1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hộ tâm - Cửu Lộ Phi Hương (FULL Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 75

      Nhạn Hồi bất giác nổi cơn tò mò: “Ngươi cho nhìn thấy gì?”

      phải tôi cho nhìn thấy, tôi thích ăn cảm xúc vui vẻ, bởi vậy trong huyễn cảnh, những gì các người nhìn thấy đều là những khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc sống của các người, nhìn thấy sư huynh , nhìn thấy…”

      “Còn phá huyễn cảnh này , ngươi định để ta đích thân phá à?” Tiểu Huyễn chưa kịp hết Thiên Diệu ngắt lời nó, cũng thành công dịch chuyển chú ý của Nhạn Hồi.

      tại nơi này vẫn là huyễn cảnh à?” Nhạn Hồi sửng sốt, nheo mắt nhìn tiểu Huyễn , “Ngươi vẫn định tính kế bọn ta?”

      Tiểu Huyễn nghe vậy phẫn nộ, nó uất ức : “ đeo nhẫn của tôi rồi, tôi còn làm gì được nữa sao!” Nó khựng lại, mắt khẽ nhìn xuống, vẻ mặt thoáng tối lại, “Đây là huyễn cảnh tôi làm cho mình thôi…”

      Thiên Diệu chẳng chút nương tình: “Phá .” Đối với người lạ, từ đầu đến cuối luôn phòng bị, trong lòng vẫn đa nghi.

      Tiểu Huyễn nghiến răng, lườm Thiên Diệu giận dữ : “Được thôi! Phá phá, tự ngươi kêu ta phá đó!”

      xong nó phẩy tay áo, cung điện bằng đá nhấp nháy ánh sáng lam xung quanh lập tức rung chuyển, ánh sáng dần dần mờ , nền đá sạch mặt đất xuất vết nứt, đá vụn khắp mọi nơi, cột đá gãy đổ, chỉ có đỉnh đầu vẫn là màu đen mơ hồ, khiến người ta nhìn lên khó tránh nảy sinh cảm giác váng vất.

      Nơi này tuy là đáy Hắc hà nhưng có nước, khi huyễn cảnh còn nữa, Nhạn Hồi liền cảm thấy người mình lạnh lẽo.

      Nhạn Hồi vẫn nhìn gian đen kịt đỉnh đầu, bỗng dưng nghe tiểu Huyễn mỉa mai phì cười, tiếp đó chiếc áo to rộng rơi xuống phủ lên đầu nàng.

      Nhạn Hồi kéo chiếc áo mặt xuống, nghe thấy Thiên Diệu quay lưng về phía nàng, giọng khàn khàn căng thẳng mấy chữ: “Mặc vào .”

      Nhạn Hồi vô thức cúi đầu nhìn, lúc này mới phát … Mẹ nó…

      Nàng lõa thể đứng đây!

      Nhạn Hồi đỏ mặt, vội vã choàng áo của Thiên Diệu lên người, cuống quít quấn lại.

      Tiểu Huyễn bên cạnh cười rộ: “Ngươi ngượng ngùng gì chứ, chẳng phải ngươi bắt ta xóa huyễn cảnh sao!”

      Thiên Diệu siết chặt nắm tay, liếc mắt sang, quả cầu lửa bắn về phía tiểu Huyễn , nó vội vàng tránh , quả cầu lửa đập thủng lỗ mặt đất. Tiểu Huyễn liên tiếp gào lên: “Ta làm theo lời ngươi mà, ngươi thẹn quá hóa giận tự đánh mình ấy, trách ta làm gì!”

      Thiên Diệu quát khẽ: “Im miệng cho ta.”

      Nhạn Hồi mặc áo xong, liếc nhìn Thiên Diệu, thấy vành tai vẫn còn đỏ hồng, thiết nghĩ đúng là thẹn quá hóa giận.

      Đây là lần đầu tiên Nhạn Hồi thấy Thiên Diệu như vậy.

      Tiểu Huyễn chui tới bên cạnh Nhạn Hồi trốn Thiên Diệu, nắm chặt cánh tay nàng: “ là chủ nhân của tôi phải bảo vệ tôi chứ, tôi mà chết chiếc nhẫn chặt đứt ngón cái của đó.”

      Nhạn Hồi giật mình, nào còn quan tâm tới Thiên Diệu có xấu hổ , ngoái đầu lườm tiểu Huyễn : “Quy tắc quái quỷ gì vậy?”

      “Thường ngày tôi làm việc cho , đương nhiên cũng phải gánh trách nhiệm bảo vệ tôi. Tộc Huyễn chúng tôi ngoài việc bày huyễn cảnh ăn cảm xúc, ra cũng có nhiều lực lắm, so với các quái khác, chúng tôi rất khó tự bảo vệ mình, bởi vậy mới muốn nương nhờ các quái lớn mạnh, nếu bảo vệ tôi, bị chiếc nhẫn chặt đứt ngón cái, đó là cái giá của .”

      Nhạn Hồi: “…Ngươi có ích gì?”

      Tiểu Huyễn suy nghĩ đoạn: “Có thể bày Huyễn cảnh, để giấc mộng đẹp.”

      Nhạn Hồi đưa tay định tháo chiếc nhẫn ra: “Vậy bây giờ ngươi chết luôn , ta phải bảo vệ ngón cái của mình.”

      Tiểu Huyễn vô cùng sợ hãi, vội vàng giữ tay nàng lại: “Tôi có thể cho gặp đại sư huynh mỗi đêm!”

      Tay Nhạn Hồi khựng lại.

      nhớ ai tôi cho gặp người đó, tối nay muốn mơ thấy gì tôi cho mơ thấy ngay.” Tiểu Huyễn nghiêm túc nhìn Nhạn Hồi, “Tôi tên Huyễn Tiểu Yên, xin hãy gọi tôi là “người dệt mộng”.”

      Nhạn Hồi im lặng, cúi mắt nhìn nó: “Ngươi còn có bản lĩnh gì khác nữa ?”

      “Chờ tôi mạnh mẽ lên, tôi có thể xâm nhập vào tâm trí người khác khiến họ sinh ra ảo giác, thay đổi ký ức của người đó, tạo ra ảo giác giả, tôi làm được hết. Có điều, năm mươi năm nay tôi có gì để ăn, bởi vậy sức mạnh hơi yếu, giờ làm được.”

      Nhạn Hồi lấy làm lạ, đảo mắt nhìn cung điện đổ nát xung quanh: “Năm mươi năm dưới đáy Hắc hà có quang cảnh như vậy, ngươi ăn gì cũng chết sao?”

      Huyễn Tiểu Yên bối rối gãi đầu: “Chết chứ, mấy chục năm nay vẫn luôn đói mèm, bởi vậy tôi đành tạo huyễn cảnh cho mình, để vương cung của Huyễn vẫn còn như lúc trước, bao nhiêu năm qua tôi ăn cảm xúc của mình để sống đó.”

      Nhạn Hồi nghe vậy bèn im lặng.

      Huyễn Tiểu Yên kia cũng im lặng, nhưng chỉ trong chốc lại nổi giận liếc xéo Thiên Diệu, chỉ mũi mắng: “Chỉ có ở trong huyễn cảnh của mình tôi mới vui vẻ đôi chút, vậy mà ngay cả thú vui cuối cùng này cũng bị loại người hà khắc đa nghi như ngươi tước đoạt! Xấu xa!”

      “Địa chấn năm mươi năm trước khiến cha mẹ tôi đều bị chôn ở đây, tôi ở đây giữ mộ cho họ.” Huyễn Tiểu Yên chỉ chiếc nhẫn tay Nhạn Hồi, “Bây giờ trở thành chủ nhân của rồi, nếu muốn , tôi cũng thể tiếp tục ở đây nữa.”

      Nhạn Hồi nhìn tay mình: “Xin lỗi, đúng là ta phải rời khỏi chỗ này.”

      Huyễn Tiểu Yên dẩu môi: “Tôi biết chứ, chuyện trong lòng các người tôi đều nhìn thấy hết mà.”

      Vừa dứt lời, ba người đều im lặng, trong cung điện hoang tàn chỉ còn tiếng nước chảy bên gian đen sì truyền tới.

      Cuối cùng Thiên Diệu phá vỡ im lặng, hỏi Nhạn Hồi: “Tu vi người tẩy sạch chưa?”

      “Vẫn còn chút ít.” Nàng đáp, “Nhưng cũng chỉ cần tới Hắc hà thêm chuyến nữa thôi.”

      Thiên Diệu gật đầu: “Nếu vậy ra khỏi chỗ này, xuống Hắc hà lần nữa là tẩy tủy xong.”

      Nhạn Hồi nhìn lên bóng tối dường như vô tận đỉnh đầu: “Bên ngoài biết có bao nhiêu mưu quỷ kế chờ chúng ta.”

      Cách Tam Trùng sơn ngoài trăm dặm, Lăng Phi đứng trước Tố Ảnh, chiếc nón khiến người ta nhìn mặt ả, nhưng khí tức người ả lại cực kỳ u ám. Tố Ảnh ngồi ở chủ vị, điểm hoàn toàn hợp với đại điện nguy nga xung quanh là bà ta tỉ mỉ thêu hoa lên chiếc áo khoác màu xanh.

      So với khí tức u uất của Lăng Phi, Tố Ảnh điềm nhiên hơn rất nhiều: “Giết đại đệ tử của Lăng Tiêu, chuyện này muội quá đáng.” Tố Ảnh ngẩng đầu, : “Chúng ta và tộc như nước với lửa, đây là lúc cần dùng người, Tử Thần là người thành tâm tu đạo, lòng đầy chính nghĩa, rất hiếm có.”

      Lăng Phi siết chặt quyền, khẽ nghiến răng: “Muội cũng ngờ trận pháp đó… lại ghê gớm đến vậy, muội cũng… phản ứng kịp.”

      Tố Ảnh ngước lên nhìn Lăng Phi: “Trận do Thanh Quảng chân nhân bày, muội tưởng dễ đối phó sao?”

      Lăng Phi thoáng im lặng, căm hận : “Đáng tiếc vẫn chưa giết được Nhạn Hồi kia.” Ả nghiến răng, “Ai ngờ lại có long lợi hại đến vậy tới cứu nó.”

      Lời vừa dứt, tay Tố Ảnh khẽ run, mũi kim đâm rách ngón tay bà ta, giọt máu đỏ tươi rơi xuống chiếc áo khoác, để Lăng Phi nhìn ra tình, Tố Ảnh thầm chùi vết máu. Kỳ lạ là giọt máu lại thấm vào trong vải mà bị Tố Ảnh lau sạch , chiếc áo để lại chút dấu vết gì.

      “Ồ?” Tố Ảnh tiếp tục thêu hoa, “ long lợi hại thế nào?”

      “Phá hủy Sát trận Xung Thiên. Nung chảy Trường Thiên kiếm.” Lăng Phi thoáng im lặng rồi , “Cũng may ở lại núi Thần Tinh lâu.”

      Tố Ảnh buông áo khoác, ánh mắt chứa đựng hàn khí, cân nhắc lúc rồi : “Muội quay về rồi ở đây tu hành thời gian . Quảng Hàn môn là nơi gần Thanh Khâu nhất trong tam đại Tiên môn. Trước đó tộc vượt qua Tam Trùng sơn, ý đồ muốn do thám để tấn công, tuy chưa vào được Quảng Hàn môn, nhưng chúng ta thể tăng cường đề phòng. Kết giới dưới chân núi Quảng Hàn cần có người canh giữ, muội hãy giúp ta canh giữ cửa núi, khi giới tu tiên có động tĩnh, ít ra ta cũng bớt phần lo lắng.”

      Lăng Phi gật đầu.

      “Muội thu dọn trước , sau đó hãy tới mắt trận của kết giới ở cửa núi, kết giới bị phá đó là nơi an toàn nhất.”

      Lăng Phi y lời lui , Tố Ảnh ngồi mình trong đại điện hồi lâu, đột nhiên gõ mấy cái lên tay vịn ghế, làn khói đáp xuống đất, người trong khói quỳ gối, cung kính gọi: “Môn chủ.”

      điều tra.” Giọng Tố Ảnh băng lạnh, dưới đáy mắt dường như kết hàn băng, “Nhạn Hồi núi Thần Tinh kia rốt cuộc có lai lịch thế nào. Có quan hệ gì với long Thiên Diệu.”

      “Dạ.”

      Người trong sương lập tức biến mất, trong đại điện bóng người, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp của Tố Ảnh lúc này mới khẽ buông lỏng, có hơi cong cong, bà ta lặng lẽ nhìn chiếc áo khoác trong tay.

      Lúc Lăng Phi thu dọn đồ đạc xong định xuống chân núi, vô tình ngang qua đình viện bên hồ. Quảng Hàn môn bốn mùa giá rét, hồ nước trong viện quanh năm đóng băng, bờ cũng là lớp tuyết mỏng, người ăn mặc như thư sinh đứng trong đình, Tố Ảnh bên cạnh khoác chiếc áo màu xanh bà ta thêu ban nãy cho .

      Thư sinh hề quay đầu.

      Tố Ảnh chỉ : “Quảng Hàn môn giống những nơi khác, vết thương của chàng chưa lành, chú ý sức khỏe.”

      Thư sinh hoàn toàn coi như nghe thấy, chăm chăm nhìn mặt hồ phía trước, Tố Ảnh đứng với lúc rồi cũng .

      Lăng Phi phải biết chuyện tỷ tỷ mình say mê thư sinh này. Ả thở dài, trước khi định bỏ lại thấy thư sinh kia chẳng mảy may để tâm, kéo chiếc áo khoác vai xuống, vứt “soạt” vào hồ băng, xoay người rời khỏi ngôi đình.

      Lăng Phi sửng sốt, bước tới nhìn bóng thư sinh kia, sau đó xuống hồ băng nhặt chiếc áo khoác kia lên, ánh nắng chiếu vào, dường như ả nhìn thấy hoa văn như những tấm vảy áo lóe lên, nhưng đến khi ả nhìn kĩ hơn thấy gì cả.
      13emapSnow thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 76

      Đưa Huyễn Tiểu Yên lên bờ, Nhạn Hồi lại tự xuống Hắc Hà, tẩy sạch tu vi còn lại.

      Nước Hắc Hà lặng lẽ chảy, Nhạn Hồi mở mắt, nhìn tu vi của mình trôi theo dòng nước. Mười năm tu hành, tất cả cố gắng nỗ lực đều hóa thành mây khói trong khoảnh khắc này, nhưng ánh mắt Nhạn Hồi hề dao động.

      ra tẩy tủy rất đau, hơn nữa còn khiến cơ thể chịu ít thương tổn, tuy nhiên Nhạn Hồi vẫn than tiếng.

      Trước đây nàng luôn ngạc nhiên rằng tại sao Thiên Diệu lại giỏi đè nén như vậy, cho dù là cảm xúc hay đau đớn, luôn có thể giấu tất cả mọi chuyện trong lòng, im lặng nhẫn nhịn. Nhưng giờ Nhạn hồi cảm thấy, ra mình cũng có thể điềm nhiên nhẫn nhịn như .

      biết phải làm sao, bởi vậy đành cố đè nén.

      Nàng biết, trong lòng nàng thanh đao, ngày ngày cứa thịt trong tim nàng để nuôi mãnh hổ, chờ tới ngày hổ dữ trong lòng nàng lớn mạnh, nàng sai khiến nó ăn thịt người.

      Tu vi người nàng chẳng còn lại bao nhiêu, ở trong Hắc Hà chưa bao lâu hoàn toàn tẩy sạch. Từ nay nàng còn là người của Tiên môn nữa, nàng sắp tu thuật, vào đạo, con đường nàng chưa bao giờ nghĩ đến.

      Pháp thuật mất hết, toàn thân Nhạn Hồi rã rời đến mức lên bờ nổi.

      Huyễn Tiểu Yên bờ vẫn luôn quan sát động tĩnh dưới nước, thấy thời gian đến nhưng Nhạn Hồi vẫn chưa lên, nó định lên tiếng người bên cạnh nhảy xuống Hắc Hà, thoáng chốc sau lại rẽ nước bước lên.

      Thiên Diệu bế Nhạn Hồi ngất ở trong lòng.

      ôm nàng lúc lâu, lặng lẽ nhìn nàng mà lời, Huyễn Tiểu Yên bên cạnh chờ đến sốt ruột.

      Tộc Huyễn quanh năm sống nương nhờ các quái lớn mạnh, bởi vậy có cảm giác nhạy bén trời sinh đối với các quái mạnh mẽ. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Diệu, Huyễn Tiểu Yên biết Thiên Diệu dễ đối phó, lúc ở trong huyễn cảnh thôi, giờ ở chung với , nó khỏi sợ sệt.

      Nhưng Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi quá lâu, Huyễn Tiểu Yên nhất thời nhịn được bèn giọng hỏi: “ ấy vẫn ổn chứ?”

      ổn.” Thiên Diệu vừa vừa vuốt mái tóc ướt đẫm trán Nhạn Hồi, “Nhưng ta khiến ấy ổn lại.”

      Huyễn Tiểu Yên nghe vậy ngây ra, sờ mũi nhìn Thiên Diệu ẵm Nhạn Hồi quay về, nó bèn ngoan ngoãn theo phía sau, thêm gì nữa.

      Lúc Nhạn Hồi tỉnh lại là ngày thứ hai, nàng nằm trong tiểu viện được Chúc Ly sắp xếp.

      Huyễn Tiểu Yên canh chừng bên cạnh, nàng vừa mở mắt, nó liền sáp lại: “ tỉnh rồi à, còn ngủ nữa ? cho tôi biết muốn mơ thấy gì , tôi thi triển huyễn thuật cho .”

      Nhạn Hồi quay đầu , giọng vừa tỉnh còn hơi khàn: “ cần vội lấy lòng ta. Tạm thời giết ngươi đâu.”

      Huyễn Tiểu Yên bĩu môi: “Tôi đói mà, cho tôi ăn cảm xúc tôi đói bụng.” Dường như bỗng nghĩ ra điều gì, mắt Huyễn Tiểu Yên sáng lên, “Chẳng phải ghét ả Lăng Phi gì đó sao, tôi cho nằm mơ, trong mơ giết ả vạn lần. Chắc lắm đó!”

      Nhạn Hồi nhíu mày: “Đừng để ta mơ thấy ả.”

      Huyễn Tiểu Yên còn định , Thiên Diệu bên cạnh chen vào: “Tiên lực của được tẩy hết, nhưng gân cốt bị đánh đứt vẫn chưa lành, nếu muốn tu luyện pháp vẫn phải nối lại gân cốt.”

      Nhạn Hồi gật đầu: “Ta biết.”

      “Lúc trước y dược đồng tử chỉ cho ta suối băng trong Thanh Khâu, có thể nối lại gân cốt, chờ ngày mai tinh thần khá hơn chút ta đưa .”

      Nhạn Hồi cố gắng chống người dậy, Huyễn Tiểu Yên bên cạnh vội hét lên: “Ấy ấy được đâu!” Nó vừa ngăn cản vừa , “ phải nghỉ ngơi!”

      Nàng tránh nó, tự mình xuống giường: “ ngay bây giờ.”

      Thiên Diệu im lặng bước tới bước, lúc Nhạn Hồi sắp ngã xuống giường, tóm lấy cánh tay nàng, giúp nàng đứng vững.

      Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn Thiên Diệu, chờ nàng hỏi, mặt đổi sắc : “Ta biết cản được .” đặt cánh tay nàng lên vai mình.

      “Lên . Ta cõng .”

      Dù sao cũng cản được, chi bằng giúp nàng toại nguyện…

      Nhạn Hồi nằm lên lưng Thiên Diệu, vòng tay qua cổ , đầu đặt vai , thở dài: “Thiên Diệu.”

      “Hửm?”

      “Ngươi vốn là người rất dịu dàng.”

      ngây người, lặng thinh.

      Huyễn Tiểu Yên tự nguyện theo sau, “Ôi dào, cứ thẳng là đối với tốt, khiến rung động, gì mà vòng vo vậy chứ…”

      Nhạn Hồi liếc nhìn Huyễn Tiểu Yên khiến bước chân nó khựng lại, nàng bảo nó: “Đừng theo, tự chơi .”

      Huyễn Tiểu Yên sờ mũi, ừ tiếng, sau đó nhảy nhót hướng khác: “Còn chê bai tôi nữa, tôi tự tìm đồ ăn đây.”

      Nó vừa , Nhạn Hồi liền thở dài: “Phiền phức hệt như đột nhiên sinh đứa trẻ vậy.”

      “Có nó bên cạnh , châm chọc cũng tốt lắm.”

      Nghe Thiên Diệu hờ hững , Nhạn Hồi ngây ra, sau đó gật đầu: “Ngươi vậy cũng đúng.”

      Suối băng nằm lưng chừng đỉnh núi mà Quốc chủ Thanh Khâu ở, Thiên Diệu vào con đường , lộ trình xa. Sau khi đặt Nhạn Hồi xuống suối băng, Thiên Diệu lui ra lẳng lặng chờ ở gốc cây bên cạnh.

      Nước suối băng lạnh lẽo nhưng rét thấu xương, lực đạo của nước suối thấm vào da từng chút từng chút, trị liệu gân cốt đứt đoạn của Nhạn Hồi, nàng buồn chán bèn nhìn lên trời trò chuyện với Thiên Diệu: “Thanh Khâu kêu ngươi làm chuyện gì cho họ sao?”

      “Ta chưa tìm lại được tim rồng, cũng làm được gì nhiều.”

      Nhắc đến chuyện này Nhạn Hồi chợt nhớ ra, cơ thể Thiên Diệu vẫn chưa hoàn thiện: “Có manh mối của tim rồng chưa?”

      “Có.”

      Nhạn Hồi tò mò nghiêng tai lắng nghe.

      “Ở Quảng Hàn môn.”

      Nhạn Hồi sửng sốt: “ sao? Làm sao thăm dò được?”

      “Các bộ phận cơ thể khác của ta tìm lại được, nên có thể thăm dò tim rồng ở đâu mà cần manh mối.”

      Nhạn Hồi thoáng im lặng, mày khẽ chau: “Ở Quảng Hàn môn… nghĩa là Tố Ảnh đích thân canh giữ tim rồng của ngươi?” Lần này muốn lấy e là tránh khỏi xung đột trực tiếp với Tố Ảnh. Với sức của Thiên Diệu giờ quả khó, còn nàng tu pháp biết ngày nào mới thành, sợ là giúp được bao nhiêu, bởi vậy chuyện lấy lại tim rồng ắt hẳn còn phải chờ…

      “Trước cửa núi Quảng Hàn môn có kết giới khổng lồ bảo vệ. Tim rồng ở trong mắt trận. Tố Ảnh lấy tim của ta làm kết giới này để bảo vệ chúng sinh Quảng Hàn môn.” Lúc Thiên Diệu lời này, giọng điệu còn căm hận như trước đây mỗi khi nhắc tới Tố Ảnh, mà giống như bình thản kể lại việc, có cảm tình, chỉ là lâm vào tình thế bắt buộc, “Phá kết giới, tìm được mắt trận là có thể lấy lại tim rồng.”

      Lấy lại tim rồng, Thiên Diệu trở nên hoàn chỉnh… À , còn có…

      “Vảy rồng sao?” Nhạn Hồi nghiêng đầu, nhìn Thiên Diệu ngồi sau gốc cây, “Ngươi lấy lại vảy rồng ư?”

      Thiên Diệu thoáng im lặng: “Những thứ Tố Ảnh lấy , ta phải đòi lại thiếu món nào.”

      “Còn vảy hộ tâm sao?”

      lúc sau Thiên Diệu mới đáp: “Tấm vảy đó có lấy lại hay đối với ta hề khác biệt.”

      Nhạn Hồi đưa tay lên ngực, cảm nhận tim mình vẫn đập mạnh mẽ, nàng như mình: “Ngươi tặng ta mạng.”

      Thiên Diệu nghe vậy, từ sau gốc cây khẽ nghiêng đầu nhìn Nhạn Hồi. Đột nhiên xa xa truyền tới tiếng bước chân sột soạt, đưa mắt bình thản nhìn người đến.

      lúc sau, Huyễn Tiểu Yên chạy tới, thở hồng hộc : “Nhạn chủ nhân, bọn tôi bắt được nữ nhân là tới ám sát !”

      Nhạn Hồi ngây người, Thiên Diệu khẽ nheo mắt, nàng bước ra khỏi suối băng: “Nữ nhân nào?”

      người tu đạo tới từ núi Thần Tinh, hình như tên Tử Nguyệt, là sư tỷ . Lúc vượt qua biên giới bị phát , dường như ta đến mình.”

      Nhạn Hồi ngẩn ra, mãi lúc mà vẫn thôi.

      đại đường trong phủ Chúc Ly, Nhạn Hồi gặp được Tử Nguyệt. Toàn thân nàng ta nhếch nhác, đầu tóc xõa tung rối bời, nàng ta bị người tộc ép quỳ dưới đất. Vừa nhìn thấy Nhạn Hồi và Thiên Diệu bên cạnh nàng, mắt Tử Nguyệt lập tức đỏ lên, nàng ta nghiến răng, như muốn xông về phía Nhạn Hồi. Nhưng lại bị hộ vệ đè xuống.

      “Nhạn Hồi!” Nàng ta cam tâm hét lên, “Đồ sao chổi!” Nhạn Hồi nghe nàng ta mắng, nhưng sắc mặt vẫn điềm tĩnh, “Đều tại ngươi nên đại sư huynh mới chết! Đại sư huynh vì cứu ngươi mà chết! Ngươi dựa vào cái gì mà vẫn còn sống!”

      Nhạn Hồi phản bác.

      “Ngươi có biết vì cứu người như ngươi mà khiến đại sư huynh bị chê cười, khiến núi Thần Tinh chịu biết bao sỉ nhục, ngươi có biết ?”

      Cuối cùng ánh mắt Nhạn Hồi cũng dao động, nàng khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt Tử Nguyệt: “Sỉ nhục? Hay lắm, bắt đầu từ ngày ta bị cắt đứt gân cốt rời khỏi núi Thần Tinh, ta chỉ muốn trở thành sỉ nhục của núi Thần Tinh, ta còn muốn biến thành hổ thẹn khắc lên mặt các người.”

      Lời nàng khiến Tử Nguyệt phẫn nộ cũng sửng sốt.

      “Tử Thần chết thế nào Lăng Phi hơn ai hết.” Nàng nghiến răng, từng lời từng chữ phát ra đều như hết sức đè nén cảm xúc, “Ta có lỗi, lỗi là đến nay vẫn chưa giết được Lăng Phi.”

      Tử Nguyệt ngây người.

      Nhạn Hồi đứng lên, Chúc Ly: “Thả ta ra, cho ta về núi Thần Tinh.” Nàng nghiêng đầu, nhìn Tử Nguyệt với ánh mắt lạnh lẽo, “Để ta đem những lời này kể hết ngọn nguồn cho từng người ở núi Thần Tinh nghe.”

      Bao gồm sư phụ nàng.

      Đêm, sắc đêm in vào nước.

      Sau khi các thị vệ của tộc giải Tử Nguyệt , Nhạn Hồi vẫn luôn ngồi trong phòng ngây ngẩn. Mãi đến lúc khuya khoắt, Nhạn Hồi mới tắm rồi lên giường.

      Nàng vốn tưởng mình ngủ được, nhưng sau khi nhắm mắt, nàng lại mơ màng thiếp nhanh chóng.

      Nàng nằm mơ, thấy Tử Thần đứng ở nơi xa trong bóng tối lẳng lặng nhìn nàng, đứng yên bất động, giống hệt như cùng nàng chơi trò người gỗ lúc nàng mới nhập môn.

      “Đại sư huynh.” Nàng , “Từ nay về sau muội nhận sư môn, nhưng huynh vĩnh viễn là đại sư huynh của muội.” Nhạn Hồi cũng đứng yên bất động, nhìn Tử Thần từ xa, “Muội báo thù cho huynh.”

      Tử Thần nhìn nàng, ánh mắt giấu âu lo.

      bao lâu sau, Nhạn Hồi tỉnh lại.

      Nàng nhìn hoa khắc giường, ngủ lại được, vết thương trong cơ thể cũng bắt đầu đau rát như lửa đốt, Nhạn Hồi dứt khoát ngủ nữa, nàng ngồi dậy khoác áo ngoài, tìm con đường Thiên Diệu đưa nàng ban sáng, tới suối băng.

      Nước suối băng có thể trị liệu vết thương của nàng, đồng thời cũng khiến nàng tĩnh tâm.

      Suối băng về đêm xung quanh bóng người, Nhạn Hồi cởi hết y phục xuống nước. Nước suối lạnh lẽo lập tức xoa dịu đau đớn người nàng.

      Nhưng đứng quá mệt, nàng bèn tìm chỗ gần bờ để ngồi xuống, kết quả nàng mò được vật hình dây thon dài trơn bóng, tựa như cành cây rơi trong nước, nàng ngồi lên đó, nhìn về phía ánh trăng thở phào hơi.

      Nhạn Hồi cứ như vậy mà tựa vào bờ, chầm chậm nhắm mắt, lần này nàng ngủ sâu, nhưng cũng nằm mơ nữa.
      13emapSnow thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 77

      Mờ sáng hôm sau, lúc tia nắng đầu tiên xuyên qua lá cây chiếu lên mặt Nhạn Hồi, nàng từ từ thức giấc, đêm mộng mị, đây là giấc ngủ yên ổn nhất của nàng trong thời gian qua.

      Xem ra suối băng này thực có thể xoa dịu tinh thần.

      “Chủ nhân chủ nhân, Nhạn chủ nhân!”

      Từ xa truyền tới tiếng gọi của Huyễn Tiểu Yên: “Chúc Ly tiểu ca tìm khắp nơi trong viện kìa, có đó ?”

      Nhạn Hồi tỉnh táo lại, “Ta đây, đứng yên đó , ta tới ngay.”

      Nàng tung mình lên bờ, chộp lấy y phục, sau đó vừa dùng tay xoắn tóc, vừa về phía Huyễn Tiểu Yên. Nhạn Hồi quay đầu, bởi vậy nhìn thấy sau khi nàng bỏ , suối băng khẽ dấy lên gợn sóng .

      Thấy Huyễn Tiểu Yên, Nhạn Hồi hỏi: “Sao ngươi biết ta ở đây?”

      là chủ nhân của tôi mà, tay đeo chiếc nhẫn của tôi, tôi có thể cảm nhận được phương hướng của .” Huyễn Tiểu Yên nhảy nhót tới trước mặt nàng, dáng vẻ hứng khởi, “Tối qua tôi lén bày huyễn cảnh cho rất nhiều quái, trong mộng họ chơi vui vẻ lắm, tôi cũng ăn no.”

      “Cho người ta tỉnh lại chưa?”

      Huyễn Tiểu Yên chu miệng: “Tỉnh rồi, tôi cũng hẹn với họ, tối đến lại bố trí huyễn cảnh, để họ mơ giấc mộng đẹp. Ai cũng thích huyễn cảnh của tôi hết đấy.” Huyễn Tiểu Yên quay đầu nhìn nàng, “Chủ nhân, cần sao?”

      “Ta chỉ muốn ngủ giấc yên ổn thôi, muốn nằm mơ.” Hai người vừa vừa đến trước phủ Chúc Ly, Nhạn Hồi bỗng nghĩ ra điều gì, xoay lại hỏi Huyễn Tiểu Yên, “Hôm qua ngươi cũng thi huyễn thuật với ta sao?”

      Huyễn Tiểu Yên ngây ra: “Đâu có, chủ nhân mơ thấy gì sao? Lăng Phi? Lăng Tiêu, hay đại sư huynh của ?”

      Nhạn Hồi mấp máy môi, định thấy Thiên Diệu chầm chậm bước tới, có điều hôm nay tư thế hơi kỳ quặc, Nhạn Hồi nhướng mày hỏi: “Chân ngươi làm sao vậy?”

      Huyễn Tiểu Yên bên cạnh cũng trợn to mắt: “Ngươi bị ai đánh thọt chân vậy?”

      Thiên Diệu liếc xéo nó.

      Huyễn Tiểu Yên nhận được ánh mắt của Thiên Diệu liền thầm lui ra phía sau Nhạn Hồi: “Chủ nhân, trong mắt có sát khí...”

      sao.” Thiên Diệu buồn để ý đến nó, nhìn nơi khác , “Hôm qua tĩnh tọa quá lâu nên chân hơi tê.” xong mình vào phủ Chúc Ly.

      Huyễn Tiểu Yên thấy Thiên Diệu xa bèn kề sát tai Nhạn Hồi to : “Chủ nhân, chẳng qua chỉ tìm cớ bịt miệng thôi.”

      Nhạn Hồi nào phải biết đạo lý này. Lúc trước ở núi Đồng La, dù Thiên Diệu tĩnh tọa suốt ngày suốt đêm cũng chưa từng nghe kêu mỏi chân, vừa nghe biết là dối.

      Nhưng chuyện Thiên Diệu muốn , cho dù vạch miệng cũng moi được chữ, vậy nên Nhạn Hồi theo : “ gặp Chúc Ly trước .”

      Chúc Ly trong đại sảnh cầm quyển sách xem kĩ, thấy Thiên Diệu và Nhạn Hồi cùng vào đưa sách cho Nhạn Hồi: “Mấy hôm nay ta vẫn luôn nhờ người tìm bí tịch nhập môn hướng dẫn con người tu đạo. Nhưng quá ít, tìm mãi mới ra quyển cất trong Tàng Thư Các của Vương cung. lấy xem trước , chờ nối gân cốt xong là có thể tu luyện rồi.”

      Nhạn Hồi đón lấy sách, nhìn thấy hai chữ “ phú” bìa, nàng vừa “Đa tạ” Thiên Diệu giật lấy, lật rất nhanh, nhưng ánh mắt càng nhìn càng sáng, chẳng mấy chốc tới trang cuối cùng, sau đó chau mày: “Tàn quyển?”

      Chúc Ly cũng sửng sốt: “Bị thiếu sao?” Nó đón lấy đọc trang cuối cùng, “ thể nào, viết tới tầng thứ chín rồi, lẽ ra phải viết hết chứ.”

      Thiên Diệu : “Công pháp bình thường tầng thứ chín là cao nhất, công pháp của quyển phú này cao thâm hơn, giữa mỗi tầng đều liên kết chặt chẽ, tiến dần từng bước, nếu theo đó mà suy đoán có thể kéo dài tới tầng thứ mười . Người viết sách này nhất định có thành tựu, tu vi chắc chắn chẳng ai bì được, thể viết tới đây rồi đột nhiên dừng lại.”

      Thiên Diệu vừa dứt lời, mọi người đều ngây người.

      Chúc Ly sửng sốt: “Chỉ xem qua thôi mà ngươi có thể nhìn ra nhiều điều vậy sao?”

      Thiên Diệu thờ ơ đáp: “Ta từng nghiên cứu cách viết công pháp.” lấy sách đặt vào tay Nhạn Hồi, “Sách này tuy là tàn quyển, nhưng chín tầng đầu vô cùng tuyệt diệu, rất có ích cho , chờ nối gân cốt xong ta cùng nghiên cứu, cho dù bây giờ mới bắt đầu nhưng có lẽ cũng có thành tựu.”

      Nhạn Hồi gật đầu, lẳng lặng nhìn Thiên Diệu lúc lâu, đến khi Thiên Diệu hỏi: “Sao vậy?”

      Nàng lắc đầu, dời mắt : “ có gì.”

      Nhạn Hồi cảm thấy Thiên Diệu tựa như quyển sách đọc mãi hết...

      Đêm, bầu trời trăng, nhưng tinh tú khắp nơi lại vô cùng rực rỡ, ánh sao rải xuống rừng cây khiến màn đêm càng tĩnh mịch hơn thường ngày.

      Nhạn Hồi cởi áo, lần theo vị trí hôm qua xuống suối băng, tuy nhiên kỳ quặc là nàng tìm thấy cành cây ở chỗ cũ nữa, Nhạn Hồi liền dọc theo bờ suối tiếp tục tìm kiếm.

      Nàng mong gì hơn đêm yên giấc.

      lúc sau, rốt cuộc cũng đạp trúng thứ, vị trí của vật này hơi thấp, nếu nàng ngồi lên chỉ e thể thở được. Trong bóng tối, Nhạn Hồi thể nhìn thấy , nàng suy nghĩ đoạn rồi nín thở cúi đầu xuống, muốn thử xem có thể nâng vật đó lên cao hơn nữa được . Có điều, khi vừa chạm vào và dùng sức tóm lấy, nàng phát vật bên dưới đột nhiên cử động.

      Phản ứng tuy nhưng đúng là nó cử động! Tựa như run cái!

      Đây là vật sống!

      Nhạn Hồi kinh hãi, lập tức ngoi lên mặt nước trở mình bò lên bờ, nhanh chóng tới bên chỗ y phục, bọc người lại.

      nghiệt phương nào!” Nhạn Hồi hét lớn, “Ra đây!”

      Dưới nước có động tĩnh, Nhạn Hồi tiện tay chộp hòn đá lớn ném xuống nước phát ra tiếng “tõm”, nàng quát tiếp: “Ra đây!” Màn đêm trầm tịch cuối cùng cũng bị phá vỡ hoàn toàn.

      Chẳng mấy chốc, mặt nước cuối cùng cũng nổi bọt lăn tăn, tiếp đó ánh sáng lóe lên, thân hình nam nhân quen thuộc mồn .

      Nhìn thấy Thiên Diệu, lại nhớ đến vừa nãy mình khỏa thân ngâm trong nước, còn đạp trúng bộ phận nào đó người , cho dù da mặt Nhạn Hồi dày, lúc này cũng thể đỏ bừng mặt, nàng thẹn quá hóa giận: “Tại sao ngươi lại ở dưới nước?”

      Thiên Diệu xõa tóc, chiếc áo rộng ướt đẫm dính vào người, bước lên bờ, bước chân mang theo tiếng nước càng trở nên mê hoặc kỳ lạ trong màn đêm yên tĩnh: “Ta kêu tới tắm mỗi chiều.” Thiên Diệu hỏi ngược lại, “Tại sao buổi tối mới đến?”

      Nghe hỏi vậy, Nhạn Hồi cảm thấy lửa giận bốc lên đầu: “Ngươi còn trách ta? Biết ta tới sao ngươi ra tiếng nào hết hả?” Đến đây, nàng bỗng như nhớ đến điều gì, “Khoan ...” Nàng nhìn Thiên Diệu, kinh hãi mở to mắt, “Nghe giọng điệu ngươi, tối qua lúc ta đến... Lẽ nào ngươi cũng ở đây?”

      Thiên Diệu ngoảnh mặt , nhìn trời nhìn đất, nhìn ánh sao bị sóng xô vỡ vụn trong suối băng.

      Nhạn Hồi lườm Thiên Diệu, hiểu ra ngầm thừa nhận liền nổi nóng: “Mẹ nó! Hôm qua tại sao ngươi lên tiếng?” Chả trách hôm nay nàng tìm được chỗ ngồi, ra chỗ ngồi đó... chạy mất rồi...

      Thiên Diệu đảo mắt, cuối cùng cũng nhìn nàng: “Hôm qua lúc ta định xuất cởi áo rồi.” vô tội , “ muốn trải qua khoảnh khắc ngượng ngùng đó à?”

      Ồ! ra còn nghĩ cho tâm trạng của nàng nữa!

      Nhạn Hồi nghiến răng: “Được! Hôm qua ngươi ra thôi ! Hôm nay tại sao vẫn ở đây? Ngươi chờ để nhìn hay là làm gì hả? phải cố ý à?”

      Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi nổi giận đùng đùng, lại quan sát nàng từ xuống dưới, cuối cùng thản nhiên : “Dù sao cũng phải chuyện to tát. Chẳng phải từ lâu nhìn thấy ta tắm rồi sao?”

      Phải rồi, lúc núi Đồng La, Nhạn Hồi nhìn thấy Thiên Diệu tắm trong sân.

      Dường như đối với hai người họ, chuyện này đích thực chẳng hề gì, ấy thế nhưng hiểu sao lời của khiến cả người nàng lan tỏa cảm xúc lâu chưa từng có. Cảm xúc đó như ngọn lửa vừa giận vừa xấu hổ, từ lòng bàn chân truyền tới đỉnh đầu, chỉ chút xíu thôi đốt cháy đầu nàng.

      Nàng cột bừa chiếc áo ngoài, bước về phía Thiên Diệu: “Ngươi tới đây.” Nàng xắn tay áo, “Ta muốn chuyện với ngươi.”

      Thiên Diệu bất động đợi Nhạn Hồi tới trước mặt, ngờ nàng thình lình giơ tay lột áo ra, áo rơi xuống, nhờ thắt lưng eo siết chặt nên mới giữ được phần y phục phía dưới.Nàng vỗ vào ngực đánh “bốp”, sờ lên phần cơ bắp nhô lên, vừa ý gật đầu.

      “Ngươi cũng đừng mặc y phục nữa, để trần như vậy chuyện với ta , dù sao cũng có gì to tát lắm.”

      Nhạn Hồi ngước đầu, chờ phản ứng của Thiên Diệu, chờ lúc nghe Thiên Diệu bật cười “ha”...

      Nàng ngẩn người, để trần, cười với nàng dưới bầu trời đầy sao: “Đây đúng là Nhạn Hồi ta quen biết.”

      Nhân lúc Nhạn Hồi ngây ngẩn, Thiên Diệu lướt qua người nàng, nhặt chiếc áo khác bị vứt dưới đấtđưa cho nàng: “Mặc y phục vào .” , “Tối qua ta hóa thành nguyên hình cuộn dưới đáy hồ, ngồi lên đuôi ta, ta cúi đầu nên thấy gì hết.”

      Bởi vậy phải bất động vểnh đuôi lên suốt đêm để đỡ nàng ngủ sao…

      Chả trách hôm sau lại mỏi chân…

      Thấy Nhạn Hồi vẫn chưa hoàn hồn, Thiên Diệu nhét y phục vào tay Nhạn Hồi, rồi quay trở lại đứng sau gốc cây, mặc lại y phục vừa bị nàng kéo xuống, “ tắm , ta về trước đây.”

      đoạn xa mới ngoái đầu lại, ở khoảng cách này vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng Nhạn Hồi, biết nàng giờ phát giác được động tĩnh ở xa như vậy, bèn đặt tay lên vùng ngực bị Nhạn Hồi sờ ban nãy. cảm giác nong nóng tê dại trào dâng trong lồng ngực trống rỗng bao nhiêu năm nay, khoảnh khắc này đây dường như có ảo giác tim mình đập mãnh liệt.

      Vành tai đỏ ửng, hít hơi sâu, ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, chậm rãi thở ra.

      đối với Nhạn Hồi…

      Thiên Diệu cúi đầu, cảm nhận ấm nóng lan tỏa ngực. Trước đây phải nhận ra được, chỉ là, thời này khắc này ý thức được hết sức ràng...



      động tâm với nàng rồi.
      13emapSnow thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 78

      Sau lần đó mỗi đêm Nhạn Hồi đều tới suối băng, nhưng thấy Thiên Diệu nữa.

      Mấy ngày sau, gân cốt của nàng tuy chưa hoàn toàn nối hết, nhưng so với tình trạng lúc trước đỡ hơn rất nhiều, nàng ước chừng có lẽ mười ngày nữa hoàn toàn bình phục. Nước suối băng đó có hiệu quả thần kì.

      Thời gian này Huyễn Tiểu Yên hứng chí chạy khắp Thanh Khâu kết giao bằng hữu, tựa như muốn tìm lại thú vui kết bạn thiếu hụt mấy chục năm nay. Mỗi ngày lúc nhàn rỗi nó cũng tới kể cho Nhạn Hồi nghe số tin vỉa hè.

      Ví dụ như chuyện nàng có thể đến suối băng trị vết thương người ra đơn giản như vậy.

      Nghe Huyễn Tiểu Yên , trước đây vì muốn kéo dài sinh mệnh cho Quốc chủ phu nhân, Quốc chủ Thanh Khâu tìm vùng đất ngập tràn linh khí để bày pháp trận, suối băng này tích tụ nước nguồn cực kì thanh thuần mà thành. Lúc Quốc chủ phu nhân còn, chỉ có bà được tắm ở đây. Sau khi bà qua đời chỉ có người của tộc Cửu Vĩ Hồ bị thương nặng mới được phép đến đây điều trị.

      Còn Nhạn Hồi có thể đến suối băng điều trị vì long ngàn năm trao đổi với Quốc chủ Thanh Khâu điều kiện bí mật nào đó.

      Là Thiên Diệu dàn xếp cho nàng.

      Biết được chuyện này, Nhạn Hồi rất muốn gặp Thiên Diệu để cám ơn, cũng muốn nhanh chóng cùng nghiên cứu “ phú”. Chỉ có cách trở nên mạnh mẽ nàng mới có thể báo thù cũng như báo ơn được. Nhưng mấy hôm nay cho dù Nhạn Hồi đâu cũng gặp được .

      Nhạn Hồi cố ý tìm mấy lần vẫn gặp, cuối cùng nàng hiểu, Thiên Diệu trốn nàng. Với cách biệt tu vi giữa họ giờ, nếu Thiên Diệu muốn tránh, cho dù Nhạn Hồi có đôi mắt xuyên thấu cũng thể tìm được.

      Nàng bỗng dưng cảm thấy buồn cười, lẽ nào long ngàn năm này vẫn còn xấu hổ vì chuyện nàng lột áo lần trước sao? Lúc đó chẳng phải trấn tĩnh lắm ư? Sao đột nhiên bây giờ lại trốn?

      Nghĩ mãi vẫn hiểu, Nhạn Hồi vốn sợ phiền phức nên rốt cuộc buồn để ý đến nữa, dù sao...

      cũng xuất thôi.

      Tóm lại, Thiên Diệu rời khỏi Thanh Khâu, cũng rời khỏi nàng. Nhạn Hồi sờ lên ngực, nàng có vảy Hộ Tâm của mà. tại có lẽ nàng thể nào tin tưởng ai từ tận đáy lòng được, nhưng nàng tin Thiên Diệu.

      Ban ngày, Nhạn Hồi ở trong phòng nghiên cứu “ phú”, khổ nỗi trong này có quá nhiều từ ngữ mới lạ, tâm pháp hoàn toàn ngược lại với tâm pháp tu tiên, nàng xem cả buổi vẫn thấy mơ hồ. Quyển sách này chỉ dẫn người ta tu đạo, có Thiên Diệu có lẽ nàng thể nào luyện thành.

      Nàng sầu não, Huyễn Tiểu Yên đột ngột nhảy vào từ cửa sổ, nó ở trong vương cung Huyễn tự do quen, tới nơi nào cũng mặc kệ cửa chính, chỉ cần tiện cho nó là được. Nó có quy tắc, Nhạn Hồi cũng mặc kệ, nàng đội tư thế đọc sách, “Đừng ồn, ta đọc sách.”

      “Chủ nhân, mấy hôm nay chẳng phải muốn tìm Thiên Diệu sao?”

      Nhạn Hồi nghe vậy, sách trong tay buông nhưng tai lại dỏng lên.

      “Tôi vừa thấy nè.”

      Cuối cùng nàng cũng ngoái đầu lại, “Ở đâu?”

      Huyễn Tiểu Yên lại hỏi nàng: “Chẳng phải muốn đọc sách sao? Tôi làm ồn đâu, tôi kiếm bánh ăn đây.”

      Nhạn Hồi trở mình đứng dậy, tóm cổ áo Huyễn Tiểu Yên, kéo nó xoay vòng, nàng vốn định hỏi tiếp, nhưng thấy bánh trong tay Huyễn Tiểu Yên tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

      “Bánh trung thu đó, chủ nhân chưa thấy bao giờ hả?”

      Đương nhiên Nhạn Hồi thấy qua rồi, có điều bánh trung thu ở Trung Nguyên hình dạng hơi khác với Thanh Khâu.

      Nàng ngây người hỏi: “Hôm nay là Trung thu sao?”

      Huyễn Tiểu Yên gật đầu: “Đúng vậy.”

      Nhạn Hồi giật mình trở người xuống giường: “Lúc này là giờ nào rồi?” Huyễn Tiểu Yên chưa kịp đáp, Nhạn Hồi chạy tới bên cửa sổ, nhác thấy sắc trời bên ngoài chập tối, sau đó vừa mang giày vừa vội vàng hỏi: “Vừa rồi ngươi thấy Thiên Diệu ở đâu?”

      Huyễn Tiểu Yên thấy Nhạn Hồi bỗng dưng kích động liền hốt hoảng: “ con đường thường ngày tới suối băng đó...”

      Lời chưa dứt, Nhạn Hồi kéo cửa, vội vàng chạy về phía suối băng.

      Hôm nay là Trung thu, là lúc trăng tròn nhất trong năm, mỗi đêm trăng tròn Thiên Diệu đều rất đau đớn, tối nay e là phải chịu đau đớn nhiều hơn nữa. Tuy tại tìm lại được hầu hết các bộ phận của cơ thể, nhưng dường như đau đớn cũng giảm được bao nhiêu.

      Lúc Nhạn Hồi chạy vào rừng mặt trăng nhô lên khỏi ngọn núi phía Đông.

      Trong tộc có nhiều quái có phản ứng đặc biệt với ánh trăng, có quái trở nên yên lặng khác thường, có quái trở nên điên cuồng. Bởi vậy đêm nay trong rừng này, cho dù Nhạn Hồi quen thuộc nơi đây nhưng tựa hồ cũng cảm thấy khí khác với thường ngày.

      Ánh trăng khiến rừng cây trở nên mờ ảo, lúc sắp đến suối băng, Nhạn Hồi càng nóng lòng bước nhanh về phía trước, nàng mơ hồ nhìn thấy hướng đó có con vật khổng lồ lăn lộn dưới đất, trong lúc tập trung hết mức nhìn về hướng đó, thình lình có lực đạo mạnh ập tới, Nhạn Hồi hề đề phòng nên bị hất ngã nhào.

      quái tập kích nàng có thân hình đầy lông nhọn, miệng toàn là mùi máu tanh tưởi, hôi thối nồng nặc, nàng còn chưa kịp nhận ra là quái gì bị nó cắn lên cổ. Khi sức nóng từ răng quái chạm vào da Nhạn Hồi, chỉ trong chớp mắt, tiếng rồng gầm tựa như từ chân trời truyền tới, Nhạn Hồi liền cảm thấy toàn thân bẫng, quái đó biến mất tức . Tiếng muôn thú kêu gào thảm thiết từ phía bên kia truyền tới.

      Nhạn Hồi bò sang bên cạnh, rời khỏi chỗ cũ chừng trượng mới ngoái đầu nhìn lại, ánh trăng đổ bóng xuống những thân cây to, trong bóng cây màu đen hoàn toàn lực giao tranh, chỉ nghe tiếng va chạm thô bạo, giống như các loài thú đấu đá nhau theo cách nguyên thủy nhất, nhưng chỉ trong thoáng chốc im thin thít.

      Nhạn Hồi có pháp lực trong người, nàng nheo mắt cố gắng nhìn , nhưng vẫn nhìn thấy được gì.

      Tựa gốc cây đứng dậy, nàng cất tiếng gọi: “Thiên Diệu?”

      có động tĩnh, Nhạn Hồi bước bước, nhưng nàng vừa cử động, gió bỗng dưng nổi lên, thân rồng lập tức bay lên trung lao về phía chân trời, ngẩng đầu nhìn lên, vầng trăng khổng lồ óng ánh sắc vàng hiển bóng rồng. Có điều, ngao du chưa được bao lâu lại vùng vẫy rơi từ trời xuống, có thể nhìn ra cố gắng hết sức ổn định thân mình, chỉ là dường như bởi vì quá đau nên khống chế nổi.

      tiếng “ầm” vang dội, Thiên Diệu rơi xuống suối băng phía trước, bọt nước tung tóe, xung quanh trở nên hỗn độn.

      Nhạn Hồi cong chân chạy về phía đó.

      Khi nàng chạy tới bên bờ suối, Thiên Diệu giãy giụa trở mình bò lên từ trong nước, ánh trăng sáng rực chiếu khắp toàn thân rồng của , Nhạn Hồi mở to mắt, nhìn vết thương khắp người Thiên Diệu, kinh hãi nên lời.

      Đây là rồng sao?

      Vảy rồng thân đều bị lóc hết, chỉ còn lại những vết rách đầy máu, có chỗ thậm chí sâu đến mức nhìn thấy xương trắng hếu, từ đầu đến đuôi người nơi nào lành lặn, khiến người ta sợ hãi, thương tâm đến mức da đầu tê dại.

      Lúc này Nhạn Hồi mới biết, chuyện moi tim róc xương mà Thiên Diệu rất đơn giản nhàng lúc trước là thủ đoạn khiến người ta kinh hãi dường nào.

      vẫn giãy giụa mặt đất, cơ hồ đau đớn đến mức sống bằng chết.

      “Thiên Diệu…”

      Nhạn Hồi gọi tên , tiến về phía trước bước.

      Tiếng gọi này tựa như đánh thức Thiên Diệu, quay đầu, gầm tiếng với nàng, giống như hù dọa để nàng đừng qua đó. chăm chăm nhìn Nhạn Hồi, đuôi cuộn về phía trước, tựa như muốn dùng đuôi che lại cơ thể đầy vết thương của mình.

      Nhạn Hồi nghiến răng, ánh mắt kiên định: “Chẳng phải máu của ta có thể khiến ngươi dễ chịu hơn chút sao?” Nàng dấn bước, đưa cổ tay ra, “Nè.”

      Thiên Diệu lui về phía sau, Nhạn Hồi lại tiến lên phía trước.

      Râu rồng dài phe phẩy trong trung, múa lên đường cong như cự tuyệt cho Nhạn Hồi tới gần.

      Nàng dứt khoát tự cắn rách cổ tay, vết thương sâu nhưng đủ để máu thấm ra, khí xung quanh lập tức nhuốm mùi máu tanh.

      Thiên Diệu dường như hơi xao động.

      Nhạn Hồi kiên trì tiến lên.

      Cuối cùng Thiên Diệu nhịn được nữa, gầm vang tiếng dài lao về phía Nhạn Hồi, nàng trấn tĩnh tránh né, tiếng gió vút tới bên cạnh, thổi tung tóc và áo nàng.

      Thiên Diệu tới trước mặt Nhạn Hồi, nhưng chỉ dùng sừng rồng đẩy nàng về phía sau, mãi đến khi lưng Nhạn Hồi tựa vào gốc cây to, mới dừng lại, lui về phía sau định bỏ .

      Nhạn Hồi hề do dự, đưa tay nắm sừng rồng của , giọng điệu vừa như ra lệnh lại vừa như nài nỉ: “Uống máu ta . Nếu như vậy có thể khiến ngươi dễ chịu, vậy hãy chọn cách nhanh chóng tiện lợi này . Ta đau, cũng tổn thương gì hết.”

      Thiên Diệu cương quyết hất đầu, Nhạn Hồi cố chấp nắm chặt sừng rồng buông.

      bừng mở mắt, vùng ra được nên há cái miệng khổng lồ hướng về Nhạn Hồi gầm tiếng dài, thanh khiến gian xung quanh chấn động. Đuôi đập bừa mặt đất, giống như nổi giận với nàng, nhưng dường như cũng vì đau đớn mà khống chế được cơ thể.

      Nhạn Hồi mặc kệ tất cả, nhân lúc Thiên Diệu há miệng, nàng bôi máu cổ tay lên lưỡi . Máu nàng tựa như có mê hoặc cực lớn với , dù gì cũng là thuốc có thể làm dịu đau đớn cùng cực, đối với ai cũng là mê hoặc.

      Thiên Diệu hất đuôi, đánh gãy gốc cây thô to bên cạnh. Đầu rồng đưa về phía trước, răng bén nhọn dừng cổ Nhạn Hồi.

      “Chỗ này được.” Nàng bình tĩnh , “Cắn cổ chết đó, được cắn ở đây.” Cách rất gần nên nàng nghe thấy ràng thanh phát ra từ cổ họng Thiên Diệu, bên trong dường như cũng vùng vẫy kịch liệt.

      Cuối cùng răng rồng cũng rời khỏi cổ Nhạn Hồi, mũi chạm lên ngực nàng, cổ họng phát ra tiếng ừng ực, giống như tiếng gầm của thú dữ lúc cảnh cáo, nhưng cũng giống như làm nũng xin được an ủi sau khi bị thương.

      Nhạn Hồi cố gắng nhét cổ tay vào kẽ răng Thiên Diệu, bôi máu lên răng .

      Thiên Diệu lại vùng vẫy, Nhạn Hồi liền ôm đầu , cơ hồ dùng hết sức lực, máu từng chút từng chút thấm vào miệng rồng. Hơi ấm do máu mang đến cũng dần dần thấm vào cơ thể .

      Trăng vẫn treo giữa trời, nhưng Thiên Diệu dần dần yên tĩnh lại.

      Nhạn Hồi tựa vào thân cây, đầu rồng chống lên người nàng, thân hình oai phong thế nhưng lại yên tĩnh như con thú cưng, cảnh tượng này thực có thể phác họa thành bức tranh đầy tình cảm.

      biết thời gian trôi qua bao lâu, mặt trăng dần dần chìm vào mây đen.

      Toàn thân Thiên Diệu từ từ nhũn ra đất, hào quang lóe lên, trở về hình dáng con người. vừa hóa thân liền ngã xuống đất, Nhạn Hồi vội ôm eo , chống đỡ cơ thể nam nhân kia. Vừa tiếp xúc bèn phát , Thiên Diệu … để trần cả người.

      Nghĩ cũng phải… Lần trước bước ra khỏi suối băng với thần trí tỉnh táo nên đương nhiên biết biến y phục, nhưng với tình trạng giờ nào còn tỉnh táo nghĩ tới chuyện mặc hay mặc gì nữa.

      Nhạn Hồi cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi.

      “Coi như ta đòi lại được nợ cũ rồi.” Nàng vừa vừa khó nhọc cởi áo ngoài khoác cho Thiên Diệu. Sau đó trượt ngồi xuống, để gối lên chân mình ngủ.

      Nàng nhìn ánh trăng xuyên qua tầng mây thở phào nhõm, vất vả cả buổi, đối với người có pháp thuật như nàng rất hao tổn sức lực.

      Cuối cùng cũng gượng qua được đêm nay rồi.

      Nhạn Hồi cúi đầu nhìn Thiên Diệu ngủ chân mình như đứa trẻ, nàng vuốt tóc mai đẫm mồ hôi của , nhớ lại cơ thể đầy vết thương vừa nãy, bất giác thầm: “Bởi vậy ngươi tới suối băng cũng để trị thương sao…”

      “… muốn bị nhìn thấy…”

      Nhạn Hồi ngây người, “Gì cơ?”, nàng nghe lời Thiên Diệu lẩm bẩm, tựa như trong mơ vậy.

      muốn bị nhìn thấy ta xấu xí như thế.”

      Câu này biết tại sao lại biến thành ngọn roi có gai, đánh vào tim Nhạn Hồi khiến nàng cảm thấy đau nhói, cổ họng đắng chát.

      Bởi vậy trước đó nàng tới suối băng, còn lại chịu xuất , ra là vì giấu tâm này sao?

      vểnh đuôi chống đỡ cơ thể nàng, cho nàng đêm yên giấc, còn vùi đầu dưới đáy nước, trong lòng giấu tâm trạng tự ti như vậy sao…

      Nhạn Hồi xoa má Thiên Diệu: “Ngươi chưa bao giờ xấu xí.” Nàng hề biết giọng của mình lúc này mềm mại và dịu dàng lạ thường, ‘ xấu chính là kẻ khiến trái tim và thân thể ngươi tổn thương đến mức này.”
      13emap, Snowsusu thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 79

      Bóng tối dần tan, trời tờ mờ sáng, Thiên Diệu chầm chậm mở mắt.

      Xa xa có tiếng chim hót truyền vào tai, tươi mới như có thể gột rửa đêm tối tăm nặng nề. mặt truyền tới cảm giác nhột nhạt, Thiên Diệu đưa tay hất , nhưng lại bắt được lọn tóc đen.

      ngẩng lên nhìn, vừa khéo thấy được chiếc cằm sáng bóng của Nhạn Hồi. Nắng sớm mai mang theo hơi ấm rắc ánh vàng lên mặt nàng, khiến cả người Nhạn Hồi tỏa ra cảm giác ấm áp bình yên.

      Nàng tựa vào gốc cây, đầu hơi ngửa ra phía sau, miệng khẽ mở, hơi thở đều đặn, chứng minh nàng ngủ say. Thiên Diệu ngây người ngồi dậy, nhìn quanh, phát mình gối lên chân nàng ngủ đêm rồi.

      nhổm người dậy khiến Nhạn Hồi giật mình, nàng chộp tay vào trung, vô thức kéo bàn tay lại, “Sao vậy? Lại đau nữa à?”

      Thiên Diệu nhìn tay Nhạn Hồi rồi lại ngẩng đầu lẳng lặng nhìn nàng.

      Nhạn Hồi mơ màng thêm lúc nữa mới sực tỉnh, “Trời sáng rồi à?” Nàng dụi mắt, “Cuối cùng cũng qua rồi.” Nàng vươn vai muốn đứng dậy, nhưng vừa cử động chân nàng liền hự tiếng, tiếp đó ôm chân gì. Thiên Diệu thấy vậy lặng lẽ khom lưng, “Lên .”

      Nhạn Hồi nhìn bờ vai rộng của thoáng ngây người, nhưng cũng khách sáo, trèo lên lưng . Lúc Nhạn Hồi vòng qua ôm cổ Thiên Diệu, vô tình nhìn thấy vết máu khô cổ tay nàng, ngoài ra còn có vết thương do Nhạn Hồi tự cắn lung tung.

      Cổ họng nghẹn lại, nên lời.

      Thiên Diệu cõng Nhạn Hồi cất bước chậm rãi quay về.

      Nhạn Hồi nằm tựa bờ vai trở nên dày rộng của , bất giác thất thần : “Hôm qua là Trung thu…” Lời mở nhưng nàng vẫn suy nghĩ phải thế nào mới chạm vào vết thương của Thiên Diệu, nhưng tiếp lời nàng…

      “Sợ à?”

      .” Nhạn Hồi , “Có điều… ngày này năm nào ngươi cũng như vậy hết sao?”

      “Trước đó càng khó coi hơn.”

      Nhạn Hồi nghe vậy chợt như nấc nghẹn, nàng im lặng lâu, sau đó xoa đầu Thiên Diệu, như dỗ dành: “ ổn thôi, chờ tìm được tim rồng là tốt. Nhanh lắm.”

      Nàng đưa tay vuốt đầu , dịu dàng ấm áp hơn bất kỳ ngọn gió xuân nào thổi vào trong ngàn năm nay.

      cúi đầu, ánh mắt mềm như làn nước trước an ủi vốn chẳng giống ai của nàng.

      Tuy trời vào thu nhưng trong lòng hề lạnh giá.

      Lúc Thiên Diệu cõng Nhạn Hồi tới trước phủ Chúc Ly, vừa khéo gặp Chúc Ly mặc y phục trang trọng hơn thường ngày rất nhiều. Thấy cảnh này, Chúc Ly vốn vội vã ra ngoài lập tức dừng bước: “Chuyện gì vậy?” Nó hỏi, “Lễ tế Trung thu thấy bóng dáng hai người, bây giờ mới được cõng về? Nhạn Hồi, bị thương có nặng ?”

      Nhạn Hồi mặt đổi sắc dối: “Tối qua tĩnh tọa lâu quá nên tê chân.”

      Nghe Nhạn Hồi trả lời như vậy, vẻ mặt Thiên Diệu loáng cái cứng đờ, vành tai bất giác nóng bừng. ho , đưa mắt nhìn Chúc Ly, chủ động hỏi cách hiếm thấy: “Sao ngươi lại ăn mặc như vậy?”

      Nhạn Hồi cũng quan sát nó từ xuống dưới: “Tộc Cữu Vĩ Hồ của các ngươi cũng học người phàm bắt đầu thượng triều sao?”

      “Thanh Khâu làm gì có thượng triều.” Chúc Ly liếc nàng, “Hôm nay Hoàng tỷ của ta về Thanh Khâu, bọn ta phải gặp tỷ ấy.”

      Nhạn Hồi nhướng mày: “Hoàng tỷ ngươi à?”

      “Con của Đại hoàng thúc ta, mấy năm nay vẫn ở Trung Nguyên. Đúng rồi, tối nay Vương cung có yến tiệc…” Nó từ xa truyền tới tiếng còi hiệu, lão bộc sau lưng giục: “Tiểu tổ tông, sắp trễ rồi đó!”

      “Biết rồi.” Chúc Ly : “Ta trước đây. Tiệc tối nay nhớ đến nhé!” xong còn chưa kịp nhìn hai người thêm lần, vội vã đưa lão bộc .

      Nhạn Hồi suy ngẫm, con của Đại hoàng thúc Chúc Ly, chẳng phải chính là con của Thái tử tộc sao? Người có thân phận như vậy tại sao bao nhiêu năm nay vẫn ở Trung Nguyên? Hơn nữa còn bị phát , thiết nghĩ nhất định là người rất có thủ đoạn.

      Nhưng này ở Trung Nguyên lâu vậy mà nay lại trở về Thanh Khâu, cho thấy lần trước tộc vượt qua biên giới Tam Trùng sơn nhất định mang đến cho giới tu tiên chấn động , thế cuộc của Trung Nguyên rất thái bình…

      Khi về đến phòng, Thiên Diệu vừa đặt Nhạn Hồi lên giường, nàng nghiêng mắt nhìn thấy phú hôm qua vì vội ra ngoài nên tiện tay vứt lên giường mắt liền sáng lên, còn chưa chờ Thiên Diệu đứng thẳng, nàng kéo cánh tay lại ôm chặt, cứ như sợ chạy mất.

      Thiên Diệu ngước mắt nhìn, thấy Nhạn Hồi vừa cầm phú vừa nhòm mình với ánh mắt nóng bỏng, “Ngươi dạy ta tu luyện quyển tâm pháp này mà?”

      thoáng im lặng: “Gân cốt nối xong rồi sao?”

      “Chưa nối hết, nhưng có thể bắt đầu luyện khí rồi.”

      Thiên Diệu tóm lấy cổ tay Nhạn Hồi bóp mấy cái, tiếp đó gật đầu: “Đúng là có thể bắt đầu luyện khí, ngày mai…”

      , bắt đầu ngay bây giờ .” Nàng ngắt lời , “Ta đợi được thêm khắc nào nữa.”

      “Được.”

      đón lấy phú, mở trang đầu tiên, sau hồi đọc chăm chú bèn hỏi: “ có từng đọc sách này chưa?”

      “Đọc rồi.”

      hiểu chỗ nào?”

      Hai người dần dần thảo luận quên cả thời gian, mãi đến khi trời tối lại, Huyễn Tiểu Yên nhảy cửa sổ tung tăng chạy vào, lớn tiếng gọi: “Ăn cơm thôi, Chúc Ly gọi hai người ăn cơm kìa!”

      Lúc này Nhạn Hồi tĩnh tọa giường, khí tức vừa mới vận chuyển vòng quanh cơ thể, nàng mở mắt, nhìn tới Huyễn Tiểu Yên, chỉ với Thiên Diệu: “Ta cảm giác kinh mạch nghịch hành, như vậy có đúng ?”

      cảm giác kinh mạch nghịch hành là vì dùng cách thức tu tiên để phán đoán, nhưng giờ việc cần làm là phải quên hết mọi thứ trước kia .”

      Nhạn Hồi ngây người, lúc này lại nhớ tới những điều Lăng Tiêu chỉ dạy trong mười năm qua, nàng thoáng thất thần, nhưng lại sực tỉnh khi nghe tiếng gọi của Huyễn Tiểu Yên: “Chủ nhân, đói sao?”

      “Đói.” Nhạn Hồi đứng dậy, “, tới xem thử yến tiệc của tộc Cửu Vĩ Hồ .”

      Kể từ lần đầu tiên gặp Quốc chủ Thanh Khâu, đây là lần thứ hai Nhạn Hồi tới đỉnh núi nơi Quốc chủ ở.

      Khác với khí tức kỳ ảo như có như lần trước, tối nay giữa những gốc cây to có thêm nhiều hỉ khí, trong miệng các tiểu Hồ ly ngậm quả đỏ, có con ăn rất vui vẻ trong động, có con đẩy quả lăn khắp nơi.

      Nhạn Hồi và Thiên Diệu được đưa vào vương cung trong gốc cây nơi Quốc chủ ở.

      Bên trong vẫn mênh mông như cũ, có điều vách tường xếp rất nhiều chỗ ngồi theo thứ tự, kéo dài lên tới đỉnh. Nhạn Hồi ngẩng đầu quan sát, cách mỗi ba trượng có pháp trận vạch ra ban công trong suốt để các ca nữ vũ nữ của tộc ca múa bên , cho người của tộc thưởng thức.

      Càng lên ca múa càng điêu luyện, đỉnh chỉ có người của tộc Cửu Vĩ Hồ mà thôi.

      Người dẫn đường đưa Nhạn Hồi và Thiên Diệu vòng trong gốc cây lên chỗ cao nhất, ngang qua mỗi tầng, các quái đều dùng ánh mắt tò mò quan sát họ, nhưng đặc biệt là Thiên Diệu.

      long ngàn năm, nếu chịu tai kiếp có lẽ là nhân vật sánh ngang với Quốc chủ Thanh Khâu, trong tộc cá lớn nuốt cá bé, ai lại hứng thú với .

      Thiên Diệu mắt nhìn thẳng, chuyên tâm về phía trước, dường như coi ai ra gì.

      Nhạn Hồi sau lưng lại nhìn trái nhìn phải, đường tập trung, nhất thời quan sát, cuối cùng bất cẩn vấp chân, trước khi ngã về phía trước, Thiên Diệu dìu đỡ lấy nàng nhanh hơn cả Huyễn Tiểu Yên sau lưng Nhạn Hồi.

      ràng… mắt mũi chẳng hề đặt người nàng mà.

      Sắp lên tới đỉnh, người hầu lễ phép đưa Huyễn Tiểu Yên , cho nó chơi ở tầng dưới, Nhạn Hồi và Thiên Diệu bước lên tầng cao nhất.

      Lên đến nơi, tầm nhìn lập tức thoáng đãng, cả Thanh Khâu bao gồm Tam Trùng sơn ở xa xa cũng được thu vào tầm mắt, tinh tú đầu gần như đưa tay là có thể hái được.

      Tất cả các Cửu Vĩ Hồ nắm giữ các chức vụ quan trọng của tộc đều có mặt. Thiên Diệu chỉ gật đầu chào Quốc chủ Thanh Khâu ngồi ở chủ vị, mặc kệ ai khác nhìn mình, coi như nhìn thấy, sang bên cạnh tìm chỗ trống ngồi xuống.

      Còn Nhạn Hồi vốn định theo sang bên cạnh, nhưng khi ánh mắt nàng dừng người bên cạnh Quốc chủ hoàn toàn sửng sốt.

      Người đó mặc áo trắng mà các Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu thích, nàng mặc chiếc áo đỏ diễm lệ bắt mắt, dung nhan tuyệt sắc khiến người ta thần hồn điên đảo.

      “Huyền…” Nhạn Hồi dám tin lẩm bẩm thành tiếng, “Huyền Ca?”

      Tiếng gọi của nàng tuy , nhưng người có mặt đều là những nhân vật tầm cỡ, đương nhiên đều nghe thấy cái tên nàng buột miệng gọi ra. Tất cả đều hứng thú quan sát hai người, Đại hoàng tử của Quốc chủ Thanh Khâu cất tiếng hùng hồn phá vỡ im lặng: “Khéo quá, tiểu nữ là người quen cũ của Nhạn nương sao?” Ông ta cười , “Huyền Ca, kể vi phụ nghe thử làm sao con quen được Nhạn nương đây?”

      Huyền Ca…

      Nàng là con của Thái tử Thanh Khâu, Hoàng tỷ của Chúc Ly, là nữ nhân vẫn luôn ở Trung Nguyên, cực kỳ có thủ đoạn…

      Nhạn Hồi nhất thời bất động.

      Nhưng Huyền Ca lại cười , đôi mắt quyến rũ: “Lúc xưa Nhạn nương cải nam trang, trêu ghẹo con ở Trung Nguyên, cứ trêu mãi rồi trở nên thân thiết.”

      Nàng vừa dứt lời, những người có mặt đều bật cười.

      Huyền Ca nhìn Nhạn Hồi như cười như than: “Lúc trước con nghe Nhạn Hồi tới Thanh Khâu, con nghĩ lần này quay về có khi gặp mặt, nhưng ngờ là trong tình cảnh này… Nhạn Hồi.” Nàng gọi, nụ cười hơi bất lực, “ kinh ngạc như vậy là vì trách ta ở Trung Nguyên che giấu thân phận sao?”

      Nhạn Hồi thoáng im lặng, tiếp đó lắc đầu: “Có gì đâu mà trách, cũng chưa từng hại ta.”

      những chưa từng hại nàng mà còn giúp nàng ít.

      Huyền Ca mỉm cười, kính Nhạn Hồi ly rượu từ xa: “Lòng dạ Nhạn Hồi lúc nào cũng rộng rãi.” Uống rượu xong nàng thêm gì nữa, ở những nơi như thế này tiện nhiều.

      Nhạn Hồi bèn im lặng tới ngồi bên cạnh Thiên Diệu.

      Trong đầu nàng ngừng nhớ về quá khứ, ra nghĩ cũng phải, trước đây cảm thấy Huyền Ca thần bí, lúc này đây khoác lên thân phận này như là lẽ đương nhiên - Tại sao nàng ta có thể dễ dàng cho Thiên Diệu túi thơm Vô tức, tại sao nàng ta lại đẹp đến mức chấn động lòng người như vậy.

      Bởi vì nàng ta là Cửu Vĩ Hồ .
      13emapSnow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :