1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồng nhan say, yêu hậu tóc trắng của lãnh hoàng - Tiếu Nguyệt (Q3 - C1.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21: Phong Mang Sơ Lộ (1)



      Phượng quý phi lời này vừa ra, mọi người nghị luận xôn xao, Vân phi lập tức cười phụ họa: "Nô tì cảm thấy phương pháp này rất đúng."


      Mọi người đại đa số cũng tỏ ra đồng ý, Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng nhìn Khương Tuyết Ninh, chờ câu trả lời của nàng, Tuyết Ninh thản nhiên đồng ý: "Nếu hoàng thượng cùng các vị muội muội có nhã hứng như vậy, nô tì tốt nhất là thể làm mất hứng a."


      Nhìn về phía Bạch Phượng nhi, nàng hỏi: " biết muội muội muốn tỷ tỷ biểu diễn như thế nào? Biểu diễn cái gì?"


      Phượng quý phi : "Tất cả đều do Thái hậu cùng hoàng thượng định đoạt."


      Thái hậu hừ lạnh tiếng rãnh để ý, trong lòng mình cũng nhận định Tuyết Ninh cái gì cũng biết, so cái gì so, muốn làm mình bẽ mặt a, mình có thể hứng thú sao?


      Lãnh Nguyệt Hàn thấy Thái hậu lời nào, sờ lên cằm, tự hỏi, rồi : "Vậy phân làm ba cửa, cửa thứ nhất biểu diễn văn thải, cửa thứ hai biểu diễn quản lý sổ sách, còn cửa thứ ba ư, liền biểu diễn tài nghệ , trẫm tương đối muốn biết hoàng hậu rốt cuộc có tài năng hơn người gi?"


      Nhìn Tuyết Ninh hỏi: "Hoàng hậu đối với lời trẫm có hài lòng ?"


      Tuyết Ninh cười : "Dĩ nhiên hài lòng, chỉ là nô tì muốn biết nếu như ba cửa này tất cả đều qua, hoàng thượng có thể hay đem quản lý lục cung, quyền to giao cho nô tì?"


      Lời này vừa ra, sắc mặt Lãnh Nguyệt Hàn liền lạnh lẽo, trầm giọng : "Hoàng hậu cứ như vậy nghĩ quản lý lục cung?"


      Tuyết Ninh trả lời mà hỏi ngược lại: "Hoàng thượng trước trả lời nô tì có thể hay ?"


      Tuyết Ninh mới sợ, lúc mình ở đại, thứ gì chưa từng học qua a, có thể trở thành là ở trường hợp nào cũng có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, lá bài chủ chốt sát thủ là cái gì đều phải biết, nếu như phải là Thái hậu ở thiết yến bắt đầu trước, làm cho người ta cái gì mà "Tối hôm nay muốn lấy lại quyền chấp chưởng lục cung" mình mới lười phải tham gia loại tỷ thí nhàm chán này.


      Lãnh Nguyệt Hàn vẫn mặt lạnh gì, Bạch Phượng Nhi mới : "Phượng Nhi có đề nghị, để cho Phượng Nhi cùng tỷ tỷ so ba trận, nếu như Phượng Nhi thua, tự nguyện giao ra quyền quản lý lục cung, hoàng thượng cùng tỷ tỷ thấy được ?"


      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Bạch Phượng Nhi, vội vàng kêu lên: "Phượng Nhi, ngươi...."
      Lời còn chưa hết, liền bị Bạch Phượng Nhi cắt đứt, Bạch Phượng nhi đắm đuối liếc mắt đưa tình nhìn Lãnh Nguyệt Hàn : "Hoàng thượng, nô tì muốn ngươi khó xử, đây là phương pháp xử lý công bằng nhất."


      Lãnh Nguyệt Hàn nội tâm trong nháy mắt tràn đầy cảm động, nắm chặt tay Bạch Phượng Nhi (Linh: giả tạo,giả tạo, hừ), Tuyết Ninh vẫn cười nhìn hai người, cho đến khi Thái hậu lên tiếng: "Tốt lắm, có thể bắt đầu."


      Phúc công công lập tức phái người ở trong vườn sắp xếp xong xuôi bàn ghế, Tuyết Ninh cùng Bạch Phượng Nhi chia ra ngồi xuống. (Linh: Ninh tỷ tất thắng…Ninh tỷ tất thắng! *hoa tay điên cuồng*)


      Cửa thứ nhất so văn thải, do Thái hậu tự mình ra đề, quy tắc là "Thái hậu ra đôi liễn, hai người thay nhau đối vế sau, lấy thời gian chén trà ( khoảng 15 phút ), người nào đối với ra nhiều nhất là thắng.”


      Thái hậu bắt đầu ra vế thứ nhất: "Khắp nơi hoa hồng hồng khắp nơi."


      Tuyết Ninh đối đáp vế dưới trước, Tuyết Ninh cười tiếng đáp: "Nặng nề Lục Thụ xanh lá nặng nề."


      Thái hậu ra lại vế : "Tĩnh Tuyền sơn lên núi tuyền tĩnh."


      Bạch Phượng Nhi liền đáp:"Hồ nước trong trong nước ao thanh."


      Hai người cứ như vậy cái này tiếp theo cái kia, càng ngừng hướng về phía vế dưới thời gian chén trà trôi qua, hai người còn có phân ra thắng bại, gương mặt Lãnh Nguyệt Hàn thể tưởng tượng nổi, căn cứ Ám các điều tra có sai a, tại sao văn thải của Khương Tuyết Ninh lại tốt như vậy? Thái hậu là càng tới càng vui mừng, còn Bạch Phượng Nhi càng ngày càng khẩn trương.


      Vẫn có phân ra thắng bại, bất đắc dĩ chỉ có thể coi là hòa, ván thứ hai là so xử lý sổ sách, Lãnh Nguyệt Hàn sai Phúc công công xuống lấy ra sổ sách tháng này của hậu cung, để cho hai người nhanh chóng sửa sang lại, thời gian là nửa canh giờ, ai làm xong trước là người thắng.


      Chương 22: Phong Mang Sơ Lộ (2)


      Tuyết Ninh nhìn sổ sách để bàn cùng giấy và bút mực, mím môi, cười tiếng cũng vội vã xem, rất ràng đều là chi tiêu hằng ngày trong hậu cung, những chữ số này căn bản làm khó được mình, mặc kệ thế nào mình ở đại là thiên tài thông minh, IQ cao 180, Tuyết Ninh có thể vận dụng kế toán học lý của Duplex làm, chỉ cần chén trà liền sửa sang xong hết nợ vụ, tất cả mọi người thể tưởng tượng nổi nhìn Tuyết Ninh.


      Tuyết Ninh đứng đối nhau ở bên cạnh Phúc công công : "Làm phiền công công, đem những này sổ sách vụ cầm cho hoàng thượng xem qua."


      Phúc công công lập tức nhận lấy sổ sách, chạy đưa cho Lãnh Nguyệt Hàn, Lãnh Nguyệt Hàn bây giờ biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào nữa, nữ nhân này mang đến cho mình quá nhiều ngoài ý muốn, mặt Bạch Phượng Nhi cũng trở nên xanh lá, chính nàng cũng dám tin tưởng, Khương Tuyết Ninh thế nhưng lại thắng mình, hai người ôm ý định bất đồng quan sát Tuyết Ninh, ngay cả Thái hậu cũng thể bình tĩnh.


      Phúc công công bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là hỏi Lãnh Nguyệt Hàn: "Hoàng thượng, ngươi xem hay còn muốn tiếp tục?"


      Lãnh Nguyệt Hàn gì, phất phất tay, Phúc công công lập tức hô: "Bây giờ bắt đầu trận tỷ thí thứ ba, tỷ thí tài nghệ."


      ra lần này trừ phi Tuyết Ninh thắng, nếu hai người còn là thế hoà, căn bản cách nào nhất định thắng thua, Phượng quý phi làm bộ ung dung đứng lên, tự với mình chỉ cần thắng lần này, hai người chính là hòa, mình có lấy cớ tiếp tục chấp chưởng lục cung. (Linh: hừ, nằm mơ ban ngày)


      nhàng bước chậm tới, : "Ván này nô tì trước bêu xấu, cho hoàng thượng cùng Thái hậu đàn khúc giúp trợ hứng."


      Lời này vừa ra mọi người rối rít vỗ tay, cầm kỹ Phượng quý phi ở cả Nguyệt Lạc quốc đô vốn rất nổi tiếng, Vân phi nhìn Tuyết Ninh khinh miệt : "Hoàng hậu nương nương, ván này sợ là phải thua, tài đánh đàn của Phượng tỷ tỷ ở cả Nguyệt Lạc quốc đô ai bằng."


      Tuyết Ninh cười nhạt , bao lâu, nha hoàn thân cận Phượng quý phi là Tuyết Thấm, đem đến Cửu Phượng cầm mà Phượng quý phi trân ái nhất, nghe vì cầm này mà hoàng thượng phái người đến tận Vân Thủy Quốc mới tìm thấy, chỉ thấy Tuyết Thấm nhàng để đàn ở bàn, Phượng quý phi ngồi ở trước bàn, mang theo dịu dàng cười, thon thon tay ngọc sờ chút dây đàn, điều chỉnh thử dây đàn, còn chưa chân chính bắt đầu, nghe thấy mỹ diệu tiếng trời, có thể thấy được người đánh đàn kỹ thuật cao siêu, phen điều chỉnh thử sau, Phượng quý phi dịu dàng mỉm cười bắt đầu khảy đàn , tiếng đàn du dương, thỉnh thoảng chậm rãi như suối chảy, thỉnh thoảng gấp càng như thác bay, thỉnh thoảng thanh thúy như Châu rơi khay ngọc, thỉnh thoảng lưỡng lự như nỉ non lời , làm cho người ta nghe tự chủ say mê trong đó, khúc kết thúc làm cho người ta dư vị vô cùng.


      Phượng quý phi khúc tấu xong, Tuyết Ninh len lén sai Châu nhi lên trước mặt, ở bên tai Châu nhi , chỉ thấy Châu nhi gật đầu liên tục, sau đó vội vã rời Ngự Hoa Viên, Lãnh Nguyệt Hàn vui mừng cười to : " lâu từng nghe thấy Phượng Nhi đàn rồi, vẫn là động lòng người a."


      Phượng quý phi xấu hổ cúi đầu cười : "Hoàng thượng quá khen."


      Lãnh Nguyệt Hàn vốn là đầy mặt nụ cười, rồi biến mất khi quay qua nhìn Tuyết Ninh, : " biết hoàng hậu muốn biểu diễn cái gì?"


      Tuyết Ninh : "Mới vừa rồi nghe tiếng đàn Phượng quý phi mỹ diệu như vậy, nô tì mặc cảm."


      Bạch Phượng Nhi lập tức cười về: "Tỷ tỷ khen trật rồi."


      Lãnh Nguyệt Hàn tức giận : "Thời gian cũng sớm, nếu như hoàng hậu có tài nghệ gì nên sớm nhận thua , đừng lãng phí thời gian của mọi người."


      Các vị phi tử cười thành mảnh, Tuyết Ninh nhưng thủy chung cười: "Hoàng thượng cần gì gấp gáp, sắc trời còn sớm, vội a."


      Thái hậu từ đầu đến cuối chuyện, chuyển động tay nhẫn nhìn mọi người, chỉ thấy Châu nhi vội vội vàng vàng chạy tới tới đây, cầm trong tay trắng như tuyết lụa trắng, ngay cả bậc lễ nghi cũng quên, chạy đến bên cạnh Tuyết Ninh, : "Nương nương, ngài đồ muốn."


      Tuyết Ninh cười nhìn Châu nhi, nhận lấy lụa trắng đối với Thái hậu cùng Lãnh Nguyệt Hàn : "Nô tì tự biết Cầm Kỹ bằng Phượng muội muội, hôm nay tựu tại này vì mọi người nhảy bài, giúp trợ hứng." xong cầm lụa trắng, phong thái yểu điệu chính là giữa sân.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Es.: Do linhnhadau có chút chuyện nên bắt đầu từ chuơng 24 trở về sau, Es. edit đến khi linhnhadau trở lại. Thân! =D

      EDIT: linhnhadau

      Chương 23: Phong Mang Sơ Lộ (3)



      Tuyết Ninh hướng Lãnh Nguyệt Hàn cùng Thái hậu nhàng cúi đầu.


      Chợt xoay tròn, lụa trắng trong tay tung ra, mọi người còn có thấy ràng, lụa trắng khoác ở người Tuyết Ninh, Tuyết Ninh bộ cung trang màu hồng, bên ngoài nhóm lụa trắng, thủy chung mặt mang theo khuynh thành nhưng lại là nụ cười xa cách, nhạc, có tiếng vỗ tay, Tuyết Ninh người nhảy vũ khúc thuộc về mình.


      Chợt như thế nào thủy tụ rơi ra, ống tay áo vũ động, như có vô số cánh hoa phiêu phiêu đãng đãng lăng mà rơi xuống, phiêu diêu dắt dắt, múi, dắt từng luồng trầm hương. Mọi người hình như cái gì cũng nghe thấy, cũng nhìn thấy, trong mắt của tất cả mọi người chỉ còn lại hình dáng múa giữa sân.


      có ai phát ra Thượng Quan Thiên Dật đến, chỉ là trong nháy mắt, ngay cả thậm chí ánh mắt giao hội cũng có, Thượng Quan Thiên Dật liền cách nào tự kềm chế mà luân hãm vào, chính ngay cả có thể tinh tường nghe được nhịp tim của mình, trong lòng cũng bị nữ nhân kia gây xúc động.


      Lãnh Nguyệt Hàn híp mắt, hình như thể tin được nhìn Tuyết Ninh biểu diễn, nhìn kỹ thuật nhảy nhàng của nàng, thân tựa như yến, thân thể mềm như mây bay, hai cánh tay mềm mại xương, kỹ thuật bộ bộ sinh liên hoa như hoa lúc bay, như bươm buớm lúc múa trong gió, như nước chảy róc rách, như trăng sáng trong núi sâu, như trong thần hi hẻm , như lá sen nhọn tròn lộ, khiến cho mỗi người như uống rượu ngon, say đến cách nào kiềm chế.


      Đột nhiên, Tuyết Ninh bay lên , như biến thành con công xinh đẹp bay ra ngoài, Tuyết Ninh mượn lụa trắng múa trung, cuối cùng, nàng xoay người thu hồi lụa trắng, lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, vũ diệu kết thúc như vậy làm cho người ta như si như say.


      Khúc múa kết thúc, người chuyện, Tuyết Ninh cứ như vậy cười, đứng trước Lãnh Nguyệt Hàn, xinh đẹp lại khuynh thành, Bạch Phượng Nhi đem đầu ngón tay bấm vào đến chảy máu, nhìn tình hình này, tiếng đàn của mình sánh bằng vũ tựa tiên nhân của Tuyết Ninh. (Linh: Bingo! BPN thông minh đột xuất nha.)


      Cho đến khi Tuyết Ninh hỏi: " biết hoàng thượng đối với biểu diễn của nô tì có hài lòng ?"


      câu thành công gọi suy nghĩ của Lãnh Nguyệt Hàn về, Lãnh Nguyệt Hàn ho khan che giấu luống cuống của mình, nghiêm mặt : "Xem ra là trẫm đánh giá thấp hoàng hậu."


      Thượng Quan Thiên Dật nghe những lời này của Lãnh Nguyệt Hàn trong lòng đau cách ràng, cả hô hấp cũng được. Y trong lòng mình tự thuyết phục, làm sao trong nháy máy kia lại động tâm với nữ nhân này? Tuy lòng có hơi đau, Thượng Quan Thiên Dật hít sâu hơi, che giấu rung động trong lòng, mình nên a, vốn nên gặp nữ nhân giống tinh này, liền cười, : “Kỹ thuật múa của hoàng hậu nương nương động lòng người. biết có thể hay cho tại hạ biết đây là vũ khúc gì?”


      Tuyết Ninh xoay người nhìn về phía thanh tới, chỉ thấy người đó toàn thân áo trắng, nho nhã tuấn mỹ như nữ nhân, nam nhân đó đứng ở phía sau mình, cười ấm áp như ngọc, trong nháy mắt Tuyết Ninh cảm giác mình gặp qua người đàn ông này.


      Thượng Quan Thiên Dật cười nhìn Tuyết Ninh, trong lòng đau cũng vui vẻ , hai người cứ như vậy nhìn đối phương, Lãnh Nguyệt Hàn nhìn thấy hai người như vậy, coi ai ra gì, trong lòng đột nhiên khỏi có chút khó chịu, giọng điệu tốt :


      " có việc gì tất cả giải tán , Phúc công công phân phó, trẫm tối nay ngủ lại Nguyệt Lạc điện." (Linh: aaaa, có ai ngửi thấy mùi giấm chua giống ta ? *,*)


      Vừa dứt lời, Tuyết Ninh còn chưa phản ứng kịp, liền bị Lãnh Nguyệt Hàn rất nhanh kéo rời Ngự Hoa Viên, bỏ đám Tần phi còn giống như biết xảy ra chuyện gì, Tuyết Ninh cũng có tránh ra, cứ như vậy mặc cho Lãnh Nguyệt Hàn lôi kéo, chợt Lãnh Nguyệt Hàn giống như đột nhiên tỉnh ngộ, hất tay Tuyết Ninh ra, trong lòng thầm mắng mình, nổi điên làm gì, mình tại sao kéo nàng ra ngoài, lúc ấy nhìn thấy nàng và Dật nhìn đối phương, trong lòng mình cũng rất thoải mái, khỏi khó chịu, giống như trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau, tha cho bất luận kẻ nào, mình ghét cảm giác như thế.
      EDIT: Eslysa Đình

      Chương 24: giải thích được


      Khương Tuyết Ninh nhìn cau mày,nhưng vẫn phối hợp cùng Lãnh Nguyệt Hàn, hiểu lại nổi điên cái gì, giây trước, trước mặt nhiều người như vậy lôi kéo mình chạy đến đây. Rồi giây sau đó giống như tránh né ôn thần hất mình ra, Khương Tuyết Ninh thấy Lãnh Nguyệt Hàn càng chạy càng xa, về phía trong cung xa lạ, khỏi kéo làn váy đuổi theo , hô:


      "Lãnh Nguyệt Hàn, ngươi chờ ta chút."


      Ai biết Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên xoay người, Khương Tuyết Ninh vội vàng nên kịp chuẩn bị cứ như vậy va vào ngực Lãnh Nguyệt Hàn, khiến hai người nhất thời sững sờ.


      Khương Tuyết Ninh người đặc biệt có hương thơm như có như kích thích giác quan Lãnh Nguyệt Hàn. Lãnh Nguyệt Hàn như bị kích thích, đột nhiên đẩy ra Khương Tuyết Ninh, sức lực lớn đem Tuyết Ninh cái đẩy tới nữa, làm cho cánh tay ngọc trắng noãn của Khương Tuyết Ninh trong nháy mắt chảy máu ngừng. (Es.: Hàn vũ phu a…)


      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn cũng có nhìn, lạnh mặt :


      "Ngươi hãy nhớ kỹ cho trẫm, thời thời khắc khắc đều phải nhớ ngươi là Hoàng hậu Nguyệt Lạc Quốc, coi như trẫm thích ngươi...ngươi cũng có quyền lợi thích người khác, lại càng muốn vọng tưởng quyến rũ những nam nhân khác, càng đừng nghĩ tới đối với trẫm ôm ấp thương, bằng ngươi phải xứng." (Es.: Bá đạo!!!)


      Sau khi xong, nhìn cũng có nhìn Khương Tuyết Ninh cái, liền xoay người rời , Khương Tuyết Ninh ngã đất, từ đầu đến cuối cũng gì, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn xa, mới chịu đựng cảm giác đau tay, từ dưới đất đứng lên, nhìn tay mình tím bầm ra máu, nhịn được mắng thầm: " thể giải thích được xú nam nhân này. đúng là tên diên!"


      Vỗ vỗ bụi đất người, nhìn chung quanh, mình căn bản biết gì đây là địa phương nào, thế nào trở về a, lúc Tuyết Ninh ảo não, chợt thanh dịu dàng truyền đến cười hỏi:


      "Có cần giúp tay hay ?"


      Tuyết Ninh quay đầu lại, lại nhìn thấy từ lúc nào xuất nam tử ôn nhã trong Ngự Hoa Viên này. Khương Tuyết Ninh vẩy tay của mình ra, ngượng ngùng :


      "Có thể hay đưa ta trở về Nguyệt Lạc điện?" (Es.: “ngượng ngùng”?!!! o_O)


      Thượng Quan Thiên Dật gì, chỉ là nhìn tay Khương Tuyết Ninh tím bầm, Khương Tuyết Ninh để ý lắm đem tay giấu ở sau lưng, ai ngờ Thượng Quan Thiên Dật lại nhàng bắt được cổ tay của Khương Tuyết Ninh.


      Khương Tuyết Ninh cảm thấy rất tức tối trong lòng, ngờ nhìn qua nhã nhặn như thế, lại là sắc lang. (Dật ca: “Oan uổng, ta phải a!!! – Es.: Sắc lang >,< - Dật ca: “Mún chết…* mài dao* - Es. *Xách dép chạy*)


      KhươngTuyết Ninh thầm dùng sức, muốn lấy tay trở về, ai ngờ Thượng Quan Thiên Dật lại :


      "Nên lập tức xử lý, cẩn thận vết thương nhiễm trùng."


      Khương Tuyết Ninh trong nháy mắt sửng sốt, đây là trừ Vân Thiên ở ngoài, đây là cửa ải thứ nhất tâm nam nhân của mình, cho nên Khương Tuyết Ninh thuận miệng : " có việc gì, chỉ là điểm vết thương thôi."


      Thượng Quan Thiên Dật giống như có nghe thấy giống như nhau, chợt gạt gócc áo bào, :


      "Nữ hài tử đối mình khá hơn chút."


      xong tỉ mỉ thay Khương Tuyết Ninh băng bó , giống như che chở trân bảo, có kia sao trong nháy mắt Tuyết Ninh trong lòng trống rỗng, cứ như vậy ngây ngốc nhìn Thượng Quan Thiên Dật, cho đến khi nghe tiếng cười khẽ "Hì hì" của Thượng Quan Thiên Dật, Khương Tuyết Ninh lúc này mới lúng túng thu hồi ánh mắt, giả bộ thuận thuận tóc, Thượng Quan Thiên Dật cười :


      "Ta đưa ngươi trở về thôi."


      Hai người cứ như vậy trước sau , thỉnh thoảng truyền đến đối thoại của hai người, đợi đến khi đưa Khương Tuyết Ninh về Nguyệt Lạc điện, Thượng Quan Thiên Dật mới rời .


      Vừa muốn xoay người rời , Khương Tuyết Ninh đột nhiên hỏi:


      "Ngươi còn chưa có cho ta biết tên của ngươi?"


      Thượng Quan Thiên Dật bước chân dừng chút, quay đầu lại :


      "Thượng Quan Thiên Dật, đương triều quốc sư, ta là bằng hữu tốt nhất của Hàn bằng hữu tốt nhất."


      Cười cười lại :


      " nên cùng Hàn gây tức, trở về chú ý tay nên đụng nước."


      Khương Tuyết Ninh gật đầu, "Ừ" tiếng, Thượng Quan Thiên Dật lúc này mới xoay người rời , Khương Tuyết Ninh từ từ đến gần Nguyệt Lạc điện, Thượng Quan Thiên Dật mới vừa trở về Cần Chính Điện, liền bị tấu chương bay tới mặt, thiếu chút nữa đập vào, Thượng Quan Thiên Dật tiếp được tấu chương, sờ lỗ mũi cái, bất đắc dĩ vào trong điện.

      Es.: hắc hắc, chương sau chứng kiến bộ mặt “giấm chua” của Hàn, hehe, hắc hắc….*mặt nham hiểm*

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      EDIT: Eslysa Đình


      Chương 25: Lãnh Nguyệt Hàn tức giận




      Thượng Quan Thiên Dật vào trong điện nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn ngồi ở Long Y, cả khuôn mặt lãnh nhược băng sương, Thượng Quan Thiên Dật cảm thấy đúng, chỉ sợ lần này tức giận, nên y ngoan ngoãn ngồi ở ghế, dám gì.


      Giọng Lãnh Nguyệt Hàn mang đầy hàn sương vang lên:


      " cần với trẫm là ngươi chỉ trùng hợp ngang qua, trùng hợp đưa Khương Tuyết Ninh trở về." (Es.: bán sỉ giấm đây, ai mua :)2 )


      Thượng Quan Thiên Dật nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, :


      " phải trùng hợp, là thuận tiện."


      Lời này vừa ra tấu chương trong tay Lãnh Nguyệt Hàn lại lần nữa bay . Lúc này, Thượng Quan Thiên Dật tránh cũng tránh, cứng rắn để mặt tấu chương nện thẳng vào mặt. (Es.: Thế còn đâu Dật ca của ta chứ! Hàn ca, ta hận !!!)


      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn thấy Thượng Quan Thiên Dật cứ như vậy mà đứng, trong lòng thầm mắng Thượng Quan Thiên Dật là Đại Ngốc Nghếch, Ngốc Nghếch. Nhưng khuôn mặt vẫn như cũ, :


      "Đáng đời." (Es.: >,<’ Con nít qua .)


      Thượng Quan Thiên Dật cười :


      " để cho ngươi đập, ngươi còn có thể hết giận sao?"


      Lãnh Nguyệt Hàn xem thường, hừ lạnh tiếng, sau đó lạnh lùng :


      " có việc gì chớ trêu chọc Khương Tuyết Ninh."


      Thượng Quan Thiên Dật cười hỏi:


      "Ngươi ghen?!"


      phải nghi vấn, mà là khẳng định. Lãnh Nguyệt Hàn lạnh giọng, thanh đột nhiên đề cao, giống như nghe được chuyện gì đó rất kinh ngạc, :


      "Ghen? Vì Khương Tuyết Ninh ghen, ngươi cảm thấy có thể ư? Nếu như phải là ngươi, trẫm mới lười phải nhìn đến nàng, cũng lấy nàng làm hậu. Hoặc là , nếu như trẫm cưới nàng, trẫm sớm đem nàng đánh vào lãnh cung." (Es.: sao Hàn ca? – Hàn: . – Es.: Vậy à, ừ, hắc hắc, Ninh tỷ ơi!!!!!!! Em có chuyện bẩm báo. *mắt đầy gian xảo* – Hàn *chấm hỏi to đùng đầu* - Dật: Sau này bảo trọng! *vỗ vỗ vai Hàn ca, mặt vui khi thấy người gặp họa :eat: *)


      Thượng Quan Thiên Dật cười nhìn Lãnh Nguyệt Hàn căm phẫn, trong lòng tràn đầy khổ sở. Đúng vậy a, tất cả tất cả đều là mình gây ra , nếu như phải là mình nghe theo lời sư phụ, vì Hàn tìm hoàng hậu trời định. Và nếu phải vì mình Khương Tuyết Ninh cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn tiến cung.


      Thượng Quan Thiên Dật chỉ lo đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mà hoàn toàn có nghe lọt những lời của Lãnh Nguyệt Hàn. Thấy vậy Lãnh Nguyệt Hàn vô cùng tức giận, rống to:


      "Thượng Quan Thiên Dật, ngươi ở đây coi rẻ uy nghiêm của trẫm sao?"


      Lúc này, Thượng Quan Thiên Dật mới phục hồi tinh thần lại hỏi:


      "Ngươi xác định hoàng hậu nương nương là người Thái hậu sao?"



      Lãnh Nguyệt Hàn hừ tiếng, :


      "Ngươi nghĩ sao? Trước đám cưới ngày, Thái hậu Khương Hòa Khôn có thông báo trẫm tiếng mà bí mật đến gặp riêng Khương Tuyết Ninh. Còn trong ngày cưới đó, vì sợ trẫm Nguyệt Lạc điện, mà tiếc dùng xuân dược, còn phái người giám thị. Hai người lui tới mật thiết, còn chưa đủ sao, chủ yếu nhất là ngươi chớ quên, Khương Tuyết Ninh có họ Khương, là người Khương gia."


      Thượng Quan Thiên Dật :


      "Nhưng ngươi có nghĩ tới hay , những năm gần đây Khương Tuyết Ninh bị Khương gia vứt bỏ, coi như nàng và Thái hậu lui tới mật thiết, nhưng là chỉ sợ chẳng qua là chỉ con cờ."


      Lãnh Nguyệt Hàn cho là đúng, cắt đứt lời Thượng Quan Thiên Dật, :


      "Trẫm mặc kệ nàng là có phải là con cờ của Thái hậu hay , nhưng trước mắt mà , nàng là kẻ địch của chúng ta."


      Thượng Quan Thiên Dật :


      "Nếu là con cờ, lại là hoàng hậu trời định của ngươi, tại sao thu cho chính mình dùng, mà để tiện nghi cho Thái hậu."


      "Biến thành của mình?"


      Lãnh Nguyệt Hàn suy nghĩ về lời của Thượng Quan Thiên Dật, lâm vào trầm tư, Thượng Quan Thiên Dật rất ràng, Hàn đối với Khương Tuyết Ninh động tình, chỉ là chính biết, chẳng lẽ đây mới là ý trời. Đám cưới ngày đó, mình cũng chưa từng thấy qua Khương Tuyết Ninh, nhưng với sắc đẹp khuynh thành của hoàng hậu nương nương, sớm truyền khắp cả Nguyệt Lạc Quốc, nếu như Hàn có bị nàng hấp dẫn trong đám cưới ngày đó, chắc chắn đụng nàng, coi như bị Thái hậu ép buộc, Hàn cũng khuất phục.


      Nếu như phải, sao hôm nay, Hàn cũng theo dõi mình, núp trong bóng tối nhìn mình đưa Khương Tuyết Ninh trở về. Càng bởi vì ghen mà phát giận, những thứ này, bình thường Hàn đều có, đủ loại dấu hiệu tỏ Hàn bị Khương Tuyết Ninh hấp dẫn. Thậm chí cũng có thể thích nàng, nếu mình thể nàng, vậy để cho Hàn . Mình như vậy với hàn, chính là để cho Hàn ngụy trang dịu dàng với nàng, cũng tốt hơn là để Khương Tuyết Ninh người đối mặt tất cả trong cung tất cả, bị Thái hậu sắp đặt.

      Edit: Eslysa Đình

      Chương 26: mưu bắt đầu


      Đêm khuya, Lãnh Nguyệt Hàn suy nghĩ lại những lời mà Thượng Quan Thiên Dật . Ít năm như vậy, Khương Tuyết Ninh tại kinh thành bị người người truyền gọi là nữ. Người của Khương gia tránh nàng như tránh độc xà. Nếu như mình có thể lợi dụng, chừng nàng trở thành quân cờ để mình đối phó Khương gia. Mà kể từ khi Khương Tuyết Ninh vào cung, Thái hậu trả lại chính quyền, Khương Khôn ở trong triều đình cũng rất an phận, có làm gì quá giới hạn, tất cả xem ra rất bình thường, nhưng ai so với mình hơn, đây chỉ là bình tĩnh trước giông bão. Nếu như đem Khương Tuyết Ninh biến thành người của mình, chưa chắc phải là chuyện tốt.


      Nghĩ tới đây, Lãnh Nguyệt Hàn lộ ra nụ cười lạnh:


      "Khương Tuyết Ninh, tất cả đều là ngươi tự chuốc lấy phiền phức. Sau này, trẫm hảo hảo chơi với ngươi, cho đến khi ngươi thần phục với trẫm, chỉ cần là nữ nhân, cũng thể chạy trốn tình dây dưa." Thở dài cái, giống như tiếc hận : "Nữ nhân, nữ nhân a!"


      Sau đó lắc đầu ra khỏi Cần Chính Điện, về hướng Hoa điện, mấy ngày này mình có gặp Phượng Nhi rồi, nghĩ đến thiếu nàng quá nhiều, còn chưa vào Hoa điện, Lãnh Nguyệt Hàn nhìn thấy Bạch Phượng Nhi quần áo đơn bạc đứng ở trước điện nhìn nước hồ đến ngẩn người, gương mặt rất đơn.


      Lãnh Nguyệt Hàn để cho người thông báo, nhàng tới, mặt dịu dàng từ phía sau ôm lấy Bạch Phượng Nhi, giọng thầm :


      "Phượng Nhi, xin lỗi."


      Bạch Phượng Nhi cũng có kinh ngạc, chỉ là dịu dàng cười :


      "Hoàng thượng có gì sao lại xin lỗi với thiếp."


      Lãnh Nguyệt Hàn vội vã giải thích:


      "Phượng Nhi, Khương Tuyết Ninh chỉ là con cờ, ngươi phải cần phải để ý tồn tại của nàng."


      Phượng Nhi hai mắt đầy tràn nước mắt, điềm đạm đáng nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, nàng giống như hỏi "Vậy sao?" nhưng nàng biết mình thể hỏi, mình chỉ có thể cười gật đầu, Lãnh Nguyệt hàn nhìn thấy bộ dáng Bạch Phượng Nhi như vậy, trong lòng tự trách, nàng ấy vô cùng điềm đạm đáng , mang theo bộ dáng xúc động, nhìn Lãnh Nguyệt đầy thất vọng đau khổ, Lãnh Nguyệt Hàn chặn ngang, ôm lấy Bạch Phượng Nhi vào trong điện, đuổi người làm, ôm Bạch Phượng Nhi trực tiếp vào trong điện, động tác êm ái như ôm lấy trân bảo loại, mạt Bạch Phượng Nhi thẹn thùng vùi đầu vào ngực Lãnh Nguyệt Hàn, lụa trắng trướng chậm rãi thả xuống, che căn phòng đầy cảnh xuân sắc.


      phen vân Vũ Chi hậu, Lãnh Nguyệt Hàn êm ái nắm cả Bạch Phượng Nhi nửa nằm ở đầu giường, Lãnh Nguyệt Hàn :


      "Phượng Nhi, uất ức khi ngươi giao ra quyền chấp chưởng hậu cung, ngươi yên tâm , trong lòng trẫm, ngươi vĩnh viễn đều là hoàng hậu của trẫm, đợi đến khi trẫm diệt trừ Thái hậu và những người liên can, phế bỏ Khương Tuyết Ninh."


      Bạch Phượng Nhi thâm tình khẩn thiết nhìn Lãnh Nguyệt Hàn :


      "Phượng Nhi cần làm hoàng hậu, chỉ cần Hàn ca ca mãi mãi Phượng Nhi thôi."


      Nghe vậy, trái tin Lãnh Nguyệt Hàn cảm thấy rất ấm áp, ôm chặt lấy Bạch Phượng Nhi, :


      "Phượng Nhi, xin lỗi."


      thanh tràn ngập áy náy.

      ****************************

      Nguyệt Lạc điện.


      Khương Tuyết Ninh người ở trong điện xử lý vết thương, nhìn vết bầm tím tay, khỏi mắng thầm:


      "Lãnh Nguyệt Hàn chết bầm, cả ngày giải thích được, xuống tay ác như vậy."
      Chợt nghe tiếng bước chân, Khương Tuyết Ninh lạnh nhạt :


      "Người nào?"


      Cửa điện bị đẩy ra, Tắc Bắc vào :


      "Sắc trời tối, nữ tỳ thấy phòng nương nương vẫn sáng đèn, nên tới đây xem chút."


      Tuyết Ninh :


      "Ngươi tới vừa đúng lúc, Bổn cung tay cẩn thận làm chảy máu, ngươi giúp Bổn cung băng bó chút ."


      Tắc Bắc gật đầu, nhưng khi vừa nhìn thấy mảnh tím bầm, khỏi nghĩ đến hoàng thượng hạ tay đúng là hung ác, cầm băng gạc lên, nhàng băng bó vết thương cho Khương Tuyết Ninh.


      Sau khi làm xong, Khương Tuyết Ninh theo phản xạ, :


      "Cám ơn."


      Tắc Bắc sững sờ, nàng ngờ nữ nhân nhìn như lạnh lùng này hai từ ‘cám ơn’, Khương Tuyết Ninh hiểu nghi ngờ của Tắc Bắc, cười :


      " có gì, thói quen mà thôi."


      Lúc này, Tắc Bắc mới phục hồi tinh thần lại, cuống quít, lên tiếng:


      "Nô tì rất sợ hãi, sao có thể nào chịu nương nương cám ơn, tất cả đều là bổn phận nô tỳ phải làm."


      Khương Tuyết Ninh cười cười gì, chỉ là cúi đầu sửa lại tay của mình.


      lát sau, Tuyết Ninh :


      "Thời gian sớm, ngươi nên sớm xuống nghỉ ngơi chút ."


      Tắc Bắc vội :


      "Nô tỳ giúp nương nương rửa mặt."


      Tuyết Ninh lắc đầu, :


      " cần, ngươi xuống ."


      Tắc Bắc nhàng lên tiếng, thối lui khỏi ngoài điện, Khương Tuyết Ninh ngẩng đầu cười tiếng, liền đến giường nghỉ ngơi. Ngày mai còn biết xảy ra chuyện gì, mình phải luôn giữ tinh thần cho tốt để tùy thời chuẩn bị chiến tranh.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Mình nhận làm tiếp bộ này. Đây là lần đầu tiên mình edit nên có nhiều sai sót mong các bạn góp ý
      Người hướng dẫn mình edit là bạn: MEO MIU CIU :"> :snog:


      Chương 27: dịu dàng tự nhiên đến

      Edit:Minnie Phạm


      Châu nhi hầu hạ Tuyết Ninh rời giường, giúp nàng chải đầu rửa mặt. Tắc Bắc đem đồ ăn sáng chuẩn bị xong đến, giọng hỏi: "Nương nương có thể dùng đồ ăn sáng rồi"

      Tuyết Ninh gật đầu cái, mang theo hai người ra khỏi nội điện. Còn chưa ngồi xuống nghe thấy có người thông báo: "Hoàng thượng giá lâm" Tuyết Ninh nhướng mày hiểu, sáng sớm tới làm gì?

      Nàng vẫn chìm trong suy tư bóng dáng cao lớn của Lãnh Nguyệt Hàn đến gần, nha hoàn và nô tài ở trong phòng đều quỳ xuống hành lễ, Tuyết Ninh tới cửa nhàng cúi đầu : "Nô tì thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng Cát Tường"

      Thế nhưng Lãnh Nguyệt Hàn đỡ Tuyết Ninh dậy, cười đùa : " cần đa lễ, ngờ hoàng hậu của trẫm cũng hành lễ, mặc dù gặp nhau ít nhưng hiếm khi thấy ngươi biết tuân thủ quy củ như bây giờ"

      Tuyết Ninh hiểu nổi Lãnh Nguyệt Hàn lại muốn làm gì, sững sờ nhìn Lãnh Nguyệt Hàn đỡ mình ngồi xuống, Tuyết Ninh mở miệng : " biết mới sáng sớm hoàng thượng tới điện của nô tì có chuyện gì?"

      "Trẫm đến để cùng hoàng hậu dùng đồ ăn sáng a". Lãnh Nguyệt Hàn câu hợp tình hợp lý, xong đuổi hết tất cả các nha hoàn phục vụ ra ngoài , tự mình đến lấy cho Tuyết Ninh chén canh.

      Tuyết Ninh biết hôm nay Lãnh Nguyệt Hàn bị làm sao, thể làm gì khác hơn lời cảm ơn: "Nô tì cám ơn ý tốt của hoàng thượng , chỉ là hoàng thượng ngày bao nhiêu công chuyện cần vì Tuyết Ninh mà lãng phí thời gian"

      "Hoàng hậu giống như vô cùng ghét trẫm". Khuôn mặt đẹp đẽ của Lãnh Nguyệt Hàn cười như cười nhìn Tuyết Ninh .

      Tuyết Ninh khẽ cười tiếng, chút hoang mang mà :

      "Hoàng thượng suy nghĩ nhiều rồi , ở trong hoàng cung này, phi tử nào lại có khát vọng được hoàng thượng sủng ái, có thể thấy hoàng thượng moi mặt đều hơn người , nô tì tại sao lại ghét nhìn thấy hoàng thượng được kia chứ"

      Mặc dù ngoài miệng ra những lời hay ý tốt, nhưng từ trong giọng có thể tinh tường nghe ra, nàng khen bản lãnh hơn người của hoàng thượng phải ý tốt. Lãnh Nguyệt Hàn cũng hề giận : "Vậy tốt, từ hôm nay trở , trẫm mỗi ngày đều tới nơi này bồi hoàng hậu dùng đồ ăn sáng"

      Lời này vừa ra, Tuyết Ninh mới vừa uống canh, thiếu chút nữa phun ra, sặc đến khó chịu ho khan. Châu Nhi thấy thế vội vàng tới giúp Tuyết Ninh tay, Tắc Bắc bưng nước trà tới cùng khăn lông. Lãnh Nguyệt Hàn ăn cơm lo lắng nhìn ba người, lạnh nhạt : "Hoàng hậu cần phải vui mừng như thế, đây là những điều mà phu quân phải làm "

      Tuyết Ninh ho khan càng lợi hại hơn, gương mặt tuyệt mỹ vì ho khan mà ửng hồng, Lãnh Nguyệt Hàn cũng hỏi nàng cũng chuyện tự nhiên ăn cơm, đợi đến khi Tuyết Ninh bình tĩnh lại, Lãnh Nguyệt Hàn vung tay lên Phúc công công lập tức bưng khay tới bên cạnh Lãnh Nguyệt Hàn. Lãnh Nguyệt Hàn chỉ vào Phúc công công với khay đồ trong tay cười nhìn Khương Tuyết Ninh : "Đây là Phượng ấn của hoàng hậu, về sau giao cho hoàng hậu cất giữ."

      "Tạ hoàng thượng ân điển" Lãnh Nguyệt Hàn phất tay cái, Tắc Bắc nhận lấy khay, đứng ở bên.

      "Bây giờ cũng con sớm, trẫm trước đây, buổi tối trẫm trở lại nhìn hoàng hậu" Tuyết Ninh còn chưa phản ứng kịp, Lãnh Nguyệt Hàn đứng dậy ra ngoài.

      Tuyết Ninh thể làm gì khác hơn : "Cung tiễn hoàng thượng"

      Ai ngờ Lãnh Nguyệt Hàn tới cửa điện quay đầu lại, mang mình khuôn mặt nghiệt cười : "Về sau trẫm liền gọi ngươi là Ninh nhi, gọi hoàng hậu nghe có vẻ xa lạ "

      xong lời này, Tuyết Ninh còn chưa phản ứng Lãnh Nguyệt Hàn liền mang theo ý cười cùng đám người rời có ai trông thấy trong khoảnh khắc xoay người , sắc mặt khôi phục lại lạnh lẽo vốn có. Sau đó trong điện Nguyệt Lạc liền truyền tới tiếng chén đĩa bể tan tành cùng với thanh của bọn nô tài kêu lên. Hoàng hậu nương nương luôn luôn bình tĩnh, tranh quyền đoạt thế hôm nay lại nổi nóng bất thường.

      Cả người Tuyết Ninh mất hết sức lực Lãnh Nguyệt Hàn phát điên cái gì. Mặc dù Thái hậu để cho nàng tiếp cận , nhưng quả nàng tuyệt đối muốn cùng có quan hệ gì. cũng luôn luôn ghét nàng tại sao hôm nay lại chủ động tới tam điện cùng nàng ăn điểm tâm, còn tỏ ra dịu dàng như thế chứ? Tuyết Ninh nghi ngờ.




      Chương 28: Vô tình gặp gỡ Lãnh Nguyệt Hiên

      Edit: Minnie Phạm

      Trong lòng Tuyết Ninh đầy nghi ngờ nên còn tâm trạng để tiếp tục ăn uống liền bảo Tắc Bắc và Châu nhi dọn đồ ăn sáng xuống. mình ngồi trong điện nhàm chán nhìn sổ sách, trong lòng cảm thấy buồn bực liền mang theo Châu nhi cùng Tắc Bắc ra ngoài dạo.

      Ba người cùng đến Ngự Hoa Viên

      "Mấy ngày nay sao thấy Giang Nam?". Tuyết Ninh thuận miệng hỏi

      Tắc Bắc ngay lập tức trả lời: "Hồi bẩm nương nương Giang Nam về nhà thăm người thân, mấy hôm nữa mới có thể trở lại"

      Tuyết Ninh cười gì cùng Châu nhi, Tắc Bắc đến bên hồ ngồi nghỉ dưới gốc cây đại thụ .

      Chợt Nàng cảm giác cây có người, cảnh giác đứng lên thấy cái vỏ chuối được ném xuống, xoay người tránh khỏi vỏ chuối rơi xuống nhưng ngờ vỏ chuối vừa đúng lúc rơi mặt Châu nhi.

      Tuyết Ninh và Tắc Bắc cười khẽ tiếng. Châu nhi tức giận gạt vỏ chuối ra khỏi mặt chống nạnh hô to: "Là ai ném loạn vỏ chuối, ra đây cho ta?"

      thanh lười biếng từ cây truyền xuống

      " Hừ!!! Tiểu nha đầu ngu ngốc nhà ngươi...... Bổn vương có trách các ngươi quấy rầy Bổn vương nghỉ ngơi ngươi còn , ngươi còn trách Bổn vương"

      Vừa dứt lời bóng người màu tím từ cây bay vọt xuống vừa đúng lúc dừng ở trước mặt Tuyết Ninh

      Tuyết Ninh cười nhìn vị Vương Gia cuồng vọng ở trước mặt mình trong lòng khỏi nghĩ Chẳng lẽ cổ đại đều là mỹ nam ư? Mình vốn cũng hẳn là hoa si nhưng thể thừa nhận nam nhân Nguyệt Lạc Quốc tuấn tú.

      Lãnh Nguyệt Hàn thuộc kiểu mỹ nam lạnh lùng, lãnh khốc, tuấn mỹ.... Thượng Quan Thiên Dật thuộc kiểu nam nhân dịu dàng , đối đãi với người khác ôn hòa, cảm giác sống chung cùng chỗ ấm áp.

      Mà người thiếu niên trước mắt này nhìn qua tầm mười bảy mười tám tuổi tuấn mỹ giống tiên đồng từ trong tranh ra là khả ái. Môi hồng răng trắng nhìn là đáng .

      Lãnh Nguyệt Hiên cũng quan sát Khương Tuyết Ninh, trong nháy mắt liền bị hấp dẫn , vị nương này là đẹp, liền quyết định muốn nàng làm vương phi của .Tuyết Ninh còn chưa phản ứng kịp Lãnh Nguyệt Hiên ôm lấy nàng. Nàng khẽ giật mình ngay sau đó đánh quyền vào gương mặt tuấn tú của Lãnh Nguyệt Hiên. Châu nhi vội vàng đến bên Tuyết Ninh, Tắc Bắc đỡ Lãnh Nguyệt Hiên hỏi: "Hiên Vương Gia, người sao chứ?́"

      Lãnh Nguyệt Hiên vội vàng sờ mặt mình chỉ vào Tuyết Ninh : "Ngươi...ngươi.....!!!! là to gan, dám đánh Bổn vương"

      Châu nhi vừa muốn mở miệng chuyện lại bị Tuyết Ninh ngăn .Tuyết Ninh : "Là ngươi vô lý trước, cho dù ngươi là Vương Gia cũng thể tùy tiện ôm nữ nhân như vậy"

      "Hừ.......được Bổn vương ôm là vinh hạnh của ngươi, ta muốn ngươi làm vương phi của bổn vương".Lãnh Nguyệt hiên quyệt miệng

      Lời này vừa ra Tuyết Ninh mặt tràn đầy hắc tuyến trong nháy mắt bất đắc dĩ : "Ngươi... Cái tên nhóc Vương Gia này mới lớn liền muốn cưới vương phi"

      Châu nhi cùng Tắc Bắc cúi đầu cười trộm khiến tiểu oa nhi khả ái Lãnh Nguyệt Hiên tức giận mặt nhăn lại nhìn giống như bánh bao. Tuyết Ninh vừa định mở miệng giải thích thân phận của mình. Chợt thanh băng lạnh của Lãnh Nguyệt Hàn truyền đến: " xảy ra chuyện gì? ở chỗ này kêu la còn ra thể thống gì"

      Lãnh Nguyệt Hiên vừa nghe thấy thanh người mới đến là Lãnh Nguyệt Hàn liền xoay người đẩy Bạch Phượng Nhi ra chạy vào trong lồng ngực Lãnh Nguyệt Hàn. Khuôn mặt băng lạnh của Lãnh Nguyệt Hàn trong nháy mắt trở nên bất đắc dĩ. Châu nhi cùng Tắc Bắc vội vàng hành lễ : "Hoàng thượng Cát Tường, Phượng quý phi Cát Tường"

      Tuyết Ninh từ từ hành lễ : "Hoàng thượng Cát Tường"

      Trong lòng đột nhiên biết vì sao lại vui khi nhìn thấy dịu dàng kéo Bạch Phượng Nhi dạo Ngự Hoa Viên.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29: Chất vấn


      Edit: Minnie Phạm

      Lãnh Nguyệt Hàn đẩy Lãnh Nguyệt Hiên nằm ở trong lòng ngực mình ra , lạnh lùng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      Lãnh Nguyệt Hiên che mặt lấy tay chỉ vào người Khương Tuyết Ninh uất ức : "Hoàng huynh, nữ nhân kia đánh ta"

      xong liền lấy tay ra để Lãnh Nguyệt Hàn nhìn mặt mình, quả nhiên khuôn mặt tím bầm mảng, có thể thấy quyền của Tuyết Ninh dùng lực hề

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn chằm chằm Khương Tuyết Ninh, thấy vậy Châu Nhi vội vàng giải thích: "Hoàng thượng, phải như vậy, tiểu thư người..... "

      Chưa kịp xong, liền bị tiếng lạnh lùng của Lãnh Nguyệt Hàn cắt ngang: "Ngươi câm miệng lại cho ta"

      Rồi đẩy Lãnh Nguyệt Hiên ra, tới chỗ Tuyết Ninh mặt mang theo chút tình cảm nào : "Ngươi "

      "Nô tì cùng Châu Nhi và Tắc Bắc đến chỗ có bóng cây hóng mát, Hiên Vương Gia từ cây ném vỏ chuối nện vào đầu của Châu Nhi".Tuyết Ninh mỉm cười vui vẻ trả lời

      "Hiên Vương Gia vốn nghịch ngợm, tỷ tỷ cần gì chấp nhặt với đệ ấy, còn ra tay đánh . Từ đến lớn hoàng thượng chưa từng nặng lời đối với Hiên Vương Gia ". Bạch Phượng Nhi lên tiếng

      Ý tứ rất ràng là Hiên Vương Gia rất được hoàng thượng cưng chiều, trước giờ hoàng thượng chưa từng đánh , vậy mà nàng lúc nãy vừa đánh quyền, đó phải là tội đáng chết vạn lần ư.

      "Đó là do nô tì chưa suy nghĩ kĩ ra tay đánh người"

      Lãnh Nguyệt Hàn rét lạnh nghiêm mặt : "Ngươi thân là hoàng hậu tại sao có thể ra tay đánh người, huống chi người bị ngươi đánh còn là Vương Gia, trẫm nên phạt ngươi tội gì?"

      Tuyết Ninh kiêu ngạo tự ti mà : "Tuyết Ninh can tâm chịu phạt, xin hoàng thượng trách phạt"

      Lời này vừa ra, Lãnh Nguyệt Hàn biết vì sao lại vui, nàng nghe theo lời nhưng trong lòng lại thoải mái.

      Tuyết Ninh mới vừa xong Lãnh Nguyệt Hiên liền chạy tới bên cạnh Lãnh Nguyệt Hàn lớn tiếng : "Hoàng huynh, người có thể ban nàng cho Thần Đệ để nàng làm vương phi của ta có được ?"

      Lời này vừa ra khiến Lãnh Nguyệt Hàn tức giận, quát: " Ngươi cái gì?"

      Lời của Lãnh Nguyệt Hàn làm Lãnh Nguyệt Hiên giật mình. phải chỉ muốn cưới nàng làm phi thôi sao, hoàng huynh tại sao lại phản ứng dữ dội vậy? Lãnh Nguyệt Hiên khiếp sợ đáp: "Nàng có dung mạo xinh đẹp, Thần Đệ lớn như vậy gặp biết bao nữ nhân nhưng chưa từng gặp ai như nàng. Thần Đệ muốn cưới nàng làm vương phi, có chỗ nào đúng sao?"

      Mặt Lãnh Nguyệt Hàn tối sầm lại. Tắc Bắc vội vàng mở miệng nhắc nhở: "Hoàng thượng nên tức giận, Hiên Vương Gia biết thân phân của hoàng hậu nương nương, nên ngài ấy mới cư xử như vậy "

      Lãnh Nguyệt Hàn lúc này mới nhớ ra lần trước bởi vì muốn cưới hoàng hậu khiến tiểu tử này tức giận, liền ở trong phủ đến hôm nay mới vào cung cũng chưa thấy qua Khương Tuyết Ninh.

      Sắc mặt lạnh lùng của Lãnh Nguyệt Hàn giờ đây mới dịu chút. Bạch Phượng Nhi cười : "Hiên Vương Gia, ngài cũng đến tuổi nạp phi rồi, nhưng người trước mặt ngài là hoàng hậu nương nương "

      Vừa dứt lời, Lãnh Nguyệt Hiên vừa khóc vừa : "Tại sao có thể như vậy, tỷ tỷ xinh đẹp lại là hoàng hậu của hoàng huynh"

      Thanh Lãnh Nguyệt Hàn lạnh nhạt cắt đứt lời của Lãnh Nguyệt Hiên: "Tốt lắm, giờ ngươi cũng biết rồi, có việc gì ngươi lui xuống , tuổi cũng còn nữa, cần vừa khóc vừa gào như vậy."

      Lãnh Nguyệt Hiên giận dữ trợn tròn mắt nhìn Lãnh Nguyệt Hàn và Khương Tuyết Ninh cái, liền bỏ chạy. Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Phúc công công, vội vàng theo sau Lãnh Nguyệt Hiên.

      " có việc gì ngươi hãy ở Nguyệt Lạc điện, đừng khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt". Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh

      Sau khi xong liền mang theo Bạch Phượng Nhi rời , khiến Khương Tuyết Ninh nổi giận, mọi chuyện là do Hiên Vương Gia muốn cưới nàng, có liên quan gì tới việc nàng trêu hoa ghẹo nguyệt tại sao lại vậy. Lãnh Nguyệt Hàn biết lý lẽ là gì.
      Chương 30: Trừng phạt

      Edit: Minnie Phạm

      Cả ngày nay Tuyết Ninh vì những lời khi nãy của Lãnh Nguyệt Hàn, khiến trong lòng nàng thoải mái, tại sao tâm tình của nàng lại dễ dàng bị làm ảnh hưởng.

      Trước kia ở thế kỷ 21 trừ Vân Thiên cùng thủ lĩnh tổ chức, ngoài ra nàng chưa từng thân cận qua với những người khác , cho nên mỗi lần thi hành nhiệm vụ nàng đều thực nhanh gọn, chưa từng bị xao động bởi bất cứ tia cảm tình nào. Nhưng kể từ khi xuyên qua đến triều đại xa lạ này, nàng tiếp xúc với nhiều người hơn, lúc đầu trong lòng nàng còn bài xích nhưng rồi nàng cũng dần dần tiếp nhận. Tâm tình của nàng từ đó cũng vì người khác mà dễ dàng thay đổi.

      Tuyết Ninh thở dài, nếu biết chuyện này Vân Thiên hẳn là rất cao hứng. Nhìn sắc trời còn sớm nữa Tuyết Ninh liền dùng qua bữa tối, sau đó vào trong điện mình đứng ở phía trước cửa sổ.

      Lãnh Nguyệt Hàn cho người thông báo, tự mình tiến vào, chợt nhìn thấy Tuyết Ninh mình đứng ở phía trước cửa sổ. bộ áo trắng, tóc dài xõa xuống, chân trần đất. Cả người nàng đắm chìm trong bóng đêm. Nàng tựa như tiên tử mỹ lệ, thánh khiết . Chỉ là nhìn bóng lưng quá đơn, hình như nàng rất độc.

      Lãnh Nguyệt Hàn thừa nhận trong khắc kia, tâm đau, muốn tới bên cạnh ôm nàng vào lòng truyền cho nàng ấm áp.

      Đứng ở phía trước cửa sổ suy nghĩ của Tuyết Ninh biết trôi đến tận nơi nào Lãnh Nguyệt Hàn vào nàng cũng phát ra. Chợt có người từ phía sau ôm lấy nàng, Tuyết Ninh giật mình dùng toàn lực muốn thoát khỏi cái ôm đó, thanh trầm thấp truyền đến:"Đừng động, để trẫm ôm ngươi lát"

      Tuyết Ninh vừa nghe tiếng biết là Lãnh Nguyệt Hàn, liền ngừng giãy giụa, mặc cho ôm.

      Hai người cứ như vậy đứng ở phía trước cửa sổ, đột nhiên Lãnh Nguyệt cười lạnh : " nghĩ tới Ninh Nhi của trẫm, hôm nay lại nghe lời như vậy"

      Tuyết Ninh xoay người nhìn Lãnh Nguyệt Hàn : " biết trễ thế này hoàng thượng đến điện Nguyệt Lạc của nô tì là có chuyện gì?"

      Lãnh Nguyệt Hàn đáp, tới bên giường ngồi xuống, nhìn Tuyết Ninh : "Tới để trừng phạt ngươi, hôm nay ngươi động thủ đánh đệ đệ mà trẫm thương nhất nên bị tội gì?"

      "Nô tì cam tâm chịu trừng phạt của hoàng thượng "

      "Vậy tốt, ngươi đến đây " Lãnh Nguyệt Hàn cười lạnh

      Khương Tuyết Ninh sửng sốt, Lãnh Nguyệt Hàn cười đến vô lại : "Trẫm trừng phạt nàng, chính là tối nay ngủ cùng trẫm"

      "Hoàng thượng gì?" Tuyết Ninh cho là mình nghe lầm liền hỏi

      Hiếm khi tính tình của Lãnh Nguyệt Hàn thoải mái như lúc này, dễ chịu sảng khoái : "Ngươi phải bồi trẫm ngủ"

      Tuyết Ninh còn đứng đó bất động, Lãnh Nguyệt Hàn mất kiên nhẫn ôm lấy Tuyết Ninh đặt nàng giường. Khuôn mặt Tuyết Ninh lên tia đề phòng, ngày đại hôn bị vô tình chiếm đoạt lên trong đầu.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh đề phòng mình, khuôn mặt nghiệt kia cười tiếng, cởi giày ra, lên giường, ôm lấy Tuyết Ninh : "Ngươi cần khẩn trương, trẫm đụng vào người ngươi, chỉ là trẫm muốn ôm ngươi ngủ thôi"

      Tuyết Ninh tin những lời nàng muốn giãy giụa, Lãnh Nguyệt Hàn băng lãnh : "Nhưng nếu như ngươi còn giãy giụa, vậy chừng......."

      Tuyết Ninh lập tức ngưng giãy giụa, thân hình cứng ngắc cứ như thế bị Lãnh Nguyệt Hàn ôm vào trong lòng.

      Trước kia chỉ mình Vân Thiên ôm nàng , nàng chưa từng bị nam nhân khác ôm qua. Nhịp tim đập vô cùng nhanh, với tính tình của nàng đối với thân mật như vậy hẳn nàng bài xích, nhưng ngoại trừ khẩn trương, nàng cũng bài xích. Lãnh Nguyệt Hàn : " cần khẩn trương, ngoan, ngươi nhắm mắt lại ngủ , trẫm cũng muốn ôm tảng đá cứng ngắc để ngủ"

      Tuyết Ninh vội thở bình thường, muốn nhịp tim của mình đập bình thường trở lại, liền nhắm hai mắt.

      Ai ngờ Lãnh Nguyệt Hàn lại nhàng hôn lên trán nàng. Tuyết Ninh chợt mở mắt ra, thể tin nhìn Lãnh Nguyệt Hàn liền bị lấy tay che ánh mắt của nàng lại : " cho phép ngươi mở mắt ra"

      Tuyết Ninh lần đầu tiên ngoan ngoãn nghe lời , nhắm mắt lại . Lãnh Nguyệt Hàn hài lòng ôm Tuyết Ninh tiến vào mộng đẹp.

      Đợi Tuyết Ninh ngủ say Lãnh Nguyệt Hàn chợt mở mắt , ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :