1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hộ tâm - Cửu Lộ Phi Hương (FULL Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 65

      Lúc đáp xuống Thanh Khâu, trời gần sáng, Chúc Ly kéo Bồ Phương tới phủ Tam vương gia.

      là Tam vương gia Trường Lam quanh năm bệnh tật, trong phủ thuốc thang đầy đủ, hai là các đồng tử Bồ Phương dạy dỗ thường ngày đều ở đây.

      Đoàn người còn chưa tới Vương phủ, phía trước có đuốc soi đường, là Trường Lam đưa các đồng tử trong phủ chờ đường. Mắt nhìn thấy, nhưng cảm quan của nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, còn cách đoạn ngửi được mùi máu tanh.

      “Mau xem vết thương cho sư phụ các ngươi.” ra lệnh cho các đồng tử bên cạnh, “Mau đưa vào trong phủ.”

      Đồng tử lập tức ngay, đón lấy Bồ Phương được Chúc Ly cõng, khiêng nàng ta về phủ.

      Đoàn người theo Bồ Phương , Nhạn Hồi vẫn ở cuối, tiến lên phía trước, vẻ mặt dường như cũng sốt ruột nữa.

      Thiên Diệu cùng với nàng phía sau, lúc này ai chú ý tới Nhạn Hồi, chỉ có nhìn nàng: “ dám liều mạng mình cứu ấy, giờ cứu về rồi lại sốt ruột nữa sao?”

      Nhạn Hồi ngoảnh đầu, chỉ đáp sáu chữ: “Tận sức người, nghe mệnh trời.”

      Nghe hơi bạc bẽo vô tình, nhưng ngẫm lại, những lúc như vậy thê lương bất lực nhất cũng chỉ là sáu chữ này mà thôi.

      Nàng liều cả tính mạng, nhưng chỉ cứu được “khả năng”. Thiên Diệu thoáng im lặng: “Nhạn Hồi, có nhân tâm.”

      Lúc này Nhạn Hồi mới nhìn Thiên Diệu: “Thánh nhân mới có nhân tâm, ta phải, ta chỉ có nhân tính mà thôi.” mỹ sắc, tham tiền tài, biết đố kỵ, biết oán hận, cũng có máu nóng sục sôi, cũng có lòng thương người, cũng xả mạng cứu giúp.

      Đối với Nhạn Hồi, nàng cảm thấy mình sống hề cao thượng, nàng chỉ sống như người phàm tục, bỏ được thất tình lục dục, vứt được trần thế phù hoa, nàng cũng chỉ mong được làm người phàm tục vui vẻ.

      Thiên Diệu im lặng nhìn Nhạn Hồi, gì thêm.

      Vết thương của Bồ Phương trị hết ba ngày ba đêm, những đồ đệ nàng ta dạy dỗ ai y thuật cao hơn nàng ta, cuối cùng đại đệ tử của Bồ Phương quỳ trước giường nàng ta khóc: “Chỉ có sư phụ mới cứu được mình…”

      Nhưng y sư làm sao có thể chữa cho bản thân.

      Cuối cùng đến sáng sớm ngày thứ tư, lúc ánh nắng vừa lọt vào phòng, Bồ Phương tỉnh lại, nàng ta nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, phía đó có bóng của Tam Trùng sơn. Bồ Phương nhìn hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại.

      lát sau còn hơi thở.

      Tam vương gia Trường Lam ngồi trước giường Bồ Phương im lặng ngồi lúc lâu, cuối cùng vẫn ra lệnh chôn Bồ Phương, chôn gò cỏ xanh.

      Hôm chôn Bồ Phương, Thiên Diệu và Nhạn Hồi cũng , mai táng ở Thanh Khâu quá đơn giản, đặt quan tài vào xuống đất, lấp đất lên, dựng tấm bia là xong. Người đưa tiễn đều hết, cuối cùng chỉ còn Thiên Diệu, Nhạn Hồi và Tam vương gia Trường Lam.

      “Ở đây có cây cối che ánh nắng, chỉ cần mưa, lúc nào cũng có thể phơi nắng, gió cũng tự do, nó thích.” Trường Lam cong môi cười khổ: “Hai mươi năm trước ta cũng như vậy, nhìn họ từng người rời , ta tưởng quay về Thanh Khâu cần đối diện với ly biệt nữa, ngờ cách hai mươi năm, Bồ Phương… cũng bắt ta phải nhìn cảnh này.”

      Thiên Diệu im lặng .

      Trường Lam khẽ thở dài, như mỉa mai như hờn mắng: “Lúc nhặt về nó như nha đầu hoang, nuôi đến chừng này, mắt ta còn chưa trị khỏi …” Giọng Trường Lam khựng lại, được nữa. xoay người bỏ thêm lời nào nữa.

      Thiên Diệu cùng Nhạn Hồi lặng lẽ đứng lúc, gió gò cỏ xanh đúng như Trường Lam , Đông Nam Tây Bắc đều thổi, vô cùng tự do. Có điều khiến mái tóc Nhạn Hồi trở nên rối bời.

      “Thiên Diệu.” Nhạn Hồi bỗng hỏi, “Năm xưa Tố Ảnh hại ngươi, rốt cuộc ngươi có tâm trạng thế nào?” chờ Thiên Diệu đáp, Nhạn Hồi xua tay, “ , ta nên hỏi. Ngươi coi như chưa nghe thấy .”

      Thiên Diệu cũng đáp.

      Lại im lặng đứng lúc, Nhạn Hồi : “Ngươi về trước , ta đứng thêm lúc.”

      Tuy muốn , nhưng Nhạn Hồi hạ lệnh đuổi khách quá ràng, Thiên Diệu cũng gì thêm…

      Dù sao đứng đây cũng an ủi được gì.

      Bốn phía còn ai, Nhạn Hồi nhìn hồn phách sau bia mộ : “ đầu thai, định ở đây thành hồn dã quỷ sao?”

      Thân hình Bồ Phương đong đưa trong gió, nàng ta nhìn Nhạn Hồi, có hơi kinh ngạc: “ vẫn còn nhìn thấy ta sao?”

      “Ta muốn nhìn thấy nữa.” Nhạn Hồi , “ biến thành như vậy chứng minh trong lòng vẫn còn chuyện xưa buông bỏ được, những chuyện đó đối với trở thành những quá khứ nên theo đuổi nữa.”

      Bồ Phương cụp mắt: “Ta được.” Nàng ta khựng lại, “ mắng ta sao… Hôm đó ràng cản ta, Trường Lam cũng với ta như vậy, nhưng ta vẫn nghe, cười ta sao, nên , nhìn , ta với từ sớm rồi mà, đáng đời nghe…”

      những lời này có thể khiến sống lại ta ngồi trước mộ ngày đêm lải nhải ngừng.” Nhạn Hồi tiến tới mấy bước, bắt lấy bông hoa dại bị gió thổi đến bia mộ Bồ Phương, “Ta cười cũng vô ích, tự cười mình cũng vô ích, điều có thể làm là chỉnh sửa đầu tóc, vuốt lại y phục, ngẩng đầu ưỡn ngực tới nơi tiếp theo nên tới.”

      Sau đó chuyện còn lại hãy để người còn sống giải quyết.

      Nhạn Hồi cũng thầm biết, Bồ Phương biến thành ma lưu lại thế gian, đương nhiên thể chỉ vài câu khuyên giải của nàng là buông bỏ được vướng mắc trong lòng, vậy nên nàng im lặng ở cùng nàng ta lúc rồi cũng phẩy tay bỏ .

      Hôm sau, tin tức đại y sư của Thanh Khâu bỏ mạng truyền ra. Cả tộc xôn xao.

      Bồ Phương thân là y sư, địa vị ở tộc rất cao, nàng ta từng cứu mạng ít quái, những quái đó coi nàng ta là ân nhân cứu mạng, tin tức nàng ta chết dưới tay Tiên nhân Tam Trùng sơn truyền ra, khí gươm nỏ sẵn sàng ở biên giới lại càng thêm căng thẳng.

      Mang theo phẫn nộ bao năm bị người tu đạo ở bên giới Tam Trùng sơn chèn ép, ít quái tự động tập họp thành đội, nhảy qua vực sâu trước biên giới vào Tam Trùng Sơn, gây ít giao tranh lớn với người tu đạo.

      Mấy hôm nay Nhạn Hồi cũng rảnh, lúc Thiên Diệu tìm người của tộc thương nghị chuyện tập kích Trảm Thiên trận, nàng cũng theo khoanh tay đứng nghe, nhìn họ huấn luyện, lời, tối về cũng bắt đầu điều tức tĩnh tọa.

      Thiên Diệu thấy hết nhưng cũng vạch trần, thỉnh thoảng dạy nàng mấy câu, chỉ dạy của Thiên Diệu đối với Nhạn Hồi còn hơn mấy năm các sư phụ khác dạy.

      Chưa được mấy ngày, Thiên Diệu bố trí xong nhiệm vụ cho các quái khác, quái nào cũng bận rộn chuyện của mình, bèn dạy tâm pháp cho Nhạn Hồi trong rừng, Nhạn Hồi muốn tu tâm pháp, vẻ mặt hơi bực bội: “Ngày nào cũng tu tâm pháp, nội tức ta đâu có yếu, ngươi chỉ cần dạy ta chiêu thức là đủ, đủ lợi hại đủ mạnh là được.”

      Thiên Diệu hờ hững liếc nhìn nàng: “Nội tức đủ à?” Giọng hơi mỉa mai: “Nội tức đủ mà lúc vận công vẫn bị người ta làm gián đoạn? Nếu nội tức đủ có thể dùng pháp thuật đánh bật lại rồi.”

      Nhắc đến chuyện này, Nhạn Hồi hơi giận, phải nàng chưa từng thua người khác, nhưng thua Lăng Phi nàng rất thoải mái.

      “Đó là do ta nhất thời sơ ý! Sau đó điều tức lúc chẳng phải xong rồi sao?”

      “Thời gian đó đủ để lấy mạng .”

      Thiên Diệu vừa hết, bỗng trong rừng dần dần miên man luồng sát khí. Nhạn Hồi nhăn mày, Thiên Diệu : “Từ phía biên giới truyền tới.”

      Hai người nhìn nhau, cần gì thêm bèn tìm tới đó.

      Lúc tới nơi Nhạn Hồi hơi kinh ngạc, bên này tộc nghiêm trang, cầm đầu là Trường Lam vẻ mặt lạnh lùng, còn đối diện chỉ có người…

      Hề Phong.

      Có lẽ vừa nãy từng động thủ, Hề Phong quỳ gối, khóe môi chảy máu tươi, chắc bị thương đến nội tạng.

      “Ta chỉ xin được gặp Bồ Phương lần.” Giọng Hề Phong khản đặc, “Sau đó tùy các người xử trí…”

      “Ngươi có tư cách gặp nó.” Nhạn Hồi chưa thấy vẻ mặt Trường Lam lạnh lùng như vậy bao giờ, “Nếu muốn gặp ngươi theo nó .” Tiếp đó sát khí toàn thân Trường Lam lại bùng lên, đây chính là khí tức họ cảm nhận được trong rừng ban nãy…

      Phẫn nộ của Cửu Vĩ Hồ.

      Hề Phong quỳ dưới đất tránh né, cũng còn sức lực tránh né.

      Nhưng vào lúc này, Nhạn Hồi bỗng thấy bóng đen trong suốt đầy khí chắn trước mặt Hề Phong. Hai mắt Nhạn Hồi sầm xuống, lập tức chuyển động thân hình chắn trước mặt Hề Phong, vận đủ nội tức chặn đòn của Trường Lam.

      Lực đạo của đòn này mạnh đến mức khiến bốn phía bụi đất tung tóe, đến khi bụi rơi xuống hết, Nhạn Hồi vẫn đứng trước mặt Hề Phong hề thương tổn.

      Người của tộc đều kinh hãi, họ tưởng rằng Nhạn Hồi là đệ tử tu tiên bình thường, chẳng qua may mắn cứu được Chúc Ly mạng nên mới tới Thanh Khâu, ai ngờ nàng có thực lực chặn được đòn của Trường Lam.

      Đối với kết quả này, Nhạn Hồi cũng thầm kinh ngạc, nàng vốn nghĩ dù thế nào cũng phải có chút thương tích…

      Nàng nhìn Thiên Diệu, tâm pháp dạy nàng, cho dù tĩnh tọa hàng ngày cũng dần dần tăng trưởng trong cơ thể nàng, trước đó ở Thiên hương phường lúc dạy cho nàng , hít thở lại đều là tu hành, lúc đó nàng vẫn tin, ra cần phải có thời gian dài, đến ngày nào đó có hiệu quả này…

      Nhưng kết quả này ràng nằm trong dự tính của Thiên Diệu, người khác đều kinh ngạc, duy nhất có ngay cả đôi mày cũng cử động.

      Tuy Trường Lam nhìn thấy, nhưng cảm giác lại vô cùng nhạy bén, khẽ nghiêng đầu, lắng tai nghe thanh bên này. Nhạn Hồi lập tức giải thích: “ phải ta giúp đâu.” Nàng nhìn thấy trong bóng đen bên cạnh có gương mặt Bồ Phương thoắt thoắt .

      “Tam vương gia, thời gian ta tiếp xúc với Bồ Phương lâu, nhưng ấy kể ít tâm cho ta nghe, xin thứ cho ta dùng tâm tư nữ nhân suy đoán, nếu Bồ Phương có mặt ở đây, ta nghĩ ấy bằng lòng để người này gặp mình. Vì phút cuối cùng trước khi chết, Bồ Phương nhìn về hướng Tam Trùng sơn.”

      Thân hình Hề Phong sau lưng chấn động, trong ánh mắt dường như ngập tràn đau đớn, đến mức khiến nhíu mày lâu, cách nào buông lỏng.

      Trường Lam im lặng lâu, cuối cùng phẩy tay áo bỏ : “Sao ta lại biết tính tình Bồ Phương chứ.” Lời ra vừa bất lực vừa đau xót. Dù sao vẫn thương xót Bồ Phương, kìm nén lửa giận thả người gặp nàng ta.

      Nhạn Hồi kéo Hề Phong, “ theo ta.”

      Nàng đưa Hề Phong lên gò cỏ xanh, hồn phách của Bồ Phương bay đến sau mộ mình, nàng ta nhìn , nhưng Hề Phong chỉ nhìn tấm bia.

      “Cuối cùng ấy có nhắc tới ta ?”

      có.” Nhạn Hồi nhìn Bồ Phương im lặng, “ lời nào.” Nhạn Hồi quay lưng bỏ , “Ngươi thăm ấy .”

      Hề Phong im lặng đứng lúc rồi quỳ xuống trước mộ: “Ta theo sư phụ tu đạo từ , ghi nhớ giáo huấn của người tu đạo, trảm trừ ma, làm chuyện trái với đạo nghĩa… Ta chưa từng cảm thấy mình làm sai, nhưng lúc nghe tin nàng chết, ta lại cảm thấy đời này ta làm sai ba chuyện lớn.”

      là hối hận vì cầu tiên luận đạo, hai là hối hận vì vào Tiên môn nhưng khi gặp nàng lại nhẫn tâm giết nàng.” , khóe môi khẽ động, “Ba là hối hận vì động lòng, nhưng hôm đó lại xả mạng vì đạo nghĩa, bảo vệ cho nàng.”

      Bồ Phương sau tấm bia nghẹn ngào.

      “Ta vốn muốn phụ đại nghĩa, phụ chân tâm, nhưng lại phụ tất cả…”

      đưa tay vuốt lên bia mộ Bồ Phương: “Nếu tìm lại được gì nữa, vậy để ta cùng nàng chung đoạn đường cuối cùng.”

      Nhạn Hồi bước xuống gò cỏ xanh, bỗng cảm thấy quanh mình nổi gió lớn, nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy gò ánh nắng chói mắt, trong ánh nắng, hai bóng đen đứng cách tấm bia nhìn nhau, đến khi gió lặng, hai bóng người đó ôm lấy nhau.

      Sau đó dần dần tan biến trong ánh sáng.

      Nhạn Hồi nhìn đến ngây người, đến lúc lên dốc núi, Hề Phong quỳ trước mộ Bồ Phương, trán tựa lên tấm bia, còn hơi thở.
      13emapSnow thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 66

      Nhạn Hồi đẩy cửa vào phòng, cửa phòng kêu “ầm” tiếng, Thiên Diệu ngồi bên trong uống trà, nghe tiếng động khẽ kinh ngạc, quay sang nhìn nàng, tiếp đó nhíu mày.

      đâu mà cả người đầy bùn đất vậy?”

      đào mộ.” Nhạn Hồi vào phòng, dáng vẻ nghiêm túc ngồi trước mặt Thiên Diệu, “Các ngươi định lúc nào tập kích Trảm Thiên trận?”

      Thiên Diệu buông ly trà, cũng nghiêm túc đáp lại: “Mười ngày sau, vào đêm trăng tròn, gân rồng chịu ảnh hưởng của ta, khiến nham thạch dưới Tam Trùng sơn dâng lên, lúc đó có thể dẫn dụ chú ý của đệ tử Tiên môn canh giữ, giờ Tý bọn ta vào trận, canh giờ sau lấy được gân rồng, giờ Sửu phá trận ra.”

      “Ngươi biết gân rồng ở đâu rồi sao?”

      “Lần trước tới Tam Trùng sơn đưa và Bồ Phương về, luôn tiện thăm dò vị trí cụ thể của gân rồng, chắc là ở cách chỗ đó dặm về phía Đông, có điều giấu hơi sâu, có lẽ là dưới đất.”

      Nhạn Hồi khẽ chau mày: “Dưới đất của Tam Trùng sơn đều là dung nham nóng chảy, ngươi gân rồng của ngươi có lẽ bị phong ấn trong dung nham sao?”

      Thiên Diệu chậm rãi uống trà: “Điều này chẳng phải bình thường sao?” Nhắc đến chuyện này, thần thái của tự nhiên hơn lúc trước nhiều, “Dung nham là vật cực nóng, phong ấn gân rồng của ta ở đó há chẳng phải tiện lắm sao.”

      “Ngươi muốn lấy gân rồng, ta giúp ngươi.” Nhạn Hồi rất kiên định, hề do dự.

      “Được.” Từ lâu Thiên Diệu có chuẩn bị rằng Nhạn Hồi cùng với mình, bởi vậy hề cảm thấy kinh ngạc, điều khiến hiếu kỳ là, “Tại sao lại đột nhiên có quyết định này?”

      tưởng với tính tình Nhạn Hồi, có thế nào cũng lề mề tới hôm xuất phát mới lời theo sau , cùng hành động.

      Nhạn Hồi thoáng im lặng, giọng điệu hơi lạnh : “Hề Phong đạo trưởng tự cắt kinh mạch trước mộ Bồ Phương.”

      Thiên Diệu cũng im lặng lúc rồi hỏi: “Tự sát rồi à?” Dường như cũng dám tin, “Tiên nhân đó?”

      Nhạn Hồi gật đầu: “Đúng, người tu đạo đó.”

      Thiên Diệu hỏi thêm gì nữa.

      “Ta bằng lòng theo ngươi vào Trảm Thiên trận, thậm chí phá Trảm Thiên trận, máu tim ta cũng cho ngươi lấy, gân rồng cũng tìm giúp ngươi, có điều…” Thiên Diệu hiếm khi thấy sát khí lóe lên trong mắt Nhạn Hồi, “Ngươi phải giúp ta bắt Lăng Phi.”

      Thiên Diệu nhướng mắt: “Tại sao đột nhiên lại muốn bắt ả?”

      “Ả làm sai. có ả xen vào, Bồ Phương bỏ mạng ở đó, đạo sĩ kia cũng bị đạo nghĩa trong lòng ràng buộc.” Nhạn Hồi , “Ta muốn ả khấu đầu nhận lỗi.”

      Thiên Diệu nhìn nàng: “ muốn ả nhận lỗi gì?”

      “Ta muốn cho ả biết, quái hay bất kỳ ai cũng đáng được lòng đối đãi, trừ những người lòng dạ ác độc, ví như ả.” Nhạn Hồi chăm chăm nhìn Thiên Diệu, nhìn bóng mình trong đồng tử đen tuyền của , trong mắt Thiên Diệu, bóng dáng nàng dường như vẫn luôn ràng. Nàng khựng lại rồi , “Còn tỷ tỷ ả nữa.”

      Ánh mắt Thiên Diệu khẽ động.

      “Họ đều là người làm sai. Có ngày ta cũng bắt Tố Ảnh xin lỗi ngươi.”

      cúi mắt như tránh né, nhìn nước trà trong ly, để Nhạn Hồi tiếp xúc với ánh mắt mình. Nước trong ly gợn sóng, tựa như trái tim của lúc này bị khuấy động.

      Nàng muốn che chở

      ràng là ý nghĩ vừa thực tế lại ngây thơ, nhưng nghe nàng câu này, Thiên Diệu nhìn thấy khóe môi mình trong ly trà nén được mà cong lên.

      Nàng muốn bảo vệ

      Như hùng.

      Sau hồi im lặng lâu, Thiên Diệu lắc lắc ly nước, xua tan bóng mình trong ly. : “Năm ngày này phải chăm chỉ tu luyện tâm pháp.”

      Thời gian năm ngày trôi nhanh như chớp, giờ Hợi ba khắc đêm trăng tròn, đoàn người Thanh Khâu lẻn vào trong khu rừng ở biên giới.

      Nhạn Hồi nhìn mặt trăng sáng lung linh trời, quay đầu lại, thấy Thiên Diệu trán lấm tấm mồ hôi, sắc môi tím đen, Nhạn Hồi từng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn toàn thân run rẩy của Thiên Diệu đêm trăng tròn, bởi vậy tối nay có thể cảm nhận được phải chịu đựng vất vả dường nào.

      “Hay là ta cắt máu cho ngươi uống trước nhé?” Nàng , “Có dịu được chút nào ?”

      Thiên Diệu liếc nhìn nàng, thấy đôi mắt Nhạn Hồi trong sáng đến khác thường dưới ánh trăng, còn đôi môi hồng của nàng trông cũng đầy mê hoặc, dường như trong cơ thể có máu và sức mạnh khiến nhõm hơn nhiều…

      Thiên Diệu xoay người, nhắm mắt điều chỉnh lúc: “Trước khi vào Tam Trùng sơn thể để lộ mùi máu tanh, tránh bị người ta phát .”

      “Vậy ta dắt ngươi nhé?”

      Nhạn Hồi đưa tay ra, Thiên Diệu khẽ ngây người, hồi lâu động đậy, Nhạn Hồi chờ đến hết kiên nhẫn, nàng chộp lấy tay : “Trước đây cho ngươi đụng vào ngươi hết ôm đến cắn, giờ chủ động cho ngươi nắm tay ngươi lại lề mề. Hôm nay nể tình làm chính ta mới cho ngươi nắm đó, chút nữa chẳng phải ngươi còn phải vận khí dẫn dụ sức mạnh của gân rồng sao?” Mười ngón tay của Nhạn Hồi và Thiên Diệu đan chặt vào nhau, giọng nàng nghiêm túc hơn rất nhiều: “Nếu ta có thể khiến ngươi dễ chịu hơn chút ngươi cứ dùng ta . Từ lâu chúng ta là châu chấu chung sợi dây rồi.”

      Phải, từ lâu họ kết … duyên phận sâu sắc.

      “Nhạn Hồi.” Giọng Thiên Diệu hơi trầm, “Ta từng , ta nghĩ nếu hai mươi năm trước người ta gặp là giờ thế nào.”

      Nhạn Hồi ngây người, ngoảnh mặt nhìn , lòng lẩm bẩm, giờ muốn thế nào đây, bày tỏ với nàng trong tình huống này sao? Nàng im lặng đáp.

      Thiên Diệu cũng đảo mắt: “ rất thông minh, thể nào hiểu ý ta.” khựng lại, nhẫn nhịn đau đớn trong cơ thể, “Nếu hiểu nên như vậy nữa. Dù sao ta cũng như hai mươi năm trước…”

      Nhạn Hồi nghe lời này lại ngây người, như hai mươi năm trước?

      Như thế nào?

      lòng với người như hai mươi năm trước nữa sao?

      Nhạn Hồi nhìn chau mày. ràng lúc bắt đầu cưỡng ép, bất chấp ý muốn của nàng, mặt dày mày dạn bám theo nàng, dù làm bất kỳ chuyện gì với nàng cũng cho là hợp tình hợp lý. Bây giờ nàng tốt với chút, kìm nén nổi mà động lòng… lại trở thành lỗi của nàng sao?

      Nhạn Hồi cảm thấy mình bị lý luận thần thánh này vu oan, bởi vậy trong tình huống này cũng hơi giận: “Ta hiểu ý ngươi rồi.” Nàng vẫn kéo tay Thiên Diệu buông, “Nhưng ta tốt với ngươi là chuyện của ta, ngươi muốn động lòng đó là chuyện của ngươi, chúng ta ai lo phần nấy, ngươi tự mà khắc chế tâm trạng của mình, đừng đổ lên người ta.”

      Lại còn người như hai mươi năm trước. Nhạn Hồi thầm hừ lạnh, ai thèm hảo cảm của ngươi, ai thèm ngươi chứ.

      cứ như nàng vậy…

      Nhạn Hồi quay đầu nữa, Thiên Diệu cũng gì thêm.

      Giờ Tý, trăng treo giữa trời.

      Đau đớn giày xé trong cơ thể Thiên Diệu cơ hồ lên đến đỉnh điểm, nắm tay Nhạn Hồi càng mạnh hơn.

      Vào lúc này, nham thạch bên dưới Tam Trùng sơn cũng bắt đầu sôi sục dâng trào.

      Qua bàn tay nắm chặt tay mình của Thiên Diệu, Nhạn Hồi có thể cảm nhận được khí tức trong cơ thể cuồn cuộn chuyển động, nàng khẽ nghiêng mắt, chỉ thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo, đôi mắt Thiên Diệu đỏ bừng, mang theo sát khí khát máu khiến người ta bất giác cảm thấy ớn gan rùng mình.

      Chỉ sau thoáng chốc, nham thạch dâng trào dưới Tam Trùng sơn càng mãnh liệt.

      Đến khi trong mắt Thiên Diệu bừng huyết quang, nham thạch bên đó lập tức cháy thành con rồng, thân rồng nhảy lên khỏi khe nứt, rít gào giương oai trong trung.

      Cho dù vẫn còn cách đoạn, nhưng Nhạn Hồi cảm nhận được sức nóng bên đó truyền tới.

      Người tu đạo rối loạn ngọn núi đen sì, từ dấu vết của đuốc di chuyển cho thấy, họ rút khỏi nơi hỏa long dung nham bay lên.

      “Vào trận.”

      Thiên Diệu ra lệnh, tiếng gió bốn phía chuyển động, ngay cả Nhạn Hồi cũng nhìn người của tộc xung quanh hành động thế nào, chỉ cảm thấy từng bóng đen mang theo gió xuyên qua bên cạnh nàng, xông tới biên giới phía trước vào Tam Trùng sơn.

      Thiên Diệu đứng dậy, nhưng cảm thấy tay mình vẫn còn kéo tay người khác, ánh mắt sâu thẳm nhìn Nhạn Hồi, hiếm khi được câu: “Vào trận rất nguy hiểm, hãy tự bảo vệ mình.”

      Nhạn Hồi vẫn còn cảm xúc ban nãy, nàng liếc xéo : “Dù sao cũng phải cho ngươi đâm đao vào tim, còn gì khác phải sợ nữa?”

      Ngũ hành của Thiên Diệu và Nhạn Hồi đều thuộc Hỏa, đối với Thiên Diệu giờ lấy lại hầu hết các bộ phận cơ thể, nhiệt độ của dung nham đủ để tổn hại đến . Nhạn Hồi càng cần , trong quá trình cùng Thiên Diệu tu luyện tâm pháp mấy hôm nay, nội tức nâng cao rất nhiều, đối phó với sức nóng của nham thạch đương nhiên thành vấn đề.

      Trong kế hoạch bố trí trước đó, người của tộc quấy rối trận pháp của Trảm Thiên trận ở khắp nơi, còn và Nhạn Hồi xông vào sâu trong Trảm Thiên trận.

      Vào Tam Trùng sơn, hai người ngang qua nơi lần trước Bồ Phương bị vây, lúc này trong rừng còn tiên nhân nào, mọi người đều bị sức nóng của nham thạch dâng trào ép lui, tạm thời ai quấy rối kế hoạch của họ.

      Nhạn Hồi chỉ dừng ở nơi này trong chốc lát rồi lại cất bước về phía trước, mãi đến khi tìm được cửa động tỏa ra sức nóng và ánh sáng đỏ khe khẽ trong rừng.

      “Ở đây hả?” Nhạn Hồi hỏi Thiên Diệu.

      “Ừ.” Trong mắt Thiên Diệu phản chiếu ánh lửa trong động, khiến đôi mắt vì vận dụng lực mà lấp lánh ánh đỏ của càng trở nên khát máu.

      do dự thêm, hai người cùng nhảy vào trong động.

      Hang động hướng xuống dưới, càng rơi xuống nhiệt độ càng cao, Nhạn Hồi cũng cảm thấy pháp lực quanh người mình dần dần tan biến.

      Là sức mạnh của Trảm Thiên trận phát huy tác dụng, chém sức mạnh của người xông vào trận, dùng sức mạnh tự nhiên để tiêu diệt.

      Nhạn Hồi thầm hay, trước lúc rơi xuống đất bèn thi triển thuật Đằng Tường phía dưới, tạo thành chống đỡ mềm mại trước khi hai người đáp xuống, khiến họ đến nỗi ngã sóng soài dưới đất, biến thành đống bùn.

      Đáp xuống đất, lúc này Nhạn Hồi thể cảm thấy may mắn, cũng may thời gian rồi Thiên Diệu bắt nàng chăm chỉ tu luyện nội tức tâm pháp, nếu khi nãy, e là chưa tới nửa đường nội tức của nàng chịu được, thể sử dụng pháp thuật.

      Trong hang động là mái vòm khổng lồ, giống như trận pháp Thủy nàng và Thiên Diệu cùng phá ở phía sau sơn thôn núi Đồng La.

      Có điều so với nơi băng tuyết phủ đầy đó, ở đây đặt chân xuống là bốc khói, mỗi tấc đất đều nóng rực như chảo sắt.

      Cho dù ngũ hành thuộc Hỏa, nhưng ở nơi này Nhạn Hồi cũng bị sức nóng hun đến mở mắt nổi.

      “Gân rồng của ngươi đâu?”

      Thiên Diệu nhìn dung nham dâng trào trước mặt: “Ở trong đó.”

      Nhạn Hồi nghệch mặt nhìn dung nham sục sôi sủi bọt “ùng ục”: “Trong đó?”

      Thiên Diệu gật đầu khẳng định: “Trong đó.”

      “…”

      Đùa à?
      13emapSnow thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 67

      “Xuống được ?”

      Giống như chứng nhận nghi vấn của Nhạn Hồi, dung nham sôi sục bỗng phun lên ngọn lửa cực cao, đốt thẳng lên tới đỉnh, khiến đá đỉnh lập tức hóa thành dung nham, tiếp đó ngọn lửa biến mất, dung nham rơi xuống.

      Tuy chuẩn bị từ trước, nhưng Nhạn Hồi vẫn giật mình trước cảnh này: “Nóng quá.” Nhạn Hồi nhíu mày, “Pháp thuật hộ thân của ta chống đỡ đến đây hết sức rồi, nếu như vào trong dung nham, e là đánh cũng bị phá.”

      “Ta tự lấy gân rồng.” Trong mắt Thiên Diệu bừng lên huyết sắc, “Trước tiên phải lấy Trường Thiên kiếm ở mắt trận, phá Trảm Thiên trận.”

      Ánh mắt Thiên Diệu nhìn lên chính giữa mái vòm.

      Nhạn Hồi nhìn theo ánh mắt … Giữa nham thạch này tuy đôi lúc lại có cột lửa chui ra, nhưng chỉ có cột lửa từ đầu đến cuối hề biến mất.

      Trước đó nàng bị hơi nóng hun hoa mắt, lúc này nhìn kĩ phía đó mới hiểu ra, ở đó phải là cột lửa, ràng là Trường Thiên kiếm bị thiêu đốt toàn thân đỏ rực như vàng chảy.

      Đó chính là đệ nhất kiếm vang danh thiên hạ…

      Nhạn Hồi còn hơi ngơ ngác, bỗng nhiên luồng sóng nhiệt quét tới, chém thẳng vào cổ nàng.

      Thiên Diệu nheo mắt, phản ứng cực nhanh đẩy nàng cái, Nhạn Hồi đảo người, chỉ nghe “phập” tiếng, hơi nóng đập vào vách đá sau lưng nàng, chém vách đá khe nứt đỏ lửa.

      Nhạn Hồi ngoái đầu nhìn lại, cảm thấy vẫn còn sợ hãi, nếu phải Thiên Diệu đẩy nàng, e là đầu nàng rơi xuống đất, hay thậm chí là… bị chiên chín rồi.

      Nơi này hung hiểm!

      Nhạn Hồi lập tức sực tỉnh ngưng thần, dám tùy tiện lơ đãng.

      “Nó phát có người tới rồi.”

      “Ai?” Nhạn Hồi suy nghĩ lúc, “Ngươi Trường Thiên kiếm à?”

      cho Thiên Diệu thời gian trả lời, lại luồng sóng nhiệt chém tới, Thiên Diệu kéo Nhạn Hồi phủ phục xuống đất, sóng nhiệt lại đánh mạnh lên vách đá sau lưng, vách đá nứt ra khe dài trượng, đá vụn tan chảy, hóa thành dung nham màu đỏ rơi xuống.

      Đòn này còn nóng bức mãnh liệt hơn lúc nãy!

      Nhạn Hồi cũng chưa có thời gian chú ý vách đá sau lưng mình bị đập thành thế nào, bàn tay bị Thiên Diệu kéo xuống đất còn chưa kịp bấm quyết hộ thân, chỉ nghe “xì” tiếng, lòng bàn tay nàng áp lên mặt đất nóng bỏng, Nhạn Hồi nhất thời ngửi thấy mùi thơm thịt mình bị nướng…

      “Đây là nơi quỷ quái gì vậy!” Nàng vội bò dậy, dùng Hộ Thân quyết bọc kín toàn thân hết lần này tới lần khác.

      Còn Thiên Diệu tìm được xương rồng và sừng rồng, trải qua thời gian điều hòa tu luyện dường như hề quan tâm tới sức nóng như thế nào, thậm chí còn có mấy phần thích thú với cái nóng này.

      Dù sao cơ thể lạnh lẽo quá lâu rồi.

      Bỗng nhiên, biết xảy ra chuyện gì, màu sắc nham thạch trong hang động bỗng tối , ngọn lửa phun ra cũng lập tức dịu lại.

      Ánh mắt Thiên Diệu trầm xuống: “Họ khống chế được trận pháp bên ngoài. Tốc chiến tốc quyết.” ra lệnh, tiếp đó lướt người, nhảy qua dung nham tuy còn phun lửa nhưng vẫn nóng bỏng, xông thẳng về phía Trường Thiên kiếm.

      Nhạn Hồi thấy vậy nghiêm mặt vội vã theo. Đến khi nàng đáp xuống bên cạnh Thiên Diệu, lúc này mới nhìn thấy Trường Thiên kiếm vùng đất còn nguyên vẹn mặc dù bị dung nham bao bọc. Thanh kiếm cắm dưới đất, biết mình canh giữ ở đây bao nhiêu năm.

      Thiên Diệu tay nắm lấy đốc Trường Thiên kiếm bị lửa thiêu trắng bệch.

      Trường Thiên kiếm chấn động dữ dội, tựa như bài xích Thiên Diệu.

      Thiên Diệu dao động, Nhạn Hồi có thể nhìn thấy lòng bàn tay bốc khói, da thịt nứt vỡ, nhưng dường như có cảm giác gì, khí tức quanh người bay lên, khuấy động khí chết chóc đỉnh, từng hồi từng hồi gió lốc nổi lên, cùng kéo lấy Trường Thiên kiếm cắm chặt dưới đất. Đây là sức mạnh đối kháng của trận pháp.

      Nhưng với sức mạnh giờ của Thiên Diệu, muốn rút Trường Thiên kiếm cơ hồ vẫn vô cùng vất vả.

      “Máu.” Thiên Diệu hét lên tiếng.

      Nhạn Hồi hề do dự, nàng lật tay lại, thanh chủy thủ xuất trong lòng bàn tay, nàng hề nhíu mày, đâm chủy thủ lên ngực mình, máu tươi theo vết rạch của chủy thủ chảy xuống, tí tách lên đốc Trường Thiên kiếm.

      Đốc kiếm bùng lên ánh sáng, sức gió toàn thân cũng càng mãnh liệt hơn, kéo y phục Nhạn Hồi phát ra tiếng kêu phần phật.

      Máu tươi chảy vào trong Trường Thiên kiếm, chẳng bao lâu, vết máu biến mất, hào quang thân Trường Thiên kiếm cũng tối . Thiên Diệu vận động khí tức toàn thân, khiến sức gió chỉ tăng giảm, Trường Thiên kiếm bị cắm xuống đất biết bao nhiêu năm bị Thiên Diệu rút ra từng chút.

      Nhạn Hồi thu lại chủy thủ, ném nó , tức tốc cầm máu cho mình, sau đó hề chậm trễ quan sát mũi kiếm: “Rời khỏi mặt đất rồi!”

      Nàng còn chưa dứt lời, Trường Thiên kiếm bị Thiên Diệu rút hẳn ra, mũi kiếm rời mặt đất, thanh thần kiếm này lập tức mất hào quang chói mắt, biến thành sắt như thường, bị khí tức ngừng quanh người Thiên Diệu cuốn lấy, “keng” tiếng cắm vào vách núi.

      Mắt trận phá, màu sắc của dung nham bốn phía càng tối hơn mấy phần, nhiệt độ nóng bức trong động cũng hạ xuống nhiều.

      Nhạn Hồi nhìn màu sắc dung nham vui vẻ : “ có pháp thuật khống chế cũng nóng nữa, nếu vậy ta cũng có thể niệm Hộ Thân quyết cùng ngươi xuống dưới tìm gân rồng.”

      Sóng gió qua , Thiên Diệu lại vội nhảy vào dung nham, nhìn Nhạn Hồi ngực còn chảy máu. Ánh mắt cụp xuống: “Ta là được…”

      còn chưa dứt lời, bỗng luồng sát khí ngập tràn hang động, Thiên Diệu và Nhạn Hồi đều sửng sốt, hai người vừa mới thả lỏng tâm trạng nên lúc này chưa phản ứng được, Nhạn Hồi thấy luồng sáng chói mắt lướt qua tai, nhanh như chớp giật đánh vào ngực Thiên Diệu.

      So với tốc độ của kiếm, ánh mắt Nhạn Hồi chậm chạp xoay lại, sau đó nàng nhìn thấy, Thiên Diệu bị Trường Thiên kiếm tắt hào quang kia đâm xuyên qua ngực, máu tươi còn chưa chảy ra bao nhiêu, Thiên Diệu bị thế đến của thanh kiếm đẩy từ mặt đất rơi xuống dung nham.

      “Tõm” tiếng, toàn thân Thiên Diệu chìm vào dung nham.

      Hai mắt Nhạn Hồi kinh hãi trợn to, nàng gọi: “Thiên Diệu!” Lúc hét lên hai chữ này, giọng nàng khản . Nàng vô thức đưa tay vớt , nhưng lúc ngón tay sắp chạm vào dung nham, dung nham vừa dịu ban nãy tức phun lên ngọn lửa, ép Nhạn Hồi lui lại.

      Tiếp đó Trường Thiên kiếm dường như có ý thức, tự bay ra từ trong dung nham, thân kiếm vẫn lấp lánh, thấy vết máu nào, nhưng Thiên Diệu mất khí tức.

      Chết rồi sao? Cơ thể bị tan chảy hoàn toàn rồi sao?

      Vừa nghĩ tới Thiên Diệu có kết quả này, Nhạn Hồi cảm thấy vô cùng hốt hoảng.

      Trong lúc hoang mang, Trường Thiên kiếm lờ mờ ngưng tụ thành hình dáng người. Thân hình người đó thoắt thoắt , nhưng giọng rất ràng: “Kẻ nào xâm phạm Trảm Thiên trận của ta, giết tha.”

      Kiếm linh!

      Nhạn Hồi vô cùng kinh ngạc, trăm tính ngàn toán, ai ngờ được kiếm này lại là kiếm linh!

      phải là thanh kiếm chết! Nó sống! Nó biết suy nghĩ, biết giả vờ, biết ra tay bất ngờ để giành phần thắng! Bởi vậy vừa rồi nó mới giả vờ bị đánh ra, khi có cơ hội bèn cho Thiên Diệu đòn chí mạng!

      Song, Trường Thiên kiếm giết Thiên Diệu xong thỏa mãn, nó chĩa mũi về phía Nhạn Hồi, lời, đâm thẳng tới hướng Nhạn Hồi.

      Tuy vừa rồi Nhạn Hồi rạch tim chảy ít máu, nhưng máu cầm lại được, thời gian này dưới đôn dốc của Thiên Diệu, nàng chăm chỉ tu luyện tâm pháp, lúc này nội tức sung mãn, có điều Thiên Diệu mất tích khiến nàng lo lắng, bởi vậy nàng chỉ dùng chủy thủ trong tay sơ sài đỡ hai sát chiêu của Trường Thiên kiếm.

      Thế bại .

      Nhạn Hồi thầm biết, lúc chiến đấu kị nhất là lòng bất an, nếu tiếp tục như vậy nàng bị Trường Thiên kiếm đâm xuyên tim chỉ là chuyện sớm muộn.

      Nàng cố ép mình ổn định tâm trạng, định đánh trận tử tế với Trường Thiên kiếm. Vì nàng biết chỉ có thắng nàng mới có cơ hội vớt Thiên Diệu dưới dung nham lên.

      Cho dù chỉ là bộ xương bị hầm nhừ, nàng cũng muốn biết long cùng nàng đoạn đường dài, trải qua biết bao sinh tử rốt cuộc có phải chết ở đây .

      Mắt Nhạn Hồi ngưng thần, mặt lộ sát khí, ánh mắt như chim ưng chăm chăm nhìn Trường Thiên kiếm. Dùng tâm pháp trước đó Thiên Diệu dạy nàng để các giác quan trở nên nhạy bén, kiếm pháp trước đây học ở núi Thần Tinh nàng cũng dùng.

      thuật và Tiên thuật sử dụng cùng lúc, tuy là lần đầu tiên nhưng Nhạn Hồi hề cảm thấy có gì ổn.

      Cho dù là chuyển động rất của Trường Thiên kiếm Nhạn Hồi cũng có thể nhìn thấy ràng.

      Bỗng nhiên Trường Thiên kiếm tấn công Nhạn Hồi, giống như lúc nãy đâm Thiên Diệu, tốc độ cực nhanh, thế đánh mạnh mẽ, chủy thủ trong tay Nhạn Hồi rất ngắn, đối phó với Trường Thiên kiếm vốn bất lợi, nhưng nàng dường như có thể sử dụng nó cách rất linh hoạt, nàng nghiêng người dùng chủy thủ chặn lưỡi kiếm.

      Chủy thủ và lưỡi kiếm ma sát phát ra tia lửa, Nhạn Hồi sử dụng Thái Cực Dương Thủ thuận thế trả đòn, thế đánh mạnh mẽ của Trường Thiên kiếm đấu lại với chủy thủ của nàng, chỉ đôi ba chiêu bị nàng nắm trong tay.

      Đốc kiếm phực lửa, khiến Nhạn Hồi cảm thấy bỏng rát.

      Vừa rồi Thiên Diệu… cũng chịu đựng cảm giác bỏng rát này rút Trường Thiên kiếm ra sao…

      Nhạn Hồi nghiến răng, cương quyết buông tay, Hộ Tâm quyết toàn thân cơ hồ bao bọc bàn tay, nàng nắm Trường Thiên kiếm, mãi đến khi kiếm linh từ bỏ giãy giụa trong tay nàng nữa.

      Sau khi Nhạn Hồi nắm được nó, gì khác mà gõ lên mặt đất mạnh cho hả dạ: “Còn trò gì nữa? Làm !”

      Kiếm linh thoắt thoắt Trường Thiên kiếm bị Nhạn Hồi đánh đến sửng sốt, đến khi hồi thần lại, tựa như cảm thấy nhục nhã: “Đồ trộm cắp nhà ngươi!”

      Nó vừa mắng tiếng, Nhạn Hồi lại gõ nó mạnh mấy cái, có điều lần này gõ xong, kiếm linh còn chưa lên tiếng, đỉnh bên phải bỗng truyền tới tiếng “ầm”, là cửa đá cơ quan bị mở ra, tiếp đó hàng đệ tử giữ núi dùng vải bịt mũi nối đuôi nhau vào đây.

      ở giữa là người khiến Nhạn Hồi vừa nhìn bèn lạnh mắt, Lăng Phi.

      “Ha, Nhạn Hồi.” Bên kia cũng cười lạnh tiếng, “Lại là ngươi nữa.”

      là kẻ thù gặp nhau, mắt long sòng sọc.

      Nhạn Hồi cầm Trường Thiên kiếm .

      Có đệ tử Tiên môn bên cạnh nhanh mắt nhìn thấy kiếm trong tay Nhạn Hồi: “ ta! ta phá Trảm Thiên trận! ta muốn trộm Trường Thiên kiếm!”

      Ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo nhìn đệ tử hét lên: “Kẻ lưỡi dài thường chết nhanh, sư phụ ngươi dạy ngươi sao?” Vẻ mặt nàng u ám, khiến đệ tử Tiên môn chưa từng trải nhiều kia khẽ lui lại phía sau.

      Lăng Phi đẩy đệ tử lui bước kia ra khỏi phía trước mình: “Tên phản đồ ngươi, trước tư thông tộc, sau xông vào Tam Trùng sơn muốn cứu nghiệt, giờ đây lại giúp người của tộc trộm Trường Thiên kiếm sao?”

      Nhạn Hồi chau mày: “Ta chỉ giải thích lần, ta chưa bao giờ có ý trộm Trường Thiên kiếm, nó là của ai vẫn là của người đó.”

      “Phản đồ toàn lời giả dối.” Lăng Phi nghiến răng , “ khiến người nghe cảm thấy ghê tởm! Hôm nay ta bắt ngươi phải trả giá vì những chuyện ác ngươi làm trước đây!”

      xong, vốn cho bất kỳ ai thời gian phản ứng, Lăng Phi vung tay chộp lấy phất trần quét về phía Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi cầm Trường Thiên kiếm: “Kẻ nên trả giá vì làm chuyện ác là ngươi, còn có tỷ tỷ ngươi nữa.” Nàng còn là người bị Lăng Phi bất ngờ rút nhuyễn kiếm hủy gương mặt trong khách điếm tháng trước nữa.

      Lúc này vừa khéo các giác quan của Nhạn Hồi vô cùng nhạy bén, Nhạn Hồi cơ hồ cần nhìn Lăng Phi, tay vung kiếm đỡ lại phất trần của Lăng Phi, tiếp đó phất trần biến mất, Lăng Phi lập tức rút nhuyễn kiếm eo, cận chiến với Nhạn Hồi.

      Hai người tranh đấu ai tiếc sức, khiến đá xung quanh rào rào rơi xuống nham thạch.

      Đến khi bụi đất rơi xuống hết, các đệ tử Tiên môn nhìn lại, bục chỉ đủ đặt chân ở giữa, Lăng Phi bị Nhạn Hồi giẫm dưới chân.

      Bùn đất nóng bỏng khiến Lăng Phi kinh hô.

      Ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo: “Nóng , đau , lúc ngươi làm khó người khác cũng nên nghĩ tới cảm giác giờ.”

      Lăng Phi hận đến nghiến răng: “Phường vô sỉ như ngươi có tư cách gì lời này!”

      Lăng Phi gặp nạn, các đệ tử Tiên môn đều muốn tiến lên cản lại, tuy nhiên tất cả mọi người đều nên lời trước tư thế giẫm Lăng Phi dưới chân của Nhạn Hồi. Ai nấy khiếp sợ dám tiến lên.

      Nhạn Hồi cong môi cười lạnh: “Trả cho ngươi câu, ngươi tưởng ta bại dưới tay ngươi nữa sao?”

      Vừa dứt lời, bỗng nhiên pháp trận băng tuyết xuất dưới chân. Hàn khí lập tức ngập tràn động huyệt nóng nực.

      Nhạn Hồi nhìn hình vẽ trận pháp quen thuộc dưới chân, máu trong tim lập tức dâng lên đầu, song, giống như nửa đường bị đóng băng, khiến đầu óc nàng nhanh chóng bị tê liệt.

      Trận pháp này…

      Lăng Tiêu tới rồi.
      13emapSnow thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 68

      Pháp trận băng tuyết lấp lánh ánh sáng lam khiến lòng người lạnh lẽo, giống như hôm Nhạn Hồi rời khỏi núi Thần Tinh. Hàn khí từ trong pháp trận ùa ra khiến dung nham nóng bỏng trong hang động tối mấy phần.

      Trong khi Nhạn Hồi vẫn còn thất thần, bỗng thấy luồng sáng màu lam từ trong pháp trận bắn ra, đánh thẳng lên bụng nàng, đẩy nàng lui về phía sau ba bước, trước khi rơi vào trong dung nham Nhạn Hồi mới dừng bước được.

      Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, Lăng Phi vừa rồi bị nàng chế phục dưới đất mất tích.

      Thay vào đó là khí tức Nhạn Hồi quen thuộc hơn bao giờ hết lưu chuyển mũi, Nhạn Hồi nheo mắt, tiên nhân áo trắng ôm Lăng Phi đáp xuống nơi các đệ tử Tiên môn đứng.

      Vẻ mặt lạnh lẽo, khí thế vẫn như cũ, cách biệt ba tháng, nhân gian sang mùa mới, vậy mà sư phụ của nàng dường như chẳng hề thay đổi. Giống như mười năm trước, thời gian hề khắc lên chút vết tích gì dung mạo .

      “Sư huynh…” Lăng Phi nhìn Lăng Tiêu, khóe mắt đỏ lên, “Huynh đến rồi.” giống như chịu tủi nhục cực lớn.

      Nhạn Hồi nghe vậy, tiếng cười lạnh ngắn ngủi hừ ra nén được.

      Tiếng hừ lạnh cực kỳ khinh miệt của nàng thoát được tai của tất cả người tu tiên có mặt, Lăng Phi nhìn nàng, mắt dựng ngược, tựa như hận đến nghiến răng: “Nhạn Hồi này mấy tháng trước cấu kết tộc, lén thả Hồ , giờ còn xuống núi giúp tộc làm chuyện ác, nay lại đến trộm Trường Thiên kiếm, đúng là gan to bằng trời.” Nàng ta nhìn Nhạn Hồi, ánh mắt ác độc, “Dư nghiệt này sư huynh đừng bao giờ niệm tình sư đồ ngày xưa mà mềm lòng với nó nữa.”

      Nhạn Hồi lại nhịn được cười, cứ như lúc xưa Lăng Tiêu từng niệm tình sư đồ vậy.

      Cố sư của nàng chính trực liêm minh, công chính vô tư, đó là chuyện cả núi Thần Tinh, thậm chí cả giới tu tiên đều biết.

      Nhạn Hồi ném Trường Thiên kiếm trong tay, mũi kiếm cắm xuống đất ba phân, thanh kiếm kêu ong ong, có thể thấy lực đạo nàng ném Trường Thiên kiếm : “Con cần Trường Thiên kiếm. Trước đây ở núi Thần Tinh là con lén thả Hồ , nhưng con cấu kết với tộc. Hôm nay người con giúp tộc làm việc cũng sai, có điều, con trộm Trường Thiên kiếm.” Nàng chăm chăm nhìn Lăng Tiêu.

      Sư đồ hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc.

      “Lời hết, tin hay tùy người.”

      Lúc câu này, tay Nhạn Hồi lén kết ấn sau lưng, Thiên Diệu vẫn còn trong dung nham, nàng có thời gian dây dưa ở đây, nàng phải tìm : “Lăng Tiêu đạo trưởng…”

      Nhạn Hồi gọi Lăng Tiêu, vốn định mượn cớ dịch chuyển chú ý của chúng nhân, nào ngờ bốn chữ này còn chưa dứt, thân hình Lăng Tiêu bỗng nhiên biến mất.

      Nhạn Hồi thầm hay, vô thức muốn trốn , nhưng nàng vừa lui bước đâm sầm vào ngực người, Nhạn Hồi nhìn về phía sau, Lăng Tiêu đứng sau lưng lạnh lùng nhìn nàng.

      Nhạn Hồi giật mình, lần nữa rút ra chủy thủ được thu vào tay áo trước đó, nhanh tay đâm về phía sau.

      Tuy nhiên động tác của nàng nhanh bằng Lăng Tiêu, hay đúng hơn là Lăng Tiêu sớm đoán được chiêu tiếp theo của nàng.

      Lúc nàng còn nắm chủy thủ trong tay áo, Lăng Tiêu đưa tay khống chế khuỷu tay nàng, chẳng qua chỉ xoay như đùa giỡn với trẻ con, Nhạn Hồi bị bắt lấy cánh tay từ phía sau, tay kia của Lăng Tiêu đánh lên khuỷu tay Nhạn Hồi. Nàng lập tức cảm thấy cơn tê dại từ khuỷu tay truyền tới, truyền đến tận đầu ngón tay, khiến nàng còn sức lực nắm chủy thủ.

      Vậy là Nhạn Hồi buông tay, chủy thủ rơi xuống đất trượt rồi rơi vào trong dung nham, tan chảy ngay tức khắc.

      Cũng phải, luận công phu ngoại gia làm sao nàng có thể hơn Lăng Tiêu kia chứ, là sư phụ của nàng, mười năm nay có tiến bộ gì đều do Lăng Tiêu chỉ dạy, nàng ra chiêu gì, định làm gì, có thể còn hơn cả nàng.

      Còn nội công tâm pháp… càng cần .

      Bỗng nhiên trong đầu Nhạn Hồi lóe tinh quang. phải như vậy, nàng còn học nội công tâm pháp khác mà Lăng Tiêu biết.

      Nàng lập tức nén khí, giật cánh tay, lực đạo theo khuỷu tay nàng đẩy ra, đánh lên tay Lăng Tiêu.

      Lăng Tiêu chỉ tưởng Nhạn Hồi muốn giãy giụa, vẫn dùng chiêu thức ứng phó với nội công tâm pháp Tiên gia, nào ngờ sức mạnh đó lại xuyên thẳng qua chống đỡ của , đánh vào khớp cánh tay , khí lượn quanh cả cánh tay .

      Lăng Tiêu lập tức buông tay, Nhạn Hồi vội vã lui ra, cách khoảng ba trượng, lơ lửng đứng phía dung nham.

      Nàng nhìn Lăng Tiêu. Thấy vẻ mặt lãnh đạm của Lăng Tiêu bị phá tan, Nhạn Hồi có khoái cảm báo thù kỳ lạ.

      Người xem , có người dạy con con cũng có thể tiến bộ rất nhiều.

      Nàng biết tâm trạng mình như vậy giống như đứa trẻ hiểu chuyện huênh hoang bản lĩnh mình mới học được với người lớn, muốn người lớn phải kinh ngạc, chú ý tới mình.

      Cho dù biết tâm trạng mình như vậy ấu trĩ dường nào, dù vậy, trước mặt Lăng Tiêu có lẽ Nhạn Hồi rất khó đổi được tính trẻ con này.

      Lăng Tiêu nhìn Nhạn Hồi rất lâu, cũng im lặng rất lâu, sau đó cụp mắt, chỉ nhìn tay mình, ép khí ra từng chút. Đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Nhạn Hồi có thêm mấy phần sát khí: “Con tu pháp.” phải nghi vấn mà là khẳng định.

      sao?”

      Sắc mặt Lăng Tiêu sầm xuống: “Đúng là hoang đường!” mắng, từng chữ gằn xuống, giọng điệu phẫn nộ mà Nhạn Hồi rất hiếm khi nghe thấy trước đây.

      “Có gì mà hoang đường?” Nhạn Hồi hiểu, “Con bị trục xuất ra khỏi núi Thần Tinh, còn là người núi Thần Tinh, con làm chuyện gì đương nhiên liên quan tới núi Thần Tinh các người.”

      Lăng Tiêu mím môi, nhìn Nhạn Hồi quật cường thẳng lưng nhận lỗi, thoáng im lặng: “Ta nên để con rời khỏi núi Thần Tinh.” Giọng lạnh giá, “ ngờ con hỗn xược đến mức này.” Vừa dứt lời, hai tay Lăng Tiêu khép lại, chầm chậm kéo ra, thanh trường kiếm từ băng khắc thành xuất trong tay .

      Đó là kiếm dùng để đối phó với ma, Nhạn Hồi biết. Còn khoảnh khắc này đây, dùng kiếm này để đối phó với nàng…

      Nhạn Hồi cảm thấy mình hỗn xược chỗ nào, càng biết mình sai ở đâu, đến mức khiến Lăng Tiêu phải dùng kiếm băng để đối phó nàng.

      “Con là người bị trục xuất khỏi núi Thần Tinh, con và núi Thần Tinh, cũng như với Lăng Tiêu đạo trưởng còn quan hệ. tại con muốn tu đạo gì là do con quyết định. Người và Lăng Phi có tư cách gì để ra lệnh và xen vào chuyện của con.” Nhạn Hồi đứng trong trung, đúng mực : “Con càng có lý do gì để chịu trừng phạt và quản thúc của các người.”

      Lăng Phi phía sau nghiêm giọng: “ là ác, tu pháp là vào tà đạo, diệt trừ ngươi là đại nghĩa của thiên hạ, cần gì tư cách.”

      Nhạn Hồi im lặng nhìn Lăng Tiêu.

      Người từng cho nàng biết, cho dù giết chóc cũng phải từ bi, người đó cũng nghĩ vậy sao?

      Chắc người đó cũng nghĩ vậy. Cho nên mới đồng ý chuyện buôn bán Hồ , ngầm cho phép dùng máu Hồ luyện mê hương để thỏa mãn dục vọng của những kẻ “quý tộc” kia. Bởi vậy người đó cũng như Tố Ảnh, chuẩn bị khai chiến với tộc, muốn nuốt chửng Thanh Khâu, muốn thu nạp bản đồ Tây Nam vào lòng Trung Nguyên sao?

      Nhạn Hồi hỏi những vấn đề này, đương nhiên cũng chờ được lời đáp, nhưng nàng chờ được kiếm mang hàn ý và sát khí của Lăng Tiêu ập tới.

      Ánh mắt nàng sầm xuống, định cam phận ở đây, nàng vận tất cả tâm pháp Thiên Diệu dạy cho mình, chắc vì chưa từng vận động sức mạnh lớn như vậy trong cơ thể, bởi vậy Nhạn Hồi cảm nhận được tấm vảy Hộ Tâm trong tim bùng cháy bỏng rát hơn bao giờ hết.

      Trú ngụ trong tim nàng, ủng hộ nàng, cho nàng sức mạnh.

      Đấu với Lăng Tiêu, Nhạn Hồi cần suy nghĩ cũng biết mình thua, nhưng nàng thể thuyết phục bản thân đấu, vì đấu dường như nàng cũng thừa nhận kết quả như vậy.

      Bởi vậy cho dù thua nàng cũng phải trở thành con vịt chết còn cứng miệng trong mắt họ, vĩnh viễn thừa nhận nàng làm chuyện trái với “chính nghĩa” của bản thân.

      Cho dù cả thế gian đều đứng đối lập với nàng.

      Chỉ đấu với Lăng Tiêu có ba chiêu, Hộ Tâm quyết của Nhạn Hồi bị phá, kiếm của Lăng Tiêu đâm thẳng vào tâm mạch nàng, nhưng lúc sắp đến đích lại xoay kiếm, dùng đốc kiếm đánh mạnh lên gáy nàng.

      Sau đó Nhạn Hồi cảm thấy thế giới của mình tối đen, nàng ngã về phía trước, rơi vào vòng tay đưa nàng về núi Thần Tinh lúc .

      Nhiệt độ vẫn mát mẻ như xưa, có điều Nhạn Hồi còn cảm thấy giấu bất kỳ hơi ấm nào nữa.

      “Về núi Thần Tinh.”

      Lăng Tiêu đón lấy Nhạn Hồi bị đánh ngất, lạnh lùng ra lệnh.

      Lăng Phi thấy Nhạn Hồi chỉ hôn mê, lập tức chau mày: “Sư huynh, Nhạn Hồi làm nhiều chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, chuyện đến nước này tại sao vẫn giết nó?”

      Lăng Tiêu ôm Nhạn Hồi ngang qua bên cạnh Lăng Phi, thoáng trầm ngâm: “Mười năm sư đồ, giữ cho nó mạng, lần này về núi ta tự có cách xử phạt nó.”

      Lăng Phi cuống quít : “Trước đó trục xuất Nhạn Hồi ra khỏi núi Thần Tinh vốn phải đánh trận, lần đó sư huynh tha cho nó, giờ đây vẫn muốn bao che sao?”

      Bước chân Lăng Tiêu hơi khựng lại, nghiêng mắt liếc nhìn Lăng Phi, Lăng Phi tiếp xúc với ánh mắt khẽ ngây người.

      Đệ tử Tiên môn xung quanh vẫn còn đây, Lăng Tiêu thoáng im lặng, tiếp đó : “Sau khi về núi Thần Tinh tự ta cầm roi, liên tục chín ngày, ngày ngày đánh nó tám mươi mốt roi, đến khi pháp lực toàn thân nó mất hết, gân cốt tiên mạch đứt đoạn, đời này thể tu tiên được nữa, lấy đó làm răn. Ta chỉ giữ cho nó mạng, trong mắt Lăng Phi đạo trưởng đây cũng là bao che sao?”

      Đánh tan pháp lực, cắt đứt gân cốt tiên mạch, khiến nàng đời này thể tu tiên được nữa..

      Nếu như vậy, chỉ sợ tu gì cũng chẳng được, nửa đời còn lại đứng e cũng là vấn đề. Đối với người chưa từng tu tiên, đây có lẽ chẳng là gì, nhưng đối với người từng vào Tiên môn, từng ngự kiếm tự do bay lượn trong trung, đây ràng là trừng phạt tàn nhẫn hơn bao giờ hết.

      Nếu trừng phạt như vậy, chi bằng để nàng chết còn hơn…

      Đệ tử Tiên môn xung quanh đều im lặng, Lăng Phi cũng im miệng nữa.

      Lăng Tiêu ẵm Nhạn Hồi, bước tới phía trước ra khỏi Viêm động dưới đất.

      ai theo bởi vậy ai biết, lúc ra khỏi Viêm động, im lặng nhìn mặt Nhạn Hồi lâu, sau đó nhìn xuống ngực nàng, ở đó còn để lại vết máu do lấy máu tim.
      13emapSnow thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 69

      Lúc Nhạn Hồi tỉnh lại, khí nàng hít thở còn là của vùng đất Tây Nam ô trọc.

      Nơi này linh khí mù mịt, là khí tức quen thuộc nàng hít thở từ tới lớn.

      Núi Thần Tinh.

      Trong thoáng chốc Nhạn Hồi nhận ra được nơi mình ở. Có điều nơi giờ nàng ở bốn phía tối đen tĩnh mịch, chỉ đỉnh có ánh sáng từ trời chiếu xuống, rơi mặt đất thành những chiếc bóng đan xen.

      Nhạn Hồi nhíu mắt nhìn, bị ánh nắng làm hoa mắt. Cũng biết giờ rốt cuộc mình ở nơi nào của núi Thần Tinh.

      Nàng muốn đứng dậy bước , nhưng phát tứ chi mình bị bốn sợi xích nặng nề khóa chặt, vừa cử động đầu, cổ cũng có cảm giác bị khối sắt cứng đờ bó buộc. Nàng đưa tay sờ, cổ quả nhiên cũng bị khóa xích sắt. Ngẩng đầu nhìn lên, năm sợi xích sắt khóa nàng đều được cố định ở cửa động, bên cạnh còn có pháp văn phong ấn.

      Nhạn Hồi thử thăm dò trong cơ thể mình, quả nhiên trong cơ thể hề có nội tức, chắc là bị phong bế. Muốn đề khí bay ra e là thể, cũng may sợi xích khá dài, ảnh hưởng tới việc nàng lại trong địa lao này.

      Nhạn Hồi ngồi xếp bằng, hiểu chuyện đến nước này rốt cuộc Lăng Tiêu đưa nàng về núi Thần Tinh là có ý đồ gì.

      Còn Thiên Diệu bị rơi xuống dung nham Tam Trùng sơn, có bị hầm thành canh rồng rồi

      “Sư phụ!” Nhạn Hồi còn suy nghĩ, cửa động đầu bỗng truyền tới giọng Tử Thần, vừa nhanh vừa cuống quít, “Sư phụ! Hình phạt đòn roi này quá nặng, Nhạn Hồi còn là đệ tử núi Thần Tinh, tại sao sư phụ tha cho muội ấy lần?”

      “Có gì mà quá nặng?”

      Nghe thấy giọng nhanh chậm của Lăng Phi, Nhạn Hồi nhướng mắt, nghe ra bên ngoài hình như có ít người tới. Lăng Tiêu sắp cầm roi đánh nàng, bởi vậy mời nhiều người tới xem lễ hay sao?

      giờ Nhạn Hồi này tu pháp, tiến bộ rất nhanh, lại còn lòng làm việc giúp tộc, nếu tiếp tục buông thả, e làm hại thiên hạ. Nó là người từ núi Thần Tinh ra , sư huynh trừ hại cho chúng sinh có gì thỏa.”

      Nghe ra hình như cũng rất có lý.

      Nhạn Hồi thấy Tử Thần gì nữa, đại sư huynh của nàng vốn dĩ phải là người giỏi ăn , nào biết tranh luận gay gắt với người ta.

      Có thể giúp nàng vào những lúc như vậy dễ dàng rồi.

      Bên ngoài thoáng im lặng, Lăng Tiêu : “Chính Ngọ rồi, thi hình.”

      Vừa dứt lời, Nhạn Hồi cảm thấy xích ở tứ chi bị siết lại, kéo nàng về phía cửa động, rồi đưa nàng ra ngoài, sau đó xích sắt cứng lại từng đoạn từng đoạn, đến khi biến thành sức mạnh cố định cơ thể nàng lơ lửng trong trung.

      Nhìn xuống dưới, Nhạn Hồi khỏi nhướng mày, tất cả các sư thúc sư bá của núi Thần Tinh đều có mặt, ngay cả đại đệ tử của các đỉnh cũng đứng xếp hàng phía sau.

      Đừng đầu tiên là Lăng Tiêu và Tử Thần, Tử Nguyệt, cùng với các sư huynh sư tỷ Nhạn Hồi quen thuộc nhất.

      đến xem lễ sao…

      Nhưng lúc Nhạn Hồi nhìn thấy sợi roi trong tay Lăng Tiêu, nàng lập tức hiểu ra rốt cuộc tại sao mọi người đều đứng đó.

      Diệt Hồn Tiên, cắt gân cốt, diệt tiên căn, khiến hồn phách tổn thương, suốt đời thể tu đạo được nữa, có lẽ biến nàng thành phế nhân.

      Đối với người tu tiên, chắc chắn đây là hình phạt nghiêm khắc nhất. Từ khi núi Thần Tinh lập phái đến nay, tuy có lập quy tắc Diệt Hồn Tiên này, nhưng chưa có ai bị xử phạt. Đồ đệ có lỗi lầm thế nào nữa, rất nhiều sư phụ đều nhẫn tâm.

      Dù sao cũng là đứa trẻ mình chăm nom trưởng thành, là đồ đệ mình tận tâm dạy dỗ.

      Còn Lăng Tiêu lại có thể ra tay.

      Nàng tu pháp, trong lòng rốt cuộc phạm phải lỗi lầm thể tha thứ sao?

      Lăng Tiêu bấm quyết, Diệt Hồn Tiên trong tay bay lên, sợi roi dài xoay trong trung, múa thành vệt sáng đỏ tươi, sau đó đánh “bốp” lên người nàng Nhạn Hồi lập tức cảm thấy nơi bị đánh trở nên tê dại, đến khi roi thứ hai sắp hạ xuống, chỗ vết thương mới truyền tới cảm giác đau đớn như kim châm.

      Roi thứ hai hạ xuống, đánh vào cùng chỗ, nơi đó vốn đau như kim châm, roi thứ hai khiến những cây kim đó như đâm xuyên qua xương nàng.

      Sắc môi Nhạn Hồi thể khống chế mà trở nên trắng bệch, nàng cắn môi, mắt ứ máu.

      Roi thứ ba, vẫn là chỗ đó!

      Nhạn Hồi cắn rách môi, máu tươi chảy xuống khóe miệng, nhưng nàng thấy đau, vì mọi đau đớn mà cơ thể cảm nhận được đều ở nơi bị roi đánh vào.

      Chín ngày, tám mươi mốt roi, mỗi ngày đánh chỗ khác nhau, nhưng tám mươi mốt roi trong ngày đánh vào cùng chỗ.

      Chẳng qua chỉ mới đánh được bảy tám roi, bên dưới có nhiều đệ tử nhìn tiếp được nữa, cúi đầu im lặng.

      Khóe môi Tử Thần run rẩy: “Sư phụ! Niệm tình sư đồ bao năm, sư phụ tha cho Nhạn Hồi !”

      Lăng Tiêu hề dao động, Lăng Phi bên cạnh liếc mắt nhìn , khóe môi khẽ động như muốn . Tử Thần vén áo quỳ xuống: “Nhạn Hồi từ đơn lẻ loi, tính tình khỏi lơ đãng, dẫn đến hành vi sai trái, nhưng cũng chưa làm chuyện hại người, dù sao cũng bầu bạn với sư phụ mười năm, sư phụ tha cho muội ấy lần này !”

      Nhạn Hồi bị đánh đến mức thần trí hơi mơ hồ, nhưng giọng Tử Thần quỳ dưới đất khổ sở cầu xin vẫn truyền vào tai nàng.

      “Sư phụ…” Bên cạnh Tử Thần cũng có đệ tử khác đứng ra mấy bước, “Tuy Nhạn Hồi có lỗi, nhưng hình phạt này quá tàn nhẫn…”

      Có người lên tiếng, đệ tử phía sau cũng giọng bàn tán.

      Lăng Tiêu chỉ ngẩng đầu nhìn Nhạn Hồi thọ hình, tựa như hề nghe thấy những lời khẩn cầu bên cạnh, hề dao động mảy may.

      Nhạn Hồi cắn chặt môi, cho dù cắn đến nát môi, nhưng nàng vẫn kêu đau tiếng.

      Quật cường như hòn đá.

      Nhạn Hồi biết mình chịu đựng được hết tám mươi mốt roi của ngày đầu tiên như thế nào, nhưng nàng hôn mê, cũng nhắm mắt, cứ vậy mà mở mắt, nghiến răng, chịu hết tám mươi mốt roi.

      Đến khi roi cuối cùng hạ xuống, tai Nhạn Hồi bỗng nghe thấy tiếng khớp xương nứt gãy ở nơi nào đó cơ thể mình. Nàng biết rốt cuộc bị thương chỗ nào, vì cả cơ thể dường như đau đến mức còn là của nàng nữa.

      Thi hình xong, xích sắt dần dần hạ xuống, đưa Nhạn Hồi vào lại trong địa lao.

      Nhạn Hồi nằm dưới đất, nhìn trời bên ngoài, bao lâu bèn thấy gương mặt lo lắng của Tử Thần xuất ở cửa động, nhìn Nhạn Hồi bên dưới, lời.

      Nhạn Hồi dùng hết sức lực cuối cùng, nhếch môi cười cười: “Đại sư huynh.” Giọng nàng khản đặc, “Đa tạ huynh.”

      Sau đó trời như đổ mưa, nước rơi mặt Nhạn Hồi. Tử Thần vuốt mặt, tiếng xin lỗi rồi nghiến răng bỏ .

      Đại sư huynh này của nàng cứ thích ôm hết trách nhiệm về phía mình, huynh ấy có lỗi gì với nàng đâu. Cũng đâu phải huynh ấy đánh nàng, điều huynh ấy làm được cũng làm giúp nàng hết rồi.

      Chiều tối, Nhạn Hồi nằm dưới đất, bỗng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, là mùi cơm do Trương mập nấu lâu thấy.

      Mũi Nhạn Hồi cử động, ngẩng đầu nhìn lên cửa động, chỉ thấy người kéo giỏ trúc từ từ thả đồ xuống, rơi đầu Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi nheo mắt nhìn bóng người đó, nàng hơi sửng sốt: “Tử Nguyệt?”

      Thân hình Tử Nguyệt cứng lại, ngờ Nhạn Hồi vẫn còn tỉnh, nàng ta dường như muốn Nhạn Hồi phát mình nên ho mấy tiếng: “À ừm, là đại sư huynh kêu ta đưa cơm tới, ngươi mau ăn , ăn xong ta .”

      Nhạn Hồi khẽ chống người dậy, nhìn vào trong giỏ, có cơm, có đùi gà, là hai đùi gà to.

      Tử Nguyệt biết nàng thích ăn đùi gà, lúc trước cãi nhau, Tử Nguyệt thường cắt phần đùi gà của Nhạn Hồi để răn đe. giờ Nhạn Hồi là phạm nhân, cơm của phạm nhân sao lại có đùi gà được, biết Tử Nguyệt làm sao trộm được từ chỗ Trương mập…

      Nhạn Hồi cười cười, lấy đùi gà ra ăn, rồi lại lùa mấy miếng cơm vào miệng.

      ra nàng đói, nhưng nàng vẫn ép mình ăn cơm, nếu làm sao chịu nổi tám mươi mốt roi của ngày mai, nàng vẫn chưa muốn chết, cho dù gân cốt đứt hết, cho dù thể tu tiên nữa nàng cũng muốn chết.

      Nàng còn phải… cứu Thiên Diệu nữa.

      Đến khi thức ăn trong giỏ trúc vơi nhiều, Nhạn Hồi mới nhìn thấy bên cạnh đùi gà còn có bình thuốc , là thuốc trị ngoại thương của núi Thần Tinh.

      Thuốc này hề có tác dụng gì với vết thương do bị roi đánh này của Nhạn Hồi, nhưng nàng vẫn giữ lại.

      “Ta ăn xong rồi.” Nàng , Tử Nguyệt đóng giỏ lại, thấy thuốc bên trong còn, Tử Nguyệt gật đầu, lúc còn lẩm bẩm mấy câu: “Muốn chết sao mà tu pháp, lần này bọn ta cầu xin cho ngươi, nếu sư phụ chịu tha cho ngươi, ngươi ra ngoài đừng lại với quái nữa, nếu ngươi vẫn như vậy, chết đáng tiếc.”

      Nhạn Hồi nghe vậy bật cười.

      là cười trước đây nàng và sư tỷ làm ầm ĩ như vậy, nhưng lúc này vẫn cầu xin cho nàng, hai là cười rằng muốn Lăng Tiêu tha cho nàng, e còn khó hơn phi thăng, ba là cười những lời của Tử Nguyệt…

      ra đệ tử của núi Thần Tinh đều xấu, người tu tiên tu đạo ai nấy đều muốn diệt trừ ma, bảo vệ chúng sinh thái bình, như Hề Phong, như Tử Thần, thậm chí Tử Nguyệt, họ đều có mặt dịu dàng, họ đều có tâm tính rất tốt, có điều…

      bị dạy sai.

      cũng hoàn toàn là ác.

      Nhạn Hồi nghĩ tới những chuyện lộn xộn này, mơ mơ hồ hồ thiếp .

      Đến nửa đêm, vết thương lại đau thấu tim, trong lúc mơ màng nửa tỉnh nửa mê, nàng dường như nhìn thấy Thiên Diệu. ngồi bên cạnh nàng, im lặng nhìn nàng.

      “Hai mươi năm trước ngươi cũng đau như vậy sao?” Nàng hỏi , nhưng có được câu trả lời.

      Tuy nhiên Nhạn Hồi cũng cần câu trả lời, lúc trước nàng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Thiên Diệu trong đêm trăng tròn, nàng cảm thấy mình cơ hồ cùng cảm nhận được. Giờ đây Nhạn Hồi mới biết ra phải vậy. Đau đớn của Thiên Diệu chỉ mình biết, còn đau đớn giờ của nàng cũng chỉ mình nàng biết.

      Bị người mình tổn thương bằng cách tàn nhẫn nhất, đau đớn bao nhiêu cũng chỉ có bản thân lĩnh hội được.

      Nàng nắm lấy tay bóp : “Buồn cười, lúc này ta lại thấy… thương xót ngươi.”

      Người bị nàng nắm tay chỉ im lặng.

      Chính Ngọ ngày thứ hai đến rất nhanh, Nhạn Hồi vẫn còn mơ màng bị kéo lên.

      Cũng như hôm qua, tám mươi mốt roi, roi nào cũng đánh vào chỗ, nhưng khác hôm qua là hôm nay các sư thúc sư bá đều tới. Chỉ có Lăng Phi bên cạnh nhìn lúc, nhưng chưa nhìn hết cũng bỏ .

      Hôm nay Lăng Tiêu cho bất kỳ đệ tử nào của mình tới.

      Đến khi tám mươi mốt roi đánh xong, Nhạn Hồi cũng nhìn thấy Tử Thần, Tử Nguyệt.

      Xích sắt chầm chậm hạ xuống, đưa nàng vào trong địa lao, trước khi rơi xuống, Nhạn Hồi nhìn thấy Lăng Tiêu đứng chắp tay, môi hơi mím chặt, nàng bất giác giọng gọi: “Sư phụ.”

      Lăng Tiêu khẽ ngây người, ánh mắt dừng lại người nàng.

      Nhạn Hồi cười: “Người cũng thương xót con chứ?”

      Nhạn Hồi bị xích sắt kéo xuống địa lao. Khóe môi Lăng Tiêu khẽ động, nhưng cuối cùng chỉ cụp mắt, phẩy áo, gió hất tung y bào, tựa như vô cùng thản nhiên cất bước rời khỏi nơi này.
      13emapSnow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :