1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồng nhan say, yêu hậu tóc trắng của lãnh hoàng - Tiếu Nguyệt (Q3 - C1.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7.1: Khiêu khích
      Tuyết Ninh tạm biệt Lãnh Nguyệt Hàn ba ngày, lúc tạm biệt Lãnh Nguyệt Hàn ôm Lam Tình ở Mĩ Thực hiên của Nguyệt Lạc Các uống rượu, Lam Tình ngồi ở đùi Lãnh Nguyệt Hàn, từng chén từng chén rót rượu cho Lãnh Nguyệt Hàn, Tuyết Ninh đứng ở cửa, nhất thời phản ứng kịp, biết tai sao quan hệ của bọn họ lại tốt như vậy.

      Chỉ nghe Lam Tình bưng ly rượu lên cười duyên :” Tửu lượng của Lãnh công tử cao, nào, Lam Tình mời ngài chén”, vừa vừa cười khanh khách dán lên người Lãnh Nguyệt Hàn, Lãnh Nguyệt Hàn chẳng những đẩyy Lam Tình ra mà con cười uống hết ly rượu Lam Tình đưa tới, lúc này Lãnh Nguyệt Hàn hề giống trước kia, dáng vẻ thoải mái tự nhiên kiềm chế như vậy là lần đầu Tuyết Ninh nhìn thấy, hai tay ôm lấy Lam Tình, hai tay còn quy củ sờ loạn người nàng ta.

      Trong lòng Tuyết Ninh giận dữ, sao Lam Tình có thể ở trước mặt mọi người chẳng biết xấu hổ như thế, cùng nam tử câu câu đáp đáp, nàng cất bước vào Mĩ Thực hiên, còn chưa kịp mở miệng lại nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên chế trụ đầu Lam Tình, hôn lên môi Lam Tình, đem toàn bộ rượu vừa mới uống chuyển vào trong miệng Lam Tình, đem tới thanh trầm trồ của mọi người.

      Lam Tình vẻ mặt thẹn thùng vùi vào trong ngực Lãnh Nguyệt Hàn, mặt tràn đầy sắc đỏ nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, Lãnh Nguyệt Hàn phóng túng kiềm chế được cười lên, dùng ngón ta nâng cằm của Lam Tình lên, cười nhìn nàng ta.

      Tuyết Ninh chỉ cảm thấy nụ cười kia chói mắt, Lam Tình còn chưa kịp phản ứng, cổ tay bị Tuyết Ninh cầm lấy, bị Tuyết Ninh dùng lực cái quăng xuống đất, Lam Tình giờ mới phản ứng kịp, nhìn thấy là Tuyết Ninh, chỉ có thể cắn môi, giận dữ nhìn nàng.

      Tuyết Ninh lạnh lùng :” Lam Tình, ngươi quên quy củ của Nguyệt Lạc các” Lam Tình tức giận :” Ta…”, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng liền nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Lãnh Nguyệt Hàn, Lam Tình ủy khuất nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, cắn môi .

      Tuyết Ninh đột nhiên xoay người nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, nở nụ cười khẽ:” Lãnh công tử, Nguyệt Lạc các của ta cũng phải là chốn yên hoa, nếu như ngài thích ở trước mặt mọi ngươi tán tỉnh nương vậy chọn chỗ khác ” Thanh lãnh nhược băng sương ( lạnh lùng, lạnh nhạt), nghe ra bất kì cảm xúc gì lại mang theo nồng đậm cảnh cáo.

      Lãnh Nguyệt Hàn phóng túng kiềm chế cười lên, đầu gác lên cánh tay đặt bàn, liếc mắt nhìn Khương Tuyết Ninh, hề gì, nâng chén uống nốt rượu trong ly, đứng lên, muốn tới chỗ Tuyết Ninh

      Tuyết Ninh theo bản năng cau mày, muốn né tránh Lãnh Nguyệt Hàn. Lãnh Nguyệt Hàn khẽ cười tiếng, nhìn Tuyết Ninh, gằn từng chữ:” Muốn ở nơi nào, là tự do của ta, huống chi…” Lãnh Nguyệt Hàn khinh thường liếc mắt nhìn Khương Tuyết Ninh, lại nhìn Lam Tình té ngã bên.

      Nhếch môi cười tiếng, trực tiếp về phía Lam Tình, mặt dịu dàng đỡ Lam Tình dậy, ôm vào trong ngực, nhìn Tuyết Ninh, mặt khiêu khích tiếp tục :” Huống chi… bổn công tử sắp cưới Lam Tình nương làm vợ, ôm ôm ấp ấp như vậy có là cái gì?” xong cười nhìn Tuyết Ninh, giống như nhìn người có chút quan hệ gì.

      Tuyết Ninh có phản ứng, chẳng qua chỉ bình tĩnh :” Nếu như Lãnh công tử thích Lam Tình, vậy được, lập tức đem Lam Tình về nhà , ta cùng Lam Tình giống như tỷ muội, nhất định cho nàng hôn lễ long trọng” xong nhìn Lam Tình cái, chỉ thấy Lam Tình chột dạ trốn tránh ánh mắt của Tuyết Ninh.

      Tuyết Ninh cười khẽ, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn :” Nếu như Lãnh công tử thích Lam Tình sao lại ở trước mặt mọi người làm vậy với Lam Tình, thử hỏi trong thiên hạ này có người nam tử nào lại đem thê tử của mình làm nhục trước mặt mọi người?” Lời này vừa là cho Lãnh Nguyệt Hàn nghe đồng thời cũng thức tỉnh Lam Tình.

      Lãnh Nguyệt Hàn cất giọng hỏi:” Làm nhục…?” xong nâng cằm của Lam Tình, mặt vui vẻ vô hại hỏi:” Ngươi cảm thấy như vậy là làm nhục ngươi sao?”, mặc dù cười nhưng ánh mắt lạnh như băng đủ để làm cho mọi người sợ hãi.

      Chỉ nghe Lam Tình cười nhàng :” Thiếp thân cảm thấy đây là làm nhục, có thể được Lãnh công tử nhìn trúng là phúc khí, chẳng lẽ tỷ tỷ ghen tị?” xong thẹn thùng tựa vào trong ngực Lãnh Nguyệt Hàn, khiêu khích nhìn Tuyết Ninh.

      Tuyết Ninh cười khẽ, lắc đầu cái, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau, là ầm ĩ, Hồng Di vội vàng chạy vào, hoảng hoảng trương trương ( hoảng hốt và khẩn trương) :” nương, tốt rồi, Lưu ác bá đó lại dẫn người đến gây rối”

      Tuyết Ninh nhướng mày, trong lòng nghĩ:” Lưu ác bá này, sao còn chưa từ bỏ ý định?” Tuyết Ninh hỏi:” Truy Phong có thể trở lại ?” Hồng Di lắc đầu cái nhịn được ai oán :” Người tên Tru Phong này, bình thường luôn theo người, tại cần biết lại chạy nơi nào” Khi chuyện Luu Uyên Bác mang theo đám người vào đại sảnh.

      Tuyết Ninh nghe thấy tiếng liền ra ngoài, giọng Lưu Uyên Bác mang theo khiêu khích :” Nguyệt Lạc nương, lâu gặp, ngày đó các ngươi phế cánh tay của ta, thương tích đến nay còn chưa khỏi, món nợ này cũng nên tính toán rồi” Tuyết Ninh cười khẽ nhìn Lưu Uyên Bác tay vẫn bó thạch cao

      Nàng bình tĩnh mở miệng:” Chẳng lẽ là Lưu công tử muốn đem cánh tay còn lại phế nốt? Ha ha… Nguyệt Lạc rất vui lòng làm thay” Cho dù mang theo khăn che mặt, mọi người vẫn có thể cảm nhận được hơi thở bén nhọn khiếp người của nàng.
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      7.2

      Edit:Minnie Phạm

      Lưu Uyên Bác nghĩ đường đường là đại nam nhân thế nhưng lại sợ nương yếu đuối. Lưu Uyên Bác hít hơi sâu, lấy thêm can đảm : "Đừng có ở đây mà hù dọa người, ngươi cũng biết bản thiếu gia ta là ai, cả Dung Thành này đều do cha ta định đoạt. Hôm nay ta tới đây, chính là vì mối thù lần trước" xong vẻ mặt khiêu khích nhìn Tuyết Ninh, Lãnh Nguyệt Hàn chỉ chăm chú đế ý đến thức ăn ngon đặt ở bàn, cũng có ý định ra ngoài.

      Lưu Uyên Bác tới bên cạnh Tuyết Ninh, tiếp tục "Dĩ nhiên Bản công tử cũng phải là thông tình đạt lý, nếu như Nguyệt Lạc nương chịu gả cho ta làm thiếp, Nguyệt Lạc các tự được che chở. Còn nếu Nguyệt Lạc nương đồng ý, vậy cũng đừng trách Bản công tử thương hương tiếc ngọc" ánh mắt chăm chú nhìn Nguyệt Lạc, còn biết tốt xấu gì sờ mặt Tuyết Ninh..

      Chỉ nghe thấy tiếng "Chao ôi", kèm theo đó là tiếng xương gảy, cái cánh tay khác của Lưu Uyên Bác lại bị phế bỏ, lần nữa bị vứt mặt đất. kêu la thảm thiết, Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng đứng ở bên cạnh Tuyết Ninh nhìn Lưu Uyên bác nằm mặt đất.

      "Loại người như ngươi mà cũng muốn đụng vào người nàng sao? biết tự lượng sức mình" Lưu Uyên Bác chỉ vào Lãnh Nguyệt Hàn : "Lại là ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Lần trước chính là ngươi phế cánh tay bản thiếu gia, tại ngươi lại….ngươi…. ngươi chờ đó cho ta, người tới, tiếp tục đập Nguyệt Lạc các cho bản thiếu gia" rồi chỉ vào Lãnh Nguyệt Hàn : "Đưa tên tiểu tử thúi này giải vào đại lao" Tiếng vừa dứt, đám thị vệ bước vào, đập đồ trong Nguyệt Lạc các.

      Tuyết Ninh liếc mắt nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, lại gây ra chuyện lớn rồi, biết là giúp nàng hay hại nàng đây? Tuyết Ninh lạnh lùng : "Hồng Hoàng Lam Lục, dẫn chúng tỷ muội bảo vệ Nguyệt Lạc các" Vừa dứt lời, liền cước đá văng tên thị vệ ra xa, dẫn ba tỷ muội khác đánh nhau với thị vệ của Lưu Uyên Bác, chỉ có Lam Tình đứng ở bên có nhúng tay.

      Lãnh Nguyệt Hàn híp mắt nhìn Tuyết Ninh, nàng như vậy khiến cảm thấy xa lạ, chưa bao giờ nghĩ tới nàng lại biết võ công. Cho đến giờ, chẳng qua chỉ cảm thấy nàng so với nữ tử khác sức lực lớn hơn chút, nghĩ tới nàng lại biết võ công.

      Công phu của Tuyết Ninh nhiều chiêu ngoan tuyệt, hơn nữa chiêu thức lại kỳ quái, căn bản nhìn ra đây là chiêu thức của bang phái nào. Người ít đánh lại được số đông, Tuyết Ninh ở thế hạ phong, Hồng Thường bị bắt, khiến Tuyết Ninh phân tâm. Lưu Uyên Bác bị trúng quyền, sai người kề đao lên cổ Hồng Thường, uy hiếp : "Nếu Nguyệt Lạc nương dừng tay, đừng trách bản thiếu gia khách khí nữa"

      Tuyết Ninh thấy Hồng Thường bị bắt, bất đắc dĩ đành phải dừng tay lại. Lạnh lùng nhìn Lưu Uyên Bác : "Lưu Uyên Bác, mau thả Hồng Thường ra" thanh lạnh lẽo đến kinh người.

      Lưu Uyên Bác cố nén đau đớn, : "Tốt, chỉ cần Nguyệt Lạc nương đồng ý cùng ta trở về làm tiểu thiếp, Bản công tử liền thả nàng" .

      "Tốt" Tuyết Ninh chút do dự đồng ý, trong khoảnh khắc đó Hồng Thường thiếu chút nữa khóc thét lên, nếu như ban đầu nàng theo Tuyết Ninh chỉ vì muốn sinh tồn, như vậy giờ khắc này, lòng nàng xem Tuyết Ninh là tỷ tỷ của mình.

      Hồng Thường vội vã : "Tỷ tỷ, thể…. " Tuyết Ninh cười khẽ, về phía Lưu Uyên Bác.

      "Chậm " Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên lên tiếng .

      Lưu Uyên Bác nhìn Lãnh Nguyệt Hàn đầy khiêu khích: "Tiểu tử ngươi, ngươi định làm gì, ta sai người đánh chết ngươi" Lãnh Nguyệt Hàn cười, lạnh lùng : "Ta với ngươi trở về, ngươi thả nàng "

      Lưu Uyên Bác khinh thường : "Ngươi xem bản đại gia là người ngu sao? Vứt đại mỹ nhân như hoa như ngọc sang bên, dẫn ngươi về nhà, ngươi có bị bệnh ?" vừa dứt lời những người xung quanh cười ầm lên.

      Lãnh Nguyệt Hàn quát: "Đồ khốn kiếp" Vừa dứt lời xoay liền người cái, tay bóp chặt cổ Lưu Uyên Bác, lạnh lùng : "Ta dẫn ngươi trở về gặp cha ngươi, để cho xem chút, mình dạy ra loại người cặn bã như thế nào" Lãnh Nguyệt Hàn cứ bóp cổ Lưu Uyên Bác như vậy, từng bước từng bước ra ngoài. đám thị vệ theo, nhưng dám hành động thiếu suy nghĩ,

      Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn đem Lưu Uyên Bác về phía huyện nha, nàng thở dài quay sang dặn dò Hồng Thường: "Ngươi theo sau họ".

      Đám người tản , cũng có ai chú ý tới trong đám người có bóng dáng màu đỏ nhanh chóng rời

      Trong đại lao tại Huyện nha, Lãnh Nguyệt Hàn ngồi nhắm mắt dưỡng thần , chợt giọng của Lôi Kình và Lăng Thiên vang lên: "Chủ nhân, ngươi sao chứ?" Giọng vội vàng, tràn đầy lo lắng.

      Lãnh Nguyệt Hàn lười biếng mở mắt trả lời: "Quay lại rồi sao, mọi chuyện giải quyết sao rồi"
      Lôi Kình hết sức cung kính : "Bẩm chủ nhân giải quyết xong xuôi" Lãnh Nguyệt Hàn vừa lòng : "Tra ra được là ai làm?"
      Lôi Kình quỳ xuống, : " Thuộc hạ vô năng"
      Lãnh Nguyệt Hàn hừ tiếng, gì. Linh thủy cung mới vừa đồng ý hợp tác cùng Ám các, liền bị diệt môn, sợ rằng việc có đơn giản như vậy.

      Lăng Thiên hỏi: "Chủ nhân, sao ngài lại ở nơi này"

      Lãnh Nguyệt Hàn hừ lạnh : "Chờ Lưu Thạch Hồng" Lưu Thạch Hồng chính là Huyện lệnh của Dung Thành, làm quan thanh liêm, vẫn luôn là trong những người ủng hộ Lãnh Nguyệt Hàn chấp chính.

      thể nghĩ đến lại sinh ra tên nghịch tử như Lưu Uyên Bác, tự nguyện tới đại lao, chính là muốn dò xét đến cùng, phải dạy dỗ Lưu Uyên Bác trận..

      Vừa bước vào cửa chính huyện nha, Lãnh Nguyệt Hàn liền trúng phải mai phục, thủ đoạn hạ lưu,bọn dùng Mê hương phấn đối với Lãnh Nguyệt Hàn sớm vô ích. Lãnh Nguyệt Hàn cố ý té xỉu, bị đưa tới đại lao, chính là muốn xem đến cùng Lưu Uyên Bác định làm gì. giải quyết triệt để chuyện này, sợ rằng có những chuyện tương tự xảy ra. thể dùng nội lực, đành phải chờ Lăng Thiên và Lôi Kình đến mới có thể tìm Lưu Thạch Hồng.

      Hồng Thường vội vã quay trở lại : "Lãnh công tử vào cửa chính huyện nha đến giờ chưa có trở ra" Đến khi trời tối cũng thấy bóng dáng Lãnh Nguyệt Hàn đâu, Tuyết Ninh ngồi yên, liền đứng dậy thân mình tới huyện nha.

      PS: Nữ tử áo đỏ thần bí đó rốt cuộc là ai,. Đến cùng Tuyết Ninh lại gặp phải chuyện gì. Tại sao đột nhiên Lãnh Nguyệt Hàn lại thích Lam Tình. Các bạn, xin tiếp tục chú ý đón đọc!!
      Last edited by a moderator: 26/3/15
      bebi_01thienbinh2388 thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor:Mèo_Moon.

      Chương 8: Muốn bứt dây động rừng

      Tuyết Ninh ra khỏi Nguyệt Lạc Các rồi vội vàng đến huyện nha, mình biết nên lỗ mãng như vậy, nhưng lại làm gì được với Lãnh Nguyệt Hàn, quan tâm nữa

      Bóng đêm u ám, Tuyết Ninh cảm nhận được, có người theo dõi mình, khẽ cong môi cười, bước chân nhanh hơn, quẹo vào ngõ tắt, vốn tưởng rằng có thể thành công vứt bỏ người theo dõi mình, nhưng ngờ, mình lại bị người phía sau điểm huyệt đạo, thể động đậy, Tuyết Ninh thầm thở dài, mình làm sao có thể quên, ở đây còn có công phu điểm huyệt này chứ.

      Tuyết Ninh vẫn như cũ chút hoang mang, vẻ mặt bình tĩnh : "Các hạ là người phương nào" Hồng Ảnh lên, chỉ thấy nữ tử áo đỏ thẫm sắc Thúy Yên, váy đỏ, thân màu đỏ lụa mỏng, bờ vai như được gọt thành thắt lưng thon thon, da nõn nà, phong cách mị, tuy mỉm cười nhìn mình, giữa trán lộ sắc khí, người này theo mình từ kinh thành đến Giang Nam. Ninh Ninh vào nhanh.

      Tuyết Ninh thầm nhíu mày nhớ kí ức, mình chưa từng gặp qua nữ tử này, biết đối phương sao lại nhìn mình như vậy, chỉ thấy nữ tử áo đỏ khẽ "Hoàng hậu nương nương lâu gặp" thanh tràn đầy thù hận, Tuyết Ninh khó hiểu nhìn Giang Nam : " nương, chúng ta quen biết nhau sao" thanh tràn ngập nghi hoặc

      Giang Nam cười "Hô hô...nương nương trí nhớ người kém, nhớ Giang Nam là ai sao" Tuyết Ninh thấp giọng lặp lại : "Giang Nam, ngươi là Giang Nam" ha ha... Lãnh Nguyệt Hàn hao tâm tổn huyết, đem hai mỹ nhân xinh đẹp như thế, vậy mà bỏ được đưa làm nha hoàn cho ta.

      Giang Nam sâu xa hỏi: "Nương nương nghĩ lại" Tuyết Ninh cười "Giang Nam lâu gặp, biết ngươi có ý gì" Giang Nam cười " Ta ta muốn giết ngươi, ngươi có sợ hay " thanh tràn đầy châm chọc.

      Tuyết Ninh hoảng sợ, chỉ bình thản : "Vì sao" Giang Nam từng bước từng bước tới Tuyết Ninh, đột nhiên bóp chặt cổ Tuyết Ninh "Ngươi phải cực kì thông minh sao, phải cái gì ngươi cũng hiểu biết sao, đại hỏa thiêu đốt ngươi chết, điểm ấy ngươi biết" Trong giọng tràn ngập cam lòng.

      Tuyết Ninh phản bác, chỉ khẽ cười : "Ngươi hận ta, vì Lãnh Nguyệt Hàn" Giang Nam trừng mắt nhìn Tuyết Ninh, bóp chặt cổ Tuyết Ninh, vẫn chưa dùng lực, Tuyết Ninh tiếp tục : "Bởi vì ngươi thích " đây phải nghi vấn mà là khẳng định.

      Giang Nam cười điên cuồng, buông lỏng tay bóp cổ Tuyết Ninh, cười : "Đúng, ta thích " xong nhìn Tuyết Ninh : "Nhưng thích ngươi" thanh tràn đầy mất mác, làm cho người ta nghe xong cảm thấy đau lòng.

      Tuyết Ninh thở dài tình a, hại biết bao nhiêu người đau khổ, Tuyết Ninh an ủi : "Giang Nam cần gì vì người nam nhân thích mình mà hao tổn tinh thần như vậy" Giang Nam quay đầu quát lớn: "Ngậm miệng, Khương Tuyết Ninh, ngươi ở trong này mát, cần ngươi phán xét tình của ta, lo nghĩ cho bản thân của ngươi , ngươi vội vàng nhìn chủ tử, tốt a, bản nương mượn ngươi đổi chủ tử"

      Vừa dứt lời, chỉ thấy Hồng Ảnh xuất , Giang Nam nắm cằm Tuyết Ninh, đột nhiên che mặt Tuyết Ninh, đem viên thuốc nhét vào miệng Tuyết Ninh, Tuyết Ninh bất đắc dĩ động được, chỉ mặc cho Giang Nam sắp xếp, khuôn mặt Giang Nam lên ý cười, đột nhiên giơ tay, đánh Tuyết Ninh bất tỉnh, khiêng Tuyết Ninh , dần dần biến mất trong màn đêm

      Lưu phủ

      Bên trong phòng, truyền đến thanh tức giận "Ngươi chơi đùa tốt, phụ thân với ngươi rồi, đừng ở bên ngoài gây chuyện, bây giờ bị chế giễu, vì người nữ tử, bị dân chúng trong thành khiển trách" Lưu Thạch Hồng ở phòng khách , nhìn Lưu Uyên Bác quỳ mặt đất, mắng chỉ vì muốn con tốt hơn.

      Lưu Uyên Bác bị thương ở tay khóc : "Phụ thân, người xem, hai tay của con đều bị người ta phế bỏ, người xem làm sao con có thể nuốt trôi cơn giận này" xem cố ý đem vết thương ở tay ra đưa đến trước mặt Lưu Thạch Hồng

      Lưu Thạch Hồng hừ lạnh : "Phụ thân dễ dàng để cho danh tiếng của con bị phá hủy, con con bởi vì nữ nhân nên đến nông nổi này, ta tin, nữ nhân đều cùng loại, có thể hấp dẫn như vậy , phải là nữ nhân thôi, muốn ít hoặc nhiều có sao, đáng giá để chém giết như thế này"

      Lưu Uyên Bác giải thích: "Phụ thân, giống nhau, người biết, Nguyệt Lạc nương rất xinh đẹp, từ lúc con vừa gặp nàng nàng đến chết sống lại mất rồi"

      Lưu Thạch Hồng ném ly trà, quát lớn: "Đủ rồi, trước mặt ta, mang về nam tử, giờ ở nơi nào rồi"

      Lưu Uyên Bác vừa nhớ tới Lãnh Nguyệt Hàn nổi cáu: "Phụ thân, người biết, cái tên Lãnh gì gì đó, rất đáng ghét, hai tay của con đều bị phế, người nhất định phải giết , báo thù cho Hele"

      Lưu Thạch Hồng dám tin hỏi: "Ngươi cái gì, nam tử họ Lãnh kia" Lưu Uyên Bác gật gật đầu, Lưu Thạch Hồng chửi ầm lên: "Ngươi là tên súc sinh, ngươi có biết hay , nam tử họ Lãnh mà ngươi vừa là vua của nước, người như vậy mà ngươi còn dám trêu chọc, ngươi gây phiền toái cho ta ngươi biết "

      "Lưu đại nhân sợ phiền toái a" đột nhiên trong trung truyền tới thanh lạnh lùng của Lãnh Nguyệt Hàn, chỉ nghe va chạm tiếng, vừa mở ra khép lại, Lãnh Nguyệt Hàn cùng Lăng Thiên ở trong phòng khách. Lưu Thạch Hồng ngẩn người, miệng mở ra giống như trứng gà.

      Lưu Uyên Bác nhìn Lãnh Nguyệt Hàn đến phát cáu, nghĩ từ trong nhà tù chạy ra, vừa muốn lên tiếng, chỉ nghe bịch tiếng, cha mình quỳ xuống. Lệ rơi đày mặt khóc: "Hoàng thượng vạn tuế, thần dạy con tốt, tội đáng chết vạn lần"

      Lưu Uyên Bác đặt mông ngồi xuống đất, thể tin nhìn Lãnh Nguyệt hàn : "Ngươi là hoàng thượng" Lưu Thạch Hồng tát cái, liều mạng dập đầu : " Tiểu nữ thần vô lễ, mong hoàng thượng thứ tội"

      Lãnh Nguyệt Hàn trực tiếp qua hai người, đến ghế dựa ngồi xuống, có vẻ như quan tâm : " Lưu đại nhân là quan thanh liêm cũng dễ dàng, thiếu chút nữa trẫm bị ngươi lừa gạt"

      Lưu Thạch Hồng sợ tới mức mồ hôi chảy ròng, nên lời, Lãnh Nguyệt Hàn cười "Coi Lưu đại nhân sợ tới mức này, trẫm cũng phải là hổ, ăn thịt người" quay đầu với Lăng Thiên: "Lăng Thiên, mau đỡ Lưu đại nhân dậy, quỳ như vậy mệt lắm a" Lăng Thiên cung kính : "Vâng, hoàng thượng"

      xong mặt trầm cười bước từng bước đến Lưu Thách Hồng, Lưu Thạch Hồng sợ tới mức thiếu chút nữa đái ra quần, chỉ thấy Lăng Thiên đến trước mặt Lưu Thạch Hồng, tay dùng lực, đem Lưu Thạch Hồng được kéo lên, chỉ nghe thấy rắc rắc tiếng, thanh xương cốt vang lên, đau, Lưu Thạch Hồng thiếu chút nữa kêu cha gọi mẹ, nhưng trước mặt Lãnh Nguyệt Hàn lại dám , đành phải nhịn xuống
      Last edited by a moderator: 1/4/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9: khắc mê tình

      Đại sảnh Nguyệt Lạc Các

      Ở bên trong, Hồng Thường gấp gáp qua lại, Tuyết Ninh ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa thấy trở về, Hồng Di dẫn người ra ngoài tìm nhưng vẫn có tin tức, Hồng Thường lo lắng muốn chết, mặt Lục Ngạc và Hoàng Oanh cũng đầy lo lắng, chỉ có Lam Tình làm như chuyện liên quan nhàn nhã ngồi ở trong uống trà.

      Hoàng Oanh trấn an :” Hồng Thường, ngươi đừng lo lắng, tỷ tỷ nhất định có chuyện gì”. Lục Ngạc cũng gật đầu tán đòng :” Tỷ tỷ lợi hại như vậy, chắc chắn có chuyện gì”, chỉ có Lam Tình hừ lạnh tiếng :” Đúng vậy nha, nàng lợi hại như vậy sao có thể có chuyện”, giọng tràn đầy giễu cợt.

      Hồng Thường vỗ bàn cái, vui với Lam Tình:” Ngươi có ý gì? Lam Tình, ta cho ngươi biết, đừng tưởng rằng tại ngươi bám vào Lãnh công tử mà có thể để ý đến tình tỷ muội, ngươi suy nghĩ chút xem tỷ tỷ đối xử với chúng ta như thế nào, ngươi báo đáp tỷ tỷ như vậy sao?”

      Lục Ngạc chu môi ngây thơ phụ họa:” Chính là, vong ân phụ nghĩa”

      Lam Tình chợt đứng lên, nhìn ba người :” Được, Lam Tình ta vong ân phụ nghĩa, đời này chỉ có Nguyệt Lạc nàng là người tốt, ta chỉ là thích nam nhân, như vậy cũng có lỗi sao?”. xong nhìn mấy người Hồng Thường cái, che mặt khóc chạy ra ngoài.

      Hoàng Oanh lo lắng hô:” Lam Tình...”. Còn chưa xong liền bị Hồng Thường cắt lời:” Mặc kệ nàng, để cho nàng suy nghĩ kỹ chút, nàng đúng với tỷ tỷ sao?” Hồng Thường bất bình

      Hoàng Oanh thở dài, cái gì cũng , ba người chỉ có thể gấp gáp bất an chờ đến khi Tuyết Ninh về.

      Lam Tình khóc chạy ra ngoài, che mặt thút thít, tại sao tất cả mọi người đều chỉ trích mình?” Mình chỉ là thích nam nhân, nam nhân thương mình, đâu có gì sai”

      Nhớ tới nam nhân ngoan tuyệt đó, trong lòng Lam Tình cũng rất sợ, nhớ hôm đó, nàng nghe Lãnh công tử ngã bệnh, liền gạt tỷ tỷ bọn họ, làm chút cháo tổ yến, muốn đưa cho Lãnh công tử bồi bổ thân thể, thứ nhất là muốn biểu đạt lòng ái mộ của mình, thư hai là nàng mấy ngày rồi gặp nên có chút lo lắng.

      Nao ngờ vừa tới cửa liền bị hai thị vệ chặn lại, nàng nghe trong phòng có tiềng chiếc ly bị đổ vỡ, còn có tiếng của sư phụ tỷ tỷ - Quỷ đạo tử kia, nhưng còn chưa nghe được bọn họ cái gì bị hai người đuổi .

      Lam Tình cũng bường bỉnh, chỉ vì muốn thấy mặt Lãnh Nguyệt Hàn, cố ý ở ngoài cửa hô:” Lãnh công tử, ta là Lam Tình, ta theo lời của tỷ tỷ cố ý tới thăm người”, vốn nghĩ Lãnh Nguyệt Hàn để cho nàng vào, ai ngờ Lãnh Nguyệt Hàn vậy mà lại để cho nàng vào, nhưng trừ Lãnh Nguyệt Hàn có ai

      Nam nhân tuấn mĩ như thiên thần đó, giờ phút này, tựa vào giường, mặt trứng bệch, có chút huyết sắc nào, thanh vẫn lạnh lùng như vậy:” Ngươi , là Nguyệt Lạc bảo ngươi tới?”, trong giọng mang theo mong đợi.

      Lam Tình bưng thuốc bổ đứng ở đó lời nào, Lãnh Nguyệt Hàn chợt lạnh lùng giống như Diêm La tới từ Địa ngục, nhìn Lam Tình, gằn từng chữ :” Ta ghét nhất người khác gạt ta, nhất là dùng nàng để gạt ta”, trong lòng Lam Tình lập tức cả kinh, biết nên như thế nào cho phải.

      Còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy ly trà trong ty Lãnh Nguyệt Hàn thẳng tắp ném tới, Lam Tình suýt chút nữa tránh thoát, canh trong tay văng đầy đất

      Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng :” Cút, lập tức biến mất trước mặt ta, nếu dừng trách ta khách khí”. Lam Tình sớm sợ tới choáng váng, Lăng Thiên cùng Lôi Kình nghe được tiếng động, chạy vào trong phòng.

      Lam Tình khóc :” Ta chỉ là thích người, ta có lỗi sao? Nếu như tỷ tỷ bảo ta tới, chỉ sợ ngươi thấy cũng muốn thấy ta”. Lãnh Nguyệt Hàn cười , tại sao cuộc sống lại giống hí kịch như thế, khổ sở van nài nữ nhân khác, giờ lại có nữ nhân khổ sở van nài mình.

      Lãnh Nguyệt Hàn lật người xuống giường, ngăn lại động tác muốn đỡ mình của Lăng Thiên, từng bước tới trước mặt Lam Tình, nâng cằm Lam Tình lên, thanh như có như , tựa như với người khác:” Nếu như thể , vậy liền hận ”. Lam Tình hiểu câu này là có ý gì.

      Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên dem nàng ta đẩy ngã mặt đất, lạnh lùng :” Nữ nhân, ngươi thích ta như vậy, được rồi, từ hôm nay trở ngươi chính là con rối của ta”

      Vừa dứt lời, người đàn ông lạnh lùng đó để cho hai thị vệ đem nàng ra ngoài.

      Lam Tình chỉ lo hồi tưởng, lúc tỉnh lại thấy mình tới bên ngoài viện của Lãnh Nguyệt Hàn, tự giễu cười tiếng, lại nghe thấy thanh quỷ mị đột nhiên vang lên:” Sao ngươi lại ở đây?”

      Lam Tình giật mình, cặp mắt vừa bình tĩnh lại liền thấy Lãnh Nguyệt Hàn, Lôi Kình cùng Lăng Thiên đứng đằng sau mình, Lãnh Nguyệt Hàn chán ghét nhìn nàng ta cái, lạnh lùng cảnh cáo:” Nữ nhân, nếu có chuyện gì đừng xuất trước mặt ta”, trong lòng Lam Tình đau đến hít thở thông, lại chỉ có thể cắn chặt môi , Lãnh Nguyệt Hàn thèm nhìn Lam Tình cái, lời của Lam Tình đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
      Vốn định cho Lãnh Nguyệt Hàn chuyện Nguyệt Lạc mất tích, nhưng bị làm nhục, lòng Lam Tình sớm bị thù hận che kín rồi, nếu như có Nguyệt Lạc, có lẽ Lãnh Nguyệt Hàn cũng đối đãi như vậy với nàng.( Chấy: Sao con nữ phụ nào nó cũng có ý nghĩ này thế nhỉ, nếu có Nguyệt Lạc, giờ con mẹ này vẫn phải lăn lộn tiếp khách chứ rảnh rang ở đấy mà thù hận chắc.)

      Nhìn Lãnh Nguyệt Hàn biến mất khỏi tầm mắt của mình, Lam Tình ngẩng đầu lên, ngăn cho nước mắt chảy xuống, trong lòng lặng lẽ :” Tỷ tỷ, xin lỗi, tha thứ cho Lam Tình ích kỷ”. Sau đó cũng quay đầu lại, biến mất trong bóng đêm.

      Lưu Uyên Bác cùng Lưu Thạch Hồng sớm thương lượng xong xuôi, mau mau sai người báo tin cho Thái Hậu, vừa hay cầu xin Thái Hậu cứu con trai mình, cũng đem ám hiệu quan trọng nhất lúc mình và Khương Khôn liên lạc viết cho Lưu Uyên Bác, để đề phòng bất trắc, khi Lưu Uyên Bác trở lại căn phòng của mình, là đêm khuya, đêm trôi qua, kinh tâm động phách, sớm dọa cho mình hồn phi phách tán.

      Ai ngờ vừa mới vào trong phòng, cổ chợt lạnh, có người lấy kiếm gác cổ của , Lưu Uyên Bác hai chân run lên, lắp bắp mở miệng :” Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi”

      Chỉ nghe tiếng cười khẽ truyền đến, chỉ thấy xinh đẹp như hoa đứng trước mặt , khuôn mặt tươi cười nhàng nhìn , Lưu Uyên Bác dụi dụi mắt, cho là mình nhìn lầm.

      Giang Nam cười nhìn Lưu Uyên Bác :” Sao Lưu công tử tin ta tồn tại?”. Bộ mặt bỉ ổi của Lưu Uyên Bác vừa nhìn làm cho người ta muốn nôn mửa, hoàn toàn quên mất nữ nhân trước mặt này mới vừa rồi còn gác dao cổ mình.

      Cười đưa ra bàn tay giống như bánh chưng, muốn sờ vào ngực Giang Nam, kết quả còn chưa tới gần Giang Nam liền trốn , cười :” Lưu công tử gấp cái gì, ngươi muốn biết tại sao ta đến đây ư?”. Lưu Uyên Bác lúc này mới nhớ tới, nữ nhân này vừa rồi còn cầm dao gác ở cổ mình, phòng bị :” Ngươi là ai? Tới phòng ta làm gì?”

      “ Làm gì? Tìm đến chuyện làm ăn với Lưu công tử nha”, nàng ta cười nhìn Lưu Uyên Bác, Lưu Uyên Bác hiểu lặp lại:” chuyện làm ăn? chuyện làm ăn gì? Bổn công tử chưa bao giờ đánh tiếng”. Vừa dứt lời, Giang Nam liền đem dao gác lên cổ Lưu Uyên Bác lần nữa.

      Tốc độ nhanh như chớp làm cho người ta phải chặc lưỡi, Lưu Uyên Bác sợ :” nương, cầu xin người đừng giết ta, ngươi muốn làm ăn gì ta cũng đáp ứng với ngươi”

      Giang Nam cười khẽ:” Vậy là tốt nhất, cuộc trao đổi nay của ta chắc chắn Lưu công tử thua thiệt”. Vừa dứt lời, Giang Nam vỗ tay cái, chỉ thấy bốn thiếu nữ mang Tuyết Ninh từ trong phòng ra, khăn che mặt của Tuyết Ninh sớm rơi mất, giờ phút này lộ ra gương mặt hôn mê ửng hồng, nhìn Lưu Uyên Bác chảy nước miếng ròng ròng. Chắc là bị người hạ độc mới có thể nghe lời như thế.

      Lưu Uyên Bác chỉ vào Tuyết Ninh rồi chỉ chỉ mình, cuối cùng nhìn Giang Nam Đạo:” Này…” nên lời nữa.

      Giang Nam giải thích:” Ta có thể đem Nguyệt Lạc nương giao cho Lưu công tử”, hai mắt Lưu Uyên Bác sáng lên thể tin hỏi:” sao?” Giang Nam cười gật đầu:” Nhưng mà ta có điều kiện, vật ta muốn chính là tờ giấy trong tay ngươi”. Vừa dứt lời, Giang Nam phóng tay tới, tờ giấy trong tay Lưu Uyên Bác rơi vào trong tay Giang Nam, Giang Nam hài lòng cười tiếng, nháy mắt, tử nhân đặt Tuyết Ninh xuống, nhanh chóng theo Giang Nam rời khỏi gian phòng của Lưu Uyên Bác.

      Tốc độ nhanh đến mức Lưu Uyên Bác còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, người biến mất thấy, chỉ có Tuyết Ninh còn nằm ở giường.

      Lưu Uyên Bác căn bản quên mất tầm quan trọng của phong thư theo như lời cha , trong mắt chỉ còn Tuyết Ninh vừa mới tỉnh lại.

      Tuyết Ninh nhức đầu mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả người nóng khó chịu, bụng giống như có dòng lửa ngừng thiêu đốt, vất vả mở mắt ra, lại nhìn thấy gương mặt chảy nước miếng của Lưu Uyên Bác nhìn mình, Tuyết Ninh trong lòng cả kinh, muốn dùng lực, làm thế nào cũng nâng cánh tay lên nổi, thầm nghĩ:” Chẳng lẽ mình bị người hạ độc, nghĩ chút cũng biết khả năng duy nhất là Giang Nam đem mình đưa cho Lưu Uyên Bác”

      Tuyết Ninh cắn chặt hàm răng, muốn ngồi dậy nhưng thử mấy lần cũng được, chi nghe Lưu Uyên Bác dâm đãng cười :” Mĩ nhân, nàng rốt cuộc cũng rơi vào ta ta, bị người bỏ thuốc, cảm giác dễ chịu , đừng lo lắng, gia phục vụ ngươi tốt, đảm bảo cho ngươi thoải mái đến chết”. Vừa vừa dùng cái tay sinh khí cởi y phuc của mình.

      Tuyết Ninh mị nhãn như tơ, dù cho nàng tự chủ mạnh hơn nữa cũng kháng cự được uy lực của thuốc này. Lời ra cũng trở nên vô lực:” Lưu Uyên Bác nếu ngươi dám động đến ta, ta cho ngươi chết có chỗ chôn”

      xong dùng sức muốn xuống giường, lại bị Lưu Uyên Bác ôm lại, Lưu Uyên Bác hiểm cười, chảy nước miếng, vì tay tốt nên trực tiếp dùng môi hôn lên ngực mềm mại của Tuyết Ninh, Tuyết Ninh càng ngày càng khống chế được dược hiệu của xuân dược.

      Đối với đụng chạm của Lưu Uyên Bác, trong lòng Tuyết Ninh ghê tởm muốn nôn, làm thế nào cũng thoát được, trong lòng thầm châm chọc, nghĩ quay đầu lại mình rơi vào kết cục này, thay vì để cho tên cặn bã này phá hủy trong sạch của mình, bằng chết .

      Tuyết Ninh dùng hết chút khí lực cuối cùng, cắn lên đầu lưỡi của mình, ý thức mơ hồ chỉ nghe thấy đụng tiếng, sức nặng đè ở người mình biến mất, Lưu Uyên Bác rên rỉ kêu cha gọi mẹ, cùng câu:” Tuyết Ninh!”, Tuyết Ninh ngã vào trong bóng tối.

      Lãnh Nguyệt Hàn ôm chặt lấy Tuyết inh quần áo xộc xệch, trong đôi mắt tràn đầy tia máu, thanh thị huyết vang lên:” Giết! chừa môt mống!”, lưu lại những lời này, ôm Tuyết Ninh rời khỏi Lưu phủ.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhanh chóng ôm Tuyết Ninh trở về Nguyệt Lạc các, đưa Tuyết Ninh trở về phòng, cả người vẫn phát run như cũ, dám tưởng tượng, nếu như vẫn từng bước xảy ra chuyện gì, Lãnh Nguyệt Hàn sợ hãi ôm chặt lấy Tuyết Ninh, vừa khóc vừa cười :” Ninh Nhi, sao, sợ” biết là an ủi Khương Tuyết Ninh hay tự an ủi mình.

      Đột nhiên cảm giác bụng đưới căng thẳng, Lãnh Nguyệt Hàn bắt được bàn tay mềm mại thăm dò khắp nơi của Tuyết Ninh, Tuyết Ninh an phận lộn xộn ở trong ngực Lãnh Nguyệt Hàn, môi đỏ mọng mê người thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ mập mờ, Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên cảm thấy cả người nóng lên, toàn thân dục vọng kêu gào.

      Biết Tuyết Ninh bị hạ dược, nên thừa dịp người gặp nguy, nhưng đời này có mấy nam nhân có thể ngăn cản được dụ hoặc như vậy, huống chi ôm trong ngực chính là nữ nhân mình .

      Lãnh Nguyệt Hàn nhàng đẩy Tuyết Ninh đốt lửa khắp nơi khắp người mình ra, chỉ thấy nàng bạch y ôm trọn người, gáy trắng như ngọc, thắt lưng lỏng lẻo, đôi thủy nhuận cao vút cứng với đôi chân ngọc ngà, phát ra lời mời mê người. Mắt to dường như mỉm cười, mị ý nhộn nhạo, khóe miệng khéo léo hơi nhếch lên, môi đỏ mọng khẽ nhếch, làm cho người ta muốn hôn xuống.

      Lãnh Nguyệt Hàn tự chủ được nuốt ngụm nước bọt, cố nén dục vọng hỏi:” Ninh Nhi, nàng mở mắt, nhìn xem ta là ai”, xong nhàng vỗ vào gương mặt Khương Tuyết Ninh, Tuyết Ninh miễn cưỡng mở mắt hạnh ra, mị nhãn như tơ, tràn đầy dụ hoặc, chỉ thấy đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở, vô hạn xinh đẹp nhàng :” Lãnh Nguyệt Hàn, tại sao ngươi lại vào trong mộng của ta?”

      Lãnh Nguyệt Hàn thất vọng đau khổ rồi vui mừng, cũng khống chế dục vọng của mình nữa, hôn lên đôi môi đỏ mọng thèm thuồng từ lâu.

      Hai người thổ hồng hộc, Tuyết Ninh lộ ra nụ cười như trẻ , tiếng động phát ra lời mời, Lãnh Nguyệt Hàn lật người đem Tuyết Ninh đè ở phía dưới, phóng túng dục vọng của mình, nữ nhân phát ra mị từ trong xương này, nàng tựa hồ như lúc nào dẫn dụ , biết nên đụng vào nàng nhưng chính là kháng cự lại được dụ hoặc của nàng, nàng giống như đóa hoa túc, vĩnh viền làm cho muốn ngừng mà ngừng được. Lãnh Nguyệt Hàn vung tay lên, sa trướng buông xuống, che cả phòng xuân sắc.

      Đêm chưa quá nửa, chuyện chưa dứt, bên trong hồng sa xinh đẹp, nam nhân gầm , kèm theo tiếng thở gấp của nữ nhân, kéo dài cho đến khi trời sáng.
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 10: Nếu như , vậy liền hận

      Tuyết Ninh tỉnh lại, cảm thấy toàn thân đau nhức, cả người giống như bị xe nghiền qua, chút khí lực cũng có, đột nhiên đụng phải vật ấm áp, giống như bức tường thịt, Tuyết Ninh đột nhiên thức tỉnh, vừa đúng lúc đối diện với gương mặt ngủ say của Lãnh Nguyệt Hàn.

      Tuyết Ninh trong bụng cả kinh, biết xảy ra chuyện gì, cắn môi , nhớ lại ngày hôm qua, mình ra ngoài tìm Lãnh Nguyệt Hàn gặp Giang Nam, bị Giang Nam bỏ thuốc mang , đưa cho Lưu Uyên Bác, nhớ tới bàn tay ghê tởm của Lưu Uyên Bác chạm qua mình nàng liền muốn ói, sau đó… sau đó xảy ra chuyện gì, hình như là Lãnh Nguyệt Hàn tới.

      Sau đó, tất thảy thuận lí thành chương ( thuận theo tự nhiên), nhắm mắt lại Tuyết Ninh tựa hồ còn nhìn thấy chân hai người dây dưa, cùng với tiếng thở gấp của mình. Trong nháy mắt mặt xấu hổ đỏ bừng.

      ràng muốn có bất kì dính líu nào, lại luôn bi kịch dây dưa cùng chỗ, sâu kín thở dài cái, đối mặt với gương mặt cười rực rỡ của Lãnh Nguyệt Hàn, Tuyết Ninh trong nháy mắt thất thần, nàng chưa thấy qua Lãnh Nguyệt Hàn cười thuần khiết như vậy.

      Lãnh Nguyệt Hàn nghiền ngẫm cười :” Ninh Nhi, nàng nhìn ta như vậy, ta xấu hổ”. Tuyết Ninh thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

      Lãnh Nguyệt Hàn ủy khuất :” Chẳng lẽ Ninh Nhi đem chuyện xảy ra tối hôm qua quên hết rồi, muốn phụ trách với ta”, xong chợt ngồi dậy lộ ra lồng ngực tinh tráng, tràn đầy dụ hoặc của phái nam. ( Chấy: định dùng mĩ nam kế hả???)

      Tuyết Ninh nhắm mắt lại, lần nữa mở ra khôi phục lạnh nhạt, lạnh nhạt xa cách cười:” Lãnh công tử, tất cả những gì xảy ra hôm qua, Nguyệt Lạc coi như có chuyện gì, hi vọng Lãnh công tử cũng cần để ý”

      Mặt của Lãnh Nguyệt Hàn sớm lạnh lùng như băng, ánh mắt kia có thể trực tiếp giết người, khẩu khí hung ác :” Khương Tuyết Ninh, nàng cái gì, nàng lại lần nữa xem”.

      Tuyết Ninh ngẩng đầu nhìn Lãnh Nguyệt Hàn cười tuyệt mĩ :” Ta phải là Khương Tuyết Ninh, ta là Nguyệt Lạc, chỉ muốn với Lãnh công tử, hãy quên hết tất cả chuyện xảy ra tối hôm qua, cứ coi như là giấc mộng xuân ”, lời vân đạm phong khinh, thèm quan tâm.

      Trong mắt Lãnh Nguyệt Hàn tràn đầy lệ khí, trong lòng cười khổ, cũng chỉ có nữ nhân này mới có thể ở thời khắc này ra những lời như vậy, Lãnh Nguyệt Hàn tà mị cười tiếng :” Được, làm cả đêm, cũng quan tâm nhiều thêm lần”

      xong còn chưa chờ Tuyết Ninh phản ứng, lại lần nữa áp lên đôi môi đỏ mọng của Tuyết Ninh, chút thương tiếc nào hôn, bàn ta đầy lửa nóng ở người Tuyết Ninh di chuyển, có chút dịu dàng, Tuyết Ninh dùng lực như thế nào cũng đẩy được Lãnh Nguyệt Hàn ra, ngón tay nắm chặt lưng của Lãnh Nguyệt Hàn, móng tay và dài cắm vào trong lưng Lãnh Nguyệt Hàn.

      Trong khi thở dốc, thanh khàn khàn của Tuyết Ninh truyền đến:” Lãnh Nguyệt Hàn, nếu như ngươi đụng vào ta, ta hận ngươi”.

      Lãnh Nguyệt Hàn nâng đầu chôn ở ngực Tuyết Ninh, khinh miệt cười:” Ninh Nhi là nhẫn tâm, đêm xuân hôm qua, nàng giữ chặt cho ta đấy, sao vừa thanh tỉnh ruồng bỏ ta”

      xong thờ ơ cười khẽ, cố ý để cho Tuyết Ninh nhớ tới điên cuồng tối qua.

      Tuyết Ninh giống như muốn dùng hết toàn lực đẩy Lãnh Nguyệt Hàn ra, lại càng thêm khơi dậy dục vọng của Lãnh Nguyệt Hàn, ở khắc khi Lãnh Nguyệt Hàn tiến vào thân thể Tuyết Ninh kia, Tuyết Ninh cười nghiêng nước nghiêng thành, giọng lãnh mạc làm cho người ta sợ hãi, môi đỏ mọng khẽ mở:” Lãnh Nguyệt Hàn, ta hận ngươi”. Lãnh Nguyệt Hàn dừng lại trong nháy mắt, dường như thở dài :” Nếu như , vậy liền hận

      xong chút khách khí ở trong cơ thể Tuyết Ninh luật động.

      “ Nếu như , vậy liền hận , hận đến cùng, bao giờ cho ta bất cứ hi vọng gì, hãy để cho chúng ta tiếp tục hận nhau ”, chỉ tiếc Lãnh Nguyệt Hàn có dũng khí ra những lời này với Tuyết Ninh, chỉ có thể ở trong lòng với cơn gió, để cơn gió vô tình đem tất cả hận tình thù theo trận hoan ái này kết thúc, cũng gần như biến mất còn.

      có ai biết nỗi đau trong lòng Lãnh Nguyệt Hàn, khi tỉnh lại thấy Qủy đạo tử đứng ở trước giường thở dài, mở miệng câu đầu tiên là:” Chủ nhân, hẳn là nhớ Khương Tuyết Ninh, người thể bởi vì nàng mà có bất kì sơ xuất gì nữa”

      Lãnh Nguyệt Hàn cười khổ, cho tới nay, vẫn nghĩ rằng bản thân tự chủ rất tốt, nhưng khi nhìn thấy Khương Tuyết Ninh, tựa hồ hết thảy tất cả đều vượt ra khỏi khống chế của , bao gồm cả , câu của nàng, động tác cũng có thể ảnh hưởng đến .

      Qủy đạo tử thấy Lãnh Nguyệt Hàn tiếp tục mở miệng:” Chủ nhân, cho dù người quyết định như thế nào, nếu như tồn tại của Hoàng Hậu nương nương chỉ có thể tạo thành uy hiếp với chủ nhân và Ám các, cũng đem nàng đặt vào nơi nguy hiểm, cục diện như thế là điều người muốn thấy sao”

      Lãnh Nguyệt Hàn nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn Qủy đạo tử lạnh lùng :” Ai dám làm điều bất lợi đối với nàng, trẫm tuyệt khoan dung”

      Qủy đạo tử đối với uy hiếp của Lãnh Nguyệt Hàn, lần đầu tiên mặt đổi sắc :” Ở trong lòng mọi người của Ám các, quan trọng nhất chỉ có chủ nhân, chủ nhân tội gì phải như vậy, ở chung chỗ với Khương Tuyết Ninh, đối với người có chỗ tốt nào, nếu như nàng người, như vậy nàng liền nguyện ý đem mình làm thuốc dẫn, vì người đổi máu, nếu như nàng thương người nhưng người lại chấp nhất với nàng, cách nào khống chế tâm tình của mình, quay đầu lại tự làm hại mình, tất cả các huynh đệ Ám các cũng bỏ qua cho Khương Tuyết Ninh”

      Lãnh Nguyệt Hàn nghe được lời của Qủy đạo tử, ngửa mặt lên trời cười khổ, tại sao ông trời lại muốn hành hạ mình như vậy, buộc mình phải lựa chọn.

      Qủy đạo tử nhìn thấu thống khổ của Lãnh Nguyệt Hàn liền thở dài, làm gì có ai muốn có kết cục tốt chứ, nhưng mà ông trời lại chịu cho.

      Qủy đạo tử thở dài cái, sâu kín mử miệng :” Nếu như thể nhau, vậy hận , ít nhất có thể cho người lí do nàng người”. xong, đợi Lãnh Nguyệt Hàn phản ứng liền rời khỏi gian phòng của Lãnh Nguyệt Hàn.

      Bên trong Mai Hoa các.

      Gương mặt Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng như băng, chút lưu tình chưởng đem Giang Nam đánh ra xa, chưởng khác ngay lập tức lại hạ xuống, coi như dùng nội lực cũng đủ để làm Giang Nam bị thương.

      Lãnh Nguyệt Hàn thèm để ý lạnh giọng chất vấn:” , rốt cuộc có phải là ngươi đem Tuyết Ninh giao cho Lưu Uyên Bác ?”. Thanh lãnh khốc mang theo chút tình cảm nào.

      Giang Nam nằm mặt đất, nâng ống tay áo lên xoa vết máu tươi ở khóe miệng, khẽ cười :” Chủ nhân, phải là người biết rồi sao?”, vẻ mặt thờ ơ như

      Sắc mặt Lãnh Nguyệt Hàn càng thêm lãnh, ngay sau đó chưởng giáng xuống, lần đầu tiên Lăng Thiên nghe lời của Lãnh Nguyệt Hàn thay Giang Nam đỡ chưởng này.

      qùy mặt đất che ngực :” Chủ nhân bớt giận, có chuyện gì để cho Giang Nam từ từ , nàng thể nào vô duyên vô cớ đối xử với Hoàng Hậu nương nương như vậy”

      Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng hừ lạnh, quay lưng di, Lăng Thiên nháy mắt với Giang Nam, ý bảo nàng mau mau giải thich với Lãnh Nguyệt Hàn.

      Chỉ thấy Giang Nam ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Lãnh Nguyệt Hàn, qật cường :” có tại sao, chính thuộc hạ đem Khương Tuyết Ninh giao cho Lưu Uyên Bác”

      Lãnh Nguyệt Hàn chợt xoay người, giận dữ nhìn Giang Nan cáu giận hỏi:” Ngươi lặp lại lần nữa?”

      Giang Nam cười khẽ, nhìn nam nhân mình nhiều năm, mang hận ý từng bước về phía mình, có bao nhiêu lần nàng ở trong mộng nằm mơ thấy về phía nàng, chỉ là nghĩ tới, thời khắc duy nhất mơ ước biến thành lại chính là lúc muốn lấy mạng của mình.

      Lăng Thiên ngờ thời điểm mấu chốt này, Giang Nam lại như vậy, Giang Nam thích chủ nhân, ở Ám các còn là bí mật, chỉ là mọi người đều giữ ở trong lòng, có ai ra.

      Nhưng lần này Giang Nam quá mức lỗ mãng, muốn tổn thương đến nữ nhân chủ nhân quan tâm nhất.

      Mắt thấy lệ khí của Lãnh Nguyệt Hàn, tới phía Giang Nam, Lăng Thiên bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là quỳ xuống trước mặt Lãnh Nguyệt Hàn cầu xin:” Chủ nhân, Giang Nam nhất thời hồ đồ, xin chủ nhân tha thứ, tại là lúc Ám các cần người, xin chủ nhân nghĩ lại”

      Lãnh Nguyệt Hàn giống như nghe thấy, chỉ hướng tới Giang Nam nằm mặt đất, Giang Nam cười nhìn Lãnh Nguyệt Hàn tới chỗ mình, nhịn được vì mình tranh thủ tình , ra lời trong tim của mình:” Giang Nam hiểu, Khương Tuyết Ninh đối với chủ nhân quan trọng như vậy sao? Vì nàng, người muốn giết Giang Nam, Giang Nam chỉ là thích chủ nhân thôi, vậy cũng có lỗi sao?” ( Chấy: Mệt vs con mẹ nay ghê, tưởng mình là ai chứ? Sao con mẹ này vs con mẹ Lam Tình nghĩ giống nhau thế nhỉ? Đến lời thoại cũng nhu là copy paste của nhau!!!)

      “ Từ liền thích chủ nhân, chẳng lẽ cũng là sai lầm sao? theo chủ nhân vào sinh ra tử nhiều năm như vậy chẳng lẽ cũng sánh bằng Khương Tuyết Ninh sao?”, thanh tràn đầ cam lòng cùng thống khổ.

      Lãnh Nguyệt Hàn từ cao nhìn xuống Giang Nam nằm mặt đất, lạnh lùng :” Ngươi xứng so sánh với nàng!” ( Chấy: Qúa luôn! Hà hà!!!)

      Giang Nam điên cuồng cười lên:” Ha ha… xứng, chủ nhân vì nàng, vận dụng tinh của Ám các giết cả nhà Lưu Thạch Hồng, vì nàng, còn phải giết cả Giang Nam sao?”. xong quật cường nhìn Lãnh Nguyệt Hàn.

      Lãnh Nguyệt Hàn nâng tay lên chút lưu tình đánh xuống, giết chết Giang Nam nhưng lại phế bỏ toàn bộ võ công của nàng ta, Giang Nam ở mặt đất thống khổ giãy giụa, Lăng Thiên khó chịu quay lưng .

      Lãnh Nguyệt Hàn chút quan tâm, lạnh lùng :” Nếu như còn có lần sau, giết tha!”

      Lúc Lôi Kình vào nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Nguyệt Hàn, Giang Nam nằm mặt đất, xem bộ dáng chắc là bị chủ nhân làm bị thương, Lôi Kình liếc mắt nhìn Giang Nam, cái gì cũng , tới trước mặt Lãnh Nguyệt Hàn, giọng gì đó.

      Lãnh Nguyệt Hàn nắm chặt tay, cơ hồ như nghiến răng :” Lại là Dạ Mị Các”

      Lôi Kình cung kính :” Mật thám của Ám Các thăm dò được, Các chủ Dạ Mị Các cùng Cung chủ Thuye Linh Cung ước hẹn tại Thủy Thiên Nhất Sắc tỉ võ, tiền đặt cuộc chính là báu vật của Thuỷ Linh Cung, Thủy Linh kiếm phổ, từng uy hiếp Thủy Linh cung chủ, nếu như ứng chiến diệt toàn cung, nhưng mà mặc dù Dạ Mị thắng, cầm kiếm phổ Thủy Linh kiếm pháp nhưng lại tuân thủ lời hứa, diệt toàn bộ Thủy Linh cung”

      Lãnh Nguyệt Hàn nhíu mi, theo lí thuyết, lấy võ công của Dạ Mị căn bản cần tới Thủ Linh kiếm pháp, Thủy Linh kiếm pháp thiên về mềm mại, là loại võ công của nữ nhân, sao Dạ Mị lại lao tâm khổ tứ đoạt Thủy Linh kiếm phổ, còn diệt Thủy Linh cung, rốt cuộc là vì cái gì?

      Lãnh Nguyệt Hàn vẫn gì, trầm tư, đột nhiên mở miệng :” Điều tra kĩ chuyện này, chú ý động tĩnh cả Dạ Mị các, ngày nào đó trẫm muốn nhổ tận gốc bọn họ”

      xong cũng qua đầu lại rời khỏi Hoa Mai các.

      Giang Nam nhìn bóng lưng rời của Lãnh Nguyệt Hàn, gương mặt tái nhợt chảy xuống nước mắt trong suốt, đau đớn trong lòng đâu thể dễ dàng hình dung, ha ha… quay đầu lại nhìn, trong lòng chủ nhân, minh cái gì cũng phải, ngay cả sợi tóc của Khương Tuyết Ninh cũng bằng.

      Khi Tuyết Ninh tỉnh lại, trời chạng vạng, bên cạnh còn bóng dáng của ác ma Lãnh Nguyệt Hàn đó, Tuyết Ninh động động thân thể, miễn cưỡng đứng lên.

      người sớm còn chỗ nào toàn vẹn, chỗ nào cũng lưu lại ấn kí hoan ái đỏ bừng, Tuyết Ninh cười khẽ, thầm hỏi, tại sao phải so với mình hận ( chả hiểu gì lun).

      Hồng Thường gõ cửa hồi lâu cũng có ai trả lời, lúc bưng cơm vào, trong phòng mảnh đen nhánh, Hồng Thường thử dò xét gọi tiếng:” Tỷ tỷ, người ở đâu, Hồng Thường qua đây thăm tỷ”

      Tuyết Ninh khàn khàn cổ họng :” Là Hồng Thường sao? Thắp đèn lên giúp ta ”. Hồng Thường khéo léo đem cơm đặt ở bàn, đốt nến lên, thấy Tuyết Ninh chỉ mặc áo trong nằm ở giường, nhìn qua rất tiều tụy.

      Hồng Thường đau lòng ngồi ở mép giường, hỏi:” Tỷ tỷ thoải mái sao? Cả ngày cũng thấy tỷ tỷ ra ngoài ăn cái gì, ta cho người làm điểm tâm, tỷ tỷ nhân lúc còn nóng mau ăn

      Tuyết Ninh lắc đầu :” Ta đói bụng, cứ để đó , mọi việc trong Nguyệt Lạc Các vẫn ổn chứ?”. Hồng Thường gật đầu :” Tỷ tỷ cần lo lắng, mọi chuyện đều ổn, sau này Lưu ác bá bao giờ tìm tới chúng ta gây phiền toái nữa”

      Tuyết Ninh hiểu nhìn Hồng Thường, hôm qua nàng được Lãnh Nguyệt Hàn đưa ra khỏi Lưu phủ nên căn bản biết chuyện gì xảy ra.

      Hồng Thường cẩn thận :” Tỷ tỷ, hôm nay ta nghe hôm qua Lưu phủ bị tổ chức thần bí diệt môn, rất thảm, chừa người nào”

      Trong lòng Tuyết Ninh cả kinh, cần nàng cũng biết là người nào làm, chỉ là ngờ Lãnh Nguyệt Hàn lại ác như vậy, cho dù bọn họ tội ác tày trời nhưng mà trong phủ cũng có nhiều người vô tội như vậy, sao có thể giết hết như vậy, thở dài gì.

      Hồng Thường khuyên lơn:” Tỷ tỷ, người đừng vì chuyện này mà hao tổn tâm sức, tuy rằng có chút tàn nhẫn, nhưng mà ác hữu ác báo, mọi người chết, những chuyện này cũng vô ích”

      Tuyết Ninh cười , về mặt tình cảm nàng còn nhìn thấu bằng nha đầu Hồng Thường này.

      Tuyết Ninh dường như lơ đãng hỏi:” Lam Tình thế nào?”, ngà hôm qua thấy bộ dáng nàng ở cùng với Lãnh Nguyệt Hàn, chắc hẳn là bị Lãnh Nguyệt Hàn lợi dụng để chọc giận nàng.

      Hồng Thường cũng là tính trẻ con, vui :” Ai quản được nàng, tỷ tỷ người đừng đối tốt với nàng như vậy, nàng muốn giành tướng công của người”, gương mặt tràn đầy căm phẫn.

      Tuyết Ninh nhéo nheo mặt Hồng Thường :” Người nào với ngươi Lãnh Nguyệt Hàn là tướng công của ta, ta hỏi ngươi Lam Tình thế nào, cũng phải là muốn trách cứ nàng mà chỉ muốn nhắc nhở nàng, Lãnh Nguyệt Hàn chỉ muốn lợi dụng nàng, ta sợ Lam Tình hẫm quá sâu, tự rước họa vào thân”.

      Hồng Thường gật đầu cái :” Ta tìm cơ hội chuyển đạt lời của tỷ tỷ, tỷ tỷ yên tâm, cứ an tâm nghỉ ngơi

      Nghe lời Hồng Thường khuyên, Tuyết Ninh miễn cưỡng ăn chút đồ, hai người hàn huyên lúc lâu.

      Sáng sớm hôm sau, người biến mất mấy ngày- Truy Phong, rốt cuộc trở lại, chạy đến trước mặt Tuyết Ninh tựa như hiến vật quý :” nương, Truy Phong có thể dạy người võ công rồi, mấy hôm nay về nhà, từ chỗ của sư phụ lấy được bộ kiếm pháp thích hợp với nương, như vậy sau này nương cũng sợ bị người khác bắt nạt nữa”

      Tuyết Ninh thả thảo dược trong tay xuống, nhìn quyển sách Truy Phong đưa tới, bộ sách cổ điển cổ hương, đó ghi bốn chữ to:” Thủy Linh kiếm pháp”, Tuyết Ninh cười khẽ, vừa nghe cái tên này, trong lòng liền thích, cảm kích cười với Truy Phong:” Cảm ơn Truy Phong, sau này còn phiền Truy Phong chỉ giáo nhiều hơn”, Tuyết Ninh đem sách ôm chặt vào ngực, thầm :” ngày nào đó, mình cũng có thể dựa vào võ công của chính bản thân mình mà để người khác ức hiếp”

      Truy Phong xấu hổ sờ sờ đầu, trong lòng thẹn nhưng dám nhận, chỉ là truyền đạt nguyện vọng nương muốn học võ công, kiếm phổ là do Các chủ lao lực tâm cơ mới giành được, ngờ còn bị người khác lợi dụng cơ hội diệt Thủy Linh Cung, giá họa cho Dạ Mị Các.
      thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :