1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồng nhan say, yêu hậu tóc trắng của lãnh hoàng - Tiếu Nguyệt (Q3 - C1.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 51: Chờ lâu thái tử nước Vân Thủy vẫn chưa tới
      Edit: Trang Chấy

      Trong nháy mắt khi Lãnh Nguyệt Hàn và Khương Tuyết Ninh bước ra khỏi điện Cần Chính, chúng thần đều quỳ xuống cao giọng hô:” Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. Lãnh Nguyệt Hàn nhìn khắp bốn phía uy nghiêm :” Các khanh bình thân”. Mọi người đồng loạt :” Tạ ơn Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương”. Khương Tuyết Ninh từ đầu đến cuối vẫn câu nào mà chỉ nhàn nhạt cười.

      Sau khi đứng dậy Thượng Quan Thiên Dật :” Hoàng Thượng, thái tử nước Vân Thủy lập tức đến cửa cung”. Lãnh Nguyệt Hàn :” Các khanh gia hãy cùng trẫm nghênh đón”. Ai ngờ Trấn Quốc Công lại lên tiếng ngăn cản:” Từ từ ”. Mọi người đều sửng sốt, chỉ nghe Bạch Chấn Hùng :” Nghênh đón thái tử nước Vân Thủy là việc quốc gia đại , sao Hoàng Thượng có thể mang nữ lưu trước, hơn nữa còn là người may mắn”. xong vung tay áo, tức giận nhìn chằm chằm Tuyết Ninh, ai ngờ Lãnh Nguyệt Hàn lại lạnh nhạt mở miệng :” Hoàng Hậu là đương kim quốc mẫu, để biểu kính trọng của nước ta với nước Vân Thủy, trẫm và Hoàng Hậu cần phải cùng nhau nghênh đón, Trấn Quốc Công cảm thấy có gì ổn?”. Bạch Chấn Hùng nhất thời còn lời nào để :” Này… Này…”. Quanh co cả nửa ngày, cũng được chữ nào.

      Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên cao giọng :” Hoàng Hậu nương nương là quốc mẫu của nước Nguyệt Lạc chúng ta, là Hoàng Hậu trẫm cưới hỏi đàng hoàng, sau này trẫm muốn nghe bất kì lời nào tổn hại đến uy nghiêm của Hoàng Hậu, kẻ nào dám vi phạm, tru di cửu tộc”. Tuyết Ninh kinh ngạc nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, giúp mình tạo uy nghiêm sao?

      Lãnh Nguyệt Hàn lạnh mặt hạ lệnh:” Lên đường”. Phúc công công cao giọng hô:” Khởi giá”. Lãnh Nguyệt Hàn và Tuyết Ninh ngồi lên Long liễn, cùng chúng đại thần đến Tử Kim Môn nghênh đón thái tử cùng công chúa nước Vân Thủy.

      Lãnh Nguyệt Hàn cùng chúng đại thần đợi đến buổi trưa mà vẫn thấy thái tử của nước Vân Thủy đâu, mọi người đứng đợi ở nơi này canh giờ rồi, trong lòng Lãnh Nguyệt Hàn sớm khó chịu, nếu phải Thượng Quan địch ta chưa phân, nhất định phải tương đãi long trọng tới đây đón bọn họ. ràng sứ giả sớm tới thông báo, tại sao tới giờ người còn chưa tới?

      Lãnh Nguyệt Hàn tức giận vừa muốn hạ lệnh hồi cung Tuyết Ninh kéo ống tay áo của Lãnh Nguyệt Hàn :” Đợi chút”. Lãnh Nguyệt Hàn kinh ngạc nhìn Tuyết Ninh, Tuyết Ninh quay mặt nhìn nữa. Lãnh Nguyệt Hàn vừa muốn mở miệng đột nhiên có người đến báo:” Thái tử nước Vân Thủy giá lâm”.

      Chỉ thấy đoàn người trùng trùng điệp điệp tiến vào Tử Kim Môn, đằng trước có thị vệ mở đường, cầm đầu là chiếc xe ngựa tráng lệ thêu hình Kim Long, vậy người ngồi trong xe chính là thái tử của nước Vân Thủy, xe ngựa hoa lệ phía sau chắc là xe của Cửu công chúa. Các thị vệ hộ tống và đoàn người ngựa đồng loạt dừng lại.

      Đợi đội ngũ dừng hẳn lại, Thượng Quan Thiên Dật :” Hoàng Thượng của chúng ta dẫn theo các đại thần ở đây đợi thái tử từ lâu, thái tử đường khổ cực rồi”. Thượng Quan Thien Dật muốn ám chỉ rằng theo lí thái tử nước Vân Thủy nên mau ra ngoài nhưng trong xe ngựa chút động tĩnh cũng có. Thống lĩnh thị vệ của nước Vân Thủy-Hàn Phi tới bên cạnh xe ngựa cung kính :” Thái tử, đến hoàng cung nước Nguyệt Lạc, quốc quân nước Nguyệt Lạc đợi lâu, xin Thái tử xuống xe”, tuy nhiên vẫn có ai trả lời.

      Lãnh Nguyệt Hàn cũng chuyện, chẳng qua là cười lạnh nhìn hết thảy. Trấn Quốc Công sớm kiềm chế được :” Đường đường là thái tử của nước Vân Thủy mà lại hiểu lễ nghĩa như vậy. Hoàng Thượng nước ta đích thân ra nghênh đón mà thái tử lại đóng cửa xe ra là có ý gì? Chúng ta đợi lâu như vậy, thái tử đến mà cũng xuống xe”

      Tiếng nghị luận của mọi người càng lúc càng lớn, chỉ nghe thấy bên trong xe ngựa kêu to tiếng:” Bổn công chúa nhịn nổi nữa rồi”. Mọi người đều kinh hãi, đây ràng là thanh của . Lãnh Nguyệt Hàn cũng cau mày, rốt cuộc là có chuyện gì. Chỉ thấy vừa dứt lời, bóng dáng màu đỏ từ trong xe ngựa bay ra, đứng ở trước mặt mọi người.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 52: Vân Thiên? Vân Mộc Trần?
      Edit: Trang Chấy

      Chỉ thấy thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặc bộ hồng y đỏ như lửa, cái đai lưng màu đỏ buộc vào chiếc eo nhắn, chân đôi giày màu đỏ, nàng lại có làn da trắng như tuyết cùng hai con ngươi trong suốt, rực rỡ như sao, khóe miệng khéo léo hơi nhếch lên, đúng là rất xinh đẹp. Cả người nhìn qua tựa như ngọn lửa chói mắt, làm cho người ta nhịn được bị hấp dẫn. Tuyết Ninh khỏi thầm trong lòng:” đúng là mĩ nhân”.

      Bên này Lãnh Nguyệt Hàn còn chưa chuyện chỉ thấy bên kia hồng y nữ tử hai tay chống nạnh bĩu môi ra vẻ ủy khuất :” Bệ hạ của nước Nguyệt Lạc,ngài nên tức giận, Tam ca ca có việc, lập tức trở lại”. Lời này vừa ra, Tuyết Ninh bật cười tiếng, vẻ mặt nha đầu này bây giờ là đáng .

      Lãnh Nguyệt Hàn đen mặt nhìn Tuyết Ninh, tại hiểu, thái tử nước Vân Thủy mất tích chỉ lưu lại tiểu nữ oa khóc lóc kể lể với . Đây rốt cuộc là đạo lí gì?

      Thống lĩnh Nhự tiền thị vệ nước Vân Thủy- Hàn Phi vội vàng :” Công chúa, xin cho thuộc hạ thái tử gia nơi nào, thuộc hạ lập tức phái người bảo vệ thái tử điện hạ”. Vân Mộc Tuyết nhìn Hàn Phi :” To con, phải ta cho ngươi, ta cũng biết, sáng sớm hôm nay Tam ca ca thấy tăm hơi, chẳng qua huynh ấy phân phó ta ngồi lên xe ngựa của huynh ấy, những thứ khác ta cũng biết”.

      Mọi người đều đen mặt lại, bọn họ ở đây đợi lâu như vậy, lại chơi trò mất tích. Lãnh Nguyệt Hàn tức giận vung tay áo lên quát:” Hồi cung”. đường đường là vua nước, có khi nào phải chờ đợi người, nhưng kết quả lại phải chật vật như vậy, còn kẻ kia lại chơi trò mất tích.

      Phúc công công vừa mới mở miệng còn chưa kịp lên tiếng nghe thấy thanh từ trung truyền đến:” Khoan ”. Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, Lãnh Nguyệt Hàn định rời nghe thấy thanh cũng quay đầu lại. Chỉ thấy thiếu niên áo trắng từ trời chậm rãi bay xuống. Mà trong nháy mắt khi nghe thấy thanh kia, Tuyết Ninh sững sờ, hóa đá tại chỗ.

      Thiếu niên kí người mặc bộ bạch y, đầu đội ngọc quan, bên hông đeo đai lưng bằng bạch ngọc, tay cầm chiết phiến, dáng dấp tựa như Phan An, tuấn mĩ vô cùng, e rằng ngay cả các nương cũng thể sánh bằng… mặt mang theo tươi cười nhàn nhạt, làm cho người ta có cảm giác như trận gió xuân ôn hòa. Người này chính là thái tử nước Vân Thủy- Vân Mộc Trần.

      Chỉ thấy Hàn Phi lập tức chạy tới thỉnh tội, Vân Mộc Trần vung tay lên ngăn cản hành động của Hàn Phi. tiến lên phía trước, ôm quyền nhận lỗi:” Xin Hoàng Thượng nước Nguyệt Lạc thứ lỗi, ngài dùng lễ tiếp đón, Mộc Thần vì có chuyện làm trễ nải nên chậm chạp tới, xin Hoàng Thượng đừng trách”. Lãnh Nguyệt Hàn còn chưa mở miệng chợt thấy Tuyết Ninh xoay người nhìn Vân Mộc Thần, mặt nàng tràn đầy nước mắt. Trong nháy mắt nét tươi cười mặt Vân Mộc Thần cứng đờ, Lãnh Nguyệt Hàn ngẩn người tại chỗ.

      Tuyết Ninh vào cung lâu như vậy, chưa từng nhìn thấy nàng tức giận hay phát giận, nàng dường như vĩnh viễn sợ hãi cũng vui mừng, có tính cách, tại sao bây giờ nàng lại lệ rơi đầy mặt? Lãnh Nguyệt Hàn giơ tay lên định giúp Tuyết Ninh lau lệ, nhưng Tuyết Ninh lại chạy tới ôm lấy Vân Mộc Trần. Tay của Lãnh Nguyệt Hàn dừng ở giữa trung, thể tin được nhìn Tuyết Ninh, Vân Mộc Thần càng thêm kinh ngạc, đây là lần đầu tiên và vị nương này gặp mặt, tại sao lại như vậy?

      Tuyết Ninh ôm chặt Vân Mộc Trần khóc :” Vân Thiên, là huynh sao? Huynh trở lại rồi!”. Vân Mộc Trần giờ mới hiểu là nàng nhận lầm người.

      Hành động này của Tuyết Ninh sớm làm cho các vị đại thần nghị luận ầm ĩ, la hét còn ra thể thống gì. Tay Lãnh Nguyệt Hàn dưng ở giữa trung đột nhiên để xuống nắm thành nắm đấm, gương mặt lạnh lùng hìn hai người.

      Vân Mộc Trần thử đẩy Tuyết Ninh ra, giải thích:” nương ngươi nhận lầm người rồi, ta phải là Vân Thiên, tại hạ là Vân Mộc Trần”. Tuyết Ninh ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Vân Mộc Trần. Trong nháy mắt đó, Vân Mộc Trần thầm cảm thán trong lòng, đúng là mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhất là bộ dáng bây giờ của nàng lại càng khiến người ta mến. Vân Mộc Trần dường như thể khống chế được vươn tay, muốn lau nước mắt mặt nàng.

      Ngay trong nháy mắt, tay còn chưa đụng vào mặt Tuyết Ninh, cỗ nội lực mạnh mẽ đem tách ra. Tuyết Ninh bị Lãnh Nguyệt Hàn kéo vào trong ngực, lúc này Tuyết Ninh mới thanh tỉnh. chẳng qua có dáng dấp giống Vân Thiên ma thôi, phải Vân Thiên. Làm sao nàng có thể luống cuống trước mặt văn võ bá quan như vậy chứ, Lãnh Nguyệt Hàn nhất định rất tức giận.Cánh tay đặt ngang hông nàng siết chặt đến thể chặt hơn nữa, nàng ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lãnh Nguyệt Hàn.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 53: Cãi vã

      Edit: Trang Chấy

      Thượng Quan Thiên Dật vội vàng mở miệng:” Hoàng thượng bớt giận, chắc là Hoàng Hậu nương nương nhận lầm người”. Lãnh Nguyệt Hàn chẳng buồn để ý tới bất kì ai, sâu nhìn Mộc Trần cái, lạnh lùng :” Thái tử đường xa mệt nhọc, nên nghỉ ngơi”. xong cũng quay đầu lại mà kéo Tuyết Ninh thẳng, lúc gần Tuyết Ninh vẫn dám tin tưởng quay đầu lại nhìn Vân Mộc Trần cái, thực phải Vân Thiên sao? Vì sao dáng dấp của họ giống nhau như đúc? Tuyết Ninh tự giễu cười quay đầu lại, theo Lãnh Nguyệt Hàn. Là nàng xảy ra chuyện, tới triều đại xa lạ này, nàng cũng còn là nàng làm sao Vân Thiên có ở đây, chẳng qua là dung mạo giống nhau mà làm cho lòng nàng rối loạn sao? Xem ra nàng trở thành đề tài để mọi người bàn luận lúc rảnh rỗi .

      Văn võ bá quan đưa mắt nhìn nhau, Trấn Quốc Công nổi giận lấy quải trượng nện xuống dưới đất, vừa nện vừa vừa tức giận :” Hoàng thất bất hạnh a, có Hoàng Hậu suy phong bại tục như thế, là tai họa, tai họa a”. Phúc công công tới bên cạnh Vân Mộc Trần ngẩn người :” Hoàng Thượng chuẩn bị xong tẩm cung cho Thái Tử, xin Thái Tử theo nô tài”. Vân Mộc Trần lúc này mới hồi phục tinh thần :” Làm phiền công công”. xong đưa mắt nhìn phương hướng Tuyết Ninh rời rồi mới mang theo nhân mã của mình khỏi. Chúng đại thần cùng nhau :” Cung tiễn Thái Tử” rồi cũng rối rít rời .

      Vân Mộc Tuyết chạy lên trước ôm lấy cánh tay Vân Mộc Trần, cười hì hì hỏi:” Tam ca ca, ngươi biết nữ nhân kia sao?”. Vân Mộc Trần yên lòng lắc đầu cái, ai ngờ Vân Mộc Tuyết bấm cánh tay của Vân Mộc Trần, giọng điệu mang theo uy hiếp :”Muội cảnh cáo huynh, được vì nữ nhân khác mà thất thần, nếu muội về cho Uyên tỷ tỷ, muội hứa với tỷ ấy, tuyệt đối để cho huynh hồng hạnh vượt tường”. Vân Mộc Trần bất đắc dĩ ngắt cái mũi của Vân Mộc Tuyết :” Càng ngày càng biết lớn nữa”.

      Vân Mộc Tuyết phục hít hít lỗ mũi tiếp tục :” Mới vừa rồi biết là nữ nhân điên từ nơi nào chạy đến?”. Vừa dứt lời liền bị cục đá bay đến đập trúng đầu, chỉ nghe Vân Mộc Tuyết hét lên tiếng:” Ai da” rồi tức giận xoay người tìm kiếm phương hướng hòn đá ném ra.

      Chỉ thấy Lãnh Nguyệt Hiên tay cầm cục đá, gương mặt khả ái nhăn lại như cái bánh bao, tức giận nhìn chằm chằm Vân Mộc Tuyết. Vân Mộc Tuyết hai tay chống nạnh hét lớn:” Ngươi là ai, dám dùng đá ném Bổn Công chúa?”. Ai ngờ Lãnh Nguyệt Hiên còn hét to hơn so với nàng:” Ta đây chính là ném ngươi, mới vừa rồi ngươi ai là nữ nhân điên, ngươi mới là kẻ điên”… Hóa ra là Lãnh Nguyệt Hiên ra mặt bênh vực Tuyết Ninh.

      Lãnh Nguyệt Hiên vừa dứt lời, Vân Mộc Tuyết chạy tới trước mặt , ngẩng đầu nhìn Lãnh Nguyệt Hiên, hai mắt tràn đầy tức giận. Phúc công công vừa thấy tình thế ổn liền đứng ra ngăn cản:” Ai da, tiểu tổ tông của ta, người dừng náo loạn, nếu để Hoàng Thượng biết nhất định trách tội”. Lãnh Nguyệt Hiên tức giận :” cho phép nàng xấu tỷ tỷ xinh đẹp”. Vân Mộc Trần kéo Vân Mộc Tuyết lại :” Tuyết Nhi, được vô lễ, chúng ta là khách, được thất lễ”. Vân Mộc Tuyết cam lòng :” Tam ca ca, là đánh ta trước”.

      Lãnh Nguyệt Hiên phản kích:” Đồ nhiều chuyện, ai bảo ngươi xấu sau lưng người khác, đáng đánh”, xong còn dương dương đắc ý nhìn Vân Mộc Tuyết, Vân Mộc Tuyết tức giận muốn động thủ nhưng bị Vân Mộc Thần lôi kéo nhúc nhích được, nàng tức giận chút khách khí đạp Lãnh Nguyệt Hiên cước.

      Lãnh Nguyệt Hiên tức giận muốn nhấc chân đá trả, Phúc công công thấy vậy liền hứng lấy vội vã :” Vương gia, Vương gia… được… được”. Chỉ nghe “ ai da” tiếng, Phúc công bị Lãnh Nguyệt Hiên đá cước ngã lăn đất, làm cho Vân Mộc Tuyết cười khanh khách ngừng.

      Vân Mộc Trần :” Tuyết Nhi, được vô lễ, mau xin lỗi Vương gia”. Ai ngờ Vân Mộc Tuyết làm cái mặt quỷ rồi xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu:” Bổn công chúa mệt mỏi, bây giờ phải quay về nghỉ ngơi, Vương gia thối, có thời gian Bổn công chúa nhất định đánh cho ngươi răng rơi đầy đất”. Lời vừa dứt người cũng chạy xa, chỉ thấy nha hoàn chạy đuổi theo, Vân Mộc Tuyết trong lòng đắc ý, nàng đạp tên Vương gia ngu ngốc đó cước, chiếm được lợi rồi phải lập tức bỏ chạy nếu Tam ca ca nhất định bắt nàng phải xin lỗi.

      Lãnh Nguyệt Hiên tức giận giậm chân, nha đầu thối đáng chết này lại dám đá mình, Vân Mộc Trần đỡ Phúc công công dậy :” Công công, ngại quá, tiểu muội bướng bỉnh, xin Vương gia và công công chớ trách tội”. Phúc công công :” Nô tài sao dám, công chúa trời sinh tính tình hoạt bát, là đáng ”.

      Lãnh Nguyệt Hiên tức giận trợn mắt nhìn Vân Mộc Trần và Phúc công công cái rồi xoay người rời .

      Phúc công công thở dài cái, đưa Vân Mộc Trần về tẩm cung. Vân Mộc Trần ngược lại cao hứng, ngờ lại gặp được nhiều chuyện thú vị như vậy, xem ra chuyến tới nước Nguyệt Lạc lần này khiến phải thất vọng. Phúc công công trong lòng buồn bực, thầm nghĩ, bọn họ ở bên này huyên náo như vậy, biết Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương bên đó thế nào.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 54: cho phép rơi nước mắt vì nam nhân khác

      Edit: Trang Chấy

      Lãnh Nguyệt Hàn nắm tay Tuyết Ninh chặt, dọc đường hề câu nào, ngay cả các cung nhân vấn an cũng để ý đến, Tuyết Ninh biết Lãnh Nguyệt Hàn rất tức giận, nàng ở trước mặt đông người cho cắm sừng, lại còn mở miệng ra chuyện, trong lòng nàng thầm nghĩ: Chắc chắn là tránh được bị xử phạt rồi.

      Cứ như vậy nàng bị Lãnh Nguyệt Hàn kéo về điện Cần Chính, bàn tay Lãnh Nguyệt Hàn nắm tay Tuyết Ninh cũng chưa từng buông ra.

      Lãnh Nguyệt Hàn kéo Tuyết Ninh vào trong điện Cần Chính, cứ đứng đó đưa lưng về phía Tuyết Ninh, chuyện cũng bỏ tay Tuyết Ninh ra. Tuyết Ninh hiểu có ý gì, nàng vừa định mở miệng chuyện giọng lạnh lùng mang theo bất kì tình cảm nào của Lãnh Nguyệt Hàn vang lên:” Vân Thiên là ai?”. Tuyết Ninh nghĩ tới hỏi thế, nàng cố làm cho giọng của mình bình thường trở lại, :” bằng hữu chết”

      Lời này vừa ra, Lãnh Nguyệt Hàn quay đầu lại thể tin nhìn Tuyết Ninh, lạnh lùng hỏi:” người bạn? Đáng để ngươi rơi lệ? Đáng để ngươi để ý mặt mũi của Trẫm mà ôm người bằng hữu đó”. Vừa vừa tiến lên trước ép Tuyết Ninh phải lùi về phía sau, ánh mắt lãnh.

      Đến khi Tuyết Ninh lui đến tường còn chỗ để lùi nữa, nàng mới ngẩng đầu nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, chỉ thấy vươn tay lau những giọt nước mắt còn sót lại gương mặt nàng:” người bằng hữu có thể khiến ngươi rơi lệ vì ”. xong cứ như vậy nhìn Tuyết Ninh.

      Tuyết Ninh ngơ ngác nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, nàng biết vẻ mặt thống khổ này của là vì ai. Mới vừa rồi còn tức giận như vậy, giờ lại thống khổ đau đớn, nàng chỉ có thể cứ như vậy nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, người đàn ông này thâm sâu khó lường, nàng căn bản thể nhìn thấu .

      Tuyết Ninh né tránh ánh mắt trầm thống của , nhìn về phía khác :” Nô tì thất lễ, xin Hoàng Thượng trách phạt”. Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên buông Tuyết Ninh ra” Ha ha..”. bi thương cười xoay người , chỉ trong nháy mắt khi quay đầu lại, trong mắt còn chút tình cảm nào nhìn Tuyết Ninh hói:” , ngươi rốt cuộc là ai?”

      Tuyết Ninh biết vi sao Lãnh Nguyệt Hàn hỏi thế, nàng hỏi lại :” Nô tì biết vì sao Hoàng Thượng vì sao lại hỏi vậy, nô tì là Khương Tuyết Ninh”. Lãnh Nguyệt Hàn khinh thường cười lạnh :” Khương Tuyết Ninh? Ngươi phải, cả nước Nguyệt Lạc này đều biết, Khương Tuyết Ninh từ bị Khương gia vứt bỏ, nhiều năm như vậy, người người đều tránh nàng như tránh rắn độc, nàng càng chưa bao giờ ra khỏi cửa lớn Khương gia, nếu ngươi là Khương Tuyết Ninh làm sao ngươi lại biết nhiều người như vậy, ngươi biết nhiều như vậy là ai dạy?”

      Lãnh Nguyệt Hàn xong nhìn Khương Tuyết Ninh chờ đợi câu trả lời, Tuyết Ninh đột nhiên cười nhưng bất kì lời nào, Lãnh Nguyệt Hàn hỏi lại:” , ngươi rốt cuộc là ai?”. Tuyết Ninh :” Ta là Khương Tuyết Ninh”. Giọng của nàng hề có chút tình cảm nào, ngoài những lời này ra nàng thêm gì nữa.

      Lãnh Nguyệt Hàn hừ lạnh nhìn Tuyết Ninh nghiêm túc :” Ngươi thừa nhận cũng sao, trẫm mặc kệ ngươi là ai nhưng trẫm muốn ngươi nhớ từ nay trở ngươi chính là Khương Tuyết Ninh, là Hoàng Hậu nước Nguyệt Lạc của ta”. Ánh mắt của rất chuyên chú, trong khắc đó trong mắt của lạnh lùng hay cừu hận mà chỉ có bóng dáng của Tuyết Ninh

      Tuyết Ninh cười khổ tiếng :” Kể từ ngày vào cung, nô tì nhớ, cần Hoàng Thượng phải nhắc nhở”. Lãnh Nguyệt Hàn :” Nhớ? Nếu ngươi nhớ hôm nay cũng làm trẫm khó chịu, mặc kệ là trẫm có thích ngươi hay ngươi cũng có quyền thích người khác, ngươi chỉ có thể thuộc về trẫm”, thanh ra bất đắc dĩ cùng bi thương.

      Tuyết Ninh quật cường trả lời lại:” Tuyết Ninh chỉ thuộc về bản thân mình, thuộc về bất kì kẻ nào”. Lãnh Nguyệt Hàn tức giận, giơ tay lên muốn tát Tuyết Ninh cái nhưng trong nháy mắt khi vừa đánh xuống lại dừng lại, nhìn Tuyết Ninh tươi cười rồi còn gương mặt quật cường đó, nỡ xuống tay, đột nhiên dùng sức kéo Tuyết Ninh vào trong ngực.

      Tuyết Ninh cười nhìn bàn tay Lãnh Nguyệt Hàn hạ xuống, cũng được, đánh , cũng đồng thời giúp nàng thanh tỉnh chút, ai ngờ giây kế tiếp lại bị Lãnh Nguyệt Hàn ôm vào trong ngực, nàng càng giãy giụa lại càng bị ôm chặt hơn, chỉ nghe Lãnh Nguyệt Hàn bi thương :” Ninh Nhi, hứa với trẫm, có thể rơi lệ vì nam nhân khác ?”. Trong khắc đó, Tuyết Ninh cảm thấy trong lòng chấn động, nàng chưa từng hốt hoảng như vậy.

      Lãnh Nguyệt Hàn thấy Tuyết Ninh gì liền buông nàng ra, lấy bàn tay lạnh lẽo đầy vết chai của mình nhàng vuốt ve gương mặt Tuyết Ninh, gương mặt đầy vẻ dịu dàng. Tuyết Ninh mở miệng :” Hoàng Thượng…”

      Lời còn chưa xong bị Lãnh Nguyệt Hàn cắt đứt, dịu dàng :” Trẫm mặc kệ bây giờ nàng có thích trẫm hay nhưng trẫm biết, ngày nào đó, trẫm vào lòng của nàng, ngày nào đó trẫm thấy nàng chỉ vì trẫm mà rơi lệ”.

      Tuyết Ninh khẽ mở đôi môi mỏng nhưng cuối cùng vẫn gì hết, hết thảy đều thay đổi, nàng phân cái gì là , cái gì là giả nữa.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 55: Mị lực đặc biệt
      Edit: Trang Chấy

      “ Ninh Nhi cần lo lắng, chuyện ngày hôm nay trẫm nghĩ cách giải quyết để những đại thần kia dị nghị gì nữa”. Lãnh Nguyệt Hàn bình tĩnh , tựa như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

      Tuyết Ninh :” Là nô tì thất lễ, Hoàng Thượng trách phạt là phải”. Nàng quen đối mặt với Lãnh Nguyệt Hàn như vậy, nàng tình nguyện Lãnh Nguyệt Hàn trở về làm quân chủ vô tình lãnh khốc như trước kia cũng cần đối xử dịu dàng với nàng như thế này, nàng căn bản biết muốn làm gì, Thích nàng sao? Những lời như thế nàng ngu ngốc mà tin tưởng.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh bất đăc dĩ :” Ninh Nhi, sao nàng cứ thích trẫm phạt nàng vậy? Như vậy cũng được, trẫm phạt nàng tối nay cùng trẫm tham gia bữa tiệc tẩy trần cho thái tử nước Vân Thủy”. Tuyết Ninh thể tin được nhìn Lãnh Nguyệt Hàn…

      Lãnh Nguyệt Hàn giả bộ tức giận :” Trẫm phải người có lòng dạ hẹp hòi đến vậy, huống hồ trẫm đối với mình rất có lòng tin, trẫm thua bất kì nam nhân nào”. Giọng của Lãnh Nguyệt Hàn tràn đầy tự tin, hiểu sao Tuyết Ninh rất muốn cười, Lãnh Nguyệt Hàn lúc này giống như đứa bé tranh thủ tình cảm vậy.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh, giọng điệu mang theo cảnh cáo :” Hy vọng Hoàng Hậu thân ái của trẫm tới lúc đó nhào vào lòng người khác, nếu đến lúc đó trẫm dám đảm bảo tính khí của trẫm còn có thể tốt như vậy hay ”. xong nhìn chằm chằm Tuyết Ninh gằn từng chữ:” Lần sau được như vậy nữa”.

      Tuyết Ninh nhàng gật đầu :” Nô tì dám”, trong lòng thầm nghĩ: Lần sau mình phạm sai lầm như vậy nữa, bây giờ mình là Tuyết Ninh, còn là Nguyệt Lạc, ở đây cũng có Vân Thiên, nhiệm vụ quan trọng nhất của mình tại là diễn tốt vai Hoàng Hậu này, ban đầu mình đáp ứng giúp đỡ Thái Hậu để đổi lấy tự do của mình nhưng bây giờ hết thảy tựa như thay đổi.

      Nàng đón nhận Tắc Bắc, trong lúc vô tình nàng xem Tắc Bắc là bằng hữu của mình, còn quen biết Thượng Quan, bằng hữu mà nàng có thể thổ lộ tâm tình, còn có Lãnh Nguyệt Hàn hiểu sao lại dịu dàng như vậy, ở trước mặt nàng phải là kẻ lạnh lùng vô tình cũng phải là Hoàng Đế cao cao tại thượng. Bây giờ ở trước mặt nàng Lãnh Nguyệt Han chút cũng giống Hoàng Thượng, càng ngày càng giống người đàn ông bình thường. Nàng khỏi cười nhạo chính mình trong lòng còn quá nhiều vướng bận, nàng còn là sát thủ Nguyệt Lạc, biết như vậy là tốt hay là tốt.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh thất thần trước mặt mình khỏi cười yếu ớt, xem ra sức quyến rũ của quả .

      Tuyết Ninh đắm chìm trong suy nghĩ của mình đột nhiên bị Lãnh Nguyệt Hàn hôn trộm cái, nàng đột nhiên thanh tỉnh lại, chỉ thấy Lãnh Nguyệt Hàn nhìn mình, cả người thoạt nhìn tuấn mĩ vô cùng.

      Lãnh Nguyệt Hàn ghé vào tai Tuyết Ninh giọng :” Ninh Nhi, nàng biết , người nàng có sức hút đặc biệt, để cho mọi người kìm được muốn đối tốt với nàng”. Tuyết Ninh im lặng gì.

      tại Tắc Bắc muốn bảo vệ Khương Tuyết Ninh, Phúc công công luôn giúp cho Tuyết Ninh, Thượng Quan Thiên Dật càng thêm che chở cho nàng, Lãnh Nguyệt Hàn cũng biết tại sao, nàng cho bọn họ bất kì ân huệ gì nhưng tại sao tất cả mọi người đều muốn đối xử tốt với nàng, chẳng lẽ đây là sức quyến rũ đặc biệt của nàng.

      “ Ha ha…” Lãnh Nguyệt Hàn cười khẽ:” Ninh Nhi, nàng nghỉ ngơi trước , đợi đến lúc dạ tiệc bắt đầu trẫm tới đón nàng, bây giờ trẫm gặp mấy lão già kia”.

      Tuyết Ninh nhàng gật đầu :” Nô tì cung tiễn Hoàng Thượng”

      Lãnh Nguyệt Hàn ra khỏi điện Cần Chính, Phúc công công và Lôi Kình thấy vậy liền tiến lên đón, thấp giọng :” Hoàng Thượng”. “ Mấy lão già kia thế nào?”, giọng lạnh lùng so với vừa rồi cứ như hai người vậy. Phúc công công :” trở về phủ”. Lãnh Nguyệt Hàn hừ lạnh :” Bảo Thượng Quan Thiên Dật đến Ngự thư phong gặp trẫm”. Phúc công công cung kính đáp:” Vâng”. tại Lôi Kình ngoài mặt là thị vệ thân cận của Lãnh Nguyệt Hàn, thống lĩnh thị vệ, hết thảy đều là do Thượng Quan Thiên Dật an bài để bảo vệ cho Lãnh Nguyệt Hàn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :