1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hộ tâm - Cửu Lộ Phi Hương (FULL Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 70

      Đêm khuya, Nhạn Hồi lại mơ thấy Thiên Diệu, ngồi bên cạnh lời, có lẽ là đêm khuya, lại là trong mơ, rốt cuộc Nhạn Hồi cũng hơi lùi bước: “Đau quá.”

      Nàng . Đổi lại là Thiên Diệu khẽ chau mày.

      im lặng rất lâu, rồi hỏi nàng: “Hối hận vào núi Thần Tinh ?”

      Cho dù trong trạng thái mơ hồ như vậy, Nhạn Hồi cũng kiên định lắc đầu suy nghĩ: “ hối hận.”

      Đời này của nàng, cho dù bản thân chịu đau đớn gấp trăm lần chăng nữa, nàng cũng chưa bao giờ hối hận lúc nàng còn gặp được tiên nhân áo trắng phiêu bồng đó, nắm bàn tay người đó, theo bước chân người đó, từng bước từng bước chập chững đến núi Thần Tinh.

      Đó là ân nhân của nàng, là người thân của nàng, cũng là giấc mơ từ đến lớn, giấc mơ thể của nàng.

      Cho dù hôm nay, người ban cho nàng tất cả đập nát mọi thứ của nàng, nhưng cảm kích và rung động từng có ngày xưa vẫn còn tồn tại nguyên vẹn như buổi ban đầu, là Lăng Tiêu tác thành cho Nhạn Hồi giờ, nàng chưa bao giờ hối hận gặp , cũng chưa bao giờ hối hận vào núi Thần Tinh.

      Thiên Diệu khẽ mím môi, thêm gì nữa, đến khi Nhạn Hồi thiếp .

      Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, hình phạt mỗi ngày vẫn tiếp tục, khí tức Nhạn Hồi ngày càng yếu hơn, tối ngày thứ năm Tử Nguyệt đến đưa cơm, Nhạn Hồi còn hơi sức ngẩng đầu, cơm đặt trước mặt, nàng mở mắt nhìn thấy được, nhưng thể đưa tay ra lấy.

      “Còn bốn ngày nữa… Ngươi bị đánh chết mất thôi.”

      Phải, Diệt Hồn Tiên cắt đứt tiên căn, nhưng ai biết trước khi tiên căn bị cắt, người này có bị đánh chết .

      “Đại sư huynh quỳ trước cửa sư phụ ba ngày… Mặt cũng tái hết rồi. Nhưng sư phụ vẫn hề dao động, bọn ta… cũng còn cách nào nữa.”

      Nhạn Hồi nghe vậy, khóe môi run run cong lên, Lăng Tiêu… nhẫn tâm, chuyện quyết định ai thay đổi được.

      Nhạn Hồi nhắm mắt , Tử Nguyệt thấy nàng ăn bèn cất giỏ lại: “Trước đây ta luôn cảm thấy đại sư huynh thiên vị ngươi, bởi vậy càng ghét ngươi hơn, nhưng chưa bao giờ ta nghĩ tới chuyện muốn ngươi chết. Lần này ta giúp đại sư huynh, ta cùng huynh ấy cầu xin sư phụ.”

      Tử Nguyệt thích Tử Thần. Nhạn Hồi vẫn luôn biết, nghe bước chân Tử Nguyệt xa, Nhạn Hồi nghĩ chuyện gì khác nữa, đầu óc hỗn loạn, bao lâu chìm vào hư vô.

      thọ hình năm ngày, cơ thể Nhạn Hồi rất lạnh, cũng chính vì vậy, nàng chưa bao giờ phát tấm vảy Hộ Tâm trong ngực lại nóng bỏng như giờ. Giống như là phòng tuyến cuối cùng trong cơ thể nàng, cho nàng hơi ấm duy nhất.

      Nhạn Hồi cảm thấy mình chìm trong bóng tối hỗn tạp lạnh lẽo, bỗng nhiên tim đẩy ra hơi ấm nhiều hơn, dần dần lan tỏa khắp tứ chi nàng.

      “Nhạn Hồi.”

      Nàng nghe thấy Thiên Diệu gọi mình. Khác với những lúc bầu bạn trong im lặng kỳ lạ của mấy hôm trước, giọng nàng nghe thấy hôm nay rất giống Thiên Diệu mà nàng quen biết bấy lâu.

      “Nhạn Hồi, đừng bỏ cuộc.” Giọng xoay chuyển trong đầu nàng, “Kiên trì thêm chút nữa.”

      Giọng như bàn tay, đỡ lấy Nhạn Hồi ngừng rơi xuống. Tấm vảy Hộ Tâm trong ngực càng nóng bỏng hơn, nóng đến mức khiến Nhạn Hồi bất giác nghĩ, nếu Thiên Diệu chưa từng bị tổn thương, vòng tay của chắc cũng ấm áp thế này…

      Nhạn Hồi bỗng cảm thấy may mắn vì mình quen được người tên Thiên Diệu, vào những lúc như bây giờ có thể khiến lòng nàng vơi sợ hãi, khiến nàng suy nghĩ lạc quan.

      Chính Ngọ ngày thứ sáu, Nhạn Hồi vẫn bị xích sắt kéo ra, ngay cả mắt nàng cũng mở nổi, im lặng chờ đợi đau đớn giáng xuống. Nhưng hôm nay roi chưa hạ xuống, Nhạn Hồi nghe thấy tiếng gọi khẩn cấp từ xa đến gần: “Sư thúc! Lăng Tiêu sư thúc!”

      Người đến vừa cuống quít vừa hoảng hốt, tiếng gọi khiến Nhạn Hồi bất giác khẽ hé mắt nhìn về phía đó. Hôm nay ai tới xem Nhạn Hồi chịu đòn, chỉ có đệ tử núi Thần Tinh ngự kiếm bay tới, hoảng hốt nhảy xuống kiếm, còn chưa kịp đứng vững với Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu sư thúc, tộc Thanh Khâu tấn công Tam Trùng sơn, đêm qua vượt qua Tam Trùng sơn, hôm nay tiếp tục tiến về phía trước, Tiên môn ở biên giới dốc sức chống đỡ, thương vong nặng nề! Họ dự tính rằng toàn bộ tộc hướng về phía Quảng Hàn môn!”

      Lăng Tiêu nghe vậy chau mày.

      Trước đó tộc tuyên chiến với Quảng Hàn môn, ra tay chỉ là chuyện sớm muộn, có điều ai ngờ lại nhanh đến vậy, càng ngờ tộc dốc sức toàn tộc tấn công Quảng Hàn môn.

      “Tố Ảnh môn chủ truyền tin tới, đêm nay thương nghị đại kế nghênh địch ở Quảng Hàn môn.”

      Quảng Hàn môn cách núi Thần Tinh rất xa, nếu đêm nay muốn tới Quảng Hàn môn, vậy giờ ngự kiếm xuất phát có lẽ vừa kịp, trận đòn của Nhạn Hồi phải hơn canh giờ, đến lúc đó mới e chậm trễ thời gian.

      Lăng Tiêu thoáng trầm ngâm rồi quyết định: “Nhờ Lăng Lôi sư thúc của đỉnh Trương Túc hôm nay và ngày mai hành hình Nhạn Hồi, lệnh Lăng Phi của đỉnh Tâm Túc giám sát, nếu hôm kia ta chưa về, Lăng Lôi thi hành hình phạt bốn ngày còn lại đến khi kết thúc.”

      Đệ tử nhận lệnh rời . Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Nhạn Hồi.

      Cuối cùng vẫn gì cả, khép tay áo đạp gió bỏ .

      Chỉ trong chốc lát, Lăng Lôi và Lăng Phi đến. Ngoại trừ Lăng Tiêu, Lăng Lôi là sư thúc có nội tức hùng hậu nhất của núi Thần Tinh, để ông ta hành hình đúng là thích hợp nhất, nhưng tính tình Lăng Lôi khoan hậu, rất ít khi ra tay tàn nhẫn với đệ tử. Bởi vậy Lăng Tiêu còn phái Lăng Phi đến giám sát.

      Lăng Phi có thù với Nhạn Hồi, Lăng Tiêu thể biết, núi Thần Tinh ai cũng có thể tha cho Nhạn Hồi, nhưng Lăng Phi .

      Chỉ trong tích tắc, Lăng Tiêu tính toán ràng hết những chuyện này.

      Lăng Lôi cầm roi nhìn Nhạn Hồi thoi thóp, quả nhiên nhẫn tâm, nhất thời chưa niệm quyết, nhưng Lăng Phi vẫn đội nón che mặt bàng quan đứng nhìn bên cạnh, thấy Lăng Lôi do dự ra tay, ả bèn lạnh lùng : “Lăng Lôi sư huynh, nếu hành hình nữa thời gian qua đó.”

      Cuối cùng Lăng Lôi đành thở dài, niệm quyết thúc roi bay lên.

      Nhạn Hồi cần nghiến răng nhịn đau, để mình phát ra tiếng kêu nữa, vì giờ cho dù mở miệng, nàng cũng còn sức kêu lên dù chỉ tiếng.

      Ngày thứ sáu hành hình xong, Nhạn Hồi lại rơi vào trong địa lao, nàng cảm thấy gân cốt toàn thân đứt hết, cơ thể như đống thịt nhão, ngay cả ngón tay cũng thể cử động.

      Nhạn Hồi nhắm mắt, lại chìm vào hôn mê.

      Tất cả cảm quan đều biến mất, chỉ có tấm vảy Hộ Tâm trong ngực vẫn kiên trì bền bỉ sưởi ấm cơ thể nàng, còn có giọng Thiên Diệu trong đầu luôn gọi tên nàng: “Nhạn Hồi, Nhạn Hồi.”

      Khiến nàng cảm thấy lúc này nàng vẫn còn sống.

      tốt quá…

      Đêm khuya, trăng sáng treo cao, ánh trăng vừa khéo chiếu vào Nhạn Hồi trong địa lao, trong bóng đêm, ánh trăng quá chói mắt, mí mắt Nhạn Hồi cử động rồi mở ra, trong nháy mắt, Nhạn Hồi bỗng nhìn thấy bóng đen đảo bên cạnh mình cái.

      Nàng chớp mắt, thần trí tỉnh táo đôi chút: “Thiên Diệu?”

      Tiếng gọi của nàng khàn đến tột độ, tựa như cổ họng bị xé nát.

      Bóng đen bên cạnh khẽ khựng lại rồi thanh minh: “Là ta.”

      Nghe thấy giọng này, Nhạn Hồi hơi sửng sốt: “Đại sư huynh…”

      Tử Thần ngồi bên cạnh Nhạn Hồi, tay cầm vật gì đó vẽ chú lên sợi xích chân Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi khó nhọc cử động đầu, nhìn vào trong tay , lúc này mới phát Tử Thần cầm sợi Diệt Hồn Tiên đánh nàng hôm nay. Nhạn Hồi ngạc nhiên: “Sao…”

      “Sư phụ có ở đây, Lăng Lôi sư thúc trông coi sợi roi này kĩ lắm, ta trộm nó tới đây.” cần nghe Nhạn Hồi hỏi hết, Tử Thần đáp, “Xích người muội phải có roi này vẽ chú mới cởi được, ta kêu Tử Nguyệt mở cửa núi rồi, chút nữa chờ xích người muội được cởi hết đưa muội .”

      chăm chú vẽ bùa, nhìn Nhạn Hồi lấy lần.

      Nhưng Nhạn Hồi biết Tử Thần là người tuân thủ phép tắc, là đồ đệ ngoan ngoãn nghe lời sư phụ. xưa nay chính trực, chưa bao giờ làm chuyện trái lệnh thầy. là đại đệ tử của Lăng Tiêu, bởi vậy vẫn luôn lấy mình làm gương, chưa bao giờ có ngày nào buông thả.

      Nhưng lần này, lại trộm roi của sư thúc, định lén thả Nhạn Hồi.

      “Đại sư huynh…” Vành mắt Nhạn Hồi ươn ướt.

      Nàng xưa nay sợ gian khó hiểm nguy, sợ bị lạnh nhạt mỉa mai, nàng chỉ sợ người ta tốt với nàng, nàng nợ mãi trả được.

      Lăng Tiêu quyết lòng muốn cắt đứt tiên căn của Nhạn Hồi, cho dù bản thân có chuyện quan trọng cũng quên giao phó cho người khác tiếp tục hoàn thành chuyện này. Nhưng Tử Thần thả nàng như vậy, đến khi Lăng Tiêu trở về, huynh ấy phải đối diện với hình phạt thế nào đây, Nhạn Hồi thể tưởng tượng.

      Xích chân được Tử Thần cởi ra, nhưng Nhạn Hồi vẫn khống chế được đôi chân mình, sáu trận đòn bởi Diệt Hồn Tiên khiến gân cốt nàng bị tổn thương.

      Tử Thần chăm chú cởi xích tay Nhạn Hồi, lúc này gần kề Nhạn Hồi hơn ban nãy nên giọng dặn dò, “Sau khi rời khỏi núi Thần Tinh muội hãy tới chỗ tộc . Trung Nguyên lưu muội, muội hãy nơi khác mà sống tiếp cho tốt.”

      Nghe thấy lời này, Nhạn Hồi khẽ nghiêng đầu, lệ từ khóe mắt hòa vào trong đất.

      Tử Thần muốn nàng sống tiếp, bởi vậy bằng lòng vứt bỏ khác biệt Tiên trong suy nghĩ của , để nàng tới chỗ tộc mà hề kỳ thị, vì muốn nàng được sống tiếp.

      Bùa tay trái vẽ nửa chừng, bỗng nhiên cửa động lóe lên bóng người, Tử Thần và Nhạn Hồi đều giật mình.

      Tử Thần ngẩng đầu, thấy Lăng Phi đứng ngoài cửa động, áo trắng phản chiếu ánh trăng, ả cười lạnh: “Sư huynh có đây, ta sợ có người có ý đồ riêng nên tuần tra vòng, ngờ có người gan to bằng trời.”

      Tử Thần im lặng.

      “Tử Thần, con thân là đại đệ tử của Lăng Tiêu sư huynh, nay lại làm trái với mệnh lệnh sư phụ con vậy sao?” Ả , “Giờ con khóa lại xích vào chân Nhạn Hồi rồi ra đây, ta coi như đêm nay nhìn thấy cảnh này.”

      Tử Thần cúi đầu, tiếp tục vẽ bùa xích tay nhạn Hồi.

      Lòng Nhạn Hồi chấn động: “Đại sư huynh.”

      “Ở Tam Trùng sơn thúc ấy bị tổn thương nguyên khí, giờ chưa chắc là đối thủ của ta.” Tử Thần thầm, “Chờ mở khóa xong ta cố đưa muội ra ngoài.”

      Lăng Phi nghe thấy lời Tử Thần, nhưng cũng nhìn ra Tử Thần định nghe lệnh ả, vẻ mặt Lăng Phi lạnh , ả cười lạnh: “Được, vậy đừng trách ta độc ác.” xong, ả lắc người né sang bên.

      Từ sau khi mặt bị thương, lệ khí quanh người Lăng Phi ngày càng nặng, biết ả làm chuyện gì, Nhạn Hồi thầm cảm thấy hay, nàng đẩy Tử Thần: “Huynh mau ra ngoài .”

      Lúc này Tử Thần cởi xong xích tay trái của Nhạn Hồi, chỉ còn lại xích cổ và tay phải chưa cởi, nào chịu ra.

      Nhạn Hồi đẩy được, nàng định khuyên, bỗng cảm thấy mặt đất bốn phía lóe huyết quang, cả địa lao miên man sát khí.

      Lăng Phi khởi động Sát trận trong địa lao này! Nhạn Hồi kinh ngạc, ả ta muốn tung đòn sát thủ!

      Ở Tam Trùng sơn, ả vốn cũng muốn giết Nhạn Hồi…

      ta muốn giết muội, đại sư huynh, nhân lúc trận này chưa kết xong, huynh ra ngoài .”

      Tử Thần hề dao động, vẽ hết bùa xích tay phải Nhạn Hồi, xích tay nàng lập tức rơi xuống, chỉ còn lại xích cổ chưa lấy ra.

      Nhưng chỉ chậm trễ trong thoáng chốc, địa lao bùng lên huyết quang, pháp trận xoay chuyển dưới đất, ánh sáng mãnh liệt xông thẳng ra ngoài cửa động.

      Nhạn Hồi cảm thấy từng tấc máu thịt mình dường như đều bị trận này hút cạn, vô cùng khó chịu. Nàng ngờ pháp trận của địa lao này lại ghê gớm đến vậy, nhưng nghĩ lại, đây là địa lao giam giữ người phạm lỗi lớn của núi Thần Tinh, Sát trận trong này là do Thanh Quảng chân nhân bày, đương nhiên đơn giản.

      Lăng Phi ngoài động cũng kinh ngạc vô cùng, ả thấy huyết quang ngút trời, nhuộm đỏ bầu trời đỉnh, ả vốn muốn giết Nhạn Hồi, trận pháp bình thường từ lúc khởi động đến khi hoàn thành đều có thời gian, ả cũng vốn nghĩ Tử Thần ra ngoài trong thời gian đó.

      Nhưng nào ngờ pháp trận này…

      Trong địa lao, Nhạn Hồi và Tử Thần đều biết tình hình bên ngoài. Hai mắt Tử Thần sung huyết. ẵm Nhạn Hồi lên, trong tay vẫn cầm Diệt Hồn Tiên, khó nhọc vẽ bùa cổ Nhạn Hồi, quanh người kết thành kết giới, bảo vệ hai người bên trong.

      Nhưng kết giới của chao đảo do va đập của pháp lực trong Sát trận, sắp duy trì được bao lâu nữa.

      Trong tim Tử Thần có vảy Hộ Tâm của rồng, chỉ là người tu tiên bình thường, tu vi pháp lực của chỉ cao hơn người cùng lứa, hề đủ sức đối kháng với sức mạnh của pháp trận này!

      Lòng Nhạn Hồi như lửa đốt: “Huynh ra ngoài .” Nàng khản giọng hét lên, “Huynh ra ngoài !”

      Nàng vừa dứt lời, kết giới của Tử Thần liền bị phá, sát khí cuốn tới, thất khiếu của Tử Thần lập tức chảy máu.

      Nhưng Nhạn Hồi vẫn bình an vô , vảy Hộ Tâm trong tim nàng nóng lên, nhất thời nàng vẫn tưởng là vảy Hộ Tâm phát huy tác dụng, nhưng lại phát có gió khe khẽ xoay chuyển quanh người mình, hóa giải hết sát khí xông về phía nàng.

      Gió dịu dàng thế này, là sức mạnh của Tử Thần…

      Bùa chú cổ Nhạn Hồi vẫn chưa vẽ xong, nhưng Tử Thần chống nổi thân hình, đầu gục lên vai Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi dốc toàn lực chống đỡ cơ thể, nàng cảm nhận được máu của Tử Thần thuận theo vai mình chảy xuống xương đòn, sau đó thấm đẫm y phục nàng từng chút từng chút: “Đại sư huynh…” Nhạn Hồi vô cùng kinh hãi, giọng nàng run rẩy hơn bao giờ hết, “Đừng khởi động pháp trận!”

      Trong kinh hoàng, Nhạn Hồi dốc hết sức lực toàn thân khản giọng gào thét ra ngoài động, “Đừng khởi động pháp trận! Thả đại sư huynh ra, thả huynh ấy ra!”

      Lăng Phi ngoài động nhìn mắt của Sát trận khẽ nhấp nháy ánh sáng đỏ, lúc này nếu ả dùng pháp lực cố ngăn mắt trận vận hành, có khi ngừng được pháp trận này, có điều… e là phải vứt bỏ tu vi nửa đời…

      Ả do dự quyết, giờ phút này Tử Thần trong địa lao cũng cầm nổi Diệt Hồn Tiên trong tay nữa, rũ rượi thõng xuống.

      Chú cổ Nhạn Hồi còn nửa chưa vẽ xong.

      “Nhạn Hồi…” Giọng Tử Thần yếu ớt, “Sư huynh vô dụng…”

      Nhạn Hồi lắc đầu, nghẹn nào thành lời.

      Vì có gió của Tử Thần luôn xoay chuyển quanh người nàng, bởi vậy Nhạn Hồi cảm nhận được áp lực khổng lồ của Sát trận, nhưng cơ thể nàng vẫn kìm được mà run bần bật, giống như cả linh hồn cũng run rẩy.

      “…Ta cứu được muội.”

      cần cứu nữa, cần cứu nữa! Muội sai rồi.” Nàng hét lên, cả gương mặt đầy nước mặt, “Muội sai rồi, muội sai rồi! Lăng Phi! Ta bằng lòng lấy mạng đền tội! Ngươi tha cho đại sư huynh ! Xin ngươi tha cho đại sư huynh!”

      Nghe Nhạn Hồi gào thét như con thú bị vây, Lăng Phi khẽ nghiến răng, ả nhìn tay mình, rồi lại nhìn mắt pháp trận. Nhưng vào lúc này, trong trung bỗng truyền tới tiếng hét vang dội của Lăng Lôi: “Nơi này tại sao lại như vậy!”

      Những người khác phát ra ả…

      … khởi động Sát trận, giết chết Tử Thần…

      Lăng Phi hoảng hốt, thi triển thuật Độn Thổ biến mất khỏi nơi này.

      Lúc Lăng Lôi đáp xuống đất, xung quanh chẳng còn bóng người, ông ta nhìn vào trong động, mắt lập tức bị ánh sáng đỏ bên trong ùa ra đâm chói mắt, khó chịu như sắp mù.

      Những tiên nhân các đỉnh khác lục tục kéo tới, ai nấy đều nghe Nhạn Hồi gào thét đau đớn như con thú bị thương.

      Cơ thể Tử Thần trong lòng Nhạn Hồi dần dần lạnh lẽo, giọng Nhạn Hồi khản đến mức cho dù nàng dốc hết sức lực toàn thân gào thét, nhưng thanh phát ra cũng chỉ có mình nàng nghe thấy.

      Cổ họng nàng như bị câm, mắt dường như cũng sắp mù, ngoài màu đỏ xung quanh nàng nhìn thấy gì nữa.

      Nàng tuyệt vọng, ai giúp được nàng, nàng càng giúp được bản thân, chỉ có thể như vậy, trơ mắt nhìn khí tức của Tử Thần lặng từng chút từng chút trong lòng, sau đó bị Sát trận hút cạn máu thịt, hóa thành tro bụi.

      Hai tay Nhạn Hồi trống rỗng.

      Tử Thần… xương cốt đều còn.

      Nhưng nàng vẫn cảm nhận được pháp thuật cuối cùng Tử Thần để lại quanh người nàng, đến khoảnh khắc cuối cùng Tử Thần cũng bảo vệ nàng.

      Song, gió bao bọc quanh người nàng cũng dần dần lắng xuống, Nhạn Hồi biết, với tình trạng giờ của cơ thể, chờ gió biến mất, trong thoáng chốc nàng cũng như Tử Thần, hồn phi phách tán.

      ai cứu Tử Thần, cũng ai tới cứu nàng…

      Thôi cứ vậy cho xong, cần giãy giụa… Ánh mắt Nhạn Hồi lập tức trở nên ảm đạm.

      “Nhạn Hồi.” Vảy Hộ Tâm trong tim dần dần bắt đầu nóng lên, tiếp đó ngày càng nóng, ngày càng nóng, tựa như miếng sắt nung đỏ khảm vào tim nàng, khiến nàng cảm thấy mình vẫn còn là người sống.

      tiếng rồng gầm từ chân trời bên ngoài động truyền vào.

      Nghe rất , rất xa, nhưng lại khẽ đánh thức chút ánh sáng trong mắt Nhạn Hồi.

      Trong thoáng chốc, tiếng rồng gầm vang dội đất trời, trong Sát trận, dưới đáy địa lao, Nhạn Hồi cũng cảm nhận được sức mạnh khuấy động trời đất kia, dường như có thể khiến núi sông rung chuyển.

      long!”

      “Là long!”

      Bên ngoài có tiên nhân kinh hô, nhưng thanh này trở thành tạp trong tai Nhạn Hồi, dần dần bị vứt bỏ. Nàng chỉ nghe thấy sau tiếng rồng gầm thứ ba, sức mạnh khổng lồ bỗng đè xuống địa lao.

      Mắt trận đỏ tươi ngoài động “rắc” tiếng nứt ra đường. Ánh sáng đỏ trong địa lao lập tức tối .

      Thân rồng từ chân trời phủ phục xuống, mang theo gió, đưa lửa tới, trấn áp sức mạnh của pháp trận, gột rửa tất cả sát khí.

      Mắt trận vỡ nát, ánh sáng đỏ biến mất. Địa lao tối đen như lúc đầu, ánh trăng trời vẫn như cũ.

      Trong ánh trăng lạnh lẽo từ cửa động rọi xuống, Thiên Diệu thân mặc hắc bào đứng trước mặt Nhạn Hồi.

      Bốn mắt giao nhau, Nhạn Hồi toàn thân nhếch nhác, Thiên Diệu khôi ngô tuấn tú, giống như vị thần trời cao giáng xuống, nhưng cũng tựa như ác ma từ địa ngục bước ra. Giống hệt lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng tất cả mọi thứ đều thay đổi hoàn toàn.

      còn gầy ốm, còn bất an, dường như lấy lại được sức mạnh chấn động trời đất. Lúc này đây, biến thành người như vậy, nhưng người đó lúc nhìn thấy Nhạn Hồi ủ rũ dưới đất lại giấu nổi vẻ xót thương.

      cúi người cong lưng, ẵm nàng lên như đứa trẻ: “Ta đưa .”

      Vẫn luôn là nàng cứu .

      Còn lần này, đổi lại là đến cứu nàng.

      HẾT QUYỂN 2
      13emapSnow thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 71

      Thiên Diệu ẵm Nhạn Hồi, cảm nhận toàn thân nàng lạnh lẽo, cả người còn chút sức lực, kìm lòng được ôm chặt nàng hơn, áp sát cơ thể trở nên ấm áp của mình vào Nhạn Hồi, giống như trước đây nàng truyền cho hơi ấm, giờ phút này muốn dùng ấm áp ít ỏi của cơ thể mình để an ủi nàng.

      “Chúng ta thôi.”

      Nhạn Hồi như bị lời này thức tỉnh, khản đặc thốt ra ba chữ cực khẽ: “Đại sư huynh…”

      Nếu phải miệng nàng kề bên tai Thiên Diệu, thể nào nghe thấy chút thanh thều thào này.

      Lòng Thiên Diệu thắt lại, tựa như bị giọng cơ hồ thể nghe thấy của Nhạn Hồi siết đau.

      “Đừng để… đại sư huynh lại đây.”

      Thiên Diệu tìm kiếm khắp địa lao, nhưng thấy bóng dáng Tử Thần, nhớ lại sát khí trong địa lao lúc vừa vào, còn có luồng gió như có như vẫn quanh quẩn bên người nàng, đoán được đại khái xảy ra chuyện gì.

      Thiên Diệu thoáng im lặng, ẵm Nhạn Hồi bước , “ còn nữa.”

      Nhạn Hồi lập tức nắm cánh tay Thiên Diệu, “Huynh ấy còn.”

      Các tiên nhân của núi Thần Tinh bày trận. Ai mở sát trận trong địa lao đối với họ còn quan trọng, long xông lên núi Thần Tinh cứu phạm nhân, đây mới là chuyện cấp bách nhất họ cần phải xử lý.

      Có người hét vang hỏi Thiên Diệu: “ nghiệt phương nào dám lén xông lên núi Thần Tinh ta?”

      Thiên Diệu ngẩng đầu nhìn trời: “Nhạn Hồi, chúng ta phải thôi.”

      Nhạn Hồi nhắm mắt, Tử Thần có còn hay nàng hơn ai hết, tình thế ở đây lòng nàng cũng , phải rồi, thể để Thiên Diệu bỏ mạng tại nơi này.

      đến lúc nàng từ biệt đại sư huynh rồi…

      Tựa như có chiếc rìu bén bổ lên tim, nàng nghiến chặt răng, chặt đến mức trán nổi gân xanh, sau khi nhẫn nhịn lâu lâu nàng mở mắt, đáy mắt cất chứa sát khí, khàn giọng với Thiên Diệu: “.”

      Thiên Diệu chẳng chút do dự, toàn thân lóe lên ngọn lửa.

      Cổ Nhạn Hồi vẫn còn buộc sợi xích cuối cùng, Thiên Diệu buồn nhìn Diệt Hồn Tiên rơi dưới đất, nắm đoạn xích sắt, trong tay bùng lên ngọn lửa hừng hực đốt sợi xích sắt tan chảy, đứt đoạn.

      chút chậm trễ, khắp người phát ra khí bức người như lúc mới đến, bay vút lên phía .

      Ra khỏi địa lao, nhìn các tiên nhân núi Thần Tinh bên dưới, bàn tay Nhạn Hồi níu chặt áo của Thiên Diệu khẽ siết lại, Thiên Diệu cụp mắt, ôm nàng xoay người trong trung, thân hình lơ lửng ở lưng chừng trời, quanh người mở ra kết giới khí hình tròn, bao bọc hai người bên trong. tay ôm Nhạn Hồi, đưa lực vào cơ thể nàng.

      Khí tức ấm nóng dâng lên, trị liệu cổ họng khô rát của nàng, khiến nàng có thể chuyện bình thường trở lại: “Lăng Phi.” Nàng nghiến răng gọi hai chữ này, ràng giọng lớn, nhưng dường như có thể truyền khắp hai mươi tám đỉnh của núi Thần Tinh.

      Lăng Phi đứng vách núi đỉnh Tâm Túc, nghe Nhạn Hồi gọi tên mình, cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

      Ả nhìn về hướng phát ra thanh, lờ mờ nhận ra có bóng người lấp loáng lơ lửng trong trung. Ả biết chắc chắn Nhạn Hồi trông thấy mình, cũng biết lúc này Nhạn Hồi có năng lực làm bất kỳ chuyện gì nguy hại tới ả, nhưng đáy lòng ả chột dạ bất an, sau khi nghe Nhạn Hồi gọi càng thêm run rẩy.

      Cơ thể Nhạn Hồi yếu ớt rã rời, ánh mắt vô hồn, nhưng trong đôi mắt tựa như có ngọn lửa đen hừng hực cháy: “Món nợ máu ngươi thiếu ta hôm nay ngày ta bắt ngươi trả lại! Phàm là đệ tử môn hạ của Lăng Phi, ta gặp ai giết kẻ đó, phàm là vật Lăng Phi sở hữu, ta thấy vật gì hủy vật đó.” Nàng căm hận gằn từng chữ, “Từ nay về sau, Nhạn Hồi ta và núi Thần Tinh thề đội trời chung.”

      Giọng khản đặc tỏa ra sát khí lạnh lẽo khiến toàn bộ các tiên nhân có mặt đều im lặng.

      Nhạn Hồi vừa dứt lời, Thiên Diệu xoay tay, thanh trường kiếm lơ lửng bên cạnh .

      Có tiên nhân vừa nhìn , lập tức kinh ngạc hét lên: “Là Trường Thiên kiếm!”

      long này đánh cắp Trường Thiên kiếm của Tam Trùng sơn!”

      Thiên Diệu nhướng mày, vẻ mặt cao ngạo: “Ta vốn hứng thú với Thần kiếm của các ngươi, tuy nhiên nếu các ngươi hiểu lầm, vậy ta tác thành cho hiểu lầm của các ngươi.” xong, lòng bàn tay xuất ngọn lửa, mang theo nhiệt độ nóng hơn nham thạch của Tam Trùng sơn, bóp chặt đốc Trường Thiên kiếm.

      Thần kiếm run rẩy như khóc như than.

      Đến khi thân kiếm bị nung đỏ hồng Thiên Diệu ném , nó lập tức nổ tung thành nhiều mảnh vụn trong trung, vài tiên nhân núi Thần Tinh tránh kịp, bị mảnh vụn Trường Thiên kiếm cứa rách áo rách da.

      Các tiên nhân kinh hãi vô cùng, có người hết sức phẫn nộ với thái độ khiêu khích của Thiên Diệu, hét lớn, định tiến lên giao chiến.

      Thiên Diệu chẳng mảy may để ý, lắc người hóa thành hỏa long lao như cơn gió, bay về phía chân trời, tốc độ nhanh đến mức khiến các tiên nhân núi Thần Tinh muốn đuổi cũng đuổi kịp.

      Nhạn Hồi nằm bò lưng rồng của Thiên Diệu, ngọn lửa người vừa nãy ràng nung chảy Trường Thiên kiếm, giờ đây bao bọc quanh người Nhạn Hồi vậy mà lại đốt cháy sợi tóc nào của nàng, hơn nữa còn ấm áp như chiếc chăn bông bao bọc nàng bên trong, khiến cơ thể lạnh lẽo dần dần ấm nóng từng chút, cảm giác này dịu dàng như tình cảm mà Thiên Diệu dành cho nàng nhưng chưa bao giờ ra.

      Nàng nhắm mắt, mặc kệ Thiên Diệu muốn đưa mình đâu, mệt mỏi thiếp , còn sức lực nghĩ tới bất kỳ điều gì nữa.

      Khi Nhạn Hồi tỉnh lại biết là ngày thứ mấy, nắng ngoài cửa sổ chiếu sáng vào phòng, khiến bóng người ngồi bên cạnh Nhạn Hồi có vẻ mơ hồ.

      Nhạn Hồi nheo mắt.

      “Nhịn đau chút.” Người đó , “ lấy ra ngay.”

      Nhạn Hồi bỗng cảm thấy cổ mình nóng hổi, “rắc” tiếng, xích sắt trói buộc cổ nàng bao nhiêu hôm cuối cùng cũng bị bẻ gãy.

      Thiên Diệu lấy sợi xích ra xong nhíu mày: “Để lại sẹo cổ rồi.” đưa tay lên vuốt khẽ, nhờ lực đạo Thiên Diệu xoa dịu, Nhạn Hồi dường như cảm giác được vết sẹo cổ mình là hai đường mảnh lõm vào, chắc là do đeo xích quá lâu nên da thịt cổ nàng bị rách. Thiên Diệu , “ sắt có gỉ, màu cũng đậm, để ta hỏi Thanh Khâu xem có ai biết xóa sẹo này .”

      “Để đó .” Giọng Nhạn Hồi khản đặc, “Để vết sẹo này lại .”

      Để nàng luôn nhớ rằng, mình còn phải tìm người kia đòi lại món nợ máu.

      Chứng cứ quan trọng như vậy nên để lại, vì đây là ân tình mà nàng nợ Tử Thần.

      Thiên Diệu sao lại biết trong lòng Nhạn Hồi nghĩ gì, chỉ lặng im.

      hiểu Nhạn Hồi, thế nên biết đối với nàng, khó gánh vác nhất phải là vết thương người, mà là ân tình nàng nợ người khác. Huống hồ món nợ ân tình này, Nhạn Hồi bao giờ trả được…

      Thiên Diệu xưa nay biết an ủi, cũng biết cho dù an ủi thế nào cũng an ủi được Nhạn Hồi. im lặng ở bên nàng lâu, cuối cùng chỉ câu: “Nghỉ ngơi cho khỏe.”

      “Thiên Diệu.”

      Trước khi xoay người rời , Nhạn Hồi gọi .

      Thiên Diệu ngoảnh lại, thấy đôi mắt nàng trống rỗng nhìn vào nơi trong trung, lúc lâu sau mới nhìn : “Cảm ơn ngươi tới cứu ta.”

      Thiên Diệu mấp máy môi, chưa thốt thành lời, Nhạn Hồi hỏi: “Gân cốt ta đứt hết chưa?”

      “Vẫn chưa.”

      “Có nối lại được ?”

      “Hơi khó, nhưng phải hoàn toàn thể.”

      Nhạn Hồi nhìn , ánh mắt tựa như ngân thương phát sáng, nhấp nháy hàn quang: “Nối gân cốt xong ta muốn vào đạo.”

      Đây là lần đầu tiên Thiên Diệu thấy nàng lộ ra ánh mắt như vậy, sau khi rời khỏi núi Thần Tinh, chuyện gì nàng cũng dùng thái độ làm cũng được cũng được để đối diện, bởi vậy trong mắt người ngoài khó tránh thấy nàng lơ đãng, thấy nàng vô lại. Thế nhưng lần này Thiên Diệu nhìn thấy quyết tâm buộc phải làm trong mắt nàng, ngoài ra còn có…

      Thù hận.

      rất quen thuộc với ánh mắt này.

      Đó là ánh mắt khi nhìn mình trong gương sau giấc mộng mỗi đêm ở núi Đồng La.

      Đó là thù hận muốn giết người nào đó để trút hết phẫn nộ trong lòng, là thù hận lắng đọng trong xương tủy, kích động điên cuồng, thốt ra thành lời, mà lại khắc ghi sâu tận trong tâm.

      Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi lúc lâu rồi gật đầu: “Được.”

      hỏi nửa câu, cũng chẳng lời thoái thác.

      Nàng muốn nối lại gân cốt, giúp. Nàng muốn tu luyện thuật, dạy.

      Nhạn Hồi nghoảnh đầu , nhắm mắt lại, lần nữa : “Cảm ơn.”

      Thiên Diệu đáp, định im lặng lui ra khỏi phòng Chúc Ly đưa mấy y dược đồng tử vội vã từ ngoài viện vào, lên tiếng gọi: “Nhạn Hồi?”

      Y dược đồng tử vây bên giường nàng, nhanh nhẹn chữa trị cho Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi đáp Chúc Ly, Chúc Ly nóng lòng nhìn Thiên Diệu: “Hôm nay binh sĩ từ tiền tuyến về có rất nhiều người bị thương, ta dễ gì mới gọi được mấy y dược đồng tử tới đây, tới muộn hay xảy ra chuyện gì vậy, tại sao Nhạn Hồi vẫn chưa tỉnh?”

      Nghe vậy Nhạn Hồi mở mắt khàn giọng hỏi: “ tộc tấn công Quảng Hàn môn rồi sao?”

      Chúc Ly giật mình, quay đầu nhìn nàng: “ tỉnh rồi à? Có chỗ nào khỏe ?”

      tộc tấn công Quảng Hàn môn rồi sao?” Nhạn hồi lặp lại câu hỏi lần nữa.

      Chúc Ly đành đáp: “Đâu đơn giản vậy, Quảng Hàn môn tuy gần Tam Trùng sơn, nhưng ở giữa cũng cách mấy chục môn phái tu tiên lớn , lần này vượt qua Tam Trùng sơn chẳng qua chỉ là đội tiên phong của tộc, thăm dò thử nay rốt cuộc Tiên môn có bao nhiêu thực lực thôi. Đêm qua đội tiên phong dần dần rút về rồi.”

      Nhạn Hồi nhắm mắt.

      Nguy cơ của Quảng Hàn môn qua, chưởng môn các Tiên môn đều lục tục rời khỏi Quảng Hàn môn.

      Lăng Tiêu…

      Có lẽ cũng về núi Thần Tinh.

      Sư phụ lạnh lùng này của nàng có giận , có buồn , đại đồ đệ của người, đại sư huynh của nàng… chết rồi.

      Lăng Tiêu quay về núi Thần Tinh, đứng ngọn núi hành hình Nhạn Hồi lúc rất lâu.

      Trong đất ở đây vẫn còn lưu lại mảnh vụn của Trường Thiên kiếm, mảnh vụn cắm vào đất quá sâu, có mảnh vì quá nóng hòa làm thể với đá, ai có thể nhặt lên được.

      Lăng Tiêu đứng chắp tay ngọn núi bừa bộn này, nghe tường thuật hết chuyện hôm đó. Tử Nguyệt quỳ bên cạnh địa lao lặng lẽ chùi nước mắt, cuối cùng Lăng Tiêu cất tiếng hỏi:

      “Các ngươi chính mắt nhìn thấy long giết Tử Thần à?”

      Đệ tử bẩm báo ngây người, tiếp đó đáp: “Lăng Phi sư thúc… vậy.”

      thoáng im lặng rồi hỏi: “Vậy Nhạn Hồi thế nào.”

      “Chuyện này… ta được long cứu . Lời ta… có lẽ…”

      Lăng Tiêu còn chưa nghe hết phẩy áo, thân hình lập tức biến mất đỉnh núi, hào quang lưu chuyển, chỉ trong chốc lát đáp xuống đỉnh Tâm Túc, đệ tử xung quanh chưa kịp nhìn thấy bóng, thẳng tới cửa đại điện, dùng tay gõ cửa, khí tức quanh người bùng lên, tức sức mạnh cực lớn đẩy tung hai cánh cửa.

      Lăng Phi xếp bằng tĩnh tọa trong điện, chợt thấy Lăng Tiêu tới liền giật mình run rẩy, khí tức suýt chút rối loạn.

      “Sư huynh…”

      trán Lăng Tiêu gân xanh tựa như phẫn nộ cực độ, nhìn Lăng Phi hồi lâu, mãi đến khi Lăng Phi thể khẽ cụp mắt, cuối cùng như nghiến răng từng câu từng chữ: “Lén khởi động sát trận, hại tính mạng đệ tử, lòng dạ độc ác vô cùng...”

      Đón lấy ánh mắt dám tin của Lăng Phi, Lăng Tiêu : “Núi Thần Tinh mời nổi tượng Phật lớn như , sau này hãy về Quảng Hàn môn xin Tố Ảnh chân nhân che chở .”

      Ý của lời này là muốn đuổi Lăng Phi ra khỏi núi Thần Tinh!

      Lăng Phi kinh ngạc nên lời, tiến lên muốn hỏi Lăng Tiêu, nhưng thân hình Lăng Tiêu biến mất khỏi đỉnh Tâm Túc, dường như muốn nghe ả bất kỳ điều gì.
      13emapSnow thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 72

      Y dược đồng tử coi vết thương cho Nhạn Hồi, nhân lúc những người này chưa , Nhạn Hồi hỏi: “Ta muốn tẩy tủy vào đạo, cơ thể ta tại có chịu nổi ?”

      Nàng vừa dứt lời, Chúc Ly bên cạnh liền giật mình: “Tẩy tủy vào đạo lúc này? …”

      Y dược đồng tử đứng đầu trông có vẻ tuổi, giọng cũng non nớt, nhưng lời ra lại ràng rành mạch, đầy đủ lý lẽ: “Gân cốt của nương đứt hơn nửa, theo lý với tình trạng này bọn ta khuyên nương tu đạo, cho dù tu Tiên đạo hay đạo đều khiến cơ thể chịu đau đớn khôn cùng.”

      Thái độ của Nhạn Hồi kiên định: “Còn tu được ?”

      Y dược đồng tử nghe vậy đành gật đầu: “Nếu nương kiên trì vào đạo ngay bây giờ cũng phải được, đối với việc tẩy tủy thời điểm này là tốt nhất, gân cốt đứt hết, tiên căn của nương cũng đứt hơn nửa rồi, nên việc tẩy tiên căn rất dễ dàng. Sau khi tẩy tiên căn, nương tu luyện tâm pháp của tộc có thể trực tiếp hình thành nội đan của tộc trong cơ thể, đến khi đó nối lại gân cốt là nương coi như vào được đạo, trở thành .”

      “Được.” Nhạn Hồi hề do dự, “Nơi nào của tộc có thể tẩy tủy?”

      vào khu rừng phía Tây Nam của Thanh Khâu, có thác nước từ Hắc sơn chảy xuống gọi là Hắc hà, nước đó có thể tẩy tủy.”

      Y dược đồng tử đáp xong, thấy Nhạn Hồi hỏi gì nữa bèn lui ra.

      Sau khi y dược đồng tử , Chúc Ly tán đồng tới bên cạnh Nhạn Hồi: “Từ Thanh Khâu về phía Tây Nam dân cư dần thưa thớt, chướng khí càng nặng, cơ thể chịu nổi sao?” Nó , “ thể nghỉ ngơi chờ cơ thể khỏe hơn rồi mới nghĩ tới chuyện tẩy tủy được sao?”

      Nhạn Hồi bướng bỉnh lắc đầu, như nghe lọt bất kỳ lời nào.

      Chúc Ly nhìn sang Thiên Diệu, muốn Thiên Diệu hãy khuyên Nhạn Hồi, song Thiên Diệu chỉ im lặng đứng bên cạnh, thái độ này phản đối quyết định của Nhạn Hồi.

      Chúc Ly bất lực, đành thở dài, “ về hướng Tây Nam quái rất nhiều, ở đây ta có vật tượng trưng cho tộc Cửu Vĩ Hồ, đeo nó người, quái khác tới quấy nhiễu . Có điều, giờ Thanh Khâu lúc dùng người, ta thể phái ai đưa …”

      Nhạn Hồi lắc đầu: “ cần đâu, đa tạ.”

      Thiên Diệu lên tiếng: “Chờ xuống giường được ta với .”

      “Cũng cần.” Nhạn Hồi nhắm mắt, cơ hồ từ chối ngay suy nghĩ, “Ta mình.” Nàng , “Nếu quái khác quấy nhiễu, vậy để ta mình .”

      Nàng muốn ở mình thời gian, muốn bất kỳ ai làm phiền.

      Chúc Ly sầu não nhíu mày.

      Ra khỏi phòng, Chúc Ly bực bội hỏi Thiên Diệu: “Ở núi Thần Tinh rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao Nhạn Hồi lại như vậy? Ngươi để ấy mình tới Hắc hà đó chứ?”

      “Ồn chết được.” Thiên Diệu bước mạch ra khỏi viện. “Cho ta biết đường tới Hắc hà.”

      Chúc Ly giận nghiến răng: “Người nào cũng chịu , chỉ biết sai ta làm việc thôi, ta tới hầu hạ các người sao!” Chúc Ly chợt nhớ lại sắc mặt tái xám của Nhạn Hồi ban nãy liền im lặng.

      Nàng vốn là nữ hán tử phóng khoáng xấc xược, nhưng giờ lại ủ rũ nản lòng đến cực độ,

      Khiến người ta xót xa.

      Năm ngày sau, Nhạn Hồi có thể lại được. Nàng xin y dược đồng tử bản đồ tới Hắc hà rồi tự mình xuất phát cho ai biết.

      đường vào rừng, Nhạn Hồi tiện tay bẻ cành cây, nàng nhìn cành cây trong tay hồi lâu, tiếp đó ném lên trung, muốn ngự kiếm bay lên như lúc trước, nhưng khi đạp lên được cành cây, chỉ bay được hai ba trượng nàng rơi xuống, loạng choạng ngã nhào xuống đất.

      Ngã rất thảm hại, Nhạn Hồi bật dậy phủi đất người mình, nhặt cành cây lên nhìn rồi bật cười tiếng, ba phần mỉa mai, ba phần bất lực, ngoài ra còn có lạnh lẽo thê lương kể xiết, nét thăng trầm dâu bể giữa mi tâm nàng như được tô đậm hơn thêm.

      ra, dấu vết thời gian hằn lên khóe mắt và in lên gò má nàng.

      Đối với nàng ngự kiếm bay vốn chỉ là chuyện đơn giản như ăn cơm, thế mà giờ đây, đôi bàn tay dùng để ăn cơm của nàng bị đứt gãy.

      Nhạn Hồi nắm chặt nhành cây trong tay, dọc đường dùng nó rẽ lối, về phía nơi nàng muốn đến.

      suốt ngày vẫn chưa tới Hắc hà, Nhạn Hồi tìm khoảnh đất bằng phẳng bên đường ngồi nghỉ, vừa khéo, dường như đêm trước có quái nghỉ chân tại đây nên có củi vụn rải rác xung quanh, bên cạnh còn mấy quả dại chưa ăn hết.

      Nhạn Hồi nhặt lên lau sạch rồi ăn, kế đó nhóm lửa, khoác áo nằm ngủ đất.

      Cơ thể Nhạn Hồi vẫn chưa khỏe hẳn, cả ngày hôm nay suốt khiến nàng rất mệt, dù vậy nàng vẫn ngủ say, trong mơ có rất nhiều thanh hỗn tạp huyên náo khiến đầu óc nàng rối rắm. Có bóng người dần dần bước về phía nàng trong cảnh ồn ào, Nhạn Hồi nhận ra đó là bóng Tử Thần, nhưng Tử Thần rất lâu mà vẫn đến bên cạnh nàng được.

      Nhạn Hồi liền bước tới, cố gắng chạy về phía trước: “Đại sư huynh! Huynh vẫn còn sống phải ? Muội chỉ nằm thấy ác mộng thôi phải ?”

      Suốt đêm nàng chạy về hướng bóng người đó, nhưng mãi vẫn thể đến gần. Nàng nhìn bóng Tử Thần, song có làm thế nào cũng chạm vào được.

      Ánh nắng rọi vào mắt, xé rách màn đêm, bóng người biến mất, Nhạn Hồi tỉnh lại, nhìn lá cây đong đưa lúc nàng mới phản ứng được, ra đây mới là giấc mộng của nàng.

      Nàng giấc mộng rất đẹp, Tử Thần vẫn còn, mọi chuyện vẫn như xưa.

      Nhạn Hồi nheo mắt thích ứng với ánh nắng chói chang lúc lâu, dập tắt đống lửa bên cạnh, phủi phủi y phục tiếp tục lên đường.

      Yên lặng bình thản như trong lòng chẳng chút đau đớn hụt hẫng nào.

      Nhạn Hồi hết ba ngày, ba ngày này coi như nàng may mắn, dọc đường luôn có quả dại rơi sẵn để ăn, có ống trúc để đựng nước uống, cũng dễ dàng gom được củi khô nhóm lửa.

      Ngoài việc mỗi đêm đều ngủ yên, Nhạn Hồi cảm thấy hình như mình rất thích hợp sống nơi hoang dã, vì nàng vô cùng may mắn.

      Chiều tối thứ ba, Nhạn Hồi tính thời gian, suốt đêm nay tuy có thể tới được bờ Hắc hà, nhưng lại còn hơi sức tẩy tủy, chi bằng nghỉ đêm trong hốc cây này, dưỡng sức để ngày mai chịu đựng cơn đau tẩy tủy.

      Hốc cây cũng rất sạch , bên trong còn có ít cỏ khô biết là do động vật hay quái vứt xiêu xiêu vẹo vẹo, Nhạn Hồi chỉ cần trải ra là ngủ được.

      Đêm đó, trong giấc mơ của Nhạn Hồi vẫn đầy tiếng ồn ào, nhưng có lẽ liên tục mệt mỏi mấy ngày tích tụ lại, đêm nay thanh trong mơ của nàng đặc biệt to, đến mức ngay cả Nhạn Hồi chưa bao giờ nghe lời của mình trong mơ cũng nghe thấy thanh này.

      Nàng giật mình toát mồ hôi lạnh.

      Giọng … là giọng của nàng.

      Là tiếng hét của nàng trong địa lao núi Thần Tinh hôm đó, dư dai dẳng, hết hồi này tới hồi khác, vừa thê lương vừa đáng sợ. Nhạn Hồi nhìn bóng Tử Thần thoắt thoắt , phát Tử Thần về phía nàng, ngược lại quay lưng về phía nàng mà . Ở hướng Tử Thần tới, ánh sáng đỏ ngút trời, tựa như khắp trời đều là huyết sắc.

      Lòng Nhạn Hồi biết đó là gì, nàng chạy về phía Tử Thần, gắng sức gào thét, nàng muốn kéo lại, nàng muốn gọi đừng , đừng về phía đó, cứ để người nên ở trong ánh sáng đỏ kia tiếp tục ở đó, đừng cứu nàng, cần lo cho nàng, đừng bỏ mạng vì nàng.

      Người đáng chết…

      ràng là nàng.

      “Nhạn Hồi.”

      thanh lớn khiến mặt đất rung chuyển, đánh thức Nhạn hồi từ trong mơ.

      Xung quanh có tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió đêm thổi lá cây xào xạc, tất cả đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Nhạn Hồi có thể nghe thấy tim mình đập thình thịch. Ánh mắt nàng vô hồn, đảo quanh bốn phía, lúc này mới nhìn thấy người bên cạnh.

      Người đó vẫn ôm vai nàng, hai tay siết chặt, đầu mày cũng nhíu chặt hệt như nàng.

      “Thiên Diệu…”

      Nàng thất thần gọi tên , giọng điệu tựa như chắc chắn có phải là Thiên Diệu , phân mộng cảnh và thực.

      Sau khi đưa Nhạn Hồi từ núi Thần Tinh về, đây là lần đầu tiên Thiên Diệu nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt tột cùng của nàng, trán đầy mồ hôi, cơ thể run rẩy, những cảm xúc bị nàng đè nén tận đáy lòng lúc này đều bộc lộ ra, kịp che giấu.

      Lòng Thiên Diệu thắt lại: “Ta đây.”

      Lời đáp này dường như khiến Nhạn Hồi bình tâm trở lại, nàng mượn sức Thiên Diệu ngồi dậy, nhìn sống lưng thẳng tắp, cần tựa vào , tuy trong lòng Thiên Diệu muốn, nhưng cuối cùng cũng buông vai nàng ra.

      Nhạn Hồi ôm mặt, khi bình tĩnh lại đôi chút nàng liền hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?” Giọng nàng dường như hề khác thường, chỉ thoáng chốc sau, nàng đột nhiên hiểu ra tất cả.

      “Chả trách ta đường lại thuận lợi đến vậy…”

      Thiên Diệu nghĩ Nhạn Hồi trách mắng , hiểu tính nàng sao làm vậy, Thiên Diệu giải thích: “Tuy có biểu tượng của tộc Cửu Vĩ Hồ mà Chúc Ly đưa, nhưng vẫn có ít quái nghe mệnh lệnh của tộc Cửu Vĩ Hồ, với tình trạng giờ thích hợp bôn ba mình…”

      “Ta biết.” Nhạn Hồi trách , “Cảm ơn ngươi cùng ta.”

      Cho nàng gian, cho nàng tôn trọng, bố trí tất cả để lộ dấu vết, chắc chắn Thiên Diệu tốn ít tâm tư. Nhạn Hồi ngốc, nàng có thể cảm nhận được. Im lặng lúc nàng lại : “Cảm ơn.”

      Thiên Diệu dời mắt, mấp máy môi: “ cần cảm ơn.” dường như thích ứng với những lời như vậy, vừa vừa ra ngoài hốc cây, đến khi đứng bên ngoài, quay lưng về phía Nhạn Hồi, rành mạch hơn: “Ta cũng có nhiều lời cảm tạ chưa bao giờ với .”

      Nhạn Hồi khẽ ngây người.

      Thiên Diệu nghiêng đầu, ánh trăng soi đường cong hoàn mĩ gương mặt , nhìn vẻ mặt sửng sốt của Nhạn Hồi, khẽ thầm, “Chắc biết làm những chuyện gì cho ta đâu.”

      Cứu , bảo vệ , vừa như khiên vừa như kiếm của .

      Tuy nhiên, nàng lại chưa bao giờ nhận ra điều này.

      Thiên Diệu ngồi ngoài hốc cây, đưa lưng về phía Nhạn Hồi, sống lưng thẳng tắp, ánh nhìn chăm chú: “Ngày mai phải tẩy tủy, ngủ .”
      13emapSnow thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 73

      Sáng hôm sau, cuối cùng Nhạn Hồi và Thiên Diệu cũng tới Hắc sơn.

      Từ xa thấy con suối ngoằn ngoèo từ trong núi chảy ra, nước suối trong suốt thấy đáy, hề vẩn đục như tên nó.

      Nhạn Hồi khom người xuống thử dùng tay chạm vào nước suối, vừa chạm vào, nàng cảm thấy ngón tay đau nhói, tựa như bị cứa đứt, tiên lực trong cơ thể theo nước suối chảy .

      “Là chỗ này.” Nhạn Hồi rút tay về, đứng dậy xoay người nhìn Thiên Diệu, “Tiên lực trong cơ thể ta còn nhiều, y dược đồng tử có lẽ tắm trong nước này ba canh giờ là tẩy xong tủy. Ngươi ở đây chờ ta à?”

      Thiên Diệu gật đầu.

      Nhạn Hồi nhìn . Hai người nhìn nhau lúc, Thiên Diệu khẽ nhướng mày: “Sao vậy?”

      “Ta phải cởi hết quần áo.”

      Thiên Diệu nghe vậy, ánh mắt khẽ động, tới sau gốc cây bên cạnh, khoanh tay lẳng lặng đứng chờ. Thiên Diệu chỉ còn thiếu tim rồng chưa tìm được, thính lực của nhạy bén hơn lúc trước rất nhiều, chỉ cần nghe tiếng Nhạn Hồi cởi y phục sột soạt, có thể biết nàng cởi gì.

      Bốn phía lặng ngắt như tờ, cảm thấy dường như có số ý nghĩ cựa quậy dâng trào trong lòng mình, bèn đưa mắt nhìn trời, đến khi nghe thấy tiếng Nhạn Hồi bước xuống nước, cơ hồ thể khống chế, dỏng tai lên tập trung lắng nghe.

      Nhạn Hồi ngâm mình trong nước, biết là do nước lạnh hay bị sức mạnh trong nước kích thích, phát ra tiếng hự .

      thanh này khiến Thiên Diệu mất tự chủ, nghiêng đầu đưa mắt nhìn. Nhưng trước lúc ngoái đầu lại, cuối cùng vẫn sực tỉnh, lại quay ngoắt đầu , hiểu tại sao mình lại trở nên…

      Dung tục như kẻ trộm dòm ngó nương nhà người ta tắm…

      Lúc vở tuồng trong lòng Thiên Diệu hồi vô cùng đặc sắc, đột ngột truyền tới tiếng kêu của Nhạn Hồi, tiếp đó “tõm” tiếng, Thiên Diệu ngây người, đến khi nghe kĩ lại còn động tĩnh gì nữa.

      Thiên Diệu liền quay đầu, bờ Hắc hà là y phục Nhạn Hồi cởi ra để đó, nhưng dưới suối còn bóng nàng.

      Thiên Diệu vội vàng bước đến bên suối, chẳng qua chỉ trong chốc lát, còn cảm giác được khí tức của Nhạn Hồi nữa.

      nhíu mày, cúi người chạm tay vào nước, cảm thấy ngón tay đau nhói, tiếp đó khí tức trong cơ thể thể khống chế mà bị dòng nước hút, cuốn về phía xa xa.

      Thiên Diệu thử thăm dò lúc, vội rút tay về, chỉ trong chốc lát chậm trễ này, thình lình có sức mạnh khác kéo tay Thiên Diệu, lôi xuống.

      Trong nước Hắc hà này có sức mạnh tẩy tủy, hơn nữa còn giấu sức mạnh khác. Thiên Diệu chăm chăm nhìn dòng nước suối trong suốt thấy đáy, chẳng chút tạp chất.

      Nhưng sức mạnh này kéo xuống, Thiên Diệu ngày càng cảm giác được ràng.

      Nhạn Hồi bị sức mạnh này kéo xuống rồi sao?

      Nếu muốn tìm Nhạn Hồi phải theo sức mạnh này, đây là cách nhanh nhất cũng là cách nguy hiểm nhất. Thiên Diệu nhìn chăm chú, chẳng chút do dự nhảy “tõm” lòng suối, để mặc sức mạnh kia kéo mình .

      Khi thân hình Thiên Diệu hoàn toàn lẫn vào trong nước, Hắc hà lại trở về trạng thái trong suốt tĩnh lặng ban đầu, tựa như vừa rồi xảy ra bất cứ chuyện gì. Còn Thiên Diệu khi xuống Hắc hà bị sức mạnh kia kéo , chìm vào bóng tối, bốn phía xung quanh đều đen kịt.

      Dần dà trong bóng tối đột nhiên xuất rất nhiều hạt bụi , mỗi lúc nhiều, phủ trời ngập đất, sau đó ngưng tụ thành cây bên cạnh , thành đất dưới chân , thành người trước mắt .

      Nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, Thiên Diệu thất thần.

      Tố Ảnh lẳng lặng nhìn , giọng điệu cất chứa lạnh lùng trời sinh: “Sao vậy?”

      Thiên Diệu nhìn quanh, cảnh tượng xung quanh rất quen thuộc, là sơn cốc ở hai mươi năm trước. ở bên kia cốc, đôi lúc tới chỗ các quái tụ họp trong cốc để nghiên cứu cách tu hành. Nhưng từ khi gặp Tố Ảnh, ít quay về cốc hơn.

      Thiên Diệu nhìn cảnh sắc xung quanh hồi lâu, rồi quay đầu nhìn Tố Ảnh.

      Tố Ảnh chậm rãi về phía : “Tại sao lại nhìn ta như vậy? Tuy ngày mai ta phải quay về Quảng Hàn môn, nhưng ta rời xa chàng đâu.”

      Đúng, hai mươi năm trước, trước khi Tố Ảnh về Quảng Hàn môn bày trận với như vậy, Tố Ảnh bước tới phía trước ôm lấy Thiên Diệu: “Mười ngày sau chàng nhất định phải tới Quảng Hàn môn cưới ta.”

      Đó là lần đầu tiên Thiên Diệu ôm người mình vào lòng, năm đó chỉ cảm thấy tình ý ngập tràn trong tim, hạnh phúc tới mức giống như long tu hành ngàn năm, mà như tên ngốc sắp cưới được thê tử.

      Năm đó…

      “Cưới , sau đó để phanh thây róc vẩy, chế tạo khải giáp trường sinh bất tử cho người sao?”

      Tố Ảnh hề kinh sợ, ngẩng đầu nhìn Thiên Diệu, như vô cùng khó hiểu: “Chàng gì vậy, người ta chẳng phải là chàng sao?”

      Thiên Diệu cười lạnh: “Huyễn thuật nhoi mà muốn mê hoặc lòng ta, để ta chìm đắm trong quá khứ à.” ngọn lửa bùng lên trong tay , giơ tay bóp lấy mặt Tố Ảnh, đốt cháy đầu Tố Ảnh, thân hình Tố Ảnh hóa thành tro bụi trong tay Thiên Diệu. phẩy tay, thiêu đốt hết tất thảy mọi thứ xung quanh, “Đáng tiếc là chọn sai người rồi.”

      Bốn phía lại trở nên tối tăm, lặng ngắt như tờ, ngay cả bụi cũng biến mất.

      Thiên Diệu bước trong bóng tối, bỗng dưng cảm thấy trăng trời sáng vằng vặc, nghiêng đầu, sau lưng gốc cây, còn trước mặt là Nhạn Hồi đứng đưa lưng về phía ánh trăng, tay nắm chặt kiếm che chắn cho , dù gương mặt nghiêng nghiêng nhưng vẫn vô cùng oai phong.

      Lòng Thiên Diệu se thắt, chăm chú nhìn bóng lưng Nhạn Hồi.

      “Ta bảo vệ ngươi.” Nhạn Hồi .

      Ánh mắt Thiên Diệu bất chợt như hóa dịu dàng. Dù phía trước Nhạn Hồi là bóng tối bất tận chứa vô vàn mưu quỷ kế, nhưng nàng hề thoái lui, vẫn dũng cảm đối mặt.

      Thiên Diệu bước đến sau lưng Nhạn Hồi, nàng nghiêng đầu nhìn , “Ở bên cạnh ta, đừng lung tung.”

      được.” Thiên Diệu phản đối, “Ta phải cứu .”

      Nhạn Hồi sửng sốt, ngoái đầu nhìn Thiên Diệu: “Sao lại cứu ta?”

      Có lẽ vì biết là ảo giác, nên quên giấu cảm xúc trong lòng mình, đưa tay vỗ vỗ đầu Nhạn Hồi: “Cứu ra khỏi bi thương.”

      Trong lúc Nhạn Hồi còn chưa đáp, Thiên Diệu khẽ cụp mắt, thêm lời nào nữa, ngọn lửa trong tay lại cháy lên, đập tan bóng Nhạn Hồi trước mặt.

      Nhìn gương mặt Nhạn Hồi vỡ vụn trước mặt mình, cho dù biết đây chỉ là ảo giác, thế nhưng lòng Thiên Diệu vẫn thắt lại, loại đau đớn thành lời vô thanh vô thức dâng lên trong lòng .

      Sau khi ảo ảnh biến mất, đôi ngươi Thiên Diệu co lại, toàn thân dấy lên sát khí, khí tức nóng bỏng tỏa ra dưới chân , mỗi bước của đều khiến gian rung chuyển kịch liệt.

      bước ngọn lửa bùng lên trong bóng tối.

      “Ra đây.” Giọng cực lạnh, cũng cực kì dứt khoát, tựa như giấu ngàn lưỡi đao, có thể xuyên thủng bất kì ý đồ xấu xa nào giấu trong bóng tối, “Trốn đừng trách ta khách sáo.”

      Vừa dứt lời, lại bước thêm bước, bước này lại sinh ra ngọn lửa còn đáng sợ hơn trước mấy phần, loáng cái thiêu rụi hoàn toàn bóng tối xung quanh.

      Tích tắc sau đó, bốn bề sáng sủa, có điều khí tức của huyễn trận vẫn còn.

      Thiên Diệu nhìn bầu trời xanh đỉnh đầu, lác đác vài con chim én chao liệng báo hiệu xuân về.

      Trong huyễn cảnh vấn vít tiên khí, trung đôi lúc xuất bóng người ngự kiếm bay qua, phóng mắt nhìn, phía xa xa là hai mươi bảy ngọn núi sừng sững, tính cả ngọn núi dưới chân , tổng cộng là hai mươi tám ngọn núi.

      Núi Thần Tinh, Thiên Diệu chỉ đến lần lúc cứu Nhạn Hồi, dù vậy nhớ rất nơi này.

      “Nhạn Hồi! Đừng chạy!” thanh niên vừa hét vừa lướt qua bên cạnh Thiên Diệu chạy về phía trước, tóm lấy nương đứng đó, áo xám người nương này chẳng chút phù hợp với hoàn cảnh xung quanh: “Sao muội lại tranh chấp với Tử Nguyệt? Muội ấy là sư tỷ, muội phải tôn trọng muội ấy!”

      nương áo xám xoay người lại, quả nhiên là Nhạn Hồi, nàng nhìn chàng trai trước mặt, ngây người hồi lâu: “Đại sư huynh.”

      Tựa như hề phát xung quanh mình là huyễn cảnh, Nhạn Hồi thất thần nhìn Tử Thần : “Muội mơ thấy… huynh vì cứu muội mà bị hại chết…”

      Tử Thần giọng mắng: “ bừa gì vậy! Lần này đừng hòng lấp liếm qua mặt ta, lần sau để sư phụ biết xem người có trị muội !”

      Nhạn Hồi lắc đầu: “Sư phụ quan tâm tới chúng ta đâu.”

      Tử Thần chau mày: “Hôm qua muội luyện kiếm thuận tay, hôm nay sư phụ cho muội thanh kiếm mới, sao muội có thể sư phụ quan tâm muội, muội càng tu luyện càng mù mờ rồi! Ngày nào cũng nghĩ bừa.”

      Nhạn Hồi vẫn nhìn Tử Thần, cuối cùng gật đầu: “Đúng, là muội nghĩ bừa, mơ thấy những thứ vớ vẩn.” xong nàng mỉm cười, “Chút nữa muội tới nhận lỗi với Tử Nguyệt sư tỷ, sau này huynh tỉ kiếm với muội nhé, kiếm sư phụ mới cho muội dùng vẫn chưa quen tay.”

      Tử Thần gật đầu, Nhạn Hồi bước theo sau , khóe môi vẫn nở nụ cười.

      Thiên Diệu thấy vậy nhíu chặt mày, do dự theo Nhạn Hồi đoạn, cuối cùng nhịn được nữa, bước lên kéo Nhạn Hồi lại.

      Nhạn Hồi ngoảnh đầu, nụ cười khóe môi vẫn còn vương, nàng nhìn như thể hai người vốn quen biết nhau. Mãi đến khi Thiên Diệu nghiêm mặt nhìn nàng lâu, Nhạn Hồi tựa như nhớ ra điều gì đó, nụ cười mặt dần dần tắt.

      “Buông tay ra.” Nhạn Hồi , “Ta phải với đại sư huynh.”

      biết đây là ảo giác.”

      “Buông tay ra.”

      Thiên Diệu buồn nghe nàng , vẫn nắm chặt lấy nàng, “ thể với , nếu cứ như vậy càng chìm đắm trong ảo giác, thời gian lâu dần chẳng thể nào thoát ra được.”

      Nhạn Hồi lắc đầu, giọng khẽ run rẩy: “Buông tay ra…”

      “Ta buông ra đâu.” Thiên Diệu kiên định nhìn nàng, “Lúc gặp định sẵn rồi, mỗi giờ khắc sau này ta vẫn luôn bám chặt .”

      “Để ta ở đây .” Nhạn Hồi nghẹn ngào, sau khi rời khỏi núi Thần Tinh, đây là lần đầu tiên nàng khóc, “Ở đây tốt lắm, ảo giác cũng được, để ta ở đây . Để tất cả vẫn nguyên vẹn.” Nàng cố thuyết phục Thiên Diệu.

      “Nhạn Hồi.” Thiên Diệu thuận theo lời nàng, cho dù khiến Nhạn Hồi đau cũng quyết buông lỏng, “Đây là giả.”

      “Giả sao!” Cuối cùng Nhạn Hồi cũng hét lớn, “Giả sao chứ!”

      Nàng giãy giụa kịch liệt, Thiên Diệu sa sầm mặt, siết chặt Nhạn Hồi vào lòng, để mặc nàng vừa đánh vừa đá trong lòng mình, tựa như cảm thấy chưa hả giận, nàng còn cắn lên cổ Thiên Diệu. Nhạn Hồi cắn mạnh đến mức máu thịt lẫn lộn, vậy mà Thiên Diệu vẫn im lặng kêu đau tiếng nào.

      Những đau đớn này chẳng thấm vào đâu, so với trăm ngàn vết thương từng xuyên thấu tim .

      Nhưng rồi ổn thôi.

      Thiên Diệu ôm Nhạn Hồi, vỗ vỗ vào gáy nàng, hết sức dịu dàng, giọng an ủi: “Nhạn Hồi, rồi ổn thôi.”
      13emapSnow thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 74

      Động tác của Nhạn Hồi từ từ dịu lại, nàng đấm đá Thiên Diệu nữa, răng cũng chầm chậm buông ra, máu tươi nhuộm đỏ khiến cánh môi nàng tươi tắn lạ thường.

      Hơi thở nặng nề của Nhạn Hồi phả lên cổ Thiên Diệu khiến lòng dấy lên xúc cảm, so với lúc bị Nhạn Hồi cắn đau, cảm xúc như có như này cơ hồ khiến càng khó chịu hơn, sau cùng khẽ đẩy nàng ra.

      “Tỉnh táo rồi à?”

      lúc sau Nhạn Hồi vẫn đáp, khi Thiên Diệu tưởng nàng ngủ rồi, Nhạn Hồi mới cười khổ: “Tại sao ngươi để ta chìm đắm trong huyễn cảnh? Ít ra ở đó có lòng người hiểm ác. Cho dù ta biết đó là giả…”

      Thiên Diệu thoáng im lặng rồi : “Chẳng phải còn phải báo thù cho sư huynh nữa sao?”

      Mắt Nhạn Hồi khẽ lạnh.

      Phải, đây là lý do khiến nàng kiên trì vào đạo, tu pháp.

      Nàng muốn Lăng Phi phải trả giá cho những việc mà ả làm.

      “Báo thù gì chứ, chẳng đẹp đẽ chút nào.” Vào lúc này trong trung bỗng truyền tới tiếng trẻ con giòn giã: “Hà tất suốt ngày nghĩ tới những chuyện chém giết, trong huyễn cảnh mọi thứ đều đẹp đẽ, tốt biết dường nào, ở trong đó có gì hại được các người đâu, vĩnh viễn ngập tràn ánh nắng, vĩnh viễn khiến các người vui vẻ, tại sao cứ phải muốn ra chứ.”

      Ánh mắt Thiên Diệu tối lại, vung tay lên quất ngọn roi ngưng tụ từ lửa về hướng phát ra thanh.

      “Á!” Ngọn roi lửa dài đánh trúng luồng khí đen, tiếng trẻ con kêu thét vang lên, thoáng sau, huyễn cảnh lập tức bị phá, cảnh sắc núi Thần Tinh xung quanh như bức tranh bị đốt cháy, tích tắc hóa thành tro bụi, bị gió cuốn .

      Ngoài huyễn cảnh là cung điện bằng đá ánh sắc lam, bên trong trống trải, nhưng nhìn lên đen ngòm, thấy đỉnh. Còn ở nơi ngọn roi lửa của Thiên Diệu đánh vào, có bé ăn mặc rách rưới ôm cánh tay ngồi bậc thềm, vẻ mặt sắp khóc nhìn Thiên Diệu và Nhạn Hồi: “Các người xấu quá! Ta chế tạo cho các người bao nhiêu là huyễn cảnh, các người vừa lòng mà còn đánh ta nữa! Đồ xấu xa!”

      Thiên Diệu quan sát đứa trẻ trước mặt, Nhạn Hồi bên cạnh chợt : “Là Huyễn .”

      Thiên Diệu liếc mắt sang, thấy khóe mi Nhạn Hồi tuy vẫn còn nước mắt chưa khô, nhưng ánh mắt nàng còn bi thương tuyệt vọng, dù biết trong lòng nàng vẫn buồn bã, những lúc nguy hiểm và đối mặt với kẻ địch, lúc nào Nhạn Hồi cũng tỉnh táo.

      Nhạn Hồi luôn là người kiên cường.

      “Đốt cháy tóc nó.” Nhạn Hồi với Thiên Diệu.

      Thiên Diệu hỏi tại sao, ném sang bên đó quả cầu lửa, bé vẫn còn ôm cánh tay nằm dưới đất giả vờ tội nghiệp bèn lập tức bật dậy, xoay người bỏ chạy.

      Nó chạy rất nhanh, cơ hồ vừa lắc người là trốn phía sau vương tọa, quả cầu lửa của Thiên Diệu chỉ đánh trúng hòn đá ngay vương tọa.

      bé nắm tóc mình, dè dặt thò đầu ra, hung dữ lườm Nhạn Hồi: “Mụ già kia, dám đạp vào chỗ đau của ta.”

      Nhạn Hồi buồn nhòm nó, với Thiên Diệu: “Toàn bộ linh lực của Huyễn đều tập trung ở tóc, đốt hết tóc nó, nó thể làm xằng làm bậy nữa.”

      “Làm xằng làm bậy gì chứ!” Tiểu Huyễn rất tức tối, “Ta cho vào trong huyễn cảnh ngọt ngào, những điều các người nhìn thấy đều là những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời, vậy mà ta là làm xằng làm bậy! ràng ta cho các người quay về quá khứ, ôn lại những thời khắc đẹp đẽ mà!”

      “Phí lời nhiều quá.” Nhạn Hồi , “Cắt lưỡi luôn .”

      Tiểu Huyễn nghiến răng, biết nó vặn cơ quan gì sau vương tọa, gạch dưới chân Nhạn Hồi đột ngột biến mất, khiến nàng suýt chút rơi xuống thông đạo đen ngòm, Thiên Diệu nhanh tay tóm lấy Nhạn Hồi đẩy sang bên cạnh, cũng tiện tay ném quả cầu lửa ra.

      Tiểu Huyễn lại rụt đầu vào sau vương tọa, chỉ là lần này nó ngờ, quả cầu lửa đập lên đó nhưng biến mất như lần trước mà lập tức nổ tung, bắn ra ngọn lửa lớn, bao trùm cả vương tọa.

      Ngay cả nó trốn phía sau cũng bị đốt.

      Tóc tiểu Huyễn bị lửa đốt, nó lập tức kêu chí chóe liên tục, vọt chạy như gà bị đốt cháy mông, vừa chạy vừa phủi tóc đồng thời xông về phía Nhạn Hồi đứng.

      Nhạn Hồi thấy tiểu Huyễn cả người đầy lửa xông tới liền tránh sang bên, nào ngờ tiểu Huyễn nhảy xổ về phía nàng: “Mụ già kia! Hôm nay ta phải chết chung với mụ!”

      Trong người Nhạn Hồi vốn còn bao nhiêu nội tức, trước đó còn ngâm trong Hắc hà, nên lúc này đây tu vi của nàng ít ỏi đến tội nghiệp, cho dù Ngũ hành của nàng thuộc Hỏa, nhưng với tình trạng này mà còn bị ngọn lửa của Thiên Diệu đốt hậu quả khó lường.

      Thiên Diệu nhìn thấy vội búng ngón tay, ngọn lửa người tiểu Huyễn tức tắt ngóm.

      Lúc này tiểu Huyễn nhào lên người Nhạn Hồi.

      Tuy thân hình tiểu Huyễn lớn nhưng sức lực lại , thoáng chốc đẩy Nhạn Hồi ngã xuống đất: “Mụ già kia! Xem ta có cào nát mặt mụ !”

      Hai người lăn vòng, Nhạn Hồi cuối cùng cũng nổi giận: “Gọi lần ta nhịn, gọi ba lần Thiên vương lão tử cũng nhịn ngươi nổi, hôm nay ta phải giật hết tóc ngươi, dạy ngươi làm quái tử tế lần!”

      Nhạn Hồi túm tóc nó, tiểu Huyễn cũng chịu yếu thế, túm lại tóc Nhạn Hồi, hai người cùng lăn dưới đất đánh tay đôi, hề dùng chút pháp lực nào, chiêu thức loạn xạ, giống hệt như hai đứa trẻ đánh nhau loạn xạ.

      Thiên Diệu bên cạnh thấy vậy cũng ngây ra, nhìn lúc rồi khoanh tay chờ kết quả.

      Cuối cùng, Nhạn Hồi hình như cảm thấy đánh với đứa trẻ ranh như vậy quá mất hình tượng, nàng chống lên ngực tiểu Huyễn , muốn đẩy nó ra, nhưng nào ngờ tiểu Huyễn bị nàng đẩy nổi giận đùng đùng: “Mụ già này còn dám sờ ngực ta nữa!”

      Nhạn Hồi nghẹn máu: “Ngực ngươi ở đâu! Phẳng hệt như lưng, lão nương còn chưa phân mặt trước mặt sau đây này!”

      Tiểu Huyễn nghe vậy lửa giận càng ngút trời, đưa tay bóp cổ Nhạn Hồi.

      Nhìn thấy động tác của nó gây khó dễ Nhạn Hồi, Thiên Diệu nheo mắt, định ra tay Nhạn Hồi ỷ vào lợi thế tay dài, bóp cổ tiểu Huyễn trước, ngờ vào lúc này, ngón cái của nàng lại xuyên qua chiếc nhẫn tiểu Huyễn đeo cổ.

      “Á!”

      Tiểu Huyễn kinh ngạc kêu lên.

      Nhạn Hồi cảm thấy lực đạo tay tiểu Huyễn lỏng , vậy là nàng bóp cổ nó, hất nó ra. Lực đạo mạnh tới nỗi giật đứt sợi dây chuyền cổ tiểu Huyễn , chiếc nhẫn kia cũng vừa khéo đeo vào ngón cái nàng.

      Nhạn Hồi vừa đánh xong trận thiếu trình độ nhất trong lịch sử, lòng bực bội, nàng bò dậy xắn tay áo lên.

      Tiểu Huyễn bị vứt ra bên kia tung mình trong trung rồi vững vàng đáp xuống đất, hung dữ nhìn Nhạn Hồi, nghiến răng : “Khốn kiếp! Dám động vào nhẫn của ta!” Vừa xong, vẻ mặt nó trở nên vô cùng kỳ quái, toàn thân cũng bắt đầu co giật như chuột rút.

      Nhạn Hồi nhìn chiếc nhẫn ngón tay cái mình: “Trả cho ngươi là được chứ gì.” xong nàng định tháo chiếc nhẫn ra, tiểu Huyễn lập tức biến sắc: “Dừng tay!” Nó hét lớn! Giọng như muốn lật tung nóc nhà, “Đeo tử tế cho ta!”

      Nhạn Hồi bị dọa giật mình: “Gào cái gì!”

      Tiểu Huyễn nghiến răng: “Nhẫn đó… thể tháo.”

      “Dựa vào cái gì?” Nhạn Hồi nhìn chiếc nhẫn vô cùng đơn sơ, “Ta thèm đồ của ngươi, trả cho ngươi.”

      “Đừng trả cho ta!” Nó vội ngăn cản, tiếp đó lại do dự lần lữa, cuối cùng nghiến răng , “Đó là chiếc nhẫn nhận chủ của ta, tộc Huyễn của ta cả đời chỉ nhận chủ, nếu bị chủ nhân vứt bỏ chỉ có con đường chết…”

      Nhạn Hồi sửng sốt, quay đầu nhìn Thiên Diệu, sau đó ngẫm nghĩ lúc: “Vậy giờ ta là chủ nhân của ngươi rồi à?”

      Tiểu Huyễn nghiến răng đáp.

      Nhạn Hồi : “Quỳ xuống gọi ta là chủ nhân xinh đẹp.”

      Tiểu Huyễn cắn môi lên tiếng.

      Nhạn Hồi đưa tay định tháo chiếc nhẫn ra.

      Tiểu Huyễn liền quỳ xuống, gần như dập đầu xuống đất: “Vừa rồi mạo phạm, chủ nhân xinh đẹp, tiểu nhân sai rồi.”

      Nhạn Hồi thấy vậy cong môi bật cười, nàng ngoảnh đầu nhìn Thiên Diệu, vốn muốn cho Thiên Diệu nhìn dáng vẻ tiểu Huyễn xuống nước, nào ngờ vừa quay đầu nhìn thấy Thiên Diệu nhìn nàng mỉm cười.

      Như thể vẫn luôn ở bên cạnh nàng, mãi ngắm nhìn nàng, để mặc nàng chơi, để mặc nàng quậy phá, mặt đầy vẻ…

      chiều.

      Nhạn Hồi sửng sốt, cảm thấy chắc là mình mắc bệnh gì đó, quái từng tổn thương, từng trải đời như Thiên Diệu làm sao có thể dùng ánh mắt đó nhìn nàng chứ.

      Cùng lắm họ chỉ có quan hệ bằng hữu kết minh thôi.

      Nhạn Hồi vứt chuyện này suy nghĩ nữa, mấy bước về phía trước, hỏi tiểu Huyễn vẫn quỳ dưới đất: “Đây là nơi nào, tại sao ngươi lại ở đây, tại sao lại muốn hại bọn ta? Có mưu đồ gì?”

      Tiểu Huyễn tựa như cảm thấy xấu hổ chết được, đầu cũng ngước lên, quỳ dưới đất rầu rĩ : “Huyễn có mưu đồ gì được chứ, tộc Huyễn chúng tôi đều lấy cảm xúc làm thức ăn, ban ơn chế tạo ảo giác để người ta chìm đắm bên trong, sau đó ăn cảm xúc nảy sinh của người đó khi nhìn thấy cảnh tượng trong ảo giác, như vậy khiến chúng tôi no bụng.”

      “Ở đây là vương cung của Huyễn chúng tôi, năm mươi năm trước khi cuộc chiến Tiên xảy ra, biên giới Tam Trùng sơn bị rách ra khe lớn, khiến mặt đất di chuyển, đẩy về phía Tây Nam, đến tận bờ Hắc hà. Tộc Huyễn quanh năm sống dưới đáy Hắc Hà, do mặt đất bên bị thu hẹp nên cũng khiến lòng sông trở nên lại, chèn ép nơi sinh sống của chúng tôi, tiếp đó là đủ các loại vấn đề nảy sinh, cuối cùng cả tộc dời hết, tôi muốn nên ở lại đây đến tận bây giờ.”

      “Năm mươi năm trước?” Nhạn Hồi nhíu mày, “Cho dù quái lớn chậm cũng đâu tới mức như ngươi, năm mươi năm vẫn giữ cơ thể trẻ con…”

      “Có gì đâu.” Tiểu Huyễn ngắt lời nàng, “Huyễn chúng tôi ăn nhiều lớn nhanh, ăn ít lớn chậm, tôi ở mấy mươi năm dưới Hắc hà đâu ăn được gì, đương nhiên vẫn còn là trẻ con thôi.”

      Nhạn Hồi chau mày: “Bởi vậy dễ gì mới bắt được ta, nên muốn lấy ta làm thức ăn à?”

      “Phải đó, chẳng qua tôi tuyệt đối hiếp yếu sợ mạnh, người bên kia ghê gớm như vậy mà tôi vẫn ăn được cảm xúc của đấy, có điều, Huyễn chúng tôi ăn theo sở thích cá nhân, có Huyễn chế tạo sợ hãi, có kẻ chế tạo đau thương, mỗi Huyễn đều có khẩu vị khác nhau, bởi vậy huyễn cảnh chế tạo ra cũng khác nhau. Còn tôi thích ăn cảm xúc vui vẻ, đáng tiếc là cảm xúc vui vẻ của quá ít, bởi vậy thể trói được .”

      Thiên Diệu cũng bị thi huyễn thuật?
      13emapSnow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :