1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồng nhan say, yêu hậu tóc trắng của lãnh hoàng - Tiếu Nguyệt (Q3 - C1.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Gặp lại cố nhân, phong ba kéo đến

      Hoàng cung nước Nguyệt Lạc, Phúc Thọ cung.

      Thái hậu nhìn Dạ Mị quỳ mặt đất, lạnh lùng : "Ngươi cảm thấy bản thân ngươi thiếu mẫu hậu lời giải thích sao?" Dạ Mị vẫn cúi đầu quỳ, câu gì.

      Thái hậu thở dài hơi : "Mị nhi, mẹ con chúng ta cứ nhất định phải như thế này sao? Xảy ra chuyện gì, ngươi thể ư?" Dạ Mị nở nụ cười giễu cượt : " phải mẫu hậu vẫn luôn thích tự mình đưa ra ý kiến sao, như thế nào tại lại muốn nghe ý kiến của nhi tử vậy."

      Thái hậu trong lòng cười lạnh, bà ta và đứa con trai này vẫn thể nào xóa bỏ được khoảng cách giữa hai bên. Thái độ của Dạ Mị đối với bà ta luôn lạnh nhạt như vậy, luôn tới lui chút lưu tình.

      Thái hậu nhìn thoáng qua Dạ Mị quỳ mặt đất, bà ta lại lần nữa lên tiếng hỏi "Chỉ cần với ta lời giải thích, tại sao ngươi lại trêu chọc Thủy Linh cung?"

      Dạ Mị ngẩng đầu lên, chiếc mặt nạ quỷ mị của lóe sáng ngân quang, nhìn Thái hậu : “Chẳng lẽ mẫu hậu cảm thấy người cũng nên với ta lời giải thích sao, ta nhàn rỗi có việc gì làm, mới tìm người ta tỷ võ, dù sao cũng tốt hơn mẫu hậu, người độc ác đến mức phái người tiêu diệt cả Thủy Linh cung”

      Thái hậu cười đáp: “Mị nhi trách mẫu hậu tàn nhẫn ư, ha ha. Ta tàn nhẫn, chẳng nhẽ Mị nhi chưa từng nghe qua câu ‘Diệt cỏ phải diệt tận gốc’ sao? Mẫu hậu làm như vậy cũng chỉ vì ngươi mà thôi, dù sao giết chết bọn chúng còn tốt hơn việc giữ lại Thủy Linh cung, tránh phiền toái về sau tốt hơn”

      Dạ Mị nở nụ cười nhạt môi, lòng dạ nữ nhân này trước giờ vẫn luôn độc ác như vậy, hành chút lưu tình, chỉ muốn tìm kiếm phổ cho Tiểu Tuyết Ninh, muốn dùng thực lực của mình quang minh chính đại giành thắng lợi để đạt được nó, chưa từng nghĩ đến hành động của mình lại mang đến tai họa cho Thủy Linh cung.

      Nếu như Tiểu Tuyết Ninh biết chuyện này, nhất định nàng trách móc , nghe những gì Truy Phong bẩm báo, tại Lãnh Nguyệt Hàn ở Dung Thành, chỉ sợ Tiểu Tuyết Ninh lại bị khi dễ. Học chút võ công để có thể phòng thân, nhìn trong võ lâm, kiếm pháp phù hợp nhất với nữ tử, chính là kiếm pháp của Thủy Linh cung.

      ngờ lại khiến Thủy Linh cung gặp tai họa, vốn phải người hiền lành gì, người khiến hận nhất chính là nữ nhân mà phải gọi hai tiếng ‘mẫu hậu’ này, bà ta luôn muốn kiểm soát .

      Thái hậu thấy Dạ Mị gì, liền thở dài hơi : “Mị nhi, ngươi phải hiểu rằng mẫu hậu làm tất cả những chuyện này cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi”

      Giọng Dạ Mị mang theo giễu cợt : “Vậy nhi tử phải cảm ơn ý tốt của mẫu hậu rồi.”

      Thái hậu nâng chung trà lên, nhàng : “Mị nhi có thể cho mẫu hậu biết, vì lý do gì mà ngươi muốn giành lấy kiếm pháp của Thủy Linh vậy. Theo ta biết, kiếm pháp đó rất thích hợp với nữ tử, Mị nhi muốn giành nó cho ai sao?”

      Dạ Mị khinh thường cười khẽ: “Mẫu hậu quý của ta, thay vì ở nơi này chất vấn ta, bằng người nên xem xét những chuyện xảy ra gần đây . Lãnh Nguyệt Hàn phải là người mà mẫu hậu dễ dàng khống chế, chẳng phải sao?”

      Nụ cười mặt Thái hậu cứng đờ, bà ta lạnh giọng hỏi: “Ý của Mị nhi là gì?”

      Dạ Mị đứng dậy, vai hơn dựng ngược lên, : “ có ý gì, chỉ là ta hơi tò mò, bệnh tình của Lãnh Nguyệt Hàn lâu như vậy rồi mà chưa khỏi sao? Chẳng lẽ mẫu hậu thấy có chút khác thường ư?”

      Dạ Mị vừa dứt lời, Thái hậu liền lâm vào trầm tư, bà ta cẩn thận suy nghĩ kỹ lại những lời Mị nhi vừa , nhất định có chuyện gì mờ ám ở đây, nhưng với tính cách của , nhất định tự với mình. ra trong lòng bà ta cũng thắc mắc, vì sao lần này Lãnh Nguyệt Hàn lại cáo ốm lâu như vậy, lâu nay cũng có lâm triều, nếu như muốn tránh né muốn gặp bà ta vì chuyện buộc lập hậu, cũng đến mức mất tích lâu như vậy.

      Thái hậu nở nụ cười sâu xa, xem ra muốn biết đáp án, chỉ có thể theo gài người của mình vào Cần Chính Điện để dò xét tình hình của Lãnh Nguyệt Hàn rồi.

      Thái hậu nhìn về phía Dạ Mị, nhưng lại phát ra Dạ Mị biến mất từ bao giờ, ba ta nâng chén trà lên uống hớp trà, mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, đột nhiên thái hậu nghe thấy giọng của Quỷ Cốc truyền đến: “Hồi bẩm chủ nhân, Lưu phủ tại Dung Thành bị diệt môn”

      “Cái gì, Lưu phủ, đó chẳng phải là nhà của Lưu Thạch Hồng sao?”

      Quỷ cốc cung kính : “Vâng”

      Chén trà trong tay bị Thái hậu ném mạnh ra ngoài, bà ta lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi tra ra là do ai làm chưa?”

      “Thuộc hạ vô năng, người này hết sức thần bí luôn giấu kỹ thực lực bản thân, thuộc hạ vẫn chưa tìm được manh mối”

      “Ha ha… thú vị, trò chơi này càng ngày càng thú vị hơn rồi.”

      Sau khi Dạ Mị rời khỏi Phúc Thọ cung, liền thẳng tới Dung Thành, tại sao lại đến đó? Dĩ nhiên là xem náo nhiệt rồi, nghe Truy Phong tại quỷ y Quỷ Đạo Tử ở Nguyệt Lạc các. Tên tiểu tử Truy Phong cũng là ngoan độc, vì muốn báo thù, đem tin tức quỷ y ở tại Nguyệt Lạc các tung ra ngoài.

      Danh chấn giang hồ, lại biến mất mấy năm nay, đột nhiên quỷ y xuất ở Nguyệt Lạc các, nhất định có rất nhiều người đến tìm để chuẩn đoán bệnh, ai chẳng biết y thuật của quỷ y cao siêu ra sao.

      Về phần , cố ý cho Thái hậu biết, để bà ta hoài nghi Lãnh Nguyệt Hàn, mục đích rất đơn giản, chính là khiến Lãnh Nguyệt Hàn buộc phải hồi kinh, rời khỏi Tiểu Tuyết Ninh của .
      Last edited by a moderator: 9/5/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      thanh huyên náo khiến Tuyết Ninh tỉnh dậy, ngày hôm qua nàng luyện tập võ công đến rất khuya mới về, vừa mới chợp mắt được lúc lại vì những tiếng ồn ào từ đâu tới mà tỉnh dậy.

      Tuyết Ninh khoác thêm áo bước xuống giường, vừa mở cửa ra nhìn thấy Hồng di vội vội vàng vàng chạy về phía mình: "Nguyệt Lạc, xong rồi, ngươi mau ra xem chuyện gì xảy ra , trước cửa Nguyệt Lạc các xuất nhóm người, bọn họ đến đây vì muốn cầu kiến quỷ y. Cứ vậy mà đứng la hét trước cửa Nguyệt Lạc các, trời còn chưa sáng, đông người như vậy làm sao có thể mở cửa làm ăn đây?"

      Tuyết Ninh cau mày, đến tìm quỷ y ư? Đó phải chính là sư phụ của nàng Quỷ đạo tử sao? nhiều ngày trôi qua như vậy, có ai đến cầu kiến quỷ y, sao hôm nay lại nhiều người tìm đến vậy, chẳng lẽ lâu nay sư phụ vẫn giấu giếm hành tung của mình, tại là bị người có ý đồ xấu tiết lộ hành tung.

      Nàng nhìn thoáng qua Hồng di sốt ruột : "Ngươi chờ chút, đợi thay đồ xong liền theo ngươi xem tình hình thế nào" Nàng còn chưa bước chân quay trở lại phòng nghe thấy giọng của Quỷ Đạo Tử vang lên: "Có muốn để người khác ngủ hay ? Trời còn chưa sáng mà ồn ào gì vậy?"Vừa dứt lời, lão ta vẫn trong trạng thái mắt nhắm mắt mở bước chân vào viện của Tuyết Ninh.

      "Sư phụ, những người đứng ở bên ngoài muốn tới cầu kiến người" Tuyết Ninh dứt lời, mỉm cười nhìn Quỷ Đạo Tử, chỉ thấy Quỷ Đạo Tử mở to hai mắt nhìn nàng hỏi: "Nha đầu, ngươi vừa cái gì?"

      Tuyết Ninh nhàng trả lời: "Hồng di , trước cửa có đám người muốn tìm sư phụ chữa bệnh"

      Quỷ Đạo Tử vừa nghe Tuyết Ninh liền nổi giận đùng đùng:"Nhanh, mau ra xem tình hình thế nào, là tên chết tiệt nào dám tiết lộ hành tung của ta" lời vừa dứt liền hấp ta hấp chạy ra khỏi hậu viện.

      Tuyết Ninh cười tiếng, Hồng di nhìn theo bóng lưng Quỷ Đạo Tử rời , trong đầu mịt mờ hiểu chuyện gì xảy ra, nàng quay sang nhìn Tuyết Ninh, chẳng lẽ lão già điên điên khùng khùng này chính là quỷ y.

      Xem ra những suy đoán trong lòng của mình là đúng, nàng nhìn vẻ mặt Hồng di như thể tin được vào những gì xảy ra, Tuyết Ninh : "Hồng di, trước tiên ngươi ra đó xem coi có gì cần giúp , ta rửa mặt thay đồ rồi ra sau" Hồng di gật đầu đồng ý, về phía Tiền viện.

      Quỷ Đạo Tử tức giận chạy đến trước cửa Nguyệt Lạc các, thấy trước mặt người người xếp hàng đám, lão chống nạnh đứng trước cửa mắng to: "Người nào bảo các người đến đây? mau cho lão nhân gia ta biết đó là kẻ nào? "

      Tất cả mọi người đều bị quái lão đầu đột nhiên xuất này làm cho sợ hết hồn, nam tử mặt mày xanh xao vàng vọt quỳ trước cửa, khi nhìn thấy Quỷ Đạo Tử vui mừng ra mặt, cao giọng : "Chẳng lẽ, người chính là quỷ y"

      Lời này vừa ra, cả đám người quỳ mặt đất liền dập đầu mạnh mẽ, cầu khẩn : "Xin quỷ y cứu giúp chúng tôi"

      Quỷ Đạo Tử tức giận lại lại trước cửa, lão hét lớn: "Các ngươi cút hết cho ta, đời này bản quỷ y ta cứu người, nếu như mấy người các người còn ồn ào, ta độc chết cả đám các ngươi."

      Mọi người đều bị lời của Quỷ Đạo Tử dọa sợ, biết nên làm thế nào, lúc này Tuyết Ninh từ trong bước ra, nàng nhìn thấy Quỷ Đạo Tử chống nạnh, uy hiếp đám người quỳ mặt đất. Người đứng ở bên cạnh Tuyết Ninh là Truy Phong, len lén quay mặt cười trộm, ngờ kế hoạch của mình lại thành công thế này

      Tuyết Ninh gì, chỉ yên lặng nhìn quỷ y, mỗi người đều có nguyên tắc của mình khi làm việc, có lẽ nàng nên nhúng tay vào chuyện này.

      Nhất thời khí có phần im lặng, hai bên đưa mắt nhìn nhau, đám người kia cũng có ý định rời . Quỷ

      Đạo Tử tức giận : “Nếu các ngươi , đừng trách ta khách khí.”

      Lão vừa dứt lời liền lôi từ trong lồng ngực ra bình sứ , hù dọa mọi người : “Độc dược được chứa ở bên trong chiếc bình này, nếu , đừng trách ta, dù sao bệnh của các ngươi chỉ có ta mới trị được. Bản quỷ y ta cứu các ngươi cũng chết thôi, trước sau gì các ngươi cũng chết, vậy cũng tốt, ta tiễn các ngươi đoạn đường, để các ngươi sớm thoát khỏi đau đớn.”

      Quỷ Đạo Tử làm bộ muốn mở nắp bình ra, đám người quỳ xin chữa bệnh, vừa nhìn thấy động tác đó của lão cảm thấy sợ hãi, câu gì liền mau chóng chạy trốn. Quỷ Đạo Tử vui vẻ đứng tại chỗ cười ha ha. Tuyết Ninh cười khẽ, Quỷ Đạo Tử này luôn khiến cho người khác được lời nào, nàng lắc đầu sau đó liền trở về hậu viện. Truy Phong bĩu môi khinh thường, ngờ lão quỷ chết tiệt này lại giở trò như vậy.

      Lãnh Nguyệt Hàn, Lôi Kình và Lăng Thiên tới, vừa đúng lúc gặp phải đám người kia, chạy bán sống bán chết từ cửa Nguyệt Lạc các ra bên ngoài. Lãnh Nguyệt Hàn cau mày hiểu xảy ra chuyện gì.

      Khi bước tới cửa Tuyết Ninh trở về hậu viện, chỉ có Quỷ Đạo Tử đứng ở đó nhìn về phía đám người chạy, cười cách điên điên khùng khùng.

      Lãnh Nguyệt Hàn lên tiếng hỏi: “ xảy ra chuyện gì?” Quỷ Đạo Tử vừa nghe thấy giọng của Lãnh Nguyệt Hàn, ngay lập tức ngừng cười, thành : “Bọn họ tới tìm ta chữa bệnh, bị ta đuổi hết rồi.” Lãnh Nguyệt Hàn : “Chữa bệnh?” lẽ thân phận Quỷ Đạo Tử bị bại lộ.

      Sắc mặt Lãnh Nguyệt Hàn nặng nề, lời nào liền bước vào Nguyệt Lạc các, Hồng di buồn bực đứng ở bên, trong lòng nàng thắc mắc, tại sao lão già này luôn có thái độ vừa sợ vừa kính trọng đối với Lãnh công tử.

      Cả ngày nay Tuyết Ninh có xuất tại Nguyệt Lạc các, nàng mực ở lại phía sau núi cực khổ luyện kiếm. Lần đầu tiên sử dụng kiếm, mới đầu Tuyết Ninh cảm thấy quen, giờ nàng có thể nhuần nhuyễn sử dụng nó rồi. Dưới chỉ dạy của Truy Phong, mới có mấy ngày ngắn ngủi mà nàng luyện đến tầng thứ ba kiếm pháp của Thủy Linh cung.

      nghĩ tới, buổi tối lúc nàng trở về nhà ăn cơm, lại tiếp tục có người tới cầu y, chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa Nguyệt Lạc các, phu xe là nam tử, quỳ rạp xuống đất, cầu kiến quỷ y, muốn cầu xin quỷ y giải độc cho công tử của . Quỷ Đạo Tử đồng ý, dù lão có lấy độc dược ra uy hiếp, vẫn quỳ ở nơi đó, có nhúc nhích, nhất định cầu xin Quỷ Đạo Tử cứu công tử của .

      Lãnh Nguyệt Hàn ngồi trong phòng nghe đánh đàn, để ý gì chuyện xảy ra ở bên ngoài, vốn Tuyết Ninh phải là người nhiều chuyện, Quỷ Đạo Tử có cứu người hay là chuyện của , nàng nên tham dự vào.

      Nhưng khi nàng liếc mắt nhìn qua chút, lại phát ra người quỳ gối ở trước cửa có chút quen mắt, Tuyết Ninh ngẩn người đứng yên tại chỗ, nàng nỗ lực lục lại trí nhớ xem mình từng gặp qua người này ở đâu.

      ý nghĩ chợt lóe lên, Tuyết Ninh vội vàng ra ngoài, trực tiếp lướt qua Hàn Phong quỳ mặt đất. sai, người nằm ở bên trong chính là thái tử nước Vân Thủy, Vân Mộc Trần. Hàn Phong cả kinh, cho rằng nương này muốn đả thương chủ nhân của mình, chưởng xuất ra, Truy Phong tay mắt lanh lẹ đón lấy chưởng này, hai người ở trước cửa Nguyệt Lạc các đánh nhau.

      Tuyết Ninh đứng ở trước xe ngựa, nàng hít hơi sâu, sau đó vén rèm lên, liền nhìn thấy Vân Mộc Trần xanh xao, hề có chút sức sống nào nằm ở trong xe.

      Đột nhiên Tuyết Ninh quát lớn: “Dừng tay.” Truy Phong xoay người đáp xuống ở bên cạnh Tuyết Ninh, còn Hàn Phong chạy vội tới bên cạnh xe ngựa, tức giận trừng mắt nhìn Tuyết Ninh. nghe Tuyết Ninh : “ muốn thái tử nhà ngươi chết mau chóng nâng vào Nguyệt Lạc các.”

      Hàn Phong kinh ngạc nhìn Tuyết Ninh, hiểu làm sao nữ tử mang khăn che mặt này lại biết thân phận thực của thái tử.

      Lần đầu tiên Tuyết Ninh lên tiếng giải thích: “Ta là bằng hữu của công tử nhà ngươi, ta phải là người xấu.”

      Thấy Hàn Phong vẫn chưa tin vào những gì mình , Tuyết Ninh chỉ tay vào Vân Mộc Trần phân phó: “Truy Phong, đem vị công tử này tới hậu viện.” Truy Phong lập tức làm theo lời nàng .

      Quỷ Đạo Tử : “Nha đầu, ta cứu , dù ngươi biết ta cũng cứu.” Tuyết Ninh mỉm cười : “Sư phụ, ngươi cứu , ta cứu.”

      Hàn Phong nghe hai người chuyện, biết nương này là đệ tử của quỷ y, liền mừng thầm trong bụng, chủ nhân được cứu rồi, và Truy Phong thận trọng đỡ Vân Mộc Trần theo sau Tuyết Ninh vào Nguyệt Lạc các.
      Last edited by a moderator: 13/5/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12: Vì Vân Mộc Trần quỳ xuống cầu xin Quỷ y

      Tuyết Ninh vội vã phân phó hai người đưa Vân Mộc Thần tới hậu viện, Lãnh Nguyệt Hàn ngồi nghe đàn trong phòng, chợt nhìn thấy bóng dáng vội vội vàng vàng của Tuyết Ninh khẽ nheo mắt lại, ở Nguyệt Lạc các cả ngày rồi cũng có nhìn thấy nàng. Trong lòng mực phủ nhận chuyện bản thân mình tới đây là vì muốn được thấy nàng.

      Chỉ thấy nàng vội vàng lướt qua , toàn bộ lực chú ý đều đặt ở người người khác, cũng có liếc mắt nhìn lấy lần. Lôi Kình vào tai Lãnh Nguyệt Hàn: "Gia, hình như là thái tử nước Vân Thủy "

      Lời này vừa ra, nhiệt độ ở xung quanh Lãnh Nguyệt Hàn trong nháy mắt giảm xuống vài độ, ở tầm nhìn của , Lãnh Nguyệt Hàn cũng thấy ràng người được bọn họ đưa vào là người phương nào, nhưng lại nghĩ đến người đó là Vân Mộc Thần. Đáng lẽ tại trở về nước rồi, tại sao lại chạy tới nơi này cầu y, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Ánh mắt Lãnh Nguyệt Hàn khẽ nhìn về phía Lôi Kình, ngay lập tức liền hiểu ý lặng lẽ theo sau.

      Tuyết Ninh vội vã phân phó hai người đưa Vân Mộc Thần tới hậu viện, Lãnh Nguyệt Hàn ngồi nghe đàn trong phòng, chợt nhìn thấy bóng dáng vội vội vàng vàng của Tuyết Ninh khẽ nheo mắt lại, ở Nguyệt Lạc các cả ngày rồi cũng có nhìn thấy nàng. Trong lòng mực phủ nhận chuyện bản thân mình tới đây là vì muốn được thấy nàng. Chỉ thấy nàng vội vàng lướt qua , toàn bộ lực chú ý đều đặt ở người người khác, cũng có liếc mắt nhìn lấy lần. Lôi Kình vào tai Lãnh Nguyệt Hàn: "Gia, hình như là thái tử nước Vân Thủy " Lời này vừa ra, nhiệt độ ở xung quanh Lãnh Nguyệt Hàn trong nháy mắt giảm xuống vài độ, ở tầm nhìn của , Lãnh Nguyệt Hàn cũng thấy ràng người được bọn họ đưa vào là người phương nào, nhưng lại nghĩ đến người đó là Vân Mộc Thần. Đáng lẽ tại trở về nước rồi, tại sao lại chạy tới nơi này cầu y, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ánh mắt Lãnh Nguyệt Hàn khẽ nhìn về phía Lôi Kình, ngay lập tức liền hiểu ý lặng lẽ theo sau. Tuyết Ninh bảo mấy người kia đem VÂn Mộc Trần mang tới gian phòng của mình, sau khi đặt lên gường, nàng liền bắt mạch cho . Tuyết Ninh hết sức chăm chú bắt mạch cho Vân Mộc Thần, thời gian học y của nàng chưa lâu, bình thường nàng chỉ chuẩn đoán mấy loại bệnh thông thường cho mọi người ở Nguyệt Lạc các, nàng căn bản có chút kiến thức gì về việc chữa trị độc dược.

      Nàng cảm thấy lo lắng và sợ hãi, căn cứ vào những gì từng xem qua trong sách y thuật, Văn Mộc Thần trúng phải loại độc dược được gọi là Thất Diệp Tán, về cách giải độc, nàng cũng chỉ mới xem qua sách thôi.

      Sắc mặt Tuyết Ninh khẩn trương hỏi Hàn Phong: “Chủ nhân của ngươi trúng độc lâu chưa?’

      Hàn Phong : “ là ngày thứ ba.”

      Tuyết Ninh nhìn Vân Mộc Thần, tại sắc mặt càng ngày càng trắng bệch. Nàng lo lắng, cắn cắn môi, với bản lãnh của nàng giờ thể giải được loại độc này, nàng chưa từng chữa trị qua, nên thể mạo hiểm cứu Vân Mộc Thần được.

      Nàng xoay người nhìn Hàn Phong phân phó: “Để ý chủ nhân nhà ngươi.” xong liền ra ngoài, đột nhiên Hàn Phong quỳ xuống đất, dập đầu trước Tuyết Ninh : “Cảm tạ nương.”

      Tuyết Ninh gì, nhanh chóng ra khỏi phòng, nàng về phía viện của Quỷ Đạo Tử.

      Tuyết Ninh tới viện của Quỷ Đạo Tử, vừa bước vào cửa nàng nhìn thấy Quỷ Đạo Tử ngồi uống rượu chiếc bàn đá đặt ở giữa sân. Nhìn thấy Tuyết Minh tới, lão cười đùa hỏi: “Thế nào, ngươi cứu được sao?”

      Tuyết Ninh gật đầu : “Nguyệt Lạc muốn nhờ sư phụ cứu ” Quỷ Đạo Tử uống ngụm rượu, lắc đầu : “Ta cứu .”

      Tuyết Ninh vội vàng hỏi: “Tại sao?”

      Quỷ Đạo Tử thấy Tuyết Ninh khẩn trương như vậy, giọng điệu của lão có phần kỳ lạ: “Nha đầu, quan hệ của ngươi và như thế nào, sao lại muốn cứu đến vậy?”

      “Chỉ là quan hệ bạn bè thôi, có thể gọi là bằng hữu của nhau.”

      Quỷ Đạo Tử lắc đầu tin, lão thành thực : “Nha đầu, ta cứu , ngươi cũng đừng lãng phí thời gian nữa, cả đời này của ta chỉ xem bệnh cho đúng người, ngoài ra ta cứu bất kỳ người nào khác.”

      “Người đó là ai?”

      Quỷ Đạo Tử tiếp tục uống rượu, thần bí : “Thiên cơ bất khả lộ”, tiếp sau đó chỉ nghe phịch tiếng, Tuyết Ninh quỳ xuống trước mặt lão. Quỷ Đạo Tử cả kinh lập tức đứng lên, hô: “ được, được” trong lòng thầm kêu khổ, sao nàng có thể quỳ trước mặt lão được, chủ nhân mà biết chắc chắn để mình sống đời nữa.

      Lão vừa , vừa đỡ Khương Tuyết Ninh dậy, nhưng Tuyết Ninh lại quật cường quỳ mặt đất : “Nếu sư phụ đồng ý cứu , ta đứng lên.”

      Quỷ Đạo Tử thở dài: “Nha đầu, ngươi làm như vậy phải làm khó lão nhân gia ta sao? Ta từng lập lời thế độc rằng ta xem bệnh cho người nào khác trừ người đó ra.”

      “Sư phụ, Nguyệt Lạc cầu xin người, Nguyệt Lạc thiếu nợ ân tình, giờ đây thể trơ mắt nhìn chết. Sư phụ cần phải xem bệnh cho , người chỉ cần cho Nguyệt Lạc biết làm cách gì mới có thể cứu được , Nguyệt Lạc cầu xin sư phụ.”

      Cho dù Quỷ Đọa Tử hết lời với nàng, nàng vẩn cầu xin lão cứu người kia. Quỷ Đạo Tử lắc đầu, sau đó vào trong nhà, Tuyết Ninh khổ sở quỳ ở nơi đó.

      Giọng của Quỷ Đạo Tử truyền đến: “Thất Diệp Tán, đúng như cái tên của nó có nghĩa là trúng độc quá bảy ngày. về loại độc này cũng phải chỉ cần hai lời là có thể hết, đại phu bình thường khó có thể giải được nó.” Tuyết Ninh mừng thầm trong bụng, sư phụ như vậy chắc hẳn đồng ý dạy nàng cách cứu Vân Mộc Trần rồi.

      Tuyết Ninh cất cao giọng : “Theo bản chép tay của sư phụ có ghi lại, độc dược này có thể điều chế thuốc giải để trị độc.” Quỷ Đạo Tử ở bên trong phòng hồi đáp: “Có thể, cái khó ở đây là phải tiên lượng chính xác dược liệu mới có thể điều chế thuốc giải, tuyệt đối thể để ra sai sót gì, có rất nhiều dược liệu nước Nguyệt Lạc có, muốn kiếm được sợ rằng cũng phải mất đến năm ngày. Đến lúc đó, chỉ sợ người bạn kia của ngươi qua khỏi.”

      “Còn có phương pháp nào khác sư phụ?”

      Quỷ Đạo Tử lại lại ở trong phòng, lão tự hào : “Đương nhiên là có, chính là dược do chính ta nghiên cứu điều chế ‘Bích Ngọc Thanh Tâm Hoàn’, có thể giải bách độc,…” Còn chưa dứt lời, lão chợt lấy tay che miệng của mình: “Uống rượu vào là hỏng việc ngay, tại sao lại lung tung thế này, nên tranh thủ thời gian ngủ thôi.”

      Tuyết Ninh vui vẻ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, Bích Ngọc Thanh Tâm Hoàn, nàng từng thấy nó đầu giường của sư phụ, lần này Vân Mộc Trần được cứu rồi.

      Tuyết Ninh hướng về phía gian phòng tắt đèn : “Đồ nhi cám ơn sư phụ.”
      Last edited by a moderator: 23/5/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Bên trong Ám Hương Các

      Lôi Kình cung kính hướng Lãnh Nguyệt Hàn bẩm báo những tin tức mà hôm nay nghe được khi núp trong bóng tối, Lãnh Nguyệt Hàn cau mày : "Trúng độc"

      "Đúng vậy, hình như trúng phải loại độc có tên gọi là Thất Diệp Tán." Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng hỏi: "Khương Tuyết Ninh có thể giải được loại độc này sao?" ràng đây là câu hỏi nghi vấn.

      Lôi Kình ngập ngừng khó lòng mở miệng, sau đó vẫn lên tiếng trả lời câu hỏi của Lãnh Nguyệt Hàn: "Nương nương đến cầu xin Quỷ Đạo Tử cách chữa trị."

      Lãnh Nguyệt hàn nhíu mày, thực ra cần Lôi Kình chuyện gì xảy ra tiếp theo, chính cũng biết , nhất định Quỷ Đạo Tử giả ngây giả ngô cho Tuyết Ninh biết cách chữa trị.

      Lãnh Nguyệt Hàn hừ lạnh, lấy câu, nhanh chóng bước ra khỏi đại sảnh, Lôi Kình và Lăng Thiên hai mắt nhìn nhau thầm theo sau

      Đêm khuya yên tĩnh, Tuyết Ninh gọi Truy Phong tới, nàng với : "Truy Phong, tối hôm nay ngươi giúp ta chuyện. Ngươi hãy tới phòng của sư phụ trộm thuốc giải để giải độc cho Vân công tử."

      Truy Phong cảm thấy khó hiểu, hỏi nàng: "Trộm?" Tuyết Ninh gật đầu cái : "Đúng, đầu giường của sư phụ có lọ thuốc Bích Ngọc Thanh Tâm Hoàn, ngươi hãy trộm nó cho ta. Đó là chiếc bình màu xanh lá, ngươi chỉ cần trộm viên là được rồi."

      Hàn Phong nhìn Tuyết Ninh và Truy Phong, hiểu hai người bọn họ muốn làm gì, giơ tay ôm quyền : " nương có gì cần phân phó, cần khách khí, chỉ cần có thể cứu được công tử, Hàn Phong ta có phải nhảy xuống biển lửa cũng từ chối."

      Tuyết Ninh nhìn Truy Phong : "Ngươi trước " Truy Phong lĩnh mệnh, lặng lẽ lui ra ngoài tiếng động.

      Nàng quay đầu lại nhìn Hàn Phong : " cần lo lắng, công tử nhà ngươi sớm tỉnh lại thôi"

      Hàn Phong kính cẩn hỏi: "Xin hỏi nương, làm sao biết công tử nhà ta" Tuyết Ninh cười, nàng khẽ lấy khăn che mặt xuống, Hàn Phong đứng nguyên tại chỗ, lắp ba lắp bắp : "Là , hoàng hậu nước Nguyệt Lạc "

      "Ta phải là hoàng hậu nước Nguyệt Lạc, ta là Nguyệt Lạc" Hàn Phong lắc đầu, nhận lầm người, huống chi nàng vốn là nữ tử phong hoa tuyết nguyệt, chủ tử nhà vì nàng mà bị quân chủ nước Nguyệt Lạc nhốt vào đại lao.

      Tuyết Ninh : “Ngươi yên tâm , ta nhất định cứu chủ tử nhà ngươi, có việc gì làm, trước ngươi xuống nghỉ ngơi chút ”.

      Hàn Phong với nàng rằng mệt”. Chỉ cần chủ tử tỉnh lại, có mệt mỏi thêm nửa cũng sao.

      Mãi đến khi ánh mặt trời ló rạng bên khung cửa sổ, lúc này Truy Phong mới quay trở lại, Khương Tuyết Ninh tỉnh dậy, vẻ mặt hiểu nhìn Truy Phong hỏi, “Sao ngươi lâu vậy?”. Khoảng cách giữa hai viện cũng quá xa.

      Truy Phong lên tiếng, đem cả bình Bích Ngọc Thanh Tâm Hoàn đưa cho Tuyết Ninh, sau đó ngồi xuống ghế. Tuyết Ninh nghĩ rằng nhất định bị sư phụ chỉnh, nên cũng tiện hỏi nhiều, trực tiếp lấy ra viên đưa vào miệng Vân Mộc Trần, nàng lo lắng đề phòng đêm, tại rốt cuộc có thể yên tâm rồi.

      Thế nhưng Tuyết Ninh biết điều rằng, Lãnh Nguyệt Hàn đứng cây quan sát tất cả hành động của nàng.

      Khi Vân Mộc Trần tỉnh lại, mặt trời xuống núi, trong khoảng thời gian ngắn biết bản thân mình chỗ nào, chỉ nghe thấy giọng truyền đến: “Ngươi tỉnh”

      Vân Mộc Trần ngạc nhiên nhìn về phía phát ra thanh.

      Chỉ thấy Tuyết Ninh nhìn mỉm cười. Vân Mộc Trần thể tin được vào những gì mình thấy trước mắt, dụi dụi mắt, Tuyết Ninh che miệng bật cười : “Mộc Trần, là ta”

      Lần này rốt cuộc Vân Mộc Trần cũng xác định được người ở trước mắt mình là Tuyết Ninh, giùng giằng muốn đứng lên. Tuyết Ninh lên phía trước, đỡ dạy, Vân Mộc Trần nắm tay Tuyết Ninh chặt, vui mừng : “ là ngươi”

      Tuyết Ninh gật đầu.

      Hai người nhìn nhau cười, mặc dù trong lòng có bao nhiêu điều muốn , nhưng lại biết phải mở lời thế nào.

      Tuyết Ninh đỡ Vân Mộc Trần ngồi xuống xong, chính mình ngồi ở bên giường hỏi: “Ngươi có chỗ nào thoải mái ?” Vân Mộc Trần lắc đầu, Tuyết Ninh lại hỏi: “Ngươi đói bụng rồi phải ?”

      Vân Mộc Trần lại tiếp tục lắc đầu, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tuyết Ninh, giống như chỉ sợ lơ là chút Tuyết Ninh biến mất lần nữa.

      Tuyết Ninh cười khẽ tiếp tục hỏi: “Làm thế nào mà ngươi lại bị trúng độc, sao ngươi hỏi ta vì sao lại ở chỗ này” Vân Mộc Trần máy móc lắc đầu cái, Tuyết Ninh sững sờ, Vân Mộc Trần lại gật đầu. Sau đó lúng túng sờ sờ đầu của mình

      Sắc mặt Vân Mộc Trần ửng hồng hỏi Tuyết Ninh: “Sao ngươi lại ở chỗ này”

      “Sau khi ngươi rời khỏi Thiên Lao, nơi đó bất ngờ bị phóng hoả, ta được người khác cứu thoát, sau đó lưu lạc tới nơi này” Vân Mộc Trần biết những gì Tuyết Ninh nghe có vẻ đơn giản, nhưng chất biết bên trong nàng phải trải qua bao nhiêu gian truân.

      Tuyết Ninh , Vân Mộc Trần cũng hỏi nhiều, ràng hai người chuyện với nhau nhiều, nhưng lại có thể hiểu được suy nghĩ của nhau. Tuyết Ninh hỏi: “ chuyện của ta nữa, đáng lẽ tại ngươi nên ở nước Vân Thuỷ, tại sao lại bị trúng độc, rồi tới nơi này”

      Vân Mộc Trần lúng túng biết nên kể từ đâu cho nàng nghe, Tuyết Ninh biết Vân Mộc Trần mất tự nhiên, quan tâm : “Nếu như tiện ngươi cần ra đâu.”

      Vân Mộc Trần cười ôn hoà : “Cũng có gì, Lãnh Nguyệt Hàn thả ta ra khỏi Thiên Lao, sau đó trục xuất ép buộc trở về nước. Phụ hoàng biết ta gây chuyện, phạt ta tự suy nghĩ tháng, bắt ta lập thái tử phi” đến đây nhìn Tuyết Ninh, rồi lại tiếp tục : “Ta vốn định sau khi từ nước Nguyệt Lạc trở về, làm lễ cưới, chỉ là ngờ tới, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, kết quả là đám cưới thành”

      Tuyết Ninh vẫn luôn lắng nghe kể mọi chuyện, nàng gì, Vân Mộc Trần tiếp tục : “ đường gặp phải sát thủ, ta bị trúng độc, sau đó gặp được ngươi”

      may là ta trúng độc, bằng ta gặp được ngươi”

      “Nào có người nào trúng độc, mà vui mừng như thế”

      Vân Mộc Trần lên tiếng nữa, chỉ mỉm cười nhìn Tuyết Ninh, trong lòng thầm nghĩ: “Gặp lại ngươi, ta hạnh phúc” Chỉ vì ngươi mà ta làm trái lệnh của phụ hoàng, tiếc phụ lòng thanh mai trúc mã từ của mình. Thế nhưng những lời này, thể cho Khương Tuyết Ninh biết.

      Đột nhiên Tuyết Ninh đưa tay ra : “Xin chào, ta là Nguyệt Lạc”

      Vân Mộc Trần hiểu ý nàng, Tuyết Ninh cầm tay Vân Mộc Trần lên : “Ngươi cũng nên chào hỏi ta chứ”

      Vân Mộc Trần ngơ ngác đáp: “Xin chào, ta là Vân Mộc Trần”

      xong còn cẩn thận hỏi: “Có đúng hay ?” hiểu đây là cách chào hỏi của nước nào nữa.

      Hai người nhìn nhau cười, nữa, ánh sáng từ nến chiếu lên khuôn mặt cả hai, rạng rỡ sáng chói vô cùng. Tuyết Ninh thích loại cảm giác này, nó có bất kỳ lục đục đấu đá, có bất kỳ áp lực.
      Last edited by a moderator: 30/5/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 13.1 Hoàng thượng hạ chỉ lập tân hậu
      Edit: sakurakul

      Tuyết Ninh mỗi ngày trừ sống trong trăm vị cuộc sống, những lúc khác chính là cùng Vân Mộc Thần chân núi cùng nhau luyện kiếm, ngay cả Truy Phong cũng nhịn được muốn ăn dấm chua rồi, nhưng là đối mặt với nương khuôn mặt tươi cười cùng Vân Mộc Thần ôn hòa, chính mình ngược lại có vẻ hẹp hòi.

      Cùng Vân Mộc Thần ở chung chỗ, Tuyết Ninh mỗi ngày tựa hồ cũng vui vẻ, có quá nhiều ồn ào, có quá nhiều tính toán, hai người chỉ là đơn thuần đọc sách, tản bộ, luyện chút kiếm, đều vui vẻ.

      Ngay cả bản thân Tuyết Ninh cũng hoài nghi, mình phải thích Vân Mộc Thần, cho đến hôm đó, Truy Phong với mình :

      "Buổi sáng ta ra ngoài , đường nghe hoàng thượng phái người tới tra án Lưu phủ bị diệt , còn có chính là hoàng thượng hôm nay hạ chỉ tuyên bố tiền hoàng hậu Khương Tuyết Ninh, bởi vì bệnh qua đời , định vào ba ngày sau lập Bạch Phượng Nhi "

      Tuyết Ninh sau khi nghe xong, chẳng biết tại sao đau đớn trong lòng, giống như trong nháy mắt mất hô hấp của mình, vốn cho là mình đối với Lãnh Nguyệt Hàn còn dư lại chỉ có hận, ngờ tất cả đều chẳng qua là tự mình lừa gạt mình mà thôi.

      Vân Mộc Thần thấy Tuyết Ninh sắc mặt tốt, vội vàng chạy tới đỡ lấy Tuyết Ninh, quan tâm : "Nàng sao chứ?"

      Tuyết Ninh kéo ra nhất mạt mỉm cười. Đúng vậy, mình bây giờ là Nguyệt Lạc, còn là Khương Tuyết Ninh.

      Lãnh Nguyệt Hàn cùng mình có quan hệ, trách được kể từ sau hôm đó liền chưa từng thấy qua Lãnh Nguyệt Hàn, ra là hồi cung rồi, còn lập Bạch Phượng Nhi làm hậu.

      Tuyết Ninh cười khẽ, thiên hạ nam nhi đều bạc tình, huống chi là Quân vương lạnh lùng, Tuyết Ninh nhìn Vân Mộc Thần dìu mình, : " có việc gì, huynh cần lo lắng"

      Vân Mộc Thần cũng gì, chỉ là cánh tay nắm chặt Tuyết Ninh, ở trong lòng tự chủ thở dài hơi :

      Nàng đây là đau lòng cho sao, nàng cũng biết ta hy vọng dường nào mình có thể biến thành Lãnh Nguyệt Hàn, cho dù bị nàng hận, nhưng điều ta có thể làm chỉ là thủ hộ, ở tại nơi nàng quay người nhìn lại mỉm cười, ở tại nơi nàng nhìn thấy khóc.

      Lãnh Nguyệt Hàn lúc vào, nhìn thấy Vân Mộc Thần ôm Tuyết Ninh, vốn là nóng nảy muốn giải thích nhưng lời đến miệng bên, tất cả đều nuốt trở vào, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai người.

      Tuyết Ninh nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn, theo bản năng tránh thoát lồng ngực Vân Mộc Thần , trong lòng kinh ngạc thôi.

      Lãnh Nguyệt Hàn vẫn còn ở Dung Thành, vậy làm sao hạ chỉ phong hậu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

      Chỉ thấy Lãnh Nguyệt Hàn làm cho người nào có thể bỏ qua cảm giác áp bách, từng bước hướng hai người, nhìn cũng nhìn Khương Tuyết Ninh, hướng Vân Mộc Thần ôm quyền : "Thái tử, lâu gặp, gần đây khỏe ?"

      Vân Mộc Thần mang theo cười ôn hòa đáp lễ : "Đa tạ Nguyệt Lạc quốc quân quan tâm, Mộc Thần hết thảy mạnh khỏe"

      Lãnh Nguyệt Hàn cười khẽ: "Vậy tốt rồi, trẫm hôm nay tính toán hồi cung, nghĩ đến hướng nương lời từ biệt, ngờ gặp được thái tử" xong khẽ cười.

      Quay đầu nhìn về phía Tuyết Ninh, giống như hai người chỉ là bèo nước gặp nhau , ôm quyền :

      "Cảm tạ Nguyệt Lạc nương chứa chấp, sau khi trẫm hồi cung , nhất định phái người đưa nương hậu lễ, để bày tỏ cảm tạ đối với nương "

      Tuyết Ninh gì, cứ như vậy nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, Lãnh Nguyệt Hàn chỉ là cười, vẻ mặt bí này, ai cũng xem hiểu.

      Hai người cũng có ai chuyện, chỉ là cùng nhìn nhau , hồi lâu Lãnh Nguyệt Hàn cười lạnh mở miệng : "Vậy tại hạ cáo từ"

      Tuyết Ninh cũng cười đưa tiễn: "Bảo trọng"

      Vừa dứt lời, Lãnh Nguyệt Hàn lưu luyến chút nào xoay người rời , có ai trông thấy trong nháy mắt đó mặt nặng nề cùng khổ sở. Lôi Kình cùng Lăng Thiên vội vã theo Lãnh Nguyệt Hàn rời ,

      Lãnh Nguyệt Hàn luôn luôn tại Dung Thành căn bản là thể hạ chỉ trọng lập tân hậu, tại duy nhất có khả năng là, Thái hậu phát thay mặt Lý Cương.

      Kinh Thành Ám các truyền đến tin tức, Thượng Quan Thiên Dật mất tích, chẳng biết đâu, Cần Chính Điện đề phòng sâm nghiêm, ngay con ruồi cũng bay lọt, cùng Lãnh Nguyệt Hàn cũng mất liên lạc.

      Hoàng thượng còn hạ lệnh phong tỏa cửa thành của kinh thành , ra cho oai: hoàng thượng lập hậu, bảo đảm trị an, cần phải cũng biết là thủ đoạn của Thái hậu , tình thế vô cùng khẩn thiết.

      Lãnh Nguyệt Hàn ra khỏi Nguyệt Lạc các, xoay người lên ngựa, cuối cùng liếc mắt nhìn, trong lòng : "Ninh nhi, tạm biệt, lần này vừa , sợ rằng sống chết khó liệu, hết thảy bảo trọng, vào thời khắc này Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên phát mình vô cùng yếu đuối , sợ hãi. "

      Ngửa mặt lên trời cười khổ, kẹp chặt bụng ngựa hướng cửa thành tới, Lăng Thiên cùng Lôi Kình theo sát phía sau.

      Còn chưa tới cửa thành nghe thấy tiếng người la hét ầm ĩ, nhóm người chen chúc tại cửa thành, được ra.

      Lãnh Nguyệt hàn sắc mặt lạnh lẽo, nháy mắt, Lăng Thiên xuống ngựa hỏi lão giả bán bánh bao bên cạnh : "Lão nhân gia, xảy ra chuyện gì, tại sao cho ra khỏi thành a?"

      Lão nhân gia thở dài hơi : "Tiểu tử ngươi có điều biết a, huyện lệnh Dung thành của chúng ta , mấy ngày trước cả nhà cũng bị diệt, người của hoàng thượng phái người tới tra án này, hoàng thượng có lệnh, ngày tìm được hung thủ, dân chúng Dung Thành ngày được ra khỏi thành, cũng cho người ngoài vào, như thế này làm sao mua bán lui tới, đây là muốn đem chúng ta bức tử ở chỗ này a"

      Lăng Thiên có nghe lão nhân gia hết lời, liền hướng Lãnh Nguyệt Hàn báo cáo tin tức.
      Lãnh Nguyệt Hàn nheo lại cặp mắt đầy nguy hiểm , nhìn quan binh bắt đầu khởi động cửa thành, thanh lạnh lùng mang theo tia tình cảm : "Về trước Nguyệt Lạc các"
      Cứ tiếp tục như vậy , những người này sớm muộn cũng tra được Khương Tuyết Ninh


      Chương 13.2
      Edit: sakurakul

      Có thể xác định chút nghi ngờ nào, những người này nhất định là Thái hậu phái tới , về phần Thượng Quan chỉ sợ cũng rơi vào trong tay Thái hậu .

      tại việc cấp bách chính là nhanh rời Dung Thành. Nhìn tình thế này chỉ có thể đợi buổi tối, mình thể mạo hiểm bại lộ thân phận, nếu quả là Thái hậu chỉ điểm như vậy nàng cũng nhất định bỏ qua Khương Tuyết Ninh.

      Lãnh Nguyệt Hàn ra roi thúc ngựa trở lại Nguyệt Lạc các. Mới vừa xuống ngựa liền cùng Tuyết Ninh vội vội vàng vàng từ bên trong ra ngoài đụng mặt.

      Lãnh Nguyệt Hàn vội vàng vịn Tuyết Ninh, Tuyết Ninh nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn, lo lắng hỏi: "Ra ngoài có chuyện gì, ta nghe Hồng Thường cửa thành bị phong tỏa rồi."

      Lãnh Nguyệt Hàn giọng : "Nơi này chuyện tiện, chúng ta về trong phòng " xong lôi kéo Tuyết Ninh hướng hậu viện tới.

      Vân Mộc Thần ở sân trong đọc sách, biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lãnh Nguyệt Hàn lôi kéo Tuyết Ninh vào bên trong viện, trong lòng cả kinh hỏi " xảy ra chuyện gì?"

      Lãnh Nguyệt Hàn thanh rét lạnh : "Cửa thành phong tỏa, thể bây giờ , chỉ có thể đợi buổi tối"

      Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn hiểu hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Lãnh Nguyệt hàn liếc mắt nhìn Tuyết Ninh cùng Vân Mộc Thần, gì , Vân Mộc Thần cho là Lãnh Nguyệt Hàn phòng bị mình, giải thích: "Hoàng thượng xin yên tâm, Mộc Thần cũng phải loại tiểu nhân bán bằng hữu "

      Lãnh Nguyệt Hàn : "Thái tử hiểu lầm" rồi thở dài hơi : " có việc gì, ta có thể giải quyết, chỉ là muốn nhờ Vân huynh giúp chuyện" Tuyết Ninh chú ý tới Lãnh Nguyệt Hàn giọng điệu biến hóa, liền trẫm cũng , mà là dùng ta.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Vân Mộc Thần : "Xin Vân huynh chăm sóc tốt Nguyệt Lạc nương"

      Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn lại lần nữa hỏi "Lãnh Nguyệt Hàn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì" Lãnh Nguyệt Hàn chỉ : "Đóng cửa Nguyệt Lạc các, theo Vân Mộc Thần Vân Thủy quốc , tối nay ta cùng Lăng Thiên, Lôi Kình tiễn các ngươi ra khỏi thành" xong liền cất bước rời .

      Chỉ nghe Tuyết Ninh quát lớn tiếng "Đứng lại, Lãnh Nguyệt Hàn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi cho ta biết có được hay ?" Tuyết Ninh lại nghĩ Lãnh Nguyệt Hàn người còn ở Dung Thành, làm sao hạ chỉ lập hậu, chẳng lẽ là Thái hậu.

      Tuyết Ninh nhấc làn váy chạy đến trước mặt Lãnh Nguyệt Hàn , nhìn Lãnh Nguyệt Hàn hỏi "Có phải hay Thái hậu, nàng….. "

      Tuyết Ninh lời còn chưa hết, sắc mặt Lãnh Nguyệt Hàn liền biến đổi nhanh như lật sách , giễu cợt : " ta nghĩ ta cần thiết cho Nguyệt Lạc nương chuyện riêng của Lãnh mỗ "

      xong đẩy Tuyết Ninh ra, bước nhanh mà rời . Tuyết Ninh ngơ ngác đứng ở nơi đó nhìn Lãnh Nguyệt Hàn rời , Vân Mộc Thần giọng điệu than thở, dù là kẻ ngu cũng có thể nhìn ra Lãnh Nguyệt Hàn đối với nàng vẫn còn tình.

      Vân Mộc Thần đỡ Tuyết Ninh : "Nàng ràng thích , tại sao phải làm bộ như quan tâm" Tuyết Ninh cười khẽ: "Ta thích , chỉ là nguyên nhân chuyện của Lưu gia là do ta gây nên, ta thể khiến cũng bất nghĩa"

      Vân Mộc Thần cười khổ : " như vậy liền cho phép ta ích kỷ lần " xong, đôi tay nâng lên khuôn mặt Tuyết Ninh , nhìn Tuyết Ninh, thâm tình : "Ta hiểu ta phải Vân Thiên trong miệng nàng , nhưng là liên quan đến việc ta là Vân Thiên hay là Vân Mộc Thần, đều giống nhau nàng, cùng ta trở về Vân Thủy quốc , quan tâm tới tranh đấu quyền lợi tại nơi này, nghĩ tới trở về báo thù nữa"

      Tuyết Ninh nhìn Vân Mộc Thần : "Thần, ngươi biết ta cùng ngươi . Đúng vậy, có lẽ ta thích ngươi, nhưng là tại ta thể bỏ lại Lãnh Nguyệt Hàn quản hỏi, cho dù ta chỉ là , cái gì cũng làm được, nhưng là mọi chuyện cũng bởi vì ta, ta có thể nào rời "

      Vân Mộc Thần sớm ngờ tới Tuyết Ninh như vậy, khổ sở cười tiếng, buông Tuyết Ninh ra , Tuyết Ninh lại bắt được tay Vân Mộc Thần , cười : "Thần, cho ta thêm ít thời gian, đợi đến Dung Thành tất cả kết thúc, ta liền theo ngươi"

      Vân Mộc Thần thể tưởng tượng nổi nhìn Tuyết Ninh, trong lòng tràn đầy vui mừng, chợt ôm lấy Tuyết Ninh, thầm : " là sao" .

      Tuyết Ninh cười gật đầu cái, lại ở trong lòng thầm nghĩ: "Thần, xin lỗi, ta đành lòng nhìn ngươi khổ sở, nếu quả có thể giải quyết chuyện này, vậy ta liền tới nơi đó , sống ở bên cạnh ngươi, bảo vệ phần yên bình này?

      Lãnh Nguyệt Hàn ra khỏi Tuyết Ninh viện, chạy thẳng tới Ám Hương Các.

      Lãnh Nguyệt Hàn thanh rét lạnh phân phó : "Lăng Thiên trước cần kinh động Ám các, để tránh bứt dây động rừng, tối hôm nay chúng ta đêm khuya xông vào cửa thành, bất quá vài quan binh, hẳn là có thể ứng phó"

      Lăng Thiên cung kính đồng ý"Dạ"

      Lãnh Nguyệt Hàn tiếp tục : "Nhớ kỹ mặc kệ tối hôm nay có bất kỳ biến hóa gì, nhất định phải đem hoàng hậu nương nương đưa ra khỏi Dung Thành" chỉ cần Ninh nhi có ở đây, mặc kệ Thái hậu dung chiêu gì mình cũng có thể ứng phó.

      Lăng Thiên : "Chủ nhân, tình huống bây giờ , nếu như hôm nay chúng ta đưa hoàng hậu nương nương , vậy Thái hậu bên kia nhất định phát , đến lúc đó sợ rằng chủ nhân muốn cũng được."

      Lãnh Nguyệt Hàn đưa tay ngăn lời kế tiếp của Lăng Thiên lại sau đó phân phó : "Lôi Kình thừa dịp trời tối, ngươi tối nay cùng ra thành, đưa bọn họ đến địa phương an toàn, lập tức trở lại kinh thành, tìm tung tích của Thượng Quan, ta sợ cái lão bà đó đối với Thượng Quan bất lợi"

      Lôi Kình lần đầu tiên do dự, tại tình huống Dung Thành , Ám các thế lực cũng nhiều, chủ nhân lại thể loạn dùng lực lượng , nếu như ngay cả mình cũng , chỉ lưu lại mình Lăng Thiên, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên ứng phó như thế nào.

      Lãnh Nguyệt Hàn thấy Lôi Kình đồng ý, hiểu nhìn Lôi Kình, lạnh giọng hỏi "Người đây là muốn chống đối ý chỉ của ta"

      Lôi Kình lập tức quỳ chân đất cung kính : "Thuộc hạ dám, chỉ là…. " Lãnh Nguyệt Hàn thanh rét lạnh: "Tốt lắm, đừng nữa, theo lời ta phân phó mà làm"

      Lăng Thiên cùng Lôi Kình chỉ có thể cung kính chấp thuận

      Lãnh Nguyệt Hàn tới bên cửa sổ, nhìn trung, lạnh lùng cười tiếng, cưỡng bức mình…, lão bà đó, lại muốn chơi trò gì, muốn đem mình vây tại Tử Dung thành ư, vậy cũng phải xem xem bản thân có nguyện ý hay .

      Ninh Ninh rất phấn khởi. PS: thân ái, Lãnh Nguyệt Hàn cùng Tuyết Ninh bị vây tại Dung Thành, có thể an toàn thoát hiểm hay , Tuyết Ninh có thể cùng Vân Mộc Thần rời hay , Lãnh Nguyệt Hàn có hay tránh thoát kiếp này, Thượng Quan Thiên Dật ở chỗ nào, cùng nhìn lãnh hoàng, Hậu đấu trí kẻ địch như thế nào

      Chương 14: Bị vây ở Dung Thành, cùng chung hoạn nạn

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt của Lãnh Nguyệt Hàn, ngũ quan lập thể ở dưới ánh nắng mặt trời càng làm tăng thêm vẻ tuấn mỹ của , đúng lúc này Tuyết Ninh bước vào trong phòng, liền thấy cảnh tượng như tranh vẽ, đẹp đẽ đến khó tin.

      Lăng Thiên muốn gọi Lãnh Nguyệt Hàn dậy, Tuyết Ninh vội ngăn lại, nhưng Lãnh Nguyệt Hàn nhạy bén cảm nhận được có người đến gần, khi quay đầu nhìn về phía người kia, nghĩ rằng người đó chính là Tuyết Ninh, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống.

      Tuyết Ninh thấy Lãnh Nguyệt Hàn vừa nhìn thấy mình, sắc mặt trở nên lạnh lùng, nàng khỏi thở dài nghĩ trong lòng: Hình như Lãnh Nguyệt Hàn muốn nhìn thấy nàng.

      Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng hỏi: "Sao ngươi lại tới đây, có chuyện gì sao?"

      Tuyết Ninh khẽ cười : " cho ta biết chuyện gì xảy ra, bằng ta rời khỏi đây"

      Gương mặt lãnh nhược băng sương của Lãnh Nguyệt Hàn lên vẻ giận dữ, cắn răng nghiến lợi : "Ngươi uy hiếp ta"

      Tuyết Ninh nhàng : "Nếu như ngươi nhất định cho rằng như vậy, cũng tốt thôi." Nàng xong, liền khoanh hai tay lại, dùng ánh mắt vô tội nhìn Lãnh Nguyệt Hàn.

      Lãnh Nguyệt Hàn khinh thường hừ lạnh: "Ta ắt có biện pháp khiến ngươi rời , cần đến đồng ý của ngươi" Tuyết Ninh thầm than, khi Lãnh Nguyệt Hàn quyết định chuyện gì, ai có thể khuyên được , tuyệt đối nghe ý kiến của người khác. Nếu nàng hỏi ràng, chỉ sợ tự cho nàng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, nàng " Lãnh Nguyệt Hàn, bây giờ phải là thời điểm để ngươi cáu kỉnh, ta hiểu tình thế xảy ra trước mắt. tại thái hậu nắm giữ quyền chủ động, mặc dù ta biết chuyện gì xảy ra, nhưng giờ đây ta còn là Khương Tuyết Ninh tay trói gà chặt của ngày xưa nữa rồi, hy vọng ngươi tin tưởng ta...ta đem đến phiền toái cho ngươi đâu, hãy để ta gánh vác phần giúp ngươi, dù sao tất cả chuyện này đều là do ta gây lên"

      " xong chưa? Ngươi có thể được rồi, Lãnh mỗ cùng Nguyệt Lạc nương có bất cứ quan hệ gì, chuyện của ta ta tự mình giải quyết, muốn Nguyệt Lạc nương rời cũng vì muốn tốt cho . Nguyệt Lạc nương muốn , vậy ta cũng còn cách nào khác, đến lúc đó có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, Lãnh mỗ cũng bất lực thể làm gì được. vậy thôi, nếu còn chuyện gì, mời Nguyệt Lạc nương trở về"

      Tuyết Ninh vẫn đứng yên tại chỗ có ý định rời , nàng cắn môi gì. Lúc này Lăng Thiên mới vội vã giải thích: "Hoàng hậu nương nương, sợ rằng hành động lần này của Thái Hậu là muốn đuổi tận giết tuyệt hoàng thượng, xin hoàng hậu nương nương hãy khuyên nhủ hoàng thượng, nhanh chóng rời "

      Lãnh Nguyệt Hàn quát lớn: "Lăng Thiên, đủ rồi"

      Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn gằn từng chữ: "Lãnh Nguyệt Hàn, nếu như ngươi cứ hiểu chuyện như vậy, tại ta lập tức ra ngoài, đến cổng thành mọi chuyện với đám quan binh kia" Lãnh Nguyệt Hàn xoay người nhìn chằm chằm Khương Tuyết Ninh.

      "Hàn, có vấn đề gì, chúng ta cùng nhau giải quyết, ngươi đừng khiến ta phải lo lắng bất an" Vừa nàng vừa nắm lấy bàn tay của Lãnh Nguyệt Hàn.

      Lãnh Nguyệt Hàn cứ như vậy nhìn Tuyết Ninh, câu gì. đồng ý với nàng sao? Đúng vậy, Lãnh Nguyệt Hàn dám mạo hiểm, tính cách Tuyết Ninh vốn quật cường, nếu như muốn , nàng kiên quyết đưa , ngược lại càng phiền toái hơn.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Lôi Kình và Lăng Thiên phân phó: "Truyền lệnh xuống, giờ tý tối nay, chúng ta rời khỏi thành" giả bộ kiên nhẫn hất tay Tuyết Ninh ra

      Lăng Thiên và Lôi Kình vui vẻ : "Thuộc hạ tuân lệnh"

      Tuyết Ninh hiểu, tại sao lại hạ lệnh phong thành, chẳng lẽ Thái hậu cố ý muốn bức Lãnh Nguyệt Hàn đến đường cùng, bà ta ăn với các đại thần trong triều đình thế nào.

      Nàng quay sang hỏi Lăng Thiên xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lăng Thiên liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, sau đó đem tất cả mọi chuyện kể lại cho Tuyết Ninh nghe.

      Sau khi nghe xong, vẻ mặt Tuyết Ninh nghiêm túc : " tại, tay các ngươi có bao nhiêu người có thể dùng"

      Lăng Thiên lộ ra vẻ mặt khó xử, chuyện này được chủ nhân cho phép, dám .

      Lãnh Nguyệt Hàn nhíu mày nhìn Khương Tuyết Ninh, Tuyết Ninh giải thích: "Mặc kệ mục đích của Thái hậu là gì, giờ đây điều quan trọng nhất chính là chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Dung Thành, chúng ta biết tung tích của Thượng Quan ở đâu, thời gian kéo dài càng lâu càng gặp nguy hiểm"

      "Xem xét tình hình tại, có hai khả năng có thể xảy ra, là Thái hậu khống chế người giả dạng ngươi trong thiên điện, hai là người đó tự mình theo thái hậu. Nếu vậy bà ta con rối có thể dễ dàng thao túng trong tay rồi, bà ta biết ngươi có ở trong cung. Thái hậu giả vờ phái người tới điều tra vụ án của Lưu đại nhân, mục đích cũng chỉ là muốn giám thị ngươi, muốn đem ngươi vây ở Dung Thành, ngươi muốn phải ra khỏi thành có dễ dàng như vậy đâu, chỉ sợ ngươi còn bất cứ giá trị lợi dụng nào đối với Thái hậu nữa"

      Tuyết Ninh dừng lại chút, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn : " Thái hậu tiếc bất cứ giá nào muốn đoạt lấy mạng của ngươi"

      Lãnh Nguyệt Hàn sớm nghĩ đến điểm này rồi, chỉ lo lắng vì Khương Tuyết Ninh ở đây, nghĩ lại có lẽ lo lắng của là thừa thải rồi. Nữ tử này, nàng đủ thông minh để có thể bảo toàn tính mạng của mình, hơn nữa nàng còn có công phu,

      "Ta có ba đến bốn mươi người ở nơi này" Lời của Lãnh Nguyệt Hàn, đó chính là ngầm cho phép Tuyết Ninh có thể ra lệnh cho bọn họ.

      "Tốt, tối nay chúng ta tới dùng cách giương đông kích tây, đục nước béo cò, sau khi ra khỏi thành gặp nhau tại phía sau núi Lục Liễu"

      Lãnh Nguyệt Hàn hiểu ý đồ của Tuyết Ninh, khỏi cau mày, Tuyết Ninh chỉ cười , sau đó mới thần bí : "Đây là bí mật, Ta phải rời rồi " xong ra ngoài.

      Chương 15 Kèm hai bên Tuyết Ninh, hạ lệnh tu thành
      Edit : sakurakul


      Vân Mộc Thần ôn hòa trước sau như , giờ phút này cũng ôn hòa đứng lên , tay cầm kiếm chỉ hướng Quỷ Cốc lạnh lùng : "Buông nàng ra"

      Lãnh Nguyệt Hàn, cặp mắt nheo lại, thanh lạnh lùng đủ để rét chết người"Buông nàng ra"

      Quỷ Cốc cười khẽ, xem ra chính mình bắt đúng người, cười lạnh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn : "Rất đơn giản, lấy mạng đổi mạng, dùng mạng của ngươi để đổi nàng" vân đạm phong khinh.

      Lãnh Nguyệt Hàn hai quả đấm nắm chặt, tức giận trợn trừng mắt nhìn Quỷ Cốc"Ta ghét nhất người khác uy hiếp ta, ta lại lại lần buông nàng ra" Quỷ Cốc thèm để ý chút nào Lãnh Nguyệt Hàn quanh thân tản mát ra sát khí mạnh mẽ. Mình liền đánh cuộc, đả thương nữ tử trong tay mình này.

      Truy Phong chỉ vào Quỷ Cốc lạnh lùng : "Buông nàng ra, ngươi rốt cuộc là ai, vì sao phải giả mạo Dạ Mị Các ở chỗ này đại khai sát giới"

      Quỷ Cốc nheo lại mắt thấy Truy Phong, tiểu tử này thanh rất là quen tai, mình giống như ở nơi nào nghe qua, híp mắt quan sát Truy Phong, chợt nghiêng mắt nhìn qua kiếm trong tay Truy Phong, lộ ra nụ cười dữ tợn "Ha ha…… nghĩ tới, đường đường đại hộ vệ Dạ Mị Các Truy Phong, thế nhưng chịu thiệt ở trong tay cái , còn biến thành bộ dạng quỷ "

      Truy Phong thể tưởng tượng nổi nhìn Quỷ Cốc, nếu như người này phải người Dạ Mị Các, làm sao nhận biết mình, nếu là lời , chủ nhân làm sao làm cho người ta giết nương, lại mình cho tới bây giờ cũng có gặp qua người này. Quỷ Cốc chưa bao giờ xuất qua ở Dạ Mị Các, Truy Phong dĩ nhiên biết.

      Mọi người cả kinh, nghĩ tới Truy Phong lại là người Dạ Mị Các, Truy Phong : " cần biết ngươi là ai, ngươi đều thể gây tổn thương cho nương, nếu Các chủ nhất định giết chết ngươi "

      Quỷ Cốc : "Vậy chờ Các chủ tới giết ta tốt lắm" Truy Phong tức giận"Ngươi, , , , " ra lời, cũng có ai hỏi tới thân phận Truy Phong , tình huống bây giờ nguy cấp, căn bản phải lúc truy cứu , chẳng cần biết là ai, nhiều trợ thủ, so với nhiều bằng hữu tốt hơn.

      Dung nhan Tuyết Ninh dưới khăn che mặt là mảnh yên tĩnh, nghe tin tức này, khóe miệng mang theo lạnh nhạt xa cách cười nhìn hết thảy, ra vẻ khó được bình tĩnh, Dạ Mị Các, mị này ác tâm như vậy ư, còn là mưu, hai bên cứ như vậy nhìn nhau, Lãnh Nguyệt Hàn bọn họ dám ra hành động thiếu suy nghĩ.

      Chợt dưới cửa thành truyền đến tiếng la nóng nảy của Hồng di: "Nguyệt Lạc, ta mang bọn tỷ muội tới giúp ngươi" Tuyết Ninh cau mày, Hồng di làm sao tới đây, bọn họ lại có công phu, đây thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, Tuyết Ninh trong lòng cả kinh,

      Vân Mộc Thần đến . biết người nào kêu câu: "Các hương thân, Nguyệt Lạc nương bị người xấu bắt, mọi người mau dậy giúp tay a"Vừa dứt lời, chỉ thấy cả Dung Thành, từ từ sáng lên, các hương thân cũng cầm các loại công cụ tuôn hướng cửa thành,

      Tuyết Ninh trong khoảnh khắc đó, trong lòng cảm động dĩ nhiên là cần cũng biết, nhưng là nhiều hơn là lo lắng, bọn họ đều là người tay trói gà chặt, tại sao có thể địch nổi, những thứ này đều là sát thủ giết người chớp mắt.

      Tuyết Ninh trong lòng lo lắng thôi, tính toán dùng sức thoát khỏi Quỷ Cốc kiềm chế , nghĩ đến Quỷ Cốc cũng là ngờ rằng, cái này nương yếu đuối trong tay mình lại có công phu, xử chí kịp tay, Tuyết Ninh tránh ra , đứng ở đối diện Quỷ Cốc, gió thổi qua, thổi lên cái khăn che mặt Tuyết Ninh,

      Tay Quỷ Cốc hướng Tuyết Ninh đánh tới , dừng ở trung, trong lòng cả kinh, đứng ở trước mặt mình , chính là Khương Tuyết Ninh chết ,chỉ ngây người lúc đó, Vân Mộc Thần đem Tuyết Ninh kéo vào trong lòng ngực mình, chặt ôm vào trong ngực, cả người đều run rẩy.

      Tuyết Ninh cười khẽ, vỗ vỗ Vân Mộc Thần tựa như an ủi, nhìn các hương thân chen chúc mà đến, Tuyết Ninh đẩy Vân Mộc Thần ra, hô: "Hồng di, mau để các hương thân trở về, tâm ý các hương thân, Nguyệt Lạc khắc ghi" những sát thủ này hề có nhân tính, Tuyết Ninh sợ bọn họ đối với các hương thân bất lợi.

      Quỷ Cốc thấy Tuyết Ninh từ trong tay bản thân chạy trốn, sợ là suy nghĩ kèm hai bên nàng có dễ dàng như vậy rồi, chủ nhân phân phó tiếc bất cứ giá nào, cũng phải giết Lãnh Nguyệt Hàn.

      Quỷ Cốc ánh mắt quét qua đám người Tuyết Ninh, chỉ vào phía dưới các hương thân, thanh mang theo tia tình cảm : "Hoặc là đầu hàng, hoặc là để cho những người này với các ngươi cùng nhau chôn theo"

      Lãnh Nguyệt Hàn thanh rét lạnh: "Giọng điệu " Quỷ Cốc cười lạnh"Ha ha, , , , vậy đừng trách thủ hạ ta lưu tình rồi." Lãnh Nguyệt Hàn thần kinh kéo căng, chỉ sợ Quỷ Cốc đối với những người dân này xuống tay.

      Vậy mà Quỷ Cốc nhìn Tuyết Ninh : " nghĩ tới, hỏa hoạn cũng có chết cháy ngươi...ngươi là mạng lớn" Tuyết Ninh lạnh lùng nhìn Quỷ Cốc : "Nguyên lai là ngươi phóng hỏa" Quỷ Cốc khinh thường cười khẽ: "Hỏa hoạn đốt chết được ngươi, vậy hôm nay là ngày chết của ngươi "

      Tuyết Ninh nhìn Quỷ Cốc hỏi "Tại sao, tại sao muốn phóng hỏa đốt chết ta, ngươi là người của Thái hậu " Quỷ Cốc nhìn ra Tuyết Ninh moi lời của mình, lạnh lùng : "Đó là ngươi đáng chết"

      Nhìn ra Khương Tuyết Ninh đối với những dân chúng phía dưới này coi trọng, Quỷ Cốc đột nhiên cười lạnh : "Ha ha, , , khiến nhiều người như vậy, cho hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương chôn theo, các ngươi chết cũng đáng"

      Lãnh Nguyệt Hàn thất vọng đau khổ trong lòng thầm : "Bọn họ quả nhiên biết thân phận mình, là Thái hậu phái tới sao, Thái hậu cùng Dạ Mị Các lại có cái quan hệ gì, Lãnh Nguyệt Hàn thanh rét lạnh hỏi "Ngươi rốt cuộc là ai, chịu người nào chỉ điểm muốn giết trẫm"

      Quỷ Cốc cười khẽ: "Người chết cần thiết biết nhiều như vậy" thanh giống như quỷ mị, làm cho người ta nghe trong lòng run sợ.

      Chỉ nghe Quỷ Cốc chỉ vào các hương thân phía dưới , ra lệnh tiếng"Giết, chừa mống" Tuyết Ninh khổ sở, tiếng la vang dội cả Dung Thành" cần" Lôi Kình Lăng Thiên trực tiếp hướng Quỷ Cốc đánh tới.

      Làm mọi người thế nào cũng đỡ được đao kiếm của những sát thủ này , Tuyết Ninh quỳ mặt đất, cũng vô lực ngăn cản tất cả, chỉ có thể nhìn các hương thân này từng bước từng bước ngã xuống, trong bóng tối, cây đuốc đỏ bừng, tiếng kêu rên cực kỳ bi thảm, tiếng cười điên cuồng, từng chút từng chút ăn mòn lấy màng nhĩ Tuyết Ninh ,Tuyết Ninh chỉ có thể điên cuồng kêu cần, lại cái gì đều làm được, Vân Mộc Thần đau lòng ôm chặt lấy Tuyết Ninh,

      Lãnh Nguyệt Hàn thất vọng đau khổ ân hận, thể nhịn nữa, Vân Mộc Thần che chở Tuyết Ninh bị thương, Lãnh Nguyệt Hàn lại chỉ có thể đau lòng nhìn con dân mình , bị những người này coi như chuyện vặt dạng tu giết, thây ngang khắp đồng, máu tươi gai đỏ đầy đất , mắt mỗi người , tại sao, tại sao, Lãnh Nguyệt Hàn ở trong lòng lần, lần, hỏi mình, tại sao phải đối xử với chính mình như thế, tại sao phải tổn thương nhiều người như vậy.

      Cũng để ý cái gì nữa, trực tiếp hướng Quỷ Cốc đánh tới, lạnh lùng : "Trẫm muốn cho ngươi vì bọn họ đền mạng" chiêu thức bén nhọn tàn nhẫn đánh úp về phía Quỷ Cốc, đánh Quỷ Cốc tới còn sức đánh trả.

      Quỷ đạo tử ở phía sau nóng nảy hô: " được, được" Lăng Thiên cùng Lôi Kình vết thương chồng chất, căn bản ngăn cản được Lãnh Nguyệt Hàn.

      Tuyết Ninh quỳ gối cổng thành, ánh mắt trống rỗng nhìn phía dưới những nhóm người bị giết , những người áo đen kia quơ múa đao kiếm, giống như dùng máu tươi vẽ tranh , cụt tay, phần còn lại của chân tay bị cụt, khắp nơi đều có.

      Cuộc chiến đấu này rốt cuộc kéo dài bao lâu, Tuyết Ninh biết, mặt trời mọc máu tươi đầy đất , nhiễm đỏ toàn bộ mặt đất. Thi thể đầy đất, bày khắp đường phố Dung Thành , nhìn thấy như vậy mà ghê, thảm như vậy vô nhân đạo, mà Lãnh Nguyệt Hàn bọn họ bị đám người áo đen vây quanh, hề có lực chống trả.

      Tuyết Ninh dùng ống tay áo chùi chùi mồ hôi trán, ngẩng đầu nhìn chút mặt trời màu đỏ chiếu sáng thổ địa màu đỏ, chói đến mức mở mắt được. Nàng chưa bao giờ biết ánh mặt trời Dung Thành trước kia, có phải hay đúng là như vậy đỏ như máu đây? Tại sao hôm nay ánh mặt trời lại đỏ như thế chói mắt, chiếu mình muốn rơi lệ, nhưng vì cái gì chảy ra được,

      Tuyết Ninh cười khổ, đây cũng là tu giết ư, những dân chúng đáng thương này, phạm vào cái lỗi gì. Cứ như vậy vô ích thành vật hy sinh cho quyền lực phân tranh , , mà tất cả tai nạn này tất cả đều là mình mang tới cho bọn họ, kia đôi song song có nhắm hai mắt , cứ như vậy nhìn bầu trời, đó là đối với sinh mạng khẩn cầu ư, nếu như mình tới Dung Thành, liền mang đến cho bọn họ tai nạn, nếu như mình đủ cường đại, dùng năng lực bảo vệ bọn họ, nhưng cố tình mình có gì cả, chỉ có thể nhìn bọn họ bị sát hại tàn nhẫn .

      Tuyết Ninh cười khẽ"Ha ha, , , , , , nữ" chẳng lẽ mình là cái nữ, tại sao mình chỉ mang đến tai nạn cho người khác, tại sao những thứ kia người vô tội, cũng bởi vì chính mình mà chết thảm như vậy. Đây tất cả đều là mình tạo thành, đều là bởi vì chính mình. Tuyết Ninh ngẩng đầu lên, nhìn này thây ngang khắp đường phố, lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành,

      Tuyết Ninh giọng kêu"Hồng di, Hoàng Oanh, Hồng Thường" chỉ là cũng người nào trả lời nữa, đáp lại mình chỉ là đầy trời tin tức cùng nồng nặc máu tanh.

      Tuyết Ninh nhìn trời Trường Khiếu"A, , , , , , , "Thê lương tiếng la lại lần nữa vang vọng cả Dung Thành, Lãnh Nguyệt Hàn quỳ gối bên trong vòng vây, nâng lên hai mắt sắp nhắm lại nhìn về phía Tuyết Ninh.

      Trong nháy mắt, giống như gió nổi mây phun, chỉ thấy Tuyết Ninh cầm lên kiếm dính đầy máu tươi đất , mang theo tia tình cảm, từng bước thẳng hướng những người áo đen bao vây bọn họ, Lãnh Nguyệt Hàn câu kia"Ninh nhi" còn chưa kêu ra miệng, liền hôn mê bất tỉnh.

      Tuyết Ninh giống như điên rồi, điên cuồng có chương pháp gì chém những người áo đen kia, Quỷ Cốc đời này cũng quên, ngày đó hôm đó, ở cổng thành Dung Thành, nữ tử áo trắng dính đầy máu tươi , ấy là sao kinh người, gương mặt tuyệt mỹ kia mang theo hận,khiến mọi người kinh hãi, càng quên kiếm kia xuyên qua thân thể của mình vô tận đau đớn, cùng với nụ cười nghiêng nước nghiêng thành mặt kia.

      Tuyết Ninh cứ như vậy chém biết mệt mỏi, cho đến té xỉu cũng có để xuống kiếm trong tay của chính mình.

      Lãnh Nguyệt Hàn bọn họ hề có lực chống trả rồi, cũng chỉ có chờ chết, gió thổi qua, kèm theo mùi máu tươi nồng nặc, tập kích giác quan mỗi người , tựa hồ tỏ tử vong phủ xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :