1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hộ tâm - Cửu Lộ Phi Hương (FULL Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      @139 HE nha :))
      139 thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 61

      Hôm nay Thiên Diệu và Nhạn Hồi cùng gặp Đại quốc chủ.

      Lúc Chúc Ly tới đón họ, Nhạn Hồi rất muốn . Rề rà trong phòng hồi lâu, mãi đến khi Chúc Ly nhịn được nữa, đứng ở cửa nhìn Nhạn Hồi : “Còn trễ đó, sao có thể để Quốc chủ chờ được?”

      Vẻ mặt Nhạn Hồi hết sức khổ não.

      Thiên Diệu bên cạnh thấy vậy : “ có gì đáng sợ đâu.”

      Nhạn Hồi bĩu môi: “Ngươi là quái, đương nhiên cảm thấy có gì đáng sợ. Bắt ngươi gặp Thanh Quảng chân nhân của núi Thần Tinh ta ngươi có sợ ? Chút nữa gặp Đại quốc chủ xảy ra chuyện, quái của tộc đâu có ai bảo vệ ta.”

      Chúc Ly nghe vậy giống như bị chọc vào cột sống, ngẩng cao đầu : “Ta…”

      “Ta bảo vệ .”

      Thiên Diệu ngắt lời, hề để tâm, giống như hôm nay thời tiết đẹp . Giọng điệu bình thường nhưng lại mang sức mạnh rung động lòng người.

      Chúc Ly bị cướp lời bèn ngẩn ra, nhìn Thiên Diệu hồi lâu, bỗng nghe Nhạn Hồi hắng giọng lẩm bẩm: “Với công phu quèn của ngươi giờ…” Nhưng cuối cùng nàng cũng bước ra khỏi tiểu viện.

      Thiên Diệu cụp mắt, liếc nhìn Nhạn Hồi khó chịu bước , xoa mi tâm, giọng điệu vẫn là vẻ lãnh đạm nghiêm túc thường ngày: “Có lẽ Quốc chủ biết tung tích thứ ở Tam Trùng sơn.”

      Thứ Thiên Diệu đương nhiên là chỉ gân rồng của .

      Nhạn Hồi vừa nghe lập tức nghiêm mặt: “Đúng rồi, ông ấy là người có khả năng biết nhất ở Thanh Khâu này.” Chuyện xảy ra ở biên giới Thanh Khâu có thể thoát khỏi mắt của tất cả mọi người, nhưng thể nào thoát khỏi tai mắt của Đại quốc chủ. Trận pháp phong ấn gân rồng của Thiên Diệu thể nào là trận pháp , Quốc chủ Thanh Khâu thể hay biết gì.

      Thiên Diệu liếc nhìn Nhạn Hồi: “ thôi.”

      Nhạn Hồi gật đầu, cất bước theo.

      Lúc lên đỉnh núi Đại quốc chủ ở, Nhạn Hồi mới sực tỉnh lại, Thiên Diệu muốn lấy gân rồng, muốn tìm Đại quốc chủ lấy tin có liên quan quái gì đến nàng đâu chứ!

      là nàng đồng ý giúp , hai là có hiệp nghị ước định gì với , giờ tại sao nàng phải nghe chuyện của , cảm thấy thân mang trọng trách, muốn gánh vác thiên hạ cho , cầm lòng được mà tự nhiên đứng mũi chịu sào chứ?

      Đây là thói quen quái quỷ gì vậy!

      Nhạn Hồi thầm mắng chửi bản thân, nhưng vào lúc này luồng gió mát đỉnh núi thổi xuống, thong thả lướt qua tai Nhạn Hồi, khiến nàng trở nên thanh tĩnh hơn.

      Khí tức trong sạch quá…

      Nhạn Hồi sửng sốt. So với Trung Nguyên, vùng đất Tây Nam nơi tộc cư ngụ này có rất nhiều chướng khí, gió mát từ đâu thổi đến mà sạch trong thế này…

      Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn theo hướng gió, đỉnh núi cao có vách núi rất dài vươn ra, tận cùng vách núi có người đứng sừng sững bên cạnh gốc cây.

      “Đó là…”

      Nhạn Hồi chỉ vừa mới lên tiếng hỏi, tất cả người của tộc đều khom lưng cung kính hành lễ về hướng đó, bao gồm cả Chúc Ly, vẻ mặt ai nấy cũng đầy kính trọng và trang nghiêm.

      ra đó chính là Đại quốc chủ Thanh khâu, Cửu Vĩ Hồ lợi hại nhất thế gian.

      quái có thể tu luyện đến mức khí tức người cực thanh cực thuần, ngoài cố gắng của bản thân, có lẽ thể nào thiếu thiên bẩm. tộc ngàn năm chỉ có người tu được đạo hạnh này…

      Nghĩ tới đây, Nhạn Hồi vô tình đảo mắt sang mặt người bên cạnh.

      Vẻ mặt Thiên Diệu hề xao động, dường như hề cảm thấy kỳ lạ trước khí tức này.

      Nếu hai mươi năm trước Thiên Diệu gặp đại kiếp, giờ có dáng vẻ thế nào? Khí tức người chắc cũng cực kỳ thuần khiết, gió thổi qua người chắc cũng có sức mạnh khiến tâm linh trong sạch, dù sao cũng từng sắp phi thăng rồi…

      Nhạn Hồi nhìn gương mặt đến xuất thần, ánh mắt nóng bỏng khiến Thiên Diệu thể nào phớt lờ, vậy là Thiên Diệu cũng đảo mắt, trong đồng tử đen sâu thẳm in hình bóng nàng.

      , giống như hôm qua lúc uống say.

      Nhìn nhau trong im lặng ngược lại càng khiến Nhạn Hồi thêm ngượng ngùng, tim nàng lại đập thình thịch, giống như hôm qua bị Thiên Diệu ôm lấy, đập đến mức khiến Nhạn Hồi cảm thấy giật mình cách kỳ lạ.

      “Nếu hai mươi năm trước, người ta gặp là thế nào?”

      Câu hỏi này của Thiên Diệu bỗng xuất trong đầu, Nhạn Hồi lập tức thảm hại như trốn chạy, dời ánh mắt dán mặt Thiên Diệu: “E hèm…” Nàng mất tự nhiên ho mấy tiếng. Trong lòng ngừng gào thét: Mẹ nó… Lẽ nào mê hương nhen nhóm trở lại rồi sao?

      Chuyện này ổn! Rất ổn!

      Nhạn Hồi nhìn lên vách núi, vừa khéo mọi người đều hành lễ xong, nàng cuống quít tìm cách phá vỡ cảm giác im lặng kỳ quặc này: “À này… giờ Đại quốc chủ của các ngươi tại sao lại đứng kia? Chút nữa chúng ta cũng lên vách núi kia gặp ông ấy sao?”

      “Lát sau Quốc chủ xuống.” Tất cả mọi người đều hành lễ xong, Chúc Ly lại dẫn đường phía trước, vừa vừa , “Mỗi sáng sớm, lúc mặt trời mọc Quốc chủ đứng vách núi để nhớ Quốc chủ Phu nhân, Hoàng tổ mẫu của ta.”

      Nhạn Hồi “À” tiếng.

      đến Phu nhân Quốc chủ Thanh Khâu, đó lại là đề tài hay khiến người của núi Thần Tinh bàn tán say sưa suốt buổi chiều.

      Quốc chủ Cửu Vĩ Hồ hung ác đáng sợ trong truyền thuyết, biết sống bao nhiêu năm này chỉ cưới Phu nhân. Vị Phu nhân này sinh cho ông ấy bảy người con trai, hai người con , mà thần kỳ nhất là Quốc chủ Phu nhân này chỉ là người phàm bình thường.

      Theo lý sau khi huyết mạch của quái và người phàm kết hợp, lực trong máu bị tiêu tan. Nhưng Quốc chủ Thanh Khâu lại là ngoại lệ, có lẽ sức mạnh to lớn đủ để phá vỡ quy tắc, chín người con của ông ấy, ai giống các Cửu Vĩ Hồ khác, có điều so với ông ấy, các con của ông ấy đích thực cũng kém rất xa.

      Nhưng điều này hề ảnh hưởng đến tình sâu đậm Quốc chủ Thanh Khâu dành cho Phu nhân của mình. Nhưng chỉ cần là người phàm nhất định bị sinh lão bệnh tử ràng buộc, mấy chục năm đối với quái chẳng qua chỉ là cái búng tay, nhưng đủ để đoạt tuổi xuân, dung mạo, thậm chí là tính mạng của nữ nhân người phàm.

      Quốc chủ Thanh Khâu nghĩ rất nhiều cách để kéo dài mạng sống cho Phu nhân mình, nhưng cuối cùng vẫn địch nổi thanh đao thời gian, từng đao từng đao khắc lên người nữ tử phàm nhân, mãi đến khi bà ấy ngừng thở.

      Trong phiên bản Nhạn Hồi nghe được còn bao gồm chuyện Quốc chủ Thanh Khâu vì kéo dài mạng sống cho Phu nhân mà thử những cách kinh hãi như ăn thịt người, uống máu người, hầm thịt em bé, nhưng cuối cùng vẫn thể giữ được mạng sống của người đó. Đệ tử núi Thần Tinh lúc nhắc tới chuyện này luôn dùng giọng điệu hả hê, quái cùng hung cực ác, đáng kiếp phải độc suốt đời, càng cầu được người ông ta thương càng khiến người ta hả dạ.

      ra sau khi xuống núi vòng, Nhạn Hồi nghĩ lại những bình luận về Quốc chủ Thanh Khâu núi Thần Tinh, dùng hết người Tố Ảnh cũng vô cùng thích hợp.

      Nhạn Hồi nhìn lên vách núi, Quốc chủ Thanh Khâu vẫn lặng lẽ đứng bên gốc cây: “Quốc chủ Phu nhân được chôn vách núi đó sao?” Nhạn Hồi hơi hiếu kỳ.

      “Hoàng tổ mẫu để lại thi thể.”

      Nhạn Hồi sửng sốt: “Tại sao?”

      “Khi ấy ta còn nên nhớ chuyện này lắm, chỉ nhớ Phụ vương kể qua loa mấy câu. Lúc đó Hoàng tổ mẫu già rồi, lại khó khăn, bà ấy biết mạng mình kéo dài lâu, ngày cuối cùng, bà ấy uống kịch độc khiến cơ thể khôi phục lại dáng vẻ khi còn trẻ rồi mặc hỉ phục, che mặt đứng vách núi múa cho Quốc chủ xem. Đến lúc mặt trời lên, trước mặt Quốc chủ, Hoàng tổ mẫu nhảy xuống vách núi, cơ thể của bà bị kịch độc xé nát, hóa thành hoa tuyết dưới ánh mặt trời.”

      “Tộc ta ở vùng đất Tây Nam, thời tiết nóng bức, chưa bao giờ có tuyết rơi, nhưng thời gian đó tuyết phủ khắp núi, rơi suốt mười ngày mười đêm. Trời đất trắng xóa giống như bày tỏ lòng thương tiếc Quốc chủ Phu nhân.”

      Chúc Ly im lặng đoạn, lòng thoáng dâng trào cảm xúc, “Kể từ đó về sau, mỗi đêm Quốc chủ đều đứng vách núi chờ mặt trời lên, mãi đến giờ Thìn mới , mãi mãi nguôi tưởng nhớ Hoàng tổ mẫu.”

      Nhạn Hồi biết Quốc chủ Thanh Khâu còn có câu chuyện thê lương đẹp đẽ đến như vậy.

      Nhưng nghĩ lại cũng đúng. Những chuyện này sao có thể truyền tới Trung Nguyên chứ, trong Tiên môn Trung Nguyên, những lời đồn liên quan tới tộc đều cực kỳ hay, lẽ dĩ nhiên tộc đối với người tu tiên cũng như vậy. Vì vậy mà lúc xưa khi Chúc Ly ở trong lồng đỉnh Tâm Túc mới đề phòng người đến cứu Hồ như Nhạn Hồi đến vậy.

      “Lần này người bị Tố Ảnh của Quảng Hàn môn giết hại là tiểu của ta.”

      Chúc Ly bỗng đổi giọng, giọng lạnh lẽo khôn cùng, “Là con cuối cùng Phu nhân sinh cho Quốc chủ, tính tình dung mạo giống Quốc chủ Phu nhân nhất. Trước khi tiểu Trung Nguyên còn mang quà về cho ta, nào ngờ…” Nó nghiến răng, còn chưa hết nhưng hận ý ngập tràn.

      Nhạn Hồi im lặng, liếc nhìn Thiên Diệu, thấy cũng vẻ mặt vô cảm, khó phân cảm xúc trong mắt.

      Dọc theo con đường bên dưới ngoằn ngoèo lên đỉnh núi, đỉnh núi có rất nhiều cây to, quái của Thanh Khâu nối những cây to đỉnh núi thành tòa cung điện, giữa cây với cây là các loại cầu nối, dưới rễ cây cũng có đường , đất đá dưới đất cũng xây thành phòng.

      Nhạn Hồi nhìn con đường đan xen phức tạp, chỉ cảm thấy nếu mình nàng trong này, qua vài ba ngã rẽ nhất định tìm được đường quay lại.

      Dọc đường ngừng có các Hồ lông đủ màu từ bên cạnh chui ra, Hồ trông rất , có con nghịch ngợm chui tới trước mặt mấy người, mở đôi mắt đen ươn ướt nhìn Nhạn Hồi và Thiên Diệu. Thiết nghĩ rất ít người bên ngoài vào đây.

      Nhạn Hồi nghiêng đầu nhìn tiểu Hồ , tiểu Hồ cũng nghiêng đầu nhìn nàng, nhìn xong còn vẫy đuôi sáp lại bên chân Nhạn Hồi, sau đó cọ đầu vào nàng. Bị lông nhung của con vật cọ vào, tim Nhạn Hồi lập tức nhũn ra: “Nó làm nũng với ta nè!”

      Mắt nàng sáng rực quay đầu nhìn Thiên Diệu.

      Cái quay đầu này quá đột ngột, nàng bỗng nhìn thấy mắt Thiên Diệu lướt qua tia dịu dàng, ánh mắt đó hệt như lúc nãy nàng nhìn tiểu Hồ

      Nhưng nhìn kĩ lại, Thiên Diệu vẫn giống như thường ngày, vẻ mặt thờ ơ, cứ như hề có hứng thú, hề quan tâm tới bất kỳ cử chỉ nào của nàng.

      tộc khí nặng, tiểu Hồ dễ sinh tồn.” Chúc Ly cong người ôm tiểu Hồ bên chân Nhạn Hồi ra, tiểu Hồ giận dữ cào mặt Chúc Ly, khổ nỗi tay ngắn chân ngắn, giãy giụa thế nào cũng với tới, Chúc Ly ném nó vào tay người hầu phía sau, “Nơi Quốc chủ ở là sạch nhất, bởi vậy mới đem bọn chúng tới đây.”

      Cung điện của Quốc chủ còn là phòng sinh em bé lớn nhất của tộc nữa…

      Tiểu Hồ bị người hầu ôm nhưng lại ngoan, cứ mãi thò đầu sáp lại gần Nhạn Hồi. Nhạn Hồi quay đầu nhìn lại: “Ta ôm nó được ?”

      Chúc Ly còn chưa kịp từ chối, Nhạn Hồi ôm lấy tiểu Hồ , vừa vào lòng Nhạn Hồi, tiểu Hồ bèn yên lặng, cằm đặt lên ngực Nhạn Hồi, thoải mái nheo mắt.

      Nhạn Hồi chỉ coi nó như con vật , cảm thấy nó đáng , nhưng hai người bên cạnh sắc mặt đều tốt.

      Mãi đến khi tới bên rễ gốc cây to nhất, người hầu theo sau đều tự nhiên dừng bước, cung kính chờ hai bên đường, Chúc Ly còn chưa lên tiếng, Thiên Diệu : “Nó thể vào đây.” xong bèn xách tiểu Hồ ném ra đằng xa, nó rơi xuống bụi cỏ kêu thảm, mãi lúc mà vẫn bò ra.

      Nhạn Hồi giật mình: “Té chết rồi sao?”

      Chúc Ly vội đưa nàng vào trong: “Tiểu Hồ lắm, chết được đâu.”

      Thiên Diệu nắm cổ tay Nhạn Hồi, kéo nàng vào sau cánh cửa lớn.

      Trong cửa là đại sảnh làm từ thân cây khoét rỗng, Nhạn Hồi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cành lá bên , ánh nắng xuyên qua lá cây chi chít rơi xuống đất, chiếu rọi khiến cả đại sảnh óng ánh sặc sỡ.

      Nhạn Hồi kinh ngạc nhất thời quên mất tiểu Hồ kia: “Lòng cây khoét rỗng nhưng cây lại chết, các người làm cách nào vậy?”

      “Linh khí của Quốc chủ nuôi dưỡng tất cả cỏ cây ở đây.”

      Đại quái trấn giữ phương.

      Nhạn Hồi lại kìm được ngoái đầu nhìn Thiên Diệu, sơn cốc trước đây trấn giữ cũng như vậy sao…

      biết tại sao, nàng đối với Thiên Diệu trước đây hình như ngày càng hiếu kỳ.

      Thiên Diệu nhận được ánh mắt của Nhạn Hồi, biết nàng nghĩ gì bèn buông tay Nhạn Hồi ra, động tác này điềm tĩnh ung dung như thản nhiên thường ngày.

      Nhạn Hồi cũng cảm thấy cổ tay trống trải, ngây người, Chúc Ly bên cạnh bỗng hành lễ với Vương tọa ở giữa: “Quốc chủ.”

      Lòng Nhạn Hồi rất căng thẳng, nhưng gió mát thổi tan bất an trong lòng nàng. Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn người trước mặt, tóc dài bạc trắng, khí tức lãnh đạm mang chút hàn ý che lấp dung mạo đẹp cực kì.

      Nhìn vẻ đẹp nhuốm bụi trần kia, khiến Nhạn Hồi tưởng mình như nhìn thấy Thánh giả Tiên gia phi thăng, sau khi tu thành chính quả đại thừa.

      Đây là đại quái chỉ cần cử động là có thể thay đổi cục diện thiên hạ.

      Ánh mắt Quốc chủ Thanh Khâu nhìn hai người khẽ dừng lại ngực Nhạn Hồi: “ long Thiên Diệu, ngờ ngươi lại có thể xung phá được phong ấn.”

      Ông ấy quả nhiên biết chuyện của Thiên Diệu! Nhạn Hồi thầm , gân rồng… có lẽ chỉ gân rồng, ngay cả quả tim còn lại của Thiên Diệu ở đâu cũng có hi vọng biết được.

      Thiên Diệu đối diện với Quốc chủ Thanh Khâu vẫn như đối với những người khác, nhìn thẳng đứng thẳng, đúng mực : “Chẳng qua là ý trời tác thành thôi.”

      Quốc chủ Thanh Khâu thoáng trầm ngâm: “Tộc ta lúc cần dùng người, ngươi trở lại nhân thế, có bằng lòng góp sức cho tộc ?”

      “Ta bằng lòng góp sức cho bất kỳ ai.” Thiên Diệu , “Nhưng ta cũng muốn tìm người của Tiên môn đòi món nợ máu.”
      13emapSnow thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 62

      Quốc chủ Thanh Khâu tỏ thái độ gì trước câu trả lời của Thiên Diệu. Sau thoáng im lặng : “ khí người ngươi tỏa ra bên ngoài, cơ thể rất khó giữ lại khí tức, vẫn chưa tìm đủ các bộ phận của cơ thể sao?”

      “Còn thiếu gân rồng và tim rồng là đủ.” Nếu Quốc chủ Thanh Khâu biết quá khứ của , Thiên Diệu cũng có gì phải giấu, tránh phải giải thích tiền nhân hậu quả, càng muốn phí tâm tư vòng vèo, Thiên Diệu thẳng thắn , “Trước đó tuy tìm được sừng rồng, có thể hấp thu linh khí trời đất, nhưng có gân phối với hợp xương, thể tụ khí ngưng thần, khiến khí khống chế được mà phát tiết ra ngoài. Hôm trước ngang qua biên giới Thanh Khâu, tình cờ thăm dò được có lẽ gân rồng bị phong ấn trong Tam Trùng sơn. giấu gì, lần này đến đây là muốn hỏi Quốc chủ về tung tích cụ thể của gân rồng.”

      Quốc chủ Thanh Khâu nghe vậy thoáng trầm ngâm: “Tam Trùng sơn nằm ở biên giới Thanh Khâu, phong ấn lớn nhiều kể xiết. Nhưng đủ để phong ấn gân rồng của ngươi chắc chắn phải có pháp trận lớn.” Ông ấy thu lại ánh mắt, “Pháp trận lớn nhất của Tam Trùng sơn chính là Trảm Thiên trận kết thành kết giới của Trường Thiên kiếm.”

      Nghe thấy tên này, Nhạn Hồi sửng sốt, là người tu đạo của núi Thần Tinh, nàng quen thuộc với mấy chữ Trường Thiên kiếm Trảm Thiên trận này hơn ai hết.

      Năm mươi năm trước, sau trận chiến giữa Thanh Quảng chân nhân và Quốc chủ Thanh Khâu, thiên hạ chia đôi, Thanh Quảng chân nhân dùng bảo kiếm tùy thân Trường Thiên kiếm làm mắt trận, bày Trảm Thiên trận trong núi để trấn áp quần . Từ đó đặt Tam Trùng sơn làm biên giới để phân chia lãnh thổ hai tộc.

      Từ sau trận đại chiến đó, nhân thế được năm mươi năm hòa bình đến nay. Còn Thanh Quảng chân nhân tịnh tâm quay về núi Thần Tinh, về sau dùng kiếm nữa.

      Còn Trường Thiên kiếm được để lại ở biên giới hầu như trở thành quân kỳ trong mắt nhiều người tu đạo, nó tượng trưng cho thắng lợi của người tu đạo năm đó, cổ vũ chí khí của người tu tiên trừ ma vệ đạo giữ gìn chính nghĩa.

      Năm đó lúc Nhạn Hồi nghe được câu chuyện về thanh kiếm này trong lớp học núi Thần Tinh, mặc dù tuổi tác còn nhưng cũng cảm thấy máu nóng sục sôi, thể cảm thấy vui mừng cho thắng lợi của Tiên gia.

      Tuy sau đó các môn phái Tiên gia ngày càng uốn nắn quá tay, giờ từ lâu Nhạn hồi phát chân lý “” là ác đúng, nhưng địa vị của Trường Thiên kiếm trong lòng nàng vẫn chưa bao giờ thay đổi

      “Hai mươi năm trước Thanh Quảng từng xuất lại ở biên giới Tam Trùng sơn, hành động cực kỳ kín đáo, ai biết mục đích đến đây.” Quốc chủ Thanh Khâu , “ giờ nghĩ lại, có lẽ là đến vì phong ấn.”

      Phải rồi, năm xưa lúc Tố Ảnh đối phó với Thiên Diệu mời Thanh Quảng chân nhân cùng.

      Tố Ảnh hành cẩn mật, với sức của mình nàng ta đối phó với Thiên Diệu có lẽ nắm chắc mười phần, bởi vậy mới mời Thanh Quảng chân nhân trợ lực.

      Sau khi Thanh Quảng chân nhân cư núi Thần Tinh cách nay năm mươi năm chỉ chuyên tâm dạy dỗ đồ đệ, hiếm khi xuất sơn, cơ hồ màng tới việc của Tiên môn giang hồ. Đến khi các đồ đệ trưởng thành có thể tự mình đảm đương, Thanh Quảng chân nhân liền giao hết vụ trong núi, đến giờ hầu như trao quyền toàn bộ cho Lăng Tiêu.

      Hai mươi năm trước chính là lúc Thanh Quảng chân nhân dần thôi quản lý Tiên môn, nhưng nếu Tố Ảnh mời Thanh Quảng chân nhân xuất sơn, lại là để đối phó với long bảo vệ quái trong sơn cốc ở Trung Nguyên, với cương vị của Thanh Quảng chân nhân chắc có lý do từ chối.

      So sánh với thời gian địa điểm tại, mười phần hết tám chín là gân rồng của Thiên Diệu bị trấn áp trong Trảm Thiên trận.

      Vậy lần này muốn lấy lại gân rồng là phiền phức cực lớn.

      đến Trảm Thiên trận vốn dễ đối phó, chỉ đến then chốt giờ, hai tộc Tiên vừa mới tuyên chiến, biên giới Tam Trùng sơn nhất định có trọng binh canh giữ, họ muốn tiếp cận Trảm Thiên trận cũng vấn đề, đừng đến việc phá trận.

      Nhạn Hồi sầu não nhíu mày.

      So với tình huống tại, lúc trước tới Thiên Hương phường lấy sừng rồng đơn giản như ăn chiếc bánh bao ướt.

      “Nếu ta muốn tới Tam Trùng sơn lấy lại gân rồng, Quốc chủ có bằng lòng giúp tay ?” Thiên Diệu nhìn Quốc chủ Thanh Khâu, trầm giọng .

      Đúng rồi, sao lại quên mất chuyện này, Nhạn Hồi bừng tỉnh, giờ họ có người kết minh rồi, trợ lực mạnh mẽ bày ra ở đây mà!

      “Ngươi muốn thế nào?”

      giờ ta ở biên cảnh, gân rồng và ta có cảm ứng, đêm trăng tròn là lúc các bộ phận cơ thể ta cảm ứng với ta mãnh liệt nhất, cho dù ở trong Trảm Thiên trận, ta vẫn có thể thăm dò được vị trí chính xác.”

      Thiên Diệu chớp mắt lần, Nhạn Hồi bất giác nhìn sang , định đêm trăng tròn chẳng phải là lúc trong người đau đớn nhất sao…

      Nhưng thấy vẻ mặt Thiên Diệu kiên nghị, Nhạn Hồi cắn môi nuốt lời này xuống lại.

      Trải qua cuộc sống này hai mươi năm, chắc Thiên Diệu hơn ai hết, đêm trăng tròn cơ thể phải chịu đựng đau đớn kinh hồn dường nào. Nhưng vẫn tàn nhẫn tính luôn cả cơ thể mình vào trong, dùng nó để bố cục…

      Nhưng có gì mà thể tàn nhẫn được chứ, Nhạn Hồi nghĩ lại, nếu nàng là Thiên Diệu, chắc nàng cũng tàn nhẫn với bản thân hơn ai hết.

      giờ phong ấn ngũ hành phá được ba, ta có đủ sức để khống chế gân rồng bên ngoài cơ thể, lúc đó ta khiến gân rồng làm loạn trong Trảm Thiên trận. Tuy nhưng đủ để quấy nhiễu tiên nhân canh giữ ngoài trận, còn ngài cho ta mượn sức tộc, nhất loạt phá trận bên ngoài, ta lấy được gân rồng, còn tộc cũng có thể đánh trọng thương quân canh giữ Tam Trùng sơn. Quốc chủ thấy thế nào?”

      vừa hết, Quốc chủ còn trầm ngâm, Chúc Ly luôn im lặng lắng nghe bên cạnh lập tức lên tiếng: “ được!” Chúc Ly lỗ mãng xong lập tức hành lễ với Quốc chủ, vẻ mặt vẫn còn non nớt có hơi sốt ruột: “Tam Trùng sơn có nhiều tiên nhân như vậy, Trảm Thiên trận lại cực kỳ hung ác, làm sao có thể để binh sĩ tộc ta theo ngươi mạo hiểm được!”

      Đại sảnh nhất thời hơi trầm lắng, lá cây đỉnh theo gió bên ngoài lay , khiến bóng cây bên trong trở nên loang lổ.

      “Ta chắc chắn có thể thành công.” Thiên Diệu thẳng thắn , “Chẳng qua chỉ cược ván thôi.” tiếp, “Theo ta thấy, giờ có lẽ tộc cũng có năng lực đối kháng chính diện với Tiên gia. Chỉ Quảng Hàn môn có lẽ đáng sợ, nhưng tại Lăng Tiêu chưởng quản núi Thần Tinh và Tố Ảnh của Quảng Hàn môn có lẽ đạt thành hiệp nghị nào đó.”

      Nhạn Hồi nghe vậy, thân hình khẽ cứng lại.

      “Trước khi tới Thanh Khâu ta suy đoán, cho dù Thanh Khâu vì chuyện Công chúa mà tuyên chiến với Quảng Hàn môn, bao lâu nữa có lẽ Tiên môn cũng chủ động ra tay, đánh tới Thanh Khâu.”

      Nhắc đến chuyện này, mọi người có mặt đều im lặng.

      Quốc chủ Thanh Khâu khẽ cụp mắt, rèm mi rung.

      ai biết tộc Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu rất coi trọng huyết thống, nhưng Tố Ảnh vẫn làm chuyện này, ngoài tư tâm, dã tâm cũng lớn bằng trời.”

      Theo ý , Lăng Tiêu và Tố Ảnh định phá vỡ cục diện hòa bình tại, khơi dậy chiến tranh, để tộc thể nào sinh tồn ở Tây Nam. Ánh mắt Quốc chủ Thanh Khâu nhìn Thiên Diệu sâu thêm mấy phần: “Chấp nhận cầu của ngươi.”

      Mấy chữ rất nhàng, Thiên Diệu cong khóe môi, Chúc Ly vẻ mặt dám tin: “Quốc chủ!”

      Chớp mắt, thân hình Quốc chủ Thanh Khâu hóa thành luồng khói trắng, mất tăm mất tích.

      Ông ấy vừa biến mất, đừng bóng dáng, ngay cả khí tức Nhạn Hồi cũng bắt được.

      Thiên Diệu nhìn Chúc Ly tức giận bên cạnh, gì thêm, xoay người rời khỏi gốc cây to.

      Nhạn Hồi theo Thiên Diệu xuống núi về phủ Tam vương gia, hai người cùng đoạn đường dài cũng lên tiếng, ai nấy đều suy nghĩ chuyện trong lòng, cuối cùng vẫn là Nhạn Hồi nhịn được, thất thần trước: “Lúc chúng ta rời khỏi Trung Nguyên, các Tiên gia mời Thanh Quảng chân nhân ra chủ trì đại cuộc, nhưng đến nay vẫn chưa nghe Chân nhân xuất quan.” Ánh mắt Nhạn Hồi ngây ngẩn nhìn Thiên Diệu, “Nghĩ kĩ lại, tuy Thanh Quảng chân nhân rất ít xuất , nhưng lần này triệt để bế quan ra ngoài là kể từ lúc đại hội núi Thần Tinh bắt đầu vào ba tháng trước, lúc đó Tê Vân chân nhân cũng mất tích…”

      Nhạn Hồi cụp mắt: “Thiên Diệu, có khi nào là Tố Ảnh và… Lăng Tiêu giam giữ Thanh Quảng chân nhân…”

      Thiên Diệu khẽ nghiêng mắt nhìn Nhạn Hồi: “Nếu là nhân vật bậc ấy, tự nhiên có kế ứng phó, cần lo.”

      Nhạn Hồi im lặng, ngoảnh đầu nhìn Thiên Diệu: “Hai mươi năm trước, Thanh Quảng chân nhân giúp Tố Ảnh phong ấn ngươi, nhưng ngươi hận ông ấy sao?”

      “Đời ta chưa bao giờ sợ đối thủ, cũng oán hận người chiến thắng mình.” Ánh mắt Thiên Diệu lạnh lẽo, “Ta chỉ hận người lừa ta, gạt ta, lòng dạ hiểm ác đoạt tính mạng ta để mưu lợi riêng.”

      Bởi vậy hận Tố Ảnh, truy cứu đến cùng cũng vì trước đây Tố Ảnh sâu sắc.

      Nhạn Hồi thể nào lĩnh hội được hận ý của Thiên Diệu, nhưng nỗi thất vọng pha lẫn trong lòng , giờ dường như nàng có thể lĩnh hội được rồi. Người nàng , ra… đẹp đẽ như nàng hằng nghĩ.

      Thiên Diệu dừng lại ở đây, chỉ vừa vừa : “Tuy vẫn còn nửa tháng mới tới đêm trăng tròn, nhưng cũng coi như gấp gáp, ta có thể dạy ít pháp thuật, trong khi ta sắp xếp mọi việc, có thể tự mình luyện tập, để đến lúc đó có thể dùng khi cần thiết.”

      Bước chân Nhạn Hồi hơi khựng lại: “Ngươi được Quốc chủ Thanh Khâu trợ giúp rồi, lần này vẫn cần ta sao?”

      Nghe thấy lời này, bước chân Thiên Diệu lập tức dừng lại, lòng Nhạn Hồi đoán được phản ứng của , nên trước lúc dừng nàng dừng lại trước, bởi vậy khoảng cách giữa hai người lúc này xa thành ba bước.

      ?”

      Nhạn Hồi lắc đầu, “Trước đó đoàn đại đệ tử núi Thần Tinh theo Lăng Phi đến tiểu trấn gần biên cảnh, lúc đại sư huynh khuyên Lăng Phi có “làm chính ”, ta đoán chắc cũng là tới biên cảnh này. Nếu phải họ, những người khác của núi Thần Tinh chắc cũng phái người trấn giữ Tam Trùng sơn, dù sao Trảm Thiên trận cũng do Thanh Quảng chân nhân để lại, môn phái nào có trách nhiệm hơn núi Thần Tinh.”

      Nhạn Hồi cụp mắt, “Ta muốn lại nảy sinh xung đột, thậm chí có liên quan gì tới người của núi Thần Tinh nữa.”

      Bất lực và thất vọng trong vẻ mặt Nhạn Hồi khiến Thiên Diệu bất ngờ, nương trước mặt từ đầu đến cuối chưa bao giờ lộ vẻ chán nản như vậy. Nàng mồm mép tranh biện với người khác, lưu manh vô lại đến mức khiến người khác nghiến răng, cũng dũng mạnh mẽ bảo vệ kẻ yếu, thần sắc như vậy rất hiếm khi xuất trong mắt nàng.

      Tuy Nhạn Hồi , nhưng nàng đích thực thất vọng cùng cực đối với sư phụ mình.

      Nhất thời Thiên Diệu bỗng có thôi thúc hơi ấu trĩ, muốn bắt Lăng Tiêu lại tra hỏi phen, rốt cuộc ngươi làm sư phụ kiểu gì vậy, sao lại để Nhạn Hồi có vẻ mặt đó, sao lại nỡ… để nàng thất vọng.

      Nhưng tất cả mọi thôi thúc thể mặt Thiên Diệu cũng chỉ khiến khẽ chau mày. vốn có kĩ năng an ủi người khác, thậm chí biết lúc này nên gì, vậy là : “Phá trận ta cần máu tim .”

      xong im lặng.

      hơi mất tự nhiên, xoay mặt , nhưng lại len lén quan sát Nhạn Hồi, nàng có phản ứng gì, chỉ đáp: “Hôm ngươi ta tự lấy máu cho ngươi đem theo, đừng đột ngột lấy đao đâm ta nữa.”
      13emapSnow thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 63

      Bồ Phương vốn định giao chuyện châm cứu Nhạn Hồi hàng ngày cho tiểu đồng làm, nhưng sau đêm cùng ăn vụng con gà bèn tự làm việc này.

      Mỗi lần châm cứu cho Nhạn Hồi, Bồ Phương đều bảo mọi người lui hết, ngay cả tiểu đồng theo học việc cũng được ở lại. Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người, sau đó nàng ta mượn thời gian châm cứu cho Nhạn hồi, đem nỗi tương tư nơi thổ lộ kể tất cả nàng nghe.

      Lúc bắt đầu Nhạn Hồi từ chối.

      “Ừm, Tam Trùng sơn hái thuốc, bị đạo sĩ tuần bắt gặp, sau đó hoảng hốt trốn chạy nhưng bị tiểu đạo sĩ đuổi theo, đánh nhau với tiểu đạo sĩ, các người sai sót nhầm lẫn lăn vào trong pháp trận, trong trận các người đánh nhau rồi nhau, kế tiếp các người ra ngoài, ngờ giết mà thả , tiếp theo…”

      Nhân lúc Bồ Phương đổi kim, Nhạn Hồi vẻ mặt vô cảm tràng: “…Rồi trở thành như bây giờ… Ối!”

      Nhạn Hồi hít hơi lạnh, vì bị Bồ Phương đâm cái rất mạnh.

      “Ta có ai để những chuyện này, chỉ có thể tìm thôi.” Bồ Phương , “ muốn chê ta phiền cũng sao, song đừng ra, ta biết chê ta phiền hơn ai hết, chỉ là cần với ta. Nếu nhịn nổi nữa cứ than thở cũng sao, cứ như vừa nãy, ta châm cứu đâm mạnh chút. Nếu than thở nữa, tâm trạng ta tốt có khi châm ra máu đó, vết thương của nếu ra máu ta bảo đảm để lại sẹo đâu.”

      Nể tình nương này trông cũng đẹp… Nhạn Hồi nghiến răng nhịn cơn giận này. Dù sao mặt nàng còn phải để nàng ta châm cứu mấy ngày.

      Bồ Phương lại châm lên mặt Nhạn Hồi rồi lại than thở: “Ta lại nhớ chàng rồi… muốn biết giờ chàng làm gì, gặp những ai, những chuyện gì, tuồng của người phàm hay hát tương tư như độc, trước đây ta biết, giờ đây coi như hiểu hết rồi.”

      Nhạn Hồi liếc đôi mắt cá chết nghe nàng ta kể nỗi tương tư, có điều xong câu này, Bồ Phương lại than thở u oán : “Muốn gặp chàng quá.”

      Nhạn Hồi đảo mắt, nhìn gương mặt xuất thần của Bồ Phương, lòng khuyên: “Đừng làm chuyện ngốc nghếch.” Giọng Nhạn Hồi nghiêm túc hơn thường ngày trêu chọc Bồ Phương mấy lần, “Quan hệ giữa hai tộc Tiên căng thẳng, biên giới Tam Trùng sơn trọng binh canh giữ ngày đêm ngừng tuần tra, đừng nghĩ trước đây chạy tới chạy lui bao nhiêu năm quen thuộc địa hình.” Nhạn Hồi nghiêm túc nhìn nàng ta, “Bây giờ còn như xưa nữa.”

      Lòng Bồ Phương bị ánh mắt Nhạn Hồi chấn động, giống như bị ánh mắt sắc bén của Nhạn Hồi nhìn vào nơi sâu thẳm nhất của nội tâm, tay nàng ta run lên, đâm Nhạn Hồi chảy máu.

      Nhạn Hồi hít hơi lạnh, trở người dậy: “Chuyên nghiệp chút được ! Lúc làm việc có thể nghĩ tới công việc thôi, đừng nghĩ tới nam nhân được ? Lần này chảy máu rồi đó! Để lại sẹo rồi đó! Đền tiền !”

      Nghe thấy trọng điểm của Nhạn Hồi rơi vào câu cuối cùng, khóe miệng Bồ Phương giật giật: “ đòi tiền y sư đó à? Đền cái gì? Châm lại cho là được rồi, nằm xuống !” Nàng ta đè Nhạn Hồi xuống, giơ tay hạ châm xuống, châm bù cho Nhạn Hồi kim cực kỳ gọn gàng dứt khoát, “Ta đường đường là đại y sư mà trị được vết thương này của sao?”

      “Chảy máu rồi, chẳng phải bảo đảm để lại sẹo sao?”

      “Dọa thôi! Nằm xuống. Trả treo nữa ta châm thêm cho kim đau.”

      Nhạn Hồi: “…”

      Bồ Phương đè Nhạn Hồi xuống, đưa ngón tay vuốt lên miệng vết thương nàng, chùi giọt máu thấm ra, bỗng nhiên mũi nàng ta động đậy: “ theo long kia học pháp thuật của , đúng ?”

      “Đúng vậy, nhưng chỉ học chút pháp thuật để ngũ quan trở nên nhạy bén thôi, với lại chút thuật pháp Cửu Vĩ Hồ mà biết nữa.” Nhạn Hồi liếc nhìn Bồ Phương, “Sao biết?”

      “Trong mùi máu có long khí.” Mũi Bồ Phương lại động đậy, “Chắc là do theo học pháp thuật nhỉ, nhưng mà cũng lạ , người tu tiên bình thường tẩy tủy theo quái học thuật e là tẩu hỏa nhập ma từ lâu, nhưng vẫn thần trí tỉnh táo như có gì xảy ra, ngửi mùi máu này khiến ta cảm thấy so với đường tu đạo, thích hợp vào đạo hơn đó.”

      Tam vương gia biết quan hệ giữa Nhạn Hồi và Thiên Diệu, vậy nên Bồ Phương biết cũng bình thường. giờ ở nước Thanh Khâu này, ngoài trừ Quốc chủ kia, ắt là ai nhìn ra nàng và Thiên Diệu liên kết với nhau bởi tấm vảy Hộ Tâm.

      “Nếu tiếp tục theo long học pháp thuật, long khí trong cơ thể càng trở nên ràng hơn, tuy nhiên trong tình huống đeo túi thơm Vô Tức và chảy máu, người khác phát giác ra được.”

      Nhạn Hồi nghe vậy thoáng im lặng, đến khi lên tiếng lại sang chuyện khác: “Sao các người đều biết ta đeo túi thơm Vô Tức vậy?”

      “Người của tộc Cửu Vĩ Hồ để tiện hành ở Trung Nguyên đều đeo vật này.”

      Nhạn Hồi gật đầu, gì thêm, sau khi căn phòng im lặng lúc, Bồ Phương lại bắt đầu kể chuyện tiểu đạo sĩ.

      Câu chuyện truyền vào trai trái Nhạn Hồi, rồi chui ra qua tai phải, lòng thầm suy nghĩ chuyện của mình.

      Thời gian ở Thanh Khâu trôi qua cũng nhanh, mỗi ngày Thiên Diệu đều lo thương nghị với người của tộc Cửu Vĩ Hồ chuyện xông vào Trảm Thiên trận đêm trăng tròn, bận rộn tối mắt tối mũi. Lúc Nhạn Hồi thức dậy rời khỏi tiểu viện, lúc Nhạn Hồi ngủ vẫn chưa về, bởi vậy mấy hôm nay họ gặp nhau lấy lần.

      Nhạn Hồi cũng để ý, nàng cũng rất vừa lòng với cuộc sống ở đây, cơm no áo ấm, thế gian chắc còn nơi nào thích hợp để Nhạn Hồi ăn chực chờ chết như nơi này. Còn Tiên phân tranh và núi Thần Tinh đều là quá khứ, nàng muốn nghĩ tới nữa, chờ vết thương mặt lành sẹo, nàng khép lại quá khứ, lật sang trang mới để viết tiếp chuyện tương lai của mình.

      Chớp mắt qua ngày thứ chín, vết thương mặt Nhạn Hồi kết vảy khô, nàng cầm gương nhìn trái nhìn phải: “Sau này chờ rụng vảy là được phải , chắc chắn có sẹo chứ?”

      Bồ Phương liếc mắt phì cười, đưa cho Nhạn Hồi chén thuốc đen ngòm: “Uống chén thuốc này rồi tự xem .”

      Nhạn Hồi nhìn màu chén thuốc, đoán là nhất định rất đắng, lập tức nheo mắt : “ uống được ?”

      thử xem?”

      Nhạn Hồi thở dài, cuối cùng vẫn đón lấy chén thuốc, ngửa đầu nốc cạn hơi, thuốc đương nhiên vẫn đắng như nàng nghĩ, Nhạn Hồi uống xong nhăn mặt thè lưỡi, Bồ Phương liền nhét miếng mứt vào miệng nàng.

      Vị ngọt lập tức che lấp vị đắng.

      Nhạn Hồi ngây người, ngẩng đầu nhìn nàng ta, Bồ Phương kiêu cạo nhướng mày: “Bình thường ta cũng đối phó với các tiểu quái ngoan như thế này, đừng nghĩ ta đặc biệt tốt với nhé.”

      Nàng ta xong, Nhạn Hồi bỗng cảm thấy vảy sẹo má hơi ngứa, nàng nhìn vào gương, cả vảy sẹo màu nâu rơi xuống lộ ra da thịt nguyên vẹn như xưa, ngay cả vết tích đậm màu hơn chút cũng thấy.

      Nhạn Hồi sờ mặt kinh ngạc, đặt gương xuống vội với Bồ Phương: “Ngực ta còn vết sẹo nữa, giúp ta xóa luôn .”

      đâu có trả tiền thuốc.” Bồ Phương dọn rương, “Làm việc thiện trị cho xong rồi, ngày mai ta tới nữa đâu.”

      Nhạn Hồi nghe vậy thôi nhìn gương nữa mà nhìn theo Bồ Phương, nàng ta xách rương gì thêm, cất bước ra khỏi phòng.

      Đêm khuya, trong khu rừng tối đen, bóng người màu đen bước nhanh trong rừng, đêm nay nhiều mây, mặt trăng thoắt thoắt sau đám mây, vừa khéo trở thành vật yểm hộ tốt nhất cho người đó.

      Lúc người đó ngang qua cây to, thình lình bị cành cây phía đánh trúng đầu, nàng ta “Ôi da” kêu đau tiếng, chắc bị đánh .

      Nhưng sau khi xoa xoa đầu, nàng ta vẫn định tiếp tục về phía trước.

      “Vừa rồi nếu là thanh đao rơi xuống bị chém làm hai rồi.” cây bỗng dưng có người nhảy xuống, chặn đường Bồ Phương. Nhạn Hồi khoanh tay, nửa dựa lên cành cây, tự nhiên như nhìn nàng ta, giọng điệu tản mạn cợt nhả, “Dựa vào chút bản lĩnh này của , giờ muốn tới Tam Trùng sơn tìm chỗ chết sao?”

      Bồ Phương im lặng.

      Nhạn Hồi tiến lên bước, “Được rồi, đừng phá nữa, theo ta về .” Nàng đưa tay kéo Bồ Phương.

      Nhưng Bồ Phương nghiêng người tránh : “Ta tưởng hiểu ta.” Giọng Bồ Phương uất ức, “Họ đều hiểu ta, ta tưởng ít ra còn có hiểu ta.”

      Nhạn Hồi bĩu môi liếc xéo: “Đêm hôm khuya khoắt mà còn diễn bi kịch gì nữa, tưởng giả vờ tội nghiệp ta thả sao, đưa tay ra, tới đây.”

      “Chậc!” Bồ Phương thè lưỡi, quả nhiên giả vờ nữa: “Con người sao chẳng có chút lòng thương người nào hết vậy!”

      “Ta thương người mới cản lại đó! Vẫn là câu đó, còn sống mới có thể , theo ta về.”

      Bồ Phương nghiến răng, vẻ mặt lòng cam nhưng đành bất lực, nàng ta đưa tay ra, Nhạn Hồi chộp lấy tay nàng ta, nhưng trước khi bị tóm, nàng ta bỗng đưa tay lên tung vốc bột trắng vào mặt Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi thầm hay, bịt mũi lui lại, nhưng nàng vẫn hít phải mùi hương kỳ lạ.

      Chỉ trong chốc lát khiến nàng choáng váng đầu óc, thân hình ngã về phía sau.

      có độc, chỉ khiến ngủ lúc thôi.” Bồ Phương nhảy qua người nàng, “Ta quen thuộc con đường này lắm, ta biết, sáng mai ta về!”

      Nhạn Hồi nằm dưới đất cảm thấy mí mắt nặng ngàn cân, trong khoảnh khắc cuối cùng giãy giụa nhắm mắt, nàng nhìn thấy bóng Bồ Phương tung tăng chạy .

      Khoảnh khắc đó, Nhạn Hồi bỗng hiểu tâm trạng của đại sư huynh sau khi bị nàng giở trò vứt lại…

      Nha… nha đầu thối này.

      Lúc Nhạn Hồi tỉnh lại vẫn là đêm khuya, nàng liếc nhìn trăng trời, lòng thầm tính cách ban nãy mới hơn canh giờ, vì trước đó nàng rút nhanh nên hít bao nhiêu bột thuốc.

      Nàng chống người ngồi dậy, vẫn cảm thấy toàn thân vô lực, vội điều chỉnh nội tức lúc rồi đứng dậy lần theo dấu chân Bồ Phương.

      Xem ra Bồ Phương quen thuộc với nơi này, Nhạn Hồi đuổi suốt dọc đường cũng gặp thủ vệ của tộc.

      Sắp đến biên giới, vết nứt khổng lồ để lại sau trận đấu giữa Quốc chủ Thanh Khâu và Thanh Quảng chân nhân năm mươi năm trước vẫn còn, bên dưới nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, giống như vết thương chảy máu dưới đất. Bên kia vết nứt, Nhạn Hồi nhìn thấy ngọn núi vốn đen sì có ánh lửa tụ lại nơi.

      … Giống như căng thẳng ứng phó với tình huống khác thường gì đó.

      Lòng Nhạn Hồi thắt lại.

      Nàng vứt túi thơm Vô Tức, thay đổi gương mặt. Cẩn thận nhảy xuống bên cạnh vết nứt, mượn hơi nóng dưới đất tung mình bay sang bên kia vết nứt, Nhạn Hồi bị hơi nóng hun toàn thân đầy mồ hôi, y phục cũng dính đầy bụi đất.

      Nàng bò lên đỉnh núi, vừa mới đứng vững thấy ngoài mười trượng có người tu đạo cầm kiếm, vẻ mặt đề phòng nhìn nàng: “Lại… lại là nghiệt phương nào?”

      Lại là?

      Lòng Nhạn Hồi đánh trống, nhưng vẻ mặt vẫn trấn tĩnh, nàng ra vẻ hoảng loạn loạng choạng chạy về phía người đó mấy bước: “Tiên hữu? Gần đây có còn tiên hữu nào khác ?”

      Người đó nhìn Nhạn Hồi, “Người… người tu đạo?”

      Nhạn Hồi gật đầu: “Ta vốn phụ trách tuần tra canh giữ phía Đông, nhưng hôm nay bị quái đánh lén, dễ gì ta mới thoát được.” Tam Trùng sơn lớn như vậy, Đông Tây cách nhau trăm dặm, người bên này thể nào biết ngay tình hình bên kia, ít ra… thủ vệ phụ trách canh giữ cũng thể nào biết được. Quả nhiên người kia nghe vậy hoảng hốt: “Tối nay phía Đông cũng có quái đánh lén sao? Có thương vong ?”

      Nhạn Hồi lắc đầu lấp liếm: “Bên này sao, cũng có quái à?”

      “Có Ngũ Vĩ Hồ vượt qua biên giới, người bị thương nhiều, nhưng ít tiên hữu trúng độc, cũng may giờ quái bị Hề Phong đạo trưởng và Lăng Phi đạo trưởng liên thủ bắt rồi.”

      Lòng Nhạn Hồi kêu “bùm”. Đương nhiên phải vì Lăng Phi, nàng dám vượt qua biên giới tới đây có chuẩn bị gặp bất kỳ ai của núi Thần Tinh, nàng giật mình là vì cái tên Hề Phong này, chín ngày nay ngày nào Nhạn Hồi cũng nghe thấy tên này bên tai…

      Tiểu đạo sĩ Bồ Phương .
      13emapSnow thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 64

      Đuốc cháy mãnh liệt, các môn phái canh giữ Tam Trùng sơn trong rừng đều có hai ba đệ tử tới, mọi người tụ lại chỗ, ánh lửa sáng rực cả vùng trời.

      Nhạn Hồi theo đệ tử canh giữ kia tới đây, trà trộn vào đám người, nàng mượn những người phía trước che chắn, cúi đầu đứng phía sau. Nhưng ở nơi nàng đứng đủ để nhìn tình thế.

      Bồ Phương bị vây giữa đám người, hai mắt nàng ta vẫn đỏ rực, răng nanh mọc dài miệng, móng tay bén nhọn lờ mờ vẫn còn vết máu. khí quanh người nàng ta bùng lên, ngực phập phồng kịch liệt, giống như con thú bị vây khốn, ánh mắt vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng.

      Xem ra đấu tranh lần cuối. Nhạn Hồi nghiến răng, ngoài việc thầm mắng câu nha đầu ngốc, cũng thể trách nàng ta bất cứ điều gì.

      Đứng trước mặt Bồ Phương là Lăng Phi đội nón rộng vành, tấm sa nón rũ xuống che hết cả gương mặt ả. Gió đêm thỉnh thoảng thổi tung tấm sa mỏng che mặt, Nhạn Hồi có thể nhìn thấy ràng mặt ả vẫn còn vết thương bị Thiên Diệu dùng lưỡi đao gió rạch hôm trước, vết thương kết vảy, chi chít cả gương mặt như lưới nhện khiến ả trở nên trầm đáng sợ.

      Có lẽ cũng chính vì vết thương mặt chưa lành, giọng điệu Lăng Phi bớt vẻ lạnh lùng ngạo mạn vời vợi cao như thường ngày, nhưng lại thêm ba phần nóng nảy bảy phần khắt khe: “Trước khi tới Tam Trùng sơn, Tố Ảnh chân nhân truyền tin cho ta, đặc biệt dặn ta chuyến này phải chú ý những quái dòm ngó Trảm Thiên trận.”

      Nhạn Hồi nghe vậy ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, từ câu này của Lăng Phi, Nhạn Hồi biết được rốt cuộc Tố Ảnh có chuyện năm xưa với muội muội mình , nhưng Tố Ảnh để ý tới Thiên Diệu là . Bà ta thản nhiên trấn tĩnh như Thiên Diệu nghĩ, đối với việc Thiên Diệu trở về báo thù, bà ta cũng hoảng hốt, nếu sao lại dặn dò Lăng Phi chuyện này.

      “Ta còn nghĩ quái nào lại muốn chết mà xông vào Trảm Thiên trận, ngờ đêm nay lại có con.”

      vậy ra Trảm Thiên trận rất gần nơi này…

      , tộc các ngươi muốn dò thám Trảm Thiên trận, rốt cuộc có mục đích gì?”

      Nhạn Hồi cảm thấy câu này ngu xuẩn đến mức giống người ngang hàng với sư phụ ở núi Thần Tinh nên hỏi.

      tộc và người tu đạo sắp khai chiến, tộc phái người đến dò thám Trảm Thiên trận, ngoài việc để lúc đánh các người đánh cho sảng khoải chút, còn có mục đích gì nữa.

      Chỉ khổ cho Bồ Phương, mục đích của nàng ta rất đỗi đơn thuần…

      Bồ Phương quả nhiên đáp, ánh mắt đỏ rực của nàng đảo quanh đám người, sau đó dừng lại người nam nhân, người đó đứng sau Lăng Phi mấy bước, đạo bào màu xám, rất kín tiếng, nếu Bồ Phương chăm chăm nhìn ta, Nhạn Hồi vốn chú ý tới người này.

      nhận được ánh mắt Bồ Phương, im lặng . Tựa như lão tăng nhập định, dao động vì tất cả mọi thứ xung quanh.

      “Ha.” Im lặng chưa được bao lâu, Lăng Phi cười lạnh, “Được, cũng sao. Giết ngay tại chỗ cho xong.”

      Nàng ta vừa dứt lời, đệ tử tiên môn phía sau tức tốc kết trận, pháp trận dưới đất vạch ra từng đạo từng đạo kim quang, kim quang dừng lại dưới chân Bồ Phương, vây thành vòng tròn nhốt nàng ta bên trong.

      Nhạn Hồi siết chặt quyền, thầm nghĩ nhân lúc sát trận còn chưa kết xong, đây là lúc nàng ra tay cứu người…

      Nhưng vào lúc này, cả người Bồ Phương bỗng bùng lên huyết khí, khí thậm chí nồng hơn trước đó mấy phần, Bồ Phương chăm chăm nhìn Hề Phong, khóe mắt xuống giọt huyết lệ trông rất hung tợn mặt nàng ta: “Ta đến để gặp chàng, ta nhớ chàng… Bởi vậy ta bất chấp tất cả đến đây.”

      Nàng ta chưa hết, xung quanh trở nên ồn ào.

      Cấm kỵ Tiên chỉ e còn sâu hơn cấm kỵ giữa sư đồ.

      Trong đôi mắt vốn đáng sợ của Bồ Phương chứa uất ức và thất vọng ngập tràn, giống như hề nghe thấy thanh ồn ào xung quanh, nàng ta chỉ nhìn mình Hề Phong: “Ta lòng với chàng, chàng có từng lòng với ta, dù chỉ chút nào ?”

      Hề Phong ngước mắt, cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng chỉ câu: “Người của tộc nên đến Tam Trùng sơn.”

      Khóe miệng Bồ Phương mím lại, Lăng Phi bên cạnh cười lạnh tiếng: “Nực cười, nhoi làm sao xứng với hai chữ lòng?”

      Bồ Phương nhìn ả, vẫn nhìn Hề Phong, sắc môi tái nhợt, run rẩy : “Chàng cũng nghĩ vậy sao?”

      nhoi làm sao xứng với hai chữ “ lòng”…

      Rất nhiều người nghĩ vậy.

      Hề Phong chau mày, còn chưa trả lời Lăng Phi phẩy tay, phóng pháp thuật về phía trước đánh lên người Bồ Phương khiến nàng ta khẽ lui lại, chân đạp lên kim quang sau lưng, ngay tức vẻ mặt nàng ta trở nên cực kỳ đau đớn.

      Ánh mắt Hề Phong khẽ động, nhưng vẫn ngăn cản, Bồ Phương bật cười, vai run run: “Ta chưa bao giờ căm hận dường này, ra Tiên đạo chàng tu lại lạnh lẽo bạc tình đến vậy.”

      Giọng điệu nàng ta ỉ tỏa ra sát khí sau khi thất vọng cùng cực.

      Nhạn Hồi thầm hay, sở dĩ bị coi là tà đạo vì tính tính biến hóa vô thường, quái tu vi càng thấp kém càng dễ bạo động vì bị cảm xúc ảnh hưởng.

      “Chàng muốn tu tiên đạo, ta quấy rối đạo hạnh của chàng!”

      xong, khí tức quanh người nàng ta vút lên, sức mạnh càn quét khiến kim quang mặt đất nổ tung, trong mắt huyết lệ cuồn cuộn, nàng ta dùng hết tinh nguyên toàn thân để xông phá sát trận!

      Thân hình nàng ta như cơn gió, lao thẳng về phía Hề Phong, đường có người tu đạo muốn cản, Bồ Phương bất chấp tất cả, trảo đâm xuyên qua ngực đối phương, ném người đó sang bên cạnh như con búp bê vải.

      Bồ Phương tựa như ác quỷ từ Địa ngục, toàn thân đều là sát khí.

      Chúng nhân thấy vậy cả kinh, Lăng Phi đưa tay vào trung, tóm lấy phất trần vừa ngưng tụ thành, quét về phía mặt Bồ Phương, Bồ Phương tránh né, hứng trọn chiêu của Lăng Phi, bị văng ra xa. Lăng Phi nào dễ dàng buông tha như vậy, phất trần đảo lại, đạo pháp lực nữa đánh về phía Bồ Phương.

      Bồ Phương nổi giận, đôi mắt đỏ rực đến thâm đen, chăm chăm nhìn Lăng Phi, trảo ngưng tụ lực định tấn công ả.

      Lòng Nhạn Hồi lạnh , thầm biết lúc này dù Bồ Phương có hung hăng hơn nữa thực lực cũng vẫn bằng Lăng Phi, nàng vừa định ra tay, Hề Phong đột ngột lắc người, chắn trước mặt Lăng Phi, chắn lại chiêu tấn công của Bồ Phương.

      Trảo chộp mạnh lên vai Hề Phong, vết thương sâu đến thấu xương.

      Hề Phong nhíu mày lấy lần, xoay tay đánh mạnh lên vai Bồ Phương, thân hình Bồ Phương ngã về phía sau, đất bằng nổi gió, cuốn nàng ta về phía sau, nếu thuận theo lực đạo lúc này, Bồ Phương bị thổi rất xa.

      Nhạn Hồi sửng sốt, đạo trưởng này giúp Bồ Phương.

      muốn giúp nàng ta trốn thoát…

      Nhưng bàn tính còn chưa kịp kêu, Lăng Phi bị Hề Phong cản lại sau lưng rút nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, nhuyễn kiếm trong đêm như con rắn bạc lập tức cuốn lấy eo Bồ Phương, lưỡi kiếm rạch qua eo Bồ Phương, máu tươi bắn ra, động tác tay Lăng Phi vẫn chưa dừng, lưỡi kiếm “xoẹt xoẹt” đảo lại, từ mềm như dải lụa lập tức trở nên cứng rắn như băng, chỉ nghe “bụp” tiếng, mũi kiếm cắm vào tim Bồ Phương.

      loạt biến hóa này diễn ra trong thoáng chốc.

      Nhạn Hồi ngờ, tất cả mọi người có mặt cũng ngờ động tác của Lăng Phi lại nhanh đến vậy!

      Nhìn thấy cơ thể Bồ Phương rơi xuống đất, đồng tử Hề Phong phóng to lên.

      Nhạn Hồi nghiến răng, vận khí chuyển động, thân hình như ánh chớp đáp xuống bên cạnh Bồ Phương, nàng kéo cánh tay Bồ Phương, đưa tay điểm vào huyệt vị toàn thân Bồ Phương để cầm máu, vác Bồ Phương mềm nhũn lên vai, sử dụng thuật Độn thổ định trốn chạy.

      Bên tai bỗng nghe tiếng Lăng Phi hừ lạnh: “Muốn trốn à?”

      Nhạn Hồi muốn trốn cách nhanh nhất, hoàn toàn đề phòng đạo pháp thuật từ trung đánh tới của Lăng Phi, nên bị đánh thẳng vào ngực.

      Nàng liền cảm thấy nội tức trống rỗng, thi triển thuật pháp được nữa.

      Nhạn Hồi thăm dò trong cơ thể, cảm thấy kinh mạch đau nhói, nếu cố sử dụng pháp thuật cũng có thể xông phá, có điều tụ khí lại e là phải mất thời gian. Tuy nhiên, thời khắc này đây chỉ cần chậm trễ trong chốc lát cũng đủ mất mạng.

      Nhạn Hồi cảm thấy thuật Dịch dung mặt mình cũng lập tức biến mất, nàng ngước đầu nhìn Lăng Phi, trong ánh lửa, nàng nhìn thấy sắc mặt Lăng Phi sau tấm sa, nhưng nàng có thể cảm nhận được khí tức oán hận dâng lên quanh người nàng ta.

      “Nhạn Hồi.”

      Nàng ta gọi tên nàng, giọng điệu căm hận.

      Phải, cùng bị hủy dung, nhưng giờ nàng khỏi, còn Lăng Phi lại phải đội nón, thể để ai thấy dung mạo.

      Cao ngạo như nàng ta làm sao để cuộc đời mình xuất thất bại nhục nhã như vậy.

      Họ vốn tích oán, giờ chỉ e trở thành kẻ thù .

      giờ ngươi giúp người của tộc sao?” Giọng Lăng Phi lạnh lẽo, “Đúng là sỉ nhục của Tiên môn, hôm nay ngươi và Hồ này đều đừng hòng trốn thoát.”

      Nhạn Hồi ôm Bồ Phương, cảm nhận được khí tức của nàng ta ngày yếu ớt, trong lòng vô cùng sốt ruột, nàng vốn nhìn Lăng Phi, chỉ với Hề Phong bên cạnh: “ ấy sắp chết rồi. Ngày nào ấy cũng nhớ tới ngươi, nay cuối cùng cũng gặp được ngươi, vậy mà ngươi lại lấy mạng ấy.”

      Sắc môi Hề Phong tái nhợt dưới ánh lửa.

      “Chỉ là vật mà thôi, chết đáng tiếc.” Lăng Phi thờ ơ với Hề Phong, “Đạo trưởng đừng mềm lòng vì vật này, làm trái với đại nghĩa của người tu tiên tu đạo ta.”

      “Đại nghĩa?” Nhạn Hồi tựa như nghe thấy chuyện cười, “Đại nghĩa là gì?”

      Nàng vốn còn muốn nhiều, nhưng bỗng cảm thấy tim ấm lên, nàng vô thức ngẩng đầu, chỉ thấy trong trung có Hồ khổng lồ đạp gió bay đến. Nhạn Hồi bỗng yên lòng cách kỳ lạ.

      Thiên Diệu tới rồi.

      Trong kinh ngạc của chúng nhân, người từ lưng Hồ nhảy xuống, đáp bên cạnh Nhạn Hồi, cho bất kỳ ai cơ hội nhìn gương mặt .

      ngọn lửa nhanh chóng bùng lên quanh người , tựa như vòi rồng gột rửa tất cả, quét hết người tu tiên sang bên.

      Ở trung tâm ngọn lửa chỉ có Lăng Phi và Hề Phong chống đỡ với ngọn lửa kia.

      Thiên Diệu cúi đầu nhìn Nhạn Hồi, thấy toàn thân nàng dính máu, chau mày: “Bị thương rồi sao?”

      Nhạn Hồi lắc đầu: “Máu của Bồ Phương, ta chỉ tạm thời bị phong kinh mạch thôi, sao.” Nàng dìu Bồ Phương dậy, thêm lời nào, bước lên lưng Hồ .

      Chúc Ly cũng ở lưng Hồ , thấy Nhạn Hồi và Bồ Phương toàn thân đầy máu, lập tức kinh ngạc thất sắc: “Hai người… hai người…”

      “Bồ Phương bị thương nặng hơn.” Nhạn Hồi đặt Bồ Phương xuống, Chúc Ly lập tức thăm dò kinh mạch nàng ta, sắc mặt khó coi thêm mấy phần: “Sao lại như vậy! Sao lại như vậy! Chúng ta mau về thôi!”

      Nhạn Hồi ngoái đầu, thấy Thiên Diệu về phía này, Hề Phong đạo trưởng cũng theo về phía trước mấy bước, Lăng Phi hét lên: “ tộc quá hỗn xược! Dám xông vào Tam Trùng sơn ta!”

      Thiên Diệu nghe vậy, bước chân khựng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng ta.

      Tựa như nhớ lại pháp thuật của Thiên Diệu hôm đó, Lăng Phi khẽ lui lại.

      giằng co nữa, Thiên Diệu bước lên lưng Hồ , Hồ khổng lồ cưỡi gió bay lên trung, thẳng về hướng Thanh Khâu.

      Chúc Ly nhìn Bồ Phương thoi thóp, Nhạn Hồi cúi đầu nhìn đôi tay dính máu Bồ Phương của mình, im lặng hồi rồi hỏi Thiên Diệu: “Mấy ngày rồi gặp ngươi, sao hôm nay ngươi lại nghĩ tới chuyện tìm ta?”

      “Thấy ở trong phòng, thăm dò khí tức của , phát tới Tam Trùng sơn.”

      Phải rồi, lúc đầu Thiên Diệu thi chú thuật theo dõi hành tung người nàng, lúc đó có năng lực giải, sau đó sai sót lầm lẫn thế nào lại quên giải, cứ để mãi người, đến giờ cũng cần phải giải nữa, để để thôi.

      Nhạn Hồi gật đầu, nhưng nghĩ lại, lại ngẩng đầu hỏi Thiên Diệu: “Sao ngươi biết ta ở trong phòng?”

      Thiên Diệu ngước đầu nhìn phương xa, dường như nghe thấy câu hỏi của Nhạn Hồi.

      Chỉ có thầm biết trong lòng tại sao lại phát được, Nhạn Hồi ngủ thích đóng cửa sổ, mỗi đêm trở về đều nhìn qua cửa sổ, ngắm nàng ngủ say trong màn.

      Nhiều ngày gặp, nhưng chỉ có nàng gặp mà thôi.


      13emapSnow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :