1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hộ tâm - Cửu Lộ Phi Hương (FULL Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 95

      Nụ hôn sâu, Thiên Diệu cơ hồ siết Nhạn Hồi sắp ngạt thở, mãi đến khi Nhạn Hồi chịu được nữa, đẩy Thiên Diệu ra mới như bước ra khỏi thế giới của mình, buông môi Nhạn Hồi ra để nàng dùng sức hít thở khí, nhưng tay vẫn muốn buông nàng ra.

      muốn ôm nàng, cảm nhận lồng ngực phập phồng của nàng, nhịp tim tăng tốc của nàng, muốn xác nhận Nhạn Hồi vẫn còn sống, sống bên cạnh .

      dễ gì mới tỉnh táo lại, Nhạn Hồi ngẩng đầu sửng sốt nhìn Thiên Diệu.

      Bốn mắt giao nhau, hai người đều im lặng .

      Cuối cùng là Chúc Ly bên cạnh bước lên phá vỡ tĩnh lặng kỳ quặc: “Giữa… giữa chốn đông người!” Giọng Chúc Ly hơi run, “Còn buông ra!”

      Nhạn Hồi đột nhiên sực tỉnh, vội ấn lên hai tay ôm nàng của Thiên Diệu, muốn thoát ra khỏi vòng tay , nhưng Thiên Diệu lại dùng sức ôm Nhạn Hồi vào lòng lần nữa, để ngực nàng áp lên ngực mình, để đầu nàng gác lên vai mình.

      vẫn còn sống.” Thiên Diệu , “ vẫn bình yên.”

      Nhạn Hồi nghe vậy ngây người, cũng sửng sốt vì hành động dựa dẫm quá mức của : “Ta… còn sống, cũng bình yên.” Nàng cử động cổ, “Nhưng ngươi…” để nàng hết, Thiên Diệu càng ôm chặt nàng hơn, vỗ vỗ lên gáy nàng như dỗ đứa trẻ.

      sao rồi.”

      như thở phào hơi, ba chữ này biết với Nhạn Hồi hay cho bản thân nghe.

      Nhạn hồi bèn im lặng trong ba chữ này của , hỏi điều gì khác nữa, nàng cũng đưa tay vỗ vỗ lưng Thiên Diệu.

      Đêm thu muộn, trời rất lạnh.

      Nhưng Nhạn Hồi lại cảm thấy trong người có chút xao động mà nàng hiểu, đặc biệt là môi cứ nóng bừng bừng. Trong đầu nàng ngừng nhớ lại nụ hôn đột ngột của Thiên Diệu ban sáng.

      Cảm giác tim đập quen thuộc như trúng mê hương lúc ở thành Vĩnh Châu.

      Huyễn Tiểu Yên thầm lướt tới bên cạnh Nhạn Hồi: “Chủ nhân à.” Nó gọi bên tai Nhạn Hồi tiếng, Nhạn Hồi giật bắn mình: “Làm sao vậy?”

      “Dáng vẻ trông cứ như cún con mèo con dậy ấy.”

      Nhạn Hồi lập tức đỏ mặt, nàng hắng giọng, ngồi ngay ngắn giường: “Khụ, mấy hôm nay quá loạn, còn chưa tử tế cảm ơn ngươi giúp ta việc lớn.” Nhạn Hồi nhìn Huyễn Tiểu Yên từ xuống dưới, “Ta phát hình như ngươi trưởng thành chút rồi phải?”

      “Đương nhiên rồi.” Huyễn Tiểu Yên kiêu ngạo xoay vòng trong trung, “Giờ mới phát tôi trưởng thành à, từ khi ra khỏi vương cung Huyễn , tôi luôn bận rộn chế tạo mộng cảnh cho người của tộc Thanh Khâu, người nào ngủ ngon đều kêu tôi đến giúp, tôi ăn cảm xúc của họ cũng trưởng thành rất nhanh, giờ cho dù phải thi Huyễn thuật với quái lợi hại hơn tôi gấp trăm lần cũng phải thể đâu!”

      Nhạn Hồi quan sát nó kĩ hơn, dường như đúng là như vậy, trước đây ràng trông nó như đứa trẻ, giờ lớn thành thiếu nữ dậy rồi.

      “Nhưng mà chủ nhân à, chúng ta còn chưa xong chuyện vừa nãy đâu.” Hiển nhiên Huyễn Tiểu Yên có hứng thú đối với chủ đề về mình, nó quay lại chủ đề cũ, “Hôm nay long Thiên Diệu hôn , cảm giác…” Nó nhướng mày, ra vẻ như rất hiểu, “ lắm nhỉ?”

      Nhạn Hồi liếc nhìn Huyễn Tiểu Yên, Huyễn Tiểu Yên tưởng Nhạn Hồi sắp mắng mình, nào ngờ Nhạn Hồi suy ngẫm lúc rồi sờ môi nhớ lại: “Cũng lắm…”

      “…” Huyễn Tiểu Yên , “Chủ nhân, biết giữ kẽ ngoài dự liệu của tôi, khiến tôi biết tiếp lời thế nào đây.”

      Nhạn Hồi cười cười: “Nhưng mà tới cảm giác của cơ thể, trong lòng ta vẫn còn dám tin đây.”

      “Có gì dám tin chứ, xảy ra rành rành như vậy rồi mà.”

      Nhạn Hồi thoáng im lặng: “Ta vốn tưởng đời này Thiên Diệu bất kỳ nữ nhân nào nữa. Dù sao cũng từng tổn thương đến mức đó…”

      Huyễn Tiểu Yên bĩu môi: “Chẳng phải vì thể được nam nhân sao.”

      Nhạn Hồi: “…”

      Huyễn Tiểu Yên nhếch môi cười: “Tôi đùa thôi chủ nhân.” Nó đảo mắt nhớ lại, “Chủ nhân, chắc biết, lúc trước khi các người tới vương cung Huyễn , tôi cũng thi triển Huyễn thuật với Thiên Diệu, nhìn thấy được hai khoảnh khắc khó quên nhất trong lòng , thứ nhất có thể là lúc thề non hẹn biển với nữ nhân khác hai mươi năm trước, nhưng lúc đó cảm xúc trong lòng Thiên Diệu cực kỳ cay đắng và phẫn hận. Sau đó lại nhìn thấy khoảnh khắc khác. Khoảnh khắc liên quan tới .”

      Nhạn Hồi ngây người: “Tới ta?”

      nhìn thấy dưới ánh trăng, cầm kiếm đứng trước mặt . Khi nhìn thấy lại cảnh tượng đó, cảm xúc trong lòng Thiên Diệu vẫn dạt dào như cũ.” Huyễn Tiểu Yên gật đầu, “Tôi nghĩ có lẽ khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trong đời Thiên Diệu là gặp lúc cùng đường bí lối.”

      Lúc cùng đường bí lối…

      gặp được nàng.

      Lồng ngực Nhạn Hồi cơ hồ kiềm chế được mà ấm lên trong đêm lạnh.

      ra nàng có địa vị quan trọng đến vậy trong lòng người. ra nàng được người đó cần đến vậy. Cuộc đời vốn tưởng vô dụng chán chường của nàng ra lại có ý nghĩa thể thay thế đối với người đến vậy.

      Nhưng nghĩ lại nàng bèn cảm thấy…

      quá tốt.

      May nhờ thế gian này có người tên Thiên Diệu.

      Nhất thời Nhạn Hồi nén nổi kích động trong lòng, nàng lập tức mang giày, ngay cả áo ngoài cũng mặc mà chạy ra ngoài, Huyễn Tiểu Yên cảm thấy kỳ quặc trước động tác đột ngột này của Nhạn Hồi, nó chỉ theo phía sau hét lên: “Chủ nhân! muốn đâu vậy?”

      “Ta phải tìm Thiên Diệu! Ta muốn gặp .”

      Huyễn Tiểu Yên nghe vậy chỉ dừng bước, lắc đầu cảm thán: “Ôi tuổi xuân.” Nhưng nó quay đầu nhìn lại, thấy sau cây cột trong sân, Chúc Ly cúi đầu ũ rũ đứng đó, bóng tối che mất bóng nó, khiến người ta hầu như nhìn thấy nó.

      Huyễn Tiểu Yên sờ cằm suy nghĩ, sau đó tiến tới vỗ vai Chúc Ly: “Tiểu thế tử.” Nó tươi cười với Chúc Ly, “Ngài muốn ở bên chủ nhân tôi trong mơ ? Tôi có thể dệt mộng cho ngài, ngài chỉ cần cho tôi ăn cảm xúc của ngài ban đêm là được rồi.”

      cần đâu.” Chúc Ly hất tay Huyễn Tiểu Yên ra, “Như thế này cũng được rồi.”

      Nó quay người trở về sân viện của mình.

      Huyễn Tiểu Yên nhìn bóng dáng lạc lõng của nó, thoáng suy nghĩ rồi đuổi theo: “Nhưng giờ trông ngài cứ như con chó rơi xuống nước ấy.”

      có.”

      “Nè, ngài đường cũng lê gót nữa kìa, có sức nhưng vô lực, vẻ mặt chán chường.”

      “Im miệng.”

      “Tôi im miệng ngài vui sao?”

      “Im là được.”

      “…” Huyễn Tiểu Yên lại lên tiếng, “Tôi vừa im lặng trong chốc lát, giờ ngài vui chưa?”

      Chúc Ly cơ hồ trợn trắng mắt: “Ngươi chọc ta đó à?”

      Huyễn Tiểu Yên chớp mắt, vô cùng dứt khoát : “Đúng vậy.”

      “…” Chúc Ly ngưng tụ lực trong tay, “Ngươi qua đây, chúng ta chuyện cho tử tế.”

      “Xấu xa! Thấy ngài tâm trạng tốt tôi mới chọc ngài thôi! Tôi chọc rồi ngài còn muốn đánh tôi nữa! Tôi phục!”

      phục tới chiến !”

      “Chiến chiến!”

      Nhạn Hồi xa đương nhiên biết trong sân viện có đánh nhau thế nào, nàng chỉ dốc lòng chạy về phía suối băng.

      Thiên Diệu hóa rồng tắm trong suối băng, nghe bước chân của Nhạn Hồi tới, khẽ ngẩng đầu trong suối, nhưng hóa thành hình người.

      “Thiên Diệu.” Nhạn Hồi đứng lại trước mặt khẽ thở dốc, đầu rồng thò tới trước mặt Nhạn Hồi như hỏi nàng có chuyện gì.

      Nhạn Hồi còn chưa thở xong ôm đầu Thiên Diệu, khiến giật mình, mắt rồng lập tức mở to.

      Nhạn Hồi ôm : “Chàng ta phải !”

      Đuôi Thiên Diệu trong nước lập tức vểnh lên.

      Nhạn Hồi vùi mặt lên đầu : “Chàng làm người của ta !”

      Vừa dứt lời, Thiên Diệu thoáng sửng sốt, tiếp đó hào quang xoay chuyển toàn thân, hóa thành hình người trong suối băng. nhìn Nhạn Hồi, khắc chế ánh sáng ỉ tỏa ra trong mắt tiết lộ tâm tư quen giấu kín.

      Nhạn Hồi tiến lên phía trước: “Chàng làm người của ta ! Ta cũng chàng!”

      Thiên Diệu thu lại ánh sáng trong mắt, chỉ lặng lẽ nhìn Nhạn Hồi, nhất thời khiến Nhạn Hồi có hơi chắc chắn: “Lúc trước chàng hỏi ta, nếu người chàng gặp hai mươi năm trước là ta thế nào, lúc đó chàng động lòng với ta rồi, ta biết, nhưng lúc đó ta lại như vậy, có điều gần đây càng ngày ta càng nghĩ nhiều về câu hỏi này, nếu người chàng gặp hai mươi năm trước là ta thế nào.”

      Nhạn Hồi chăm chăm nhìn Thiên Diệu: “Những chuyện khác ta dám , nhưng nếu hai mươi năm trước người chàng gặp là ta, chỉ cần chàng lòng đối đãi với ta, ta nguyện trao hết chân tình cho chàng, lừa dối, phụ bạc.”

      ra nếu đối với Thiên Diệu, khoảnh khắc đẹp đẽ nhất là gặp được Nhạn Hồi trong lúc cùng đường bí lối. Vậy đối với Nhạn Hồi, khoảnh khắc đẹp đẽ nhất là lúc mất hết tất cả nàng vẫn còn có Thiên Diệu.

      biết bắt đầu từ lúc nào, họ trở thành thành lũy thể thay thế trong lòng đối phương.

      Mắt Thiên Diệu chứa đầy ánh sao vụn vỡ trong suối băng, vẫn im lặng.

      Nhạn Hồi chờ lúc hết kiên nhẫn, cuối cùng tiến lên bước, ôm cổ Thiên Diệu cắn lên môi , khắc xuống ấn ký sâu, bắt đầu giở trò lưu manh: “Ta mặc kệ, hôn ta cũng hôn chàng rồi, ôm cũng ôm rồi, những gì nên nhìn thấy cơ thể chàng ta cũng từng thấy rồi. Dù sao trong sạch của chàng bị ta hủy. , theo ta.”

      đến đây, cuối cùng Thiên Diệu nghiêm mặt nữa, cúi đầu cong mắt bật cười.

      hổ là Nhạn Hồi.”

      Nhạn Hồi ôm cổ , chăm chăm nhìn : “Bớt đùa với ta , hôm nay chàng theo ta ta cho chàng .”

      Thiên Diệu bật cười, cười lúc lâu cuối cùng cũng gật đầu: “Theo.” lặp lại lần nữa, “Ta theo nàng.”

      Lúc này Nhạn Hồi cũng bật cười, gương mặt giả vờ nghiêm trang lập tức dịu lại: “Chàng được hối hận đó nhé.”

      Thiên Diệu cúi đầu nhìn nàng: “Đây chắc cũng là lời ta muốn với nàng.”
      13emapSnow thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 96

      Tuy Nhạn Hồi bày tỏ với Thiên Diệu, nhưng lại kịp có nhiều phát triển trong tình trạng giới tu đạo và tộc gươm nỏ sẵn sàng này, hai người vẫn chung sống như trước đây, Nhạn Hồi càng cố gắng tu luyện công pháp, vì sau khi nghe Thiên Diệu thiêu cháy Lục Mộ Sinh, nàng biết Tố Ảnh nhất định ôm hận trong lòng, sớm muộn cũng tìm tới Thiên Diệu báo thù.

      Nhạn Hồi chỉ khó hiểu: “Tại sao bà ta phải gạt chàng là giết ta rồi?”

      Thiên Diệu đáp: “Chẳng qua là muốn ta từ bỏ ý muốn tìm nàng thôi. Có lẽ ta chưa từng nghĩ Lăng Tiêu thả nàng , để nàng trở về Thanh Khâu.”

      Còn về việc tại sao Lăng Tiêu muốn Nhạn Hồi rời khỏi phân tranh giữa tiên , Tố Ảnh tại sao lại muốn Thiên Diệu tìm được Nhạn Hồi, hai người chi tiết nữa.

      Thiên Diệu chưa từng chuyện nội đan với Nhạn Hồi, Nhạn Hồi cũng hỏi, giữa hai người rất ăn ý với nhau, ra nhưng lại cực kỳ tin tưởng.

      So với tộc khua chiêng gióng trống bố trí chiến , bên kia Tam Trùng sơn dường như rất hỗn loạn.

      Sau khi Tố Ảnh mình xông vào Thanh Khâu, giang hồ đồn rằng Lục Mộ Sinh đột nhiên chết thảm, còn Tố Ảnh chân nhân gần như phát điên, tìm người báo thù, cũng chuẩn bị chiến , chỉ mình trong Quảng Hàn môn bế quan ra ngoài.

      Thủ lĩnh còn lại của giới tu tiên là Lăng Tiêu chân nhân lại mất tăm mất tích, hoàn toàn ai biết rốt cuộc đâu, dưới núi Thần Tinh ai có thể tìm ra bóng dáng .

      Tam đại tiên môn Trung nguyên, Tê Vân chân nhân và Lăng Tiêu chân nhân tung tích, Tố Ảnh chân nhân bế quan ra ngoài, nhất thời người tu đạo như rắn mất đầu. Sau khi tộc bắt đầu chủ động tấn công Tam Trùng sơn giới tu đạo thất bại liên tiếp, nhưng vào lúc này lại truyền tới tin tức núi Thần Tinh của Trung nguyên bị người tộc đánh lén.

      Hai ngọn núi trong hai mươi tám đỉnh bị lực giao tranh san bằng, còn đệ tử núi Thần Tinh hoàn toàn biết là do quái gì gây ra.

      Người tu đạo Trung nguyên cả kinh, dù sao núi Thần Tinh cũng nằm giữa của Trung nguyên, nếu ngay cả núi Thần Tinh cũng bị tộc đánh lén, vậy Trung nguyên còn nơi nào an toàn nữa…

      tộc nghe được tin này cũng sửng sốt.

      Quốc chủ Thanh Khâu đích thân làm chủ chiến , thường ngày hành động của Thanh Khâu đều do Thái tử dẫn dắt các vị Vương gia cùng thương nghị rồi mới hành động, nhưng mãi đến sau khi núi Thần Tinh bị đánh lén, trong hội nghị Thái tử hỏi là ai tổ chức chuyện này, các Vương gia người nào đáp lời. Thái tử còn đặc biệt phái người tới hỏi Thiên Diệu, đáp án đương nhiên cũng là phủ định.

      Chuyện này rất kỳ lạ, nhưng dù sao cũng xảy ra ở Trung nguyên, mấy ngày sau ai để ý tới nữa. Người của Thanh Khâu đương nhiên hi vọng tiên môn Trung nguyên càng loạn càng tốt.

      Nhưng mấy ngày sau đó, núi Thần Tinh lần nữa xuất tin tức khiến người của Thanh Khâu thể quan tâm…

      Thanh Quảng chân nhân xuất sơn.

      Tin tức này vừa loan ra, quân tâm bị quẫy nhiễu của người tu đạo trước đó lập tức yên ổn lại, còn chúng Thanh Khâu đều ngạc nhiên.

      Lúc Nhạn Hồi nghe Chúc Ly kể tin này cũng ngây người lúc lâu phản ứng được.

      Thanh Quảng chân nhân xuất sơn? Làm sao có thể…

      Nếu theo suy đoán của nàng lúc trước, Lăng Tiêu và Tố Ảnh vẫn luôn chủ trì chuyện tranh đấu giữa tiên môn Trung nguyên và tộc, Thanh Quảng chân nhân mãi bế quan ra có thể do bị Lăng Tiêu và Tố Ảnh giam cầm, nhưng giờ Thanh Quảng chân nhân lại xuất

      Lẽ nào Tố Ảnh sau khi đau đớn vì mất Lục Mộ Sinh nên sơ suất, còn phía Lăng Tiêu cũng xảy ra vấn đề gì?

      Nhạn Hồi nghĩ thông, nàng vốn tưởng sau khi Thanh Quảng chân nhân xuất sơn lấy lại cục diện hòa bình năm mươi năm qua, trấn áp giao tranh tiên , dù sao hòa bình nay cũng do Thanh Quảng chân nhân và Quốc chủ Thanh Khâu dễ gì đạt được sau đại chiến năm mươi năm trước.

      Nhưng như Nhạn Hồi suy đoán.

      Sau khi Thanh Quảng chân nhân xuất sơn lập tức mời các Chưởng môn tiên môn tề tựu ở núi Thần Tinh. Ngay cả Tố Ảnh bế quan thời gian qua cũng được ông ta cho người mời tới.

      Tiếp đó tiên môn Trung nguyên bắt đầu chỉnh đốn sắp xếp lại, các môn phái đều được lần lượt giao nhiệm vụ, tựa như cuối cùng cũng tìm lại được nòng cốt, tiên môn Trung nguyên bắt đầu bày bố lực lượng toàn diện quanh Tam Trùng sơn, tấn công trở lại vào số nơi.

      Tình hình ở tiền tuyến lập tức trở nên gấp rút.

      Người của Thanh Khâu càng bận rộn hơn trước, ngay cả Chúc Ly cũng thường xuyên mất dạng. Thiên Diệu cũng bắt đầu nhận được đủ các loại sắp xếp, có lúc là phá trận pháp lớn khó phá giải, có lúc là đối phó với các Chưởng môn khó giải quyết.

      Lần nào Thiên Diệu cũng đưa Nhạn Hồi theo, đối với giờ, trận pháp và tiên nhân bình thường rất dễ đối phó, nhưng Nhạn Hồi lại thiếu kinh nghiệm ứng chiến và sử dụng thuật, vừa khéo có thể đưa nàng tới tiền tuyến rèn luyện.

      Lần này trong thôn trang sau Tam Trùng sơn gần nội địa Trung nguyên đột nhiên xuất trận pháp khổng lồ, Vương gia Thanh Khâu bị chiến phòng thủ các nơi níu chân, thể bỏ , vậy là nhiệm vụ bèn rơi lên đầu Thiên Diệu.

      Sau khi Thiên Diệu nghe thấy nơi bố trí trận pháp bèn do dự muốn đưa Nhạn Hồi . Nhưng lúc này Nhạn Hồi luyện “ phú” tới tầng thứ năm chưa phá giải được, thiếu lĩnh ngộ thực tế, Nhạn Hồi lấy làm lạ trước do dự của Thiên Diệu: “Nơi phải lần này có gì khác biệt sao?”

      Thiên Diệu thoáng im lặng: “Là quê nhà của nàng.”

      Nhạn Hồi ngây người: “Ồ.” Nàng , “Có gì thể sao?”

      “Ta sợ nàng chìm đắm trong quá khứ chiến trường.”

      Đó là nơi Nhạn Hồi trưởng thành thuở , cũng là nơi gặp được lăng Tiêu, ở nơi đó, nàng từng thề với tiên nhân áo trắng phải theo học tiên pháp, từ nay trừ diệt ma, lòng mang chính nghĩa, bảo vệ chúng sinh.

      Thiên Diệu những chuyện này ra, nhưng Nhạn Hồi hiểu tâm tư của , nàng chỉ cười cười : “Vậy lần này hãy chặt đứt hết quá khứ .” Nụ cười tắt , Nhạn Hồi nghiêm túc : “Lúc nào xuất phát?”

      “Chiều nay.”

      “Ta về sửa soạn, sau đó tới tìm chàng.”

      “Ừ.”

      Nhạn Hồi quay người , về phòng bèn xếp bằng tĩnh tọa, muốn điều chỉnh trạng thái của mình đến mức tốt nhất, lúc này Huyễn Tiểu Yên bèn tung tăng từ cửa sổ nhảy vào gọi: “Chủ nhân chủ nhân, bên ngoài có người đưa mảnh giấy cho , có muốn xem ?”

      Thanh Khâu thưởng phạt phân minh, sau mấy lần Nhạn Hồi theo Thiên Diệu chiến trường, thỉnh thoảng cũng nhận được mấy công văn khen thưởng và sắc phong từ cấp cao của Thanh Khâu truyền đạt xuống. Đương nhiên Nhạn Hồi quan tâm tới những điều này, nàng nhắm mắt dưỡng thần: “Để đó , hôm nay ta phải ra ngoài, mai về xem.”

      Mắt Huyễn Tiểu Yên sáng lên, nhất thời đếm xỉa tới giấy gì đó nữa, nó nhảy tới trước mặt Nhạn Hôi: “ lại sắp đánh trận à, đưa tôi theo với, tôi cũng muốn mở mang kiến thức, gần đây có quá nhiều quái ngủ được, họ đều rầu rĩ chuyện đánh trận, tôi cho họ mơ thấy cảnh tượng thắng trận gì đó, họ nhất định vui lắm, tôi cũng được ăn no, xem, mấy hôm nay tôi vừa cao lên lại vừa mập ra nữa nè.” Huyễn Tiểu Yên tự khen mình, “Tôi còn như xưa nữa đâu.”

      “Giỏi.” Nhạn Hồi khen câu, “Nhớ trông nhà đó nhé.” Sau đó bèn đếm xỉa tới nó nữa.

      Huyễn Tiểu Yên biết mình bị lấp liếm, nó cắn môi, lòng phục hoàn toàn, đảo đảo mắt lẻn sang bên.

      Đến chiều, Thiên Diệu hóa rồng, Nhạn Hồi ngồi lưng như trước đây, về nơi có trận pháp lớn.

      Lần này vừa đến phạm vi thôn trang Thiên Diệu bèn nhíu mày, xoay vòng trong trung nhưng xuống.

      Nhạn Hồi hỏi: “Làm sao vậy?”

      Thiên Diệu quan sát trận pháp lúc: “Trận này rất tà môn.”

      Nhạn Hồi ngây người, trận có thể khiến Thiên Diệu là tà môn, thiết nghĩ rất tà môn: “Vậy chúng ta…”

      Còn chưa dứt lời, Nhạn Hồi cảm thấy trận pháp còn cách rất xa bên dưới bỗng truyền tới lực hút khổng lồ, kéo nàng xuống phía dưới. Nhạn Hồi muốn ôm Thiên Diệu, nhưng lúc nàng đưa tay ra mới phát , Thiên Diệu hóa rồng biết biến mất từ lúc nào, nàng lập tức rơi xuống dưới.

      Nhạn Hồi ổn định thân hình trong trung để mình vững vàng đáp xuống đất, vừa đứng vững, bên cạnh bèn truyền tới tiếng Thiên Diệu: “Nhạn Hồi.”

      Nàng ngẩng đầu, Thiên Diệu dường như cũng vừa đứng vững, đảo mắt nhìn quanh: “Chúng ta bị kéo vào trong trận pháp rồi, phải tìm mắt trận.” xong, bước về phía trước, thấy Nhạn Hồi tụt lại phía sau, bước chân Thiên Diệu khựng lại, quay đầu nhìn nàng, “Làm sao vậy?”

      nhìn Nhạn Hồi lúc, sau đó chìa tay ra: “ theo sao?”

      Nhạn Hồi thoáng ngập ngừng, nhưng vẫn chìa tay ra, sau lưng bỗng có luồng sát khí đâm tới, Nhạn Hồi còn chưa kịp tránh, Thiên Diệu ôm eo nàng sang bên, tránh được cành cây nhọn từ dưới đất xuyên lên, phẩy tay áo ra ngọn lửa, thiêu cành cây đó thành tro bụi.

      Áp vào hơi ấm của Thiên Diệu, nhìn pháp thuật của Thiên Diệu, lúc này Nhạn Hồi mới hơi yên lòng. Thiên Diệu cúi đầu nhìn nàng: “Vừa rồi nàng làm sao vậy?”

      Nhạn Hồi lắc đầu: “ sao, có chút ảo giác thôi.”

      Nàng theo Thiên Diệu, ngang qua ngã đường, phía trước bỗng xuất cây khô khổng lồ, đó là gốc cây phong ấn hồn phách Thiên Diệu năm xưa. Nhạn Hồi gặp Lăng Tiêu ở đây, cũng chính nơi này, nàng sai sót nhầm lẫn thả hồn phách Thiên Diệu ra.

      Từ góc độ nào đó, ngày này hai mươi năm trước ra nàng gặp hai người, người nhìn thấy được, người còn lại nhìn thấy.

      Vận mệnh kỳ diệu.

      Bước chân Thiên Diệu bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Nhạn Hồi: “Nhớ chuyện trước đây sao?”

      Nhạn Hồi lắc đầu: “Chỉ có chút xúc cảm về kỳ diệu của duyên phận thôi. Tại sao vảy hộ tâm của chàng lại rơi vào tim ta.”

      Thiên Diệu thoáng im lặng, tiếp đó nghiêm mặt: “Nhạn Hồi.” , “ ra ta vẫn chưa cho nàng biết. phát huy tác dụng trong ngực nàng để nàng sống tiếp phải là sức mạnh của vảy hộ tâm, đó chỉ là tấm vảy, nó có thể bù đắp chỗ khuyết trong tim nàng, để nàng chết, nhưng tuyệt đối thể cho nàng sống. Thứ khiến nàng sống đến giờ là nội đan của ta.”

      “Ta cũng đoán được.” Nhạn Hồi thoáng im lặng, “Thiên Diệu…”

      Nàng vừa lên tiếng, đất dưới chân bỗng cử động, bên trong lập tức có cành cây nhọn đâm xuyên ra, Nhạn Hồi bay lên tránh được cành cây, nhưng trong trung bỗng truyền tới áp lực khổng lồ ấn nàng xuống.

      Thiên Diệu vung tay hất ra ngọn lửa thiêu rụi cành cây, nhưng sau lưng Thiên Diệu cũng có loạt cành cây dày đặc bắn tới như tên, Thiên Diệu đốt hết loạt này tới loạt khác, nhưng nhanh chóng chau mày, vào lúc này, bốn phương tám hướng đồng thời xuất cành cây cùng đâm về phía Thiên Diệu, lửa của Thiên Diệu đốt thành quả cầu, thiêu cháy cành cây xung quanh, nhưng vẫn có hai cành đâm xuyên qua cơ thể .

      Vẻ mặt của Thiên Diệu lập tức trở nên cực kỳ đau đớn.

      Nhạn Hồi hốt hoảng, lập tức dìu lấy Thiên Diệu: “Chàng…” Nàng vừa ra chữ thấy cành cây đâm xuyên qua cơ thể mọc dài ra theo xương trong người , đội da lên nhưng xuyên qua được da, nở thành gai trong lòng bàn tay .

      Nhạn Hồi thấy vậy da đầu tê dại.

      Chỉ nghe Thiên Diệu nghiến răng : “ có nội đan, ta đốt hết được cành cây trong cơ thể.”

      Nhạn Hồi sửng sốt, Thiên Diệu bỗng quay đầu nhìn nàng: “Nhạn Hồi… Nếu ta hỏi nàng có bằng lòng trả nội đan cho ta , nàng đáp thế nào?”

      Nhạn Hồi nhìn trong khoảnh khắc, tiếp đó đáp: “Ta trả cho chàng.”

      “Được.” Thiên Diệu , “Vậy trả cho ta .”

      Cành cây trong tay Thiên Diệu bỗng dài ra, đâm thẳng về phía tim Nhạn Hồi, vào lúc này, Nhạn Hồi nghe bên tai “bốp” tiếng, tiếp đó da mặt đau nhói: “Chủ nhân tỉnh lại ! Đừng tùy tiện đồng ý với người ta chuyện gì trong mơ đó!”

      Nhạn Hồi bừng mở mắt, Huyễn Tiểu Yên ngồi bên cạnh nàng, nàng nằm dưới đất, bên cạnh là cây khô khổng lồ, nhưng gai góc vừa rồi còn, Thiên Diệu… cũng biến mất…
      13emapSnow thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 97

      Nhạn Hồi lập tức tỉnh ra: “Vừa rồi là ảo giác sao?”

      “Đương nhiên là ảo giác! Trong cả trận pháp này đều là ảo giác, ảo giác đến mức có thể giết người.” Huyễn Tiểu Yên hất chủy thủ trong tay Nhạn Hồi , “Vừa rồi sắp cầm đao đâm vào tim mình rồi đó!”

      Chủy thủ rơi xuống đất “keng” tiếng, Nhạn Hồi nhìn xuống, lúc này mới phát trong tay mình vẫn luôn nắm chặt thanh chủy thủ đó.

      Nhạn Hồi nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì có Huyễn Tiểu Yên theo mình, nàng quay đầu nhìn quanh: “Thiên Diệu đâu?”

      Huyễn Tiểu Yên lắc đầu: “Tôi vẫn luôn ở trong nhẫn nên mới có thể đánh thức , tôi hoàn toàn biết rơi đâu rồi. Pháp lực của trận này quá mạnh, theo tôi thấy người thi pháp dồn hết tâm tư đối phó với người khác, bởi vậy tôi mới dễ dàng đánh thức , long Thiên Diệu… e là yên rồi.”

      Nhạn Hồi nghe vậy nghiến răng: “Chúng ta tìm chàng ấy .”

      “Ngươi muốn tìm ai?”

      giọng bất chợt xuất trong trung, Nhạn Hồi ngây người, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tố Ảnh đứng cây khổng lồ bị đốt cháy khô mười năm trước. Nàng ta cúi mắt nhìn Nhạn Hồi, so với lạnh lùng vòi vợi cao lúc trước, lúc này trong mắt nàng ta bất giác toát ra vẻ thê lương, ỉ ngọn lửa thù hận, khiến Tố Ảnh trông càng giống quái hơn là người tu đạo.

      “Ngươi muốn tìm long?” Tố Ảnh cười lạnh, “ cần nữa, ở đây.” Tố Ảnh huơ tay, trong trung có tiếng rồng gầm, thân hình thanh long khổng lồ lập tức rơi xuống đập mạnh lên mặt đất, toàn thân nó co giật tựa như cực kỳ đau đớn.

      Nhạn Hồi cả kinh: “Thiên Diệu!”

      Tố Ảnh : “Nhạn Hồi, ngươi tưởng long toàn tâm toàn ý tốt với ngươi sao? bảo vệ ngươi đến giờ, cho ngươi vào đạo, giúp ngươi tu thuật chỉ vì đánh thức sức mạnh của nội đan trong tim ngươi, tiện cho sau này lấy lại thôi, ngươi có biết ?”

      “Ta biết.”

      Nhưng biết sao, nàng cũng biết hai mươi năm nay Thiên Diệu đau đớn đến mức nào, nàng biết Thiên Diệu căm hận bất lực của bản thân đến đâu, nàng biết Thiên Diệu muốn tìm lại sức mạnh mình từng có đến mức nào, nhưng nàng càng biết, ràng lúc có thể lấy lại nội đan từ chỗ nàng, Thiên Diệu lại cơ thể tìm đủ rồi.

      làm chuyện gì tổn hại đến nàng.

      Nhạn Hồi ngốc, chỉ cần nhắc nhở mấy câu là nàng biết trước đây Thiên Diệu muốn gì, còn Thiên Diệu giờ vì nàng từ bỏ điều gì.

      Ánh mắt Tố Ảnh sầm xuống: “Thâm tình quá nhỉ, nhưng thôi, dù sao hôm nay hai người các ngươi đều thể ra khỏi trận pháp của ta. long có nội đan và ngươi có sức mạnh nội đan nhưng biết vận dụng… “ Tố Ảnh cười khinh miệt, “Đừng hòng ra khỏi trận pháp này bước.”

      Nhạn Hồi nghe vậy ánh mắt sầm xuống, long có nội đan và nàng có nội đan… Vậy nếu nàng trả nội đan cho Thiên Diệu, ít ra Thiên Diệu có thể ra khỏi trận pháp này…

      Nhạn Hồi nghĩ vậy bèn cất bước muốn tiến lên phía trước, bỗng nhiên cánh tay thắt lại, Nhạn Hồi quay người nhìn về phía sau, biết tại sao gương mặt Huyễn Tiểu Yên lại trở nên mơ hồ, mãi đến khi Huyễn Tiểu Yên véo nàng cái Nhạn Hồi mới bừng tỉnh.

      Huyễn Tiểu Yên thấy Nhạn Hồi vẫn còn ngơ ngác bèn đưa tay vỗ vỗ lên mặt nàng: “Chủ nhân, lại nhìn thấy gì vậy! Những thứ trong trận này đều tin được đâu!”

      Lúc này Nhạn Hồi mới quay đầu, cây to cháy đen kia nào còn bóng dáng Tố Ảnh, Thiên Diệu đau đớn giãy dụa dưới đất cũng biến mất.

      Còn tay nàng đặt ngực, năm ngón khẽ cong thành trảo như muốn móc tim mình.

      Trán Nhạn Hồi toát mồ hôi lạnh. Nàng nghĩ thể đề phòng nổi ảo giác trong mê trận này, mỗi lần càng đáng sợ hơn, lại còn hoàn toàn có thể nhìn thấu nội tâm nàng, dụ nàng ra quyết định. Nàng có Huyễn Tiểu Yên bên cạnh mới có thể tránh được hai kiếp, còn Thiên Diệu…

      Nhạn Hồi nghiến răng với Huyễn Tiểu Yên: “Ngươi có bị mê trận này mê hoặc ?”

      “Tôi là Huyễn mà!” Huyễn Tiểu Yên , “Bọn tôi là tổ tông của huyễn thuật! Tuy là… tôi vẫn chưa có pháp lực cao thâm tới mức đó, nhưng mà nhìn thấu tất cả huyễn thuật là bản lĩnh trời sinh của tôi.”

      Nhạn Hồi thoáng trầm ngâm, lập tức xé tay áo Huyễn Tiểu Yên, Huyễn Tiểu Yên vừa nổi giận Nhạn Hồi dùng mảnh vải đó che mắt mình lại: “Ngươi đưa ta .” Nàng , “Tìm Thiên Diệu phải giao cho ngươi rồi.”

      Huyễn Tiểu Yên ngây người: “Chủ nhân… giao cho tôi nhiệm vụ quan trọng đến vậy sao…”

      “Ta tin ngươi.”

      Nhạn Hồi đưa tay ra, Huyễn Tiểu Yên thoáng nhìn, tiếp đó nghiến răng: “Được! Hôm nay tôi nhất định đưa tìm được Thiên Diệu!”

      “Thiên Diệu…”

      “Thiên Diệu.”

      thanh ngừng vang vọng bên tai , Thiên Diệu mở mắt, thấy Nhạn Hồi vẻ mặt lo lắng nhìn mình.

      Thiên Diệu thoáng nhìn nàng, Nhạn Hồi dìu dậy: “Bị thương rồi sao?”

      Thiên Diệu cúi đầu cảm nhận sức mạnh trong cơ thể rồi lắc đầu: “ sao.”

      “Dường như chúng ta rơi vào trong trận pháp này rồi, kế duy nhất giờ chỉ có tìm được mắt trận trong trận này mới phá giải được.” Nhạn Hồi quay đầu nhìn quanh, sau đó nhìn về hướng, “Chàng có cảm nhận được khí tức kỳ dị phía đó ?”

      Thiên Diệu nhìn theo ngón tay Nhạn Hồi chỉ, tiếp đó quay đầu nhìn nàng: “ cần dụ ta về phía đó, , ngươi muốn gì?”

      Nhạn Hồi ngây người, có hơi nghi hoặc: “Chàng gì vậy?”

      Thiên Diệu cúi đầu cười cười: “Vì là mặt của Nhạn Hồi nên vừa rồi ta mới năng tử tế, nhưng mà…” Ánh mắt Thiên Diệu khẽ lạnh , “Nếu ngươi còn diễn tiếp, e là ta khách sáo đâu.”

      Vừa dứt lời, Nhạn Hồi dìu Thiên Diệu bèn sa sầm mặt, mắt lập tức lộ hung quang, bàn tay nắm cánh tay Thiên Diệu lập tức hóa thành sợi mây, muốn quấn lấy cánh tay Thiên Diệu, gương mặt kia cũng chầm chậm hóa thành vỏ cây, cuối cùng mặt mũi hoàn toàn biến dạng.

      Ánh mắt Thiên Diệu lạnh , toàn thân bùng lên ngọn lửa, trong phút chốc thiêu rụi cây khô kia thành tro bụi.

      Thiên Diệu phủi phủi áo đứng dậy, đảo mắt, tiếp đó bèn bắt lấy Tố Ảnh đứng cây to bên cạnh.

      “Nhạn Hồi đâu?”

      Mắt Tố Ảnh tối sầm, khóe môi cong lên nụ cười lạnh: “Quan tâm quá nhỉ? long Thiên Diệu, ngươi đúng là thâm tình với nó.” Tố Ảnh , “Hai mươi năm trước vẫn chưa cho ngươi bài học sao? Ngươi sợ Nhạn Hồi kia có mưu đồ với ngươi sao?”

      “Ta chỉ sợ Nhạn Hồi có mưu đồ với ta chưa nhiều.” rất đơn giản nhàng, nhưng đối với người từng trải qua chuyện như vậy, hàm ý trong lời này phải là rất sâu sắc.

      Tố Ảnh cũng thoáng im lặng, tiếp đó gật đầu: “Được, vậy ta cho ngươi gặp nó.” Nàng ta vẫy tay, cây khô khổng lồ lập tức treo cơ thể Nhạn Hồi.

      Chỉ thấy lúc này Nhạn Hồi nhắm nghiền đôi mắt, thất khiếu chảy máu, ngực bị rạch lỗ lớn, bên trong đen ngòm thấy được gì.

      Thiên Diệu thấy vậy đồng tử co rút lại: “Ngươi làm gì nàng ấy?”

      Tố Ảnh hờ hững : “Lúc bắt nó còn bắt được tiểu Huyễn nữa, ngươi kêu nó cho ngươi nghe .” xong, Huyễn Tiểu Yên bị ném trong trung tới bên chân Thiên Diệu.

      Thiên Diệu ngây người, Huyễn Tiểu Yên bò dậy, mắt sưng đỏ khóc : “Ta… ta và chủ nhân tới tìm ngươi… Nữ nhân xấu xa kia moi tim chủ nhân, chủ nhân… chủ nhân sắp sống nổi nữa rồi… Mau cứu chủ nhân .”

      Lòng dạ Thiên Diệu rối bời, lại nghe Tố Ảnh hờ hững : “Ta lấy được vảy hộ tâm và nội đan của ngươi, ngươi và nó hãy tự sinh tự diệt trong trận pháp này .”

      Thiên Diệu nghiến răng, đôi mắt lập tức đỏ rực, ngọn lửa nóng hổi giết thẳng về phía Tố Ảnh, nhưng lúc ngọn lửa sắp tới nơi Tố Ảnh đứng, Tố Ảnh bèn biến mất, ngọn lửa chỉ đốt cháy dây trói Nhạn Hồi.

      Khoảnh khắc Nhạn Hồi rơi xuống đất, Thiên Diệu phi thân về phía trước ôm nàng vào lòng.

      Cơ thể nàng dường như sắp băng lạnh đến mức còn độ ấm, cho dù rơi vào lòng Thiên Diệu nàng cũng mở mắt, hơi thở mũi yếu đến mức thể cảm nhận được.

      “Nhạn Hồi?” gọi tiếng, Nhạn Hồi đương nhiên hề phản ứng, Thiên Diệu nghiến răng, nắm tay Nhạn Hồi, liều mình truyền pháp lực trong cơ thể vào người Nhạn Hồi.

      “Ta đưa nàng ra.” Thiên Diệu , “Nàng đừng sợ.”

      Nhưng lúc Thiên Diệu truyền pháp lực vào cơ thể Nhạn Hồi, Huyễn Tiểu Yên đờ đẫn sau lưng bỗng đứng dậy, mắt nó lóe hàn quang, mỗi bước của nó đều có hàn khí tự nhiên ngưng tụ dưới chân nó.

      Gương mặt nó thay đổi hoàn toàn, cuối cùng biến thành dáng vẻ của Tố Ảnh.

      tới sau lưng Thiên Diệu, đưa tay đâm chủy thủ hàn băng trong tay về phía cổ Thiên Diệu!

      Vào lúc này, trong trung bỗng truyền tới tiếng gió rít, ngọn lửa từ trung đánh tới, vừa khéo đánh ngay lên chủy thủ hàn băng của Tố Ảnh, nước từ lưỡi đao băng tan ra lên cổ Thiên Diệu, Thiên Diệu ngây người, thần trí tỉnh táo được đôi chút, vào lúc này trong trung bỗng truyền tới tiếng gọi gấp gáp: “Thiên Diệu mau dừng tay!”

      Có lửa trong trung rơi xuống như mưa, thân hình Tố Ảnh tan biến trong lửa, còn đôi vai Thiên Diệu bị đẩy mạnh, bị đẩy ngã xuống đất, trong lúc Thiên Diệu ngơ ngác, Nhạn Hồi sống sờ sờ nhào lên người , tuy mày vẫn nhíu chặt, nhưng thất khiếu chảy máu, tim vẫn còn nguyên, Nhạn Hồi véo mạnh lên mặt : “Tỉnh lại ! Đó phải là ta!”

      Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi lên tiếng, Nhạn Hồi lại kéo mạnh da mặt : “Mau tỉnh lại !”

      “Tỉnh rồi.” Thiên Diệu , nhưng đổi lại là tiếng Nhạn Hồi mắng: “Vậy chàng còn mau thu pháp lực lại !”

      Thiên Diệu cúi đầu, lúc này mới phát “Nhạn Hồi” được truyền pháp lực chỉ là khúc cây khô.

      Cây khô bắt đầu mọc mầm, chậm chậm biến thành hình người.

      Thiên Diệu lập tức thu lại pháp lực, nhưng lúc này cây khô kia mọc ra hình người, nó cứng nhắc đưa tay muốn tấn công hai người, Nhạn Hồi thấy vậy bèn kéo Thiên Diệu bắt đầu chạy, vừa chạy vừa hỏi Huyễn Tiểu Yên bay bên cạnh: “Ngươi cảm giác được mắt trận chưa?”

      biết!” Huyễn Tiểu Yên , “Chỉ cảm giác khí tức nơi này rất nặng, nhưng nhìn thấy mắt trận gì hết.”

      Nó vừa dứt lời, trong trung lập tức có kim băng rào rào bắn xuống. Thiên Diệu ôm lấy Nhạn Hồi, phẩy tay áo, kết giới lửa lấp lánh ánh sáng đỏ được chống lên quanh hai người.

      Tố Ảnh ở trong trung lạnh lùng nhìn ba người phía dưới. So với ban nãy, sắc mặt nàng ta càng khó coi hơn mấy phần: “ Huyễn nhoi mà dám làm loạn mưu kế của ta.” Ánh mắt Tố Ảnh lạnh , bỗng nhiên mặt đất nơi ba người đứng bắt đầu chấn động, Huyễn Tiểu Yên được Thiên Diệu ôm lập tức bị hất tới rìa kết giới của Thiên Diệu.

      Nhạn Hồi muốn đuổi theo, nhưng lúc này Huyễn Tiểu Yên bị sợi mây từ dưới đất xuyên ra trói lại, sợi mây như rắn rết siết chặt Huyễn Tiểu Yên, sợi mây bắt đầu mọc gai, Huyễn Tiểu Yên sắp bị xé thành mảnh vụn.

      Thiên Diệu lập tức rút kết giới, ánh mắt sầm xuống, thấp giọng với Nhạn Hồi: “Cho ta chút máu.” Sau đó cắn lên ngón tay Nhạn Hồi.

      Ngón tay Nhạn Hồi đau nhói, lập tức có máu thấm ướt môi Thiên Diệu, tay kết ấn, hỏa long từ chân trời bay tới xông về phía Tố Ảnh, Tố Ảnh lập tức dùng pháp thuật chống đỡ, nhưng lúc này ai ngờ rằng, Thiên Diệu lại lắc người, mình nhào tới cây khô khổng lồ kia, lòng bàn tay kết ấn đập mạnh lên thân cây.

      giao đấu với hỏa long trong trung, đồng tử Tố Ảnh co lại.

      cây to lập tức xuất vết nứt, vào lúc này mặt Tố Ảnh cũng xuất vết nứt.

      Động tác tay Tố Ảnh khựng lại, hỏa long lập tức quấn quanh người nàng ta. Ngọn lửa bùng lên, cây khô cũng bắt đầu bốc lửa.

      Nhạn Hồi thấy vậy bèn tiến lên chặt đứt sợi mây trói Huyễn Tiểu Yên, toàn thân Huyễn Tiểu Yên bị gai sợi mây cứa rách, nó đau đến phát khóc. Nhạn Hồi ôm đầu nó vỗ , dỗ dành mấy câu Huyễn Tiểu Yên mới nín khóc : “Tôi còn trận này sao lại lợi hại đến mức này, ra Tố Ảnh kia muốn sống nữa, bà ta liên kết tính mạng mình với trận pháp! Chả trách bà ta có mặt khắp nơi.”

      Dùng mạng bày trận…

      Tố Ảnh… muốn sống nữa.
      13emapSnow thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 98

      Tố Ảnh muốn sống nữa, hiểu ra tâm tư của nàng ta, Nhạn Hồi cười lạnh tiếng: “Bà ta có thể nghĩ vậy ta thấy cũng tốt.”

      Huyễn Tiểu Yên ngẩng đầu nhìn Nhạn Hồi, thoáng im lặng rồi : “Cách muốn sống có rất nhiều, tại sao bà ta nhất định phải dùng mạng bày trận chứ, nếu lòng muốn tìm cái chết tự mình kết liễu là được rồi, nếu muốn tìm chúng ta đánh nhau vậy hoàn toàn cần phải dùng cách phức tạp như bày trận.”

      Đúng vậy, Tố Ảnh nhất định có mưu đồ khác.

      Nhạn Hồi đưa tay ra với Huyễn Tiểu Yên: “Trốn vào trong nhẫn .”

      Huyễn Tiểu Yên : “ cần tôi giúp nữa sao?”

      “Ngươi giúp việc lớn rồi.”

      Huyễn Tiểu Yên đặc biệt nhạy bén với huyễn trận, nếu nó khí tức ở đây kỳ quặc, vậy nơi này nhất định có vấn đề, nhưng ở đây ngoài cây to kia ra chỉ còn Tố Ảnh, bởi vậy vừa rồi đầu tiên Thiên Diệu dùng hỏa long tấn công Tố Ảnh, tiếp đó đích thân tới đốt cây to kia, hành động thứ hai nhất định có liên quan tới mắt trận.

      Hơn nữa giờ biết Tố Ảnh dùng mạng bày trận, vậy mắt trận nhất định nằm người Tố Ảnh, nhưng lúc Thiên Diệu tấn công cây to, vẻ mặt Tố Ảnh ràng căng thẳng hơn tấn công bản thân bà ta, vậy cây to kia tuyệt đối cũng có vấn đề.

      Sau khi Huyễn Tiểu Yên trốn vào trong nhẫn, Nhạn Hồi phi thân tới phía trước, đáp xuống bên cạnh cây to, lúc này Tố Ảnh diệt được hỏa long, Nhạn Hồi : “Chàng đối phó với bà ta, để ta đốt cây này.”

      thêm nhiều, Thiên Diệu phi thân lên trời chiến với Tố Ảnh.

      Tố Ảnh thấy Nhạn Hồi dùng máu làm mồi, bắt đầu đốt cháy cây to, lập tức đôi mắt trợn trừng, răng nghiến chặt tựa như căm hận cực độ, nàng ta muốn chiến đấu với Thiên Diệu nữa, nhưng Thiên Diệu lại liên tục quấy rối nàng ta, cho nàng ta xuống cản Nhạn Hồi.

      Tố Ảnh nổi giận, khí tức toàn thân bùng lên, khí hàn băng tỏa ra khắp trận pháp, nhất thời ngọn lửa cây to dường như cũng bị kết băng.

      Nhạn Hồi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh , tựa như có kim băng đâm vào da, chỉ có trái tim nhảy nhót trong ngực vẫn giữ độ ấm cho cơ thể nàng.

      Thân cây to bị ngọn lửa đốt nứt ra đường, Nhạn Hồi đưa tay vào trong, nàng thổi hơi nóng, trong sương trắng mờ mịt, pháp lực trong lòng bàn tay lại bùng lên, bốc cháy trong khe nứt của cây to kia, ngọn lửa như sấm sét chẻ cây to thành hai mảnh!

      Trong cây có nam nhân do sợi mây bện thành lẳng lặng đứng đó.

      Thấy dáng vẻ của ngũ quan bện từ sợi mây, Nhạn Hồi ngây người: “Lục Mộ Sinh…”

      Tố Ảnh dùng cỏ mây làm thành hình nộm Lục Mộ Sinh trong cây này… Lẽ nào bà ta còn muốn hồi sinh Lục Mộ Sinh?

      Bởi vậy bà ta mới dùng mạng bày trận, muốn giết nàng và Thiên Diệu trong trận, dùng huyết tinh của nàng và Thiên Diệu để tế hình nộm này, cho hình nộm này sống lại?

      Đây chẳng phải là tà thuật của tu tà sao?

      Trong lúc kinh ngạc, Nhạn Hồi còn nhìn thấy ở ngực hình nộm có hạt châu lấp lánh phát sáng giữa những sợi mây.

      Đó là cái gì?

      Nhạn Hồi chau mày, đưa tay muốn chạm vào, nhưng thấy Tố Ảnh trong trung lập tức như phát điên, pháp lực tỏa ra khắp người, định thân Thiên Diệu trong trung, nàng ta nổi giận lao về phía Nhạn Hồi: “Đừng hòng chạm vào Linh châu của ta!”

      Bà ta đến rất nhanh, Nhạn Hồi hết đường tránh né, dứt khoát móc Linh châu trong tim hình nộm ra, nắm trong lòng bàn tay nhìn Tố Ảnh: “Nè.” Nàng , “Ta chạm vào rồi đó, bà làm gì ta?”

      Tố Ảnh vội vàng dừng lại trước mặt Nhạn Hồi, tóc tai rũ rượi, tiên khí còn, cả người thê lương như vào bước đường cùng.

      “Đưa Linh châu cho ta.” Tố Ảnh chìa tay ra với Nhạn Hồi, “Nó có tác dụng gì với ngươi hết.”

      Linh châu? Nhạn Hồi bỗng nhớ lại lúc trước Tố Ảnh đưa nàng cùng Lục Mộ Sinh, đường Tố Ảnh từng hỏi Lục Mộ Sinh có nhớ lại quá khứ chưa. Lúc đó bà ta nhắc tới hai chữ Linh châu, đây là thứ có thể khiến Lục Mộ Sinh nhớ lại ký ức kiếp trước sao…

      Sau khi Lục Mộ Sinh chết, viên châu này kế thừa chút ký ức tìm lại được, lúc chế tạo hình nàng này, Tố Ảnh đặt viên châu vào tim , như vậy hình nộm này có thể có được ký ức của Tướng quân lúc trước…

      vậy viên châu này rất quan trọng với Tố Ảnh. Vì ngoài ký ức trong viên châu này, thế gian còn bất kỳ vết tích nào về tình giữa bà ta và Tướng quân nữa.

      Nhạn Hồi tay nắm Linh châu, tay chìa ra với Tố Ảnh: “Mắt trận đâu? Thả ta và Thiên Diệu ra ngoài.”

      Ánh mắt Tố Ảnh sầm xuống, hề có động tác gì: “Cho dù hôm nay ta thả ngươi ra, ngày sau ngươi cũng giữ được trái tim, rồi có người móc nó ra.”

      Nhạn Hồi nhếch môi cười cười: “Vậy chờ sau này hãy . Hôm nay ta muốn chuyện này với bà.” Nàng siết lòng bàn tay, chỉ nghe “rắc” tiếng, bề mặt Linh châu nứt ra khe mảnh.

      Tố Ảnh lập tức biến sắc: “Ta thả các ngươi .”

      Nhạn Hồi nghiêm túc bổ sung: “Thả bọn ta trước .”

      Tố Ảnh cụp mắt: “Được.” Nàng ta thu tay vào tay áo, Nhạn Hồi im lặng chờ nàng ta giao ra mắt trận, nhưng bỗng nhiên, trong trung truyền tới tiếng băng vỡ, tiếp đó là tiếng hét lớn của Thiên Diệu: “Tránh ra!”

      Xưa nay Nhạn Hồi và Thiên Diệu rất ăn ý, Thiên Diệu kêu nàng tránh, nàng bèn nhào sang bên cạnh suy nghĩ, Tố Ảnh mắt lộ hung quang, trường kiếm trong tay chém về nơi Nhạn Hồi vừa đứng, mặt đất ở đó cũng có sợi mây đâm ra, nếu Nhạn Hồi tránh bị đâm xuyên qua người.

      Lòng Nhạn Hồi lạnh , thấy Tố Ảnh vẫn hung ác nhìn mình, Nhạn Hồi nắm Linh châu trong tay đập mạnh xuống đất: “Đây là điều bà muốn đó.”

      Ánh mắt Tố Ảnh ngạc nhiên.

      Linh châu lập tức vỡ nát, hào quang trong Linh châu tỏa ra, trong đầu Nhạn Hồi dường như có vô số cảnh tượng lướt qua.

      Mỗi cảnh tượng Nhạn Hồi đều thấy lạ lẫm, nhưng nàng nhận ra nữ nhân bên trong, đó chính là Tố Ảnh chân nhân trước mặt, nam nhân trong cảnh Nhạn Hồi cũng thấy rất quen thuộc, giống Lục Mộ Sinh nhưng lại phải là Lục Mộ Sinh.

      Nam nhân kia thân mặc khải giáp huyền thiết, cả người bê bết máu mình trong tuyết trắng hoang vu, sau đó gặp được Tố Ảnh…

      Đây là ký ức kiếp trước giữa Tố Ảnh và Lục Mộ Sinh…

      Ánh mắt Tố Ảnh bị hào quang của Linh châu chiếu sáng, hiển nhiên bà ta cũng nhìn thấy cảnh tượng này, Tố Ảnh hoàn toàn sửng sốt, tiếp đó cảnh tượng luân chuyển, xuân thu đến, tất cả những lúc Tố Ảnh ở bên Tướng quân kiếp trước đều xuất . Họ cùng đứng cao nhìn ra xa, cùng chèo thuyền hồ, cùng nhàn hạ đánh cờ.

      Mỗi cảnh đều chân thực như mới xảy ra hôm qua.

      Tố Ảnh nhìn thấy mà khóe môi run rẩy: “ ra chàng hoàn toàn nhớ lại.” Nàng ta , “Chàng nhớ lại tất cả… ràng chàng nhớ lại tất cả! Chàng gạt ta, chuyện kiếp trước ràng chàng nhớ lại tất cả! phải là mơ thấy đôi chút, phải là ký ức rời rạc, là toàn bộ…”

      Tố Ảnh dường như bị đả kích cực độ: “Chàng nhớ lại tất cả, nhưng cuối cùng chàng vẫn muốn theo Hồ kia. Chàng…” Tố Ảnh thoáng im lặng, khóe môi run rẩy, nàng ta cắn môi, đến khi môi đẫm máu tươi.

      Lục Mộ Sinh nhớ lại chuyện kiếp trước, nhưng cho dù nhớ lại cũng vẫn theo Vân Hi công chúa, cũng vẫn oán hận Tố Ảnh, cũng vẫn bằng lòng đón nhận nàng ta.

      Đối với Tố Ảnh, điều này ràng hoàn toàn xé tan chút ảo tưởng cuối cùng của nàng ta đối với Lục Mộ Sinh.

      phải Lục Mộ Sinh nhớ, chỉ là bà ta nữa.

      Chỉ là luân hồi, chuyển thế, biến thành người khác, sau đó…

      người khác.

      Trong mắt Tố Ảnh tích tụ nước mắt, sau đó nước mắt dần dần trở nên đục ngầu, cuối cùng thậm chí đẫm màu máu, nàng ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt nhìn Nhạn Hồi như muốn nứt ra, gương mặt huyết lệ đầm đìa khiến nàng ta trông như ma từ Địa ngục: “Tại sao ngươi lại cho ta thấy những điều này?” Nàng ta hận Nhạn Hồi, “Tại sao ngươi lại phá vỡ ký ức của chàng!”

      Dưới sát khí và tiên lực khổng lồ đè nén, Nhạn Hồi chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu tê dại, ngay cả cử động nàng cũng thể.

      “Ngươi đáng chết!” Tố Ảnh , năm ngón lập tức hóa thành đao băng bén nhọn, đầu tóc nàng ta hóa bạc, màu của đồng tử cũng trở nên rất nhạt, cả người như biến thành ma băng tuyết.

      Bà ta chộp mạnh về phía Nhạn Hồi, chuẩn bị chém Nhạn Hồi thành mảnh vụn.

      Nhưng vào lúc này sau lưng nàng ta bỗng vang lên tiếng “rắc” giòn giã.

      Động tác tay Tố ảnh khựng lại, bà ta cúi đầu nhìn xuống, ngực nàng ta bị thanh trường kiếm đâm xuyên.

      Cơ thể bà ta cũng còn là cơ thể bình thường, cả người nàng ta biến thành băng cứng, sau khi bị trường kiếm đâm xuyên qua ngực, cơ thể nàng ta càng nhanh chóng kết băng, mặt cũng bắt đầu mọc ra gai băng, bản thân nàng ta cũng thể cử động nữa.

      Chỉ có đồng tử vẫn đảo trong mắt, cuối cùng nhìn lên mảnh vụn của Linh châu.

      Khoảnh khắc cuối cùng của mạng sống, Tố Ảnh chợt nghĩ, lúc xưa ở nơi tuyết trắng hoang vu, có lẽ nàng ta nên cứu Lục Mộ Sinh, cứu nàng ta vẫn là tiên nhân vời vợi cao, lạnh lùng nhìn thiên hạ, có bất kỳ chuyện gì thế gian có thể quấy nhiễu đường tu tiên của nàng ta.

      Thế nhưng…

      giờ quay đầu nghĩ lại, lúc vui vẻ nhất trong đời nàng ta vẫn là lúc ở bên Tướng quân, nếu có thời gian đó, cho dù tu tiên trăm năm cũng tránh khỏi hai chữ vô vị.

      Đời nàng ta làm rất nhiều việc, nàng ta tưởng mình Lục Mộ Sinh, ra nàng ta chỉ vì muốn quay lại thời khắc vui vẻ đó, nhưng cuối cùng…

      Rốt cuộc ông trời chiều lòng người.

      Thiên Diệu rút kiếm ra sau lưng nàng ta, cơ thể Tố Ảnh lập tức vỡ vụn, hoàn toàn hóa thành khối băng dưới đất.

      Trời đất rung chuyển, cảnh sắc bốn phía luân chuyển biến hóa, cuối cùng băng tuyết rút , cỏ cây đồng vẫn như cũ, cây to bên cạnh vẫn còn, nhưng trong khí còn khí tức của trận pháp, cuối cùng họ ra khỏi trận pháp của Tố Ảnh.

      thế gian cũng còn Tố Ảnh chân nhân của Quảng Hàn môn nữa.

      Cảm giác tê dại quanh người Nhạn Hồi vẫn còn, thoát khỏi cái chết, Nhạn Hồi vẫn còn sửng sốt. Lúc này Thiên Diệu ở trước mặt chìa tay về phía nàng, Nhạn Hồi ngây người lúc mới nắm lấy tay Thiên Diệu.

      Lòng bàn tay ấm áp khiến nàng cảm giác được những chuyện vừa rồi xảy ra.

      Tố Ảnh chân nhân chết.

      biến mất khỏi thế gian này.
      13emapSnow thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 99

      Nhạn Hồi quay đầu nhìn Thiên Diệu: “Bà ta chết rồi.”

      “Đúng vậy, ta chết rồi.” Vẻ mặt Thiên Diệu khác gì thường ngày. Kiếm trong tay tan biến trong trung, Thiên Diệu chỉ , “ thôi, trận phá, phải về Thanh Khâu rồi.”


      “Chàng có… cảm tưởng gì khác sao?”

      Cảm tưởng gì khác? Thiên Diệu quay đầu nhìn gốc cây to, có lẽ là có, dù sao vì Tố Ảnh, sống trong tuyệt vọng hai mươi năm, nhưng đối với Thiên Diệu giờ…

      ta còn quan trọng nữa.” Thiên Diệu , tiếp đó quay đầu nhìn Nhạn Hồi, đưa tay chạm lên ngực Nhạn Hồi, tựa như vô thức lẩm bẩm, “Mỗi lần nghĩ rằng những chuyện ta gây ra cho ta lại sai sót nhầm lẫn cứu được nàng, ta lại còn muốn cảm tạ ta…”

      Nhạn Hồi ngây người. Nhưng vào lúc này, bên cạnh bỗng dưng truyền tới tràng cười sang sảng.

      Hai người nhìn về hướng thanh, tiếp đó Nhạn Hồi đờ người sửng sốt.

      đạo giả tóc dài tay áo to rộng từ dốc núi bước tới, đầu đội mão, tóc dài quá gối, dung mạo thanh tao, môi mang ý cười, toàn thân tiên khí phiêu dật.

      Người đến chính là… Thanh Quảng chân nhân Nhạn Hồi chỉ từng gặp mấy lần ở núi Thần Tinh.

      vậy long ngươi cũng phải cảm tạ ta mới phải chứ nhỉ?”

      Khi chuyện, Thanh Quảng chân nhân tựa như vĩnh viễn luôn mang ý cười, ông ta nheo mắt nhìn Thiên Diệu, tiếp đó đảo mắt quan sát Nhạn Hồi từ xuống dưới, sau đó ánh mắt dừng ngực nàng.

      Thiên Diệu lập tức chắn trước mặt Nhạn Hồi, vẻ mặt nghiêm túc, thần thái đề phòng.

      Thanh Quảng chân nhân hề để tâm tới địch ý của Thiên Diệu, ông ta chỉ cười , tựa như phát chuyện gì đó vô cùng buồn cười: “Đúng là tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt, ngờ lại ở trong tầm với của ta mười năm.”

      Lời ông ta khiến Nhạn Hồi hơi sửng sốt.

      Thứ Thanh Quảng chân nhân muốn tìm…

      “Niệm tình từng là đệ tử núi Thần Tinh ta, ta đích thân lấy nội đan kia đâu.” Thanh Quảng chân nhân mỉm cười chìa tay ra, “Nào, đưa cho ta. Ta chờ hai mươi năm rồi.”

      Ông ta muốn lấy nội đan trong tim Nhạn Hồi!

      ra người muốn lấy nội đan trong tim nàng phải Tố Ảnh, mà là Thanh Quảng chân nhân!

      Hai mươi năm trước Tố Ảnh mưu hại Thiên Diệu, Thanh Quảng chân nhân chỉ là đơn thuần giúp Tố Ảnh trừ , mà ông ta cũng có mưu đồ…

      Nhạn Hồi bất giác ôm ngực lui lại bước, Thiên Diệu nheo mắt, toàn thân lập tức nổi lên sát khí.

      Thanh Quảng bật cười lắc đầu, “Các ngươi giết được Tố Ảnh vì trong lòng ta quá nhiều tạp niệm, mong muốn quá nhiều, nhưng ta khác.” Ánh mắt Thanh Quảng lạnh , “Ta chỉ cần nội đan.”

      Vừa dứt lời, thân hình ông ta biến mất tại chỗ, Nhạn Hồi hoàn toàn nhìn thấy động tác của Thanh Quảng chân nhân, chỉ thấy Thiên Diệu phía trước nàng ngưng tụ trường kiếm trong tay, đỡ về phía bên trái, thân hình Thanh Quảng chân nhân chưa xuất , nhưng lực đạo cực lớn đập lên kiếm Thiên Diệu.

      Thiên Diệu nghiến răng, trán nổi gân xanh, toàn thân nổi lửa, nhưng pháp lực đủ sức tiếp tục, chẳng qua chỉ chống đỡ trong thoáng chốc, sức mạnh phía đó bèn đổi hướng, từ đỉnh đầu Thiên Diệu đè xuống, khiến phải khuỵu gối thể nào đứng dậy.

      Tiếp đó trước khi Nhạn Hồi phản ứng được, chênh chếch có đạo pháp lực đánh mạnh lên người Nhạn Hồi, Nhạn Hồi lập tức bị đánh bay lên gốc cây to kia, khiến gốc cây lõm vào lỗ.

      Bụi đất nổ “ầm” tiếng, sau đó cùng cơ thể Nhạn Hồi chầm chậm rơi xuống đất.

      Nhạn Hồi sặc sụa, trong cổ lập tức trào máu tươi nóng hổi.

      Lúc này thân hình Thanh Quảng chân nhân mới xuất , ông ta bước tới phía trước Nhạn Hồi, từ cao nhìn xuống nàng: “Tự mình làm chẳng phải cần chịu khổ rồi sao?”

      Thiên Diệu nghe vậy muốn gắng sức giãy dụa, ngọn lửa toàn thân gắng sức đối kháng với sức mạnh đè xuống đỉnh đầu, nhưng chẳng qua chỉ sau thoáng chốc kháng cự, lại lần nữa bị sức mạnh đó đè bẹp.

      Thanh Quảng phân tâm nhìn Thiên Diệu: “Thân là quái bị lấy mất nội đan, cho dù là long ngàn năm sao?” Ông ta vừa dứt lời, áp lực đỉnh đầu Thiên Diệu lập tức tăng thêm, chỉ nghe tiếng rắc vang lên, biết đoạn xương nào trong cơ thể Thiên Diệu bị đè gãy, bị ấn chặt dưới đất, Thanh Quảng chân nhân bật cười, “Chẳng qua cũng chỉ là con giun dưới tay ta thôi.”

      Nhạn Hồi tốn hết sức mới có thể ngước đôi mắt sưng còn hình dạng của mình lúc này lên, nhìn Thiên Diệu thảm hại bên kia, lòng nàng ngổn ngang trăm mối.

      Nàng nên trả nội đan cho Thiên Diệu, Thiên Diệu tìm được cơ thể, ràng khôi phục như trước kia. Nếu có nội đan, hôm nay hà tất thảm hại đến mức này, hà tất bị Thanh Quảng chân nhân đả thương đến mức hoàn toàn có sức phản kháng như vậy…

      Thanh Quảng chân nhân phí tâm tư nhìn Thiên Diệu nữa, ông ta quay đầu nhìn Nhạn Hồi: “Tiểu nương, vẻ mặt của ngươi giờ là phục sao?”

      Nhạn Hồi cụp mắt , Thanh Quảng cười cười: “Ngươi cũng cần phục, mạng ngươi vốn dĩ cũng là trộm về, nếu phải đồ đệ ngoan Lăng Tiêu của ta nghe lời, hai mươi năm trước ngươi có kết cuộc hôm nay rồi.”

      Tim Nhạn Hồi tựa như được câu này thắp sáng lên trong khoảnh khắc.

      Là ý gì?

      Hai mươi năm trước, Lăng Tiêu…

      Lăng Tiêu cũng có liên quan tới chuyện của Thiên Diệu hai mươi năm trước sao? Hai mươi năm nay Lăng Tiêu làm gì để nàng đến mức có kết cuộc hôm nay?

      chờ Nhạn Hồi suy đoán thêm.

      Ngón tay Thanh Quảng ngưng tụ pháp lực, chuẩn bị cắm vào tim Nhạn Hồi, Nhạn Hồi nghiến răng, tay vốc nắm cát dưới đất tạt vào mắt Thanh Quảng, tuy Thanh Quảng dùng pháp lực chắn lại cát bụi xộc tới, nhưng động tác tay thoáng khựng lại.

      Còn Nhạn Hồi thừa cơ lẻn sang bên, trườn tới bên cạnh Thiên Diệu, nàng hề do dự, động tác như muốn móc nội đan trong tim, trả nội đan cho Thiên Diệu.

      Thiên Diệu trợn hai mắt, thấy vậy vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Dừng tay!”

      Thanh Quảng chân nhân cũng kinh ngạc, ông ta nheo mắt, thân hình trong phút chốc đáp xuống bên cạnh Nhạn Hồi, Nhạn Hồi vận pháp lực toàn thân muốn phản kháng, cảm giác được khí tức của Nhạn Hồi, mắt Thanh Quảng chân nhân sầm xuống, ông ta đưa tay ngăn Nhạn Hồi vận công, hề cho Nhạn Hồi cơ hội phản kháng, “rắc” tiếng bẻ gãy cánh tay nàng, cánh tay Nhạn Hồi vô lực thõng xuống, ông tay đưa tay bóp cổ nàng xách lên trung, hai chân Nhạn Hồi rời mặt đất, cả người vô lực thõng xuống như miếng vải rách.

      “Ngươi tu phú?” Giọng Thanh Quảng chân nhân hơi kỳ lạ, “Ai dạy cho ngươi?”

      Nhạn Hồi đáp, đầu ngón tay Thanh Quảng chân nhân siết lại.

      Thiên Diệu nhìn loạt động tác này của Thanh Quảng chân nhân chỉ hận đến nghiến răng, vảy rồng xuất mặt, muốn nguyên hình tại chỗ.

      Thanh Quảng chân nhân phẩy tay áo còn lại, sức mạnh vô hình trong trung bèn đè chặt Thiên Diệu xuống đất, cho dù sau lưng Thiên Diệu hóa thành hình rồng, nhưng cũng chỉ có gió thổi tung tóc và áo Thanh Quảng.

      Thanh Quảng để mặc thanh long bên cạnh vùng vẫy thét gào, ông ta nhìn Thiên Diệu lấy lần, chỉ với Nhạn Hồi: “Ta thích những kẻ hay giở trò với ta, nếu ngươi thà ta còn cho ngươi được toàn thây.” Ngón tay ông ta dùng sức, sắc mặt Nhạn Hồi lập tức trở nên tím tái. môi ông ta vẫn mỉm cười, trông như rất ôn hòa nhưng lại có độ ấm, “Nhưng ngươi ngoan.”

      Ngón tay ông ta siết lại, tay kia đặt lên ngực Nhạn Hồi.

      Tiếng rồng gầm của Thiên Diệu vang tận trời xanh, đột nhiên đuôi rồng vùng ra khỏi trói buộc của Thanh Quảng, quật vào trung, hất tung Thanh Quảng . Vào lúc này, chiếc túi thơm tùy thân Thanh Quảng đeo bên eo bỗng dưng chiếu ra luồng hào quang rực rỡ chói mắt.

      Thiên Diệu bên kia dùng đuôi cuộn lấy Nhạn Hồi vừa rơi xuống, bỗng thấy trong hào quang bên cạnh Thanh Quảng xuất bóng người. Mang theo hơi gió tuyết, lực đạo theo đòn của Thiên Diệu ban nãy, tung thêm cho Thanh Quảng đòn, khiến Thanh Quảng lui xa thêm chút.

      Trong ánh sáng ngược, nhìn thấy bóng lưng người đó, Nhạn Hồi hơi thất thần.

      Lăng Tiêu…

      Sao Lăng Tiêu lại ở đây…

      “Ha…” Thanh Quảng chân nhân đứng lại, “Đồ nhi của ta bản lĩnh lớn quá nhỉ, ngay cả túi gấm cũng trói nổi ngươi.”

      Lăng Tiêu đáp lời Thanh Quảng, chỉ quay đầu với Thiên Diệu bảo vệ Nhạn Hồi: “Đưa nó .”

      Thiên Diệu ràng cũng nghĩ vậy, khí tức toàn thân nổi lên, nhưng Thanh Quảng chân nhân bên kia lại cong môi cười: “? Lăng Tiêu ơi Lăng Tiêu, trong tất cả các đệ tử của ta, ngươi là nghiêm túc nhất.” Giọng Thanh Quảng khựng lại, “Nhưng cũng ngây thơ nhất.” Ánh mắt ông ta đanh lại, “Các ngươi còn ai có thể ?”

      xong, bốn phía nổi cuồng phong, cuốn thành bức tường gió vây quanh gốc cây to, Thiên Diệu chỉ đành cuốn lấy Nhạn Hồi bảo vệ nàng trong cơ thể, thể di chuyển nữa.

      Lăng Tiêu quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo: “Sư phụ.”

      Thanh Quảng chân nhân lắc đầu: “Khi ngươi vì đồ đệ mình mà ra tay với ta, ta dám nhận đồ đệ như ngươi nữa, san bằng hai đỉnh của núi Thần Tinh cũng đáng tiếc lắm.”

      San bằng hai đỉnh của núi Thần Tinh? Tin tức tộc nhận được trước đó, núi Thần Tinh bị người tộc tấn công… ra là vì Thanh Quảng chân nhân và Lăng Tiêu đánh nhau sao…

      Lăng Tiêu im lặng. Xưa hay quen im lặng, trước mặt Nhạn Hồi nhiều, lúc này cũng có gì muốn . chỉ vung tay, dưới chân lập tức bùng lên pháp trận băng tuyết.

      Thanh Quảng thấy vậy cười cười: “Thuật pháp của ngươi đều do ta dạy, trước đó ngươi bại dưới tay ta, ở trong túi gấm bao lâu nay mà ngươi còn thắng được sao?”

      Lăng Tiêu hề dao động, nhìn về phía sau lấy lần, chỉ vận động pháp thuật xông lên chiến với Thanh Quảng.

      Động tác của hai người quá nhanh, thân hình đều hóa thành ánh sáng, va đập khắp nơi trong bức tường gió, khiến pháp lực đập vào bức tường.

      Thiên Diệu quan sát khí tức lưu chuyển trong tường gió, cuối cùng phát mỗi lần Lăng Tiêu bị Thanh Quảng đánh bật ra, đều va vào cùng nơi tường, sức gió ở nơi đó cũng yếu hơn những nơi khác nhiều.

      Lăng Tiêu… dùng cơ thể mình mở đường sống cho họ.

      Nhạn Hồi được Thiên Diệu cuốn chặt trong đuôi, nhưng nàng ngẩng đầu lên trời vẫn có thể nhìn thấy bóng Lăng Tiêu, liều chết đấu với Thanh Quảng bên .

      Giống như lần đầu nàng nhìn thấy Lăng Tiêu lúc , dũng cứu nàng từ tay quái.

      Giống thiên thần, nhưng cũng tựa trích tiên.

      “Ngươi phiền phức.” Giọng Thanh Quảng hơi bực bội, “Lãng phí quá nhiều thời gian của ta.”

      Ông ta vừa dứt lời, tường gió bốn phía lập tức xoay chuyển nhanh hơn, dưới đất cũng xuất nhiều lưỡi đao gió bắt đầu tấn công Thiên Diệu, Thiên Diệu xoay người đỡ, bỗng có luồng gió lớn đánh mạnh lên đuôi , Nhạn Hồi bị hất lên trung.

      Thanh Quảng vừa giao chiến với Lăng Tiêu vừa liếc nhìn, vung tay ném lưỡi đao gió về phía Nhạn Hồi, nhắm thẳng vào tim nàng.

      Thiên Diệu muốn cứu nhưng kịp, vào lúc này, thân hình Lăng Tiêu chuyển động, hề do dự ôm lấy Nhạn Hồi vào lòng, lưỡi đao gió đập lên lưng , hốc mũi Nhạn Hồi lập tức ngửi thấy mùi máu tươi.

      Đôi mắt Nhạn Hồi mở to, cổ họng tự chủ, phát ra tiếng hít thở gấp gáp.

      Bàn tay ôm Nhạn Hồi càng siết chặt hơn: “Đừng sợ.”

      So với an ủi, lời này giống như mệnh lệnh hơn, tựa như những lời vang lên bên tai nàng vô số lần trong mười năm qua: “Luyện nghiêm túc.” “ được lười biếng.” “ được đường tắt.”

      Nhạn Hồi nhất thời cảm thấy sống mũi cay cay.

      Sức mạnh của lưỡi đao gió cực lớn. “Ầm” tiếng, Lăng Tiêu ôm Nhạn Hồi từ trung rơi mạnh xuống đất, khiến mặt đất lõm hố to, trong hố, Lăng Tiêu vẫn lót phía dưới Nhạn Hồi.

      ngồi dậy, nhìn Nhạn Hồi trong lòng rồi đứng dậy, chắn trước mặt Nhạn Hồi, sống lưng thẳng tắp, cho dù sau lưng máu tươi đầm đìa. Trường kiếm băng tuyết ngưng tụ trong tay, ánh mắt Lăng Tiêu xuyên qua bụi đất, lạnh lùng nhìn Thanh Quảng chân nhân trong trung.

      Cho dù đấu lại, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ.

      “Tại sao lại bảo vệ con?” Hơi thở Nhạn Hồi yếu ớt, nàng giọng hỏi, “Người vẫn luôn bảo vệ con, đúng ?”

      biết là nghe lời nàng hay muốn đáp, Lăng Tiêu chỉ quay đầu nghiêng mặt nhìn nàng.

      Nhạn Hồi bỗng cảm thấy mình có vô số câu muốn hỏi , muốn nghe thấy câu trả lời ngay lập tức: “Tê Vân chân nhân là do người giết phải , đại chiến tiên cũng do người mưu tính phải , trục xuất con ra khỏi sư môn ra để bảo vệ con phải ? Đánh gãy gân cốt của con cho con tu luyện thuật cũng để bảo vệ con phải ?”

      Nàng có rất nhiều câu muốn hỏi Lăng Tiêu, có rất nhiều đáp án muốn nghe từ miệng

      Lăng Tiêu lời. quay đầu , tiên khí toàn thân bùng lên.

      “Nhạn Hồi.” : “Vi sư chưa từng hối hận vì nhận con làm đồ đệ.”

      Đồng tử Nhạn Hồi co lại.

      Chỉ thấy hơi tuyết quanh người Lăng Tiêu quấn lấy , biến thành thanh trường kiếm, xông thẳng về phía Thanh Quảng chân nhân, quyết tuyệt hề quay đầu.

      Trong trung bừng sáng, vào lúc này Thiên Diệu cuốn đuôi rồng, quấn lấy người Nhạn Hồi đưa nàng xông vào nơi bị Lăng Tiêu đập vào nên yếu nhất bức tường gió.

      …”

      “Chờ !” Nhạn Hồi thất thanh hét lớn: “Chờ Thiên Diệu!”

      Thiên Diệu đương nhiên nghe theo lời nàng, sừng rồng đâm thủng phá bức tường gió, đưa Nhạn Hồi ra ngoài, trong lúc rời khỏi, khoảnh khắc cuối cùng nàng nhìn thấy, trong ánh sáng trắng chói lòa, thân hình Lăng Tiêu hoàn toàn tan biến.

      Y dùng mạng mình tế, đổi lại cho nàng cơ hội sống sót.

      Sư phụ.

      Tiếng sư phụ cuối cùng nàng vẫn chưa kịp gọi…

      ra cho dù trải qua bao nhiêu chuyện, Nhạn Hồi vẫn muốn với Lăng Tiêu, mười năm trước và mười năm nay, nàng chưa bao giờ hối hận vì bái y làm thầy.
      13emapSnow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :