1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hộ tâm - Cửu Lộ Phi Hương (FULL Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 28

      đến chuyện Nhạn Hồi bị đuổi ra khỏi núi Thần Tinh, nửa là do tình thế ép buộc, nhưng nửa còn lại chắc là vì nàng kiềm chế được tính tình nóng nảy của mình…

      Lăng Phi điều tra chuyện quái đỉnh Tâm Túc chạy thoát chẳng bao lâu tra ra Nhạn Hồi, nàng nghiến răng, đánh chết cũng nhận.

      Nhưng sau đó Bạch Hiểu Lộ bị bắt về, nghiêm hình bức cung, cuối cùng bé cũng khai ra Nhạn Hồi trong lúc mê man.

      Lăng Phi lập tức ra lệnh áp giải Nhạn Hồi đến địa lao đối chứng, quên mời luôn mấy sư thúc thường ngày rất có uy tín đến để giám sát.

      Lúc nàng bị mấy đệ tử đưa tới địa lao nhìn thấy cảnh tượng nghiêm túc như tam đường hội thẩm.

      Nhạn Hồi liếc nhìn qua, thấy Lăng Tiêu, lòng lập tức hiểu ra, lần này Lăng Phi tóm được đuôi nàng nên muốn xử lý nàng.

      Tiểu hồ ly trong nhà lao bị treo lên, cả người đầy vết thương do bị đánh. Nhạn Hồi nhác thấy liền khẽ chau mày, nhưng tất cả các đệ tử và sư thúc đều ra vẻ đương nhiên, nàng đành im lặng lời.

      Sắc mặt Lăng Phi sa sầm đứng trước mặt Nhạn Hồi, vừa cất lời thể uy nghiêm: “Nhạn Hồi, ngươi cấu kết quái, lén thả quái bị giam đỉnh Tâm Túc, ngươi có nhận ?”

      Nhạn Hồi thoáng im lặng, lòng còn thầm sắp xếp lời lẽ. Nào ngờ chỉ trong phút chốc nàng im lặng, ả bèn liếc mắt với đệ tử trong lao, đệ tử trong lao gật đầu nhận lệnh, quất roi lên người Bạch Hiểu Lộ.

      bé bị đánh đau quá kêu thét lên, tỉnh lại trong cơn mê.

      Bạch Hiểu Lộ hoảng hốt đưa mắt nhòm quanh, nhìn thấy Nhạn Hồi, ánh mắt nó lập tức sáng lên, nhưng khi thấy các tiên nhân đứng xung quanh, nó liền hiểu chuyện, cắn môi lên tiếng.

      Lăng Phi đương nhiên thấy hết vẻ mặt của nó, ả lạnh lùng hỏi: “Hồ , trước mặt ta, ngươi hãy lại lần nữa những lời ngươi khai nhận trước đó.”

      Bạch Hiểu Lộ rụt rè nhìn nàng, nhưng vẫn cắn môi .

      Ánh mắt Lăng Phi lạnh lẽo, đệ tử trong nhà lao lại đưa tay lên.

      “Đừng đánh nữa.” Nhạn Hồi lên tiếng, “Phải, đám Hồ đó đều do ta thả.”

      Mấy sư thúc nghe vậy liền thầm thầm với nhau.

      “Hay cho Nhạn Hồi.” Lăng Phi cười lạnh, “Lăng Tiêu sư huynh thương xót thân thế ngươi tội nghiệp mới đưa về núi Thần Tinh tận tình dạy dỗ, nhưng nay ngươi lại báo đáp sư môn thế này đây sao? Cấu kết quái, lén thả tà, cùng bọn chúng trộm bảo vật…”

      Đỉnh Tâm Túc còn mất bảo vật nữa sao?

      “Khoan .” Nhạn Hồi chờ Lăng Phi hết ngắt lời, nàng ngẩng đầu, chăm chăm nhìn ả, “Ta thả quái, nhưng ta cấu kết quái, càng cùng với chúng trộm bảo vật gì hết.”

      “Ồ, nếu cấu kết quái, vậy ngươi xem tại sao ngươi lại lén thả Hồ ?”

      “…” Nhạn Hồi nhìn trời, mặt đổi sắc , “Chỉ là đám tiểu quái, lông còn chưa mọc đủ, ta thấy chúng tội nghiệp nên thả . hề cấu kết với quái khác.”

      Lăng Phi lại hừ lạnh, “Ngươi tưởng bọn ta dễ gạt như trẻ lên ba à?”

      Nhạn Hồi bĩu môi, “Thôi được, ta , mẹ nó báo mộng cho ta nhờ ta cứu con ta, ta bị đeo bám nên còn cách nào, đành thả con ta ra. Nè, mẹ nó giờ đứng ngay sau lưng , nhìn vào gáy đó.”

      “Hỗn xược!” Lăng Phi đen mặt mắng nàng, “Còn dám ăn bừa bãi nữa!”

      dối tin, cũng tin, Nhạn Hồi ngửa đầu nhìn trời, im lặng .

      Lăng Phi ổn định cảm xúc lại tiếp tục hỏi: “ quái nào đánh cắp bảo vật của đỉnh Tâm Túc ta, đâu rồi, nếu ngươi chịu , coi như lấy công chuộc tội, ta và các sư thúc tay xử lý.”

      “Ta biết.” Nhạn Hồi đáp, “Ngay cả đỉnh Tâm Túc có bảo vật gì ta cũng biết.”

      Ánh mắt Lăng Phi cao ngạo nhìn Nhạn Hồi lúc, sau đó khẽ nghiêng mắt nhìn Bạch Hiểu Lộ trong nhà lao: “ ta muốn tất có người thay.”

      Đệ tử trong lao nhận được ánh mắt của Lăng Phi, mấy roi “xoẹt xoẹt” lại gọn gàng dứt khoát rơi người nó.

      Bạch Hiểu Lộ kêu đau. Cả phòng giam, trừ Nhạn Hồi chau mày, ai dị nghị với hành động này.

      “Nhạn Hồi cứu ngươi chắc ngươi cũng biết kế hoạch bên trong, mau khai hành tung của bảo vật đỉnh Tâm Túc.” Lăng Phi quay người, mang theo cảm giác tự cao trời sinh tới trước nhà lao, ả nhìn Bạch Hiểu Lộ bên trong, “ ta có cách khiến ngươi đau gấp mười lần hơn.”

      Bạch Hiểu Lộ khóc đến khản giọng, có lẽ vì quá đau nên thần trí được tỉnh táo lắm, nó vừa lắc đầu “Tôi biết” vừa hét lên “Tỷ tỷ cứu muội”.

      Nó vừa xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều thoáng dừng người Nhạn Hồi.

      Lăng Phi nửa khiêu khích nửa khinh bỉ nhìn nàng, Nhạn Hồi hiểu ánh mắt của ả “Đồ sâu kiến hèn hạ như ngươi mà lại ngông cuồng muốn đấu với ta à, lần này ta xem thử ngươi còn giở được trò gì”.

      Nhạn Hồi thích bị vu oan, thích bị khiêu khích, thích bị uy hiếp. Nhưng tất cả những chuyện nàng thích lúc này Lăng Phi đều làm hết.

      “Dừng tay.” Giọng nàng khẽ trầm xuống, “Các người ức hiếp con người ta như vậy, sợ mẫu thân qua đời của nó ban đêm tới tìm các người sao?”

      Lăng Phi cười lạnh, “Người tu tiên tu đạo sợ gì quái làm loạn, kẻ sống ta sợ, kẻ chết rồi lại càng chẳng có gì đáng sợ.”

      Nhạn Hồi nhìn hồn phách Hồ ba đuôi, “ nghe thấy rồi đó, sau này ban đêm đừng tới tìm ta nữa, tìm ta .”

      Lăng Phi khinh bỉ đảo mắt nhìn nàng, ánh mắt lại rơi người Bạch Hiểu Lộ, nhưng thấy nó vẫn rên rỉ biết, ả bực bội chau mày, “Sống chết khai, để lại cũng vô ích, cắt cổ vứt ra khỏi núi Thần Tinh .”

      Nhạn Hồi cả kinh, lập tức hét lên: “Dừng tay!” Nàng , “Ta các người tin, dối cũng tin, đến cùng chỉ cần nghe những lời mình muốn thôi. Được rồi, , muốn nghe điều gì, ta cho nghe.”

      Lăng Phi lạnh lùng nhìn nàng: “Thân là đệ tử núi Thần Tinh mà lại che chở cho quái, Nhạn Hồi, ngươi có hay cũng bày ra trước mắt.” Lăng Phi quay đầu với mấy sư thúc, “ cần thẩm vấn nữa, Nhạn Hồi tư thông quái tội danh rành rành, nếu hỏi ra tung tích bảo vật đỉnh Tâm Túc, muội đích thân tìm. Còn quái này giết rồi vứt khỏi núi Thần Tinh.”

      “Ai dám giết nó!” Nhạn Hồi bị những lời phân thị phi trắng đen của Lăng Phi chọc giận, nàng ngẩng đầu, mắt lóe ánh lửa, ngọn lửa bùng lên từ ngọn roi của đệ tử hành hình, trong phút chốc đốt cả sợi roi thành tro bụi.

      Nhạn Hồi vì bảo vệ quái mà dám ra tay trước mặt nhiều sư thúc như vậy…

      Khiến mọi người có mặt đều kinh ngạc đờ người.

      Lăng Phi thấy vậy liền nổi giận: “Hỗn xược!” Ả hai chữ này rồi phóng ra đạo pháp lực dạy dỗ Nhạn Hồi, thể uy nghiêm của mình, nhưng ai ngờ pháp lực ả phóng ra lại bị bức tường lửa Nhạn Hồi dựng lên chặn lại.

      Nhạn Hồi nhìn ả từ sau tường lửa, khinh bỉ cong khóe môi: “Lăng Phi sư thúc phải chăm chỉ tu luyện hơn nữa.”

      Vừa dứt lời, trong lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, bức tường lửa của Nhạn Hồi hóa thành con rồng lửa cuốn lấy pháp lực của Lăng Phi, thế như chẻ tre ập về phía trước, đè Lăng Phi lên song chắn sắt của nhà lao.

      Chẳng ai ngờ Nhạn Hồi lại dám chặn pháp thuật của Lăng Phi, cũng chẳng ai ngờ Nhạn Hồi lại có thể chặn được pháp thuật của ả, càng ai to gan nghĩ rằng Nhạn Hồi chút do dự mà phản đòn lại, đòi cả vốn lẫn lời…

      Mà còn đánh Lăng Phi thảm hại như vậy nữa…

      Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn con rồng lửa của Nhạn Hồi đốt cháy y phục đầu tóc Lăng Phi. Thái độ cao ngạo của ả liền bị mất hết, chỉ huơ tay múa chân thi pháp dập lửa người.

      Nhạn Hồi nhìn ả phất tay nhảy nhót như con khỉ chật vật, lạnh lùng : “Lăng Phi sư thúc, tâm tư tu đạo của đâu hết rồi? Thế này mà còn dám buông lời sợ tà sao?”

      Cuối cùng Lăng Phi nhếch nhác cũng dập được lửa toàn thân, ả là muội muội của Tố Ảnh chân nhân, đến núi Thần Tinh tu tiên, nhưng phải là tu tiên bình thường, mà gần như trở thành biểu tượng cho mối giao hảo giữa hai phái, xưa nay luôn được kính trọng. Nhưng nay lại bị đệ tử hơn mình đời đốt cháy y phục đầu tóc, đây ràng là sỉ nhục!

      Lăng Phi nổi trận lôi đình, ngẩng đầu ngưng tụ pháp lực trong lòng bàn tay.

      Nhạn Hồi thấy vậy ánh mắt sầm xuống, cũng khách sáo vận nội tức, trong lúc Lăng Phi ra tay, đạo pháp lực bỗng dựng lên từ dưới đất, chặn lại pháp thuật của Lăng Phi, còn bàn tay Nhạn Hồi cũng bị tóm lại.

      Nhạn Hồi ngây người, khắc sau bèn cảm thấy luồng hàn khí nhức nhối cắm vào xương cốt, nàng ngẩng đầu nhìn lên, người tóm cổ tay nàng phải sư phụ Lăng Tiêu của nàng còn ai.

      “Sư phụ.”

      “Sư huynh!”

      Lăng Phi thấy Lăng Tiêu đến, dáng vẻ càng kiêu căng hơn: “Nhạn Hồi quá hỗn xược.”

      Lăng Tiêu buông tay Nhạn Hồi ra. Cánh tay Nhạn Hồi nặng nề thõng xuống, cổ tay kết lớp hàn băng, nhưng hơi lạnh nặng như hàn khí trong mắt Lăng Tiêu.

      “Ra tay với sư thúc đồng môn, con đúng là ngày càng coi thường trưởng bối, tùy tiện làm bừa!”

      Lửa trong lòng Nhạn Hồi vẫn chưa tắt, nhưng bị Lăng Tiêu mắng, đành thầm chịu đựng, nàng chưa từng để bản thân mình chịu thiệt thòi vì bất kì người nào, nhưng Lăng Tiêu khác, vì đó… là sư phụ nàng.

      “Sư huynh, Nhạn Hồi cấu kết quái, lén thả tà, trộm bảo vật của đỉnh Tâm Túc, kiêu căng nghe dạy dỗ, các sư huynh có mặt đều chứng kiến, thể nuông chiều!”

      Lăng Tiêu im lặng nhìn Nhạn Hồi.

      Bên cạnh có sư thúc vuốt râu lên tiếng: “Lăng Tiêu sư đệ, đồ đệ của đệ quá to gan.”

      Lăng Tiêu im lặng lúc rồi trầm giọng : “Con có gì muốn ?”

      Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn sư phụ mình: “Con thả quái, nhưng con cấu kết quái, cũng cùng chúng trộm bảo vật của đỉnh Tâm Túc.”

      Lăng Phi hừ lạnh: “Còn xảo biện!”

      Nhạn Hồi đảo mắt nhìn Lăng Phi, giọng cũng lạnh lùng khinh bỉ: “Còn về Lăng Phi sư thúc… Đúng vậy, con đánh ta. Con cũng đâu ngờ mình lại đánh thắng ta dễ dàng đến vậy.”

      Câu này khiến tất cả mọi người có mặt đều im lặng.

      Phải… ai ngờ.

      Mọi người nhất thời phán đoán được rốt cuộc là Nhạn Hồi quá lợi hại hay pháp thuật Lăng Phi tinh…

      “Nhạn Hồi coi thường trưởng bối, tùy tiện làm bừa, đánh hai mươi roi, đưa về đỉnh Liễu Túc giam mười ngày rồi trừng phạt sau.”

      Cuối cùng Lăng Tiêu cũng trách phạt nàng, sau đó Nhạn Hồi bị đưa về đỉnh Liễu Túc, mười ngày sau, nàng nhận được trừng phạt của mình, với tội danh cấu kết quái, nàng bị trục xuất ra khỏi núi Thần Tinh.

      Những chuyện khác Nhạn Hồi hỏi nữa, nàng chỉ biết cuối cùng Lăng Tiêu tin lời Lăng Phi định tội nàng.

      Lăng Tiêu tin nàng.

      Nhạn Hồi kể xong chuyện, vẻ mặt chẳng chút biến đổi, chỉ bĩu môi, “Sau khi xuống núi ta có tiền, nghe bằng hữu giới thiệu xé bảng, định nửa đời sau dựa vào việc bắt ít quái đáng ghét mưu sinh, ngờ lại gặp ngươi.” Nàng than vắn thở dài, “Đúng là năm xui tháng hạn.”

      Thiên Diệu nghe xong, để tâm đến lời trách cứ của nàng, chỉ : “Còn con Hồ sao?”

      “Ta bị giam, đâu biết tin tức của nó. Nhưng với tình thế lúc đó, sau này ta đoán chắc nó bị giết rồi…” Nhạn Hồi lại than, “Nhưng có khi nó vẫn còn giãy giụa sống ở đâu đó. Nếu mẹ nó cũng tới tìm ta.”

      kêu là tìm Lăng Phi mà, giờ ta là người bị trục xuất, giúp được gì nữa đâu…” Nhạn Hồi gãi đầu rồi vỗ tay, “Dù sao cũng trốn được, thôi tìm ta chuyện thử.”

      Thiên Diệu ngẩng ra: “Tìm ta?”

      Nhạn Hồi quay đầu, nhìn Thiên Diệu cười ngọt ngào: “Chắc là ngươi vẫn chưa thấy ma đâu nhỉ.”

      “…”

      “Ta cho ngươi mở rộng tầm mắt.”

      “…”
      HaYen, 13emap, Snow3 others thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 29

      Nhạn Hồi cảm thấy hồn phách của Hồ ba đuôi tại có chút ổn.

      Nàng dám sơ ý, cố tình chọn lúc chính Ngọ, tìm rừng liễu vắng người trong trấn bày trận pháp.

      Nàng ngồi giữa trận pháp, xoa xoa tay : “Ngươi đứng đè lên rìa trận pháp, nếu thấy Hồ kia muốn nhập vào thân ta, ngươi hãy lập tức đá hòn đá bên cạnh ra xa chút. Động tác phải nhanh nhé, nếu ta bị Hồ như ác quỷ này nhập thân chúng ta đều yên đâu.”

      “Ta đâu có đần độn như .” Thiên Diệu ràng mất kiên nhẫn với những lời dặn dặn lại của nàng, “Làm phép phần .”

      Nhạn Hồi bĩu môi, nhưng cũng đấu khẩu với nữa, chỉ nhắm mắt bấm ngón tay niệm quyết, chẳng mấy chốc, bên cạnh Nhạn Hồi bốc lên khí đen, tựa như ngọn lửa địa ngục phụt cháy lên mặt đất.

      Thiên Diệu nhìn thấy khí đen, nhưng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống.

      Nhạn Hồi bị khí đen này dọa đến mức muốn làm phép nữa. Lệ khí này… e là sắp thành ác quỷ rồi.

      Nhưng trước lúc Nhạn Hồi run sợ muốn bỏ trốn, Hồ ba đuôi bỗng xuất trước mặt nàng.

      Hồn phách nửa trong suốt của nàng ta lơ lửng trong trung, toàn thân lờ mờ toát ra sắc đỏ thẫm, tóc tai rũ rượi, dung mạo tái nhợt tàn tạ. Nhưng trong đồng tử lóe ánh đỏ kia lại tỏa ra sát khí tối tăm, khiến Nhạn Hồi bất giác nuốt nước bọt.

      Thiên đạo thế gian tự do luân hồi, trăm ngàn hồn phách mới có hồn phách chứa chấp niệm mạnh mẽ trụ lại thế gian, hồn phách có thể biến thành ác quỷ đúng là ngàn vạn mới có . Nhạn Hồi sống đến từng tuổi này, từng gặp ít tiểu quỷ lão quỷ, có kẻ suốt ngày khóc lóc thê thảm, có kẻ thích trêu chọc người khác, nhưng chưa bao giờ gặp ác quỷ chưa lên tiếng khiến người ta lạnh gáy hoảng sợ từ tận đáy lòng.

      Nàng nhìn Thiên Diệu, ra hiệu cho chuẩn bị đá hòn đá mắt trận bất cứ lúc nào.

      Thiên Diệu đương nhiên cần nàng nhắc, kể từ khoảnh khắc Hồ ba đuôi thân, chân đặt bên hòn đá kia.

      Đừng đến ác quỷ, ngay cả quỷ Thiên Diệu cũng chưa từng thấy, khoảnh khắc Hồ ba đuôi thân, chỉ cảm giác có điều hay, nhận ra khí tức cả người Hồ rất lành.

      Hồ ba đuôi vốn để tâm tới Thiên Diệu đứng bên cạnh, nàng ta chỉ chăm chăm nhìn Nhạn Hồi, cũng động đậy.

      Nhạn Hồi ho mấy tiếng, dè dặt hỏi dò câu: “Hay là... ngồi xuống trước ?”

      Hồ có động tĩnh.

      Nhạn Hồi cụt hứng, nàng sờ mũi, “À, ừm, hôm nay ta gọi ra ra là muốn bàn với chuyện con...”

      Nhạn Hồi chưa dứt lời, bỗng nhiên luồng gió ùa vào mặt, trong phút chốc Hồ kia lướt tới trước mặt nàng, trừng đôi mắt đen lóe ánh đỏ vô cùng hung ác nhìn nàng, đôi môi thâm đen thổi ra ba chữ lạnh lẽo: “ cứu nó.”

      “Ối, cha bà ông cố nội ơi!” Nhạn Hồi giật mình ôm ngực lui về phía sau.

      Thiên Diệu thấy vậy định đá hòn đá kia, nhưng Nhạn Hồi lại ôm ngực vội vàng đưa tay ngăn cản: “Khoan khoan khoan .”

      Hồ nhân cơ hội này nhập thân nàng, chắc là cũng muốn chuyện tử tế với nàng, Nhạn Hồi cố gắng thử trao đổi.

      Nàng dịch mông mặt đất mấy lần để mình cách xa Hồ ba đuôi chút, sau đó mới ổn định cảm xúc : “Đại tỷ.” Nàng gọi Hồ như vậy, “Tỷ xem, trước đó tỷ kêu ta cứu con tỷ, ta cứu rồi đúng ? Sau đó ta bị Lăng Phi điều tra ra, trong nhà lao đó, tỷ chính mắt nhìn thấy mà, ta cũng cố gắng cứu con tỷ rồi, nhưng kết quả tỷ cũng biết đúng …”

      Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi đạo lý với Hồ như trò chuyện thường ngày, dáng vẻ đó chẳng khác gì các ông lão bà lão trong sơn thôn của núi Đồng La tán gẫu…

      Xem ra đối phó với ma quỷ lợi hại nàng cũng có cách của riêng mình…

      “Bản lĩnh của ta chỉ có chừng đó thôi, chuyện tỷ nhờ cậy ta rất khó xử, hơn nữa ta còn là người của núi Thần Tinh, còn cách nào để cứu con tỷ…”

      ở núi Thần Tinh.” Giọng Hồ khản đặc, nhưng cảm xúc ổn định hơn ban nãy chút. Khí đen người cũng hơi lắng dịu.

      Nhạn Hồi ngây ra: “Ở đâu?”

      “Thành Vĩnh Châu.”

      Thành Vĩnh Châu… Đó chẳng phải là tòa thành xa phía trước sao…

      Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, sờ cằm : “Bởi vậy tỷ theo con đến thành Vĩnh Châu sao?”

      Hồ gật đầu.

      Chả trách. Nhạn Hồi thầm , lúc ở núi Đồng La nàng bị đè, ra vì Hồ này tìm thấy nàng, giờ nàng đưa Thiên Diệu đến gần thành Vĩnh Châu này, bởi vậy Hồ ba đuôi mới tìm tới.

      Đây cũng là duyên phận…

      Nhạn Hồi thầm thở dài, chỉ trách mình gặp năm xui tháng hạn, đúng là năm xui tháng hạn mà…

      “Hiểu Lộ… rất ổn.” Hồ , vẻ mặt đau lòng, trong đôi mắt vừa nhìn kinh hãi dần dần bắt đầu ẩm ướt, sau đó giọt nước mắt lăn xuống má nàng ta, “Ta bảo vệ được nó, giúp ta cứu nó lần nữa . Nó vẫn còn quá …”

      Nhạn Hồi thoáng im lặng rồi hỏi: “Sao lại đến thành Vĩnh Châu? Người của núi Thần Tinh thả Bạch Hiểu lộ sau đó lại bị môn phái tu tiên khác bắt sao?”

      “Người của núi Thần Tinh…” Hồ đến đây tựa như nhớ đến điều gì đáng sợ, nàng ta ôm mặt, toàn thân run rẩy, như căm phẫn như phẫn nộ, “Họ… họ bán Hiểu Lộ cho thương nhân của thành Vĩnh Châu.”

      Nhạn Hồi khẽ ngây người, nàng luôn biết để duy trì chi tiêu, tất cả các tiên môn thế gian đều có kinh doanh đôi chút. Có những mối kinh doanh quang minh chính đại, nhưng cũng có những mối kinh doanh mờ ám. Lúc nàng ở núi Thần Tinh cũng chỉ là đệ tử , chưa từng tiếp xúc với những việc chỉ có sư thúc tiền bối mới biết này, nên nàng cũng hề biết ra núi Thần Tinh lại…

      Kinh doanh quái.

      Thiên Diệu bên cạnh nhíu mày, xen vào: “Người bình thường tại sao phải mua quái?”

      Nhạn Hồi cũng cảm thấy kỳ lạ, thường người tu tiên trốn quái còn kịp, tại sao lại làm việc kinh doanh nguy hiểm như vậy.

      Hồ toàn thân run rẩy im lặng hồi lâu, bàn tay đen sì khẽ trượt xuống khỏi mặt, nàng ta trừng đôi mắt đáng sợ lộ vẻ kinh hoàng: “Họ lấy máu hồ nấu thành mê hương, bôi mê hương này lên người có thể khiến người khác si mê.”

      Nhạn Hồi và Thiên Diệu đều ngây người. Nhưng khác ở chỗ Nhạn Hồi vô cùng kinh ngạc, còn Thiên Diệu chìm vào suy tư.

      “Khoan …” Nhạn Hồi xoa xoa huyệt Thái Dương, dám tin hỏi lại lần nữa, “Ta chưa hiểu lắm, họ lấy máu Hồ nấu cái gì?”

      “Mê hương.” Hồ , “Nữ nhân bôi lên người có thể khiến nam nhân si mê, nam nhân cũng vậy.” Ngón tay của Hồ hầu như muốn vạch rách mặt mình, “Máu của chín Hồ mới có thể nấu thành bình mê hương , thương nhân bán với giá trời, nhưng vương tôn quý tộc lại tranh nhau mua hương này.”

      Nhạn Hồi chớp mắt suy nghĩ lúc: “Tỷ có lầm ? thế gian làm gì có cách đó, máu hay máu người cũng đều là máu thôi, đun sôi nước, bỏ vào nồi nấu là nổi bọt, ồ… có khi nấu thành tiết canh, mềm mềm ăn cũng ngon lắm…”

      lầm đâu.” Hồ lắc đầu, “Ta bị rút cạn máu như vậy, rồi chết ở thành Vĩnh Châu. Ta chết ở đó…”

      Nhạn Hồi im lặng.

      “Tất cả Hồ bị tiên môn bắt, trước khi đưa móc nội đan để còn năng lực phản kháng. Sau khi các thương nhân nhận được dùng bảo vật bí mật ngày ngày hút linh khí trong cơ thể bọn ta, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày hút cạn linh khí, họ giết lấy máu, hòa cùng với linh khí để luyện thành hương.” Hồ đến đây, cảm xúc lại bắt đầu kích động, toàn thân bộc phát khí đen, mái tóc bồng bềnh, đôi mắt bắt đầu trở nên đỏ rực, nàng ta căm hận : “Mỗi bình hương đều là vật sống, là mạng của Hồ , họ lấy máu bọn ta bôi lên người để hấp dẫn người khác, họ chết mê chết mệt, họ lấy đó làm tự hào, họ huênh hoang tước đoạt sinh mạng của bọn ta, người tu tiên tu đạo các người đều quái là ác, nhưng những kẻ này mới là ác, người tu tiên các người là đồng bọn, cũng là ác!”

      Móng tay Hồ dài ra, “Các người đều đáng phải xuống địa ngục như ta!” Giọng nàng ta the thé, dáng vẻ như mất khống chế.

      Nhạn Hồi lạnh người, lập tức hét với Thiên Diệu: “Đá!”

      Thiên Diệu cũng do dự, giơ chân đá hòn đá mắt trận.

      Thân hình Hồ ba đuôi lập tức biến mất. Nhạn Hồi lăn lê bò toài chạy ra khỏi trận pháp, khoảnh khắc nàng vừa rời khỏi, vùng đất bên trong tựa như bị nổ tung, bụi đất tung tóe, bay lơ lửng hồi mới chầm chậm lắng xuống.

      Thiên Diệu nhìn nàng ngơ ngác bên cạnh, hỏi: “ ta rồi à?”

      Nhạn Hồi thất thần đáp: “Chắc về thành Vĩnh Châu rồi.” Nàng dùng chân xóa trận pháp , “Chúng ta về chợ . Rừng liễu khí nặng quá.”

      Nàng xong bèn hốt hoảng về phía chợ đông người.

      Thiên Diệu cũng lặng lẽ theo sau nàng.

      ra Nhạn Hồi cũng dám tin chuyện mình vừa nghe, hay đúng hơn là… muốn tin.

      ngờ tiên môn lại kinh doanh kiểu này, ngờ các Chưởng môn của Tiên môn lại cho phép kiểu kinh doanh này tồn tại, Lăng Tiêu… cũng cho phép…

      Nhạn Hồi nhớ lại rất lâu về trước, nàng còn , vừa mới gặp Lăng Tiêu, đường theo Lăng Tiêu về núi Thần Tinh, Lăng Tiêu chém chết quái tấn công thôn trang. Nhìn thấy dáng vẻ áo trắng phấp phới như thần tiên của sư phụ lúc đó, Nhạn Hồi chỉ muốn khấu bái. Nàng sùng bái sư phụ, ngưỡng mộ sư phụ, nàng muốn có sức mạnh chém quái khắp thiên hạ như sư phụ, nhưng lúc đó Lăng Tiêu với nàng: “Có thể có sát tâm, nhưng sát tâm được nặng. Cho dù quái là ác, nhưng lúc giết quái cũng phải từ bi.”

      Cho dù giết chóc cũng phải từ bi, Nhạn Hồi vẫn luôn nhớ lời này.

      Nhưng Lăng Tiêu lại cho phép việc kinh doanh tàn nhẫn chút từ bi này diễn ra trước mắt mình.

      ra nàng lầm lẫn về sư phụ mình bao nhiêu năm nay, hay bao nhiêu năm nay sư phụ nàng dần dần thay đổi…

      Mặt trời lúc chính Ngọ nóng như lửa đốt, bước con đường ồn ào huyên náo của tiểu trấn, nhưng Nhạn Hồi chỉ cảm thấy lạnh toát cả người.

      Im lặng suốt dọc đường về tới khách điếm, nàng lại ngồi bên bàn im lặng thêm canh giờ, sau đó đập bàn : “Ta phải cứu Bạch Hiểu Lộ. Ta phải điều tra rốt cuộc là những tiên môn nào kinh doanh kiểu này, ta muốn biết…”

      Nàng muốn biết có phải Lăng Tiêu gật đầu cho phép chuyện này .

      Thiên Diệu nghe vậy nhìn nàng, “Tốt lắm, ta cũng rất hứng thú với chuyện này.”

      Nhạn Hồi quay đầu nhìn , thấy Thiên Diệu gói gém hành lý xong, dáng vẻ như định ngay lập tức. Nàng hỏi: “Ngươi muốn gánh trách nhiệm của quái, giải cứu đồng loại sao?” Rồi nàng gật đầu, “Ngươi cũng là quái nhiệt tình.”

      Thiên Diệu nhìn nàng, “, ta chỉ tìm đồ của mình thôi.”

      Nhạn Hồi ngây người: “Đồ gì?”

      “Vừa rồi Hồ , đám thương nhân có bảo vật bí mật có thể hút linh khí của Hồ .” Ánh mắt Thiên Diệu lóe hàn quang, “Bảy bảy bốn mươi chín ngày là có thể hút sạch linh khí của mấy chục Hồ , ngoài sừng rồng của ta, nhất thời ta nghĩ ra pháp bảo nào có bản lĩnh này.”

      Nhạn Hồi đờ người, lúc này mới nhớ ra, trong truyền thuyết, sừng rồng chính là pháp bảo chí cao hút tinh khí của trời đất.

      Nếu đám thương nhân kia có sừng của Thiên Diệu…

      Vậy chuyện này ngày càng phức tạp rồi.
      13emap, Snow, susu2 others thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 30

      Đề phòng đường tới Vĩnh Châu lại bị quái tập kích, Nhạn Hồi và Thiên Diệu nhân lúc ban ngày cùng lên đường với đoàn thương nhân. Ban ngày ban mặt vừa đông người vừa có hộ vệ, quái bình thường muốn ra tay cũng dễ dàng gì.

      Cuối cùng Nhạn Hồi và Thiên Diệu cũng tới được thành Vĩnh Châu, trước khi thành đóng cửa.

      Vĩnh Châu là thành lớn của Trung nguyên, là nơi tập trung hàng hóa để giao thương với Tây Vực và phương Nam, nhân khẩu đông đúc, vàng thau lẫn lộn.

      Lúc vào được thành, trời cũng sắp hoàng hôn, Nhạn Hồi từ biệt với ông chủ đoàn thương nhân, sau đó đưa Thiên Diệu thành thục về phía Tây. Thiên Diệu thấy vậy hỏi: “ quanh năm tu đạo núi, sao lại quen thuộc thành Vĩnh Châu như vậy?”

      “Trước đây ta từng theo sư phụ đến thành Vĩnh Châu thu phục quái, quen biết được bằng hữu tốt, mỗi lần xuống núi là ta đều chạy tới đây, lúc bị đuổi ra khỏi núi Thần Tinh ta cũng chạy đến đây ở ít ngày. Thành Vĩnh Châu rộng lớn, những nơi khác ta rành, nhưng đường tới chỗ ấy ta rất quen thuộc.” Nàng , bỗng thấy phía trước có mấy người mặc quan phục đến.

      Bước chân Nhạn Hồi khựng lại, Thiên Diệu chỉ nghe nàng mình lẩm bẩm: “Quên mất chuyện này...” Sau đó cảm thấy tay áo bị siết lại, Nhạn Hồi lời kéo chui vào con hẻm bên cạnh, vòng vèo lúc lại sang con đường khác.

      Thấy Nhạn Hồi định giải thích hành động vừa rồi, nhìn nàng, “ còn đắc tội với người của quan phủ nữa sao?”

      Nhạn Hồi xua tay, “Ta đâu rảnh rỗi dây vào quan phủ, nhưng trong thành Vĩnh Châu này có chút chuyện đáng nhắc tới, cản trở được chúng ta đâu, ngươi cứ theo ta là được rồi.”

      Thiên Diệu hỏi nữa.

      Vòng qua mấy ngã đường nữa, tòa hoa lâu ba tầng xuất trước mặt họ.

      “Bằng hữu ta ở trong này.”

      Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn, giữa tòa lầu treo tấm biển cực lớn, khắc ba chữ vàng lấp lánh “Vong Ngữ lâu”. Tầng hai có ban công vươn ra ngoài, bên có hai nương ăn mặc lòe loẹt hở hang ngồi.

      Bằng hữu ở những nơi thế này đây sao...

      Bước chân Thiên Diệu khựng lại, khẽ chau mày.

      Nhạn Hồi buồn nhìn đến , mình bước tới phía trước, đến dưới lầu, ngước lên vẫy vẫy tay: “Liễu tỷ tỷ, Hạnh tỷ tỷ!”

      Thời điểm nàyở đây rất ít khách, nên hai nương kia ngồi trò chuyện kia dễ dàng nghe được tiếng nàng gọi, liền quay đầu nhìn, trong hai người đứng lên, cười híp mắt : “Ta còn tưởng là ai chứ, mới giờ này vội tới đây, ra là Nhạn công tử tài hoa kinh người của chúng ta trở lại.”

      Nghe họ vậy, Thiên Diệu quay đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi đón ánh mắt của , cũng vội giải thích, cười với hai người kia: “Lâu ngày gặp, hai vị tỷ tỷ có nhớ ta ?”

      nương bên cạnh nghe vậy cũng nhoài người ra lan can, biếng nhác nhìn nàng cười: “Ôi, còn dẫn theo người khác nữa, con trai nhà ai lại bị Nhạn công tử mê hoặc trở thành đoạn tụ nữa vậy?”

      Ánh mắt của Thiên Diệu càng trở nên phức tạp hơn.

      Nhạn Hồi quay đầu nhìn , thuận theo lời người vừa : “Phải đó, tiểu ca này trao trái tim cho ta rồi, sống chết bám lấy ta buông, có vùng vẫy thế nào cũng thoát, phiền chết được đây. Haiz, chỉ trách sức quyến rũ của ta quá lớn.”

      Thiên Diệu càng nhíu mày chặt hơn, “ biết xấu hổ, xằng bậy.”

      Nhạn Hồi liếc , “Hôm trước còn kéo tay người ta cho dù thế nào cũng buông mà, hôm nay lại bảo xằng bậy. Ngươi thay lòng còn nhanh hơn tiết trời tháng tư nữa.”

      “...”

      Hai nương lầu che miệng cười rộ, Nhạn Hồi trêu chọc Thiên Diệu nữa mà với họ: “Hai vị tỷ tỷ, ta có việc tìm Huyền Ca, ấy có ở trong ?”

      ngồi trong hậu viện đó. Vào tìm ấy .”

      Nhạn Hồi liền bước vào cửa Vong Ngữ lâu, sau đó thẳng đến hậu viện.

      đường, nàng nghe Thiên Diệu sau lưng : “ đúng là cả người đầy nợ đào hoa.”

      “Mặc kệ ngươi đúng hay ...” Nhạn Hồi liếc : “Coi như ngươi đúng , ta đầy nợ đào hoa sao, có bắt ngươi trả giúp nợ cho ta đâu?”

      Thiên Diệu nghẹn lời, im miệng.

      Nhạn Hồi tìm đến hậu viện, nương nào gặp nàng cũng cười hi hi chào hỏi. ra nếu phải thể chất nàng có thể nhìn thấy ma quỷ, khiến lúc trước hành động của nàng quái lạ, cử chỉ dị thường, chắc chắn quan hệ giữa nàng với các sư huynh sư tỷ núi Thần Tinh cũng tệ đến như vậy.

      Trước đây, Nhạn Hồi thường oán trách tại sao mắt mình lại nhìn thấy được ma quỷ quái, đến khi biết tác dụng của vảy hộ tâm, đôi khi nàng cũng oán trách như vậy. Nhưng nghĩ lại, vảy hộ tâm chính là vật giữ lại mạng sống cho nàng...

      Vậy là quan hệ với các sư huynh bị vứt sang bên.

      Được sống là điều quý giá nhất thế gian.

      Nhạn Hồi rảnh rỗi suy nghĩ chuyện này hồi, chẳng mấy chốc tới tầng hai của gác lầu khác ở hậu viện.

      Nàng gõ cửa, bên trong có người cất tiếng: “Vào .”

      Nhạn Hồi đưa Thiên Diệu vào phòng, vừa mở miệng vui vẻ gọi: “Huyền Ca đại mỹ nhân.” Giọng nàng kéo dài, dáng vẻ bỡn cợt như khách làng chơi dạo hoa lâu.

      Chủ nhân căn phòng mặc áo đỏ ngồi ngay ngắn sau bình phong, nghe thấy giọng nàngvẫn tiếp tục uống trà, chẳng buồn ngẩng đầu hỏi: “Vui vẻ vậy chắc là lấy được tiền thưởng xé bảng rồi nhỉ?” Tiếng dịu êm như tiếng suối trong veo chảy róc rách.

      Vòng qua bình phong Thiên Diệu nhìn thấy nữ nhân, dù là cũng bất giác giật mình, người này đẹp đến mức chỉ nhìn thoáng cũng khiến người ta cảm thấy ngạt thở. Từ đôi mày, từcử chỉ, cho dù là đảo mắt, khẽ cong ngón tay cũng gợi cảm cuốn hút tột cùng.

      Nhạn Hồi xách áo tung tăng chạy đến bên cạnh Huyền Ca, đặt mông ngồi xuống, khách sáo bưng ly trà bàn Huyền Ca uống: “Đừng nữa, con đường này vất vả lắm.”

      “Vậy tới tìm ta là thiếu tiền hay thiếu chỗ ở?” Tuy giọng có vẻ khinh khi, nhưng mắt mày lại hiển trêu chọc.

      “Làm gì có!” Nhạn Hồi vội , “ cứ như lần nào ta tới tìm cũng đều vì ăn chực uống chực vậy.”

      phải sao?”

      “Phải.” Nhạn Hồi chồm tới trước mặt nàng ta, mặt dày ra vẻ tội nghiệp, “Có ăn chực uống chực nữa được ?”

      Huyền Ca thấy vậy cong môi bật cười, đảo mắt, lấy ngón trỏ chọc lên trán Nhạn Hồi đẩy sang bên : “ biết học được bản lĩnh trêu chọc nương này ở đâu nữa, đứng lên, đừng cản ta rót trà.”

      Nhạn Hồi vội ân cần: “Để ta rót để ta rót.” Nàng bày ra ba chiếc ly bàn, sau đó lần lượt châm trà.

      Ánh mắt Huyền Ca đảo vòng quanh mấy chiếc ly rồi mới dừng người Thiên Diệu đứng bên cạnh, nhìn qua lần, bưng ly trà Nhạn Hồi rót, nhấp ngụm, “Lần đầu tiên thấy đưa người tới chỗ ta đó, lại còn vội vàng ra vẻ ân cần như vậy, , vị tiểu ca này có thân phận gì, đem tới cho ta phiền phức gì nữa đây?”

      phải phiền phức.” Nhạn Hồi nhếch môi cười, chìa ra hai ngón tay, “Mà là hai.”

      Đôi mày Huyền Ca khẽ động, đặt ly trà xuống, cũng vội hỏi mà mời Thiên Diệu ngồi xuống , “ thử xem rốt cuộc là hai phiền phức gì vậy.”

      Nhạn Hồi thu lại vẻ mặt cười đùa cợt nhả, “ là liên quan tới tiểu tử này, thân phận của ... ta thể . Chắc cũng cảm giác được khí tức người bình thường.”

      “Ừm, khí tức mê hoặc người tựa như có giấu bảo vật bí mật gì đó.” Huyền Ca , “Đường đến thành Vĩnh Châu chắc dễ nhỉ. Chuyện đầu tiên phiền ta có phải muốn ta giúp giấu khí tức ?”

      Thiên Diệu nhíu mắt, đây là nữ nhân đẹp đến mức nguy hiểm, cũng thông minh đến mức nguy hiểm. Người có thể phát giác được khí tức người nhất định phải là người bình thường. Vừa rồi,lúc bước vào có để ý bố cục đường lối ở đây, trong “Vong Ngữ lâu” này nơi nào cũng giấu trận pháp, phải là nơi đơn giản.

      “Đúng đúng đúng, chính là muốn nhờ giúp ta chuyện này.” Nhạn Hồi khen nàng ta, “Tiểu Huyền Ca của ta đúng là Công chúa trú ngụ trong lòng ta mà!”

      Huyền Ca nghe Nhạn Hồi ca ngợi quá mức như vậy bèn cười mắng: “Giả dối!”

      “Vậy có cách nào giúp ta việc này .”

      Huyền Ca suy nghĩ, “Ta biết có bảo bối tên Vô tức, là túi thơm mùi vị.”

      Nhạn Hồi ngẩn ra, “Túi thơm mùi vị?”

      “Đúng, mùi thơm của nó chính là mùi vị, có thể che giấu tất cả khí tức, hay đúng hơn là có thể hấp thu tất cả khí tức.”

      Mắt Nhạn Hồi và Thiên Diệu đều sáng lên. Lần này Nhạn Hồi còn chưa kịp lên tiếng, Thiên Diệu hỏi: “Tìm túi thơm đó ở đâu?”

      “Mấy ngày trước vừa khéo ta có làm cái, nếu ngươi cần chút nữa ta cho người lấy cho ngươi.”

      Thiên Diệu chân thành đáp tạ, “Phiền nương.”

      cần cảm ơn ta, ngươi cảm ơn Nhạn Hồi là được rồi. Ta hiếm khi thấy ấy nhiệt tình giúp người ta như vậy lắm.”

      Thiên Diệu liếc Nhạn Hồi, nhưng thấy dáng vẻ nàng như vểnh đuôi lên trời, hai chữ “cảm ơn” rất dễ dàng ra tựa như biến thành gai mắc lại trong cổ họng, khiến có làm thế nào cũng thốt ra được, đành im lặng nhìn nàng rồi đảo mắt quay đầu .

      Nhạn Hồi: “...”

      Huyền Ca nhìn thấy điệu bộ của hai người, khóe môi nở nụ cười, hỏi tiếp: “Chuyện thứ hai sao?”

      Nhạn Hồi nhớ đến chuyện này, sắc mặt nghiêm túc lại, nàng cân nhắc hồi mới lên tiếng: “Huyền Ca, có biết gần đây có người của tiên môn kinh doanh quái trong thành Vĩnh Châu ?”

      Huyền Ca lại hớp ngụm trà, im lặng nghe nhưng đáp.

      “Gần đây ta vô tình biết được trong thành Vĩnh Châu có người của tiên môn buôn bán Hồ , lấy máu Hồ luyện thành mê hương, bán cho vương tôn quý tộc nhằmthu lợi lớn. Huyền Ca, có biết giờ trong thành có ai kinh doanh kiểu này ?”

      Huyền Ca gõ ngón tay lên ly trà, phát ra thanh giòn giã khe khẽ, lúc lâu sau mới hỏi lại: “Chuyện thứ hai của là muốn ta điều tra xem ai đứng đằng sau việc buôn bán quái à?”

      Nhạn Hồi gật đầu.

      Huyền Ca im lặng lúc, “Chuyện này khiến ta hơi khó xử.” Huyền Ca đứng dậy, tà áo đỏ rực phết đất, nàng ta chậm rãi bước tới bên cửa sổ, đưa mắt nhìn thành Vĩnh Châu bên ngoài.

      “Theo như , chuyện này liên quan đến tiên môn và vương tôn quý tộc, vạn ở Trung nguyên tất cả đều do hai thế lực này định đoạt. Nếu họ cảm thấy chuyện này có lợi, ngầm cho phép chuyện này, vậy Nhạn Hồi...” Huyền Ca quay đầu nhìn nàng, sắc mắt nghiêm túc hơn vừa rồi mấy phần, “Cho dù chuyện này có cùng hung cực ác cũng vẫn làm được. Thế nên dù ta muốn giúp , chỉ e... cũng lực bất tòng tâm.”

      Thiên Diệu nghe vậy, ánh mắt khẽ trầm xuống, lời của Huyền Ca vừa thẳng thắn vừa tàn khốc, nhưng đúng là thực.

      Thói đời là vậy, “Chính nghĩa” và “Đạo nghĩa” luôn bị kẻ cầm quyền định đoạt.

      Nhạn Hồi im lặng lâu lâu, lắc đầu, “ phải chuyện cực hung cực ác nào cũng có thể làm được đâu.” Thiên Diệu nghe vậy, ánh mắt sâu thêm, quay đầu nhìn nàng, nhưng Nhạn Hồi lập tức cười , “Nhưng mà cũng có lý.” Vẻ mặt nàng thư thái hơn đôi chút, “Chuyện này đích thực làm khó Huyền Ca, vậy điều tra nữa, chỉ cần có túi thơm kialà giúp ta nhiều lắm rồi.”

      Nhạn Hồi uống ngụm trà hơi lạnh trong ly xong liền đứng dậy: “Tối nay ta vẫn phải ở nhờ chỗ đó nhé! Khách điếm bên ngoài đắt quá. Ngày nào túi ta cũng đau.” Nhạn Hồi vừa vừa đưa Thiên Diệu ra ngoài, “Ta nhờ Liễu tỷ tỷ bố trí phòng nhé.”

      Huyền Ca nghe vậy, đứng bên cửa sổ im lặng nhìn Nhạn Hồi, trước khi nàng ra khỏi cửa, nàng ta lại : “Nhạn Hồi, ta biết ai cầu xin chuyện này, nhưng theo ta thấy, chuyện này đẩy vào nguy hiểm, có lúc con người cũng phải sống ích kỷ chút.”

      Bước chân Nhạn Hồi khựng lại, nàng vịn cửa, quay đầu nhìn Huyền Ca nhếch môi cười: “Huyền Ca biết sao, ta vốn là người ích kỷ mà!”
      HaYen, 13emap, Snow2 others thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 31

      Tối đến, Vong Ngữ lâu trở nên chộn rộn, tiếng đàn sáo liên miên dứt bên tai, oanh ca yến múa vô cùng náo nhiệt.Nhưng náo nhiệt ở tiền viện ảnh hưởng gì đến hậu viện, trung viện tựa như bức bình phong chắn lại mọi thanh, khiến hậu viện vẫn duy trì yên tĩnh vốn có của buổi đêm.

      Nhạn Hồi và Thiên Diệu được sắp xếp ở tiểu lâu trong hậu viện. Xuyên qua cửa sổ, Nhạn Hồi có thể nhìn thấy bóng người qua lại trong Vong Ngữ lâu. Nàng gắp miếng rau, nhìn về phía đó : “Ăn cơm xong chúng ta vào trong đó dạo.”

      Thiên Diệu nhướng mày, ánh mắt trầm lặng phức tạp nhìn nàng.

      Nhạn Hồi quay đầu, nhìn thấy ánh mắt bèn buông chén, “Ánh mắt ngươi như vậy là sao hả, ngươi tưởng ta làm gì, đó là nơi quan lại quyền quý trong thành Vĩnh Châu tụ tập, vừa có rượu vừa có mỹ nhân, chừng lúc bọn chúng bị tửu sắc mê hoặc đầu óc là có thể thăm dò được tin tức gì đấy.”

      Cũng đúng, đây vốn là nơi dễ thăm dò tin tức nhất.

      Thiên Diệu nhìn nàng, ánh mắt khẽ động: “Chẳng phải với bằng hữu điều tra chuyện này sao?”

      “Ta lúc nào. Ta chỉ kêu Huyền Ca cần điều tra chứ đâu ta điều tra... Phải tới đó trước khi bọn người kia uống say.” Nhạn Hồi nuốt vội hết cơm, mặc kệ Thiên Diệu có no chưa, nhanh tay vừa lôi vừa kéo đẩy ra khỏi phòng, “Ta thay y phục rồi chúng ta .”

      Thiên Diệu bưng chén và đũa còn chưa kịp đặt xuống bị cửa đập vào mũi.

      Bây giờ nắm tính tình đằng làm nẻo của Nhạn Hồi nên trong lòng chẳng hề nổi giận, cúi nhìn cơm trong chén, sau đó đứng sang bên ăn hết.

      Đến khi định đem chén đũa dùng xong vào nhà bếp, Nhạn Hồi lại kéo cửa ra: “Tóc nam nhân phải làm kiểu gì, ngươi dạy ta cột .”

      Nhạn Hồi mặc chiếc áo dài màu xanh thẫm của nam nhân, trông có vẻ như bó ngực, phía trước phẳng hơn bình thường rất nhiều. Nàng cầm lượcchải tóc đầu, nhưng làm mãi cũng xong mái tóc, nóng nảy chau mày, rồi lại làm thêm lúc mới buông tay: “ được, ngươi chải giúp ta .”

      Nàng vào phòng.

      Thiên Diệu ngây ra rồi đành phải theo nàng vào trong.

      Nhạn Hồi ngồi trước bàn trang điểm, tóc chải ra sau đầu, đưa lược cho Thiên Diệu, giục , “Làm nhanh .”

      Thiên Diệu đặt chén bàn tới sau lưng nàng, vô thức giơ tay đón lấy chiếc lược trong tay Nhạn Hồi, nhưng thấy hai bóng người trong gương, khựng tay lại, “Chải tóc là chuyện quá đỗi thân mật, chỉ có phu quân phụ mẫu của nữ nhân mới có thể giúp...”

      “Ngươi từng cắn ta, cũng từng nằm người ta, chỉ chải tóc thôi mà, ngươi nghĩ chúng ta xảy ra chuyện gì được hả?” Nhạn Hồi khinh ghét liếc xéo, ngắt lời , “Giờ ngươi lại để tâm chuyện chải tóc à? Yên tâm , chúng ta thể nào đâu.”

      Thiên Diệu nghĩ lại.

      Cũng phải.

      đón lấy chiếc lược trong tay Nhạn Hồi, khách sáo nắm lấy tóc nàng.

      Tuy quan hệ giữa họ bình thường, nhưng trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.Đối với Nhạn Hồi, tình thể nào cảm nhiễm được nàng, đối với Thiên Diệu, lại càng tránh xa. Đúng như Nhạn Hồi .

      Giữa họ vốn có khả năng.

      Thiên Diệu tạm thời vứt bỏ những nghi ngại nhặt kia, tỉ mỉ chải tóc Nhạn Hồi suông, sau đó búi gọn rồi dùng dây buộc lại.

      làm rất chuyên tâm, ánh mắt chưa từng rời khỏi tóc Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi nhìn thấy mắt Thiên Diệu trong gương đồng, nàng chưa từng nghĩ người như càng tiếp xúc lại càng phát người hành tỉ mỉ, tác phong chững chạc, tuân thủ lễ tiết.Bà lão ở núi Đồng La nuôi trưởng thành, lòng biết ơn, có thể thấy trái tim nặng ân tình... Từ đó suy đoán, hai mươi năm trước có lẽ quái tính tình dịu dàng.

      Còn giờ... lại trở thành người ngay cả cười cũng biết. U ám lạnh nhạt.

      Tố Ảnh chân nhân hủy ngàn năm đạo hạnh của Thiên Diệu, quấy rối quỹ đạo cuộc đời .

      “Xong rồi.” Thiên Diệu ngước mắt, thấy Nhạn Hồi trong gương nhìn mặt mình đến ngơ ngác. chau mày, “Trâm đâu? Tự cài .”

      xong bèn quay người .

      Nhạn Hồi lập tức chộp chiếc trâm cài lên đầu, bước theo Thiên Diệu ra phía trước Vong Ngữ lâu.

      Nàng cầm chiếc quạt phe phẩy trước ngực, giả vờ ra vẻ công tử nhà giàu. Các nương ở đây đều quen biết nàng, thấy Nhạn Hồi ai nấy cũng vừa cười vừa gọi: “Nhạn công tử, Nhạn công tử.”

      Nhạn Hồi cũng đáp rất thản nhiên, ràng nàng làm chuyện này phải hai lần.

      Hai người vào Vong Ngữ lâu, Nhạn Hồi đưa Thiên Diệu lên lầu hai, tìm vị trí ngồi xuống, sau đó hỏi : “Dạy lại lần tâm pháp lần trước ngươi dạy ta trong rừng , đó là pháp thuật có thể khiến ta nhìn rất xa, để ta thăm dò thử.”

      Thiên Diệu liếc nàng: “Những điều ta dạy lần là phải nhớ.”

      “Lúc đó khẩn cấp mà, học xong là dùng ngay, làm sao nhớ nổi.Lần này ngươi dạy là ta nhớ ngay.”

      Thiên Diệu dạy lại lần nữa cho Nhạn Hồi, quả nhiên nàng liền thuộc làu ngay, có điều lần này chỉ mới dùng trong thoáng chốc lập tức bịt tai: “Ồn quá.”

      “Lần trước ở cây, bốn bề yên tĩnh, còn ở đây ồn ào, phải khống chế ý niệm, nghe những điều muốn nghe, thấy những điều muốn thấy.”

      Nhạn Hồi bày vẻ mặt khổ sở: “ dễ lắm.” Tuy nàng lẩm bẩm vậy, nhưng vẫn chầm chậm buông tay, chịu đựng thanh ồn ào và ánh sáng chói mắt xung quanh, chầm chậm thích ứng với hoàn cảnh.

      Cuối cùng nàng cũng nhanh chóng làm được, chẳng bao lâu Nhạn Hồi có thể điều khiển tai mình chỉ nghe những thanh nàng muốn nghe cách ràng, bỏ qua những tạp khác.

      Nàng nghiêng đầu thăm dò kĩ lưỡng.

      Tiếng cười của các nương, tiếng ba hoa khoác lác của nam nhân đều lọt hết vào tai, nhưng có ai thảo luận chuyện liên quan đến việc buôn bán quái. Tựa như cả thành Vĩnh Châu ai biết chuyện này.

      Nhạn Hồi chau mày.

      Nhưng đúng lúc này, Nhạn Hồi bỗng nghe giọng khá quen từ ngoài Vong Ngữ lâu truyền vào: “Nhìn thấy sao? ấy lại đến đây à?”

      Nhạn Hồi nhìn ra cửa, nhác thấy tên mập mặc cẩm bào tơ lụa, cả người đầy khí chất thư sinh bước vào Vong Ngữ lâu. Tựa như có cảm ứng thần kỳ nào đó, nam nhân mập mạp đưa mắt nhìn lên lầu hai, vừa khéo tiếp xúc với ánh mắt Nhạn Hồi.

      “Haiz, lại thêm phiền phức...” Nhạn Hồi bất giác lẩm bẩm.

      Thiên Diệu nghe vậy, ngó theo hướng nàng nhìn, trông thấy thư sinh mập mạp đó.

      Bước chân người này rất nặng nề, mặc kệ ánh mắt người xung quanh, bước lên lầu hai thẳng tới bên cạnh Nhạn Hồi. Y nhìn nàng: “Nhạn... Nhạn Hồi.” Tựa nhưvô cùng kích động, năng có hơi ràng, cũng tựa như hơi dè dặt, “ quay lại rồi.”

      Nhạn Hồi nhấp ngụm trà xong mới quay sang nhìn : “ ra là Vương Bằng Viễn công tử, lâu gặp.”

      Chỉ tiếng chào hỏi khiến mặt Vương Bằng Viễn đỏ bừng, y nghẹn lời hồi lâu, cuối cùng lắp bắp , “... lâu gặp, lúc trước nghe từng đến đây, nhưng mà... lúc đó ta... ta... ta bận nên bỏ lỡ, hôm nay... hôm nay...”

      “Hôm nay ta phải rồi.” Nhạn Hồi đứng dậy cười, nắm tay kéo Thiên Diệu. Thiên Diệu muốn rụt tay lại, nhưng bị Nhạn Hồi tóm chặt. Nàng quay đầu nhìn , cười ngây thơ vô tội nhưng ngầm cảnh cáo, “ cùng ta nhé, Thiên Diệu.”

      Thiên Diệu: “...”

      Vương Bằng Viễn ngây người, nhìn bàn tay nắm tay Thiên Diệu của Nhạn Hồi, sau đó quét ánh mắt ngạc nhiên lướt qua mặt Thiên Diệu: “Nhạn Hồi... ... là?”

      “Ồ.” Nhạn Hồi đáp đơn giản, “Bọn ta ở bên nhau đó.”

      Miệng Thiên Diệu khẽ động, Nhạn Hồi lại quay đầu nhìn, khẽ nghiến răng cười với : “Có phải Thiên Diệu?”

      “...”

      Vương Bằng Viễn như bị sét đánh, “Bên... bên nhau? Các người...”

      Nhạn Hồi buồn để ý tới y, đưa Thiên Diệu lướt qua Vương Bằng Viễn mất. Để lại mình Vương Bằng Viễn lầu hai rưng rưng muốn khóc nhưng ra nước mắt.

      Đến hậu viện, Nhạn Hồi thở phào: “Lúc sáng ràng tránh rồi, sao vẫn bị nhìn thấy vậy?”

      Thiên Diệu hất tay Nhạn Hồi ra, “Đó là nam nhân bị mê hoặc thành đoạn tụ người ta đó à?”

      “Các tỷ tỷ đùa với ta thôi.” Nhạn Hồi , “Bây giờ y biết ta là nữ nhân rồi.”

      Thiên Diệu hứng thú với chuyện này lắm, chỉ trêu chọc Nhạn Hồi câu rồi dừng, hỏi đến chính : “Vừa rồi ở bên trong có nghe được tin liên quan đến chuyện buôn bán quái ?”

      Nhạn Hồi lắc đầu: “Người đến Vong Ngữ lâu toàn là kẻ giàu có của thành Vĩnh Châu, đừng đến chuyện mua bán quái, ngay cả chuyện mê hương cũng ai nhắc tới, giống như trong thành ai biết chuyện này vậy.”

      Thiên Diệu trầm tư lúc: “Hay là ai có thân phận để biết được chuyện này?”

      Câu này khiến mắt Nhạn Hồi bỗng sáng lên. Theo Hồ lúc trước, mê hương kia đều bán cho vương tôn quý tộc, dù sao cũng là máu của Hồ , nhất định mê hương được luyện thành rất ít, có tiền cũng chưa chắc mua được, còn phải có quyền nữa mới được...

      “Khoan .” Nhạn Hồi bỗng nhiên , “ chừng có thể thăm dò được tin tức gì đó!”

      “Ai?”

      Nhạn Hồi chỉ về hướng ngược lại, “Tên mập vừa rồi đó.” Nàng , “Ngươi đừng nhìn vào hình dáng . ra là con trai của Thủ phủ thành Vĩnh Châu,nghe còn có tỷ tỷ được gả vào Hoàng cung làm Hoàng phi. Cha là người đứng đầu thành Vĩnh Châu này, nếu có chuyện gì muốn làm trong thành, nhất định phải được cha cho phép.”

      Điều này khiến Thiên Diệu càng hiếu kỳ, “Thân phận như vậy, tuy hơi mập mạp chút, nhưng muốn nữ nhân nào chẳng được, sao lại thích ?”

      “Trước đây Sư phụ thường tới thành Vĩnh Châu trừ , thỉnh thoảng đưa ta theo. Có lần, tên mập này ra ngoại thành dâng hương bị quái đeo bám, ta cứu , sau đó… Haiz, khoan , lời ngươi vừa rồi là có ý gì? Thích ta sao?”

      Thiên Diệu nghiêm túc nhìn lên lầu hai, “Cài bẫy moi tin chỗ .”

      Nhạn Hồi liền đáp lại: “Hôm nay được, bây giờ mà quay lại mục đích quá ràng. Ngày mai y tới tìm ta nữa, chúng ta ôm cây đợi thỏ là được.”

      Nhạn Hồi xong, lúc lâu sau nghe Thiên Diệu đáp ngẩng đầu, thấy nhìn mình.

      Nàng lấy làm lạ, “Nhìn cái gì?”

      có gì.” Thiên Diệu quay đầu, khóe môi khẽ cong lên, giọng đến mức ngay cả Nhạn Hồi dù tai mắt nhanh nhạy cũng nghe , “Nhìn kẻ ngốc thôi.”

      Thiên Diệu và Nhạn Hồi qua hậu viện cùng bước vào tiểu lâu, hai người hề phát , sau lưng họ, Vương Bằng Viễn trốn sau cây cột, ánh mắt có chút oán hận nhìn hai người, cho dù còn thấy bóng họ nữa nhưng y vẫn rời .

      “Công tử…” Nô bộc bên cạnh giọng gọi, “Chúng ta phải về thôi, nếu lão phu nhân lo lắng đó.”

      Vương Bằng Viễn mím chặt môi, “Nhạn Hồi là của ta.”

      “Công tử?”

      “Ta phải khiến Nhạn Hồi trở thành của ta.” Y , đôi mắt đỏ rực vì ghen ghét.
      13emap, Snow, 139 1 thành viên khác thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 32

      Sáng hôm sau, Nhạn Hồi vừa thức dậy nương trong lâu tới gõ cửa phòng nàng.

      nương công tử nhà Vương thủ phủ đến được lúc rồi, ở ngôi đình bên bờ hồ trong sân chờ nàng.

      Nhạn Hồi nghe vậy gật đầu, hiếm khi chê bai Vương mập đeo bám phiền phức, sau khi chải đầu tử tế bèn mình gặp y.

      Nhạn Hồi cảm thấy Vương mập có suy nghĩ nên có với nàng, nếu nàng tươi cười gài bẫy moi tin từ tên mập này y khai hết với nàng.Nhưng nếu nàng đưaThiên Diệu theo, tên mập này mà ghen hay. Vậy nên nàng gọi Thiên Diệu theo cùng.

      Khi đến bên thủy tạ, tên mập ăn mặc màu mè vừa thấy Nhạn Hồi lập tức đứng dậy, vẫn căng thẳng như mỗi khi gặp nàng, đầu mũi toát mồ hôi, giọng gọi: “Nhạn Hồi, tới rồi.”

      “Ờ, ngươi tìm ta có chuyện gì vậy?”

      Vương Bằng Viễn nhìn nương bên cạnh, người hầu sau lưng y bèn bảo nương đó tránh . Vương Bằng Viễn có thân phận gì, nương của Vong Ngữ lâu đương nhiên dám trái ý . Vậy là nương này nhìn Nhạn Hồi, thấy nàng yên tâm cười mới rời .

      Chờ người liên quan hết, Vương Bằng Viễn mới : “Ta... ta chỉ muốn chuyện với thôi.”

      Nhạn Hồi nghe vậy rất vừa ý, chuyện tốt rồi, nàng cũng muốn chuyện với ymà.

      Nhạn Hồi rót hai ly trà, mình ly Vương Bằng Viễn ly, định tử tế nghe y chuyện, sau đó tìm cơ hội xen vào, nghe ngóng những chuyện mình muốn nghe.

      “Ngươi , ta nghe trước .”

      Vương Bằng Viễn căng thẳng chùi mồ hôi trong lòng bàn tay lên y phục, rồi lại sờ tới sờ lui trong túi mình: “Sáng... sáng nay ra ta còn chuẩn bị lễ vật muốn tặng .”

      Nhạn Hồi ngây người: “Cái này thôi , chúng ta cứ chuyện là được rồi.”

      ... Ta chuẩn bị lâu lắm rồi... xem thử .”

      xong Vương Bằng Viễn lấy đồ trong y phục ra, là chiếc túi gấm vô cùng tinh xảo. Trong túi gấm bay ra mùi hương kỳ lạ, khiến nàng phải đưa mắt nhìn túi gấm này, nhưng càng nhìn nàng càng muốn biết bên trong túi gấm chứa thứ gì.

      “Đây là cái gì?”

      Nhạn Hồi nhìn đến mắt cũng đờ ra.

      Vương Bằng Viễn thấy vậy, nuốt nước bọt mở túi gấm, “ xem .” đưa túi gấm tới trước mặt nàng, Nhạn Hồi chăm chú quan sát, chỉ thấy trong túi là nhúm bột màu đỏ thẫm, hương thơm vô cùng kỳ lạ, nàng muốn biết đây là mùi hương gì nhưng chẳng thể nào đoán ra được.

      Hơn nữa, cứ ngửi, ngửi mãi, nàng bỗng cảm thấy... vật trước mắt trở nên mơ hồ.

      Vương Bằng Viễn thấy đôi mắt Nhạn Hồi dần dần thất thần, dáng vẻ như mất hồn, y cẩn thận quan sát Nhạn Hồi lúc, thấy nàng có phản ứng, y vui sướng cười, quệt mồ hôi trán, thu lại túi gấm trong tay nhét vào miệng.

      Nhưng trong lúc bột sắp sửa được nhét vào miệng, bàn tay thình lìnhtúm lấy cổ tay Vương Bằng Viễn.

      “Đây là cái gì?”

      Giọng Thiên Diệu trầm tĩnh như nước, nhưng mang mấy phần sát khí kinh người, “ ta bẻ gãy cánh tay ngươi.”

      Cả đời Vương Bằng Viễn luôn được người nhà bảo bọc, ngoài chay dám mắng mỏ vài câu, chưa có ai dùng tư thế và giọng điệu này chuyện với y. Y hoảng hốt quay lại nhìn Thiên Diệu cao hơn mình cái đầu, thấy ánh mắt Thiên Diệu đầy sát khí lạnh lẽo, Vương Bằng Viễn sợ chết khiếp.Y hét lên, tay run rẩy, bột đỏ trong túi gấm bị đổ ra bay dính đầy mặt Thiên Diệu.

      Thiên Diệu bất giác nhắm mắt, sau đó dùng tay chùi mắt, Vương Bằng Viễn nhân cơ hội thoát khỏi Thiên Diệu, lăn lê bò toài chạy mất.

      Thiên Diệu chùi mắt, lưỡi vô thức liếm môi, khi nếm được mùi của bột kia, lập tức thất thần.

      Đây là...

      Mùi máu.

      Nhưng ràng khi ngửi lại ngửi được mùi thơm mê người. Đây rốt cuộc là...

      Đương lúc Thiên Diệu còn suy nghĩ, bỗng nghe “ầm” tiếng, Nhạn Hồi bên cạnh chúi đầu lên bàn, chau mày, đưa tay lay nàng, “Nhạn Hồi?”

      Nhạn Hồi lắc lư mấy cái, sau đó mở mắt, đầu gác lên bàn, nhìn từ xa.

      Nhạn Hồi nhíu mắt, biết tại sao, mắt nàng lúc này tựa như bị thi pháp thuật.Nàng nhìn Thiên Diệu, cảm thấy người phát ra hào quang lấp lánh, tựa như ngoài Thiên Diệu ra, tất cả mọi thứ thế gian này đều trở nên mơ hồ.

      Trước đây nàng thấy tướng mạo Thiên Diệu rất đẹp, nhưng chưa bao giờ có cảm giác như hôm nay, Thiên Diệu đẹp như thần tiên, đẹp đến mức thể đẹp hơn nữa...

      “Nhạn Hồi?”

      Có lẽ cảm thấy ánh mắt nàng quá đỗi mơ màng, Thiên Diệu chau mày gọi nàng mấy tiếng, “ có làm sao ?”

      Nhạn Hồi chớp mắt sực tỉnh, nàng ngồi thẳng người, nhưng ánh mắt vẫn dừng mặt Thiên Diệu dời được: “Chắc... sao. Có điều chân nhũn ra...”

      ra khi nhìn Thiên Diệu, chỉ chân nhũn ra, toàn thân nàng cũng bất giác mềm nẫu.

      Thiên Diệu nhíu chặt mày, chỉ tưởng Nhạn Hồi trúng độc, nhìn quanh quẩn thấy ai, đành : “ ngồi đây , ta tìm bằng hữu đến, có vẻ như ấy rất am hiểu các loại độc của con người.”

      “Khoan .” Nhạn Hồi vội vàng gọi, gần như vô thức kéo tay Thiên Diệu, “Đừng , đừng rời xa ta.” Giọng dịu dàng hơi khàn vừa thốt ra, chỉ Thiên Diệu ngây người, ngay cả Nhạn Hồi cũng sửng sốt.

      Thiên Diệu nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, nhớ lại mùi vị bất thường kia. ngẫm nghĩ, bất giác cảm thấy nếu phải là thuốc độc vậy chắc chắn là thuốc X. Nhưng vẫn cảm thấy kỳ quặc, nếu như là thuốc X, vậy tại sao tên mập hẹn Nhạn Hồi trong phòng mà lại hẹn trong thủy tạ này...

      Thiên Diệu nhớ lại, mùi máu tanh của bột đỏ nếm được ban nãy vẫn còn... Bỗng nhiên nghĩ tới lời của Hồ ba đuôi về mê hương, lấy máu Hồ ... luyện thành.

      Thiên Diệu thất thần trầm tư, Nhạn Hồi cũng vậy, nhưng trong đầu nàng nghĩ nghĩ lại rằng...

      Mẹ nó, tay Thiên Diệu to ấm, muốn nắm mãi buông, muốn cho đụng vào... khắp cả người nàng.

      Ý nghĩ này xen lẫn cảm giác nhục nhã trong lòng trào dâng, lý trí còn sót lại trong đầu nàng gào thét: “Tiểu tử mập, ngươi dám bỏ thuốc X ta ở chỗ này! Lẽ nào muốn biểu diễn cho ai xem sao!”

      Nhạn Hồi cố gắng ép bản thân mình buông tay Thiên Diệu ra, nàng nhìn chằm chằm tay mình, thầm buộc mình mau chóng buông tay ra trăm lần, nếu chặt . Nhưng đồng thời nàng cũng phát , lòng nàng cũng trào dâng mãnh liệt ham muốn bàn tay ấm áp khô nóng của Thiên Diệu, muốn nắm chặt thêm chút nữa, thêm chút nữa, sau đó…

      Chiếm làm của riêng.

      Nhạn Hồi cảm thấy hình như mình điên rồi.

      “Nhạn Hồi.”

      Mẹ nó... Đừng gọi tên nàng nữa, tim nhột nhạt chết rồi này!

      “Ta nghĩ, chắc ...”

      Đừng nữa, nàng cũng biết mình bỗng dưng phát điên mà.

      “...Trúng mê hương của Hồ rồi.”

      Nhạn Hồi ngây người, sau khi câu này truyền vào đại não, nàng ngẩng đầu: “Ngươi cái gì?” Sau đó nàng lại nhìn thấy mặt Thiên Diệu... Ông nội nó! Cứ như mang theo thần quang, chói mắt!

      “Thứ vừa rồi cho ngửi, hình như chính là mê hương dùng máu Hồ luyện thành mà chúng ta tìm kiếm.”

      “Tên mập chết tiệt...” Nhạn Hồi quyết đưa tay còn lại lên bịt mắtđể mình nhìn thấy Thiên Diệu, thành tâm thành ý giả mù. Nàng im lặng hồi mới hỏi, “Nhưng tại sao... bây giờ nhìn thấy ngươi ta lại hoa mắt chóng mặt, toàn thân rã rời, như si như mê vậy? bỏ nhầm thuốc rồi sao?”

      Thiên Diệu nghe Nhạn Hồi như vậy im lặng, thoáng mất tự nhiên ho húng hắng, gỡ bàn tay Nhạn Hồi nắm tay ra.

      Lòng bàn tay trống rỗng, Nhạn Hồi cơ hồ nén được hụt hẫng, bật thốt: “Á”.

      Thiên Diệu vờ như nghe thấy, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhớ lại cảnh tượng ban nãy rồi : “ cho ngửi mê hương, sau khi thấy thất thần định nuốt mê hương vào miệng. Chắc là phải sử dụng mê hương này là có thể dụ dỗ được bất kì người nào đâu, có lẽ chỉ dụ dỗ được người nhất định mà thôi. Sau khi người ngửi mê hương bị trúng mê dược này, người bỏ mê hương ăn mê hương đó là có thể khiến người bị trúng mê hương si mê, cách này tương tự như Mẫu tử cổ trong cổ thuật.”

      “Tức là... vừa rồi y ăn mê hương đó, mà là ngươi ăn?”

      “Vừa rồi y định ăn, nhưng bị ta cản lại, mê hương vô tình dính lên mặt ta, ta liếm môi nên nếm được chút...”

      Nhạn Hồi vô cùng phẫn nộ, lập tức ngắt lời Thiên Diệu, “ có trưởng bối dạy ngươi đừng tùy tiện ăn bừa bãi sao?” Nàng tức tối đập bàn, “Ngươi thử nếu lúc này ta ngươi phải làm sao hả!”

      Nàng trắng trợn hét lên như vậy, Thiên Diệu quay đầu im lặng rất lâu, “Bây giờ chỉ có cách mau chóng tìm ra nơi nhốt quái và nơi chế tạo mê hương, có lẽ tìm được cách phá giải.”

      Nhạn Hồi suy ngẫm lúc, “Cũng được, ít ra lần này tên mập đó hoàn toàn để lộ lày và người buôn bán quái nhất định có liên can. Cứ tìm y là được, coi như cũng có đường.”

      Thiên Diệu gật đầu, “Y vừa lâu, chúng ta nhanh chút có thể cản y đường.”

      “Cho dù y về nhà cũng sao, ta vẫn nhớ đường tới nhà Thủ phủ Vĩnh Châu.”

      “Nếu vậy ngay thôi.” Thiên Diệu đứng lên, nhưng Nhạn Hồi vẫn bất động, quay đầu nhìn, thấy nàng vẫn giơ tay lên che mắt.

      Nhạn Hồi ngồi đó, xua xua tay với Thiên Diệu, “Ngươi trước , trước , đừng để ta nhìn thấy ngươi, làm ta cứ đỏ mặt tim đập, khó chịu lắm.”

      “...” Thiên Diệu quay người , “ đừng ra những lời này có khi tốt hơn.” Tuy vậy nhưng vẫn nghe lời nàng, ngoan ngoãn trước.

      Đến khi còn nghe thấy tiếng bước chân của Thiên Diệu nữa, Nhạn Hồi mới buông bàn tay che mặt, vỗ ngực, “Ngoan nào, cảm giác này khổ chết được.”
      HaYen, 13emap, Snow2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :