1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồng nhan say, yêu hậu tóc trắng của lãnh hoàng - Tiếu Nguyệt (Q3 - C1.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Truyện này khá là dài, được chia theo phần nên có số chương nhất định. Truyện He nhé!
      Chương 31: Thái Hậu uy hiếp

      Editor: Miu

      Tuyết Ninh vừa tỉnh ngủ, trời sáng hẳn, từ sáng sớm Lãnh Nguyệt Hàn có ở đây, Tuyết Ninh sờ sờ giường, nơi đó lạnh ngắt, xem ra từ lâu rồi , ôm lấy chăn ngồi ở giường, nàng cũng nhớ chính mình ngủ từ khi nào, vốn tưởng rằng khi ngủ cùng Lãnh Nguyệt Hàn, chính mình phải mất ngủ, nhưng lại ngủ đến tận bây giờ, bản thân nàng mắc bệnh khó ngủ, tại sao có thể ngủ ngon lành như vậy được. Kể cả khi Lãnh Nguyệt Hàn rời , mình cũng hề hay biết, lắc đầu cười cười, xem ra khi bản thân lưu lạc đến nơi xa lạ này, còn làm sát thủ, các phương diện khác đều bị thoái hóa rồi.

      ở nghĩ lung tung , chợt nghe Châu Nhi giọng kêu: "Nương nương tỉnh rồi sao" . Tuyết Ninh đáp: "Vào Châu Nhi". Châu Nhi tiến vào trong điện : "Nương nương, Thái Hậu phái người tới, mời người đến cung Phúc Thọ". Tuyết Ninh thầm: "Sáng sớm liền phái người tới tìm mình, nhất định là chuyện liên quan đến việc mình ngủ cùng Lãnh Nguyệt Hàn tại điện Nguyệt Lạc". Tuyết Ninh lạnh lùng cười, với Châu Nhi: "Giúp bản cung thay quần áo"

      Tuyết Ninh mang theo Châu Nhi cùng Tắc Bắc tới cung Phúc, lúc đó Thái Hậu dùng trà, Tuyết Ninh mang theo Châu Nhi và Tắc Bắc thỉnh an Thái Hậu, ba người quỳ mặt đất Thái Hậu vẫn gì, ba người vẫn quỳ, Tuyết Ninh câu cũng chỉ bình tĩnh quỳ ở đó, ba người ước chừng quỳ hết nén nhang, Thái Hậu mới dùng xong tà, vung vung tay lên, Linh Lung : "Thái Hậu nương nương có chuyện muốn với Hoàng Hậu nương nương, các ngươi đều lui ra " Châu Nhi cùng Tắc Bắc lo lắng rời khỏi điện, nha hoàn trong cung Thái Hậu tiện tay đóng cửa lại, tiếng đóng cửa trầm trọng, tiếng vang rất lớn

      Tuyết Ninh từ mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi quần áo , ai ngờ Thái Hậu hét lớn tiếng: "Ai gia còn chưa cho phép người đứng lên, quỳ xuống" Tuyết Ninh nhíu mày, Thái Hậu muốn làm cái gì, nhưng vẫn nghe lời tự động quỳ xuống , ai ngờ Thái Hậu đến trước mặt Tuyết Ninh, chưa lời nào, trực tiếp cấp cho Tuyết Ninh cái tát, cái tát cực kì mạnh, trực tiếp đánh lên mặt Tuyết Ninh nhưng bị chệch hướng, Tuyết Ninh nghiêm mặt cười ra tiếng: " biết vì sao Thái Hậu lại đánh Tuyết Ninh, là Tuyết Ninh làm sai cái gì sao"

      Thái Hậu nhìn vẻ mặt tươi cười của Tuyết Ninh : "Thu hồi nụ cười của ngươi lại, ai gia nhìn chướng mắt" biết vì sao, mỗi lần nhìn Tuyết Ninh cười trong lòng Thái Hậu lại có cảm giác thoải mái, người ở Khương gia vứt bỏ nàng nhiều năm như vậy, chẳng hề quan tâm đến nàng, nhưng nàng lại có thể vượt qua, có đôi khi chính mình cũng suy nghĩ, nàng đến cùng có phải là Khương Tuyết Ninh hay ?. Tuyết Ninh cười : "Tuyết Ninh chính mình làm sai chuyện gì, trêu chọc Thái Hậu mất hứng rồi." Thái Hậu : "Ai gia chỉ muốn cho ngươi biết, đừng quá đắc ý, mọi thứ của ngươi đều nằm trong tay ai gia, cho ngươi sống hay chết, toàn bộ đều dựa vào quyết định của ai gia, hừ,.... tát này, là ai gia nghĩ muốn giáo huấn ngươi chút"

      Tuyết Ninh : "Tuyết Ninh tạ ơn giáo huấn của Thái Hậu ". Thái Hậu vung ống tay áo, trở về vị trí ngồi : "Ai gia nghe tối hôm qua Hoàng Thượng ngủ lại trong điện Nguyệt Lạc , xem ra ta đoán sai, với khuôn mặt này của ngươi, đủ để hấp dẫn bất cứ nam nhân nào, kế tiếp, ngươi phải nghe theo an bài của ai gia, tận khả năng, mị hoặc Hoàng Thượng, lấy được tính nhiệm của Hoàng Thượng , mau chóng mang thai hoàng tử"

      Lời này vừa ra Tuyết Ninh cười: "Hoàng Thượng cũng phải tiểu tử ngốc, cho nô tỳ mang thai hài tử của " Thái Hậu : " cần ngươi nhắc nhở, ai gia so với ngươi hiểu hơn, ngươi cứ làm tốt bổn của mình ." Tuyết Ninh : "Vâng, nô tì ghi nhớ". Thái Hậu : "Trở về thôi". Tuyết Ninh đứng lên, đầu gối đau lợi hại, nhưng vẫn đứng thẳng tắp rời khỏi cung Phúc Thọ

      Chính mình , Thái Hậu cuối cùng suy nghĩ cái gì, buổi sáng tinh mơ kêu mình qua đó, chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy bản thân sợ cái gì đó, mới ra cửa điện, Châu nhi cùng Tắc Bắc liền chạy qua đón, đỡ Tuyết Ninh, quan tâm hỏi han.

      Chương 32: Khiêu khích

      Tắc Bắc tinh mắt nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của Tuyết Ninh có dấu vân tay đỏ, hoảng sợ hô: “Làm sao nương nương lại bị như thế này" Tuyết Ninh nhìn cái rồi im lặng, lát : “ cần toạc ra như vậy, có việc gì mau lên đỡ Bổn cung đến điện Nguyệt Lạc " Châu Nhi nhìn thấy khuôn mặt Tuyết Ninh có dấu vân tay đỏ hồng, rất đau lòng, lời Tuyết Ninh hai người dám chậm trễ, khẩn trương đỡ Tuyết Ninh trở về điện Nguyệt Lạc.

      Thế nhưng trời chiều theo ý người, ba người về điện Nguyêt Lạc phải qua ngự hoa viên, đến nửa thình lình truyền đến giọng , tiếng cười đùa, Tuyết Ninh nghe vậy đoán đây là giọng hống hách của Vân Phi, Tuyết Ninh theo bản năng nhíu mày, kì thực muốn để cho ai khác nhìn thấy bản thân mình chật vật đặc biệt là những nữ nhân trước mắt này.

      muốn nháy mắt ra tín hiệu, để cho Tắc Bắc cùng Châu Nhi mang mình tránh né khỏi phải đụng chạm với bọn họ, thế nhưng chậm mất rồi, Bản chất châm biếm của Vân phi và thanh hống hách truyền đến: "Oh.. Đây phải là Hoàng Hậu nương nương của chúng ta sao" Tuyết Ninh giờ có biện pháp chỉ có thể cười trừ đáp: “ là, nghĩ tới ở trong này lại gặp các vị muội muội" Vừa nhìn thấy ngoại trừ Vân phi còn có Tĩnh phi cùng Phượng quý phi.

      Bạch Phượng Nhi mang theo Tĩnh phi khéo léo dịu dàng hướng về phía Tuyết Ninh thỉnh an, Tuyết Ninh cười : "Muội muội cần đa lễ" Vân phi khinh thường hừ lạnh, Tĩnh phi khẩn trương hành lễ nhưng mà Vân phi cố ý nhượng bộ cũng chịu hành lễ, Tuyết Ninh cũng tức giận

      Bất chợt Vân phi thấy khuôn mặt Tuyết Ninh có dấu vân tay đỏ hồng, cười : “Nhìn xem, Hoàng hậu nương nương của chúng ta sao lại như thế này" xong qua bên người Tuyết Ninh , đẩy Châu nhi ra, Tắc Bắc vừa định chuyện, bị ánh mắt Tuyết Ninh ngăn lại, Tắc Bắc ngoan ngoãn lùi lại bên, nhìn Tuyết Ninh : " Nương nương mặt phải bị con muỗi cắn chứ" xong che miệng cười trộm

      Bạch Phượng Nhi trách móc: " Vân phi thể lời quá đáng với Hoàng Hậu" Dáng vẻ ân cần quan tâm hướng Tuyết Ninh hỏi " Tỷ tỷ xảy ra chuyện gì, làm sao lại bị như vậy"

      Tuyết Ninh : “ có chuyện gì, muội muội nên lo lắng" Bạch Phượng Nhi : “Trong cung ta có loại thuốc mỡ tốt nhất để làm tiêu tan, giảm bớt đau vết sưng, lát muội muội sai người đưa qua tỷ tỷ" Tuyết Ninh định lời cảm tạ
      Vân phi tiếp lời: " Phượng tỷ tỷ, người ta là Hoàng Hậu cái gì mà có chứ, cần chúng ta phải bận tâm đâu" Tuyết Ninh lười để ý đên nàng, cũng chuyện.
      Truoc tien thi minh cam on Meo Miu Ciu da huong dan minh edit trong thoi gian qua na. thanks ban nhieu lam..

      Editor: Mèo_Moon

      Chương 33: Lãnh Nguyệt Hàn bảo vệ

      Bạch Phượng Nhi sau khi phục hồi lại tinh thần, dịu dàng : " Tỷ tỷ, nên tức giận, là Vân muội muội đúng" Sau đó nhìn Vân phi nghiêm khắc : " Sao còn mau qua xin lỗi Hoàng hậu nương nương" Vân phi giẫm chân, tức giận quay mặt sang chỗ khác, thấy vậy Tĩnh phi ở đây cũng khuyên bảo: " Vân nhi mau lên, qua xin lỗi Hoàng hậu nương nương" Vân phi tức giận nhìn Phượng quý phi cùng Tĩnh phi, cam lòng đành phải bất đắc dĩ : " Thực xin lỗi, Hoàng hậu nương nương"


      Trốn ở trong góc tôi, Lãnh Nguyệt Hàn chỉ nhai nhai lại nụ cười, lạnh lùng nhìn đám người diễn trò vui, và đến lúc này Lãnh Nguyệt Hàn mới : " Dật, chúng ta cũng nên ra sân thôi" xong Thượng Quan Thiên Dật còn chưa kịp phản ứng, bị lôi về phía trước.


      Tuyết Ninh nghe Vân phi xin lỗi mà phục, cũng lười phải đáp lại, để ý lắm cười, quay người về phía Châu Nhi cùng Tắc Bắc : " Đỡ Bổn cung hồi cung" Thấy vậy Châu Nhi cùng Tắc Bắc vội lên tiếng: "Vâng" rồi vội vàng chạy đến đỡ Tuyết Ninh


      Ba người vừa định rời , cùng lúc đó thanh của Lãnh Nguyệt Hàn truyền đến: " A khéo, ngờ trẫm cùng Thượng Quan đại nhân dạo ngự hoa viên lại được gặp các vị ái phi ở nơi này" Các phi tần thấy vậy vội vàng hành lễ : " Hoàng thượng vạn tuế" Lãnh Nguyệt Hàn cười lạnh : " Các vị ái phi cần phải đa lễ" xong tới bên cạnh Tuyết Ninh, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tuyết Ninh có dấu vân tay đỏ hồng.


      Thấy vậy sắc mặt bỗng nhiên lạnh xuống mấy phần, lớn tiếng hỏi: " Ai đánh" Tuyết Ninh trả lời, Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Phượng quý phi, Vân phi cùng Tĩnh phi lần nữa, lạnh lùng : " , ai đánh" Bạch Phượng Nhi đối với chất vấn của Lãnh Nguyệt Hàn cắn môi : “Đám nô tỳ biết, nhưng ngược lại Hoàng hậu nương nương đánh Vân muội muội cái tát”


      Bàn tay Lãnh Nguyệt Hàn dịu dàng đụng vào hai gò má sưng đỏ của Tuyết Ninh, nhàng : " Vì sao lại đánh Vân phi" Châu Nhi nhanh miệng trả lời: "Vân phi nương nương có thái độ bất kính đối với Hoàng hậu nương nương, cố ý vươn chân ra suýt chút nữa làm Hoàng hậu nương nương vấp ngã"


      Trong nháy mắt sắc mặt của Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên thay đổi , tức giận nhìn qua, Tuyết Ninh nhanh chậm : " Chút xíu chuyện , đáng để cho hoàng thượng phải tức giận" Lãnh Nguyệt Hàn nhắm mắt làm ngơ , tới trước mặt Vân phi, Tuyết Nhi trông thấy Thượng Quan Thiên Dật cũng gì chỉ gật đầu cái coi như chào hỏi.


      Bạch Phượng Nhi thấy sắc mặt tốt và lạnh lùng của Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Vân phi, vội vàng chạy đến giải vây : "Vân muội muội tuổi còn hiểu chuyện, khó tránh khỏi tính hơi trẻ con, xin hoàng thượng khai ân, cần so đo với nàng" Đối với lời của Phượng Nhi, Lãnh Nguyệt Hàn tuyệt để ý, trực tiếp hạ lệnh :" Hôm nay ở đây có tất cả các phi tần, phạt đánh gậy, cấm túc để suy nghĩ trong ba ngày, lần sau người nào dám vô lễ đối với Hoàng hậu nương nương, nhất định trừng phạt tha"


      Lời này vừa được ra, Tuyết Ninh bất chợt nhíu mày, nhìn vào trông thấy Lãnh Nguyệt Hàn giúp mình, nhưng ra ở đây hại mình, cái này chẳng khác nào bảo tất cả các phi tần đều hận mình sao, giết mình sao.


      Các đám phi tần còn chưa kịp phản ứng, ngay trong lúc đó Lãnh Nguyệt Hàn trực tiếp đến ôm lấy Tuyết Ninh, cùng nhau rời khỏi ngự hoa viên, cũng quay đầu lại nhìn. Bỏ mình Thượng Quan Thiên Dật ở lại cùng đám phi tần.


      Tuyết Ninh vùi đầu trong ngực Lãnh Nguyệt Hàn hỏi: " Ngươi ở đây là giúp ta hay là hại ta thế" Lãnh Nguyệt Hàn tà mị cười : " Ngươi thử xem?" Tuyết Ninh cho là đúng, bĩu môi, trong lòng thầm : " Nhìn là biết ngươi có lòng tốt như vậy"


      Thượng Quan Thiên Dật nhìn bóng lưng của hai người mới vừa rời , bất đắc dĩ lắc đầu, cũng chắp tay sau lưng mà rời
      Trông thấy Lãnh Nguyệt Hàn với cử chỉ vô cùng thân mật mà ôm Tuyết Ninh rời khỏi ngự hoa viên, Bạch Phượng Nhi nước mắt trực tiếp chảy xuống ở trước mặt các vị phi tần, gắt gao cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đứng ở nơi đó vẫn nhìn theo bóng lưng của Lãnh Nguyệt Hàn xa nhưng vẫn chịu rời .


      tại các phi tần đều hận chết Trương Tuyết Ninh, bởi vì làm Bạch Phượng Nhi tổn thương và cảm thấy bất bình thay cho Bạch Phượng Nhi, mọi người ngừng an ủi Bạch Phượng Nhi, kỳ ở đây mọi người chỉ đổ dầu thêm lửa cùng nhau bôi nhọ Tuyết Ninh, duy chỉ có Tĩnh phi vẫn chung thủy nhìn theo bóng lưng Lãnh Nguyệt Hàn rời gì.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Editor: Mèo_Moon
      Chương 34: Cường hôn

      Lãnh Nguyệt Hàn trắng trợn ôm Tuyết Ninh ra khỏi ngự hoa viên, ý tứ rất ràng làm như vậy là để cho tất cả mọi người đều thấy mình rất sủng ái Khương Tuyết Ninh, Tuyết Ninh mấy lần cự tuyệt muốn tự , nhưng hết lần này đến lần khác đều bị Lãnh Nguyệt Hàn ngăn lại, Lãnh Nguyệt Hàn ôm Tuyết Ninh trở về Điện Nguyệt Lạc, mà trực tiếp đến tẩm cung của mình, Điện Cần Chính .

      Tuyết Ninh thấy khó hiểu nhìn Lãnh Nguyệt Hàn hỏi: " Vì sao lại dẫn ta tới đây" Lãnh Nguyệt Hàn cười lạnh : " Chẳng lẽ Ninh nhi thấy làm như vậy là tốt lắm sao" Tuyết Ninh khó hiểu lặp lại câu hỏi: " Tốt, nô tỳ biết, tốt ở chỗ nào?"

      Lãnh Nguyệt Hàn đem Tuyết Ninh đặt ở giường, hai tay giữ vững Tuyết Ninh bên cạnh, cúi đầu tới gần Tuyết Ninh, hơi thở nam tính của Lãnh Nguyệt Hàn đập vào khuôn mặt của Tuyết Ninh, Tuyết Ninh được tự nhiên cho lắm quay mặt nơi khác. Hô hấp nóng rực của Lãnh Nguyệt Hàn, Tuyết Ninh ở bên này có thể cảm nhận được, Lãnh Nguyệt Hàn nhìn thấy khuôn mặt nhắn của Tuyết Ninh được tự nhiên, đôi môi mỏng khiêu gợi khẽ : "Làm như thế, tất cả mọi người đều biết, hoàng thượng sủng ái Hoàng hậu nương nương, vì Hoàng hậu nương nương mà trừng phạt đám người trong hậu cung, và tất cả cảm nhận được Đế hậu tình thâm"

      Tuyết Ninh còn lời nào để , trong lòng thầm mắng: Hoàng thượng chết tiệt, ràng đây là hại mình, Đế hậu tình thâm cái gì chứ, chẳng qua là đưa mình vào chỗ chết, chắc ở trong này yên bình quá cho nên muốn gây ra sóng gió ở nơi hậu cung thôi"

      Lãnh Nguyệt Hàn thấy Tuyết Ninh lời nào nữa, đột nhiên nhích thân cái tới gần Tuyết Ninh, giờ này Tuyết Ninh mới phục hồi lại tinh thần, thấy khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Nguyệt Hàn ở ngay bên cạnh mình, hô hấp nóng rực, phun mặt mình, ra khung cảnh mờ ám thất thường, nếu là các nữ tử bình thường khác chắc khuôn mặt bây giờ sớm đỏ bừng biết phải làm sao, nhưng nếu áp dụng với Tuyết Ninh mọi chuyện khác, giờ phút này khuôn mặt của nàng vẫn bình thản như trước còn cười khanh khách nhìn Lãnh Nguyệt Hàn.

      Lãnh Nguyệt Hàn vô ý thức muốn trêu chọc Tuyết Ninh chút, ai ngờ khuôn mặt của ngàn ra dáng vẻ thẹn thùng mà còn tươi cười nhìn mình, dung nhan thùy mị như vậy khiến cho người ta thích, trong nháy mắt vì muốn thuận theo mong muốn của mình, hôn lên khuôn mặt của nữ nhân giống như tinh này, nhưng lý trí bỗng nổi dậy nhắc nhở mình thể làm như vậy, Lãnh Nguyệt Hàn cố hết sức để khắc chế tâm trạng của mình bây giờ, hai tay nắm thành quyền, dự định ngay lập tức rời .

      Nhưng đâu ai ngờ bỗng nhiên bị Tuyết Ninh nắm chặt, đôi môi đỏ mọng mềm mại chút do dự hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Lãnh Nguyệt Hàn, giờ phút này cả người Lãnh Nguyệt Hàn ngây ra, tại sao mình lại nghĩ đến khả năng Tuyết Ninh làm ra chuyện này chứ, bản thân chỉ có thể ngây ngốc nhìn vào khuôn mặt cười tươi như hoa của nữ nhân hôn mình.

      Hai người ai cũng để ý đến trước cửa đại điện xuất vẻ mặt đơn, hiu quạnh nhìn chằm chằm vào hình ảnh bên trong, Thượng Quan Thiên Dật tay nắm chặt bình thuốc mở, ngây ngốc đứng tại chỗ ở đứng cánh cửa, nhìn hai người hôn môi. Sớm ràng có kết quả, nhưng trong lòng vẫn ngập tràn chua xót, khi nhìn thấy cảnh này , vẫn hiểu nhưng lòng lại đau như cắt.


      Ngay tại lúc Lãnh Nguyệt Hàn kịp thời phản ứng, còn muốn hôn sâu hơn Tuyết Ninh đột nhiên rời khỏi, cười cười nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, Lãnh Nguyệt Hàn tâm trạng ảo não trừng mắt nhìn Tuyết Ninh phá hư khí. Phẫn nộ đứng dậy.

      Bớt chợt thanh ngoài cửa truyền vào giọng của Thượng Quan Thiên Dật: " Xem ra, vi thần đến đúng lúc phải, làm phiền hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương" thanh tràn đầy trêu tức. Lãnh Nguyệt Hàn xoay người, thấy Thượng Quan Thiên Dật dựa vào cánh cửa đại điện, Vẻ mặt như xem nhìn thấy chuyện vui


      Lãnh Nguyệt Hàn ngụ ý tốt hỏi: " Đến bao lâu rồi, cũng thấy có ai đến thông báo tiếng"

      Thượng Quan Thiên Dật cười : " Sợ làm phiền các người bồi dưỡng tình cảm nên ta cho người đến thông báo"

      Tuyết Ninh nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn cùng với Thượng Quan Thiên Dật hai người trao đổi bằng mắt với nhau, liền hiểu được quan hệ giữa hai người phải là tầm thường, chí ít cũng là bạn tốt của nhau, Thượng Quan Thiên Dật như vậy cũng làm cho Tuyết Ninh cảm thấy thẹn thùng, đứng dậy, hỏi: " Thượng Quan công tử, xin chào" Thượng Quan Thiên Dật dịu dàng nhìn Tuyết Ninh : " Nương nương cần khách khí"

      Lãnh Nguyệt Hàn khinh thường hừ lạnh : " Ngươi là hoàng hậu cần hành lễ đối với " xong liền gọi phúc công công : " tới ngự dược phòng lấy những loại thuốc tốt nhất như thấy này đến đây" phúc công công nhận lệnh xuống.

      Nghe thấy lãnh Nguyệt hàn phân phó, Thượng Quan Thiên Dật chút dấu vết cầm trong tay lọ thuốc mỡ giấu vào bên trong ống tay áo
      Editor: Mèo_Moon

      Chương 35: Hiệp nghị (1)

      Lãnh Nguyệt Hàn rời khỏi đại điện, Thượng Quan Thiên Dật cũng nối gót theo sau ra ngoài, Tuyết Ninh quan sát cung điện tráng lệ này, những ngày vào cung đây là lần đầu tiên mình mới bước chân tới nơi này, a...cung điện của Lãnh Nguyệt Hàn quả nhiên có phong thái, khí phách, giường rồng này so với giường trong cung của mình lớn hơn. Trong lòng khỏi cảm thán, người trong cung cũng biết hưởng thụ.

      Tuyết Ninh quan sát ở bên trong, Lãnh Nguyệt Hàn vào rồi, thấy hình dáng của Thượng Quan Thiên Dật, Tuyết Ninh hỏi:" Có chuyện gì sao? Thượng Quan đại nhân rồi àh" Lãnh Nguyệt Hàn l ên tiếng: " ngờ, hoàng hậu lại quan tâm tới quốc sư như vậy" Tuyết Ninh lười trả lời lại với , chỉ biết mình quan sát những cảnh vật trong điện.

      Lãnh Nguyệt Hàn vừa định nổi giận, Phúc công công đến báo lại: " Hồi bẩm hoàng thượng, lão nô lấy thuốc đưa đến đây rồi" thanh của Lãnh Nguyệt Hàn : " Bỏ bàn , có việc gì ngươi lui xuống trước , cho phép của trẫm được cho bất kì ai bước vào đây nửa bước" Phúc công công lĩnh mệnh xuống. Bố cục bên trái, bên phải, bên giữa, ba bộ phận, Ngự Thư Phòng, phòng nghị , tẩm cung tất cả mọi thứ đều ở tại nơi đây ư, rất có ý tứ, khỏi cần phải chạy khắp nơi, tất cả đều ở cùng nơi, thăm quan cũng nửa ngày, mình cũng mệt rồi, cần phải suy nghĩ gì nhiều liền đến bên giường nghỉ ngơi, dù sao mình được nơi khác,coi đây là nơi ở của mình cần bạc đãi bản thân mình, ta phải nghĩ ngơi giường rồng.

      Lãnh Nguyệt Hàn vội vàng về phía bên trái nằm trong điện, cứ nghĩ rằng Tuyết Ninh ngoan ngoãn nghe lời ở lại, giờ tốt rồi, định tới Điện Nguyệt Lạc dẫn người về, nghĩ khi tiến vào thấy mỹ nhân ngủ, Tuyết Ninh an ổn nằm giường rồng mà ngủ, Lãnh Nguyệt Hàn khỏi bật cười, thầm nghĩ, chỉ có nữ nhân này mới nghĩ và làm những chuyện như vậy.

      nhàng bước đến bên giường, khuôn mặt sưng đỏ của Tuyết Ninh nằm giường, ngủ an ổn, lần trước bị bàn tay mình đánh ngã, giờ tiêu tan ít.

      Lãnh Nguyệt Hàn cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tuyết Ninh, trong lòng thể nào bình tĩnh nỗi, vừa rồi ra ngoài, là bởi vì muốn xem Phượng Nhi, lúc đó ở ngự hoa viên đám người đó diễn trò, đến cả Phượng Nhi cũng nghe được tất cả những lời nặng của đám người đó, bởi vì lo lắng nên xem thử; thứ hai tạm thời tránh chạm mặt với Tuyết Ninh, giờ nghĩ lại khỏi khẽ cười "A" Từ lớn đến giờ hôm nay đây là lần đầu tiên mình bị cường hôn, nữ nhân chết tiệt này, đúng là lớn mật, làm tinh thần cũng bị hỗn loạn theo nụ hôn đó, cho nên xem Phượng Nhi. Cùng lúc đó, hiểu sao trong đầu mình vẫn luôn nhớ tới nụ hôn vừa rồi, nhìn thấy Phượng Nhi cũng làm mất những hình ảnh trong đầu. Cả đầu đều là hình ảnh giọng , cử chỉ, hình dáng và cả nụ cười của Khương Tuyết Ninh, giống như khắc sâu trong ý nghĩ của mình, hay bởi vì mình diễn quá nhập vai nên chắc là... Lãnh Nguyệt Hàn khỏi hoài nghi, cũng dám suy nghĩ gì thêm nữa.

      Lòng thầm nhắc nhở chính mình, tất cả mọi thứ đều là mình diễn trò với nàng, hơn nữa bản thân còn phải lợi dụng nàng để chơi đùa lúc

      Trò chơi hay giờ mới là lúc bắt đầu phải sao?
      Chương 36: Hiệp nghị (2)

      Editor: Mèo_Moon

      Trong nháy mắt Lãnh Nguyệt Hàn vào Tuyết Ninh tỉnh lại, nhưng chẳng qua là chưa chịu mở mắt, biết tại sao mấy ngày nay Lãnh Nguyệt Hàn luôn đối xử dịu dàng với mình như vậy, Giống như hoàn toàn là hai người khác chứ phải cùng người, kể cả bản thân mình cũng rốt cuộc có mục đích gì và muốn làm gì , có vấn đề mình dám khẳng định là xú nam nhân chết tiệt này chẳng qua muốn tuyên bố đem mình biến thành kẻ thù của tất cả mọi người, và đứng nơi đầu sóng ngọn gió, có phải muốn trong cung xảy ra sóng gió mới vừa lòng hay .

      Thấy Lãnh Nguyệt Hàn ngồi ở bên cạnh giường cũng có bất kì hành động nào, Tuyết Ninh lần này mở mắt ra, trông thấy Lãnh Nguyệt Hàn nhìn mình, tâm hồn biết chạy đến phương trời xa nào rồi, thấy vậy Tuyết Ninh liền mở miệng : " Hoàng thượng" Nghe thấy tiếng gọi bất chợt Lãnh Nguyệt Hàn giật mình, giờ phút này mới bừng bỉnh lại, nhìn vẻ mặt lười biếng mới vừa ngủ dậy của Tuyết Ninh : " Ninh nhi cũng rất tự giác, ngươi cũng biết mình ngủ giường rồng à, bao nhiêu nữ nhân cũng rất khao khát muốn được ngủ chiếc giường này, ngược lại Ninh nhi chút cũng có khách khí, cứ như thế đến ngủ" Tuyết Ninh cũng lười phải để ý Lãnh Nguyệt Hàn châm chọc mình cười : " Bất quá đối với nô tì mà đây chẳng qua chỉ là chiếc giường có thể nằm nghỉ "

      Hiếm khi Lãnh Nguyệt Hàn phụ họa theo : " Cũng phải, nếu Ninh nhi như vậy về sau Ninh nhi có thể bồi trẫm ở Điện Cần Chính là tốt lắm rồi" Thấy vậy Tuyết Ninh cũng giận, cười hỏi: " Hoàng thượng có chuyện gì cứ thẳng cần gì nhất thiết phải vòng vo như vậy" Lãnh Nguyệt Hàn đứng lên nhìn Tuyết Ninh : " Ninh nhi ngươi thực rất thông minh" Tuyết Ninh : " Cảm ơn hoàng thượng khen ngợi, nếu có việc gì xin hoàng thượng vẫn nên thẳng ra" Lãnh Nguyệt Hàn đến chiếc ghế ngồi xuống, hừ lạnh tiếng rồi : " Rất đơn giản, trẫm thích hoàng hậu muốn hoàng hậu ở tại Điện Cần Chính này" Tuyết Ninh : " Hoàng thượng cần gì phải đem chuyện này ra đùa với Tuyết Ninh" Lãnh Nguyệt Hàn lên tiếng: " đùa ư? Ngươi nghĩ trẫm giống như là đùa sao, tất cả mọi người ai cũng biết hoàng hậu đương triều Nguyệt Lạc Quốc, từ nữ, bị mọi người vứt bỏ, chẳng lẽ Ninh nhi nghe những lời như thế mà trong lòng cảm thấy khó chịu hay sao" xong ung dung nhìn Tuyết Ninh, Tuyết Ninh cũng khách khí trực tiếp bước xuống giường tới ngồi đối diện Lãnh Nguyệt Hàn " Những người khác muốn gì cũng được và nô tì cũng quan tâm đến mọi người gì, nghĩ gì, chỉ nô tì hiểu mình là được rồi" xong nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt Hàn

      Lãnh Nguyệt Hàn nhanh chậm : " Ninh nhi để ý, nhưng trẫm để ý, ngươi bây giờ là hoàng hậu của Nguyệt Lạc Quốc, đại diện cho Nguyệt Lạc Quốc ta, sao có thể cho người khác thích có thể bôi nhọ chứ, huống hồ gì ba ngày sau thái tử Vân Thủy Quốc làm sứ giả đến quốc gia của ta, trẫm làm sao có thể chỉ vì ngươi mà làm cho nước ta bị chê cười, trẫm cho ngươi vào ở Điện Cần Chính là muốn cho mọi người đều biết, trẫm đối với ngươi rất sủng ái, khôi phục lại danh dự của ngươi, để cho tất cả mọi người đều biết ngươi phải là nữ như mọi người "

      Tuyết Ninh nghe xong lời cũng Lãnh Nguyệt Hàn, che miệng bật cười , sắc mặt lạnh lùng hờn giận của Lãnh Nguyệt Hàn nhìn nàng : " Ngươi cười cái gì?" Tuyết Ninh cười : "Mong hoàng thượng tha cho thất lễ của nô tì, nô tì cảm ơn hoàng thượng vì thần thiếp mà hi sinh nhiều như vậy, nô tì có thể miễn cưỡng đáp ứng ở lại Điện Cần Chính, nhưng bất quá khi thái tử Vân Thủy Quốc , nô tì trở lại Điện Nguyệt lạc" Thực ra ở nơi này cũng tốt, có thể né tránh cần đụng chạm gì nhiều với Thái Hậu, cho dù hoàng thượng có nắm quyền hành gì nữa, ít nhiều gì cũng nể mặt hoàng thượng và gây khó dễ gì cho mình, trốn tránh Lãnh Nguyệt Hàn, bằng cùng chỗ cũng có thể biết rốt cuộc diễn trò hay gì.

      Lãnh Nguyệt Hàn chút khách khí : " Xem ra trẫm được Ninh nhi thích cho lắm phải, bao nhiêu nữ nhân muốn được trẫm sủng ái , thế mà Ninh nhi dường như lại muốn điều đó " Tuyết Ninh vẫn như trước kiêu ngạo sủng nịnh : "Hoàng thượng cứ thích đùa" Lãnh Nguyệt Hàn lại lời nào, cứ như thế nhìn Tuyết Ninh, trong lòng tức giận : Ngươi cứ như vậy ta mới thích, nhất định có ngày nào đó ta chinh phục được nữ nhân này.
      Chương 37: Trấn Quốc Công gây khó dễ

      Edit: Trang Chấy
      Người hướng dẫn: Mèo Miu Ciu


      Ngày hôm sau việc Tuyết Ninh ở lại điện Cần Chính liền truyền khắp hoàng cung. Hoàng Hậu vào ở điện Cần Chính, Hoàng thượng vì Hoàng Hậu nương nương mà trừng phạt các phi tần, chỉ trong thời gian ngắn, Hoàng Hậu nương nương trở thành chủ đề nóng được bàn tán trong cung. Trong điện Cần Chính, Tuyết Ninh nhàn nhã uống trà, nghe Châu Nhi chuyện ở trong cung, Tuyết Ninh phát biểu ý kiến, chỉ là cười nhe Châu Nhi đạo lý sinh tồn.

      nửa ngày mà thấy Tuyết Ninh chuyện, Châu Nhi giả vờ tức giận vung hai tay, bĩu môi :” Nương nương xấu, người ta lâu như thế rồi mà cũng cho ý kiến gì”. Tuyết Ninh cười :” Ngươi cho rằng Bổn cung nên cái gì, khen bọn họ quá đúng, Hoàng thượng sủng ái ta, đó là bởi vì bản cung trời sinhra có sắc đẹp tuyệt mĩ, ai sánh bằng”. Lời này vừa ra, chỉ nghe thấy tiếng mắng mỏ giận dữ truyền đến:” Vô liêm sỉ, biết khiêm tốn, dám cuồng vọng như thế”. Tuyết Ninh khó hiểu nhìn về phía cửa đại điện, chỉ thấy lão già, chòm râu hoa râm, dã ngoài 70 tuổi, người mặc chiếc áo màu xanh đen thêu hình Bát trảo Kim Long, chống quải trượng, cả người thoạt nhìn rất là uy nghiêm, vừa nhìn biết là người nghiêm khắc, chỉ thấy mang vẻ mặt giận dữ đứng ở cửa, nhìn, , phải là trừng mắt nhìn Tuyết Ninh mới đúng.

      Tuyết Ninh bình tĩnh :” Vừa nhìn trang phục và thần thái của lão giả liền biết là cao nhân”

      Tuyết Ninh thấy mình chậm trễ nghênh đón chậm trễ là sai, thân mật hỏi:” Lão nhân gia biết đến đây có chuyện gì?”Bạch Trấn Hùng cũng chuyện, giữ vẻ mặt uy nghiêm, chống quải trượng đầu rồng, từng bước tiến tới chỗ Tuyết Ninh. Tuyết Ninh thầm nghĩ:” Hay vị lão nhân gia này chính là người mà Linh Lung từng nhắc đến,tam triều nguyên lão- Trấn Quốc Công mà Hoàng Thượng kính trọng nhất. Nghe tác phong làm vệc của người này rất nhanh nhẹn và ngoan tuyệt, rất trung thành và tận tâm với quốc gia, là trung thần hiếm có, từng được tiên hoàng ban đại quyền phụ chính, có thể tùy thời trừng phạt, thậm chí hủy bỏ quyền của Hoàng đế, ngay cả Lãnh Nguyệt Hàn cũng phải kiêng kị ba phần.”

      Châu Nhi nhìn lão giả rất vô lễ nên mở miệng :” Lão nhân kia vô lễ, Hoàng Hậu nương nương hỏi ngươi mà ngươi thèm trả lời”. Tuyết Ninh lập tức lên tiếng ngăn nàng lại:”Châu Nhi được vô lễ”.Bạch Chấn Hùng liếc mắt nhìn Châu Nhi và Tắc Bắc đứng bên người Tuyết Ninh cái, là uy nghiêm, Châu Nhi sợ hãi trốn phía sau Tuyết Ninh, Tuyết Ninh vừa muốn mở miệng Bạch Chấn Hùng lạnh lùng :”Người đâu, đem hai nha hoàn của Hoàng Hậu nương nương ra ngoài,bản công muốn chuyện với mình Hoàng Hậu nương nương”. Vừa xong liền có bốn nô tài tiến vào đem Châu Nhi và Tắc Bắc ra ngoài.

      Châu Nhi sơ hãi gọi Tuyết Ninh, Tuyết Ninh mở miệng :” Trấn Quốc Công, nha hoàn của ta hiểu chuyện, ngài cần so đo làm gì”Bạch Chấn Hùng nhìn Tuyết Ninh mà vung tay lên, Châu Nhi cùng Tắc Bắc đều bị dẫn ra ngoài. Sau đó ông xoay người về hướng chính vị rồi ngồi ngay ngắn ở đó. Ông đánh giá Tuyết Ninh, mình chinh chiến cả đời, trải qua tam triều, giờ sắp vào quan tài, dạng nữ nhân gì mà mình chưa từng thấy qua. Nhớ ngày đó, mẫu phi của Hàn tiểu tử có tiếng là đại mĩ nhân, nhưng là nữ tử trước mặt này, dung mạo tuyệt thế như vậy mình chưa từng thấy trước đây. Nàng nhu nhược như nữ tử bình thường, cũng bưu hãn như nữ tử phía Bắc Trường Thành, lại cũng mị như nữ tử chốn yên hoa( lầu xanh hả), nhưng lại có hấp dẫn khó đối với người khác, chính mình nhìn qua vô số người nhưng lại thể nhìn thấu nàng.

      Hai người ai gì, cứ như vậy nhìn nhau, nếu là nữ tử bình thường sớm sợ tới mức luống cuống tay chân, sao còn dám đối diện cùng mình. Nhưng vị Hoàng Hậu nương nương này cứ nhìn mình tươi cười như vậy, chút sợ hãi cũng có, điềm tĩnh này của nàng là điểm nổi bật khiến người bình thường thể so sánh với nàng
      Chương 38: Trấn Quốc Công gây khó dễ (2)
      Edit: Trang Chấy
      Người hướng dẫn: Mèo Miu Ciu


      Sau phen đánh giá Tuyết Ninh, Bạch Chấn Hùng thầm nghĩ trách được Hàn tiểu tử đối với nàng sủng ái như vậy, nhưng nữ tử này phải là người mà kẻ khác có thể dễ dàng khống chế, vả lại nàng vẫn là người của Khương gia, mặc dù mình tin những chuyện quỷ quái bậy bạ, cho rằng nàng là nữ gì, nhưng là nàng có dung mạo tuyệt thế như vậy, về sau cũng là phiền toái, vừa rồi lại nghe thấy lời cuồng vọng như thế của nàng, ở lại trong hậu cung, nhất định khiến hậu cung thể an bình.

      Sau phen suy tư, Bạch Chấn Hùng ho khan tiếng, giọng điệu nghiêm khắc :” Lần này Trấn Quốc Công ta dạo quan ngoại trở về mới biết Hoàng Thượng cưới Hoàng Hậu, bản công cảm thấy dù có tranh luận ngươi cũng cần trách cựu thần hiểu cấp bậc lễ nghĩa này, nếu ngươi có thể ngồi vững ngôi vị Hoàng Hậu này, lão thần tái hành đại lễ”.

      Tuyết Ninh cười nhạt :” Vừa rồi Tuyết Ninh vô lễ, kịp thời nhận ra thân phận của Trấn Quốc Công, nha hoàn đắc tội với ngài, xin cựu thần công lấy làm phiền lòng”. Bạch Chấn Hùng cũng đáp lại lời xin lỗi của Tuyết Ninh mà lại :” Ngươi thực cuồng vọng, tưởng dựa vào mỹ mạo mà độc sủng hậu cung.” Tuyết Ninh than thở, chính mình đùa câu, vậy mà vừa khéo lại bị lão gia ngoan cố này nghe thấy.

      Tuyết Ninh vừa muốn trả lời chợt nghe thấy thanh Phúc công công truyền tới:” Hoàng Thượng giá lâm, Quốc sư tới”.

      Bạch Chấn Hùng hừ lạnh, thầm nghĩ tiểu tử thúi này đến nhanh. Lời vừa dứt, Lãnh Nguyệt Hàn cùng Thượng Quan Thiên Dật bước vào trong điện, Bạch Chấn Hùng đứng dậy :” Cựu thần tham kiến Hoàng Thượng”. Lãnh Nguyệt Hàn nhanh tiến lên, đỡ lấy Bạch Chấn Hùng còn chưa kịp quỳ xuống, cùng ngồi vào long ỷ, :” Gia gia, cần đa lễ, người xem Hàn Nhi cũng biết người trở về, tự mình đón người”. Bạch Chấn Hùng :” Nào dám làm phiền Hoàng Thượng đại giá”, xong có phần bực bội than:” Hàn Nhi trưởng thành, tại tự chủ trương lập Hoàng Hậu cũng báo cho lão già ta đây”. Thượng Quan Thiên Dật cười :” Cựu thần công, Hoàng Thượng sợ quấy rầy người dạo chơi nên thông báo cho người, muốn chờ người trở về cho người tin kinh hỉ”.

      Bạch Chấn Hùng hừ lạnh :” Kinh hỉ? Theo ta thấy chỉ có kinh hãi.”

      Thượng Quan Thiên Dật nhìn Tuyết Ninh :” Hoàng Hậu nương nương, đây là Trấn Quốc Công…”. Còn chưa xong bị Bạch Chấn Hùng ngắt lời:” cần giới thiệu, biết nhau rồi, Hoàng Hậu nương nương thực giống người thường a, còn muốn dựa vào dung mạo xinh đẹp để độc sủng lục cung”.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhíu mày nhìn Tuyết Ninh, biết Tuyết Ninh lời như vậy, bởi vì ai ràng hơn so với , nàng-Tuyết Ninh này muốn tránh xa đến thế nào, chính là xem ra bọn họ ở chung tốt, mà Bạch lão đầu này lại nhiều chuyện, sợ là có điểm phiền toái.

      Lãnh Nguyệt Hàn :” Gia gia, người xem Tuyết Ninh mới vào cung, có nhiều chuyện hiểu, chuyện đắc tội với lão nhân gia người, ngươi chớ trách móc, để nàng dâng trà cho người, xem như đền tội”. xong đợi Bạch Chấn Hùng đáp lời, liền phân phó Phúc công công dâng trà.

      Bạch Chấn Hùng vốn là muốn thừa nhận Tuyết Ninh vị Hoàng Hậu này, nếu như uống trà này, phải là thừa nhận sao, Hoàng Thượng lên tiếng, ngay cả lời phản bác của mình cũng chưa kịp ra, mình cũng thể nào để ý tới ý tứ của Hoàng Thượng a, lại thể cậy già lên mặt, cũng phải có mức độ a.

      Đành phải cam lòng làm chuyện muốn, vẻ mặt tức giận đỏ bừng, Phúc công công rất nhanh mang trà lên, Tuyết Ninh nhận trà rồi bưng tới, chính nàng Hoàng Hậu làm vậy đích thực là có chút uất ức, nàng đoan trang đến trước mặt Bạch Chấn Hùng:” Trấn Quốc Công, thỉnh dùng trà”.

      Bạch Chấn Hùng cam lòng :” Sao dám làm phiền Hoàng Hậu nương nương đại giá”. xong chuẩn bị tiếp nhận chén trà, ai ngờ Tuyết Ninh lại giảo hoạt làm ly trà trong tay mình chảy xuống, nước trà bắn tung tóe lên người của Bạch Chấn Hùng.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39: Bị đánh (1)

      Edit: Trang Chấy

      Ai cũng ngờ, Tuyết Ninh làm đổ cái chén, Bạch Chấn Hùng tức giận vỗ lên long ỷ mắng to:” là khốn kiếp”. Lãnh Nguyệt Hàn nhịn được ôm trán, nữ nhân này luôn làm số chuyện mà mọi người dự đoán được, việc này nên giải quyết thế nào đây.

      Thượng Quan Thiên Dật vừa thấy mọi việc bất ổn liền đỡ cho nàng:” Trấn Quốc Công nên tức giận, vừa rồi chắc chắn là Hoàng Hậu nương nương bị trượt tay, hay là để Phúc công công lấy ly trà khác đến”. Bạch Chấn Hùng tức giận đến mức gân xanh trán đều nổi lên, mình sống đến tuổi này, chưa có ai là nể mặt mình vài phần, thế mà hôm nay mình lại bị tiểu nha đầu bỡn cợt, nàng ràng cố ý làm đổ chén trà.

      Bạch Chấn Hùng tức giận :” cần, cựu thần nhận nổi”.

      Tuyết Ninh cười :” Trấn Quốc Công, vừa rồi Tuyết Ninh bị trượt tay, xin lỗi, Tuyết Ninh kính trọng người là tiền bối, lại là nguyên lão tam triều, đến cả Hoàng Thượng cũng kính người ba phần, Tuyết Ninh đâu dám lỗ mãng”.

      xong lạnh lùng nhìn Lãnh Nguyệt Hàn cùng Bạch Chấn Hùng ngồi ghế chủ vị rồi tiếp:” Nhưng mà nhẫn nại của con người là có giới hạn, người luôn miệng Tuyết Ninh muốn độc sủng lục cung, đó chẳng qua là Tuyết Ninh đùa với nha hoàn câu mà thôi, lão nhân gia ngài lại cứ buông tha, vẫn muốn thừa nhận Tuyết Ninh là Hoàng Hậu, ngài cảm thấy Tuyết Ninh xứng làm Hoàng Hậu sao, vì sao lại xứng? Cựu thần công hãy cho Tuyết Ninh lí do, vì sao Bổn cung xứng, người đó lại xứng”

      Ánh mắt sắc bén lạnh như băng đó của nàng dù là Bạch Chấn Hùng cũng phải sửng sốt, khí thế của nữ nhân thích gây chuyện này là bức người.

      Bạch Chấn Hùng chính trực trả lời:” Mặc kệ ai xứng, dù sao cũng phải ngươi”.

      Tuyết Ninh cười khẽ tiếng:” Chẳng lẽ là Phượng Qúy phi xứng?”.

      Lời này vừa xong, Bạch Chấn Hùng ho khan ngừng,đúng là mình đến chỗ Phượng Nhi trước, biết được Hàn vì nữ nhân này mà trách phạt cháu bảo bối của mình, trong lòng mình dĩ nhiên là có thành kiến với nữ nhân này, cho tới bây giờ, mình vẫn luôn nghĩ Hàn lập Phượng Nhi làm Hoàng Hậu, nghĩ tới tự nhiên lại xuất nữ nhân này, trong lòng mình sao có thể tức giận, mặt mũi của minh để ở đâu, bị Tuyết Ninh trúng tâm tư của mình, sao mình có thể tức giận.

      Lãnh Nguyệt Hàn thầm mắng, nữ nhân này biết Trấn Quốc Công vì muốn bênh vực cho Phượng Nhi nên đến gây khó dễ cho nàng sao. Lãnh Nguyệt Hàn thấy tình hình rất hỗn loạn, Bạch Chấn Hùng luôn ho khan ngừng, cứ tiếp tục thế này chỉ sợ tức giận đến sinh bệnh.

      Thanh lạnh lùng của Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên vang lên:” Ngươi đâu, đưa Hoàng Hậu trở về điện Nguyệt Lạc nghỉ ngơi”.

      Lời này vừa ra, Tuyết Ninh sửng sốt, Lãnh Nguyệt Hàn bảo vệ mình sao, phải từ nãy gì, để lão đầu kia tùy ý làm khó mình sao. Ai ngờ Bạch Chấn Hùng lại lạnh lùng :” Từ từ , cựu thần xin Hoàng Hậu nương nương hãy cho ràng”. Thị vệ vừa mới vào liền đứng yên ở cửa biết tiến lui thế nào, Thượng Quan Thiên Dật dùng ánh mắt ra hiệu, mọi người liền rời khỏi điện.

      Tuyết Ninh vốn muốn , Trấn Quốc Công vừa hỏi, Tuyết Ninh liền :” Chẳng lẽ đúng, lão nhân gia ngài phải là cậy già lên mặt, hôm nay tới điện Cần Chính tìm Tuyết Ninh gây phiền toái, rốt cuộc vì sao lại làm vậy, trong lòng lão nhân gia ngài hẳn là rầng hơn ai hết, thấy Bổn cung cũng hành lễ, Bổn cung có thể so đo, vẫn kính ngài ba phần, nhưng ngài cần gì phải ép người như thế”.

      Bạch Chấn Hùng tức giận chỉ được câu:” Hoàng Thượng làm chủ cho cựu thần a”, xong chắp tay thỉnh cầu, Lãnh Nguyệt Hàn vội vàng nâng dậy, lạnh lùng với Tuyết Ninh:” Mau đến đây nhận lỗi với Trấn Quốc Công”.

      Tuyết Ninh khẽ cười :” Nhận lỗi, nô tì chỉ muốn cho Trấn Quốc Công, ta Khương Tuyết Ninh là Hoàng Hậu của nước Nguyệt Lạc, khỏi cần cảm thấy xứng hay xứng, đây là , ta có tội gì”.

      Bạch Chấn Hùng tức giận :” Được lắm, hôm nay cựu thần thỉnh tiên hoàng phế bỏ nữ ngươi.”
      Chương 40: Bị đánh (2)

      Edit: Trang Chấy

      Bạch Chấn Hùng vừa xong liền khua quải trượng đầu rồng về phía nàng, Lãnh Nguyệt Hàn vội vàng mở miệng :” Gia gia, đừng làm vậy”. Tuyết Ninh cũng tránh, mỉm cười nhìn quải trượng khua tới, chờ hạ xuống, chỉ thấy chớp cái, quải trượng đánh mạnh xuống, Tuyết Ninh chỉ cười nhìn Lãnh Nguyệt Hàn và Bạch Chấn Hùng.

      Nàng thấy ánh mắt Lãnh Nguyệt Hàn lên chút bối rối nhưng biết là phải vì chính mình, vốn nghĩ chắc chắn nàng phải chịu trượng này rồi ai ngờ bóng người đột nhiên lên, Tuyết Ninh bị Thượng Quan Thiên Dật ôm chặt vào trong lòng, hoàn toàn bị thương, nhưng Thượng Quan Thiên Dật thay Tuyết Ninh đỡ trượng mạnh.

      Lãnh Nguyệt Hàn hoảng sợ muốn chạy đến, nhưng nhìn thấy Tuyết Ninh đỡ lấy Thượng Quan Thiên Dật dừng bước. Bạch Chấn Hùng cũng ngờ Thượng Quan Thiên Dật thay Khương Tuyết Ninh đỡ trượng này, mình dùng lực mạnh như vậy, trượng này đánh xuống, đả thương tất , Tuyết Ninh liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt Hàn cái, chỉ thấy sắc mặt Lãnh Nguyệt Hàn hề thay đổi, thèm để ý đến.

      Tuyết Ninh hỏi:” Thượng Quan đại nhân, ngài sao chứ?”

      Tuyết Ninh rất hối hận, tự biết là do mình kiếm chuyện, trượng kia ràng nàng có thể dễ dàng tránh , chỉ là nàng muốn biết Bạch Chấn Hùng có đánh hay , muốn xem Lãnh Nguyệt Hàn có để đánh hay ? ngờ lại liên lụy đến Thượng Quan Thiên Dật.

      Nàng ghét nhất là thiếu nợ người khác, việc xảy ra như vậy làm cho lòng nàng rất khó chịu, cảm động là giả, tuy nàng quen sống lạnh nhạt nhưng cũng phải là người vô tâm, nhưng trước tình cảnh này nàng thể xử theo cảm tính.

      Thượng Quan Thiên Dật quả trúng trượng , may là có võ công bảo vệ, nếu trượng này đánh trúng Tuyết Ninh e rằng nàng mất nửa cái mạng, thấy Tuyết Ninh hỏi thăm mình, Thượng Quan Thiên Dật :” Hạ quan sao, Hoàng Hậu nương nương cần lo lắng”.

      Thượng Quan Thiên Dật gắng sức đứng lên, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn , biết Hàn rất lo lắng nhưng ngại thể diện nên Hàn tuyệt đối mở miệng hỏi thăm mình, Thượng Quan Thiên Dật :” Hoàng Thượng, vi thần có việc gì, Trấn Quốc Công xin bớt giận, Hoàng Hậu nương nương phải là cố ý mạo phạm, lão nhân gia ngài cần chấp nhặt cùng nàng, ngài xem đánh ngài cũng đánh rồi, ngài có thể nguôi giận rồi chứ, còn về chuyện có phế hậu hay nên để Hoàng Thượng làm chủ, ngài có đúng ”.

      Thượng Quan Thiên Dật mặt làm cho Bạch Chấn Hùng còn lời nào để , vừa lúc nãy là Bạch Chấn Hùng ở đây nổi nóng, nếu Hoàng Thượng truy cứu mình cũng biết thế nào cho phải, Bạch Chấn Hùng hừ lạnh tiếng gì.

      Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng :” Đừng có ở đây ra vẻ hùng”.

      Tuyết Ninh ngoài câu hỏi thăm vừa rồi câu dư thừa cũng . Tuyết Ninh thản nhiên lên tiếng:” Thượng Quan đại nhân, Bổn cung thích thiếu nợ ân tình của người khác, có thời gian Bổn cung bảo hạ nhân chuẩn bị phần hậu lễ mang đến quý phủ để cảm tạ ngài”. Lời này vừa ra, cả ba người cùng liếc mắt nhìn nàng, nữ nhân này là người máu lạnh sao.

      Lãnh Nguyệt Hàn tức giận :” Người đâu đưa Trấn Quốc Công về phủ nghỉ ngơi”. Phúc công công tuân lệnh vào, Lãnh Nguyệt Hàn với Bạch Chấn Hùng:” Gia gia, người về trước , trẫm tự đòi lại công bằng cho người, ngày khác trẫm tự mình đến thăm người”

      Bạch Chấn Hùng liếc mắt nhìn Tuyết Ninh cái, nữ nhân này lợi hại, xem ra Hoàng Thượng tức giận, trước tình huống này cũng có ý định ở lại, Bạch Chấn Hùng hướng Lãnh Nguyệt Hàn hành lễ rồi lui ra. Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh lạnh lùng :” Ngươi điên rồi”.

      Tuyết Ninh gì, Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng ra lệnh:” Người đâu, Hoàng Hậu nương nương bất kính với Trấn Quốc Công, phạt quỳ ở điện Cần Chính đến khi trời tối, có ý chỉ của trẫm, cho phép đứng lên”.

      Thượng Quan Thiên Dật vội :” Hoàng Thượng…”, lời còn chưa hết bị Lãnh Nguyệt Hàn cắt ngang:” Ngươi câm miệng cho trẫm, mau về phủ chữa thương , có việc gì lại ở đây ra vẻ người tốt”. Thượng Quan Thiên Dật còn muốn chuyện thị vệ tiến vào, Tuyết Ninh cũng cầu xin, nàng đến cửa đại điện quỳ xuống.

      Nhìn Thượng Quan Thiên Dật có vẻ như có điều gì muốn , Lãnh Nguyệt Hàn bèn lên tiếng:” Ngươi tốt nhất đừng gì, nếu trẫm phạt ngươi quỳ cùng nàng, có việc gì mau trở về ”. Thấy Thượng Quan Thiên Dật vẫn nhúc nhích. Lãnh Nguyệt Hàn tức giận :” Người đâu, đưa Quốc sư về phủ”.

      đám thị vệ tiến lên đưa Thượng Quan Thiên Dật về phủ, lúc ngang qua Tuyết Ninh nàng hề liếc mắt dù chỉ cái. Nhưng Thượng Quan Thiên Dật lại hề tức giận, trong lòng là đau lòng vô tận, tính cách của nàng quật cường như thế, làm sao nàng có thể sinh tồn trong hoàng cung này đây

      P/S: Ta ghét cái lão họ Bạch này =Dracular:
      Chương 41: kiên định của Tuyết Ninh

      Edit: Minnie Phạm

      Thượng Quan Thiên Dật thở dài lời nào, liền sai đám thị vệ hộ tống mình trở về phủ. Tuyết Ninh vẫn quỳ gối trước cửa Điện Cần Chính, sống lưng thủy chung thẳng tắp, gương mặt mang theo nụ cười lạnh lùng.

      Thời tiết thất thường, khiến Lãnh Nguyệt Hàn buồn bực, khó chịu. Tuy ngồi ở trong điện phê duyệt tấu chương nhưng có cách nào an tâm. Cảm giác trái tim buồn buồn, vốn muốn trách phạt Nàng, chỉ muốn đánh tan ngạo khí kia của nàng. Tính khí Tuyết Ninh quật cường, kiêu ngạo như vậy. Muốn ở trong cung này sinh tồn, quả thực rất khó khăn. muốn quan tâm đến sống chết của nàng, nhưng cho phép bất luận kẻ nào ở trước mặt kiêu ngạo, chịu khuất phục như thế. Hơn nữa nàng là nữ nhân của .

      Càng nghĩ trong lòng càng phiền muộn, Lãnh Nguyệt Hàn ném bút xuống , cùng Phúc công công ra xem Tuyết Ninh chút. Ra tới cửa điện, nhìn thấy Tuyết Ninh quỳ ở đó. Thấy nàng cũng có cầu xin tha thứ , vẫn như cũ bộ ngụy trang tươi cười : "Hoàng thượng Cát Tường, tha thứ Tuyết Ninh cách nào đứng dậy hành lễ"

      Lãnh Nguyệt Hàn khinh thường hừ lạnh, đến gần Tuyết Ninh từ cao nhìn xuống : "Chỉ cần ngươi chịu hướng trẫm cầu xin tha thứ, thừa nhận ngươi sai lầm, trẫm trách phạt ngươi nữa?"

      Nghe xong những lời Lãnh Nguyệt Hàn Tuyết Ninh cười trả lời : "Tuyết Ninh can tâm chịu phạt"

      Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên nâng cằm Tuyết Ninh , khiến cho nàng ngẩng đầu lên nhìn , giọng lạnh lùng : "Thu hồi kiêu ngạo cùng quật cường của ngươi lại. Ở trong cung này, thứ ngươi cần học là phục tùng. Phục tùng trẫm, ngươi có hiểu hay ....."

      xong Lãng Nguyệt Hàn đột nhiên đẩy Tuyết Ninh ra, đem Tuyết Ninh đẩy tới mặt đất, xoay người rời cũng quay đầu nhìn nàng. Rời khỏi Điện Cần Chính.

      Phúc công công thở dài liếc mắt nhìn Tuyết Ninh, vội vàng theo Lãnh Nguyệt Hàn. mặt Tuyết Ninh cười khổ, thẳng người tiếp tục quỳ. Nàng xui xẻo, mấy ngày nay luôn bị thương, còn ngày ngày bị phạt quỳ. Chính nàng cũng hiểu, bản thân tại sao lại phải kiên trì kiêu ngạo của chính mình, nhất định phải chọc giận tên bạo quân lạnh lùng đó. phải là có việc làm tìm người gây đấy ư. Ngẩng đầu nhìn trời u. Ai.... sợ là trời mưa , là nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm.

      Phúc công công vội vàng đuổi theo Lãnh Nguyệt Hàn, thận trọng nhắc nhở: "Hoàng thượng, người xem bầu trời như này......"

      Lời còn chưa hết, Lãnh Nguyệt Hàn mắt lạnh nhìn tới, Phúc công công giật mình lập tức ngậm miệng gì. Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng : "Nàng nguyện ý quỳ, để cho nàng quỳ, qùy đên ́sáng sớm mai khi trẫm lên triều"

      Phúc công công vừa nghe lập tức khó xử, trong lòng nghĩ : Hoàng hậu nương nương thân thể mỏng manh như thế, nhìn trời sợ là sắp mưa, nếu đúng như vậy hoàng hậu nhất định ngã bệnh. Nhưng hoàng thượng bực bội, có muốn khuyên cũng được.

      Đột nhiên nghe Lãnh Nguyệt Hàn phân phó: "Bãi giá đến điện của quý phi" Phúc công công bất đắc dĩ theo sau.

      Nghe lời của Lãnh Nguyệt Hàn, ý là muốn nàng qùy đến sáng sớm ngày mai ư. Thế qùy đến sáng mai vậy, dù sao nàng hướng phía chịu thua. Lãnh Nguyệt Hàn đúng là tên xú nam nhân vô tình vô nghĩa , hai ngày trước còn đối xử dịu dàng với nàng. tại đùng cái liền lạnh lùng, bỏ lại nàng quỳ tìm Bạch Phượng Nhi để tiêu dao khoái hoạt. là gần vua như gần cọp, chỉ là biết Châu nhi cùng Tắc Bắc sao rồi; lúc nãy chỉ lo tức lão già thối tha kia, để ý hai nha đầu này.

      suy nghĩ Châu nhi cùng Tắc Bắc chạy tới, vừa nhìn thấy Tuyết Ninh quỳ mặt đất, hai người cùng nhau quỳ xuống vội vã hỏi: "Nương nương xảy ra chuyện gì?"

      Tuyết Ninh nhìn thấy hai người bọn họ trở về cũng thở dài hơi : "Trấn Quốc Công có làm khó dễ các ngươi?"

      " có, chỉ phái người đưa bọn nô tì trở về Điện Nguyệt Lạc, cho phép chúng ta ra ngoài, cũng có làm khó". Châu nhi lắc đầu trả lời

      Tắc Bắc mở miệng : "Nương nương xảy ra chuyện gì?"

      Tuyết Ninh cười : " có việc gì, ta bị hoàng thượng phạt quỳ, nhìn trời muốn mưa, các ngươi nhanh trở về Điện Nguyệt Lạc , chưa tới sáng sớm ngày mai cho phép các ngươi ra ngoài"

      "Nhưng nương nương..... ". Tắc Bắc khó xử

      Châu nhi càng thêm la hét nhất quyết , muốn cùng Tuyết Ninh qùy, Tuyết Ninh : "Đây là mệnh lệnh"

      Tuyết Ninh biết Châu Nhi , nhìn chằm chằm vào Tắc Bắc ra lệnh: "Mang Châu Nhi trở về, ngươi hiểu nếu như bị người khác nhìn thấy, đối với ta càng thêm bất lợi"

      Tắc Bắc tất nhiên hiểu, lo lắng nhìn Tuyết Ninh cái,liền lôi kéo Châu nhi trở về Điện Nguyệt Lạc.
      Chương 42: Đêm yên tĩnh (1)

      Edit: Minnie Phạm

      Dọc theo đường , gương mặt Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng lời nào, mang theo Phúc công công thẳng tới tẩm điện của Bạch Phượng Nhi. Bạch Phượng Nhi ngồi trong phòng, an tĩnh xem sách, chợt nghe Phúc công công thông báo: "Hoàng thượng giá lâm"

      Bạch Phượng Nhi vui vẻ ra mặt vội vàng ra cửa nghênh tiếp, còn chưa quỳ xuống Lãnh Nguyệt Hàn đỡ dậy. Lãnh Nguyệt Hàn giọng : "Phượng Nhi cần đa lễ" xong hai người cùng nhau tiến vào trong điện. Nha hoàn rất nhanh bưng trà lên, Bạch Phượng Nhi cười : "Hoàng thượng sao lại tới đây, nhìn trời hình như muốn mưa, buổi tối người còn sao?"

      Ý của nàng ta rất ràng, muốn Lãnh Nguyệt Hàn ở lại đêm nay. Lãnh Nguyệt Hàn cười lạnh: "Trẫm, cũng muốn lưu lại bồi Phượng Nhi, nhưng còn có rất nhiều tấu chương chưa phê duyệt xong. Xem qua Phượng Nhi, trẫm liền trở về phê duyệt tiếp tấu chương"

      Bạch Phượng nhi đành phải đồng ý: "Hoàng thượng người cực khổ rồi"

      Lãnh Nguyệt Hàn cười, cầm lấy tay Bạch Phượng Nhi, vừa muốn mở miệng chuyện, đạo thanh chợt vang lên tia sáng xẹt nhanh qua chân trời. Bị doạ sợ, Bạch Phượng Nhi trực tiếp ngã nhào trốn vào trong ngực Lãnh Nguyệt Hàn. Lãnh Nguyệt Hàn dịu dàng an ủi: "Phượng Nhi chớ sợ, trẫm ở nơi này"

      Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời bắt đầu mưa to, sấm sét vang dội. Lãnh Nguyệt Hàn ôm Phượng Nhi, nhưng vẫn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, trời mưa. Nữ nhân ngu ngốc kia vẫn còn ở trong mưa, trong đầu luôn tự chủ mà nghĩ đến Khương Tuyết Ninh.

      Tắc Bắc vừa đem Châu nhi kéo về Điện Nguyệt Lạc ngoài trời sấm sét chợt vang dội, mưa to hạ xuống. Nhìn mưa to ở bên ngoài Châu nhi mực kêu la, vội với Tắc Bắc: "Ta hiểu , ngươi có quan tâm đến nương nương. Ta từ cùng nương nương lớn lên, thân thể nàng yếu đuối làm sao có thể quỳ trong trời mưa lớn như thế này, ngươi để nàng quỳ như vậy sao?"

      Đối mặt với chỉ trích của Châu nhi, Tắc Bắc gì, chỉ nhìn trời mưa. Tắc Bắc lâm vào trầm tư, hoàng hậu nương nương vào cung ngày thứ hai chủ nhân liền phái nàng tới đây giám thị. Nương nương biết nàng là người hoàng thượng phái tới, nhưng người chưa bao giờ phòng bị đối với nàng. Nàng cũng biết từ lúc nào bắt đầu có cảm tình với nương nương.

      Trừ hoàng thượng, Khương Tuyết Ninh là người thứ hai mà nàng nguyện ý theo, nghĩ tới đây cũng để ý đến Châu nhi khóc thút thít, năng gì, liền chạy ra bên ngoài.

      Sau khi Lãnh Nguyệt Hàn cùng Bạch Phượng Nhi dùng qua bữa tối, trực tiếp trở về Ngự Thư Phòng. Lúc này Tuyết Ninh đoán sai, thư phòng ở Điện Cần Chính phải Ngự Thư Phòng, chỉ là bình thường Lãnh Nguyệt Hàn thích ở nơi này phê duyệt tấu chương. Tối nay thể nào trở về Điện Cần Chính, nên mới đến Ngự Thư Phòng.

      vừa ngồi xuống, Phúc công công vội dâng trà lên : "Hoàng thượng, người mới từ bên ngoài trở lại. Trời mưa, người uống ngụm trà nóng để trừ bỏ khí lạnh trong người "

      Phúc công công xong liền đặt trà nóng ở long án rồi lui xuống, Lãnh Nguyệt Hàn phân phó: " xuống trước , trẫm muốn yên lặng chút" Phúc công công lĩnh mệnh lui xuống

      mình Lãnh Nguyệt Hàn ngồi ở trong điện, ép buộc bản thân nghĩ về Khương Tuyết Ninh nữa. Chuyên tâm xem tấu chương, mới vừa cầm tấu chương lên, liền phát giác có người đến, lạnh giọng quát lớn: "Ra ngoài"

      Vừa dứt lời, chỉ thấy Lăng Thiên mang theo Tắc Bắc quỳ mặt đất: "Tham kiến chủ nhân" Lãnh Nguyệt Hàn đặt tấu chương xuống, hỏi: "Đêm khuya tới đây vì chuyện gì?" Lăng Thiên do dự biết mở miệng thế nào.

      Chỉ thấy Tắc Bắc dịch dung, ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Nguyệt Hàn : "Tắc Bắc kính xin chủ nhân, tha thứ cho nương nương, nên trách phạt nàng quỳ nữa." Lời này vừa ra, Lãnh Nguyệt Hàn quanh thân hơi thở trong nháy mắt lạnh mấy phần, Lăng Thiên vội vàng : "Chủ nhân bớt giận"


      Lãnh Nguyệt Hàn để ý đến Lăng Thiên nhìn Tắc Bắc lạnh lùng : "Cho trẫm lý do, cần cho trẫm ngươi bị nàng thu mua rồi"

      Tắc Bắc vội vàng : "Thuộc hạ dám, thuộc hạ đời này chỉ theo chủ nhân"

      Lãnh Nguyệt Hàn hỏi: "Vậy hôm nay tại sao ngươi lại tới đây vì nàng mà cầu tình trẫm"

      "Thuộc hạ biết, nhưng trong lòng thuộc hạ muốn thấy nương nương chịu phạt"

      Lãnh Nguyệt Hàn giận giữ vỗ bàn cái: "Sợ rằng ngươi quên mất sứ mạng của mình, trẫm chỉ muốn ngươi giám thị nàng" . Lăng Thiên : "Chủ nhân nên tức giận, thuộc hạ đến mang Phong hộ pháp rời "

      Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng mở miệng: "Lần sau Trẫm muốn nghe thấy những lời như thế này nữa. có việc gì tất cả lui xuống , trẫm mệt mỏi" Tắc Bắc còn muốn cầu xin, Lăng Thiên lại lôi kéo nàng, biến mất khỏi điện,

      Lãnh Nguyệt Hàn vuốt vuốt mi tâm, nhắm hai mắt lại, ngồi Long ỷ giả vờ ngủ say, trong lòng thắc mắc tự hỏi: Khương Tuyết Ninh, trẫm nên làm sao với ngươi bây giờ.
      Chương 43: Đêm yên tĩnh (2)

      Edit: Minnie Phạm

      Cung Phúc Thọ

      Trong điện tối đen như mực, ngoài cửa sổ mưa gió mãnh liệt, sấm sét vang dội, tia chớp rạch ngang bầu trời trong nháy mắt chiếu sáng cả gian phòng. Thái hậu ngồi ở chủ vị, trong bóng tối thấy nét mặt của nàng, phía dưới người áo đen quỳ, thấy dung mạo. Chỉ nghe Thái hậu trầm thấp mở miệng : "Mị nhi, ngươi vẫn còn giận mẫu thân"

      Người áo đen lạnh lùng mở miệng: "Hài nhi dám"

      Thái hậu nghe vậy, bi thương cười : "Vi nương biết, ngươi còn giận mẫu thân vì giết chết cha ngươi. Nhưng ngươi thể trách mẫu thân được, nếu để cho tiên hoàng bắt được cha ngươi, ngươi và mẫu thân đều sống nổi. Bam đầu mẫu thân là vì bảo toàn ngươi...ngươi phải biết kẻ thù chung của chúng ta là tiên hoàng, nữ nhân kia cùng Lãnh Nguyệt Hàn, và cả nước Nguyệt Lạc "

      Người áo đen mang tia tình cảm cumfg kính hồi đáp: "Hài nhi hiểu" .Thái hậu thở dài: "Nếu như mẫu thân phái người cho ngươi biết, mẫu thân bệnh tình nguy kịch, chỉ sợ ngươi trở về nhìn mẫu thân "

      "Dạ Mị vụ bận rộn, hài nhi chưa thu xếp được" Thái hậu cũng phản bác chỉ là thở dài: "Thời gian ngắn ngủi mới mười năm chúng ta đem Dạ Mị Các phát triển mạnh mẽ, bây giờ trở thành tổ chức sát thủ tiếng tăm lừng lẫy ở giang hồ, có thể giúp mẫu thân tiến hành báo thù"

      Người áo đen gì, Thái hậu tiếp tục : "Mị nhi yên tâm, ngày nào đó mẫu thân đem cả Nguyệt Lạc quốc đưa cho ngươi, ta lấy mạng Lãnh Nguyệt Hàn để tế cha ngươi" Vừa dứt lời, tia chớp đánh qua, chiếu sáng người áo đen , chỉ thấy mang mặt nạ quỷ màu bạc mặt, khóe miệng mang theo khinh thường cười : "Hài nhi cần, Nguyệt Lạc quốc mẫu thân giữ lại cho mình , nếu như mẫu thân có gì phân phó, hài nhi xin được cáo lui trước"

      " đến như vậy rồi, liền ở lại mấy ngày ". Nàng cần nhi tử xuất quỷ nhập thần võ nghệ cao cường này giúp tay. Dạ Mị trả lời: "Hài nhi còn có chuyện" đợi Thái hậu lên tiếng, giống như cơn gió biến mất khỏi điện, chỉ để lại tiếng cửa sổ đung đưa. Thái hậu lộ ra nụ cười lạnh lùng, bưng trà lên, uống hớp.

      Đôi tay vỗ vỗ, Khương Khôn đẩy cửa vào trong điện, cung kính : " " Thái hậu hỏi "Chuyện ta phân phó ngươi làm xong chưa?". Khương Khôn cười : " yên tâm, tất cả đều nắm trong lòng bàn tay"

      "Vậy tốt, mấy ngày nay phía nha đầu thối kia có động tĩnh gì ?" Khương Khôn trả lời: "Nghe hôm nay nàng đắc tội Trấn Quốc Công, bị hoàng thượng phạt quỳ bên ngoài Điện Cần Chính"

      Thái hậu cười lạnh: " cần phải để ý đến nàng, làm xong chuyện của mình là được, nha đầu này đơn giản, có lúc ta khỏi hoài nghi, nàng chính là sao chổi sao kia sao? Hơn mười năm chưa từng thấy qua, cũng có ai hỏi đến, nàng cái gì đều biết, ngươi cảm thấy kỳ quái sao" Khương Khôn trong lòng cũng khó hiểu, sai người điều tra, theo Tuyết Ninh ngoài Lan di chết còn có nha hoàn nhặt được Châu nhi nhưng tra được gì.

      Thái hậu thấy Khương Khôn suy tư liền mở miệng: "Tốt lắm, đừng vì nàng mà hao tâm tốn sức nữa, nàng ta cũng chỉ là con cờ tạm thời, nếu như nghe lời cùng lắm là phá hủy. Ngươi chỉ cần nghe theo sắp xếp của ta, những thứ khác cần ngươi quan tâm"

      Khương Khôn cung kính hồi đáp: " Vâng" .Thái hậu phất tay cái : "Ngươi xuống , ai gia mệt mỏi" Khương Khôn cung kính hành lễ rồi thối lui khỏi điện.

      Mưa càng ngày càng lớn, Tuyết Ninh vẫn quỳ ở đó, nước mưa sớm che mờ tầm mắt của nàng, y phục cần phải cũng sớm ướt đẫm, nhưng nàng vẫn như cũ vững vàng quỳ ở nơi đó, cầu xin, lời nào, cứ như vậy dầm mưa .

      Dạ Mị từ Cung Phúc Thọ ra ngoài, cũng rời khỏi hoàng cung, thân mình dầm mưa di chuyển trong cung, chỉ muốn mưa cuốn hết cừu hận của mình. "Mẫu thân" Ÿ khẽ hừ lạnh, đối với nữ nhân kia mà chẳng qua cũng chỉ là con cờ. Ngay từ lúc nhìn thấy nữ nhân kia tự tay giết chết cha của đối với nàng còn bất cứ tia cảm tình nào rồi. Nhưng là nàng ta rất đúng, kẻ thù lớn nhất của chính là Lãnh Nguyệt Hàn. Phụ hoàng cùng mẫu hậu, họ cũng sớm chết rồi, phần thù hận này, đương nhiên là ở người Lãnh Nguyệt Hàn đòi lại.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44: Đăng đồ tử ( tên khốn, tên háo sắc)

      Edit: Trang Chấy


      Dạ Mị giống như con chim ưng màu đen, trong màn đêm u tối, xuyên qua màn mưa, trong nháy mắt đứng ở nóc điện Cần Chính, trong lúc rảnh rỗi muốn thử gặp cái tên Hoàng đế phế vật kia, nghe phải cưới Hoàng Hậu mới có thể tự mình chấp chính. Dạ Mị bình thường khinh thường nhất là những kẻ bất lực ấy, xem ra Lãnh Nguyệt Hàn cũng chỉ là kẻ đại bất lực mà thôi ( khinh địch quá đó). Chẳng những bị mẫu thân của mình khống chế suốt mười sau năm mà cuối cùng còn muốn dựa vào nữ nhân. là muốn biết kẻ bất lực này, về phần làm đối thủ cạnh tranh, căn bản xứng, nếu muốn làm đối thủ của Các chủ Dạ Mị Các cũng phải được Dạ Mị coi trọng mới được.

      Vốn định đùa giỡn tên Hoàng đế bất lực kia nhưng bỗng nhiên thấy nữ tử quỳ gối trước cửa đại điện, mưa lớn như thế, là ai quỳ gối ở nơi đó? Dạ Mị vốn phải là người thích xen vào chuyện của người khác nhưng hôm nay biết tại sao lại rất muốn tìm hiểu cho tới cùng, lập tức từ mái hiên bay xuống.

      Tuyết Ninh quỳ gối ở nơi đó sớm vừa mệt vừa đói, hơn nữa cơn mưa quá lớn, dù cho chính nàng có thị lực tốt cũng nhìn cái gì. Chỉ thấy cái bóng màu đen lên trước mắt mình, nàng còn chưa kịp phản ứng cổ bị người từ phía sau khống chế. Vốn nàng tưởng rằng đó là Lãnh Nguyệt Hàn nhưng trong nháy mắt hai bên tiếp xúc, Tuyết Ninh nhạy bén phát đó phải là mùi hương người Lãnh Nguyệt Hàn. Mặc cho Tuyết Ninh giãy giụa như thế nào cũng thoát được khống chế của đối phương, Tuyết Ninh lạnh giọng hỏi:” Là ai?”. Đối phương có trả lời mà chỉ cười khẽ

      Dạ Mị ngờ tới nữ tử quỳ gối ở đó lại xinh đẹp như vậy. Nàng có làn da trắng nõn mà ai cũng ao ước cùng với đôi mắt đen sáng rực tựa như có thể nhìn thấu cả đời người, cung trang màu trắng bị ướt nhẹp dán sát vào người nàng, đường cong cơ thể hoàn toàn lộ , chẳng những nàng chật vật mà lại thêm vài phần quyến rũ.

      Nữ nhân xinh đẹp có ai mà thích, hơn nữa còn là mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành như thế. Dạ Mị từ phía sau hôn lên hai má Tuyết Ninh, bất cần đời :” Nữ nhân, ngươi đẹp, cùng bản Các chủ trở về làm Các chủ phu nhân được ”.

      Tuyết Ninh tức giận :” Tên đăng đồ tử kia, còn mau buông ra”. Dạ Mị lại lần nữa cười khẽ, :” Buông ngươi ra, ta luyến tiếc” xong còn ngửi mùi hương người Tuyết Ninh, cười :” Nữ nhân, người của ngươi thơm”. Tuyết Ninh cả người sớm còn sức, dù cho nàng dùng hết toàn lực cũng thoát khỏi khống chế của Dạ Mị, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ vô cùng, để tên đăng đồ tử này nhìn thấy cả người mình vô cùng chật vật, tiếc rằng bản lĩnh của mình bằng người, căn bản thấy dung mạo của đối phương.

      Đột nhiên Dạ Mị :” Nữ nhân, hãyngoan ngoãn cùng bản Các Chủ thôi”. Dứt lời ra tay điểm huyệt đạo của Tuyết Ninh, nàng liền lâm vào hôn mê, Dạ Mị vừa lòng cười, vừa định ôm lấy Tuyết Ninh rời chợt nghe có người quát:” Người nào”. Vừa dứt lời liền có đám hộ vệ xông tới. Dạ Mị vui cười :” Ai, xem ra hôm nay thể mang nàng được, đáng tiếc a, nhưng ngươi yên tâm , ngươi nhất định thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của bổn Các chủ đâu”

      Dạ Mị quỷ dị cười tiếng, lại hôn trộm Tuyết Ninh cái, sau đó liền đem Tuyết Ninh ném cho Lãnh Nguyệt Hàn ở phía trước nhanh tới. Mặt nạ quỷ màu bạc ở trong đêm tối lóe sáng dị thường, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn cười cách quỷ mị. Chỉ trong giây lát biến mất trong màn mưa.

      Lãnh Nguyệt Hàn kịp chuẩn bị đỡ lấy Tuyết Ninh, chỉ thấy bóng dáng màu đen kia biến mất ở chỗ nóc nhà. Lãnh Nguyệt Hàn quát lớn:” Lôi, đuổi theo , bắt sống”.Lãnh Nguyệt Hàn vưa dứt lời, bóng dáng màu đen liền biến mất ở trong mưa.

      Lãnh Nguyệt Hàn đứng ở trong mưa, nhìn Tuyết Ninh hôn mê năm trong lòng mình, thở dài :” Phúc Bảo, thỉnh thái y”. xong liền ôm Tuyết Ninh vào điện Cần Chính.
      Chương 45: Thu hồi lại giả dối của ngươi

      Edit: Trang Chấy


      Khi Tuyết Ninh tỉnh lại là buổi trưa của ngày hôm sau, bởi vì dầm mưa nên nàng bị nhiễm phong hàn. Tuyết Ninh mở mắt cảm giác tứ chi dường như vô lực, đầu rất đau nhức , nàng nhìn quanh bốn phía, mình ở Điện Cần Chính sao, vừa định ngồi xuống, chợt nghe thanh của Lãnh Nguyệt Hàn: "Tỉnh?" Tuyết Ninh theo thanh nhìn lại, chỉ thấy Lãnh Nguyệt Hàn lười biếng dựa vào long sàng bên kia, trong tay cầm cuốn sách, chỉ mặc bộ quần áo trong màu trắng, dây lưng được nới lỏng ra, nhìn qua cả người có lực hấp dẫn trí mạng, Lãnh Nguyệt Hàn thấy Tuyết Ninh nhìn mình chằm chằm, trêu chọc : " Thấy thế nào, Ninh nhi có vừa ý với sắc đẹp của trẫm?" Tuyết Ninh nghe vậy tức giận thiếu chút nữa hộc máu, chưa gặp qua nam nhân nào vô sỉ như thế này, ngày hôm qua lạnh lùng giống như Diêm La đến từ địa ngục hôm nay lại dịu dàng, đúng là thất thường mà.

      Cổ họng Tuyết Ninh đau rát, chuyện khó khăn, Lãnh Nguyệt Hàn phân phó: "Phúc Bảo, lấy nước đem lại đây" phúc công công sớm chuẩn bị, chỉ chờ Tuyết Ninh tỉnh lại, Lãnh Nguyệt Hàn vừa phân phó, Phúc công công liền lập tức vào, Lãnh Nguyệt Hàn : " Đưa cho trẫm" xong tiếp nhận chén trà, nâng Tuyết Ninh dậy, Tuyết Ninh bây giờ rất khát, cũng có cự tuyệt, để cho Lãnh Nguyệt Hàn đút cho mình uống nước.


      Chờ đến khi uống xong cả ly nước, Tuyết Ninh mới hắng giọng :” Đa tạ Hoàng Thượng”. Lãnh Nguyệt Hàn giúp Tuyết Ninh uống nước xong, Phúc công công liền nhanh chóng nhận lấy cái chén rồi ra ngoài điện. Lãnh Nguyệt Hàn Nghe Tuyết Ninh lời cảm tạ vẫn như cũ buông nàng ra, để Tuyết Ninh nằm trong lòng của mình, cười :” Tuyết Ninh cần khách khí như thế, đây đều la chuyện trẫm nên làm”, thanh của tràn ngập áy náy.

      Tuyết Ninh suy yếu khẽ cười :” Hoàng Thượng, nơi này trừ ta và ngươi cũng có người ngoài, nô tì thấy người cần phải đóng kịch nữa”. Lãnh Nguyệt Hàn nghiêm túc :” Sao Ninh Nhi lại như vậy”. Tuyết Ninh nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt Hàn :” Chẳng lẽ Hoàng Thượng quên chuyện xảy ra ngày hôm qua”.

      Lãnh Nguyệt Hàn cười khẽ, ôm chặt hai cánh tay của Tuyết Ninh :” Ninh Nhi còn giận trẫm vì chuyện ngày hôm qua?”. xong lại ra vẻ vô cùng thân thiết điểm mũi của Tuyết Ninh, tiếp tục :” Ninh Nhi đừng giận, hi vọng nàng hiểu được trẫm là thân bất do kỷ”. Tuyết Ninh khinh thường khẽ cười :” Hay cho câu thân bất do kỷ, Tuyết Ninh mặc kệ trong lòng người mưu gì, cứ cho là hôm nay Tuyết Ninh cầu người buông tha cho Tuyết Ninh , ta có thể đáp ứng người ở tại điện Cần Chính này, ở trước mặt người khác giả bộ ân ái, giữ gìn uy nghiêm cho người. Nhưng mà xin người thu hồi lại dối trá của mình , cần đùa giỡn trò chơi tình với ta,lúc nóng lúc lạnh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Tuyết Ninh mạch hết suy nghĩ của mình, Lãnh Nguyệt Hàn nhìn chằm chằm vào nàng, Tuyết Ninh liền quay mặt chỗ khác, muốn nhìn Lãnh Nguyệt Hàn.

      Lãnh Nguyệt Hàn thở dài :” Nếu trẫm cho nàng biết, trẫm thức thích nàng, nàng nguyện ý chấp nhận trẫm sao?”. Tuyết Ninh lạnh nhạt :” Hoàng Thượng, Tuyết Ninh , mời người thu hồi dối trá của người . , Tuyết Ninh cần”

      Lãnh Nguyệt Hàn xoay mặt Tuyết Ninh lại, làm cho nàng nhìn thẳng vào , đem gương mặt tuấn tú kề sát mặt nàng, vẻ mặt dịu dàng :” Ninh Nhi, mặc kệ trước kia như thế nào, từ giờ chúng ta hãy quên chuyện trước kia, lần nữa làm quen lại với nhau, lấy tâm của minh đổi lấy tâm của người” Lãnh Nguyệt Hàn vẻ mặt nhu tình, xưng là trẫm mà lại xưng ta, nếu là nữ tử khác, sớm say lòng, nhưng tiếc là Khương Tuyết Ninh phải bọn họ. Chỉ nghe Tuyết Ninh :” Ta căn bản vô tâm, ngươi cũng vô tâm, làm sao mà trao đổi”

      Lãnh Nguyệt Hàn còn muốn điều gì đó nhưng Tuyết Ninh cố chấp nhắm mắt lại, :” Hoàng Thượng, nô tì mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi”. Lãnh Nguyệt Hàn thở dài hơi, nhàng buông Tuyết Ninh ra, thay nàng đắp lại chăn, trước khi ghé vào tai nàng :” Bất luận thế nào trẫm cũng buông tay nàng, trẫm đem nàng giữ bên cạnh, dù chỉ là thể xác, trẫm cũng buông tay”. xong Lãnh Nguyệt Hàn liền xoay người ra khỏi điện.



      [/size]
      Chương 46: Gặp, thử tin tưởng

      Edit: Trang Chấy

      Lãnh Nguyệt Hàn vừa mới ra ngoài, Tắc Bắc và Châu Nhi liền tiến vào, Châu Nhi sớm quên sạch cái gì là lễ nghi quy định, chạy ngay đến trước mặt Tuyết Ninh ân cần hỏi han:” Tiểu thư, người có sao ?”. Tuyết Ninh mở mắt nhìn hai người miễn cưỡng cười :” có việc gì, chẳng qua chỉ dầm mưa chút mà thôi, các ngươi cần lo lắng”. Tắc Bắc lo lắng nhìn Tuyết Ninh, môi mấp máy nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn gì thêm.

      Tuyết Ninh cười với nàng, Tắc Bắc xấu hổ cúi đầu xuống. Châu Nhi hỏi:” Nương Nương, người hẳn là đói bụng rồi, Hoàng Thượng phân phó Ngự Thiện phòng làm điểm tâm cho người, để Châu Nhi bảo bọn họ dâng lên”. Tuyết Ninh :” có hơi đói bụng”. Tắc Bắc nghe vậy vội vàng :” Nô tì truyền lệnh cho bọn họ”.

      Chỉ trong chốc lát, các món ăn tinh xảo bày biện đầy bàn, Tuyết Ninh là rất đói bụng, để ý hình tượng gặm lấy gặm để, sau khi ăn no, Tuyết Ninh cảm thấy cả người tràn trề năng lượng, nàng muốn cùng Châu Nhi ra ngoài dạo lát, cả hai người Châu Nhi cùng Tắc Bắc cùng khuyên can nhưng làm thay đổi được ý muốn của Tuyết Ninh.

      Châu Nhi và Tắc Bắc đỡ Tuyết Ninh đến đình nghỉ mát trong Ngự Hoa viên ngồi nghỉ ngơi. Tuyết Ninh nhìn cả vườn hoa tươi rồi giống như lơ đãng hỏi:” Thượng Quan đại nhân có khỏe ?”. Tắc Bắc trả lời:” Nghe Phúc công công , Thượng Quan đại nhân thượng triều, Hoàng Thượng cho phép ngài ấy ở nhà nghỉ ngơi”. Tuyết Ninh gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: vậy thương tích hẳn , nếu sao lại thượng triều. Nàng thở dài hơi…

      Đột nhiên thanh của Thượng Quan Thiên Dật vang lên:” Làm phiền Nương Nương lo lắng cho hạ quan”. Tuyết Ninh quay đầu thấy Thượng Quan Thiên Dật mặc bộ bạch y, phe phẩy quạt giấy đứng ở dưới ánh mặt trời, cười nhìn mình. Tuyết Ninh nghiêm mặt :” Phải”. xong, nàng muốn để Châu Nhi và Tắc Bắc đỡ mình rời .

      Thượng Quan Thiên Dật vội :” Nương nương từ từ , hạ quan có thể chuyện riêng với nương nương chút ?”. Tuyết Ninh bình tĩnh nhìn Thượng Quan Thiên Dật, tuy nàng biết có ý gì nhưng cuối cùng vẫn mở miệng :” Hai người các ngươi xuống trước ”. Tắc Bắc cùng Châu Nhi lĩnh mệnh ra khỏi đình.

      Thượng Quan Thiên Dật bước vào trong đình, ngồi đối diện với Tuyết Ninh. Tuyết Ninh :” biết Thượng Quan đại nhân muốn chuyện gì với Bổn cung?”.

      Thượng Quan Thiên Dật cười dịu dàng :” Nương nương cần phòng bị, hạ quan tuyệt đối làm kẻ địch của nương nương”. Tuyết Ninh khẽ cười :” Ở trong hoàng cung này, cho tới bây giờ Bổn cung cũng phân biệt ai là kẻ thù ai là bằng hữu”. Lời này vừa ra, mặt Thượng Quan Thiên Dật xuất tia bi thống:” Đúng vậy, trong hoàng cung này, ai biết đâu là kẻ địch, đâu là bằng hữu, nhưng Thượng Quan Thiên Dật thề nhất định bảo vệ nương nương chu toàn”. Tuyết Ninh hiểu nhìn Thượng Quan Thiên Dật, nhìn dáng vẻ của giống láo, nhưng… Tuyết Ninh hỏi:” Vì sao?”

      Thượng Quan Thiên Dật bình tĩnh nhìn Tuyết Ninh, ánh mắt nóng bỏng đó có lẽ Tuyết Ninh hiểu nhưng Thượng Quan Thiên Dật cũng mà chỉ :” Coi như chúng ta có duyên , cùng người kết giao bằng hữu, sau này nếu ở trong cung gặp chuyện vui, người có thể tìm ta tâm , được ?”

      Tuyết Ninh vô cùng sửng sốt, thầm nghĩ: “Bằng hữu”, mình tin tưởng sao?. Thượng Quan Thiên Dật nhìn ra nghi ngờ của Tuyết Ninh bèn :” Ha ha.. ta biết ngươi tin nhưng ta có ác ý”. Thượng Quan Thiên Dật khổ não biết nên giải thích với Tuyết Ninh như thế nào, là quá nóng lòng, nên lỗ mãng như thế, những lời vượt khỏi chừng mực, nhưng muốn thấy nàng mình kiên cường đối diện với mọi thứ.

      Đúng lúc Thượng Quan Thiên Dật khổ não Tuyết Ninh mở miệng :” Ta tin ngươi”. xong mỉm cười nhìn Thượng Quan Thiên Dật, Thượng Quan Thiên Dật nghe Tuyết Ninh như vậy vô cùng cao hứng. Tuyết Ninh tiếp:” Ngươi biết , ra ngươi và người bạn của ta rất giống nhau nên ta cảm thấy ngươi phải là người xấu”. Thượng Quan Thiên Dật sờ đầu cười khúc khích, Tuyết Ninh nhìn động tác tức cười của cũng cười theo.

      Cả buổi chiều hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Tuyết Ninh luôn có loại ảo giác, lần đầu tiên gặp nàng liền cảm thấy Thượng Quan Thiên Dật và Vân Thiên rất giống nhau, tuy dung mạo khác nhau nhưng cả hai đều rất ôn hòa, khiến cho người khác muốn thân cận, có lẽ nàng cũng nên học cách thân cận với người, ở trong hoàng cung tranh đấu nghỉ này có tri kỷ chính là chuyện may mắn.
      [/size]
      Chương 47: Mật đàm (1)

      Ngự thư phòng

      Lãnh Nguyệt Hàn ngồi long ỷ, vẻ mặt tập trung, tứ đại hộ pháp gian khổ quỳ gối ở phía dưới, hai mắt nhìn nhau hết sức khó hiểu, hôm nay mọi người đến đây ai nấy đều có việc muốn bẩm báo, nhiệm vụ hoàn thành. Ngay cả Giang Nam lấy cớ về nhà thăm người thân nhưng thực chất là coi xét (giám thị) Khương Khôn thay Lãnh Nguyệt Hàn cũng trở lại, có việc muốn bẩm báo, nhưng cả bốn người quỳ hơn nén nhang, chủ tử ngay câu cũng .


      Bốn người truyền ánh mắt khó hiểu nhìn nhau, có phải là bọn họ làm sai việc gì hay , chủ tử trừng phạt bọn họ sao, nhưng trước kia chủ tử chưa bao giờ trừng phạt bọn họ, chẳng lẽ quỳ chính là trừng phạt, bốn người hiểu, lại ai dám mở miệng để hỏi, cứ quỳ như vậy.


      Thượng Quan Thiên Dật bước vào thấy màn quỷ dị như thế này xuất trước mắt, Hoàng thượng đại nhân thân ái biết thả hồn mình nơi nào rồi, tứ đại hộ pháp vẫn quỳ ở phía dưới biết phải làm sao, Thượng Quan Thiên Dật cười khẽ


      Đột nhiên la lớn: " Khởi bẩm hoàng thượng, có việc khẩn cấp" vừa xong, Lãnh Nguyệt Hàn nhất thời cả kinh mà tỉnh lại, ngồi long ỷ liền đứng lên, tứ đại hộ pháp cố gắng nhịn cười, làm cho mình cười thành tiếng mà run cả vai, trong lòng thầm khen: Đúng là chỉ có quốc sư mới có biện pháp, rất sùng bái người.


      Lãnh Nguyệt Hàn đứng ở đó nhìn ý cười mặt Thượng Quan Thiên Dật, cùng với có mặt của tứ đại hộ pháp quỳ phía dưới, nhất thời hiểu ra, hóa ra Thượng Quan Thiên Dật trêu chọc mình. Tức giận trừng mắt liếc nhìn Thượng Quan Thiên Dật cái, thuận thế ngồi lại long ỷ, lạnh lùng nhìn mọi người.

      Thượng Quan Thiên Dật vuốt hai tay cái thầm than, vô tội : " thể trách ta, là ngươi bảo bọn họ tới báo cáo, kết quả lại ngồi ở đây ngây ngẩn cả người.

      Mặt Lãnh Nguyệt Hàn vẫn lạnh lùng như trước gì, Thượng Quan Thiên Dật theo bản năng sờ sờ cái mũi của mình rồi tìm ghế dựa ngồi xuống, Lãnh Nguyệt Hàn nhìn bốn người quỳ gối ở phía dưới lạnh lùng : " Tất cả đều đứng hết lên " Tứ đại hộ pháp thấy vậy, tất cả cùng nhau : " Cảm ơn chủ tử"

      Lãnh Nguyệt Hàn : "Tất cả mọi việc đều làm tốt chứ, ngày mai thái tử Vân Thủy Quốc đến nước ta, có thể ta phái người theo bảo hộ" Lôi Kính trả lời: " Chủ nhân xin người cứ yên tâm, mọi thứ đều được an bài tốt rồi" Lãnh Nguyệt Hàn gật đầu, ngay lập tức lại hỏi thêm: " Phái người giám sát chu đáo khuê phòng của Dạ Mị " Lôi Kính trả lời: " phái người tiếp cận bọn ở kinh thành, đến nay vẫn phát được cái gì.”

      Lãnh Nguyệt Hàn tức giận hừ lạnh : " Hừ... giám sát nghiêm mật, phải bắt sống Dạ Mị" Trong lòng thầm nghĩ: Dám đến hoàng cung cướp người , mà người đó lại là Hoàng hậu nữa, đây chẳng phải là xúc phạm người có quyền thế hay sao, hôm qua Lôi Kính trở về, trực tiếp quỳ xuống nhận tội, Lãnh Nguyệt Hàn cả kinh cùng đau khổ thất vọng, rốt cuộc người nào lại dám làm chuyện như vậy, võ công cao hơn cả Lôi Kính, chỉ sợ võ công như thế nay có mấy người, trong lòng càng thêm nghi ngờ, người này cùng Khương Tuyết Ninh có quan hệ như thế nào, vì sao ban đêm xông vào hoàng cung mang nàng , nghĩ tới đó chính là sát thủ Dạ Mị tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ

      Lãnh Nguyệt Hàn ý thức được bản thân thất thần khỏi ho khan tiếng, hỏi: " Gần đây Khương Khôn làm gì?" Giang Nam trả lời: " nay có hành động nào khả nghi, mỗi ngày ngoại trừ vào triều còn cùng các quan viên tụ tập ăn cơm uống rượu, tất nhiên phần lớn ở bên trong lầu các, uống rượu cùng với các kỹ nữ"

      Lãnh Nguyệt Hàn : " vào trọng điểm" Giang Nam trả lời: "Thuộc hạ có tin tốt muốn báo lại với chủ tử, căn cứ vào lần Khương Khôn say rượu, giống như tiến hành cuộc giao dịch nào đó, chắc là tích trữ lương thực" Lãnh Nguyệt Hàn đập bàn : " Bây giờ rốt cuộc lão bà cũng kiềm chế được nữa rồi, bọn họ muốn làm gì? Muốn trẫm nhượng lại quyền lợi trong tay, ngầm trăm phương nghìn kế tìm nhược điểm của trẫm, chờ đợi cơ hội, để trừ khử và thay thế trẫm.

      Thượng Quan Thiên Dật : “Giang Nam, giám sát nghiêm mật Khương Khôn, nhân cơ hội này chúng ta phải nhanh chóng trừ bỏ Lão Hồ Ly này" Lãnh Nguyệt Hàn nhíu mày nhìn Thượng Quan Thiên Dật, ai ngờ Thượng Quan Thiên Dật thừa nước đục thả câu : " Thiên cơ bất khả lộ, ngươi vẫn nên đem toàn bộ sức lực đặt người thái tử Vân Thủy Quốc tốt hơn, đây là lần đầu tiên bọn đến quốc gia của chúng ta, tuy rằng những năm gần đây đều sống yên ổn, vô , nhưng mà đối với bọn chúng, ta biết là địch hay là bạn, còn phải giám sát thêm" Lãnh Nguyệt Hàn gật đầu coi như là đồng ý.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 48: Mật đàm (2)

      Thượng Quan Thiên Dật hỏi Lăng Thiên: " Quỷ dạo tử ở nơi đó có tin tức gì hay " Lăng Thiên cung kính trả lời: Thưa quốc sư nay vẫn có tiến triển gì" Thượng Quan Thiên Dật thở dài, Lãnh Nguyệt Hàn : " cần lo lắng, cái gì cũng phải cần có thời gian, cần quan tâm, lo lắng độc người của ta nữa, chi phí cần lo, phải trừ khử lão thái bà kia trước " Hiếm khi Thượng Quan Thiên Dật tức giận : " cần hành động theo tình cảm, có ngươi, giang sơn này còn tồn tại sao" quay đầu lại phân phó với Lăng Thiên: Tận dụng mọi sức lực giúp đỡ Quỷ đạo tử điều chế thuốc giải dược" Lăng Thiên cung kính : "Thuộc hạ tuân mệnh"

      Tắc Bắc đứng ở đó vẫn gì, đột nhiên quỳ xuống mở miệng : "Thuộc hạ nguyện ý rời cung giúp Giang Nam, cùng nhau giám sát Khương Khôn" Lãnh Nguyệt Hàn liếc mắt, lạnh lùng nhìn Tắc bắc : " Thế nào, giờ muốn ở bên người Khương Tuyết Ninh nữa hay sao, sợ bị nàng lấy lòng, phản bội lại trẫm"

      Tắc Bắc cung kính : "Thuộc hạ dám, đời này thuộc hạ nguyện ý và trung thành với mình chủ tử mà thôi" Lãnh Nguyệt hàn : "Vậy vì sao phải rời cung" Tắc Bắc gì, Giang Nam : "Thuộc hạ cho rằng, chủ tử nhất thiết phải phái tỷ tỷ giám sát nàng, đối với nàng chẳng qua là con cờ, cần bảo tỷ tỷ làm nha hoàn hầu hạ cho nàng, tùy tiện phái người nào đó làm tiếp nhiệm vụ này là tốt lắm rồi.." Ai ngờ, còn chưa hết câu bị Lãnh Nguyệt Hàn đánh gãy lời : "Câm miệng, ở nơi này tới phiên ngươi làm chủ, cần nghi ngờ quyết định của trẫm, các ngươi chỉ cần nghe và làm theo lời của trẫm là tốt rồi" Tắc Bắc chạy lại kéo Giang Nam trả lời: "Thuộc hạ biết tội" Lãnh Nguyệt Hàn hừ lạnh, để ý tới bọn họ

      Thượng Quan Thiên Dật : "Tốt lắm, có chuyện gì nữa, bốn người các ngươi đều xuống , làm việc của mình cho tốt" Lãnh Nguyệt Hàn : "Tất cả đều xuống " bốn người cung kính : "Vâng" nháy mắt ở trong điện còn thấy bóng dáng bốn người họ

      Thượng Quan Thiên Dật nhìn vẻ mặt tốt của Lãnh Nguyệt Hàn, thở dài hỏi: " Ngươi rốt cuộc định làm gì với Tuyết Ninh" Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Thượng Quan Thiên Dật rồi đem lời vừa đáp lại: "Thiên cơ bất khả lộ" Thượng Quan Thiên Dật còn gì để

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Thượng Quan Thiên Dật : "Đừng cho rằng trẫm biết trong lòng ngươi suy nghĩ gì, đơn giản là muốn trẫm đối xử tốt với nàng trẫm có thể đáp ứng, con cờ cũng có thể phát huy giá trị lợi dụng của nó" Thượng Quan Thiên Dật : "Hàn, có lẽ chúng ta nghĩ sai rồi, Khương Tuyết Ninh chỉ là người bình thường, cần đem nàng dính vào cuộc tranh đấu này"

      Lãnh Nguyệt Hàn cười khẽ: "Nhưng mà nàng muốn dính vào cuộc chiến này phải sao? có ngươi nàng bao giờ trở thành hoàng hậu, có nàng trẫm cũng cần cầm lại quyền, Mị Các vì nàng mà ban đêm đến hoàng cung cướp nàng, ngươi nghĩ nàng quan tâm tới chuyện này sao?" Thượng Quan Thiên Dật hiểu được ý của Lãnh Nguyệt Hàn, nhưng mình đành lòng nhìn thấy Tuyết Ninh chịu khổ, Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Thượng Quan Thiên Dật : "Trẫm cũng cảnh cáo ngươi, cần thân cận, quan tâm quá tới nàng" Thượng Quan Thiên Dật còn muốn điều gì đó, lãnh Nguyệt Hàn lại : " còn việc gì nữa, ngươi cũng xuống "

      Thượng Quan Thiên Dật thở dài, rời khỏi ngự thư phòng. Chỉ còn lại Lãnh Nguyệt hàn ở ngự thư phòng, vung tay lên dập tắt tất cả các ngọn nến, mình ngồi trong đêm tối, tình hình càng ngày càng phức tạp, mình nghĩ Khương Tuyết Ninh từ là người bị vứt bỏ, mình dễ dàng nắm nàng trong tay, nhưng tính tình của nàng rất quật cường, thông minh, nhìn thấu hết mọi thứ, cũng phải người bình thường có khả năng này, chuyện này rốt cuộc là sao, những năm gần đây ai cũng chưa thấy khả năng của Khương Tuyết Ninh, toàn bộ mọi việc về nàng căn bản ai hiểu được, nàng rốt cuộc là người như thế nào, dung nhan khuynh thành, là người nhanh nhẹn, thông minh, làm cho nam nhân cam nguyện thần phục, bây giờ lại tới Dạ Mị Các, càng ngày càng phân biệt được nữa, Lãnh Nguyệt Hàn cười, bất kể như thế nào, mình đối với nàng càng ngày càng cảm thấy rất hứng thú, cho dù tất cả các nam nhân đều thần phục nàng, như vậy mình càng muốn chinh phục nàng, làm cho nàng thần phục mìn. phải chỉ là nữ nhân thôi sao? Suy nghĩ như vậy, gọi phúc công công đến hỏi: " Hoàng hậu có từng ngủ ở đây " phúc công công : " Thưa hoàng thượng, buổi tối Hoàng hậu nương nương ngủ ở đây" Lãnh Nguyệt Hàn gật đầu, xoay người rời khỏi ngự thư phòng tới Điện Cần Chính

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :