1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hộ tâm - Cửu Lộ Phi Hương (FULL Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 38

      Hôm sau Nhạn Hồi ngủ giấc đến khi trời sáng, còn chưa kịp nghĩ ra hôm nay muốn làm gì nha hoàn của Vong Ngữ lâu đến gõ cửa phòng nàng, đưa nàng gặp Huyền Ca.

      Nhạn Hồi vừa theo tiểu nha hoàn ra khỏi cửa, cửa phòng bên cạnh bỗng “két” tiếng mở ra, vừa khéo Thiên Diệu cũng từ trong bước ra ngoài.

      Chiếc áo Vong Ngữ lâu cho đẹp hơn y phục rách rưới mặc lúc ở sơn thôn trước kia rất nhiều, sau khi tìm được xương rồng, thân hình Thiên Diệu cũng dần dần phát triển từng ngày, tuy vẫn chưa đến mức cường tráng, nhưng còn cảm giác mỏng manh nữa.

      Nhìn chính diện hệt như công tử ngời ngời phong độ.

      Nhạn Hồi vừa nhìn xong lập tức xoay mặt thở dài, tay xoa xoa ngực: “Thứ thuốc quỷ này sao vẫn chưa tan…”

      Thiên Diệu nghe vậy, ánh mắt chỉ thoáng dừng mặt nàng, nhưng cũng có phản ứng gì khác, chỉ hỏi: “ đâu vậy?”

      Nhạn Hồi ngoẹo đầu nhìn , “Vẫn lo ta vứt ngươi lại chạy mất à.” Nàng khựng lại rồi tiếp: “Nhưng cũng vừa khéo, Huyền Ca gọi ta tới chắc có chuyện muốn với ta, cùng , để sau này khỏi phải lại với ngươi lần nữa.”

      Thiên Diệu gật đầu. Hai người cùng về lầu gác của Huyền Ca.

      Vừa bước vào, vòng qua bình phong, Huyền Ca thấy Thiên Diệu và Nhạn Hồi cùng vào cũng có ý kiến gì, chỉ huơ huơ mảnh giấy trong tay với Nhạn Hồi: “Hôm qua ta đoán mấy ngàynay Tố Ảnh chân nhâncó phiền phức, nhưng ngờ lại nhanh đến vậy, phiền phức của bà ta tìm tới rồi.”

      Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, thấy vẻ mặt vẫn bình thản bèn hỏi: “Phiền phức gì vậy?”

      “Vào đêm các người tới Thiên Hương phường làm loạn, thư sinh Lục Mộ Sinh mà Tố Ảnh chân nhân tự cắt cổ mình chết ở trong gác lầu.”

      Nhạn Hồi nghe vậy giật mình: “Thư sinh đó chết rồi à?”

      “Vậy chưa, cũng may Tố Ảnh chân nhân về nhanh, dùng tiên khí giữ mạng cho Lục Mộ Sinh. Nhưng khổ nỗi ra tay với bản thân quá tàn nhẫn, cho dù là Tố Ảnh chân nhân muốn cứu sống cũng dễ dàng.Thành Vĩnh Châu chẳng có mấy tiên thảo, hôm qua đều bị điều tới Thiên Hương phường hết, nhưng hình như Lục Mộ Sinh kia cũng mấy khởi sắc, bởi vậy tối qua Tố Ảnh chân nhân đưa thư sinh sống dở chết dở kia về Quảng Hàn môn trị liệu trong đêm rồi.”

      Nghe thấy tin tức này, mắt Nhạn Hồi bất giác sáng lên, “Nếu thư sinh kia bị thương nặng đến vậy, nhất thời bà ta quay lại thành Vĩnh Châu nữa đâu nhỉ?”

      Huyền Ca cười , “Đương nhiên rồi.”

      Nhạn Hồi vẫn còn suy nghĩ, Thiên Diệu sau lưng đột nhiên hỏi: “Mê hương đó còn điều chế ?”

      “Đương nhiên thể ngừng, rất nhiều vương tôn quý tộc đặt mua với Thiên Hương phường, Phụng Minh vẫn phải tranh thủ thời gian chế tạo để giao hàng.”

      Nếu vậy, sừng rồng của Thiên Diệu chắc chắn vẫn còn ở Thiên Hương phường.

      Nhạn Hồi đoán Tố Ảnh chân nhân đích thân tới Thiên Hương phường là muốn nhanh chóng lấy được mê hương, còn nguyên nhân nữa chắc là tới canh giữ sừng rồng. Vì lúc Thiên Diệu lấy được xương rồng, Tố Ảnh thể hay biết gì về chuyện tìm được xương rồng, Tố Ảnh chân nhân vẫn đề phòng Thiên Diệu.

      Nhưng vì bà ta lo cho thư sinh đó nên vội vàng bỏ , so với bình thường, lớp bảo vệ sừng rồng chắc chắn ở mức yếu nhất.

      Lần trước Nhạn Hồi cùng Thiên Diệu tới Thiên Hương phường, Thiên Diệu thăm dò được vị trí cụ thể của sừng rồng, nếu lần này có thể vào được, họ chạy thẳng tới chỗ sừng rồng.

      Đến lúc họ trộm được sừng rồng rồi, mê hương kia cách nào tiếp tục chế tạo được nữa, đám Hồ Phụng Minh bắt đương nhiên cũng còn tác dụng, có khi cần họ cứu, Phụng Minh cũng tự thả đám Hồ đó .

      Nhạn Hồi tính toán như vậy, nhìn sang Thiên Diệu, bốn mắt chạm nhau, cơ hồ là tâm linh tương thông, nàng hiểu ngaycách nghĩ của Thiên Diệu cũng giống hệt nàng.

      Vậy là Nhạn Hồi lập tức : “Đám hồn ma Hồ lần trước ta triệu tập làm loạn chắc bị Tố Ảnh chân nhân đánh tứ tán rồi, mấy ngày nay thấy bóng dáng chúng đâu, lần này chắc dùng được, Huyền Ca, tối nay tai mắt gài trong Thiên Hương phường có cách nào…”

      Nhạn Hồi còn chưa hết, Huyền Ca cười cười: “ cần , chẳng phải sắp xếp cho hết rồi sao, đây nè.” Huyền Ca vừa vừa lấy trong tay áo ra hai lệnh bài.

      Nhạn Hồi sùng bái nhìn Huyền Ca như nhìn Bồ Tát, “Huyền Ca, thần thông quảng đại!”

      Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Nhạn Hồi, Huyền Ca cười tươi tắn, “ tưởng ta gọi tới đây làm gì, chỉ thông báo tin tức này cho các người thôi à? Cầm lệnh bài đeo người , mỗi người tấm, ban ngày ban mặt cũng có thể quang minh chính đại bước từ cửa chính vào. Đừng làm như trộm cướp nữa.”

      Nhạn Hồi cầm lấy hai tấm lệnh bài, “Huyền Ca, chờ đó, sau này khi nào ta biến thành nam nhân ta đạp mây bảy màu tới cưới !”

      Nghe thấy lời nịnh bợ của Nhạn Hồi, Thiên Diệu thể ngoái đầu nhìn nàng, nhưng ngờ lại nhìn thấy Nhạn Hồi cầm lệnh bài trong tay tươi cười vui vẻ như trẻ con.

      Sau đó nàng nhét cho tấm, nghiêm túc dặn dò: “Cầm cho kĩ, được làm mất.”

      Đúng là… tưởng cũng trẻ con như nàng sao…

      Huyền Ca nhấp hớp trà, “Nè, lần trước ai nếu nể tình ta xinh đẹp đánh ta?”

      “Ta đùa thôi mà. Ta ngay đây. Cáo từ!” Để khỏi kéo dài thời gian, Tố Ảnh lại phái người tới gia cố phong ấn gì đó cho sừng rồng, lúc đó mới phiền phức. Nhạn Hồi nghĩ vậy nên vội vàng ra ngoài, vẫn là tác phong hùng hùng hổ hổ thường ngày của nàng.

      Thiên Diệu định theo, Huyền Ca sau lưng đột ngột lên tiếng: “Vị tiểu ca này.” Thiên Diệu xoay người lại, thấy Huyền Ca uống hớp trà rồi với : “Nhớ phải bảo vệ ấy nhé.”

      Bảo vệ Nhạn Hồi?

      Đây là chuyện Thiên Diệu chưa bao giờ nghĩ tới, từ sau khi quen Nhạn Hồi, lúc bắt đầu luôn nghĩ tới chuyện lợi dụng Nhạn Hồi thế nào, tính kế Nhạn Hồi ra sao, bắt nàng làm chuyện muốn.Sau này, khiến nàng thương hại , sau đó bảo vệ , cùng làm những chuyện khác.

      Thời gian qua, Nhạn Hồi vẫn luôn bên cạnh bảo vệ và giúp thoát khỏi tuyệt vọng, cứu trong nguy nan.

      Dường như chưa có thời khắc nào Nhạn Hồi để bảo vệ nàng.

      Vậy nên Thiên Diệu nghe thấy câu này bèn ngây ra đáp, Nhạn Hồi phía dưới kêu ầm lên: “Thiên Diệu, ngươi còn lề mề gì đó, theo ta.”

      Thiên Diệu nhã nhặn gật đầu đáp lại: “Cáo từ.”

      Để lại mình Huyền Ca uống trà trong phòng.

      Nhạn Hồi đưa Thiên Diệu , vừa vừa bố trí của mình: “Sau khi chúng ta cầm lệnh bài vào được Thiên Hương phường rồi đừng làm gì hết, cứ tìm sừng rồng của ngươi.Lần trước ngươi cảm nhận được vị trí cụ thể của sừng rồng rồi phải , ngươi có nhớ bố cục bên trong Thiên Hương phường ? Sau khi vào trong phải nhờ ngươi dẫn đường đó.”

      Thiên Diệu gật đầu đồng ý.

      Nhạn Hồi lại suy nghĩ lúc, bỗng nhiên bước chân khựng lại, nàng thình lình xoay người, Thiên Diệu vẫn theo sau Nhạn Hồi kịp dừng lại, thoáng chốc đâm sầm vào nàng, Nhạn Hồi liền ngã về phía sau, Thiên Diệu cũng lập tức đưa tay kéo nàng lại…

      Vừa khéo ôm nàng vào lòng.

      Cơ thể của Nhạn Hồi ấm nóng hệt như lòng bàn tay nàng.

      Nhạn Hồi động đậy, cơ thể ngày càng nóng hơn. Thiên Diệu biết nàng lại sắp nàng là người bị bỏ thuốc. Vậy là trước khi nàng lên tiếng, Thiên Diệu lý trí lui ra sau bước, phủi phủi ngực như để phủi hết cảm giác mềm mại Nhạn Hồi để lại trước ngực mình.

      Thiên Diệu ngước mắt, mặt có vẻ gì bất thường, nhìn Nhạn Hồi như hề xảy ra chuyện gì, hờ hững : “Lại sao nữa?”

      Nhạn Hồi đỏ mặt lúc rồi hít sâu mấy lần mới cúi đầu nhìn xuống đất, ràng có hơi xấu hổ, “Lần này lấy sừng rồng ngươi đâm ta thêm mấy đao nữa đó chứ?”

      Thiên Diệu: “…” Dùng thái độ như vậy để hỏi câu này, có nghe thế nào cũng thấy hài hòa.

      lúc sau thấy Thiên Diệu đáp, nghĩ rằng ngầm thừa nhận, Nhạn Hồi giật mình ngẩng đầu nhìn , “Ngươi muốn lấy máu tim ta nữa sao?”

      Thiên Diệu bước , : “Lần trước lấy máu tim để phá phong ấn ngũ hành, lần này Tố Ảnh lấy sừng rồng của ta để hút linh khí Hồ , chắc chắn tự giải phong ấn, cần dùng máu tim ta cũng có thể lấy sừng rồng.”

      Nhạn Hồi nghe vậy thở phào nhõm, nhưng nghĩ lại, nàng bùi ngùi : “Tố Ảnh chân nhân liều mình vì thư sinh này, ngay cả sừng rồng của ngươi cũng dám lấy ra dùng, có thể thấy bà ta sựnặngtình với thư sinh đó.”

      Thiên Diệu nghe vậy chỉ cười lạnh, “Nhưng ta chẳng hề nghĩ đến cảm nhận của người khác.” Giọng Thiên Diệu trầm thấp lạnh lẽo, “So với hai mươi năm trước chẳng thay đổi gì cả.”

      Nhạn Hồi thoáng im lặng, nhắc tới Tố Ảnh nữa, “ thôi, bây giờ chuyện quan trọng trước mắt là phải tới Thiên Hương phường lấy sừng rồng của ngươi.”

      Nhạn Hồi và Thiên Diệu đeo lệnh bài người, đến trước cửa Thiên Hương phường, thủ vệ hung ác hai bên chỉ liếc nhìn lệnh bài người họ liền để mặc họ vào trong.

      Nhạn Hồi bên cạnh Thiên Diệu cười, “Tiểu Huyền Ca nhà ta lợi hại nhỉ.”

      Thiên Diệu buồn nghe, chỉ xoay bước chân, “ bên này.”

      Nhạn Hồi bĩu môi, khen cũng keo kiệt, chẳng đáng chút nào.

      Có lệnh bài bên người, con đường phía trước của hai người rất thoải mái, người hầu ở đây đều được huấn luyện nghiêm ngặt, cơ bản đều nhìn thẳng vào mặt họ.Nhưng khi đến trung viện, sắp tới gần sân viện nhốt Hồ , Nhạn Hồi cảm giác ràng ánh mắt của người xung quanh đều quan sát nàng và Thiên Diệu từ xuống dưới.

      Thiết nghĩ muốn tiếp càng khó hơn.

      Nàng kéo Thiên Diệu lui vào chỗ kín đáo, “Ta thấy tuy chúng ta vào được, nhưng vẫn phải thay y phục của người ở đây. Ít ra nhìn vào thấy kỳ quái.”

      Thiên Diệu gật đầu, xuyên qua cây cỏ trong viện, thăm dò phía trước rồi chỉ hai người vừa bước vào, “Hai thị vệ này .Thân hình khác chúng ta lắm.”

      Nhạn Hồi lập tức xắn tay áo, “Để ta.” Nàng vừa vừa vù vù xông ra ngoài.

      Thiên Diệu mấp máy môi, ngay cả thời gian thêm câu cũng có, lại nhớ đến lời Huyền Ca kêu mình bảo vệ Nhạn Hồi… Nhưng cũng phải đuổi kịp nàng mới được chứ…

      Nhạn Hồi vừa đánh ngất hai thị vệ, vừa kéo hai người vào góc kín, đột nhiên ngoài viện truyền đến giọng hùng hồn của Phụng Minh: “Khách quý ta mời? Hôm nay ta mời hai khách quý tới đây lúc nào?”

      người khác vội cúi đầu thấp giọng đáp: “Nhưng mà… hai người đó đích thực đeo lệnh bài khách quý, bọn họ vào ngang nhiên, thị vệ ở cửa thấy họ như vậy… nên dám cản.”

      Vừa dứt lời, bên ngoài có người bước vào sân viện.

      “Khốn kiếp.” Phụng Minh tát lên mặt người hầu, “Tại sao thông báo trước cho ta tiếng?”

      Người đó bị đánh cũng dám phản kháng, “Tiểu nhân… tiểu nhân đến thông báo cho ngài rồi đây, có thị vệ nhìn thấy hai người họ bước vào viện này.”

      Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu rồi lập tức ngồi xổm sau bụi cỏ, thu lại khí tức lẳng lặng quan sát.
      Snow139 thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 39

      Đôi mắt sắc bén của Phụng Minh lướt qua sân viện, quay sang hỏi người hầu: “Người đâu rồi?”

      Người hầu nhìn trái nhìn phải, “Kỳ lạ… tiểu nhân ràng vừa bảo hai thị vệ tới đây trước để xem xét tình hình mà, sao ngay cả hai thị vệ kia cũng biến mất rồi?”

      Phụng Minh nghe vậy khẽ nhíu mắt, ông ta rảo vòng quanh sân viện, sau đó vẫy tay gọi thị vệ khác: “Bao vây sân viện này lại cho ta.”

      Nhạn Hồi lập tức dùng khuỷu tay huých Thiên Diệu, giọng thầm: “Chút nữa ta thu hút chú ý của họ, ngươi nhân lúc sân viện này còn chưa bị bao vây hoàn toàn, mau tìm sừng rồng của ngươi .”

      Nhạn Hồi rất tự nhiên, ra Thiên Diệu cũng sắp lấy làm quen với an bài kiểu này, vì giờ Nhạn Hồi có pháp lực, nàng mạnh mẽ hơn chút, dễ ứng phó với tình huống phiền phức hơn, bởi vậy chuyện nguy hiểm hơn đương nhiên phải giao cho nàng.

      Nhưng nghĩ kỹ, ra chuyện này chẳng phải lẽ đương nhiên, kẻ mạnh vốn cần phải dấn thân vào hiểm nguy vì kẻ yếu, Nhạn Hồi làm vậy vì nàng muốn làm, nàng muốn… bảo vệ người khác.

      Hay đúng hơn là bảo vệ .

      Thiên Diệu cụp mắt.

      Tuy nhiên Nhạn Hồi độn thổ ra ngoài, thoáng chốc đáp xuống góc Đông Nam của sân viện, vừa khéo ngược với hướng của nơi này, nàng cười to: “Tìm ai vậy, tìm ta hả?”

      Nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều bị nàng thu hút. Thiên Diệu hề do dự, xoay người nhảy lên bức tường phía sau.

      Nhạn Hồi nhìn mà bắt chuyện với Phụng Minh ngay: “Phụng đường chủ, nghe danh lâu.”

      Ánh mắt Phụng Minh lạnh lẽo nhìn Nhạn Hồi, bỗng khóe môi cong lên nụ cười lạnh, chiếc mũi ưng khoằm quá mức khiến nụ cười lạnh của ông ta trở nên nham hiểm xảo trá khác thường: “Bút cùn tài mọn mà dám vọng tưởng gạt được ta?”

      Còn chưa dứt lời ông ta đưa cánh tay lên, chỉ nghe “ầm” tiếng, luồng khí đánh thẳng vào bức tường Thiên Diệu nhảy qua, bức tường lập tức đổ sụp.

      Nhạn Hồi cả kinh, lập tức lắc mình nhảy tới phía trước, xông vào trong đám bụi.

      Đến khi bụi rơi xuống hết, Nhạn Hồi kéo Thiên Diệu lui về phía sau ba bước, vừa khéo lui ra bên ngoài bức tường gạch đổ, nàng chắn trước mặt , đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Phụng Minh.

      Dù sao cũng là phó đường chủ của Thất Tuyệt đường, lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, tuy tu tiên nhưng công phu của phàm nhân lại cực cao, nội lực hùng hậu, khí thế này đừng là đệ tử tiên gia mới nhập môn, cho dù là mấy sư thúc của Nhạn Hồi e cũng chỉ có thể thủ hòa.

      Tình hình hay rồi.

      “Nha đầu nhãi nhép cũng có chút bản lĩnh nhỉ.” Phụng Minh cười lạnh mấy tiếng, “Công pháp nội tức của ngươi hẳn là người của Tiên gia, thử xem rốt cuộc là đệ tử của Tiên gia nào mà lại dám tới địa bàn của ta làm loạn.”

      Nhạn Hồi híp mắt cười, vẻ mặt thản nhiên nhưng sống lưng lạnh toát mồ hôi, chỉ là chút công phu đơn giản mà ông ta nhìn ra nàng là người của Tiên môn chứ phải nhân sĩ võ lâm, cũng may vẫn chưa ra tay quá nhiều, nếu bị ông ta nhìn ra tâm pháp của núi Thần Tinh mới phiền phức.

      Vì những chuyện nàng làm thể để người của núi Thần Tinh biết.

      Nhạn Hồi thoáng im lặng, sau đó mặt đổi sắc dối: “Ta là đệ tử của Tê Vân chân nhân, phụng lệnh sư phụ đến điều tra chuyện số lượng lớn Hồ mất tích.”

      Phụng Minh nghe vậy quả nhiên thoáng ngập ngừng.

      Chuyện dối thể dùng bừa, nếu chắc chắn mười phần là bị vạch trần, vậy chi bằng . Nhạn Hồi chọn mình là đệ tử của Tê Vân chân nhân vì trước đó ở núi Đồng La, nàng từng tiếp xúc với Tê Vân chân nhân, nàng biết Tê Vân chân nhân từng thả Xà , từng đưa tiểu Xà yêuvề biên giới Thanh Khâu. Bà ấy tham gia vào những đợt Tiên môn tổ chức truy giết quái, thậm chí bà ấy còn dùng mạng sống cuối cùng để lời cảm tạ với Xà .

      Có thể thấy trong lòng Tê Vân chân nhân chấp nhận cách là kẻ ác, nếu bà ấy là người như vậy, chắc chắn bà ấy cũng cho phép đệ tử môn hạ mình tham dự vào chuyện bức hại Hồ này.

      Trong Tiên môn cũng có nhân sĩ giang hồ thông thạo tin tức, trong tình huống chưa tính tình người khác hẳn đường đột tìm ai giúp đỡ.Mọi người đều nhìn ra được tính cách của Tê Vân chân nhân, vậy chuyện Hồ có khả năng lớn là những người này vốn hề cho Tê Vân chân nhân biết.

      Thế nên hà tất kiếm chuyện vui, chừng Tê Vân chân nhân còn trợ lực cho họ.

      Suy đoán như vậy, nhìn lại tình cảnh trước mắt, Nhạn Hồi nàng là đệ tử của Tê Vân chân nhân là quyết định sáng suốt vô cùng.

      là, Tê Vân chân nhân biến mất mấy tháng nay, tuy có lời đồn bà ấy tiên du, nhưng trong giang hồ ai dám chắc chắn. Người biết Tê Vân chân nhân tiên du chỉ có Nhạn Hồi, Thiên Diệu, và Xà biết đâu.

      Những người khác đều biết Tê Vân chân nhân ở đâu, bà ấy bế quan hay vân du? ai có thể ràng.

      Hai là, Tê Vân chân nhân xưa nay luôn phản cảm với việc vô cớ truy giết quái. Vậy bà ấy lệnh cho người điều tra chuyện này chắc chắn cũng là đương nhiên.

      Phụng Minh có lý do nghi ngờ.

      “Nhìn ra nhỉ.” Phụng Minh cười, “ ra là cao đồ của Tê Vân chân nhân.”

      dám. Tại hạ chẳng qua chỉ là đệ tử nho mà thôi, trong Tiên môn cũng có địa vị gì. Chân nhân tin tưởng nên giao cho ta điều tra chuyện này, thời gian qua ta điều tra ngày đêm, vô tình tra đến chỗ Phụng đường chủ.” Nhạn Hồi khựng lại cười cười, “Chân nhân ngờ rằng có tu tà giết số lượng lớn Hồ , lấy nội đan để tu luyện…”

      Có quan hệ với giới tu tà phải là chuyện tốt lành gì, Phụng Minh lập tức xua tay, “Tiểu đạo hữu vu oan cho lão phu rồi, Hồ ở đây là do các Tiên môn bắt, để tránh quái làm loạn nên các Tiên môn mới lấy nội đan Hồ , hơn nữa tất cả nội đan giao hết cho núi Thần Tinh tiêu hủy, hề có ai liên quan đến tu tà. Còn bọn ta chỉ dùng máu Hồ luyện chút hương cung cấp cho vương tôn quý tộc tìm thú vui thôi.”

      Nội đan đều giao cho núi Thần Tinh hết…

      Nhạn Hồi chau mày, nếu hai tháng trước, mẫu thân của Bạch Hiểu Lộ chết ở Thiên Hương phường, vậy cũng tức là hai tháng trước, mẫu thân của Bạch Hiểu Lộ tìm Nhạn Hồi cứu Bạch Hiểu Lộ bị giam ở đỉnh Tâm Túc núi Thần Tinh, Thiên Hương phường bắt đầu chế tạo mê hương này rồi.

      Lúc đó chắc cũng có rất nhiều nội đan Hồ được chuyển tới núi Thần Tinh. Tiêu hủy nội đan phải là chuyện đơn giản, nội đan biến mất chắc chắn phát tán khí.

      Nhưng Nhạn Hồi chưa từng thấy núi Thần Tinh tiêu hủy nội đan, cũng cảm nhận được ở xó xỉnh nào phát ra khí khi tiêu hủy nội đan.

      Đều do… các sư thúc thực sao?

      Làm chuyện này nhất định phải thông qua đồng ý của Lăng Tiêu, cũng ai có tư cách giấu Lăng Tiêu.

      Tức là những chuyện này đều được Lăng Tiêu gật đầu rồi sao, bắt Hồ , lấy nội đan, bán chúng cho Phụng Minh…

      Nhạn Hồi bỗng khẽ thất thần.

      Mãi đến khi Thiên Diệu sau lưng huých nàng, Nhạn Hồi mới sực tỉnh, nghe thấy Phụng Minh hỏi từ xa: “Nếu muốn biết tác dụng của Hồ , tiểu đạo hữu có thể đường đường đến hỏi lão phu, tại sao lại có hành động thế này?” Phụng Minh nhíu mày, “ giờ ngươi điều tra được chuyện ngươi muốn biết, thứ cho lão phu hỏi câu, lệnh bài người ngươi từ đâu mà có?”

      Vừa dứt lời, sát khí nổi lên bốn phía.

      Nhạn Hồi thầm đề phòng, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên: “Chuyện này quan trọng.” Nàng tiếp, “Phụng đường chủ, có điều chuyện ông giết Hồ lấy máu luyện mê hương, nay Tiên môn có ý kiến gì, nhưng nếu để người của tộc biết được…”

      Phụng Minh cười ha ha: “Chuyện này đến lượt ngươi lo.” Ông ta bước lên bước, sát khí mãnh liệt xộc thẳng vào Nhạn Hồi, “Tiểu đạo hữu, nhưng nếu hôm nay ngươi ra lai lịch của lệnh bài, ta coi như ngươi trộm đồ trong Thiên Hương phường. Sư phụ ngươi Tê Vân chân nhân dạy dỗ ngươi tử tế, ra giang hồ tất có người giúp bà ta dạy dỗ ngươi.”

      Khí thế này chắc ra tay được rồi.

      Lòng Nhạn Hồi trùng xuống, nàng với Thiên Diệu: “Tìm chỗ trốn , tự bảo vệ mình.”

      Thiên Diệu nghe vậy, ánh mắt thoáng dừng gò má sáng bóng của nàng, còn chưa kịp bên kia sân viện bỗng truyền tới tiếng cười sang sảng: “Phụng Minh thúc thúc có chuyện gì vậy? Tại sao trong sân viện này lại sát khí kinh người, khiến tiểu điệt giật mình.”

      Chỉ nghe câu này thôi Nhạn Hồi biết thân phận người đến. Người có thể gọi Phụng Minh là thúc thúc, còn tự xưng là tiểu điệt, ngoài đường chủ Thất Tuyệt đường Phụng Thiên Sóc còn ai.

      Nhạn Hồi từng nghe Huyền Ca nhắc đến Phụng Thiên Sóc rất nhiều lần nhưng chưa lần gặp mặt, nay chỉ vừa nghe giọng Nhạn Hồi lập tức hiểu ngay tại sao người này có thể dễ dàng lấy được trăm tiểu thiếp.

      Đến khi Nhạn Hồi ngoảnh đầu, kinh ngạc nhìn gương mặt và khí độ của Phụng Thiên Sóc, càng hiểu hơn lý do tại sao mỹ nhân tuyệt thế như Huyền Ca lại si mê người này.

      Đây là nam nhân khiến người ta vừa nhìn thảng thốt.

      mặc trường bào màu ánh trăng, tay cầm quạt giấy, eo đeo ngọc bội, đôi mắt đan phụng dường như nhìn đến đâu là hoa đào nở đến đó.

      Khác với thảng thốt của Nhạn Hồi khi nhìn thấy người này, Phụng Minh chỉ cười lạnh mấy tiếng, “Kỳ lạ , hôm nay rốt cuộc ngọn gió nào mà trước đó thổi đến đạo hữu Tiên môn, giờ lại thổi tiểu điệt nhi của ta đến đây. khiến lão phu tài nào tiếp đón.”

      Phụng Thiên Sóc phẩy quạt, chậm rãi vào trong đình, nhìn thấy Nhạn Hồi, cười sang sảng: “ ngờ ở đây lại có mỹ nhân.” xong tới trước mặt Nhạn Hồi, nhìn trái nhìn phải ra vẻ hiếu kỳ, sau đó xoay người đối diện với Phụng Minh : “Tiểu điệt vốn nên đến đây.”

      đứng trước mặt Nhạn Hồi, tựa như vô tình chắn giữa Nhạn Hồi và Phụng Minh, sát khí người Phụng Minh cũng tiện phô ra trước vị “đường chủ” danh nghĩa này.

      “Có điều, trong Đường truyền đến mấy tin, các trưởng lão nghe được rất lo lắng nên cứ nhắc nhắc lại mãi, do đó tiểu điệt mới phải đến chỗ thúc thúc đây.”

      Phụng Minh híp mắt: “Tin tức gì mà lại kinh động đến các trưởng lão và Thiên Sóc vậy?”

      “Tin thứ nhất là nước Thanh Khâu hình như mất công chúa Cửu Vĩ Hồ.” Phụng Thiên Sóc cười híp mắt , “Thúc thúc cũng biết tộc Cửu Vĩ Hồ của nước Thanh Khâu rồi, họ rất coi trọng huyết thống, ầm ĩ ở biên cảnh dứt, phái mấy đợt người xâm nhập vào Trung Nguyên để điều tra tin tức công chúa của họ.”

      Nụ cười mặt Phụng Minh khẽ thu lại.

      “Còn tin thứ hai, tiểu điệt nghe hình như thúc thúc mối làm ăn nguy hiểm.” Phụng Thiên Sóc thu lại chiếc quạt, “bộp” tiếng rất nhưng lại khiến người ta giật mình, “Những thám tử của nước Thanh Khâu hình như xâm nhập vào thành Vĩnh Châu rồi. Mê hương, mê hương gì đó, biết họ có thăm dò được tin tức này chưa.”

      Phụng Thiên Sóc nhìn thấy nụ cười mặt Phụng Minh hoàn toàn tắt ngóm, nhàng hỏi: “Chuyện làm ăn của thúc thúc khiến Thất Tuyệt đường của chúng ta gặp họa diệt môn đó chứ?”
      Snow139 thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 40

      Phụng Minh im lặng nhìn Phụng Thiên Sóc lúc, bỗng nhiên lại bật cười: “Được, được, được.” Ông ta , “Nếu các trưởng lão và đường chủ đều lo lắng, vậy bất luận thế nào Phụng Minh cũng nên làm chuyện này nữa.”

      Phụng Minh ra lệnh cho người bên cạnh: “Giết hết Hồ nhốt trong viện .”

      Nhạn Hồi nghe vậy cả kinh, còn chưa lên tiếng, Phụng Thiên Sóc thản nhiên cướp lời: “Giết hết e là thỏa.”

      “Ồ?” Phụng Minh nhíu mắt, “Ở Trung Nguyên đại địa này, ta giết vài con quái cũng có điều thỏa sao? E là đường chủ quá lo rồi.”

      “Bình thường giết vài con quái đương nhiên sao, nhưngthúc thúc à…” Phụng Thiên Sóc bước tới mấy bước, vẻ mặt như vô cùng khó xử, “ quái của nước Thanh Khâu dễ dây vào, thúc lo chuyện trong thành Vĩnh Châu nên chưa kịp thám thính tin tức ở biên giới Thanh Khâu.Ta nghe thám tử hồi báo, rất nhiều Tiên môn ở biên cảnh đều gặp tai ương vì chuyện công chúa Cửu Vĩ Hồ kia mất tích. Lúc này thúc còn muốn giết nhiều Hồ như vậy, nếu có thể giấu được thám tử của Thanh Khâu sao, nếu may để họ biết được…” Phụng Thiên Sóc lắc lắc đầu, vẻ mặt nặng nề, thở dài, “E là vô cùng thỏa.”

      Phụng Minh nghe xong cười cười, động đậy vai, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng lạnh lùng: “Vậy theo điệt nhi phải làm sao?”

      “Chi bằng để ta áp giải ra khỏi thành, vứt chúng ngoài thành Vĩnh Châu.Đám quái mất nội đan này hề có sức phản kháng, tự nhiên có đệ tử Tiên môn giải quyết chúng, lúc đó là đệ tử Tiên môn giết chúng thế nào cũng hề liên quan đến Thất Tuyệt đường ta, cho dù tộc hay biết, muốn tính sổ cũng tính tới Thất Tuyệt đường ta được.” Phụng Thiên Sóc đập chiếc quạt trong tay, chậm rãi cứ như đùa.

      Phụng Minh thoáng trầm ngâm, “Nếu vậy phiền điệt nhi giúp thúc thúc đưa đám quái này .”

      Phụng Thiên Sóc cười cười, “Thúc thúc và ta vốn là thúc điệt, lại là đồng môn, tiểu điệt làm chút chuyện cho thúc thúc nào có phiền gì.” tự nhiên ra lệnh cho người sau lưng Phụng Minh, “ đếm số lượng Hồ trong viện, chút nữa lúc ta rời đem theo.”

      Người hầu bên cạnh nhìn Phụng Minh, ông ta gật đầu, xua tay : “ .” Người đó mới gật đầu khom lưng .

      “Ta đồng ý với cầu của Thiên Sóc rồi, sau này con trở về hãy với các trưởng lão, để họ khỏi lo lắng vụ trong đường nữa, ta dốc lòng phò trợ cho con.”

      Nụ cười giả tạo đến mức tê mỏi cả má lại còn phối hợp những lời giả tạo hơn cả nụ cười, Nhạn Hồi nghe mà cảm thấy gai ốc đều rơi hết xuống đất, vậy mà Phụng Thiên Sóc vẫn cùng Phụng Minh duy trì vẻ mặt khách sáo : “Điệt nhi đương nhiên hiểu tâm ý của thúc thúc, vậy điệt nhi xin cáo từ trước.”

      xong bèn vòng tay, nhấc chân bước .

      Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ, nàng và Thiên Diệu đều lộ mặt ở đây, hơn nữa lại còn bị Phụng Minh nhìn thấy, hôm nay chỉ e dễ gì lấy được sừng rồng, chi bằng dứt khoát cùng Phụng Thiên Sóc bỏ trước, thiếu đường chủ này vừa nhìn biết trong bụng toàn ý đồ xấu xa, thương lượng với chút có khi có mưu kế cao thâm hơn.

      Nào ngờ Nhạn Hồi vừa bước , Phụng Minh trầm giọng : “Khoan .”

      Phụng Thiên Sóc ngoan ngoãn xoay người lại, “Thúc thúc còn có chuyện gì vậy?”

      “Chuyện này liên quan tới điệt nhi.” Phụng Minh chỉ Nhạn Hồi, “ biết tại sao người vị tiểu đạo hữu này lại có lệnh bài khách quý của Thiên Hương phường ta, ta phải giữ họ lại để hỏi ra lẽ. Xem thử Thiên Hương phường ta quản lý nghiêm hay là có người nào đó trộm đồ của Thiên Hương phường, mưu đồ bất chính.”

      Phụng Thiên Sóc liếc vật người Nhạn Hồi, giả vờ kinh ngạc hỏi: “ nương xinh đẹp thế này sao có thể trộm đồ được?”

      Nhạn Hồi nhìn Phụng Thiên Sóc, “ sai, ta trộm, lệnh bài này ta nhặt được đó.”

      Phụng Thiên Sóc liền với Phụng Minh: “Thúc thúc, mỹ nhân ấy trộm, lệnh bài này là nhặt được.”

      Phụng Minh hừ lạnh: “Ăn bừa bãi!”

      “Nhưng nương xinh đẹp thế này sao có thể giương mắt bừa được chứ.” Phụng Thiên Sóc giật lệnh bài người Nhạn Hồi xuống, tiện tay giật luôn cái của Thiên Diệu, nhìn Phụng Minh mặt hơi tím xanh, : “Thúc thúc xem , cũng chỉ là hai tấm lệnh bài thôi, ta lấy trả lại cho thúc rồi. Nể tình tiểu điệt, thúc thúc tha cho họ nhé.”

      Phụng Minh cất giọng điệu quái gở hỏi Phụng Thiên Sóc: “Điệt nhi thích lo chuyện bao đồng từ bao giờ vậy, quen biết hai vị này từ trước rồi sao?”

      “Sao lại là lo chuyện bao đồng chứ?” Phụng Thiên Sóc vừa vừa sờ lên mặt Nhạn Hồi trêu chọc, “Tiểu tiên kiều thế này phải thương , sao ta có thể để ấy chịu khổ trước mặt ta được.”

      Nhạn Hồi im lặng, thầm mắng trong lòng, mẹ nó, chả trách cưới được trăm tiểu thiếp!

      Nếu phải thuốc người nàng vẫn còn công hiệu đối với Thiên Diệu, e là lúc nhìn thấy chủ nhân của giọng này, gương mặt này với mình câu đó, chắc chắn nàng cũng theo ngay suy nghĩ…

      ai chú ý đến Thiên Diệu vẫn im lặng bên cạnh lúc này lại đảo mắt, nhìn chăm chăm vào tay Phụng Thiên Sóc, hồi lâu sau lời nào màbỏ .

      Phụng Thiên Sóc từ lâu nổi danh phong lưu bên ngoài, vậy nên Phụng Minh tiện “giành mỹ nhân” với nữa. Để ông khỏi phải mang tiếng đường đường là người nắm quyền mà lại dung tục háo sắc.

      Bởi vậy cho dù có bất mãn đến đâu ông ta cũng phải nhẫn nhịn, xua tay để Phụng Thiên Sóc đưa Nhạn Hồi cùng .

      Sau khi đám người đó hết, Phụng Minh nhìn sân viện bị hủy bức tường, siết chặt nắm tay.

      Người hầu đếm Hồ trở lại, nhưng thấy những người đến đều , khỏi rầu rĩ: “Đường chủ, chúng ta thả họ như vậy sao? Đám Hồ này cũng thả sao?”

      cần lo về Hồ .” Phụng Minh vân vê chiếc nhẫn ngón tay cái, “Chỉ cần báu vật vẫn còn nằm trong tay chúng ta, cứ để chúng đưa Hồ , các môn phái Tu tiên nghĩ cách bù lại chỗ thiếu cho chúng ta. Còn mấy người này…”

      Phụng Minh suy nghĩ: “Ta trông coi Phụng Thiên Sóc từ tới lớn, có gì đáng sợ.Hai người còn lại, đặc biệt là nha đầu mồm mép kia, ngươi hãy điều tra kĩ cho ta ả có phải là đệ tử của Tê Vân chân nhân , nếu phải hãy điều tra xem rốt cuộc Tê Vân chân nhân ở đâu, nếu phải moi thân phận của ả ra cho ta.”

      Người hầu nhận lệnh: “Dạ.”

      Nhạn Hồi theo Phụng Thiên Sóc rời khỏi Thiên Hương phường, vừa tới phố chợ, người xung quanh ồn ào huyên náo, nàng nhịn được hỏi: “Phụng đường chủ.”

      Phụng Thiên Sóc nhìn Nhạn Hồi: “Hở? Thấy thích thứ gì à? Ta mua cho nhé.”

      Mẹ nó… Đúng là biết làm người! Lời êm tai !

      Nhạn Hồi thầm nghiến răng, nén nhịn thôi thúc muốn ca ngợi, sau đó hắng giọng mấy tiếng, nghiêm túc : “Tại sao hôm nay ngài lại giải vây giúp ta và Thiên Diệu?” Lại còn tìm đủ cách giúp nàng.

      Phụng Thiên Sóc suy nghĩ chốc lát: “ nương mà, đương nhiên ta phải bảo vệ .” ngẩng đầu, nhìn Thiên Diệu phía sau Nhạn Hồi, “Còn ấy à, tiện tay thôi.”

      Thiên Diệu: “…”

      Thấy Thiên Diệu sa sầm mặt, Phụng Thiên Sóc cười cười, nụ cười ấm áp trong sáng, “Đùa thôi, là bằng hữu của Huyền Ca, đương nhiên phải giúp các ngườirồi.”

      ra là vì Huyền Ca. Nhạn Hồi gật đầu, thầm nghĩ, có lẽ như nàng vẫn tưởng, đường chủ Thất Tuyệt đường này phải chăng cũng đa tình bạc nghĩa như vẻ bề ngoài, ra cũng Huyền Ca?

      Nếu tại sao ngay cả bằng hữu của Huyền Ca cũng bao che.

      Nhạn Hồi vừa nghĩ xong, Phụng Thiên Sóc lại , “Nhưng mà cho dù vì nguyên nhân gì ta cũng giúp rồi.” Phụng Thiên Sóc nhìn Nhạn Hồi cười rạng rỡ, “Nhạn nương này, có từng nghĩ phải báo đáp tại hạ thế nào ?”

      “…” Nhạn Hồi ngẫm nghĩ ý trong lời này, “Lẽ nào… ngài muốn ta lấy thân báo đáp sao?”

      “Nhạn nương bằng lòng ?”

      bằng lòng.” Nhạn Hồi chỉ Thiên Diệu, “Ta .”

      Thiên Diệu sửng sốt, vẫn chưa thíchứng kịp với hành động bày tỏ là bày tỏ ngay này của Nhạn Hồi.

      Phụng Thiên Sóc nghe vậy thở dài: “Đáng tiếc quá, vị công tử này trông có vẻ như trân trọng lắm, chi bằng thay đổi sở thích được ?”

      Có những người dung hòa việc trêu chọc nương vào tất cả mọi việc trong cuộc sống, đối với họ, biểu này đơn giản tự nhiên, cứ như ăn với ngủ vậy.

      Vậy là Nhạn Hồi cũng tự nhiên đáp như ăn cơm, hề do dự dứt khoát từ chối: “ được. Tuy ngài rất đẹp, nhưng trong mắt ta vẫn là người đẹp nhất, ai có thể so bì.”

      “Thẩm mĩ ra là thói quen, cảm thấy đẹp có lẽ là vì nhìn quen, chi bằng nhìn ta thêm . Lỡ như sau này nhìn lâu rồi lại thay đổi thẩm mĩ sao?”

      Nhạn Hồi nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu: “Có lý!”

      CuốicùngThiênDiệu cũng nhịnđược nữa, trầm giọng : “ phải mang Hồ ra khỏi thành sao?” cắt ngang đối thoại của hai người, “Vòng tới phố chợ làm gì?”

      “Chút nữa có người đưa Hồ tới Vong Ngữ lâu.” Phụng Thiên Sóc nghe thấy Thiên Diệu vậy cũng nghiêm túc hơn đôi chút, “Cho chúng nghỉ chân ở Vong Ngữ lâu, còn hơn vừa thả ra khỏi thành bị đám người tu tiên bắt nhốt trở lại.”

      Nhạn Hồi thoáng im lặng: “Ngài biết bị bắt lại sao vẫn cứu?”

      “Có lúc cứu hay chẳng qua chỉ cần tỏ thái độ thôi. Nhạn nương cần biết đến những tính toán này.”

      Nhạn Hồi gật đầu, nàng cũng muốn biết, “Chút nữa sau khi đưa Hồ đến Vong Ngữ lâu, ta muốn gặp con trong số đó. Nó tên Bạch Hiểu Lộ.”

      “Hồ đưa đến Vong Ngữ lâu, Nhạn nương muốn sắp xếp thế nào cũng được.”

      Chuyển chuyển vần vần lâu như vậy, cuối cùng coi như nàng cũng cứu được nha đầu này, dù sao cũng phải gặp lần.
      Snow139 thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 41

      đến cửa Vong Ngữ lâu, từ xa xa Nhạn Hồi nhìn thấy có bóng người áo đỏ đứng ở cổng lớn Vong Ngữ lâu, nhướn cổ nhìn về phía họ.

      Nhạn Hồi chỉ thoáng nhìn tư thế đó : “Đường chủ Thất Tuyệt đường dù sao cũng khác, bình thường ta chẳng bao giờ thấy đại mỹ nhân Huyền Ca xuống gác bao giờ, vậy mà hôm nay lại ra cổng nghênh đón ngài.”

      Phụng Thiên Sóc chỉ phẩy phẩy chiếc quạt trong tay cười cười, sau đó bước tới phía trước gọi: “Huyền Ca.”

      Huyền Ca nghe tiếng gọi, cảm xúc xao động trong mắt ngay cả Nhạn Hồi bên cạnh cũng nhìn thấy ràng, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn chọn im lặng cúi đầu, lễ phép nhún người, “Huyền Ca cung nghênh đường chủ.”

      “Lâu quá gặp nàng cũng xa lạ với ta rồi.” Phụng Thiên Sóc cười giòn giã, “Đừng đứng ở cửa nữa, vào trong .” xong tự mình vào trước.

      Khi Phụng Thiên Sóc lướt qua vai Huyền Ca, nàng ta khẽ cụp mắt, Nhạn Hồi cảm giác được vẻ mặt nàng ta tối mấy phần cách hiếm thấy.

      Nhưng Phụng Thiên Sóc lại dừng trước Huyền Ca bước, xoay người nhìn Huyền Ca đưa tay về phía nàng, “Quá lâu ta đến nên nàng muốn nắm tay ta nữa sao?”

      Huyền Ca ngây người, đặt tay mình vào lòng bàn tay ta, Phụng Thiên Sóc nhàng nắm lại, dắt Huyền Ca , nụ cười và ánh mắt đong đầy nét dịu dàng khiến mấy vị nương bên cạnh ngưỡng mộ đến đỏ mặt.

      Nhưng chắc là chẳng ai đố kị đâu, nhìn theo bóng họ dắt tay nhau bước vào Vong Ngữ lâu, Nhạn Hồi bất giác nghĩ rằng, xứng đôi vừa lứa chính là như họ đây.

      Tuy nhiên Nhạn Hồi bỗng dưng nghĩ lại, nam nhân này còn có trăm tiểu thiếp chờ ở khắp trời Nam đất Bắc nữa… Nàng lại khỏi thở dài, cảm thấy thương tiếc cho Huyền Ca.

      Thiên Diệu bên cạnh theo hai người phía trước vào Vong Ngữ lâu, Nhạn Hồi kéo lại, sau đó vội vàng buông ra, xoa xoa tay, như thể xoa cảm giác tê dại trong lòng bàn tay mình.

      Thiên Diệu nghiêng đầu nhìn nàng lấy làm khó hiểu: “Sao vậy hả?”

      “Ngươi bám theo làm gì?” Nhạn Hồi , “ thấy người ta như bức tranh sao?”

      Thiên Diệu cố gắng nén nhịn vẻ mặt chế giễu,mấp máy khóe môi: “ thấy.”

      Nhạn Hồi liếc nhìn , “Ta thấy gương mặt này của ngươi chừng sau này còn mê người hơn đường chủ kia nữa, nhưng tính cách của ngươi so với người ta… Ngoài ta bị bỏ thuốc ra, chắc nương nào bằng lòng theo ngươi đâu.”

      Thiên Diệu nghe vậy lạnh lùng cong môi, vẻ mặt loáng thoáng mỉa mai: “Như vậy càng tốt, ta chỉ mong đời này bao giờ dây vào tình nữa.”

      Nhạn Hồi nhìn bóng , thầm bĩu môi rồi cũng theo sau.

      Vào Vong Ngữ lâu, Huyền Ca và Phụng Thiên Sóc lên gác lầu thương lượng chuyện của họ. Nhạn Hồi và Thiên Diệu chờ lúc, nghe người hầu tới báo, Hồ của Thiên Hương phường đều được bí mật đưa với hậu viện của Vong Ngữ lâu.

      Nhạn Hồi tìm tới hậu viện.

      Hồ vẫn bị nhốt trong lồng sắt, bên ngoài trùm lớp vải đen, cho người ngoài nhìn bên trong vận chuyển thứ gì.

      Nhạn Hồi lật giở vải đen từng chiếc lồng ra, nhìn thấy Hồ bên trong con nào nhếch nhác, dáng vẻ tuyệt vọng chờ chết.Có lẽ trong suy nghĩ của chúng, chúng vốn phải được cứu, mà là hàng hóa được tạm thờichuyển tới sân viện khác, có lẽ chỉ ở đây mấy ngày thôi, cuối cùng vẫn thoát khỏi số mạng bị giết.

      Lúc Nhạn Hồi giở tấm vải, Hồ nào cũng giật mình, sau đó vội run cầm cập rụt về góc lồng xa nàng nhất, hoảng hốt bất an nhìn nàng.

      “Muốn đưa ta sao? Mạng của ta sắp hết rồi sao? Chết cũng tốt, còn hơn sống thế này.”

      Ý nghĩ trong lòng chúng đều được viết hết lên mặt.

      Nhạn Hồi buông tấm màn, cảm thấy lòng nặng nề đến mức sắp khiến nàng gượng nổi. chỉ có hoàn cảnh của Hồ khiến nàng cảm thấy buồn bã nặng nề, mà vì do lòng nàng còn có suy đoán đáng sợ nữa, đáng sợ đến mức khiến nàng muốn nghĩ đến lần thứ hai…

      Khi lật tấm vải đen của chiếc lồng cuối cùng, Nhạn Hồi nhìn thấy Bạch Hiểu Lộ co rúm bên trong, giống như còn sống được bao lâu nữa. Ngay cả khi Nhạn Hồi giở tấm vải lên cũng có phản ứng.

      “Bạch Hiểu Lộ?” Nhạn Hồi gọi nó.

      Bạch Hiểu Lộ khẽ cử động, nó nhìn Nhạn Hồi, tựa như lúc lâu lâu mới nhận ra dáng vẻ nàng: “Nhạn… tỷ tỷ?”

      Nhạn Hồi gật đầu: “Là ta đây.”

      Nó ngây ra hồi lâu rồi ngồi bật dậy, ánh mắt u ám như được thắp sáng, nó dám tin nhào tới bên chiếc lồng, túm lấy song sắt: “Tỷ lại đến cứu muội à? Là mẹ kêu tỷ tới cứu muội nữa sao?”

      Nhạn Hồi ngây người, bất chợtnhớ tới chuyện nghe mẹ Bạch Hiểu Lộ bị đạo lợi hại bắt , nghĩ lại đạo lợi hại kia chắc là Tố Ảnh rồi.

      Cũng biết khi Tố Ảnh có tiện đưa theo Hồ ba đuôi kia luôn .

      Nhạn Hồi đáp, mở cửa lồng : “Muội ra đây , nghỉ ngơi lúc trước .”

      Trải qua kiếp số này, Bạch Hiểu Lộ cũng còn tâm trạng hỏi nhiều, nó nắm tay Nhạn Hồi ra khỏi lồng, nó biết qua bao lâu mình chưa đứng bên ngoài lồng như thế này.

      Nắm bàn tay run rẩy của Bạch Hiểu Lộ, Nhạn Hồi chỉ im lặng cụp mắt.

      Nhiều Hồ như vậy, Nhạn Hồi thể thả hết toàn bộ.Vì cho dù Vong Ngữ lâu là địa bàn của Huyền Ca, nhưng đây vẫn là nơi người phàm ở, đến tối càng có nhiều người phàm tới Vong Ngữ lâu mua vui.

      Hồ mất nội đan tuy nguy hại gì, nhưng chắc trong số đó vẫn còn có quái tâm tư xảo trá, muốn hút tinh khí người phàm để tái tạo nội đan. Bởi vậy ngoài Bạch Hiểu Lộ, Nhạn Hồi vẫn cho người trông coi những Hồ khác, để chúng ở yên trong lồng.

      Nhạn Hồi đưa Bạch Hiểu Lộ về phòng mình, hỏi han đại khái mấy câu về những chuyện nó từng trải trong thời gian qua, cũng khác mấy so với dự đoán của nàng.

      Lần trước Nhạn Hồi nhìn thấy Bạch Hiểu Lộ trong nhà lao, rồi bị Lăng Tiêu ra lệnh đưa về giam giữ, Bạch Hiểu Lộ bị giết như Lăng Phi .Sau khi mấy sư thúc khác thương lượng xong, tất cả đều bị bán tới Thiên Hương phường.

      Nhạn Hồi nghe vậy cũng hỏi thêm nữa, dỗ nó ngủ xong, vẻ mặt nàng nặng nề ngồi bên giường rất lâu.

      Thiên Diệu vẫn ở bên cạnh nhìn nàng, thấy Nhạn Hồi như vậy, chợt hỏi: “ nghĩ gì vậy?”

      Nhạn Hồi thoáng im lặng, cố ra vẻ nhàng cười : “Ta nghĩ đây là lần thứ hai chúng ta tới đó rồi, nhưng vẫn chưa trộm được sừng rồng của ngươi. Phụng Minh nhất định canh phòng Thiên Hương phường nghiêm ngặt hơn, lần tới chúng ta phải làm sao mới lấy được sừng của ngươi, để bọn chúng dùng cách này làm ăn được nữa.”

      Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi: “Còn gì nữa?”

      “Còn gì nữa?” Nhạn Hồi nhìn , “Còn điều gì quan trọng hơn chuyện này sao?”

      Ánh mắt Thiên Diệu lạnh lẽo: “Còn sư phụ , còn mối liên quan giữa núi Thần Tinh với chuyện này.”

      Bị chọc trúng tâm , nụ cười Nhạn Hồi nặn môi lập tức cứng đờ, có lẽ là vì tấm vảy Hộ Tâm trong tim nàng, Thiên Diệu luôn nhìn thấu cảm xúc trong lòng nàng cách ràng…

      Kể từ lúc ở Thiên Hương phường, nghe Phụng Minh tất cả Tiên môn đều lấy nội đan của Hồ giao cho núi Thần Tinh, trong lòng Nhạn Hồi khỏi dấy lên suy đoán đáng sợ.

      Xem ra chuyện mua bán Hồ chế tạo mê hương này, nếu hề liên quan đến núi Thần Tinh chắc chắn là chuyện thể. Tố Ảnh muốn làm chuyện này, cho dù bà ta có thể che giấu tất cả các Tiên môn trong thiên hạ, cũng thể giấu được núi Thần Tinh.

      Các Tiên môn khác biết mua bán Hồ dùng để làm gì, nhưng núi Thần Tinh và Quảng Hàn môn là trong các thống soái của môn phái tu đạo, làm sao có thể biết.

      Cũng tức là chuyện này được nội bộ núi Thần Tinh thảo luận và đồng ý. Thanh Quảng chân nhân dật từ lâu, vụ lớn của núi Thần Tinh đều do Lăng Tiêu quyết định, vậy chuyện chế tạo mê hương nhất định cũng phải được Lăng Tiêu gật đầu…

      Nhạn Hồi có thái độ khẳng định với chuyện này, nếu thất vọng về Lăng Tiêu là giả. Nhưng chuyện này đủ khiến Nhạn Hồi cảm thấy sợ hãi, điều khiến nàng sợ hãi là những lời Phụng Minh hôm nay và suy đoán của bản thân nàng…

      Tất cả nội đan của Hồ đều được đưa tới núi Thần Tinh, nhưng núi Thần Tinh lại hề có bất kỳ dấu vết tiêu hủy nội đan quái nào, vậy nội đan để lại đâu? Nếu bị cất giữ lại, nếu bị người ta dùng để nâng cao tu vi sao?

      Người tu đạo kiểu này, giang hồ gọi là tu tà.

      Núi Thần Tinh…

      “Có lẽ núi Thần Tinh có người dùng nội đan quái để tu luyện.” Thiên Diệu vạch trần suy đoán trong lòng Nhạn Hồi, nàng nghe mà khỏi lạnh lòng, “Nếu Lăng Tiêu biết chuyện này nhưng ngăn cản, vậy có lẽ Lăng Tiêu cũng tu luyện kiểu này.”

      thể nào.” Nhạn Hồi vô thức lắc đầu, “ thể nào…”

      “Còn hơn vậy nữa, cái chết của Tê Vân chân nhân…”

      Nhạn Hồi đứng bật dậy trừng Thiên Diệu, ánh mắt lạnh lẽo: “Im miệng.”

      Bốn mắt nhìn nhau, Thiên Diệu hề nhân nhượng: “Tự cũng biết mà, Nhạn Hồi.” , “Nếu đây là , đành phải tiếp nhận mà thôi.”

      Nhạn Hồi siết chặt nắm đấm.

      phải tận đáy lòng nàng có suy đoán này.Hai tháng trước Tê Vân chân nhân mất tích, khớp với thời gian sau khi bà ấy đến núi Thần Tinh mất tích.Lúc đó núi Thần Tinh mở đại hội tu đạo,cũng chính là lúc nội đan của Hồ được chuyển về núi Thần Tinh, với địa vị của Tê Vân chân nhân, rất có khả năng bà ấy được thông báo chuyện này.Thế nhưng với tính cách của Tê Vân chân nhân, cũng rất có khả năng bà ấy kiên quyết phản đối.

      Bởi vậy…

      Khi Nhạn Hồi gặp lại, toàn thân bà ấy lạnh lẽo vìtrúng Sương Hoa thuật…

      Nhạn Hồi lắc lắc đầu, dám nghĩ tiếp.

      “Ngươi ra ngoài . Chuyện tìm sừng rồng mai hẵng tính.” Giọng nàng hơi khàn.

      Thiên Diệu nhìn thân hình mỏng manh của Nhạn Hồi trong sắc đêm, đột nhiên còn muốn tiếp tục tranh luận với nàng nữa. nương này rất thông minh, chuyện có thể nghĩ tới chắc chắn nàng cũng có thể nghĩ tới được.

      Thiên Diệu hơn ai hết, phải đập tan ảo tưởng trong lòng mình là chuyện tàn khốc dường nào, nhưng có lúc thực tàn khốc như vậy.

      Người mình thực tế và hình tượng người mình trong lòng hoàn toàn khác nhau.

      Ngoài việc cam phận đón nhận còn cách nào khác. Vì có lẽ, bất kỳ chuyện gì thế gian này đều có thể thay đổi vì nỗ lực của bản thân, nhưng thay đổi trái tim người khác là điều khó thực nhất thế gian này.
      Snow139 thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 42

      Sáng hôm sau, Nhạn Hồi dậy từ sớm, ăn bữa sáng đầy bụng xong tự điều chỉnh tâm trạng của mình, sau đó tới gõ cửa phòng Thiên Diệu gọi , hai người cùng tới tìm Huyền Ca.

      Khi cùng nhau, Thiên Diệu cơ hồ quen sau Nhạn Hồi nửa bước, như vậy có thể tránh cho nàng nhìn thấy lại năng lưu manh suy nghĩ, khiến chống đỡ nổi.

      Nhìn bóng Nhạn Hồi, lưng nàng vẫn thẳng như cán bút, bước toát ra khí mà nữ nhân bình thường hiếm có. Cứ như những lời hôm qua vốn lọt vào lòng nàng, tổn thương đến nàng.

      Xem ra trong số chuyện, Nhạn Hồi cũng rất giỏi che giấu.

      Lúc Huyền Ca mở cửa cho Nhạn Hồi, vừa khéo Phụng Thiên Sóc cũng ở trong phòng, phe phẩy quạt ngồi ghế giữa phòng, cười híp mắt nhìn nàng: “Mới sáng sớm đến tìm Huyền Ca, Nhạn Hồi nương, ưng Huyền Ca nhà ta rồi sao?”

      “Đúng vậy.” Nhạn Hồi phóng khoáng đáp, “Phụng đường chủ có bằng lòng từ bỏ sở thích ?”

      Phụng Thiên Sóc thu quạt, đánh “phạch” tiếng, “Vậy được.”

      Nhạn Hồi bĩu môi, “Dù sao ngài cũng có cả trăm tiểu thiếp rồi mà, giao Huyền Ca cho ta có bớt miếng thịt nào đâu.” Nhạn Hồi cười hi hi nhìn Huyền Ca, “Phải Huyền Ca, bằng lòng theo ta chứ?”

      Huyền Ca thò tay chọc vào mi tâm Nhạn Hồi, định dạy dỗ nàng nghe Phụng Thiên Sóc : “Thịt thiếu, nhưng tâm hồn ta hoàn toàn bị ấy lấy mất rồi.” Phụng Thiên Sóc vẫy tay với Huyền Ca, nàng ta ngây người, ngoan ngoãn bước sang, bị Phụng Thiên Sóc kéo vào lòng. ôm Huyền Ca như bảo vật, “Cho dù nương cũng thể giành với ta.”

      Nhạn Hồi nhìn gò má ửng đỏ của Huyền Ca, lòng khỏi bất lực thở dài, Huyền Ca ơi Huyền Ca, thông minh như vậy, sao lại biết gặp dịp vui những lời êm tai này cho nghe, vậy mà lại…

      Cam lòng chấp nhận.

      Nhạn Hồi đảo mắt, Thiên Diệu bên cạnh bước lên bước, ngồi ở bên kia bàn, hứng thú với những lời vừa rồi mà thẳng vào vấn đề: “Thiên Hương phường chế tạo mê hương nhất định phải có bảo vật bí mật mới thành, ta muốn lấy bảo vật đó, Phụng đường chủ có bằng lòng giúp đỡ ?”

      vừa lên tiếng, khí lập tức trở nên nghiêm túc.

      Phụng Thiên Sóc dời mắt sang nhìn Thiên Diệu, “Hôm qua quên hỏi, vị này là…”

      Thiên Diệu đáp, nhìn sang Nhạn Hồi, dáng vẻ như chờ Nhạn Hồi giới thiệu về mình.

      Đúng là… muốn gạt người ta mà muốn động não, bắt nàng làm thay nữa chứ…

      Nhạn Hồi tức tối : “ tên Thiên Diệu, là thiếu niên tới từ ngọn núi nghèo hẻo lánh, mang theo rất nhiều phiền phức, nhưng tạm thời coi như là người tốt.”

      Phụng Thiên Sóc nhìn Huyền Ca, thấy Huyền Ca gật đầu, : “Nếu Nhạn nương là người tốt, vậy ta tin cũng sao.Có điều, vị Thiên Diệu công tử này, huynh muốn ta giúp đỡ, nhưng biết là muốn ta giúp cách nào?” Phụng Thiên Sóc vuốt tóc Huyền Ca, đùa như chẳng mảy may để tâm: “Trong giang hồ chắc là ai biết hoàn cảnh của ta.Hôm qua Phụng Minh nể mặt ta và trưởng lão trong đường mới thả Hồ cho ta, vì việc này tổn hại đến căn nguyên của , nhưng nếu như Thiên Diệu công tử … Muốn lấy bảo vật bí mật cần thiết để chế tạo mê hương, e làta lực bất tòng tâm.”

      Thiên Diệu trầm giọng: “ cần phiền Phụng đường chủ bắt Phụng Minh trực tiếp giao ra bảo vật bí mật đó.Ngài chỉ cần chọn thời gian, mượn cớ dụ Phụng Minh ra khỏi Thiên Hương phường, bọn ta tự có cách lấy được bảo vật.”

      Phụng Thiên Sóc đắn đo hồi, “Chuyện huynh khó, chỉ là, nếu ta dụ Phụng Minh ra, khi ông ta trở về, bảo vật biến mất, há chẳng phải ông ta tính nợ lên đầu ta sao? Thiên Diệu công tử, thỉnh cầu này của huynh làm ta khó xử.”

      Thiên Diệu gõ ngón trỏ lên bàn mấy cái, nhịp điệu chậm rãi nhàng hiển cảm xúc trầm tư của , nhưng đến tiếng gõ thứ ba, Thiên Diệu ngước mắt nhìn Phụng Thiên Sóc, giọng trầm ổn: “Phụng đường chủ chỉ cần kéo Phụng Minh ra ngoài là được, chờ bọn ta lấy được bảo vật rồi, cho dù Phụng Minh trở về phát bọn ta cũng sao, ta tự có cách bắt sau này thể làm khó Phụng đường chủ nữa.”

      Đôi mày Phụng Thiên Sóc khẽ động, “Thiên Diệu công tử lớn giọng .”

      Còn phải nữa sao!

      Nhạn Hồi bên cạnh nghe cũng giật mình, nếu muốn Phụng Minh sau này thể làm khó Phụng Thiên Sóc nữa, là cướp quyền lợi của Phụng Minh,

      Giết Phụng Minh .

      “Chuyện này đối với ta hề khó.”

      khó cái đầu ngươi ấy!

      Nhạn Hồi bên cạnh lườm Thiên Diệu, tấm thân tàn này của , chỉ tìm lại được xương rồng thôi chắc chắn trong người vẫn chưa hồi phục pháp lực.Tuy hình như biết rất nhiều trận pháp, có thể mượn sức trận pháp làm chút chuyện, nhưng làm sao có thời gian cho vẽ trận pháp bên cạnh Phụng Minh chứ, người ta có ngốc đâu!

      Nhạn Hồi từng giao thủ với Phụng Minh, nàng biết lợi hại của ông ta.Nếu để Thiên Diệu đấu với ông ta, kết quả chỉ có chết tan xác ngay lập tức mà thôi!

      “Thúc phụ Phụng Minh của ta lúc còn trẻ cũng từng được đưa tới Tiên môn tu đạo thời gian, muốn đối phó ông ta dễ dàng vậy đâu.” Hiển nhiên Phụng Thiên Sóc cũng kiêng dè như Nhạn Hồi.

      “Ta dám lời này, bằng lòng mạo hiểm tới Thiên Hương phường, vậy mà Phụng đường chủ lại dám tin ta sao?”

      Hừm, kế khích tướng.

      Nhạn Hồi liếc nhìn Thiên Diệu.

      Phụng Thiên Sóc nghe vậy dường như bị pha trò, cười ha ha mấy tiếng: “Nếu ta nhận lời huynh, ràng đường chủ này chẳng hề có khí phách gì.” thoáng im lặng, “Huynh và Nhạn nương về nghỉ trước , chờ ta cân nhắc đôi chốc.”

      Haiz, ra lệnh đuổi khách rồi sao? Nhạn Hồingơ ngác, dường như nàng… hề có tác dụng gì trong cuộc thảo luận này. Vì dường như Thiên Diệu tự có kế hoạch sẵn rồi.

      Đến khi ra khỏi gác lầu của Huyền Ca, Nhạn Hồi nhịn được, hiếu kỳ hỏi Thiên Diệu ngay: “Ngươi có thể đối phó với Phụng Minh à? Vậy sao lần trước ở Thiên Hương phường thấy ngươi nhàng điềm tĩnh như vậy?”

      “Ta thể.” Thiên Diệu thờ ơ , “Sừng rồng người ta, ta thể hấp thu linh khí trời đất để sử dụng, trong cơ thể có nội tức.”

      Nhạn Hồi sửng sốt: “Vậy vừa rồi ngươi ăn hùng hồn…”

      Bước chân Thiên Diệu khẽ khựng lại, ngoái đầu nhìn Nhạn Hồi: “Nhạn Hồi.”

      gọi tên Nhạn Hồi cách nghiêm túc, giọng êm tai đến mức khiến lòng nàng chấn động,chăm chăm nhìn , sau đó thầm đỏ mặt trước ánh mắt của .Nàng hắng giọng, gượng gạo dời mắt : “Có gì ngươi thẳng .”

      “Ta đối phó được Phụng Minh, nhưng được.”

      Nhạn Hồi suy nghĩ lúc, sau đó bỗng hiểu ra.

      Ồ! ra cả buổi, chuyện này đối với khó, phải vì rất lợi hại mà vốn hề định ra tay! muốn nàng làm thay! Để nàng đánh với Phụng Minh!

      Vậy đối với , đối phó với Phụng Minh đích thực khó! Vì vốn dĩ đâu cần ra tay!

      Khó là nàng! Là nàng thôi!

      Nhạn Hồi lập tức cảm thấy hình như mê hương người mình mất hiệu quả, vì nàng đột nhiên rất muốn bóp chết long này…

      Nhạn Hồi nghiến răng liên hồi, nén nhịn thôi thúc trong lòng, cố gắng nở nụ cười ôn hòa, định nhẫn nại bàn bạc tử tế với Thiên Diệu, “Sao ngươi biết ta bằng lòng lấy đá chọi đá đánh với Phụng Minh chứ?”

      bằng lòng.”

      “Ta!” Nhạn Hồi vốn định giằng co, nhưng nghĩ hồi…

      Mẹ nó, vậy mà nàng lại bằng lòng!

      Cuối cùng Nhạn Hồi chỉ im lặng nhìn Thiên Diệu: “…”

      Nếu nghĩ cách khác quá khó khăn, thôi chi bằng dứt khoát trực tiếp cho đỡ đau đầu, lấy đá chọi đá cho xong. Đơn giản thô bạo, dứt khoát gọn gàng, giải quyết bằng thực lực, đây là tác phong xưa nay của Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi bực bội lẩm bẩm mấy câu, nhưng nghĩ kĩ, nàng lại nhíu mày: “Nếu ta sử dụng toàn lực chiến đấu với Phụng Minh cũng chưa chắc thua đâu.” Nhạn Hồi , “Thế nhưng, ta sử dụng tâm pháp của núi Thần Tinh, vừa ra tay bị nhận ra ngay lập tức…” Nàng khựng lại, “Huyền Ca và Phụng Thiên Sóc có gì, vì họ biết ta rành rành rồi, nhưng tạm thời ta vẫn chưa muốn người khác biết ta là người của núi Thần Tinh.”

      Chống đối với Phụng Minh, thả Hồ , trộm bảo vật, sử dụng tâm pháp của núi Thần Tinh, nếu người ngoài biết những tin này, chỉ cần là người khá thông thạo nội vụ của núi Thần Tinh đều biết, người làm những chuyện này chắc chắn chỉ có Nhạn Hồi mới vừa bị đá ra khỏi cửa thôi.

      Đến lúc đó Tử Nguyệt biết, Lăng Phi biết, Lăng Tiêu… cũng biết.

      Nàng muốn để Lăng Tiêu biết, sau khi rời khỏi núi Thần Tinh nàng ở chung với quái, làm việc giúp quái.

      Cho dù… việc này đối với Lăng Tiêu hình như hề quan trọng.

      Thiên Diệu khẽ trầm ngâm, hề nghĩ tới chuyện núi Thần Tinh.Tuy nhiên, đúng là thân phận của Nhạn Hồi thể bị lộ vào lúc này, chuyện khác, nếu để Tố Ảnh biết người trộm sừng rồng là Nhạn Hồi… Chỉ nghĩ thôi cũng đủ biết tệ hại dường nào.

      Bởi vậy thể để người khác biết thân phận của nàng.

      “Nếu dùng tâm pháp của núi Thần Tinh, ta hoàn toàn có khả năng thắng Phụng Minh.” Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, “Vừa rồi ngươi khoác lác với Phụng Thiên Sóc, nhân lúc này mà mau thu .”

      Thiên Diệu thoáng im lặng, tiếp lời Nhạn Hồi mà chỉ : “Trước đó với ta học rất nhanh đúng ?”

      Nhạn Hồi chớp mắt mấy cái, “Đúng vậy.”

      “Vậy cần dùng tâm pháp của núi Thần Tinh, để ta dạy , học pháp thuật mới bây giờ luôn .”

      “Bây giờ?” Nhạn Hồi sửng sốt, “Được được… Nhưng mà… học cái gì, nhờ tấm vảy Hộ Tâm này học pháp thuật của long ngươi sao?”

      .” Thiên Diệu khẽ nhíu mắt, biểu ra vẻ tính toán tinh minh, “ hãy mạo nhận là người của Thanh Khâu, ta dạy pháp thuật của Cửu Vĩ Hồ.”

      Trong khoảnh khắc Nhạn Hồi nghi ngờ mình nghe nhầm chuyện gì đó, “Ngươi muốn dạy ta cái gì?”

      “Tâm pháp của tộc Cửu Vĩ Hồ.”
      13emap, Snow139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :