1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hộ tâm - Cửu Lộ Phi Hương (FULL Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 52

      Mộ phần của mẫu thân Nhạn Hồi nằm dốc núi ngoài thôn, lúc hai người lên dốc núi, mặt trời sắp lên tới chính Ngọ.

      khí hơi nóng, nhưng chính những lúc như vậy bầu trời mới xanh đến trong suốt, khắp nơi nở đầy những bông hoa li ti. Nhạn Hồi hít hơi sâu, lên dốc núi, nhìn thấy ngôi mộ độc biết bao lâu ai quét dọn, nàng im lặng đứng rất lâu, sau đó quỳ xuống, nhưng quỳ nghiêm túc như người khác khi quỳ trước mộ.

      Nàng bẩm sinh đãcó tính tự do tản mạn, kính trọng quá mức nhưng cũng mất lễ phép.

      “Mẹ.” Nàng nhìn sang bên cạnh, có bia mộ khác được dựng xiêu vẹo, ngay ngắn như bia mộ nàng quỳ, bĩu môi gọi, “Lão già ma men.” Nàng khấu đầu, “Con hai người về thăm hai người đây!”

      Tay nàng xách bình rượu mua ở chỗ Tửu nương trong thôn, mở nắp ra, đổ trước bia mộ xiêu vẹo kia, “Con lười nên nhổ cỏ trước mộ hai người đâu, vì sau này cỏ cũng mọc lên lại.”

      Thiên Diệu nghe vậy im lặng hồi, cuối cùng nhịn được lên tiếng chê bai: “Ngàn dặm xa xôi đến đây mà sao chịu dọn dẹp cỏ trước mộ cha mẹ?”

      “Lúc mẹ qua đời nhà quá nghèo, ngay cả cỗ quan tài mỏng cũng mua nổi nên chôn dưới thảm cỏ.” Nhạn Hồi chùi chùi chữ bia, “Lỡ như cỏ này là mẹ ta trồng sao.”

      Thiên Diệu nghe vậy biết gì.

      Mẹ Nhạn Hồi mất sớm, ra để lại cho nàng quá nhiều hồi ức, nhưng nàng vẫn còn nhớ cảm giác lúc ngồi bên cạnh mẹ, vừa nhìn bà may áo vừa nghe bà hát ca dao.

      Từ đó về sau có ai dịu dàng bảo vệ Nhạn Hồi như mẹ nữa.

      Từ sau khi mẹ mất , cha nàng suốt ngày nát rượu, cả ngày chìm đắm trong cơn say, nàng sống như đứa trẻ hoang. Cho dù sau đó được Lăng Tiêu đưa về núi Thần Tinh, nhưng hơi ấm mà mẹ cho nàng vẫn ai thay thế được.

      Ngồi trước mộ lúc lâu, Nhạn Hồi phủi phủi mông đứng dậy: “ thôi.”

      Thiên Diệu quay đầu nhìn nàng: “ đâu?”

      Nàng móc túi, bên trong có chìa khóa kêu leng keng: “Bái tế cha mẹ xong rồi, đương nhiên phải lấy tiền công thời gian qua liều mình kiếm được chứ.”

      Trấn Phong Nhai ra cũng khá xa quê Nhạn Hồi, nhưng ngự kiếm chỉ mất nửa ngày đường. Nàng thầm dù sao cũng ngự kiếm lần rồi, thôi mặc kệ lần hai ba bốn sau đó. Chỉ cần Thiên Diệu đừng nhiều chuyện hỏi nàng gì đó nàng có thể giả ngu giả ngơ đưa theo, dù sao…

      cũng mang tới vướng bận gì cho nàng.

      Ngự kiếm đến được trấn Phong Nhai là chiều tối, hai người gần như rất quen thuộc đường đến khách điếm, tuy chưa ai từng đến trấn này, nhưng vừa nhìn biển hiệu là có thể thành thạo tìm được khách điếm, thuê hai gian phòng vào ở.

      Nhạn Hồi vốn định yên lặng ngủ đêm ổn thỏa. Nhưng nào ngờ ngủ đến nửa đêm, bất chợt nghe thấy nóc nhà truyền tới thanh sột soạt.

      Giống như có người đuổi theo người lướt trênmái nhà.

      Sau đó hai người này chuyện với nhau ngay nóc phòng nàng.

      Theo lẽ thường, nàng nghe thanh này, nhưng nàng dùng tâm pháp Thiên Diệu dạy, lập tức nghe được tiếng thầm.

      “Tiểu Thế tử, Thế tửối, chao ơi, ngài theo nô tài về , đừng tìm kiếm ở Trung Nguyên này nữa, nếu tìm được mà ngài còn bỏ mạng, nô tài phải về ăn với Thất vương gia thế nào đây!”

      “Ngươi tùy tiện đối phó mấy câu là được rồi, tìm thấy tiểu ta về đâu.”

      Nghe giọng đứa trẻ này, Nhạn Hồi bỗng cảm thấy quen tai cách kỳ quái.

      “Ôi chao, tiểu tổ tông, lần trước ngài bị đạo sĩ núi Thần Tinh bắt, khiến nô tài sợ chết được, cũng may ngài sao, nhưng lâu vậy rồi ngài vẫn chưa tìm được, thôi bỏ cuộc , Quốc chủ tự nhiên phái người khác tìm thôi!”

      Nghe thấy câu này, Nhạn Hồi nhướng mày, tạm thời tỉnh giấc, ngồi dậy bày tư thế oai phong dựa vào tường.

      , ta nhất định phải tìm được tiểu mới về. Trong trấn này có cách!”

      “Tiểu tổ tông! Ngài quay lại đây ! Trời tối rồi! Lỡ như có đạo sĩ bị bắt đó!”

      Tiếng bước chân hai người đạp qua nóc nhà, giọng cũng ngày càng xa dần.

      Nhạn Hồi sờ cằm ngẫm nghĩ những lời nghe được vừa rồi.

      Sợ bị người tu đạo bắt, nếu phải quái chính là tu tà, vừa rồi lại nhắc đến Quốc chủ, nô tài và tiểu Thế tử, theo điều này suy đoán, đó chắc chắn là người của tộc, hơn nữa có lẽ còn là người của tộc Cửu Vĩ Hồ, vì trong số người tu tà ai có bối phận như vậy.

      Tiểu Thế tử muốn tìm , vậy của nó là… Công chúa?

      Công chúa Cửu Vĩ Hồ của nước Thanh Khâu.

      Nhạn Hồi bỗng nhớ lại, lúc ở Thiên Hương phường, lần đó Phụng Thiên Sóc tới cứu nàng và Thiên Diệu, khi bàn điều kiện với Phụng Minh chẳng phải câu sao - “Nước Thanh Khâu mất công chúa Cửu Vĩ Hồ.”

      Xem ra đích thực là có chuyện này rồi!

      Đây chuyện lớn. Nhưng hình như hề liên quan gì tới nàng, Nhạn Hồi chép miệng, ngáp cái rồi lại ngủ tiếp.

      Sáng hôm sau, Nhạn Hồi đưa Thiên Diệu tới ngân lâu của Thất Tuyệt đường trong tiểu trấn, nàng phải lãnh bạc trước, sau đó mới suy nghĩ đâu vui chơi.

      Ngân lâu của Thất Tuyệt đường nằm con đường náo nhiệt nhất của tiểu trấn, trước cửa có hai đại hán khôi ngô, vẻ mặt nghiêm túc đứng canh, ai vào cửa cũng bị chặn lại hỏi lần. Lúc Nhạn Hồi qua cũng ngoại lệ, họ đưa tay ra chặn nàng lại: “Có chuyện gì?”

      Nhạn Hồi móc chìa khóa trong túi ra: “Ta tới lãnh tiền.”

      Hai đại hán thấy vậy ngẩn ra, sau đó lập tức thu tay, lui về phía sau bước, khom người hành lễ: “Thuộc hạ thất lễ, mời đại nhân vào.”

      chiếc chìa khóa có tác dụng như vậy rồi, Nhạn Hồi thầm sảng khoái trong lòng, nhưng vẫn giả vờ giả vịt gật gật đầu: “ cần đa lễ, đứng dậy .” Nàng nhìn Thiên Diệu phía sau, cười đắc ý với , giống như huênh hoang oai phong của mình, Thiên Diệu chỉ liếc nhìn nàng, có biểu gì khác.

      Trước đây cũng được tôn kính như vậy.

      Thiên Diệu chẳng buồn để ý đến thái độ huênh hoang của nàng, Nhạn Hồi vừa vào cửa, chưởng quầy Ngân lâu nhào tới bợ đỡ ngay: “Đại nhân, đại nhân là người ở phái xuống thị sát công việc ngân lâu phải ?”

      Nhạn Hồi lắc đầu: “Ta tới lấy chút tiền rồi ngay.”

      “Dạ được được.” Chưởng quầy liên tiếp đáp lời, “Chi bằng đại nhân tới hậu viện nghỉ lúc trước , tiểu nhân rút tiền cho đại nhân ngay.”

      Nhạn Hồi gật đầu đồng ý, để chưởng quầy đưa nàng ra hậu viện.

      Vừa tới hậu viện, Nhạn Hồithính tai nghe thấy giọng khá quen thuộc vô cùng căm phẫn bi thương : “ tìm được tin tức ở đâu hết, nhất định tiểu xảy ra chuyện rồi!”

      “Tiểu tổ tông ơi, , ngài đừng nghĩ vậy nhé.”

      Nhạn Hồi ngẩng đầu nhìn, phía trước có hai người già trẻ tới, hai người đều đội nón, người già khẽ khom lưng, thái độ nhún nhường theo sau đứa trẻ ngẩng đầu ưỡn ngực.

      Còn đứa trẻ kia…

      Nhạn Hồi nhíu mắt, đúng là giang hồ chẳng đâu gặp gỡ, đây chẳng phải là thiếu niên Hồ bị giam trong lồng đỉnh Tâm Túc sao?

      ra đây là tiểu Thế tử của nước Thanh Khâu. Chả trách trong số bầy Hồ bị nhốt trong lồng lúc đó, ràng thiếu niên này có nét đặc biệt, là vì trách nhiệm và khí độ của Hoàng tộc sao?

      Ánh mắt Nhạn Hồi thoáng dừng mặt nó, vốn dĩ cố tình muốn gây phiền phức, nàng trốn sau lưng Thiên Diệu, định tránh chạm mặt với tiểu Thế tử này.

      Nào ngờ nàng muốn trốn, nhưng đối phương lại chẳng màng đến tâm trạng nàng. Nhạn Hồi nghe tiếng hét giòn giã vang lên: “Là !”

      Nhạn Hồi trốn sau lưng Thiên Diệu, thở dài hơi, người trẻ tuổi chẳng biết rằng tránh mà gặp, lướt qua nhau ra cũng là dịu dàng.

      Tiểu Thế tử bước tới hai bước, nhưng lập tức bị ông lão sau lưng kéo lại: “Tổ tông!” Ông lão giọng nhưng cảm xúc cực kỳ căng thẳng, “ người nương ấy có Tiên khí!”

      Tiểu Thế tử quả nhiên cũng dừng bước.

      Có người kéo lại là tốt nhất.

      Nhạn Hồi hắng giọng, bước ra từ sau lưng Thiên Diệu. Nàng liếc bên đó cái, định kéo Thiên Diệu mau, lại nghe tiểu Thế tử kia lẩm bẩm: “ ta giống bọn Tiên nhân kia.” Sau đó hất tay ông lão ra, bước mấy bước tới trước mặt Nhạn Hồi, chặn đường nàng lại.

      Nhạn Hồi thở dài, haizz, thiếu niên, ngoan ngoãn nghe lời người lớn mới thiệt thòi.

      Nó thấp hơn nàng chút, đứng trước mặt nàng phải ngẩng đầu nhìn nàng: “Sau lần đó ta tìm lâu lắm rồi.”

      Nhạn Hồi nghe vậy chỉ muốn thở dài, nàng quay đầu nhìn Thiên Diệu, lại thấy nhìn nàng với vẻ mặt kì lạ. Nhạn Hồi đương nhiên biết kỳ lạ nỗi gì, chưởng quầy dẫn đường phía trước hơi nghi hoặc, cất tiếng gọi: “Đại nhân?”

      Tiếng gọi này khiến mắt tiểu Thế tử khẽ sáng lên: “ là người ở đây à?”

      Nhạn Hồi lại hắng giọng, ánh mắt trong sáng nghiêm túc nhìn tiểu Thế tử: “Vị công tử này, ta quen ngươi. Có phải ngươi nhận lầm người rồi ?”

      Tiểu Thế tử ngây người, biểu tươi tắn mặt trong phút chốc có hơi ngơ ngác, sau đó nó nhíu mày: “, là , đừng hòng giả vờ quen, ta vẫn nhớ dáng vẻ , ngày nào quên.”

      Nhạn Hồi bực bội, nhận lầm ngươi cứ nhận lầm là được rồi, còn tỏ vẻ gì nữa! Nhưng ngoài mặt nàng vẫn thản nhiên diễn: “Ngươi nhận lầm người rồi.” Nàng quay đầu với chưởng quầy, “Chưởng quầy, vị công tử này…”

      Chưởng quầy vội vã đáp: “Nhận lầm, nhận lầm rồi, công tử, chắc ngài nhận lầm người rồi.”

      Mồm miệng chưởng quầy tất nhiên vô cùng trơn tru, chỉ đôi ba câu khiến tiểu Thế tử nghệch ra, tin rằng nhận lầm người. Ông lão bên kia lại kéo nó mạnh, chốc sau cuối cùng cũng kéo vị tiểu Thế tử .

      Nhạn Hồi thở phào hơi.

      Nàng quay đầu hỏi chưởng quầy: “Họ là ai vậy? Tới ngân lâu này làm gì?”

      Chưởng quầy vội cười đáp Nhạn Hồi: “Đại nhân, ở đây chúng ta chỉ mở ngân lâu mà còn mua bán tin tức nữa. Người tới hậu viện này đa phần đều tới mua tin tức. Còn về thân phận của họ, đó là người mua, đại gia chi tiền, đương nhiên chúng ta dám hỏi nhiều.”

      Nhạn Hồi gật đầu, chắc muốn thông qua đường tin tức của Thất Tuyệt đường để thám thính tung tích của công chúa Cửu Vĩ Hồ kia đây mà.

      Chưởng quầy đưa hai người ra phía sau, Nhạn Hồi theo mấy bước, phát Thiên Diệu theo, nàng quay đầu nhìn, thấy vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt vẫn có cảm giác kỳ lạ mà Nhạn Hồi thể như ban nãy: “Nợ đào hoa của nhiều .”

      Nhạn Hồi ngẫm lại biểu của : “Thiên Diệu, lẽ nào… ngươi ghen?”

      Mấy chữ này giống như đánh bốp vào tim , da mặt căng lên, thần sắc nặng nề, trong mắt còn điều kỳ lạ như ban nãy nữa: “ cả nghĩ rồi.” bước qua nàng, “Ta làm những chuyện đó đâu.”

      Nhạn Hồi bĩu môi, nghĩ cũng đúng, Thiên Diệu từng đời này bao giờ dây vào tình nữa, người từng bị phản bội tình cảm như vậy làm sao còn ai được.

      Nếu vẫn còn có thể người khác, vậy sức hút của người đó phải rất ghê gớm, còn … cũng phải hạ quyết tâm rất lớn.

      Nhạn Hồi tự thấy đúng là nàng có đủ sức hút ghê gớm đến vậy.

      Ngồi uống trà ở hậu viện ngân lâu chưa được mấy chốc, chưởng quầy đem tiền tới, ba đĩnh bạc lớn nặng trĩu tay, còn có xấp ngân phiếu thông dụng và túi bạc vụn.

      Nhạn Hồi cầm những thứ này cảm thấy hạnh phúc trào dâng từ tận đáy lòng, ấm áp chảy khắp toàn thân. Nhưng còn chưa hoàn toàn hưởng thụ hết cảm giác tê dại khi có được món tiền lớn, đĩnh bạc trong tay bị Thiên Diệu lấy .

      Nhạn Hồi tức nổi giận, nhưng nghe bên cạnh với chưởng quầy: “Nếu ta muốn mua tin tức chỗ các ngươi đỉnh bạc này có đủ ?”

      Chưởng quầy cũng ngây người, “Chuyện này…” Ông ta nhìn Nhạn Hồi, thấy nàng giật lại đĩnh bạc trong tay Thiên Diệu, ôm tiền nhìn mình , “Ta mua tin tức ở đây cũng phải trả tiền sao?”

      Chưởng quầy vuốt mồ hôi, “Đại nhân muốn biết điều gì… tiểu nhân biết hết. cần trả tiền đâu…”

      Nhạn Hồi huých huých Thiên Diệu, “Vậy chuyện muốn hỏi cũng chính là chuyện ta muốn hỏi, ông cứ trả lời .” Nàng lườm Thiên Diệu, vẻ mặt như “Ngươi muốn biết gì ta giúp ngươi, nhưng đừng đụng vào tiền của ta.”

      Chưởng quầy cười khổ, bụng rủa thầm, ở phái xuống người kiểu gì đây…

      Thiên Diệu dường như lấy làm quen với hành động này của nàng, mặt chẳng hề biến sắc.

      Chưởng quầy vẫn duy trì tôn nghiêm khí độ của chưởng quầy, hành lễ với hai người, “Tiểu nhân quản lý mảng tin tức, tiểu nhân gọi người tới, đại nhân muốn hỏi gì cứ hỏi.”

      Chờ chưởng quầy , Nhạn Hồi ôm tiền lơ đãng hỏi Thiên Diệu: “Lẽ nào ngươi muốn hỏi về tung tích của gân rồng sao, hai mươi năm trước Thất Tuyệt đường còn chưa có, ta đoán chắc họ cũng biết gân rồng của ngươi bị phong ấn ở nơi nào đâu.”

      .” Ngón tay Thiên Diệu gõ lên bàn, “Ta cũng muốn nghe ngóng tung tích của công chúa Cửu Vĩ Hồ Thanh Khâu.”

      Nhạn Hồi ngây người, “Tại sao?”

      Thiên Diệu liếc nàng, “Vì mê hương chỉ dùng máu của Cửu Vĩ Hồ mới có thể luyện thành.”

      Mới nghe lời này, Nhạn Hồi vẫn chưa phản ứng được, đến khi nghĩ kĩ lại, nàng cảm thấy như bị tạt chậu nước lạnh giữ mùa đông, lạnh lẽo thấu xương, kinh ngạc quay đầu nhìn Thiên Diệu.

      “Ngươi nghi ngờ…”

      Thiên Diệu gì thêm.

      Nhạn Hồi lập tức hoảng sợ như ngồi bàn chông.
      HaYen, Snow139 thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 53

      Trong quá trình chờ người quản lý tin tức tới, Nhạn Hồi cảm giác lòng mình như nung như nấu.

      Nghĩ kĩ lại, nếu mê hương chỉ có thể dùng máu Cửu Vĩ Hồ mới luyện thành, còn công chúa Cửu Vĩ Hồ này lại mất tích thời gian dài… giờ Thanh Khâu tuy ở phía Tây Nam, nhưng chắc chắn thể nào hoàn toàn có thế lực ở Trung Nguyên, với sức mạnh của họ mà vẫn thể tìm được tung tích của công chúa Cửu Vĩ Hồ, nàng ta…

      Có khi nào công chúa Cửu Vĩ Hồ này bị Tố Ảnh bắt rồi , hay thậm chí… bị ả ta móc nội đan lấy máu luyện hương rồi ?

      Nếu vậy, tộc Cửu Vĩ Hồ coi trọng huyết thống nhất định vô cùng phẫn nộ, hai giới Tiên dễ gì mới tạm thời ổn định, có khi vì vậy mà nảy sinh xung đột lớn cũng chừng…

      Nhạn Hồi càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, năm mươi năm trước người tu đạo và tộc giao tranh, tuy nàng tham dự, nhưng chỉ nghe người xưa kể lại đủ khiến người ta giật mình.

      Cuối cùng tuy người tu đạo chiếm lĩnh Trung Nguyên, đẩy lùi tộc, nhưng chiến tranh hỗn loạn lại khiến dân chúng lưu lạc khắp nơi, sinh linh đồ thán. Người và đều phải ăn quả đắng.

      Thế gian bình yên nghỉ ngơi mấy chục năm, dễ gì mới khôi phục lại trật tự, nếu bị phá hoại bởi chút lòng riêng của Tố Ảnh, vậy

      Nhạn Hồi càng nghĩ càng thấy hoảng hốt, trong khi nàng lo lắng Thiên Diệu bên cạnh lại nhàn nhã uống trà.

      chốc sau, bên ngoài truyền tới tiếng người mắng mỏ, hòa lẫn với tiếng bước chân hỗn loạn hướng về phía căn phòng này: “ cứ cho bọn tùy tùng ứng phó với khách là được rồi mà, đại nhân vật nào mà bắt ông phải đón tiếp, ông bận lắm!”

      xong có đại hán cường trán mắt to mày rậm xách bình rượu say mèm vào. Vào phòng rồi cũng chẳng nhìn ai mà vén áo tùy tiện ngồi xuống ghế, chiếc ghế kêu cọt kẹt mấy tiếng khi ông ta ngồi xuống. Ông ta cũng mặc kệ, ngẩng đầu dậm chân, duỗi thẳng người ghế, sau đó ngáy o o.

      Thấy dáng vẻ người đến, Nhạn Hồi sửng sốt, Thiên Diệu cũng khẽ nhíu mắt.

      Chưởng quầy sau lưng lập tức theo vào, đứng trước mặt người trông như ăn mày kia, cười hùa : “Đại nhân, đây là chủ tình báo của phân đường này, người này tính tình hơi quái lạ, nhưng có chút bản lĩnh, tin tức cần…”

      Còn chưa dứt lời, đại hán như ngủ kia lập tức tỉnh dậy, nổi giận đạp cước lên mông chưởng quầy, khiến chưởng quầy loạng choạng ngã thẳng về phía Thiên Diệu và Nhạn Hồi. Hai người ngồi đều tránh ra, chưởng quầy chúi đầu lên ghế, ôm mũi hồi nhổm dậy được.

      “Láo toét!” Gã mắng lớn, “Đô Tri Đạo này làm gì mà có chút bản lĩnh, bản lĩnh của lão tử to đùng đấy! Bay trời hay chạy dưới đất, cái gì… ợ… lão tử cũng biết hết!”

      Thiên Diệu lập tức tiếp lời gã, “Huynh đài có bản lĩnh như vậy, vậy tin tức ta muốn biết biết huynh đài có biết ?”

      lão tử tên Đô Tri Đạo*, cái gì cũng biết!”

      (*) Biết hết.

      Nhạn Hồi cảm thấy người này chỉ bừa, hoàn toàn đáng tin, nàng tiện miệng hỏi câu: “Ngươi biết ta là ai ?”

      Đôi mắt say mơ màng của Đô Tri Đạo liếc nhìn Nhạn Hồi từ xuống dưới: “Nha đầu tới từ núi Thần Tinh, tính cách ngang bướng bất kham, nhất định là nữ đệ tử mới bị đuổi thời gian trước, Nhạn…”

      “Im miệng!” Nhạn Hồi hét lên, thân hình Đô Tri Đạo chấn động, sau đó chép miệng: “Hét… hét cái quái gì chứ, làm lão tử giật cả mình!”

      Nàng vậy đương nhiên chưởng quầy tinh mắt bên cạnh nhìn là hiểu ngay, Nhạn Hồi muốn ông ta ở đây nghe nữa, vậy nên chưởng quầy ôm mũi vòng tay, tội nghiệp : “Đại nhân, tiểu nhân còn việc ở phía trước, tiểu nhân trước đây.”

      ai buồn ngó ông ta, chưởng quầy ức chế lui .

      Nhạn Hồi còn kinh ngạc, nếu trước đây người này vừa nhìn nhìn ra nàng tu luyện tâm pháp của núi Thần Tinh có gì kỳ lạ. Nhưng gần đây vì đấu với Phụng Minh, nàng học từ Thiên Diệu tâm pháp của tộc Cửu Vĩ Hồ, ngoài ra còn có pháp, giờ khí tức người nàng rất hỗn tạp, bởi vậy khi Tử Thần nhìn thấy mới trách mắng nàng.

      Nhưng trong tình huống như thế, người hoàn toàn xa lạ trong thoáng chốc nhận biết được khí tức người nàng, nhất định tu vi phải cao hơn nàng rất nhiều, hơn nữa còn có thể chính xác tên nàng…

      Xem ra “Đô Tri Đạo” này cũng phải chỉ suông.

      Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ, sau đó nảy ra mẹo, chỉ Thiên Diệu hỏi: “Ngươi biết là ai ?”

      Đô Tri Đạo lại mở đôi mắt say mè quan sát Thiên Diệu từ xuống dưới, gã nhìn lúc, sau đó dụi mắt, ngồi hơi ngay ngắn lại, nhíu mắt nhìn Thiên Diệu: “Ủa?” Gã đứng lên, dường như hơi tỉnh rượu, “ đúng, đúng…” Miệng lẩm bẩm mấy câu, sau đó vỗ tay, “Ngươi đeo túi thơm Vô Tức đúng ?” Gã về phía Thiên Diệu, “Ngươi tháo túi thơm ra ta biết ngươi là ai.”

      Gã đưa tay muốn thăm dò người Thiên Diệu, nhạy bén lui về phía sau bước, Đô Tri Đạo chụp hụt nhưng vẫn bỏ cuộc, lại chộp về phía , đột nhiên có bàn tay đưa ra kéo cánh tay thô to kia lại.

      Bàn tay nhắn của Nhạn Hồi đặt tay gã trông càng hơn, nhưng nàng hề khiếp sợ: “Người này do ta bảo vệ, đừng đụng vào .”

      Thiên Diệu nghe vậy, từ phía sau nhìn vào gương mặt nghiêng nghiêng của nàng. Nhìn thấy ánh mắt kinh người của nàng nhìn Đô Tri Đạo, toàn thân ngập tràn khí thế chở che bảo vệ .

      Đúng là… bảo vệ như gà con sao…

      Đô Tri Đạo nhìn Nhạn Hồi, tuy vô cùng muốn biết nhưng vẫn muốn xung đột với nàng, gã hậm hực thu vay về, bĩu môi : “Ghét nhất là loại người hỏi rồi lại cho đáp án chính xác như các ngươi.” Gã ngửa đầu uống rượu, sau đó chép miệng ngồi xuống lại, “ , rốt cuộc các ngươi muốn biết chuyện gì, hỏi xong rồi lão tử còn phải về uống rượu tiếp nữa.”

      Bấy giờ Nhạn Hồi và Thiên Diệu mới ngồi xuống, nàng lên tiếng, nghe trầm giọng hỏi: “Nước Thanh Khâu mất công chúa Cửu Vĩ Hồ, ta muốn hỏi ngươi có biết hành tung của công chúa Cửu Vĩ Hồ đó ?”

      “Biết chứ.”

      Mắt Nhạn Hồi sáng lên, nôn nóng muốn nghe tiếp, nhưng Đô Tri Đạo lại chậm rãi uống thêm ngụm rượu, chép miệng lắc đầu ngồi lúc mới chùi mép, nước bọt bắn tung tóe, : “Hơn năm trước, từ phía Tây Nam nhảy qua núi Xích Dương lẻn chạy vào Trung Nguyên, sau đó lên phía Bắc, đến trấn này hình như ở bên thư sinh hay sao ấy. có hành động gì khác, lão tử cũng lười để mắt đến tin của quái.”

      Nhạn Hồi thầm suy nghĩ, theo cách này, công chúa Cửu Vĩ Hồ kia lẽ ra vẫn còn ở nơi nào của Trung Nguyên mới đúng, tại sao người của Thanh Khâu…

      Ngón tay Thiên Diệu gõ lên bàn: “Tin này bao lâu rồi?”

      “Lần cuối cùng biết tin của công chúa Cửu Vĩ Hồ kia là hai ba tháng hay ba bốn tháng trước gì đó, lão tử uống rượu suốt ngày nên nhớ thời gian nữa.”

      Nhạn Hồi bĩu môi: “Ngươi biết ngại à…”

      Thiên Diệu nhíu mày hỏi: “Thư sinh ở chung với công chúa Cửu Vĩ Hồ kia tên gì, ngươi có biết ?”

      “Biết chứ.” Đô Tri Đạo lắc đầu suy nghĩ lúc, “Tên Lục Mộ Sinh, trông cũng tuấn tú lắm. Da còn trắng hơn răng ông đây nữa.”

      Lời này của rất buồn cười, nhưng Nhạn Hồi lại chẳng còn lòng dạ để cười.

      Nếu nàng nhớ lầm, thư sinh giờ ở bên cạnh Tố Ảnh cũng tên Lục Mộ Sinh. Ba bốn tháng trước, vừa khéo là thời gian Tố Ảnh tìm được Lục Mộ Sinh, sau đó công chúa Cửu Vĩ Hồ mất tích, sau đó nữa Tố Ảnh đưa Lục Mộ Sinh đến núi Thần Tinh, tiếp đến là mê hương…

      Tất cả các manh mối đó dường như đều có thể liên kết lại, Nhạn Hồi nhất thời cảm thấy hơi đau đầu.

      “Công chúa Cửu Vĩ Hồ… giờ ở đâu, ngươi có biết ?” Nhạn Hồi lên tiếng hỏi, nàng phát giọng mình hơi lơ lửng.

      “Điều này ông biết…” Đô Tri Đạo đặt mạnh bình rượu xuống bàn, hậm hực phẫn nộ, “Mẹ nó, đến chuyện này lão tử lại nổi giận! Lão tử có bản lĩnh như vậy! Nếu tên Phụng Thiên Sóc kia điều lão tử lên để lão tử quản lý tình báo của Thất Tuyệt đường, lão tử tuyệt đối để Thất Tuyệt đường thành ra bộ dạng như giờ đâu. sợ lão tử quá giỏi giang, khí thế vượt , bởi vậy chuyển vị trí cho lão tử. Lão tử phục.”

      Thiên Diệu liếc nhìn Đô Tri Đạo, hờ hững : “E là muốn để Thất Tuyệt đường biết quá nhiều.”

      Đô Tri Đạo nghe thấy lời này của Thiên Diệu, gã tiếp tục chìm đắm trong phẫn nộ, ừng ực uống hết bình rượu, rồi lại chùi mép nấc cái: “Nhưng mà lão tử vẫn biết giờ thư sinh đó nằm trong tay Tố Ảnh chân nhân, hai nữ nhân cướp chồng, chết cũng bị thương. giờ công chúa kia mất tích, ta đoán là công chúa kia chết, cũng bị Tố Ảnh chân nhân bắt rồi. Mới đây chẳng phải Phụng Minh luyện mê hương gì đó sao, lão tử đoán Tố Ảnh chân nhân lấy công chúa Cửu Vĩ Hồ kia luyện hương rồi cũng chừng.”

      Nhạn Hồi lập tức nhớ lại lần đầu tiên mình và Thiên Diệu xông vào Thiên Hương phường, tình cờ gặp Tố Ảnh, lúc đó nàng dùng pháp thuật Thiên Diệu dạy mình nghe trộm Tố Ảnh chuyện với Phụng Minh, sau đó bị Tố Ảnh phát .

      Trước đây cảm thấy đối thoại giữa Tố Ảnh và Phụng Minh rất kỳ lạ, lúc này nghĩ lại, khi đó Phụng Minh “Máu của Hồ kia quá khó luyện, có lẽ phải chờ chín chín tám mươi mốt ngày…”

      Kết hợp với tình hình giờ, Hồ mà Phụng Minh chắc là công chúa Cửu Vĩ Hồ rồi…

      Nghĩ kĩ lại, lúc đầu Phụng Thiên Sóc tới đưa nàng và Thiên Diệu khỏi cũng cầu Phụng Minh thả Hồ với lấy lý do “Thanh Khâu mất công chúa Cửu Vĩ Hồ.”, bởi vậy lúc đó Phụng Minh thả Hồ hoàn toàn là vì nể mặt Phụng Thiên Sóc, mà là… ông ta chột dạ.

      Ông ta sợ tộc Cửu Vĩ Hồ gây phiền phức cho mình.

      Nhạn Hồi nhắm mắt, bình ổn cảm xúc: “Hai người vừa rồi cũng tới hỏi tin tức của công chúa Cửu Vĩ Hồ, ngươi có những chuyện này cho họ biết ?”

      “Người nào?” Đô Tri Đạo bĩu môi suy nghĩ hồi lâu, “Hôm nay lão tử chỉ gặp hai người các ngươi thôi.”

      “Những người mua bán tình báo bình thường có biết hết những tin này của ngươi ?”

      “Đùa à, thân phận lão tử cao như vậy, những tin ta biết đều là tình báo cao cấp đó nhé! Đám tiểu tử kia sao có thể so với lão tử?” Đô Tri Đạo vênh váo rung chân, “Nếu phải chưởng quầy cứ bắt lão tử đến gặp các ngươi, là người ở phái xuống, lão tử tiết lộ cho các ngươi đâu. Tình báo của Thất Tuyệt đường chỉ báo lên chứ truyền xuống, ở đây ngoài lão tử ai biết những chuyện này.”

      Tin tức của Thất Tuyệt đường chỉ báo lên truyền xuống…

      Vậy tức là Phụng Thiên Sóc… có lẽ ngay cả Huyền Ca cũng biết những tin này lâu rồi.

      Nghĩ cũng đúng, tại sao Phụng Thiên Sóc lại với Phụng Minh chuyện nước Thanh Khâu mất công chúa Cửu Vĩ Hồ chứ, nhất định cũng nắm được thóp của Phụng Minh, chắc chắn chuyện này có thể uy hiếp ông ta, bởi vậy mới câu đó.

      Ai cũng là tay lão làng cả, câu nào trông cũng êm đềm gợn sóng, nhưng sau khi xâu chuỗi quan hệ bên trong Nhạn Hồi mới biết, ra lại ngầm chứa những chuyện chấn động kinh người như vậy.

      Tạm thời đè nén cảm xúc, Nhạn Hồi : “Tốt lắm.” Nàng đứng lên, “Vậy bắt đầu từ bây giờ, những chuyện vừa rồi ngươi được cho bất kỳ ai nghe nữa.”

      Hiếm khi nàng thu lại vẻ tản mạn, ánh mắt lộ rét lạnh: “Ta hỏi ngươi câu cuối cùng, ngươi có biết giang hồ dễ chết vì chuyện gì nhất ?”

      Đô Tri Đạo bĩu môi: “Người giang hồ đều dễ chết, có lý do.”

      “Hôm nay ta cho ngươi biết lý do rất phổ biến.” Nhạn Hồi nhìn gã, “Vì ngươi biết quá nhiều.”

      Đô Tri Đạo tự hỏi mình cường tráng cả đời, chưa bao giờ sợ hãi điều gì, nhưng lúc này nhìn ánh mắt của Nhạn Hồi, gã bỗng cảm thấy sởn gai ốc.

      Nhạn Hồi thêm, cũng nhìn Thiên Diệu mà tự mình ra khỏi phòng. Thiên Diệu trầm ngâm trong thoáng chốc rồi theo nàng ra ngoài.

      Nhạn Hồi thoăn thoắt bước ra đường, Thiên Diệu nhìn theo bóng nàng cúi đầu , cất tiếng gọi: “Nhạn Hồi.”

      Nàng khựng lại, quay đầu nhìn . Vẻ mặt Thiên Diệu trầm tĩnh, lặng lẽ đứng đó, thản nhiên nhìn nàng, để tâm trạng nàng tạm thời ổn định lại.

      “Chuyện này hề liên quan đến , cần hoảng hốt.”

      ra câu này, Thiên Diệu dường như nghe thấy trái tim cứng hơn đá của mình bị đá đập vào phát, chấn động từng hồi…

      an ủi nàng.

      lại… chủ động an ủi người khác.

      Nhưng nhìn thấy Nhạn Hồi sau khi nghe thấy câu này, sóng mắt thoáng động, Thiên Diệu lại cảm thấy rằng, an ủi an ủi, có gì kỳ lạ đâu. Những lúc thế này, nên an ủi Nhạn hồi chứ…

      Nhạn Hồi cúi đầu: “Ta biết, ta có gì phải hoảng hốt.”

      Nhưng mà… chuyện mê hương và núi Thần Tinh có quan hệ kéo đứt rồi, chuyện công chúa Cửu Vĩ Hồ, chắc núi Thần Tinh cũng… tránh thoát.

      Hay có lẽ, Lăng Tiêu…

      Chắc chắn cũng liên quan ít tới chuyện này.

      khi liên quan đến Lăng Tiêu, Nhạn Hồi liền khó lòng kìm chế, thể lúng túng.
      Snow139 thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 54

      Lúc trước có tiền, Nhạn Hồi lòng chạy kiếm tiền, nhưng giờ có tiền rồi, lại còn là món tiền đủ để nàng mua ngôi nhà trong trấn này, nuôi mười đầu bếp như Trương mập, thế mà nàng lại biết nên đâu về đâu.

      Nhạn Hồi đưa Thiên Diệu tới ở khách điếm tốt nhất trong trấn, kêu chưởng quầy lấy cho nàng gian phòng tốt nhất, chờ tiểu nhị đưa nàng lên lầu hai, bên cạnh bỗng truyền tới giọng mang theo kinh ngạc vui mừng nén nổi: “ cũng ở đây à!”

      Nghe thấy thanh này, Nhạn Hồi lập tức cảm thấy nhức đầu. Nàng quay lại, thấy bên cạnh quả nhiên là tiểu Thế tử của nước Thanh Khâu đứng.

      tại người nàng muốn gặp nhất chắc là người này đây. Nhạn Hồi dời mắt, hoàn toàn coi như mình nhìn thấy nó.

      Tùy tùng bên cạnh tiểu Thế tử cũng liều mình kéo nó lại, nhưng ba lần bốn lượt đều bị nó vùng ra, nó kiên định bước thẳng về phía Nhạn Hồi: “Ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy là , tại sao phải giả vờ biết ta?”

      Nàng thở dài, định đỡ đòn chính diện, nhưng bên cạnh có bóng người bước vào, là Thiên Diệu tới chắn trước mặt nàng, vừa khéo chặn tiểu Thế tử tới.

      Tiểu Thế tử ngẩn ra. Nhạn Hồi cũng ngây người, chưa kịp phản ứng cổ tay bỗng nóng lên, là Thiên Diệu nắm cổ tay kéo nàng lên lầu.

      Nhạn Hồi nhìn vào gáy , kịp phản ứng với vị trí kẻ trước người sau của họ.

      Vì bình thường… luôn là nàng trước mà.

      Có lẽ phát giác được ánh mắt ngạc nhiên của Nhạn Hồi, khẽ quay đầu nhìn nàng: “Tiểu nhị dẫn đường ở phía trước kìa, muốn về phòng sao?”

      Hình như cũng có lý, tiểu nhị còn bận mà, thể làm lỡ thời giờ của người ta…

      Nàng bị Thiên Diệu kéo lúc, tiểu Thế tử phía sau dường như đột nhiên sực tỉnh, vội bước nhanh theo, hỏi: “Người này là ai, tại sao lại ở chung với ?”

      Thiên Diệu quay đầu, phớt lờ tồn tại của nó, Nhạn Hồi cũng đáp nó, vậy là tiểu Thế tử tiếp tục theo lên lầu, kiên trì bền bỉ : “Từ sau lần đó ta vẫn luôn tìm , tộc Cửu… tộc ta là người có ơn phải báo, lúc đó cứu ta, ta nhất định báo đáp .”

      Cuối cùng Nhạn Hồi cũng nhịn được nữa, trước lúc hết cầu thang bèn quay đầu với nó: “Báo đáp tốt nhất là đừng theo ta nữa. Coi như có chuyện trước đây, mau .”

      Bước chân tiểu Thế tử khựng lại, lát sau nghiêm túc tiếp: “Chuyện xảy ra tức là xảy ra, ta thể coi như nó tồn tại, ta báo đáp nhất định báo đáp.” Nó chỉ phòng bên cạnh, “Ta ở đây, mấy ngày tiếp theo vẫn còn có chuyện ở tiểu trấn này nên , nếu muốn làm chuyện gì ta đều có thể giúp .”

      Tiểu Thế tử vừa xong Thiên Diệu đưa Nhạn Hồi vào phòng, đóng “cạch” cửa lại.

      Cửa phòng ngăn cách với thế giới bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại Nhạn Hồi và Thiên Diệu, cổ tay vẫn còn bị nắm, nàng cảm thấy hơi kỳ quái nên cử động tay.

      Thiên Diệu là người nhạy bén hơn ai hết, lập tức buông tay nàng ra, giả vờ như có chuyện gì, bước vào trong, sau đó ngồi bên bàn, châm trà uống.

      Nhạn Hồi nhìn : “Ta lấy hai phòng, ngươi ở bên cạnh.”

      “Mệt.” Thiên Diệu , “Nghỉ lúc mới .”

      Nàng cũng nghĩ gì khác mà ngồi xuống theo, nhưng vẻ mặt vẫn còn khá nặng nề. liếc nhìn nàng, ánh mắt nàng tiếp xúc với ánh mắt , bất giác thở dài. Thiên Diệu đặt ly trà xuống: “ cần phải phiền não vì biết chuyện vừa rồi. Chuyện đó phải làm, cũng chẳng lo nổi.”

      “Ngươi biết người ngoài kia…” Nhạn Hồi trề môi về phía cửa phòng, “…là ai à?”

      “Biết.” Thiên Diệu hớp ngụm trà, “Tuy người hề có chút khí tức nào, nhưng nghe lời lẽ, thêm vào phản ứng của cũng có thể đoán được đại khái, chắc nó là trong số Hồ thả trong nhà lao của núi Thần Tinh.” Ánh mắt Thiên Diệu hờ hững liếc nhìn nàng, trong ánh mắt bỗng có mấy phần kỳ lạ, “Cũng may , lại cứu được người của tộc Cửu Vĩ Hồ.”

      “Ta xui xẻo mới đúng!” Nhạn Hồi , “Biết thân phận của nó mà ngươi thấy hoảng sao? Trước đó nó từng tới ngân lâu, chắc cũng biết là có thể thăm dò được tin tức từ đó. Theo ta thấy, miệng tên Đô Tri Đạo kia cũng chẳng kín lắm đâu, tuy cuối cùng ta có uy hiếp gã mấy câu, nhưng chừng gã uống nhiều kể hết chuyện này ra sao. Nếu để người đó…” Nhạn Hồi lại chỉ ra bên ngoài, “…biết được, truyền tin tức về nước Thanh Khâu phải làm sao.”

      “Phải làm sao gì chứ?” Thiên Diệu , “Chuyện nên biết sớm muộn cũng biết, làm chuyện xấu, sao lại hoảng?”

      “Thế cuộc trong thiên hạ này, sợi tóc dẫn động toàn thân…”

      Nhạn Hồi còn chưa hết, Thiên Diệu đặt ly trà xuống, phát ra tiếng “bịch”, “Tố Ảnh dám làm chuyện đó, nhất định cũng ý thức được hậu quả phải gánh, sốt ruột thay ai vậy? Kẻ giết người yên dạ yên lòng, còn kẻ bàng quan như lại cuống quít muốn sửa chữa lỗi lầm thay ta.”

      “Ta…” Nhạn Hồi há miệng, nhưng được lời nào.

      phải nàng muốn giúp Tố Ảnh sửa chữa lỗi lầm, nàng và Tố Ảnh có quan hệ gì đâu, người nàng muốn giúp chẳng qua là người nàng gọi “sư phụ” mười năm nay đó thôi.

      hơn năm mươi năm kể từ khi phân chia ranh giới, các bên nghỉ ngơi dưỡng sức đủ rồi. tộc quanh năm cư ngụ ở vùng Tây Nam xa xôi, nhất định rất cam lòng, còn người tu đạo sao có thể để kẻ khác ngủ bên giường mình, lúc trước có thực lực thôn tính, nhưng giờ…” Thiên Diệu xoay ngón tay theo mép ly, “Tiên nhất định có chiến tranh.” Nhạn Hồi im lặng hồi, lên tiếng: “Có chiến tranh có chiến tranh, ta chỉ hi vọng cuộc chiến này chậm lại chút… chút nữa thôi.”

      Thiên Diệu gì thêm, căn phòng chìm vào im lặng, đến khi sắc trời tối dần, cũng lặng lẽ bỏ .

      Sau khi tắm rửa, Nhạn Hồi ngồi giường, trằn trọc trăn trở suốt đêm.

      Đến hôm sau, nàng tỉnh lại, cảm giác trống rỗng có chuyện gì làm lại nổi lên, bỗng dưng nghe thấy bên ngoài có tiếng vó ngựa hoảng loạn lướt qua, xen lẫn với tiếng người hét lớn, có điều tiếng hét quá mơ hồ nên Nhạn Hồi nhất thời nghe .

      Khi nàng đến mở cửa sổ ra, nhìn thấy hai bên đường phía dưới mặt đất, bá tánh đứng kinh hoàng, vẻ mặt hoảng hốt biết làm sao.

      Nhạn Hồi vẫn buồn ngủ, bỗng lại nghe thấy có tiếng vó ngựa từ bên kia đường phi nhanh tới, nàng nghe thấy ràng tiếng hét của người ngựa: “Thanh Khâu tuyên chiến! tộc tuyên chiến!”

      Nàng ngạc nhiên, tóc còn chưa kịp chải quay đầu chạy về phía ngân lâu. Nhưng vừa mở cửa lại va vào thiếu niên, đầu thiếu niên kia vừa khéo đập vào vùng ngực mềm mại của nàng, bị nàng hất loạng choạng lui mấy bước.

      Ông lão phía sau đỡ nó lại, nó đỏ mặt đứng vững, sau đó cố ra vẻ trấn tĩnh với Nhạn Hồi: “ tên Nhạn Hồi đúng ?”

      Nhìn người trước mặt, nàng ngây ra lúc, sau đó tóm cổ áo, lôi nó vào phòng, đóng mạnh cửa lại: “Chuyện là thế nào?” Giọng nàng cuống quít hơn bao giờ hết, “Ngươi nhất định biết nguyên do, chuyện là thế nào?”

      “Lần này giả vờ biết ta nữa à?”

      Nhạn Hồi đập mạnh lên chiếc bàn bên cạnh, chiếc bàn phát ra tiếng động lớn rồi lập tức nứt ra thành hai mảnh gỗ rơi xuống đất: “!”

      “Tố Ảnh hại tiểu của ta, nước Thanh Khâu ta nhất định bắt bà ta nợ máu trả bằng máu.” Dù sao cũng là Hoàng tộc Thanh Khâu, bị khí thế của Nhạn Hồi hù dọa, lúc nó lời này, trong mắt lóe ánh sáng đỏ, là dấu hiệu đặc trưng khi tộc động sát khí.

      Lúc nãy Nhạn Hồi chỉ cảm thấy lòng ngổn ngang trăm mối, nhưng khi nghe lời này nàng lại cảm thấy giờ có nóng lòng nữa cũng vô ích, trong lòng chỉ còn lại bất lực dần dần tích tụ, nàng lui mấy bước, vẻ mặt ảm đạm: “Các người… làm sao biết được? Cài thám tử ở Trung Nguyên thăm dò được tin à?”

      “Có người cho ta biết.” Tiểu Thế tử , “Tùy tùng của ta sai người điều tra trong đêm, người đó câu nào cũng là , sáng sớm nay ta dùng pháp thuật truyền tin tức về Thanh Khâu, báo cho Đại quốc chủ biết.”

      Là tác phong của tộc Cửu Vĩ Hồ…

      Họ rất coi trọng huyết thống, sau khi biết được tin tức nhất định có phản ứng này.

      Tiểu trấn này cách biên giới Tây Nam xa, hai bên trao đổi tin tức cũng mất nhiều thời gian.

      Nhạn Hồi im lặng, tiểu Thế tử thẳng lưng nhìn nàng: “Tộc ta tuyên chiến với Quảng Hàn môn, các Tiên môn khác nhất định khoanh tay đứng nhìn. Đến lúc đó nổ ra đại chiến, người tu đạo trong thiên hạ khỏi gặp nạn, ta nghe trước đây vì cứu ta và người của tộc nên bị trục xuất khỏi núi Thần Tinh.” Tiểu Thế tử khựng lại, có lẽ nó quen với tác phong làm ra vẻ này, nó nắm tay lại, giọng lớn hơn, giống như lấy thêm can đảm cho mình, “Ta muốn đưa về Thanh Khâu, bảo vệ , có đồng ý với ta ?”

      Nhạn Hồi vốn suy nghĩ những chuyện nặng nề, bỗng nhiên nghe thấy lời này liền nhìn tiểu Thế tử, sửng sốt phản ứng được.

      Thấy nàng phản ứng, nắm tay tiểu Thế tử toát mồ hôi, nó lại siết chặt quyền : “Ta là trưởng tử Chúc Ly của Túc Thanh vương nước Thanh Khâu, tuy là người tu tiên, nhưng cũng là ân nhân cứu mạng ta, người tộc ta nhất định thất lễ với .”

      “À… ta…”

      “Ta ở đây chờ ba ngày, ba ngày sau, nếu vẫn bằng lòng theo ta về Thanh Khâu, ta cũng miễn cưỡng nữa.” Chúc Ly nhìn Nhạn Hồi lúc, sau đó cúi đầu rầu rĩ , “Hết rồi.” Nó cúi đầu ra, đóng cửa lại, sờ lên khung cửa, sau đó ra ngoài, cùng lão tùy tùng xuống lầu, biết đâu.

      Nhạn Hồi ở trong phòng nhìn chiếc bàn bị mình đập nát, tâm trạng phập phồng, ngổn ngang trăm mối, cuối cùng cười khổ mùi vị, nàng ngồi xuống ghế ngửa đầu nhìn trời.

      Chuyện gì thế này…

      Ngồi chưa bao lâu, ngoài cửa xuất bóng người.

      Nhạn Hồi nhìn hỏi: “Tại sao ngươi lại cho họ biết tin này?”

      Giọng nàng quá trầm bổng, thậm chí khác gì bình thường, nhưng Thiên Diệu nhạy bén phát giác được Nhạn Hồi giận, hơn nữa lửa giận .

      “Hôm qua ta rồi, Tiên định sẵn đại chiến. Cho dù phải giờ, đến lúc ta tìm lại được toàn bộ pháp lực, ta nhất định cũng bắt Tố Ảnh trả lại món nợ này.”

      Giọng Nhạn Hồi hơi lạnh: “Đó chỉ là ân oán giữa ngươi và Tố Ảnh, ngươi cần thiết phải kéo nhiều người vào như vậy.”

      phải ta kéo nhiều người vào chuyện này, Nhạn Hồi.” Thiên Diệu tiếp, “Tố Ảnh tâm cơ thâm sâu, ta thể nào biết giết công chúa Cửu Vĩ Hồ mang lại hậu quả nghiêm trọng dường nào. Có lẽ ta mưu ở thời điểm tuyệt đối có lợi cho mình, đem chuyện này công cáo thiên hạ, núi Thần Tinh sư môn của và những môn phái khác thể nào hay biết gì.” Ánh mắt Thiên Diệu càng càng lạnh, “Nghĩ lại đại hội ở núi Thần Tinh ba tháng trước, cùng với cái chết của Tê Vân chân nhân . Những chuyện đó nghi ngờ gì sao? Ta có suy đoán của ta, còn sao? Dã tâm của môn phái tu đạo cũng …”

      “Đừng nữa.” Nhạn Hồi ngắt lời .

      “Chỉ là, lúc này ta đứng về phía tộc, giúp họ chút để họ chuẩn bị xong trước khi Tố Ảnh còn chưa mưu tính hết thôi. Còn có suy nghĩ của riêng mình, muốn nghĩ suy tường tận chuyện này, cũng muốn bị người ta vạch trần.”

      Đến lúc này, Nhạn Hồi thể thừa nhận, Thiên Diệu rất hiểu nàng, hiểu nàng hơn cả bản thân nàng nữa.

      nhìn nàng im lặng , “Tiên và định sẵn thể nào cùng tồn tại thế gian. Năm mươi năm trước, tổ sư Thanh Quảng chân nhân của Tiên môn và Đại quốc chủ Thanh Khâu dùng hành động để đạo lý này, đấu đến lúc cá chết lưới rách, đến lúc hai bên đều còn sức lực tiếp tục Tiên thể nào đội trời chung.”

      Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi lúc lâu, hờ hững bổ sung thêm: “Nhạn Hồi, tâm tính như nên theo ta vào đạo mới phải.”
      Snow139 thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 55

      Theo Thiên Diệu vào đạo?

      Nhạn Hồi nghe xong thờ ơ quay đầu nhìn , coi như bừa. Từ sau khi nàng được Lăng Tiêu đưa về núi Thần Tinh, mười năm nay chỉ tu đạo thuật Tiên môn, trong xương cốt thấm nhuần linh khí, nếu tu pháp há chẳng phải cắt gân tẩy tủy, bỏ mất nửa mạng trước rồi mới vào được đạo sao…

      Vậy há chẳng phải bắt nàng phải chịu khổ hay sao? Có điên mới theo Thiên Diệu vào đạo.

      Nhạn Hồi lập tức chép miệng, vứt chuyện này .

      Hôm sau, tin tức Thanh Khâu tuyên chiến truyền khắp Trung Nguyên đại địa.

      Các môn phái tu tiên đều vô cùng kinh ngạc, là ngạc nhiên vì Tố Ảnh thầm giết chết công chúa Cửu Vĩ Hồ của Thanh Khâu, hai là ngạc nhiên vì nước Thanh Khâu sau khi biết tin tức, lời, chừa đường lui mà tuyên chiến ngay.

      Các Tiên môn đều hỗn loạn, có người lớn tuổi muốn mời Thanh Quảng chân nhân của núi Thần Tinh đến chủ trì đại cuộc, nhưng Thanh Quảng chân nhân bế quan mấy tháng chưa ra, ngay cả người của núi Thần Tinh cũng thấy tung tích. Chúng Tiên môn như quần long vô thủ.

      Tố Ảnh ở Quảng Hàn môn cao ngạo buông lời, cứ để Thanh Khâu mặc sức đến chiến.

      Nhất thời các môn phái tu đạo và tộc đều gươm nỏ sẵn sàng.

      Tiểu trấn Nhạn Hồi ở cũng còn cách biên giới Thanh Khâu đoạn, nhưng mấy ngày nay, người tu đạo ngự kiếm trời tới đây nhiều hơn trước gấp ba lần.

      Nhạn Hồi thầm suy ngẫm, e là thể ở trấn này lâu thêm nữa. Chiều tối, nàng tính toán xong chuyện trong lòng, định tìm Thiên Diệu ngửa bài. Nàng nghĩ, nếu Thiên Diệu tìm lại cơ thể để quyết chiến với Tố Ảnh thôi, nhưng nếu muốn giúp tộc khai chiến với Trung Nguyên, vậy nàng và Thiên Diệu nên sớm đường ai nấy hơn.

      cùng chí cũng chẳng thể chung đường.

      Nhưng lúc sắp mở cửa, nàng lờ mờ nghe thấy bên ngoài có tiếng tranh trấp nho truyền đến, là tiểu Thế tử Chúc Ly của nước Thanh Khâu lại ở bên ngoài tranh chấp với lão tùy tùng.

      “…Theo tình thế này, nếu ngài còn về, qua đêm nay e là bên kia dễ đâu!”

      “Ta là chờ ấy ba ngày.”

      “Ối chao ôi! Ông trời ơi! Tiểu tổ tông! Nếu ấy muốn với ngài từ sớm rồi! Còn rề rà mấy ngày này làm gì chứ! Ngài ấy, đừng làm mình làm mẩy nữa, theo lão bộc về !”

      hồi sau Chúc Ly bên ngoài chỉ câu: “Ngày mai .”

      Vẫn còn cứng đầu, Nhạn Hồi thở dài, mở cửa ra nhìn thẳng vào Chúc Ly : “Hôm nay ngươi về , chờ tới ngày mai cũng vô ích.”

      Chúc Ly nghiến răng, cuối cùng tính trẻ con cũng phát tác, “Tóm lại ta chờ tới ngày mai mới .”

      Nhạn Hồi thấy nó bắt đầu giở thói bá đạo, lòng biết những người tính tình như vậy thể nào khuyên được, nên cũng để ý tới nó nữa, nàng gõ cửa phòng Thiên Diệu, gọi : “Xuống lầu ăn cơm, có chuyện với ngươi.”

      Thiên Diệu trong phòng vốn tĩnh tọa điều tức, cũng có chuyện gì làm, Nhạn Hồi vừa gọi bèn ra ngay.

      Vừa ra ngoài, cảm giác được ánh mắt chăm chú nóng bỏng từ bên cạnh nhìn sang, Thiên Diệu liếc nhìn, thấy ánh mắt của Chúc Ly chăm chăm nhìn mình, vẻ mặt vừa ghen tức vừa cam, ba chữ “ được vui” hiển rất ràng.

      Thiên Diệu nhìn nó, sau đó cong môi cười với nó, nụ cười cứ như nhìn thấu tất cả, khiến lửa giận trong lòng Chúc Ly bùng lên.

      Nhạn Hồi cắm đầu xuống lầu, đương nhiên nhìn thấy giao tranh giữa hai người phía sau, nàng tới ngồi ở chiếc bàn trong góc, đăm đăm nhìn Thiên Diệu.

      Thiên Diệu thờ ơ nhìn nàng, tựa như lấy làm quen với cảm xúc thiên biến vạn hóa của nàng, chút mảy may cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ lật giở thực đơn trong tay, như trò chuyện: “Sau khi lấy được sừng rồng, mấy ngày nay ta tĩnh tọa điều tức, lờ mờ cảm giác được có khí tức của ta tỏa ra từ phía Tây Nam, tuy biết ở đó rốt cuộc bị phong ấn vật gì, nhưng vẫn phải thăm dò.”

      rất tự nhiên, khiến Nhạn Hồi sửng sốt, nhất thời vứt hết chuyện mình định với Thiên Diệu ra sau đầu, chỉ sửa lời : “Hình như ta chưa bao giờ hứa với ngươi là giúp ngươi tìm các bộ phận khác của cơ thể phải, sao ngươi lại có dũng khí thẳng thừng ra lệnh cho ta vậy?”

      Thiên Diệu nghe vậy lại liếc nhìn nàng: “Ờ, ngự kiếm cần đưa ta theo, ăn uống ngủ nghỉ cũng cần lo cho ta…” vừa vừa liếc thực đơn, tranh thủ hỏi, “Có ăn sườn xào chua ngọt ?”

      “Ăn.” Đáp xong, Nhạn Hồi ngẩn ra, sau đó đập thực đơn xuống bàn, “Ta bàn chính với ngươi đó! Ngươi muốn tìm đồ của mình tự mà tìm, tóm lại ta đâu.”

      “Chúng ta từ biệt ở đây .” Thiên Diệu trước.

      “Chúng ta từ biệt ở…” Nhạn Hồi còn chưa hết, Thiên Diệu trước điều nàng muốn . Nhạn Hồi nhìn , cảm thấy long này hoàn toàn hiểu được tính tình nàng, chỉ chịu mềm chịu rắn, miệng dao găm lòng đậu hũ… có gì là biết.

      có thể nắm bắt được tính tình của nàng, nhược điểm của nàng, phản kháng của nàng đối với luôn vô lực như đấm vào bông gòn.

      Nghĩ vậy, Nhạn Hồi liền cảm thấy lòng lại nổi lửa, nàng đập bàn đứng dậy: “Bây giờ ta đó!”

      “Nhạn Hồi?”

      giọng nữ từ bên cạnh truyền tới, dường như trong giọng cất chứa hồi ức nhiều năm, thân hình Nhạn Hồi khẽ khựng lại, nàng quay đầu nhìn.

      đoàn mười người tới, mặc y phục nàng quen thuộc, cầm bảo kiếm đặc chế của núi Thần Tinh mà nàng quen thuộc, ăn mặc kiểu tiên phong đạo cốt mà nàng quen thuộc đứng trước cửa khách điếm, Nhạn Hồi vừa nhìn thấy ba người trước là đầu lập tức to hơn cả mông.

      là Tử Thần nàng vừa gặp mấy hôm trước ở thành Vĩnh Châu, hai là sư tỷ Tử Nguyệt ân ân oán oán ngủ chung phòng với nàng mười năm, ba là…

      Lăng Phi.

      Phải rồi, lúc trước gặp Tử Thần, hình như huynh ấy cũng , lần này xuống núi cùng Lăng Phi thực nhiệm vụ gì đó, lúc đó nửa đường huynh ấy chạy mất, nhưng sau khi bị Nhạn Hồi bỏ rơi, đương nhiên huynh ấy vẫn phải quay về tìm Lăng Phi.

      Lần này hay rồi.

      Gặp hết cả rồi…

      Mẹ nó.

      Nhạn Hồi chỉ có thể thầm chửi trong bụng mà thôi.

      Người vừa rồi gọi nàng cũng chính là sư tỷ Tử Nguyệt, chuyện nàng đè Tử Nguyệt lên vách núi hù dọa lúc sắp rời khỏi núi Thần Tinh, nàng vẫn còn nhớ rất ràng, thiết nghĩ Tử Nguyệt cũng quên. Bởi vậy hôm nay Tử Nguyệt gặp nàng, mày liễu dựng ngược, giọng vút cao, vẻ mặt căm phẫn.

      Haiz…

      Nhạn Hồi chỉ biết thở dài, tuy trước đây ở núi Thần Tinh, nàng cũng thường đấu khẩu với Tử Nguyệt, đôi lúc còn đánh nhau, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng lúc nàng rời khỏi núi Thần Tinh lại hù dọa Tử Nguyệt phát khóc. Nàng thừa nhận lúc ra nàng có hơi tuyệt tình, nhưng mà…

      Mẹ nó chứ, ai ngờ sau này còn gặp lại đâu!

      Nhạn Hồi giỏi ứng phó với những trường hợp “lâu ngày gặp lại”, nàng nhìn thoáng qua, liền nghĩ cách làm sao rời khỏi nơi này.

      Nàng muốn trốn nhưng người ta lại muốn để nàng trốn.

      Lăng Phi thấy Nhạn Hồi liền nhướng mắt: “Là ngươi à.” Giọng điệu khẽ vút cao, vô cùng bất mãn.

      Nhạn Hồi nghe thấy, lòng cảm thấy phiền phức sinh sôi – hết sức phiền phức.

      Nhạn Hồi nhức đầu, Thiên Diệu bên cạnh lại thản nhiên như , hỏi: “Có ăn sườn xào chua ngọt nữa ?”

      Nàng quay đầu, vẻ mặt vẫn như ban nãy, hề thay đổi, hề lay động vì khí xung quanh. Nhất thời Nhạn Hồi cũng cảm thấy có gì đâu mà mình phải căng thẳng, có gì đâu phải ngượng nghịu chứ, chẳng qua chỉ là chút chuyện cỏn con thôi mà, đến thời khắc sống chết, cũng chẳng phải cướp túi tiền của nàng…

      “Đem lên phòng ăn .” Nhạn Hồi đáp, Thiên Diệu gật đầu, gọi tiểu nhị ngơ ngác sợ hãi trước tình huống này, thản nhiên chọn mấy món ăn. Sau đó dặn tiểu nhị đem lên lầu rồi đứng dậy, vòng qua bên cạnh Nhạn Hồi, giúp nàng chắn lại ánh mắt kinh người của mười người bên kia.

      cúi đầu nhìn nàng: “Lên lầu nhé?”

      Thân hình Thiên Diệu chắn hết ánh sáng từ cửa rọi vào, bên cạnh , Nhạn Hồi cảm nhận được yên lòng hiếm khi có được từ người nào đó…

      Cách đây rất lâu, người khiến nàng có cảm giác như vậy chính là Lăng Tiêu.

      Khiến nàng cảm thấy an toàn, khiến nàng cảm thấy bình lặng.

      Bắt đầu từ lúc nào mà… thân hình của thiếu niên vàng vọt gầy ốm thâm trầm ít thuở ban đầu gặp gỡ… trở nên cao lớn như vậy…

      Nhạn Hồi đáp “Ờ”.

      Vừa nhấc chân định , phía trước bỗng có thanh hàn kiếm chĩa tới: “Khoan .” Tử Nguyệt chắn trước mặt hai người, vẻ mặt nghiêm túc.

      Người hay gây với nàng rốt cuộc vẫn tự tìm tới nàng gây . Nhạn Hồi thở dài, điều chỉnh tâm trạng, ngẩng đầu nhìn nàng ta, đúng mực hỏi: “Chuyện gì?”

      Thái độ Tử Nguyệt cao ngạo: “Nhạn Hồi, tuy ngươi bị trục xuất ra khỏi núi Thần Tinh, nhưng dù sao cũng từng là người của núi Thần Tinh, nhất cử nhất động của ngươi vẫn liên quan tới thanh danh núi Thần Tinh ta. Gần đây giang hồ đồn rằng ngươi rất thân thiết với vật, thậm chí ở thành Vĩnh Châu còn thả những Hồ gây nhiều chuyện ác. Ngươi làm vậy sao nghĩ xem làm ô danh sư môn đến mức nào? Gây phiền phức cho sư phụ đến dường nào?”

      Đấu khẩu bao nhiêu năm nay, cách biệt mấy tháng, lúc này đây gặp lại, Nhạn Hồi vẫn thể thừa nhận, sư tỷ này của nàng chẳng tiến bộ chút nào.

      Nhạn Hồi nhìn nàng ta, cười cười: “Ồ, vậy các người tự mà ứng phó. Ta bận.”

      Đổi lại đáp án cợt nhả như vậy, Tử Nguyệt sửng sốt, thấy Nhạn Hồi lại cất bước định , nàng ta nổi nóng: “Đứng lại!”

      “Còn chuyện gì nữa?” Câu này phải Nhạn Hồi hỏi mà là Thiên Diệu lên tiếng, lên tiếng khiến Nhạn Hồi cũng có mấy phần kinh ngạc, nàng quay đầu nhìn . Nhưng Thiên Diệu lại đặt tâm tư ở chỗ nàng, lạnh lùng nhìn Tử Nguyệt, khí thế khiến Tử Nguyệt nhất thời sợ đến nghẹn họng.

      Nhạn Hồi hiểu ra, cho dù Thiên Diệu mất hết pháp thuật, có tu vi, nhưng ánh mắt trước sau vẫn giấu hào quang được thời gian tôi luyện, lúc nổi giận có thể khiến lòng người khiếp đảm.

      Những người của núi Thần Tinh từng ứng phó với quái có mặt ở đây, e là ngay cả chân của Thiên Diệu cũng chưa từng chạm tới được.

      Tử Nguyệt khẽ lui bước, nàng ta , nhưng bên cạnh có giọng lạnh lùng cao ngạo xen vào: “ đơn giản nhỉ, xuống núi chỉ hơn tháng mà tìm được trợ thủ thế này rồi.”

      Khóe môi Lăng Phi nở nụ cười mỉa mai.

      Tử Thần bên cạnh thấy vậy khẽ nhíu mày, khẽ với Lăng Phi: “Sư thúc, chính quan trọng hơn.”

      Lăng Phi đưa tay chặn Tử Thần lại: “Ta thấy đây mới là chính quan trọng hơn hết.” Lăng Phi bước mấy bước tới trước mặt Nhạn Hồi, nhưng nhìn nàng, chỉ nhìn Thiên Diệu, “Có khí phách nhưng chẳng có chút khí tức, nếu các hạ là người bình thường làm sao tin được. Chi bằng tỏ thân phận để bọn ta xem thử, đệ tử bị núi Thần Tinh ta trục xuất sau khi xuống núi rốt cuộc lại với nhân vật nào?”

      Nhắc đến chuyện này, Nhạn Hồi nghiêm mày.

      Thân phận của Thiên Diệu là đại kị trong đại kị, trước khi tìm được cơ thể hoàn chỉnh, thể để ai biết thân phận của .

      Nhạn Hồi xoay bước, cơ hồ vô thức chắn trước mặt Thiên Diệu.

      Ánh mắt Thiên Diệu khẽ động, khóe miệng bất giác khẽ nhếch lên.

      Vừa rồi còn là phải . Nàng có thể được sao…

      đằng nghĩ nẻo.

      “Ha.” Lăng Phi thấy Nhạn Hồi như vậy bất giác bật cười, “Thú vị chưa. Ta chẳng qua chỉ muốn biết thân phận của người này thôi. Nhạn Hồi, tại sao ngươi căng thẳng như vậy?” xong ánh mắt Lăng Phi bỗng lạnh , “Lẽ nào thân phận của người này có chỗ nào thể cho ai biết? Là hay tu tà?”

      Nàng ta vừa dứt lời, mười đệ tử núi Thần Tinh sau lưng đều đồng loạt đặt tay đốc kiếm, ra vẻ gươm nỏ sẵn sàng.

      Nhạn Hồi liếc nhìn họ, bên trong cũng có mấy gương mặt quen thuộc, đều là đệ tử cấp cao của núi Thần Tinh, pháp thuật tu vi đều kém Tử Thần và Tử Nguyệt. Hơn nữa ở đây còn có Lăng Phi, nếu ra tay, chỉ dựa vào mình nàng, còn phải bảo vệ Thiên Diệu… chắc chắn là thể thắng.

      Lòng Nhạn Hồi căng thẳng, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười, : “Lăng Phi, mâu thuẫn giữa ta và ngươi ở núi Thần Tinh còn có ai biết, ngươi muốn vấy nước bẩn lên người ta cứ mặc sức vấy . Tướng công của ta khôi ngô tuấn tú khí độ bất phàm, ngươi cứ nhìn chàng như hổ rình mồi, ta bảo vệ chàng lẽ nào chờ ngươi đến cướp sao?”

      Hai chữ “tướng công” vừa thốt ra, mọi người có mặt đều im lặng. Tử Thần chau mày nhìn nàng.

      Thiên Diệu vừa nghe thấy hai chữ “Lăng Phi”, ánh mắt nhìn sang Lăng Phi lập tức trở nên kỳ lạ. Sát khí nặng thêm mấy phần, lạnh lẽo mặt cũng đậm hơn rất nhiều.

      Lăng Phi lại cười lạnh: “Tướng công? Nhạn Hồi, ngươi xuống núi ở chung với vật, ngày càng biết xấu hổ.”

      Tử Nguyệt cũng góp lời sau lưng ả: “Xuống núi tháng có tướng công? Nhạn Hồi, ngươi từng mơ tưởng đến sư phụ, tâm tư ghê tởm tột cùng, ngươi tưởng núi Thần Tinh ai biết sao?”

      Nàng ta vừa xong, các đệ tử khác đều nhìn nhau, ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo hơn bao giờ hết, Tử Thần bèn lớn tiếng mắng: “Tử Nguyệt!”

      Tử Nguyệt lại chịu ngừng: “Tâm tư giấu mười năm mà lại tan biến trong sớm chiều à? Chẳng qua ngươi muốn che chở cho vật bên cạnh này thôi! Ta nhổ vào! Đúng là tự hạ thấp bản thân!” Tử Nguyệt căm hận thêm, “Nếu phụ mẫu ngươi còn tại thế cũng nhất định mắng ngươi là thứ ra gì!”

      Tử Thần nghiêm giọng quát lớn: “Tử Nguyệt! Muội bừa gì đó!”

      Ánh mắt Nhạn Hồi lạnh lẽo khôn cùng: “Nếu phụ mẫu ngươi còn tại thế, nhất định phải dạy dỗ lại ngươi lễ tiết đối nhân xử thế.” Vừa dứt lời nàng bèn lắc người, chỉ trong chớp mắt, gần như có người nào trong phòng phản ứng kịp, Nhạn Hồi lắc mình tới bên cạnh Tử Nguyệt.

      Tử Nguyệt giật mình, vừa lui ra phía sau cảm giác thanh chủy thủ thường đeo bên mình bị Nhạn Hồi rút ra khỏi vỏ, Tử Nguyệt kinh hô, chốc sau cằm bị khống chế, răng bị dùng lực vạch ra, thể nào khép miệng lại được.

      Nhạn Hồi sắc mặt lạnh lẽo đứng trước mặt nhìn nàng ta, “Lưỡi ngươi để lại cũng tổn hại đức, chi bằng ta giúp ngươi cắt xuống cho xong.”

      Sắc mặt Tử Nguyệt liền tái xanh, Nhạn Hồi đưa tay lên hạ đao xuống.

      Tử Thần bên cánh lớn tiếng gọi tên Nhạn Hồi, nhưng nàng hoàn toàn lay chuyển, lúc mũi chủy thủ rơi xuống miệng Tử Nguyệt, bỗng bên cạnh có lực đạo đánh tới, hất Nhạn Hồi ra, nàng xoay người, đáp xuống trước mặt Thiên Diệu.

      Chủy thủ tay nàng lúc này dính máu, dưỡi dao cắt rách môi Tử Nguyệt, cũng đâm lưỡi nàng ta bị thương, nhưng rốt cuộc vẫn cắt lưỡi nàng ta xuống.

      Máu dính đầy miệng, nàng ta bụm miệng mình, sau đó buông tay ra nhìn máu trong lòng bàn tay, nhất thời sợ hãi tưởng Nhạn hồi cắt lưỡi mình xuống, kêu “A a” mấy tiếng rồi ngất xỉu tại chỗ.

      Sắc mặt Nhạn Hồi u ám, ánh mắt hung dữ nhìn Lăng Phi: “Ai dám cản ta!”

      khí xung quanh lập tức trở nên hung ác như chốn Diêm La địa ngục.
      Snow139 thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 56

      Tuy Nhạn Hồi hỏi vậy, nhưng ai cũng biết người chặn nàng lại ai khác ngoài Lăng Phi.

      Lăng Phi thấy Nhạn Hồi lúc nổi giận sắc mặt hung dữ cực độ, nhớ lại lúc xưa trong nhà lao đỉnh Tâm Túc chịu thiệt vì nàng, thù cũ hận mới gộp chung, lòng ả cũng nổi lửa, ả cười lạnh: “Đấu khẩu đôi lời muốn cắt lưỡi đồng môn. Nhạn Hồi, ngươi còn nhân tính ? lẽ ngươi trở thành tu tà rồi?”

      “Ngậm máu phun người.” Nhạn Hồi mắng, “Ta thấy lưỡi ngươi để lại cũng vô ích.” Nàng vứt thanh chủy thủ dính máu trong tay về phía Lăng Phi.

      Thanh chủy thủ bay như ánh chớp, nhưng Lăng Phi có chuẩn bị, ả phất tay về phía sau, tay áo rộng cuốn lấy chủy thủ, vứt nó sang bên cạnh.

      Lăng Phi khẽ nhíu mắt nhìn Nhạn Hồi: “Lần trước nhân lúc ta đề phòng rồi đánh lén, lần này ngươi nghĩ xem ta có trả món nợ đó ?”

      Lăng Phi chộp tay vào trung, tay xuất phất trần, ả phẩy phất trần, toàn thân dồi dào tiên khí: “Để ta xem thử từ khi ngươi xuống núi đến nay rốt cuộc học được tà thuật đạo pháp gì.”

      Vừa dứt lời, thân hình Lăng Phi biến mất, Nhạn Hồi thầm đánh chuông cảnh giác trong lòng, nàng lập tức lui về phía sau bảo vệ trước mặt Thiên Diệu, nhưng Thiên Diệu cũng theo về phía sau bước, vội vàng hét: “Cẩn thận.” đưa tay đẩy Nhạn Hồi cái.

      Nhạn Hồi loạng choạng bổ về phía trước bước, tránh được phất trần quét tới từ phía sau.

      Thân hình Lăng Phi xuất , đứng phía sau cách Nhạn Hồi nửa bước, nhưng ả tiếp tục tấn công nàng, ánh mắt liếc về phía Thiên Diệu: “Nhãn lực khá lắm!”

      Vừa dứt lời, phất trần mang theo khí lạnh hướng về phía mặt Thiên Diệu.

      Lăng Phi dù sao cũng là muội muội của Tố Ảnh, tuy lúc còn rất được Tố Ảnh đưa tới núi Thần Tinh, nhưng ả vẫn tập tâm pháp của Quảng Hàn môn, bởi vậy vừa ra tay, cả phòng chìm trong hàn khí thấu xương.

      Pháp thuật của Thiên Diệu chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng mấy hôm nay điều tức được chút tu vi, đủ để thân pháp của nhanh hơn người tu đạo bình thường rất nhiều.

      Nhưng lúc Lăng Phi vừa ra tay, ràng Thiên Diệu tránh được ả, nhưng thân hình lại cứng đờ.

      Những ký ức dốc sức muốn quên trong đầu trở thành vết sẹo trong sâu thẳm linh hồn , phất trần mang theo hàn ý của Lăng Phi như lưỡi dao, cố hết cách xé rách vết sẹo của .

      Khung cảnh mặt trăng khổng lồ, tuyết bay đầy trời lại xuất trước mắt Thiên Diệu. Đồng tử Thiên Diệu co lại, nhất thời thể dời bước. Phất trần mang theo pháp thuật lạnh lẽo sắp đánh lên đầu !

      Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bóng người lắc mình qua trước mặt Thiên Diệu, phất trần quét tới bị người đó nắm hết trong lòng bàn tay.

      Khí lạnh bị ngọn lửa mãnh liệt chặn hết lại. Giống như bức bình phong an toàn bảo vệ lại phía sau.

      Là Nhạn Hồi nắm chặt phất trần của Lăng Phi.

      Lửa nóng và sương lạnh giao chiến trong lòng bàn tay nàng, ma sát ra những ánh sáng kỳ dị biến ảo, màu sắc đan xen in vào mắt Nhạn Hồi, tôn lên mấy phần khí tà ác của nàng: “Ta rồi, ta bảo vệ .”

      Tám chữ này Nhạn Hồi rất kiên định, nặng như ngàn cân vào rơi vào tai mỗi người.

      Lại là Nhạn Hồi, lại là bóng lưng này, lần trước giúp chặn ánh trăng trời, lần này lại giúp cản cái lạnh thấu xương.

      Cho dù tiếp xúc cơ thể, cho dù mười ngón tay đan vào nhau, nhưng Thiên Diệu vẫn cảm nhận được nhiệt lượng mà nương trước mặt này truyền vào đáy lòng cách thần kì đến mức quái lạ…

      Đầy ắp, ngập tràn trái tim, ấm áp cả cơ thể.

      Tuy nhiên, Thiên Diệu hiểu, Nhạn Hồi chắc là biết những hành động này của nàng ảnh hưởng đến nhiều dường nào.

      Nàng cứ luôn như vậy, chỉ làm những chuyện mình nên làm và muốn làm, hiếm khi để tâm đến ánh mắt kẻ khác. Thế nên nàng mới vô tâm vô tính đến khác thường, nhưng cũng chính vì thế mà những chuyện nàng làm vô cùng tự nhiên, khiến người ta chấn động tâm can.

      Nhạn Hồi nhìn Lăng Phi, cảm nhận được lực kéo phất trần truyền tới, Nhạn Hồi sao có thể để ả ta giật lại phất trần đơn giản vậy được, chờ ả giật về rồi lại nhìn ả đánh tới sao? Nàng đâu có ngốc!

      Vậy nên nàng cũng kéo lại buông tay.

      Sau khi đọ sức cách đơn giản tới giao đấu pháp lực, rồi dần dần mãnh liệt hơn.

      Khí cực lạnh của Lăng Phi và ngọn lửa nóng bỏng của Nhạn Hồi va đập vào nhau tạo thành những luồng gió mạnh mẽ, lật tung bàn ghế xung quanh hai người, ngay cả cột kèo nóc khách điếm cũng phát ra thanh “cót két”.

      Mười đệ tử của núi Thần Tinh bên kia thấy vậy định tới giúp, Tử Thần vội lớn tiếng khuyên: “Nơi này rất nhiều bá tánh bình thường, mọi người ra tay e có ngộ thương!” quay đầu hét với Lăng Phi, “Sư thúc, chúng ta làm chính quan trọng hơn!”

      Lăng Phi chẳng buồn để ý tới , miệng nghiến răng hung ác với Nhạn Hồi: “Ngươi tưởng ta lại bại dưới tay ngươi sao?”

      Ánh mắt Nhạn Hồi chăm chú, thấy tay kia của Lăng Phi bỗng rút từ eo ra thanh nhuyễn kiếm, “soạt” tiếng đâm thẳng về tim Nhạn Hồi, nàng giật mình, trước lúc nàng thoái lui, Thiên Diệu phía sau vòng qua eo nàng, kéo nàng lui về phía sau mấy bước.

      Nhưng cho dù là vậy, mũi kiếm bất ngờ này của Lăng Phi vẫn rạch rách má Nhạn Hồi.

      Vết thương nông, từ cằm vạch tới xương gò má đường sâu hoắm, máu tươi lập tức thuận theo mặt Nhạn Hồi xuống, có giọt rơi y phục nàng, có giọt rơi xuống đất, có giọt rơi cánh tay ôm eo Nhạn Hồi của Thiên Diệu.

      Máu tí tách thấm vào tay áo Thiên Diệu, ràng lạnh nhưng vẫn như thiêu đốt, cháy vào tận tim .

      Nhưng lần này ấm áp mà là bỏng rát.

      nghiêng đầu là có thể nhìn thấy vết thương mặt Nhạn Hồi. Nàng vẫn nhìn Lăng Phi, ngay cả dùng tay ôm lại cũng . Gương mặt của nương là quý giá nhất, nhưng dường như bản chất nàng hề giống những nương khác! Nàng hề thương xót bản thân!

      Buồn cười là nàng xót, ấy vậy mà lại…

      những thấy xót.

      Hơn nữa còn phẫn nộ.

      Ánh mắt Thiên Diệu lạnh lẽo chăm chăm nhìn Lăng Phi.

      Vừa rồi, lúc Nhạn Hồi thoái lui mấy bước buông phất trần của Lăng Phi ra, nàng ta hất phất trần, phất trần biến mất trong trung, trong tay chỉ cầm thanh nhuyễn kiếm vừa rạch rách mặt Nhạn Hồi, lưỡi kiếm vẫn còn máu tươi tí tách.

      Lăng Phi nhìn Nhạn Hồi, khóe môi cong lên nụ cười lạnh mỉa mai.

      khinh miệt nàng.

      Nhạn Hồi đương nhiên cũng nhìn thấy nụ cười này của Lăng Phi, vết thương phải đau. Thanh nhuyễn kiếm tùy thân của Lăng Phi hình như còn có hàn độc, kiếm này khiến nửa mặt của Nhạn Hồi mất tri giác, nhưng nhìn nụ cười mỉa mai của ả, Nhạn Hồi cảm thấy vết thương của mình thành vấn đề, mà cảm giác cả mặt mình như bị xé hết da.

      Mẹ nó, vết thương có thể nhịn, nhưng nụ cười kia thể nhịn.

      Nhạn Hồi nghiến răng, hất tay Thiên Diệu ra, mình xông lên phía trước, tung chiêu cận chiến với Lăng Phi, chỉ là Nhạn Hồi ngờ, thanh nhuyễn kiếm của Lăng Phi dường như được thi pháp lực, chỉ cần Nhạn Hồi lại gần ả bị hàn quang nhuyễn kiếm đâm vào da thịt, vết thương mặt như lá bùa chú bị kéo giật khiến nàng thể mở mắt ra.

      Lăng Phi lại ra tay hề lưu tình, nhân lúc Nhạn Hồi hoa mắt, ả hề tiếc sức, đấm thẳng quyền vào bụng nàng, Nhạn Hồi bị đánh bay ra, đập vào cột trụ của khách điếm, ho ra ngụm máu.

      Thiên Diệu nhíu chặt mày, định tiến lên dìu nàng, nhưng Nhạn Hồi dường như bị khơi dậy đấu chí, nàng nhìn Thiên Diệu lấy lần, chân giẫm xuống, thân hình như ánh chớp, chưởng phong mang theo lửa lần nữa tiến lên giao chiến với Lăng Phi.

      ngoài dự liệu, nàng tự nhiên lại bị đánh về, lần này nàng bị đánh thẳng vào lòng Thiên Diệu, hồi lâu cũng mở mắt nổi.

      “Ha.” Lăng Phi phát ra tiếng cười lạnh, vẫn là dáng vẻ cao ngạo vốn có cầm kiếm đứng đó, y phục dường như dính bụi trần, đối lập hoàn toàn dáng vẻ nhếch nhác dơ bẩn như vừa lăn lộn trong ao máu và bùn của Nhạn Hồi.

      Nhạn Hồi vừa lắc lắc đầu vừa chớp chớp mắt, vẫn kiên trì đẩy tay Thiên Diệu ra, nàng khuỵu gối xuống đất, nghỉ ngơi lúc lâu, sau đó lại đứng thẳng lên, tuy mắt vẫn còn nhòe máu, nhưng nàng vẫn tìm được hướng Lăng Phi, nhìn thấy vẻ mặt mỉa mai của ả, nghe thấy tiếng cười mỉa mai của ả.

      Câu “Mẹ nó” của Nhạn Hồi nhịn được, bật ra khỏi miệng.

      Tử Thần sốt ruột khuyên can, tuy nhiên Nhạn Hồi nghe thấy giọng y nữa, bên tai ong ong từng hồi, nàng chỉ cảm giác có người kéo mình về phía sau, loạng choạng cái, quay đầu nhìn người kéo mình, liền thấy sắc mặt Thiên Diệu trầm khác thường, lạnh lẽo kinh người: “Còn muốn xông lên nữa sao?”

      Nhạn Hồi khó hiểu, chắc là… làm Thiên Diệu bị thương đó chứ…

      Nhưng tại sao trông lại giận dữ đến vậy…

      trốn lúc được sao?”

      Nhạn Hồi hoang mang: “Trốn đâu?”

      Thiên Diệu thoáng im lặng rồi đáp: “Sau lưng ta.”

      Nhạn Hồi chỉ coi như đùa. Suốt dọc đường, nếu nàng trốn sau lưng , chắc là hai người họ chết mất xác từ lâu.

      Tử Thần thấy Lăng Phi còn muốn ra tay, bèn bất chấp tất cả, xông lên chắn trước mặt Lăng Phi: “Sư thúc…”

      Nhưng ngờ, còn chưa dứt lời, khí tức xung quanh bỗng biến đổi. Tử Thần tu pháp thuật hệ Mộc, sở trường là điều khiển gió, bởi vậy phát giác được khí xung quanh biến đổi trước Lăng Phi.

      quay đầu, thấy bàn ghế xung quanh đều khẽ rung chuyển, đũa bàn đều bay lên cách kỳ lạ.

      Lăng Phi thấy vậy nhíu mắt: “ thuật.”

      Hai chữ này vừa thốt ra, khí đột ngột đại loạn, chén đũa lửng lơ trong trung và bàn ghế dưới đất bỗng bị những lưỡi đao khí ngưng tụ trong trung chém đứt!

      Mười đệ tử của núi Thần Tinh cũng có người kinh hô, có người đột nhiên bị rách áo, có người bị chém đứt mão rơi xuống đất, có người thắt lưng bị cắt làm đôi…

      Trong lúc chúng nhân đều kinh ngạc, Tử Thần nghe bên tai phát ra tiếng “keng”, trực giác cảm thấy lành, lập tức quay đầu lại.

      Lăng Phi cũng cảm thấy kỳ quái trước động tác đột ngột của Tử Thần: “Sao vậy?” Ả ta vừa nhíu mày, bỗng mi tâm đau nhói, máu từ mi tâm ả túa ra.

      Ánh mắt Tử Thần nhìn ả cũng dần dần trở nên kinh hãi.

      Từng giọt từng giọt máu từ khắp nơi mặt ả liên tiếp túa ra, chẳng bao lâu máu từ mặt ả tí tách xuống đất. Tay ả run run vuốt lên mặt, ngón tay chạm đến đâu đều đau đớn đến đó, ả đau đớn thét lên: “Á…”.

      “Sư thúc!” Tử Thần kinh hô.

      thuật!” Lăng Phi ôm mặt khom người giấu mặt mình , “ thuật của người đó!” Tiếng kêu thét của ả cơ hồ như xé rách màng nhĩ người khác.

      Mười đệ tử núi Thần Tinh đều kinh hãi nhìn Thiên Diệu, ngạc nhiên vì người này có thể hóa khí thành lưỡi đao, giết người cách vô hình… Pháp thuật này phải tà bình thường nào cũng có thể vận dụng…

      Ngay cả Nhạn Hồi thần trí hơi mơ hồ cũng biết tình hình kỳ lạ, nàng ngạc nhiên quay đầu nhìn : “Ngươi…”

      Vẻ mặt Thiên Diệu vẫn như thường: “Ta làm sao?” Nếu phải mấy ngày nay tĩnh tọa điều tức chưa tích lũy được bao nhiêu, cũng phải là quái ra tay “dịu dàng” đến vậy.

      Nhạn Hồi nhìn .

      Đây có lẽ là… lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thiên Diệu ra tay với người khác, thủ pháp gọn gàng, cần kết ấn, ngay cả niệm chú cũng cần. Nàng biết có lẽ chưa hồi phục được phần vạn sức mạnh vốn có của , nhưng pháp thuật nho đủ khiến những đại đệ tử có mặt mũi của núi Thần Tinh cảm thấy kinh ngạc, vậy nếu hồi phục…

      long ngàn năm quả nhiên phải chỉ suông.

      Đều tại biểu của Thiên Diệu trước đó quá sức yếu mềm, bởi vậy Nhạn Hồi cũng suýt chút quên mất chuyện này…

      cho Nhạn Hồi thời gian kinh ngạc quá nhiều, mười đệ tử núi Thần Tinh bên kia dường như ý thức được có lẽ mình đối diện với quái ghê gớm, ai nấy rút kiếm khỏi vỏ, ngay cả Tử Thần cũng sửng sốt nhìn Nhạn Hồi, vẻ mặt dám tin, biểu đó cứ như hỏi nàng: Sư muội của tại sao lại ở chung với quái thế này…
      HaYen, Snow139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :