm cách đối phó với đó đâu! Tôi làm sao có thể tàn nhẫn vậy chứ, cũng xuống tay với biểu tẩu tương lại đâu!” Ngũ Liên mạch sảng khoái, vỗ mạnh vào vai của Lương Cảnh Đường, trong lòng lại nghĩ đến cảnh ta cùng Nam Cung Nghiêu đấu nhau đến sức đầu mẻ trán.

      Nếu như cậu ấy biết, trong 30 mươi năm qua bản thân chỉ duy nhất động lòng với người con , mà người này lại là vợ của người khác, ra sao nhỉ?
      Gấu'srina93 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :