1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Thượng Quan Miễu Miễu (8 Hồi – 406C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 375 Bám Đuôi

      Nam Cung Nghiêu chỉ buộc miệng câu, ngờ lại dẫm phải bãi mìn, làm cho nghĩ đến chuyện đó, có hơi đau đầu. “Ý của phải như vậy, chuyện qua rồi, em cứ coi như chưa xảy ra có được ? Ai cũng chung giường nhất định phải làm chuyện kia chứ? đảm bảo đụng vào em mà.”

      “Tin lời đàn ông , ngay cả heo mẹ cũng biết leo đây. Lúc trước cũng vậy thôi!”

      “Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ. bây giờ đâu còn giống trước nữa, lẽ em cảm nhận được sao?”

      Nếu thay đổi, Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy thay đổi . Nhưng làm tổn thương quá nhiều, thậm có cách nào gởi bỏ được khúc mắc đó, để chấp nhận ‘ thay đổi’ của .

      Khi trong lòng người đàn ông cảm thấy áy náy, muốn ta làm gì ta cũng chấp nhận. Nhưng, khi thời gian trôi qua, những chuyện trong quá khứ từ từ phai nhạt dần, cần cảm thấy áy náy nữa, ai có thể đảm bảo còn giống lúc ban đầu hay .

      Dù sao, cũng chỉ áy náy trong khoảng thời gian ngắn, nhưng bản tính ở trong tận xương tủy lại cách thay đổi được. Nam Cung Nghiêu mà biết là bá đạo, độc tài, có tính chiếm hữu rất cao, những tính tình này đều là bản tính trời sinh, sau này nhất định dẫn đến rất nhiều mâu thuẫn.

      muốn sống cuộc sống mệt mỏi giống như lúc trước, cứ ngừng cãi nhau, trốn chạy, cứ tuần hoàn lặp lặp lại, tra tấn nhau đến mỏi mệt sức cùng lực kiệt, ngay cả thương còn sót cũng vì thế mà tan biến hết. Cho nên, phải cẩn , phải chờ cho đến khi mình có cảm giác an toàn mới có thể tin .

      “Bây giờ muốn những chuyện đó, chỉ muốn ngủ giấc ngon thôi, đừng dằn vặt nữa có được ? Coi như xin em đó!”

      Thái độ bực mình đó của , làm cho Nam Cung Nghiêu cảm thấy buồn, có chút chán nản.

      Nhưng nghĩ lại, lúc trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm sao có thể hy vọng dễ dàng tha thứ cho chứ? chuẩn bị từ lâu cho ‘cuộc chiến lâu dài’ rồi. Chỉ là khi nhìn thấy , lại muốn gần gũi , muốn ở bên cạnh , cho nên có vẻ quá háo hức.

      “Thôi em nghỉ ngơi , ra ngoài đây.” cầm cái chăn, về phía ghế sofa, bóng lưng có chút mất mát.

      Uất Noãn Tâm có chút nhẫn tâm, cuối cùng vẫn gọi lại, quay trở về giường mình.

      Hai người nhau, nhưng vẫn tra tấn lẫn nhau đến mỏi mệt kiệt sức. Điều đó rất vất vả, cũng làm đau khổ, nhưng lại có cảm giác ngọt ngào pha lẫn chua xót trong trái tim.

      Khó khăn lắm mới yên tĩnh trở lại, Uất Noãn Tâm từ từ chìm vào giấc ngủ, mơ màng nghe được bên tai có tiếng, yếu ớt hỏi: “Ai đó……….”

      …….”

      Sột soạc………..

      “Sao lại là nữa? Vào đây bằng cách nào?” phải khó cửa rồi sao?

      Trong màn đêm nhìn ràng, chỉ mơ màng nhìn thấy bóng dáng lúc lúc .

      “Lấy thẻ tín dụng cửa vào!”

      Uất Noãn Tâm hết , ý dùng thẻ cạy cửa vào sao? Cái cửa này cũng an toàn rồi.

      phải ra ngoài rồi sao? lại muốn gì đây?”

      lên tiếng, cũng thấy người di chuyển, yên lặng rất lâu.

      “Nam Cung Nghiêu hả?”

      “……….. Ừ!”

      lại giở trò quỷ gì đây!” Uất Noãn Tâm rất bực mình ngồi dậy, mở đèn, cuối cùng nhìn thấy Nam Cung Nghiêu trải chăn ở dưới đất, nằm rất thoải mái.

      làm gì vậy? phải ngủ ở ghế sofa sao?”

      “……….. Bên ngoài có chuyện!”

      “Chuyện gì chứ?”

      ấp a ấp úng câu gì đó, Uất Noãn Tâm nghe , “hở?”

      Hiếm khi nhìn thấy lúng túng, “có, có chuột.”

      Lúc này Uất Noãn Tâm liền ngạc nhiên, “Nam Cung Nghiêu lại sợ chuột sao?” Cuộc sống ngày trước phải rất cực khổ, sống ở đầu đường xó chợ sao? Sao lại sợ chuột chứ!

      “………”

      Đầu óc của Uất Noãn Tâm rất linh hoạt, có đồ để sợ càng hay, chỉ sợ nhất chẳng biết sợ gì thôi. Nếu sau này dám chọc , lấy chuột ra dọa .

      Đến lượt hả hê, “vậy à? sợ chuột! Vậy sao này còn dám chọc tôi hả?”

      “………” Trong lòng Nam Cung Nghiêu cười thầm, biết ngay như vậy mà. là người nào chứ, làm sao sợ chuột được, chẳng qua tìm lý do để vào phòng mà thôi, quá dễ lừa! Nhưng thái độ vẫn cố ý chịu để uy hiếp, “ dám………”

      “Như vậy còn được!” Giờ quá muộn rồi, còn lôi thôi nữa đến sáng mất, được ngủ, Uất Noãn Tâm đành tạm thời cho phép ngủ trong phòng mình. “Cảnh cáo nha, muốn ngủ ngoan ngoãn nằm ở dưới đất , được lên giường. Nếu , tôi quăng ra ngoài cho chuột đó!”

      biết rồi!”

      Hai người lời nào, Nam Cung Nghiêu vẫn ngủ được, nhịn được hỏi câu. “………Em ngủ chưa vậy?”

      “…………..Ngủ rồi!”

      “Em cũng ngủ được sao?”

      “…………” cứ hỏi hoài như vậy, có thể ngủ được sao?

      “Noãn Tâm, em còn hận sao? Lúc trước, làm nhiều chuyện xấu xa với em như vậy, làm em đau khổ như vậy…………. nhưng mà, sau đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện, em phải là con ruột của Uất Kiến Hùng.”

      “Tôi biết !” Uất Noãn Tâm lạnh nhạt trả lời, “mặc dù tôi là người thực vật, nhưng tôi vẫn còn ý thức, những lời , tôi đều biết , bao gồm có chuyện Nam Cung Vũ Nhi dẫn Đào Đào bỏ .”

      Nam Cung Nghiêu ngạc nhiên mở to mắt, ngờ biết mọi chuyện. “Thế tại sao em vẫn muốn bỏ ? lẽ nửa năm cố gắng và thay đổi của , em nhìn thấy sao?”

      đối xử tốt với tôi, tôi biết rất , chỉ là tôi………. vẫn chưa thể quên những chuyện kia nhanh như vậy, tôi phải muốn những điều đó trói buộc mình, chỉ là……………. tôi cần thời gian suy nghĩ, mới biết tiếp theo đây phải như thế nào, tôi chỉ muốn trốn tránh thôi.”

      “Xin lỗi em! biết em tha thứ cho nhanh đến vậy, mà điều muốn, chỉ là cơ hội thôi.”

      Trong đêm tối, giọng của mang theo cầu xin.

      hy vọng xa vời em tin tưởng, tha thứ cho nhanh đến vậy……………. chỉ hy vọng em cho thời gian để chứng mình, thực còn giống như trước nữa. mang đến cảm giác an toàn cho em mà!”

      “Được!”

      Chỉ chữ đơn giản, lại là nguồn động lực, giống như đưa cho Nam Cung Nghiêu viê thuốc an thần.

      Đêm đó, hai người đều ngủ rất ngon…………

      Chương 376 Tình Địch Đến Rồi?

      Buổi sáng “nữ hoàng” căn dặn buổi trưa có khách đến, nên Nam Cung Nghiêu ngoan ngoãn ra ngoài mua đồ ăn, bận trước bận sau chuẩn bị bàn lớn, gần mười hai giờ, Uất Noãn Tâm trở về, phía sau còn có người đàn ông.

      Đó phải là tên quỷ da trắng gọi là “Henry” gì đó sao?

      Sao lại là tên đó chứ?

      dám bắt chuẩn bị cơm cho tên đó, chỉ sợ ta ăn vào giảm thọ! Lúc đó muốn quăng hết chén đĩa, xông tới đánh cho ta trận tơi bời. Nhưng vì muốn chứng minh cho thấy mình thay đổi, còn giống như lúc trước dễ kích động, Nam Cung Nghiêu đành phải nhịn xuống, còn nở nụ cười tươi.

      Đương nhiên phải cho tên kia đẹp mặt, nhưng phải ở trước mặt .

      Lúc đó Henry vẫn biết trong nhà còn có tên ôn thần đáng sợ, tâm trạng rất tốt, còn cười đùa với Uất Noãn Tâm. “Sao hôm nay em lại mời ăn cơm vậy? Mặt trời mọc đằng tây rồi sao?”

      ra cũng hơi ngại, bình thường đều là người ta chăm sóc . mời dùng cơm, nhưng cứ trì trệ mời, kéo dài đến hôm nay. Vừa hay trong nhà lại có đầu bếp lớn.

      Được rồi! thừa nhận cố ý lợi dụng Henry đến chọc tức Nam Cung Nghiêu, thử xem thái độ của như thế nào. Nếu về mức độ, cũng có hơi ác chút thôi! Đương nhiên, bảo đảm an toàn cho Henry mà!

      Henry vốn cười vui vẻ mà bước vào cửa, vừa nhìn thấy Nam Cung Nghiêu cái, mặt mày lập tức xanh lè. “, ta sao lại ở đây?”

      “Lâu rồi gặp nhỉ.” Nam Cung Nghiêu nở nụ cười ôn hòa, quý phái, dịu dàng vô hại.

      còn nhớ ấy ? Bạn của em, Nam Cung Nghiêu đấy!”

      Cái danh xưng ‘bạn bè’ này, sao Nam Cung Nghiêu lại thấy nó khó nghe thế nào ấy? Cố ý ở trước mặt người đàn ông khác, phủi sạch quan hệ với sao? nhóc này cũng quá to gan rồi. Nhưng mà, mặc kệ .

      Để tránh xảy ra chuyện đổ máu, cái mạng khó giữ được, Henry vội vã bỏ chạy. “, đột nhiên nghĩ mình còn có việc, trước đây………”

      Uất Noãn Tâm vội giữ lại, mà Nam Cung Nghiêu lại mở miệng giữ khách lại trước. “Nếu đến đây rồi, cũng đừng vội bỏ như vậy! Ở lại ăn cơm chung với chúng tôi !”

      Vẻ mặt của cực kỳ ôn hòa, nhưng Henry đâu có ngu, có thể nghe thấy uy hiếp trong đó. Đành phải cố nở nụ cười còn khó coi hơn lúc khóc. “Nếu, nếu như vậy, thế làm phiền hai người rồi…….”

      Thấp thởm lo sợ ngồi ở trước mặt Nam Cung Nghiêu, dám cầm đũa.

      Uất Noãn Tâm nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Henry, lại có chút tự trách mình. Nhưng người cũng mời đến rồi, đành phải tiếp tục tiến hành kế hoạch thôi, ân cần gắp đồ ăn cho Henry, “Nam Cung Nghiêu nấu ăn ngon lắm đó, có thịt sườn, còn có canh gà, mùi vị rất tuyệt đó……..”

      Nam Cung Nghiêu cau mày. “Hôm qua em đâu có khen đâu! Còn mình rất kén chọn, nhìn chướng mắt mà.”

      “Người nước ngoài hiếm khi ăn món ăn Trung Quốc, khả năng thưởng thức có hạn mà.”

      “Em khi dễ người nước ngoài, hay khi dễ hả?”

      Uất Noãn Tâm mỉm cười chuyện, tiếp tục đón tiếp Henry.

      lấy cái tài vặt vãnh này ra thử , Nam Cung Nghiêu làm sao biết được chứ. về giả vờ, còn giỏi hơn . ân cần, còn ân cần hơn , còn hỏi Henry có muốn rượu hay .

      Henry bất chợt phải chịu áp lực lớn. định cơm cho nhanh rồi về, sao, sao lại phải uống rượu nữa hả? ta muốn uống đến lúc nào đây? muốn rớt nước mắt!

      Nhưng ngoài việc đồng ý, chẳng còn lựa chọn nào khác, “vậy làm phiền rồi!”

      Nam Cung Nghiêu rót hai ly rượu, còn cụng ly với . “Lúc trước thái độ của tôi tốt, nếu có chỗ nào tốt, mong bỏ qua nha.”

      Câu này, làm cho Henry suýt chút muốn chui xuống gầm bàn. “Tất nhiên, tất nhiên…….”

      Trong lòng nghĩ ngờ lại khách sáo đến khó mà tưởng tượng, liền nghe thấy bằng tiếng Hà Lan. “Nhưng tôi cảnh cáo , đừng có đến gần người phụ nữ của tôi, vẫn còn biết sống chết mà mò đến, là đúng rồi.”

      Tay run cầm cầm, làm rượu suýt chút đổ ra ngoài.

      Sao đột nhiên lại tiếng Hà Lan chứ? Uất Noãn Tâm vội hỏi: “ gì vậy?”

      có gì đâu! chuyện phiếm thôi mà!” Vẻ mặt của Nam Cung Nghiêu cực kỳ ôn hòa, người biết, còn tưởng và Henry là bạn bè vô cùng thân thiết.

      Về kỹ xảo diễn xuất đó của , cho dù lời độc địa nhất, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra ôn hòa như cũ, làm cho người ta khó mà đoán được nghĩ gì.

      Uất Noãn Tâm tất nhiên biết đơn giản như vậy, vội hỏi Henry. Nhưng và Nam Cung Nghiêu trả lời giống như nhau, “ có gì, chỉ chuyện phiếm với Nam Cung thôi.”

      Mặc dù hai người giống y như nhau, nhưng Uất Noãn Tâm vẫn tin, chỉ là tiện hỏi tiếp. “Hai người tiếng , nếu tôi nghe hiểu đâu!”

      Nam Cung Nghiêu rất ngoan, đổi lại tiếng , đều tán gẫu với Henry những chuyện linh tinh chẳng đâu ra đâu về chính trị, nhưng mỗi lần Uất Noãn Tâm gắp thức ăn cho Henry, trong mắt vẫn xẹt qua ánh sáng sắc bén. bây giờ bình tĩnh hơn lúc trước nhiều rồi, nghĩ bậy về mối quan hệ của hai người., Nhưng kiêng dè gì chọc tức , nên vẫn làm cho cảm thấy có chút khó chịu.

      nhóc kia, cứ chọc đến giới hạn cuối cùng của , xem có thể chịu đựng đến lúc nào sao?

      Nhưng là ai chứ? Sức chịu đựng của lớn hơn tưởng tượng của . Chỉ bữa cơm thôi, dễ nổi giận như thế.

      Cuối cùng Uất Noãn Tâm là người cảm thấy buồn chán trước, nhìn thấy Henry cũng muốn ở lại lâu, ăn xong cơm liền tiễn ấy về. Quay trở lại, Nam Cung Nghiêu dọn dẹp chén đũa, hỏi ngược lại : “Sao em được mấy câu vậy?”

      “Chỉ sợ ghen tỵ thôi!”

      “Cho nên em thừa nhận, em cố ý dẫn đàn ông về chọc tức , xem có nổi giận ? Đáng tiếc, em thất vọng rồi! rồi, giống như lúc trước nữa.”

      “Ai biết được! Lúc nãy câu tiếng Hà Lan đó là ý gì? Đừng với tôi chỉ chuyện phiếm, tôi ngu tới mức đó, tin đâu.”

      “Em cứ coi như cảnh cáo ta tránh xa người phụ nữ của là được rồi!”

      Trong lòng Uất Noãn Tâm chợt run lên, nhưng vẫn chịu thừa nhận. “Xì, ai là người phụ nữ của , đừng bậy bạ! Tôi với ấy, chúng ta chỉ là bạn bè thôi.”

      “Em cho rằng ta tin sao? ta cũng phải kẻ ngốc được chưa? Lúc nãy chuồn nhanh như vậy, giống như sợ giết người diệt khẩu vậy………”

      Nhìn thấy Henry vội vã đến trán đầy mồ hơi, Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy có chút buồn cười, đánh cái, “còn phải do dọa người ta sợ, mặt giống như hung thần vậy.”

      “Em lại còn trợn mắt dối à, lúc nãy rất quý phái nha, em cũng nhìn thấy đó thôi!”

      đừng có giấu đầu lòi đâu nữa! nhìn chẳng giống người tốt chút nào, giả vờ giống!”

      cũng chưa từng là người tốt, chỉ nổi giận đùng đùng giống lúc trước, làm những chuyện em thích thôi! tin em và Henry có gì, cho nên cần phải ghen tỵ.” Mặc dù trong lòng vẫn có chút vui, cũng có chút xúc động muốn đánh người!

      “Cho nên theo ý là, hoàn toàn tin tưởng tôi, tôi và người đàn ông độc thân khác ở bên nhau, cũng để ý sao?”

      Tất nhiên để ý rồi!

      Hành động của Nam Cung Nghiêu nhanh nhẹn như con báo săn, còn chưa đợi Uấ Noãn Tâm nhìn xem xảy ra chuyện gì, bị bắt chéo hai tay ra sau, kéo đến gần mình, ôm chặt trong lòng. cúi đầu nhìn , vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại đầy đe dọa.

      “Em ở bên người đàn ông khác, chắc chắn để ý, ghen tỵ……… bởi vì, em!”

      Câu này, cực kỳ có bá đạo của người ông, lại mất dịu dàng, khác xa với tiếng gào thét “em là của ” lúc trước nên càng làm cho Uất Noãn Tâm cảm động. giống như thiếu nữ, tim đập rất nhanh, hai má vừa hồng vừa nóng.

      thừa nhận mình là thiếu nữ, cũng thích những người đàn ông bá đạo, tất nhiên, chỉ ở trong phạm vi cho phép thôi.

      Còn bá đạo lúc này của Nam Cung Nghiêu, rất thỏa đáng, đâm ngay chỗ hiểm của , làm cho hề có sức chống trả lại.

      Trái tim mềm nhũn, tan chảy, ngay cả chuyện cũng mang theo chút hờn dỗi: “Tôi có quan hệ gì với ……….. có gì đáng phải ghen tỵ………… lúc nãy phải rồi sao?”

      miệng tuy , nhưng trong lòng làm sao ghen tỵ. Em là quỷ , luôn biết cách dằn vặt …………. xem phạt em như thế nào đây………….” Nam Cung Nghiêu biết sợ nhột, cố ý chọt , làm cho Uất Noãn Tâm sợ tới nhảy dựng lên. “Đừng, đừng……… dừng lại………… nhột……….”

      Cười tới nỗi sắp rớt nước mắt, thở hết hơi. “Đừng…………. đừng chọt nữa……..”

      “Em em sai rồi.”

      “Tôi sai!”

      “Vậy làm tiếp vậy……….”

      Uất Noãn Tâm nhột chịu nổi, đành phải cầu xin. “Tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa?” Ở đời có ai bắt nạt người khác như vậy chứ!

      “Thế còn được.” Nam Cung Nghiêu hài lòng, hôn trộn cái. “ thích em ngoan ngoãn như vậy.”

      Uất Noãn Tâm vui bĩu môi, “ phải người giúp việc sao? Muốn ngoan cũng phải là , muốn tạo phản làm chủ sao? có cửa đâu!”

      Nam Cung Nghiêu khoanh tay lại, làm bộ muốn ra điều kiện với . “ làm người giúp việc cho em, em chẳng trả đồng nào! Em sợ bãi công sao?”

      Chương 377 Dám Tán Hả?

      dám uy hiếp sao? Uất Noãn Tâm đây giống người dễ bị uy hiếp lắm sao? thèm quen tâm trả lời, "cũng đâu có ai cầu xin ở lại! Tự bám díu thôi......... bãi công là tốt nhất, mỗi ngày thấy ra vào phiền muốn chết, nhìn cũng chướng mắt!"

      "Em ác quá ! Ỷ em, nỡ rời xa em, em bắt nạt !"

      Trong lòng Uất Noãn Tâm ngọt như đường, càng trở nên kiêu ngạo hơn, " kiếm đâu ra nhiều lời vô nghĩa vậy chứ, mau rửa chén rồi quét dọn !"

      được vài bước, lại ngừng lại, đột nhiên nghe được câu. " làm tốt, chừng được thăng chức!"

      Hai mắt Nam Cung Nghiêu sáng lên, "ông xã sao?"

      "Nằm mơ ! Là làm osin cả đời!"

      "Cho nên em định ở bên cả đời sao?"

      "Tôi đâu có vậy, chỉ là cảm thấy trong nhà có người giúp việc cũng là chuyện tệ. Nếu sau khi tôi gả cho người khác, vẫn muốn như vậy, điều đó cũng tốt thôi!"

      biết đùa, cố ý chọc mình, nhưng Nam Cung Nghiêu vẫn tắt hẳn nụ cười miệng, nghiêm túc với . "Nếu như em ôm cái ý nghĩ đó khuyên em nên sớm vứt nó . Cả đời này, em chỉ có thể gả cho . Người đàn ông nào muốn nhúng chàm em, khách sao đâu!"

      Trong chớp mắt lại nở nụ cười tươi rói vô cùng dịu dàng, "ngủ trưa ngon , cục cưng!"

      Trong lòng Uất Noãn Tâm có hơi sợ hãi. Vẫn may sớm nhận ra, cả đời này chạy thoát khỏi , nếu , lại làm liên lụy những người đàn ông khác rồi. Cùng sai lầm, nhất định tái phạm lần hai.

      ...............

      Có 'người giúp việc hai mươi bốn giờ ở trong nhà' Nam Cung Nghiêu rồi, Uất Noãn Tâm cần phải tốn thời gian chăm sóc Uất Thiên Hạo, nên có càng nhiều thời gian để làm những việc mình thích. Chưa đến hai ngày, nhận được lời mời làm thị trấn làm luật sư, cho nên cũng cảm thấy vui mừng về xuất của Nam Cung Nghiêu.

      Mỗi ngày bận rộn công việc của mình, mọi việc trong nhà như giặt giũ cơm nước đưa đón Uất Thiên Hạo học đều do Nam Cung Nghiêu làm.

      cứ tưởng tổng tài như , làm chưa được hai ngày bãi công, nhưng ngờ tuần rồi, vẫn thấy có nửa câu oán thán, người lại còn vô cùng thích thú. Xử lý mọi chuyện gọn gàn ngăn nắp, ngay cả cũng cảm thấy tự tị về mình.

      Uất Noãn Tâm tất nhiên cũng có chút dao động, lẽ osin này đổi tính rồi sao? Nhưng nghĩ lại, mới có tuần thôi, thể chứng minh được gì, nhất định thể dễ dàng tin như vậy.

      Vì công việc quá nhiều, Uất Noãn Tâm có thời gian dự họp phụ huynh, nên kêu Nam Cung Nghiêu . Đến khi nghỉ trưa, mới gọi điện thoại hỏi thăm tình hình.

      từ từ mở miệng, " giáo đứng ở trước mắt, em có muốn tự mình hỏi ấy ?

      " mười hai giờ rưỡi rồi, cuộc họp còn chưa kết thức sao?"

      "Kết thúc rồi, bọn ăn cơm trưa."

      "Những phụ huynh khác cũng ở đó sao?"

      " có! Chỉ có hai người bọn thôi."

      Nghĩ đến giáo trẻ đẹp, lúc trước còn rất mê mẫn , hai người độc thân ở chung với nhau, Uất Noãn Tâm đột nhiên có chút bực bội. "Sao lại mời giáo ăn cơm vậy?"

      " phải em kêu tìm hiểu tình hình của bé Thiên, rồi báo cáo với em sao?"

      "........." Nhưng đâu có mời riêng giáo ăn cơm chứ! ràng lấy việc công làm chuyện riêng mà.

      "Vậy hai người từ từ an , ăn xong về sớm chút, bé Thiên ở nhà mình đó!"

      Cúp điện thoại, Uất Noãn Tâm càng nghĩ càng ê ẩm. Chẳng lẽ mình ghen sao? thể nào! đâu phải người phụ nữ dễ dàng nổi cơn ghen như vậy, hơn nữa với Nam Cung Nghiêu có quan hệ gì chứ, thích tán đó là chuyện của , liên quan gì đến !

      Nhưng càng nghĩ như vậy, càng thấy ngột ngạt, có buổi chiều có cách nào tập trung vào công việc, nên tan ca trước tiếng, chuẩn bị tìm Nam Cung Nghiêu 'tính sổ'. Cuối cùng vừa về nhà, thấy người đâu.

      Lúc trước mỗi lần đẩy cửa ra, đều nhìn thấy nhiệt tình đón tiếp, còn bây giờ trong phòng khách trống rỗng, lại có chút quen, cảm thấy thết vọng.

      "Ma ma, ma ma về rồi!" Bé Thiên chạy ra khỏi phòng, " mình bé Thiên ở nhà buồn quá trời!"

      " ta đâu?"

      "Pa pa buổi tối phải ăn cơm cùng giáo, về, kêu chúng ta gọi đồ ăn ở ngoài, bé Thiên còn chép số điện thoại lại nữa này."

      Uất Noãn Tâm có chút tức giận. Buổi trưa ăn rồi thôi, buổi tối còn ăn, có gì đáng ăn chứ! giáo kia có gì mà hấp dẫn vậy hả? Đồ quỷ háo sắc! Tức giận gọi điện thoại cho , vừa mở miệng.

      "Chờ chút, bọn còn chưa chuyện xong."

      biết điều gì, mà bên trong điện thoại vang lên tiếng phụ nữ cười "ha ha ha", có thể tưởng tượng đến nụ cười tươi rói của ta.

      "Được rồi, em !"

      dám để đợi sao? Quá đáng!" "..............Về nhà mau!"

      "Bọn vừa gọi món, còn chưa mang lên!"

      "Tôi và bé Thiên còn chưa ăn cơm đo!"

      " phải cho số gọi đồ ăn ngoài rồi sao?"

      Xem gì kìa, tự nhiên đến cỡ nào. giáo xinh đẹp ở ngoài ăn cơm, để mẹ con gọi đồ ăn ngoài sao? Có lầm vậy? Dựa vào cái gì chứ!

      "Nam Cung Nghiêu, quá đáng. là người giúp việc, làm cơm là bổn phận của , tôi cho phép tán !"

      "Chúng ta có quan hệ gì chứ? tán cần em cho phép sao?"

      câu , làm Uất Noãn Tâm tức tới mặt mày đen thui.

      Dường như biết tức giận, vội . "Đùa với em thôi mà! bây giờ thực nghĩa vụ làm ba, hiểu thêm về tình hình của con trai thôi."

      "Bé Thiên học ở đó còn chưa đến tháng, chuyện gì mà tới mấy tiếng chưa xong, cần phải đến bây giờ sao?"

      " giáo giới thiệu quán ăn rất ngon, chỗ nào rất nổi tiếng, dẫn đến đó thử."

      "Cho nên thừa nhận tán sao?"

      " vậy, đây là em mà!"

      "Đồ khốn, muốn ăn ăn cho !" Bây giờ Uất Noãn Tâm tức sôi máu, chữ cũng muốn với . " thôi bé Thiên, ma ma dẫn con ra ngoài ăn cơm!"

      hay lắm, vì mà chạy từ Đài Loan đến hà Lan, thể , điều gì cũng bằng lòng làm vì . Vừa chớp mắt, lại dụ dỗ người phụ nữ khác, còn là giáo của con trai, biết mất mặt mà! Lời của đàn ông, quả nhiên thể tin. là heo mới để cho làm xao động!"

      "Tút tút tút........."

      Nam Cung Nghiêu thanh lịch cúp điện thoại lại, miệng cong lên, nở nụ cười.

      nhóc này, bây giờ nhất định rất tức nhỉ? Còn lại rất vui. càng tức, càng chứng tỏ quan tâm , giống như lợi dụng Henry để chọc tức vậy. Thỉnh thoảng kích thích , rất có ích để cho nhận ra trái tim mình, đừng chạy trốn nữa!

      Uất Noãn Tâm tức ách dẫn bé Thiên ăn cơm, tìm chỗ ngồi, bé Thiên đột nhiên vui vẻ hét lên, "ma ma, pa pa và giáo ở bên kia!"

      Ánh mắt của của giống như cây đinh, trừng mắt. nam nữ ngồi ở bên cửa sổ chuyện vui vẻ, đó phải là Nam Cung Nghiêu và giáo Amy sao? Người ngoài vô, còn tưởng hai người mới là cặp tình nhân mặn nồng! ràng mượn cớ tán mà.

      Nam Cung Nghiêu nhìn thấy hai mẹ con, vội vàng đến. "Trùng hợp vậy, mẹ con em cũng đến đây ăn cơm sao?"

      Uất Noãn Tâm ngoài mặt nở nụ cười trong lòng tức tối, lạnh nhạt trả lời. "Chẳng qua chỉ là nhà hàng bình thường thôi, sao tôi biết nó nổi tiếng đến vậy ta." Mục đích của Amy phải giới thiệu nhà hàng, mà là muốn quyến rũ ! trêu đùa ong bướm ở khắp nơi, đáng ghét!

      "Pa pa................." Bé Thiên chạy nhanh đến ôm chân , vô cùng thân thiết.

      "Bé Thiên, chúng ta , quấy rầy bọn họ nữa..........."

      "Nhưng bé Thiên muốn ăn cơm với pa pa."

      Nhìn thấy con ôm chặt vậy, Uất noãn Tâm càng tức hơn, quay đầu muốn bỏ mình, lại bị Nam Cung Nghiêu giữa lại. "Nếu đến đây rồi, cùng ăn ! Vừa hay em có thể biết thêm chuyện của bé Thiên."

      "Tôi sợ tôi quấy rầy chuyện tốt của hai người nha!"

      ".............. Đó là giáo của bé Thiên!"

      còn biết sao? Vậy sao còn thân thiết đến thế hả?

      Trong lúc tức giận Uất Noãn Tâm nghĩ lại, mới là mẹ của bé Thiên, tại sao phải bỏ , để cho giáo kia có cơ hội giở trò. Nghĩ như vậy, đẩy tay Nam Cung Nghiêu ra, thẳng vào nhà hàng.

      "Ấy, Uất, bé Thiên, trùng hợp vậy?"

      "Ừ!" Uất Noãn Tâm bỗng nhiên thấy vui, nhưng vẫn cười chào lại, muốn mất phong độ ở trước mặt người khác, tỏ ra là người phụ nữ hay ghen tuông.

      "Tôi cảm thấy nhà hàng này rất ngon, nên giới thiệu Nam Cung đến, ngại chứ?"

      "Tất nhiên rồi!" Uất Noãn Tâm nghiến răng nghiến lợi . " ấy lớn rồi, biết mình làm gì, tôi trước giờ can thiệp vào."

      Nhưng chuyện dụ dỗ giáo của con trai cũng làm được, chứng tỏ phải là người lớn mà. Trong đầu chứa bã đậu sao? Hay là chưa phát triển hoàn chỉnh hả?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 378 Có Người Ghen Rồi

      Amy hiểu được ý trong câu đó, gật đầu. “Vậy tốt rồi!” Quay đầu nở nụ cười ngọt ngào với Nam Cung Nghiêu, “món ăn ở đây ngon lắm đấy, có muốn gọi phần ?”

      “Được, tùy em thôi!”

      Uất Noãn Tâm vui. Từ khi nào trở thành quý ông rồi hả? Đồ dê già!

      “Lúc nãy hai người chuyện gì mà vui vẻ đến vậy?”

      có gì, Nam Cung chỉ kể chuyện cười thôi……” Amy nghĩ lại cảm thấy rất buồn cười, “ Nam Cung rất hài hước nha!”

      “Cũng tàm tạm thôi! Sao tôi cảm thấy ta hài hước nhỉ?” Uất Noãn Tâm chuyện rất điêu ngoa, “có thể tính hài hước của , chỉ dành riêng cho người đặc biệt thôi!” Ở dưới bàn, trộm đá cái.

      Cú đá này, hề , còn là giày cao gót. Nam Cung Nghiêu chịu đau nhưng rất vui. càng ghen tỵ, còn chứng tỏ quan tâm , đương nhiên vui rồi. Nhưng cũng cần ác đến vậy chứ? muốn thành người tàn tật sao? Đàn bà ghen tuông quả nhiên rất độc ác.

      Sau đó chỉ có Nam Cung Nghiêu chuyện phiếm với Amy, cả cuộc chuyện chẳng dính gì tới bé Thiên, mà chỉ là những kinh nghiệm ra nước ngoài du học của bọn họ. Nam Cung Nghiêu hoan nghênh Amy đến Đài Loan, còn đính thân dẫn ta tham quan.

      Ngọn lửa ghen tuông kia ở trong lòng Uất Noãn Tâm gần như thiêu trụi . Cố gắng chen vào, nhưng chen được, hai người kia còn chuyện vô cùng vui vẻ. tức giận nhắm mắt làm ngơ, Quăng khăn ăn lại, đứng dậy bỏ .

      Tình thế này giống như muốn tìm người cãi nhau.

      Nam Cung Nghiêu cố ý chọc ghẹo, “Em sao vậy? ghế có gai sao?”

      phải ghế có gai, mà là có người nhìn quá chướng mắt, nên nhắm mắt làm ngơ.”

      “Nếu điều này làm em cảm thấy thoải má, vậy em về trước , chuyện lúc rồi về.”

      Còn dám đuổi sao? Sợ làm hư chuyện tốt của hai người sao? muốn , mới thèm . “ yên tâm, tôi quấy rầy hai người đâu, tôi nhà vệ sinh tí!”

      Amy cuối cùng cũng nhìn ra có gì đó rất lạ, “ Uất sao vậy? ấy có vẻ vui.”

      sao đâu!” Nam Cung Nghiêu thoải mái dựa vào ghế, nghĩ lại mỉm cười. “Dạ dày ấy khỏe.” Ghen tuông ghê gớm đến vậy, dạ dày đau mới lạ!

      Uất Noãn Tâm xụ mặt, lẩm bẩm suốt dọc đường. “Đồ dê xồm, đồ khốn, ngay cả giáo của con trai cũng tha, đúng là biết xấu hổ, vô liêm sỉ, vô liêm sỉ……… cho mình là ai chứ, Lưu Đức Hoa hay Lương Triều Vỹ, tưởng mình có sức hấp dẫn đến vậy sao? Người gì đâu………

      nhìn vào trong gương thấy mình tức giận thở hì hụt, ngẩn người, tại sao phải tức giận chứ? Ghen tuông vì tên cầm thú đó có đáng hay ?

      mới thèm ghen! chỉ cảm thấy phẩm chất của có vấn đề thôi!

      Chán ghét ! Khinh bỉ ! Căm giận !

      Amy vào, nhìn thấy Uất Noãn Tâm vui thầm gì đó trước gương, vội hỏi: “ Uất, sao chứ?”

      sao!” thay đổi vẻ mặt ngay.

      “Ồ…….” Mặc dù cảm thấy là lạ, nhưng ấy sao, Amy cũng hỏi nhiều. “Tôi còn tưởng vì tôi và Nam Cung chuyện với nhau mới vui.”

      “Sao có thể chứ? Tôi mọn đến vậy đâu!”

      Nam Cung là người đàn ông rất có sức hấp dẫn, đẹp trai, quý phái, hài hước……….. người đàn ông phương đông đều ưu tú như vậy sao?” ấy càng càng đỏ mặt, người ràng hai mươi mấy tuổi rồi, mà vẫn còn lộ ra vẻ hâm mộ và thẹn thùng của những mười mấy tuổi.

      ta rất ưu tú, cho nên tôi mới gả cho ta!”

      “…………. phải hai người ly hôn rồi sao?”

      “Lúc đó do chúng tôi giận dỗi, sau này ấy tự mình bay đến Hà Lan, còn làm rất nhiều chuyện vì tôi, tôi rất cảm động, bây giờ suy nghĩ tái hợp lại.”

      “Ồ, ra là vậy……” ánh mắt của Amy ảm đảm, nhưng vẫn cố nở nụ cười. “Chúc hai người hạnh phúc nha!”

      “Cám ơn ! Nếu chúng tôi tái hôn, nhất định mời !” Lời mang ý, tôi và Nam Cung Nghiêu mới là đôi, tốt nhất nên có bất kỳ ý nghĩ an phận nào hết.

      Đương nhiên Uất Noãn Tâm cũng phải người phụ nữ hẹp hào, chanh chua. Lời ràng đến vậy rồi, cần thân thiện vẫn phải thân thiện, dù sao người sai vẫn là tên ruồi bọ Nam Cung Nghiêu kia, chỉ biết hái hoa bắt bướm.

      Hai người qua về, Amy ràng ít hơn, nhưng chỉ cần Nam Cung Nghiêu chủ động chuyện với ấy, ấy vẫn rất vui vẻ.

      Mỗi lần như vậy, trong lòng Uất Noãn Tâm lẩm bẩm, nguyền rủa Nam Cung Nghiêu bị trĩ thể tán nữa!

      “Đúng rồi, ngày mốt cắm trại, Nam Cung cùng nhé!” Amy vui vẻ đề nghị, cảm thấy có gì đó ổn nên bổ sung thêm, “nếu Uất có thời gian, có thể tham gia cùng chúng tôi.”

      Có thời gian gì chứ, ấy là “chúng tôi”, còn lại trở thành người ngoài sao?

      Uất Noãn Tâm tỏ ra tí vui nào, ngược lại còn vui vẻ đồng ý. “Đương nhiên có thời gian rồi, cả nhà chúng tôi tham gia!”

      tiếng lại trôi qua, Uất Noãn Tâm tức ghẹn đợi Nam Cung Nghiêu và Amy chuyện xong, khó lắm mới về, Nam Cung Nghiêu chủ động hỏi Amy. “Nhà ở đâu? Tôi đưa về!”

      cần đâu, nhà em rất gần, quá làm phiền mọi người rồi!”

      phiền đâu, con về mình rất nguy hiểm.” Nam Cung Nghiêu liếc nhìn khuôn mặt xụ xuống của Uất Noãn Tâm, càng tỏ ra dịu dàng hơn. “Đặc biệt là người phụ nữ đẹp như em vậy.”

      Uất Noãn Tâm chỉ thiếu chút nhảy dựng lên. lời ngon tiếng ngọt với người phụ nữ khác sao? Còn may chưa bị những lời ngon ngọt của làm lay động, bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy đáng ghét! rẻ mạt!

      “Vậy làm phiền rồi, cám ơn!” Amy cũng nghĩ nhiều, ngồi thẳng vào ghế phụ.

      “……..” Uất Noãn Tâm sửng sốt. Chim khách chiếm tổ chim nhà sao? Cũng quá trắng trợn rồi nhỉ? Phải ta ngây thơ, hay là quá mưu mô hả?

      Nhìn thấy còn cau mày đứng tại chỗ, Nam Cung Nghiêu mỉm cười liếc , “em còn lên xe hả? Đợi mời em sao?”

      “Đợi cái đầu ! Đây là xe của tôi! Đồ khốn.” Uất Noãn Tâm tức ghẹn họng. Đợi Amy rồi, tính sổ với sau……….

      Chương 379 Ngủ Riêng!

      Hai người ngồi phía trước chuyện, cười đùa vui vẻ, còn Uất Noãn Tâm lại cảm thấy những tiếng cười kia rất chói tai. Nếu vì lễ phép, muốn che lổ tai mình lại. Cười gì mà cười hả? Sao chẳng thấy có gì đáng để cười cả.

      Tên ngốc Nam Cung Nghiêu này, nhìn ra Amy vì muốn lấy lòng mới cười sao? Còn tưởng mình hài hước lắm à? Đáng ghét!

      Xe chạy có mười phút ngắn ngủi mà lại cảm giác như bị tra tấn, khi đến chung cư, Amy còn tự giác xuống xe, vẫn ngừng chuyện với Nam Cung Nghiêu, càng càng hăng hái hơn.

      Uất Noãn Tâm lúc đầu chỉ biết ho , nhưng hai người kia chút tự giác cũng có, hết cách, đành phải thẳng: “Bé Thiên phải ngủ rồi!”

      Cuối cùng Nam Cung Nghiêu trả lời câu, “có sao? cảm thấy con còn rất tỉnh mà………..”

      “……………”

      “Xin lỗi nhé, tôi quấy rầy mọi người lâu như vậy, tôi về trước đây. Nam Cung, cám về bữa tối nha, tôi rất vui vẻ đó.” Amy thầm liếc mắt nhìn Nam Cung Nghiêu cái, đỏ mặt nhưng vẫn nỡ xuống xe.

      Nhìn thấy ta giống như người con trong tuổi mộng mơ, Uất Noãn Tâm có hơi nghi ngờ, nếu Nam Cung Nghiêu cây, chắc ta lập tức quay lại, ngồi chuyện đến sáng.

      “Gặp lại vào ngày tới nhé.”

      “Ừ! Ngày tới gặp lại.”

      Nam Cung Nghiêu dõi theo Amy rời khỏi, Uất Noãn Tâm càng ghen hơn. “Người ta cũng rồi, có gì đáng để coi chứ? Tròng mắt cũng sắp sửa rớt ra ngoài rồi đó.”

      Nam Cung Nghiêu nhàn nhã dời tầm mắt, mỉm cười với . “ ấy là giáo của bé Thiên, quan tâm ấy cũng là chuyện vô cùng bình thường mà.”

      Uất Noãn Tâm trả lời câu đầy trách móc. “ cũng biết ta là giáo của bé Thiên sai? Tôi còn tưởng ta là đối tượng để tán của chứ! đoạn đường ngắn ngủn như vậy, còn ngay trong khu chung cư nhà mình, có thể xảy ra chuyện gì đây? Nếu lo lắng cho ta như thế, bằng theo ta luôn , sau này ở nhà ta ăn ngủ nghỉ, cũng đỡ chướng mắt tôi.”

      “Đợi ………..” Nam Cung Nghiêu đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Em có ngửi thấy mùi gì ?”

      “Mùi gì?”

      có sao? Sao lại ngửi thấy mùi chua lè chua lét nha.” Nam Cung Nghiêu nở nụ cười xấu xa, “có người ghen rồi……….”

      Uất Noãn Tâm xấu hổ, đỏ mặt. “Ai ghen chứ, ai thích ghen tuông vì , bớt tự dát vàng lên mặt mình , đồ biết xấu hổ!”

      cũng là ai đâu nhỉ? Chính em tự khai còn gì? Điều này gọi là tự vạch áo cho người xem lưng nha, đánh cũng tự khai!”

      Uất Noãn Tâm rất tức giận, nhưng mở miệng cũng ra được chữ nào, nên chẳng thèm cãi nhau với nữa. “ lo lái xe , đừng nhiều quá!”

      Uất Thiên hạo ngồi ở trong xe buồn bực lên tiếng, mọi chuyện cậu bé đều chứng kiến hết, chỉ biết thở dài trong lòng

      Chẳng trách mọi người đều , những người , chỉ số thông minh luôn bằng .

      Ma ma ngốc nghếch, lợi dụng chú Henry để chọc pa pa thôi , ngay cả pa pa tổng tài lớn thông minh như vậy lợi hại như vậy, cũng lợi dụng giáo Amy để chọc tức ma ma, để ma ma ghen luộng lên. Quá ngây thơ mà, đây đâu giống những chuyện pa pa có thể làm đâu!

      Nhưng mà, ngốc nghếch nhất vẫn là ma ma, ràng biết pa pa cố ý chọc tức mình, thế mà vẫn bị mắc câu! Cậu sốt ruột quá mất!

      Từ lúc về đến nhà Uất Noãn Tâm câu với Nam Cung Nghiêu. coi như khí, nhìn thấy. chuyện với , cũng mặc kệ .

      Nam Cung Nghiêu cũng dai như đĩa, hở chút lại hé bản mặt đê tiện ra hỏi . “Em ghen sao? Ghen rồi sao? Có phải em ghen ?”

      “Em ghen cứ đại, nhịn lâu dễ bị bệnh lắm đó.”

      “Nếu em thừa nhận em ghen rồi, dừng lại, em thấy thế nào?”

      Uất Noãn Tâm định mặc kệ , cuối cùng lại nhịn nổi nữa, đá cửa tủ lạnh cái. “Nam Cung Nghiêu, nhảm đủ chưa!”

      “Thuận miệng hỏi thôi mà, vậy cũng giận sao? Phụ nữ đúng là nắng mưa thất thường, sắp đến thời kỳ mãn kinh rồi sao?”

      Uất Noãn Tâm nhận ra mình cách nào có thể chuyện với người đàn ông này, vào trong phòng ôm chăm gối của ra, quăng thẳng lên ghế sofa.

      “…………… hình như từng , sợ chuột mà.”

      sợ là chuyện của , liên quan gì đến tôi.” Uất Noãn Tâm giận tới bốc lửa, nếu phải dáng người cao lớn, tránh né giỏi, mình đánh lại , sớm xông qua đó khiên lên ném xuống đất rồi. “Tôi cảnh cáo , đừng có cạy cửa, nếu ………..”

      Nam Cung Nghiêu mới sợ uy hiếp, nheo mắt lại, nở nụ cười cực kỳ đẹp. “Nếu thế nào hả?” Tỏ vẻ em có thể làm gì được tôi, cố ý chọc tức điên lên.

      “Tóm lại đừng chọc tôi! Nếu chết chắc!”

      Đóng cửa lại, còn nghe thấy tiếng cười sảng khoái của , làm cho càng tức thêm. Đồ đáng ông gian ác! Đồ đàn ông đáng ghét! chuyện với chẳng khác gì tự ngược đãi mình, nhất định tha thứ cho !

      Cho dù cố quên gương mặt của kẻ ở bên ngoài, cố gắng nghĩ đến , tức giận vì , những vẫn làm mình tức đến phẫn nộ, Uất Noãn Tâm nhận ra………….. mình vẫn còn rất tức giận, vô cùng tức giận. Vừa nhắm mắt lại, trước mặt lại lên hình ảnh cười vui của Nam Cung Nghiêu và Amy, tức muốn chết.

      Điên lên bật dậy, xoa tóc thành tổ chim.

      Trong lòng lửa cháy bùng bùng, nóng nực làm ngủ được. Đành phải ngồi dậy, xuống bếp tìm sữa uống. Vừa uống được hớp, bên tai đột nhiên có tiếng vang lên.

      “Ghen tức tới nỗi ngủ được sao?”

      “A a a a a a…………..” sợ hãi thét toáng lên, mới giờ mới nhìn thấy Nam Cung Nghiêu đứng ở sau cửa tủ lạnh, giống y như con quỷ.

      sợ tới đổ mồ hôi, cái mạng cũng sắp bị dọa mất. “ làm gì hả? Muốn hù chết tôi à!”

      “Sao em dễ bị hù đến vậy chứ? Có tật giật mình à?”

      mới có tật giật mình đó! Đổi ngược lại tôi nửa đêm nửa hôm thầm lặng lẽ đến sau lưng , sợ hả?” Hoảng sợ chưa hoàn hồn vỗ ngực, “nếu lần sau còn như vậy, tôi lấy chổi quét ra ngoài.”

      người toàn là sữa, dính nhầy nhụa ở khắp nơi, vô cùng bực dọc cầm khăn lau sạch.

      “Nếu em thức rồi, mà cũng ngủ được, chúng ta chuyện , em thấy thế nào?” Tinh thần của ngược lại rất tốt, vẻ mặt phấn chấn, cặp mắt xanh cũng rất sáng……….

      Chương 380 Nụ Hôn Nồng Cháy

      Nhìn thấy vẻ tự mãn này của Nam Cung Nghiêu, Uất Noãn Tâm bị chọc cũng tức điên lên. Lúc trước tại sao biết lại thích hứng lúc nửa đêm đến vậy nhỉ, tán xong thôi , còn muốn chia sẻ niềm vui sau khi tán thành công như thế nào với sao?

      "Hôm nay chuyện với Amy cả ngày chưa đủ sao? Xin lỗi nha, tôi có khiếu hài hước như , cũng nghĩ giữa chúng ta có tiếng chung đâu. muốn chuyện gì, vẫn nên tìm ta nha. Tôi tin chắc ta thích chuyện với hơn tôi."

      "Còn tìm những đàn ong bướm trong nước ấy, con chó con mèo gì đó cũng được. Tóm lại đừng quấy rầy tôi, ngày mai tôi còn làm, tôi có hứng!"

      "Đàn ong bướm, con chó con mèo sao?" Nam Cung Nghiêu vui vẻ, "Uất Noãn Tâm, em ám chỉ, lúc nào gặp cũng thấy thân mật với người phụ nữ khác sao?"

      " phải lúc chúng ta vừa mới đám cưới, cũng dẫn phụ nữ về nhà sao?"

      "Chuyện đó từ tám đời tổ tông nào rồi, em còn moi lên nữa sao? Chuyện đó là vì muốn chọc tức em, sau đó sao? Em xem còn người nào nữa hả?"

      Thực ra Uất Noãn Tâm luôn có cảm giác an toàn vì tính trăng hoa của , nhưng nghĩ lại, ngoài Nam Cung Vũ Nhi ra, bên cạnh đúng chẳng có người phụ nữ nào khác. Cũng có thể vì quá ưu tú, nên bên cạnh có ít người phụ nữ ngày nhớ đêm mong, cho nên mới mang đến cho loại ảo giác đó!

      Nhưng vẫn thừa nhận. " phải còn Hướng Vi sao? Mỗi ngày hai người đều ra vào với nhau, ai biết hai người có xảy ra chuyện chứ?"

      "Ra vào cùng nhau sao? Em cảm thấy câu này có thể dùng để hình dung thỏa đáng về mối quan hệ giữa cấp và cấp dưới sao?"

      " là kẻ dày dặn kinh nghiệm tình trường, đừng với tôi biết ta thích ."

      "Cho nên?"

      " biết mà còn giữ ta bên cạnh sao? Đây phải là lấy chuyện công vì mục đích riêng, cố ý để mình được hời còn gì?"

      "Em được hời là kéo ấy lên giường sao?" Nam Cung Nghiêu hết chỗ , cốc đầu . "Uất Noãn Tâm, sức tưởng tượng của em phong phú quá nhỉ? Con thỏ ăn cỏ gần hang, hiểu được đạo lý đó sao?"

      " còn hay hơn hát, đừng có động tay động chân nha!" lầm bầm, liếc . " coi tôi là đồ ngu à? Bây giờ mấy con thỏ chỉ ăn cỏ gần hang thôi, mối quan hệ ràng nhất là cấp dưới, đặc biệt là giữa tổng tài với thư ký. Ở công ty là hợp tác, ở giường cũng là hợp tác!"

      "Em muốn sao mới chịu đây hả? Chuyện này mà em cũng ghen tuông! Em bị ngớ ngẩn hay ngu ngốc à!"

      "Xế!" Uất Noãn Tâm cũng ngu, trong lòng tin chắc chỉ có Hướng Vi đơn phương , hai người rất trong sạch. Nhưng đàn ông luôn là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, khó đảm bảo những khi có tiệc xã giao gì đó hay uống đến say mèn biết trời trăng rồi làm chuyện đó.

      Tóm lại, bên cạnh đàn ông có người thư ký vừa xinh đẹp, thông minh lại tháo vác, làm sao có thể an tâm chứ.

      ikienthuc.org

      đúng.............. hình như sức tưởng tượng của bay quá xa rồi, tự dưng còn làm cho mình ngột ngạt, đầu của được bình thường sao?

      "Tóm lại, mặc kệ em tin cũng được, tin cũng được, phải người đàn ông tùy tiện. khi xác định người nào, chỉ ở bên cạnh người phụ nữ đó cả đời, nhất quyết có người khác ở ngoài!"

      Trong bóng tối, hai đôi mắt của sáng ngời, từng câu từng chữ kiên quyết, làm cho Uất Noãn Tâm cảm động. Nhưng nghĩ đến cảnh và Amy chuyện vui vẻ, lại cảm thấy mình bị châm chọc. "Có quỷ mới tin ! Nếu những gì , sao lại chuyện với Amy vui vẻ vậy hả?"

      "Nếu như ............. chỉ muốn để ghen tỵ sao?"

      "Hô! Hô! Hô!" Uất Noãn Tâm cười xòa vài tiếng, "tôi ghen à, đùa sao? và Amy chuyện với nhau chẳng liên quan gì đến tôi!"

      "Vậy thái độ buổi chiều của em phải như vậy! ràng rất ghen tức mà."

      " hiểu lầm rồi! Tôi chỉ cảm thấy cho dù có đói khát như thế nào, cũng nên ra tay với giáo của con trai, càng nên giở trò ở trước mặt bé Thiên, dạy hư con trẻ! Còn về chuyện ghen tuông, nghĩ quá nhiều rồi, tôi chút cũng có!"

      "Ồ.............. ra là vậy à........" Nam Cung Nghiêu biết dễ dàng thừa nhận, cũng chẳng sao. Mới có ngày mà mất kiếm soát như vậy, chịu nổi mấy ngày đâu. nhất định phải bắt chính miệng thừa nhận, ghen, hơn nữa mà còn rất ghen.

      "Chuyện này để sau hẳn , bây giờ chỉ muốn làm chuyện.........." Vừa dứt lời, Nam Cung Nghiêu lập tức kéo Uất Noãn Tâm lại, đè lên tường.

      Bức tường lạnh lẽo, còn lồng ngực của lại nóng bỏng, lửa băng giao nhau, làm cho cơ thể rất mẫn cảm, nhịp tim bắt đầu đập nhanh. ", làm gì hả......."

      "Em quyến rũ ."

      cười khẽ, . Trong ánh mắt rực lửa, sáng rực nhìn . Mái tóc dài mượt mà xõa tung bên vai, đầu quyến rũ, tản ra sức hấp của phái nữ.

      " bậy gì hả? Tôi quyến rũ gì hả?"

      "Em biết ở trong phòng khách, thế mà nửa đêm còn mặc váy ngủ, phải quyến rũ là gì?"

      " cảm thấy mình quá tự tin sao?" buồn bực như vậy, làm gì có tâm trạng nghĩ đến những thứ đó. Tình hình trước mắt, cảm thấy có gì đó đúng! Muốn giãy ra, lại càng bị giữ chặt hơn.

      "Phải ? cảm thấy vậy."

      "Buông tôi ra............ưm..........." Lời của Uất Noãn Tâm bị Nam Cung Nghiêu chặn hết, muốn nghe , chỉ muốn dựa theo ham muốn của cơ thể, hôn sâu.

      Lúc đầu vẫn còn kiểm soát được mình, dịu dàng mà trúc trắc, tô vẽ cánh môi. Nhưng mùi vị của quá ngọt ngào, làm cho mất kiểm soát, ngừng tăng thêm sức, gần như muốn dùng cách này để chà đạp môi của , trút hết ham muốn cùng với tình điên cuồng của mình lên .

      Uất Noãn Tâm giãy dụa, nhưng dễ dàng bị từ chối, cũng để cho chống đối, nụ hôn này, chờ đợi quá lâu rồi. Từ giây phút nhìn thấy , tưởng tượng đến nó rồi.

      Nụ hôn nồng cháy, bừng cháy mãnh liệt ở người , hôn đến Uất Noãn Tâm mơ màng, cả người mềm nhũn còn sức, đành phải dựa vào người . Thậm chí, còn nhón chân lên, môi lưỡi quấn nhau, đáp lại nụ hôn của .

      Quên hết tất cả, chỉ còn biết chìm sâu vào trong nụ hôn này, cảm nhận lưỡi của tàn sát trong miệng của , dịu dàng mà nồng cháy, nhàng mà dai đẳng, nóng bỏng đến cả cơ thể cũng muốn bốc cháy theo..........

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 381 Ông Xã?

      Trong lúc hai người hôn đến bốc cháy lửa tình, quên hết tất cả, bé Thiên đột nhiên mở cửa ra, nhắm hai mắt từ trong ra, làm Uất Noãn Tâm hết hồn vội đẩy Nam Cung Nghiêu ra đằng sau tủ lạnh, ngay cả hít thở cũng dám, cả người căng thẳng muốn nổ banh.

      Còn Nam Cung Nghiêu lại rất hài lòng, nhìn mỉm cười.

      Bé Thiên uống nước xong, liền vào phòng ngủ tiếp.

      Uất Noãn Tâm mới nhàng thở ra, lồng ngực còn liên tục phập phồng.

      “Nhìn em sợ tới vậy kìa, chúng ta cũng đâu phải vụng trộm đâu.”

      Uất Noãn Tâm trừng mắt với , “để bé Thiên nhìn thấy tiêu tùng.”

      “Bé Thiên là con , thằng bé rất thông minh, cho dù có nhìn thấy, cũng đâu phải chuyện gì to tác, em cũng đâu cần phải sợ đến vậy đâu?”

      “………… Cũng may bé Thiên phải do dạy dỗ, nếu nhất định bị dạy hư.” Uất Noãn Tâm cộc cằn đẩy Nam Cung Nghiêu ra, “ vừa làm gì hả? dám giở trò với tôi! Nếu còn như vậy, tôi …….”

      “Em thế nào? Phạt được ăn cơm à? Hay ngủ ở phòng khách hử? Hay em đuổi thẳng ra khỏi nhà sao? Em nỡ lòng sao?”

      bớt giả vờ đáng thương , có tiền mời Amy ăn cơm, vậy mà có tiền thuê khách sạn sao? Cũng chỉ có tôi ngu, mới tin .”

      “Em làm gì cứ hở chút là nhắc đến Amy hả? Còn em ghen sao?” Nhìn mặt của ngày càng xụ xuống, Nam Cung Nghiêu càng vui vẻ, vẻ mặt rất hài lòng, cả người chỉ thiếu chút chưa bay lên thôi.

      “……….. Tôi ghét nhất, làm sao có thể bởi vì mà nổi cơn ghen chứ?”

      “Phụ nữ đúng là đằng nghĩ nẻo………..: Nam Cung Nghiêu giãn lông mày ra, vô cùng vui vẻ. “Nụ hôn lúc nãy, ràng em rất đắm say mà, thế mà còn làm như giở trò với em…….”

      “Ai, ai đắm say hả?”

      “Còn chịu thừa nhận sao? Vừa rồi là em ôm cổ , ràng ai đó lùn mà còn nhón chân lên hôn trả lại nhỉ?”

      Nghe như vậy Uất Noãn Tâm vô cùng xấu hổ, hai bên má đều đỏ bừng, thẹn quá hóa giận. “Đồ thần kinh! Ai thèm quan tâm !”

      Quăng ở đó, chạy về phòng, nhưng tim vẫn còn đập bùm bùm, ngừng tự trách mình quá ngu ngốc, quá đần độn, biết là con dê già, quyến rũ giáo của còn trai, vậy mà chỉ hôn cái lại mất hết sức chống trả, hôn trả lại , để rồi bị chọc ghẹo, bị điên rồi sao?

      …………..

      Hai ngày sau, nhà ba người cùng tham gia buổi cắm trại dã ngoại. Mặc dù đường Uất Noãn Tâm đều xụ mặt với Nam Cung Nghiêu, nhưng khi đến nơi cắm trại, lại quàng lấy tay , tỏ vẻ rất gần gũi với .

      giáo Amy vừa nhìn thấy Nam Cung Nghiêu liền vui vẻ đón tiếp , ánh mắt giống như phát sáng. “ Nam Cung, đến rồi!”

      “À………. Uất, cũng đến à, hoan nghênh .”

      “Tôi hứa đến, tất nhiên phải đến! Nếu sao gọi là nhà ba người chứ? Đúng , ông xã!” Ngẩng đầu cười tủm tỉm với Nam Cung Nghiêu.

      Cái danh xưng này làm cho Nam Cung Nghiêu cảm thấy vừa mừng vừa ngạc nhiên. Chỉ là, thăng chức từ lúc nào nhỉ? Người phụ nữ khi ghen lên chiêu đẹp gì cũng lấy ra hết, đáng quá !

      Chỉ là miệng kêu ông xã ngọt ngào, còn tay thầm véo cái đến da đỏ lên. Phụ nữ…………… ác mà!

      “Đợi thêm mười phút nữa bắt đầu! Tôi làm việc đây!”

      Amy vừa quay người, Uất Noãn Tâm liền buông tay ra, mặt càng xụ hơn.

      cánh tay của Nam Cung Nghiêu bị nhéo đến thể nhấc lên, “em ác quá , muốn véo hư cánh tay này của sao?”

      “Hư càng tốt! Để bớt trêu nghẹo ong bướm.”

      “Vậy em phá sai chỗ rồi, muốn phải phá bên dưới……”

      Uất Noãn Tâm ngờ bất thình lình ra câu đó, lập tức đỏ mặt tía tai. “ biết xấu hổ!”

      Mười phút sau, hiệu trưởng phát lệnh, buổi cắm trại bắt đầu. Các học sinh hầu hết đều cùng ba mẹ mình, Amy có trách nhiệm coi sóc những học sinh ba mẹ thể đến được.

      Nhìn thấy Nam Cung Nghiêu vừa được hai bước nhìn Amy, Uất Noãn Tâm vui. “Nếu quan tâm ta như vậy qua luôn bên đó !”

      chẳng qua chỉ câu hờn dỗi, ai ngờ Nam Cung Nghiêu trả lời. “Vậy em chăm sóc bé Thiên, qua đó giúp ấy!”

      ngẩn người tại chỗ, mặt càng khó coi hơn. Đáng ghét! có cần khốn khiếp hơn nữa ?

      Uất Noãn Tâm dắt bé Thiên, cực khổ leo lên núi, còn Nam Cung Nghiêu và Amy lại vui vẻ chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn đỡ nhau, biết chuyện mà vô cùng vui vẻ, làm cho mắt của nổi lửa bùng bùng. Nếu Amy phải giáo của bé Thiên, sợ mình kiểm soát được, mà nổi bão từ sớm rồi!

      hiểu, sao bọn họ lại thân nhau vậy chứ? Giữa hai người có nhiều chuyện để vậy sao? Giống như gần nửa năm cũng hết. Nếu như vậy lấy nhau luôn ! Còn sống chết bám díu ở nhà , dây lấy làm gì?

      Leo núi hơn nửa tiếng, tốp dừng lại nghỉ ở sườn núi, lấy những thức ăn mình chuẩn bị đem ra nướng.

      Nam Cung Nghiêu đốt lửa giúp Amy, mới quay trở về bên Uất Noãn Tâm, vươn tay ra muốn cầm lấy than củi trong tay , lại bị né tránh.

      “Nếu thích như vậy ở bên đó luôn , còn giả vờ về đây làm gì?”

      mình Amy coi sóc nhiều học sinh như vậy, chỉ qua giúp ấy thôi mà, vậy mà em cũng ghen sao?”

      “Tôi lại lần nữa, tôi có ghen!”

      Nhìn thấy sắp nổi giận đùng đùng, Nam Cung Nghiêu vội , “được rồi! ghen, ghen! Được chưa? giúp em!”

      “Ai cần giúp, nên qua kia giúp ta !”

      “Nhưng ma ma ơi…….” Uất Thiên Hạo nhắc , “ mười phút rồi mà ma ma còn chưa đốt lửa, những bạn khác sắp ăn rồi kìa.”

      “…………”

      “Nếu em muốn bé Thiên bị đói, đừng bướng bỉnh nữa, để làm cho!”

      Uất Noãn Tâm đành đứng qua bên, nhìn đốt lửa. Chưa đến hai phút, lửa cháy lên, Uất Thiên Hạo rất vui vẻ. “Pa pa giỏi quá, pa pa tuyệt quá !”

      Chương 382 Tranh Giành Đàn Ông

      Mỗi lần được bé Thiên ca ngợi, thái độ của Nam Cung Nghiêu luôn rất tự hào, nhất là khi ở trước mặt Uất Noãn Tâm, đuôi lông mày gần như muốn bay lên. “Có tuyệt ? Để ma ma con làm, chắc trưa nay bé Thiên chỉ biết để bụng đói thôi.”

      “Có gì hay ho đâu! Tôi cũng giống , có kinh nghiệm làm cho giáo Amy lần rồi!”

      “Được rồi! Em chuyện có lý được ?” Nam Cung Nghiêu muốn tranh cãi với , “em đừng mặt ủ mày chau nữa, khó coi lắm, mau cười cái xem nào!”

      “Hô hô hô!” Uất Noãn Tâm cười xòa vài tiếng, rồi lại xụ mặt. “Chẳng vui chút nào!”

      Nam Cung Nghiêu cũng tự tìm rắc rối cho mình nữa, chăm chú nướng thịt, sau khi nướng xong hai cái cánh gà, cho bé Thiên cái, còn cái định cho Uất Noãn Tâm Amy chạy đến, xoa đầu bé Thiên. “Con có mệt ?”

      mệt ạ! Cánh gà pa pa nướng rất ngon ó!”

      “Vậy sao?” Hai mắt của Amy lại toát ra vẻ sùng bái . “ còn biết nướng cánh gà à.”

      “Có muốn ăn thử ?” Nam Cung Nghiêu đưa cho cái.

      “Cái này phải cho Uất sao? Nhưng vậy có kỳ ?”

      Uất Noãn Tâm chưa mở miệng, Nam Cung Nghiêu trước. “ sao đâu! ấy còn chưa đói, chút nữa tôi nướng cái khác cho ấy!”

      “…………” Uất Noãn Tâm tức điên lên. Ai đói, đói muốn chết luôn rồi, được chưa? Leo núi là hoạt động tiêu hao thể lực, đâu giống như , vừa vừa cười, leo núi mà cứ như du lịch, tất nhiên đói rồi! bằng lời cay nghiệt, “đúng rồi! ấy quan tâm như vậy, cũng đừng khách sáo nữa!”

      “Vậy cám ơn !”

      Cho nên hai người kia tiếp tục chuyện, còn Uất Noãn Tâm bị quẳng sang bên, nhìn thấy Nam Cung Nghiêu ném ra sau, chẳng còn chút ý muốn nướng gà cho nữa, cho nên đành ăn đỡ mấy ổ bánh mì. Mỗi miếng, đều tưởng như cắn lên người Nam Cung Nghiêu, cắn rất mặt nha.

      Cuối cùng thể nhịn được nữa, “xin lỗi, làm phiền hai người chút. Nam Cung Nghiêu, cho qua đây cho tôi!”

      đến dưới tán cây, cũng theo. “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

      “Tôi biết là con dê già dâm đãng, ‘sức hấp dẫn’ vô hạn, nhưng bên ngoài có nhiều phụ nữ như vậy, nhất định phải nhắm vào giáo của con trai sao? Còn ở trước mặt của con nữa, nghĩ sao vậy hả?”

      “Bọn chỉ chuyện bình thường thôi mà, nhắm vào ấy lúc nào chứ?”

      đừng giả vờ vô tội, tôi đâu có mù!”

      “Nếu như em chắc chắn ‘tán’ giáo, vậy chẳng còn gì để . Em đồng ý với chuyện, đảm bảo cách xa ấy, đánh lẻ mình, em thấy thế nào?”

      Nghe có vẻ gian ác, nhưng……….

      “Muốn gì mau !”

      Nam Cung Nghiêu nhếch miệng cười. “Em thừa nhận em ghen !”

      bậy gì đó, tôi rồi tôi có ghen.”

      “Vậy sao? Vậy chuyện tiếp đây………….”

      Nhìn thấy làm bộ muốn bỏ , Uất Noãn Tâm cực kỳ mâu thuẫn, định giữ lại …….

      “Bé Thiên, con cẩn thận chút!” Amy gọi lớn.

      Hai người vội chạy qua, nhìn thấy mặt mày Amy tái mét ôm mắt cá chân.

      “Có chuyện gì vậy?”

      “Lúc nãy suýt chút nữa con bị té, là giáo Amy giữ con lại, nên ấy mới bị trật chân.”

      sao, tôi chỉ……….” Amy thử đứng dậy, lại bị té ngã lần nữa, nhưng lần này, là té ngã trong lòng Nam Cung Nghiêu, lập tức trở nên ngượng ngùng. “Xin lỗi ………”

      vẫn được chứ?”

      Amy lắc đầu.

      “Vậy tôi đỡ !”

      Nam Cung Nghiêu đỡ Amy, dẫn những học sinh khác ở phía trước, Uất Noãn Tâm dắt bé Thiên phía sau, càng ghen tức hơn. Mặc dù Amy bị thương, Nam Cung Nghiêu đỡ ấy là chuyện thường tình, nhưng nhìn hai người dính sát vào nhau như vậy, vẫn rất ghen tỵ rất ghen tỵ, hơn nữa Amy còn rất thân mật ôm chặt cổ Nam Cung Nghiêu.

      “Đồ khốn, đồ dê xồm, đồ cầm thú…….”

      “Ma ma, ma ma gì vậy?” Bé Thiên hỏi.

      có gì đâu! Ma ma chỉ mắng tên khốn thôi!”

      “Ô……” Ma ma thừa nhận, bé Thiên cũng biết ma ma thầm cái gì. Ha ha! Lúc ma ma tức giận đúng là quá đáng ! Vẫn là pa pa tuyệt nhất, chỉ cần ra tay, khiến ma ma ghen tuông ghê gớm đến vậy. Xem ra, pa pa và ma ma mau làm hòa với nhau thôi, tuyệt quá!

      hết cả buổi chiều, đến khi trời chập tối, cả đội mới tìm nơi bằng phẳng để dựng trại.

      Nam Cung Nghiêu lúc này mới thả Amy xuống, mệt tới trán đầy mồ hôi.

      Amy vội đưa nước cho , “xin lỗi , đều tại tôi nên mới vất vả như vậy……….. thực ra, cắn răng chút tôi vẫn được!”

      Nhìn thấy ánh mắt sắc bén như dao của Uất Noãn Tâm, Nam Cung Nghiêu bất chơi nhếch môi, nhận lấy chai nước, uống hơi.

      Hai người uống cùng bình nước……….. đây là hôn gián tiếp sao? Uất Noãn Tâm tức đến sắp nhảy dựng lên. ép người quá đáng mà! Sao hôn luôn cho rồi!

      vậy Amy còn lấy khăn tay lau mặt cho , coi người vợ như đây chết rồi sao? nhịn được nữa rồi!

      hùng hồ qua đó, đẩy Amy ra. “Cám ơn giáo Amy, nhưng chồng của tôi, tôi tự biết chăm sóc.” xong, kéo Nam Cung Nghiêu , rồi quăng qua bên, ngoảnh mặt thèm quan tâm .

      Trong lòng Nam Cung Nghiêu vô cùng thích thú, nén được thỏa mãn mặt. “Em cướp về đây rồi lại quăng qua bên, như vậy là ý gì đây hả?”

      “Bé Thiên tìm pa pa!”

      có nha……………”

      “Nam Cung Nghiêu, câm miệng cho tôi, im lặng ngồi đó được sao?”

      “Ồ…….” im lặng lúc, lại ngồi yên, vểnh miệng chọc . “Em ghen rồi hả? Này! chuyện , có phải em ghen rồi phải ?”

      có! có! có!”

      chứ? Vậy qua kia đây!”

      ngồi xuống cho tôi!”

      “Tại sao?” Ánh mắt của đột nhiên trở nên sâu kín hẳn hoi, “tại sao lại em cướp về đây?”

      Chương 383 Ngủ Chung Với Amy!

      Uất Noãn Tâm đỏ mặt, cứ vòng vo mãi nhưng chịu .

      “Dù sao cũng về đây rồi, đừng quay lại đó nữa, nếu tôi rất mất mặt, ngồi im ở đây là được, cho phép đâu hết!”

      Nam Cung Nghiêu cũng cãi lại, biết sắp mất hết kiên nhẫn rồi. Những lúc như thế này, càng nên chọc . Dù sao, mục đích của cũng sửa đạt được rồi. có mạnh miệng nữa, vẫn phải thừa nhận ghen!

      Điều muốn chính là phải bắt thừa nhận tình cảm của mình, nhìn nhận người !

      Đêm khuya, ở vùng núi có yên tĩnh đến tuyệt vời. Đêm tối đen như mực, trời có vô số ánh sáng lấp lánh, sáng ngời của những ngôi sao.

      Ánh sáng của mặt trăng rọi vào mặt của từng người, họ đều đắm say trong cảnh đêm. Dù sao, sống ở nơi thành phồn hoa ồn ào, xe cộ tấp nập lâu, rất ít khi có cơ hội gần gũi thiên nhiên như lúc này, trong lòng vô cùng thanh bình.

      Uất Noãn Tâm ôm bé Thiên, còn hát cho con nghe những khúc đồng dao. “ trời đầy ánh sao………… từng ngôi sao sáng lấp lánh……………. treo ở bầu trời……………. giống như rất nhiều đôi mắt xinh………..” Ca khúc này lúc trước mẹ thường hát cho nghe, nó làm gợi nhớ rất nhiều kỷ niệm.

      Mặc dù, rất ngạc nhiên khi mình phải là con của Uất Kiến hùng, cũng biết rốt cuộc mình là con của ai. Nhưng chưa từng trách mẹ của mình. tin rằng cho dù trước kia vì lý do gì mẹ mang thai mình, nhưng mẹ lúc nào cũng thương , như vậy đủ rồi.

      Trong lúc ngâm nga bài hát, Nam Cung Nghiêu cũng lẳng lặng ngắm nhìn , ánh mắt luôn dịu dàng. Lúc này đây, đắm chìm trong ánh sáng của mặt trăng, hàng lông mi mềm mại, tản ra tình thương của người mẹ, vô cùng dịu dàng. Lúc cúi đầu nở nụ cười xinh đẹp với bé Thiên, làm chợt ngừng thở. theo dõi sát sao từng cái nhắn mày, từng cử động của .

      Đến lúc đưa tầm mắt lên, nụ cười vẫn chưa mất , dường như mỉm cười với Nam Cung Nghiêu, làm cho trái tim như bị va chạm mạnh, cảm thấy mình có thể bằng lòng chết chỉ vì nụ cười đó.

      cũng cảm thấy oán giận mình, lúc còn , vẫn còn nở nụ cười dịu dàng hạnh phúc đó với , lại biết trân trọng nụ cười đó, vậy còn làm đau khổ.

      Uất Noãn Tâm mang giày, chân , càng trở nên tự nhiên hơn. Ở dưới ánh trăng, giống như tinh linh , vô cùng xinh đẹp. Nhưng hề nhận thấy mình có vẻ đẹp đó, cũng biết rằng Nam Cung Nghiêu vẫn luôn ngắm nhìn , ánh mắt rất mặn nồng, đủ để kéo đắm chìm vào đó.

      “Bé Thiên, con qua đây với pa pa!”

      “Vâng!” Cảm giác có cả pa pa và ma ma ở bên cạnh, quả thực rất hạnh phúc, bé Thiên lại sà vào lòng Nam Cung Nghiêu là nũng, “pa pa, những ngôi sao đó rất đặc biệt nha! Đó là sao gì vậy ba ba?”

      “Đó là chòm thủy bình.”

      “Qua! Đúng là giống cái chai ghê, rất đáng đó!”

      Uất Noãn Tâm xoa đầu bé Thiên. “Đứa ngốc!”

      Mặc dù mình nuôi dạng bé Thiên, mỗi ngày con cũng nở nụ cười giống như rất vui vẻ. Nhưng khi nhìn nụ cười của con lúc này đây, Uất Noãn Tâm mới hiểu , bây giờ bé Thiên hạnh phúc biết bao, đây mới là niềm vui sướng nhất của con.

      Có lẽ, nên ích kỷ như vậy, chỉ nghĩ cho mình, mà nghĩ đến hạnh phúc của bé Thiên.

      nhìn Nam Cung Nghiêu, chọc bé Thiên cười, cũng cười theo con. Có lẽ phải là người chồng tốt, nhưng chắc chắn người cha tốt, có thể khẳng định như vậy.

      Đêm càng khuya hơn, các cha mẹ đều dẫn con trở về lều nghỉ ngơi.

      Uất Noãn Tâm lau trán cho bé Thiên, “con xem con kìa, chơi tới người toàn mồ hôi, áo ướt vậy dễ bị cảm lắm đó………”

      có đâu có đâu, bé Thiên vui như vậy, tất nhiên bị bệnh rồi!”

      “Được rồi, nên ngừng chơi rồi! Phải ngủ thôi!” Uất Noãn Tâm muốn bé Thiên ngủ ở giữa, nhưng thằng bé cứ nằm ở sát bên!”

      Trong lòng Nam Cung Nghiêu rất thỏa mãn, đúng là con trai ruột, rất biết giành phúc lợi cho pa pa nha!

      “Bé Thiên, ngoan, ngủ ở giữa …….”

      muốn muốn, bé Thiên nằm ở giữa ngủ được…….”

      Uất Noãn Tâm hết cách, đành để bé Thiên ngủ ở bên trái, mình ngủ ở bên phải.

      Nam Cung Nghiêu được hời còn khoe mẽ, “vậy phải ngủ bên cạnh em à?”

      ràng cố ý, đáng ghét! trừng mắt liếc , “sao nhiều vậy, còn mau ngủ!”

      “Vậy, em ràng chút , là em cho ngủ ở bên cạnh em!”

      Được nước còn làm tới………… Uất Noãn Tâm nghiến răng, “nếu muốn ngủ, ra ngoài ngủ ! Yên tâm, ở đây có chuột đâu. Nhưng mà, có hổ báo hay , biết đâu! chừng ngày mai vừa tỉnh dậy, mất tiêu rồi đó!”

      “Em ác vậy sao? sợ em khóc lóc chạy tìm .”

      yên tâm, tôi chắc chắn làm vậy! Tôi còn mong sao bị cọp beo kéo .”

      Nam Cung Nghiêu tính toán lát, “nếu em cho ngủ ở bên cạnh, còn ngủ ở ngoài nguy hiểm như vậy, bằng đến chỗ giáo Amy ngủ vậy.”

      làm bộ bỏ , Uất Noãn Tâm bật dậy ngay. “Nam Cung Nghiêu, là đồ khốn, đứng lại cho tôi.”

      hài lòng mỉm cười, quay đầu lại cau mày. “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

      “Tôi cho qua chỗ Amy ngủ.”

      “Lý do?”

      “Bây giờ là chồng danh nghĩa của tôi, lại ngủ chung với giáo, nếu để các phụ huynh khác biết được, tôi rất mất mặt! muốn tôi sau này ngóc đầu lên được hả?”

      “Nếu em lo lắng chuyện đó, vậy em yên tâm, cẩn thận, để phát đâu.”

      ………… tóm lại cho phép …………”

      cũng được, chỉ cần em . Ông xã, hãy ngủ cùng với em !”

      “Tôi thèm !”

      “Ồ…………. vậy đây………..”

      Đáng ghét! biết ác ý chơi , nhưng Uất Noãn Tâm cũng hết cách. Đành phải dằn lòng xuống, kêu lại. “Tôi, tôi được gì chứ gì?”

      cau mày, chờ đợi mở miệng…………….

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Q.8 - Chương 384: Vì Em, Điều Gì Cũng Bằng Lòng

      “Ông, ông xã………..” Uất Noãn Tâm báu chặt cái chăn, đỏ mặt bắt mình phải . “ hãy ngủ cùng với em. Như vậy được chưa hả? Đồ khốn!”

      “Cũng tệ, tạm chấp nhận được!”

      “Nhìn thấy thái độ đó của , gian trá, gian trá mà! Uất Noãn Tâm tức nhưng đánh lại, kiềm nén lắm mới nhào về phía . “Muốn ngủ hay tùy ! Ai thèm quan tâm!”

      Giận dỗi nằm xuống, quay mặt về phía bé Thiên. “Bé Thiên, chúng ta ngủ, mặc kệ ta!”

      “Vâng! Ma ma!” Bé Thiên cảm thấy pa pa có hơi quá đáng. Nhưng, lúc ma ma tức giận rất đáng nha, làm cho người ta rất muốn bắt nạt ma ma, thú vị mà!

      Cái lều có hơi , ba người chen chúc vào ngủ, Nam Cung Nghiêu lách đến bên Uất Noãn Tâm, hai chân phải duỗi thẳng nên ngủ được. Từ từ vươn tay ra để ở bụng của , lại bị hất ra, rồi lại để lần nữa.

      Uất Noãn Tâm né tránh vài lần, giấu tay mình ở khắp nơi, nhưng Nam Cung Nghiêu còn cố chấp hơn , hết cách, trừng mắt nhìn , giọng. “ muốn làm gì hả?”

      Vẻ mặt vô tội , “ chỉ muốn nắm tay em thôi mà.”

      “Tôi muốn! làm vậy tôi ngủ được……..”

      “Em xạo! Lúc trước ngủ cùng với nhau, lần nào em cũng nắm chặt tay mà. Bây giờ đổi ngược lại nắm tay em, cũng được sao? công bằng mà!”

      sợ làm bé Thiên thức giấc, dám động đậy mạnh. Hất vài lần ra, đành phải từ bỏ, hờn dỗi trừng hai mắt. Vô lại, đúng là vô lại mà!

      Nam Cung Nghiêu trợn mắt nhìn lại, “ ngủ được………”

      “Tất nhiên rồi! Nguyên ngày chuyện với Amy vui vẻ như vậy, làm sao ngủ được.”

      “Như vậy mà cũng nhắc đến được sao? Nam Cung Nghiêu gì thở dài, phụ nữ khi ghen tuông, quả nhiên cái gì cũng được.

      “Người em cứ cứng nhắc như vậy, khó chịu sao? Thả lỏng chút, cũng làm gì em mà.”

      “Ai biết được, cầm thú như thế nào, đâu phải tôi biết.”

      “Chuyện lúc trước, xin lỗi em rồi mà! Em nhắc lại được sao?”

      “Lời xin lỗi của , đáng giá như vậy! phải chuyện gì chỉ cần câu xin lỗi là giải quyết được đâu.”

      biết ! Cho nên bây giờ cố gắng thay đổi cách nhìn của em đó thôi.”

      “Tôi chỉ nhìn thấy cố gắng quyến rũ giáo Amy thôi!”

      Nam Cung Nghiêu cảm thấy rất buồn cười, “Uất Noãn Tâm, em hiểu , hay giả vời hiểu hả? làm gì có hứng thú với Amy, làm nhiều chuyện như vậy, chỉ muốn em nhìn tình cảm của mình, em quan tâm thôi!”

      đột nhiên nhiệt tình với Amy như vậy, ít nhiều Uất Noãn Tâm cũng hiểu được ý . Nhưng, thích dùng cách này để chọc tức , bức ép .

      khi hờn dỗi, miệng lưỡi càng cần khách sáo. “Cám ơn cố gắng như vậy nha…………. nhưng mà, ai biết được miệng mượn cớ muốn tôi nhận ra tình cảm của mình, nhưng thực ra có mục đích khác.”

      “Noãn Tâm, ……”

      “Tôi muốn chuyện với , ngủ !” nhắm mắt lại, mặc kệ .

      Nam Cung Nghiêu im lặng lúc, cũng muốn ngủ, nhưng bị chen chúc cột chung vào cái lều, lại ngủ được, hơn nữa càng nghĩ càng thấy buồn phiền, nên đứng dây ra ngoài.

      Uất Noãn Tâm mệt mỏi cả ngày, nên chìm vào giấc ngủ rất nhanh, lúc nửa tỉnh nửa mê trở mình, mò mẫn bên cạnh, thấy người đâu. lẽ tìm Amy rồi?

      Vội vàng bật người dậy, muốn chạy tìm, phía sau có tiếng vang lên. “Em yên tâm, tìm Amy.”

      Hờn dỗi quay người lại, nhìn thấy Nam Cung Nghiêu ngồi dưới tán cây hút thuốc, vẻ mặt có chút trêu chọc .

      Uất Noãn Tâm hoảng hốt, “ làm tôi sợ muốn chết………”

      “Sao em căng thẳng vậy? Sợ tìm Amy à?”

      lúng túng đỏ mặt, “ai, ai căng thẳng! Chẳng qua chạy ra xem bị hổ báo bắt chưa thôi.”

      “Em dám chắn chắn hổ bé kéo qua lều của Amy sao?”

      Uất Noãn Tâm mở hai mắt vô tội nhìn, “đó là lều của Amy sao? Sao tôi biết!”

      phải em tận mắt nhìn thấy dựng lều giúp Amy sao?”

      “Tôi quên rồi! Mà sao nửa đêm lại ra đây hút thuốc?”

      “Trong lều chật quá, ngủ được!”

      Nhìn thấy nhả khói thuốc, Uất Noãn Tâm có chút thoải mái, nên giật lấy điếu thuốc của , dập tắt. “Hút thuốc tốt cho sức khỏe, hút ít thôi!”

      Ánh mắt của chợt lóe sáng, giống như ánh sáng của ánh trăng rọi xuống mặt nước. Có chút vui vẻ, hỏi : “Em quan tâm sao?”

      “Ai quan tâm ! Tôi chỉ sợ gây hỏa hoạn, đốt sạch lều trại thôi.”

      “Nếu như em thích hút thuốc, có thể cai thuốc vì em.”

      hút nhiều năm như vậy, làm gì dễ cai đến vậy!”

      “Bây giờ chỉ có em và bé Thiên là điều quan trong nhất của . Vì em, chuyện gì cũng bằng lòng hết, càng chi chuyện cai thuốc. Em muốn hút, vậy hút!”

      biết có phải do ánh trăng quá đẹp, hay là do tiếng của quá cuốn hút, còn ánh mắt quá quyến rũ, làm cho tim Uất Noãn Tâm đập mạnh, mặt cũng nóng lên. “Cai thuốc là tốt cho sức khỏe của , phải cai vì ngước khác!”

      “Nhưng chỉ muốn cai thuốc vì em, cũng chỉ vì em mới cai thôi!”

      muốn cai cai !” đỏ mặt hết câu đó, định chạy nhanh trốn về liều, nhưng bị Nam Cung Nghiêu giữ lại. Muốn giãy ra nhưng có sức, “, làm gì hả?”

      “Ở lại cùng với !”

      “Tôi muốn ngủ!”

      “Chỉ năm phút thôi, được ?” Tiếng cầu xin của có chút trẻ con, làm cho Uất Noãn Tâm thể từ chối. “, muốn gì?”

      chỉ muốn em ở bên canh, có thể nhìn em là đủ rồi.” kéo đến trước mặt mình, cúi người nhìn chăm chú, nụ cười nhuộm dần dưới ánh trắng trở nên vô cùng dịu dàng. Bàn tay của xoa hai má , rất nhàng, giống như trân trọng, nâng niu món đồ bằng sứ………….

      Chương 385 Rung Động Như Nụ Hôn Đầu

      Ánh trăng vốn di mang vẻ yên tĩnh vắng vẻ, cộng thêm người đàn ông ở trước mắt dịu dàng như vậy, làm cho Uất Noãn Tâm có sức chống lại, cả người sắp tan chảy, trái tim và chân tay đều mềm nhũn.

      ràng muốn đẩy bàn tay châm lửa má cùng trái tim của mình ra, lại có sức, ngay cả việc chống trả cũng trở thành hờn dỗi. “Ấy……., làm gì đó……….”

      “Mặt em đỏ rồi kìa.”

      ngừng đỏ lên, sắp sửa bị đốt chín, tất nhiên Uất Noãn Tâm chịu thừa nhận rồi. “Ai đó mặt chứ, , bậy……”

      “Em đỏ mặt rồi đó.” Đôi lông mày của Nam Cung Nghiêu thỏa mãn cong lên, nhìn thấy giống con mèo giương nanh múa vuốt, bỗng nhiên trở nên đáng dịu dàng như vậy, quả làm cho vô cùng thích. Chỉ muốn cắn cái, nhào nặn cả người , để hai người dính chặt nhau, giây cũng rời.

      đột nhiên có chút hoảng hốt hỏi: “Làm sao đây?”

      “Làm sao gì chứ?”

      “Thích em quá mất, phải làm sao đây?”

      Những lời tình tứ êm tai, ra từ miệng , trái tim của Uất Noãn Tâm thấy rất ngọt ngào, mặt đỏ đến tận mang tai. “ chỉ biết những lời ngon ngọt thôi!”

      , đây phải những lời dụ dỗ ngon ngọt, mà là những lời lòng.” cúi người ôm , ôm rất chặt, dùng rất nhiều sức, nhưng hề làm đau. cảm thấy rất vô vọng, giống như có ôm chặt cách mấy cũng đủ, cho dù có ôm chặt cách mấy, đều đủ biểu đạt tình của mình.

      “Noãn Tâm, cho dù làm điều gì, cũng hy vọng em tin chuyện…….. đó là em! Vô cùng em! chấp nhận từ bỏ tất cả vì em!”

      Những lời tình tứ vang vọng bên tai, làm động lòng người, Uất Noãn Tâm nén được ôm chặt Nam Cung Nghiêu.

      Cố chấp quá lâu, chống đối quá lâu, cũng rất mệt mỏi. chỉ muốn mượn giây phút này, buông bỏ tất cả, chỉ nghe theo con tim mình mách bảo.

      Ao ước ấm áp của , quyến luyến cái ôm của , vậy để cho ôm ! Ít nhất giây phút này, bị làm dao động rồi! hiểu rất tình cảm của mình, muốn ôm , cũng thích Nam Cung Nghiêu như vậy.

      Hai người ôm chặt nhau rất lâu, Nam Cung Nghiêu nỡ buông Uất Noãn Tâm ra. ở dưới ánh răng quá đẹp, làm lòng dao động, nâng cằm của lên, từ từ hôn xuống.

      giống như bị chiếm hữu hoàn toàn, chỉ cần nhìn vào mắt , im lặng, trong lòng tràn đầy mong chờ nụ hôn này. Căng thẳng giống như nhận được nụ hôn đầu, ngón tay lạnh lẽo theo.

      Nhưng lúc hai cánh môi định dán vào nhau …….

      “Pa pa, ma ma, hai người làm gì vậy?” Uất Thiên Hạo ra, vừa nhìn thấy cảnh này, hiểu ngay mình nên xuất . Muốn quay trở về nằm, bị phát , Uất Noãn Tâm đỏ mặt đẩy Nam Cung Nghiêu. “Tôi ngủ đây!”

      Nam Cung Nghiêu dựa vào thân cây, ngẩn đầu lên nhìn bầy trời. Hẳn là tới rằm rồi, ánh trăng sáng ngời, mặt trăng cũng rất đẹp. Ngọt ngào trong lòng bắt đầu tuôn trào, khóe miệng bất chợt nhếch lên đường cong xinh đẹp.

      Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, vẫn nhớ cái hôn lúc nãy thôi.

      Người căng thẳng, chỉ có mình .

      Cảm giác rung động đó, giống như làn nước chảy khắp người, giống như nụ hôn đầu.

      Cho đến bây giờ, trong đầu vẫn còn lâng lâng, vẫn chưa bình thường trở lại. Cả thế giới này, chỉ có mình Uất Noãn Tâm, có thể làm cho ‘ngây thơ’ đến vậy thôi!

      ………….

      Bởi vì đêm hôm trước, mối quan hệ của Nam Cung Nghiêu và Uất Noãn Tâm có chút dịu lại. Nên mỗi lần nhìn thấy , lại nhớ đến dịu dàng đêm đó, vì xấu hổ nên dám thẳng vào mắt .

      Đoạn đường sau, Nam Cung Nghiêu tìm Amy, luôn ở bên cạnh mẹ con , lòng của Uất Noãn Tâm thầm vui mừng.

      Nhưng khi kết thúc buổi cắm trại, lại thấy Nam Cung Nghiêu và Amy vui vẻ chuyện với nhau, mặt Amy tràn đầy niềm hạnh phúc của .

      “Vậy cảm ơn nha, ngày mai gặp lại!”

      Gương mặt khó lắm mới dịu lại, giờ lại xụ xuống lần nữa, trong lòng bắt đầu ghen tuông. “Ngày mai hẹn Amy sao?”

      có!”

      còn dám lừa sao? Đáng ghét! Mặt Uất Noãn Tâm càng xấu hơn. “Tôi nghe thấy hết rồi! ta ngày mai gặp lại mà!”

      ấy biết bơi, nên kêu ngày mai đến dạy ấy.”

      “Chân của ta phải bị thương rồi sao? Sao có thể bơi được hả?”

      Nam Cung Nghiêu nhún vai. “ chừng ngày mai khỏi thôi!”

      Uất Noãn Tâm phải người hẹp hòi, cũng muốn nghĩ xấu về người khác. Nhưng nhìn chuyện như vậy, lại cảm thấy Amy giả vờ bị thương để Nam Cung Nghêu đỡ mình. Bằng với tình hình như hôm qua của ta, ngày mai sao có thể bơi, càng nghĩ càng có gì đúng, càng nghĩ càng bực bội.

      Tức tối . “ cho !”

      “Nhưng hẹn với Amy rồi!”

      rồi, ai chăm sóc bé Thiên hả?”

      “Ngày mai là chủ nhật, em nghỉ mà!”

      “Nhưng tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, giống như , mỗi ngày chơi bời lêu lổng, chỉ biết tán thôi!”

      Nam Cung Nghiêu vô lại trả lời . “ tán phải chỉ có mình em thôi sao? Còn có thể ôm thêm ai nữa?”

      “Miệng còn ngọt hơn đường! dùng chiêu này để dụ Amy vui vẻ chứ gì!”

      chỉ dụ mình em thôi! Còn về chuyện ấy có vui vẻ như vậy………. có lẽ vì có sức hấp dẫn thôi!”

      tự kỷ quá !”

      Uất Noãn Tâm chẳng muốn vì chuyện này tiếp tục cãi nhau với Nam Cung Nghiêu, nếu còn chứng tỏ mình là người hẹp hòi, cho nên lại chơi trò chiến tranh lạnh, coi như tồn tại.

      Nhưng lần này Nam Cung Nghiêu dính lấy giống như lần trước, hỏi có ghen hay . mặc kệ , cũng mặc kệ , thái độ vô cùng thoải mái. Uất Noãn Tâm càng tức hơn, tức giận tới muốn trào ngược thực quản.

      Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Nam Cung Nghiêu gõ cửa phòng. “ ra ngoài đây!”

      Uất Noãn Tâm nhịn được nữa, mặt mày đen thui mở cửa ra, trừng mắt nhìn vẻ mặt hăng hái của . “ nhất định phải sao?”

      “Tại sao chứ? Cũng hẹn nhau rồi! Sao nào? Em muốn sao?”

      Chương 386 Đúng Là Tôi Ghen Đó

      "..........Muốn !" xong, Uất Noãn Tâm định đóng cửa, tay của Nam Cung Nghiêu lại nhanh chóng giữ lại, vui vẻ nhìn tức giận. " vẫn lại câu đó, chỉ cần em thừa nhận em ghen, !"

      "Cho nên làm tất cả những chuyện này giống như chơi trò chơi sao? Tôi thừa nhận tôi ghen, cũng đồng nghĩa với việc tôi nhận thua à?"

      "Nếu như em muốn chấp nhận như vậy........" Nam Cung Nghiêu nở nụ cười lộ ra hàm răng sáng chói, "em có thể nghĩ vậy!"

      "Vậy tôi sợ tôi làm thất vọng rồi." Uất Noãn Tâm trừng mắt nhìn , "tôi bị mắc lừa đâu, muốn , tôi chẳng quan tâm chút nào. Cứ vậy !"

      "Ầm....." Đóng cửa mạnh.

      Nam Cung Nghiêu cười thầm, ngay cả đóng cửa cũng đóng mạnh như vậy, giống như muốn dở nguyên cái cửa xuống, vậy mà còn giận sao? muốn giả vờ cũng phải giả cho giống chút chứ!

      cất cao giọng. "Vậy đây!"

      " , có cần cất cao giọng vậy ? Mắc mớ gì đến tôi!" Uất Noãn Tâm cố gắng nghĩ đến , cũng dời chú ý của mình vào công việc, nhưng có cách nào tập trung được. ràng nhìn hồ sơ, nhưng trước mắt lại lên hình ảnh Nam Cung Nghiêu trò chuyện vui vẻ với Amy, con sâu ghen tuông ở trong lòng ngọ ngậy chui lên, làm sắp điên lên rồi!

      Bỗng chốc đứng dậy, muốn tìm Nam Cung Nghiêu. Nhưng lý trí ngừng với , được thể được! khi , phải chứng tỏ quan tâm , nhận mình thua rồi sao? Hơn nữa, trước đó còn oang oang mình ghen tuông, bây giờ coi mặt mũi gì nữa?

      Nhưng cố nhẫn nhịn ngồi xuống, lại như ngồi đống lửa.

      Cứ đứng lên, ngồi xuống như vậy, lập lập lại mấy lần, giống như con điên, mâu thuẫn muốn chết.

      Cuối cùng vẫn nhịn nổi, màng gì nữa, chạy đến phòng Uất Thiên Hạo, dặn dò con ngoan ngoãn ở nhà, rồi ra ngoài mình.

      vừa ra khỏi cửa, bạn nhân viên tình báo Uất Thiên Hạo gọi điện thoại cho Nam Cung Nghiêu, "pa pa, pa pa, có tin tốt, ma ma đến đó rồi!"

      "Được rồi, pa pa biết rồi! Cám ơn bé Thiên!" Trước mặt Nam Cung Nghiêu nở nụ cười chiến thắng. dám chắn, có chối như thế nào, hôm nay, chắc chắn phải chính miệng thừa nhận chuyện mình ghen!

      Amy ở bên cạnh hỏi: "Chị Uất đến đây sao?"

      "Ừm!" Nam Cung Nghiêu thể kiềm nén tâm trạng phơi phới của mình.

      "Vậy quá tốt rồi! cố gắng nhiều như vậy, hôm nay chắc hẳn được đền đáp lại thôi."

      "Ừm! Cám ơn em!" Nam Cung Nghiêu chân thành . Ngày đó vốn dĩ chỉ họp phụ huynh thôi, đến lúc đó mới nghĩ đến mượn Amy khiêu khích Uất Noãn Tâm. Cho nên với Amy, muốn ấy giúp mình, ấy liền đồng ý ngay.

      " cần khách sao! Em cũng đâu làm được gì đâu." vừa nở nụ cười, Amy liền có chút lúng túng, mỗi lần chuyện với người đàn ông tuấn tú giống vị thần Apollo này, đầu óc đều lâng lâng. kiềm được : "Em ngưỡng mộ chị uất quá , có thể có được người chồng đẹp trai lại chung tình như , vì ấy làm nhiều việc đến vậy."

      Nam Cung Nghiêu mỉm cười. So với những đau khổ mà gây ra cho , những chuyện này chẳng đáng kể gì. Chỉ có bù đắp cho bằng cả đời này, mới xem là đủ thôi.

      "Em cần ngưỡng mộ, có ngày, em cũng gặp được người đàn ông lòng em thôi."

      "Hy vọng được như vậy!"

      "Vậy chúng ta bắt đầu màn kịch cuối cùng nhé?"

      ...............

      Uất Noãn Tâm vội vã lái xe đến hồ bơi, đến nơi liền tìm kiếm bóng dáng của Nam Cung Nghiêu và Amy. Khi nhìn thấy hai người ở dưới nước chơi đùa vui vẻ, nhất là Amy còn mặc bikini, nhìn thấy da thịt của hai người dính sát vào nhau, ngọn lửa ghen tuông là hừng hực, gần như muốn điên lên.

      gì chứ, gần gũi với Amy chỉ vì muốn khiêu khích , ràng mượn cớ tán có.

      Cái tay đó cứ ở lưng của Amy sờ tới sờ lui, còn về phía ngực, đồ dê xồm, đồ dê già........

      Trong mắt hừng hực lửa.

      Hình như có bụi bay vào mắt Amy, hai người lên bờ, Nam Cung Nghiêu ân cần dìu ta vào phòng thay đồ. Uất Noãn Tâm vội vã chạy theo, cuối cùng lại nhìn thấy hai người ôm nhau, hôn nhau!

      Lúc đầu còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhưng khi nhìn kỹ lại, mới chắc chắn.

      Vào giây phút đó mất hết lý trí, thể nào kiểm soát mình nữa, xông lên kéo Nam Cung Nghiêu ra, " cái tên cầm thú.......... đồ khốn!"

      Nổi nóng trợn mắt nhìn, lại nhìn thấy Nam Cung Nghiêu đeo khẩu trang. Ung dung thong thả cởi ra, nở nụ cười cực kỳ hả hê với .

      Lại nhìn đến Amy, mặt cũng nở nụ cười.

      Uất Noãn Tâm bất chợt hiểu ra mình bị lừa, cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống.

      "Nếu như quan tâm, lúc nãy em làm gì hả?" Nam Cung Nghiêu nở nụ cười xấu xa hỏi.

      "Tôi, tôi thèm để ý đến nữa." Uất Noãn Tâm tức giận, quay đầu bỏ , Nam Cung Nghiêu vội đuổi theo. Cứ kéo lại, lại bị đẩy ra, nhưng vẫn bám riết buông.

      "Đừng theo tôi, đáng ghét, đáng ghét!"

      Nam Cung Nghiêu đành chịu nở nụ cười, "em giận sao? Em mọn đến vậy chứ? Này......"

      Uất Noãn Tâm đẩy mạnh tay ra, " sai, tôi mọn như vậy đó! mọn đến nỗi ghen tuông, mọn đến nỗi nhìn thấy với Amy ở bên nhau vô cùng khó chịu, trong lòng chua chát. mọn đến mức muốn nhìn thấy quá gần gũi với người phụ nữ khác, tôi mọn như vậy đó, được chưa hả? Tôi thua rồi, vừa lòng chưa hả?"

      Nam Cung Nghiêu nhìn rất lâu, bất chợt nở nụ cười dịu dàng, "vừa lòng, rất vừa lòng............ nhưng đây chỉ là màn kịch thôi mà, cũng đâu có liên quan gì đến thắng thua. chỉ muốn em nhìn , suy nghĩ trong lòng em, em quan tâm , em , đúng ? Nếu em cũng ghen tuông như vậy.

      bày ra trước mắt, Uất Noãn Tâm có chối nữa, cũng chẳng có ích gì, cũng muốn mình mệt mỏi như vậy nữa.

      Nhưng cũng thể để cho Nam Cung Nghiêu đùa giỡn trắn trợn đến vậy, dù sao cũng phải để cho sốt ruột, nếu trải cảm giác của mới được.

      Cho nên, khuôn mặt xinh đẹp cau mày lại, " muốn nghĩ sao nghĩ, dù sao bây giờ tôi tức giận! Tôi muốn nghe , cũng muốn nhảm với , tôi ghét , ghét nhất ........ ưm........"

      Cái miệng ngừng lải nhải bị Nam Cung Nghiêu chặn lại, cho nên mọi lời đều bị nuốt trôi hết. Kéo qua, ôm chặt ở trong lòng, ở trước mắt của mọi người, hôn điên cuồng.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 387 Cưng Chiều Cục Cưng

      Mặc dù nụ hôn nồng cháy này làm cho đầu óc của Uất Noãn Tâm choáng váng, đảo lộn xoay vòng, nhưng vẫn ôm cổ hôn trả lại, song đến lúc kết thúc, lại nhận ra mình trở thành diễn viên chính, mọi người xung quanh ồn ào bàn tán, nên xấu hổ đỏ mặt, đẩy ra Nam Cung Nghiêu ra, quay người bỏ .

      Về đến nhà, thẳng vào phòng khóa cửa lại, cho vào.

      Nhưng Nam Cung Nghiêu lại thong thả cạy cửa vào, còn rất thỏa mãn giơ lên tấm thẻ trong tay mình lên. “Em quên cái này rồi sao? Lần sau em đừng cố gắng vùng vẫy như vậy nữa.”

      “…………” Uất Noãn Tâm xua đuổi . “ ra ngoài ra ngoài ra ngoài !”

      “Em lại sao nữa vậy? Lại thích giở tính trẻ con rồi, lúc nãy phải vẫn tốt sao?”

      “Ai thích giở tính trẻ con, là tên lừa gạt, tôi ghét , muốn chuyện với !”

      “Nhưng phải bây giờ em chuyện với sao? Được rồi, đừng ồn ào nữa được ?” Nam Cung Nghiêu mặc kệ vùng vẫy, cố ý ôm chặt . “ sai rồi, nên như vậy, xin lỗi em. Em tha cho , được ?”

      ra Uất Noãn Tâm cũng giận mấy, nhưng cái miệng vẫn kiềm nén được. Biết chiều , tức giận với , thấy được cưng nên làm tới. Dù sao cũng là phụ nữ, chẳng ngại mình là bà mẹ con, vẫn thể đổi được tính nhõng nhẽo của . Ỷ có người thương, nên làm nũng.

      thấy ghét!”

      “Đúng! thấy ghét! biết làm như vậy có chút ngu ngốc, nhưng vẫn cố ý chọc em giận, nhưng nghĩ được cách nào khác. Do lòng quá nôn nóng, muốn em chấp nhận , tha thứ cho thôi! xin lỗi! Nhưng cho dù như thế nào, em cũng thừa nhận em ghen rồi, cũng chứng tỏ em quan tâm , vẫn cảm thấy rất vui!”

      “Đúng vậy! Em ghen tuông, em thua rồi, được chưa?” Đấm vài đấm vào lồng ngực của . Nhớ đến hai ngày trước bị chọc đến vừa đứng ngồi yên, ghen mà trút ra được phải chịu đựng, vừa tức giận. “Sau này được như vậy nữa! Làm em tức muốn chết!”

      biết rồi! Sau này chuyện với người phụ nữ khác, chỉ cưng chiều mình em thôi!” Khi làm nũng với mình, trái tim Nam Cung Nghiêu mềm nhũn, liên tục ra những lời tình tứ. “Em là cục cưng của , là tất cả của , đương nhiên thương em còn kịp, làm sao nỡ làm em tức giận chứ…….”

      chỉ biết ngon ngọt.” Uất Noãn Tâm lầm bầm phản đối, thực ra trong lòng ngọt muốn chết rồi. Những lời ngọt ngào, phụ nữ rất thích, hề có sức chống trả.

      “Em thích sao?”

      thích!”

      “Vậy đành chịu, em thích cũng phải , ai kêu em như vậy……….”

      “Từ lúc nào miệng lưỡi của trơn tru như vậy………..” đôi mắt xanh nồng nàn tỉnh cảm, phóng điện làm cho đầu óc của Uất Noãn Tâm choáng váng. Trong lòng oán thán, đàn ông đẹp như vậy, đúng là muốn mạng người ta mà…………….

      “Đây là phải miệng lưỡi trơn tru.”

      thấy ghét, chỉ biết bắt nạt em thôi.”

      bắt nạt em thế nào hả?”

      lúc nãy đó………. ở trước mặt nhiều người vậy cướp đoạt nụ hôn của em, bị khác nhìn như nhìn khỉ vậy, mất mặt muốn chết!”

      cướp đoạt nụ hôn của em sao? Sau đó ràng em chủ động hôn mà. Dáng vẻ lúc nãy của em, rang hưởng thụ nha, em như vậy còn là được hời còn khoe mẽ, qua cầu rút ván sao?”

      “Rút cái đầu , dù sao em có, em mặc kệ …….” Nếu tiếp, mình bị cặp mắt xanh kia phóng điện đến hôn mê mất, Uất Noãn Tâm vội vàng chạy trốn, lại thấy cửa bị khóa rồi, cố gắng hết sức cũng mở được.

      “Sao thế này? Sao bị khóa rồi?”

      “Ma mí, là con?” Giọng bé Thiên hả hê vang lên ngoài cánh cửa.

      “Bé Thiên, con làm gì hả? Mau mở cửa !”

      Phía sau bay đến câu thỏa mãn của Nam Cung Nghiêu. “Em đừng cố gắng nữa, được cho phép, bé Thiên mở đâu.”

      “Đúng ạ! Đúng ạ! Ma ma và pa pa cứ bồi dưỡng tình cảm , bé Thiên biết tự chăm sóc mình mà. Ma ma, chụt chụt!”

      “Bé Thiên, bé Thiên………… đáng ghét! Nam Cung Nghiêu, rốt cuộc muốn làm gì hả?”

      “Muốn làm việc làm từ rất sớm rồi, em đoán em là gì?” biết đến phía sau từ lúc nào, vừa xoay người bị đè cửa, tay cố định đầu , cho chạy trốn.

      Mặt của Uất Noãn Tâm đỏ như trái ớt, “em, em làm sao biết gì hả? Mau thả em ra ngoài………..”

      mặc kệ chống đối của , dùng hành động để cho biết câu trả lời, bất chợt nhấc lên, ôm ngang đến giường. cho chút thời gian nào để chống đối, đè thẳng người lên.

      Đôi môi nóng bỏng bá đạo chiếm giữ môi , mạnh mẽ vào, mặc kệ vùng vậy, tách thẳng hàm răng của ra, quấn lấy đầu lưỡi của , nhiệt tình mút lấy những ngọt ngào của .

      Mùi vị này, mong chờ quá lâu, nhớ muốn điên lên.

      bàn tay chui vào áp , nhanh chóng cởi áo trong của ra, vuốt ve nơi đầy đặn của . Uất Noãn Tâm lắc đầu vùng vẫy, mong muốn thoát khỏi đôi môi quyến rũ của , “đừng như vậy…………….em muốn…………”

      ràng em rất muốn mà, đừng lừa gạt mình nữa, giao mình cho là được rồi.” Nam Cung Nghiêu biết lúc trước mình bá đạo chiếm đoạt , cho nên vẫn còn để lại ám ảnh trong lòng . Cho nên sốt ruột, mà bỏ ra nhiều công sức để dụ dỗ, tỏ ra hết sức nhiệt tình, để khơi gợi ham muốn của .

      Đôi môi nhàng xuống, chạy đến bờ vai trần của , cắn mút gặm nhắm. Bàn tay to bao bọc bên đầy đặn của , cũng bỏ sót bên kia, đầu lưỡi xoay tròn liếm múi.

      cảm giác kỳ lạ tàn sát khắp người, Uất Noãn Tâm cong người lên, nhấn đầu xuống, hai tay đan sâu vào trong tóc, giọng thở gấp.

      Cơ thể của bắt đầu thích ứng rồi, cũng hiểu những nơi nhạy cảm của , có thể dễ dàng gợi lên ham muốn của cơ thể . Điều quan trọng là, phải làm cho trái tim của từ bỏ mọi bài xích, hoàn toàn chấp nhận .

      “Dễ chịu ?” Nam Cung Nghiêu chống người lên, nở nụ cười xấu xa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của ………….

      Chương 388 Bị Nghiện

      Uất Noãn Tâm hô hấp khó khăn, hai mắt hồng lên, rất đẹp đẽ. “Buông, buông em ra…….”

      ràng em rất muốn, tại sao phải kiềm nén chứ?” cúi đầu thào bên tai , hơi thở nóng bỏng, làm cho cả người ngừng run rẩy.

      “Thả lỏng , làm cho em thoải mái…………” bàn tay xuống, nhàng trượt xuống, chuyển động nơi nữ tính nhất của .

      Cả người Uất Noãn Tâm run rẩy như bị điện giật, trong cơ thể có ngọn lửa rục rịch bốc cháy, ngọn lửa nóng sắp sửa nổ tung, gấp rút muốn thoát ra ngoài. Mặc dù về mặt tâm lý vẫn còn bài xích, nhưng cơ thể bắt đầu tiết dịch, bán đứng mình từ lâu.

      Nam Cung Nghiêu nở nụ cười cực kỳ xấu xa, giơ bàn tay dính đầy dịch để trước mặt . “Nếu em muốn, vậy đây là gì?”

      Uất Noãn Tâm cực kỳ xấu hổ, sắp chịu nổi, nhưng ham muốn trong cơ thể làm cho đầu căng ra, chỉ run cái, hai mắt nhắm lại.

      tinh bé , đừng vội, cho em thứ em muốn………” Nam Cung Nghiêu từ từ cởi thắt lưng ra, vật cứng trong quần lót căng phồng lên, kêu gào muốn xông ra.

      Mặt Uất Noãn Tâm đỏ đến tận mang tai, miệng lưỡi khô khan, động tác của quá chậm, làm muốn điên lên, mất sạch hết lý trí, cho nên mới kêu lên câu. “Mau……….”

      “Em vội đến vậy sao? Yên tâm, cho em!” nở nụ cười quyến rũ, để ơi nơi thơm tho của , chôn sâu, dịu dàng ra vào. Nhìn thấy dáng vẻ chìm sâu trong bể tình của , trong lòng tràn ngập kiêu ngạo của đàn ông.

      Uất Noãn Tâm dễ chịu đến mức biết mình bay đến nơi nào, chỉ có thể nhắm mắt lại, phối hợp với , cùng lên thiên đường.

      Khi mọi chuyện lắng lại, hơi thở tình dục dần tan biến, Uất Noãn Tâm đưa lưng về phía Nam Cung Nghiêu, cánh tay để gối tức giận. hiểu, ràng cãi nhau, ràng rất ghét , ràng cơ thể bài xích , sao cuối cùng lại bị kéo lên giường làm chuyện đó.

      Nếu ép buộc cũng thôi , chính mình sau đó còn đáp lại nhiệt tình đó của , còn rất chủ động, hơn nữa………. chỉ lần! Nghĩ lại mất mặt!

      Chỉ là, cái thứ tình dục này đúng là bị nghiện muốn chết. Lúc lên đỉnh, cũng vô cùng sun sướng.

      Hơn nữa, còn dịu dàng như vậy, để ý đến cảm nhận của như vậy, cộng thêm kỹ sảo siêu cấp của , làm cho lần rồi lại cảm nhận được sung sướng của đàn bà.

      Chỉ nghĩ thôi, bên dưới bắt đầu nóng rồi, điên mất.

      Nam Cung Nghiêu vươn cánh tay dài ra kéo vào lòng, đặt nụ hôn dịu dàng lê vai , “ nghĩ gì vậy? Còn vương vấn à?”

      đỏ mặt, thừa nhận. “Vương vấn gì chứ……………… do ép em……….”

      “Em bướng bỉnh có ích sao? Nhìn xem phản ứng lúc nãy của em, còn muốn hơn , đừng quên, ai là người hối mau chút………” Nam Cung Nghiêu nở nụ cười cực kỳ gian ác, “lúc nãy em cởi người , vặn vẹo ra sức như vậy, dũng cảm đó giờ đâu rồi?”

      cho phép !” Uất Noãn Tâm bịt miệng lại, tức giận trừng .

      xấu xa liếm bàn tay của , làm đỏ mặt vội rút tay về, “…..”

      “Nếu như em thừa nhận, em cũng ngại làm thêm lần, đến khi nào em thừa nhận mới thôi……….” làm bộ muốn xoay người đèn , làm Uất Noãn Tâm hết hồn chống lên lồng ngực của , kêu lớn. “Em nhận, em nhận là được rồi chứ gì?”

      “Vậy mới ngoan………..”

      “Tối qua làm năm lần rồi, sợ làm nhiều quá tiêu tùng sao?”

      “Em yên tâm! Người đàn ông của em về mặt nào cũng mạnh cả, bao gồm cả về mặt này!”

      tự kỷ! Có ai đêm làm bảy lần chứ!”

      “Em muốn cho cơ hội bảy lần để chứng minh ………….”

      “Mới thèm! Khoe khoang quá có án mạng mất!”

      Nam Cung Nghiêu mắc cười, cốc cái đầu của . “Đồ ngốc! Chỉ cần em thỏa mãn, vất vả tí, có có sao đâu!”

      cứ như nghĩ cho em vậy, lúc nãy em đè em xuống hả.”

      “Được được được! Là lỗi của , chúng ta cãi nhau nữa, được ?” Biết khả năng ngôn luận của luật sư, sớm nhận sai xin tha thứ, có thể lải nhải chuyện này đến sang mai.

      “Ai thích cãi nhau với .”

      Nam Cung Nghiêu nghiêm túc nhìn , nhàng vén mái tóc ở bên má của , “ nghiêm túc đó, sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa được ? rất muốn hòa thuận ở bên em thôi.” nắm lấy tay , hôn cái.

      Trái tim của Uất Noãn Tâm lay . “Em cũng muốn cãi nhau với , là bắt nạt em mà!”

      “Vậy sau này bắt nạt em nữa, để em bắt nạt , được ?”

      “Là đó, được nuốt lời!”

      “Ừ!”

      vươn cánh tay ra, để gối đầu lên, nằm trong lòng mình. “Em biết em biết bao nhiêu đâu, đến nỗi ngay cả cũng cảm thấy đáng sợ. dám tưởng tượng nếu mất em, như thế nào. Cho nên, chẳng ngại bám đuôi quấy nhiễu, cũng thể từ bỏ!”

      Uất Noãn Tâm hơi ngẩn người, mỉm cười. “Cảm giác đó, sao em hiểu được chứ. Em cũng từng rất , có lẽ còn sâu đậm hơn , cũng đến rất hèn mọn mà.”

      từng sao?” cau mày, “thế còn bây giờ?”

      “Cũng !” trả lời chắc chắn, nhưng Nam Cung Nghiêu vẫn chưa kịp vui mừng, lại nghe tiếp. “Chỉ là, , thể giải quyết được tất cả. nhau dễ, ở bên nhau cả đời, lại rất khó.”

      “Giữa chúng ta còn bất kỳ vấn đề gì nữa. biết , nhưng chuyện qua mang lại cho em cảm giác an toàn, để lại ám ảnh trong em. Nhưng mà, chỉ cần em cho cơ hội, quét sạch hết tất cả nỗi ám ảnh, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được em?”

      Uất Noãn Tâm im lặng lúc, cuối cùng cũng quyết định, “vâng!”

      “Em hứa với , em bỏ xuống mọi gánh nặng, bắt đầu lại từ đâu. Nhưng, đây là cơ hội cuối cùng, em mong làm em thất vọng!”

      Chương 389 Mang Thai Đó 18+

      Bắt đầutừ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa Nam Cung Nghiêu và Uất Noãn Tâm bắt đầu có sựthay đổi. Hai người từ quan hệ "chủ tớ" chuyển thành quan hệ" đương" bình thường.

      chođúng hơn, là bắt đầu lại từ đầu, Uất Noãn Tâm cũng chuyệnđộc mồm với Nam Cung Nghiêu, cũng bắt nạt nữa. Hai người giống nhưđôi tình nhân vừa mới nhau vậy, vô cùng mặn nồng.

      Để pa pama ma thuận lợi bồi dưỡng tình cảm, bé Thiên tự giác ở lại nhà trẻ ăn cơm, để lạithế giới hai người cho Nam Cung Nghiêu và Uất Noãn Tâm, ngay cả khi rửa chénhai người cũng dính lấy nhau. Nam Cung Nghiêu rửa chén, còn Uất Noãn Tâm lauchén, hai người liếc mắt nhìn nhau, tràn ngập tình , giống như có điện phóngqua vậy.

      Sau khi rửaxong cái chén cuối cùng, Nam Cung Nghiêu bỗng nhiên nhìn Uất Noãn Tâm với ánhmắt nồng nàn tình , làm cho có hơi đỏ mặt. "Sao, sao vậy ? Trênmặt em dính gì sao?"

      "NoãnTâm........."

      "Hở?" đỏ mặt chờ đợi những lời ngọt ngào, ngờ Nam Cung Nghiêu lạiđột nhiên câu. "Có phải em có mặc bra ?"

      Khuôn mặttrong chốc lát đỏ đến tận mang tai, hờn dỗi. "Gì, gì chứ............ anhcái đồ dê xồm này!"

      Nam CungNghiêu nở nụ cười lưu manh. " rất thích em như vậy........." Anhkéo vào trong lòng, bàn tay luồng vào trong áo sơ mi rộng thùng thình củacô, chơi đùa vỗ về. Cọ sát bên tai , phà hơi. "Sau này bé Thiên cóở nhà, em cứ mặc như vậy, được ?"

      "Ưm...........emmới thèm.............."

      "Tạisao? Mặc như vậy rất tiện, muốn sờ lúc nào, sờ lúc đó........." Côcàng chống đối, Nam Cung Nghiêu càng sờ hăng hai hơn. Tỉ lệ lớn , mềm mạicủa đều làm cho rất hài lòng, sờ rất thoải mái, nờ buông tay.

      "Này............ đừng như vậy............. đừng sờ nữa............." Uất Noãn Tâm giậndỗi chống đối, nhưng càng thể càng ngày càng nóng, trở nên rất kỳ lạ.

      "Bàxã của , tại sao được sờ hử?" Nhìn thấy mặt càng ngày càngđỏ, Nam Cung Nghiêu nở nụ cười xấu xa cắn vành tai , "haylà.............em muốn rồi hử? Vừa hay, cũng muốn em."

      xong, đẩy những thứ linh tinh bàn bếp qua bên, đặt lên đó.

      Cái môngcủa Uất Noãn Tâm vừa chạm vào bàn bếp bằng đá lạnh lẽo, liền có chút luốngcuống. ", phải định làm ở đây chứ?"

      "Khôngđược sao?" Nam Cung Nghiêu bắt đầu hôn vành tai của , bàn tay càng khôngkiêng dè hơn.

      "Đừng,đừng ở đây............. chúng ta về phòng , được ?"

      "Lầnnào cũng ở giường, em thấy chán sao? Ở đây, càng kích thíchhơn.........." Nam Cung Nghiêu chặn luôn cái miệng nhắn lải nhảicủa , kéo tay ra, đặt ngay ở nơi sưng vù của mình, hai mắt đỏ hoenhìn . "Em có cảm nhận được ? bây giờ muốn em!"

      Vừa dứtlời, liều kéo cao áo sơ mi của lên, cắn cái vào nụ hoa đáng củacô, ở đó xoay tròn dịu dàng liếm mút, nó đưa đến cảm giác như có từngluồng điện làm cho Uất Noãn Tâm tê dại, làm quên hết mọi chống trả.

      Đầu óccủa bị chiếm giữ, bị lấp đầy bởi ham muốn, ở dưới càng ngày càng nóng.

      bàntay của Nam Cung Nghiêu xoa nơi nữ tính của , bàn tay ngay lập tức ẩm ướt,liền nở nụ cười xấu xa. "Em xem, em còn muốn hơn cả .........." ôm eo , vừa mới vào, bắt đầu tấn công.

      Uất NoãnTâm chưa từng ngồi làm chuyện đó, chút lại chút, đụng vào bàn bếp bằngđá lạnh lẽo, nhưng cơ thể lại rất nóng, rất kích thích. ôm chặt cổ của ,để cho vào sâu hơn.

      "Ưm...........em chặt quá.........." Nam Cung Nghiêu bây giờ hoàn toàn chìm đắm, khôngthể kiểm soát được tốc độ, động tác càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh,giống như đâm thủng ngừng nghỉ.

      Tiếng hétrít qua từng kẽ răng, Uất Noãn Tâm cũng nhịn nổi, thét chói tai từngtiếng từng tiếng.

      Suốt bảylần.......... trong phòng khách.............. dưới sàn nhà........... ghếsofa............. trong phòng bếp..............hai người từ chỗ này chạy sangchỗ kia, thay đổi tư thế, lần lượt làm chuyện đó, lần lượt lên đỉnh. Cuối cùng,Nam Cung Nghiêu kiệt sức thở dốc, ôm Uất Noãn Tâm nằm ghế sofa.

      Hai ngườimình đầy mồ hơi, giống như hai con cá thoi thóp, ôm chặt lấy nhau. Ngay cảnơi kín đáo nhất, cũng ôm lấy nhau, nỡ tách ra.

      Uất NoãnTâm mệt đến hai mắt mở lên, ", mà làm nữa............ cáimạng này của em mất..........."

      "Nhưngem rất hưởng thụ mà, phải sao?" Nam Cung Nghiêu đè gáy của , đặtmột nụ hôn lên trán. "Đàn ông mạnh về chuyện giường chiếu là chuyện tốt,em phải vui vẻ mới đúng."

      "Nhưngmạnh quá, xảy ra án mạng đó."

      "Anhchưa nghe ai lên đỉnh quá nhiều chết, hay em ...............chết vì quá sướng hử?"

      Uất NoãnTâm đánh cái, "đồ dâm dê!" Đột nhiên nghĩ đến chuyện,vội bật dậy, " xong rồi! Tiêu rổi!"

      "Saovậy em?"

      "Anhkhông có mang bao! Lỡ mang thai sao đây?"

      Nam CungNghiêu còn tưởng chuyện gì to tác, vừa nghe vậy, liền ung dung đè côlại. "Nếu lỡ có, cứ sinh ra."

      "Anhđang đùa gì vậy!"

      "Anhkhông đùa! nghiêm túc đó! Chúng ta ở bên nhau, có thêm con vài đứacon, phải càng hay hơn sao?"

      "Chúngta bé Thiên rồi, hơn nữa, chúng ta có thể ở bên nhau bao lân, còn chưa biếtđược nha.........."

      "Chỉcần em bằng lòng, chúng ta ở bên nhau cả đời!" nắm tay , mườingón tay đan vào nhau. "Chúng ta có thêm đứa nữa, được ? rất hyvọng, có thể nhìn thấy con chúng ta lớn lên, muốn bỏ lỡ lầnnữa!"

      Hai câunói đó, trong mắt tràn đầy hối tiếc, làm cho sống mũi Uất Noãn Tâm cay cay." biết còn có thể mang thai được nữa, chỉ có quả trứng màtới mấy ngàn con tinh trùng, tỉ lệ mang thai là phần triệuđấy."

      "Emyên tâm! Tinh trùng của lợi hại như vậy, hơn nữa chúng ta còn làm đến bảylần, nhất định mang thai. Nhưng để đảm bảo, bằng chúng ta làm thêm vàilần nữa nha?" Làm bộ muốn đè lại, làm Uất Noãn Tâm hú hồn vùng vẫy,"đừng, đừng mà.............. để tránh bị kiệt sức mà chết."

      "Côbé ngốc, dám nguyền rủa ! Xem trị em ra sao!"

      Uất NoãnTâm sợ nhất là bị cù lét, vội xin tha. Hai người đùa giỡn lúc, rồi lạiôm chặt lấy nhau, lẳng lặng vào giấc ngủ..........

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :