1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hộ tâm - Cửu Lộ Phi Hương (FULL Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 57

      Thế gươm nỏ sẵn sàng lan tỏa trong khách điếm .

      Khiếp sợ trước sức mạnh đòn vừa rồi của Thiên Diệu, đệ tử núi Thần Tinh chưa lập tức ra tay, Nhạn Hồi ôm bụng cùng Thiên Diệu đứng đối diện với họ, ánh mắt nàng lần lượt lướt qua gương mặt những người kia, cuối cùng dừng mặt Tử Thần, thoáng im lặng rồi dùng truyền nhập mật với Thiên Diệu: “Đối phó với Lăng Phi xong ngươi còn bao nhiêu nội tức?”

      “Hết rồi.”

      Giọng Thiên Diệu truyền vào đầu nàng, Nhạn Hồi liền trầm ngâm, chỉ : “Chút nữa ta giữ chân bọn họ, ngươi .” Nàng bước tới phía trước bước, nhưng cổ áo bị kéo lại.

      “Quay lại đây.” Giọng Thiên Diệu điềm tĩnh, hờ hững nhìn lên lầu hai khách điếm: “Chúng ta có thể cùng .”

      Chúc Ly đứng phía sau cột trụ bên đó tiếp xúc với ánh mắt Thiên Diệu, ánh mắt nó tối sầm, đứng ra ngoài.

      Lão bộc phía sau muốn kéo Chúc Ly lại, nhưng bị Chúc Ly hất tay ra, thấy Chúc Ly muốn rút tường kiếm eo, lão bộc vội cuống quýt đè tay nó xuống, nghiến răng nhìn các đệ tử núi Thần Tinh phía dưới, mắt lộ ánh sáng đỏ, gương mặt đầy nếp nhăn lập tức trở nên hung ác.

      Cùng lúc này, Tử Thần bỗng quay đầu về phía lầu hai: “ khí!”

      Nơi Chúc Ly và lão bộc đứng lập tức bốc lên khói trắng, chẳng mấy chốc khói trắng miên man khắp khách điếm, trong đám đệ tử núi Thần Tinh hỗn loạn, giọng Lăng Phi tuy vẫn đau đớn, nhưng lại cố trấn tĩnh hét lên: “Đừng tự loạn trận tuyến, bày trận.”

      Cánh tay Nhạn Hồi bỗng nhiên bị siết chặt, quay đầu nhìn lại, là Chúc Ly thấp hơn nàng cái đầu kéo nàng: “ theo ta.”

      Nhạn Hồi có cơ hội phản kháng, nàng tức cảm thấy quanh người nổi gió, vừa chớp mắt, trước mặt là mây trắng vấn vít, gió mạnh rít gào.

      Nhạn Hồi cúi đầu nhìn xuống, thấy dưới chân mình phải đạp mây cũng phải ngự kiếm, mà là lông da màu xám rất mềm mại.

      Chúc Ly bên cạnh Nhạn Hồi : “Đừng hoảng, Triệu thúc nhanh lắm, bọn người kia đuổi kịp đâu, chúng ta nhất định có thể an toàn rời khỏi đây.”

      Lúc này Nhạn Hồi mới phát mình đứng lưng Hồ khổng lồ.

      Còn chưa kịp thở phào, lòng nàng đột nhiên thắt lại: “Thiên Diệu đâu?” Nàng quay đầu, hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng Thiên Diệu, nhưng lại phát người nàng muốn tìm điềm nhiên như ngồi xếp bằng phía sau, nhắm mắt điều tức.

      Nghe thấy tiếng hét của nàng, Thiên Diệu mới liếc nàng cái. câu nào, nhưng đủ để vẻ mặt của Nhạn Hồi dịu lại.

      Nàng bỗng như rã rời, ngồi bệt xuống: “Đau chết ta rồi…” Nàng xoa xoa bụng, lại đưa tay định sờ lên mặt, nhưng ngón tay còn chưa chạm vào vết thương mặt bị bàn tay thò ra hất .

      Nhạn Hồi quay lại, thấy Thiên Diệu vẫn nhìn mình: “Tay bẩn, đừng đụng vào.”

      vừa dứt lời, Chúc Ly bên cạnh cũng ngồi xổm xuống, nó móc trong ngực ra chiếc bình bạch ngọc: “Ở đây ta có chút thuốc, thể trị hết nhưng ít ra cũng có thể xoa dịu, uống vào giảm đau, thoa ngoài cầm máu.” Nó nhìn vết thương má Nhạn Hồi, nhíu mày , “Hàn khí của kiếm kia sao nặng quá vậy.”

      “Vật của Quảng Hàn môn đều như vậy.” Thiên Diệu đáp câu rồi im lặng nữa.

      Kiếm đó là của Quảng Hàn môn? Nhạn Hồi nhớ lại, lúc trước ở núi Thần Tinh chưa từng thấy Lăng Phi sử dụng nhuyễn kiếm quấn quanh eo này, thiết nghĩ là gần đây mới có, lẽ nào gần đây lấy từ chỗ Tố Ảnh tỷ tỷ nàng ta?

      Chúc Ly nghe vậy càng nhíu chặt mày hơn: “Vết thương này vốn sâu, giờ lại xua được hàn khí… Ta thấy cho dù vết thương lành lại, chỉ e cũng để lại vết sẹo tím xanh…”

      Nhạn Hồi để tâm xua tay: “Để lại sẹo có gì ghê gớm đâu, ăn chẳng ảnh hưởng ngủ cũng ảnh hưởng, để sẹo để sẹo thôi.”

      “Để lại dấu hiệu từng bị nữ nhân đó đánh bại à?” Thiên Diệu bên cạnh mặn nhạt xen vào câu, “Để mỗi lần soi gương đều nhớ lại sao ?”

      Nhạn Hồi im lặng, sau đó liếc nhìn Thiên Diệu.

      “Mẹ nó…”

      Đối với Nhạn Hồi, vết sẹo đích thực có gì to tát, nhưng nếu biến thành dấu hiệu của sỉ nhục đương nhiên là chuyện khác.

      Nàng giật lấy bình thuốc trong tay Chúc Ly, mở nắp bình đổ ra hai viên thuốc, viên nghiền nát bôi lên vết thương, viên kia uống. Vừa nhai thuốc trong miệng, vị đắng chát lập tức tràn ngập cổ họng.

      Nàng vừa nhai vừa chịu đựng vị đắng vừa thầm cam lòng.

      Lần này bại dưới tay Lăng Phi, tuy là do Lăng Phi rút nhuyễn kiếm khiến nàng trở tay kịp, hành động này có hơi đê tiện, nhưng trong thực chiến vốn thể có đê tiện hay , thua là thua, tài nghệ bằng ai tức là tài nghệ bằng ai, có gì đáng biện bạch.

      Lòng Nhạn Hồi xưa nay vẫn luôn kiên định ý nghĩ này, thắng mới là vua.

      ra trong lòng Nhạn Hồi rất , cho dù lần này Lăng Phi có nhuyễn kiếm kia, nàng cũng chưa chắc thắng được ả.

      Rời khỏi núi Thần Tinh tháng nay, tới chuyện tĩnh tọa tu luyện, mỗi ngày nàng đều phải bôn ba vất vả, thứ duy nhất học được lại còn là thuật Cửu Vĩ Hồ từ chỗ Thiên Diệu.

      Còn Lăng Phi từ sau lần bại dưới tay nàng lúc trước, nhất định ngược lại với nàng, đến chuyện ngày đêm chăm chỉ tu luyện tâm pháp của núi Thần Tinh, với thân phận của nàng ta, Tàng thư các đồ sộ cho nàng ta mặc sức học. giờ Thanh Quảng chân nhân tuy tung tích, nhưng nếu nàng ta có ý muốn học hỏi Tố Ảnh, năng lực nhất định cũng được nâng cao.

      Nhạn Hồi nghiến răng, nhìn lại mình, tại nàng tìm được tâm pháp để học, cũng ai có thể chỉ dạy cho nàng…

      Nghĩ đến đây, Nhạn Hồi khẽ khựng lại, sau đó quay đầu nhìn Thiên Diệu.

      Từ nãy đến giờ Thiên Diệu vẫn luôn nhìn nàng, nàng vừa đảo mắt tự nhiên tiếp xúc với ánh mắt Thiên Diệu.

      “Ngươi có biết tiên pháp đạo pháp ?” Nàng hỏi thẳng.

      .”

      “Vậy ngươi dạy ta thuật .”

      Thiên Diệu khẽ nhướng mày, “Muốn theo ta vào đạo sao?”

      vừa hỏi vậy, mắt Chúc Ly bên cạnh cũng sáng lên: “ muốn vào đạo sao?”

      “Tẩy tủy đau lắm.” Nhạn Hồi từ chối nghĩ ngợi, “Ngươi chỉ cần dạy ta thuật là được, tự ta thấu hiểu.”

      Chúc Ly dường như vô cùng tán đồng: “Nếu muốn tu luyện thuật, đương nhiên phải tẩy tủy thanh cốt, nếu muốn lấy nội tức tu tiên chế ngự thuật, có ngày tẩu hỏa nhập ma…”

      “Đó là những người tu tiên khác.” Lời Nhạn Hồi tuy hơi ngông cuồng, nhưng đích thực cũng là . Lời Chúc Ly có lý, nhưng nó biết trong tim nàng khảm vảy Hộ Tâm của Thiên Diệu, nàng học thuật khác có khi rất nguy hiểm, nhưng nếu muốn học thuật pháp của Thiên Diệu, đương nhiên thành vấn đề.

      Bởi vậy Thiên diệu cũng chỉ giữ im lặng, coi như ngầm đồng ý với Nhạn Hồi.

      Chúc Ly vốn còn muốn khuyên, nhưng thấy hai người trong cuộc đều lên tiếng, nó cũng ngừng lại, im lặng lúc rồi : “Vậy giờ có theo ta về Thanh Khâu ?”

      Nhạn Hồi thoáng ngây người, lúc này mới nhớ lại chuyện trước khi gặp Lăng Phi, nàng vốn dĩ… định từ biệt Thiên Diệu mà! Sau đó núi rộng sông dài đường ai nấy , xen vào chuyện phân tranh giữa Tiên ở Trung Nguyên này nữa!

      Sao giờ…

      Hình như bị trói càng chặt hơn nữa rồi.

      “Hình như bọn họ nhận định chung hàng với bọn ta rồi.”

      Đúng vậy.

      Nhạn Hồi chỉ cảm thấy bất lực từ đầu tới tim, vốn dĩ có chứng cứ nào chứng minh nàng tư thông với tộc, nhưng giờ hay rồi…

      Thiên Diệu dùng thuật rạch rách mặt Lăng Phi, nàng lại được quái dùng thuật cứu , nhảy xuống sông nào cũng rửa sạch… Nhưng mà rửa sạch rửa sạch, dù sao… tình cũng vậy rồi…

      Nhạn Hồi nghiến răng: “Theo!”

      tới Thanh Khâu còn đâu được chứ, Tiên đạo Trung Nguyên từ nay về sau e là còn chỗ đứng cho nàng rồi .

      Thiên Diệu nghe vậy cũng có ý phản đối. Dù sao so với Trung Nguyên giờ, nước Thanh Khâu mới đúng là nơi nên tới.

      Chúc Ly nghe câu trả lời của Nhạn Hồi, vẻ mặt thoáng hân hoan nhảy nhót, nhưng rồi lại cố nén xuống, làm ra vẻ : “Vào… vào Thanh Khâu rồi phải tuân thủ quy tắc của bọn ta. Tộc dân oán hận người tu tiên rất sâu, đừng gây rối, đến lúc đó ta xuống nước giúp đâu!”

      Nhạn Hồi còn chưa đáp, Chúc Ly dường như rất vui vẻ, chạy về phía đầu hồ ly, mấy câu vào chiếc tai cao bằng người nó, theo gió, những lời ngắt quãng truyền vào tai Nhạn Hồi: “Chờ ba ngày là đúng, ta biết ấy với ta mà.”

      Nhạn Hồi bĩu môi: “Đúng là trẻ ranh…”

      Thiên Diệu bên cạnh lặng lẽ đáp câu: “Rất giống .”

      Nhạn Hồi mỉa mai: “Chẳng phải ngươi cũng có lúc như vậy sao?”

      Thiên Diệu nữa, chỉ xoay mắt nhìn về phương xa, tà dương xuống núi, phía Tây Nam lấp lánh ánh nắng tàn. tĩnh tâm lại, cảm nhận được trong khí lưu chuyển khí tức quen thuộc hơn ai hết, càng về phía Tây Nam càng mãnh liệt.

      Rốt cuộc là phần nào của cơ thể đây…

      Thiên Diệu cụp mắt trầm tư, thứ bị chôn ở đó là gân rồng hay là tim rồng.

      Lúc xuyên qua biên giới nước Thanh Khâu cũng gặp chút chướng ngại , nhưng vì thân phận của Chúc Ly, lúc tới gần biên giới phía tộc liền có người tiếp ứng, Hồ màu xám khổng lồ chạy mây, bên dưới có người tộc giao đấu với người tu tiên, nhưng có ai tới cản đường họ.

      Trước khi vào biên giới Thanh Khâu phải bay qua ngọn núi lớn cuối cùng - Tam Trùng sơn.

      Nhạn Hồi từ mây nhìn xuống, dưới Tam Trùng sơn vẫn còn vết tích Tiên tranh đấu năm mươi năm trước, đá vụn lởm chởm, cỏ dại cũng chưa mọc, là vết nứt vừa dài vừa sâu như vết sẹo đen sì thấy đáy mặt đất.

      Năm mươi năm trước, Thanh Quảng chân nhân và Đại quốc chủ Thanh Khâu đấu trận cuối cùng ở đây rồi phân chia ranh giới.

      Vết nứt từ trời cũng nhìn thấy ràng này chính là ranh giới lúc đó để lại.

      Nhạn Hồi nhìn “Chứng tích lịch sử” bên dưới, bỗng dưng thấy Thiên Diệu vẫn ngồi đột nhiên đứng dậy.

      Nhạn Hồi vô thức hỏi: “Sao vậy?”

      Mắt Thiên Diệu lấp lánh ánh sáng khe khẽ: “Là gân rồng.”

      Nhạn Hồi ngây người: “Cái gì?”

      Thiên Diệu cong khóe môi: “Gân rồng của ta bị giam ở chỗ này.”

      Nhạn Hồi chớp mắt, sau đó nhìn xuống dưới: “Tam Trùng sơn?” Nàng khó hiểu, “Nhưng chẳng phải ngươi gân rồng của ngươi bị Hỏa giam giữ sao, trong núi này làm gì có…”

      Còn chưa dứt lời, dưới mặt đất còn nhìn vì sắc trời tối đen đột ngột có ánh lửa chui ra, Nhạn Hồi nhìn xuống, ngẩn người.

      Nàng nhìn thấy trong biên giới sâu thấy đáy ban nãy chảy ra nham thạch nóng bỏng, nham thạch chầm chậm chảy phía dưới, sau đó dần dần lấp đầy khe nứt, cuối cùng phun lên , dung nham bắn ra, rơi xuống đá lạnh bên cạnh. Sau đó nham thạch dưới đáy vẫn tiếp tục cuồn cuộn chảy, chẳng mấy chốc nham thạch lấp đầy khe nứt kia lại biến mất.

      Khe nứt bị nham thạch nguội lạnh lấp đầy, còn đá bên cạnh lại bị đốt đỏ rực, có thể thấy dung nham chảy dưới đáy kia nóng đến mức nào.

      Tam Trùng sơn này…

      ngọn núi lửa còn hoạt động.
      13emap, Snow139 thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 58

      Biết được gân rồng ở đâu, nhưng lúc này Thiên Diệu nóng lòng xuống thăm dò ngay.

      là vì Tam Trùng sơn là vùng đất do Tiên môn canh giữ, hôm nay tuy có người của tộc tới tiếp ứng Chúc Ly, nhưng nhân số nhiều, có lẽ có thể cản được người tu tiên trong phút chốc, nhưng đưa được Chúc Ly vào biên giới Thanh Khâu rồi họ cũng có thể tự mình rời . Thiên Diệu vốn thể nào thám thính Tam Trùng sơn trong tình hình này.

      Hai là… giờ Nhạn Hồi bị thương, cũng thiếu trợ thủ đắc lực nhất. thầm thuyết phục mình như vậy, nhưng sâu thẳm trong đầu lại có ý nghĩ bất ngờ xuất .

      thể để Nhạn Hồi trong tình trạng này theo mình mạo hiểm.

      Ý nghĩ này rất ràng, ràng đến mức khiến dám dùng lý trí nghĩ kĩ, chỉ thoáng bỏ qua rồi đảo mắt, vững vàng ngồi lại lưng Hồ .

      Nhạn Hồi lấy làm lạ: “Ngươi cảm giác được cơ thể của mình ở dưới rồi sao xem thử?”

      Thiên Diệu nhắm mắt, “ vội gì lúc này, Tam Trùng sơn lớn như vậy, muốn thám thính tung tích gân rồng chắc chắn dễ, nơi này gần Thanh Khâu như vậy, chừng trong nước Thanh Khâu cũng có chút tin tức, tới Thanh Khâu thám thính trước rồi thương nghị sau.”

      Nhạn Hồi cảm thấy cũng có lý, vậy là nàng cũng gật đầu ngồi xuống, rảnh rỗi chọc ghẹo Thiên Diệu mấy câu: “Kỳ lạ , lúc trước nếu phát tin tức như vậy, mắt ngươi nhất định sáng như đốt đèn, mấy hôm nay chê tìm được quá nhanh à? Sao lại trở nên điềm tĩnh quá vậy?”

      Chê tìm được quá nhanh?

      , chỉ sợ đủ nhanh, tham lam hận thể chỉ trong chớp mắt là khôi phục lại được như trước kia.

      nào chê nhanh. Chỉ là…

      So với lúc trước, khi có gì cả, giờ đây có thêm lo lắng do dự…

      Sắc đêm nuốt chửng tất cả ánh sáng. Nhạn Hồi và Thiên Diệu đến Thanh Khâu trong bóng tối.

      Sau khi Hồ màu xám khổng lồ đáp xuống đất, trong khu vừng rậm rạp tĩnh lặng phía trước bỗng sáng lên mấy ngọn lửa, là người của tộc đốt đuốc chờ Chúc Ly ở cửa rừng.

      Toàn thân Hồ màu xám bốc lên làn khói, sau tiếng pháp thuật vang lên, ông ta lại biến thành ông lão khòm lưng, ông ta vỗ vỗ ngực, thở dốc mấy hơi rồi với Chúc Ly: “Tiểu tổ tông ơi, lão bộc già rồi, chịu nổi hành hạ như vậy đâu! Lần sau ngài cũng phải suy nghĩ đến tâm trạng của lão bộc chứ!”

      Chúc Ly lấp liếm gật đầu rồi quay sang nhìn Nhạn Hồi, cố ý làm ra vẻ, “E hèm… Địa giới của tộc chướng khí nặng hơn Trung Nguyên mấy phần, nếu lúc này vận khí chống đỡ có khó khăn cứ thẳng, ta có thuốc có thể giúp chống đỡ đôi phần.”

      yếu đến mức đó đâu.” Nhạn Hồi xua tay, “ mau thôi.”

      Gương mặt ra vẻ của Chúc Ly thoáng thượng ngùng, nó lại ho tiếng rồi mới về phía trước.

      Người cầm đuốc thấy Chúc Ly liền tiến lên khom người hành lễ: “Thế tử, Thất vương gia sai chúng tôi đến đây chờ hộ tống ngài về phủ.”

      Chúc Ly gật đầu, nó vừa về phía trước ba bước, phía sau thình lình xuất ba bóng người màu đen chắn trước mặt Thiên Diệu, cho vào rừng.

      Nhạn Hồi lấy làm lạ, “Bọn ta cùng tới với tiểu Thế tử của các ngươi mà. Sao lại cho vào?”

      Ba người chắn trước mặt Thiên Diệu liếc nhìn Nhạn Hồi: “Kẻ thân phận thể vào Thanh Khâu.”

      Do vậy chỉ cản Thiên Diệu chứ cản nàng sao, vì cho dù nàng là tiên nhân, nhưng thân phận cũng ràng, còn người Thiên Diệu mang túi thơm Vô Tức, những người này thăm dò được khí tức của nên cản lại.

      Nhạn Hồi nhìn Chúc Ly phía trước, Chúc Ly khẽ nhíu mày: “Đây đúng là quy tắc của Thanh Khâu…” Nó nhìn Thiên Diệu, “Chi bằng các hạ lấy túi thơm Vô Tức xuống .”

      Nghe thấy Chúc Ly ra chính xác mấy chữ này, Nhạn Hồi kinh ngạc nhướng mày, bèn nghĩ lại, người của tộc muốn lại trong Trung Nguyên, thể che giấu khí tức đương nhiên . Nhưng quái thân phận như Chúc Ly, để tiện hành động đương nhiên phải nghĩ cách che giấu khí tức người.

      Có điều là, ngờ nó cũng dùng túi thơm Vô Tức.

      “Ngươi là khách ta mời đến Thanh Khâu, cần che giấu thân phận ở đây.”

      Nhạn Hồi quay đầu nhìn Thiên Diệu, nàng thầm nghĩ, Thiên Diệu bộc lộ thân phận trước mặt người tộc hình như đúng là có gì phải sợ. Sợ là sợ khi tin tức long ở Thanh Khâu truyền tới tai Tố Ảnh, vậy há chẳng phải Tố Ảnh biết Thiên Diệu sống lại rồi sao. Chắc … tới gây chuyện thôi.

      Nhạn Hồi thoáng trầm ngâm: “Hay là…”

      Nàng vừa cất lời, Thiên Diệu tự tháo túi thơm eo xuống, đưa cho nàng: “Ở đây cần cái này hơn ta.”

      Nhạn Hồi đón lấy, từ khi túi thơm rời khỏi cơ thể Thiên Diệu, luồng khí tức liền lẳng lặng tản mát trong gió đêm của khu rừng.

      Ba người chắn Thiên Diệu kinh ngạc, Chúc Ly và tùy tùng sau lưng nó cũng đều kinh ngạc, Nhạn Hồi ngửi thấy khí tức này cũng thể kinh ngạc.

      Suốt dọc đường, nàng hề cảm thấy Thiên Diệu có gì khác với trước, mãi đến lúc Thiên Diệu tháo túi thơm xuống, nàng mới kinh ngạc phát giác rằng, ra khí người nặng đến mức này. Ở bên cạnh thậm chí còn lờ mờ cảm thấy bức bối.

      Nhạn Hồi biết cảm giác này là gì. Lúc tu tiên, tiên khí người theo tu vi gia tăng mà trở nên nồng đậm, khiến người ta có cảm giác bức bối.

      Mấy năm trước, lúc Nhạn Hồi ở bên cạnh Lăng Tiêu, cảm giác này đặc biệt ràng. Lúc tức giận nhất, Lăng Tiêu chỉ cần khẽ cau mày, khi ấy, khí tức xung quanh theo đó chuyển động, đè nén khiến các đệ tử đều ngẩng đầu lên nổi.

      Sau đó theo công pháp tinh tiến, người tu tiên dần dần thu lại khí tức người, cuối cùng đạt đến cảnh giới như Thanh Quảng chân nhân. Những nơi có mặt Thanh Quảng chân nhân đều hề khiến người ta cảm thấy có áp lực, ngược lại còn cảm thấy ấm áp tươi vui, đây chính là tu vi tiên pháp đạt tới cảnh giới tối cao, quay về tự nhiên chân thực.

      Còn khí người Thiên Diệu, tuy vẫn còn kém khí thế người Lăng Tiêu mấy năm trước, nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, chẳng qua chỉ mới tìm lại được hai phần cơ thể mà có hiệu quả như vậy rồi.

      Nhạn Hồi thể cảm thấy kinh ngạc.

      “Long khí…” Chúc Ly lẩm bẩm thành tiếng, “Ngươi là…”

      Thiên Diệu nhìn ba người trước mặt: “Ta là long Thiên Diệu, có thể bước vào địa giới Thanh Khâu được chưa?”

      Ba người kia nhìn nhau, tiếp đó thân hình hóa thành chiếc bóng trong đêm đen, mất tăm mất tích. Trong rừng chỉ còn lại ngọn đuốc rực cháy thỉnh thoảng phát ra tiếng “tí tách”. Cuối cùng là Thiên Diệu lên tiếng trước: “Sao ?”

      Chúc Ly bị tiếng gọi này thức tỉnh, đáp tiếng rồi mới cho người đốt đuốc dẫn đường phía trước.

      Trong đêm tối, đoàn người rất im lặng dưới áp lực của khí người Thiên Diệu, cho dù cố ý sau bọn họ mấy bước.

      Nhạn Hồi thầm chọc chọc cánh tay : “Dù sao cũng vào địa giới Thanh Khâu rồi, hay là ta đưa túi thơm Vô Tức này cho ngươi đeo trước nhé, ngươi nhìn thử mọi người đường vất vả biết mấy.”

      Thiên Diệu đảo mắt liếc túi thơm trong tay Nhạn Hồi: “ cần. Để họ quen là được.”

      Nhạn Hồi thu lại túi thơm, nghĩ lúc, nàng hơi lo lắng chau mày: “Ngươi báo thân phận mình như vậy, sợ sau khi Tố Ảnh biết được tới tìm ngươi gây chuyện sao?”

      Thiên Diệu thoáng trầm ngâm: “ ta biết lâu rồi.”

      Nhạn Hồi giật mình: “Lúc nào?”

      “Lúc lấy sừng rồng.” xong, Thiên Diệu im lặng, trong đầu nhớ lại những lời Tố Ảnh để lại, Tố Ảnh vốn quan tâm Thiên Diệu làm gì, nàng ta chỉ quan tâm thứ trong tim Nhạn Hồi, vảy Hộ Tâm của

      “Bà ta biết từ lâu rồi sao?” Nhạn Hồi giật mình, “Vậy há chẳng phải bà ta quyết tâm muốn tiêu diệt ngươi sao?”

      Thiên Diệu cười lạnh: “Đối với ta, e là ta đáng phải sợ.” Mắt Thiên Diệu khẽ nhíu lại, “ ta vốn quan tâm ta ở đâu, trông thế nào, ta có tìm ta báo thù , thứ ta muốn có vẫn chỉ là vảy Hộ Tâm.” mỉm cười, “Giống như hai mươi năm trước.”

      Hai mươi năm trước, nàng ta muốn móc tim , hai mươi năm sau, nàng ta muốn móc tim Nhạn Hồi. phải nhằm vào mà là nhằm vào tấm vảy Hộ Tâm, để hoàn thành bộ khải giáp cứu ý trung nhân của nàng ta.

      Lần trước thôi, chỉ là lần này tuyệt đối để Nhạn Hồi bị hại thê thảm như lúc trước…

      “Thiên Diệu.” Sau khi Nhạn Hồi im lặng, bỗng nghiêm túc , “Nếu Tố Ảnh chân nhân giống như ngươi , trong lòng hề có gánh nặng và sợ hãi, vậy tại sao trong tình huống phải vội vã như vậy, bà ta vẫn để tọa kỵ của mình chỗ sừng rồng?”

      Thiên Diệu im lặng.

      “Tọa kỵ của bà ta hề đơn giản, bên ngoài còn có nhiều đệ tử Tiên môn canh giữ Thiên Hương phường, nếu chỉ có mình ngươi, làm sao ngươi có thể lấy được sừng rồng?”

      Thiên Diệu nhìn vào mắt Nhạn Hồi, tâm tư bay xa, ánh mắt sâu thẳm.

      “Bà ta sợ ngươi.” Nhạn Hồi , “Sợ ngươi báo thù.”

      Thiên Diệu im lặng, kế đó cong môi, nụ cười ba phần mỉa mai ba phần lãnh đạm, ngoài ra còn có nhiều cảm xúc khác: “Nghe vậy ta lại giấu nổi niềm vui.”

      Khiến Tố Ảnh bất an, khiến nàng ta sợ hãi, khiến nàng ta sống trong suy đoán, chỉ nghĩ thôi cũng khiến tìm được mấy phần an ủi đáng khinh. Hãy đợi đấy, những ngày tháng như vậy mới chỉ là khởi đầu thôi.

      đòi lại hết toàn bộ từng món từng món nợ của hai mươi năm trước.

      Khu rừng phía trước bỗng sáng lên.

      tòa nhà cao cao bỗng xuất trước mặt mấy người. đến nơi Chúc Ly ở.

      “Hôm nay trời tối, các người nghỉ ngơi trước .” Chúc Ly , “Chút nữa ta cho người đem thức ăn tới phòng các người. Nhạn Hồi, vết thương mặt hôm nay ta sai người xử lý sơ qua, ngày mai đưa y sư tới xem kĩ cho . Hôm nay ta cáo từ trước đây.” xong nó bèn quay người theo người khác về phía đại sảnh. Triệu thúc bên cạnh nó lẩm bẩm: “Tiểu tổ tông ơi, ngài đưa người tu tiên về, còn dắt theo long, ngài làm sao giải thích với Thất vương gia đây!”

      long sao…”

      Chúc Ly và Triệu thúc vừa vừa xa, chắc là bẩm báo với phụ thân nó về quá trình Trung Nguyên lần này.

      Nghĩ kĩ lại, thân phận của Thiên Diệu tại ở tộc cũng rất đáng ngại.

      Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu vì muốn đạt được sức mạnh to lớn nên thống nhất tộc, hơn nữa thành hệ thống, tối nay tự nhiên đưa nhân vật ghê gớm vào, nếu Thiên Diệu cầu thôi, tùy tiện vứt ở chỗ nào cũng được, nhưng nếu muốn chiếm vị trí trong tầng lớp thống trị của tộc phải sắp xếp thế nào đây. Sức mạnh của Thiên Diệu góp sức cho ai…

      Giang hồ triều đình, nơi nào có tranh đoạt lợi ích, người vậy, quái đương nhiên cũng vậy, tính toán quyền lợi tất cả đều là sợi tóc dẫn động toàn thân.

      Nhạn Hồi chẳng buồn quan tâm tới những chuyện chỉ có người suy nghĩ nhiều mới thấu tỏ, nàng nhìn Thiên Diệu, cũng mấy hứng thú với những suy đoán kia, hai người theo người hầu cùng tới tiểu viện.
      13emap, Snow139 thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 59

      Thiên Diệu và Nhạn Hồi thoải mái nghỉ đêm, sáng sớm hôm sau, Chúc Ly tới gõ cửa phòng Thiên Diệu.

      Phòng Nhạn Hồi và Thiên Diệu rất gần, phía Chúc Ly vừa có động tĩnh, Nhạn Hồi thức dậy trước, nàng vừa ngồi dậy, bên ngoài có người vào hầu hạ. Nhạn Hồi quen với đãi ngộ như vậy, vốn muốn bảo họ ra ngoài, nhưng người hầu trong số đó : “ nương, hôm nay phải gặp Vương gia, tốt nhất là nên chải kiểu tóc của Thanh Khâu.”

      Nhạn Hồi suy ngẫm, cảm thấy cũng có lý, dù sao cũng đến địa bàn của người ta, những người tộc này kỳ thị nàng là người tu tiên tạ ơn trời đất rồi, những chuyện khác nàng vẫn nên cố gắng nhập gia tùy tục vậy.

      Vậy là nàng đứng trước gương trang điểm, để mặc mấy thị nữ chải tóc mặc áo cho nàng.

      Đến khi xong xuôi, nàng ôm vết thương mặt nhìn thử, cảm thấy ăn mặc của Thanh Khâu cũng rất thích hợp với mình.

      Lúc Nhạn Hồi ra ngoài, Chúc Ly và Thiên Diệu đều chờ trong sân. Trông thấy Nhạn Hồi, ánh mắt Chúc Ly lập tức sáng lên, má nó bỗng đỏ bừng, vội dời mắt sang nơi khác, giọng hơi run: “ cũng thích hợp với…”

      “Vết thương mặt thế nào rồi?” Chúc Ly nửa chừng bị Thiên Diệu cắt ngang, “Tối qua băng lại à?”

      hỏi rất đúng lúc, chỉ Nhạn Hồi, lần này ngay cả Chúc Ly cũng để ý tại sao Thiên Diệu lại ngắt lời mình.

      Nhạn Hồi sờ cằm, “Hôm qua người hầu đắp thuốc giúp ta, là sợ ảnh hưởng tới trị liệu hôm nay nên băng lại.”

      Chúc Ly gật đầu, “Ta tới đưa các người tìm đại y sư đây, hôm nay y sư ở phủ Tam hoàng thúc ta trị bệnh cho thúc ấy, ta đưa coi vết thương, vừa khéo Tam thúc ta cũng muốn gặp Thiên Diệu.”

      Muốn gặp Thiên Diệu? Nhạn Hồi suy ngẫm, cũng đúng, chắc là người của Thanh Khâu ai cũng đều muốn gặp Thiên Diệu.

      Chúc Ly tiếp: “…Sau đó gặp Đại quốc chủ.”

      “Gặp… ai?” Nhạn Hồi sửng sốt, “Đại quốc chủ? Đại quốc chủ của nước Thanh Khâu các ngươi hả?”

      Chúc Ly gật đầu.

      Nhất thời lòng Nhạn Hồi có chút rụt rè.

      Nàng là người tu tiên, từ nhận được giáo dục rằng tộc Cửu Vĩ Hồ rất ghê gớm, nên đụng vào, đặc biệt là Đại quốc chủ của họ, là đại quái biết sống bao nhiêu năm, hơi ăn hết mười người cũng nhả xương.

      Nhạn Hồi to gan hơn người tu tiên bình thường chút, nhưng to gan đến mức nghe thấy phải gặp quái lợi hại nhất thiên hạ cũng run chân. Đặc biệt là trong tình thế Tiên lưỡng giới gươm nỏ sẵn sàng, nếu có câu nào , chừng mất mạng như chơi…

      Nếu nàng chết ở Thanh Khâu, ngay cả người kêu oan cho nàng cũng có.

      “Ta .” Nhạn Hồi lắc đầu nguầy nguậy, “Đại quốc chủ các ngươi nhất định muốn gặp , ngươi kêu là được rồi, mình ta về dưỡng thương đây.”

      Thấy Nhạn Hồi kiên quyết bán đứng mình như vậy, đầu mày Thiên Diệu khẽ động. Chúc Ly vội : “ cần sợ, người tộc ta ân oán phân minh, trước đó ở núi Thần Tinh cứu ta, là ân nhân của ta, Hoàng gia gia chỉ cảm kích thôi.”

      “Cảm kích ta đơn giản lắm, cho ta tiền là được rồi.”

      Chúc Ly hơi giận: “Mạng của ta há có thể dùng tiền tài đong đếm.”

      “Đối với ta có thể đó.”

      Chúc Ly: “…”

      “Trị thương cho ấy trước .” Thiên Diệu lên tiếng, bước ra khỏi tiểu viện trước. Chuyện này tạm thời gác lại bàn.

      Tam vương gia này của tộc Cửu Vĩ Hồ mấy năm trước còn nhìn thấy , sức khỏe cũng yếu, phải dùng thuốc tục mạng mấy năm, cứ năm ba ngày y sư lại phải tới phủ, bởi vậy trong phủ còn đặc biệt xây sân viện cho y sư, để y sư nghỉ ngơi ở đây.

      Nhạn Hồi tới nơi liền vào thẳng sân viện của y sư, chưa ngồi trong phòng bao lâu có người thông truyền đại y sư sắp tới.

      Chúc Ly bên cạnh Nhạn Hồi ho khẽ, nhắc nhở nàng: “Ta nghe hôm nay hình như tâm trạng đại y sư tốt lắm, chút nữa chỉ để y sư coi vết thương, đừng gì với y sư hết. Đừng gì hết nhé.”

      Nhạn Hồi nhướng mày: “Ngươi sợ y sư đó à?”

      “Nực cười!” Chúc Ly mắng, nhưng giọng lại hơi yếu ớt, “Ta chỉ là… người tộc ta rất kính trọng y sư cứu người.”

      Vừa dứt lời, y sư xách rương tới.

      Nhạn Hồi ngờ rằng, đại y sư được Thanh Khâu sùng bái lại là nữ nhân. Nàng ta đặt rương thuốc trong tay lên bàn đánh “ầm” tiếng.

      Sắc mặt nàng ta rất khó coi, những người khác đều hành lễ với Chúc Ly, nàng ta lại nhìn Chúc Ly lấy lần, bước mấy bước tới trước mặt Nhạn Hồi: “Người bị thương là à?” Giọng điệu nghe cũng vô cùng bực bội.

      Mặt Nhạn Hồi phải để nàng ta trị, vậy nên nàng bèn im lặng , nhẫn nhịn thái độ này.

      Nữ nhân kia bóp cằm Nhạn Hồi, khách sáo xoay sang trái, trong thoáng chốc Nhạn Hồi cơ hồ nghe thấy tiếng cổ mình kêu răng rắc…

      Mẹ nó… nếu dùng sức thêm phần nữa, chắc cổ nàng bị vặn gãy mất…

      Nhạn Hồi toát mồ hôi, định đổi người tới xem, nữ nhân kia : “Vết thương do kiếm có hàn độc, bị thương ngày, hàn độc ngấm vào xương hai phần, dùng kim châm cứu chín ngày, uống thuốc chín ngày để khử hàn độc.” Nàng ta vừa , tiểu đồng bên cạnh bèn ghi lại.

      Nàng ta rất nhanh, biết tiểu đồng kia có nhớ được , xong phần mình bèn xách rương thuốc . ai dám cản nàng ta, ngay cả Chúc Ly cũng chỉ có thể nhìn, mọi người đều im lặng, duy chỉ có Thiên Diệu nhíu mày xen vào: “Sau khi vết thương lành có để lại sẹo ?”

      Bước chân nữ nhân kia khựng lại, ánh mắt lạnh , quay đầu nhìn : “Trị thương là trị thương, ta đâu có lo chuyện sửa sắc đẹp, để lại sẹo hay có liên quan gì tới ta?”

      Thiên Diệu còn chưa lên tiếng, Chúc Ly bên cạnh : “Y sư, hôm nay trị cho Tam thúc ta xong rồi sao?”

      “Trị con khỉ ấy.” Nàng ta thô lỗ , khiến Nhạn Hồi tưởng rằng người trước mặt mình là hán tử, “Để ta chết cho xong. Lão tử muốn phí sức kéo dài nửa mạng tàn của ta đâu.”

      Chúc Ly nuốt nước bọt, thầm lui bước. Bên cạnh lập tức có người hầu chớp thời cơ lui ra ngoài, xem ra là mời cứu binh. Thiết nghĩ… vị đại y sư này bình thường chắc cũng hay nổi nóng lắm…

      Xem ra chuyện này mọi người quen thuộc lắm.

      Nhạn Hồi thầm nhận định trong lòng, đây tuyệt đối là hán tử.

      Mắng Chúc Ly xong, dường như nàng ta còn chưa hả giận, quay đầu nhìn Thiên Diệu, quan sát từ xuống dưới: “Ha, long à!” Nàng ta thoáng im lặng, tiếp đó giọng điệu mỉa mai cách kỳ quái, “ khí nồng đậm nhưng nội tức nông cạn, nghe hai mươi năm trước ngươi tiên nhân lạnh lùng, bị hại ít…”

      Vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt đều giật mình.

      Nhạn Hồi cũng kinh ngạc, chuyện của Thiên Diệu và Tố Ảnh, giang hồ chưa từng có lời đồn, bởi vậy đến nay tất cả mọi người trong giới tu tiên đều biết Tố Ảnh và Thanh Quảng chân nhân lúc xưa liên thủ giết long ngàn năm. Thấy vẻ mặt của Chúc Ly, hiển nhiên tộc bình thường cũng biết chuyện này.

      Thiên Diệu chỉ nhìn đại y sư, ánh mắt lạnh lẽo.

      phải đồng tộc ắt có dị tâm.” Lúc chuyện, vẻ mặt y sư này vô cùng kỳ quái, giống như mỉa mai châm chọc Thiên Diệu, nhưng ánh mắt nàng ta cũng có mấy phần đau đớn, “ những tiên nhân vô tâm vô phế như vậy, hại mình đến bước đường này, tất cả là do ngươi tự làm tự chịu thôi…”

      Thiên Diệu chỉ nghe, phản bác lấy câu.

      Nhạn Hồi vẫn luôn biết, chuyện bị Tố Ảnh “phanh thây” là nỗi đau ỉ trong sâu thẳm tận đáy lòng Thiên Diệu, tha thứ cho Tố Ảnh, cũng thể nào tha thứ cho bản thân lúc đó Tố Ảnh. phản bác đại y sư, vì vốn thể nào phản bác. Vết thương của bị vạch ra trước chốn đông người mà hề báo trước, nhưng tránh né, là vì…

      cũng muốn nhân chuyện này trừng phạt bản thân.

      Trừng phạt con người trú ngụ trong lòng , con người trước đây ngu xuẩn Tố Ảnh.

      “Đáng đời ngươi!”

      “Đủ rồi.” Nhạn Hồi đập bàn đứng dậy, chắn trước mặt Thiên Diệu, ánh mắt nhìn đại sư y, đồng tử đen láy lóe hàn quang, “Có gì mà đáng đời.”

      Bị Nhạn Hồi ngắt lời, đại y sư vô cũng giận dữ: “Khi ta chuyện lúc nào mới tới lượt người ngoài nước Thanh Khâu chen vào!” Nàng ta tiện tay ném viên thuốc về phía Nhạn Hồi, nàng nheo mắt, từ thủ pháp này có thể nhìn ra, đại y sư này có lẽ y thuật cao minh, nhưng thân pháp công phu,

      Quá vụng về.

      Nhạn Hồi tùy tiện vung tay, viên thuốc kia lập tức được Nhạn Hồi chặn lại, đánh lên người đại y sư, lực đạo còn mạnh hơn lúc nàng ta vứt sang, đập lên vai khiến nàng ta kêu đau, viên thuốc nổ tung, vai nàng ta lập tức bắt đầu ngứa ngáy khó chịu.

      Đại y sư nghiến răng, vội buông rương thuốc lúng túng tìm thuốc bên trong.

      “Người ngoài nước Thanh Khâu như ta tiếp đây. Người sau lưng ta có gì mà đáng đời?” Nhân lúc nàng ta hoảng loạn, Nhạn Hồi từ cao nhìn xuống nàng ta : “ , bị thương bị thương, ngốc ngốc, có liên quan gì tới người qua đường như đâu? Đừng người trước đây là tiên nhân, cho dù heo gà chó hay hòn đá vứt ngoài đường cũng chẳng liên quan gì tới . làm bất cứ chuyện gì có lỗi với người khác, có lỗi với đạo đức, có lỗi với trái tim. đáng đời, đáng bị mắng, đáng bị dạy dỗ chính là kẻ bỉ ổi mưu quyền tính kế, chà đạp trái tim người khác kia. Kẻ bỉ ổi như vậy liên quan tới thân phận tiên nhân hay quái, cũng liên quan tới thân hình cao thấp mập ốm, chỉ liên quan tới trái tim thôi.”

      liên quan tới , liên quan tới ta, càng liên quan tới .”

      Sau tràng này, căn phòng im lặng tiếng động.

      Đại y sư tìm thuốc cũng chỉ cầm bình thuốc có động tác gì nữa, dường như thuốc nàng ta tự chế cũng có hiệu quả trị ngứa.

      “Bồ Phương!” Bên ngoài bỗng truyền vào tiếng quát hơi yếu ớt của nam nhân.

      Đại y sư nghe vậy đột nhiên sực tỉnh, chộp lấy rương thuốc, lập tức chạy ra cửa như con thỏ.

      “Tính tình ngươi ngày càng biết phép tắc, quay lại đây cho ta!” Người đó hét lớn, nhưng Bồ Phương chạy mất. Sau đó truyền đến tiếng ho của nam nhân kia.

      Chúc Ly lập tức bước ra cửa, Nhạn Hồi hiếm khi thấy đứa trẻ choai choai thích làm cao này hành lễ với ai, nó cung kính gọi: “Tam thúc.”

      Nam nhân ho bên ngoài được dìu vào phòng, Chúc Ly cũng vội tới dìu.

      Nhạn Hồi nhìn thấy người đến, thể than, quái của tộc Cửu Vĩ Hồ quá đẹp, quá đẹp…

      Cho dù đôi mắt kia ánh màu xám, hề có chút thần thái, nhưng ngũ quan thân hình tuấn này phàm phu tục tử còn lâu mới sánh kịp.

      Chúc Ly dìu người đến vào ngồi trong phòng, tuy Chúc Ly gọi người này là Tam thúc, nhưng trông cũng chẳng khác gì thanh niên hai mươi tuổi, có điều giữa đôi mày có chút từng trải mà thanh niên thể có.

      “Thiên Diệu đó à…”

      Nhạn Hồi vẫn còn mê đắm dung nhan y, bỗng nghe y như than thở như cảm thán gọi tên Thiên Diệu, “Cách biệt hơn hai mươi năm, ngươi có khỏe ?”


      13emap, Snow139 thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 60

      Y vừa dứt lời, Nhạn Hồi liền ngẩn ra.

      Ban nãy Nhạn Hồi còn thầm suy nghĩ, trước đây Thiên Diệu có quen người của tộc Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu, lần này đến Thanh Khâu có khi gặp cố nhân của .

      Lần này quả nhiên gặp, nhưng ngờ cố nhân của lại có thân phận là Hoàng tộc Cửu Vĩ Hồ…

      “Vẫn khỏe.” Thiên Diệu đáp, nhìn Tam vương gia rồi thoáng im lặng, “Trường Lam thế nào?”

      “Ha.” Trường Lam bật cười, “Còn mạng, sống tạm bợ mà thôi.” xong y vỗ vỗ Chúc Ly, “Ta và cố nhân phải hàn huyên chuyện cũ, A Ly có thể giúp ta chuyển tin cho Quốc chủ, Thiên Diệu ngày mai mới tấn kiến được ?”

      Chúc Ly nghe vậy đâu lẽ nào chịu: “Con với Hoàng gia gia ngay.”

      Chúc Ly lui ra khỏi phòng, những người hầu khác cũng . Đồng tử đại y sư kia để lại cũng mời Nhạn Hồi sang phòng khác châm cứu cho nàng. Nhạn Hồi liếc nhìn Thiên Diệu, thấy có ý giữ mình lại, vậy là nàng cũng theo đồng tử kia .

      Ai cũng cần giữ cho mình chút bí mật của quá khứ.

      Chúc Ly nhanh chóng quay lại, Đại quốc chủ đồng ý cầu của Trường Lam, cho Thiên Diệu và Nhạn Hồi ngày mai mới vào Vương cung. Kéo dài thêm ngày hay ngày, Nhạn Hồi thầm thở phào.

      “Vậy giờ theo ta về , Tam thúc và Thiên Diệu chắc còn trò chuyện lúc nữa.”

      Lúc này tiểu đồng tử châm cứu cho Nhạn Hồi xong đứng bên cạnh, nó nhún mình rồi chen vào câu: “Thế tử, Đại y sư vết thương của nương phải trị chín ngày, chín ngày này tốt nhất là ở lại trong phủ Tam vương gia, để y sư tiện tới coi bất cứ lúc nào.”

      Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ: “Cũng đúng, ta ở đây xem bệnh, Thiên Diệu ở đây hàn huyên với cố nhân. Ở lại đây cũng tiện.”

      Chúc Ly mấp máy miệng, nhưng lại phát mình chẳng có lý do gì để đưa Nhạn Hồi . Thấy Nhạn Hồi bắt đầu chỉ tay năm ngón với mình, kêu nó chút nữa sai người đem đồ của nàng tới đây, Chúc Ly nghiến răng nhịn hồi, cuối cùng nổi cáu quay đầu : “Tự mà lấy, ta có nhiều người để sai khiến vậy đâu.”

      “Haiz…” Nhạn Hồi nhìn Chúc Ly ra cửa, bĩu môi lẩm bẩm, “Trẻ ranh vừa lùn vừa mọn, tính tình lại nóng nảy.”

      Chúc Ly vừa bước ra khỏi cửa bị lời này của Nhạn Hồi đâm xuyên gối, nó nghiến răng nhịn, hạ quyết tâm lúc về vứt hết đống đồ của Nhạn Hồi .

      Lúc chiều tối, phủ Thất vương gia có hai người tới, dọn hết hành lý nhiều lắm của Nhạn Hồi và Thiên Diệu qua, Nhạn Hồi vừa áng chừng ngân lượng trong tay nải mình vừa nghĩ, ra đứa trẻ ranh Chúc Ly này cũng thích đằng làm nẻo.

      Hôm nay mãi đến lúc dùng bữa tối cũng chưa thấy Thiên Diệu ra khỏi căn phòng kia.

      Hai nam nhân chung phòng hàn huyên suốt ngày… Nhạn Hồi trưởng thành ở núi Thần Tinh với muôn vàn tin vỉa hè, lòng khó tránh nảy sinh chút suy đoán kỳ quái.

      Suy đoán đến nhập thần, ngay cả cơm tối cũng ăn ngon. Đến đêm, bụng nàng lại đói. Chần chừ hồi, nàng mò xuống bếp định trộm chút bánh bao lấp bụng.

      Nàng vừa vào nhà bếp vòng quanh lò nghe thấy bên trong truyền tới tiếng sột soạt.

      phải chuột…

      Nhạn Hồi về phía trước mấy bước, vòng qua hồ nước, nàng tóm được người ngồi xổm dưới đất gặm đùi gà mặt mũi đầy dầu mỡ.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau lâu lâu.

      Nhạn Hồi quyết định bỏ hết các cả nghi vấn khác, chỉ tập trung hỏi việc: “Chẳng phải là đại y sư được tôn kính hết mực sao? Tại sao lại rơi vào tình cảnh trộm đồ ăn tệ hại thế này?”

      Bồ Phương nuốt thịt trong miệng, chùi mép : “Chẳng phải cũng là khách quý sao, việc gì phải lén lút trộm thức ăn như ta. Thích hưởng thụ khoái cảm này lắm sao?”

      Nhạn Hồi biết đáp gì. Nàng chỉ sợ mình muốn ăn đánh thức người của cả bếp dậy chuẩn bị cho nàng. Làm phiền người khác khiến lương tâm nàng áy náy.

      Ắt hẳn đại y sư này cũng nghĩ như nàng…

      Nghĩ vậy, Nhạn Hồi thay đổi đôi chút cách nhìn về đại y sư có thái độ tệ hại này.

      “Gà lấy đâu ra vậy?”

      Bồ Phương ngẩng đầu: “Trong chiếc nồi thứ ba tính từ bên trong ra.”

      Nhạn Hồi y lời tìm, quả nhiên tìm được nửa con gà còn lại, còn có đùi gà nữa!

      Vậy là Nhạn Hồi càng thân thiện với Bồ Phương hơn chút nữa. Hai người ôm gà ngồi dưới đất gặm, cứ gặm, gặm mãi, Nhạn Hồi lên tiếng, còn Bồ Phương bên cạnh cân nhắc hồi lâu rồi : “Những lời ta hôm nay… ra phải xuất phát từ nội tâm đâu…”

      Nhạn Hồi quay đầu nhìn nàng ta: “Ta biết.”

      biết à?”

      “Khi những lời giận dỗi ai cũng có dáng vẻ như hết.” Nhạn Hồi chùi mép, “Nhưng những lời đó tổn thương người khác nhất ở chỗ nghĩ sao vậy, hơn nữa còn gây tổn thương rất lớn. ta nghe tiếp được nữa nên mới phản bác .”

      Bồ Phương nghe vậy thoáng im lặng: “Lời hôm nay rất có lý.”

      “Lời ta xưa nay đều rất có lý.”

      “…Ta quả nhiên vẫn thể buông bỏ.”

      Nhạn Hồi hơi sửng sốt, nhưng thấy Bồ Phương nghiến răng, dường như hạ quyết tâm gì đó , “Ta vẫn chàng, vẫn muốn tìm chàng.”

      Nhạn Hồi chớp mắt: “Tình huống gì đây?”

      Bồ Phương nhìn Nhạn Hồi gặm đùi gà mặt đầy dầu mỡ, trong tình cảnh hai người cùng lén lút trộm gà ăn nên sinh lòng tin tưởng Nhạn Hồi hơn: “Nể tình những lời hôm nay có lý, ta mới cho biết đó…” Nàng ta khựng lại, nhìn xuống đất, hơi xấu hổ , “Ta người tu tiên canh giữ Tam Trùng sơn.”

      Nhạn Hồi sửng sốt.

      “Hôm nay lúc trị thương cho Tam vương gia, ngài ấy chuyện với ta rất lâu, cứ Tiên đội trời chung. Còn lấy chuyện long trước kia ra làm ví dụ.” Bồ Phương bĩu môi, “Lần nào cũng những chuyện này, nhưng ta vẫn tiên nhân đó, ta còn cách gì nữa đâu.”

      “Nghe những lời hôm nay, ta nghĩ kỹ lại thấy đúng là như vậy, người đó là ta, có liên quan gì tới người khác đâu, tại sao phải nghe những lời của người khác để điều khiển tình cảm của ta.” Mắt Bồ Phương khẽ lóe ánh sáng, “Ta chàng, liên quan gì tới chàng hết, ta chỉ muốn tác thành cho bản thân thôi.”

      Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ rồi ngập ngừng : “ lẽ… vì hôm nay muốn lẻn Tam Trùng sơn thăm người đó, bởi vậy mới bị Tam vương gia mắng đó chứ.”

      Bồ Phương .

      Nhạn Hồi cân nhắc lời lẽ rồi : “Tuy ta cảm thấy người thân phận địa vị quan trọng, nhưng vẫn phải suy nghĩ tới tình huống thực tế, gần đây thế cuộc giữa Tiên rất căng thẳng, mấy ngày nay Tam Trùng sơn tăng thêm rất nhiều thế lực Tiên môn tới canh giữ, thuật pháp của tệ như vậy, bớt tới đó tốt hơn.”

      Mắt Bồ Phương khẽ tối, lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Nhưng ta nhớ chàng.”

      Nhạn Hồi gặm hết nửa con gà, vỗ vai Bồ Phương, luôn tiện chùi tay lên vai nàng ta: “ cần phải nhẫn nại, nhẫn nại trước , dù sao phải còn sống mới được chứ.”

      Nhạn Hồi lấp bụng xong bèn cáo biệt Bồ Phương, thỏa mãn về phòng.

      Vừa vào tiểu viện liền thấy bóng người đứng trong sân, thân hình độc dưới ánh trăng.

      “Thiên Diệu?”

      Lúc này người ngẩng đầu nhìn trăng mới dời mắt nhìn Nhạn Hồi, đôi mắt đen vẫn sâu thẳm như thường ngày, Nhạn Hồi tới phía trước khẽ ngước đầu nhìn : “Sao chuyện lâu quá vậy? ai đưa ngươi về phòng à?”

      Thiên Diệu đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng.

      Nhạn Hồi ngẩn ra: “Sao vậy?”

      Thiên Diệu giơ tay ra, gió thổi tới khiến Nhạn Hồi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc người : “Ngươi và Tam vương gia uống rượu à?” Nhạn Hồi ngửi ngửi, sáp tới phía trước quan sát kĩ sắc mặt Thiên Diệu, “Uống bao nhiêu? Say rồi sao? Rượu của tộc ngon ? Lần sau để lại cho ta chút…”

      Còn chưa dứt lời, tay Thiên Diệu vòng qua sau lưng Nhạn Hồi, ôm trọn nàng vào lòng.

      Nhạn Hồi sửng sốt, nhất thời quên đẩy Thiên Diệu ra.

      Trong tiểu viện tĩnh mịch, gió lay động khiến mùi rượu vấn vít quanh mũi Nhạn Hồi, xua tan. Nhạn Hồi cảm thấy hình như mình sắp bị mùi rượu này hun say, nếu tại sao nàng lại cảm thấy hơi choáng váng trong vòng tay này như vậy…

      “Thiên… Thiên Diệu?”

      Nhạn Hồi cảm thấy má mình đỏ bừng, tim đập rất nhanh, phản ứng như lúc nhìn thấy Thiên Diệu khi vừa mới trúng mê hương.

      Nhạn Hồi dùng lí trí khống chế đôi tay mình, chống lên ngực Thiên Diệu đẩy ra xa: “Buông… buông ta ra! Nếu ta đập ngươi đó!”

      “Nhạn Hồi!”

      Giọng khản đặc truyền vào tai, khiến má Nhạn Hồi tê dại, bàn tay dùng sức đẩy Thiên Diệu nhất thời hóa mềm nẫu.

      “À… hả?” Nàng cao giọng hư trương thanh thế, “Chuyện gì?”

      Thiên Diệu siết chặt nàng vào lòng hơn nữa, động tác mạnh mẽ nhưng nàng lại có cảm giác như làm nũng.

      Mặt mũi đẹp như vậy mà vẫn làm nũng… Phạm quy rồi! Ấy thế nhưng trái tim kém cỏi của Nhạn Hồi phút giây này lại mềm như nước.

      “Ngươi…”

      Còn chưa kịp lời gì khác nghe Thiên Diệu thổi luồng gió bên tai nàng.

      “May là có .”

      Bốn chữ rành mạch được thổ lộ bên tai Nhạn Hồi rất ràng.

      Nhạn Hồi ngây người, đứng yên động đậy. Thiên Diệu lặp lại bên tai nàng: “May là…”

      Giống như cảm thấy may mắn và biết ơn ông trời cho sống sót sau khi trải qua kiếp nạn sống còn, bốn chữ đơn giản này khiến Nhạn Hồi nghe hiểu rằng: luôn dựa dẫm và cần nàng.

      Tình cảnh này khiến nàng cảm thấy…

      Rất vui vẻ!

      “Thiên Diệu.” Nhạn Hồi đè nén cảm xúc, nghiêm túc , “Ngươi biết vậy tốt.”

      “Ha…” Thiên Diệu cười thành tiếng bên tai Nhạn Hồi, “Nhạn Hồi à…” Còn chưa hết, đầu nặng trĩu gác lên vai Nhạn Hồi, tiếp đó cả người nhũn ra.

      Nhạn Hồi vội đỡ lấy .

      xong… hẵng ngủ chứ…” Nhạn Hồi nghiến răng, “Nặng chết được!”

      Nửa đêm canh ba, Nhạn Hồi biết rốt cuộc Thiên Diệu được sắp xếp ở phòng nào, suy nghĩ trong chốc lát, Nhạn Hồi bèn vác Thiên Diệu về phòng mình gần đó nhất. Ném lên giường, sau đó lấy hai chiếc ghế xếp lại ngủ tạm đó.

      Hôm sau tỉnh lại, Nhạn Hồi cảm giác được có người nhìn mình. Ngoảnh đầu nhìn lại, Thiên Diệu giường tỉnh.

      Nhạn Hồi ngáp cái, vươn vai đứng dậy: “Nhìn ta làm gì, hôm qua ngươi uống say, tìm được chỗ ngươi ở nên ta mới vác ngươi vào phòng ta. Ta làm gì ngươi hết.”

      Thiên Diệu đảo mắt, im lặng .

      Nhạn Hồi vừa đặt ghế lại vừa hỏi: “Hôm qua ngươi với Tam vương gia trò chuyện với nhau việc gì mà uống đến say khướt vậy?”

      “Ta say.” Thiên Diệu thờ ơ ba chữ.

      Nhạn Hồi ngây người.

      Còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, Thiên Diệu : “Trường Lam là trong số quái được ta bảo vệ trong cốc ở Trung Nguyên hai mươi năm trước. Hôm qua với ta, sau khi ta rời khỏi sơn cốc, quái trong cốc bị tiên nhân Trung Nguyên càn quét.” khựng lại, “Mắt cũng bị hại mù vào lúc đó.”

      Câu chuyện buồn khiến Nhạn Hồi chẳng biết gì cả.

      Trong phòng im lặng hồi lâu, Nhạn Hồi gãi đầu: “Ta kêu người chuẩn bị nước rửa mặt.”

      Nàng vừa vừa ra ngoài. Lúc này Thiên Diệu sau lưng bỗng gọi tiếng: “Nhạn Hồi.”

      Nhạn Hồi quay đầu. Sau bức màn giường, vẻ mặt Thiên Diệu thể nhìn .

      “Có lúc thậm chí ta nghĩ rằng, hai mươi năm trước, nếu người ta gặp là hôm nay…”

      Lời này…

      Có ý gì.

      Nhạn Hồi nghĩ kĩ, chỉ xua tay lơ đãng : “Thôi , hai mươi năm trước ta còn chưa chui ra khỏi bụng mẹ đâu.”

      xong nàng bước ra ngoài, để lại Thiên Diệu giường cong môi: “Giả ngốc.”
      13emap, Snow139 thích bài này.

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      Chỉ mong kết He thôi @.@
      Màn Thầu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :