1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày - Thượng Quan Miễu Miễu (8 Hồi – 406C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13 Kim Ốc Tàng Kiều (1)

      Chú thích: Kim ốc tàng kiều dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

      ……………………………………

      Bởi vì bị cấm túc, Uất Noãn Tâm chỉ có thể mình ở nhà ôn tập. Năm thứ tư là năm quan trọng nhất, do vừa từ Liên Hoa chuyển đến Đài Bắc, nên tại còn rất nhiều việc vẫn còn chưa xử lý, nhất là vấn đề việc làm, nhất định phải sớm quyết định. Hy vọng Nam Cung Nghiêu biến thái đến mức cấm cho làm, nếu chuyện đó xảy ra, nhất định chống lại đến cùng. người phụ nữ truyền thống, người phụ nữ của gia đình, nhưng vì vậy mà vứt bỏ ước mơ của mình.

      Từ tấm bé lang bạc ở khắp nơi, tận mắt chứng kiến rất nhiều việc bất công của xã hội, do đó từ quyết định trở thành luật sư ưu tú. Mấy năm nay, vẫn dựa vào ước mơ đó mà tiếp tục cố gắng. Cuối cùng bây giờ cũng trở thành , cho phép bất kỳ người nào ngăn cản bước đường của mình, bao gồm cả người chồng danh nghĩa của – Nam Cung Nghiêu.

      Hà quản gia đem đồ chuyển phát nhanh đưa cho , Uất Noãn Tâm mở ra, bên trong là vậ

      t tựa như cái USB, có điều gì đó kỳ lạ, chợt Uất Kiến Hùng gọi điện thoại cho .

      “Noãn Tâm, nhận được đồ chuyển phát nhanh chưa? Buổi tối, trước khi Nam Cung Nghiêu trở về phòng, con đem món đó gắn ở phía TV. Con đừng quan tâm nó là cái gì, tóm lại, con tin ba, tất cả những việc ba làm, đều là muốn tốt cho con! Còn nữa…” Uất Kiến Hùng ngừng lát mới mở miệng: ” Đem bộ váy mẹ con đưa mặc vào!”

      “Con biết rồi, thưa ba!” Uất Noãn Tâm nhận thức được cái USB trong tay mình, nhất định đối với việc kia có liên quan với nhau. Bất giác cười khổ, lẽ cái giá có người thân, chính là đem bản thân mình trở thành kỷ nữ.

      ……………………..

      Cả đêm trong lòng Uất Noãn Tâm nơm nớp yên, cầu mong Nam Cung Nghiêu trở về nhà.

      ràng rất chán ghét , còn công khai đem người tình của về nhà, ràng hề xem ra gì. Nếu như lại… nhất định khinh miệt đến chết mất! Sợ rằng còn trực tiếp đem ném ra khỏi cửa, nhưng còn ba… thể cãi lời ông được!

      Ở dưới lầu truyền đến tiếng xe hơi, Uất Noãn Tâm bình tĩnh lại, thẳng đến phòng của Nam Cung Nghiêu, đem cái USB gắn lên TV. Hai thân thể trần như nhuộng, mồ hôi nhễ nhại quấn quýt lấy nhau lên màn hình lớn, xem chút nữa chọt mù hai con mắt của . Cả căn phòng vang vọng thanh rên rỉ động tình của người phụ nữ: “Ưm….a….nhanh….ưm…..”

      tế đây là….phim A!

      Có cần thiết phải làm cái chuyện này chứ?

      Hành lang truyền đến tiếng bước chân, phải người, mà là…hai người! Mà còn là hai người đàn ông!

      Nếu như cảnh này mà bị bắt gặp….mặt của Uất Noãn Tâm bị dọa đến trắng bệch, tay chân luống cuống tắt TV, muốn chạy ra ngoài nhưng kịp nữa rồi, hơn nữa bản thân vẫn còn mặc chiếc váy gợi cảm, trong cơn hoảng loạn, vội trốn vào trong tủ quần áo, dám phát ra bất cứ tiếng động gì.

      Nam Cung Nghiêu bước vào trong phòng, liền cảm thấy có gì đó ổn, có người vừa mới bước vào! cảm nhận được điều đó, cái remote để đúng vị trí, TV còn cắm cái USB.

      Người phụ nữ này lại muốn giở trò gì nữa?

      Đầu óc của Hướng Lăng Phong có chút ổn định, tay dùng khăn giấy lau bộ đồ vest dính rượu của mình, miệng ngừng lải nhải: “Vẫn là lần đầu tiên mình bị người phụ nữ tạt rượu, ban đầu ràng rồi, mình còn tưởng hai chúng mình chia tay trong bình yên….việc này mà bị đồn ra ngoài, thế nào họ cũng nghĩ mình là người đàn ông đa tình thích đùa giỡn tình cảm cho mà xem!

      “Chẳng lẽ phải vậy sao?”

      “Cho mình xin ! Mình đối với mối tình nào cũng nghiêm túc cả, chỉ là phát phù hợp với bản thân, chia tay sớm để tránh sau này bị tổn thương nặng hơn! Nếu đa tình, đàn bà của cậu còn nhiều hơn của mình đấy! Thay người như thay áo vậy!”

      Ở khe cửa Uất Noãn Tâm nhìn thấy về phía mình, nhanh chóng nắm chặt cửa tủ lại.

      “Tủ quần áo của cậu hư rồi hả? Sao mình mở hoài ra vậy?”

      Nam Cung Nghiêu nhíu mày, lẽ người phụ nữ đó…

      “Đợi …” định ngăn lại, nhưng còn kịp nữa. Hướng Lăng Phong dùng sức kéo ra, cơ thể đẹp đẽ bay ra ngoài, sà vào trong lòng của chính mình.

      Chương 14 Kim Ốc Tàng Kiều (2)

      Thời gian như ngừng trôi, khí cũng tựa như bị đông cứng lại!

      Uất Noãn Tâm thề rằng, hôm nay thực ngày ngựng ngùng, lúng túng nhất trong cuộc đời của .

      Bỗng có người đẹp bất ngờ ngã nhào vào lòng mình làm cho Hướng Lăng Phong bị dọa hú vía. Cách chào hỏi này….có chút đặc biệt nha! Cách ăn mặc có chút…ưm…thiếu vải!

      phải cố ý nhìn vào đường rảnh quyến rủ ở trước ngực của , phần dưới váy ngủ màu trắng trong của quần lót. cố ý cảm nhận làn da trơn bóng như sữa cùng vòng eo mảnh mai của . Cũng cố ý để cho mái tóc dài của bởi vì hoảng sợ càng làm cho khuôn mặt trở nên quyến rũ cùng với đôi môi mềm mại, ươn ướt và đỏ mọng hấp dẫn mình. Càng …cố ý thở dốc, nơi nào đó trong cơ thể chợt cảm thấy bất thường.

      Uất Noãn Tâm sợ đến ngây ngốc, hoàn toàn biết phải phản ứng như thế nào, vẫn duy trì dáng vẻ sợ hãi để mặc cho ôm lấy mình. Cho đến khi bị lực từ cánh tay của ai đó kéo vào trong lòng, đem chiếc áo vest lớn khoác lên người . Lúc này mới tỉnh lại, nhận thức được lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì, xấu hổ đến mức biết nên làm gì.

      Do đồ ngủ quá lộ liễu, cũng may bên trong có mặc nội y, nếu bị người đàn ông khác nhìn thấy hết rồi còn gì, vậy còn ở trước mặt chồng mình nữa chứ!

      Tuy nhiên ngay cả như thế, vẫn lúng túng muốn chui xuống đất để thoát khỏi chỗ này. ấy là người bạn thân nhất của , bảo sau này phải đối mặt với như thế nào đây!

      Khi cơ thể mềm mại đó rời khỏi lồng ngực của mình, Hướng Lăng Phong có chút nuối tiếc. Tuy nhiên chỉ trong vòng phút trở lại bình thường, bình tĩnh đút tay vào trong túi quần, còn đùa để làm giảm bớt khí lúng túng: “Đây phải là kim ốc tàng kiều trong truyền thuyết hay sao? Tình cảm vợ chồng đừng nên quá tốt như vậy chứ! Mình ghen tỵ nha….”

      “Em dâu à, lần trước trong hôn lễ chỉ chào hỏi qua loa, vẫn chưa chính thức giới thiệu với em! là bạn chí cốt của Nghiêu cũng là tổng giám đốc phòng tài vụ của tập đoàn đa quốc gia Nam Cung, Hướng Lăng Phong, rất vui khi được biết em!”

      “…Dạ! Chào, chào !” Uất Noãn Tâm vừa run rẩy đưa tay ra, bàn tay to lớn của Hướng Lăng Phong lập tức bị đẩy ra. Nam Cung Nghiêu kiên dè hạ lệnh đuổi khách: “ tối như vậy rồi còn chướng mắt ở lỳ nhà người khác, cậu mau về !”

      phải kêu đến uống rượu sao? Như thế nào lại trở thành ở lỳ nhà cậu ta? Chưa gì trở mặt rồi sao? Hướng Lăng Phong câm nín. Tên này ràng khó chịu đây mà, cũng có hứng thú làm bóng đèn. “Ít nhất cậu cũng phải để tôi thay đồ trước !” Trong lúc mở cửa tủ quần áo cũng quên chế giễu: “ bay ra thêm nữa chứ? Mình thể chịu đựng nổi nữa đâu nha…”

      Đáp lại ánh mắt tựa như dao.

      “Chỉ giỡn thôi mà, đôi lúc cũng phải hài hước chút chứ nhỉ?” Hướng Lăng Phong lắc đầu cười rồi ra ngoài. Khi cửa khép lại, nụ cười cũng tắt hút. Đêm nay, lại có người phải chịu đau khổ rồi! người ngoài, muốn giúp cũng đành lực bất tòng tâm.

      Chương 15 Kim Ốc Tàng Kiều (3)

      Uất Noãn Tâm hiểu bản thân mình sắp gặp họa lớn rồi!

      ngẩng đầu lên, cũng cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt của Nam Cung Nghiêu khó coi đến mức nào. khí xung quanh rất ít, làm cho sắp thở nổi nữa rồi! Để tránh cho tình hình ngày càng căng thẳng, chỉ còn cách chủ động mở miệng xin lỗi: “ xin lỗi! Tôi…”

      “Xem ra thông minh hơn tôi nghĩ, lấy lòng tôi được, liền chuyển mục tiêu sang Hướng Lăng Phong hử?”

      “….” Lời này là sao? trốn ở trong phòng , làm sao biết được có người đàn ông khác bước vào chứ? Bản thân cảm thấy mắc cỡ sao?

      Cũng đúng! Trong mắt của , là người biết xấu hổ, là kỷ nữ từ thủ đoạn nào quyến rủ , bất cứ chuyện gì cũng có thể làm được sao? muốn bêu rếu, gán thêm tội cho , có giải thích cũng vô dụng!

      Chỉ có thể : ” Nếu như như vậy, chính là vậy !”

      Nam Cung Nghiêu thừa nhận bản thân bị thái độ làm ngơ, như có chuyện gì xảy ra của làm cho bực mình, nhưng thể ra ngoài, để nghĩ rằng để ý đến. đáng để cho phải tức giận, cũng hề khó chịu, chỉ hơi ngạc nhiên là thế giới này tại sao lại có người phụ nữ hư hỏng đến vậy, vậy còn là người vợ danh nghĩa của nữa chứ.

      cay độc nở nụ cười lạnh: “ yên tâm , tôi cho rằng có lời giải thích thứ hai!”

      nghĩ gì, làm gì, tôi muốn biết! Chỉ có điều, trước khi chúng ta ly hôn, tốt nhất hãy an phận làm tốt vai trò người vợ, thu hồi bản chất của mình lại.” nở ra nụ cười tà ác và tàn nhẫn: “Nếu , có người vì dâm đãng của mà trả giá đó!”

      Uất Noãn Tâm hiểu người đến là ba , hai cha con đối với chẳng qua chỉ là con rắn nghĩ trăm phương ngàn cách tìm cái tổ tốt để chui vào, nhất định phải dựa vào để duy trì sống, do đó thể chịu đựng những lời sỉ nhục của .

      Cho nên, còn gì để nữa!

      Chỉ là, hy vọng tận sâu trong trái tim vẫn còn tồn tại chút….nhân tính. thế giới này, phải chỉ có mình là con người, cũng có lòng tự trọng!

      Sau khi Uất Noãn Tâm rời khỏi, Nam Cung Nghiêu mở TV lên, màn hình lên cảnh da thịt hỗn chiến. cười lạnh, vì để quyến rũ , quả nhiên từ bất cứ thủ đoạn nào. Nếu như vậy, những lời ban nãy, cũng có bất cứ oan uổng gì, lấy quyền gì bày ra bộ dạng như mình chịu thiệt thòi đó chứ.

      Muốn giành được tình cảm từ , còn phải xem có xứng hay .
      Gấu'srina93 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16 Gặp Nạn Ở Quán Bar (1)

      Mỗi ngày Uất Kiến Hùng đều gọi điện thoại đến để theo dõi tình hình, Uất Noãn Tâm chỉ có thể dối rằng mọi việc có chuyển biến, nhưng còn phải cần thêm nhiều thời gian. Trong lòng hiểu thể tiếp tục kéo dài thêm, sau khi xảy ra chuyện kia, thực còn mặt mũi nào gặp Nam Cung Nghiêu, càng muốn bị sỉ nhục.

      Chỉ có việc duy nhất làm cho vui vẻ, đó là người bạn tốt Thẩm Ngọc Lâm gọi điện thoại hẹn ra ngoài. Bọn là bạn học ngồi cùng bàn với nhau thời trung h

      ọc, tình cảm như chị em. Sau khi tốt nghiệp trung học, Thẩm Ngọc Lâm bỏ học, tự mình ra Đài Bắc tìm việc làm, công việc làm ăn mấy năm gần đây cũng thuận lợi, ấy là người phụ nữ mạnh mẽ.

      Ngày Uất Noãn Tâm chuyển đến Đài Bắc, Thẩm Ngọc Lâm tự mình lái xe đến đón , ấy quan tâm giống như người chị . vẫn muốn tìm cơ hội với ấy về thân thế của chính mình, tối nay đúng là cơ hội tốt.

      “Cậu quen với cuộc sống về đêm của Đài Bắc chưa vậy? Mình biết quán bar vừa mới khai trương, buổi tối tụi mình đến đó chơi nha?”

      “…Quán bar?” Trong tưởng tượng của Uất Noãn Tâm quán bar là nơi lộn xộn, cho nên cũng có chút do dự. “Hay là tìm quán cafe yên tĩnh !”

      “Sao cậu lại yểu xìu thế? Ở địa bàn của mình, vẫn sợ xảy ra chuyện lộn xộn sao? giờ mình có việc, chút nữa mình gửi địa chỉ đến cho cậu!”

      để Uất Noãn Tâm hết câu, đầu dây bên kia gác điện thoại. nghĩ, tuần này cũng xảy ra quá nhiều chuyện rồi, thư giản tí cũng tốt! Nếu , điên lên mất.

      ………..

      Ban đêm trong quán bar sang trọng và xa hoa, thanh lớn đến mức chói tai. sân khấu, mặc váy ngắn da beo cùng với người con trai cùng nhau múa, vô cùng bốc lửa. các sàn nhảy, từng tốp nam nữ đứng cùng với nhau, nhảy múa điên cuồng, hòa trong khí lan tỏa mùi hương trụy lạc của rượu.

      Vừa bước vào Uất Noãn Tâm cảm thấy hối hận, vừa muốn bước ra, liền bị Thẩm Ngọc Lâm nhìn thấy, kiên quyết kéo đến quầy bar quen thuộc, gọi hai ly cocktail : “Nào! Uống , uống rồi còn sợ nữa!”

      Mình, mình biết uống rượu, uống nước giải khát tốt hơn!”

      “Đều là người lớn hết rồi, vẫn còn ngây ngô như mấy đứa con mới lớn vậy, sợ người khác cười cho à!” Thẩm Ngọc Lâm nở nụ cười rồi nhả luồng khói về phía mặt , nhìn thấy khó chịu đến mức ho sặc sụa, cũng chọc ghẹo nữa, đành bảo phục vụ làm cho ly nước cam.

      “Cậu uống trước , mình chào hỏi vài vị khách, quay lại ngay!”

      “….Ừm!” Chỉ còn mình nên Uất Noãn Tâm cũng hơi sợ, liền cuối đầu xuống uống nước cam, dám dòm ngó xung quanh.

      Nhưng cũng thể thoát khỏi ánh mắt ghen ghét ở trong bóng tối.

      Uất Linh Lung vì được gả vào gia đình giàu có, tức giận mấy ngày liền, đêm nào cũng đến quán bar uống đến say mềm, ngờ lại gặp được Uất Noãn Tâm. Bề ngoài tỏ ra dịu dàng, thanh khiết như vậy, lại có thể đến những nơi lộn xộn nháo loạn như chỗ này sao? là đê tiện!

      kéo gã trai bao về phía mình: “ trăm ngàn, thay tôi chăm sóc kia!”

      Chương 17 Gặp Nạn Ở Quán Bar (2)

      đó? Rất trong sáng…dáng vóc cũng …” Ánh mắt của người đàn ông đó dâm đãng, bắt đầu khống chế được nữa, vô cùng háo hức : “ muốn tôi chăm sóc ấy như thế nào?”

      Uất Linh Lung híp hai mắt lại, nở nụ cười độc ác: “Lên giường với ta, sau đó chụp hình lại lưu làm kỷ niệm! Chờ …làm gì mà gấp vậy? Đem cái này bỏ vào trong ly nước, ta tự nhiên theo !”

      Người đàn ông nhận lấy gói thuốc mê, tặng khuôn mặt của nụ hôn: ” Bảo bối, thích hư đốn này của em lắm nha!”

      Nhìn thấy ly nước cam uống hết nữa, mà Thẩm Ngọc Lâm vẫn chưa quay lại, Uất Noãn Tâm lúc này có chút lo lắng, càng sợ hãi chính là, có đôi tay đột nhiên từ phía sau ôm lấy , dọa hết hồn hết vía. “Buông, buông ra, làm cái gì…”

      trai sợ em mình đơn, nên đến đây chơi với em!” Người đàn ông nới lỏng tay, tốt lành gì ngồi chen vào bên cạnh Uất Noãn Tâm. Muốn quàng lấy vai của , liền bị đẩy ra, vô tư nhún vai: ” Ra ngoài chơi, đừng có quá ràng buộc bản thân vậy chứ! Cùng uống ly nào!”

      “Tôi đợi bạn, phiền tránh chổ khác dùm!”

      “Đừng có gạt , để ý em từ nãy đến giờ rồi!” Tên đó ác ý thổi hơi vào vành tai của . “Em mắc cỡ sao? Có muốn…đổi địa điểm hay ?”

      muốn làm gì, tránh ra!” Uất Noãn Tâm tức giận : “Nếu như còn như vậy, tôi gọi người đến đấy!”

      Người đàn ông liền buông tay ra, bày ra bộ dạng chịu thua. “Được được được! ép em, ép em! muốn cùng em uống ly , em uống nước ép của em vẫn được sao? Uống xong ngay!”

      Uất Noãn Tâm nóng lòng muốn thoát khỏi người đàn ông đó, chú ý trong mắt của ta lóa lên tia tính toán, cầm lấy ly nước ép uống hơi. “Giờ có thể được chưa!”

      , ….” Người đàn ông nhảy lên sàn nhảy rồi quay vòng, nhìn về phía Uất Linh Lung làm cử chỉ báo hiệu, nghĩ rằng thuốc mê phát huy tác dụng rồi, lại trở về quầy bar. Ngay lúc đó đầu của Uất Noãn Tâm choáng váng say sẩm, đầu óc trống rỗng, vốn còn chút sức lực nào, chỉ có thể mấp máy môi những tiếng nho : “Buông tôi ra…buông ra….”

      “Ngoan! Để trai làm cho em thoải mái nào!” Người đàn ông kích động đến nổi máu trong người cháy bùng bùng, trong đầu lên đầy những hình ảnh quyến rũ. Nhưng chỉ mới được hai bước, liền bị người kéo lại.

      “Buông ấy ra!” Giọng lạnh lẻo của người đàn ông vang lên.

      Uất Noãn Tâm còn sức nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ mơ màng nhìn thấy bóng dáng cao lớn, dùng hết sức lực cuối cùng của mình nắm lấy áo của người đó. “Cứu, cứu tôi…”

      Chương 18 Cả Đêm Về Nhà

      Uất Noãn Tâm bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ làm thức tỉnh, mí mắt mở lên cách nặng nề, cả người miễn cưỡng chống dậy. Đầu, đầu đau quá trời…nhìn ngắm khung cảnh xa lạ quanh mình, từ trần nhà, vách tường rồi đến ra trải giường, tất cả đều là màu trắng.

      Đây là chổ nào?

      còn nhớ tối hôm qua đến quán bar của Ngọc Lâm, mình ngồi ở quầy bar uống rượu, sau đó…

      người đàn ông với nụ cười dâm đãng thoáng lên trong đầu , Uất Noãn Tâm như bị sét đánh trúng, tay chân luống cuống kiểm tra thân thể của mình. Vẫn còn may, quần áo đều còn! có chổ nào đau nhức cả, chắc là xảy ra chuyện gì hết. Lúc này Uất Noãn Tâm mới kịp hoàn hồn, thanh thản thở .

      “Tỉnh rồi!”

      Uất Noãn Tâm quay lại nhìn, bên cửa có dáng người tuấn chính trực. Người đàn ông lạ, mặc bộ quần áo giản dị, đầu tóc được lau khô nửa, bình thản nhìn về phía nở nụ cười.

      lạnh lùng như Nam Cung Nghiêu, cũng thanh lịch như Hướng Lăng Phong, cả người toát ra khí chất trầm tĩnh cùng tao nhã. Khóe môi nhếch lên tựa như cười, đem đến cho cảm giác yên tâm, nhìn giống như ánh nắng rực rỡ buổi chiều, rất ấm áp, rất yên bình.

      lờ mờ nhớ đến tối hôm qua cho đến giây phút cuối cùng tự mình nắm lấy áo của người. “…Là giúp tôi sao?”

      tính là giúp, chỉ là tiện tay mà thôi! Tôi làm bữa sáng rồi, có muốn ăn cùng ?”

      “Bữa sáng ư?” Uất Noãn Tay vội vàng nhìn vào đồng hồ đeo tay, mới phát bây giờ tám giờ sáng ngày hôm sau rồi. Cũng có thể , về nhà cả đêm hôm qua sao? Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng ngàn năm của Nam Cung Nghiêu, bất thình lình rùng mình.

      đối với vô cùng chán ghét và ghê tởm, hơn nữa mấy ngày trước cũng cảnh cáo phải tự giác an phận làm người vợ, vậy mà giờ còn cả đêm về, biết chế nhạo như thế nào nữa đây!

      “Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi trước đây, chuyện tối hôm qua cảm ơn …”

      “Ăn sáng trước , cũng mất nhiều thời gian của đâu. Tôi chuẩn bị hai phần rồi.”

      Giọng ấm áp của , tạo cho đối phương cảm giác rất được tôn trọng. Càng như vậy, càng làm cho Uất Noãn Tâm cách nào từ chối được. Trong lòng thầm nghĩ, giờ này Nam Cung Nghiêu nhất định đến công ty rồi. Cho dù bây giờ về nhà nữa, cũng thay đổi được gì. bằng cứ từ từ, tận hưởng ”buổi sáng cuối cùng” vậy.
      Gấu'srina93 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19 Chàng Giáo Sư Trẻ Tuổi

      Thịt xông khói, mứt, bánh mì nướng, salad, trái cây, bánh lúa mì, sữa. Mùi thơm hấp dẫn làm cho bụng của Uất Noãn Tâm “ọc ọc” kêu lên. thèm để ý đến hình tượng của mình, vừa ngồi xuống, lấy miếng mứt bỏ vào miệng mình. “Ngon, ngon quá trời…có làm những món này vậy?”

      (Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com

      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)

      Lương Cảnh Đường gật đầu nở nụ cười.

      Thời đại này, vẫn còn có đàn ông biết vào bếp sao? Uất Noãn Tâm cảm động đến mức nước mắt sắp trào ra ngoài. Đem so , với kẻ chỉ biết vênh mặt ra lệnh bắt làm bữa sáng, ngạo mạn coi ai ra gì Nam Cung Nghiêu đúng là khác nhau trời vực cứ như hai người thuộc hai thế giới khác nhau vậy!

      Lương Cảnh Đường ngồi yên quan sát , bộ dạng ăn, hoàn toàn giống đứa con nít, vô cùng tự nhiên, hề làm bộ làm tịch, giống những trước đây từng quen biết. thú vị.

      Ánh mắt nhìn lên phía nơi để khay đựng trà là những cuốn sách hiến pháp-pháp luật dày cui, Uất Noãn Tâm liền hỏi: “ là luật sư sao?”

      “Ưm! Kiêm luôn giáo sư môn pháp luật của trường đại học !”

      vậy sao?” Hèn chi người lại có loại chính trực rất đặc trưng, nhã nhặn cùng cao quý. trùng hợp lại gặp được người cùng ngành, nhìn qua có thể thấy được người rất xuất sắc, Uất Noãn Tâm liền : “Tôi cũng vậy! Tôi cũng vậy! À…ý tôi là, bây giờ phải, nhưng ba tháng sau tốt nghiệp phải rồi!”

      là sinh viên năm cuối ư? Nhìn còn rất trẻ nha!”

      “Khi tôi học trung học, đại học tôi có nhảy lớp, cho nên so với các bạn cùng tuổi khác tôi tốt nghiệp sớm hơn họ. Nhưng thể vì tôi mới mười tám tuổi, mà xem thường tôi đấy nha!”

      “Tôi có ý đó! học ở trường nào?”

      “Bắc Đại!”

      “Tôi là giáo sư của trường Bắc Đại! Trước đây tôi gặp em! lẽ em chính là sinh viên vừa chuyển đến trường hồi tuần trước - Uất Noãn Tâm sao?”

      “Ưm ưm ưm! Là em! Chính là em!” gật đầu như lật đật. “Giáo sư, chào thầy!” phấn khởi cùng tôn trọng đưa tay ra, nhưng lúc này mới để ý tay mình dính đầy sốt cà chua. Xấu hổ đỏ mặt, vội vàng rút tay về, ngượng ngùng lè lưỡi.

      Lương Cảnh Đường bị bộ dạng tinh nghịch của làm cho buồn cười, từ trong lòng bật ra tiếng cười lanh lảnh, lúc này mới phát ra, bản thân hình như rất lâu cười thoải mái như vậy rồi!

      Người con vừa mới quen biết ở trước mắt này, người toát ra sức hấp dẫn khiến cho người khác muốn đến gần , bất giác mở miệng: “Tôi xem qua thành tích của em rồi, rất xuất sắc! Vừa hay tôi cần người trợ lý, có muốn suy nghĩ về vấn đề này ?”

      Uất Noãn Tâm mở to mắt. “Em có thể sao?” Đây chính là công việc mà tất cả các sinh viên đều mơ ước đó…

      Khi nhận được chắc chắn, mừng rỡ đến nhảy cẫng lên. chuyện tốt như vậy làm cho cứ ngỡ rằng mình nằm mơ, liền nhéo bản thân mình cái.

      Đau quá…

      Chương 20 Trung Tâm Của Áp Thấp

      Vừa bước vào văn phòng tổng giám đốc, Hướng Lăng Phong liền cảm thấy hôm nay có luồng khí áp thấp khác thường. Và trung tâm của luồng khí áp thấp đó, chính là người đứng đầu công ty, Nam Cung Nghiêu. Mặc dù ngày thường cậu ta luôn làm mặt lạnh, giống như người khác thiếu cậu ta mấy triệu vậy, nhưng hôm nay nhìn cậu ta vô cùng bơ phờ! Gần như bị đóng băng vậy.

      làm hư thang máy chuyện dụng sao?

      Đâu có đâu!

      Quên gõ cửa sao?

      Gõ rồi mà!

      Vậy tâm tình bất thường của cậu ta liên quan gì đến cả!

      Lại là chuyện của Uất Noãn Tâm sao?

      Xem ra cuộc hôn nhân này làm cho cậu ta “hạnh phúc”, cũng thể thỏa mãn “nhu cầu” cho cậu ta, chả trách gần đây mặt mày cứ hầm hầm! Cho nên điều này càng làm cho giữ vững tư tưởng chủ nghĩa độc thân, hôn nhân là nấm mồ, độc thân mới chính là vương giả!

      Hướng Lăn Phong tự động làm cái máy điều hòa điều chỉnh lại khí, nhe răng cười: “…Có người nào đó tâm tình hôm nay rất kém nha!Thế nào rồi, tối hôm qua nhu cầu được đáp ứng đầy đủ sao? đáng tiếc cậu phải là kẻ mê trai, nếu người em này miễn cưỡng cố gắng, vì cậu mà hy sinh…

      ”Nếu cậu rãnh rỗi đến vậy, tôi có thể điều cậu đến Châu Phi để mở rộng thị trường!” Nam Cung Nghiêu kiêm dè gì lại câu, trán viết dòng chữ: “Bổn thiếu gia buồn bực, câm miệng lại!”

      Hướng Lăng Phong nhanh chóng che ngực lại làm bộ như vừa bị tổn thương. “Người ta quan tâm đến cậu…cậu làm sao có thể…” Vừa định diễn vai bắp cải trắng ở truyền hình điện thoại truyền đến giọng ngọt ngào của thư ký.

      “Tổng tài, đây là điện thoại của tuyến hai!”

      Nam Cung Nghiêu hít hơi, nhấn phím gọi: “!”

      “Thiếu gia, phu nhân trở về rồi!”

      rốt cuộc cũng chịu về nhà rồi sao? Nam Cung Nghiêu nhíu mày lại, sắc mặt trầm lắng đến mức có thể phun ra nước.

      Hướng Lăng Phong đứng ở trước mặt dám hó hé. Cả đêm về nhà là Uất Noãn Tâm đúng rồi. vẫn hiểu được tính tình của chồng mình sao, còn dám ở trước miệng cọp bứt râu cọp hử? phải tự chuốt phiền phức cho chính mình sao?

      “Tôi biết rồi! Cứ theo căn dặn của tôi mà làm!” Nam Cung Nghiêu gác điện thoại, giọng điệu nhàng nhưng tí tình cảm nào, chỉ lộ ra vẻ lãnh đạm.

      nhớ cảnh cáo phải biết tự giác mà an phận, được động đậy với bạn của . Chỉ mới yên ổn được vài ngày, kiềm chế được mà đổi mục tiêu sang người đàn ông khác sao? Khả năng ứng biến của làm cho vô cùng thán phục!

      Nhưng mà, nếu cho rằng có khả năng khiêu khích được , liền chút kiêng dè gì cùng bọn đàn ông ở ngoài chơi đùa, lầm to rồi! cũng có cách để phải nhớ , bổn phận của người vợ là gì.

      Chương 21 Căn Phòng Bí Mật (1)

      Uất Noãn Tâm vừa về đến nhà bắt đầu đau đầu suy nghĩ xem tối phải giải thích với Nam Cung Nghiêu như thế nào, nhưng biết tại sao cả người còn sức, mí mặt nặng dần, suy nghĩ hồi ngủ thiếp . Cho đến khi Hà quản gia gọi tỉnh, rằng thiếu gia có căn dặn, tối nay phải cùng dự tiệc, mới buộc phải thức dậy tắm rửa.

      Trong tủ quần áp treo ngăn ngắn thành tằng nhóm những trang phục xa xỉ đắt tiền may theo số đo của , chọn bộ váy lụa màu trắng tuyết, đứng ở trước gương ướm thử.

      Quả nhiên dáng người vẫn vậy, nhưng chỉ cần đổi trang phục khác, khí chất toát ra người cũng khác hẳn. Ai có thể ngờ được, hình ảnh người công chúa cao quý ở trong gương, nửa tháng trước phải đứng dưới ánh nắng thiêu đốt của mặt trời để phát tờ rơi, hứng chịu ánh mắt xem thường của người đường.

      Nhưng để có được cuộc sống như vậy, phải trả cái giá quá lớn. Nếu được lựa chọn, hy vọng bản thân có thể dựa vào chính mình, sống tế là Uất Noãn Tâm.
      Chương 22 Căn Phòng Bí Mật (2)

      yếu ớt thở ra, để bản thân nghĩ tiếp nữa. Vừa định thay trang phục, bên ngoài đột nhiên truyền những thanh la hét, chỉ nhìn thấy người hầu nữ A Lôi lấy tay che trán lại từ trong phòng lầu ba chạy ra, mặt toàn là máu, ngừng chảy, nhiễu xuống nền nhà, miệng hoảng huất la hét ngừng. “ xong rồi, Hà quản gia, nhị thiếu gia lại phát bệnh rồi!”

      Máu chảy đầm đìa mặt làm cho Uất Noãn Tâm sợ hãi. Nhị thiếu gia? Tại sao biết trong nhà vẫn còn người nữa chứ? Đây chính là bí của phòng đó sao?

      “Mau báo cho bác sĩ Lâm, chuẩn bị “thuốc”, nước nóng!” mặt Hà quản gia đầy lo lắng, nhưng lại bình tĩnh, thuần thục, ràng gặp tình huống này dưới lần rồi.

      Mỗi người đều có công việc của mình, Uất Noãn Tâm biết mình phải làm cái gì, cũng chắc là có thể nhùng tay. Ngay lúc này, Nam Cung Nghiêu trở về nhà, Hà quản gia đến bên giọng thông báo tình hình. ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn giao với ánh mắt của Uất Noãn Tâm, nghiêm túc trong ánh mắt làm cho giật bắn cả người, vội vàng trở về phòng.

      Ngoài cửau sổ đột nhiên nổi gió to, bão ập đến, nước mưa như roi da quật vào cửa sổ thủy tinh. “Bụp bụp bụp–” Mỗi tiếng, đều như trận roi quất vào tim . bổng nhiên cảm thấy nơi này xa lạ, đáng sợ, hề có cảm giác an toàn.

      quay đầu lại, có chút thất thần nhìn ra quan cảnh ảm đạm rùng rợn ở bên ngoài như muốn xé toạt thế giới vậy.

      Cả người dường như cũng bị xé toạt ra vậy…

      Hai tiếng sau, Nam Cung Nghiêu đến phòng của Uất Noãn Tâm, vẻ mặt căng thẳng vẫn chưa hoàn toàn dịu bớt, sắc mặt lạnh băng, làm cho dám đến gần. Trong tiềm thất cảm thấy mình sắp sửa gặp nạn nữa rồi. Muốn trốn! Nhưng chạy cũng thể chạy được.

      Hai người cứ như vậy nhúc nhích gần 10 phút, Uất Noãn Tâm cắn môi mở miệng trước, thanh yếu ớt, hầu như thể nghe được. “Cậu ấy…có sao vậy?
      Gấu'srina93 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23 Chỉ Có Nghĩa Vụ

      biết người đó là ai sao?” Nam Cung Nghiêu trầm trọng chất vấn, giọng điệu khiến người khác đầy cảm giác ngột ngạt.

      Uất Noãn Tâm vội vàng lắc đầu: “Tôi biết! Chỉ nghe các ấy đề cập đến…nhị thiếu giá…” ràng trong cái nhà này có che giấu bí mật đây mà, ngốc đến nổi tiếp tục truy hỏi, liền đánh trống lảng: “À…tiệc rượu…có nữa ?”

      Nam Cung Nghiêu trả lời, liền thẳng đến phía sau quầy rượu rót ly rượu, ngữa cổ lên uống cạn.

      Uất Noãn Tâm nhận thấy được chuyện lúc nãy làm cho vô cùng mệt mỏi, cũng hỏi tiếp nữa, nhàng cầm lấy lễ phục để trở lại tủ quần áo. Vặn vẹo những ngón tay hồi lâu mới rụt rè giải thích: “Tối qua…”

      làm những việc gì, cần phải báo cáo với tôi!”

      câu cực kỳ lạnh lùng, làm cho toàn bộ những câu mà Uất Noãn Tâm chuẩn bị từ lâu đều nghẹn lại trong cổ họng, hồi lâu sau mới tiếp : “Tôi còn có chuyện muốn cùng thương lượng!”

      “Bang…”ly rượu cao chân bị đập xuống quầy rượu, xém tí nữa là bể vụn ra hết. Nam Cung Nghiêu quay đầu lại liếc nhìn : “Uất Noãn Tâm, đủ chưa?”

      nửa bên má của chìm vào trong ánh sáng của ánh đèn, mọi đường nét đều lên ràng, đồng thời càng hơn lạnh lùng, làm cho Uất Noãn Tâm rùng cả mình, lúc đó những lời khích lệ trong lòng cũng hoàn toàn mất hết. Nhưng nghĩ đến đây có thể là cơ hội duy nhất có thể cùng chuyện cách đàng hoàn, cho nên thể lấy hết mười ngàn phần can đảm.

      học là quyền lợi của tôi, xin đừng nên…”

      “Quyền lợi ?” Nam Cung Nghiêu thốt lên cách nhạo báng, cố ý kéo dài cuối: “ chỉ có nghĩa vụ, hề có quyền lợi!”

      “Những gì cần làm tôi làm hết rồi!”

      “Vậy sao? Tôi tại sao lại biết làm rất tốt vậy nhỉ?” môi Nam Cung Nghiêu hơi nhếch lên, cười lạnh: “ cho rằng, thành công lấy được lòng tôi sao?”

      “Tôi…”

      “Đến đây!”

      “Đến đây!” Giọng tựa như sấm chớp, như muốn chia năm sẻ bảy, chấn động trời đất ở thế giới bên ngoài cửa sổ. Uất Noãn Tâm cả người ớn lạnh, dợn sống lựng như có gai đâm vào vậy. Do dự vài phút sau đó mới bước đến chổ . Vừa đến gần nửa mét, liền bị ôm vào trong lòng, tấm lưng bị ấn xuống nền đá cẩm thạch của quầy rượu, đau vô cùng!”

      Mặt của Nam Cung Nghiêu từ từ cuối thấp xuống, gần như cọ sát vào cổ của , hơi thở mạnh mẽ hòa lẫn với mùi rượu phả vào bên tai , như có ngọn lửa thiêu đốt, làm cho rung cầm cập.

      sợ tôi sao?” thấp giọng , quyến rũ, nhàng nhưng nguy hiểm.

      “…” Uất Noãn Tâm nuốt nước bọt, cổ họng giống như bị bóp vậy, phát ra tiếng.

      Bởi vì biết rốt cuộc nghĩ cái gì, trong lòng liền dấy lên sợ hãi tựa như sóng biển ập đến, cả người run rẩy vì sợ.

      Nam Cung Nghiêu nhàng xoa xoa khuôn mặt , như thưởng thức món đồ sứ vậy, ngà ngà say nở nụ cười. Uất Noãn Tâm chưa bao giờ nhìn thấy nở nụ cười như vậy, cười cách mê hoặc và lạ lùng, nhưng nụ cười lên trong đáy mắt, so với bộ mặt lạnh lùng vô tình càng làm cho khiếp sợ. chỉ có thể co người lại ngừng lùi về phía sau.

      Nhưng rất nhanh phát ra ý định của , liền ôm lấy eo của chặt hơn. Cơ thể của hai người dính chặt vào nhau, khoảng cách. Nhiệt độ cơ thể nóng lên như muốn bỏng người mùi rượu phả vào tựa như muốn làm cho say. cố chống đỡ lồng ngực của , nổ lực làm mọi hành động để phản kháng: ” , đừng như vậy…”"

      phải muốn lấy lòng tôi sao? Tôi cho cơ hội, lại còn giả bộ thục nữ thanh cao gì nữa hả? Môi của gần như chạm vào môi , nóng bỏng. “Muốn chơi trò mèo vờn chuột với tôi, còn quá non kém…” Giọng điệu quyến rũ khiến cho những lời tàn nhẫn của tựa như những lời mềm mại giữa hai người thân mật vậy.

      Uất Noãn Tâm chỉ có thể bất lực ở trong lòng của mà run rẩy, căm ghét yếu đuối của bản thân, chỉ có thể trở thành món đồ chơi mặc cho chơi đùa.

      đẩy cằm của lên, mang theo những vết chai sạn ở bàn tay mà vuốt ve khuôn mặt của . Uất Noãn Tâm ngạc nhiên, người cao quý như vậy, các ngón tay tại sao lại thô ráp đến vậy. Đột nhiên ý thức được, bản thân chút cũng hiểu gì về cả. Cũng có thể vốn thản nhiên, chói lóa giống như những gì nghĩ…

      Dưới hàm đột nhiên truyền đến cơn đau.

      “Chồng đứng ở trước mặt , mà dám thản nhiên nghĩ đến người đàn ông khác sao?” Nam Cung Nghiêu lộ ra ánh mắt tựa như sói: “Uất Noãn Tâm, như vậy cảm thấy nhục nhã sao?”

      Chương 24 Muốn Điên Cuồng Hôn

      “Tôi có!” làm sao có thể cho lời buộc tội nghiêm trọng như vậy chứ! Nhưng khi đối mặt với người đàn ông thể lý như , gì cũng bằng thừa. Cho nên, lựa chọn của Uất Noãn Tâm là im lặng.

      “Em dám khiêu khích tôi, cũng phải chịu trừng phạt thích ứng…” Những ngón tay của Nam Cung Nghiêu uốn lượn như rắn, rời khỏi đôi môi của . Đôi mắt lạnh lùng kỳ lạ, tùy tiện thưởng thức lúng túng của . Cho dù có cố gắng che giấu, vẫn có thể nhìn thấu được sợ hãi lúc này của .

      càng cố gắng chịu đựng, càng muốn bức , muốn khiến hoảng sợ mà cầu xin thương xót của .

      Trong đầu lên cách duy nhất đó chính là điên cuồng hôn .

      Nam Cung Nghiêu bị chính ý nghĩ của mình làm giật mình!

      Trong ba mươi hai năm qua, trừ ấy, chưa từng hôn qua bất kỳ người nào. Thậm chí phụ nữ của nhiều như cá bơi qua sông, cũng chỉ là món đồ chơi phát tiết giường. Làm sao có thể đối với

      Uất Noãn Tâm hoảng sợ nhìn người đàn ông ở trước mặt, chỉ cảm giác giây sau có thể làm ra những chuyện vô cùng đáng sợ, tựa như con gấu thèm khát máu vậy, đem xé xác thành từng mảnh. Tim, muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hô hấp như nghẹn lại, máu huyết chảy ngược.

      “Thiếu gia, bác sĩ Lâm muốn gặp ngài!”

      Trong bầu khí sắp đông cứng, lại truyền đến giọng của Hà quản gia.

      Nam Cung Nghiêu chút do dự nào đẩy Uất Noãn Tâm ra, chỉnh lại quần áo, bước nhanh ra ngoài. Đến gần cửa, hơi dừng bước: “Hậu quả của việc chọc giận tôi, em gánh chịu nổi đâu!”

      Việc rời khỏi, mang lạnh lẽo trong khí, nhưng làm cho Uất Noãn Tâm nhõm mà càng làm cho nghẹt thở. Cả người mềm nhũng ngã xuống thảm. Trong giây phút đó chỉ còn lại đôi mắt sáng chìm trong màn đêm vô tận.

      …………………………….

      Buổi tối khi điện thoại đổ chuông, Uất Noãn Tâm còn ngơ ngác ôm lấy hai chân ngồi nhìn ra cửa sổ.

      “Ngủ rồi sao?”

      “… là?” Bởi vì quen nhiều bạn là nam, cho nên nhất thời nhận ra giọng của đối phương.

      ở bên kia cười : “Lương Cảnh Đường.”

      “Giáo sư, chào thầy!”

      “Tôi làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của em sao?”

      có ạ! Thầy làm sao biết được số điện thoại của em?”

      “Trong văn phòng của trường có hồ sơ của em! Hy vọng em cảm thấy tôi quá đường đột.”

      có đâu ạ!” Uất Noãn Tâm lắc đầu mạnh. “Thầy…có việc gì sao?” Giọng ấm áp của thầy như có thể làm tan chảy cả ánh trăng, tựa như chiếc lông vũ, từ từ rót vào trong tim. Cái cảm giác này, rất tinh tế, thể bằng lời. Cảm giác dù chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của thầy, liền cảm thấy yên tâm.

      “Viện trưởng nhờ tôi đề cử tên của số người để làm trợ lý, sáng ngày mai có buổi phỏng vấn, em có thể đến được ?”

      “Ngày mai sao?” Vừa nghĩ đến lời cảnh cáo của Nam Cung Nghiêu, Uất Noãn Tâm có chút dao động. Nếu như lại khiêu khích ,

      xin lỗi! Vốn dĩ hẹn với em rồi , nhưng tình hình thực tế …”

      “Buổi sáng mấy giờ vậy thầy?”

      “Mười giờ, tại phòng tổng hợp A006!”

      “Được rồi! Em nhất định đến đúng giờ!” Uất Noãn Tâm hạ quyết tâm. Việc liên quan đến ước mơ của mình, tuyệt đối chùng bước!”

      “Vậy tôi đợi em!” Giọng của có chút nhõm, nghe hơi buồn cười.

      “…Vâng!” Uất Noãn Tâm tự nhiên đỏ cả mặt. Kỳ lạ, tim đậm có chút…loạn nhịp.

      Là do ánh sáng của trăng lờ mờ quá đẹp sao?

      Chương 25 Đồng Ý Cùng Dùng Bữa

      Ngày thứ hai bước ra cửa cũng đề cập chuyện học, Hà quản gia cũng hỏi. Uất Noãn Tâm bình tĩnh bước ra khỏi cửa nhà, nhanh chóng đến trường học. Tham gia cuộc cạnh tranh còn có ba học sinh khác cũng là sinh viên của học viện pháp luật, nhưng đối với trình độ chuyên môn của bản thân mình rất tự tin, hèn nhát khi đứng trước mọi người, trả lời rất trôi chảy. Qua ba vòng thi, sau khi kết quả được công bố, có thể thuận lợi trở thành trợ lý của giáo sư.

      Vừa ký kết xong hợp đồng, Uất Noãn Tâm liền vội vàng về nhà, nhưng Lương Cảnh Đường đuổi kịp , mời ở lại cùng dùng bữa.

      Bởi vì tối hôm qua tim đột ngột nhảy loạn nhịp, cho nên Uất Noãn Tâm dám nhìn thằng mặt . Nhưng hai người gặp tiếp xúc với nhau, chút căng thẳng cũng đều có. Trong lòng thầm nghĩ tối hôm qua chỉ là ánh sáng ban đêm quá đẹp, thêm vào đó trong lòng có uất ức, cho nên mới có chuyện nhịp tim đập loạn xọa, nhưng cũng làm cho người nhõm rất nhiều.

      Mặc dù Lương Cảnh Đường còn trẻ, nhưng luật sư có tiếng trong ngành. Từ người của có thể học được rất nhiều kinh nghiệm, Uất Noãn Tâm tự nhiên muốn tiếp xúc với nhiều hơn. Chỉ là thể nghĩ đến Nam Cung Nghiêu cho nên đưa ra lời từ chối: “Trong nhà còn có việc…”

      “Đành lần sau vậy! Có thời gian tôi gọi điện thoại cho em!” Lương Cảnh Đường mỉm cười, hề cho chút áp lực nào. “Quan hệ giữa giáo sư và trợ lý, khác gì là giữa hai đối tác với nhau, cần phải hiểu nhau hơn, thấu hiểu nhiều hơn. Hy vọng sau này có thể làm việc với nhau cách hòa hợp!”

      “Thầy đợi chút…” được vài bước, Uất Noãn Tâm do dự gọi lại, quyết định trong vòng giây, nụ cười rực rỡ cũng lên mặt. “Buổi trưa ăn gì vậy thầy?”

      …………………………

      Tại nhà hàng Pháp.

      Phong cảnh trang nhã, các nhạc công trình diễn những bản nhạc , trong khí lan tỏa ra hương thơm của hoa bách hợp.

      Uất Noãn Tâm vừa thưởng thức thức ăn, vừa cùng Lương Cảnh Đường thảo luận những vấn đề trong công việc. nhẫn nại giải đáp những thắc mắc của , miệng trước sau đều nở nụ cười, lịch và tinh tế. Loại khí chất tao nhã này, làm nổi bật thêm con người tuyệt vời của . Loại khí chất cao quý chỉ có ở tầng lớp quý tộc này, làm cho người khác như bị say vào trong mê hoặc.

      “Em cần phải căng thẳng như vậy, công việc cứ từ từ làm quen là được. Chỉ cần có lòng, làm tốt thôi. Những chuyện liên quan đến công việc nên bàn luận ở đây, chúng ta sang chuyện khác !” Lương Cảnh Đường nhâm nhi ngụm cà phê, vô cùng thích thú quan sát . “Hôm nay cách em cải trang nhìn rất đặc biệt.”

      “Hả? À…” Uất Noãn Tâm lúc này mới nhớ ra là bản thân có cải trang để che đập, thể bật cười: “Việc này…Thân phận của em có chút đặc biệt…” vô cùng mong muốn có cuộc sống bình thường, muốn bất cứ người nào nhận ra là “thiên kim của ngài thị trưởng”, cho nên bình thường khi ra ngoài hoặc học đều đeo cặp mắt kính, cố ý làm cho bản thân mình xấu xí.

      “Ưm…Trông rất xấu phải ? Làm cho thầy thấy thoải mái sao?”

      “Nhìn quen rồi, cũng rất thuận mắt, rất đáng !”

      “….”Đáng sao? thể cách thưởng thức của thầy hơi bị đặc biệt sao?

      Vẻ ngoài nhìn có vẻ chững chạc, nhưng Lương Cảnh Đường cũng là người đàn ông vô cùng hài hước. Uất Noãn Tâm dần dần cũng còn bởi vì thân phận giáo sư của mà cảm thấy xa lạ, vui vẻ trò chuyện với nhau, cho đến khi ánh mắt liếc qua, làm cho sống lưng của lập tức cảm thấy lạnh lẽo.

      Cảm thấy bất an quay đầu lại, Nam Cung Nghiêu ngồi cách năm met, khóe môi lạnh lùng mím lại.
      Gấu'srina93 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26 Lại Hiểu Lầm Nữa Rồi

      Đương nhiên, Nam Cung Nghiêu chỉ ngồi mình, bên cạnh còn có mỹ nữ tựa như tiên giáng trần. Uất Noãn Tâm trước giờ cũng phải chưa từng thấy các loại dáng người quuyến rũ đầy đặn, đường cong ràng. kia rất đẹp, nhưng phải chỉ có giá trị là bình hoa đẹp, mà còn toát ra loại khí chất rất sỏi đời. Vừa có đầu óc vừa có sắc đẹp lại đẹp người, nhất định người đàn ông bình thường nào có thể xứng với ấy. Thậm chí ngay cả người bên cạnh là nhân vật tầm cỡ như Nam Cung Nghiêu, cũng hề ảnh hưởng đến ánh hào quang của . Hai người ngồi bên cạnh nhau, bù trừ lẫn nhau, vô cùng xứng đôi.

      Trong lòng Uất Noãn Tâm cảm thấy bản thân mình so với ấy còn kém rất xa, người con bên cạnh Nam Cung Nghiêu, nhất định phải giống như ấy, mà chẳng qua chỉ là hiểu đời! Đường nhiên cũng có kiên cường, cố gắng và lý tưởng của chính mình. Nhưng nếu muốn có được khí chất giống như ấy, vẫn còn phải cần khoảng thời gian dài.

      Còn may mắn là ngoại trừ lần đó ra, cũng còn phải chịu cảnh chua xót và ghen tỵ khi bắt gặp chồng mình ở cùng người phụ nữ khác. Chỉ lo lắng bị ảnh hiểu lầm mối quan hệ giữa và Lương Cảnh Đường, rồi dẫn đến những tai họa mong muốn.

      “Buổi sáng phòng tài vụ có gửi báo cáo đến, dự án hợp tác với công ty Vinh Đạt năm ngoái đạt được lợi nhuận từ 50% lên đến 70%. Tôi cho rằng phương án hợp tác này cũng chín mùi rồi, chúng ta có thể chấm dứt hợp tác với công ty Vinh Đạt. Tổng tài, cảm thấy như thế nào? Tổng tài?”

      Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của nhìn về nơi khác, Hướng Vi nhìn theo ánh mắt của nhìn qua. Trong vòng giây nhìn ra được người mang cặp kính gọng đen to ngồi cách đó năm met, trông có vẻ là quê mùa nhưng lại chính là người vợ mới cưới của sếp, Uất Noãn Tâm.

      Làm trợ lý của tổng tài mười năm trời, Hướng Vi rất ít khi thấy Nam Cung Nghiêu phân tâm trong lúc làm việc. vui vì thấy ấy cùng người đàn ông khác dùng bữa sao?

      Cảm giác được có hai cặp mắt quan sát mình, Uất Noãn Tâm liền cuối đầu xuống, vì dùng lực cắt miếng thịt bò, nên làm cho mặt đĩa cao cấp phát ra thanh chói tai.

      “Thịt bò quá dai sao?” Lương Cảnh Đường hỏi.

      “Hử? , có…em, em quen sử dụng dao nĩa!” Uất Noãn Tâm vội vàng tìm đại lý do, khó xử nở nụ cười.

      “Để tôi giúp em!”

      cần đâu, em tự mình làm được! đó…” Uất Noãn Tâm kịp ngăn lại, Lương Cảnh Đường mỉm cười cầm lấy dĩa của , tỉ mỉ cắt miếng thịt bò ra từng miếng . “Cổ tay phải dùng chút lực, dao nâng cao lên tí, vậy đụng vào đĩa nữa.”

      “Ưm…Lần sau em nhớ kỹ…” Uất Noãn Tâm bối rối cuối đầu thấp xuống, ngay cả ngước mắt cũng dám ngước lên nhìn. Tay ở dưới bàn nắm chặt lấy mép áo, lòng bàn tay ướt đầy mồ hôi.

      Lần này tiêu rồi, nhất định hiểu lầm mất thôi, trở về nhà thế nào cũng nổi giận đùng đùng rồi mỉa mai an phận , nhưng phải như vậy mà!!!

      phải làm sao vượt qua ải này đây?

      Chương 27 Bí Mật Của

      Uất Noãn Tâm dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết bữa trưa, rồi nhanh chóng bỏ chạy. Lương Cảnh Đường kiên quyết đưa về, khó mà từ chối được, đành phải lên xe của . Thoát khỏi Nam Cung Nghiêu, mạnh mẽ như hồn tan, làm cho cảm thấy nhõm, liền thở hơi dài.

      “Cùng tôi ở chổ, em cảm thấy thoải mái, rất mệt sao?” Lương Cảnh Đường nhìn về phía trước, vừa đùa vừa nghiêm túc hỏi .

      “Tất nhiên phải vậy!” Uất Noãn Tâm nhanh chóng phủ nhận. Ngược lại, rất ít khi ở cùng người khác được thoải mái như vậy. hiểu rộng, tài giỏi, nhã nhặn, mang lại cho người khác cảm giác vô cùng thoái mái tựa như gió xuân vậy.

      “Tôi trông em rất mệt, lúc nãy còn có chút hỗn loạn” Lương Cảnh Đường quay đầu nhìn cười, lúc nào cũng dịu dàng, giọng nhàng tựa như bông vậy, làm cho khí trong xe chìm trong màu vàng nhạt ấm áp.

      có đâu, em chỉ là thỉnh thoảng có chút…có chút…” Uất Noãn Tâm gãi gãi đầu: “động kinh…”

      Lương Cảnh Đường nhịn được cười, sau đó nghiêm túc trở lại: “mặc dù tôi có quyền can thiệp vào chuyện riêng tư của em, nhưng nơi phức tạp như quán bar, như em nên ít đến đó hơn! Còn nữa, việc xảy ra lần trước tôi nghĩ chỉ đôn giản vậy, em chọc vào ai rồi phải ?”

      Uất Noãn Tâm bị câu hỏi cũng làm cho lúng túng, suy nghĩ kỹ lại, lắc đầu: “em biết nữa!”

      “Mặc kệ chuyện là như thế nào, em cũng nên cẩn thận mọi thứ. Em quá đơn thuần, biết cách bảo vệ bản thân mình.”

      “Ưm! Cám ơn !” Uất Noãn Tâm nhìn ra ngoài cửa xe, những tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố nhanh chóng lướt qua mắt , nhìn lạnh lẽo và xa lạ. vốn dĩ quen, cũng có bất kỳ cảm giác thân thuộc nào. Trong lòng trống trải, hề có cảm giác an toàn, thể vì bản thân mình mà có chút lo lắng cho tương lai sau này.

      Lúc qua chung cư, Uất Noãn Tâm bảo Lương Cảnh Đường dừng xe lại. “Nhà em ở đây, cám ơn đưa em về!”

      Lương Cảnh Đường nhìn quanh hồi. “Ở đây, em chắc chứ?”

      “Ưm! Em vào trước đây!” Trong lòng lo sợ nhận ra lời dối của mình, Uất Noãn Tâm nhanh chóng quay người, ba bước bước thành hai bước chạy trốn.

      Trong mắt của Lương Cảnh Đường có chút sâu xa. Nếu như nhớ lầm, khu nhà chung cư này sắp bị phá dở, vốn dĩ có ai sống ở đây.

      , rốt cuộc muốn che giấu chuyện gì?

      ……………………….

      Chiếc xe băng băng chạy đường, kinh tế của Đài Loan dưới bàn tay của Nam Cung Nghiêu biến hóa ngừng. Hướng Vi nhìn chăm chú nhìn , bị hút sâu vào trong vòng xoáy, cảm thấy người đàn ông trước mặt đẹp thể tưởng tượng nổi, kiêu ngạo và thận trọng.

      Nam Cung Nghiêu đóng laptop lại, quay mặt nhíu mày lại, khuôn mặt vẫn lạnh băng đó có chút dịu dàng. “Em muốn hỏi gì?”

      là người duy nhất thế giới này hiểu nhất, luôn luôn hiểu những ý nghĩ của . Hướng Vi tự biết bản thân mình ở trước mặt thể che giấu bất cứ chuyện gì, liền hỏi: “Lúc nãy tại sao đến chào hỏi vợ vậy?”

      “Em nghĩ rằng cần thiết phải lãng phí thời gian để ý những người và việc liên quan đến mình à. Đây là lần đầu tiên em hỏi về chuyện riêng tư của tôi, sao nào, ghen rồi sao?”

      Hai gò má của Hướng Vi đỏ ửng lên, phủ nhận, cũng khẳng định.

      Nam Cung Nghiêu chỉ cười, cũng hỏi tiếp, mắt liếc nhìn , rồi nhìn về nơi xa xăm.

      Em, ghen sao?

      Chương 28 Bổn Phận Làm Vợ

      Cho đến hai giờ sáng, Uất Noãn Tâm cũng đợi Nam Cung Nghiêu trở về nhà, trong lòng nghĩ chắc cùng người con hồi sáng phong lưu cả đêm rồi, cũng ngu ngốc ngồi đợi, trong lòng nơm nớp yên mà ngủ thiếp . Nào biết được buổi sáng ngày thứ hai ở bàn ăn liền đụng mặt , vẫn là bộ mặt lạnh lùng ngàn năm thay đổi, đối với làm ngơ như nhìn thấy.

      xem tạp chí kinh tế của , ăn bữa sáng của , hai người chuyện với nhau.

      Áp lực lên tới đỉnh, làm cho khẩu vị của trở nên nhạt nhẽo. Mười phút sau, còn nhịn được bèn mở miệng. “Chuyện ngày hôm qua…đó là giáo sư đại học của tôi…”

      Nam Cung Nghiêu lật sang chuyển mục phỏng vấn của các doanh nghiệp.

      “Xin hãy tin tôi, tôi phải là người phụ nữ tùy tiện ra ngoài với bất cứ người đàn ông nào.”

      Nam Cung Nghiêu lại chuyển đến diễn đàn tài chính quốc tế.

      Uất Noãn Tâm đoán ra có thái độ gì, nhưng người ta thích quan tâm hay , cũng muốn thêm gì nữa, sợ rằng vốn để trong lòng chút nào cả. tiếng thầm: “bản thân còn cùng với người con khác ở cùng…”

      Nhưng câu đó lại cứ cố tình chui vào tai của Nam Cung Nghiêu, làm cho hỏi lại câu: “ cho rằng, có tư cách thảo luận về quyền bình đẳng với tôi sao?”

      Uất Noãn Tâm há miệng, á khẩu hồi lâu. Trong đầu ra vô số những câu phản bác lại. Nhưng đều nuốt trở lại, hít hơi sâu, mới . ” Tôi biết trong mắt , gia đình chúng tôi đều tìm mọi cách để kiếm lợi từ . Tôi cũng phủ nhận, cuộc nhân này có xen lẫn mục đích khác.

      tôi, muốn tìm người con khác tôi cũng quan tâm, tôi nhắm mắt mở mắt cho qua. Cũng dựa theo những gì , tự giác làm tròn bổn phận người vợ. Nhưng thể tước đoạt quyền được học và làm việc của tôi, đó là ước mơ của tôi, tôi tuyệt đối lùi bước! Tôi ký hợp đồng làm trợ lý của giáo sư với nhà trường rồi!”

      Lần đầu tiên ở trước mặt câu dài chứa đầy giọng điệu kiên định như vậy, sau đó lập tức thở hổn hển.

      đánh văng ra ngoài chứ?

      Nhưng Nam Cung Nghiêu chỉ ngẩng đầu, cười như cười. ” Sợ rằng mục đích của , là nhắm vào giáo sư, chứ phải làm trợ lý!”

      “Tôi và ấy đều trong sạch!”

      trong sạch hay , tôi biết, cũng muốn biết. Đợi sau khi làm tròn bổn phận của người vợ, mới cùng tôi thảo luận tiếp vấn đề quyền lợi này. ” Nam Cung Nghiêu để tạp chí xuống, lạnh lùng quăng cho câu: “Buổi tối cùng tôi dự tiệc”, đầu cũng thèm quay lại nhìn liền bước
      Gấu'srina93 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :