1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hộ tâm - Cửu Lộ Phi Hương (FULL Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Đại kết cuộc

      Huyễn Tiểu Yên và Nhạn Hồi theo sau đại quân vào Trung nguyên.

      Dọc đường hầu như gặp phải kháng cự của tiên môn, có thể thấy ở Trung nguyên đại địa, vì Thanh Quảng có thể là tu tà, hiềm khích giữa các tiên môn và núi Thần Tinh thậm chí còn lớn hơn tưởng tượng của Nhạn Hồi.

      Xa xa nhìn thấy núi Thần Tinh ngày càng gần, trong lòng Nhạn Hồi ra có nhiều suy nghĩ, mãi đến khoảnh khắc Thanh Quảng xuất ở hướng đó, Nhạn Hồi mới chăm chú nhìn theo. Huyễn Tiểu Yên kéo Nhạn Hồi, thân hình chìm vào giữa các binh sĩ của tộc.

      Thanh Quảng vừa đến bốn bề bèn nổi gió lớn, cây cỏ trở nên khác thường, binh sĩ tộc đề phòng chờ đợi, nhưng cho dù là vậy, ai ngờ rằng ở mặt đất bên dưới bỗng mọc ra rất nhiều sợi mây bén nhọn xuyên lên , binh sĩ tránh kịp lập tức bị thương, có người thậm chí bỏ mạng tại chỗ.

      Huyễn Tiểu Yên chở Nhạn Hồi nhảy lên trung, tránh được kiếp.

      Nhưng sợi mây dưới đất tha cho họ, sợi như có ý thức quất lên như ngọn roi, kéo gót chân Huyễn Tiểu Yên lại. Huyễn Tiểu Yên nghiến răng, định lấy chủy thủ chặt đứt trong đoàn quân ở xa xa bỗng truyền tới luồng sóng nhiệt.

      Ngọn lửa như lưỡi đao quét qua mặt đất, chém đứt những sợi mây xuyên ra từ dưới đất, sau khi lửa cháy hồi, mặt đất cháy đen còn ngọn cỏ.

      Lúc này Huyễn Tiểu Yên mới dám đưa Nhạn Hồi đáp xuống đất, binh sĩ tộc bên cạnh cũng đứng vững dưới đất, có người bắt đầu xử lý vết thương của mình, có người bắt đầu khiêng thi thể đồng đội . Bốn bề hỗn loạn, có binh sĩ cũng như Nhạn Hồi, ngẩng đầu nhìn ra xa, trong đoàn quân phía trước, Thiên Diệu cao dong dỏng đối diện với Thanh Quảng chân nhân, sức mạnh quanh người họ vô hình giao tranh trong trung, khiến những binh sĩ bị thương sức chống đỡ dưới đất khổ kể xiết.

      Tranh đấu giữa quyền vị tối cao xưa nay chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của những kẻ thấp hèn.

      Nếu hôm nay Nhạn Hồi có cơ thể khỏe mạnh có thể đứng bên Thiên Diệu, chỉ e nàng cũng có được trải nghiệm này. Người cao cứu người là phổ độ chúng sinh, người cao giết người khiến điên đảo chúng sinh.

      Gọi gió hô mưa, nàng người như vậy.

      Nhạn Hồi cười cười, Huyễn Tiểu Yên hiểu: “Chủ nhân… làm sao vậy?”

      .” Nhạn Hồi lắc đầu, “Chỉ là đột nhiên cảm thấy ta rất may mắn, đời này có thể gặp được Thiên Diệu, có mối liên hệ thần kỳ với chàng ấy.”

      Huyễn Tiểu Yên cười khổ: “Tôi hiểu, ràng giờ chủ nhân ổn chút nào, làm gì có may mắn, ông trời đối với quá bất công.”

      “Ngươi mới ra khỏi vương cung Huyễn chưa bao lâu.” Nhạn Hồi , “Có lẽ có ngày ngươi cũng có cơ hội gặp được người như vậy. Người đó khiến ngươi cảm thấy có thể gặp được người đó là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời, người đó khiến ngươi còn cảm thấy phẫn hận bất mãn vì mọi bất công trong cuộc sống nữa, vì chỉ cần từng có khoảnh khắc liên hệ với người đó, cho dù cuộc đời lập tức đến tận cùng cũng cảm thấy may mắn.”

      Huyễn Tiểu Yên lắc đầu : “Tôi muốn gặp người đó, như vậy tôi quá tội nghiệp, tôi muốn…”

      khí tức phía trước biến chuyển, là Thiên Diệu và Thanh Quảng dừng đối đầu, cuối cùng là Thanh Quảng ra tay trước, hai người giao chiến, đại quân tộc phía dưới bắt đầu tức tốc rút lui.

      Mục đích dụ Thanh Quảng ra khỏi núi đạt được, tiếp theo có ở lại đây cũng chỉ trở thành vật tế cung cấp nội đan cho Thanh Quảng.

      Pháp lực khổng lồ giao chiến xé toạc mây trong trung, mặt đất nứt nẻ, gió mây đều đổi màu. Trận chiến giữa Thanh Quảng và Quốc chủ Thanh Khâu năm mươi năm trước chẳng qua cũng chỉ có vậy.

      Thiên Diệu gần đây nghiên cứu “ phú”, tuy có tâm pháp ba tầng sau, nhưng chín tầng phía trước là nguồn gốc cơ bản của “ phú”, Thiên Diệu có thể suy đoán được đường lối công pháp của Thanh Quảng, chẳng qua chỉ có mấy chiêu Thanh Quảng hiểu ra.

      Lưỡi kiếm giao phong, Thanh Quảng cười lạnh: “Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu cho ngươi xem phú rồi à…”

      Thiên Diệu đáp.

      Thanh Quảng xoay người, chỉ để lại chiếc bóng trước mặt Thiên Diệu, còn người lại xuất sau lưng Thiên Diệu, ông ta đâm kiếm vào cổ Thiên Diệu, Thiên Diệu quay đầu, nhưng khí tức toàn thân lập tức bùng lên, từ xa nhìn tới giống như lại có thêm mặt trời treo trong trung, ánh lửa chói mắt hất Thanh Quảng ra xa.

      Thanh Quảng trong trung lui ra trăm trượng, lúc này phải dùng dây leo mọc ra dưới đất để giữ cơ thể mình lại.

      Khóe môi ông ta có vết máu, nhưng ánh mắt nhìn Thiên Diệu lại càng phát sáng, điên cuồng trong mắt lúc này hề được che giấu, lộ hết ra ngoài.

      ra lấy lại rồi.” Ông ta lẩm bẩm, tiếp đó bật cười lớn, thân hình trong chớp mắt vượt qua khoảng cách trăm trượng, lần nữa xuất trước mặt Thiên Diệu, lần này kiếm chiêu trong tay ông ta mang theo pháp lực khổng lồ, chiêu nào cũng nương tay, kiếm nào cũng đâm về phía ngực Thiên Diệu: “ ra ngươi lấy lại rồi ha ha ha ha!” Ông ta cười lớn, “Đúng là hoàn toàn phí công.”

      Thiên Diệu nhíu mày. lần nữa đánh bật Thanh Quảng ra.

      Thanh Quảng đứng vững trong trung, dưới chân nổi lên trận pháp: “Ngươi tưởng lấy lại nội đan là có thể hoàn toàn áp chế được ta sao? long, hai mươi năm trước ta có thể mượn sức Tố Ảnh đánh bại ngươi, hôm nay cũng vậy.”

      Lời Thanh Quảng Thiên Diệu chỉ nghe được nửa, sửng sốt: “Ngươi gì?”

      Thanh Quảng nhếch môi cười: “Ta nội đan trong ngực ngươi hôm nay thuộc về ta.”

      Trong khoảnh khắc này, sắc mặt Thiên Diệu lập tức tái .

      “Ngươi gì?” cơ hồ dám tin hỏi lại lần nữa, giọng điệu nặng nề, chậm chạp, bỗng câu “ thể cho Thiên Diệu biết” Huyễn Tiểu Yên hôm đó trong phòng Nhạn Hồi xuất trong đầu Thiên Diệu. Suy đoán trong lòng tựa như thanh đao cắm sâu vào ngực , khiến đau đến xé tim rách phổi.

      Chợt hiểu ra, Thiên Diệu quay người định về Thanh Khâu ngay lập tức.

      Nhưng lúc này Thanh Quảng nào cho bỏ . Trận pháp nổi lên vây lấy Thiên Diệu bên trong.

      Bị cản đường , Thiên Diệu cháy trong nộ hỏa, lòng bàn tay ngưng tụ pháp lực, mang theo lực ngàn năm trực tiếp va chạm với sức mạnh của Thanh Quảng, đập nát trận pháp của ông ta. Nhưng cho dù như vậy Thanh Quảng cũng để Thiên Diệu , trong trung lại có trận pháp khổng lồ chụp xuống, trận này càng khó phá hơn trận trước.

      Cuối cùng cũng sắp lấy được nội đan long, Thanh Quảng nào dễ dàng buông tay.

      Nội đan quay về trong cơ thể Thiên Diệu, đương nhiên là thời gian càng ngắn càng dễ lấy ra, lần này nếu thả , chỉ e sau này càng trở thành đại họa!

      Nghĩ vậy Thanh Quảng múa kiếm trong tay, lập tức bất chấp tất cả chém về phía Thiên Diệu, sát chiêu liên tiếp, hề tiếc rẻ pháp lực của mình.

      Lúc này Thiên Diệu lòng như lửa đốt, vốn còn tâm trạng đấu với Thanh Quảng, qua mấy chiêu bèn nghĩ cách công phá trận pháp, nhưng lúc giao đấu đến rìa trận pháp, Thiên Diệu bỗng thấy dưới trận pháp, mảnh đất cháy đen có hai người ở phía dưới, tuy ở ngoài trận pháp nhưng lại tựa lên trận pháp bỏ .

      Đó là… Huyễn Tiểu Yên và Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi đứng ngoài trận pháp, vừa rồi lúc rời , mặt đất bỗng nổi lên trận pháp lớn của Thanh Quảng, nàng bị trận pháp khóa lại được, cánh tay chìm vào bên trong thể lấy ra, tay kia của nàng ôm ngực, lưng cong lại, dường như còn sức lực đứng thẳng.

      Nàng cúi đầu khiến người ta nhìn thấy vẻ mặt nàng, nhưng chính vì vậy Thiên Diệu mới có thể tưởng tượng được đau đớn của nàng.

      Còn Huyễn Tiểu Yên vẫn luôn ở bên cạnh dìu nàng, biết bên tai Nhạn Hồi điều gì, vẻ mặt lo lắng. Nhạn Hồi chỉ lắc đầu.

      Cuối cùng Huyễn Tiểu Yên nghiến răng, giống như nghe lời Nhạn Hồi nữa, nó ngẩng đầu nhìn lên Thiên Diệu bị Thanh Quảng ngừng quấn lấy trong trung, đôi mắt nó đẫm lệ, vẻ mặt cầu khẩn, há to miệng hét về phía .

      Dưới thanh công kích nặng nề của Thanh Quảng, Thiên Diệu nghe giọng Huyễn Tiểu Yên, nhưng có thể nhìn khẩu hình của nó.

      : “Cứu ấy !”

      Tim Thiên Diệu thắt lại. Thân hình chuyển động, nhưng Thanh Quảng bên cạnh lại lần nữa đeo bám. Thanh Quảng cũng phân tâm nhìn xuống phía dưới, thấy vậy lập tức hiểu ra, tiếp đó môi nở nụ cười tà ác: “Muốn cứu người à?”

      Trận pháp xung quanh lập tức trĩu xuống, lưỡi đao cắt đất xung quanh, bên ngoài trận pháp biến thành hào sâu thấy đáy.

      Huyễn Tiểu Yên kinh hô, vội vàng bay lên, ôm theo cả cơ thể Nhạn Hồi, tránh cho nàng rơi xuống hào sâu.

      Thiên Diệu thấy vậy mắt như muốn nổ tung, khí toàn thân dâng trào, trong mắt cháy lên ngọn lửa đỏ rực, trán nổi gân xanh, hét lên tiếng, thế kiếm nhanh đến mức khiến Thanh Quảng cũng kịp nhìn.

      Thanh Quảng chỉ cảm thấy ngực lạnh , máu tươi lập tức tràn ra từ ngực ông ta, sức mạnh của ngọn lửa đẩy ông ta ra mấy mươi trượng, lửa vẫn cháy ngực ông ta ngừng.

      Còn Thiên Diệu nhìn ông ta lấy lần, quay người kiếm chém vỡ kết giới trận pháp của Thanh Quảng.

      Tay Nhạn Hồi cuối cùng cũng được giải thoát, Huyễn Tiểu Yên ôm lấy Nhạn Hồi muốn bay lên , Thiên Diệu đưa tay muốn kéo nó…

      Nhưng trong khoảnh khắc này, Thanh Quảng bị Thiên Diệu đẩy ra xa lập tức sầm mắt, ông ta vốn đếm xỉa tới vết thương ngực mình, chỉ cử động đầu ngón tay, đất bên cạnh lập tức di chuyển, ép vào phía trong!

      Thiên Diệu giương mắt nhìn hai người giữa khe nứt thoát kịp, chỉ nghe “ầm” tiếng, mặt đất nứt ra khép lại, chôn vùi gương mặt bàng hoàng của Huyễn Tiểu Yên, còn có cơ thể suy tàn cực độ của Nhạn Hồi, dường như nàng ngẩng đầu nhìn , dường như nàng với câu gì đó, nhưng quá nhanh…

      chưa kịp nhìn gì cả, chưa kịp nghe gì cả.

      Lực va đập quá mãnh liệt, ở khe nứt phồng lên ụ đất, Thiên Diệu cũng bị sức mạnh này đẩy ra. Cứ vậy nhìn Nhạn Hồi và Huyễn Tiểu Yên bị chôn vùi bên trong.

      …”

      thanh này tựa như từ đáy lòng truyền ra, bên tai Thiên Diệu hoàn toàn tĩnh lặng, nhất thời quên mất mình là người biết pháp thuật, quên mất mình là long có thể lên trời xuống đất, cúi người đáp xuống mặt đất, dùng tay xới vùng đất bị chôn vùi.

      Cơ thể bị bùn đất vấy bẩn, gương mặt nhếch nhác.

      Nhưng lúc này Thanh Quảng bỗng xuất sau lưng Thiên Diệu, trong mắt ông ta đầy hàn ý, còn chút hơi ấm, ông ta ở sau lưng Thiên Diệu nâng kiếm lên, nhắm thẳng vào tim .

      Đột nhiên vùng đất Thiên Diệu quỳ lún xuống, thân hình Thiên Diệu sụp xuống, thế kiếm của Thanh Quảng chệch , lướt qua tai , trong mặt đất bỗng bùng lên ánh lửa, luồng sóng nhiệt lan tỏa, đẩy Thanh Quảng ra, thổi tung đất đá vừa dồn lên thành hố sâu.

      Trong hố sâu đó, trong lòng Huyễn Tiểu Yên biết ôm cái gì, nó khóc nức nở.

      Thiên Diệu ngây người nhìn Huyễn Tiểu Yên, chỗ nó còn chút khí tức nào của Nhạn Hồi sót lại.

      Nghe thấy bước chân Thiên Diệu lại gần, lúc này Huyễn Tiểu Yên mới ngẩng đầu nhìn Thiên Diệu, nó cố ép mình nín khóc, : “Chủ nhân dùng sức mạnh cuối cùng để bảo vệ ta.” Cuối cùng nó nhịn được nữa, òa khóc lớn, “ ấy chỉ còn sót lại cái này thôi.”

      Hai tay mở ra, tấm vảy còn sót lại trong lòng nó phát ra ánh sáng khe khẽ, đó chính là… vảy hộ tâm của .

      Thiên Diệu thất thần đưa tay chạm vào, hơi ấm tấm vảy là hơi ấm của cơ thể Nhạn Hồi, nhưng lại nóng đến mức khiến nắm nổi. bỗng nhớ lại hôm đó, Nhạn Hồi với nàng mơ thấy giấc mộng, nàng mơ thấy đắc đạo thành tiên, hỏi:

      “Còn nàng sao?”

      “Ta?”

      “Nàng ở đâu?”

      “Ta ở chỗ này của chàng.”

      Ta ở chỗ này.

      ra là vậy…

      ra… là vậy.

      Trong khoảnh khắc Thiên Diệu như bị kéo xuống vực sâu, trong vực sâu toàn là ác quỷ, ngay cả khí cũng gặm nhấm da thịt , chui vào xương tủy , ăn sạch lục phủ ngũ tạng của , giống như bị đau đớn khoét rỗng.

      So ra đau đớn phanh thây hai mươi năm trước có đáng là gì, đau đớn trong đêm trăng tròn hai mươi năm nay lại có là gì…

      Sau lưng có sát khí lạnh lẽo bắn tới như tên, Thiên Diệu hứng trọn kiếm, đau đớn lưng tựa như có thể thức tỉnh thần trí , kéo ra khỏi vực sâu tịch đến đáng sợ kia.

      nhìn Thanh Quảng phía sau, mắt đỏ tươi màu máu, khí mi tâm ngưng tụ thành chấm đỏ như có như .

      Cho dù chỉ có con mắt quay lại nhìn Thanh Quảng, nhưng ánh mắt này tựa như đòn nặng nề giáng lên ngực Thanh Quảng, khiến ông ta khỏi lạnh người.

      Đây là cảm giác Thanh Quảng chưa từng có trong bao nhiêu năm nay, bất luận là đối diện với ai, ớn lạnh… thậm chí là sợ hãi.

      Ngọn lửa quanh người Thiên Diệu rực sáng mà trở nên đục ngầu, giống như lửa đốt từ Địa ngục, ngọn lửa biến thành màu đen, còn tóc từ gốc đến ngọn đều biến thành màu trắng.

      Vảy rồng lên mặt, Thiên Diệu dữ tợn như Tu la từ Địa ngục bước qua ranh giới Tam giới, chăm chăm nhìn Thanh Quảng.

      Lưỡi kiếm vẫn còn cắm sau lưng, nhưng Thiên Diệu như hề biết đau, xoay người, lưỡi kiếm bị chém gãy, đoạn còn lại lưng , sau đó bị vảy rồng ngày càng dày đặc đẩy ra.

      quay đầu, đưa tay chộp lấy Thanh Quảng, Thanh Quảng muốn trốn, lúc này động tác của Thiên Diệu tuy chậm nhưng ngọn lửa đen toàn thân lại tóm lấy Thanh Quảng, khiến ông ta thể nào vùng ra được.

      Thiên Diệu bóp cổ Thanh Quảng.

      Ngọn lửa đen cháy lên trong tay , từ cổ Thanh Quảng cháy xuống, bao trùm cả người Thanh Quảng bên trong.

      Thanh Quảng vùng vẫy trong ngọn lửa: “ cam tâm… ta cam tâm…” Giọng ông ta bị vùi lấp trong ngọn lửa, từ trong ra ngoài toàn bộ bị thiêu sạch, ngay cả mảnh vụn cũng còn.

      Nhưng sau khi thiêu trụi Thanh Quảng, lửa trong lòng bàn tay Thiên Diệu dừng lại, ngọn lửa màu đen từ chân cháy lên, đốt cháy vảy toàn thân , cũng chìm trong ngọn lửa, tựa như muốn thiêu hủy cả bản thân.

      Huyễn Tiểu Yên thấy vậy cả kinh, sợ đến mức ngay cả khóc cũng dám, nó vội lớn: “Đừng như vậy đừng như vậy! Chủ nhân quay về tìm ngươi đó!”

      Thiên Diệu nghe vậy, cuối cùng cũng khẽ đảo mắt trong ngọn lửa: “Nàng ấy tìm ta sao?”

      “Nếu ngươi chết ngươi nhớ ấy nữa, ngay cả kí ức cũng còn! Chỉ cần ngươi nhớ ấy, chủ nhân tìm được ngươi!”

      Thiên Diệu cúi đầu, lẳng lặng nhìn xuống, trong tay là tấm vảy hộ tâm màu xanh, khác với vảy trở nên sậm màu khắp người giờ, ngọn lửa dần tắt .

      Nàng ở đâu?

      Ta ở chỗ này.

      Vảy dần dần được thu lại, còn dữ tợn nữa, có điều mái tóc bạc lại biến về được.

      “Ta cũng tìm nàng ấy.”
      13emapSnow thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Vĩ thanh
      Mười lăm năm sau.

      Trong thôn trang kỳ lạ, từ thần đồng, ai dạy biết đọc sách viết chữ, lúc cha nàng còn sống nàng đòi đổi tên mình bằng được, những muốn đổi tên, ngay cả họ cũng muốn đổi, cha nàng cho, vừa đánh vừa mắng, nhưng lần nào cũng đánh đau nương này được. Giờ đây cha nàng qua đời, còn mẹ nàng mất từ khi nàng còn . Nàng bèn vác tay nải mình ra khỏi thôn trang.

      Nàng nàng tên Nhạn Hồi, nàng muốn tìm người, người đó là tướng công của nàng, tên là Thiên Diệu.


      Ngoại truyện: Chung tình (1)
      Ký ức dừng lại ở khoảnh khắc mặt đất khép lại, chôn vùi nàng và Huyễn Tiểu Yên.

      Nàng dùng sức mạnh còn lại của Linh châu bảo vệ Huyễn Tiểu Yên, sau đó thế giới của nàng bèn chìm vào bóng tối.

      Nhạn Hồi biết mình trôi dạt trong bóng tối bao lâu, nàng có ý thức, cũng có ký ức về khoảng thời gian đó, chỉ đến khoảnh khắc nàng mở mắt ra, thế giới mới mẻ sống động, nàng mới biết mình sống lại.

      Lúc phát ra tiết đầu tiên trong khí, nàng nhìn thấy cánh tay xíu của mình huơ trong trung, đó là cánh tay của em bé, nàng còn nhìn thấy bà đỡ ẵm mình, sau đó bên tai là ồn ào trong phòng, bà đỡ hét lớn: “Xuất huyết! Xuất huyết! Phu nhân bị xuất huyết rồi.”

      Bên ngoài có người xông vào, đa phần đều là nữ nhân, còn có nam nhân hoảng hốt hét lớn: “Nương tử nương tử!”

      Nhạn Hồi chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh đều rất mơ hồ.

      Bỗng nhiên ngực nóng lên, trong đầu Nhạn Hồi xuất cảnh tượng, vách núi, Quốc chủ Thanh Khâu đứng đó, gió lướt qua tay áo, là vách núi sau vương cung Thanh Khâu, đôi mắt Quốc chủ tựa như từ ngàn dặm nhìn tới, nhìn xuyên qua đồng tử nàng: “Thành công rồi sao…”

      Giọng ông như vang lên bên tai Nhạn Hồi: “Đây coi như là tạ lễ của tộc tặng và Thiên Diệu.”

      Thân hình Quốc chủ khẽ phát sáng vách núi, vào lúc này, ngực Nhạn Hồi cũng nóng hổi. Đến khi Quốc chủ hóa thành dải kim quang theo gió, Nhạn Hồi chợt hiểu ra.

      Quốc chủ dùng sức mạnh cuối cùng của ông giữ lại ký ức kiếp trước cho nàng.

      Bà đỡ ôm Nhạn Hồi quay đầu nhìn nàng, kinh ngạc la lớn: “ ngực đứa trẻ này tỏa kim quang! Đây là thần đồng đó!”

      Bên cạnh lập tức có người tới nhìn, phụ họa : “Là thần đồng! Thần đồng đó!”

      Trong hỗn loạn, Nhạn Hồi lại quay về nhân thế, có cơ thể và thân phận khác.

      Sau khi nàng ra đời bao lâu, giang hồ bèn truyền ra tin Quốc chủ Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu tiên du, có điều tin tức này cách thôn trang của họ quá xa, mấy ai quan tâm tới.

      Kiếp này lúc Nhạn Hồi ra đời mẹ ruột nàng cũng tạ thế, cha ruột nàng biến thành góa phu. Từ đó sinh thần của nàng cũng trở thàng ngày giỗ của mẹ nàng, mỗi năm đến ngày này, Nhạn Hồi luôn đặt tay lên vai cha vỗ vỗ, tỏ ý an ủi, dù gì kiếp này họ cũng chính là ân nhân đưa nàng đến với thế gian.

      Thêm mấy năm, lúc nàng vỗ vai cha thở dài như vậy, cha nàng đánh nàng: “Trẻ ranh mà suốt ngày học người lớn thở dài, cho gà ăn .”

      Nhạn Hồi bĩu môi, nếu kiếp trước nàng vẫn còn sống, chừng còn lớn hơn ông hai tuổi nữa.

      ra ngay từ đầu Nhạn Hồi muốn trốn tìm Thiên Diệu, nhưng lúc còn tay chân quá yếu mềm, chạy được, đến khi lớn hơn chút, có thể tự lại, cha nàng lại quản giáo quá nghiêm ngặt.

      Lúc phát cơ thể mình có thể ngưng thần luyện khí, nàng bèn bắt đầu tu đạo pháp, ký ức của nàng đối với “ phú” sâu, bởi vậy vẫn luyện tiên pháp núi Thần Tinh, công pháp tiến triển nhanh hơn người bình thường, nhưng so với cơ thể lúc trước có nội đan của Thiên Diệu, chút tiến triển này cũng chẳng là gì.

      Đến lúc bảy tám tuổi, tự mình có thể chạy nhảy, Nhạn Hồi bắt đầu thu dọn muốn chạy trốn.

      Nhưng có ngày, nàng rất xa nhưng vẫn bị cha nàng đuổi kịp, cha nàng bắt nàng lại vung tay cho nàng cái tát, cái tát khiến Nhạn Hồi hơi sửng sốt, nhưng lòng nàng còn chưa giận thấy hán tử nông gia kia đỏ mắt hét lên với nàng: “Con muốn đâu? Con là kỷ niệm duy nhất mẹ con để lại cho cha! mình con chạy ra ngoài xảy ra chuyện làm thế nào? Con kêu cha phải làm thế nào?”

      Lòng Nhạn Hồi dao động, nàng có ký ức của kiếp trước, lòng muốn tìm Thiên Diệu, nhưng “cha” nàng biết, ông nuôi nàng như con mình.

      Vậy là Nhạn Hồi bèn ở lại, định chờ đến khi mình mười bốn mười lăm tuổi, nàng gả xa, sau đó đào hôn đường. Nhưng nàng ngờ nàng còn chưa kịp gả , “cha” nàng qua đời.

      Từ đó Nhạn Hồi còn vướng bận, nàng vác tay nải, lên đường về phía tộc.

      Bao năm nay ở trong thôn nàng nghe ngóng được từ những người trong giang hồ ngang qua.

      Mười lăm năm trước, sau trận chiến trước núi Thần Tinh, thiên hạ đại loạn, Thanh Quảng chân nhân bị Thiên Diệu giết chết, lâu sau Quốc chủ Thanh Khâu cũng tiên du, tiếp đó Thái tử Thanh Khâu kế vị, người tu đạo chọn mấy vị trưởng lão đức cao vọng trọng thương nghị với Thanh Khâu, ước định trong trăm năm tuyệt đối dấy dộng can qua, cũng lấy Tam Trùng sơn làm ranh giới, từ nay tiên nhân và quái phần ai nấy tu luyện, can thiệp lẫn nhau.

      Còn Thiên Diệu trở thành Thần long được tộc cung phụng, nhận Vương vị của tộc, nhưng được sùng kính hơn cả vua, ngao du khắp thế gian, hành tung khó tìm, chỉ vì muốn tìm người trái tim thuộc về.

      Nhạn Hồi nhìn lên trời, nhất thời trong lòng rất nhiều xúc cảm, Thiên Diệu tìm lại sức mạnh trước đây, nhưng dù sao cũng địch nổi vết tích của người bị thiên đạo luân hồi vùi lấp, tìm như vậy nhưng vẫn tìm thấy nàng. Khoảnh khắc nàng mở mắt Quốc chủ Thanh Khâu bèn tan biến, thiết nghĩ chưa kịp cho Thiên Diệu biết nàng ở đâu, bởi vậy nàng chỉ đành tự mình tìm.

      Thiên Diệu quá chói mắt, đứng đỉnh thế giới, chắc dễ tìm hơn người vị vùi lấp giữa đám đông như nàng.

      Tuy nghĩ vậy nhưng Nhạn Hồi lại tìm được cơ hội tiếp cận Thiên Diệu…

      Nhạn Hồi muốn tới Thanh Khâu tìm Chúc Ly, nhưng trong cơ thể nàng tu tiên pháp, giờ Tam Trùng sơn tuy còn là ranh giới tiên , nhưng Thanh Khâu vẫn là vùng đất linh khí cằn cỗi, người tu đạo chủ động tới Thanh Khâu ít lại càng ít, dọc đường nàng rất gian nan, đâu đâu cũng có người của tộc muốn hại nàng. giờ tiên pháp của nàng chưa lợi hại lắm, vì để giữ mình chỉ đành quay lại Trung nguyên.

      Nàng lại tìm tới Thất Tuyệt đường, biết Phụng Thiên Sóc giờ vẫn còn chưởng quản, nàng vốn muốn mượn sức Phụng Thiên Sóc cho Thiên Diệu biết tin mình quay về, nhưng lúc nàng với Chưởng quầy của Thất Tuyệt đường mình tên Nhạn Hồi, muốn gặp Phụng Thiên Sóc, Chưởng quầy lại nhíu mày xua tay: “ là người thứ mấy của tháng này rồi! Phiền quá !”

      Nhạn Hồi sửng sốt: “Cái gì?”

      “Chuyện của Nhạn nương và Thiên Diệu công tử truyền khắp giang hồ, ai ai cũng biết, mỗi năm mỗi tháng mỗi ngày biết có bao nhiêu tiên nhân quái mạo nhận Nhạn nương, mười lăm năm rồi, các người có thể đổi trò mới hả?”

      Mười lăm năm trước hề ra khỏi sơn thôn, Nhạn Hồi biết nương bên ngoài biết giở nhiều trò đến vậy!

      Nàng lập tức như bị nghẹn: “Ta…”

      Còn chưa dứt lời, Chưởng quầy đuổi nàng : “ nương các sao lo sống yên ổn phần mình , người vời vợi cao như vậy người bình thường với tới được đâu.”

      Đứng ở cửa Thất Tuyệt đường, Nhạn Hồi dở khóc dở cười.

      Phải rồi, Thiên Diệu trở thành người vời vợi cao, khiến nàng thể nào chạm tới.

      Trước đây Nhạn Hồi gặp Thiên Diệu lúc sa cơ nhất, cùng nhau bước ra từ núi Đồng La quê mùa hẻo lánh, cùng nhau trưởng thành, quá sức gần gũi, bởi vậy Nhạn Hồi chưa bao giờ cảm thấy nàng và Thiên Diệu lại có khoảng cách xa vời đến vậy, mãi đến giờ…

      ràng cùng sống trong thế giới, nhưng dường như có ngăn cách đáng sợ hơn cả kết giới lợi hại nhất dưới gầm trời chia rẽ họ.

      Người thấp hèn muốn tiếp xúc với người cao là chuyện khó khăn dường nào, cuối cùng Nhạn Hồi cũng lĩnh hội được.

      “Nếu Chưởng quầy tin, ta biết tất cả sở thích của Thiên Diệu lúc trước, chỉ cần ông cho ta gặp Phụng Thiên Sóc, ngài ấy…”

      Chưởng quầy xua tay, “Được rồi được rồi, nghiên cứu Thiên Diệu truyện và Nhạn Hồi thư vạn lần cũng có hi vọng đâu.”

      Nhạn Hồi lập tức có vẻ mặt như bị cướp tiền, “Thiên Diệu truyện” và “Nhạn Hồi thư” gì chứ, đó là cái quái gì vậy… sửng sốt người bán hàng rao lên tiếng: “Sách mới đây, sách mới có rồi đây.”

      Nhạn Hồi quay đầu nhìn, ở vị trí bắt mắt nhất quầy hàng ràng bày hai cuốn “Thiên Diệu truyện” và “Nhạn Hồi thư”, tác giả - Huyễn Tiểu Yên.

      Nhạn Hồi: “…”

      Nhất thời Nhạn Hồi bỗng cảm thấy nếu trong khoảnh khắc cuối cùng năm đó nàng cứu Huyễn Tiểu Yên, cho nó bị đè chết, giờ chắc đỡ rách việc hơn nhiều…

      Thở dài tiếng, trong lúc Nhạn Hồi sầu não hết cách, bỗng thấy trong Thất Tuyệt đường lại có thiếu nữ đôi mắt đỏ rực cùng người hầu bước ra, ở cửa Thất Tuyệt đường người qua kẻ lại, người đến mua tin tức rất nhiều, Nhạn Hồi vốn chú ý đến hai người họ, nhưng câu của thiếu nữ bỗng chui vào tai nàng: “Tin tức trận pháp đó chỉ có lửa long mới có thể phá, còn cách nào nữa!”

      Hai chữ long khiến tai Nhạn Hồi dỏng lên, nàng lập tức theo.

      Người hầu bên cạnh thiếu nữ kia im lặng , thiếu nữ nghiến răng : “Cha cầu xin Quốc chủ rất nhiều lần rồi, tuy Quốc chủ biết long ở đâu, nhưng long kia vốn màng thế , giúp chúng ta đâu! Hơn nữa Thất Tuyệt đường cũng , chỉ có long có thể phá trận, còn cách nào khác. Thương Lục… cứu được rồi.”

      Người hầu chỉ đành gật đầu: “Mong Thiếu chủ… đừng quá bi thương.”

      Thái tử Cửu Vĩ Hồ năm xưa chính là Quốc chủ giờ, thiếu nữ này được xưng là Thiếu chủ, cha nàng ta còn là người có thể chuyện với Quốc chủ, thiết nghĩ thân phận thấp.

      “Thương Lục có thể cứu được Thiếu chủ, cho dù chết trong pháp trận thuộc hạ tin chắc chắn cũng cam tâm tình…”

      Còn chưa dứt lời, Nhạn Hồi chen vào giữa hai người: “Các ngươi muốn tìm Thiên Diệu giúp à?”

      Mắt người hầu lạnh , tay lập tức đặt lên vỏ kiếm bên người, chỉ nghe “keng” tiếng, kiếm bắt đầu ra khỏi vỏ, chỉ là thiếu nữ bên cạnh đưa tay cản lại. Ánh mắt thiếu nữ quan sát Nhạn Hồi từ xuống dưới lúc, ánh mắt dò xét: “Phải sao?”

      Nhạn Hồi nhếch môi cười, chiếc răng khểnh lộ ra khiến nụ cười của nàng có mấy phần lưu manh: “Ta giúp các ngươi.”

      Người đến là Thiếu chủ của tộc Xích Lang - Xích Chiêu, lúc trước ngang qua Quảng Hàn môn, xông nhầm vào trận pháp của Quảng Hàn môn, người hầu cùng nàng ta trưởng thành từ là Thương Lục vì cứu nàng ta ra mà bản thân bị nhốt trong pháp trận băng tuyết.

      Từ đó Xích Chiêu vẫn luôn tìm cách phá trận, nhưng được biết phải dùng lửa long mới có thể phá trận. long thế gian chỉ có , muốn tìm giúp đỡ nào có dễ dàng, Tộc trưởng niệm tình người hầu cứu con mạng nên tới cầu xin Quốc chủ giúp đỡ, nhưng Quốc chủ đương nhiên cưỡng ép cầu Thiên Diệu cứu người, vì trong mắt họ, đây có lẽ chỉ là chuyện đáng nhắc tới, Quốc chủ nhắc sơ qua với Thiên Diệu, Thiên Diệu hờ hững từ chối. Quốc chủ cũng chỉ đành từ chối thỉnh cầu của tộc trưởng tộc Xích lang, Tộc trưởng dám làm phiền Quốc chủ, nhưng đến chỗ Xích Chiêu lại trở thành phiền não liên quan đến mạng người, nàng ta rầu rĩ đêm ngủ yên.

      Sau khi Nhạn Hồi biết tình, lòng thoáng suy nghĩ, cảm thấy nếu có thể chuyện với Quốc chủ là được. Chỉ cần có thể cho Quốc chủ biết chuyện của nàng, những chuyện khác Quốc chủ để mắt tới, nhưng chuyện “tìm Nhạn Hồi” Quốc chủ nhất định quan tâm.

      Vì Nhạn Hồi biết Thiên Diệu muốn tìm nàng đến mức nào.

      nhất định nóng lòng hơn cả nàng, vì nàng có thể nhìn thấy , cho dù là ngửa mặt trông lên nhưng cũng biết vẫn tồn tại, vẫn sống ở nơi nào đó, còn Thiên Diệu lại nhìn thấy nàng, cho dù trông mong mỏi mắt cũng biết nàng có tồn tại , có thể sống thế gian này như

      Nhưng lúc mới nghe thân phận của Nhạn Hồi, Xích Chiêu vẫn có thái độ nửa tin nửa ngờ, đến khi Nhạn Hồi đem số tiểu tiết trong “Nhạn Hồi thư” và “Thiên Diệu truyện” mua về ra , tình tiết khiến Xích Chiêu có hơi tin tưởng, nàng ta đem chuyện này báo cho Tộc trưởng.

      Tộc trưởng nghe vậy cũng nửa tin nửa ngờ, dù sao chuyện của Nhạn Hồi lưu truyền trong giang hồ mười mấy năm nay, biết đồn ra bao nhiêu phiên bản, nhưng ông ta vẫn đem chuyện này báo cho Quốc chủ.

      Có thế nào tộc Xích lang cũng ngờ, hôm sau long khí bèn cuốn tới lãnh địa của họ, mang theo hơi nóng đáp xuống đại sảnh của tộc Xích lang.

      Lúc Nhạn Hồi cảm ứng được áp lực do long khí của Thiên Diệu mang tới, nàng trong lòng là vui mừng hay tình cảm khác, tim lập tức bắt đầu đập mạnh, nhưng có thế nào nàng cũng ngờ, vào lúc này Xích Chiêu ở sau lưng bỗng đánh lên gáy nàng..

      Nhạn Hồi chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, khí tức trong cơ thể nghịch hành, đến khi tỉnh táo lại, mọi thứ xung quanh biến đổi khác thường. Nàng sửng sốt, quay đầu nhìn Xích Chiêu, nhưng phát tầm mắt mình từ dưới chân nàng ta nhìn lên.

      “Ngươi làm gì vậy!” Nhạn Hồi nổi giận mắng, nhưng khi lên tiếng lại là tiếng “Ngao!”.

      Nhạn Hồi: “…”

      Nàng cúi đầu nhìn xuống, tay mình biến thành vuốt, toàn thân lông lá… Nàng nghiêng đầu nhìn thấy mình trong gương đồng dưới dất bên cạnh biến thành sói con.

      Ông nội nó…

      Dám lại lấy oán trả ơn!

      Nhạn Hồi bên này còn phẫn nộ cực độ, bên ngoài trở nên ồn ào, Xích Chiêu vén rèm cửa bước ra, Nhạn Hồi muốn chạy theo ra, nhưng lập tức bị người hầu sau lưng Xích Chiêu ôm lại, nhốt chặt nàng trong lòng.

      Người hầu ra, thậm chí còn bịt miệng Nhạn Hồi cho nàng phát ra bất kỳ thanh nào.

      Bên ngoài bỗng truyền tới giọng Tộc trưởng tộc Xích Lang: “Đại nhân, đây… là con của tôi, nó thấy những chuyện đó trong mơ.”

      Nàng ta thấy những chuyện đó trong mơ?

      Người của tộc Xích Lang với Thiên Diệu như vậy sao? Họ muốn Thiên Diệu cho rằng là như vậy? Vì muốn Thiên Diệu giúp nàng ta cứu người nên vậy sao? Hay vì muốn dùng thân phận “Nhạn Hồi chuyển thế” để có được lợi ích lớn hơn…

      Nhạn Hồi chỉ ảm thấy phẫn nộ vô cùng, nàng cố gắng giãy dụa trong lòng người nhốt mình, nhưng lại hề có tác dụng, thời gian tu hành của nàng kiếp này quá ngắn ngủi, sức lực quá yếu, nàng vùng ra được.

      “Ngươi mơ thấy những chuyện đó sao?”

      câu rất đỗi đơn giản, nhưng giọng này xuất trong giấc mơ của Nhạn Hồi vô số lần. Nếu là kiếp trước, sao Thiên Diệu có thể cho phép có người giam cầm nàng ở nơi gần đến vậy, quen thuộc khí tức của nàng đến mức đó kia mà.

      Nhưng giờ biết, vì ngoài ký ức, người nàng còn bất kỳ điểm nào liên quan với Nhạn Hồi trước đây.

      Nàng chỉ có thể bỏ lỡ như vậy…

      “Là ta.” Xích Chiêu đáp như vậy.

      Nhạn Hồi giãy dụa nữa, nàng cúi mắt, đuôi và vuốt rã rời cụp xuống. Nàng nghĩ rất chu đáo, nhưng rốt cuộc vẫn đánh giá thấp lòng tham của con người.

      dối.”

      Giọng Thiên Diệu hờ hững lạnh lẽo, nhưng giống như lưỡi đao xé tan bình yên bên ngoài.

      Cả tộc Xích lang lập tức chìm vào im lặng chết chóc.
      Snow thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Ngoại truyện: Chung tình (2)
      Còn mắt Nhạn Hồi dường như lại bị hai chữ này thắp sáng. Giọng Thiên Diệu bên ngoài như băng: “Người cho ngươi biết những chuyện này ở đâu?”

      Xích Chiêu đáp nhưng áp lực bên ngoài truyền tới lớn dần lớn dần.

      Nhạn Hồi cố gắng vùng vẫy ra khỏi lòng người hầu, muốn tạo ra chút động tĩnh, nhưng giữ nàng quá chặt. Nhạn Hồi dùng vuốt cào ngón tay , dùng đuôi cố gắng đánh lên người . Nhưng những động tác này phát ra thanh quá , cách bức màn cửa dày của tộc Xích lang, vốn biết người bên ngoài có nghe thấy .

      Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng bước chân vang lên tiếng “thịch”, tai Nhạn Hồi cử động.

      Thiên Diệu!

      thanh trong lòng nàng gọi rất lớn, tựa hồ như đinh tai nhức óc.

      “Thịch”. Tiếng bước chân thứ hai tiến về phía rèm cửa, tim đập mãnh liệt, Nhạn Hồi cảm thấy vành mắt mình nóng lên, cần dùng thanh khác, chỉ tiếng tim đập này thôi Thiên Diệu cũng nhất định có thể nghe thấy.

      Ta quay lại tìm chàng!

      “Thịch.”

      Từng bước tiến gần, thanh này đối với Nhạn Hồi tựa như tiếng của trời, nhưng đối với người của tộc Xích lang lại như nhạc dạo trước khi xuống Địa ngục.

      Người hầu của tộc Xích lang nhốt Nhạn Hồi cũng phát có điều ổn, lui về phía sau bước định trốn chạy, nhưng vào lúc này, luồng sóng nhiệt khiến đất bằng nổi gió, lật tung cả chiếc lều dày của tộc Xích lang.

      Gương mặt Thiên Diệu hề báo trước, cứ vậy xuất trước mặt Nhạn Hồi, mái tóc xanh của còn mà trở thành bạc trắng, từ lâu giang hồ đồn rằng, trong trận chiến với Thanh Quảng chân nhân, Thiên Diệu đau đớn mất người , tóc bạc trắng trong khoảnh khắc, Nhạn Hồi chưa bao giờ tưởng tượng được mái tóc trắng của lại thêm cho màu mắt nhiều bể dâu lời đến vậy.

      Nhưng dung mạo vẫn khuynh thành.

      Hơi nóng cuốn chiếc lều , cũng nhàng cuốn pháp thuật người Nhạn Hồi, ánh sáng người nàng biến chuyển, lần nữa biến trở lại dáng vẻ thiếu nữ.

      Nàng khác trước đây, dáng vẻ cũng khác trước đây, nhưng khoảnh khắc bốn mắt tiếp xúc với Thiên Diệu, hai người đều im lặng .

      Giữa họ rất ăn ý, có tâm linh tương thông, cho dù ngăn cách bởi thời gian luân hồi, ngăn cách bởi thân phận, nhưng kể từ khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, tâm linh tương thông này chưa từng thay đổi.

      “Thiên Diệu…”

      Nhạn Hồi lên tiếng, chẳng qua chỉ gọi hai chữ, nhưng trong mắt Thiên Diệu dậy sóng.

      Nhạn Hồi muốn tiến lên phía trước, nhưng người hầu sau lưng vẫn bóp cổ nàng, Xích Chiêu sau lưng Thiên Diệu há miệng như muốn gì đó, nhưng vốn cho nàng ta cơ hội lên tiếng, trong khí dường như có sức mạnh định thân họ lại.

      Tay người hầu bóp cổ Nhạn Hồi nghe điều khiến của , buông ra khỏi cổ Nhạn Hồi, dám tin, nhưng trước mặt sức mạnh này vốn có đường phản kháng, người của tộc Xích lang xung quanh, bao gồm Tộc trưởng đều bị sức mạnh này định thân trong trung, chân lơ lửng bay lên, pháp lực toàn thân thể nào sử dụng.

      Chỉ có Nhạn Hồi vẫn bình yên đứng đó, sức mạnh từ người Thiên Diệu tỏa ra, tất cả người của tộc Xích lang trong khoảnh khắc bèn như lá khô bị cuồng phong quét qua, biết bị cuốn đến nơi nào.

      Trời đất dường như yên tĩnh lại, dường như nàng đứng ở trung tâm của thế giới, nhìn Thiên Diệu từng bước từng bước chậm rãi vững chãi nhưng kiên định vô cùng về phía nàng.

      còn ai có thể ngăn cản họ gặp lại nhau.

      đưa tay ôm đầu Nhạn Hồi, trong khoảnh khắc này thời gian tựa như lui lại mười lăm năm, cuối cùng cũng kéo được Nhạn Hồi ra khỏi đống đất khép lại kia.

      đưa tay ôm chặt eo Nhạn Hồi, tay khóa đầu nàng lại, cúi đầu ẵm Nhạn Hồi vẫn còn quá thấp lên, khóa chặt môi nàng.

      Ánh sáng lưu chuyển bên cạnh họ, đây phải là trùng phùng sau cách biệt mười lăm năm mà dường như vẫn ở trong căn phòng của Thanh Khâu nơi Nhạn Hồi ở năm xưa, nàng trêu chọc . Nhưng có lẽ cũng là lúc lầm tưởng Nhạn Hồi bị Tố Ảnh giết hại, quay về Thanh Khâu lại nhìn thấy nàng chạy về phía mình. Thậm chí có lẽ là trong đêm trăng tròn ở núi Đồng La, vô thức cắn lên môi nàng…

      Mười lăm năm vốn rất khó chịu đựng, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy nàng Thiên Diệu mới phát , thời gian chờ đợi này chẳng qua cũng chỉ là thoáng chốc như tuấn mã lướt ngang, vốn chẳng đáng là gì.

      vẫn sống trong mười lăm năm trước, mãi đến khi trùng phùng với nàng, thời gian của mới lại bắt đầu trôi.

      “Thiên Diệu.” Nàng , “Ta quay về tìm chàng rồi.” Nàng áp lên môi , “Ta nuốt lời.”

      Phải, đối với , Nhạn Hồi chưa bao giờ nuốt lời.

      ôm Nhạn Hồi rất chặt, chặt đến mức cơ hồ siết nàng vào trong cơ thể mình, nhưng trong tâm trạng đến cực độ này, lại lo lắng mình có làm cơ thể Nhạn Hồi bị thương . buông tay, nhưng lại dám buông quá nhiều, ôm chặt chút lại dám ôm quá chặt.

      Nhạn Hồi nhìn ra được sắp bị tư tưởng của mình tranh đấu đến chết.

      Nhạn Hồi chỉ đành đẩy ra chút, nhưng vừa ngẩng đầu bèn lập tức nhìn thấy ánh mắt cố kiềm nén vô số cảm xúc của Thiên Diệu, giống như vực sâu kéo nàng xuống dưới.

      “Thiên Diệu.” Nhạn Hồi duy trì lý trí , “Chàng ta nghe .”

      Thiên Diệu khẽ mím môi.

      Nhạn Hồi đẩy khóe miệng , “Có phải bao nhiêu năm nay chàng sống cao nên chỉ biết dùng ánh mắt, quên cách chuyện rồi?”

      Thiên Diệu cho phân bua, ôm Nhạn Hồi vào lòng mình trở lại: “Những lúc thế này nàng chỉ cần yên lặng là được rồi.”

      Yên lặng nghe nhịp tim của , để cũng có thể nghe thấy nhịp tim của nàng là được.

      biết im lặng đứng như vậy bao lâu, trong trung bỗng có sức mạnh truyền tới, chầm chậm vạch khí tức quanh người Thiên Diệu ra, lúc này Thiên Diệu mới ngẩng đầu, phát Quốc chủ Thanh Khâu đương nhiệm tìm tới.

      Thiên Diệu khẽ nheo mắt, vẻ mặt rất vui.

      Nhưng nghĩ cũng phải, Thiên Diệu vừa tới bèn ra tay với tộc Xích lang, hề tiếc sức lực, dường như muốn diệt cả tộc người ta, thân là Quốc chủ đương nhiệm, lúc tiên bình yên vô còn chiến loạn, đương nhiên Quốc chủ phải tới bảo vệ mạch của tộc.

      Thiên Diệu cũng biết đạo lý này, nhưng vẻ mặt vẫn khó coi, tay ngưng tụ pháp lực, viên châu lửa xuất trong lòng bàn tay , phẩy tay xuống, viên châu chìm vào ba tấc đất: “Tộc Xích lang giúp ta tìm lại thê tử.”

      Nghe thấy xưng hô sau cùng, Nhạn Hồi hơi sửng sốt, ngước đầu nhìn Thiên Diệu, nhưng thấy thần thái như thường, dường như hề có gì ổn, với Quốc chủ đương nhiệm: “Tuy có tội tham lam nhưng cũng có công. Ngài tự liệu lấy .”

      xong đưa Nhạn Hồi bay lên trời, vốn quan tâm những chuyện còn lại phải xử lý thế nào

      Nhạn Hồi biết, viên châu Thiên Diệu để lại có pháp lực của , nếu tộc Xích lang có thể nghĩ cách đem viên châu đó , muốn cứu tộc nhân bị nhốt trong trận pháp của Quảng Hàn môn cũng phải là thể.

      tuy có tội nhưng cũng có công, viên châu đó coi như tạ lễ, nhưng trực tiếp giúp người của tộc Xích lang coi như trừng phạt.

      “Thiên Diệu.”

      Thiên Diệu giấu Nhạn Hồi trong chiếc áo to rộng, sưởi ấm cơ thể nàng, cũng thay nàng chắn lại gió thổi tới khi cưỡi mây, nghe Nhạn Hồi gọi, cúi đầu nhìn nàng.

      “Chúng ta đâu đây?”

      “Về nhà.”

      “Chàng chuẩn bị nhà cho ta sao?”

      “Ừ.”

      Lòng Nhạn Hồi ấm lên, nhưng im lặng lúc, nàng thoáng suy nghĩ, giọng nghịch ngợm hỏi: “Ta trở thành thê tử của chàng lúc nào?”

      Thiên Diệu ôm nàng, áp vào tai nàng : “Bất kỳ lúc nào trong tương lai.”

      Thiên Diệu đặt nhà họ ở Thanh Khâu, nhưng trong viện bình thường có người quá hoang vu, nên vẫn cho Nhạn Hồi ở trong căn nhà nàng ở lúc trước, phòng nàng vẫn luôn để trống.

      Sau đó Thiên Diệu bèn bắt đầu sắp xếp, muốn cử hành hôn yến với Nhạn Hồi.

      Tin Nhạn Hồi quay về và sắp cùng Thiên Diệu đại hôn chẳng qua mới có ngày nhưng truyền khắp thiên hạ, vậy là ngày thứ hai, Nhạn Hồi vừa tỉnh dậy, mới bước ra khỏi phòng ngoài viện bóng người nhào tới, ôm chầm lấy Nhạn Hồi.

      “Chủ nhân chủ nhân!” Giọng Huyễn Tiểu Yên trưởng thành hơn trước nhiều, nhưng tính tình chẳng hề thay đổi.

      Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn nó, thấy nó trở thành phụ nhân hai mươi mấy tuổi, tình cảnh giờ dường như đảo ngược giữa nàng vào Huyễn Tiểu Yên mười lăm năm trước.

      “Lớn rồi sao vẫn bộp chộp quá vậy.” Sau lưng Huyễn Tiểu Yên truyền tới giọng nam, Nhạn Hồi nghe cũng cảm thấy hơi quen tai, quay đầu nhìn lại, thấy Chúc Ly nhíu mày chậm rãi bước tới, kéo Huyễn Tiểu Yên ra chút, “Nàng có biết cơ thể Nhạn Hồi giờ liệu có chịu nổi cái ôm của nàng ? Đứa trẻ trong bụng nàng liệu có chịu nổi ?”

      Huyễn Tiểu Yên bị mắng nhưng đếm xỉa, chỉ đẫm nước mắt nhìn Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi cũng lấy làm lạ: “Đôi oan gia các ngươi về với nhau lúc nào vậy?”

      Chúc Ly hơi ngượng ho tiếng, lúc này mới nhìn Nhạn Hồi, còn chưa đáp Huyễn Tiểu Yên bên cạnh cướp lời: “Cứ chơi mãi rồi về với nhau thôi.” Huyễn Tiểu Yên quẹt nước mắt, sau đó kéo tay Nhạn Hồi, “Chủ nhân, biết bao nhiêu năm nay tôi nhớ đến mức nào đâu, lúc nhớ tôi bèn viết sách cho , viết được nhiều lắm đó.”

      “…” Khóe môi Nhạn Hồi khẽ co giật, nàng theo lực co giật này mỉm cười, sau đó bắt đầu xắn tay áo, “ đến chuyện này, ngươi tới đây, ta phải mình bàn chuyện cuộc đời với ngươi.”

      Huyễn Tiểu Yên lại đẫm nước mắt: “Sách viết hay, cảm động sao?”

      Nhạn Hồi mỉm cười: “Nể tình ngươi là thai phụ, ta tha cho ngươi mạng.”

      Chúc Ly bên cạnh dở khóc dở cười, chưa hàn huyên bao lâu, bên ngoài bèn có người hầu tìm tới, có người tặng lễ vật cho Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi ngẩn ra, nhưng mấy ngày tiếp theo, nàng ngừng nhận được lễ vật từ những người nàng quen ở khắp các nơi.

      Rất nhiều người tặng lễ vật, đều là chúc nàng và Thiên Diệu hạnh phúc, ngoài ra còn viết thư cảm tạ, cảm tạ nàng tìm lại được Thiên Diệu, để họ tin thế gian này còn có tình chân chính. Nhạn Hồi thấy vậy dở khóc dở cười: “Bây giờ đánh nhau nữa, mọi người rảnh rỗi quá nhỉ.”

      Huyễn Tiểu Yên bên cạnh : “ xem, chủ nhân, đây đều là công lao của tôi hết. Cho các người trở thành đôi tình nhân trong truyền thuyết, vang danh khắp Tam giới. Mấy ngày nữa tôi lại ra quyển sách, chuyên viết về những chuyện ngọt ngào của các người sau khi trùng phùng.

      Nhạn Hồi: “…”

      Chúc Ly bên cạnh khuyên rất lâu mới dập tắt được sát tâm của Nhạn Hồi.

      Điều khiến Nhạn Hồi cảm động nhất là nửa tháng trước hôn yến, nàng nhận được bộ lễ phục màu đỏ, từng đường kim mũi chỉ bên đều tinh xảo đến kinh ngạc, trong lễ phục có kẹp tờ giấy , bên vết tám chữ:

      “Khổ tận cam lai, răng long đầu bạc.”

      Nhạn Hồi biết nét chữ này, là Huyền Ca viết.

      Huyền Ca thể quay lại Thanh Khâu, giang hồ thậm chí có bất kỳ tin tức nào của nàng, nhưng qua tám chữ này, Nhạn Hồi biết Huyền Ca sống rất tốt, cũng như nàng, Huyền Ca thầm hạnh phúc ở nơi nào đó.

      Nhạn Hồi mặc lễ phục Huyền Ca làm cho nàng, hành lễ với Thiên Diệu, bước vào hôn nhân, trở thành thê tử của Thiên Diệu.

      Nàng nghĩ lại, giả thiết về đời này trước đây của nàng sai, đúng là nàng gả xa lúc mười lăm tuổi, có điều đường có tình tiết đào hôn thôi.

      Vào động phòng, Thiên Diệu giở khăn đỏ che đầu Nhạn Hồi, nhìn thấy nàng dung nhan tuyệt sắc.

      làm gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn Nhạn Hồi, tựa như có nhìn thế nào cũng đủ, Nhạn Hồi cũng cười nhìn , bỗng nhiên nàng nảy ra câu hỏi đúng lúc: “Thiên Diệu, chàng , nếu kiếp này Quốc chủ Thanh Khâu để lại ký ức cho ta, ta nhớ chàng, hay giống như Xích Chiêu kia, vì lợi ích mà tiếp cận chàng, vậy chàng phải làm sao? Chàng ta đến vậy mà.”

      Thiên Diệu cười cười, dường như vốn cảm thấy điều này có vấn đề gì: “Vậy cũng sao hết, nàng muốn gì ta cho nàng, muốn lợi ích cũng cho, muốn máu thịt cũng cho, muốn xương cốt cũng cho.” , “Chỉ cần là người nàng , ta bằng lòng lột vảy người xuống, mừng mảnh từng mảnh làm thành khải giáp cho người của nàng.”

      Dường như lời khiến Nhạn Hồi đau xót, nàng khẽ chau mày, Thiên Diệu nắm tay nàng: “Nhạn Hồi, ta chưa bao giờ sợ nàng đoạt thứ gì, điều ta sợ nhất là lúc ta chuẩn bị trao cho nàng tất cả… nàng lại chẳng muốn gì từ ta.”

      Nhạn Hồi im lặng lúc lâu, tiếp đó nâng mặt Thiên Diệu : “Chàng hoàn toàn cần lo chuyện này, ta muốn nhiều thứ lắm, chàng yên tâm!”

      “Được, nàng muốn gì cũng được.”

      Nhạn Hồi bỗng nghiêng đầu nhếch miệng cười, eo dùng sức ấn cả người Thiên Diệu xuống giường: “Ta muốn chàng, chàng có cho ?”

      Thiên Diệu bị Nhạn Hồi đè phía dưới, chậm rãi : “Mười lăm năm nay đêm đêm nhớ về năm xưa, ta hối hận ba chuyện.” giọng , “ là chưa từng bày tỏ tình ý với nàng.” vừa vừa hôn lên vành tai Nhạn Hồi, toàn thân Nhạn Hồi run lên.

      “Hai là chưa từng nhìn kĩ bí mật giấu trong mắt nàng.”

      dời môi hôn lên mắt Nhạn Hồi, nhàng nhưng ấm nóng.

      “Ba là…”

      ôm eo Nhạn Hồi, gần như phí chút sức lực nào khiến Nhạn Hồi cảm thấy trời đất xoay chuyển, chốc lát sau đó, Thiên Diệu đè lên người nàng: “Chưa từng đồng ý với nàng…”

      “Hòa hợp song tu.”

      ==HẾT==
      hồng hải hà, 13emapSnow thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :