1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồng nhan say, yêu hậu tóc trắng của lãnh hoàng - Tiếu Nguyệt (Q3 - C1.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 61: Nguy hiểm tới gần

      Edit: Minnie Phạm

      Đêm khuya, ồn ào cũng rời xa, trong ngự hoa viên tiệc tẩy trần cũng kết thúc, ai biết chuyện gì xảy đến tiếp theo.

      Trong cung Phúc Thọ, Thái hậu lười biếng nghiêng người dựa vào ghế quý phi, lắng nghe Khương Khôn báo cáo tất cả việc diễn ra ngày hôm nay ở Ngự Hoa Viên

      Sau khi Khương Khôn hồi báo xong, Thái hậu tay tạo hình Lan Hoa Chỉ đặt tay kia, nở nụ cười thoáng qua khuôn mặt: "Khôn nhi, ngươi cảm thấy già rồi sao?"

      Khương Khôn ngờ Thái hậu lại mở miệng hỏi vấn đề này , dừng lại mấy giây để suy nghĩ : "Đẹp, rất đẹp" Đây phải là láo, ngày trước thế nào Thái hậu cũng là Đệ Nhất Mỹ Nhân nước Nguyệt Lạc. Hơn hai mươi năm qua, phong thái của người vẫn như cũ.

      "Ha ha….. Ai gia già rồi, ngươi cảm thấy Khương Tuyết Ninh đẹp sao?"

      Khương Khôn bắt kịp suy nghĩ Thái hậu, hiểu chuyện gì xảy ra, biết phải trả lời Thái hậu như thế nào chỉ có thể khổ sở : "Này……."

      Thái hậu nhìn Khương Khôn, cứ như vậy nhìn thẳng vào . Ánh mắt bà ta sắc bén, khiến Khương Khôn thể được câu gì chỉ lặng lẽ cúi đầu.

      "Vậy ai gia cho ngươi biết, Khương Tuyết Ninh kia rất đẹp, có thể coi là khuynh quốc khuynh thành, khiến cho tất cả nam nhân đều điên cuồng, làm cho tất cả nữ nhân ghen ghét, có đúng hay ?"

      Khương Khôn gật đầu tán đồng, nhìn Thái hậu rồi lại lắc đầu bác bỏ.

      "Nhưng quá đẹp, cũng phải chuyện tốt" giọng của Thái hậu tràn đầy tức giận,

      "Nàng rất đẹp, cũng rất thông minh, nàng ta nghĩ mình bị bất luận kẻ nào lợi dụng, ngươi có thể hiểu phải ?"

      Khương Khôn run rẩy hỏi "Ý tứ là?" Trong long thầm nghĩ Chẳng lẽ gây bất lợi cho Tuyết Ninh.

      Thái hậu cười lạnh tiếng như xem thấu tâm tư của Khương Khôn: "Tạm thời ai gia động đến nàng, có những lúc xinh đẹp cũng là vũ khí trí mạng, nàng quả là quân cờ tốt, ngươi thấy thái tử nước Vân Thủy có thích Khương Tuyết Ninh ? Hình như bọn họ biết nhau từ trước"

      "Chất nhi biết hai người bọn họ có quen biết nhau , chỉ thấy thái tử nước Vân Thủy mực giúp đỡ Tuyết Ninh, đoán chừng phải là tám chín phần mười"

      " có người nam nhân nào có thể ngăn cản được mị hoặc của Khương Tuyết Ninh mặc dù nàng hề làm gì, nàng ta cùng dạng với Liên Phi" giọng bà ta tràn đầy giễu cợt cùng hận tính.

      "Nếu như nước Vân Thủy cùng nước Nguyệt Lạc chỉ vì nữ nhân mà đánh nhau, đây phải là trò chơi hấp dẫn ư" mặt Thái hậu là nụ cười hiểm.

      "Về phần thái tử nước Vân Thủy, ngươi cần để ý, ai gia tự có an bài, ngươi trước xuống , làm tốt chuyện của chính mình, ngày mai có việc gì cần vào cung, ngươi đem đám người kia an bài, về phần hoàng thượng ai gia có biện pháp"

      "Là…………"

      "Ngày mai màn kịch vui được trình diễn" Thái hậu giọng tràn đầy đùa giỡn cùng hưng phấn. Vung tay lên : "Ngươi trước xuống "

      Khương Khôn hiểu Thái hậu muốn làm gì, nhưng lại dám hỏi nhiều, chỉ có thể ngoan ngoãn lui ra.

      Sau khi Khương Khôn thối lui ra ngoài điện, Thái hậu lạnh lùng : "Quỷ Cốc, Mị nhi tại các ngươi ở nơi nào"

      "Hồi bẩm Thái hậu, Các chủ tại ở kỹ viện lớn nhất Kinh Thành - Ám Hương Các" Chỉ nghe thanh lạnh lùng, hết sức cung kính truyền đến hề biết là ai lên tiếng.

      "Ngày mai ngươi hãy nghĩ biện pháp ngăn cản vào cung, đợi chờ mệnh lệnh của Ai gia"

      Thanh cung kính của Quỷ Cốc lần nữa truyền đến: "Thuộc hạ tuân lệnh"

      Sau khi phân phó xong tất cả mọi việc, Thái hậu cầm lấy tách trà đặt bàn, uống hớp, mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, lạnh lùng: "Kịch hay giờ mới bắt đầu, Lãnh Chi Nhiên, Liên phi các ngươi hãy nhìn , ai gia làm cho con trai bảo bối của các ngươi, sống bằng chết"

      "Ha ha…………" Cả cung điện tràn ngập tiếng cười độc ác của Thái hậu.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 62: Khi tất cả bình tĩnh trở lại

      Edit: Minnie Phạm

      Tuyết Ninh ngồi ở Long Sàng, ban đêm yên tĩnh, nàng quyết định buông xuôi tất cả suy nghĩ của mình, giờ là lúc nàng cần phải bình tĩnh trở lại có như vậy nàng mới có thể nghĩ ra biện pháp để khắc phục mọi chuyện.

      Kể từ lúc nàng vào ở trong Cần Chính Điện, Lãnh Nguyệt Hàn chưa từng trở lại nơi này, tối nay sau khi bữa tiệc kết thúc, Lãnh Nguyệt Hàn mượn cớ có chuyện rồi rời , Tắc Bắc bồi nàng trở về.

      lâu sau đó, Châu nhi vẻ mặt bất bình chạy đến cho nàng biết, hoàng thượng tới điện của Phượng quý phi, Tuyết Ninh cảm thấy buồn cười, nàng căn bản quan tâm đến việc Lãnh Nguyệt Hàn đâu và làm việc gì, chỉ cần làm phiền nàng, vậy tốt rồi.

      Nàng ngu đến mức tin tưởng những gì , mặc kệ mục đích của Lãnh Nguyệt Hàn là gì, nàng cũng quan tâm, càng thích ,

      ngờ lúc nàng chuẩn bị ngủ, Lãnh Nguyệt Hàn liền vào, ai thông báo cho nàng biết là đến

      Cứ như vậy Lãnh Nguyệt Hàn đứng ở trước long sàng ngắm nhìn nàng, gương mặt nở nụ cười hỏi: "Ninh nhi cảm thấy long sàng này có thoải mái ?"

      Tuyết Ninh hành lễ, cười trả lời : "Tốt lắm"

      Lãnh Nguyệt Hàn cười lạnh xoay mình ngồi lên giường, giang tay ôm lấy Tuyết Ninh, vùi đầu vào trong ngực nàng: "Hôm nay trẫm bồi Ninh nhi ngủ, ngươi càng thoải mái hơn"

      Tuyết Ninh có phản kháng, chỉ là nàng cảm thấy được tự nhiên khi Lãnh Nguyệt Hàn làm vậy: "Hoàng thượng!!! Khi tất cả mọi việc được giải quyết xong xuôi người có thể hay để Tuyết Ninh rời "

      Đột nhiên Lãnh Nguyệt Hàn mở mắt ra, ánh mắt tĩnh mịch, cùng Tuyết Ninh bốn mắt nhìn nhau, hai người cứ như vậy nhìn nhau, tiếng nào.

      Chợt Lãnh Nguyệt Hàn nghiêng người hôn lên đôi môi đỏ mọng, kiều diễm của Tuyết Ninh, Tuyết Ninh muốn thoát khỏi nụ hôn của nhưng ý nghĩ chợt lóe lên nếu nàng giãy giụa chỉ là lặng lẽ thừa nhận nàng thích . Bất tri bất giác Tuyết Ninh đắm chìm trong nụ hôn đó.

      Cho đến hai người cùng thở hồng hộc, sắp thở được nổi Lãnh Nguyệt Hàn mới buông Khương Tuyết Ninh ra, nằm ở người nàng, nhìn Tuyết Ninh : "Trẫm từng cho phép ngươi rời " Giọng của thâm tình lại dẫn bá đạo.

      Tuyết Ninh chỉ là cười

      Lãnh Nguyệt Hàn giả vờ giận : " cho phép ngươi cười như vậy, bây giờ ngươi ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ , nếu trẫm thể bảo đảm rằng trẫm có làm gì ngươi đấy." Ai có thể nghĩ tới, vị quân vương bình thường lạnh lùng, giờ phút này lại như đứa con nít.

      Lãnh Nguyệt Hàn xong lại nhìn chằm chằm vào cánh môi đỏ tươi của Tuyết Ninh, cùng cảnh tượng trắng noãn trước ngực Tuyết Ninh, Tuyết Ninh chút hoang mang, nàng chỉnh sửa lại trang phục có vẻ lôn xôn sau khi hai người hôn nhau cuồng nhiệt sau đó liền nhắm hai mắt lại

      Lãnh Nguyệt Hàn thở dài cái, cũng ngoan ngoãn ôm Tuyết Ninh ngủ,

      Đây là lần thứ hai hai người ngủ cùng nhau cùng chung chăn gối mà xảy ra chuyện gì cả

      "Tuyết Ninh sớm muộn cũng rời khỏi nơi này, việc Tuyết Ninh muốn làm, hoàng thượng ngăn cản được đâu"

      Lần này Lãnh Nguyệt Hàn gì, khi xác định Tuyết Ninh tiến vào mộng đẹp Lãnh Nguyệt Hàn lần nữa mở ra con ngươi băng lãnh, điểm huyệt ngủ của Tuyết Ninh, lặng lẽ rời

      Trong ngự thư phòng, Tứ Đại Hộ Pháp cùng Thượng Quan Thiên Dật đợi từ lâu

      Lãnh Nguyệt Hàn ngồi Long Ỷ, Giang Nam lên tiếng đầu tiên: "Khởi bẩm chủ nhân, hôm nay thái tử nước Vân Thủy đến Ám Hương Các"

      " đến đấy làm gì?"

      Giang Nam nhìn Lãnh Nguyệt hàn cái, có điều khó , Lãnh Nguyệt hàn : " Ngươi cứ , đừng ngại"

      " đến mua cái tin"

      " hướng thuộc hạ hỏi thăm, khi qua đời Thừa Tướng đại nhân được chon cất cùng quần áo và di vật ở nơi nào"

      Lời này vừa ra, nhiệt độ xung quanh Lãnh Nguyệt Hàn chợt giảm xuống

      Thượng Quan Thiên Dật hỏi "Ngươi có biết vì sao lại hỏi thăm chuyện này?"

      "Thuộc hạ biết"

      Lãnh Nguyệt thất vọng đau khổ thầm nghĩ Chẳng lẽ Khương Tuyết Ninh gạt , nàng và Vân Mộc Trần quen biết nhau sao. Trong lòng càng them khẳng định khả năng này, cảm thấy tức giận, đôi tay sớm tự chủ nắm thành quyền.

      Khương Tuyết Ninh rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện lừa gạt , đến tột cùng thân phận của nàng gì. Lãnh Nguyệt Hàn thất vọng tràn trề trong lòng nghi ngờ càng tăng thêm

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 63: Tiến hành săn thú

      Edit: Minnie Phạm

      Sáng sớm ngày hôm nay, Tuyết Ninh cùng hoàng thượng và Thái hậu mời thái tử và công chúa nước Vân Thủy săn thú tại bãi săn.

      Nghe Thái hậu người nước Vân Thủy đều có tài bắn cung, khiến người khác là tò mò.

      Đợi đến khi đoàn người tới được bãi săn nơi đây sớm tấp nập người. Hoàng thượng cùng thái tử nước Vân Thủy tranh tài cưỡi ngựa. Những phi Tần khác sớm cùng nhau du ngoạn

      Tuyết Ninh cảm thấy nhàm chán, liền mang theo Tắc Bắc cùng Châu nhi tản bộ quanh bãi săn, Thái hậu bản thân mình già rồi nên chỉ ngồi xem náo nhiệt.

      Tuyết Ninh mang theo Châu Nhi cùng Tắc Bắc tìm được mảnh sân cỏ, nở đầy hoa dại mà nàng biết tên, phía trước là dòng suối trong suốt.

      Phong cảnh đẹp như vậy, khiến nàng chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.

      " Hoàng hậu nước Nguyệt Lạc, ngươi căn bản dám tranh tài cưỡi ngựa cùng bản công chúa " chỉ thấy Vân Mộc Tuyết mang theo tỳ nữ của mình , mặt nhìn Khương Tuyết Ninh khiêu khích

      Tuyết Ninh cười khẽ, nha đầu này hình như thích nàng

      Vân Mộc Tuyết cả giận : "Ngươi cười cái gì mà cười, có dám hay cùng ta so tài"

      "Nương nương......... " Giọng Tắc Bắc đầy lo lắng. Tuyết Ninh liền giơ tay lên ngăn lại lời của Tắc Bắc.

      "Tại sao Bổn cung lại phải cùng ngươi so tài "

      " vì cái gì cả, bản công chúa chính là muốn cùng ngươi so tài"

      Tuyết Ninh cười cười, lắc đầu xoay người muốn rời khỏi, ai ngờ người còn chưa rời , Vân Mộc Tuyết vừa khóc vừa gào : "Ta muốn cùng ngươi so tài, ta nhất định có thể thắng ngươi"

      Tuyết Ninh bất đắc dĩ quay đầu, nhìn Vân Mộc Tuyết, nàng còn chưa mở miệng, thanh trơn bóng như ngọc truyền đến:

      "Tuyết Nhi, sao ngươi biết phân phải trái như vậy" Tuy là lời trách cứ nhưng lại mang theo cưng chiều vô hạn.

      thanh kia chỉ vang lên trong nháy mắt, bước chân Tuyết Ninh tựa như đóng ở mặt đất, thế nào cũng thể di chuyển được, nàng biết phải Vân Thiên, nhưng nàng vẫn muốn được nhìn thấy .

      Nam tử ấy tay cầm chiết phiến, bước tự do tự tại, gương mặt tuấn dật, mang theo nụ cười đến chỗ các nàng.

      Vân Mộc Tuyết chạy nhào vào trong ngực Vân Mộc Trần, uất ức : "Tam ca, nữ nhân kia dám cùng ta so tài cưỡi ngựa"

      Vân Mộc Trần khẽ đẩy Vân Mộc Tuyết ra, quát lớn: "Tuyết Nhi được vô lễ" Rồi quay sang nhìn Tuyết Ninh : "Nương nương thứ tội, Tiểu muội được phụ hoàng cưng chiều quá sinh hư, cố tình gây với ngươi, tại hạ thay mặt tiểu muội hướng nương nương xin lỗi"

      Tuyết Ninh ngơ ngác nhìn gương mặt dịu dàng của Vân Mộc Trần, xoa đầu Mộc Tuyết hướng nàng bồi tội.

      Trong lòng Tuyết Ninh đau cách nào hô hấp được, tại cái thế giới lạnh lẽo này, người nam nhân trước mắt nàng vẻ mặt dịu dàng nhưng phải dành riêng cho nàng, mặc dù biết phải Vân Thiên, nhưng trong lòng Tuyết Ninh vẫn thấy thoải mái

      Tắc Bắc nhàng ho khan, nhìn gương mặt thất thần của Tuyết Ninh liền lên tiếng nhắc nhở, Tuyết Ninh phục hồi lại tinh thần, nhìn Vân Mộc Trần : " sao, tính tình Công chúa thẳng thắn, rất là đáng " Vân Mộc Trần nghe lời của Tuyết Ninh, cười rất là vui vẻ. Cho dù ai cũng đều có thể nhìn ra đối với Vân Mộc Tuyết rất chi là thương .

      Trong khắc kia Tuyết Ninh chẳng biết tại sao nàng lại muốn rơi lệ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đột nhiên quay sang nhìn hai huynh muội Vân Mộc Trần cười : "Nếu công chúa thích như vậy, bản cung cùng công chúa so tài ván, biết ý thái tử cùng công chúa thế nào?"

      "Nương nương được, ngươi đâu biết cưỡi ngựa đâu"

      Nàng biết Khương Tuyết Ninh nhất định biết cưỡi ngựa, ở thế kỉ ở 21 thứ nàng sợ nhất chính là cưỡi ngựa, đó chính là nhược điểm duy nhất của nàng, Vân Thiên chưa bao giờ để cho nàng đụng vào ngựa.

      Nàng chưa bao giờ để lộ khuyết điểm của mình trước mặt người khác, nhưng hôm nay nàng giống như nóng lòng muốn chứng minh cái gì đó. Nàng muốn lòng mình chết tâm nghĩ đến nữa.

      Phượng quý phi mang theo Vân phi cùng Tĩnh phi ở ven bờ sông bên kia thưởng hoa, ba người liền nhìn thấy Khương Tuyết Ninh ở cùng thái tử nước Vân Thủy vừa vừa cười.

      Vân phi lặng lẽ gọi tỳ nữ tới, ở bên tai nàng giọng : "Nhanh gọi hoàng thượng tới, Phượng tỷ tỷ cùng chúng ta muốn mời người tới bờ sông thưởng hoa" Tỳ nữ ngay lập tức chạy tìm hoàng thượng.

      Phượng quý phi liếc mắt nhìn Vân phi, mặt mang theo nụ cười vì mục đích thực được , hai người nhìn nhau cười tiếng, đứng ở bờ bên kia chờ coi kịch vui

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 64: Chút tài mọn

      Edit: Minnie Phạm

      "Sao có thể khiến nương nương mạo hiểm như vậy, tiểu muội vô lễ, nương nương người cần làm " Vân Mộc Trần vội vàng giải thích.

      " sao"

      Vân Mộc Tuyết giọng tràn đầy khiêu khích: "Tốt lắm quyết định như vậy . Chúng ta so tài ở trường đua ngựa để mọi người cùng quan sát"

      Tuyết Ninh gật đầu cười

      Vân Mộc Tuyết giọng : "Chờ ta thắng ngươi, Tam ca ca vì ngươi mà thất thần nữa" Tuy Mộc Tuyết giọng xuống, nhưng Vân Mộc Trần vẫn nghe thấy được.

      Vân Mộc Trần bất đắc dĩ cười : "Tốt lắm, chỉ là so tài thuần túy, thắng thua quan trọng, mau chuẩn bị chút "

      Vân Mộc Tuyết làm mặt quỷ,quay sang với Tuyết Ninh: " cho phép ngươi chạy trốn, ta đợi ngươi ở trường đua ngựa" xong vội vàng rời .

      Tuyết Ninh nhìn Vân Mộc Trần thương chiều chuộng Vân Mộc Tuyết, trong lòng càng đau.

      Nàng chợt phát bản thân chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, Vân Mộc Tuyết mới vừa , Tuyết Ninh liền khách khí : "Bổn cung cũng muốn chuẩn bị chút, cáo từ, xin thái tử cứ tự nhiên"

      Còn chưa chờ Vân Mộc Trần mở miệng, Tắc Bắc nhắc nhở: "Nương nương, Phượng quý phi mang theo Vân phi cùng Tĩnh phi ở phía đối diện chúng ta". Tuyết Ninh mím môi cười tiếng: "Có phải hay hoàng thượng ngay lập tức cũng đến đây?"

      Tắc Bắc nhìn xung quanh, liền nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn về phía Phượng quý phi

      "Là..........."

      Tuyết Ninh cười : " sao, cũng có chuyện gì, ta biết các nàng là cố ý"

      Vân Mộc Trần nhìn đối diện, do dự hỏi: "Này...............? "

      Tuyết Ninh chỉ cười , cất bước rời , nàng tới bên cạnh Vân Mộc Trần, cố ý bước chân lảo đảo, ngã vào người Vân Mộc Trần, Vân Mộc Trần cả kinh vội vàng đỡ lấy Tuyết Ninh, có nghĩ tới là Tuyết Ninh cố ý làm vậy.

      Đối diện là Lãnh Nguyệt Hàn ở cùng ba tỉ muôi Bạch Phượng Nhi, nhìn sang phía đối diện thấy Tuyết Ninh cùng thái tử nước Vân Thủy ở chung chỗ. Kể từ lúc cuộc so tài cưỡi ngựa của cùng Vân Mộc Trần kết thúc, tìm nhưng thấy nàng.

      Còn chưa lên tiếng nhìn thấy Vân Mộc Trần ôm Tuyết Ninh trong lòng, trong nháy mắt ánh mắt Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng như băng, liền sử dụng khinh công, di chuyển đến sau lưng Tuyết Ninh nổi giận quát lớn: "Khương Tuyết Ninh"

      Vân Mộc Trần sợ Lãnh Nguyệt Hàn hiểu lầm, vừa muốn giải thích, chỉ thấy Tuyết Ninh đứng ngay ngắn nhìn Lãnh Nguyệt Hàn mỉm cười. Lãnh Nguyệt Hàn hai mắt muốn phun ra lửa, nhìn chằm chằm Tuyết Ninh.

      Tuyết Ninh chút hoang mang, nhìn Lãnh Nguyệt hàn khẽ cười : "Hoàng thượng cần tức giận, bằng trước hết hãy quay về bờ bên kia hỏi ba vị muội muội đối với màn biểu diễn vừa rồi của bản cung có hài lòng "

      Lãnh Nguyệt Hàn dĩ nhiên hiểu Tuyết Ninh gì, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía bờ bên kia, chỉ thấy Vân phi nở nụ cười đắc ý.

      Vân Mộc Trần giờ phút này mới hiểu được, ra mọi chuyện là do Khương Tuyết Ninh cố ý làm vậy

      Lãnh Nguyệt Hàn gì, chỉ tức giận nhìn chằm chằm Khương Tuyết Ninh, trong lòng thầm nghĩ Nữ nhân này luôn là làm những chuyện nằm ngoài dự đoán của , thế nhưng nàng lại cố ý khiến bọn Vân phi bắt được nhược điểm, nàng cũng biết cách lừa gạt người khác.
      Mặc dù biết mình mất mặt, Lãnh Nguyệt Hàn cũng chỉ có thể lạnh lùng : "Lần sau ngươi được làm như vậy nữa" rồi xoay người rời

      Tuyết Ninh cười khẽ, hướng Vân Mộc Trần gật đầu chào, cũng theo Lãnh Nguyệt Hàn rời , Châu nhi cùng Tắc Bắc theo sát.

      Chỉ để lại Vân Mộc Trần mình, nhìn theo bóng dáng Khương Tuyết Ninh ngây ngẩn cả người. Nàng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra với , tại sao ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, liền chú ý tới nàng.

      Ở bên bờ bên kia, Vân phi cùng Bạch Phượng Nhi còn hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao Hoàng thượng tức giận mà lại cùng nữ nhân kia rời . Bạch Phượng Nhi tức giận vung khăn thêu, xoay người rời , Vân phi vội vàng giẫm chân, đuổi theo, chỉ có Tĩnh phi vẫn như cũ gì, theo hai người rời .

      đám nữ nhân ngu ngốc, vốn tưởng rằng có thể hại người, lại biết bản thân lại gây ra chuyện cười.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 65: Cố tình té ngựa

      Edit: Minnie Phạm

      Trở lại trường đua, lúc này Lãnh Nguyệt Hàn mới biết công chúa nước Vân Thủy cùng Khương Tuyết Ninh so tài đua ngựa.

      Thái hậu nghe xong tâm trạng vui mừng, cười : "Tốt lắm, vừa đúng dịp ai gia cũng muốn mở rộng tầm hiểu biết, nhưng tất cả vẫn phải đặt an toàn lên hết"

      Tuyết Ninh khéo léo cười : "Dạ, đa tạ mẫu hậu quan tâm"

      Thuật cưởi ngụa của Tuyết Ninh vốn cũng được tốt cho lắm, khi còn rất nàng thiếu chút nữa bị ngựa đạp chết, để lại ám ảnh trong lòng, cho nên Tuyết Ninh rất ít khi cưỡi ngựa. Ban đầu lúc tham gia huấn luyện bởi vì nàng dám cởi ngựa, Vân Thiên phải chịu phạt thay cho Tuyết Ninh biết bao lần. Tổ chức nuôi những kẻ hèn người yếu, càng sợ hãi cái gì, càng phải vượt qua.

      Vì học cưỡi ngựa nàng cũng ăn ít đau khổ, rời khỏi đảo Đặc công, Vân Thiên liền để cho nàng đụng tới ngựa.

      Tuyết Ninh biết bản thân nàng giận dỗi như vậy chẳng có ý nghĩa gì, trận so tài này, nàng chỉ muốn chứng minh rằng Vân Mộc Trần phải là Vân Thiên. Vân Thiên bao giờ để cho nàng cưởi ngựa, càng nhìn nàng bị ngã xuống khỏi ngựa. Trong lòng nàng giờ rằng xé, trừ phi bản thân hoàn toàn chểt tâm, có như vậy nàng mới có thể nghĩ ngợi về Vân thiên nữa.

      Lãnh Nguyệt Hàn ra lệnh cho người dắt ngựa tới, và Thái hậu cùng Vân Mộc Trần, ngoài ra còn có Bạch Phượng Nhi cùng lên khán đài.

      Thượng Quan Thiên Dật nhìn sắc mặt Tuyết Ninh mảnh yên tĩnh, yên tâm hỏi: "Ngươi biết cưởi ngựa?

      Tuyết Ninh chỉ cười đáp.

      Thượng Quan Thiên dật càng yên lòng: "Ngươi hãy cẩn thận" nhìn Tuyết Ninh cái, sau đó bước lên khán đài.

      Vân Mộc Tuyết sớm ngồi lưng ngựa, từ cao nhìn xuống Tuyết Ninh: " Bản công chúa cũng phải là muốn cùng ngươi đùa giỡn, ta quả muốn cùng ngươi tranh tài, nếu như ngươi sợ, vậy nhanh nhận thua "

      "Vậy xin đa tạ Công chúa" xong Tuyết Ninh lưu loát xoay người lên ngựa,

      Thái hậu mỉm cười lạnh lùng nhìn hai người, đây phải là cho bà ta cơ hội tốt ư, Thái hậu nhìn Linh Lung, sau đó nàng ta lặng lẽ thối lui ra khỏi khán đài.

      hồi tiếng hiệu vang lên, so tài chính thức bắt đầu, Vân Mộc Tuyết rất nhanh liền vượt qua Tuyết Ninh, Tuyết Ninh có nóng lòng, nhìn vân Mộc Tuyết, nàng phải cưỡi ngựa nhanh

      Châu Nhi cùng Tắc Bắc tinh thần khẩn trương đứng ở bên nhìn Tuyết Ninh.

      Tuyết Ninh vẫn như cũ chút hoang mang nàng từ từ cưởi ngựa, lấy tay vuốt lông bờm của nó, tỉ mỉ quan sát, chỉ là ai biết, trong lòng bàn tay Khương Tuyết Ninh cầm ngân châm.

      Tuyết Ninh quay đầu lại nhìn Vân Mộc Trần ngồi ở khán đài cái, gương mặt lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, ngay sau đó dưới chân chợt dùng sức, con ngựa chạy nhanh.

      Tất cả mọi người chỉ thấy con ngựa đó như điên, chạy toán loạn khắp nơi, Tuyết Ninh căn bản thể khống chế nổi, trước mắt thấy con ngựa đụng phải hàng rào, Tuyết Ninh lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa.

      Lãnh Nguyệt Hàn, Vân Mộc Trần còn có Thượng Quan Thiên dật nhìn thấy màn như vậy ngay trước mặt mình, khỏi kinh hãi, cả ba cùng vận dụng khinh công, bay xuống khán đài, ai cũng muốn đỡ được Tuyết Ninh cho nàng ngã xuống dưới.

      Chỉ là ba người còn chưa kịp tới, Tuyết Ninh liền bị người mặt đồ đen mang theo mặt nạ tiếp được, mang .

      Lãnh Nguyệt Hàn nổi giận: "Dạ Mị, lại là ngươi, nhanh để hoàng hậu xuống "

      Tuyết Ninh vẫn như cũ, cười nhìn ba người hướng nàng bay tới, tia sợ hãi, nàng bây giờ biết nên vui mừng hay là lo sợ, nhìn ba người kia vẻ mặt nóng nảy, tâm Tuyết Ninh hỗn loạn.

      Chỉ ở trong nháy mắt đó, Dạ Mị liền ôm Tuyết Ninh biến mất ở trước mặt ba người, có thể thấy được khinh công của cao đến mức nào, Lãnh Nguyệt Hàn cùng Thượng Quan Thiên Dật lo ngại vì Thái hậu còn ở đây nên dám để lộ thực lực, chỉ có thể lặng lẽ đuổi theo.

      Thái hậu cau mày nhìn ba người đuổi theo Dạ Mị, Linh Lung giờ vẫn chưa trở về, Mị nhi lại đột nhiên xuất tại nơi này, còn mang Khương Tuyết Ninh , rốt cuộc chuyện gì xảy ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :