1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồng nhan say, yêu hậu tóc trắng của lãnh hoàng - Tiếu Nguyệt (Q3 - C1.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 66: Chuyện cũ của Lãnh Nguyệt Hàn

      Edit: Trang Chấy

      Khi Tuyết Ninh tỉnh lại, nàng cảm thấy ngực mình đau đớn như bị xe cán qua, nàng muốn giơ tay lên xoa ngực phát Lãnh Nguyệt Hàn nằm ở bên cạnh mình.

      Khuôn mặt của Lãnh Nguyệt Hàn tia huyết sắc nào, đôi mắt đóng chặt nhưng vẫn siết lấy tay của nàng, Tuyết Ninh nhớ khi ở bãi săn, Lãnh Nguyệt Hàn giống như phát điên đả thương nàng và Dạ Mị, sao giờ lại nằm ở đây?

      Thượng Quan Thiên Dật thấy Tuyết Ninh tỉnh lại, vội vàng tới đỡ Tuyết Ninh dậy, ân cần hỏi han:” Tuyết Ninh, có chỗ nào thoải mái ?

      Tuyết Ninh lắc đầu :” Muội sao, Thượng Quan đại ca, xảy ra chuyện gì?”. Phía ngoài cửa sổ mảnh tối đen, trong điện Cần Chính chỉ còn lại hai người Thượng Quan Thiên Dật và Phúc Bảo.

      Thượng Quan Thiên Dật trả lời, xoay người đối diện với Phúc công công :” Làm phiền Phúc công công mang thuốc tới đây”. Phúc công công vội vàng đem thuốc tới.

      Thượng Quan Thiên Dật nhận lấy thuốc, thổi , muốn giúp Tuyết Ninh uống thuốc, Tuyết Ninh :” Tự muội làm được”. Thế nhưng tay của nàng rút ra được, cả người có chút sức nào.

      Thượng Quan Thiên Dật :” sao, để ta”. vừa giúp Tuyết Ninh uống thuốc vừa giải thích:” Lúc gần trưa Hàn tỉnh lần, kêu tên của muội tiếng, nắm tay muội rồi lại bất tỉnh”.

      Tuyết Ninh hỏi:” sao chứ?”. Thượng Quan Thiên Dật :” Tình huống tại rất khó , huynh cũng biết khi nào Hàn có thể tỉnh”. Hàn trúng Huyết Chú nên thể tùy tiện sử dụng nội lực, tại cấp hỏa công tâm, thể khống chế được Thiên Thủy thần công tầng cuối cùng, suýt chút nữa bị tẩu hỏa nhập ma.

      Uống thuốc xong, Thượng Quan Thiên Dật đỡ Tuyết Ninh nằm xuống, lại bắt mạch giúp Lãnh Nguyệt Hàn, dặn dò:” Muội tốt nhất nên nghỉ ngơi , ta ở đây trông chừng”.

      Tuyết Ninh :” Thượng Quan đại ca, có thể chuyện xưa của Lãnh Nguyệt Hàn cho muội ? Tại sao lại đột nhiên nổi điên?”

      Thượng Quan Thiên Dật liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, thở dài chậm rãi :” Cũng được, ta tin tưởng Tuyết Ninh”.

      Tuyết Ninh sửng sốt, hiểu thế là có ý gì, chỉ nghe Thượng Quan Thiên Dật chậm rãi :” Hàn vừa sinh ra liền được lập làm thái tử, năm Hàn sáu tuổi, phụ hoàng và Liên phi- mẫu phi của Hàn trong lúc tuần thị đột nhiên chết lí do, mà Hàn năm đó sáu tuổi được Trấn Quốc Công che chở thành công lên ngôi Hoàng đế.

      Nước Nguyệt Lạc có quy định, chỉ sau khi thành thân xong Hoàng Thượng mới có thể thân chánh, cho tới nay vẫn là Thái Hậu buông rèm nhiếp chính, nhưng Thái Hậu lại rất hận mẫu phi của Hàn, sau khi Liên phi chết, Thái Hậu liền đem tất cả hận ý dồn lên người Hàn, trong ngày Hàn lên ngôi, Thái Hậu liền hạ độc Huyết Chú lên người Hàn, bao nhiêu năm nay Hàn vẫn bị Thái Hậu khống chế.

      Sư phụ của chúng ta hi sinh cả tính mạng cũng giải được loại độc này, mỗi tháng đêm trăng tròn, Hàn đều bị hành hạ dến chết sống lại, mỗi lần ta đều mang theo Hàn chỉ còn chút hơi tàn quỳ gối trước tẩm cung Thái Hậu cầu xin bà ta giúp Hàn giảm bớt thống khổ. Chỉ trách ta tài sơ học thiển, thể giải loại độc này”. Thượng Quan Thiên Dật càng càng bi thương.

      hiểu tại sao trong lòng Tuyết Ninh lại hết sức đau, cho tới bây giờ nàng cũng nghĩ tới Lãnh Nguyệt Hàn lại từng phải chịu hành hạ như vậy.

      Thượng Quan Thiên Dật tiếp tục :” Mười tám năm qua, Thái Hậu chiếm đoạt toàn bộ quyền lực của Hàn, cả triều đình đều là do Thái Hậu định đoạt, Hàn cũng chỉ có thể giống như con rối im lặng phục tùng, nhiều lần Hàn muốn giết chết Thái Hậu rồi cùng nàng đồng quy vu tận, nhưng cha mẹ chết lí do, cừu hận của mình còn chưa báo, sao có thể nghĩ đến cái chết”.

      Tuyết Ninh ngờ Lãnh Nguyệt Hàn lại chịu đựng nhiều hành hạ như vậy, nàng nhìn Thượng Quan Thiên Dật :” Ta thấy Thái Hậu là người say mê quyền lực, tại sao lại để Lãnh Nguyệt Hàn lập ta làm Hậu, ngoan ngoãn trả lại quyền lực. vậy mấy năm gần đây, bà ta luôn luôn ngăn trở lập Hậu”.

      Thượng Quan Thiên Dật cười khổ nhưng chuyện lập Hậu mà lại mở miệng :” Thái Hậu đợi cái cớ, bà ta muốn nhìn thấy nước Nguyệt Lạc bị hủy trong tay Hàn, chờ bà ta hành hạ Hàn đủ rồi danh chính ngôn thuận diệt trừ Hàn, phát tiết hận ý bà ta dành cho Tiên Hoàng và Liên phi”.

      Tuyết Ninh hiểu, rốt cuộc Thái Hậu có bao nhiêu hận ý mà có thể độc ác với Lãnh Nguyệt Hàn như thế.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 67: ghen tị của nữ nhân (1)

      Edit: Trang Chấy

      Tuyết Ninh bị tiếng ồn ào ở bên ngoài đánh thức, chỉ nghe thấy Vân phi ở bên ngoài cao giọng la hét:” Tại sao để cho Bổn cung vào gặp Hoàng Thượng?”.

      Phúc công công nghe theo phân phó của Thượng Quan Thiên Dật, tỏ vẻ nhận lỗi:” Hoàng Thượng thánh thể khó chịu, tại muốn gặp bất cứ ai, xin Vân phi nương nương đừng làm khó nô tài’.

      Vân phi vẫn như cũ chịu buông tha, nhất quyết muốn vào, chỉ nghe thanh của Bạch Phượng Nhi truyền tới:” Phúc công công, Hoàng Hậu nương nương thế nhưng lại ở trong điện”. Thanh dịu dàng như nước, làm cho ngươi ta nỡ cự tuyệt.

      Phúc công công cung kính :” Khởi bẩm Qúy phi nương nương, Hoàng Hậu nương nương chiếu cố Hoàng Thượng”.

      Vân phi làm loạn lên:” Tại sao Khương Tuyết Ninh có thể gặp Hoàng Thượng còn chúng ta thể?”. Bạch Phượng Nhi cắn môi, điềm đạm dáng nhìn cửa đại điện, cương quyết mở miệng :” Bổn cung muốn gặp Hoàng Thương”.

      Phúc công công :”Xin thứ cho nô tài thể phụng mệnh, Hoàng Thượng phân phó, nô tài dám tự ý để cho nương nương vào”.

      Vân phi nhất mực lôi kéo Bạch Phượng Nhi vào, mới vừa tới cửa liền bị Lôi Kình ngăn cản, Vân phi bị dọa lùi về sau vài bước, nàng ta chỉ vào Lôi Kình :” Ngươi là người từ đâu tới”. Lôi Kình giương ra khuôn mặt như người chết, chút biểu tình.

      Lôi Kình lạnh lùng mở miệng :” Xin nương nương hãy quay về, Hoàng Thượng phân phó ngoại trừ Hoàng Hậu nương nương ra ai được vào quấy nhiễu”.

      Phượng Qúy phi :” Từ sau khi từ bãi săn trở về, Bổn cung vẫn chưa nhìn thấy Hoàng Thượng, Bổn cung nghe thân thể Hoàng Thượng khỏe nên đặc biệt tới thăm, xin Lôi thị vệ vào thông báo tiếng”.

      Lôi Kình vẫn lặp lại câu cũ:” Hoàng Thượng phân phó, ngoại trừ Hoàng Hậu nương nương, ai được vào quấy nhiễu”. Lôi Kình mặt lạnh như băng, cho họ vào, cũng vào thông báo.

      Chỉ nghe thanh của Tuyết Ninh truyền từ trong điện ra:” Bên ngoài có chuyện gì ồn ào như vậy, quấy rầy Hoàng Thượng nghỉ ngơi, nếu có chuyện gì tất cả giải tán , đừng quấy rầy Hoàng Thượng nghỉ ngơi”.

      Bạch Phượng Nhi vừa nghe là thanh của Khương Tuyết Ninh liền che mặt khóc thút thít rời , Vân phi tức giận có cách nào đành chạy đuổi theo.

      Thượng Quan Thiên Dật phân phó, trừ mấy người biết nội tình ra, ai cũng được phép vào điện Cần Chính, Tuyết Ninh mơ hồ cũng hiểu tại sao nên chỉ để ý phối hợp với Thượng Quan chăm sóc tốt cho Lãnh Nguyệt Hàn.

      Bên trong Phúc Thọ Cung.

      Chỉ nghe ”ba” tiếng, Thái Hậu chút lưu tình tát Linh Lung cái, Linh Lung lập ức quỳ mặt đất, hốt hoảng :” Nô tì đáng chết”.

      , rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao đến bây giờ ngươi mới trở về”. Thái Hậu lạnh lùng hỏi.

      Linh Lung quỳ mặt đất, thấp giọng trả lời:” Hôm đó Linh Lung theo phân phó của Thái Hậu an bài hành động ám sát, nhưng biết Thiếu chủ từ nơi nào xuất , điểm huyệt đạo của nô tì, nô tì liền hôn mê bất tỉnh, Thiếu Chủ mang nô tì về Dạ Mị Các, hôm nay mới để nô tì trở lại”.

      Thái Hậu hừ lạnh, :” Mị Nhi có chuyện gì?”. Linh Lung đột nhiên khấu đầu vô cùng sợ hãi :” dám lừa Thái Hậu, hôm đó Thiếu Chủ từ bãi săn trở về liền bị trọng thương, đến nay vẫn thể xuống giường, nhưng còn đáng ngại nữa”.

      Thái Hậu lạnh lùng :” Ngươi cái gì? Mị Nhi bị thương, là kẻ nào đả thương ? Là Lãnh Nguyệt Hàn sao?”

      Linh Lung trả lời:” Thuộc hạ lắm, Thiếu Chủ cho nô tì với Thái Hậu”.

      Thái Hậu cho là đúng :” Đứa này càng ngày càng kiên cường”. Ngay sau đó hỏi Qủy Cốc:” Tình huống ở điện Cần Chính như thế nào?”

      Thanh của Qủy Cốc lần nữa truyền từ trung đến:” Hồi bẩm chủ nhân, kể từ hôm đó Hoàng Thượng từ bãi săn trở về liền viện cớ lâm bệnh thượng triều, ngoại trừ Khương Tuyết Ninh, Thượng Quan Thiên Dật và thái tử Vân Thủy Quốc ra ai cũng gặp, hôm nay Hoàng Qúy phi đến thăm cũng bị Hoàng Hậu nương nương đuổi về”.

      “ Vậy sao?”. Thái Hậu nghe Quỷ Cốc hồi báo xong liền lâm vào trầm tư, tính toán thời gian, bây giờ còn cách ngày Huyết Chú phát tác hai ngày, chẳng lẽ hôm đó ở bãi săn, vì cứu Khương Tuyết Ninh nên tự ý sử dụng nội lực, khiến cho Huyết Chú phát tác. vậy là vì Khương Tuyết Ninh, Lãnh Nguyệt Hàn mới đả thương Mị Nhi. Theo lí mà , Lãnh Nguyệt Hàn có công phu lợi hại như vậy, có thể đả thương Mị Nhi. Hay là vẫn thâm tàng bất lộ?

      Thái Hậu phân phó Quỷ Cốc:” Phái người tiếp tục giám thị, ngươi tự mình tới Dạ Mị Các chuyến, đưa Thiếu Chủ tới gặp ta, nhất định được để chuyện gì xảy ra, nếu nợ mới nợ cũ ta tính cùng lượt, ngươi hãy mang đầu đến gặp Ai gia”.

      Quỷ Cốc cung kính :” Dạ”.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 68: ghen tị của nữ nhân (2)

      Edit: Trang Chấy

      Sau khi Quỷ Cốc rời , Thái Hậu ngồi ghế quý phi, đùa bỡn ban chỉ bằng ngọc tay mình, thầm suy xét, đột nhiên :” Xem ra Khương Tuyết Ninh này thể giữ lại, xem tình hình này, ngay cả Mị Nhi cũng thích ả, nếu lỗ mãng tự tiện xông vào bãi săn, muốn cướp Khương Tuyết Ninh như vậy”.

      Linh Lung cẩn thận dò hỏi:” Ý của Thái Hậu là…”.

      Khóe miệng Thái Hậu lộ ra nụ cười thị huyết:” Ngươi biết sao, ghen tị của nữ nhân là vũ khí rất tốt. Đối phó Khương Tuyết Ninh cần Ai gia phải động thủ”.

      Ngay sau đó phân phó:” Người đâu, truyền Bạch quý phi đến gặp Ai gia”. Trong giọng tràn đầy tính toán.

      Bạch Phượng Nhi vừa mới trở lại Lạc điện có người đến thông báo:” Thái Hậu có chỉ, xin Phượng Qúy phi tới Phúc Thọ cung chuyến”.

      Bạch Phượng Nhi trong lòng cả kinh, biết Thái Hậu truyền mình đến là vì chuyện gì. Cho tới bây giờ, Bạch Phượng Nhi cũng rất sợ hãi Thái Hậu, dĩ nhiên cũng rất hận bà ta. Nàng ta từ mười sáu tuổi được phong phi, cho tới nay, Thái Hậu vẫn nhìn nàng ta vừa mắt. Bao nhiêu năm nay, Thái Hậu tước đoạt hoàng quyền, để cho Hàn ca ca phong nàng ta làm Hậu, ngay cả Hoàng Thượng cũng bị nàng ta quản chế. Hơn nữa, ban đầu nàng ta mang thai, cũng bị Thái Hậu ép xảy thai, chuyện này là nỗi đau lớn nhất trong lòng nàng ta.

      Gương mặt Bạch Phượng Nhi thấp thỏm bất an, theo nha hoàn Phúc Thọ Cung, chỉ thấy Thái Hậu ngồi ghế quý phi cười nhìn nàng ta. Loại tươi cười đó khiến Bạch Phượng Nhi có cảm giác rợn tóc gáy.

      Bạch Phượng Nhi cung kính hành lễ:” Nô tì thỉnh an Thái Hậu”.

      Thái Hậu cười :” Có phải ngươi thắc mắc sao hôm nay Ai gia lại tìm ngươi ?”. Bạch Phượng Nhi im lặng dám trả lời.

      Khuôn mặt Thái Hậu lộ vẻ khinh thường:” trách được, Hoàng Thượng giờ thích ngươi, ngươi xem dáng vẻ lo lắng của mình kìa.” Giọng của bà ta tràn đầy vẻ khinh thường châm chọc.

      Bạch Phượng Nhi nắm chặt hai tay khiến cho móng tay đâm sâu vào trong thịt nhưng lại dám phản bác câu.

      Thái Hậu cười lạnh :” Ai gia có thể để cho ngươi lên làm Hoàng Hậu, hơn nữa vì Hoàng Thượng sinh hạ Hoàng tử. Ngươi có đồng ý hợp tác với Ai gia ?”

      Gương mặt Bạch Phượng Nhi đầy vẻ mờ mịt, biết Thái Hậu muốn gì. Thái Hậu :” Ngươi hận Khương Tuyết Ninh sao? Ai gia có thể giúp ngươi diệt trừ nàng, có thể giúp ngươi đoạt lại Hàn ca ca mà ngươi . Ngươi vui?”.

      Bạch Phượng Nhi sợ hãi :” Nô tì dám”. Trong lòng nàng ta rất sợ hãi, Khương Tuyết Ninh là cháu ruột của Thái Hậu, nàng ta vẫn luôn cố kị điểm này. Hơn nữa, Thái Hậu đối với Khương Tuyết Ninh vẫn luôn rất bảo vệ, so có thể ngược lại giúp mình diệt trừ Khương Tuyết Ninh.

      “ Cái này có cái gì dám hay dám, cần hỏi nhiều, ngươi chỉ cần trả lời Ai gia, ngươi có nguyện ý hay ?”. Ngữ khí của Thái Hậu mang theo chèn ép hỏi.

      Bạch Phượng Nhi cắn môi , nàng ta dĩ nhiên là muốn, nàng ta chỉ hận Khương Tuyết Ninh chết ngay bây giờ. Nhưng nàng ta sợ dám ra, Thái Hậu là người sâu lường được, nàng ta sợ đây là cái bẫy.

      Thái Hậu tựa hồ nhịn được, Bạch Phượng Nhi chỉ thấy cái bóng lướt qua, cổ liền bị giữ lại, Thái Hậu vẻ mặt dữ tợn nhìn Bạch Phượng Nhi, từ từ siết chặt năm ngón tay, từng câu từng chữ hỏi:” cho Ai gia, ngươi có đồng ý diệt trừ Khương Tuyết Ninh hay ?”.

      Bạch Phượng Nhi còn cách nào để hít thở, chỉ có thể liều mạng lắc đầu giãy giụa, Thái Hậu lại lần nữa hỏi:” Có nguyện ý hay ? Ngươi phải biết nghe Ai gia an bài chết có chỗ chôn”. Bạch Phượng Nhi liều mạng gật đầu:” Nô tì nguyện ý”.

      Lúc này Thái Hậu mới hài lòng cười tiếng, buông Bạch Phượng Nhi ra, Bạch Phượng Nhi còn chưa kịp hít thở lại thấy Thái Hậu an an ổn ổn ngồi ở ghế quý phi uống trà, tựa như vẻ mặt dữ tợn vừa rồi chưa từng xuất .

      Bạch Phượng Nhi chậm rãi hít thở, quỳ xuống đất, thuận theo :” Chỉ cần Thái Hậu nương nương có thể giúp Phượng Nhi đoạt lại Hoàng Thượng, hết thảy Phượng Nhi đều nghe theo Thái Hậu phân phó”.

      Thái Hậu lúc này mới hài lòng cười tiếng:” Ngươi yên tâm , Ai gia chẳng những giúp ngươi đoạt lại Hoàng Thượng, còn có thể cho ngươi làm Hoàng Hậu, hơn nữa cho phép ngươi vì Hoàng Thượng sinh con đẻ cái”.

      Thái Hậu xong xoay người vào bên trong điện, lời lạnh lùng mang theo giọng điệu cảnh cáo truyền đến:” Đừng ở trước mặt Ai gia đùa giỡn tâm cơ, ngươi còn chưa xứng”. Khóe miệng Thái Hậu lại lần nữa lên nụ cười độc ác. Bạch Phượng Nhi quỳ mặt đất sợ đến mức đầu cũng dám ngẩng lên, chỉ có thể liên tục :” Dạ, dạ…”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 69: Huyết Chú chợt phát tác

      Edit: Minnie Phạm

      Lãnh Nguyệt Hàn vẫn chưa tỉnh lại, Tuyết Ninh nằm ở giường, cứ như vậy lẳng lặng ngắm nhìn . Tắc Bắc đứng ở bên cạnh để tiện cho việc hầu hạ Tuyết Ninh.

      Nghĩ lại sáng hôm nay khi Tuyết Ninh nhìn thấy Vân Mộc Trần trong lòng nàng cũng có quá nhiều vui mừng cùng cảm xúc gì khác, ban đầu nàng ngại dính thân vào nguy hiểm để dò xét , giờ đây nàng chợt nhận ra bản thân mình ngây thơ.

      Đột nhiên trong nháy mắt, Tuyết Ninh hoàn toàn hiểu ra Vân Mộc Trần phải là Vân Thiên, bản thân nàng nên mộng tưởng về nữa, giờ phút này nàng chỉ hy vọng Lãnh Nguyệt Hàn nhanh chóng tỉnh lại,

      Nửa đêm trong giấc mộng, Tuyết Ninh thường xuyên mơ thấy cảnh Lãnh Nguyệt Hàn lúc ở bãi săn khi hướng về phía Dạ Mị lạnh lùng : "Để hoàng hậu của trẫm xuống" . Đúng, nàng chính là hoàng hậu của Lãnh Nguyệt Hàn.

      Lúc Tắc Bắc vào, liền nhìn thấy Tuyết Ninh ôm Lãnh Nguyệt Hàn hôn mê đến ngơ ngẩn người, Tắc Bắc giọng kêu: "Nương nương, Thượng Quan đại nhân tới" Lúc này đây Tuyết Ninh mới phục hồi lại tinh thần.

      Thượng Quan Thiên Dật vào trong điện, bất đắc dĩ than thở: "Hàn, hôm nay thế nào?"

      Tuyết Ninh vẻ mặt bình tĩnh: "Vẫn là như cũ"

      "Ngày mai là đêm trăng tròn, Huyết Chú của Hàn phát tác, đến lúc đó chỉ có thể nhờ đến giúp đỡ của Thái hậu, hai ngày nay ngươi vất vả rồi, hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt , ngày mai rất mệt mỏi đấy"

      Tuyết Ninh lắc đầu, biết nên câu gì, chỉ nhìn Lãnh Nguyệt Hàn.

      Cho đến nửa đêm Tuyết Ninh vẫn ngủ được, chẳng biết tại sao, nàng có cảm giác việc gì đó nghiêm trọng xảy đến, ai ngờ đột nhiên Lãnh Nguyệt Hàn phát ra những tiếng kêu khổ sở.

      Tuyết Ninh vội vàng đứng dậy, đỡ lấy Lãnh Nguyệt Hàn: "Hoàng thượng ngươi tỉnh, có chỗ nào thoải mái?". Ai ngờ Lãnh Nguyệt Hàn căn bản nghe thấy lời Tuyết Ninh , chỉ ôm đầu đau dữ dội, sau đó cả người đều co quắp lại.

      Tuyết Ninh trong lòng cả kinh, chẳng lẽ huyết chú mà Thượng Quan Thiên Dật từng trước đó phát tác, còn chưa phản ứng kịp, Lãnh Nguyệt Hàn bắt đầu lăn lộn ở giường, sau đó liền ngừng khạc ra máu tươi.

      Giờ phút này Tuyết Ninh hết sức hốt hoảng: "Tắc Bắc, nhanh mời Thượng Quan Thiên Dật đến đây"

      Tuyết Ninh ôm lấy Lãnh Nguyệt Hàn, chỉ thấy Lãnh Nguyệt hàn miệng đầy máu, cố gắng mở mắt nhìn Tuyết Ninh, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tuyết Ninh , muốn đưa tay chạm vào gương mặt của Tuyết Ninh, đau đớn ùa tới, Lãnh Nguyệt Hàn trừ khạc ra máu, muốn cũng thể ra.

      Tuyết Ninh ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Lãnh Nguyệt nhanh chóng kêu lên: "Lãnh Nguyệt Hàn, ngươi kìm chế chút, Thượng Quan Thiên Dật rất nhanh tới đây"

      Thế nhưng Lãnh Nguyệt Hàn bỗng muốn cắn đầu lưỡi của mình, Tuyết Ninh sợ bị thương, nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp đem cánh tay của nàng nhét vào trong miệng Lãnh Nguyệt Hàn.

      Lãnh Nguyệt Hàn chợt dùng sức cắn bị thương cánh tay trắng như tuyết của Tuyết Ninh, nàng cau mày, sợ rằng chỗ cắn ra máu, chẳng biết tại sao, Tuyết Ninh cảm giác Lãnh Nguyệt Hàn như hút máu của nàng, vẻ mặt từ từ dịu lại.

      Tuyết Ninh thầm nghĩ Chẳng lẽ máu của nàng, có thể làm chậm lại đau đớn của Lãnh Nguyệt Hàn. Lôi Kình nghe thấy có tiếng động liền chạy vào trong điện nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn cắn cánh tay Tuyết, ngừng cắn mút thỏa thích.

      Hình như máu đủ, trong đầu Tuyết Ninh chợt lóe lên ý nghĩ, cao giọng gọi: "Lôi Kình, cầm kiếm tới cho Bổn cung " Lôi Kình hiểu chuyện gì xảy ra, ngẩn người ngay tại đó.

      "Nhanh lên, Đưa kiếm cho Bổn cung" Lôi Kình đành lấy thân đoản kiếm tùy thân bên người đưa cho Tuyết Ninh.

      Tuyết Ninh hài lòng nhận lấy kiếm, chút do dự tự rạch đường vào cánh tay trắng như tuyết của mình, máu tươi xông ra, Lãnh Nguyệt Hàn hình như ngửi thấy được mùi máu tươi, buông cánh tay Tuyết Ninh ra, rời đến miệng vết thượng cổ tay Tuyết Ninh.

      Lôi Kình thể tin nổi nhìn chằm chằm Khương Tuyết Ninh, chỉ thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn thỏa thích hút máu tươi của mình.

      Lúc Tắc Bắc cùng Thượng Quan Thiên Dật và Vân Mộc Trần vào, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tuyết Ninh đem Lãnh Nguyệt Hàn ôm vào trong ngực, còn Lãnh Nguyệt Hàn an tĩnh hút máu thỏa thích cổ tay Tuyết Ninh.

      Long Sàng cùng với y phục của hai người tất cả đều là màu đỏ tươi của máu, làm người khác thấy trong lòng run sợ.

      Tuyết Ninh nhìn thấy Thượng Quan Thiên Dật tới, gương mặt tái nhợt yên tâm mỉm cười, nàng dần chìm vào trong bóng tối.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 70: Máu có thể giải được Huyết Chú?

      Edit:Minnie Phạm

      Ngay lặp tức Tắc Bắc chạy đến đỡ lấy Tuyết Ninh, nhanh tay điểm mấy huyệt đạo người nàng, lúc này đây máu tươi mới ngừng chảy.

      Thượng Quan Thiên Dật đến bên cạnh Lãnh Nguyệt Hàn, đưa tay lên bắt mạch cho , thể tin được điều mình thấy khi bắt mạch cho Lãnh Nguyệt Hàn, Thượng Quan Thiên Dật thử lại mấy lần nhưng kết quả vẫn như thế. Mạch tượng cho thấy Huyết Chú được kiềm chế

      Thượng Quan Thiên Dật hết nhìn Tuyết Ninh, lại quay sang nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, giống như đứa trẻ, ôm chầm lấy Lôi Kình vui mừng : "Lôi Kình, độc người của hoàng thượng được kiềm chế. ngờ dùng máu người có thể kiềm chế độc tính trong người hoàng thượng"

      Lôi Kình cùng Tắc Bắc trong lòng khỏi vui mừng, như vậy từ nay chủ nhân bị giày vò chết sống lại nữa, nhưng là bây giờ còn việc đáng lo lắng hơn, Tắc Bắc gấp gáp : "Quốc sư, ngươi tới xem nương nương người bị làm sao vậy?"

      Thượng Quan Thiên Dật lúc này mới phản ứng được, chạy vội tới trước giường.

      Tuyết Ninh bởi vì mất máu quá nhiều nên ngất còn độc tính của Lãnh Nguyệt hàn độc tính được kiềm chế, giờ chỉ cần đợi tỉnh lại là được.

      Khi Lãnh Nguyệt Hàn tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Tuyết Ninh, cùng với vết thương cổ tay cùng cánh tay của nàng, nhớ ngày hôm qua Huyết Chú của phát tác, cắn vào cánh tay Tuyết Ninh, lần đầu Lãnh Nguyệt Hàn biết ra máu của người cũng thơm đến vậy.

      Khi đó Lãnh Nguyệt Hàn cũng cảm giác được đau đớn đến với mình nữa, chỉ là mê luyến cái mùi vị kia, mực muốn rời xa .

      Lúc Tắc Bắc vào nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn tỉnh: "Quốc sư, Lôi Kình, các ngươi mau tới, hoàng thượng tỉnh"

      Thượng Quan Thiên Dật mang theo Lôi Kình còn có Vân Mộc Trần vội vã vào, Lãnh Nguyệt Hàn cau mày thanh khàn khàn: " giọng chút, trẫm có việc gì"

      Phân phó Thượng Quan Thiên Dật: "Đỡ trẫm bên ngoài" . Thượng Quan Thiên Dật cùng Lôi Kình lập tức tới đỡ Lãnh Nguyệt Hàn ra ngoài điện để ngồi vào Long Ỷ.

      Tắc Bắc bưng nước lên, Lãnh Nguyệt Hàn uống hết mấy ngụm nước, thanh khàn khàn : " xảy ra chuyện gì?" Thượng Quan Thiên Dật đem tất cả tình cho Lãnh Nguyệt Hàn biết.

      Lãnh Nguyệt Hàn nghĩ tới, Khương Tuyết Ninh chút do dự cắt đứt cổ tay của mình để cứu , trong lòng tràn đầy cảm giác kỳ lạ.

      "Nếu hoàng thượng tỉnh lại, vậy tại hạ an tâm, tại hạ quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi, xin cáo từ trước"

      Lãnh Nguyệt hàn lời nào, Thượng Quan Thiên Dật vỗ vai Vân Mộc Trần : "Đa tạ thái tử mấy ngày nay trợ giúp" Vân Mộc Trần cười tiếng, hướng về phía Lãnh Nguyệt Hàn cùng Thượng Quan Thiên Dật ôm quyền xoay người rời .

      "Hàn, ngươi định làm như thế nào, ta nghĩ tới ra máu người có thể kiềm chế được độc tính của Huyết Chú"

      Mặc dù vẻ mặt Lãnh Nguyệt Hàn vẫn còn tái nhợt, nhưng giảm chút nào khí phách vương giả của , lạnh lùng : "Lấy tĩnh chế động, tối hôm nay vẫn đến chỗ Thái hậu xin thuốc, nên đả thảo kinh xà, hơn nữa thể để cho lão bà đó biết chuyện này" Giọng tràn đầy thù hận, rốt cuộc cần hướng phía lão bà như chó vẩy đuôi mừng chủ nữa rồi.

      "Thuộc hạ tuân lệnh"

      Khi tất cả mọi người lui xuống, Lãnh Nguyệt Hàn ngồi ở bên giường nhìn gương mặt tái nhợt của Tuyết Ninh, trong đầu nhớ lại, lúc tưởng chừng chống đỡ nổi muốn cắn lưỡi, Tuyết Ninh do dự đem cánh tay đưa tới trong miệng .

      Nhìn đến cổ tay được băng lại của Tuyết Ninh, lại nhìn xung quanh y phục của bọn bị nhuốm đỏ, biết là của người nào máu, khắp nơi đều là màu đỏ.

      Ban đêm, dưới phối hợp của Lãnh Nguyệt hàn cùng Thượng Quan Thiên Dật, hai người thành công lừa gạt được Thái hậu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :