1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hộ tâm - Cửu Lộ Phi Hương (FULL Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 85

      Tìm được Nhạn Hồi, Quảng Hàn môn còn lý do để Thiên Diệu ở thêm nữa, định ẵm Nhạn Hồi rời , bỗng đầu mũi cử động, thân hình khẽ khựng lại.

      Nhạn Hồi phát giác được Thiên Diệu có điều dị thường, nàng khẽ mở đôi mắt mệt nhọc: “Sao vậy?”

      Thiên Diệu quay đầu nhìn núi Quảng Hàn nguy nga sau lưng: “Có khí tức của vảy rồng.” quay người, tìm được tim rồng, Thiên Diệu vốn cần cử động, chỉ khẽ vận động khí tức, long khí bèn uốn lượn dọc núi Quảng Hàn, chỉ trong chốc lát, chiếc áo khoác màu trắng như bị sức mạnh vô hình đưa tới, ngừng trước người Thiên Diệu, lơ lửng trong trung.

      Nhạn Hồi ngước mắt nhìn, chau mày khó hiểu: “Đây là vảy rồng à?”

      “Bị Tố Ảnh thi thuật pháp rồi.” Thiên Diệu thoáng suy nghĩ, chiếc áo khoác trắng rơi người Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi hỏi: “Ngươi …” Nhạn Hồi cân nhắc từ ngữ, “Mặc vảy rồng của mình vào sao?”

      đắp lên trước , vảy rồng có tác dụng tương tự với vảy hộ tâm, có ích cho vết thương của , những chuyện khác về tới Thanh Khâu rồi tính.”

      Nghe Thiên Diệu kiên định như vậy, Nhạn Hồi thêm gì nữa.

      Nhưng vừa dứt lời, bên cạnh bèn vang lên hồi sột soạt, chỉ thấy người phàm toàn thân nhếch nhác lảo đảo bò ra từ sau hòn đá: “Các vị là của Thanh Khâu sao?”

      Người đến tuy mặt hơi bẩn, nhưng hề ảnh hưởng đến làn da trắng tinh của , về phía Thiên Diệu, vì quá vội nên bước trẹo chân, nhưng cũng kêu đau, bò dậy nóng lòng nhìn Thiên Diệu: “Các vị từ Thanh Khâu đến à?” Cho dù là vậy, giọng vẫn ôn hòa như cũ.

      Mắt Thiên Diệu nhìn người đó lần, hiển nhiên phát trốn bên cạnh từ lâu, có điều quan tâm mà thôi.

      Dưới chân ngưng tụ khí tức, chuẩn bị bay lên trung, Nhạn Hồi trong lòng lại kéo vạt áo : “Người này có vấn đề, ràng là người phàm, nhưng trong hoàn cảnh như vậy lại hề bị thương.”

      Cho dù Nhạn Hồi nhìn thấy cụ thể Thiên Diệu làm gì, nhưng thấy các tiên nhân trời đều biến mất hết, chân núi Quảng Hàn trở nên bừa bộn, nàng đoán cũng đoán được Thiên Diệu gây ra động tĩnh , nhưng người phàm đường còn trẹo chân này lại hề thương tổn trong hoàn cảnh như vậy.

      “Đương nhiên là thương tổn.” Giọng Thiên Diệu khẽ lạnh , “ người có kết giới rất lợi hại của Tố Ảnh.”

      Nhạn Hồi nghe vậy ngây người, kết giới của Tố Ảnh…

      Nàng quay đầu, quan sát nam nhân kia từ xuống dưới, thấy áo tuy bẩn, nhưng phải là chất vải mà người phàm bình thường có thể mặc, còn khí chất thư sinh người cũng giấu nổi.

      Đây lẽ nào là… thư sinh người phàm mà Tố Ảnh , Tố Ảnh vì người này mà lột vảy rồng của Thiên Diệu, phong ấn cơ thể Thiên Diệu khắp bốn phương…

      Ánh mắt Nhạn Hồi bất giác dời lên mặt Thiên Diệu, đối diện với người gián tiếp tạo thành vận mệnh của giờ, Thiên Diệu dường như muốn nhìn thêm lần, muốn tiếp xúc, cũng trút giận.

      Thấy Thiên Diệu muốn đếm xỉa tới mình, thư sinh vội tiến lên phía trước, nhất thời hoàn toàn màng hai quái trước mặt có làm hại tính mạng mình .

      “Tôi tên Lục Mộ Sinh, vừa rồi tôi nghe các vị nhắc tới Thanh Khâu, các vị là người của Thanh Khâu? Các vị là tộc nhân của Vân Hi sao?”

      Nghe thấy tên này, mày Nhạn Hồi khẽ động, Vân Hi chính là Công chúa Cửu Vĩ Hồ của Thanh Khâu bị Tố Ảnh sát hại. Nghe sau khi Vân Hi đến Trung nguyên thư sinh này, ngờ thư sinh này lại trở thành người Tố Ảnh muốn tìm, cuối cùng Vân Hi còn bị Tố Ảnh sát hại, lấy nội đan hút máu dùng để chế tạo mê hương…

      Tuy mê hương đó cuối cùng cũng luyện thành…

      “Ta phải là người của Thanh Khâu.” Thái độ của Thiên Diệu đối với thư sinh rất lạnh nhạt, xong lại định , nhưng Lục Mộ Sinh kia vội vàng tiến lên phía trước, bất chấp tất cả chộp lấy cánh tay Thiên Diệu, Thiên Diệu ẵm Nhạn Hồi, đôi tay rảnh, nhất thời hất Lục Mộ Sinh ra: “Mặc kệ các vị có phải là người của Thanh Khâu , vừa rồi tôi nghe các vị muốn về Thanh Khâu, xin hỏi nếu tiện hiệp sĩ có thể đưa tiểu sinh theo ?”

      tiện.” Thiên Diệu đáp rất lạnh nhạt, khí tức cánh tay chấn động, dễ dàng đẩy Lục Mộ Sinh ra, dưới chân Thiên Diệu nổi lên khí, Lục Mộ Sinh ngã ngồi bên cạnh thấy vậy liên tiếp hét lớn: “Tiểu sinh là người phàm, tuyệt đối mưu, chỉ muốn rời khỏi khốn cảnh này thôi, mong công tử tác thành!” Lục Mộ Sinh thấy bất luận gì Thiên Diệu cũng hề dao động, nghiến răng, tựa như vô cùng cam, : “ giấu, Chưởng môn Tố Ảnh của Quảng Hàn môn đem lòng ái mộ tại hạ, có thể là cố chấp, tuy công tử là người của tộc, nhưng có lẽ cũng từng nghe những chuyện Tố Ảnh làm với tại hạ…” khựng lại, giọng điệu dường như nghiến răng.

      Bên này im lặng, Thiên Diệu bên kia càng im lặng hơn.

      ai hơn Thiên Diệu, vì tác thành cho tình của mình với nam nhân này, Tố Ảnh làm chuyện gì đối với người khác.

      “Những chuyện khác thêm nữa, công tử có thể đưa tiểu sinh về Thanh Khâu, có lẽ có tác dụng uy hiếp Tố Ảnh.” Lục Mộ Sinh cụp mắt, lộ ra mấy phần khó chịu bi thương, “Tiểu sinh thà làm con cờ của Thanh Khâu chứ muốn ở trong Quảng Hàn môn thêm khắc nào nữa… Vẫn mong công tử… tác thành.” cực kỳ khó nhọc, đến cuối cùng, Thiên Diệu vẫn có phản ứng, Lục Mộ Sinh thầm tuyệt vọng, chỉ nghĩ quái này tuyệt đối đưa mình .

      Thiên Diệu quả nhiên cưỡi gió dưới chân bay lên trung, tiếng gió lay động tóc và áo Lục Mộ Sinh, cúi đầu, dường như còn muốn sống, nhưng vào lúc này, bỗng luồng gió lớn nổi lên, cuốn Lục Mộ Sinh lên trung.

      Mắt Lục Mộ Sinh hoa lên, đến khi mở mắt bay lên trời, bị gió cuốn lấy, theo sát sau lưng Thiên Diệu.

      “Từ nay về sau hãy làm con cờ .”

      Giọng Thiên Diệu từ phía trước hờ hững bay tới, Lục Mộ Sinh nghe vậy thêm gì nữa.

      Những gì muốn ban nãy hết, câu nào cũng lòng hề giả dối, chỉ còn lại tâm trạng của mình chưa thổ lộ, muốn rời khỏi Quảng Hàn môn đến vậy là vì Tố Ảnh, còn sau khi rời khỏi Quảng Hàn môn muốn tới Thanh Khâu là vì Vân Hi.

      Vì đó là nơi nàng sinh ra và lớn lên. muốn đến thăm quê hương của nàng, cho dù… Vân Hi còn nữa.

      Tìm được tim rồng, tốc độ của Thiên Diệu càng nhanh hơn trước, vượt qua biên giới Tam Trùng sơn, vốn thèm tăng độ cao để tránh bị người tu đạo chặn giết như lúc đến, trực tiếp bay vút qua bầu trời Tam Trùng sơn, tất cả tiên nhân đều có thể nhìn thấy nhưng ai có thể đuổi kịp, chỉ giương mắt nhìn long từ Trung nguyên hề thương tổn trở về Thanh Khâu.

      Vừa đáp xuống đất, Chúc Ly bèn nghe tin vội đến, theo nó đuổi đến còn có Huyễn Tiểu Yên vẻ mặt hoảng hốt.

      Còn chưa bước vào, Huyễn Tiểu Yên bắt đầu hét ầm lên từ xa: “Chủ nhân ơi! Chủ nhân ơi! làm sao rồi!”

      Nó là Huyễn linh, chiếc nhẫn ở người Nhạn Hồi, lúc Nhạn Hồi bị thương nặng Huyễn Tiểu Yên cảm nhận được trước hơn ai hết khí tức của Nhạn Hồi yếu , nhưng khoảng cách quá xa, nó vốn biết chỗ Nhạn Hồi xảy ra chuyện gì, cũng tìm được Nhạn Hồi, chỉ cuống quít xoay tới xoay lui hồi lâu.

      Thiên Diệu ẵm Nhạn Hồi về phòng, đặt nàng giường, Huyễn Tiểu Yên nhào tới đầu tiên: “ chết chứ? chết chứ?”

      Nó quá đỗi ồn ào, vậy là Nhạn Hồi ngủ bị đánh thức mở mắt ra: “Bị ngươi làm ồn chết đó.” Giọng nàng khản đặc, nhưng đỡ hơn trước rất nhiều, áo khoác làm từ vảy rồng phủ lên người quả nhiên rất có ích cho vết thương ngực nàng,

      Huyễn Tiểu Yên thở phào hơi: “ chết tốt, chủ nhân đầu tiên của Huyễn mà chết xui lắm, tôi mới vừa ra khỏi vương cung Huyễn yên, ngày tháng vui vẻ còn ở đằng sau nữa mà, tôi muốn chết để tôi xui xẻo cả đời đâu.”

      Nhạn Hồi nghe thấy lời này tức nghẹn, tình này cảnh này lại thể đập nó, phải nhịn đến tức ngực.

      Cũng may thoáng sau Huyễn Tiểu Yên bèn bị Thiên Diệu xách cổ áo ném ra cửa sổ, giúp Nhạn Hồi trút giận.

      Thiên Diệu khẽ kéo áo vảy rồng ra chút, nhìn vết thương của Nhạn Hồi rồi quay đầu với Chúc Ly: “Gọi y sư tới đây.”

      “Gọi lâu rồi.” Chúc Ly bực bội , “Biết các người nhất định lại bị thương khắp người quay về mà! là cho ta cùng với các người, vậy mà còn nghĩ cách bỏ rơi ta! Đúng là khốn…”

      “Sắp xếp cho người này .” nghe Chúc Ly hết, Thiên Diệu an bài nhiệm vụ cho nó.

      Chúc Ly bị ngắt lời, bụng nổi cáu, vốn muốn mắng Thiên Diệu mấy câu, nhưng vừa quay đầu nhìn người họ đưa về, nó nhíu mày: “Ngươi đưa thư sinh người phàm về Thanh Khâu làm gì? Bổn vương chăm sóc hai người các ngươi hạ mình rồi, còn muốn bắt bổn vương chăm sóc người phàm này nữa sao?” đến cuối cùng, Chúc Ly hơi giận.

      Thiên Diệu liếc nó, đơn giản nhàng: “Đây là Lục Mộ Sinh.”

      Chúc Ly nghe thấy cũng buồn cười: “Lục Mộ Sinh là ai, Lục Mộ Sinh đáng để bổn vương hầu hạ sao! Lục…” Chúc Ly khựng lại, quay đầu nhìn Lục Mộ Sinh, “Ngươi là…”

      Lục Mộ Sinh im lặng đứng bên cạnh lời.

      Sau đó bèn thấy Chúc Ly kinh ngạc trợn to mắt, quay đầu nhìn Thiên Diệu: “Chắc chứ?”

      Tay Thiên Diệu ấn lên vết thương ngực Nhạn Hồi, dùng pháp lực làm dịu đau đớn trong cơ thể Nhạn Hồi, tập trung tinh thần, đáp câu hỏi của Chúc Ly, vậy là Lục Mộ Sinh bèn cúi người với Chúc Ly: “Tiểu sinh Lục Mộ Sinh.”

      Chúc Ly dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn , sửng sốt lúc, tiếp đó vẻ mặt nghiêm lại: “Ngươi theo ta.”

      Lục Mộ Sinh ngây người, quay đầu nhìn Thiên Diệu, Thiên Diệu quay đầu, chỉ với : “Chẳng phải ngươi muốn làm con cờ của Thanh Khâu sao, họ tác thành cho ngươi.”

      Lục Mộ Sinh nghe vậy mới cùng Chúc Ly.

      Trong phòng bèn yên tĩnh lại.

      Nhạn Hồi nhắm mắt nằm lúc, tiếp đó khẽ hé mắt, nhìn Thiên Diệu vẫn ngồi bên giường truyền pháp lực vào vết thương cho nàng: “Vết thương đỡ nhiều rồi, cần phải dùng pháp lực liệu thương nữa đâu.”

      “Chờ y sư đến .”

      Nhạn Hồi lẳng lặng nhìn Thiên Diệu lúc, tiếp đó cười : “Ta bây giờ dù sao cũng là ân nhân giúp ngươi tìm lại cơ thể, đãi ngộ cũng khác nhỉ, lúc ban đầu khi ngươi đâm vào ngực ta để lấy máu tim, ngay cả mắt cũng chẳng chớp lần, nào dám nghĩ đến việc sau khi bị thương ngươi còn giúp ta liệu thương chứ.”

      Lời Nhạn Hồi có mấy phần giễu cợt, Thiên Diệu nghe vậy cằm bèn căng lại, khẽ mím môi: “Lúc đó lực bất tòng tâm. Còn bây giờ…”

      “Bây giờ sao?”

      Y sư đẩy cửa vào, Thiên Diệu bèn tiếp những lời còn lại nữa.

      Bây giờ dốc hết tất cả để bảo vệ nàng.

      Cho dù tương lai có cuồng phong bão táp, cũng để Nhạn Hồi chịu khổ như vậy nữa.
      13emapSnow thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 86

      Lúc y sư của Thanh Khâu tới thăm Nhạn Hồi, tình trạng hồi phục của vết thương ngực Nhạn Hồi khiến y sư vô cùng kinh ngạc, chỉ : “Vết thương sắp tự khỏi rồi.” Sau đó đơn giản kê cho Nhạn Hồi mấy thang thuốc an thần rồi bỏ .

      Nhạn Hồi thầm biết đó là tác dụng của vảy rồng và pháp lực của Thiên Diệu, chả trách Tố Ảnh muốn làm khải giáp vảy rồng của Thiên Diệu cho Lục Mộ Sinh mặc, vết thương xuyên tim cũng hồi phục nhanh như vậy, đối với người phàm, đây là pháp bảo hộ mệnh.

      Sau khi y sư , Thiên Diệu lẳng lặng ngồi bên cạnh Nhạn Hồi bỏ , Nhạn Hồi nhất thời cũng buồn ngủ, chỉ mở mắt nhìn Thiên Diệu, hai người nhìn nhau , khí khỏi hơi gượng gạo, Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ rồi hỏi: “Lục Mộ Sinh kia… ngươi muốn xử trí thế nào?”

      Thiên Diệu hờ hững nhìn Nhạn Hồi: “Đó là chuyện của tộc Cửu Vĩ Hồ.”

      Nhạn Hồi nghe vậy bất giác ngây người, nàng quan sát vẻ mặt của Thiên Diệu lúc rồi : “Đối với hình như ngươi hận phải?”

      “Ân oán giữa ta và Tố Ảnh tuy do mà ra, nhưng nếu muốn kết liễu lại liên quan tới . Đối với người phàm này ta thể là hận, có điều muốn gặp lắm thôi.”

      “Nhưng mà nhìn dáng vẻ giờ của Lục Mộ Sinh, trong lòng chắc hận Tố Ảnh ghê gớm lắm nên mới cam tâm tình nguyện tới Thanh Khâu, cho dù chỉ làm con cờ.” Nhạn Hồi thoáng im lặng, “Tố Ảnh hại chết nhiều quái, giết chết nhiều người, phí hết tâm cơ như vậy, nhưng bà ta vẫn có được cuộc sống mình muốn…”

      vậy…” Thiên Diệu đáp, “Nghe cũng thấy vui lắm.”

      Nhạn Hồi liếc nhìn Thiên Diệu, thêm gì nữa.

      Đêm khuya, Nhạn Hồi mơ mơ màng màng chìm vào trong mộng, bốn bề tối tăm hỗn độn, nàng lờ mờ nhìn thấy phía trước có đốm sáng màu xám đong đưa. Nàng bước tới phía trước, chăm chú nhìn kĩ lại, cuối cùng cũng nhìn người đó.

      Tóc đen cầm kiếm, vẫn là y phục của núi Thần Tinh, hệt như mỗi lần Nhạn Hồi nhìn thấy , sống lưng thẳng tắp đứng đó.

      “Đại sư huynh.” Nhìn mặt người đó, Nhạn Hồi dừng bước, cứ vậy nhìn từ xa, đuổi theo cũng hoảng hốt, nàng lặng lẽ nhìn lúc rồi cong khóe môi mỉm cười, vẻ mặt nhõm, “Đại sư chàng, chàng xem, nàng báo thù cho chàng rồi đó.” Nàng , “Nàng giết Lăng Phi, chàng có thể yên tâm rồi.”

      Tử Thần chỉ đứng đó nhìn nàng, vẻ mặt tựa như có hơi buồn bã.

      Nhạn Hồi thấy vậy, nụ cười môi khẽ cứng lại: “Chàng vui sao?” Nàng hỏi, “Tại sao vậy? Nàng báo thù cho chàng rồi, căm hận và cam ở núi Thần Tinh hôm đó nàng cũng kết liễu rồi, nàng cắt duyên nợ mười năm qua với núi Thần Tinh, chặt đường tu tiên, nàng thậm chí nghe lời chàng, tới Thanh Khâu bắt đầu cuộc sống ở tộc rồi…” Nàng xong bèn cười cười, “Nàng hiếm khi nghe lời chàng lắm đó.”

      Nhưng nụ cười cứng đờ khóe môi nàng tắt khi Tử Thần vẫn chau mày như cũ.

      “Nhưng tại sao chàng vui chứ, thấy vui cho bản thân chàng, cũng thấy vui cho nàng sao?”

      Tử Thần đáp nàng, nhưng bóng ngày càng mờ nhạt trong bóng tối hỗn độn, mãi đến khi Nhạn Hồi tỉnh lại, dường như trong đầu nàng nghe thấy tiếng thở dài như có như . Mở mắt ra, phòng vẫn là phòng nàng, đồ đạc xung quanh chưa từng thay đổi.

      vật chân thực xung quanh càng khiến giấc mộng ban nãy thêm hư ảo. Cho dù biết là giả, Nhạn Hồi cũng thể nào ngủ lại được nữa.

      Ánh trăng ngoài cửa sổ đẹp, Nhạn Hồi lòng phiền loạn, dứt khoát ở trong phòng nữa, nàng khoác áo ngoài tới suối băng.

      Lúc sắp tới suối băng, cho dù là Nhạn Hồi cũng phát giác được có luồng long khí chiếm cứ ở đó, nàng cố ý tránh né, chỉ thản nhiên về phía trước. Nàng có thể cảm giác được Thiên Diệu, Thiên Diệu chắc chắn cũng cảm giác được tồn tại của nàng từ sớm, nếu Thiên Diệu tránh, vậy nàng càng cần phải tránh.

      Bước tới bên suối băng, Nhạn Hồi nhìn thấy bóng Thiên Diệu đâu, nàng gọi tiếng: “Thiên Diệu.” Lúc này sóng nước dưới suối băng mới dao động, tiếp đó lưng rồng nhô lên khỏi mặt nước, lưng rồng phủ lớp vảy xanh lộ ra, có chỗ vẫn còn bừa bộn, trông rất dữ tợn, nhưng những vết thương kia được vảy rồng che kín, nhìn thấy nữa.

      Thân rồng dài chuyển động trong nước, sống lưng chìm xuống, lúc này đầu Thiên Diệu mới đưa lên khỏi nước.

      Cảnh tượng trong đêm Trung thu lần trước quá hỗn loạn, giờ trong ký ức của Nhạn Hồi chỉ còn lại máu và bùn, tuy nàng từng đút Thiên Diệu uống máu, nhưng vẫn chưa nhìn nguyên thân đầu rồng của .

      Mắt rồng như vẽ, râu rồng tung bay, sừng rồng thẳng đứng, oai phong như trong truyền thuyết.

      “Sao lại tới đây?” Rồng mở miệng, nhưng giọng lại truyền vào lòng Nhạn Hồi.

      ngủ được nên tới dạo.” Nhạn Hồi nghiêng đầu nhìn lúc, đầu ngón tay khẽ động, nàng tò mò : “Đột nhiên ta muốn sờ ngươi.”

      Nghe thấy lời này, đầu rồng oai phong ngẩng lên của Thiên Diệu như thoáng đờ ra trong trung, tiếp đó như đấu tranh nội tâm lúc mới cúi đầu xuống, tự đưa tới trước mặt Nhạn Hồi, nhắm mắt lại.

      Nhạn Hồi quả nhiên khách sáo, đưa tay sờ lên đầu , ngón tay mềm mại từ giữa sừng rồng vuốt xuống, trượt lên mũi , cuối cùng còn nghịch ngợm vẽ vòng tròn. Nhạn Hồi dường như bị động tác của mình chọc cười, nàng bật cười thành tiếng, Thiên Diệu bèn mở mắt.

      Nhạn Hồi lại vuốt sừng rồng của : “Lần trước sờ quá hoảng loạn nên vốn lĩnh hội được xúc cảm, lần này lĩnh hội được rồi, đầu ngươi cứng đó.” xong, tay nàng lại trượt lên râu rồng của Thiên Diệu, nàng kéo râu rồng bóp bóp rồi từ gốc vuốt đến ngọn, “Lúc hóa thành hình người sao thấy râu rồng của ngươi nữa? Sờ vào cảm giác cũng được lắm đó.”

      Râu rồng của Thiên Diệu chuyển động, tránh tay Nhạn Hồi : “ xuống suối băng tắm , ta trước đây.”

      xong định đứng lên, Nhạn Hồi vội xua tay: “Ở yên đó, ở yên đó , vảy rồng của ngươi mới vừa tìm lại, phải tắm nước suối mới được, ta chỉ tới ngồi thôi, có cởi áo đâu, ngươi xấu hổ gì chứ.” Nàng vỗ vỗ lên đầu , “Yên tâm, ta thừa cơ lợi dụng ngươi đâu.”

      Thiên Diệu: “…”

      Vậy là thân rồng lại chìm vào trong nước, Thiên Diệu chỉ gác đầu lên bờ, Nhạn Hồi ngồi bên cạnh , cởi giày vớ ngâm chân vào nước suối.

      Đêm thu, tiếng côn trùng trong rừng ít hơn mùa hạ rất nhiều, màn đêm yên tĩnh khác thường, chân Nhạn Hồi nghịch trong nước mấy cái, pha lẫn tiếng nước róc rách, Nhạn Hồi nhìn bầu trời đêm than: “Nhớ lại hình như chúng ta từng cùng nhau ít đoạn đường, nhưng những lúc yên tĩnh ngồi bên nhau như vậy hình như rất ít.”

      Chẳng phải sao, đoạn đường họ , mỗi giờ mỗi khắc đều là trò chơi sinh tử, họ ăn ý với nhau hơn bất kỳ ai hết, nhưng ăn ý này chưa bao giờ vì họ trò chuyện với nhau nhiều, mà là vì trời sinh họ hiểu nhau như vậy.

      Thiên Diệu đáp, đuôi rồng trong nước cũng vẫy theo tốc độ Nhạn Hồi đong đưa chân nhưng Thiên Diệu hề phát giác, tiết tấu thoải mái vui vẻ.

      “Thiên Diệu, ngươi có từng nghĩ, nếu có ngày ngươi báo được thù, giết được Tố Ảnh, ngươi làm gì ?”

      Tốc độ đong đưa của đuôi rồng trong nước chậm dần, tiếp đó ngừng lại, Thiên Diệu im lặng lâu giọng mới xuất trong lòng Nhạn Hồi: “Chưa từng nghĩ tới.”

      Nhạn Hồi ngửa lên trời thở dài: “Hôm nay ta lại mơ thấy đại sư huynh. Huynh ấy đứng trong hỗn độn nhìn ta từ xa, cử động cũng cười, ta cho huynh ấy biết ta giết Lăng Phi, nhưng dường như vẻ mặt của chàng ấy được vui lắm.”

      Thiên Diệu an ủi Nhạn Hồi: “Đó chỉ là giấc mơ thôi.”

      Nhạn Hồi thoáng im lặng, nàng sờ tim mình: “Thiên Diệu, ngươi có nhớ chuyện vảy hộ tâm của ngươi kéo ta về từ Quỷ môn quan, do đó ta có thể nhìn thấy hồn ma ?” Nhạn Hồi , “Ta chưa bao giờ mơ những giấc mơ vô nghĩa. Cho dù lần đầu là vậy, nhưng lần thứ hai , lần thứ ba lại càng .” Nhạn Hồi cụp mắt, “…Đại sư chàng yên lòng. Đối với việc ta giết Lăng Phi, vào đạo, vứt bỏ mười năm tu tiên, chắc chàng ấy tán đồng đâu.”

      “Bởi vậy bây giờ hối hận giết Lăng Phi sao?”

      Nhạn Hồi thoáng im lặng, “Ngươi có biết lúc ta và Lăng Phi đối đầu, ta cơ hội, ta vốn có thể đưa tay lên hạ đao xuống giết chết ta. Nhưng ta lại do dự trong thoáng.” Nhạn Hồi cười cười như tự mỉa mai, “Nhìn chiếc áo núi Thần Tinh của ta ta mới phát , cho dù đến bước đường hôm nay, khiến ta phải hoàn toàn cắt bỏ mười năm quá khứ, nhưng ta lại nỡ. Cảm xúc này giống như xúc động khi về quê xưa của người phàm đó, tuy ý nghĩa khác xa, nhưng chắc dùng từ này là thích hợp nhất.”

      “Nhưng thoáng chốc đó lại khiến ngực ta thủng lỗ. Trong tình trạng mất còn, thù mới hận cũ, ta giết Lăng Phi mà hề hối hận.” Nàng , “Tố Ảnh có danh tiếng trong giới tu đạo, cho dù Lăng Phi làm sai điều gì, chỉ cần ta là nàng nàng của Tố Ảnh, bà ta bao che cho Lăng Phi, trong giới tu đạo ai có thể trừng trị Lăng Phi, bắt ta lấy mạng đền mạng, bởi vậy chuyện này nhất định phải do ta làm. Lúc lưỡi đao trong tay ta đâm xuyên qua ngực Lăng Phi, lần đầu tiên ta biết hai chữ hả dạ sảng khoái đến mức nào.”

      “Đại thù được báo có lẽ chính là cảm giác này. Rất hả dạ, nhưng sau khi hả dạ, thù hận của ta đối với Lăng Phi cũng kết thúc tại đó. thế gian này bớt người ta hận, nhưng trước đó thế gian này bớt người ta . Bất luận ta có làm gì cũng cứu được chàng ấy…” Nhạn Hồi ngẩng đầu thở dài, giọng có tiếng cười khổ, “Đại sư chàng trở thành vết sẹo trong lòng ta, ta chữa trị được nó.”

      Nghe Nhạn Hồi hết những lời này, Thiên Diệu im lặng lâu: “Nhạn Hồi.” gọi nàng, giọng chăm chú, Nhạn Hồi bước ra khỏi cảm xúc của mình, quay đầu nhìn Thiên Diệu.

      “Vết sẹo của ta giúp chữa trị.”

      Mấy chữ kiên định mạnh mẽ khiến Nhạn Hồi sửng sốt. Nhất thời trong rừng tĩnh lặng kinh người.

      “Nếu báo thù phải là giết người khác mà là chữa trị cho bản thân, vậy vết thương của ta giúp chữa trị.”

      Nhạn Hồi ngây người nhìn Thiên Diệu hồi lâu, tiếp đó vỗ vỗ đầu Thiên Diệu, cười : “Ngươi hiểu lầm rồi, ý ta là, báo thù có nghĩa là giết kẻ thù, sau đó chữa trị cho bản thân.”

      Vì người làm sai luôn phải bị trừng phạt, nếu ai có thể chế tài người đó, vậy Nhạn Hồi tự làm.

      “Nhưng ngươi muốn chữa trị vết sẹo trong lòng ta, ta cũng kỳ vọng lắm đó.” Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ, “Nhưng mà ta lợi dụng ngươi, vậy vết thương của ngươi sau này cũng giao cho ta .” Nhạn Hồi xoa đầu Thiên Diệu, “Yên tâm, ta cố gắng chữa lành cho ngươi.”

      Câu cuối cùng nàng như đùa, nhưng Thiên Diệu lại nhàng nhắm mắt trong vuốt ve của nàng.

      ra cần cố gắng.

      Tùy tiện chữa bừa cũng được.

      Vì từ lâu nàng khiến vết thương của lành lại rất nhiều rồi…
      13emapSnow thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 87

      Sáng hôm sau, Quốc chủ Thanh Khâu triệu Thiên Diệu tới vương cung, lúc Chúc Ly tới truyền lời rằng Quốc chủ gọi Nhạn Hồi cùng.

      Nhạn Hồi nghe vậy sửng sốt: “Ta?” giờ tuy nàng vào đạo, nhưng thuật pháp chưa tu luyện tinh thâm, Quốc chủ Thanh Khâu gọi nàng tới gặp là có ý gì, lẽ nào Thanh Khâu thiếu người đến mức ngay cả nàng cũng bỏ qua sao…

      Thiên Diệu nghe vậy cũng chau mày: “Vết thương của ấy chưa khỏi.”

      Chúc Ly gật đầu: “Quốc chủ biết, bởi vậy lệnh cho phi hồ tới đón rồi.” Nó vừa dứt lời, luồng sáng lướt qua, con bạch hồ năm đuôi đáp bên giường Nhạn Hồi, nó cong chân trước, phủ phục dưới đất, chờ Nhạn Hồi ngồi lên lưng nó.

      Nhạn Hồi thấy vậy bèn im lặng rồi ngồi lên.

      Mấy người tới vương cung Thanh Khâu, nhưng chỉ có Nhạn Hồi và Thiên Diệu vào cung điện trong cây đại thụ, ngay cả Chúc Ly cũng ngoan ngoãn chờ bên ngoài.

      Quốc chủ Thanh Khâu vẫn ngồi sau đại điện như lúc trước, tay chống cằm, im lặng cụp mắt, biết trầm tư hay nghỉ ngơi, khiến Nhạn Hồi nhất thời biết có nên lên tiếng .

      Trước mặt đại quái lạnh lùng thanh cao như tiên nhân này, chỉ Nhạn Hồi, chỉ e hiếm có ai cảm thấy mất tự nhiên.

      Còn Thiên Diệu có lẽ là trong số những người hiếm hoi đó: “Quốc chủ.” lên tiếng chào, tuy gọi hai chữ này, nhưng chẳng khác gì so với chào hỏi người bình thường.

      Lúc này Quốc chủ Thanh Khâu mới mở mắt, ánh mắt đảo qua Thiên Diệu, tiếp đó dừng người Nhạn Hồi, quan sát nàng lúc. Ánh mắt này khiến Nhạn Hồi rất lấy làm lạ, ràng trước đó nàng cùng Thiên Diệu tới, Quốc chủ hề quan sát “người nhàn rỗi” như nàng.

      phú Chúc Ly đưa tu luyện được mấy tầng rồi?”

      Quốc chủ lên tiếng, nhưng cũng hỏi Nhạn Hồi trước, Nhạn Hồi nguồn cơn nhưng vẫn đáp: “ đến tầng thứ hai, chăm chỉ tu luyện có lẽ mấy ngày nữa đến tầng thứ ba.”

      tiến triển rất nhanh, là nhân tài hiếm có.”

      Có được lời khen của Quốc chủ, Nhạn Hồi vừa mừng lại vừa lo, nhưng đến đây, Nhạn Hồi định tiến thêm bước: “Xin hỏi Quốc chủ, nghe Chúc Ly phú kia được phát trong Tàng thư các của vương cung, nhưng phú giờ chỉ tới tầng thứ chín là ngừng, công pháp chưa hết phía sau Quốc chủ có biết để ở đâu ?”

      Quốc chủ thoáng im lặng: “ phú tu luyện đến tầng thứ chín là đủ. Thêm nữa đối với phải là chuyện tốt.”

      Nhạn Hồi ngây người, ý của Quốc chủ ràng là biết mấy tầng công pháp tiếp theo của phú, hơn nữa còn biết nội dung cụ thể, nhưng Quốc chủ vậy…

      “Cơ thể của ngươi tìm lại hoàn chỉnh chưa?” Quốc chủ dời mắt sang Thiên Diệu, đồng thời cũng chuyển chủ đề.

      Hỏi đến chủ đề này, cũng là vấn đề Nhạn Hồi nghĩ hiển nhiên rất ràng, nhưng Nhạn Hồi lấy làm lạ là tại sao Quốc chủ lại nhìn ra cơ thể Thiên Diệu hoàn chỉnh chưa, càng kỳ lạ hơn là Thiên Diệu cũng im lặng.

      hoàn chỉnh rồi.” Thiên Diệu đáp như vậy.

      Quốc chủ nghe xong bèn đứng dậy, chậm rãi bước về phía Thiên Diệu: “Trung nguyên truyền tới tin tức, ngươi tắm máu Quảng Hàn môn?”

      Nhạn Hồi nghe vậy có hơi kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn Thiên Diệu. Nhạn Hồi biết lúc đó Quảng Hàn môn cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng từ cảnh Quảng Hàn môn tĩnh lặng chết chóc lúc nàng được Thiên Diệu bới ra từ bùn đất là có thể đoán được, tình trạng của Quảng Hàn môn nhất định tốt vào đâu được.

      Nhưng nàng ngờ lại là hai chữ… tắm máu?

      “Ha.” Thiên Diệu nghe vậy cong môi cười lạnh, “Đó là tắm máu? Giết chóc từ miệng tiên nhân Trung nguyên thổi phồng lên quá dễ dàng.” Thiên Diệu hờ hững , “Họ chẳng chết bao nhiêu người đâu.”

      Ánh mắt Quốc chủ Thanh Khâu tựa như trời sinh có hàn quang, hàn quang trong đôi mắt khẽ ngưng tụ, cho dù Quốc chủ nhìn Nhạn Hồi nhưng cũng khiến nàng run người, tay chân lạnh , giọng Quốc chủ lạnh lẽo : “Sức mạnh của long ngàn năm chỉ có vậy thôi sao?”

      Nhạn Hồi sửng sốt, Quốc chủ vậy có ý gì?

      Thiên Diệu vừa tìm được tim rồng, dùng sức mình áp chế tất cả đệ tử canh giữ Quảng Hàn môn, đây vốn hành động kinh thế hãi tục, nhưng trong mắt Quốc chủ lại là… chỉ có vậy thôi sao?

      Bị chất vấn như vậy nhưng Thiên Diệu lại đáp.

      Hai người hỏi đáp khiến đầu óc Nhạn Hồi mờ mịt, nàng bất giác với Quốc chủ: “Thiên Diệu vừa tìm lại tim rồng, pháp lực trong cơ thể chưa hồi phục…”

      “Nhạn Hồi.” Thiên Diệu ngắt lời nàng trước, quay đầu nhìn nàng, “ ra ngoài chờ ta trước .”

      Đây là… lần đầu tiên Thiên Diệu đề ra cầu như vậy với nàng. Xưa nay giữa hai người luôn chia sẻ tin tức, chuyện nàng biết Thiên Diệu nhất định biết, còn chuyện Thiên Diệu biết, nàng cũng chắc chắn biết, đây là lý do tại sao họ hiểu nhau đến vậy, và tại sao nàng tin tưởng Thiên Diệu đến vậy.

      Nhưng giờ, Nhạn Hồi chợt phát , ra có lẽ Thiên Diệu còn có chuyện giấu nàng.

      bí mật thể cho nàng biết…

      Nhạn Hồi nhìn Thiên Diệu, nhưng cũng giằng co quá lâu đáp tiếng “Được”, rồi quay đầu ra khỏi cửa.

      Ra khỏi vương cung, Chúc Ly biết làm việc gì, chờ ở cửa nữa, Nhạn Hồi chờ lúc buồn chán bèn nhàn hạ tản bộ những con đường giao thoa trong vương cung.

      Vết thương ngực chưa khỏi, nàng lúc nghỉ lúc, mặc kệ mình bao xa, nàng cũng nhớ đường, cứ mục đích như vậy. Có lúc có tiểu Hồ chạy ngang chân nàng, Nhạn Hồi bèn vuốt ve nó cái, nhưng cho dù cơ thể di chuyển, lòng Nhạn Hồi vẫn bất giác nghĩ, Thiên Diệu giấu nàng chuyện gì.

      Từ những lời ban nãy, ý của Quốc chủ Thanh Khâu ràng là Thiên Diệu ra chưa tìm được cơ thể hoàn chỉnh, nhưng ngoài vảy hộ tâm trong ngực nàng ra còn sót gì nữa?

      Lẽ nào tấm vảy hộ tâm trong tim nàng là vật cần thiết trong cơ thể Thiên Diệu sao? Cần thiết đến mức ảnh hưởng tới việc phát huy năng lực của ?

      Nhạn Hồi suy nghĩ lúc nhưng có kết quả, chuyện liên quan đến cơ thể Thiên Diệu, muốn giấu nàng, vậy nàng rất khó biết được bằng cách khác.

      Nhưng nghĩ nghĩ, đoán đoán, Nhạn Hồi vẫn luôn tin tưởng Thiên Diệu hại nàng.

      Ít ra ban nãy lúc Quốc chủ hỏi cơ thể Thiên Diệu hoàn chỉnh chưa, đáp hoàn chỉnh rồi.

      muốn lấy lại tấm vảy hộ tâm trong cơ thể Nhạn Hồi.

      Vừa vừa nghĩ, Nhạn Hồi bất tri bất giác với trước ngôi nhà .

      Nhạn Hồi ngây người nhìn tòa nhà ở sâu trong rừng cây của vương cung, nàng nhìn trái nhìn phải, tất cả các quái núi của vương cung Thanh Khâu đều ở cây, ngay cả Quốc chủ Nhạn Hồi cũng chưa thấy nơi khác, ở đây tại sao lại có ngôi nhà, lẽ nào… là nơi Quốc chủ ở?

      “Đừng qua đó.” Nhạn Hồi thầm suy đoán, bỗng có tiểu Hồ màu trắng chui tới bên chân nàng, có Hồ biết cắn lấy vạt áo nàng, có Hồ chặn trước mặt nàng, cất giọng non nớt: “Phía trước là tiểu viện của Công chúa Vân Hi, Quốc chủ thích người khác vào tiểu viện của Công chúa đâu.”

      Nhạn Hồi sửng sốt, đây chính là tiểu viện của Công chúa Cửu Vĩ Hồ bị Tố Ảnh sát hại?

      Xem ra Quốc chủ rất thương con này, những Vương gia khác đều bị đuổi xuống núi, chỉ giữ lại con núi bầu bạn với mình, kết quả giờ…

      Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn tiểu viện, nhưng lại thấy bóng nam nhân lướt qua cửa viện.

      Nhìn kĩ lại, đó là Lục Mộ Sinh được Chúc Ly đưa hôm qua.

      “Sao ngươi lại ở đây?” Nhạn Hồi buột miệng hỏi.

      Lục Mộ Sinh cầm chổi quét lá rụng trước cửa nghe vậy ngẩng đầu, thấy Nhạn Hồi bèn ngây người: “ nương?” Ánh mắt nghi hoặc lướt qua ngực Nhạn Hồi, “Vết thương của khỏi chưa?”

      có gì đáng ngại nữa.”

      Lục Mộ Sinh gật đầu cười cười: “Vậy tốt, cơ thể của người tộc các bị thương khỏi rất nhanh.”

      “Ta phải người tộc.” Nhạn Hồi khựng lại, nghiêm túc nhìn Lục Mộ Sinh, “Mấy tháng trước ta vẫn còn là người tu tiên.”

      Lục Mộ Sinh nghe vậy sửng sốt, nhìn Nhạn Hồi chờ nàng tiếp, Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ: “Nhưng những chuyện này quan trọng nữa, giờ ta cũng là , cũng như ngươi, so với Trung nguyên, ta muốn ở Thanh Khâu hơn.” Nhạn Hồi chỉ ngôi nhà sau lưng Lục Mộ Sinh, “Quốc chủ cho ngươi ở đây sao?”

      “Là tôi xin Quốc chủ cho tôi ở đây.” Lục Mộ Sinh cũng quay đầu nhìn tiểu viện, khóe môi treo nụ cười hờ hững, “Đây là nơi Vân Hi ở trước kia, nghĩ rằng nàng từng cười, từng khóc ở đây, tôi muốn rời khỏi nơi này nữa. Trước đây nàng từng với tôi, nếu sau này có thể quay về Thanh Khâu nàng trồng hoa trồng cỏ trong tiểu viện của mình, vì trước đây nàng quá ham chơi, vốn có thời gian coi sóc tiểu viện của mình, bây giờ cuối cùng tôi có thể giúp nàng coi sóc rồi.”

      Nhạn Hồi nghe ra được thư sinh này rất Công chúa Cửu Vĩ Hồ đó, vì lúc nhắc tới hai chữ Vân Hi, ánh mắt luôn lấp lánh phát sáng.

      Nhưng lúc này ánh mắt càng sáng, Nhạn Hồi càng có thể tưởng tượng ra, Lục Mộ Sinh ở Quảng Hàn môn thê lương dường nào.

      Nhạn Hồi bỗng nghĩ tới lúc nàng và Thiên Diệu cùng tới Thiên Hương phường lấy sừng rồng, nàng dùng pháp thuật Thiên Diệu dạy nhìn trộm hành tung của Tố Ảnh bị Tố Ảnh phát , lúc đó có nô bộc đến báo với Tố Ảnh tin Lục Mộ Sinh muốn tự sát, nên mới đưa Tố Ảnh .

      Thiết nghĩ coi như dùng mạng sống gián tiếp cứu nàng và Thiên Diệu mạng.

      Vì lúc đó nếu Thiên Diệu bị Tố Ảnh phát , chuyện sau này thể xảy ra nữa.

      Còn Lục Mộ Sinh bị Tố Ảnh khống chế ràng sống bằng chết, nhưng muốn chết lại xong, thiết nghĩ cũng là người tội nghiệp.

      phải cảm tạ Quốc chủ khoan hậu.” Lục Mộ Sinh , “Tôi vốn chuẩn bị đời này nhìn thấy những vật liên quan tới Vân Hi nữa.” cười , “Đa tạ và vị công tử kia đưa tôi từ Trung nguyên đến đây.”

      Nhạn Hồi chỉ im lặng. lúc lâu sau nàng mới : “Ngươi là nhân tố quan trọng để kìm hãm Tố Ảnh… Thanh Khâu cho người ở đây quét sân cho Công chúa Vân Hi mãi đâu.”

      “Tôi biết.” Lục Mộ Sinh xoay người tiếp tục quét lá khô trong góc tường, “Làm con cờ của Thanh Khâu đối phó với Tố Ảnh, tôi cầu còn được. Từ khi biết tin Vân Hi bị hại cách tàn nhẫn như vậy…” thư sinh, chưa từng biết đến đao thương, ngón tay trắng trẻo, nhưng lúc này nắm chổi lại dùng sức đến mức khớp tay trắng bệch, “Lúc đó Lục Mộ Sinh chết rồi, từ đó về sau đều sống những ngày phải con người, bây giờ có thể đến Thanh Khâu, cho dù chỉ làm con cờ cũng chỉ cảm thấy mạng được trộm về.”

      “Thanh Khâu muốn lợi dụng tôi cứ việc, mạng của tôi cho dù bỏ lại Thanh Khâu cũng chẳng sao.” Trong giọng là hận ý thể hóa giải, “Tôi chỉ mong Tố Ảnh… được chết yên.”
      13emapSnow thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 88

      Thiên Diệu lấy lại tim rồng ở Quảng Hàn môn, nhưng tộc ở tiền tuyến và tiên nhân do Tố Ảnh cầm đầu vẫn tiếp tục chiến đấu, Tố Ảnh móc được rất nhiều nội đan.

      buổi chiều nọ, phía đó cuối cùng cũng truyền về tin tức, Tố Ảnh nhận được tin từ Trung nguyên truyền đến, Quảng Hàn môn bị đánh lén, lúc này nàng ta mới thu tay rút lui, quay về Quảng Hàn môn trong đêm.

      Nhưng cùng với tin tức này, còn có tin khác được sứ giả đưa về…

      Huyền Ca con của Thái tử Cửu Vĩ Hồ được phái ra tiền tuyến bị Tố Ảnh bắt chiến trường.

      Sau đó có tin của Huyền Ca nữa, ai biết Tố Ảnh có giết Huyền Ca , có móc nội đan của Huyền Ca , vì ai nhìn thấy thi thể của Huyền Ca, Tố Ảnh cũng tạm thời tung ra tin tức nào liên quan tới Huyền Ca, nàng ta chỉ thầm bắt Huyền Ca như vậy.

      Khoảnh khắc nghe được tin tức này, Nhạn Hồi bèn nghĩ, Tố Ảnh nhất định biết Thiên Diệu đưa Lục Mộ Sinh tới Thanh Khâu, bởi vậy mới làm việc này để chế ngự Thanh Khâu.

      Mấy vị Vương gia Cửu Vĩ Hồ quá lợi hại bắt nổi, vậy nên bèn bắt Huyền Ca, tộc Cửu Vĩ Hồ cực kỳ coi trọng huyết thống nhất định bỏ mặc Huyền Ca lo.

      Bước này của Tố Ảnh có thể là thông minh.

      Lúc Nhạn Hồi biết được tin tức này từ Chúc Ly, Thiên Diệu cũng ở bên cạnh nghe, nghiêng mắt nhìn Nhạn Hồi: “ có muốn cứu Huyền Ca ?”

      “Muốn.” Nhạn Hồi kiên định thốt lên chữ, tiếp đó bèn lắc đầu, “Nhưng ta thể .” Nàng quay đầu nhìn Thiên Diệu, “ giờ chưa chắc ngươi thắng được Tố Ảnh, đúng ?”

      Thiên Diệu im lặng coi như ngầm thừa nhận.

      Nhạn Hồi lại nhìn Chúc Ly chau mày bên cạnh: “Tộc Cửu Vĩ Hồ cũng chưa có biểu gì, đúng ?”

      Chúc Ly nghe vậy lập tức : “Ta đương nhiên là muốn bất chấp tất cả cứu Hoàng tỷ về, nhưng mà…” Chúc Ly khựng lại, mắt khẽ cụp xuống, “Quốc chủ chưa có chỉ thị gì.”

      đến cùng, tình hình cũng như Nhạn Hồi , tộc Cửu Vĩ Hồ giữ im lặng.

      Nhạn Hồi : “Nhưng chỉ cần Lục Mộ Sinh ở trong tay chúng ta, Tố Ảnh làm gì Huyền Ca.” Nàng cụp mắt, “Kế giờ chỉ có chờ, xem thử Tố Ảnh muốn chơi trò gì, chúng ta chỉ cần lấy tĩnh chế động thôi.”

      Lúc nghe Nhạn Hồi , Thiên Diệu hề lời nào, mãi đến lúc này Thiên Diệu mới gõ xuống bàn mấy cái: “ trưởng thành hơn nhiều. bồng bột như trước nữa.”

      Nhạn Hồi cong môi, nụ cười hơi cay đắng: “Nếu đây là trưởng thành, ta thà rằng cả đời ông trời cho ta cơ hội trưởng thành.”

      Thiên Diệu nữa, Nhạn Hồi nhìn về phương xa, lòng thầm , Tố Ảnh bắt được Huyền Ca, vậy khả năng rất lớn là muốn dùng Huyền Ca để đổi Lục Mộ Sinh, còn đối với Thanh Khâu, Lục Mộ Sinh có thể chế ngự Tố Ảnh, nhưng có lẽ quan trọng bằng con cháu mình, có lẽ Huyền Ca có thể bình yên trở về...

      Đêm về khuya, trăng sáng, Tố Ảnh đứng từ đường hóa thành đống đổ nát dưới chân núi Quảng Hàn.

      Thi thể Lăng Phi được bọc vải trắng đặt trước mặt nàng ta, Tố Ảnh lật vải trắng mặt Lăng Phi, đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Lăng Phi khi về Quảng Hàn môn, nhưng thấy Lăng Phi mặt đầy vết thương, toàn thân thảm hại, ngực đầy vết máu, hơn nữa nàng ta còn mở mắt, trong đôi mắt chưa nhắm kia, Tố Ảnh nhìn thấy rất nhiều thù hận và cam.

      Mộng Vân tiên im lặng đứng bên cạnh Tố Ảnh, thấy ngón tay nắm vải trắng của Tố Ảnh khẽ run, Mộng Vân cúi đầu xót xa : “…Lúc Lăng Phi chân nhân vào trong kết giới của từ đường, tôi vốn muốn theo giúp ấy tay, khổ nỗi long canh giữ ở lối vào kết giới, chúng tôi thể phân thân…” Vẻ mặt Mộng Vân buồn bã, “Chân nhân… đừng quá đau lòng.”

      “Ta rời Quảng Hàn môn chẳng qua chỉ có mấy ngày, vậy mà nửa môn đồ bị tổn thương kinh mạch nặng nề, có người thể tiếp tục tu tiên, Mộ Sinh bị long đưa , sống chết chưa , còn nàng nàng ta chịu tai kiếp chết nhắm mắt!”

      đến cuối cùng, giọng lạnh lẽo trời sinh hơi khàn khàn run rẩy, đáy mắt nàng ta tích tụ gió tuyết, sát ý dày đặc: “Nhạn Hồi phản bội tiên môn, long tội ác chồng chất, còn có quái của Thanh Khâu…” Nàng a nghiến răng căm hận, “Ta bắt chúng nợ máu trả bằng máu.”

      Còn chưa dứt lời, Mộng Vân cảm thấy có trận cuồng phong cuốn lấy Tố Ảnh, đưa Tố Ảnh về phía chân trời, hóa thành luồng sáng trắng về phía Thanh Khâu.

      Đoán được Tố Ảnh muốn làm gì trong cơn đau đớn phẫn nộ, Mộng Vân vội đuổi theo phía sau: “Chân nhân! thể kích động!” Nhưng Mộng Vân còn bị thương làm sao đuổi kịp Tố Ảnh, nhìn ánh sáng trắng của Tố Ảnh biến mất trong tầm mắt, Mộng Vân quay về Quảng Hàn môn, lập tức truyền triệu đệ tử: “Mau! Mau tới núi Thần Tinh mời Lăng Tiêu đạo trưởng tới! Môn chủ đau thương quá độ mình tới Thanh Khâu rồi!”

      Nhạn Hồi ở Thanh Khâu vì chuyện Huyền Ca bị bắt mà đêm ngủ yên, nàng theo thói quen bước tới bên suối băng, cũng quen với việc gặp Thiên Diệu hóa thành hình rồng tắm dưới suối.

      Thiên Diệu gác đầu lên bờ, nghe thấy tiếng bước chân Nhạn Hồi từ xa tiến lại gần, lúc nàng tới mới mở mắt nhìn nàng, tiếp đó lại lấy làm quen nhắm mắt lại.

      Đầu rồng dịch sang bên cạnh, vùng đất Thiên Diệu đặt đầu rồng được cằm ủ ấm, Nhạn Hồi ngồi gần đầu theo thói quen, nơi nàng ngồi chính là nơi Thiên Diệu vừa ủ ấm, đêm mùa thu hơi lạnh thấm vào người, nhưng Nhạn Hồi ngồi xuống cũng cảm thấy lạnh.

      “Thiên Diệu.”

      “Ừm.”

      “Nếu Thanh Khâu muốn dùng Lục Mộ Sinh đổi Huyền Ca.” Nhạn Hồi khựng lại, “Ngươi Tố Ảnh có giết Huyền Ca ?”

      biết.”

      “Ngươi ta trưởng thành.” Nhạn Hồi , “Nhưng chỉ cần đầu óc trống rỗng, ta bèn kiềm được nghĩ, chắc Tố Ảnh giết Huyền Ca trước như giết những quái khác, sau đó móc nội đan của ấy… Nghĩ tới đây, ta sắp ngồi yên nữa rồi.” Nhạn Hồi hít hơi sâu, sau đó nhìn lên bầu trời đêm: “Nhưng mà ngồi yên ta cũng biết làm sao.”

      Thiên Diệu im lặng.

      nghĩ chuyện này nữa. Dù sao giờ cũng nghĩ ra được kết quả.” Nhạn Hồi vỗ đầu Thiên Diệu, im lặng nhìn bầu trời đêm lúc, bỗng trong đầu nảy ra vấn đề, nàng quay đầu nhìn Thiên Diệu, “Thiên Diệu.”

      Giọng nàng nghiêm túc hơn thường ngày mấy phần: “ ra nội đan của ngươi đâu rồi?”

      Thiên Diệu nhắm mắt lập tức mở mắt, đầu rồng khẽ cử động, nhìn Nhạn Hồi.

      quái đều có nội đan, ngươi cũng ngoại lệ nhỉ.” Nhạn Hồi nhìn , “Nhưng tại sao ta chưa bao giờ nghe ngươi nhắc tới nội đan vậy?”

      Thiên Diệu đáp.

      Lúc hai người im lặng nhìn nhau, trời bỗng truyền tới luồng hàn khí kinh người, nhiệt độ xung quanh hạ thấp, cây cỏ trong rừng lập tức kết sương tàn úa, tựa như vào mùa đông trong khoảnh khắc, dã thú trong rừng hoảng hốt chạy tứ tung, kêu gào inh ỏi.

      Thiên Diệu trong suối băng lập tức biến hình hóa thành người.

      bầu trời vạch qua luồng sáng trắng, Thiên Diệu nhíu mày, ngay cả cơ hội cũng chưa có, đưa tay kéo Nhạn Hồi tránh sang bên cạnh, nhưng ập xuống là trận kim băng sột soạt, Thiên Diệu dựng quanh người kết giới lửa nung chảy hết kim băng, nhưng có lẽ là pháp lực đủ, chẳng mấy chốc, kết giới lửa Thiên Diệu dựng lên bắt đầu trở nên mỏng manh trước công kích dày đặc của kim băng.

      Có nơi thậm chí xuất lỗ thủng, kết giới sắp bị phá.

      Thiên Diệu lắc người ôm Nhạn Hồi vào lòng, lấy thân làm khiên, dùng lưng chắn hết tất cả các mũi kim đâm tới.

      Vòng tay của Thiên Diệu còn yếu ớt như trước, cánh tay mạnh mẽ, vòm ngực to rộng, vòng tay ấm áp, Nhạn Hồi được bảo vệ trong lòng nhất thời quên hết mọi thứ.

      phải nàng nhìn tình thế, nàng biết kim băng này nhanh và mạnh dường nào, bởi vậy nàng biết, cho dù Thiên Diệu tìm lại được cả cơ thể, nhưng giờ cũng vẫn phải dùng mạng bảo vệ nàng.

      Tất cả kim băng cách sống lưng Thiên Diêu ba tấc đều tan chảy thành nước rơi xuống đất, cây nào đâm trúng lưng Thiên Diệu.

      Ánh sáng trăng trời đáp xuống, đứng rừng cây rậm rạp, Tố Ảnh nhìn hai người ôm nhau, mặt lạnh như sương, thấy kim băng tổn thương được hai người, động tác tay ngừng, lại đạo pháp lực nữa tung lên trời, trời tụ mây, đạo thiên lôi mang theo sức mạnh chấn động trời đất như từ Cửu trùng thiên giáng xuống.

      Đánh mạnh lên người Thiên Diệu và Nhạn Hồi.

      Thiên Diệu tích tụ pháp lực, tất cả sức mạnh đều bảo vệ Nhạn Hồi, nhưng ngờ sau đạo thiên lôi đinh tai nhức óc này, vốn cho hai người thời gian hít thở, thanh hàn kiếm mang theo hào quang chói mắt đâm về phía hai người.

      Thiên Diệu bị ép phải buông Nhạn Hồi ra.

      Tố Ảnh hề chớp mắt, xoay người nhắm vào Nhạn Hồi chém xuống, chuẩn bị chặt Nhạn Hồi thành hai mảnh.

      Nhưng trước khi mũi kiếm rơi xuống người Nhạn Hồi, chỉ nghe tiếng rồng gầm, đuôi rồng quật mạnh lên người Tố Ảnh, Tố Ảnh hứng trọn đòn của Thiên Diệu nguyên hình, bị lực đạo này đánh vào trong rừng cây, biết quật ngã bao nhiêu gốc cây mới dừng lại.

      Thanh long khổng lồ bảo vệ trước mặt Nhạn Hồi.

      Bụi đất trong rừng cây rơi xuống, Tố Ảnh hề thương tổn, bước ra từ trong đống bừa bộn dưới ánh trăng, mặt nàng ta phủ hàn sương, ánh mắt mang theo sát khí, cả người như thần tiên ở Thiên giới xuống trừ diệt ma, lạnh lùng đến mức khiến lòng người tê tái.

      Hai bên đối diện nhau.

      Nhạn Hồi thầm hiểu , đòn ban nãy đối với Tố Ảnh vốn chẳng là gì, nhưng Thiên Diệu bị ép phải nguyên hình.

      Tình thế ràng hơn bao giờ hết, Thiên Diệu giờ quả nhiên vẫn phải là đối thủ của Tố Ảnh.

      long Thiên Diệu.” Tố Ảnh vung hàn kiếm ba thước trong tay, “Với sức ngươi giờ đừng hòng cản ta giết kẻ sát hại người thân nhất của ta.”

      Tuy tình thế như vậy nhưng Thiên Diệu hề hoảng loạn, chỉ cuốn lấy Nhạn Hồi bảo vệ trong phạm vi đuôi của mình, nhìn Tố Ảnh, giọng hùng hồn, “Trong biên giới Thanh Khâu, ngươi là Quảng Hàn môn chủ sao?”

      vừa dứt lời, hỏa rực sáng bốn phía, chẳng mấy chốc, tất cả Vương gia của tộc Cửu Vĩ Hồ đều có mặt, còn bầu trời, lực của Cửu Vĩ Hồ dốc xuống, khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh sợ.

      Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn lên, Quốc chủ Thanh Khâu đích thân xuất .

      Nàng quay đầu nhìn Tố Ảnh mình đối diện với chúng nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

      Nhạn Hồi bỗng nghĩ cách chẳng phải lúc, người này rốt cuộc là người thế nào. Nhạn Hồi chưa bao giờ nghĩ Tố Ảnh vì cái chết của nàng nàng Lăng Phi mà phẫn nộ đến mức mình xông vào Thanh Khâu, nhưng nghĩ lại, Nhạn Hồi bèn hiểu ra.

      Đây là người vì cứu người mình mà bằng lòng dụ dỗ Thiên Diệu, sau đó phanh thây lóc gân , là người vì có được trái tim người mình mà bất chấp tất cả, là người dốc hết mọi thứ tốt đẹp cho người mình , thậm chí bất chấp người mình nghĩ thế nào.

      Tố Ảnh đến mức ích kỷ cố chấp, nàng ta tu pháp thuật băng tuyết, nhưng trái tim lại là dung nham địa ngục, vì tình của mình mà có thể hủy diệt tất cả.

      Người như vậy là đáng sợ nhất, nhưng cũng đáng thương nhất.
      13emapSnow thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 89

      Hỏa hồ chiếu sáng vùng trời đêm Thanh Khâu, che lấp cả ánh trăng, trong rừng cây ai lên tiếng, nhưng khí nặng nề khác thường.

      Quốc chủ Thanh Khâu từ trong trung lạnh giọng hỏi: “Ngươi chính là Tố Ảnh?”

      Tố Ảnh ngước mắt nhìn lên bầu trời, toàn thân Quốc chủ hào quang rực rỡ chói mắt, nhưng Tố Ảnh hề chớp mắt, chỉ nhìn Quốc chủ : “Phải sao?”

      Bốn chữ vừa dứt, trong trung dường như có áp lực khổng lồ đè mạnh xuống, giờ tuy Nhạn Hồi tu đạo, nhưng tu vi của nàng yếu hơn những người có mặt ở đây nhiều, lập tức cảm thấy ngực hụt hơi, còn chưa kêu được tiếng nào chân nhũn ra, bị áp lực này đè ngã xuống đất.

      Thiên Diệu xoay thân rồng, lần nữa hóa thành hình người, hề do dự ôm Nhạn Hồi vào lòng, hai tay bịt tai nàng, cho nàng hơi ấm đồng thời giúp nàng chắn ít áp lực.

      Tiên pháp người Tố Ảnh lập tức bị áp chế, quanh người nàng ta chống lên kết giới hàn quang, bảo vệ nàng ta bên trong.

      mình đến Thanh Khâu ta mà vẫn muốn toàn thân rút lui sao?” Giọng Quốc chủ Thanh Khâu lạnh lẽo, “ biết sống chết.”

      Quốc chủ xong, Thiên Diệu lập tức ôm Nhạn Hồi nhảy xuống suối băng phía sau, lúc thân hình và Thiên Diệu hoàn toàn chìm vào trong suối băng, luồng sáng trắng từ trong tay áo Quốc chủ Thanh Khâu vút ra bay xuống đất, tựa như gió mát lướt qua, cây cỏ khắp nơi đều gãy ngang.

      Mắt Tố Ảnh lóe hàn quang, kết giới hộ thể bùng lên ánh sáng, chống lại sức mạnh của Quốc chủ, tiên lực và lực khổng lồ va chạm trong khí phát ra ánh sáng chói mắt, chỉ nghe tiếng “ầm” lớn, cây cỏ bị hủy hoại, vạn mẫu rừng tan thành tro bụi trong phút chốc, hóa thành bãi hoang vu.

      Sức mạnh to lớn va chạm chính là vậy, tựa như có lực đạo khuấy động trời đất.

      Sau ánh sáng và tiếng động lớn, bốn bề lại khôi phục vẻ tĩnh lặng, nơi Tố Ảnh đứng lún xuống hố to, đất đá ngổn ngang, nàng ta đứng ở trung tâm, sống lưng vẫn thẳng tắp như cán bút, nhưng sắc môi tái nhợt khó giấu hơn ban nãy.

      “Ta dám đến nghĩ đến toàn bộ hậu quả.” Tố Ảnh lên tiếng, nàng ta đảo mắt, nhìn suối băng Thiên Diệu và Nhạn Hồi vừa mình, “Bất luận hậu quả thế nào, ta cũng tha cho người này.”

      Nàng ta xong, bên bờ suối băng lập tức phủ tầng sương trắng, loạt thanh băng ngưng tụ trong nước.

      Thiên Diệu bảo vệ Nhạn Hồi, vất vả tránh né trong nước hóa thành đao băng, chỉ đành rẽ nước mà ra, nhưng khoảnh khắc vừa ra khỏi mặt nước, luồng tiên lực khổng lồ bèn ập xuống, muốn lấy thủ cấp Thiên Diệu và Nhạn Hồi.

      Lúc tiên khí này bay tới, bỗng có hai người xông ra, phẩy tay áo, hóa giải hết tất cả sát khí lẫm liệt của Tố Ảnh, người đến chính là hai vị Vương gia của Thanh Khâu, họ chắn trước mặt Thiên Diệu, nhìn Tố Ảnh cười lạnh: “Tưởng Thanh Khâu ta là chỗ người sao?”

      Thấy tình thế này, Nhạn Hồi trong lòng Thiên Diệu thầm nghĩ, trước đó Tố Ảnh giết Công chúa Vân Hi, các Vương gia có mặt và Quốc chủ đều hận nàng ta thấu xương, đêm nay chỉ e nàng ta phải trả giá thê thảm cho kích động nhất thời của mình...

      Nhưng ý nghĩ trong lòng nàng còn chưa thành thực, ở chân trời bỗng có luồng tiên khí tức tốc về phía này.

      Nếu là người khác, Nhạn Hồi chưa chắc cảm nhận được, nhưng khí tức này nàng vô cùng quen thuộc, nàng xoay đầu trong lòng Thiên Diệu, nhìn về hướng đó, chẳng mấy chốc, tiên nhân áo trắng ngự kiếm bay tới, đáp xuống bên cạnh Tố Ảnh.

      Ánh mắt Nhạn Hồi dừng người người đó, thất thần hồi lâu.

      Lăng Tiêu...

      đến, hơn nữa còn đến mình, bên cạnh có ai theo. Nhưng nghĩ cũng phải, ngoài người có năng lực như họ, còn ai có thể bị quấy nhiễu, vượt qua Tam Trùng sơn vào Thanh Khâu nhanh đến vậy.

      Tố Ảnh xoay đầu nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt khẽ lay, tựa như hơi xúc động: “Tố Ảnh kích động hành , Lăng Tiêu hà tất theo ta đến đây... bị ta liên lụy.”

      Phải, tình cảnh này mà Lăng Tiêu vẫn đến...

      Vì cứu Tố Ảnh.

      “Tố Ảnh chân nhân cần khách sáo.” Lăng Tiêu vậy, nhưng câu này vốn là khách sáo với Tố Ảnh, trò chuyện quá nhiều, ánh mắt đảo trong trung, nhìn tình thế tại.

      Trong trung ngoại trừ Quốc chủ Thanh Khâu và mấy vị Vương gia chỉ có Thiên Diệu và Nhạn Hồi, hề bất ngờ, Lăng Tiêu nhanh chóng nhìn thấy Nhạn Hồi, có điều ánh mắt chỉ khựng lại người Nhạn Hồi, thoáng sau bèn dời .

      Tựa như nhìn thấy người xa lạ hề quan trọng.

      Bàn tay nắm cánh tay Thiên Diệu của Nhạn Hồi bất giác siết lại, Thiên Diệu cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy cánh môi Nhạn Hồi nén được mà run rẩy, biết vì xung quanh lạnh lẽo hay vì cảm xúc kích động.

      Thiên Diệu cụp mắt, chỉ vận động pháp lực để vòng tay mình ấm áp hơn chút, để Nhạn Hồi đỡ run thêm chút.

      “Con Huyền Ca của Thái tử Cửu Vĩ Hồ trước đó bị bắt ở tiền tuyến.” Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh lẽo, vừa lên tiếng là ngay vào chủ đề, hề phí lời, phong cách hành vẫn như trước đây, nhưng lời khiến Nhạn Hồi chỉ cảm giác toàn thân càng lạnh thêm: “Trước khi ta đến cho người canh giữ, nếu trong canh giờ ta và Tố Ảnh chân nhân xuất trong biên cảnh Trung nguyên, thủ hạ của ta móc nội đan, moi tim rút máu, vứt xác thị chúng.”

      vừa dứt lời, các Vương gia Thanh Khâu đều im lặng, khí trong trung hơi xao động, có người nhìn Thái tử, có người nhìn Quốc chủ.

      Thả Tố Ảnh như vậy ai cam lòng, nhưng tính mạng của Huyền Ca nằm trong tay đối phương...

      Lăng Tiêu xong bèn dìu Tố Ảnh, thêm câu nào nữa, quay người định ngự kiếm .

      Nhạn Hồi nén được cảm xúc kích động, buột miệng : “Dùng tình thân của tộc Cửu Vĩ Hồ cực kỳ coi trọng huyết thống để uy hiếp, đây là chính nghĩa tiên đạo của Lăng Tiêu chân nhân đó sao?”

      Nghe thấy lời Nhạn Hồi, thân hình Lăng Tiêu khẽ khựng lại.

      Tố Ảnh đảo mắt, khẽ liếc nhìn Lăng Tiêu, nhưng vẻ mặt Lăng Tiêu hề lay động, nhìn Nhạn Hồi lấy lần mà ngự kiếm bay lên trung. Thấy hai người sắp , Nhạn Hồi nghiến răng, các Vương gia Thanh Khâu bên kia còn chưa ngăn cản, Tố Ảnh tự vung tay để Lăng Tiêu dừng lại.

      “Khoan .” Nàng ta quay người nhìn Quốc chủ Thanh Khâu, “Ta muốn dùng mạng của Cửu Vĩ Hồ Huyền Ca đổi lấy Lục Mộ Sinh bị bắt đến Thanh Khâu, Quốc chủ có đồng ý ?”

      Cục diện nhất thời im lặng, các Vương gia tuy lòng vô cùng căm phẫn, nhưng ai dám kích động lên tiếng, toàn bộ đều im lặng chờ Quốc chủ.

      Tình này cảnh này, đừng là người của tộc Cửu Vĩ Hồ, cho dù là Nhạn Hồi cũng phẫn hận và cam.

      lúc lâu sau, trong trung cuối cùng cũng truyền tới giọng Quốc chủ: “Ba ngày sau đổi người trước Tam Trùng sơn.”

      Ý trong lời là hôm nay thả họ , sau đó giao Lục Mộ Sinh cho Tố Ảnh, đổi lấy mạng Huyền Ca.

      Tố Ảnh gật đầu, thêm gì nữa, lúc này mới theo Lăng Tiêu ngự kiếm bay , bóng họ dần xa, vạch nên luồng sáng từ từ mất hút trong trung.

      “Nhi thần!” Thái tử quỳ trước mặt Quốc chủ, sắc mặt bi thương hổ thẹn, “Nhi thần có tội! Khiến Thanh Khâu chịu nhục!”

      Quốc chủ nhìn suối băng bên dưới, tiếp đó vẫy tay, cây cỏ ở những nơi của suối băng bị lực đập gãy tựa như vào xuân, từ dưới đất mọc lên chồi non, cành cây cũng mọc dài trở lại với tốc độ kinh người, nước suối băng hào quang lóng lánh, tựa như xung đột kịch liệt ban nãy vốn hề xảy ra.

      có gì hơn được huyết mạch của tộc Cửu Vĩ Hồ ta.” Giọng quốc chủ hờ hững, hề trách mắng Thái tử, thân hình biến mất trong bầu trời đêm.

      Tiếp đó mấy vị Vương gia cũng hỏi Nhạn Hồi và Thiên Diệu mấy lời rồi lần lượt rời .

      Lúc này Thiên Diệu mới ẵm Nhạn Hồi đáp xuống suối băng.

      Nhạn Hồi cúi đầu im lặng đứng hồi lâu, khi Thiên Diệu tưởng nàng im lặng gì nữa, Nhạn Hồi bỗng cười khan, vừa lạnh lẽo vừa chua chát: “Thiên Diệu, ngươi có biết trước đây ta ái mộ Lăng Tiêu đến mức nào ... Người là người duy nhất ta có thể nhìn thấy trong hàng ngàn hàng vạn người.”

      Thiên Diệu nghe thấy lời này, hề đề phòng, chỉ cảm thấy tim thắt lại, ràng hề có bất kỳ công kích nào, nhưng nơi co rút lại có đau đớn ỉ truyền tới, tiếp đó tim đập từng hồi, va vào lồng ngực , khiến mỗi góc trong ngực đều nhói đau.

      im lặng lắng nghe, nhẫn nhịn đau đớn, tựa như những lúc nhẫn nhịn đau đớn trước kia, đè nén như có tri giác.

      “Lúc đại sư huynh chịu đau đớn cũng phải bảo vệ ta, ta cơ hồ quỳ xuống khẩn cẩu, hi vọng người có thể tới cứu đại sư huynh, tới cứu ta, cứu chút kỳ vọng còn sót lại đối với người trong lòng ta, nhưng người tới.”

      “Nhưng hôm nay, người xa xôi ngàn dặm tới đây, bất chấp thủ đoạn cứu Tố Ảnh ...” Nhạn Hồi cười lạnh, “Thiên Diệu, ra người ta từng ái mộ lại có thể khiến ta thất vọng đến mức này.”

      Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi cúi đầu, cánh tay cơ hồ tự chủ đưa lên, nhàng vòng qua lưng Nhạn Hồi, đầu Nhạn Hồi bèn chống lên vai .

      đừng ái mộ nữa.” Thiên Diệu , “Thậm chí đừng nhớ tới chuyện từng ái mộ nữa.”

      Nhạn Hồi cười khổ: “Đó hầu như là toàn bộ ký ức mười năm qua của ta, ngươi kêu ta làm sao nhớ tới được.”

      “Sau này trong đời còn có rất nhiều mười năm nữa.”

      Nhạn Hồi lắc đầu: “Nhưng có người nào như vậy nữa.”

      “Có ta.”

      Hai chữ buột miếng thốt ra khiến hai người đều kinh ngạc.

      Nhạn Hồi lập tức ngẩng đầu nhìn Thiên Diệu, chỉ thấy Thiên Diệu cũng trợn to hai mắt, tựa như giật mình trước lời của bản thân, trong đồng tử của Thiên Diệu, Nhạn Hồi nhìn thấy vẻ mặt mình cũng ngạc nhiên như vậy.

      “Thiên Diệu...” Nhạn Hồi khẽ lui về phía sau bước, “Ngươi...”

      Hoảng loạn chỉ xuất nơi mắt Thiên Diệu trong thoáng chốc, Thiên Diệu lập tức trấn định, trầm giọng : “Để ta tìm cho . Để ta dạy làm sao quên được ký ức mười năm qua.”

      Ánh mắt kinh ngạc của Nhạn Hồi cũng bình ổn lại, nàng chớp mắt nhìn Thiên Diệu hồi lâu, cảm xúc vốn thoải mái trong lòng bèn thư thái hơn nhiều, nàng vỗ vai Thiên Diệu: “Được, ta thấy ngươi giờ gặp Tố Ảnh cũng căm hận như trước đây nữa, thiết nghĩ mở lòng với chuyện này rồi, ngươi cũng có cách của riêng mình đó nhỉ. Chuyện này coi như là nằm trong liệu trình ngươi giúp ta chữa trị vết thương.”

      Nhạn Hồi cười cười, “Náo loạn lâu quá rồi, ta về ngủ trước đây.” Nàng quay người bỏ .

      Thiên Diệu sau lưng im lặng nhìn Nhạn Hồi lâu, biết tại sao, lúc này bỗng ủ dột đến mức có thôi thúc muốn thở dài...
      13emapSnow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :