1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồng nhan say, yêu hậu tóc trắng của lãnh hoàng - Tiếu Nguyệt (Q3 - C1.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 16 : Lãnh Nguyệt Hàn, ta phải nữ!
      Edit sakurakul
      sorry các nàng, mấy hôm nay ta bận thi nên giờ mới đăng được
      "Tí tách, , , tí tách" kèm theo thanh giọt nước mưa nham thạch, Tuyết Ninh mở mắt, mới vừa mở ra mắt liền nhìn thấy, Vân Mộc Thần ánh mắt lo lắng, Tuyết Ninh nhìn bốn phía,hẳn là trong cái sơn động,

      Lãnh Nguyệt Hàn bước vào mang theo ánh mặt trời chiếu vào bên trong động , cho dù ánh mặt trời mãnh liệt như vậy, cũng có che được thần sắc tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, duy nhất thay đổi chính là mặt khối băng, bốn mắt nhìn nhau cũng có ai chuyện.

      Vân Mộc Thần đỡ Tuyết Ninh dậy quan tâm hỏi "Có nơi nào thoải mái " giọng tràn đầy lo lắng, Tuyết Ninh lắc đầu, giùng giằng ngồi dậy, nhìn về phía Lãnh Nguyệt Hàn hỏi "An toàn sao" Lãnh Nguyệt Hàn chỉ là : "Ra khỏi Dung Thành rồi, Tắc Bắc cứu chúng ta" về phần Dạ Mị có thể coi thường đề cập tới.

      Tuyết Ninh giùng giằng đứng dậy, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn tỉnh táo khác thường mà : "Lãnh Nguyệt Hàn, mang ta Dung Thành "

      Vân Mộc Thần đỡ Khương Tuyết Ninh lo lắng : "Nàng, , , , , " nơi đó tại tòa thành chết, chỉ là những lời tàn nhẫn này, Vân Mộc Thần có cách nào ra khỏi miệng. Cần gì lại gia tăng cảm giác mình có tội.

      Đáp lại là Tuyết Ninh giống như có nghe thấy lời Vân Mộc Thần, chỉ là nhìn Lãnh Nguyệt Hàn lại lần nữa : "Mang ta Dung Thành " thanh kiên định cùng quật cường.

      Lãnh Nguyệt Hàn thở dài cái, nhìn ra được trong mắt Tuyết Ninh chấp nhất cùng quật cường, chỉ có thể thỏa hiệp "Tốt" gọn gàng đồng ý Tuyết Ninh cầu.

      Vân Mộc Thần đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng Lãnh Nguyệt Hàn cùng Tuyết Ninh cùng nhau rời , cả người tràn đầy bi thương, làm cho người ta nhẫn tâm nhìn, Hàn Phong nhịn được nhắc nhở"Gia, chúng ta nên trở về rồi." Vân Mộc Thần như có điều suy nghĩ gật đầu cái.

      Khi Lãnh Nguyệt Hàn cưỡi ngựa mang theo Tuyết Ninh chạy tới Dung Thành Tắc Bắc cùng Lôi Kình dẫn người đem Dung Thành dọn dẹp sai biệt lắm.

      Tuyết Ninh cố ý xuống ngựa tự mình , đỡ cũng cho Lãnh Nguyệt Hàn đỡ, thi thể đất có, nhưng những thứ máu tươi kia vẫn còn tồn tại như cũ, Khương Tuyết Ninh giống như lầm bầm lầu bầu , lại vừa giống như cùng Lãnh Nguyệt Hàn bày tỏ"Nguyệt Lạc từng tại nơi này ăn cơm xong, từng ở chỗ này uống qua trà, , , " nhất nhất quở trách mình làm gì.

      Lãnh Nguyệt Hàn cái gì cũng , chỉ là nghe Tuyết Ninh bày tỏ, hai người cùng vào Nguyệt Lạc các, nơi ngày xưa náo nhiệt giờ sớm còn nữa, chỉ là thời gian ngày, lại giống như trôi qua là nhiều năm.

      Tuyết Ninh tiếp tục lầm bầm lầu bầu, từ lần đầu tiên mình tới Nguyệt Lạc các, cho tới bây giờ, mặc dù đều là chút chuyện , nhưng là ai cũng có thể nhìn ra nàng đối Nguyệt Lạc các tất cả chuyện coi trọng như vậy. Lãnh Nguyệt Hàn chỉ là an tĩnh làm thính giả.

      Tuyết Ninh ngẩng đầu là lệ chảy đầy mặt, Lãnh Nguyệt Hàn thất vọng đau khổ tiếp theo kinh sợ, đây là mình lần thứ hai thấy nàng khóc, lần đầu tiên vì cái đó gọi Vân Thiên nam tử, lần thứ hai là Dung Thành dân chúng, ngón cái thô ráp lau nước mắt Tuyết Ninh , giọng là bá đạo lạnh lùng như cũ: "Khương Tuyết Ninh, trẫm qua cho ngươi, cần vì người khác khóc"

      Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, người nam nhân trước mắt này chính là người bá đạo như vậy, lại được tự nhiên, ràng lo lắng cho mình mới ra, quả như vậy hợp.

      Lãnh Nguyệt Hàn nâng lên gương mặt Tuyết Ninh , nhìn Tuyết Ninh " Ninh nhi, khóc là vô ích , trẫm đồng ý ngươi nhất định thay những dân chúng chết này báo thù" giọng lạnh lùng và tràn đầy hận ý.

      Tuyết Ninh cười khẽ"Báo thù dễ vậy sao, từ lúc ta bị người hãm hại, thiếu chút nữa chết ở thiên lao, ta liền thề muốn báo thù, ta cố gắng để cho mình trở nên mạnh mẽ, cố gắng cuộc sống, cố gắng kiếm tiền, ngừng thu mua lòng người, ta làm nhiều chuyện tốt như vậy, thu dưỡng nhiều nhi, vì chính là ngày kia, có thể báo thù, nhưng ngươi nhìn ta lại được đến cái gì" Tuyết Ninh cười lạnh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn"Ta lại được đến cái gì, cả thành dân chúng chôn theo"

      Lãnh Nguyệt Hàn đối mặt tất cả lời Tuyết Ninh , đều thể phản bác, Tuyết Ninh bắt ống tay áo Lãnh Nguyệt Hàn lạnh giọng hỏi "Tựa như ngươi...ngươi phải là bị Thái hậu khống chế nhiều năm như vậy, ngươi báo thù ư, người ngươi Huyết Chú chi độc ngày hiểu, ngươi dám giết Thái hậu sao" "Ha ha" Tuyết Ninh khẽ cười nhìn Lãnh Nguyệt Hàn : "Ngươi dám, , , , "

      Lãnh Nguyệt Hàn chợt bắt được Tuyết Ninh, chặt nhìn Tuyết Ninh : "Ta đây lần thứ nhất, tuyệt thỏa hiệp, nếu như diệt trừ nàng ta, vậy chúng ta đều sống nổi, trẫm liền đánh cuộc lần, tuyệt do dự nữa ‘ Ninh nhi cùng ta hồi cung , trẫm nhất định giúp ngươi báo thù"

      Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn giống như hề ý thức lời phục thù nặng nề của Lãnh Nguyệt Hàn "Với ngươi hồi cung?" Lãnh Nguyệt Hàn gật đầu cái.

      Tuyết Ninh ngơ ngác hỏi "Ngươi có thể giúp ta báo thù" Lãnh Nguyệt Hàn kiên định : "Ta có thể" trong lòng bổ sung: ta chẳng những có thể để giúp nàng báo thù, lần này còn tuyệt đối buông tay nàng, ta cho nàng hạnh phúc.

      Tuyết Ninh tránh ra khỏi tay Lãnh Nguyệt Hàn, khẽ cười : "Hồi cung dễ vậy sao, như thế nào trở về" bây giờ chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ muốn dùng người chết mới có thể trải đường hồi cung à.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh, kiên định : "Ninh nhi, tin tưởng ta, ta dẫn nàng hồi cung" câu cam kết, là kiên định mà chân thành tha thiết.

      Ở trời chiều chiếu rọi xuống, Tuyết Ninh cười, cười như vậy khuynh quốc khuynh thành, ngây người Lãnh Nguyệt Hàn, ngây người chân trời trời chiều cùng đám mây.

      Ngày đó Tuyết Ninh cùng Lãnh Nguyệt Hàn rất nhiều lời, nhiều sớm vượt qua tất cả lời bọn họ từ khi quen biết đến bây giờ . Về phần cái gì, Lãnh Nguyệt Hàn chỉ có thể đại khái, duy nhất câu, là thế nào cũng quên mất . Bởi vì nhiều năm sau, lời giống vậy ngữ, từ miệng cùng người, mình cũng rốt cuộc có cho nàng đáp án ràng.

      Tuyết Ninh ngồi ở ngựa, ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, sợ và tự ti mà hỏi: "Lãnh Nguyệt Hàn, ngươi ta là nữ sao" Lãnh Nguyệt Hàn giục ngựa tay rời nghe xuống dưới, nhìn chuyển mắt Khương Tuyết Ninh.

      Như vậy ánh mắt, như vậy vẻ mặt, khiến Lãnh Nguyệt Hàn nhìn cũng đau lòng,

      Lãnh Nguyệt Hàn nhớ chính mình cúi đầu, cùng Tuyết Ninh bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tất cả đều là bóng dáng đối phương, kiên định cùng đau lòng cho Tuyết Ninh", nàng phải là nữ" ở trong lòng bổ sung: nàng là ta hoàng hậu mà ta nhận định, gặp nàng ta nhất định đem nàng cùng ta dây dưa nghỉ. Nếu là nữ, cũng là mình ta nữ, chỉ vì mình ta mà ,

      khắc kia Tuyết Ninh cười, vui vẻ như trút được gánh nặng, vui vẻ cười, như trước là đẹp như vậy, đắc ý như vậy chân , nhưng có lạnh nhạt xa cách, ngay cả đáy mắt đều là chậm rãi ý cười.

      Lãnh Nguyệt Hàn gắt gao ôm lấy Tuyết Ninh , giống như chỉ sợ Tuyết Ninh biến mất , vẫn trở lại sơn động, nhìn thấy ở cửa động Vân Mộc Thần vẫn chờ đợi Tuyết Ninh , Lãnh Nguyệt Hàn mới buông Tuyết Ninh ra, hề gì, để Tuyết Ninh xuống, lưu lại hai người chỗ, liền tự động tránh ra.

      Vân Mộc Thần đứng ở cửa động, Tuyết Ninh đứng dưới tàng cây, hai người chỉ là cách mấy bước , thế nhưng chính là cự ly lại làm cho Vân Mộc Thần sợ, cũng gì, trực tiếp chạy tới đem Tuyết Ninh chặt ôm vào trong ngực, chặt tới Tuyết Ninh xương đều đau.

      Tuyết Ninh tràn đầy áy náy tiếng hô"Thần, , , , " còn chưa tới kịp lời kế tiếp, Vân Mộc Thần liền vội vàng cắt đứt, thanh tràn đầy sợ hãi:” chúng ta thôi, tại liền , chúng ta tuôn ra Dung Thành, quãng đường còn lại để cho Lãnh Nguyệt Hàn tự mình thôi, nếu như nàng phải yên tâm, đợi đến chúng ta trở về Vân Thủy quốc, ta nhất định thỉnh cầu phụ hoàng, phái binh giúp Lãnh Nguyệt Hàn đoạt lại ngôi vị hoàng đế" xong cũng nóng nảy lôi kéo Tuyết Ninh, muốn .

      Tuyết Ninh tránh Vân Mộc Thần, tràn đầy áy náy mà : ’ Thần, ngươi cần như vậy, chúng ta hảo hảo mà chuyện có được " thanh tràn đầy áy náy cùng bất an.

      Vân Mộc Thần khắp khuôn mặt là bi thương , cuối cùng lại cười vẻ mặt dịu dàng" tốt, nàng muốn cái gì" thanh mang theo run rẩy cùng sợ hãi.

      Tuyết Ninh hít hơi, giống như hạ quyết tâm lớn , nhìn Vân Mộc Thần : ‘ Thần, ngươi ngày mai trở về Vân Thủy quốc , tha thứ cho ta cách nào tuân thủ lời hứa, thể theo ngươi cùng nhau trở về"

      Vân Mộc Thần ra sớm đoán được Tuyết Ninh như vậy, chỉ là mình có dũng khí nghe, bây giờ ra, mình trừ đau lòng, cũng có cảm giác gì, ra vừa bắt đầu mình cũng biết, cũng chỉ là tự lừa mình dối người.

      Nhưng là vẫn muốn biết cái nguyên nhân, cho mình cái công đạo, Vân Mộc Thần cười khổ hỏi "Tại sao" Tuyết Ninh nhìn Vân Mộc Thần : "Bởi vì ta muốn báo thù, vì cả Dung Thành dân chúng báo thù" chỉ có chính tay đâm kẻ thù mới có thể an ủi dân chúng Dung Thành trời có linh thiêng.

      Vân Mộc Thần đau lòng nhìn Tuyết Ninh : " nàng này là tội gì, oan oan tương báo khi nào mới dứt, tại sao chấp nhất ở đây như vậy, nên ép chính mình hận"

      Tuyết Ninh cười khổ"Thần, có rất nhiều chuyện, đều là chúng ta cách nào tự quyết định, rất lâu, ông trời chính là thích trêu cợt người, ta thích bình tĩnh, nhưng tới nơi này cái triều đại xa lạ ta nhưng có hưởng thụ qua ngày yên bình , quá nhiều người bởi vì ta mà bỏ mạng, ta nghiệp chướng nặng nề, còn có cái tư cách gì sống ở bên cạnh ngươi hưởng thụ yên bình , để cho ta , có lẽ mỗi người đều có con đường thuộc về mình , ta thể trốn tránh, cũng thể ."

      Vân Mộc Thần biết chuyện Tuyết Ninh quyết định , ai cũng thay đổi được, chính mình có thể làm chính là để cho nàng báo thù , Vân Mộc Thần cười nhìn Tuyết Ninh : "Hảo, làm chuyện nàng cho rằng nên làm , nhưng là nàng phải đồng ý với ta nhất định phải hảo hảo bảo vệ mình"

      Tuyết Ninh cười ôm chặt lấy Vân Mộc Thần, tiếng"Cám ơn" Vân Mộc Thần ôm lấy Tuyết Ninh hỏi "Bao lâu?" Tuyết Ninh nhất thời có hiểu được, ngơ ngác nhìn Vân Mộc Thần, Vân Mộc Thần cưng chìu ngắt cái mĩu dọc dừa của Tuyết Ninh , gương mặt dịu dàng : "Hỏi nàng bao lâu, dù sao cũng phải có cái kỳ hạn, nàng đồng ý bồi ta trở về Vân Thủy quốc trải qua cuộc sống bình thản, cũng thể nuốt lời"

      Tuyết Ninh cười khẽ ôm Vân Mộc Thần : "Chuyện vừa xong ta nhất định trở về tìm Thần" Vân Mộc Thần thở dài tiếng, ôm chặt lấy Tuyết Ninh.

      Ninh nhi, ta hiểu biết chuyến này, gặp lại có lẽ cũng biết ra sao,ta biết Lãnh Nguyệt Hàn bảo hộ nàng chu toàn, nhưng ta lại sợ các ngươi sống chung lâu ngày, ta sợ Lãnh Nguyệt Hàn đem nàng cướp , gặp lại lúc chỉ sợ trong mắt nàng chỉ có , mà sớm có vị trí của ta, nhưng ta nhưng lại thể thả nàng . Bởi vì ta nàng, nhưng nghĩ lấy danh nghĩa giam cầm nàng.

      Hai người cứ như vậy ôm nhau cả đêm chưa chợp mắt,

      Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người ngựa binh chia hai lối, đường hộ tống Vân Mộc Thần trở về Vân Thủy quốc, đường theo Lãnh Nguyệt Hàn cải trang giả bộ lẻn về Kinh Thành.

      Dưới chân núi, Tuyết Ninh cuối cùng ôm lấy Vân Mộc Thần, "Bảo trọng" Vân Mộc Thần nhìn Lãnh Nguyệt Hàn : "Hoàng thượng, ta liền nàng cho ngươi, ngươi phải bảo hộ nàng chu toàn" Vân Mộc Thần trong nội tâm cười khổ chỉ là ngắn ngủn hai ngày thời gian, mình lại đem những lời này trả lại cho Lãnh Nguyệt Hàn.

      Lãnh Nguyệt Hàn ôm quyền đồng ý, bảo trọng, Vân Mộc Thần nhìn Tuyết Ninh lần cuối cùng, chút do dự xoay người giục ngựa rời . ra mình có thể , chỉ là mình ở ngày hôm qua bồ câu đưa tin, chỉ là cho phụ hoàng bị chính mình làm tức giận đến bệnh nặng tại giường, mình thể trở về, lại mình rất ràng, Lãnh Nguyệt Hàn chắc là để cho mình theo chân bọn họ cùng nhau trở lại kinh thành , thái tử nước, chắc chắn kiêng kỵ.

      Tuyết Ninh nhìn con ngựa nhanh mà biến mất ở trước mắt mình, rất nhanh thấy bóng dáng của Vân Mộc Thần, chỉ có bụi đất bốc lên, ai thán . . . . . . Mà chính mình có thể làm chính là chúc phúc, hi vọng Thần, lên đường bình an!

      Chương17 Lẻn về kinh thành, nhờ Trấn Quốc Công giúp đỡ


      Edit: sakurakul
      Đưa Vân Mộc Thần , Lãnh Nguyệt Hàn phân phó Lôi Kình trước dẫn người vào thành tìm hiểu tin tức, mà mình chỉ mang theo Tuyết Ninh, Tắc Bắc cùng Lăng Thiên, Quỷ đạo tử năm người đồng hành, muốn thành công tránh thoát sát thủ Thái hậu phái tới , có thể thuận lợi vào thành, phương pháp duy nhất chính là cải trang đánh lẻ, người đồng hành càng ít càng tốt, dễ dàng đưa tới chú ý.

      Ngoài cửa thành kinh thành Nguyệt Lạc quốc

      Quan binh rậm rạp chằng chịt, nghiêm khắc kiểm tra đối với đám người lui tới , vị lão nhân, mang theo con trai con dâu còn có hai người làm nhà mình, muốn vào thành , bị quan binh ngăn lại, vặn hỏi:Các người ra làm gì" lão nhân gia cười khách khí : "Quan gia, Tiểu lão nhân đây là mang theo con trai mình cùng nàng dâu vào thành lên nhà di nương thăm người thân " mấy quan binh vây quanh năm người, lòng vòng nhìn qua lần, có nhìn ra cái gì khác thường, nhi tử cùng nàng dâu đều là bộ khuôn mặt bình thường.

      Nha hoàn cùng người làm, cũng vẫn cười theo, quan sát vòng có nhìn ra cái gì khác thường, nhìn lão nhân gia, lão nhân gia rất hiểu chuyện , vội vàng hướng trong tay mấy vị quan gia đưa thỏi bạc, mấy vị quan sai cười rất là hài lòng, vung tay lên : "Cho " lão nhân gia luôn miệng cám ơn, mang theo người nhà vào thành. có ai trông thấy lão nhân gia khóe miệng chợt lóe lên nụ cười.

      Người nhà trực tiếp vào cái khách sạn, ở chỗ này nghỉ ngơi, sau khi trở về phòng , năm người cởi xuống mặt nạ da người bất ngờ chính là đám người Lãnh Nguyệt Hàn.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn quanh căn phòng chút, Lăng Thiên cùng Tắc Bắc cảnh giác đóng cửa sổ lại, Quỷ đạo Tử cao hứng mà : Vẫn là đồ đệ của ta thông minh, ngờ cải trang chút liền xâm nhập được vào thành" Lăng Thiên đùa giỡn : "Ngươi cho rằng tất cả mọi người cũng có đầu óc như ngươi a" Tắc Bắc che miệng bật cười, hai người bọn họ a, vĩnh viễn đều là cãi nhau như thế này, có nghiêm chỉnh.

      Tuyết Ninh ngồi ở trước bàn uống trà , gì, Lãnh Nguyệt Hàn đứng ở nơi đó nhìn Tuyết Ninh : "Quỷ đạo tử, Tắc Bắc lưu lại cùng ngươi, ta cùng Lăng Thiên ra ngoài chuyến" thanh nghe ra bất cứ tình cảm nào, Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, biết vì sao a, hai ngày nay mình cứ có cảm giác Lãnh Nguyệt Hàn có chút bình thường, sắc mặt có chút vô cùng tái nhợt,

      Tắc Bắc cung kính đồng ý"Dạ, thuộc hạ tuân lệnh" Quỷ đạo tử, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn muốn lại thôi, còn chưa mở miệng, Lãnh Nguyệt Hàn phóng cái ánh mắt giết tới, dọa Quỷ đạo tử, lập tức câm miệng, Tuyết Ninh phải là có nhìn ra giữa bọn họ có quan hệ vi diệu,

      Sư phụ luôn là đối với Lãnh Nguyệt Hàn hết thảy thực quan tâm, hình như quan tâm có chút hơi quá, chỉ như thế, nhìn qua sư phụ rất sợ Lãnh Nguyệt Hàn.

      thanh Lãnh Nguyệt Hàn cắt đứt suy nghĩ Tuyết Ninh , Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh giải thích: "Ta cùng Lăng Thiên ra ngoài chuyến, nếu như thành công , tối hôm nay chúng ta có thể trà trộn vào hoàng cung, thời gian nhiều lắm, nàng cần lo lắng, trước hảo hảo nghỉ ngơi tốt " thanh khó được dịu dàng.

      Tuyết Ninh hề gì, trả lại cho Lãnh Nguyệt Hàn nụ cười yên tâm, Lãnh Nguyệt Hàn đứng lên, mang theo Lăng Thiên rời khách điếm.

      Tuyết Ninh đứng dậy tới phía trước cửa sổ, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn rời , Tắc Bắc rót chén nước đưa cho Tuyết Ninh, còn là trước sau như cung kính : "Nương nương, uống nước" Tuyết Ninh cười khẽ nhận lấy chén nước, cười nhìn Tắc Bắc " Tắc Bắc, cám ơn ngươi, những ngày trong cung đó tận tâm phục vụ ta như vậy, còn cứu mạng ta" Tắc Bắc xin lỗi cười cười : "Nương nương khách khí, đây đều là nô tỳ phải làm"

      Tuyết Ninh rất cảm kích Tắc Bắc, nàng và Giang Nam hoàn toàn bất đồng, luôn dịu ngoan như thế, làm cho người ta thích, ràng thân mang tuyệt kỹ, lại tình nguyện chịu thiệt ở trong tay mình , làm tiểu nha hoàn.

      Mà Giang Nam, Tuyết Ninh thở dài cái, vẫn có hỏi , chuyện tình hôm đó trong ký ức vẫn như cũ hãy còn mới mẻ, hận chưa tới, chỉ là trong lòng vẫn là có chút thoải mái, kể từ sau hôm đó , mình liền chưa thấy qua Giang Nam, chắc hẳn theo tính tình Lãnh Nguyệt Hàn cũng dễ dàng tha Giang Nam như vậy.

      Trấn Quốc Công Phủ

      Cả Trấn Quốc Công Phủ giăng đèn kết hoa, còn có hai ngày chính là, ngày hoàng thượng hạ chỉ phong cháu Trấn Quốc Công , Bạch Phượng nhi làm hậu , khách phía trước chúc mừng, từ khi thánh chỉ hạ xuống liền nối liền dứt như thế . Người nào biết Trấn Quốc Công vốn là công cao cái thế, là đại hồng nhân trước mặt hoàng thượng hai , cháu của mình, lại trở thành quốc chi hậu, người tới nịnh bợ nịnh nọt, kia còn đạp phá bậc cửa a.

      Lãnh Nguyệt Hàn, Lăng Thiên tới nhìn thấy khách tới tặng quà trước đó, Lãnh Nguyệt Hàn sợ bứt dây động rừng, hướng Lăng Thiên ra hiệu bằng mắt, hai người lặng lẽ lẻn về phía sau cửa, Lăng Thiên do dự liên tục bèn hỏi: "Chủ nhân, tại Thái hậu muốn cho cái giả hoàng thượng phong cháu Trấn Quốc Công làm hậu, chúng ta cứ như vậy cứu giúp , giúp chúng ta sao" giọng Lăng Thiên tràn đầy hoài nghi, nay hiafng đé trở lại, tôn nữ của có thể làm được hoàng hậu rồi, còn có thể giúp chủ tử à.

      Lãnh Nguyệt Hàn liếc mắt nhìn Lăng Thiên gì, Lăng Thiên vẫn là lo lắng, chưa từ bỏ ý định : "Chủ nhân, phải là nghĩ lập Phượng quý phi làm hoàng hậu " trải qua mấy ngày nay, Lăng Thiên sớm ở trong lòng thừa nhận Khương Tuyết Ninh,ở trong mắt tất cả bọn họ, trừ Khương Tuyết Ninh ra , ai cũng xứng với chủ nhân.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Lăng Thiên lạnh lùng : "Ngươi quá nhiều lời" thanh lạnh lùng dọa người, Lăng Thiên bị sợ lập tức che miệng, theo Lãnh Nguyệt Hàn lặng lẽ hướng Trấn Quốc Công Phủ chạy tới, ra những thứ Lăng Thiên băn khoăn này mình phải là có suy nghĩ qua, chỉ là bây giờ hình thức được phép tự mình nghĩ nhiều như vậy, muốn nghĩ đến.

      Hai người tới cửa sau Trấn Quốc Công, trực tiếp vượt tường vào, Lãnh Nguyệt Hàn cười khổ, ai có thể nghĩ tới mình đường đường nhất quốc chi quân, thế nhưng luân lạc tới cửa sau rồi.

      Bạch Chấn Hùng ứng phó hết khách, đợi đến khi vào phòng đột nhiên nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn ngồi ở chỗ đó uống trà, người thị vệ đứng bên cạnh, Bạch Chấn Hùng nhanh chóng phản ứng kịp, cuống quít hành lễ : "Cựu thần, ra mắt hoàng thượng, hoàng thượng quang lâm hàn xá, cựu thần chưa tiếp đón từ xa, mong rằng hoàng thượng thứ tội" xong liền quỳ xuống,

      Lãnh Nguyệt Hàn vội vàng đỡ Bạch Chấn Hùng dậy, khách khí : "Gia gia, cần đa lễ như vậy" cuống quít đỡ Bạch Chấn Hùng dậy, hai người cùng nhau ngồi xuống, Bạch Chấn Hùng trong lòng buồn bực, vì sao hoàng thượng tới ai thông báo, cũng đại sảnh, cố tình tại trong phòng chính mình chờ mình. Nhìn sắc mặt của Lãnh Nguyệt Hàn cũng rất nặng nề, chẳng lẽ xảy ra biến cố gì.

      Bạch Chấn Hùng chần chờ "Hoàng thượng nhưng xảy ra chuyện gì" vừa dứt lời, Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên té quỵ xuống đất, Bạch Chấn Hùng bị sợ đến vội vàng đứng lên, đỡ Lãnh Nguyệt Hàn dậy, " hoàng thượng thể làm vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì"

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Bạch Chấn Hùng là uất ức : "Gia gia có cho rằng hoàng thượng trong cung là " Bạch Chấn Hùng hai tay đỡ Lãnh Nguyệt Hàn trong nháy mắt dừng lại , nhìn Lãnh Nguyệt Hàn hiểu hỏi"Hoàng thượng đây là ý gì, chẳng lẽ, , , " còn có người giả mạo hoàng thượng.

      Bạch Chấn Hùng đỡ Lãnh Nguyệt Hàn dậy, : "Hoàng thượng rốt cuộc xảy ra chuyện gì" Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Bạch Chấn Hùng đem những chuyện xảy ra trong những ngày này, hướng Bạch Chấn Hùng tới,

      Bạch Chấn Hùng sau khi nghe xong, tức giận vỗ bàn cái, phẫn nộ quát: "Buồn cười, vẫn còn có chuyện như thế, Khương Nguyệt Dung ( chính là khuê danh Thái hậu ) lần này là quá đáng , dám đối với hoàng thượng ra sức hạ sát thủ, còn thế nhưng tiếc phái người tu thành, buồn cười, là vô pháp vô thiên" Bạch Chấn Hùng tức giận tới mức hai tay đều phát run.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Bạch Chấn Hùng : "Gia gia, lần này Hàn Nhi liều chết tiến đến, chính là muốn mời gia gia hỗ trợ, giúp Hàn Nhi tiến cung, vạch trần mưu Thái hậu , Hàn Nhi thể để giang sơn Lãnh gia cùng quan tâm" thanh tràn đầy khẩn cầu.

      Bạch Chấn Hùng ngôn từ chính nghĩa : "Hoàng thượng yên tâm, cựu thần tuyệt đối khiến cái ác độc phụ nhân đó muốn làm gì làm" cái gì trong chuyện Phượng Nhi làm hậu, cũng có chuyện này quan trọng, may nhờ Lãnh Nguyệt Hàn trở về kịp thời, nếu , thanh bạch của Phượng Nhi chẳng phải bị hủy.

      Nghĩ đến chỗ này Bạch Chấn Hùng phịch tiếng quỳ xuống đất: "Cựu thần có tội, chỉ lo hưởng thụ việc Phượng Nhi làm hậu mang tới vinh dự, căn bản có chú ý tới những việc này, nếu như hoàng thượng đến chậm bước, chỉ giang sơn Lãnh gia bị hủy, thanh bạch của Phượng Nhi cũng bị hủy ’

      Lãnh Nguyệt Hàn vội vàng đỡ Bạch Chấn Hùng dậy, : "Gia gia, tại tất cả còn kịp, gia gia yên tâm mặc kệ lúc nào, Hàn Nhi cũng quên đối với ngươi cam kết, nhất định mến Phượng Nhi đời thế" thanh tràn đầy kiên định.

      Bạch Chấn Hùng cảm động lão lệ tung hoành, nâng lên tay áo xoa xoa nước mắt, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn cam kết: "Hoàng thượng yên tâm, tối nay cựu thần liền mang mọi người vào cung , tại xin hoàng thượng ở trong phủ nghỉ ngơi, cựu thần xuống an bài việc vào cung "

      Lãnh Nguyệt Hàn chân thành hướng Bạch Chấn Hùng "Cám ơn" Bạch Chấn Hùng nắm chặt tay Lãnh Nguyệt Hàn, rưng rưng gật đầu cái, tất cả cần .

      Đợi Bạch Chấn Hùng thối lui khỏi bên ngoài, Lãnh Nguyệt Hàn trong nháy mắt sắc mặt khôi phục như thường, Lăng Thiên thầm nuốt nước miếng cái, mình là lòng bội phục bản lãnh chủ nhân , biến sắc mặt nhanh như vậy, khắc trước còn là hoàng đế uất ức tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, sau khắc liền thay đổi thành, Ám các Các chủ lạnh lùng , Lãnh Nguyệt Hàn chân chính.

      Lãnh Nguyệt Hàn xoay người nhìn Lăng Thiên : "Theo ta về Ám Hương Các chuyến, tối nay để Lôi Kình cùng nhau vào cung, , bí mật phái Ám các thị vệ, lẻn vào trong cung, tùy thời hậu mệnh, lần này trẫm nhất định phải diệt trừ Thái hậu, tiếc bất cứ giá nào" Lăng Thiên cung kính ứng lên tiếng: "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh"

      Lãnh Nguyệt Hàn lộ ra Lãnh Tàn lộ ra nụ cười tàn nhẫn thị huyết , lần này, cho dù góp tánh mạng mình cũng muốn đánh cuộc lần,

      Tuyết Ninh mực khách sạn chờ Lãnh Nguyệt Hàn trở lại mãi cho đến gần tối, Lăng Thiên tới đón bọn họ, muốn cùng Trấn Quốc Công Phủ, buổi tối chuẩn bị cùng nhau vào cung,

      Tuyết Ninh vui mừng trong lòng, như vậy Trấn Quốc Công là đồng ý trợ giúp Lãnh Nguyệt Hàn, biết Trấn Quốc Công thích mình, đề phòngchuyện ngoài ý muốn, Tuyết Ninh lại lần nữa đeo lên mặt nạ da người cùng Lăng Thiên, Tắc Bắc cùng Quỷ đạo tử cùng Trấn Quốc Công Phủ.

      Lãnh Nguyệt Hàn hướng Trấn Quốc Công giải thích, những người này đều là bằng hữu của mình, giúp mình, Trấn Quốc Công cũng có hỏi nhiều,kỳ chính mình cũng biết Lãnh Nguyệt Hàn Tuyệt đối với có uất ức giống nhưnhìn qua , có ai so với thông minh hơn, lần này vào cung, hẳn là chuẩn bị chu đáo, .

      Vì vậy mấy người thay y phục Trấn Quốc Công phái người chuẩn bị xong, giả trang thành thị vệ Trấn Quốc Công phủ , cùng nhau theo Trấn Quốc Công hoàng cung,

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 18: Suýt nữa thành công.

      Editor: Yocohamamisari.

      Beta: Yocohamamisari.

      Editor mới, mong mọi người giúp đỡ ^^~

      Trấn Quốc Công lấy lí do hỏi thăm sức khoẻ Thái hậu, tiến cung thăm hỏi, ban ngày ban mặt tiến cung bàn chuyện với Thái hậu, chuyện đại hôn lập hậu ngày mai của hoàng thượng. Chẳng qua ai để ý, tại sao Trấn Quốc Công lại mang nhiều người vào cung như vậy, càng ai chú ý, tại sao, lúc Trấn Quốc Công rời khỏi đó, lại thiếu nhiều thị vệ đến thế.

      Ban đêm tại điện Cần Chính.

      Còn chưa tới điện Cần Chính nghe thấy tiếng đàn ca hát múa, đám người Lãnh Nguyệt Hàn đến điện Cần Chính, vốn định tìm cách lẻn vào, nhưng ngờ, lại có người canh gác. Lãnh Nguyệt Hàn nhíu mày, khỏi suy đoán đây chỉ là cái bẫy, cuộc chiến Dung thành, Thái hậu thể giết mình, nhất định phải đề phòng.

      Đuổi giết dọc đường, ngừng nghỉ.

      Bằng nhạy bén của Thái hậu chắc chắn biết, mình trở về, vì sao trong điện Cần Chính trừ tiếng đàn ca hát múa, lại có lấy người canh gác. Tuyết Ninh khều khều ngón tay Lãnh Nguyệt Hàn chỉ hướng điện Cần Chính, chuyển sang phía đối diện hồ, Lãnh Nguyệt Hàn nhìn qua, liền thấy tất cả thị vệ, đều đứng đó, trong lòng hiểu tại sao.

      Haha, bọn họ biết, Hoàng đế giả kia chẳng có bản lĩnh gì, ngoài dịch dung ra, còn ham mê mỹ nhân, nay trở thành Hoàng đế rồi, chẳng lẽ thả lỏng lần, ăn chơi thoả thích, lo những binh lính kia quấy rối hứng uống rượu ăn chơi của mình, nên đuổi hết .

      Tuyết Ninh nhìn thị vệ phía đối diện, lại nhìn hạ nhân ra ra vào vào điện Cần Chính, lập tức nghĩ ra kế, thầm vào tai Lăng Thiên, Lăng Thiên gật đầu liên tục, rời cùng Lôi Kình.

      Tuyết Ninh ra hiệu bảo Lãnh Nguyệt Hàn bình tĩnh đừng vội, lâu sau thấy Lăng Thiên cầm mấy bộ đồ thái giám tới, chỉ là Lôi Kình còn lôi theo Phúc Bảo, Phúc công công.

      Phúc công công vừa nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn, quỳ sụp xuống đất khóc nức nở: "Hoàng thượng, cuối cùng người trở lại rồi, lão nô chờ đợi vô ích." Lãnh Nguyệt Hàn liếc mắt cái, Lôi Kình buông Phúc công công ra, Phúc công công chạy tới ôm chân Lãnh Nguyệt Hàn, khóc lóc ầm ĩ, may là những thị vệ kia đứng ở xa, nếu chắc chắn bọn họ bị phát .

      Dù Phúc công công khóc đến trời đất mù mịt, Lãnh Nguyệt Hàn vẫnỉ lạnh lùng đáp lại câu: "Đứng lên ." Phúc công công lau nước mắt đứng dậy, hai mắt ngấn lệ nhìn Lãnh Nguyệt Hàn.

      Lãnh Nguyệt Hàn động lòng chút nào, lạnh lùng mở miệng hỏi: "Tình hình trong cung?"

      Phúc công công đáp: "Mặc dù hoàng thượng chưa , nhưng lão nô sớm biết hoàng thượng trong cung là giả, có điều Thượng Quan đại nhân vẫn ở đây, lão nô nghĩ có lẽ là lệnh của hoàng thượng, nên bình tĩnh chăm sóc. Nhưng mà mấy ngày trước Thái hậu nương nương cho mời hoàng thượng giả và Thượng Quan đại nhân tới cung Phúc Thọ, cho hạ nhân chúng nô theo. lâu sau, chỉ còn hoàng thượng giả quay trở lại, thấy Thượng Quan đại nhân đâu, từ đó về sau, hoàng thượng giả hoàn toàn nghe theo lệnh của Thái hậu.”

      Lãnh Nguyệt Hàn và Tuyết Ninh nhìn nhau, vậy, chắc chắn Thượng Quan lọt vào tay Thái hậu hơn nữa còn bị giam trong cung Phúc Thọ, Phúc công công tiếp tục lảm nhảm: "May là lão nô thông minh, giả vờ biết gì cả, lòng chờ hoàng thượng về." Ăn hùng hồn, lòng chính nghĩa dâng trào, tiếc là ai nghe.

      Đáp lại Phúc công công là lời lạnh lùng của Lãnh Nguyệt Hàn: "Đưa chúng ta vào đó." Chỉ thế, mọi người liền thay y phục thái giám Lăng Thiên lấy được.

      Phúc công công dám chậm chạp, giả vờ sai bọn họ bê đồ vào, mấy người cứ 'quang minh chính đại' như thế vào điện Cần Chính.

      Bên trong là cảnh tượng thối nát, Thiên Diện say ngất ngưởng, trái ôm phải ấp vô cùng tự nhiên, khắp nơi đều là rượu thịt và vũ nữ cung đình ăn mặc hở hang, Lãnh Nguyệt Hàn tức đến nỗi suýt tung chưởng đánh chết Thiên Diện.

      Trái lại Thiên Diện còn sung sướng khoan khoái ôm mỹ nữ ngủ thoải mái, lúc tỉnh lại, trời sáng hẳn, trong lòng phải mà mỹ nữ, mà là cái móc treo ngược.

      Cung điện rộng lớn có lấy người, chỉ có Thiên Diện bị treo ngược lên nóc nhà, đầu chúi ngược xuống, trong lòng Thiên Diện hoảng sợ, vội vã gào to: "Có ai ?" Nhưng chưa kịp phát ra thanh, bị quả táo trực tiếp bay vào miệng chẹn họng. Quốc Công bớt chuyện.

      Thiên Diện sớm sợ đến hồn vía lên mây, a a ưm ưm, ra tiếng, đồng tử phóng đại, thể tin nổi nhìn người từ sau lưng Lăng Thiên ra, Lãnh Nguyệt Hàn thân long bào.

      Lãnh Nguyệt hề lưu tình, nhanh như chớp tung chưởng khiến Thiên Diện phun quả táo ra, miệng đầy máu tươi. Chưa kịp thở lấy hơi, thân thể treo trung giãy giụa kịch liệt cầu xin Lãnh Nguyệt Hàn tha thứ: "Chủ nhân, thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ đáng chết, xin chủ nhân tha tội, thuộc hạ biết sai rồi."

      ngừng giãy dụa xin tha thứ, dáng vẻ làm người ta buồn cười, Thiên Diện dưới ánh mắt của Lãnh Nguyệt Hàn chỉ là màn vùng vẫy nhàm chán trước khi chết, giết , chỉ vì muốn chết đối chứng. Bây giờ, Lãnh Nguyệt Hàn muốn khiến Khương Nguyệt Dung thua tâm phục khẩu phục.

      Lãnh Nguyệt Hàn hừ tiếng, khinh thường : "Làm hoàng thượng sướng nhỉ, sướng đến nỗi làm ngươi quên mình là ai, đúng là muốn thay thế rồi." Giọng tàn độc khiến người ta sợ hãi.

      Thiên Diện ra sức lắc đầu, giải thích: "Chủ nhân, phải như ngài nghĩ, tất cả đều do Thái hậu ép ta." Như vừa kiếm được cái cớ hoàn hảo cho bản thân, hoảng sợ ngừng lặp lặp lại: "Đúng, là Thái hậu nương nương ép ta." Chỉ cần có thể miễn tội chết.

      Loại người cặn bã như vậy, nếu phải vì muốn tra hỏi vài thứ, ngay cả liếc qua Lãnh Nguyệt Hàn cũng thèm liếc cái, với cầu xin tha thứ của Thiên Diện, mọi người đều làm như nghe thấy gì, Lãnh Nguyệt Hàn lạnh giọng hỏi: ", tất cả những gì ngươi biết ra." Đây là khẳng định, là ra lệnh.

      Thiên Diện còn biết thân biết phận hỏi thử: "Nếu thuộc hạ , chủ nhân có thể tha chết cho thuộc hạ ?" Vừa dứt lời, liền nhận được ánh mắt đông chết người của Lãnh Nguyệt Hàn.

      Thiên Diện chưa kịp phản ứng, thấy Lăng Thiên và Lôi Kình biến thành quả bóng, đá tới đá lui trung, chơi đến vui vẻ, đau quá Thiên Diện khóc kêu cha gọi mẹ, vội vàng cầu xin tha thứ, Lãnh Nguyệt Hàn lại ra lệnh lần nữa: "."

      Thiên Diện sợ tới mức mau chóng khai báo tất cả mọi chuyện, Lãnh Nguyệt Hàn cười lạnh, xem ra Tuyết Ninh và mình đoán sai, Thái hậu quả nhiên muốn giết mình, biến Thiên Diện thành con rối.

      Ha ha, được thôi, nếu Thái hậu nương nương chờ mong mình ngoan ngoãn nghe lời, để nàng điều khiển, cũng được. Mình làm Hoàng đế hèn nhát, lừa nàng, chờ tối đến mình thăm nàng, thù mới hận cũ cùng tính lần, đồng thời cũng muốn chờ thời cơ chăm sóc tốt cho mẫu hậu của mình.

      Địa lao cung Phúc Thọ.

      Thượng Quan hấp hối, Thái hậu bình tĩnh thản nhiên , thèm quan tâm đến sống chết của Thượng Quan, tiếng lạnh lùng vang lên: "Có phải ngươi rất vui , ai gia thể giết Lãnh Nguyệt Hàn."

      Tiếng cười điên cuồng: "Ha ha, ai gia phí toà thành, nhưng thể giết , ngươi vui vẻ chứ, nhưng ai gia cho ngươi biết, đừng vui mừng quá sớm. Tất cả chỉ mới bắt đầu thôi, ai là kẻ cười cuối cùng còn chưa biết đâu." Giọng tràn đầy tức giận cùng cam lòng.

      Thượng Quan Thiên Dật cố gắng nhếch khoé môi khô nứt mất cảm giác, cười khẽ, nhưng còn sức ra lời. Thái hậu thấy Thượng Quan Thiên Dật cười, trong nháy mắt, từ khoảng cách xa mấy trượng, lao đến bóp cổ Thượng Quan Thiên Dật, vẻ mặt độc ác gặng hỏi: "Ngươi cười nhạo ai gia ư, ngay cả ngươi cũng coi thường ai gia, các ngươi đều cho rằng Lãnh Nguyệt Hàn vẫn chưa chết, ai gia thua à. Ai gia cho ngươi biết, ai gia thua!" Die nd da nl e q uu ydo n

      Giọng cực kỳ kinh khủng, như người điên, đúng, đúng vậy, như người điên, đây là điều duy nhất mà Thượng Quan Thiên Dật có thể nhận thức được trong giờ phút này.

      Thượng Quan Thiên Dật vẫn mỉm cười, nhìn Thái hậu nổi điên, tay siết càng ngày càng chặt, Thượng Quan Thiên Dật sắp mất ý thức, vào khoảnh khắc ngã vào màn đêm tối đen đó, nghe thấy có người : "Hoàng thượng tới."

      Thượng Quan Thiên Dật như trút được gánh nặng, thầm trong lòng: Hàn, là ngươi sao, người về rồi sao, tốt, cuối cùng ta đợi được ngươi. Sau đó chịu được nữa chìm vào màn đêm tối đen.

      Thái hậu hất Thượng Quan Thiên Dật hôn mê ra, còn khinh thường lau lau ngón tay của mình, như thứ cực kì ghê tởm, hài lòng hỏi Linh Lung: " đến làm gì?" Linh Lung cung kính đáp: "Thưa Thái hậu, hoàng thượng đến để bàn bạc với Thái hậu về chuyện đại hôn."

      Thái hậu nhíu mày, chuyện đại hôn có gì để bàn bạc, biết tên hoàng thượng giả kia lại muốn làm gì. Chờ thời cơ chín muồi, hừ, sao mình phải giữ lại cái mạng của , đời này chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật. Huống chi là chuyện lớn như ám sát hoàng thượng, càng có khả năng để người khác nắm trong tay, Thái hậu bực mình : "Cứ để chờ ở đại điện, lát nữa ai gia qua."

      Linh Lung tuân mệnh định lui xuống, lại nghe thấy Thái hậu : "Khoan , bên Lãnh Nguyệt Hàn kia có tin gì ?"

      Linh Lung cúi đầu : "Thuộc hạ vô dụng, chưa tìm được hoàng thượng ở đâu." Thái hậu hừ lạnh, khinh thường: "Hoàng thượng, hoàng thượng ở đâu? Hoàng thượng yên lành trong cung, các ngươi tìm cái gì?" xong lia ánh mắt sắc bén nhìn Linh Lung, khiến Linh Lung sợ tới nỗi run rẩy, quỳ xuống đất xin tha tội: "Chủ tử bớt giận, là lỗi của Linh Lung."

      Thái hậu thèm quan tâm, lại mắng: " lũ vô dụng, trong vòng ba ngày phải tìm được cho ai gia, nếu , mang đầu đến gặp.”

      Ngày mai là đêm trăng tròn, là thời điểm Huyết chú của Lãnh Nguyệt Hàn phát tác, nếu có thuốc giải của mình biết có thể qua kiếp này . Có thể sống , muốn cho chết, dễ như trở bàn tay, muốn thoát khỏi bàn tay của mình, Lãnh Nguyệt Hàn xứng.

      Chỉ thấy Thái hậu cong tay làm Lan Hoa Chỉ, vuốt tóc, dường như cười, nhưng nụ cười trước mắt này lại độc ác khiến người ta sợ hãi, Linh Lung dám ở lại vội vàng lui xuống phát lệnh.

      đến cung Phúc Thọ ai khác chính là Lãnh Nguyệt Hàn vẫn mặc y phục thái giám dẫn theo Khương Tuyết Ninh dịch dung, Lăng Thiên, Lôi Kình mai phục sẵn ở bên ngoài. Trấn Quốc Công cài người trong cung chờ lệnh, tất cả đều tiến hành trong bóng tối, hoàng cung nhìn có vẻ yên bình, lại chứa bao nhiêu sóng ngầm.
      Last edited by a moderator: 10/11/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19: Ngươi chỉ đáng khiến người ta căm hận (1)

      Editor: Yocohamamisari.

      Beta: Yocohamamisari.


      Thái hậu từ địa lao ra, thấy hoàng thượng đứng cạnh cửa sổ quay lưng về phía mình, giây phút đó, Thái hậu cho rằng người đến chính là Lãnh Nguyệt Hàn. Vì người hoàng thượng đứng trước mặt mình kia có loại khí phách của bậc đế vương, khiến người ta thể chú ý.

      Nhưng, khi Lãnh Nguyệt Hàn nghe thấy tiếng bước chân của Thái hậu, lập tức cúi đầu khom lưng, như con chó nuôi trong nhà nịnh nọt lấy lòng Thái hậu, như hạng người tham sống sợ chết chút để ý tới danh dự của bản thân, vẻ mặt nịnh hót : "Thiên Diện thỉnh an Thái hâu, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, trẻ mãi già."

      Trong lòng Thái hậu cười khẩy, nhìn khuôn mặt nịnh bợ trước mắt, sao mình có thể nghĩ là Lãnh Nguyệt Hàn, rồng mãi mãi là rồng, sâu bọ dù có chăm chút kỹ càng đến mấy cũng thể thành rồng .

      Thái hậu hừ lạnh: "Tìm ai gia có chuyện gì, ai gia mệt rồi có thời gian nghe ngươi ton hót." Chỉ thấy LãnhNguyệt Hàn cười : "Thái hậu đúng. Thiên Diện nên làm phiền Thái hậu vào lúc muộn thế này, xin Thái hậu tha tội."

      Thái hậu gằn giọng quát tiếng: "Được rồi, có chuyện gì mau." Giọng điệu cực kỳ bực bội, xong đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương nhức nhối, chẳng hiểu tại sao, tối nay mình hay nhức đầu.

      Linh Lung thấy Thái hậu nhức đầu, vội vàng nhàng qua, xoa đầu cho Thái hậu, Thái hậu ngồi ghế quý phi nhắm mắt thư giãn, đợi Lãnh Nguyệt Hàn bẩm báo.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Khương Tuyết Ninh đứng sau lưng mình, đáy mắt ngầm loé sáng, ra vẻ lo lắng hỏi Thái hậu:

      "Ngày mai tiểu nhân tuân theo lệnh của Thái hậu, lấy Phượng quý phi kia làm hoàng hậu, nhưng tiểu nhân rất lo sợ, biết hoàng thượng còn sống , chẳng may..."

      Tới đoạn này, Lãnh Nguyệt Hàn còn chưa hết, Thái hậu đột ngột mở to mắt, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Lãnh Nguyệt Hàn, Lãnh Nguyệt Hàn sợ tới mức lùi lại bước, dám nhìn thẳng vào Thái hậu.

      Thái hậu vừa lòng cười khẽ: "Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo lệnh của ai gia là được, ai gia có thể ban cho ngươi vinh quang vô hạn, vô số vàng bạc châu báu, và cả mỹ nữ khắp thiên hạ."

      Đổi giọng sắc bén cảnh cáo: "Nhưng, chuyện hỏi đến, đừng hỏi, cẩn thận hỏi nhiều chết lúc nào biết."

      Lãnh Nguyệt Hàn cười khẽ: "Vâng ạ, tiểu nhân tuân mệnh, chỉ tò mò thôi, muốn hỏi chút, ngài xem lỡ như ngày mai Hoàng thượng xuất , vậy phải toi sao?"

      Thái hậu cười lạnh: "Còn phải xem có còn mạng , ai gia cần ngươi dạy giết người như thế nào." Hừ lạnh coi thường Thiên Diện.

      Trong chớp mắt liếc qua tiểu thái giám đứng sau lưng Lãnh Nguyệt Hàn, vừa nãy mình chú ý, có thêm tiểu thái giám từ bao giờ.

      Thái hậu chỉ vào tiểu thái giám lạnh giọng hỏi: " là ai, sao thi lễ với ai gia, gan ngươi càng ngày càng lớn, dám dẫn người đến tẩm cung của ai gia." Chất vấn Lãnh Nguyệt Hàn.

      Lãnh Nguyệt Hàn cười : "Đây chỉ là nô tài nho , Thái hậu yên tâm tin tưởng." Thái hậu hừ lạnh, ngay cả ngươi ta cũng tin , gì đến người bên cạnh ngươi.
      Lạnh lùng ra lệnh: "Ngẩng đầu lên, cho ai gia xem."

      Tuyết Ninh cười khẽ, tránh né mà trực tiếp ngẩng đầu lên nhìn Thái hậu, ánh mắt hề sợ sệt, Thái hậu nhíu mày nhớ mình nhìn thấy mắt người này lúc nào, nhưng tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến thế.

      Sắc mặt Thái hậu tối sầm lại, bản thân rất ghét người khác dùng ánh mắt kiểu này nhìn mình, nhất là lộ vẻ sợ hãi ràng như vậy, khiến mình cực kỳ ghét, vui nhìn Tuyết Ninh hỏi: "Láo xược, ngươi là ai, ai cho phép ngươi nhìn ai gia như thế?"

      Nào ngờ tiểu thái giám dám mở miệng châm biếm trước mặt Thái hậu: "Sao, Thái hậu nương nương thích ánh mắt như thế à, sợ ư?" Lời này của Tuyết Ninh vừa thốt ra, Thái hậu bật dậy khỏi ghế, chỉ tay vào Tuyết Ninh, hỏi lại:

      "Ngươi là ai?" Giọng kia, vô cùng quen thuộc.

      Nhưng ràng mình phái người thiêu cháy nàng rồi, nàng thể xuất ở đây.



      Chương 19: Ngươi chỉ đáng khiến người ta căm hận (2).

      Tuyết Ninh cười khẽ: "Ta là ai, phải trong lòng Thái hậu nương nương rồi sao?

      Thái hậu đột ngột quay đầu lại nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, gằn giọng hỏi: "Thiên Diện, ngươi , rốt cuộc nàng là ai, tại sao lại dẫn nàng tới tẩm cung của ai gia?"

      "Hoàng đế giả" khắc trước còn vâng vâng dạ dạ, bây giờ cao ngạo ngẩng cao đầu, khí thế khinh thường thiên hạ, ánh mắt ai sánh kịp. Nhìn Thái hậu đầy cừu hận, Thái hậu nhận lầm Lãnh Nguyệt Hàn, đời này còn người thứ 2 cái ánh mắt như thế.

      Tuyết Ninh đưa tay gỡ mặt nạ ra, đôi môi đỏ mọng mấp máy: " , lâu gặp, sao quên Tuyết Ninh rồi?"

      Thái hậu ngồi phịch xuống ghế quý phi, thể tin nổi chỉ vào Khương Tuyết Ninh : "Ngươi chết."

      Tuyết Ninh cười : " , muốn Tuyết Ninh cứ thế mà chết ư, ngại hãm hại Tuyết Ninh huỷ hoại trong sạch của Tuyết Ninh, còn định phóng hoả thiêu chết Tuyết Ninh. Thậm chí bây giờ còn muốn giết Hoàng thường, càng tiếc hạ lệnh giết tất cả dân chúng trong Dung Thành?"

      Thái hậu cười như điên: "Haha. ngờ cuối cùng ai gia lại bị các người đùa giỡn." Chỉ vào Tuyết Ninh : " ra Nguyệt Lạc nương danh tiếng lẫy lừng chính là ngươi, cả ngươi cũng muốn tìm ai báo thù, chuyện này đừng trách ai gia, bọn họ đều chết vì người..."

      Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng cắt ngang lời Thái hậu: "Đừng viện cớ cho tội lỗi của mình, làm hỏng kế hoạch của lão nhân gia người, trẫm có lỗi."

      Thái hậu nổi giận nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt Hàn:

      " cần linh tinh với ai gia, được thôi, các ngươi tự dẫn xác đến đây, càng tốt, ai gia đỡ phải phái người khắp nơi tìm ngươi."

      Ra lệnh: "Người đâu, bắt bọn họ, giết ngay lập tức." Vừa dứt lời, trong cung Phúc Thọ xuất đám người mặc áo đen, tấn công Lãnh Nguyệt Hàn và Khương Tuyết Ninh. Lãnh Nguyệt Hàn vẫn trấn tĩnh như thường, Thái hậu chuẩn bị xem trò hay ngờ rằng, Lãnh Nguyệt Hàn chỉ phất tay cái. Toàn bộ người mặc áo đen đều bị điểm huyệt đứng yên thể động đậy.

      Quay đầu, tay Lãnh Nguyệt Hàn chế trụ cổ Thái hậu, Thái hậu thể tin nổi nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, mình ngàn tính vạn tính lại tính được võ công của Lãnh Nguyệt Hàn lợi hại đến vậy.

      Linh Lung chuẩn bị tấn công Lãnh Nguyệt Hàn, lại nghe thấy tiếng cảnh cáo lạnh lẽo của Tuyết Ninh: "Nếu ngươi muốn chủ tử của ngươi chết, tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ." Linh Lung chỉ có thể cắn môi bất lực nhìn Thái hậu.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Thái hậu kinh hoàng thể tin nổi, nở nụ cười tà mị mê hoặc lòng người: "Sao, Thái hậu cực kỳ tôn quý, giết người ghê tay của ta, sợ à?" Trong giọng hề che giấu châm biếm, kích thích màng nhĩ của Thái hậu.

      Thái hậu giải thích, cũng năng gì, chỉ nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, dường như nhìn xuyên qua Lãnh Nguyệt Hàn thấy người khác, ánh mắt tiêu cự lại đầy thâm tình.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhíu mày, tay còn chưa siết, Thái hậu bất ngờ lên tiếng: "Hoàng thượng, thần thiếp có đẹp , có phải đẹp hơn Liên phi kia nhiều hơn ?" Lông mày Lãnh Nguyệt Hàn càng cau chặt lại, bà điên này còn cái gì nữa, Liên phi là mẫu phi của mình, hơn nữa nàng còn tự xưng là thần thiếp.

      Tuyết Ninh thèm quan tâm Thái hậu diễn kịch gì, bỗng nhiên Thái hậu lại trở lại bình thường, cười lớn :

      "Lãnh Nguyệt Hàn, ngươi muốn giết ai gia ư, ngươi quên rằng, ngày mai là đêm trăng tròn, nếu có ai gia, ngay cả đêm mai ngươi cũng sống nổi. Ngươi dám giết ai gia, muốn đồng vu quy tận với ai gia ? Ha ha" xong cười điên cuồng.

      Sắc mặt Lãnh Nguỵêt Hàn lãnh lẽo, đột ngột siết chặt tay, tiếng cười điên dại của Thái hậu đứt quãng dần, cuối cùng thể cười nổi.

      Sắc mặt lạnh lùng của Lãnh Nguỵêt Hàn khiến người ta sợ hãi, như Diêm Vương, lời chẳng thèm quan tâm: "Vậy ngươi thử xem, xem trẫm có dám giết ngươi ?" Năm ngón tay từ từ siết chặt, Thái hậu trợn to mắt dám tin, cánh tay rũ xuống, từ từ đưa lên, định phản kích.

      Tuyết Ninh đột ngột lên tiếng: "Lãnh Nguyệt Hàn, buông nàng ta ra ." Lãnh Nguỵêt Hàn liếc qua Tuyết Ninh, lại nhìn qua Thái hậu giãy dụa dưới tay mình, vung tay lên ném Thái hậu xuống đất.

      Thái hậu chống tay đứng dậy, nhìn Lãnh Nguỵêt Hàn và Khương Tuyết Ninh, bỗng nhiên cười rộ lên: "Liên phi, ngươi cứ đắc ý , ngươi xem con của ngươi, bây giờ có thể bóp cổ ai gia, uy hiếp ai gia. Có thể báo thù cho ngươi rồi, có phải ngươi rất đắc ý , ngươi cái đồ đáng bị chà đạp kia, tại sao ngay cả ông trời cũng giúp ngươi?"

      Lãnh Nguyệt Hàn nghe thấy Thái hậu lại nhục mạ mẫu phi của mình, thèm để ý đá cái, khiến Thái hậu văng ra xa lạnh giọng cảnh cáo: "Ngươi còn dám bất kính với mẫu phi của ta lần nữa trẫm giết ngươi ngay lập tức."

      Thái hậu tự lau vết máu bên khoé miệng, nhìn Lãnh Nguỵêt Hàn cười nhạt, đảo mắt qua, cảnh cáo Linh Lung được hành động thiếu suy nghĩ.

      Tuyết Ninh tới bên cạnh Thái hậu, nâng cằm Thái hậu lên, : "Tội tình gì, cho dù có tổn thương Liên phi nương nương nhiều hơn nữa, ngươi hành hạ Lãnh Nguyệt Hàn bao năm nay có tác dụng gì. Người chết rồi, Liên phi nương nương thấy gì cả, chỉ tự làm khổ mình, cớ sao ngươi lại?"

      Thái hậu bất ngờ đẩy Khương Tuyết Ninh ra quát to: "Chuyện của ai gia, đến lượt ngươi xen vào, đừng giả vờ làm người tốt trước mặt ai giả, Khương Tuyết Ninh ngươi giả tạo, phải ngươi hận ai gia đến chết sao? Bây giờ những cái này làm gì, thương hại ai gia ư, ha ha, ai gia cần!"

      Tuyết Ninh cười nhạt: "Đúng vậy, ta giả tạo, nhưng thương hại ngươi, ngươi có gì đáng để người ta thương hại." Tiếp đón ánh mắt của Thái hậu gằn từng chữ: "Ngươi chỉ xứng làm người ta căm hận."

      Thái hậu nghe xong cũng tức giận, cười đồng ý: "Đúng vậy, chỉ xứng làm người ta căm hận." Trong tràn đầy bi thương.

      Lãnh Nguyệt Hàn : "Ninh Nhi cần dây dưa với nàng ta, trẫm muốn giam nàng ta vào thiên lao, chiêu cáo tội của nàng ta khắp thiên hạ, ngũ mã phanh thây." Từng câu mang theo hận thù, nương tình.

      Tuyết Ninh lại đồng ý cười : "Hoàng thượng đừng sốt ruột, chẳng lẽ ngươi muốn biết khúc mắc giữa Thái hậu và mẹ ngươi sao?"

      Thái hậu nghe xong ngửa mặt lên trời cười to: "Haha, khúc mắc, giữa ai gia và nữ nhân kia chỉ có thù hận, chưa từng có lễ tiết." Tuyết Ninh nhíu mày, rốt cuộc là có bao nhiêu thù hận, có thể khiến Thái hậu trở thành như thế, dường như chỉ cần nhắc tới Liên phi và hoàng thường, tâm trạng của nàng ta liền trở nên vô cùng kích động.

      Nhưng Tuyết Ninh rất tò mò, cau mày nhìn về phía Lãnh Nguyệt Hàn, thầm hỏi, chẳng lẽ, Lãnh Nguyệt cứ cam tâm tình nguyện bị Thái hậu hành hạ mười tám năm như thế, mà biết tại sao, chỉ vì hận thù của Thái hậu với Liên phi nương nương ư, e rằng đơn giản như vậy.
      Last edited by a moderator: 21/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: trận lửa lớn có thể cuốn hết thù hận ?


      Lãnh Nguyệt Hàn cũng như Khương Tuyết Ninh, hiểu rốt cuộc là thù hận gì, lại khiến nữ nhân này độc ác với mình như vậy. Từ khi phụ hoàng và mẫu hậu bất ngờ chết , tất cả đều như hồi bí , người nào nhắc tới, cũng có ai dám nhắc tới.

      "Hôm nay để lão phu hết mọi chuyện ra ." Chưa dứt lời, Bạch Chấn Hùng mở cửa ra, nét mặt uy phong đứng ở ngưỡng cửa nhìn Thái hậu.

      "Nguyệt Dung à, bao nhiêu năm qua rồi, sao ngươi còn phải giữ mãi trong lòng?" Bạch Chấn Hùng thở dài, về phía Thái hậu.

      Khương Nguyệt Dung cười tự giễu, quá khứ qua, đúng vậy, hai mươi năm rồi, mọi người đều quên, nhưng chỉ có mình vĩnh viễn quên được, quên được tiên hoàng và con người làm tổn thương mình.

      Bạch Chấn Hùng thở dài cái, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn biết sao: "Vốn là những chuyện này, ta đồng ý với phụ hoàng ngươi để cho người thứ tư biết.
      Nhưng nếu hôm nay mọi việc vỡ lở, hết ra , chỉ là vài chuyện cũ năm xưa, giấu trong lòng cũng thanh thản." Giọng điệu thể trốn tránh.

      Bạch Chấn Hùng thờ ơ liếc qua Tuyết Ninh, gì, nhìn Thái hậu : "Năm đó tiên hoàng mười tám tuổi tổ chức đại hôn lập hậu, lấy muội muội của người bạn tốt nhất Khương Vũ - Khương Nguyệt Dung. Lúc ấy nàng là đệ nhất mỹ nữ Nguyệt Lạc, sau khi thành thân hai người có thể coi là tương kính như tân, chung sống yên bình. Nhưng năm kia hoàng thượng cùng Khương Vũ dò xét nước Vân Thuỷ, ngờ lại gặp được chân tình cả đời của mình, chính là mẫu thân của Hàn Nhi Liên phi nương nương. Đúng, cựu thần phủ nhận là Liên phi nương nương rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta mê đắm, ai biết Liên phi nương nương từ đâu đến, nhưng nàng và tiên hoàng vừa gặp . Hoàng thượng đưa nàng hồi cung, phong làm quý phi, ban cho nàng ngàn vạn sủng ái."

      đến đây Bạch Chấn Hùng hơi do dự, nhìn Thái hậu, Thái hậu cười nhạt: " được nữa à, được, ai gia hộ ngươi. Tiên hoàng ban cho nàng vô hạn sủng ái, dù nàng muốn sao trời hoàng thượng cũng hận thể hái xuống cho nàng, tiếp đó cả nửa năm hoàng thượng đều bước tới cung của ta. Nếu vì mối quan hệ với ca ta, hoàng thượng sớm phế ta lập nàng làm hậu rồi. Hằng ngày ta hi vọng, trông ngóng tin tức Liên phi mang thai, hoàng thượng đại xá thiên hạ, cầu phúc cho nàng, và chiêu cáo, chỉ cần Liên phi sinh ra hoàng tử chắc chắn lập làm Thái tử. Nhưng trời cho người như ý, cần ta nghĩ cách hại nàng, nhan sắc của Liên phi tự mang tai hoạ đến cho bản thân."

      Lãnh Nguyệt Hàn nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ tai hoạ, tai hoạ như thế nào, chỉ có Tuyết Ninh biểu lộ gì tiếp tục nghe, Thái hậu nhìn qua Lãnh Nguyệt Hàn rồi tiếp: "Khi đó, giang hồ có ma đầu giết người chớp mắt, nghe trong hoàng cung có mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Liền tuyên bố muốn hoàng thượng dâng cho mình, nếu khiến toàn kinh thành máu chảy thành sông." đến đây, ánh mắt Thái hậu lại mất tiêu cự, như chìm đắm vào quá khứ.

      Bạch Chấn Hùng lắc đầu: "Tiên hoàng Liên phi nương nương như mạng, đương nhiên dâng nàng cho bất cứ ai, huống chi lúc ấy Liên phi nương nương có thai. Đổi lấy kết quả dân chúng cứ chết rất kỳ lạ, người nào biết là ai giết, nhưng mỗi ngày đều có người chết, hoàng thượng sợ hãi, nếu tiếp tục thế này giang sơn của mình, biến mất, đúng lúc đó..."

      Bạch Chấn Hùng liếc mắt, lát sau tiếp tục : "Đúng lúc đó, Thái hậu nương nương ghen tị với Liên phi, ý đồ hạ độc chết Liên phi và đứa trẻ trong bụng nàng. Tiên hoàng tức giận, suýt nữa phế Thái hậu nương nương, nhưng về sau, lại phế, vì tiên hoàng, tiên hoàng..." Bạch Chấn Hùng nổi.

      Thái hậu cười khẩy: "Haha, vì phụ hoàng của ngươi coi ta như Liên phi dâng cho ác ma kia." Những ngày mình sống nhục nhã như thế, ngày ngày nhẫn nhịn chịu ác ma hành hạ, đợi chơi chán, lại ném mình trở lại hoàng cung. Tiên hoàng thấy hổ thẹn với mình, thề lúc còn sống tuyệt phế hậu, hơn nữa sau khi chết còn ban quyền buông rèm chấp chính cho Khương Nguyệt Dung.

      Lãnh Nguyệt Hàn giật mình từ trong thù hận, trong đầu ong ong câu kia của Thái hậu: "Vì phụ hoàng của ngươi coi ta như Liên phi dâng cho ác ma kia..." Cuối cùng ai đúng ai sai, chính cũng phân biệt nổi.

      Tuyết Ninh ngờ, tiên hoàng lại si tình như thế, rồi ác độc đến vậy, dâng hoàng hậu của mình cho người khác mặc sức chà đạp.

      Bạch Chấn Hùng nâng Thái hậu dậy, thành khẩn giải thích: "Nguyệt Dung, ta biết ngươi hận tiên hoàng, bao nhiêu năm nay ta cũng thấy hổ thẹn với ngươi. Đối với mấy chuyện ngươi làm với hoàng thượng, chỉ cần có thể cho qua liền cho qua, ta đều can thiệp, nhưng ngươi nên hận Liên phi nương nương như thế, vì hồi trước, Liên phi nương nương vốn biết hoàng thượng biến ngươi thành thế thân của nàng. Nếu như..."

      Bạch Chấn Hùng còn chưa hết lời bị Thái hậu đẩy mạnh ra, may là Tuyết Ninh đỡ cái, nếu chắc chắn ngã sấp xuống. Bạch Chấn Hùng gạt tay Tuyết Ninh ra, giận dữ trừng Tuyết Ninh.

      Thái hậu chỉ vào Bạch Chấn Hùng : "Hay cho liên quan đến nàng. Nếu như phải do nàng ta, sao hoàng thượng lại lạnh lùng với ta như thế, nếu phải vì nàng, sao hoàng thượng có thể dâng ta cho người khác chà đạp. Đều tại nàng, đều tại Liên phi đáng bị chà đạp kia."

      Lãnh Nguyệt Hàn quát to tiếng: "Đủ rồi, đừng nữa." Trong giọng tràn đầy rối rắm và phức tạp, sau đó ra lệnh: "Người đâu, lục soát cung Phúc Thọ. Từ hôm nay trở có lệnh của trẫm tuyệt đối được phép cho ai tuỳ ý ra vào."

      xong, Lãnh Nguyệt Hàn chìm vào im lặng, nét mặt vô cùng đau khổ ra ngoài, Tuyết Ninh thèm để ý cái nhìn đầy tức giận của Trấn Quốc Công, nhanh chóng theo.
      Cuối cùng Bạch Chấn Hùng liếc qua Thái hậu, thở dài rời khỏi cung Phúc Thọ.

      Lãnh Nguyệt Hàn cười khẽ, là buồn cười, thù hận mười tám năm của mình, oán giận mười tám năm. Kết quả là, quả xấu do chính phụ hoàng và mẫu phi của mình gieo xuống.
      Nợ cha con trẻ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, những đau khổ mà mình phải chịu bao năm nay, đều là nợ.

      Tuyết Ninh gì, chỉ theo Lãnh Nguyệt Hàn. Lúc Lăng Thiên báo, cứu được Thượng Quan Thiên Dật trong địa lao cung Phúc Thọ, Lãnh Nguyệt Hàn cũng phản ứng, hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

      Tuyết Ninh thở dài ra lệnh: "Chăm sóc tốt cho Thượng Quan đại nhân, có việc gì đừng làm phiền hoàng thượng."

      Lăng Thiên tuân mệnh lui xuống, Tuyết Ninh nhìn bóng lưng thất thần của Lãnh Nguyệt Hàn ngồi bên hồ, độc khó diễn tả bằng lời. Tuyết Ninh bước lên phía trước, vỗ vỗ bả vai Lãnh Nguyệt Hàn : "Đừng nghĩ nữa, tất cả qua rồi."

      Lãnh Nguyệt Hàn quay lại nhìn Tuyết Ninh, nhìn chăm chú, gì, sau đó ôm chặt lấy Tuyết Ninh, Tuyết Ninh cũng giãy dụa, Lãnh Nguyệt Hàn buồn phiền : "Ninh Nhi, còn muốn báo thù , muốn giết Thái hậu ?"

      Tuyết Ninh cười lắc đầu: " cần nữa."

      Đúng vậy, cần nữa, cần làm gì, người cũng chết rồi, Thái hậu cùng lắm cũng chỉ là nữ nhân đáng thương, nhìn lên trời cao vời vợi, những nỗi đau nào đó, ai có thể chịu đựng.

      Lãnh Nguyệt Hàn gì, chỉ ôm chặt Tuyết Ninh, Tuyết Ninh hỏi : "Vậy ngươi còn muốn giết nàng ?"

      Lãnh Nguyệt Hàn ngẩng đầu lên nhìn Tuyết Ninh, bất lực hỏi: "Ngươi thấy ta có giết nàng hay ?" Tuyết Ninh lắc đầu, tự bản thân biết tất cả đối với Lãnh Nguyệt Hàn mà , tàn nhẫn đến thế. Phụ mẫu gieo xuống quả đắng, để nhi tử chịu thay mười tám năm, nợ cha con trả, mình có tư cách hận nàng ta.

      Hai người ngồi ngây người bên hồ, Lãnh Nguyệt Hàn như đứa trẻ biết nên làm sao, ôm chặt Tuyết Ninh, Tuyết Ninh cũng giãy dụa, vỗ Lãnh Nguyệt Hàn, như dỗ dành đứa trẻ bị tổn thương.

      Đến tận khi, Lăng Thiên vội vàng chạy tới làm phiền hau người, chỉ thấy Lăng Thiên hoảng hốt bối rối quỳ xuống đất : "Hoàng thượng hay rồi, cung Phúc Thọ bị cháy."

      Lãnh Nguyệt Hàn bừng tỉnh từ trong đau khổ, bật dậy lạnh giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      Lăng Thiên nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, : "Là Thái hậu tự mình..." Còn chưa xong, Lãnh Nguyệt Hàn nhìn về phía cung Phúc Thọ, thấy bên đó trời ánh lửa.

      kịp nghĩ gì, vội vàng chạy nhanh về phía cung Phúc Thọ, ra lệnh: "Lập tức phái người cứu hoả ngay." Tuyết Ninh theo Lãnh Nguyệt Hàn, tiến về phía cung Phúc Thọ.

      Thế cháy thể cứu vãn, Lãnh Nguyệt Hàn chạy tới khắp cung Phúc Thọ đều chìm trong biển lửa. Thái hậu đứng trong lửa lớn, cười nhìn mọi việc diễn ra, cười nhìn Lãnh Nguyệt Hàn cùng Khương Tuyết Ninh, trốn tránh, khuôn mặt nở nụ cười.

      Tiếng mọi người ầm ĩ, thi nhau dập lửa, nhưng lửa càng lúc càng lớn, che khuất tầm mắt. Đôi môi Thái hậu hé mở: gì đó, ai có thể nghe thấy, đến khi xà ngang đổ xuống, lửa lớn chôn vùi tất cả.

      Lửa lớn cháy suốt đêm, cung Phúc Thọ sớm biến thành đống đổ nát, bốc lên khói đen mùi cháy khét, kích thích cảm giác của mỗi người.

      Lãnh Nguyệt Hàn phái người vào trong tìm, chỉ tìm thấy bộ hài cốt cháy xém, theo trang sức tay và vải vóc còn sót lại, có thể kết luận đây chính là Thái hậu.

      Cuối cùng Lãnh Nguyệt Hàn thở dài cái gì, xoay người rời . Tuyết Ninh nhìn đống đổ nát này, cũng chỉ có thể thở dài, nữ nhân mạnh mẽ lại ác độc như vậy, cuối cùng tự tay kết thúc cuộc đời mình. ngọn lửa, thiêu trụi hết thù hận, ân oán, cũng đến lúc mình nên rời khỏi đây.

      .

      Vinh Quốc năm thứ 18, Thái hậu qua đời, chết vì hoả hoạn. Đương kim Thánh Thượng, dùng tang lễ long trọng tiễn đưa Thái hậu vào Hoàng lăng, ra vẻ hiếu thảo, giữ đạo hiếu ba năm đề cập đến chuyện lập hậu, người trong thiên hạ xưng tụng Đương kim Thánh Thượng hiếu thảo, là hoàng đế tốt.

      ai biết trong đó, Lãnh Nguyệt Hàn công khai tội lỗi của Thái hậu, cũng vừa lúc lợi dụng cái chết của Thái hậu, thành công hoãn lại chuyện lập hậu.

      Chỉ trong vòng đêm, Lãnh Nguyệt Hàn phế bỏ tất cả thân tín của Thái hậu, đổi thành thân tín của mình, cuối cùng bây giờ năm được hoàng quyền thực .

      Tất cả đều kết thúc, yên bình trở lại, Tuyết Ninh lòng hi vọng tất cả có thể theo trận hoả hoạn biến mất, bắt đầu lại. Mình cũng có thể trải qua cuộc sống yên tĩnh của bản thân.

      P/S: Mọi người thân mến, cuối cùng Thái hậu thực chết hay là mưu sâu độc khác được bắt đầu, Tuyết Ninh có thể rời khỏi hoàng cung sống yên lành ?

      Bước vào quyển 3: Hồng nhan tóc trắng, tình tiết hận tình thù gay cấn, xin mọi người tiếp tục ủng hộ. Trong quyển này chủ yếu về tình cảm dây dưa giữa Tuyết Ninh và các soái ca, ngừng đấu đá với hậu phi trong cung.
      Last edited: 21/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Nguyệt Lạc độc sủng hậu cung. (1)

      Nghe
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :