1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồng nhan say, yêu hậu tóc trắng của lãnh hoàng - Tiếu Nguyệt (Q3 - C1.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4: Bởi vì chưa bao giờ quan tâm, cho nên chưa bao giờ hận

      4.1

      Editor: Mèo_Moon

      Lãnh Nguyệt Hàn tự mình chạy vào hậu viện, cười lạnh xoay người lại, nhìn Hồng Di cùng các vị nương.

      Mặc dù mặt lạnh như băng, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ mặt vui mừng.

      Lãnh Nguyệt Hàn từ từ về phía Hồng Di, Hồng Di hoảng sợ, cúi đầu hỏi:” Đại gia, người có gì sai bảo?”

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Lôi Kình cùng với Lăng Thiên tự tiếu phi tiếu ( cười như cười) :” Từ hôm nay trở chúng ta ở lại Nguyệt Lạc Các này.”

      Lôi Kình và Lăng Thiên trăm miệng lơi cung kính :” Dạ”.

      Hồng Di vội vàng giải thích:” Đại gia, ngại quá, Nguyệt Lạc Các chúng ta chưa bao giờ để khách ở lại, người xem…”

      Lời còn chưa xong, Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng liếc nàng, Hồng Di lập tức im bặt, dám mở miệng, Hồng Thường len lén kéo ống tay áo Hồng Di, giọng :” Hồng Di, người nam nhân này, vừa nhìn liền biết có quan hệ bình thường với tỷ tỷ”. Lục Ngạc, Hoàng Oanh cũng tán thành gật đầu cái, nhịn được hoa si ( mê mẩn) :” Người nam nhân này quả rất tuấn tú, đúng là cực phẩm”. Chỉ có Lam Tình gì, đỏ mặt nhìn Lãnh Nguyệt Hàn.

      Hồng Di tức giận gạt tay của Hồng Thường, vừa muốn mở miệng chuyện, chỉ nghe Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng hỏi:” Nơi này là kĩ viện?”. Thanh lạnh dọa người.

      Hồng Di gật đầu cái, rồi lại lắc đầu. Lãnh Nguyệt Hàn mắt lạnh quét tới, chân của Hồng Di lập tức mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống. Cũng biết trả lời như thế nào.

      Chỉ thấy Lam Tình cả người nhu tình, dời bước tới bên cạnh Lãnh Nguyệt Hàn, vẻ mặt dịu dàng :” Vị công tử này, Nguyệt Lạc Các của chúng ta là kĩ viện nổi danh nhất Dung Thành, nhưng mà kể từ khi tỷ tỷ tới, nơi này của chúng tôi còn là kĩ viện nữa”. xong đỏ mặt nhìn Lãnh Nguyệt Hàn.

      Hiếm khi Lãnh Nguyệt Hàn hài lòng gật đầu cái, nhìn Lôi Kình cùng Lăng Thiên phân phó:” Hai người các ngươi nghe kĩ đây, từ hôm nay trở , phàm là nam nhân đến gần phu nhân trong vòng thước, lập tức đuổi khỏi Nguyệt Lạc Các cho ta.”

      Lăng Thiên cố nén ý cười :” Dạ, thuộc hạ tuân lệnh”, Lôi Kình vẫn như cũ mặt lạnh giống như người chết phục tùng sai bảo của Lãnh Nguyệt Hàn.

      Lãnh Nguyệt Hàn chỉ vào Hồng Di :” Ta cảnh cáo ngươi, người mà các ngươi nương của Nguyệt Lạc Các chính là phu nhân của bổn công tử, bổn công tử ở lại, nàng liền ở lại, nếu bổn công tử rời , nàng tất nhiên cũng rời . Có để cho ta ở lại hay , các ngươi tự xem xét ”. Gương mặt Hồng Di lộ vẻ khó xử, nếu như Nguyệt Lạc rời , Nguyệt Lạc Các đóng cửa mới là lạ, đến lúc đó bà biết nương thân ở đâu, huống chi nam nhân này thân quý khí, vừa nhìn cũng biết phải là người bình thường. Ánh sáng chợt lóe lên.

      Nguyệt Hàn rất lớn. Chỉ nghe Hồng Di lớn tiếng hô lên: “Nha đầu mau lên tiếp đón công tử vào ở trong hậu viện, phòng sắp xếp cách vách Nguyệt Lạc nương” cẩn thận hỏi Lãnh Nguyệt Hàn: “ Ngươi xem được ” Lãnh Nguyệt Hàn thỏa mãn cười, hướng hậu viện đến

      Hồng Di khần trương đuổi theo, chỉ có Lam Tình nắm khăn đứng tại chỗ, ngẩn người nhìn bóng dáng Lãnh Nguyệt Hàn rời , trong lòng thầm nghĩ, người rất được, chẳng những bộ dáng tuấn, khí chất vương giả, lại càng mê người, vừa nhìn liền biết phải là người bình thường, nếu như mình có thể bám lấy người nam nhân này, cơm áo cần phải lo, cần ở nơi này, lại cần dùng khuôn mặt tươi cười để tiếp đón mọi người.

      Quỷ Đạo Tử hái thuốc, là thiên hạ kỳ văn, Tuyết Ninh trốn ở hậu viện, còn chưa thấy bọn họ trở về, trong lòng thầm buồn bực, tình cảm của bọn họ từ lúc nào trở nên tốt như vậy

      biết ngọn nguồn ở nơi này. Sáng sớm thức dậy, Quỷ đạo tử muốn lên núi hái thuốc, theo như mình suy tính, ở đây hai ngày rồi, chủ nhân có thể đến Dung Thành, liếc mắt cái nhìn Tuyết Ninh ở trong sân, muốn gọi Tuyết Ninh cùng , chỉ thấy Truy Phong ôm kiếm, canh giữ Tuyết Ninh ở ngoài cửa phòng.

      Quỷ đạo tử thầm nghĩ: “Việc này Mộc là trung thành và tận tâm nha” Kết quả hề ngoại lệ, mình còn chưa tới cửa bị Truy Phong ngăn lại.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      4.2

      Editor: Minnie Phạm

      Quỷ đạo tử nổi hứng lên muốn cùng Truy Phong chơi trốn tìm, vô luận như thế nào, lão cũng có bắt được . Quỷ đạo tử thở hổn hển, chỉ vào Truy Phong : "Tên tiểu tử thối nhà ngươi, thế nào lại muốn đối nghịch với lão nhân gia ta"

      Truy Phong mặt đổi sắc : " nương cần nghỉ ngơi"

      Quỷ đạo tử nhất quyết muốn buông tha , : "Vậy ngươi hái thuốc với ta " xong liền cười nhìn Truy Phong, Truy Phong tuyệt nể tình : "Nằm mơ"

      Quỷ đạo tử cũng có nổi giận, nhìn Truy Phong : "Ngươi tính xem, nếu như ta cho đồ đệ bảo bối của ta biết, diện mạo của ngươi, ngươi cảm thấy con bé còn có thể để cho ngươi ở bên cạnh nó sao" Quỷ đạp tử dùng ánh mắt vô hại nhìn Truy Phong.

      Truy Phong đột nhiên quay đầu nhìn Quỷ đạo tử, ánh mắt lạnh lẽo, Quỷ đạo tử cười hì hì : " lẽ ngươi tính giết ta để diệt khẩu, cho ngươi biết ngươi giết ta được đâu, nếu giết chết ta rồi, đồ đệ của ta rất đau lòng đó nha. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời của ta, ta ra bí mật của ngươi , ngươi thấy thế nào?"

      Truy Phong chần chừ, nhiệm vụ của còn chưa hoàn thành, lại căn bản có chắc chắn rằng mình giết được quỷ y tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, lão ta thân y thuật người nào có thể so sánh, bản lãnh dùng độc càng là thiên hạ vô song.

      Quỷ đạo tử vỗ mạnh vào người Truy Phong, cười đùa : "Tốt lắm, ngươi yên tâm , chỉ cần ngươi làm chuyện gì thương tổn đến đồ đệ của ta, ta vạch trần thân phận của ngươi, ngươi hãy ngoan ngoãn làm tốt bổn phận chính mình là được, tại cùng lão nhân gia hái thuốc "

      xong liền xoay người bước ra ngoài viện, vừa vừa đỡ eo thở dài : "Ai, chắc là ta già rồi, đứng cũng lưu loát, thắt lưng cũng tốt, có lẽ cần Dược Đồng ở bên cạnh" Xem ra ý lão nhân gia muốn đem Truy Phong làm Dược Đồng rồi.

      Nhược điểm của nằm ở trong tay Quỷ đạo tử, bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là mặc lão sai bảo.

      Tuyết Ninh trở lại phòng của chính mình, cầm sách lên, chỉ là hồi lại để xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng hỗn loạn, nàng nghĩ bản thân lại nhanh chóng gặp lại Lãnh Nguyệt Hàn như vậy, tình huống này khiến nàng trở tay kịp.

      Vì sao nàng thể thản nhiên đối mặt , nhìn thấy tâm loạn như ma, mọi oán hận trong lòng, đều nơi nào rồi.

      Tuyết Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngây ngẩn cả người, nàng căn bản có chú ý đến Lãnh Nguyệt Hàn vào gian phòng của nàng, nhìn nàng : "Ninh nhi lại vì ta mà tâm phiền ý loạn sao?"

      Tuyết Ninh quay đầu lại liền nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn mỉm cười nhìn mình, nàng có trả lời .

      Lãnh Nguyệt Hàn tới trước mặt Tuyết Ninh, cứ thế đứng ở trước mặt Tuyết Ninh nhìn nàng chuyên chú, gương mặt tràn đầy khổ sở hỏi: " lâu gặp, Ninh nhi khỏe ? có phải hay ngươi vẫn còn hận trẫm, hôm đó ở trong thiên lao…. " Lãnh Nguyệt Hàn còn chưa hết lời.

      Tuyết Ninh liền vội vàng cắt đứt: "Mọi chuyện đều qua rồi, hoàng thượng nên nhắc lại nữa."

      Lãnh Nguyệt Hàn vùi đầu đầu gối của Tuyết Ninh, buồn bã : "Ninh nhi, xin lỗi." giọng tràn đầy hối hận.

      Tuyết Ninh cười khẽ, đây là lần đầu tiên Lãnh Nguyệt Hàn chính thức lời xin lỗi với nàng, nhưng điều đó cũng đâu có nghĩa lí gì, tổn thương khắc sâu trong lòng. Nỗi khuất nhục ngày hôm đó, vô luận như thế nào nàng đều thể quên.

      ràng cũng rất để ý, ràng cũng rất tức giận, nhưng Tuyết Ninh lại bình tĩnh : "Đều qua, ta hận ngài." Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tuyết Ninh, trong mắt tràn đầy vui sướng, hận , điều đó có nghĩa là vẫn còn cơ hội cứu vãn mọi chuyện sao?

      Tuyết Ninh nhìn vào mắt Lãnh Nguyệt Hàn, nàng nở nụ cười rạng rỡ, môi đỏ mọng khẽ mở, ra những lời vô tình nhất: "Bởi vì chưa bao giờ quan tâm, cho nên chưa bao giờ hận qua."

      Lãnh Nguyệt Hàn cảm thấy lòng đau tới mức tê tâm liệt phế, chẳng qua chỉ là trò chơi hai bên lợi dụng lẫn nhau, nhưng vì sao đến cuối cùng, chỉ vì câu của nàng mà thể kiềm chế được bản thân mình "Bởi vì chưa bao giờ quan tâm, cho nên chưa bao giờ hận qua."

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn nét mặt tươi cười như hoa của Khương Tuyết Ninh, trong nội tâm cười khổ, nữ nhân này tựa như loài hoa túc, làm cho người ta mê muội, muốn ngừng mà ngừng được.

      Xem ra trận này người thua chính là . Hơn nữa còn thua cách thảm hại, chỉ là những lời chân thực nhất của Khương Tuyết Ninh chẳng thèm ngó tới.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Khương Tuyết Ninh tươi cười xinh đẹp, giờ phút này chỉ cảm thấy chói mặt chói mắt, đường đường là vua của nước, cần thiết phải hướng tới nữ nhân cầu xin tình . Lời lạnh lùng của Tuyết Ninh vẫn vang vẳng bên tai: "Như vậy cũng tốt, ngươi còn nhớ những lời trẫm qua với ngươi trong ngày đại hôn, ngươi chẳng qua chỉ là con cờ, cần vọng tưởng lấy được tình của trẫm, những lời đó cho đến hôm nay, vẫn như cũ có đổi." Lãnh Nguyệt Hàn xong có nhìn Tuyết Ninh lấy lần liền sải bước ra khỏi phòng Tuyết Ninh.

      Nhưng ai thấy, trong khoảnh khắc kia tay nắm chặt, vẻ mặt khổ sở.

      Tuyết Ninh nhìn theo bóng lưng Lãnh Nguyệt Hàn rời , chua xót cười tiếng: "Đây là kết cục tốt nhất" có như thế trong nháy mắt, Tuyết Ninh cảm giác chính mình cùng Lãnh Nguyệt Hàn giống nhau, như trở lại lúc ban đầu, dạng lạnh lùng, dạng ngụy trang.

      Cảm giác buồn bực trong lồng ngực, biết từ đâu mà đến.

      Lãnh Nguyệt Hàn vừa ra khỏi phòng, nhanh chóng sử dụng khinh công, biến mất ở trong sân. Lôi Kình cùng Lăng Thiên hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức đuổi theo .

      Ở sâu trong rừng cây, khi Lôi Kình và Lăng Thiên đuổi kịp Lãnh Nguyệt Hàn chỉ thấy Lãnh Nguyệt Hàn, tựa như muốn phát tiết, đấm liên tục vào thân cây, tay máu tươi chảy đầm đìa, hai người mau lẹ chạy về phía trước ngăn Lãnh Nguyệt Hàn lại.

      Lăng Thiên gấp gáp hỏi: "Chủ nhân xảy ra chuyện gì vậy?" hiểu, mới vừa rồi ràng chủ nhân còn vui mừng vào phòng nương nương, nhưng tại sao giờ đây nhìn người lại tuyệt vọng như thế này.

      Lãnh Nguyệt Hàn như nghe được câu hỏi của , trong đầu chỉ có câu kia của Tuyết Ninh "Bởi vì chưa bao giờ quan tâm, cho nên chưa bao giờ hận qua" đầu như sắp nổ tung rồi.

      Lãnh Nguyệt Hàn đẩy hai người ra, điên cuồng cười: "Ha ha... Hay cho câu bởi vì chưa bao giờ quan tâm, cho nên chưa bao giờ hận qua, Khương Tuyết Ninh ngươi thắng, ngươi so với trẫm còn tàn nhẫn hơn."

      xong những lời này, Lãnh Nguyệt Hàn phịch tiếng quỳ xuống đất, ai có thể hiểu được khi thấy nàng có chết vui sướng ra sao, ai có thể hiểu, thề buông tay nàng; ai có thể hiểu, trong trò chơi lợi dụng cùng chinh phục này, sớm chôn xuống tất cả tình cảm, ai hiểu, bởi vì từ đầu đến cuối, Khương Tuyết Ninh vốn có tình cảm gì đối với .

      Nàng căn bản có tâm, quay đầu lại tất cả chuyện này là do tình nguyện, biến thành trò cười. Những ngày tháng áy náy, hối hận, ra là chính hành hạ chính mình.

      Nếu nàng khinh thường , làm sao phải khổ sở ra những lời chân , để cho nàng chà đạp. Thù lớn còn chưa trả, thể vì tư tình nhi nữ mà đau đến muốn sống.

      Lôi Kình và Lăng Thiên nhìn Lãnh Nguyệt Hàn biết nên làm sao, biết nên làm như thế nào.

      Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng : "Mau sớm tìm được Qủy đạo tử, nhanh chóng hồi cung" thanh băng hàn lạnh thấu xương, vốn dĩ lời của luôn lạnh lùng, nhưng lúc này lại làm cho người ta trào ra vô hạn đau lòng.

      Lôi Kình cùng Lăng Thiên liếc mắt nhìn nhau, cung kính lên tiếng: "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh."
      thienbinh2388angel ofdeath thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 5: Trốn thoát vận mệnh dây dưa

      Cho đến gần tối, khi mặt trời sắp sửa xuống núi, Tuyết Ninh mới nghe thấy giọng của Quỷ đạo tử, nàng nghĩ chắc hẳn lão mới hái thuốc trở về, chỉ nghe thấy Quỷ đạo tử hô: "Nha đầu, ra đây xem chút, hôm nay vi sư hái được rất nhiều dược liệu tốt a" giọng tràn đầy hài lòng.

      Tuyết Ninh nhàng bước ra khỏi phòng, tới viện của Quỷ đạo tử, nàng mới vừa vào nhìn thấy quang cảnh bên trong thiếu chút nữa cười thành tiếng, chỉ thấy toàn thân Truy Phong treo đầy các loại dược liệu, ngay cả đỉnh đầu cũng mang cái đại lam tử, khoa trương vô cùng. Gương mặt Quỷ đạo tử hết sức kiêu ngạo, tận lực chỉ huy Truy Phong cất dược liệu.

      Mặc dù vẻ mặt Truy Phong vui, nhưng vẫn làm theo những lời lão , Tuyết Ninh cảm thấy kỳ quái quan hệ giữa hai người bọn họ từ lúc nào lại tốt như vậy.

      Quỷ đạo tử kéo Tuyết Ninh lại gần, chỉ cho nàng xem thành quả ngày hôm nay của mình, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo, khiến Tuyết Ninh nhận thức dược liệu, Tuyết Ninh để lại dấu vết rút về tay của mình, chút để ý lật tới lật lui dược liệu.

      Khi Lãnh Nguyệt Hàn quay trở lại, liền nghe thấy giọng của Quỷ đạo tử truyền ra từ trong sân, theo bản năng cau mày, bước nhanh tới, đột nhiên nhìn thấy Tuyết Ninh ở đây, Quỷ đạo tử mang vẻ mặt nịnh hót mà cười cười, giống như hiến vật quý cho Tuyết Ninh khoe khoang.

      Lăng Thiên cùng Lôi Kình phía sau , khi nhìn thấy Quỷ đạo tử cả hai đều cả kinh, Lăng Thiên chỉ tay vào người Quỷ đạo tử nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, : "Chủ nhân, chuyện này…." Lãnh Nguyệt Hàn đưa tay ngăn lại lời kế tiếp của Lăng Thiên.

      Tuyết Ninh trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lãnh Nguyệt Hàn đứng ở cửa viện, khẽ giật mình, lại giả bộ làm như có thấy nàng loay hoay xem dược liệu, vốn tưởng rằng Lãnh Nguyệt Hàn rời rồi, tại sao lại trở lại.

      Truy Phong nhận ra có người lạ bước vào trong viện, gương mặt phòng bị nhìn bọn . Quỷ đạo tử chỉ lo nghĩ đến đống dược liệu của mình, căn bản là có nhận ra có điều gì khác thường, lão nhìn thấy ánh mắt Truy Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa, chút khách khí đánh vào gáy Truy Phong cái: " chú tâm làm việc, ngươi nhìn gì vậy?" Rất ra dáng chủ nhân khiển trách tiểu người làm.

      Thấy Truy Phong thèm để ý mình, Quỷ đạo tử nhìn về theo hướng ánh mắt nhìn, trong lòng cả kinh: "Má ơi, người đứng ở cửa phải chính là chủ nhân của mình sao" Nhanh như vậy người tới rồi.

      Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng nhìn Quỷ đạo tử, ánh mắt khiến người khác run sợ, Quỷ đạo tử sợ Lãnh Nguyệt hàn cùng hai người kia nhận ra mình, làm hư chuyện lớn của , vội vàng cười đùa : "Ha, tại sao ở đây lại xuất vị công tử tuấn tú như vậy". xong còn chạy đến trước mặt Lãnh Nguyệt Hàn, ra sức nháy mắt, vừa nháy vừa : "Vừa nhìn khí chất liền biết, giàu cũng quý a"

      Lãnh Nguyệt Hàn khinh thường hừ lạnh, cũng ra thân phận thực của Quỷ đạo tử. xoay người rời khỏi viện, Lăng Thiên ném cho Quỷ đạo tử, tự cầu nhiều phúc ánh mắt của.

      Quỷ đạo tử thừa lúc có người chú ý len lén lau mồ hôi lạnh túa ra ở trán. Má ơi, lâu gặp, khi thế chủ nhân vẫn dọa người như vậy, đáng chút nào. Tại sao Thượng Quan cùng chủ nhân đến đây, để lão mình người đối mặt với chủ nhân có chút khó khăn. Chỉ là vì sao chủ nhân lại ở nơi này.

      Quỷ đạo tử hấp ta hấp tấp chạy đến chỗ Tuyết Ninh, vẻ mặt nịnh hót, : "Đồ đệ quý của ta, nam tử kia là ai, tại sao lại đến đây?"

      Tuyết Ninh có ngẩn đầu lên, nàng trả lời câu hỏi của lão: "Chỉ là người bạn" vân đạm phong thanh, như việc này có liên quan đến mình.

      Quỷ đạo tử vuốt vuốt râu suy nghĩ, hóa ra là bằng hữu, chuyện này là thế nào, bọn họ quen biết nhau từ trước sao?

      Đêm khuya yên tĩnh, Quỷ đạo tử ngồi trong phòng Lãnh Nguyệt Hàn, giờ đây lão thu hồi lại gương mặt cợt nhã vốn có của mình, hiếm khi thấy được dáng vẻ nghiêm chỉnh của lão, Quỷ đạo tử nhìn Lãnh Nguyệt Hàn cung kính : "Chủ nhân"

      Lãnh Nguyệt Hàn ngồi ghế, khinh thường hừ lạnh, Lăng Thiên vừa nhìn thấy, sợ Nguyệt Hàn nổi giận, liền lên tiếng nhắc nhở: "Quỷ đạo tử, ông còn mau cho chủ nhân biết, tại sao ông lại ở chỗ này"

      Quỷ đạo tử thầm nghĩ trong lòng, chính ta cũng muốn biết tại sao các người lại ở chỗ này đấy. Lão còn muốn đợi thêm mấy ngày nữa mới có thể xác định suy đoán của mình là đúng hay sai, sau đó bẩm báo tin tức tốt cho chủ nhân.

      Quỷ đạo tử nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, : "Chủ nhân, trước tiên hãy để thuộc hạ bắt mạch cho người"

      Lãnh Nguyệt Hàn lên tiếng, nhưng lại giơ cổ tay mình lên, Quỷ đạo tử đưa tay ra bắt mặt cho Lãnh Nguyệt Hàn, lão hỏi: "Thượng Quan từng , hoàng thượng từng uống qua máu của hoàng hậu nương nương, như có điều kỳ tích xảy ra, máu của hoàng hậu lại có thể áp chế được Huyết Chú, nhưng sau đó khi dùng máu của những người khác, lại hề có tác dụng"

      Lãnh Nguyệt Hàn gật đầu, Quỷ đạo tử cảm thấy buồn bực, lẽ nào cõi đời này còn có người thứ hai, có cái này chờ máu, cùng chủ nhân như thế khế hợp. Quái tai quái tai

      Lãnh Nguyệt Hàn vui, khẽ nhíu mày khi nhìn thấy dáng vẻ
      gật gù hả hê của Quỷ đạo tử, : “ Có lời gì ngươi cứ ” Giọng lạnh lùng, chút khách khí rút cổ tay mình về.

      Quỷ đạo tử sợ hãi, nhanh chóng phục hồi tinh thần, : “Quỷ đạo tử ta nghiên cứu Huyết Chú sắp 20 năm rồi, đến nay vẫn chưa tìm được phương pháp để giải độc, ta xem nhiều sách cổ, tìm được chút thông tin liên quan đến Huyết Chú trong sách ghi lại, trong đó có phương pháp, muốn giải được Huyết Chú, phải dùng đến máu Hoán Huyết, vốn thuộc hạ chưa bao giờ nghĩ đến phương pháp này cho nên cũng hiểu nên làm thế nào, khi nghe Thượng Quan máu của hoàng hậu nương nương có thể áp chế được độc dược người chủ nhân, thuộc hạ mới chợt nhớ đến phương pháp này, lâu nay vẫn tìm người có loại máu phù hợp để giải độc.”

      Lôi Kình và Lăng Thiên vừa nghe thấy thế, trong lòng khỏi mừng thầm, như vậy, độc người chủ nhân có thể giải được rồi.

      Giọng Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng: “Thế nào là lấy máu Hoán Huyết?” Chuyện này chưa từng nghe qua.

      Quỷ đạo tử lộ vẻ khó xử, gãi đầu : “Điều này thuộc hạ cũng , sách có ghi lại, người trúng độc Hoán Huyết, là cực kỳ ưa thích máu, hai là cần người cam tâm tình nguyện cho máu, nhưng cũng phải ai cũng có thể cho máu được, trời giáng người hữu duyên, máu của người đó phải dung hợp được với máu của chủ nhân” Gương mặt lộ vẻ vui mừng.

      Lãnh Nguyệt Hàn lên tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Chẳng lẽ giống như lời sư phụ , mệnh trung chú định, trách được tại sao sư phụ nhất định muốn cưới hoàng hậu như lời Thiên Cơ thạch tiên đoán.

      Lăng Phong vội vã hỏi: “ như vậy độc người chủ nhân có thể giải được sao?”

      Quỷ đạo tử khổ sở : “Chuyện này… này…”

      Lăng Thiên vui hỏi: “ là, ngươi đắn đo cái gì nữa, còn nhanh chóng phối thuốc giải độc cho chủ nhân”

      Quỷ đạo tử do dự nửa ngày cũng mở miệng, Lãnh Nguyệt Hàn : “Ngươi muốn gì cứ việc thẳng”

      Quỷ đạo tử khổ sở : “Đây phải chuyện chỉ lấy người hoàng hậu nương nương hai giọt máu, mà để có thể giải trừ được Huyết Chú chi độc, phải thay đổi toàn bộ máu, huống chi phương pháp này, từ xưa đến nay chưa từng có người thử nghiệm qua, nếu đem Huyết Chú chi độc thông qua máu chuyển đến người nương nương chúng ta thành công, dự tính xấu nhất là Ngọc Thạch Câu Phần, ai cũng cứu sống được” xong còn liếc nhìn Lãnh Nguyệt Hàn cái.

      * Ngọc Thạch Câu Phần: ngọc nát đá tan; ngọc đá đều cháy; tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu hủy

      Lãnh Nguyệt Hàn cả kinh: “Hoán Huyết, ý ngươi là dùng máu Ninh nhi đổi với ta sao” Lãnh Nguyệt Hàn lãnh đạm hai chữ: “Kết quả”

      Quỷ đạo tử như hạ quyết tâm lớn: “Tự mình dẫn độc, Huyết Chú chi độc dời sang người hoàng hậu nương nương, tạo nên chuyện tốt chính là lấy mạng đổi mạng…” Lão còn chưa có xong, Lãnh Nguyệt Hàn tung ra chưởng, nổi giận : “Đồ khốn kiếp”

      Quỷ đạo tử may mắn tránh thoát chưởng này của , Lăng Thiên : “Chủ nhân chớ nóng vội, nghe quỷ y hết lời”

      Trái tim bé của Quỷ đạo tử mới bị Lãnh Nguyệt Hàn hù dọa giờ mới bình tĩnh lại, lời nào cũng dám , nhưng hay cũng bị đánh, Quỷ đạo tử lấy hết dũng khí : “Nhưng là, chỉ cần điều lý thích đáng, từ từ thuộc hạ nhất định tìm được phương pháp cứu nương nương, hoàng thượng cần lo lắng, chúng ta cần nương nương phải mạo hiểm, tại thuộc hạ phát người cũng có nhóm máu giống hoàng hậu nương nương, chỉ cần chủ nhân tới gặp nàng, khiến nàng thích người là được”

      Lãnh Nguyệt Hàn khinh thường nhìn Quỷ đạo tử cái, đáng chết lão quỷ này, lão xem là loại người gì, Quỷ đạo tử cười : “Chính là đồ đệ ta mới thu nhận, Nguyệt Lạc nương”

      Quỷ đạo tử lời này vừa ra, may là Lăng Thiên tay mắt lanh lẹ, nếu lúc này khẳng định tránh khỏi chưởng này của Lãnh Nguyệt Hàn, lúc này Quỷ đạo tử chỉ biết im lặng, thế nào cũng bị đánh.

      Lăng Thiên tức giận liếc Quỷ đạo tử cái, vui : “Nguyệt Lạc nương chính là hoàng hậu nương nương”.

      Gương mặt già nua của Quỷ đạo tử méo xệch, như sắp khóc đến nơi, tin vào những điều mình vừa nghe thấy.

      “Từ nay về sau, cho phép bất cứ ai về chuyện này nữa” Giọng Lãnh Nguyệt Hàn đầy cảnh cáo.

      Quỷ đạo tử cam lòng : “Chủ nhân, đây là cơ hội ngàn năm có , chỉ cần hoàng hậu nương nương cam tâm tình nguyện vì hoàng thượng, như vậy có thể giải trừ được Huyết Chú chi độc người chủ nhân” Quỷ đạo tử muốn tâm huyết của mình phải uổng phí, dù sao cơ hội như vậy là ngàn năm có , là ông trời rủ lòng thương.

      Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng trừng mắt nhìn Quỷ đạo tử quát: “Cút” Lăng Thiên cùng Quỷ đạo tử nhanh chóng rời .
      Last edited by a moderator: 18/2/15
      thienbinh2388 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor: Mèo_Moon

      Chương 5: Trốn thoát vận mệnh dây dưa

      Lãnh Nguyệt Hàn thất bại ngồi ghế, ràng thể nhau, vì cái gì lại có nhiều ràng buộc như vậy, thuốc, lấy máu trả máu, lấy mạng đổi mạng sao. Chẳng lẽ mình khi còn sống cùng với nữ nhân này dây dưa , vì cái gì buộc mình phải lựa chọn, giữa báo thù cùng với tình , mình luôn luôn vứt bỏ cái sao

      Lăng Thiên đem Quỷ đạo tử lôi ra sân, nhìn Quỷ đạo tử : "Ngươi cái lão quỷ, chủ tử hôm nay tâm tình tốt, nếu như ta nhanh tay mắt lẹ, có thể ngươi phải nếm mùi đau khổ rồi"

      Quỷ đạo tử thể tin được hỏi: "Ngươi Nguyệt Lạc là hoàng hậu nương nương" thanh tràn ngập thể nào tin được

      Lăng Thiên thở dài hơi, từ từ giải thích cho Quỷ đạo tử nghe về chuyện của Khương Tuyết Ninh

      Ai ngờ Quỷ đạo tử nghe xong, câu đầu tiên là: " ra cái này gọi là duyên phận, ta khổ sở nghiên cứu 20 năm, vẫn gặp ngày thần cơ diệu toán"

      Lăng Thiên cho là đúng : "Ngươi đừng ở nơi này mà cảm thán nữa, với ý kiến của ta, đem tính mạng của hoàng hậu nương nương đến cứu chủ tử sao, ngươi cũng biết cơ hội trăm năm khó mà có được này, chẳng lẽ cứ như vậy mà nhìn chủ tử chịu hành hạ hay sao, bị thái hậu khống chế, chủ tử mấy năm nay chịu khổ, phải là uổng phí rồi"

      Lăng Thiên tức giận : "Ta đương nhiên muốn thấy chủ tử chịu khổ, nhưng mà chủ tử cho phép chúng ta có thể làm sao"

      Quỷ đạo tử thở dài, chủ tử đồng ý, đối với hoàng hậu nương nương bên kia, trừ phi nàng cam tâm tình nguyện hoán đổi vì chủ tử, nếu có ai có biện pháp, chẳng lẽ bỏ qua cơ hội này

      Lăng Thiên cũng gì chỉ thở dài, vẫn gì đột nhiên mạnh mẽ mở miệng : "Bất cứ xảy ra chuyện gì chỉ cần giải độc người chủ tử, chúng ta có thể tiếc tất cả mọi thứ mà trả giá"

      Quỷ đạo tử thở dài hơi : " dễ còn làm khó, nếu hoàng hậu nương nương muốn, chúng ta cũng có biện pháp, huống hồ nhìn tình hình bây giờ, chàng có ý, nàng vô tình, máu tái hợp như thế nào phù hợp, cũng giải được độc, đây là Huyết Chú ác độc, phương pháp giải nhìn như dễ dàng nhưng thực còn
      Khó hơn lên trời, cầu máu thương, cam tâm tình nguyện, nhất định phải có duyên phận máu mới phù hợp, giờ dễ dàng mà tìm được, chủ tử lại có dự tính” ai… thở dài hơi, chắp tay sau lưng rời sân Lãnh Nguyệt Hàn.

      Khi đó Lãnh Nguyệt Hàn nấp vào trong phòng của Tuyết Ninh, Tuyết Ninh ngủ say, chỉ là ngủ mà mày vẫn như cũ nhíu lại, giống như ngủ yên tâm, làm cho người ta nhìn vào cực kỳ đau lòng.

      Lãnh Nguyệt Hàn sợ làm Tuyết Ninh tỉnh giấc, nhanh chóng điểm vào huyệt ngủ của Tuyết Ninh, xoay mình lên giường ôm Tuyết Ninh vào trong ngực, cho rằng ở lại phòng Tuyết Ninh này ít ngày nữa, mình bao giờ qua đem ở Điện Cần Chính, tâm muốn chết .

      Chỉ tiếc nàng tại ở trước mặt mình, mình cũng chỉ có thể trong đêm khuya yên tĩnh, lén đến nhìn nàng. Xoa vết thương tay Tuyết Ninh, vẫn rành như cũ, vẻ mặt cườ khổ, đây chính là mình đóng dấu, nhìn cổ tay Tuyết Ninh, nơi đó có vết sẹo, dần biến mất, vì sao mình lưu lại miệng vết thương cánh tay.

      Mình có rất nhiều lời muốn với Tuyết Ninh, Lãnh Nguyệt Hàn muốn biết là ai cứu Tuyết Ninh, mấy ngày nay cũng khong trở về cung, tất cả toàn bộ cũng hỏi.

      Lãnh Nguyệt Hàn gắt gao ôm Tuyết Ninh ngủ. Bống nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng đánh nhau, Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên mở mắt chỉ trong nháy mắt đứng ở ngoài cửa, chỉ thấy Lăng Thiên cugnf Lôi Kình bắt hắc y nhân.

      Cung kính : “Chủ tử, thuộc hạ phát bọn lét lút ở nơi này, còn đem thị vệ của hoàng hậu nương nương dẫn tới rừng cây, bị vây ở bên trong Bát quái trận.

      Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng : “Các ngươi là người ở phương nào, vì sao đêm khuya lại đến đây?” thanh lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi. Hắc y nhân bị bắt giữ ấp úng, lúc sau cũng chưa mở miệng.

      Looi Kình xuất thủ giải huyệt đạo cho bọn , hai người vừa được tự do, mang theo tiếng khóc nức nở thanh ủy khuất noi: “Chủ tử, là chúng ta” vừa dứt lời, Lăng Thiên cùng Lôi Kình đột nhiên kéo khăn che mặt xuống mới biết là Tắc Bắc cùng Mai Nhi. Lôi Kình cùng Lăng Tiên nhanh chóng buông lỏng hai người.

      Lãnh Nguyệt Hàn hờn giận lạnh lùng noi: “Các ngươi như thế nào lại ở đây, Tắc Bắc ở đâu, chỗ nào?”

      Mai nhi bất chấp cánh tay bị vặn đau đớn, quỳ mặt đất cung kính : “Hồi bẩm chủ tử, phong hộ pháp trở lại kinh thành, có chuyện quan trọng cần bẩm báo với chủ tử.”

      Lãnh Nguyệt Hàn : “ xảy ra chuyện gì?” Mai Kan nhìn nhau, : “ Thuộc hạ biết, bất quá trước khi phong hộ pháp ra lệnh cho ta bảo vệ nhóm người Nguyệt Lạc nương, còn cho phép Nguyệt Lạc nương rời .”

      Lãnh Nguyệt Hàn trầm tư, chắc là Tắc Bắc biết thân phận của Tuyết Ninh, nên vội vàng về kinh báo cho mình.

      Lãnh Nguyệt Hàn : “Các ngươi xuống , nghe theo lệnh phong hộ pháp phân phó, bảo vệ hoàng hậu nương nương cho tốt.” thanh lạnh lùng vang lên mang theo tia cảm xúc nào.

      Mai Lan nhìn nhau, kinh ngạc : “Hoàng hậu nương nương… nghĩ tới Nguyệt Lạc nương lại là hoàng hậu nương nương bị thiêu đốt trong đám cháy.”

      Lời này vừa ra, Lãnh Nguyệt Hạo thờ ơ quét tới, hai người bọn họ sợ tới múc ngậm miệng, cúi đầu dám .

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn bọn họ cái cũng gì, ra ngoài. Lôi Kình lập tức đuổi kịp, Lăng Thiên nhìn hai người cảnh cáo : “Làm cho tốt mọi chuyện, mở miệng như thế, cẩn thận chủ tử nổi giận, các ngươi khó có thể giữ được cái mạng này” hai người nghe xong lập tức gật đầu liên tục.

      Lăng Thiên nhìn nhìn thoáng qua rừng cây bên hậu viện : “Đem tên ngốc kia thả ra , đó là thị vệ của hoàng hậu nương nương” xong, chạy đuổi theo Lãnh Nguyệt Hàn.

      Chỉ để lại hai người Mai Lan với vẻ mặt đau khổ - quả mướp đắng ngơ ngác nhìn nhau, vì cái gì chủ tử thông báo tiếng mà đến rồi, bọn hơi sợ, đều mong chờ phong hộ pháp mau trở lại.

      Khi đó Tắc Bắc ngày đêm kinh thành, thấy Thượng Quan Thiên Dật mới biết được, Lãnh Nguyệt Hàn sớm đổi trắng thay đen, tới Dung Thành.

      Khi Tắc Bắc đem chuyện mình nhìn thấy Tuyết Ninh cho Thượng Quan Thiên Dật nghe, nội tâm Thượng Quan Thiên Dật kích động thôi, : “Ta biết ngay nàng chết mà…” miệng vẫn lặp lại những từ nyaf.

      Tắc Bắc cũng cực kỳ cai hứng : “Quốc sư, nếu hoàng thượng có ở đây, ta xem Giang Nam, lập tức chạy về Dung Thành bảo vệ chủ tử an toàn.”

      Thượng Quan Thiên Dật đồng ý gật gật đầu

      Tắc Bắc chần chờ hỏi: “Ngươi xem, có hay đem Châu nhi theo, ta sợ…”

      Ánh mắt Thượng Quan Thiên Dật lóe lên, thở dài : “Vẫn là để Hàn trở về rồi sau, mặt khác cho Hàn biết, trong cung toàn bộ đều mạnh khỏe, có buộc Hàn lập tân hậu mới.

      Tắc Bắc cung kính đáp ứng, cái gì cũng hỏi nhiều, hành lễ rồi vội vàng lui ra.
      Last edited by a moderator: 18/2/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Mèo_Moon.

      Chương 6: Tuyết Ninh ngoan độc, ta thích ngươi (1)

      Liên tiếp vài ngày sau, Tuyết Ninh coi Lãnh Nguyệt Hàn tồn tại, muốn làm gì làm, ngồi nghe những người kia kể chuyện, rồi cùng với công tử chuyện về đàn cầm, dường như quên mất tồn tại của Lãnh Nguyệt Hàn

      Lãnh Nguyệt Hàn cũng chủ động chuyện với Khương Tuyết Ninh, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng cười, nhìn nàng lắng nghe người khác kể chuyện, dù sao tới chỗ nào đều có Tuyết Ninh

      Trong lúc lơ đãng Tuyết Ninh ngẩng đầu tìm bóng dáng Lãnh Nguyệt Hàn, mỗi lần ngẩng đầu luôn luôn thấy Lãnh Nguyệt Hàn, bọn cùng đám Lãnh Nguyệt Hàn đùa giỡn

      Tuyết Ninh cười lắc đầu, biết Lãnh Nguyệt Hàn muốn làm gì, chẳng lẽ cực kỳ rảnh rỗi sao, trong cung có việc gì làm sao, thái hậu làm sao có thể để xuất cung

      Tất cả mọi người ở Dung Thành đều , tướng công của Nguyệt Lạc nương đến đây, muốn mang Nguyệt Lạc nương về nhà, nghe bộ dạng tướng công Nguyệt Lạc nương tuấn tú lịch , cũng chỉ có người như vậy mới xứng đôi với Nguyệt Lạc nương, dần đần, tháng sau Lạc các xem Lãnh Nguyệt Hàn càng ngày càng nhiều

      Thời gian trôi qua cực kỳ vô vị, trừ bỏ Quỷ đạo tử cùng Truy Phong cãi nhau, nếu Lãnh Nguyệt Hàn cùng với Truy Phong trợn mắt nhìn đối phương, sinh hoạt vô vị như nước

      Trăm người khách, nữ nhân càng ngày càng nhiều, cần cũng biết, Lãnh Nguyệt Hàn ra tay, Tuyết Ninh cũng chẳng muốn hỏi, mỗi ngày trừ bỏ việc làm ăn, liền theo Quỷ đạo tử học y

      Quỷ đạo tử khen Tuyết Ninh có thiên phú trời cho, trò giỏi hơn thầy. Đối với lời khen của Quỷ đạo tử Tuyết Ninh cũng gì. Chỉ là Tuyết Ninh hiểu, gần đây Quỷ đạo tử luôn hỏi vấn đề: Mình có thích Lãnh Nguyệt Hàn

      Ngày ấy, tuyết Ninh vẫn như cũ ở sân mở dược liệu, hồng di gần đây luôn ho khan, mình muốn đưa thuốc cho hồng di. Quỷ đạo tử thần bí tiến tới trước mặt Tuyết Ninh, vẻ mặt có ý cười hỏi: "Nha đầu, ngươi cho sư phó nghe ngươi rốt cuộc cso thích Lãnh Nguyệt Hàn "

      Tuyết Ninh lúc này thả thuốc xuống, nhìn Quỷ đạo tử, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Vì sao nhiều ngày nay sư phó luôn hỏi vấn đề này"

      Quỷ đạo tử cười xấu hổ, suy nghĩ trong đầu : "ngươi xem ngươi cũng còn , cũng nên tìm nơi tốt để quy tụ, ta nhìn ngươi với Lãnh công tử kia a, trai tài sắc cực kì xứng đôi" rốt cục cái khó ló cái khôn lấy cớ, xem nhõm thở dài hơi

      Đứng ở nơi xa Truy Phong khinh thường hừ lạnh, trong lòng thầm : biết Lão đầu tử này có chủ ý gì, như thế nào cũng nhìn ra người lạnh lùng kia cùng nương xứng đôi, chính cũng thấy chủ tử cùng với nương xứng đôi

      Tuyết Ninh khẽ cười : "Sư phó lo lắng Nguyệt lạc gả được sao"

      Quỷ đạo tử vẻ mặt đứng đắn nổi giận "Nối bậy, đồ nhi nhà ta xinh đẹp làm sao có thể thể gả được, chỉ là vi sư nhìn Lãnh Nguyệt Hàn có khí chất phi phàm, nhất định là nhân tài hiếm có, theo ta đồ nhi vừa vặn gặp được" xong vẻ mặt đầy ý cười nhìn Khương Tuyết Ninh, chưa từ bỏ ý định hỏi: Vậy ngươi có thích hay " tư thế truy hỏi việc kỹ càng

      Tuyết Ninh dừng lại công việc trong tay nhìn Quỷ đạo tử, bình tĩnh : " thích" xong xoay người sang chỗ khác tiếp tục làm dược liệu

      Vẻ mặt Quỷ đạo tử thất vọng đứng ở đó, Truy Phong cực kì đắc ý, người nào cũng chú ý Lãnh Nguyệt Hàn đến, khi Truy Phong cùng quỷ đạo tử thấy Lãnh Nguyệt hàn, Lãnh Nguyệt Hàn tới bên người Tuyết Ninh

      Lãnh Nguyệt Hàn thất vọng đau khổ cười khổ, tốt cho câu " thích" trả lời nhanh gọn mà lưu loát, mang theo tia do dự nào

      thanh lạnh lùng ở bên người Tuyết Ninh vang lên: "Ngươi thích ta"

      Tuyết Ninh ngẩn đầu, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Nguyệt Hàn, Quỷ đạo tử lôi kéo Truy Phong, khẩn trương rời , Truy Phong vô cùng muốn, mình phải ở lại bảo vệ nương. lại bị Quỷ đạo tử cường bạo lôi

      gian yên tĩnh. Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, vẻ mặt bình tĩnh : "Ngươi phải đều nghe được sao" xong nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt Hàn gằn từng tiếng lặp lại : "Ta thích ngươi" khuôn mặt vẫn tươi cười như cũ, ác độc

      Lãnh Nguyệt Hàn mạnh mẽ chế trụ đầu Tuyết Ninh, hề báo truows hôn lên cánh môi đỏ bừng của Tuyết Ninh, mặc cho Tuyết Ninh vùng vẫy cũng buông ra, giống như qua thế giới khác, Lãnh Nguyệt Hàn mới buông Tuyết Ninh ra, cánh môi đổi sẫm đầy máu tươi, cứ như vậy cách nhau bước, bốn mắt nhìn nhau

      Lãnh Nguyệt Hàn giơ tay sờ sờ cánh môi đầy máu tươi, vẻ mặt chua sót cười : "Ninh nhi nhẫn
      tâm, tuyệt nhớ tình cảm phu thê giữa ngươi và ta."

      Tuyết Ninh ngoài miệng dính đầy máu tươi, mình với Lãnh Nguyệt Hàn, khóe miệng tràn đầy ý cười khinh thường, giống như bị tinh mê hoặc, vô tình : "Tình cảm phu thê, ta nghĩ căn bản giữa chúng ta có, ngươi nghe thấy, tốt lắm, hôm nay chúng ta chuyện ràng ."

      Lãnh Nguyệt Hàn nhìn Tuyết Ninh gì, Tuyết Ninh chút nào gọi là nhượng bộ nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, lạnh lùng : "Hoàng thượng, mời người trở về cho. Mặc kệ người vì mục đích gì mà đến đây, ta nghĩ đạt được, ta còn là Khương Tuyết Ninh của trước kia, ta là Nguyệt Lạc."

      Lãnh Nguyệt Hàn nghiến răng nghiến lợi : "Ngươi là hoàng hậu của trẫm" trong lòng bổ sung thêm: lời tiên đoán chỉ định ngươi là hoàng hậu.

      Tuyết Ninh cười : "Hoàng hậu của ngươi là Khương Tuyết Ninh, phải Nguyệt Lạc, Khương Tuyết Ninh bị hảo hoạn thiêu cháy rồi." Khẩu khí tràn ngập cự tuyệt .

      xong lời này, Tuyết Ninh liếc mắt cái tiếp: "Ngày ấy vì tiễn đưa thái tử Vân Thủy quốc, bởi vì trẫm có rất nhiều chuyện để xử lí, có cùng ngươi hồi cung, chính vì như thế mới khiến cho thái hậu chui vào chỗ trống, ngươi cũng biết, trẫm nhìn ngươi cùng với nam nhân khác nằm cùng chỗ mà đau lòng, đối phương cũng là ngươi để ý." Tuyết Ninh gì.

      Lãnh Nguyệt Hàn tiếp tục : "Trẫm lúc ấy sớm mất lí trí, lại thêm ngươi lời giải thích cũng có, trẫm hạ lệnh đem ngươi cùng Vân Mộc Trần nhốt vào Thiên lao, ngươi cũng biết trong lòng trẫm cũng rất thống khổ, khi uống rượu lại càng muốn gặp ngươi, nhưng vẫn nhịn xuống Thiên lao thăm ngươi, ngươi lại cùng với Vân Mộc Trần ở trong Thiên lao vừa cười vừa , ngươi làm thế sao trẫm có thể chịu nổi."

      Tuyết Ninh hồi tưởng lại ngày mình cùng Mộc Trần chuyện về thế kỉ 21 lại hề nghĩ tới Vân Mộc Trần tin tưởng, hai người giống như tri kỷ, trò chơi cùng nhau vui, nghĩ tới lúc đó Lãnh Nguyệt Hàn lại vào trong Thiên lao.

      Lãnh Nguyệt Hàn liếc nhìn Tuyết Ninh cái, tràn đầy hối hận : "Ngươi biết , khi ta nhìn thấy ngươi giải thích câu nào, nhưng lại vì Vân Mộc Trần cầu tình, ha ha... ngươi cư như thế mà thích sao, trẫm lúc ấy sớm mất lí trí, sau đó mới ở trước mặt Vân Mộc Trần làm tổn thương ngươi."

      Tuyết Ninh đột nhiên đẩy Lãnh Nguyệt Hàn ra, thanh lạnh lùng : "Đủ rồi, Lãnh Nguyệt Hàn, đừng nữa, ngươi còn nghi ngờ và nhục nhã ta còn chưa đủ sao."

      Lãnh Nguyệt Hàn cười chua chát, tiếp tục : "Đương nhiên trẫm biết, tất cả đều là mưu của thái hậu, khi phát điên đến Thiên lao, lại ngờ chỉ là vùng biển lửa, ngươi cũng biết trẫm hối hận, trẫm đau lòng, nếu như ngay từ lúc đầu trẫm đối xử với ngươi tốt, chỉ là xuất phát từ người nam nhân thích chinh phục, trẫm muốn lợi dụng ngươi, nhưng ở trận trò chơi này, trẫm sớm thích ngươi, thậm chí thích ngươi từ lúc nào trẫm cũng biết, có lẽ tại phượng đài lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, có lẽ..."

      Tuyết Ninh lạnh lùng cắt ngang lời của Lãnh Nguyệt Hàn: "Đủ rồi, Lãnh Nguyệt Hàn, thả ta , chúng ta căn bản cùng đường, càng thể ở chỗ, ta vốn cho rằng chỉ cần ta an phận thủ thường có thể yên tĩnh sống qua ngày, nhưng khi vừa vào Hầu môn, huống chi là hoàng cung, thái hậu uy hiếp, người lợi dụng, tất cả các người đều coi ta là con cờ, mà ta chẳng qua muốn yên tĩnh sinh hoạt, ta muốn nhường nhịn, các ngươi liền được tấc lại muốn tiến lên thước, đừng buộc ta phải hận các ngươi, buộc ta thay đổi." Giọng tràn đầy ý hận cùng với thống khổ.

      Lãnh Nguyệt Hàn lần đầu tiên thấy Tuyết Ninh kích động như vậy, khi yếu ớt mỏng manh vươn tay nghĩ muốn bắt cái gì, thế nhưng Tuyết Ninh lại lui về phía sau bước, cự tuyệt đụng chạm của Lãnh Nguyệt Hàn.

      Tuyết Ninh cười lạnh: "Là các ngươi buộc ta phải thay đổi, là các ngươi để cho ta giải thích, chỉ là nhường nhịn, cũng thể đổi lấy yên bình, ngày nào đó, ta đem những thứ thống khổ này, toàn bộ trả lại những người làm tổn thương ta."

      Bây giờ Lãnh Nguyệt Hàn cảm thấy mình thực sai, vì cái gì ngay lúc đầu chịu tin tưởng, vì cái gì đến lúc mất mới hiểu được tình cảm của mình.

      Khương Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, ánh mắt trống rỗng, chút biểu tình : "Lãnh Nguyệt Hàn thả ta , hoàng cung thích hợp với ta."

      Lãnh Nguyệt Hàn chưa từ bỏ ý định : "Ninh nhi, ngươi cho ta cơ hội nữa có được hay , hãy cùng trầm hồi cung. Trẫm nhất định bảo vệ ngươi an toàn." Giọng mang theo tia nghẹn ngào cùng cầu xin.

      Trong nháy mắt Tuyết Ninh ngây ngốc, lần đầu tiên thấy Lãnh Nguyệt Hàn cầu xin, chỉ tiếc là nàng phải Khương Tuyết Ninh, nàng là Nguyệt Lạc, sớm lạnh, dễ dàng bị cảm động, và dễ dàng tin tưởng.
      Last edited by a moderator: 1/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :