1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

HỢP ĐỒNG 77 NGÀY ÔNG XÃ BÁ ĐẠO ĐỨNG SANG BÊN - Bách Lý Yêu Yêu (46 chương + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10: Bắt đầu sống chung

      Ngày hôm qua về đến nhà, Phương Thê làm thế nào cũng được ngủ được, vất vả mới ngủ thiếp , tuy nhiên vì cơn ác mộng mà thức tỉnh.

      Vừa nhìn thời gian, mới tới sáu giờ.

      vẫn còn sớm, nhưng Phương Thê biết mình sớm buồn ngủ nữa, vì vậy định rời giường.

      Nấu bữa ăn sáng cho mình, sau đó liền bắt đầu chờ đợi.

      Chờ đợi Doãn Văn Trụ tới.

      Nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, Phương Thê vẫn cảm thấy có chút hoảng hốt.

      10h sáng, chuông cửa vang lên.

      Phương Thê mở cửa, đứng ngoài cửa cũng phải Doãn Văn Trụ, là người đàn ông lịch mang kính.

      " Phương, mời ký tên vào ba tài liệu này."

      đem cái túi giao cho Phương Thê.

      Phương Thê đem tài liệu từ trong túi lấy ra, phần là hợp đồng hôn nhân, phần là chứng thư ly hôn, còn có phần là hợp đồng ước định giữa bọn họ.

      mặt tờ ly hôn ký tên, mà chứng thư ly hôn có.

      Hiệp định kể từ buổi chuyện ngày hôm qua, cũng cho thù lao rất lớn.

      Đúng như , có bạc đãi .

      Chẳng qua là đột nhiên cảm thấy buồn cười, vốn cho là tự mình đến, bây giờ suy nghĩ chút, làm sao có thể tới?

      Mặc dù là hôn nhân, nhưng đối với , cũng chỉ là hiệp ước mà thôi.

      Chẳng qua là cái hiệp ước này tương đối đặc thù thôi.

      Trước kia chưa giờ nghĩ tới, hôn nhân của mình là bộ dáng này .

      " Phương, sao chứ? Nếu như có dị nghị gì, xin ký tên."

      Người đàn ông đeo kính biểu bộ dạng về chuyện công, đối Phương Thê ngây ngốc cũng có bao nhiêu đồng tình.

      Theo ý , cái này cũng coi là chuyện xấu, hơn nữa trước mắt đồng ý, vậy cũng chỉ vì tiền mà thôi, cho nên có cái gì tốt gọi là đồng tình .

      Phương Thê hồi hồn lại, từ trong tay của nhận lấy bút, sau đó ở chỗ ký tên, ký tên mình.

      Chứng thư hôn nhân cùng ly hôn đồng thời đem tới, sợ rằng cõi đời này cũng chỉ có người là .

      đúng là châm chọc.

      Sau khi ký xong, Phương Thê đem đồ bỏ vào túi, đưa tới tay người đàn ông đó.

      Người đàn ông đó lấy ra phần, "Hiệp ước là hai phần , phần này là của ."

      Phương Thê nhận lấy đồ, ra có hay đều là dạng.

      có thể đầu tư Tần thị, đối với , coi như xong.

      " Phương, tôi trước, sau đó có người tới đón , trước đem hành lý của mình chuẩn bị chút."

      Người đàn ông đeo kính đó xong cũng rời , Phương Thê muốn câu cũng có cơ hội.

      ra muốn ở cùng chỗ với Doãn Văn Trụ, nhưng mà bây giờ tựa hồ chính mình cũng lựa chọn nào khác rồi.

      nhiều, ngược lại mình làm ra vẻ kiêu ngạo.

      Vì vậy bắt đầu thu dọn đồ đạc.

      Hành lý coi như nhiều, trừ quần áo, có cái khác.

      Dụng cụ trong nhà, cũng là trong phòng thuê có sẵn.

      Thời hạn thuê còn có đoạn thời gian, lần sau trở lại trả phòng cũng được.

      Lúc Phương Thê chuẩn bị xong, chuông cửa lại vang lên.

      Mở cửa, đứng trước cửa là người trung niên, vừa thấy được liền cung kính : "Thiếu phu nhân, thiếnhà họ Âu để cho tôi tới đón ."

      Đối với cái cách xưng hô này, Phương Thê có chút thích ứng, nhưng lại gì, chẳng qua là giọng trả lời, "Làm phiền rồi."

      Xem ra người biết hợp đồng hôn nhân của và Doãn Văn Trụ cũng quá nhiều.

      Vì vậy theo người trung niên xuống lầu, ngồi xe, mãi cho đến căn hộ.

      "Thiếu phu nhân, đến rồi."

      Người trung niên giúp mở cửa xe ra, vẫn cung kính như cũ.

      "Cám ơn. Ông ——"

      cám ơn, nhưng biết gọi người trước mắt thế nào.

      "Gọi tôi ông Vương là được."

      cũng phải nhìn người mà bắt chuyện, vội vàng lên tiếng

      "Vâng, cám ơn ông, ông Vương."

      Lại cám ơn, Phương Thê mới xuống xe, vào căn hộ.

      Ông Vương mở cửa cho , lại : " Buổi tối thiếnhà họ Âu trở về, trước tiên thiếu phu nhân có thể nghỉ ngơi."

      Sau khi xong, liền cung kính lui xuống.

      Phương Thê vào, quan sát căn hộ này.

      Bên trong bài biện xem ra cũng hoa lệ, nhưng chính Phương Thê cũng biết, những thứ đó ra giá trị xa xỉ.

      Ở nơi nào, đối Phương Thê mà cũng có cái gì bất đồng.

      buông hành lý xuống, ngồi ghế sa lon.

      Trước khi Doãn Văn Trụ trở về, muốn động bất kỳ thứ gì.

      Dù sao hôn nhân của bọn họ cũng chỉ là hợp đồng, để cho ở nơi này, có lẽ cũng chỉ là làm cho người khác nhìn thôi.

      Phương Thê chờ Doãn Văn Trụ về, nhưng đợi được Doãn Văn Trụ, lại chờ đến Doãn Văn Thận.

      Ông Vương là quản gia của gia đình Doãn Văn, Doãn Văn Trụ gọi ông Vương đón Phương Thê, ra chính là muốn cho Doãn Văn Thận biết.

      cưới Phương Thê, cũng là làm cho Doãn Văn Thận nhìn.

      Doãn Văn Thận sau khi biết, lập tức liền chạy tới nơi này.

      Khi thấy Phương Thê, cơn giận của ông sâu hơn, mở miệng liền mắng: "Chỉ bằng cũng muốn làm con dâu của nhà Doãn Văn? Cũng xem đức tính của mình, xứng với tiểu Trụ sao? , có phải hay tiền? muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời tiểu Trụ? với , tiểu Trụ thể nào thích , nó cưới chính vì giận tôi."

      Doãn Văn Thận cũng hiểu ý tứ của Doãn Văn Trụ, chẳng qua nghĩ tới chuyện lúc trước đến bây giờ vẫn làm cho nó canh cánh trong lòng.

      Phương Thê biết mình gặp phải chuyện như thế, lại nghĩ rằng đến nhanh như vậy.

      biết người ở trước mắt này Doãn Văn Thận, là cha của Doãn Văn Trụ.

      Chẳng qua biết đáp trả thế nào.

      lúc chần chừ biết giải quyết ra sao, Doãn Văn Trụ xuất ở cửa.

      sãi bước tới bên người Phương Thê, đưa tay ôm eo , hướng về phía Doãn Văn Thận : "Cha, đây là vợ con, con muốn nghe tới có người sỉ nhục ấy. Sỉ nhục ấy, chính là sỉ nhục con."

      "Tiểu trụ, con đừng náo loạn nữa, con phải bởi vì năm đó cha cho con ở chung chỗ với Hạ Sơ sao, cho nên mới nhất định cùng cha đối nghịch?"

      Doãn Văn Thận cũng rất tức giận, chuyện năm đó phải vì muốn tốt cho sao.

      Người đàn bà kia căn bản giống nó nghĩ đơn thuần như vậy.

      Người đàn bà trước mắt này, nhất định cũng cùng mặt hàng như vậy.

      " phải, con thích ấy, hơn nữa coi như cha đồng ý cũng vô ích, ấy là vợ con rồi."

      Doãn Văn Trụ đem hôn nhân đặt trước mặt Doãn Văn Thận.

      Thích ?

      ràng là giả, lại bị đến tình cảm như vậy.

      Hạ Sơ là ai?

      Là người trong lòng sao?

      Phương Thê vốn hiểu mục đích của Doãn Văn Trụ là gì, nhưng bây giờ có chút hiểu ra.

      mục đích cưới , có lẽ như cha .

      ra chỉ là công cụ để trả thù.

      Thấy giấy hôn nhân, Doãn Văn Thận giận đến mức giựt lấy, liền xé thành mảnh .

      Doãn Văn Trụ chỉ thản nhiên : "Cha, đây là bản sao mà thôi, nếu như muốn xé nữa, con còn có rất nhiều đây, đợi lát nữa đưa cho cha từ từ xé."

      "Mày ——"

      Doãn Văn Thận nhìn chằm chằm Doãn Văn Trụ, nhưng chữ cũng mắng ra.

      người đàn bà, con ông thế nhưng cùng ông đối nghịch nhiều năm như vậy.

      "Cha, thời gian còn sớm, cần phải trở về rồi, cha cũng thể ở nơi này quấy rầy chúng con ân ái chứ."

      Doãn Văn Trụ lười biếng cười, khi chuyện tiến tới cổ Phương Thê, hôn lên chiếc cổ trắng nõn của .

      "Mày nghiệt tử."

      Doãn Văn Thận tức giận trợn mắt nhìn Doãn Văn Trụ lúc lâu, mới mắng ra câu như vậy.

      Doãn Văn Trụ chỉ xem như nghe thấy, vẫn hôn Phương Thê, từ nơi cổ đến vành tai .

      Phương Thê rất muốn đẩy ra, nhưng biết mình thể, vì vậy chỉ có thể cúi đầu, mặc đối với như thế nào.

      "Cha, xem con với Thê Thê còn ngại, cha muốn tiếp tục xem tiếp sao?"

      Doãn Văn Trụ càng phát ra vẻ lười biếng.

      Doãn Văn Thận hừ tiếng, lúc này mới tức giận rời .

      Đợi đến lúc chỉ còn hai người trong căn hộ to như vậy, Phương Thê mới từ trong ngực Doãn Văn Trụ ra.

      Doãn Văn Trụ cũng ngăn cản , chỉ chỉ gian phòng bên cạnh, "Đó là phòng ngủ của em, ngoại trừ phòng ra, cái gì trong căn hộ này đều tùy ý em sử dụng.

      Mỗi tháng cho em phí gia dụng, em tùy ý sử dụng.

      thích người khác bước vào chỗ của , cho nên nếu như có thể, cần dẫn người khác đến.

      Còn có điểm quan trọng nhất, nên .

      Còn lại cầu gì nữa, em chỉ cần phối hợp tốt với là được rồi."

      Phương Thê gật đầu cái, đem hành lý vào căn phòng.

      , Doãn Văn Trụ như vậy coi như là đối với tệ, ít nhất cầu đặc biệt gì gọi là quá phận.

      tự nhiên cũng phối hợp

      nên sao?

      tự nhiên biết.

      Bởi vì muốn rơi vào ao đầm của người khác nữa.

      "Em có cầu gì, bây giờ cũng có thể ra."

      vài bước, sau lưng lại truyền tới tiếng của Doãn Văn Trụ.

      Phương Thê dừng bước, lắc đầu : " có."

      Coi như giữa bọn họ chỉ là cuộc hợp đồng, cũng muốn làm cho hôn nhân đầu tiên của mình từ đầu đến chân trở thành trường hợp giao dịch, ít nhất muốn dùng đến chỗ tốt gì nữa.

      Như vậy ít nhất sau này vẫn còn có thể nhớ lại.

      Phương Thê thấy Doãn Văn Trụ nữa, liền vào gian phòng.

      Doãn Văn Trụ đứng ở đó chút, cũng trở về phòng mình.

      Xem ra chọn lầm người, rất hiểu biết bản thân mình.

      cho điều kiện là tốt lắm rồi.

      Cho nên đêm kết hôn của bọn họ, có rượu, có hoa tươi, cũng có cười vui, hai người ngủ phòng của chính mình, nghĩ chuyện giống, mơ giấc mộng khác nhau.

      ===============

      Phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Doãn Văn.

      "Tần tổng,

      Doãn Văn Trụ chỉ ghế trước người, đối với Tần Tiêu Nhiên .

      songngu45: chắc là PT cho ta bài học áh, ta cũng biết vì vừa edit tới đâu xem tới đó ah. Mà sao ta ghét a n9 này thế nhỉ, ỷ mình là kim quy nên kênh kiệu chảnh chọe sao ý. Hơi bức xúc tý ^^ tại ta quen thích thể loại n9 sạch+ sủng nên hok thích a này cho lắm. Chắc là chưa xem hít nên thấy zậy. Tới khúc sau hok bik a ta thế nào có đổi tính tình hok đây haizzzzz.

      Còn truyện ngày nào cũng có trừ lúc bận quá post bài được nhưng mấy ngày sau mình bù lại.

      Tần Tiêu Nhiên ngồi xuống trước mặt Doãn Văn Trụ, " Tổng giám đốc Doãn Văn, muốn đầu tư với Tần thị, có ?"

      Đến bây giờ vẫn chưa tin lắm, nhiều ngày truy tìm mà có kết quả, tìm nhiều người như vậy đều bị chặn ngoài cửa, ngay lúc sắp chùn bước, có người lại chủ động tìm .

      Chẳng lẽ lần trước ta phải là đùa, ta và Phương Thê quen biết?

      Nhưng cho dù quen biết, Phương Thê cũng giúp .

      Nghĩ tới đây, Tần Tiêu Nhiên lại có chút mất mác.

      Có lẽ chỉ có lúc con người sa sút nhất, mới có thể chân chính nhìn số chuyện.

      "Tôi có thể đầu tư cho Tần thị, nhưng tôi muốn 10% cổ phần của Tần Thị.

      Tôi tin tưởng Tần tổng nắm lấy cơ hội này.

      Đương nhiên, tôi tin tưởng Tần tổng có thể giúp Tần thị sống lại lần nữa."

      Doãn Văn Trụ tựa lưng vào ghế ngồi, hơi lười biếng .

      là thương nhân, cho nên dù đáp ứng với Phương Thê, cũng làm chuyện có ích lợi đối với mình, ít nhất chính mình tranh thủ gì đó.

      Nếu như Tần Tiêu Nhiên có năng lực đó, như vậy đầu tư mấy chục triệu chính là ném vào trong nước, thể thu hồi lại.

      Nếu như Tần Tiêu Nhiên có năng lực, như vậy lấy về phần thuộc về mình cũng gọi là quá đáng.

      Ít nhất chịu cho ta cơ hội kia.

      Nếu như ngay cả cơ hội cũng có, cho dù Tần Tiêu Nhiên lợi hại bao nhiêu cũng thể phát huy, nhất định Tần thị chỉ có thể phá sản.

      Hiển nhiên Tần Tiêu Nhiên cũng hiểu đạo lý này, mặc dù đau lòng 10% cổ phần của công ty, nhưng nếu như có phần đầu tư này, tất nhiên cái gì cũng có.

      Cho nên cười : "Dĩ nhiên, lần này đều nhờ có Tổng giám đốc Doãn Văn tương trợ."

      "Cứ quyết định như vậy , chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

      Doãn Văn Trụ đứng lên, chìa tay về phía .

      "Hợp tác vui vẻ."

      Tần Tiêu Nhiên vội vàng đứng lên.

      "Chuyện về hợp đồng, tôi phái người cùng , bây giờ tôi có chút việc."

      Ngụ ýnh có thể rồi.

      Tất nhiên Tần Tiêu Nhiên hiểu được, tạm biệt với Doãn Văn Trụ rồi rời tập đoàn Doãn văn.

      Giờ phút này, điện thoại bàn vang lên, là Doãn Văn Thận.

      "Cha, chuyện gì?"

      ra Doãn Văn Trụ sớm đoán được cha gọi điện thoại tới, dù sao chuyện đầu tư Tần thị cũng quá nguy hiểm.

      Nhưng mới vừa rồi quan sát Tần Tiêu Nhiên, cảm thấy ta có năng lực đó.

      "Rốt cuộc mày làm gì?"

      Tiếng Doãn Văn Thận tức giận truyền qua ống nghe.

      "Cha, phải đáp ứng, hỏi việc con làm sao?

      Đúng rồi, Còn nữa..., hôn lễ của con và Thê Thê ——"

      Còn chưa xong, Doãn Văn Thận liền cắt đứt lời của , " có hôn lễ, mày dám làm hôn lễ, cũng đừng trách tao trở mặt, mày biết thủ đoạn của tao mà."

      Doãn Văn Thận tức giận xong, liền cúp điện thoại.

      Doãn Văn Trụ nhếch môi cười, lúc này mới đem điện thoại trả về chỗ củ.

      Vốn là có ý định làm hôn lễ, như vậy chẳng qua là để cho cha nghi ngờ thôi.

      Ánh mắt của rơi tấm hình bàn làm việc, nơi đó có ánh mặt trời của .

      Khi đó bun lo, cho rằng có thể cứ như vậy tới suốt đời, nhưng cha phá hư tất cả.

      Đó là lý do vì sao hận ông ta.

      phải ông ta ghét bỏ Sơ Nhi có gia thế sao?

      Vậy bây giờ liền lấy người có gia thế.

      phải ông ra Sơ Nhi xứng với sao?

      Vậy bây giờ cưới người so với Sơ Nhi còn kém hơn .

      Ông ta bất vào con đường mà ông ta sắp đặt sẵn, như vậy so với cái xác hồn có gì khác biệt.

      Ngón tay khẽ sờ qua khuôn mặt xinh đẹp trong hình, ánh mắt vẻ mất mát.

      "Sơ Nhi, em ở đâu?"

      tìm nhiều năm, nhưng vẫn tìm ra.

      Mà lúc này đây, Phương Thê cuộn ghế salon xem ti vi.

      làm, quả nhiên là rất rãnh rỗi.

      dọn dẹp căn nhà của Doãn Văn Trụ lần, cho đến còn chuyện gì làm nữa, mới ngừng lại.

      Có lẽ những năm nay bận rộn thành thói quen, nên thể tiếp tục nhàn rỗi.

      nghĩ, hay là nên tìm công việc mới.

      Quan hệ giữa và Doãn Văn Trụ chỉ là loại hợp đồng, muốn vì vậy mà dựa vào .

      Mặc dù mỗi tháng cho tiền đủ cho dùng

      Nghĩ tới đây, Phương Thê quyết định lập tức hành động, vào phòng đổi bộ quần áo, cầm sơ yếu lý lịch của mình, sau đó chuẩn bị ra cửa.

      Có lẽ trước tiên nên mua cái điện thoại, dù sao trong sơ yếu lý lịch, còn có cách thức liên lạc phải điền vào.

      Vì vậy Phương Thê đến tiệm bán điện thoại mua cho bản thân cái, lúc này mới về phía công ty giới thiệu việc làm.

      Tìm đến nghề nghiệp phù hợp với mình, sau đó bỏ phần đơn xin việc của mình vào.

      Sau khi làm xong, nhìn thời gian cũng sai biệt lắm, Phương Thê tính trở về, nhưng lúc này, mới phát dường như mình biết địa chỉ nơi mình ở.

      Lúc tới quá vội, cũng quên mình ngồi xe gì tới.

      Bất đắc dĩ, chỉ có thể móc điện thoại di động ra, tính hỏi Doãn Văn Trụ chút.

      Điện thoại di động vang lên lúc, mới truyền đến tiếng Doãn Văn Trụ kiên nhẫn, "Ai vậy?"

      "Là tôi, Phương Thê."

      Hình như có chuyện vui, có phải mình quấy rầy đến , nhưng nếu gọi, tự nhiên phải hỏi ra địa chỉ mới được.

      "Tôi rồi, chuyện cá nhân của chúng ta có liên quan đến nhau, về sau cần gọi điện thoại cho tôi."

      Vừa lúc Doãn Văn Trụ thương cảm, nhận được điện thoại của Phương Thê nghĩ tới nếu Hạ Sơ ở, cái vị trí này làm sao có thể để người khác thay thế.

      Nhất định bọn họ rất vui vẻ .

      Cho nên giọng đối với Phương Thê tốt lành gì.

      "Tôi chỉ muốn hỏi về địa chỉ nhà của , tôi ra ngoài rồi, biết trở về thế nào."

      Phương Thê lời lạnh nhạt của , thẳng mục đích của mình.

      Nếu như có thể, cũng muốn gọi điện thoại cho .

      Doãn Văn Trụ dừng lại, mới lấy chuỗi địa chỉ ra.

      Phương Thê lấy được tin mình muốn vội vàng cúp máy, nghĩ rằng dè đặt nữa chọc tới vị thiếnhà họ Âu này vui.

      Doãn Văn Trụ nhìn điện thoại bị cắt đứt, im lặng.

      Người phụ nữ này ——

      Bỗng nhiên cảm thấy, nếu như có thể, người phụ nữ kia nhất định muốn câu với .

      Mặc dù như vậy rất tốt, nhưng tại sao cảm thấy mình hình như bị ghét bỏ?

      Vì vậy quỷ thần xui khiến, Doãn Văn Trụ bấm số của Phương Thê.

      Phương Thê nhìn số điện thoại di động, có chút hiểu, nghĩ, hẳn là cẩn thận ấn nút gọi .

      Bởi vì nghĩ ra lý do gọi điện cho .

      Nghĩ như thế, Phương Thê cũng tiếp nhận, ngồi lên xe, chạy thẳng tới mục đích, thuận tiện cũng mua đồ ăn cho bữa cơm tối.

      Mà bên kia, mặt của Doãn Văn Trụ đen hơn.

      Người phụ nữ này còn dám nhận điện thoại?

      Tôm chiên xù: chắc chắn hối hận thôi, chỉ tội nghiệp cho PT.

      Tính khí nóng ra lại lớn như vậy, phải vài câu với thôi sao?

      Vì vậy Doãn Văn Trụ lại gọi lần nữa.

      Phương Thê thấy điện thoại lại vang lên, tính lấy ra nhìn, nhưng đợi lấy ra, tiếng chuông tắt.

      Vừa nhìn, hết pin rồi.

      Điện thoại mới mua, pin đúng ít, nhưng cũng thể ít đến vậy .

      Phương Thê lẩm bẩm có chút oán hận người bán, cũng đem cuộc gọi tới để trong lòng.

      nghĩ, đây là số mới, căn bản người nào biết.

      Nên cú điện thoại mới vừa rồi chắc là người ta gọi nhầm.

      Doãn Văn Trụ buồn bực, người phụ nữ này nhận điện thoại cũng được, bây giờ lại còn dám tắt điện thoại nữa.

      đây là tức giận cho ai xem?

      ra chọn là cảm thấy thức thời, bây giờ nhìn lại giống như phải vậy?

      Chẳng lẽ chuyện trước kia, đều là cố ý giả vờ sao?

      Bây giờ bắt đầu nguyên hình rồi à? (NH: này nằm mơ quá , tưởng mình có giá quá)

      càng nghĩ càng tức giận, nhìn thời gian cũng xê xích gì nhiều, cầm điện thoại di động liền ra ngoài.

      Khi Doãn Văn Trụ về đến nhà, Phương Thê nấu cơm, nấu phần cơm cho người, cũng làm món ăn dành cho người.

      Lúc nhìn đến Doãn Văn Trụ, giật mình, " trở về làm chi?"

      Vốn là chưa tới lúc tan việc, cho là về lấy thứ gì đó .

      Chỉ là lời này vào tai Doãn Văn Trụ lại là chuyện khác, bước nhanh tới bên người Phương Thê, tay giữ cằm lại, "Đây là nhà tôi, tôi trở về làm gì?"

      Mặc dù Phương Thê cảm thấy bình thường xem ra lười biếng lại vừa nguy hiểm, nhưng cảm giác nguy hiểm lúc này lại vượt qua hết thảy, ở trong đó loáng thoáng còn lộ ra loại lạnh đạm, làm cho người ta thở nổi.

      Nhưng biết rốt cuộc mình chọc gì tới .

      "Mới có ngày, bắt đầu xem mình trở thành bà chủ nơi này rồi sao?"

      Doãn Văn Trụ bởi vì tức giận, lời ra khỏi miệng có chút chói tai.

      " phải là có thể sử dụng phòng bếp sao?"

      Phương Thê hiểu được, phải chỉ xuống bếp thôi sao?

      Như vậy chính là đem mình là bà chủ nơi này rồi sao?

      Đây là cái lý luận gì.

      " phải vấn đề về phòng bếp."

      Nhìn đến đôi mắt vô tội và khó hiểu, Doãn Văn Trụ đột nhiên phát mình biết nên gì nữa.

      Vì vậy vòng vo tìm cái đề tài hỏi: " vì sao nhận điện thoại của tôi?"

      "Tôi cho rằng bấm nhầm nút. Sợ quấy rầy đến , cho nên mới nhận ."

      Phương Thê đàng hoàng trả lời.

      "Lần đầu tiên có thể là bấm sai nút, như vậy lần thứ hai sao? chỉ nhận điện thoại, lại còn tắt máy, vậy ý tứ của là gì?"

      Doãn Văn Trụ muốn tin lời của .

      Phương Thê vô tội hơn, "Lần thứ hai tôi còn thấy đến tên, điện thoại hết pin, còn nghĩ rằng người nào gọi nhầm số."

      Trong lúc chuyện, còn từ trong túi móc điện thoại di động ra.

      "Mới mua điện thoại, nghĩ tới nhanh như vậy hết pin."

      Biết chân tướng tình, Doãn Văn Trụ có chút dở khóc dở cười, rốt cuộc giận cái gì, còn đặc biệt chạy về.

      ra người nào đó căn bản là vô ý?

      "Về sau cho phép gọi điện thoại cho tôi, nhưng tôi gọi tới nhất định phải lập tức nghe."

      Buông Phương Thê ra, Doãn Văn Trụ hung dữ . (NH: bó tay này, đúng là bá đạo đến lý lẽ)

      Gặp được , dường như chính mình thay đổi còn là chính mình nữa.

      Có mấy lần, dễ dàng dập tắt cơn của .

      Mà có mấy lần, lại bị dễ dàng khơi lên tức giận.

      Hỉ nộ vô thường, nhiều năm chưa xuất , bây giờ che dấu rất giỏi.

      Chỉ có năm đó đơn thuần nhất, mới có thể cái gì cũng để ý, tức giận cũng tốt, vui vẻ cũng tốt, cũng hoàn toàn biểu ra ngoài.

      "A, biết."

      Phương Thê đáp tiếng, sau đó xoay người tiếp tục nấu ăn.

      hiểu được tiến lùi, cũng hiểu được nhẫn nại, cùng tranh cái gì, chỉ cầu xin hợp đồng nhanh kết thúc, sau đó rời .

      Nhìn người phụ nữ này bộ dáng bình tĩnh, Doãn Văn Trụ cảm thấy có chút ngượng ngùng.

      Nghĩ đến mình thất thường, lại tức giận.

      Quay người rồi rời .

      , lại rời , từ đầu tới đuôi, Phương Thê cũng có biết rốt cuộc giận cái gì.

      Vì vậy vẫn như trước bình tĩnh xào rau, sau đó ăn cơm.

      Doãn Văn Trụ chạy đoạn, lại đột nhiên chuyển tay lái, vòng vo cái phương hướng, rồi quay trở về.

      vào nhà lần nữa, nhìn thấy Phương Thê chậm rãi ăn cơm, hơn nữa món ăn kia thoạt nhìn rất ngon miệng.

      ngồi xuống đối diện với Phương Thê, "Bới cơm cho ."Phương Thê hơi sửng sốt, muốn chỉ nấu phần cơm cho người.

      Nhưng suy nghĩ chút, vẫn là đứng dậy bới chén cơm cho .

      Nghĩ tới, thích ăn những món này.

      Nhưng Doãn Văn Trụ rất nhanh ăn xong chén, lại đem chén đưa tới trước mặt Phương Thê, "Thêm chén nữa."

      nghĩ tới nấu ăn lại tệ.

      Về sau có lẽ nên suy tính về nhà ăn cơm.

      Hương vị gia đình này khiến nhớ tới người mẹ qua đời nhiều năm.

      "Hết rồi, tôi chỉ nấu phần cơm cho người."

      Hơn nữa lúc này ăn hết phần cơm tối của .

      "Vậy chúng ta ra ngoài ăn ."

      Doãn Văn Trụ mới vừa tức giận giống như kỳ tích tiêu trừ hết, lại bởi vì , mặc dù phương pháp khác nhau.

      Phương Thê lắc đầu : "Tôi ăn những thứ này no rồi."

      muốn cùng Doãn Văn Trụ ra ngoài.

      Nếu như có thể, cũng muốn cùng giao thiệp quá nhiều.

      như vậy, cũng dễ dàng lâm vào.

      "Vậy cũng tốt."

      Doãn Văn Trụ ném ra câu , rời lần nữa. vừa rồi làm sao vậy?

      Xem ra sau này nên cách xa tý, nếu , mình thay đổi còn là chính mình nữa.

      Đó phải là tượng tốt.
      trạch nữfujjko thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Ngực của ấm áp

      Ngày hôm sau, Phương Thê nhận được cú điện thoại thông báo phỏng vấn.

      Lần này, lựa chọn những bộ công sở cũ ở Tần thị nữa, dù sao lần đầu tiên phải gây ấn tượng tốt cho người ta.

      Tối hôm qua lúc ngủ, Doãn Văn Trụ còn chưa trở về.

      Sáng nay khi tỉnh lại, có ở đây.

      Có lẽ, căn bản trở về.

      Những thứ này đều cùng có quan hệ gì, chỉ là ông xã dựa hợp đồng của mà thôi.

      phải làm là cùng phối hợp với , ra bọn họ cũng xem như là người xa lạ mới quen mà thôi.

      Ra khỏi nhà, bấm địa chỉ điện thoại, tìm được công ty kia.

      Công ty tính lớn, nhưng hoàn cảnh cũng tệ lắm, hơn nữa trong cuộc phỏng vấn cũng rất thành công.

      Ông chủ , ngày mai có thể tới làm.

      Nhớ tới căn phòng thuê mình mướn còn chưa hủy hợp đồng, Phương Thê liền tính hủy hợp đồng thuê phòng, dù sao sau khi làm, có lẽ còn nhiều thời gian như vậy nữa.

      Vừa tới cửa nhà mình, ở bên ngoài liền gặp người nghĩ tới.

      Tần Tiêu Nhiên.

      Đứng bên cạnh Tần Tiêu Nhiên còn có chủ cho thuê nhà.

      Phương Thê có loại xúc động muốn xoay người rời , nhưng cuối cùng vẫn còn đè nén lại.

      ra giữa mình và ấy căn bản có xảy ra chuyện gì.

      Tần Tiêu Nhiên vừa nhìn thấy Phương Thê, tròng mắt sáng lên, vội vàng kêu: "Phương Thê, em trở về?"

      " Phương, trở về là tốt rồi, người này khó hiểu, nhất định bắt tôi phải mở cửa cho ta, tôi đương nhiên là đáp ứng."

      Chủ cho thuê nhà liếc nhìn Tần Tiêu Nhiên, với vẻ phàn nàn.

      "Phương Thê, tôi có số điện thoại của em, bấm chuông có người mở, tôi sợ em xảy ra chuyện gì, cho nên mới tìm người mở cửa phòng, em đừng hiểu lầm."

      Tần Tiêu Nhiên liền vội vàng giải thích, lo lắng cho Phương Thê.

      tới vài chuyến, luôn tìm được .

      Phương Thê gì, quay đầu cùng chủ cho thuê nhà: "Bà chủ nhà, tôi là tới trả phòng . Đây là chìa khóa, còn có tiền mướn phòng tháng này, bà chủ có thể vào xem chút có thiếu thứ gì

      " Phương, ở nữa?"

      Chủ cho thuê nhà nhận lấy đồ tay Phương Thê.

      "Vâng."

      Phương Thê gật đầu cái, lại thêm gì.

      Bà chủ nhà mở cửa, vào xem lần, lúc này mới ra, " thiếu cái gì, nếu như có chuyện gì nữa, tôi trước."

      "Vâng, bà thong thả."

      Phương Thê cười cùng bà chủ nhà .

      Đợi đến bà chủ nhà rồi, Tần Tiêu Nhiên mới lên tiếng hỏi: "Phương Thê, tại sao em dọn nhà?"

      Nếu như hôm nay ở nơi này, có phải cho biết.

      Sau đó về sau cũng gặp lại nữa?

      Thế là mất phương pháp liên lạc với .

      "Muốn thay đổi hoàn cảnh."

      Nhìn thấy Tần Tiêu Nhiên lần nữa, Phương Thê bình tĩnh hơn.

      cũng muốn báo đáp cái gì cho , chỉ theo trái tim mình làm những chuyện kia thôi.

      Dĩ nhiên muốn biết chuyện giữa và Doãn Văn Trụ.

      "Phương Thê, chúng ta uống nước

      Tần Tiêu Nhiên có rất nhiều lời muốn với , hiển nhiên nơi này phải chỗ tốt để chuyện.

      Phương Thê suy nghĩ chút, "Được."

      Vì vậy hai người tìm quán nước gần đây để trò chuyện.

      "Phương Thê, quay lại làm việc ."

      Những ngày này, mới ý thức được có Phương Thê tốt hơn.

      Lộ Buồm , tập đoàn Doãn văn đầu tư cho Tần thị có lẽ cùng Phương Thê có liên quan.

      Mặc dù đoán ra Phương Thê và Doãn Văn Trụ có quan hệ gì, nhưng nghi ngờ là Phương Thê thầm lặng lẽ giúp đỡ .

      Giống như trước kia, luôn ở sau lưng làm rất nhiều việc cho .

      Mà những bạn kia sao?

      Thấy suy sụp, ngay cả câu an ủi cũng có, xoay người bỏ .

      Khi đó, có cảm giác những người bạn đều xa lánh .

      ", em muốn nghỉ ngơi khoảng thời gian."

      Bây giờ tư cách thích cũng có, vậy càng muốn ở lại bên cạnh .

      Hơn nữa có lẽ đoán được ít chuyện có liên quan đến .

      Mặc dù cùng Lộ Buồm đừng cho biết, nhưng Lộ Buồm cùng có giao tình gì, đương nhiên tương đối nghe Tần Tiêu Nhiên hơn.

      cũng muốn báo ân, càng muốn bởi vì chút chuyện này mà tiếp nhận .

      Cái này cùng bố thí cũng phân biệt mấy.

      Hơn nữa xem như là , cũng cách làm những gì.

      biết phần hợp đồng cùng Doãn Văn Trụ rốt cuộc tới khi nào mới kết thúc.

      "Phương Thê, em vẫn còn giận đúng ?"

      Tần Tiêu Nhiên có chút kích động, nắm tay Phương Thê.

      cũng phải là người uất ức người của mình.

      Tìm đến Phương Thê, chẳng qua bởi vì muốn cho rời .

      Lúc ở bên mình, thấy được tốt, cho dù có cảm giác, cũng cho rằng chẳng qua là thói quen.

      Nhưng khi thấy rời , tìm khắp nơi thấy , mới phát rằng mình muốn mất rồi.

      Lúc Tần Tiêu Nhiên tìm được Phương Thê, rất sợ, sợ, sợ mất .

      Khi đó, mới hiểu ra rằng, sớm có cảm giác với .

      Chẳng qua là thói quen bỏ rơi mà thôi.

      Còn nghĩ rằng mình cũng giống như trước kia ghét .

      songngu45: Cám ơn ta bấm nút thanks cho ta nhé ^^. Có gì tích cực góp ý nếu thấy ta có chỗ nào sai nhá :thanks: .

      Nếu , lúc đầu nhìn thấy vết hôn cổ , làm sao có thể tức đến vậy?

      Bây giờ mới biết, đó là ghen, ghen tỵ với người đàn ông để lại dấu vết người .

      Nhưng còn kịp ?

      " có."

      Phương Thê rút tay mình ra khỏi tay Tần Tiêu Nhiên.

      có tức giận, có lẽ từng có, nhưng bây giờ còn.

      "Vậy tại sao trở về?"

      Tần Tiêu Nhiên có chút gấp gấp.

      "Tiêu Nhiên, người có năng lực so với em còn rất nhiều, em tin tưởng có thể tìm được người so với em còn tốt hơn."

      Phương Thê cười cười, lòng cảm thấy thoải mái hơn.

      Năm năm, rất dài, nhưng cũng rất ngắn.

      Năm năm sau với bọn họ mà , chính là buổi tiệc chia tay.

      "Phương Thê, phải bởi vì năng lực làm việc của em, thích em."

      Tần Tiêu Nhiên định ràng, đối với phương diện tình cảm, từ trước đến giờ đều lớn mật.

      Thích ư?

      người làm sao có thể thích nhanh đến vậy?

      Thời gian 5 năm, chưa bao giờ thích .

      Trong thời gian ngắn này lại thích ?

      Cho nên Phương Thê tin.

      "Tiêu Nhiên, em có chút chuyện trước."

      cũng nghe câu trả lời, liền đứng dậy .

      "Phương Thê, ."

      Tần Tiêu Nhiên muốn đuổi theo, nhưng vì điện thoại vang lên mà dừng bước.

      Đến khi nghe xong điện thoại, Phương Thê sớm rời .

      Lúc này, mới phát , mình lại quên hỏi số điện thoại của , cũng quên hỏi ở nơi nào.

      Nhưng bây giờ phải trở về công ty để ký hợp đồng.

      Về chuyện của Phương Thê, cũng chỉ có thể đợi và đợi.

      có lòng tin đem được trở về, luôn thích , phải sao? (NH: thêm mơ mộng hão huyền, tưởng mình có giá lắm hiazzzzz)

      ========

      Qua mấy ngày, Phương Thê mới biết Doãn Văn Trụ vẫn chưa trở về.

      Như vậy cũng tốt, vui mừng vì được thanh nhàn.

      có ở đây, có thể nhõm chút.

      mình làm, tan việc, ăn cơm, như trước kia sống cách nhàn nhã.

      Hôm nay vẫn như ngày thường ngồi ăn cơm, chuông cửa lại vang lên.

      Doãn Văn Trụ có chìa khóa , vậy là ai?

      Phương Thê đứng dậy mở cửa nhìn, là Doãn Văn Thận.

      Lần này, ông có đúc đầu vô là mắng to, nhưng chỉ là thẳng vào nhà.

      Phương Thê rót ly nước cho ông, nhưng có mở miệng hỏi gì.

      Doãn Văn Thận liếc mắt nhìn Phương Thê, lúc này mới phát hôm nay so với mấy lần trước nhìn thuận mắt hơn, nhìn kỹ chút, tựa hồ dáng dấp cũng xem là kém.

      Nhưng cái này cũng thể trở thành ưu điểm của .

      vẫy vẫy tay về phía , : "Ngồi xuống , tôi với ít chuyện."

      Phương Thê nghe lời ngồi xuống, chờ ông mở miệng.

      " cùng Tiểu Trụ ly hôn, tôi cho năm trăm vạn. Đây chính là số tiền mà kiếm cả đời cũng kiếm được. nghĩ làm người của nhà Doãn Văn có thể lấy được nhiều tiền hơn . Tiểu trụ, nó phải tâm thích , trước kia nó rất thích gọi là Hạ Sơ, năm đó bởi vì tôi ngăn cản, bọn họ tách ra, cho nên bây giờ nó chẳng qua là trả thù tôi. Cho nên chỉ là công cụ trả thù mà thôi. Bây giờ nó bắt đầu xa cách , nếu như mà tôi sai, vài ngày nó trở về rồi, đúng ?"

      Doãn Văn Thận ra nghĩ nhắc tới Hạ Sơ, nhưng vì giải thích chuyện trước kia nên ông cũng ngoại lệ.

      Hơn nữa ông muốn nhìn thấy Doãn Văn Trụ bởi vì giận dỗi với ông mà phá hủy

      Mình đoán được là chuyện, từ trong miệng người khác nghe được chuyện khác.

      Phương Thê vốn nghĩ mình rất bình tĩnh, nhưng khi đối mặt, vẫn là có chút khó chịu.

      Vì chính mình khổ.

      " cảm thấy thế nào?"

      Doãn Văn Thận thấy Phương Thê lời nào, lại lên tiếng hỏi.

      Phương Thê lắc đầu cái, " xin lỗi, con thể đáp ứng."

      Bây giờ thể chọn đường sống cho mình, chờ tới lúc Doãn Văn Trụ với hợp đồng kết thúc, mới có thể lấy lại được tự do cho mình.

      "Đừng có biết điều."

      Doãn Văn Thận thấy Phương Thê đáp ứng, tức giận lại tăng lên.

      Đều giống nhau, lòng tham đáy.

      Phương Thê vẫn với dáng vẻ lạnh nhạt, đáp ứng, cũng trả lời.

      " ——"

      Doãn Văn Thận muốn điều gì, lại chỉ cảm thấy đầu choáng váng.

      Những ngày này, ông bị tức chết, huyết áp cũng lên cao.

      Doãn Văn Thận vội vàng từ túi trong móc thuốc ra, Phương Thê thấy thế, vội vàng đưa ly nước cho ông

      Ông uống thuốc xong, lại nhìn Phương Thê cái, "Đừng tưởng rằng dâng tý ân tình, ta chấp nhận , chính hãy suy nghĩ lại ."

      Sau khi xong, Doãn Văn Thận rời .

      Phương Thê rất muốn lập tức , cần suy tính, con thể đáp ứng.

      Nhưng nghĩ tới mới vừa rồi ông mới uống thuốc, nên đem lời nuốt xuống.

      Dù sao chính là câu, còn đường lui.

      =====

      Ngày thứ hai, Phương Thê nghỉ nửa ngày, lúc xế chiều mới công ty.

      Lúc vào công ty, lại phát giác hôm nay khí cùng thường ngày giống.

      Mấy ngày ở chung, quan hệ giữa và các đồng ngiệp khác cũng xem là tốt, nhưng hôm nay những người đó thấy , lại làm như nhìn thấy, cũng có người cùng chào hỏi.

      đắc tội với người nào?

      Đợi ngồi vào vị trí của mình, ngồi bên cạnh mới đưa đầu qua giọng : "Phương Thê, chị là tiểu tam (vợ bé), chia rẻ vợ chồng nhà người ta sao?"

      "Cái gì?"

      Phương Thê hiểu.

      Tiểu Tam?

      chia rẽ người nào?

      Những người trong phòng làm việc bỉu môi, "Vào buổi sáng, có người phụ nữ tới công ty gây gổ, bây giờ ở phòng làm việc của ông chủ."

      Phương Thê suy nghĩ xem người nọ rốt cuộc là ai?

      Nhưng rất nhanh, cửa phòng làm việc liền mở ra.

      Âu Nhã Nhi thân kiêu ngạo ra, vừa thấy Phương Thê liền tới trước mặt , đưa tay lập tức tát cái.

      tốt là Phương Thê luyện qua taekwondo, liền cản lại tay Âu Nhã Nhi.

      số việc có thể nhịn, nhưng có số việc thể.

      cũng thể giải thích lại bị người ta đánh.

      "Cái tiện nhân này, buông tay, câu dẫn Trụ, chia rẽ chúng tôi, làm Tiểu Tam, ti tiện."

      Âu Nhã Nhi biết Doãn Văn Trụ cùng người đàn bà có địa vị kết hôn, liền phái người tra xét Phương Thê.

      Người đàn ông xem trúng, há có thể bị người đàn bà như vậy cướp ?

      " này, trước giờ tôi biết ."

      Nghe xưng hô là Trụ, Phương Thê hiểu người này cùng Doãn Văn Trụ có liên quan.

      Nhưng muốn thừa nhận cái danh tiếng này, còn muốn ở nơi này tiếp tục làm.

      " biết, biết mà có thể tùy tiện câu dẫn người đàn ông của tôi rồi hả ? Cái tiện nhân này, nhìn trúng Trụ nhận . Thế nào? Trụ chưa cho tiền à, còn phải tự mình ra ngoài kiếm tiền a. Xem ra ấy ý tới lắm."

      Âu Nhã Nhi liếc xéo Phương Thê, những câu châm chọc.

      "Câu dẫn đàn ông của ? Vậy chỉ có thể mị lực của chưa đủ. Lại , ta căn bản là làm, cũng phải là kẻ điên khùng, có muốn tôi giúp tay gọi điện thoại kêu xe bệnh viện bệnh thần kinh tới nhận ."

      phải người người cũng có thể khi dễ , nếu lời có ích có thể nghe, cũng lười nhiều lời cùng ta.

      "Tiện nhân, mới điên."

      Âu Nhã Nhi vừa mắng, vừa chỉ vào người đàn ông trung niên ở bên : "Ông tới đây, lập tức đuổi việc người đàn bà này."

      Ông chủ của công ty vội vàng : "Tôi biết rồi, Âu tiểu thư."

      Lại xoay người với Phương Thê: " bị đuổi việc."

      "Ông dựa vào cái gì có thể làm như vậy?"

      Phương Thê cũng nguyện ý rồi, mình có làm gì sai, tại sao ông có thể đuổi việc liền đuổi việc, bọn họ cũng ký qua hợp đồng.

      "Chỉ bằng ông ta dám trái ý của tôi. Nếu ông ta chỉ có thể phá sản."

      Âu Nhã Nhi giọng hừ , ngôn ngữ chứa đầy đắc ý.

      Nhà họ Âu sao?

      ở thành phố H này 2 năm, chuyện tình thị trường, Phương Thê vẫn hiểu đấy.

      nghĩ, người phụ nữ này là người của nhà họ Âu .

      Nhà giàu đứng thứ hai thành phố H.

      trách được người phụ nữ này lại lớn lối như thế.

      Dĩ nhiên nhà giàu có thứ nhất chính là gia đình Doãn Văn.

      nghĩ tới ban đầu đáp ứng điều kiện của Doãn Văn Trụ, còn có thể đưa tới phiền phức đến như vậy.

      "Thức thời liền lập tức rời Trụ, nếu tôi làm ở thành phố H này có chỗ đứng."

      Âu Nhã Nhi mở miệng ra uy hiếp.

      Giờ phút này, Phương Thê rất bình tĩnh.

      buông tay Âu Nhã Nhi ra, giọng cười : "Chỉ sợ tôi rời khỏi rồi, ấy cũng thích , người tìm phải là tôi, mà nên suy nghĩ kỹ làm thế nào để lấy lòng ấy ."

      Chuyện giữa Âu Nhã Nhi và Doãn Văn Trụ biết.

      Nếu như Âu Nhã Nhi có thể câu dẫn Doãn Văn Trụ, đối với cũng là chuyện tốt.

      Lời như vậy, có lẽ có thể có thời gian tự do trước cũng chừng.

      "——"

      Âu Nhã Nhi bị trúng tim đen, tức giận dứt.

      Phương Thê thu thập đồ đạc của mình, xoay người rời .

      Thôi, cũng muốn ở lại chỗ này rồi.

      Nếu cũng chỉ có thể làm trò cười cho người khác trong công ty.

      " đứng lại, tiện nhân."

      Âu Nhã Nhi ở sau lưng cực kỳ tức giận.

      Mà dĩ nhiên Phương Thê ngừng lại, cũng phải là tiện nhân.

      Đón chiếc taxi, Phương Thê địa chỉ, chút nào để ý đến những câu mắng của Âu Nhã Nhi.

      xin lỗi, phải những người phụ nữ mềm yếu có thể khi dễ.

      Âu Nhã Nhi ở sau xe, hung hăng giậm chân, nhất định bỏ qua ta.

      Khi Phương Thê về đến nhà gặp được người mấy ngày thấy Doãn Văn Trụ.

      Những ngày qua trở về, thứ nhất là bởi vì chuyện của công ty xác thực rất nhiều, thứ hai, là tính xa lánh Phương Thê.

      Chẳng qua là đối với chuyện Phương Thê, biết hết, bao gồm mới vừa rồi Âu Nhã Nhi đến công ty đại náo.

      biết mấy ngày nay quả rất bình tĩnh, chút nào bởi vì có ở đây mà khổ sở.

      Như vậy phải cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng lại cảm thấy có chút tức giận.

      Hình như chỉ có mình là rối rắm thôi.

      " đâu?"

      Doãn Văn Trụ dựa vào ghế sa lon, lười biếng nhìn .

      " ra ngoài dạo chút."

      Phương Thê cũng muốn cho biết chuyện làm, cũng cảm thấy cần thiết tới chuyện về Âu Nhã Nhi.

      Quan hệ giũa bọn họ chỉ là hợp đồng.

      Nhìn chỉ lạnh nhạt, nghe lời của , Doãn Văn Trụ cười, vẫy vẫy tay về phía , "Tới đây."

      Người phụ này .

      đoán được, nhưng cũng nhiều phần thú vị.

      đột nhiên rất muốn xé nát vẻ mặt lạnh nhạt của ra, chỉ có mình rối rắm quá công bằng.

      Phương Thê cho nên đến gần Doãn Văn Trụ.

      Ngay sau đó, Doãn Văn Trụ duỗi tay ra, kéo vào ngực , giữ lại chặt.

      " muốn làm gì?"

      Ngực của ấm áp, bị ôm vào trong ngực như vậy, khí trong lúc đó đều là hương vị của .

      Nằm trong ngực , khoảng cách gần như vậy, khiến cảm thấy bối rối.

      còn chưa bao giờ cùng đàn ông tiếp xúc gần như vậy.

      Cho nên tíc tắc này, muốn chạy trốn.

      Doãn Văn Trụ lại gần hơn, lười biếng mang theo vẻ tà mị, "Em là bà xã , em muốn làm gì?" (NH : bắt người ta hok đc iu a ta mà cứ câu dẫn người ta, là…..)

      Vốn có tính đụng đến , chỉ là muốn trêu đùa chút.

      Nhưng mà lúc này, thế nhưng lại bị kích thích.

      Giống như lần đó, dễ dàng bị trêu chọc nổi lên dục vọng.

      người có mùi nước hoa, chỉ có mùi thơm thoang thoảng, có điểm giống mùi chanh, rất dễ chịu.

      phải là có phụ nữ, nhưng có thể nhanh như vậy khiến có phản ứng nhiều.

      Có lẽ nên lãng phí cơ hội này.

      Hình như thể đụng .

      " Tổng giám đốc Doãn Văn, quan hệ giữa chúng ta chẳng qua là hợp đồng."

      Phương Thê ở trong ngực giãy giụa, nhưng lúc đụng phải chỗ nên đụng, mới giựt mình dừng lại động tác.

      Mặt có chút nóng, lời ra khỏi miệng cũng có chút bất mãn.

      xem đây là cái gì?

      "Nhưng em chính là bà xã , em cũng thể làm chuyện như vậy a." (HN : vô sỉ hết sức)

      Doãn Văn Trụ có chút vô lại, môi cắn vành tai , khiêu khích .

      "Còn nữa..., gọi tổng giám đốc Doãn Văn rất xa lạ, em có thể gọi tên ."

      " Tổng giám đốc Doãn Văn——"

      Phương Thê còn muốn điều gì, nhưng bị Doãn Văn Trụ hung hăng cắn cái, " em có thể kêu tên mà."

      Kêu t

      Doãn Văn Trụ? Dường như quá vô lễ.

      Trụ? Quá thân mật, căn bản kêu ra miệng.

      Sau khi cân nhắc, Phương Thê kêu họ Doãn văn vậy.

      "Doãn văn, có thể hay nên như vậy?"

      " được."

      Doãn Văn Trụ quả quyết cự tuyệt, môi của cũng từ nơi vành tai trượt đến cổ .

      người truyền đến cảm xúc tê dại, khiến Phương Thê có chút ngượng ngùng.

      đưa tay nắm lấy tay đặt eo , dùng sức muốn gỡ nó ra.

      Nhưng lại có biện pháp rung chuyển .

      Doãn Văn Trụ nhìn bộ dạng nóng lòng, đột nhiên khẽ cười : " thuộc 8 đẳng đai đen của taekwondo."

      Phương Thê luyện qua taekwondo, biết đến.

      "——"

      Phương Thê quay đầu trừng .

      căn bản là cố ý cho nghe.

      "Như vậy sinh động hơn, cần luôn là vẻ bất cần đời."

      Doãn Văn Trụ giữ ót Phương Thê lại, môi cũng lên. bây giờ, tương đối đáng .

      Đáng đến khiến bắt đầu hoài niệm hương vị của .

      Nghĩ như thế, cũng làm như thế rồi.

      tùy ý công chiếm môi lưỡi của Phương Thê, hấp thu hương vị của .

      Về phương diện này, Phương Thê căn bản là ngăn được thế công của , chỉ có thể bị động tiếp nhận.

      Vừa hôn lên môi , càng cảm thấy kích thích hơn.

      Dường như tìm về cảm giác của đêm hôm đó.

      ra mình vẫn chưa quên hương vị của .

      giữ chặt người , khiến mặt hướng về phía .

      Động tác môi ngừng, tay cũng an phận từ phía dưới vạt áo chui vào.

      Phương Thê muốn giãy giụa, muốn lên tiếng phản kháng, nhưng cái gì cũng làm được.

      Vì vậy nhìn mình bị áp đảo ghế sofa, lại nhìn môi của , tay người tùy ý dạo quanh, nhen nhóm ngọn lửa, thiêu đốt lý trí của .

      Chẳng biết từ khi nào quần áo bị lấy ra.

      kề sát vào , chỉ có thể cảm nhận được cổ lửa nóng.

      " cần."

      Cổ lửa nóng đó khiến sợ.

      nhớ đêm hôm đó, cho nên những chuyện này đối với còn rất xa lạ .

      thậm chí biết nên phản ứng thế nào.

      Bất an ra tiếng, bất an giãy dụa thân thể của mình.

      Nhưng những thứ này trong mắt Doãn Văn Trụ cũng thành hấp dẫn.

      như vậy, ràng làm gì hết, chẳng qua là nhìn , lại khiến bị kích thích lớn.

      Đưa tay sờ gò má phiếm hồng của , cúi đầu hôn lên trán , lại thấp giọng an ủi: "Đừng sợ."

      Ngay cả chính cũng biết giọng điệu mình lại dịu dàng như thế.

      Phương Thê nhìn về , nhìn đến ánh mắt mảnh dịu dàng, dịu dàng như vậy làm cho người ta khỏi đắm chìm.

      cách nào phản kháng, cũng vô lực phản kháng, cuối cùng chỉ có thể trầm luân, trầm luân khi mang tới sung sướng cho .

      Mới đầu có chút đau, có chút khó chịu, đến cuối cùng từ từ trở nên sung sướng.

      loại cảm giác chưa bao giờ thể nghiệm, trong vui sướng lại có chút sợ.

      nhớ rất dịu dàng, vẫn luôn rất dịu dàng.

      Bị ánh mắt nhìn như thế, cảm thấy mình như món bối quý trọng.

      "Sơ Nhi."

      Nhưng tiếng gọi kia, khiến tất cả tan nát.

      Phương Thê trong nháy mắt khôi phục lý trí.

      Phút chốc kia ràng nên vui sướng nhất, lại xen lẫn nỗi đau lớn nhất.

      Chỉ là thế thân, ra còn là thế thân.

      Nhưng vì sao nhất định phải trêu chọc ?

      Coi như thích , cũng muốn làm thế thân của người khác.

      Doãn Văn Trụ từ người lật xuống, ngồi ở bên, có chút ảo não.

      hoàn toàn trầm luân trong ngọt ngào mang tới, muốn buông tay, chỉ muốn ngừng đoạt lấy.

      Ý thức lúc này, có chút sợ, vì vậy tiếng gọi đó lại vô thức kêu ra miệng.

      Rốt cuộc là muốn kêu cho nghe, hay kêu cho mình nghe?

      Mới vừa rồi khắc kia, hoàn toàn quên mất Hạ Sơ, trong mắt đều là người phụ nữ này.

      Thấy vì tiếng kia mà trở nên kinh ngạc, lại đau lòng.

      Hình như làm thương tổn đến .

      Nhưng biết làm sao , biết nên những gì.

      ràng lời thề son sắt nhiều như vậy, ràng nên thích Hạ Sơ , nhưng vì sao ngắn ngủi mấy ngày, lý trí bị nhiễu loạn

      Phương Thê từ ghế salon bò dậy, nhặt quần áo đất lên, lặng lẽ mặc xong, lúc này mới về phòng mình.

      ràng thích , thế nhưng lại trầm luân, mình như vậy rất đáng ghét rồi.

      Lần đầu tiên vì say rượu, như vậy lần thứ hai này sao?

      Phương Thê vào phòng tắm, mặc cho nước chảy xuống.

      Chuyện mình chọn, cũng nghĩ hối hận, chẳng qua là cảm thấy uất ức thôi.

      Chuyện về những năm gần đây, từng thứ lên.

      Cha mẹ, Tần Tiêu Nhiên, công việc, cuối cùng là Doãn Văn Trụ .

      Nhiều chuyện xen lẫn ở chung chỗ, nhiều phần uất ức cùng nhau dâng lên.

      Mình khi nào trở nên nhẫn như vậy rồi hả ?

      mực lui, mực thối lui, phải muốn sống được tốt hơn sao?

      Khi nước chảy xuống, nước mắt cũng theo đó mà hòa lẫn.

      Rất nhiều chuyện, phải thèm để ý, chẳng qua là làm bộ thèm để ý mà thôi.

      Khóc phải biểu mềm yếu, nhưng nếu như có người thương tiếc nước mắt của mình, khóc cũng vô dụng, chỉ làm mình nhếch nhác hơn thôi.

      Cho nên ở trước mặt người khác, dễ dàng rơi lệ.

      Chẳng qua là vào lúc người, lúc ai nghe thấy, trút hết ra.

      Giống như giờ phút này, người đứng dưới vòi hoa sen, coi như khóc thành tiếng, cũng bị tiếng nước chảy che dấu .

      Cho nên muốn nhẫn nại nữa rồi.

      Doãn Văn Trụ ngồi ở ghế sofa lúc, cuối cùng đứng lên, tới cửa phòng Phương Thê.

      nhàng gõ cái, bên trong có phản ứng.

      Do dự lúc, đẩy cửa phòng ra.

      Đây là lần đầu tiên vào phòng .

      Căn phòng cũng như trước, nhúc nhích qua, cũng có đồ thuộc về .

      Nếu phải cái hành lý để dưới đất, cho rằng nơi này vẫn là cái phòng khách người.

      Túi hành lý mở, bên trong có quần áo của .

      Đến nhiều ngày như vậy rồi, đồ của đều lấy ra.

      Giống như tùy thời chờ rời .

      ràng làm như vậy cũng có lỗi, nhưng Doãn Văn Trụ cảm thấy có chút khó chịu.

      Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, mơ hồ còn có thanh khác.

      đến gần mấy bước, cách cánh cửa, sau đó nghe được tiếng khóc bị kìm nén.

      Nghĩ tới trong ngày thường vẫn lạnh nhạt, khi nghe tiếng khóc của , cũng cảm thấy lòng mình cũng đau theo.

      Tay cầm chốt mở cửa, muốn đưa tay cửa kia ra, đem ôm vào trong ngực.

      Nhưng cuối cùng làm như vậy, mà là xoay người rời căn phòng .

      số việc, có lẽ thể trở thành thói quen.

      Phương Thê tắm xong, lại làm khô tóc.

      Nhìn đồng hồ, hơn năm giờ chiều.

      nghĩ Doãn Văn Trụ rồi, cho nên liền mở cửa phòng ra ngoài.

      Chỉ là vẫn thấy ngồi ở đó.

      Có loại xúc động muốn lập tức đóng sập cửa lại, nhưng cuối cùng vẫn có làm như vậy, mà là rộng rãi ra ngoài.

      "Tôi muốn nấu cơm tối, có cần nấu phần ?"

      tới phòng bếp, vẫn quyết định mở miệng hỏi .

      Doãn Văn Trụ nhìn , tâm tư có chút phức tạp.

      Nếu như mới vừa rồi phải chính tai nghe được, cách nào tưởng tượng trước mắt cái người với vẻ mặt lạnh nhạt này chính là cái người vừa khóc đến thương tâm kia.

      Dường như che dấu rất giỏi.

      Bởi vì muốn làm cho người khác nhìn thấy phần yếu đuối của mình sao?

      Nghĩ tới ban đầu tra được ít chuyện, cùng với những chuyện vừa xảy ra, đột nhiên có chút hiểu cách làm của .

      Há miệng, muốn gì, rồi lại ra

      Đến cuối cùng, chỉ hóa thành tiếng nhàng, ừh.

      Phương Thê nghe câu trả lời của , liền nấu phần ăn dành cho hai người.

      Doãn Văn Trụ vẫn nhìn người phụ nữ bận rộn trong phòng bếp, cái chớp mắt cũng , cho đến Phương Thê xoay người với : "Món ăn xào xong rồi, lát nữa cơm chín, nếu muốn có thể uống chút rượu trước khi ăn."

      Sống cùng mái nhà, cũng muốn cùng ầm ĩ.

      Bây giờ tới tuổi này, trải qua những năm nay, làm cho hiểu mình cách nào tùy hứng nữa.

      đợi Doãn Văn Trụ trả lời, lại bưng món ăn ra.

      Doãn Văn Trụ tới bên cạnh bàn, ngồi xuống, lúc này mới hỏi: " có cần uống chút rượu ?"

      ", cám ơn."

      Phương Thê trả lời câu, cũng cho Doãn Văn Trụ có cơ hội chuyện, ở trong phòng bếp đợi cơm chín.

      Sau đó hai người lặng lẽ ăn cơm.

      Ăn xong, Phương Thê rửa chén, sau đó trở về phòng.

      Trong lúc này, câu hai người cũng chưa qua.

      Phương Thê nghĩ, người xa lạ nên có dáng vẻ của người xa lạ.

      Khoảng cách như vậy, như tương kính như băng (kính trọng lẫn nhau như người xa lạ), có lẽ mới là đạo lý ở chung tốt nhất.

      Sau này đến gần nữa, cũng cố gắng cách xa.
      trạch nữfujjko thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Thê Thê, em là bướng bỉnh

      Bởi vì quan hệ của Âu Nhã Nhi, mà Phương Thê mất công việc.

      Nhưng cũng nghĩ bởi vì dạng này mà bị đánh ngã.

      Qua mấy ngày, lại nộp mấy phần đơn xin việc, nhưng từ đầu đến cuối có hồi đáp.

      Lúc trở về nhà, thấy Ông Vương trước đó rước đứng đợi ở cửa.

      Vừa thấy liền cung kính : "Thiếu phu nhân, đây là thiệp mời lão gia gửi tới, mời thiếu phu nhân tới tham dự buổi tiệc."

      Sau khi xong, chờ câu trả lời của Phương Thê, liền xoay người rời .

      vào phòng, mới mở ra thiệp mời xem.

      Tối hôm nay lại là sinh nhật của Doãn Văn Thận, hơn nữa ông ta thế nhưng lại muốn mời .

      Nhớ đến thái độ mấy lần trước của ông, Phương Thê nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.

      ném thiệp mời qua bên, để ý tới nó.

      và Doãn Văn Trụ là quan hệ hợp đồng, chỉ cần phối hợp với là tốt, những thứ này căn bản cùng có bất kỳ quan hệ gì.

      Cần gìđi trêu chọc phiền toái cần thiết.

      Vốn quyết định, nhưng lát sau, Doãn Văn Thận lại gọi điện thoại tới.

      " đến đúng , dù thế nào cũng là vợ của Tiểu Trụ."

      "Ông phải thừa nhận sao?"

      Phương Thê cảm thấy cần phải hơn.

      "Tôi thừa nhận, rời ư? Nếu như vậy, tôi liền cho năm trăm vạn, lập tức rời ."

      "Được rồi con vẫn nên hơn."

      muốn dây dưa về đề tài này, vì có quyền lợi.

      vậy, nhiều lắm nghe vài lời châm chọc, tiếp nhận mấy ánh mắt chế nhạo, dù sao ông ta cũng cần mạng của .

      Sauk hi Phương Thê cúp điện thoại liền thở dài, vào phòng, mở túi hành lý ra, chọn bộ quần áo tương đối.

      Mặc dù biết tiệc sinh nhật của người giàu có có cần mặc lễ phục dạ hội , nhưng coi như phải, cũng có.

      Dù sao cũng muốn ở lại lâu, tới đó, tiếng sinh nhật vui vẻ là tốt rồi.

      Vẫn là nên chuẩn bị chút quà tặng?

      Đến cuối cùng, toàn thân Phương Thê mặc lên bộ đồ công sở, đem theo gói quà xuất ở trước cửa mà thiệp mời ghi địa chỉ trong đó.

      Những người dự, mỗi người đều ngồi xe hơi hàng hiệu, mặc các loại dạ phục.

      Chỉ có là xuống từ xe t toàn thân còn mặc đồ công sở.

      Các loại ánh mắt đều nhìn về phía , vẫn với vẻ lạnh nhạt bước tới trước người gác cổng, trước khi người đó mở miệng đưa thiệp mời ra.

      Người gác cửa nhìn có chút ngạc nhiên, cuối cùng gì, cho vào.

      Nếu quyết định, như vậy lùi bước.

      giống người khác làm sao?

      chính là , cần vì người nào thay đổi mình.

      Ở cửa chú ý của nhiều ánh mắt, sau khi vào trong, cái loại chú ý này càng đặc biệt hơn.

      Nhiều loại người, nhiều loại ánh mắt, tập trung chỗ, có nghi ngờ, có khinh thường.

      Phương Thê mặc kệ những người đó, những ánh mắt xem như tồn tại, nhìn vòng, cuối cùng tìm chủ nhân của bữa tiệc này, Doãn Văn Thận.

      Đứng bên cạnh ông còn có người đàn bà trước đó mắng - Âu Nhã Nhi.

      muốn cùng những thứ đó gặp mặt, nhưng nghĩ tới mục đích mình tới, vẫn là tới.

      Dù sao sau khi đưa quà xong, liền rời .

      tới trước mặt bọn họ, đem quà tặng đưa tới trước mặt Doãn Văn Thận, "Ngài Doãn Văn, sinh nhật vui vẻ."

      " là ai? Chỗ này lại có những thứ người như tới sao? , làm sao có thể trà trộn vào?"

      Lúc này tiếng Âu Nhã Nhi vang lên chói tai.

      Phương Thê để ý đến ta, vẫn nhìn Doãn Văn Thận, quà tặng trong tay vẫn để trước mặt ông.

      Âu Nhã Nhi giựt quà tặng của , giọng hừ : "Cũng biết là người đàn bà này từ đâu tới, món quà rách nát như vậy cũng có thể đem tặng cho bác Doãn Văn sao?

      Bác Doãn Văn, bác biết người đàn bà này phải ?"

      Doãn Văn Thận liếc nhìn Âu Nhã Nhi, sau đó gật đầu cái, "Tôi đối với này có ấn tượng gì."

      Âu Nhã Nhi xin ông mời Phương Thê đến, ông đồng ý, nghĩ tới muốn bêu xấu ta.

      Như thế cũng được, vốn ông cảm thấy ta có tư cách xuất ở nơi này.

      Nhưng khi nhìn đến ánh mắt của bé đó, lại khiến ông cảm thấy có chút xấu hổ.

      có rất nhiều người tụ lại, an ninh ở phía ngoài cũng nghe thấy mà vào.

      Ánh mắt những người đó nhìn Phương Thê, tràn đầy khinh thường.

      Phương Thê bỗng nhiên hiểu , nhưng vẫn như trước thèm liếc nhìn Âu Nhã Nhi cái, vẫn chăm chú người Doãn Văn Thận.

      ra đây là cách làm của những người giàu sao?

      Tự cho mình có phong thái thanh cao, lại tới sỉ nhục người nghèo như bọn họ.

      Chẳng qua là quần áo có kém chút sao? Quà tặng kém chút thế nào?

      Tặng lễ phải chính là tấm lòng sao

      Những người này phải chỉ có tiền hơn thôi sao, còn có cái gì nữa?

      Phương Thê chưa bao giờ cảm giác mình kém người khác, cùng tranh cãi với những người giàu này, phải cảm thấy bọn họ cao quý, chỉ bởi vì muốn.

      Vốn cùng thế giới, cần gì cố đúc kết chung chỗ.

      luôn luôn cho rằng có khoảng cách, là bình đẳng, mà phải là thấp kém.

      Cho nên coi như vào giờ phút này, cũng cảm thấy mình mất thể diện.

      "Mấy người sao chỉ đứng ở cửa, làm sao lại để người như thế trà trộn vào? Mau ném ta ra ngoài."

      Âu Nhã Nhi lại mắng bảo vệ đứng ở bên.

      muốn cho Phương Thê nhìn đến bản thân hèn mọn, cho ta biết ta cùng thế giới với bọn họ, muốn cho biết khó mà lui.

      Hơn nữa cũng sợ Doãn Văn Trụ thấy.

      Bởi vì cảm thấy Doãn Văn Trụ ta mà làm mất thể diện của mình.

      Trước mặt nhiều người thượng lưu như vậy.

      Cho nên muốn tận lực sỉ nhục Phương Thê, khiến ta còn mặt mũi để dây dưa với Doãn Văn Trụ nữa.

      Nhưng lại biết Phương Thê căn bản để ý tới chuyện này.

      Đủ loại tiếng nghị luận truyền đến tai Phương Thê, nhưng chỉ thản nhiên nhếch môi cười tiếng, " cần mấy người ra tay, tôi tự mình ."

      Chuyện làm làm xong rồi, cũng nên .

      " đúng, thể , tôi muốn kiện về tội xông loạn vào tiệc tư nhân."

      Âu Nhã Nhi nhìn vẻ mặt bất cần đời của Phương Thê, lại hừ .

      "Người này rốt cuộc là ai?"

      "Nhìn ta mặc thành như vậy, tám phần chính là lẫn vào để câu con mồi nào đó."

      " là mất hứng, quấy rầy hứng thú của chúng ta."

      Tiếng nghị luận lại lớn hơn, mọi người xung quanh đều tập trung người Phương Thê.

      Lúc Doãn Văn Trụ vào bữa tiệc, liền nhìn Phương Thê bị đám người vây quanh cùng với các loại ánh mắt khinh thường, nghe đủ loại cười nhạo về .

      Nhưng dù như thế, người phụ nữ đứng ở giữa kia vẫn với dáng vẻ lạnh nhạt, lưng thẳng, dường như những tiếng nghị luận đó tuyệt liên quan đến mình.

      Nghĩ đến ngày hôm đó, lúc đè nén tiếng khóc trong phòng tắm.

      đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.

      nhất định chẳng qua là mạnh mẽ chống thôi.

      Lý trí còn chưa kịp phản ứng, người bước nhanh tới, đẩy đám người ra, tới bên người , ôm vào lòng, để ý những người quanh mình, cúi đầu hôn lên tóc c

      "Làm sao lại bướng bỉnh như vậy, người liền chạy tới nơi đây? Muốn làm cho cha ngạc nhiên sao?"

      Sau khi xong, Doãn Văn Trụ nhìn về phía những người chung quanh, "Cùng mọi người giới thiệu chút, đây là vợ tôi, Phương Thê."

      Doãn Văn Trụ vừa như thế, tất cả mọi người có chút nghi ngờ.

      Nếu là vợ, vì sao Doãn Văn Thận làm như biết.

      Doãn Văn Thận có chút xấu hổ, cười : "Mọi người cũng biết, Tiểu Trụ mới vừa về thành phố H này, cho nên đây là lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy mắt của con dâu, khiến mọi người chê cười."

      Ông đương nhiên muốn thừa nhận, nhưng nếu như như vậy, Doãn Văn Trụ nhất định cho lưu lại mặt mũi cho ông.

      Kết quả là, người mất mặt vẫn là ông.

      như vậy, tất cả mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra.

      Doãn Văn Trụ cũng cười : "Mọi người chơi trước, tôi mang Thê Thê đổi bộ quần áo."

      xong liền ôm Phương Thê lên lầu, tiếng cưng chiều cũng loáng thoáng truyền đến, "Thê Thê, em quá bướng bỉnh rồi."

      Tình cảnh như thế, khiến vài người hiểu ra, ví dụ như phần lớn những người ở bữa tiệc này.

      Khiến vài người tức giận khó chịu, ví dụ như Âu Nhã Nhi, làm sao cũng nghĩ Doãn Văn Trụ làm như thế, còn dễ dàng hóa giải phần xấu hổ kia.

      Chẳng lẽ thích người đàn bà kia?

      Người đàn bà đó dễ thương ở chỗ nào

      Cũng làm cho vài người khiếp sợ thôi, ví dụ như người tới sau Doãn Văn Trụ bước- Tần Tiêu Nhiên.

      Khi nhìn thấy Phương Thê, mặc dù biết tại sao lại ở nơi này, nhưng nghĩ lên giúp hóa giải khốn cảnh này, nhưng lại có người so với nhanh hơn bước.

      càng có nghĩ tới chính là mấy cái lời kia của Doãn Văn Trụ.

      Vợ?

      Phương Thê là vợ của Doãn Văn Trụ.

      Chuyện này khi nào xảy ra, Phương Thê làm sao lại trở thành vợ của ta?

      Nhìn bọn họ thân mật, Tần Tiêu Nhiên lại cảm thấy khiếp sợ.

      Doãn Văn Trụ đem Phương Thê dẫn tới căn phòng lầu, liền gọi điện thoại, làm cho người ta đem đến bộ lễ phục, lại báo cho thợ trang điểm.

      Phương Thê nhìn Doãn Văn Trụ, ánh mắt có chút phức tạp.

      Tình huống người giúp đỡ, gặp ít, mỗi lần đều là dựa vào chính mình giải quyết, chưa bao giờ nghĩ tới dựa vào người nào.

      Cũng chưa từng nghĩ tới có người giúp .

      Nhưng vào giây đó, Doãn Văn Trụ đột nhiên xuất , đứng ở bên người , những câu như vậy, làm chuyện như thế.

      còn là người, cần chính mình tự đối mặt, chỉ cần dựa vào người bên cạnh này, giống như cái gì cũng cần sợ nữa.

      Cảm giác như thế chưa bao giờ có

      giây đó, thể nghi ngờ là có giật mình, cũng có động tâm.

      Dù sao cũng là lần đầu tiên, có người đứng bên cạnh , giúp chống đỡ bầu trời.

      Nhưng sau khi bình tĩnh, lại có chút bài xích.

      Tại sao phải làm như vậy?

      ràng có thể cần để ý đến .

      Vẫn là , chỉ muốn làm cho người ngoài nhìn, hay muốn cùng cha đối nghịch.

      Lúc ký hợp đồng, phải rồi sao?

      Ở trước mặt người ngoài, là vợ chồng.

      Như vậy ra chẳng qua là làm chuyện lúc trước định sẵn, cũng phải vì .

      Hai ý nghĩ khác biệt, chiếm cứ trong lòng, khiến cảm thấy phức tạp.

      Lúc Doãn Văn Trụ quay đầu lại, Phương Thê cúi đầu, nhưng vẫn bị phát .

      ngồi ở bên người , "Làm sao có thể tới nơi này?"

      "Cha đưa thiệp mời cho em."

      Phương Thê ăn ngay .

      Doãn Văn Trụ cơ bản cũng hiểu chút, nhưng nhìn mới vừa biểu của , nghĩ những người muốn làm nhục nhất định thất bại.

      Người phụ nữ này cũng có bản lĩnh đó.

      Gặp chuyện gì cũng là vẻ mặt lạnh nhạt thay đổi.

      Hình như cũng chỉ có hai lần kia.

      Lần thứ nhất là lúc say rượu, đến cuối cùng kêu tên Tần Tiêu Nhiên.

      lần khác bị khống chế khóc lớn, dường như cũng là vì Tần Tiêu Nhiên.

      Nghĩ như thế, có chút khó chịu, người có thể khiến tâm tình dao động đều là Tần Tiêu Nhiên.

      Nhưng mà lần đầu muốn làm bạn , hình như phản ứng cũng rất lớn, móng vuốt rất sắc bén, so với bây giờ sinh động hơn.

      Nghĩ tới, lại cảm thấy có chút đau lòng.

      che giấu bản tính của mình, làm ra vẻ lạnh nhạt, ra là sợ bị người khác tổn thương?

      vẫn cảm thấy lúc giống bé mèo hoang dễ thương hơn.

      Nhưng nghĩ tới những chuyện cùng trải qua, phát ra hình như chính mình luôn nắm tới yếu điểm , làm cho thể cúi đầu.

      Vì Tần Tiêu Nhiên, thể cúi đầu về phía .

      Sau đó vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, làm cái gì, cũng làm cảm xúc của dao động.

      Tần Tiêu Nhiên, tại sao lại là Tần Tiêu Nhiên?

      có chút phiền muộn.

      Ngẩng đầu nhìn Phương Thê, chỉ thấy cúi đầu lẳng lặng ngồi ở chỗ đó.

      A nắm tay , có chút ôn hòa mà : " cần quá ép buộc bản thân."

      Phương Thê ngẩng đầu nhìn , muốn rút tay mình ra từ trong tay , nhưng nó bị nắm rất chặt, làm sao cũng rút ra.

      Dường như ở trước mặt , tài năng của đều có đất để dụng võ.

      Vì vậy cũng chỉ có thể từ bỏ.

      Giữa hai người chuyện nữa, xung quanh tản ra cỗ nhàn nhạt ấm áp, cho đến có người vào phá vỡ hết thảy.

      Lễ phục đưa đến, thợ trang điểm cũng tới.

      Phương Thê bị dẫn vào trong, sau đó bắt đầu hóa trang.

      Doãn Văn Trụ nhìn xuống tay mình, phía kia mơ hồ còn sót lại bàn tay mềm mại của .

      Da của so với người khác đều tốt hơn, đặc biệt trắng nõn mền mịn.

      Nghĩ như thế, lại lơ đãng nhớ đến đêm hôm đó bàn tay lướt qua thân thể , còn có ánh mắt của cùng với tiếng rên rỉ.

      Cứ như vậy, ngờ cảm thấy mình mơ hồ có mấy phần bị kích thích.

      phải bị mê muội rồi chứ?

      Làm sao có thể bị dễ dàng khơi lên dục vọng?

      Có chút quẫn bách liền bỏ những suy nghĩ đó qua bên, đè xuống những cảm xúc đó.

      Lúc Phương Thê ra, ánh mắt Doãn Văn Trụ có chút sáng.

      Vẻ đẹp của đều thuộc dạng chói mắt như mặt trời, nhưng càng xem càng có hương vị, ban đầu từng gặp qua mặc.

      Khi đó toàn thân phủ lên màu trắng, như bất nhiễm trần thế.

      Nhưng bây giờ mặc toàn thân màu đen dạ phục, trong thanh thuần lại lộ ra cỗ lãnh diễm, cùng khí chất lạnh nhạt của rất xứng.

      Nếu như ngày đó là Thiên Sứ, như vậy lúc này chính là ma nữ.

      đem thanh thuần và lãnh diễm hai khí chất khác biệt dung hợp hoàn mỹ lại với nhau.

      Doãn Văn Trụ đưa tay về phía , "Chúng ta xuống thôi."

      Nhìn bàn tay thon dài kia, Phương Thê có chút do dự.

      "Thê Thê."

      tiếng kêu, giọng lười biếng, mang theo mị lực mê người.

      từ từ đưa tay ra, sau đó bỏ vào lòng bàn tay Doãn Văn Trụ.

      Tay của từ từ bao lấy, cho đến hoàn toàn bọc lại bàn tay bé của .

      Bàn tay ấm áp của truyền tới, lại mơ hồ thấm vào máu, nóng bỏng như lửa.

      Hôm nay, cho quá nhiều chuyện ngoài ý muốn.

      Hai người nắm tay nhau, chậm rãi từ lầu xuống.

      giây đó, náo nhiệt ngưng lại, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn

      Doãn Văn Trụ tuấn mỹ khí thế bức người, sặc sỡ loá mắt, là trời sanh mị hoặc, nghiệt trời sanh.

      Nhưng đứng bên cạnh Doãn Văn Trụ, cũng có vẻ ảm đạm, vẫn thuộc về khí chất riêng của .

      Hai người đứng chung chỗ, dường như là loại hình bất đồng, rồi lại xứng đôi như thế.

      Giờ phút này, người ở chỗ này càng thêm tin chắc, người phụ nữ này là vợ của Doãn Văn Trụ, thiếu phu nhân của gia đình Doãn Văn.

      Vì vậy lại nổi lên những tiếng nghị luận mới vừa rồi với dáng vẻ lạnh nhạt sợ hãi, đổi loại thân phận, cái này thành loại kiên quyết.

      Cũng may Phương Thê cũng nghe thấy, nếu nhất định cảm thấy châm chọc.

      Tới trước mặt Doãn Văn Thận, Doãn Văn Trụ nhàn nhạt , "Cha, con theo Thê Thê tới chúc cha sinh nhật vui vẻ."

      Sau đó để ý tới Âu Nhã Nhi ở bên, thẳng rời .

      Âu Nhã Nhi giận đến câu cũng nên lời.

      Bọn họ lại dám đối với như thế, nhất định làm cho bọn họ hối hận.

      Lúc này, nhạc vang lên.

      Doãn Văn Trụ thấp giọng hỏi: " khiêu vũ?"

      "Em biết nhảy."

      Phương Thê ra biết nhảy, chẳng qua là muốn cùng nhảy thôi.

      Lòng bàn tay vẫn như cũ rất nóng, ngay tiếp theo cả người mất tự nhiên.

      Doãn Văn Trụ như thế khiến có chút sợ.

      Khoảng cách giữa bọn họ đột nhiên gần rất nhiều, vượt qua lúc trước đặt ra khoảng cách, như vậy trở nên nguy hiểm.

      " dẫn em nhảy, rất đơn giản."

      Doãn Văn Trụ cho Phương Thê cơ hội cự tuyệt, tay lôi kéo đem mang vào trong sàn nhảy.

      Bọn họ dựa vào rất gần, Phương Thê muốn lui về phía sau, Doãn Văn Trụ chỉ cho rằng bởi vì biết nhảy mà hốt hoảng.

      Tay vừa dùng lực, kéo gần hơn, hai người cơ hồ là dán chặt lại với nhau.

      Cúi đầu, ở bên tai giọng : " cần khẩn trương, theo bước chân ."

      cách nào chạy trốn, Phương Thê chỉ có thể tiếp tục.

      Vừa bắt đầu có chút cọ sát, nhưng rất nhanh hai người ăn ý, càng nhảy càng tốt, đến cuối cùng, tất cả mọi người đều nhìn bọn họ.

      khúc nhảy xong, Phương Thê gì, liền vội vã rời .

      Nhịp tim có chút nhanh.

      Mới vừa rồi, hoàn toàn bị hơi thở bao vây, để cho biết theo ai.

      Doãn Văn Trụ muốn theo sau, nhưng bị người gọi lại, " Tổng giám đốc Doãn Văn."

      thương trường, có số việc thể tránh khỏi, cho nên cũng chỉ có thể xoay người cùng ta chuyện với nhau.

      Phương Thê chạy tới ban công, hít hơi lớn.

      Mặc dù bên ngoài gió mùa hạ thổi tới có chút nóng, nhưng nó so với bên trong nhõm hơn nhiều.

      "Thê Thê."

      Tần Tiêu Nhiên nhìn thấy Phương Thê tới, cũng rất nhanh qua.

      vẫn là tin.

      Nhìn và Doãn Văn Trụ thân mật ở chung chỗ như thế, cảm thấy ghen tỵ.

      ta có thể gọi như vậy, đương nhiên thể yếu thế.

      Bọn họ nhưng quen biết năm năm rồi.

      Hơn nữa tin Phương Thê thay đổi tình cảm nhanh như vậy.

      Nếu như vậy, thích trong năm năm.

      Cho nên rất tự tin, cũng cho rằng Phương Thê và Doãn Văn Trụ trong lúc đó xảy ra quan hệ gì.

      Nghĩ đến đủ loại lý do, lại cảm thấy chừng Doãn Văn Trụ có lẽ lấy chuyện đầu tư Tần thị bức bách Phương Thê.

      Bây giừo Tần thị căn bản thoát khỏi nguy hiểm, chỉ cần qua thời gian ngắn nữa, chờ Tần thị ổn định, vậy cũng thể tiếp tục chịu khống chế của tập đoàn Doãn văn nữa.

      Như vậy có thể đem Phương Thê giải cứu ra.

      Sau đó cố gắng đợi .

      Sau khi mất mới phát ra là đối với mình mà rất quan trọng.

      Phương Thê xoay người, nhìn về phía Tần Tiêu Nhiên, : "Tiêu Nhiên, có chuyện gì sao?"

      Năm năm rồi, đây là lần đầu tiên gọi thân thiết như thế.

      Nhưng cũng như tưởng tượng vui vẻ.

      Vui sướng tự nhiên là có, nhưng còn có chút cảm khái, cũng có chút thương cảm.

      "Thê Thê, em và Doãn Văn Trụ kết hôn?"

      hỏi có chút chần chừ.

      Phương Thê gật đầu cái, "Ừ."

      Ngoài ra cũng nghĩ nhiều lời.

      Từ lúc đáp ứng Doãn Văn Trụ, ra rạch ra giới hạn giữa bọn họ.

      Trả lại ân cứu mạng cho , sau đó mỗi người con đường của bản thân.

      Nhưng nghĩ tới buông tay, lại chịu buông ra.

      Sớm biết như vậy, nên sớm làm như vậy?

      Hay là là trò đùa giỡn của ông trời.

      Nhưng bây giờ còn lựa chọn nào nữa.

      biết hợp đồng giữa và Doãn Văn Trụ khi nào kết thúc, cũng biết mình có còn dung khí và cố chấp như ban đầu .

      "Thê Thê phải là ta bức em ? Em gả cho ta, ta mới đáp ứng đầu tư cho Tần thị ."

      Tần Tiêu Nhiên tiến lên bước, đưa tay nắm bả vai Phương Thê .

      Phương Thê lui về sau bước, sau đó lắc đầu cái.

      muốn thêm gì.

      "Thê Thê, em chờ , giúp em trở về."

      Mặc dù Phương Thê trả lời như vậy, nhưng Tần Tiêu Nhiên vẫn cho rằng như thế.

      "Tiêu Nhiên ——"

      Phương Thê vừa định mở miệng, tiếng khác chen vào, "Tần tổng, lừa gạt bà xã tôi như vậy là đúng đâu."

      Doãn Văn Trụ tựa khung cửa, cười với vẻ lười nhác nhìn bọn họ.

      "Thê Thê, tới đây."

      vẫy vẫy tay về phía Phương Thê.

      Tần Tiêu Nhiên kéo tay Phương Thê lại, nhưng Phương Thê rút tay ra, chậm rãi về phía Doãn Văn Trụ.

      Doãn Văn Trụ đưa tay đem Phương Thê kéo vào trong ngực, cúi đầu hôn lên hai má , rồi mới với Tần Tiêu Nhiên: "Tần tổng tự tiện, chúng ta trước."

      xong, liền kéo Phương Thê rời .

      Đến khi ngồi vào xe, Phương Thê mới rút tay mình về.

      Doãn Văn Trụ cũng gì, chẳng qua là nhìn cái, thấp giọng

      " cười cái gì?"

      Phương Thê cảm thấy kỳ lạ.

      " có gì."

      Chẳng qua là cảm thấy mới vừa rồi đỏ mặt có vẻ đáng .

      " ?"

      Phương Thê vẫn có chút hoài nghi, cũng quên mình vốn nên hỏi nhiều về vấn đề này.

      "."

      Doãn Văn Trụ rất đứng đắn gật đầu cái, rồi lại nở nụ cười.

      cước dẫm lên chân ga, xe cũng bay nhanh .

      Phương Thê bởi vì chú ý đến, ngược lại giật nảy mình.

      " ——"

      "Thế nào?"

      Doãn Văn Trụ cười càng vui vẻ hơn, lúc này giống hương vị trước kia rồi.

      " có gì."

      Phương Thê nhận ra cái gì, vì vậy thu lại lời , quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

      nên như vậy.

      Mình nên có dạng này?

      Doãn Văn Trụ thêm gì nữa, đường về đến nhà, ai cũng n

      Chẳng qua là khác hơn lúc ban đầu.
      trạch nữfujjko thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13.1: dịu dàng của

      Rạng sáng lúc ba giờ, di động Phương Thê vang lên.

      Trong màn đêm tĩnh lặng như thế, thanh kia có vẻ cực kỳ chói tai.

      Phương Thê từ trong giấc mơ giật mình dậy, đáy lòng xẹt qua hồi kinh hãi.

      Điện thoại di động mới, số cũng mới, cũng có quá nhiều người biết, chỉ cho mẹ , còn dùng số này gọi điện lần đầu cho Doãn Văn Trụ.

      Cuối cùng là ghi vào đơn xin việc gửi cho công ty.

      Cầm chiếc điện thoại đầu giường lên, Phương Thê nhấn nút trả lời.

      " Phương Thê phải ? Chúng tôi là cục công an thành phố C, Phương Niệm Hoa và Lương Mộng Cầm có phải là cha mẹ ?"

      "Vâng"

      ***************

      "Vậy mời bây giờ tới nơi này chuyến, có người phát cha mẹ chết ở trong nhà, tình huống cụ thể ——"

      Nhưng những câu kế tiếp, Phương Thê nghe thấy nữa.

      Chế —— chết —— chết ——

      Trong đầu hoàn toàn chỉ có ba chữ này.

      Làm sao có thể? Làm sao có thể?

      Coi như từng oán qua cha mẹ mình, nhưng dù sao đó cũng là cha mẹ , làm sao lại thương họ?

      Mặc dù chịu rất nhiều khổ, mặc dù từ rất sớm, loại thời gian hạnh phúc muốn trở lại rồi.

      Nhưng mà —— vẫn còn mong mỏi, mong mỏi chung quy có ngày, tất cả đều trở về như lúc ban đầu.

      Nhưng lúc này ——

      Cái thế giới này thực chỉ còn mình rồi, lẻ loi mình.

      Điện thoại di động sớm rơi xuống đất, nơi đó truyền ra tiếng ục ục, ngây ngốc lúc, nhanh chóng mặc bộ quần áo, cầm túi mình lên ra ngoài.

      Nước mắt từ lâu ở trong lúc đó lơ đãng chảy xuống.

      số việc có thể làm như thèm để ý, có thể đè nén, nhưng bây giờ, chuyện gì cũng làm được nữa.

      Đáy lòng tất cả đều là hoảng loạn.

      thậm chí biết bây giờ nên làm gì nữa, chỉ dựa vào bản năng vọt ra khỏi cửa.

      Tiếng cửa vang lên kinh động đến người ngủ cách vách- Doãn Văn Trụ, khi đứng dậy ra khỏi phòng, cũng chỉ nhìn thấy Phương Thê vội vã chạy ra khỏi ngôi nhà.

      chút suy nghĩ, liền đuổi theo.

      Nơi cách ngôi nhà xa, đuổi theo , bắt được cánh tay

      "Làm sao vậy? Trễ như vậy rồi em còn đâu?"

      Phương Thê chỉ dùng sức lắc đầu, ngừng muốn tránh thoát trói buộc của .

      Doãn Văn Trụ đưa tay xoay đầu lại, lại thấy mặt sớm rơi đầy lệ, vô cùng nhếch nhác.

      "Rốt cuộc làm sao vậy?"

      Nửa đêm khóc chạy , nhất định xảy ra chuyện gì rồi.

      Nếu , trước giờ đều bình tĩnh, kiên cường như lại sao có thể khóc đến bi thương như vậy.

      "Van cầu buông em ra, buông em ra."

      Phương Thê sử dụng ánh mắt cầu khẩn , muốn lập tức chạy tới thành phố C, muốn cho Doãn Văn Trụ biết.

      "."

      Doãn Văn Trụ dùng sức cầm lấy cánh tay hơn, ra lệnh bá đạo.

      Cái loại này, cảm giác được làm chỗ dựa, tốt tý nào.

      "Buông em ra được ? Van đó."

      Phương Thê lại giống như nghe thấy gì, vừa khóc vừa cầu khẩn .

      Trong lòng lại bắt đầu đau, tay của vừa dùng lực, liền đem kéo vào trong ngực của mình, dịu dàng : " sao, ở đây, ngoan."

      ít sợi dây trong lòng Phương Thê rốt cuộc đứt rồi, oa tiếng

      Ngực của quá ấm áp, lời quá dịu dàng, khiến thể chịu nổi nữa.

      Muốn tìm người tới dựa vào, cách nào kiên trì nữa.

      phải kiên cường, cũng thể kiên cường, trước kia cho dù chuyện gì xảy ra, nhất định phải chính mình tự giải quyết.

      Cho nên sớm trở thành thói quen, cho tới bây giờ cũng đối với người khác ôm hi vọng.

      "Ngoan, đừng khóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Tiếng khóc của làm cho đau lòng, là người phụ nữ thứ hai khiến cảm thấy chán ghét.

      "Em muốn thành phố C, cha mẹ em xảy ra chuyện."

      Phương Thê rất nhanh liền bình tĩnh lại, đẩy Doãn Văn Trụ ra, nhưng vẫn thực cho biết.

      nên mềm yếu như vậy, Doãn Văn Trụ chỉ đối với hơi dịu dàng chút, làm sao có thể lại để ý đến chuyện gì nữa.

      Giữa chẳng qua là hợp đồng quan hệ thôi, làm sao có thể trở thành chỗ dựa thực của .

      thể lệ thuộc vào, cũng thể lưu luyến, hi vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, có được rồi lại mất , so với chưa bao giờ có càng thống khổ hơn thôi. (HN : Thích câu này của chị ghê ^^)

      xoay người rời , lại bị Doãn Văn Trụ kéo lại.

      " với em cùng ."

      Phương Thê có chút kinh ngạc nhìn về , nhưng vẫn là lắc đầu : " cần làm phiền

      Doãn Văn Trụ lại trực tiếp kéo trở về nhà, đặt ghế sa lon, "Chờ mười phút."

      " cần ——"

      Phương Thê còn muốn cự tuyệt, Doãn Văn Trụ quay đầu lại ngưng , "Nếu như em thừa dịp để ý rời , tự gánh lấy hậu quả ."

      Giọng lười biếng thay đổi, lại thêm phần bá đạo trong đó.

      Phương Thê cuối cùng có rời , ngoan ngoãn chờ ở ghế sa lon.

      Mới vừa hoảng loạn chậm rãi bình tĩnh hơn.

      Mười phút sau, Doãn Văn Trụ thay xong quần áo ra, đưa tay kéo Phương Thê, " thôi."

      Phương Thê cự tuyệt nữa, theo phía sau .

      Vì vậy hai người lái xe về phía thành phố C.

      Thành phố C và thành phố H tính là xa, cũng tính là gần, tự mình lái xe cũng mất khoảng năm sáu tiếng đồng hồ.

      Hơn ba giờ sáng ra khỏi cửa, tới tám giờ sáng, bọn họ mới tới thành phố C.

      Doãn Văn Trụ chỉ dùng hơn bốn tiếng, có thể thấy được lái xe nhanh cỡ nào.

      Nhìn Doãn Văn Trụ có vẻ mệt mỏi, Phương Thê lại biết cái gì cho phải.

      Được hướng dẫn tìm được của cục công an thành phố C, Doãn Văn Trụ lập tức lái xe về nơi đó.

      Nửa tiếng sau, bọn họ đến được cục công an.

      lý do, người cảnh sát trung niên dẫn bọn hộ vào.

      " Phương phải ?"

      Ông nhìn Phương Thê, lại nhìn Doãn Văn Trụ bên người , liền đem chuyện đại khái lần.

      Phát thi thể của cha mẹ chính là chủ cho thuê nhà, thời gian tử vong là ba ngày trước.

      Bước đầu bọn họ phán đoán là tự sát, trong phòng có dấu vết đánh nhau, cũng có thêm người nào trừ bỏ cha mẹ , người thứ ba lại là người phát .

      Nhưng bọn họ có thể điều tra thêm nữa.

      Ông lại hỏi Phương Thê về chuyện của cha mẹ , ví dụ như có kẻ thù , lại chẳng hạn như có chuyện gì thuận lợi tạo thành động cơ tự sát của bọn họ.

      Phương Thê trả lời từng câu .

      Vị cảnh sát trung niên lại dẫn Phương Thê xem thi thể cha mẹ .

      Nước mắt Phương Thê lại lần nữa chảy xuống, trong lòng trống rỗng.

      Cho dù nghe được tin dữ kia, vẫn ôm tia mong đợi, nhưng bây giờ còn hi vọng nào nữa.

      Cảm giác bi thương khổ sở thể đè nén nữa.

      Doãn Văn Trụ đưa tay ôm vào lòng, với viên cảnh sát ở bên: "Có tình hình gì, mau chóng cho chúng tôi biết."

      Bọn họ rời cục công an, Doãn Văn Trụ lại đến khách sạn.

      thuê căn phòng, khiến khóc đến vô cùng thương tâm- Phương Thê tại mép giường ngồi xuống.

      "Mệt mỏi hãy nghỉ ngơi tý."

      điều tra Phương Thê tư liệu, tự nhiên cũng biết chút chuyện về cha mẹ Phương Thê.

      Phương Thê lắc đầu cái, Doãn Văn Trụ vẫn giúp cởi giầy, kéo lên giường, chính mình cũng ở bên người nằm xuống : "Ngủ , cùng em."

      Hơn ba giờ sáng, giằng co lâu như vậy, người nào mệt mỏi?

      Phương Thê ngẩng đầu nhìn , tự tay lau sạch nước mắt mặt : "Ngoan, ngủ ."

      muốn đến gần , nhưng bây giờ ngăn cản cũng được nữa.

      Nhìn vẻ mệt mỏi trong mắt , lời cự tuyệt cũng thể ra miệng.

      Gật đầu cái, nhắm hai mắt lại.

      Mười lăm phút sau, Doãn Văn Trụ đưa tay kéo qua, đem ôm vào trong ngực.

      Lúc này, yếu ớt đến làm cho người khác tự chủ được mà đau lòng.

      Thân thể Phương Thê cứng đờ, nhưng cuối cùng có cự tuyệt, rúc vào ngực ấm áp của .

      tự với mình, liền lần như vậy, phóng túng chính mình lần thôi.

      Có lẽ là quá mệt mỏi, cũng có lẽ là ngực của quá ấm áp, Phương Thê rất nhanh vào giấc ngủ.

      Nhìn trong lòng , khóe miệng Doãn Văn Trụ tự biết giương lên độ cong đẹp mắt.

      Đưa tay lau giọt nước mắt còn đọng khuôn mặt , lấy điện thoại di động ra, bấm số : "Quý Thư, khiến người ở thành phố C tới gặp tôi, tôi muốn tra chút chuyện."

      Cúp máy, rất nhanh điện thoại Doãn Văn Trụ lại vang lên.

      nhận điện thoại, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.

      Phương Thê lúc tỉnh lại, phát Doãn Văn Trụ còn ở trong phòng, trong lòng khỏi nổi lên tia rối ren, tia đơn.

      rời sao?

      Nhưng ngay sau đó lại lập tức bình tĩnh lại.

      Nhưng mà chỉ với ánh mắt dịu dàng thôi, vì sao mình liền muốn dựa vào ?

      nên làm như vậy.

      ngày nào đó rời .

      Như vậy đến lúc đó, có thể dựa vào ai?

      Nghĩ như thế, nên bình tĩnh lại.

      Bắt đầu từ , cũng biết nhà mình có họ hàng nào, tựa hồ cũng chỉ có ba người bọn họ.

      Cha mẹ hẳn có kẻ thù, chẳng lẽ cha lại nợ tiền nữa?

      , nếu là bọn vay tiền làm, có dấu vết nào cũng có, hơn nữa bọn họ cũng vì vậy mà bỏ qua.

      Vẫn là ch tự sát?

      Nhưng tại sao lại muốn tự sát? nhẫn tâm làm cho ở lại mình sao?

      Lúc này lòng Phương Thê rất rối.

      "Thức dậy rồi sao?"

      Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, Doãn Văn Trụ vào, ngồi ở bên cạnh hỏi.

      "Vâng."

      Phương Thê gật đầu cái, nhưng gì nữa.

      nhắc nhở mình, phải giữ khoảng cách, nên trầm mê.

      Doãn Văn Trụ người đàn ông này mị lực quá lớn, ở trong lúc lơ đãng khiến người ta trầm luân, sau đó muôn đời muôn kiếp trở lại được nữa.

      "Người chết thể sống lại, nên quá khổ sở."

      Chuyện an ủi người khác, Doãn Văn Trụ chưa bao giờ làm qua, nghĩ lát, cũng chỉ được câu như vậy.

      "Vâng"

      Phương Thê vẫn chỉ gật đầu.

      Doãn Văn Trụ chỉ nghĩ quá đau buồn, cũng gì nữa.

      Vào giờ cơm trưa, hai người ra ngoài ăn cơm, tới ba giờ chiều, điện thoại Doãn Văn Trụ liền vang lên.

      làm cho người ta tra việc tựa hồ có tin tức.

      Mặc kệ tự sát, hay có người giết, quan trọng nhất chính là biết quan hệ giữa người giao thiệp và thân phận của hai người.

      Quý Thư là bạn của thời đại học, ở rất nhiều thành phố đều có mạng lưới liên lạc tệ, việc làm của ta chính là điều tra những chuyện này, thu lệ phí khá cao, nhưng người tìm vẫn rất nhiều.

      Bởi vì luôn có thể ở trong thời gian nhanh nhất điều tra được chuyện người ta mong muốn.

      Nhận điện thoại sau, Doãn Văn Trụ liền xoay người với Phương Thê: "Tra được chút chuyện về cha mẹ em, em ở chỗ này chờ , hay là cùng ?"

      " cùng ."

      Phương Thê nhanh chóng ngẩng đầu lên .

      Người sinh ra đời, luôn có cha mẹ người nhà, cha mẹ lại đề cập đến những chuyện này, nghĩ chắc là vì đoạn tuyệt với người trong nhà.

      Nếu như có thể biết những thứ này, có lẽ cũng tốt.

      "Ừ."

      Doãn Văn Trụ lần lượt sửa lại tóc cho Phương Thê, kéo rời khách sạn, đến nơi ước hẹn.
      trạch nữfujjko thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13.2: dịu dàng của

      Người đến là chính là cấp dưới của Quý Thư ở thành phố C- Tiểu Vương.

      ta để túi tài liệu trước mặt họ rồi rời .

      Doãn Văn Trụ và Phương Thê lấy tài liệu bên trong ra xem, từ từ nhìn lại.

      Lần đầu tiên Phương Thê mới biết cha của - Phương Niệm Hoa lại có gia thế hiển hách như vậy.

      Mặc dù Phương Thê chưa từng nghe qua gia đình họ Phương, nhưng Doãn Văn Trụ lại biết đến.

      Mấy năm ở thành phố H, vẫn luôn ở thành phố A.

      Giữa Phương gia và nhà Doãn Văn gần giống nhau.

      trách được ấn tượng khi còn bé, dường như nhiều khía cạnh cha đều rất xuất sắc.

      Mà mẹ của - Lương mộng cầm lại chỉ là trẻ mồ côi.

      Cha vì cùng mẹ kết hôn, dứt khoát rời Phương gia, tới thành phố C, tự lực cánh sinh.

      Xem ra, lúc ban đầu cha rất mẹ .

      Hơn nữa trong ấn tượng, bọn họ từng có đoạn thời gian rất đằm thắm, nhà ba người bọn họ từng được rất nhiều người hâm mộ.

      Cha giúp đỡ của gia tộc, nhưng vẫn có năng lực bất phàm.

      Cuối cùng người của Phương gia có đuổi tận giết tuyệt, có cản đường sinh tồn của ông.

      Nhưng mười hai tuổi, hình như bắt đầu từ lúc mười hai tuổi, khí trong nhà bắt đầu thay đổi.

      Cha mẹ bắt đầu gây gổ, người cha luôn thương bắt đầu để ý nữa.

      Về sau, cha bắt đầu về muộn.

      Đến cuối cùng, đánh bạ

      Lúc ban đầu trong nhà vẫn còn có chút tiền, cha đánh bài lớn, chỉ là hay về nhà thôi.

      Mặc dù có phần ấm áp kia, nhưng mẹ vẫn rất thương , tiền học phí của vẫn có.

      Nhưng đến lúc mười chín tuổi, năm lên đại học.

      Cha bắt đầu đánh bài càng lúc càng lớn, cuối cùng tiền trong nhà đều tiêu sạch, sau cùng bắt đầu thiếu nợ.

      Sau mười chín tuổi, đều dựa toàn bộ bằng chính mình, chính bản thân kiếm tiền học, đến nỗi còn giúp cha trả tiền nợ, khi đó, thời gian nhiều nhất, ngày kiêm cả ba bốn công việc.

      Ban ngày có tiết, buổi tối làm. Ban ngày có lớp, làm cả ngày và đêm.

      Nhiều lần, bởi vì quá mệt mỏi mà té xỉu.

      Nhưng bao nhiêu lần cha cũng sửa, tiền nợ cũng ngày càng nhiều.

      Cho đến gần đây thiếu trăm vạn, cũng bởi vì như vậy, và Doãn Văn Trụ có quan hệ.

      hiểu tại sao cha lại biến thành như vậy?

      Là hối hận?

      Hay là thể kiên trì đến cuối cùng?

      Nếu như vẫn sống ở ngôi nhà ra đời trước kia, trăm vạn đối với ông là gì cả.

      Phương Thê đắm chìm trong chuyện của cha mẹ, Doãn Văn Trụ hơi nhíu mày.

      C Phương gia, vẫn biết chút.

      Ông cụ nhà họ Phương con, thu nhận và nuôi mấy người con dòng thứ, tính bồi dưỡng thành người thừa kế .

      Tất cả mấy người đó đều là nhân vật, vẫn luôn đấu với nhau.

      Lại nghĩ đến Phương gia lại có người như thế tồn tại.

      Như vậy Phương Niệm Hoa chẳng phải là người thừa kế chính thống nhất?

      Nếu như nhắc đến tầng quan hệ này, có lẽ cái chết của Phương Niệm Hoa cũng đơn giản như vậy.

      Thủ đoạn của ít người lợi hại.

      Nhưng những thứ này đều là phỏng đoán của , cũng với Phương Thê.

      Sau khi đưa Phương Thê về khách sạn, Doãn Văn Trụ lại gọi điện cho Quý Thư, để cho ta tra chút chuyện về Phương gia.

      Mà vì chuyến cục công an, nên biết ít tình huống, cũng cung cấp ít tin tức.

      Chuyện cũng có bao nhiêu tiến triển, bởi vì có bất kỳ dấu vết bị giết nào.

      Hai người tự sát vì hơi ga, hơn nữa trước đó còn uống rất nhiều rượu, cho nên có bao nhiêu thống khổ.

      Nếu là bị giết, thủ đoạn cũng sạch , hẳn là người trong nghề gây nên.

      Nhưng có chứng cớ, vậy chuyện gì cũng làm được.

      Mấy ngày sau, cuối cùng cục công an lấy tự sát kết thúc vụ án, mặc dù Doãn Văn Trụ tra được số chuyện về Phương gia, cũng xác nhận số chuyện

      Những thứ này phải chứng cứ, nên thể lấy ra .

      Hơn nữa chuyện như vậy đối với Phương Thê có lẽ tốt hơn.

      Nếu như biết bị giết hại, ra sao?

      phát mình muốn thương tâm.

      Chuyện tiếp theo, vẫn tra, nhưng bây giờ phải lúc cho biết.

      Bởi vì có Doãn Văn Trụ ở đây, việc tang cần Phương Thê làm, đem tất cả đều sắp xếp xong xuôi, hơn nữa còn làm rất vẻ vang.

      Mặc dù người chết, những thứ này còn quan trọng.

      Nhưng Phương Thê rất cảm ơn Doãn Văn Trụ .

      Nếu như lúc này chỉ có mình ở, nhất định luống cuống tay chân.

      Đau lòng như vậy, làm sao còn có tinh lực để lo những chuyện khác.

      An táng cha mẹ xong, Phương Thê quyết định ở lại thành phố C mấy ngày, ít nhất ở lại trông coi mấy ngày.

      Mặc dù biết mình chưa từng gặp qua ông nội, nhưng đối với , ông ấy cũng chỉ là người xa lạ.

      Có lẽ ông thừa nhận .

      Cho nên trừ , còn có ai có thể vì cha mẹ làm những chuyện này?

      ở lại với em."

      Doãn Văn Trụ muốn để mình ở đây, sợ có người hại .

      Phương Niệm Hoa chết rồi, như vậy chẳng phải trở thành người thừa kế?

      "Mấy ngày nay cám ơn , em sao rồi, trở về ."

      Phương Thê thừa nhận trước kia là chán ghét Doãn Văn Trụ, nhưng bây giờ còn ghét nữa, ra vẫn còn mặt tốt.

      Cho dù thế nào, mấy ngày nay làm phiền .

      Nhưng hẳn là rất bận rộn, mấy ngày nay, luôn nghe thấy điện thoại ngừng vang lên, sau đó đơn giản tắt máy, nhưng vẫn thừa dịp lúc để ý gọi lại.

      Phần săn sóc này khiến cảm thấy cảm động, cho nên càng muốn chậm trễ nữa.

      " muốn ở lại với em."

      Doãn Văn Trụ lặp lại lời lần nữa.

      " nên ."

      Tuy Phương Thê rất muốn có người ở bên cạnh , nhưng vẫn cự tuyệt Doãn Văn Trụ.

      Nghĩ tới nguyên nhân bận, còn có chính là nội tâm kháng cự, muốn mình dựa vào quá nhiều.

      " bồi em."

      Doãn Văn Trụ hơi tức giận.

      Người phụ nữ này là khiến người khác tức giận, đến nước này rồi, còn muốn rời .

      Mấy ngày trước cũng qua, bị làm

      Bây giờ lại nhắc đến.

      "Em sao, ở lại cũng chuyện gì, còn bằng ——"

      Phương Thê vẫn chưa hết, Doãn Văn Trụ liền xoay người .

      cự tuyệt nhiều lần khiến rất tức giận, cũng rất khó chịu.

      Khi nào - Doãn Văn Trụ lại bị đối đãi như thế qua.

      Cũng được, nếu muốn ở lại, như vậy cũng mặt dày mày dạn nán lại.

      Vốn muốn đối với này tốt tý, ít nhất khi hợp đồng của bọn họ còn chưa chấm dứt, nhưng xem ra này căn bản tiếp nhận.

      Doãn Văn Trụ nghĩ như thế, xem cảm xúc trong lòng.

      Còn nữa, xác thực cũng có chuyện.

      Nếu trở về, các thành viên ban giám đốc của công ty tạo phản mất.

      Mặc dù tức giận, nhưng lúc rời , vẫn tìm người của Quý Thư ở thành phố C, thầm bảo vệ Phương Thê, cũng thuận tiện đem chuyện của Phương Thê báo lại cho .

      tự với mình, mặc dù là vợ chồng danh nghĩa, nhưng lúc này vẫn là vợ , phải có nghĩa vụ bảo vệ .

      cũng phải là người mọn như vậy.

      Doãn Văn Trụ rời , Phương Thê có chút mất mác.

      Nhưng rất nhanh áp ch

      tự với mình, như vậy là tốt rồi.

      Căn phòng cha mẹ thuê, chủ cho thuê nhà thu hồi lại, bởi vì cha mẹ chết ở nơi đó, chủ cho thuê nhà còn muốn bọn bồi thường.

      còn sức tranh những thứ này, Doãn Văn Trụ cũng để ý chút tiền lẻ này, liền cho.

      Phương Thê vẫn ở khách sạn, lúc tối, dọn những đồ vật mang tới, lại mở cuốn album ra.

      Nhìn bức hình cái khuôn mặt tươi cười kia, nước mắt của liền rơi xuống.

      Tại sao phải như thế?

      hạ quyết tâm lớn như vậy mới duy trì được tình này, tại sao lại tới cuối cùng?

      Có phải đời này có cái gọi là bên nhau hạnh phúc tới già, rời bỏ?

      thích Tần Tiêu Nhiên năm năm, nhưng bây giờ dường như phai nhạt, cũng còn nhớ nhiều.

      Mình giống như cũng có quyết tâm kiên trì tới cùng.

      Bị thương nhiều lắm, nên chậm rãi thu hồi tình cảm của mình, bắt đầu dang đôi cánh ra bảo vệ chính mình.

      Có lẽ như mình tưởng tượng Tần Tiêu Nhiên như vậy.

      Những chuyện làm cho , rốt cuộc bởi vì , hay bởi vì báo ân, hay bởi vì thành thói quen?

      Bây giờ phân , cũng muốn phân nữa.

      Giữa bọn họ có khả năng.

      cũng làm hết sức của mình.

      Ngày thứ hai, Phương Thê rời khách sạn tới trước mộ cha mẹ, rất nhiều.

      Có những lời kịp , có chút là uất ức của những năm gần đây, còn có chút chuyện mình thể quyết định, bây giờ biết nên làm sao nữa.

      đem cha mẹ chôn chung, bia mộ, chọn chính là tấm hình bọn họ vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất.

      Nhìn hình, hoảng hốt cảm thấy bọn họ ngay lúc này thương , cho biết cần sợ.

      Nghĩ như thế, nước mắt lại ngừng được, tiếng cũng có chút nghẹn ngào.

      bỗng nhiên hiểu ra, vì sao cha như thế, mẹ lại chịu rời ông , đến nổi còn đứng ở bên .

      Bởi vì là , cũng có lẽ là mẹ cảm thấy nợ cha .

      , bỏ qua nhiều như vậy.

      từng oán cha, nhưng bây giờ lại chỉ cảm thấy đau lòng, có chút tiếc hận.

      khóc đến thương tâm, mình đột nhiên lại bị ôm vào lồng ngực.

      Tim đột nhiên đập mạnh.

      Doãn Văn Trụ ?

      Nhưng ngay sau đó, biết sai lầm rồi.

      Bên tai truyền đến giọng quen thuộc,

      Đó là tiếng của Tần Tiêu Nhiên.

      hiểu tại sao lại xuất ở nơi này?

      "Tiêu Nhiên, làm sao lại ở chỗ này?"

      Phương Thê muốn thoát khỏi lồng ngực , nhưng Tần Tiêu Nhiên ôm rất chặt.

      "Thê Thê, xin lỗi, tới chậm, chuyện của bác trai bác đáng tiếc."

      Tần Tiêu Nhiên lẩm bẩm, dùng dịu dàng mà Phương Thê chưa bao giờ từ người cảm nhận qua.

      "Tiêu Nhiên, trước tiên buông em ra ."

      Phương Thê cảm thấy có chút được tự nhiên.

      và Tần Tiêu Nhiên quen biết năm năm, nhưng lúc bọn họ thân mật cũng rất ít, đến nỗi rất ít có lúc dựa vào gần nhau.

      Tần Tiêu Nhiên buông Phương Thê ra, nhưng xoay người lại, để mặt đối diện .

      tự tay, muốn lau nước mắt mặt , nhưng Phương Thê tránh .

      Vì vậy tay Tần Tiêu Nhiên cứ như vậy dừng ở lưng chừng trời, ánh mắt của có mấy phần đơn.

      "Thê Thê, em chịu tha thứ sao?"

      Nhìn vẻ mặt Tần Tiêu Nhiên, Phương Thê biết tim mình vẫn còn có chút khó chịu, xem ra vẫn còn để ý .

      Dù sao thích lâu như vậy.

      Cho nên Tần Tiêu Nhiên đưa tay lần nữa, Phương Thê cự tuyệt.

      Tay xẹt qua gương mặt của , nhàng lau giọt nước mắt mặt , rồi ngay sau đó, lúc ở trán của ấn xuống nụ hôn.

      "Tiêu Nhiên, ——"

      Phương Thê nghĩ tới làm như vậy.

      "Thê Thê, quan tâm chuyện giữa em và Doãn Văn Trụ, về sau để cho chăm sóc em."

      Trải qua chuyện Tần thị, Tần Tiêu Nhiên trở nên chính chắn hơn, cũng thấy rất nhiều việc.

      Ví như tình cảm của mình đối Phương Thê, ví như những người đàn bà vây quanh trước kia.

      Sau khi Tần thị vượt qua nguy hiểm, những đàn bà kia lại quay về, còn lấy cớ rất hay, nhưng còn tin nữa.

      Mặc dù ban đầu họ, nhưng những lời thề son sắt , nhưng người cuối cùng giúp lại là Phương Thê.

      Từng cho Phương Thê thích và họ thích giống nhau, bây giờ mới biết khác biệt.

      thích những phụ nữ xinh đẹp, nhưng thích chuyện gì ngăn cản cũng được .

      Phương Thê lại trầm mặc.

      có chút động lòng, dù sao cũng từng thích Tần Tiêu Nhiên.

      Đối với vẫn còn có cảm giác .

      Nhưng vẫn chưa ti

      Có lẽ là tin mình thôi.

      Năm năm thay đổi được chuyện gì, lại có thể lập tức thích sao?

      Hay là làm như vậy, chỉ vì trả ân tình của ?

      Nếu như , cho dù ở cùng chỗ, cuối cùng vẫn tách ra.

      Hơn nữa quyết định hề kiên trì nữa.

      Cuối cùng Phương Thê vẫn xong.

      Mấy ngày tiếp theo, Tần Tiêu Nhiên bồi bên cạnh , mỗi ngày cùng thời gian cùng thăm cha mẹ , sau đó lại đưa về khách sạn.

      Phương Thê cũng yên tĩnh lại.

      tính mấy ngày nữa trở về thành phố H.

      Mấy ngày nay, Tần Tiêu Nhiên với rất nhiều, đến chuyện lúc đại học, cũng chuyện làm cho .

      Bây giờ nghe, mới phát ra mình làm cho rất nhiều chuyện.

      Lúc đại học đưa cơm đưa đồ ăn, đến nỗi vì giúp mua đồ mà trốn lớp.

      Khi đó, tính tình vẫn còn rất trực tiếp, che giấu, xác định thích , cho nên liền đuổi theo , có lẽ trong mắt trở thành người đánh chết cũng chịu từ bỏ.

      Tốt nghiệp, cùng đến nơi này, làm thư ký của .

      Giúp giải quyết rất nhiều chuyện, từng vì chịu qua

      Bây giờ tay mỗi khi trời mưa đau nhức, đây là vì đẩy ra mà bị xe đụng vào .

      Ban đầu mình rất dũng cảm, xác định chuyện gì bất chấp tất cả làm.

      Nhưng khi bị tổn thương quá nhiều, dần dần nản lòng thoái chí, cũng bởi vì phần công việc này, bắt đầu học được rất nhiều thứ.

      Người bắt đầu trở nên khéo đưa đẩy, nhưng lại ít phần dũng khí lúc ban đầu.

      Đến cuối cùng, hoàn toàn nhắc tớ chuyện thích , thậm chí bình tĩnh giúp tặng hoa tặng quà, mua thức ăn đặt phòng cho những khác.

      Mặc dù trong lòng khó chịu .

      biết, Tần Tiêu Nhiên muốn cho nhớ tới mình thích , nhưng đột nhiên lại cảm thấy rất tàn nhẫn.

      Những ký ức kia ra đẹp tý nào.

      lại nhẫn tâm làm đau lòng như lần đầu nữa sao?

      Phương Thê cuối cùng trả lời.

      Nhìn ra ngoài, thời gian còn sớm, Phương Thê ra khỏi phòng, đến của khách sạn.

      Tần Tiêu Nhiên ở nơi đó, như thường ngày, bọn họ đến nghĩa địa, như bình thường, ở nơi nào dừng lại lúc.

      đường trở về, Tần Tiêu Nhiên nắm tay Phương Thê, nghiêm túc : "Thê Thê, em suy nghĩ thế nào?"

      Phương Thê cúi đầu, nhìn đôi giày của mình .

      còn tưởng rằng Tần Tiêu Nhiên hiểu ý của , ra a

      Tần Tiêu Nhiên thấy Phương thê , trong lòng nôn nóng, lại nhìn Phương Thê cúi thấp đầu, đường cong rất đẹp, vì thế làm người khác động lòng.

      Vì vậy theo con tim, tay nâng cằm Phương Thê, hôn lên môi .

      phải là lần đầu hôn môi , trước kia từng cố ý hôn muốn làm nhục , khi đó chưa bao giờ nghĩ tới mình ngày như thế.

      Phương Thê ngẩn người, nhưng rất nhanh đẩy ra.

      "Tiêu Nhiên, chúng ta cứ như vậy , đừng ở người em tốn tâm tư nữa."

      Đến lúc này, Phương Thê quyết định.

      Khi hôn , đột nhiên nhớ tới trước kia.

      Khi đó, đối với rất tồi tệ.

      Bây giờ suy nghĩ chút cũng cảm thấy kỳ quái, ban đầu mình thế nào lại chịu được.

      lời như vậy, phải trả thù , là quyết định.

      cảm thấy Tần Tiêu Nhiên cũng có phần kiên nhẫn kia.

      Có lẽ thích hợp .

      Giữa bọn họ cũng kém rất nhiều, người nhà của chắc chắn chấp nhận .

      Ban đầu cha mẹ thế nào, lại thể tới cuối cùng.

      và Tần Tiêu Nhiên

      Lúc này, lý trí của cũng khiến chính mình cảm thấy khiếp sợ.

      ràng biết, Tần Tiêu Nhiên bởi vì mà buông tha tất cả, coi như có chút thích .

      Cho nên về sau, tìm người cùng thế giới với mà qua cả đời.

      Bình bình đạm đạm làm sao lại phải là loại hạnh phúc?

      "Thê Thê, ——"

      Tần Tiêu Nhiên nghĩ tới mình làm nhiều như vậy, lấy được lại là đáp án kia.

      Người như họ, rất ưu tú, có lẽ chưa bao giờ trả giá qua, cho nên cho rằng mình bỏ ra nhiều.

      Cho nên Phương Thê trả lời khiến Tần Tiêu Nhiên thể tin.

      "Được rồi, chúng ta thôi."

      Phương Thê muốn thêm gì nữa, xoay người về phía trước.

      Tần Tiêu Nhiên chưa theo, đứng nguyên tại chỗ nhìn rời .
      trạch nữfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :