1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hồng nhan say, yêu hậu tóc trắng của lãnh hoàng - Tiếu Nguyệt (Q3 - C1.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 71: Bị người khác hãm hại

      Edit: Minnie Phạm

      Khi Tuyết Ninh tỉnh lại, Lãnh Nguyệt Hàn nằm ngủ say ở bên giường, nàng vừa mới động đậy, Lãnh Nguyệt Hàn lập tức tỉnh lại, ân cần hỏi han: "Ninh nhi có nơi nào thoải mái?"

      Tuyết Ninh lắc đầu cái, yếu đuối hỏi: "Ngươi sao chứ?"

      "Trẫm, có việc gì nữa"

      Hai người nhìn nhau cười tiếng.

      Mấy ngày nay vì Lãnh Nguyệt Hàn hôn mê nên có quá nhiều quốc chồng chất, từ sau khi tỉnh lại trở nên bận rộn, còn sức khỏe Tuyết Ninh từ từ hồi phục.

      Nghe thái tử cùng công chúa nước Vân Thủy có ý định trở về nước, Tuyết Ninh nghe tin tức đó chỉ cười nhạt tiếng, có lẽ đây là kết cục tốt nhất, Vân Mộc Trần phải Vân Thiên, hai người nên có bất kỳ quan hệ gì, cho dù là Vân Thiên, tại hai người cũng thể có quan hệ gì.

      Đêm trước khi Vân Mộc Trần rời , Lãnh Nguyệt Hàn vẫn như cũ cử hành bữa yến tiệc, chẳng biết tại sao có lẽ ly biệt luôn mang cho người ta cảm giác phiền muộn, bất tri bất giác tất cả mọi người ai cũng đều uống rất nhiều rượu.

      Sau khi bữa tiệc kết thúc, Bởi vì Lãnh Nguyệt Hàn còn có tấu chương phải phê, liền đến Ngự Thư Phòng, Tuyết Ninh để Châu nhi cùng Tắc Bắc lui xuống, mình nghĩ, chẳng hiểu tại sao, hôm nay Châu Nhi đặc biệt kỳ quái, nàng ấy như có điều gì muốn nhưng lại thôi.

      Tuyết Ninh mình dạo , đột nhiên Linh Lung xuất với nàng rằng Thái hậu muốn gặp nàng ở đình Bích Yên. Tuyết Ninh theo Linh Lung, khi tới nơi đó thấy bóng dáng Linh Lung đâu.

      Chẳng biết tại sao Tuyết Ninh cảm giác bản thân nàng càng ngày càng mơ hồ, liền vào trong đình, mới vừa ngồi xuống nghe thấy tiếng có bước chân, vốn tưởng rằng là Thái hậu, ngờ lại là Vân Mộc Trần,

      Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều cả kinh nhìn dáng dấp Vân Mộc Trần ắt hẳn uống cũng ít rượu, lảo đảo nghiêng ngã ngồi xuống đối diện Tuyết Ninh, cười : "Tại sao ngươi lại xuất trong mộng của ta, ngươi rốt cuộc là ai, tại sao mỗi lần, bóng dáng ngươi đều khắc sâu trong lòng ta, vì cái gì phải xuất ở trong mộng của ta, sao mỗi lần thấy ta ngươi lại giả bộ làm như biết ta"

      Tuyết Ninh cả kinh, nhìn dáng dấp Vân Mộc Trần hẳn là uống say, thở dài, là tại nàng chấp nhất cứ nghĩ hai người đó là , Tuyết Ninh giọng : "Là Tuyết Ninh nhận nhầm người, thái tử điện hạ cần để ý"

      Vân Mộc Trần ngơ ngác nhìn Tuyết Ninh: "Nhưng ta phát ta thích ngươi phải làm thế nào?"

      Tuyết Ninh gì, chỉ cảm thấy đầu tâm trí càng ngày càng mơ hồ, đến mắt cũng mở ra được, nàng chỉ là muốn cho Vân Mộc Trần " cần thích nàng" nhưng lời còn chưa hết, liền té xỉu ở bàn đá.

      Vân Mộc Trần liếc mắt nhìn Tuyết Ninh, vừa định gọi nàng, ai ngờ bản thân cũng chìm vào trong bóng tối, hôn mê bất tỉnh. Trong đêm tối, xuất hai người áo đen phi nhanh ôm lấy Tuyết Ninh cùng vân Mộc Trần biến mất ở trong bóng tối.

      Tuyết Ninh bị nước lạnh dội tỉnh, khi tỉnh lại, người chỉ mặc mỗi cái yếm, còn Vân Mộc Trần nằm ở bên cạnh, cũng bị nước lạnh dội tỉnh. Trong nháy mắt Tuyết Ninh liền mất hồn, ngay sau đó kéo qua y phục của mình.

      Lạnh lùng nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, Phượng quý phi cùng Thái hậu đứng ở trước giường, ánh mắt Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lẽo làm cho người ta sợ.

      Vân Mộc Trần tỉnh táo lại, vội vàng mặc quần áo vào, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, cuống quít giải thích: "Hoàng thượng phải như ngươi nghĩ, tại hạ và hoàng hậu nương nương có làm bất cứ chuyện gì"

      Tuyết Ninh cười khẽ, kế sách hạ lưu như vậy cũng dùng, thái hậu nương nương đúng là từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

      Thái hậu mặt lộ vẻ đau lòng: "Ninh nhi, làm sao ngươi có thể biết liêm sỉ, làm ra chuyện như vậy?"

      Lãnh Nguyệt hàn từng câu từng chữ lạnh lẽo hỏi "!!! xảy ra chuyện gì?" Nhìn chằm chằm Tuyết Ninh.

      "Hoàng thượng phải đều nhìn thấy tất cả, nam nữ cùng nằm ở giường còn có thể làm gì" Giọng Tuyết Ninh mang theo giễu cợt, có chút nào quan tâm.

      Lãnh Nguyệt Hàn nhẫn tâm tát vào mặt Tuyết Ninh cái, ngay sau đó khóe miệng nàng xuất tia máu, nàng vẫn như cũ cười giải thích câu.

      Vân Mộc Trần vội vã : "Nương nương ngươi cần gì như vậy, nhanh hướng hoàng thượng giải thích, hoàng thượng xin nghe tại hạ , tại hạ và hoàng hậu nương nương tuyệt đối trong sạch, có làm chuyện gì xấu"

      Lãnh Nguyệt Hàn nghe như nghe, nhìn Tuyết Ninh lạnh lùng : "Ngươi đúng là vị hoàng hậu có liêm sỉ, lại cùng người khác tư thông. Người tới, lập tức đem đôi nam nữ biết xấu hổ này dẫn vào đại lao, chờ xử trí"

      Lôi Kình mang người vào, Tuyết Ninh câu cũng có biện hộ cho mình, khi qua Lãnh Nguyệt Hàn khẽ cười : " ngày nào đó ngươi phải hối hận" xong ánh mắt sắc bén nhìn tới Thái hậu cùng Phượng quý phi cái, cũng có quay đầu nhìn lại cứ như vậy mặc thêm áo, theo Lôi Kinh ra ngoài.

      Tuyết Ninh vẫn biết, ở trong hậu cung này, chuyện bị hãm hại là bình thường, chỉ là nghĩ tới nhanh như vậy, tất cả tới quá đột ngột, khiến nàng trở tay kịp.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 72: Chuyện cũ

      Edit: Trang Chấy & Mèo_ Moon

      Đến lúc Thượng Quan Thiên Dật nhận được tin tức tiến cung chậm, Tuyết Ninh cùng với Vân Mộc Trần bị giải vào Thiên Lao, lúc Thượng Quan Thiên Dật tới Điện Cần Chính, Lãnh Nguyệt Hàn ôm vò rượu uống rượu ,

      Lúc nhìn thấy Thượng Quan Thiên Dật, Lãnh Nguyệt Hàn cười ngây ngô :” Sư huynh mau tới đây, bồi trẫm uống chén". Thượng Quan Thiên Dật cùng Lãnh Nguyệt Hàn ngồi dưới đất, nhìn Lãnh Nguyệt Hàn : "Ta tin Tuyết Ninh làm ra chuyện như vậy "

      Lãnh Nguyệt Hàn uống hớp rượu, đau lòng : "Ngươi tin, trẫm cũng tin, thế mà chính nàng mở miệng thừa nhận, trẫm có ép nàng "

      Lãnh Nguyệt Hàn vẻ mặt bi thống nhìn Thượng Quan Thiên Dật, tiếp tục : "Ngươi biết , cho tới nay đều là trẫm lợi dụng nàng, thế nhưng cho dù trẫm có lợi dụng nàng nữa nàng cũng có tư cách phản bội trẫm "

      xong tiếp tục uống rượu, Thượng Quan Thiên Dật nhìn Lãnh Nguyệt Hàn như vậy, căn bản cách nào cùng thêm nữa, xoay người muốn đến đại lao gặp Khương Tuyết Ninh,

      Ai ngờ mới vừa tới cửa, Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng : "Trẫm biết, ngươi với Vân Mộc Trần đều thích nàng" lúc Thượng Quan Thiên Dật vừa muốn bước chân ra ngừng lại, quay đầu nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, thản nhiên : "Ta chỉ hy vọng nàng sống tốt, có ý gì khác nữa "

      Lãnh Nguyệt Hàn lạnh lùng : "Sống tốt, ha hả,,, " xong cười điên cuồng.

      Thượng Quan Thiên Dật cất bước rời Điện Cần Chính, thế nhưng đại lao, tại tới, chỉ sợ làm cho Hàn càng thêm hiểu lầm , cũng có thể đoán trước chuyện sau này, nếu như giờ mình đến đại lao, có lẽ là có thể ngăn cản bi kịch phát sinh, đến nỗi hai người như vậy mà hành hạ lẫn nhau.

      Đêm khuya, Tuyết Ninh lẳng lặng ngồi ở góc tường, vẻ mặt ngẩn ngơ, Vân Mộc Trần bị nhốt ở cách vách, hai người cứ như vậy vẫn cùng nhau im lặng

      Cuối cùng Vân Mộc Trần mở miệng hỏi: "Tại sao, giải thích với Hoàng Thượng, ràng có người hãm hại chúng ta, tại sao "

      Tuyết Ninh cười khẽ: "Có ích , chúng ta có chứng cớ, mặc dù chúng ta trong sạch nhưng Khương Tuyết Ninh chưa bao giờ phải cùng người khác giải thích "


      Vân Mộc Trần nghe xong lời của Tuyết Ninh liền trầm mặc, thầm nghĩ: Nang chính là quật cường như vậy, tình nguyện mang lưng tội danh bất trinh cũng nguyện giải thích. Nàng quật cường đến mức làm cho người ta đau lòng.

      Đột nhiên Tuyết Ninh cười nhìn Vân Mộc Trần:” Bổn cung muốn kể cho Thái Tử nghe chuyện cũ, biết Thái Tử có muốn nghe ?”. xong nàng cười nhìn Vân Mộc Trần.

      Vân Mộc Trần cũng dịu dàng cười :” Vô cùng vinh hạnh”.

      Tuyết Ninh bắt đầu kể co Vân Mộc Trần chuyện của mình ở thế kỉ 21, chuyện giữa nàng và Vân Thiên… Hai người cùng hàn huyên đến tận đêm khuya.

      Van Mộc Trần là kinh ngạc, chưa từng nghĩ đến còn có thể tồn tại thế giới thần kì như vậy, càng kinh ngạc hơn là Tuyết Ninh phải người của thời đại này, mà chẳng qua là dung mạo giống với người trước kia của nàng.

      Tuyết Ninh kể xong hỏi:” Ngươi tin tưởng sao?. Vân Mộc Trần hết sức kiên định gật đầu :” Tin tưởng”. Hai người cùng nhìn nhau cười tiếng.

      Lúc Lãnh Nguyệt Hàn lảo đảo bước vào đại lao nhìn thấy Tuyết Ninh và Vân Mộc Trần tán gẫu hết sức vui vẻ, lửa giận trong lòng càng lớn, Lãnh Nguyệt Hàn chưởng đánh tan cửa đại lao, xông vào, nổi giận nhìn Tuyết Ninh.

      Tuyết Ninh :” Hoàng Thượng có nhã hứng, đem khuya còn tới đại lao thăm Tuyết Nính”. Lãnh Nguyệt Hàn gì, chẳng qua là nhìn Tuyết Ninh, cả người đầy mùi rượu.

      Vân Mộc Trần lên tiếng giải thích:” Hoàng Thượng, xin hãy nghe lời của tại hạ, tại hạ và Nương nương là bị oan”, trong lòng Vân Mộc Trần thầm nghĩ: Mình luôn coi nàng như tiên tử, sao có thể dẽ dàng khinh nhờn.

      Lãnh Nguyệt Hàn đột nhiên xoay người nhìn Vân Mộc Trần, lạnh như băng cười :” Oan uổng, ngươi cùng Hoàng Hậu của Trẫm trần truồng cùng nằm giường, bây giờ lại vội vàng oan uổng với Trẫm”.

      Tuyết Ninh nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, giải thích:” Bất kể Hoàng Thượng trừng phạt Tuyết Ninh như thế nào, Tuyết Ninh cũng có gì để , nhưng mọi việc liên quan tới Thái Tử điện hạ, Tuyết Ninh xin Hoàng Thượng bỏ qua cho Thái Tử điện hạ”.
      Huyền Vân thích bài này.

    3. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Bộ này bao nhiu chương vậy nàng. SE hay HE vậy nàng . Thành với n9 hay nam phụ ạ

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 73: Lãnh Nguyệt Hàn tàn nhẫn, Tuyết Ninh tuyệt vọng

      Edit: Minnie Pham

      Lãnh Nguyệt Hàn điên cuồng cười: "Khương Tuyết Ninh, ngươi còn các ngươi có quan hệ, ngươi biện giải cho mình câu, nhưng bây giờ lại vì nam nhân này mà tốt cho , ra là ngươi vốn dĩ rất quan tâm ."

      Tuyết Ninh đứng ở bên tường gì, chỉ là nhìn Lãnh Nguyệt Hàn, mặt chút biểu cảm, Lãnh Nguyệt Hàn từng bước từng bước hướng Tuyết Ninh tới, lạnh lùng nhìn Tuyết Ninh : "Khương Tuyết Ninh, ngươi là hoàng hậu của trẫm, nếu ngươi chết, người khác cũng đừng mơ tưởng đụng được vào người ngươi, dù chỉ là sợi tóc"

      Vừa dứt lời, Lãnh Nguyệt Hàn liền kéo Khương Tuyết Ninh về phía mình, chỉ vào người Vân Mộc Trần, tràn đầy hận ý mà : "Ngươi phải là thích người nam nhân trước mắt này ư, vậy tốt, hôm nay ở chỗ này trẫm muốn ngươi, để cho thấy được dáng vẻ của ngươi khi ở phía dưới trẫm như thế nào "

      xong Lãnh Nguyệt Hàn điên cuồng hôn lên môi Tuyết Ninh, chút nào thương tiếc, Vân Mộc Trần cuống quít hô: "Hoàng thượng ngươi hãy bình tĩnh lại, Vân Mộc Trần ta cầu xin ngươi cần đối xử với nương nương như vậy"

      Vân Mộc Trần càng động tác của Lãnh Nguyệt Hàn càng điên cuồng, Tuyết Ninh có giãy dụa như thế nào cũng thoát trói buộc của Lãnh Nguyệt Hàn, liền bị đặt ở phía dưới, mặc cho Vân Mộc Trần khuyên ngăn, Lãnh Nguyệt Hàn cũng nghe chút nào, chỉ biết, muốn nữ nhân này, vừa nghĩ tới cảnh nàng dưới thân nam nhân khác rên rỉ, trong lòng liền đau đến khó chịu.

      Tuyết Ninh còn giãy giụa, nàng nhìn Vân Mộc Trần cái, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, mặc cho Lãnh Nguyệt Hàn điên cuồng cởi y phục của nàng, ở trước mặt nam nhân khác chút nào thương tiếc, khuất nhục đoạt lấy.

      Vân Mộc Trần lệ sớm chảy, liều mạng đập vào tường, tại sao lại đối xử với nàng như thế, nàng chỉ cũng chỉ là thiếu hụt cảm giác an toàn thôi, làm sao phải nàng có thể chịu được khuất nhục như vậy.

      Vân Mộc Trần sớm mất dũng khí, nếu như có thể tại muốn giết Lãnh Nguyệt Hàn. Đôi tay sớm che lỗ tai của mình lại, muốn nghe thấy những thanh này chúng khiến đau lòng, cả người lệ rơi đầy mặt Vân Mộc Trần ngồi bệ xuống ở góc tường.

      Khương Tuyết Ninh lặng lẽ thừa nhận, những thanh dâm đãng này, rơi vào tai khiến nàng muốn liều mạng. Tại sao phải phá hủy hoàn toàn mọi tốt đẹp vừa mới tạo dựng như vậy.

      biết qua bao lâu, Lãnh Nguyệt Hàn mới hoàn toàn phóng ra dục vọng của mình, Tuyết Ninh sớm ngất .

      Lúc này Lãnh Nguyệt Hàn mới ý thức được những việc mình làm, vội vã chạy ra khỏi thiên lao.

      Vân Mộc Trần nhìn Tuyết Ninh quần áo xốc xếch nằm mặt đất, khổ sở kêu thành tiếng: "A................"

      Đợi đến ngày thứ hai khi Tuyết Ninh tỉnh lại, trong lao còn bóng dáng Lãnh Nguyệt Hàn, ngay cả Vân Mộc Trần cũng biết được thả khi nào.

      Chỉ còn mình nàng ở nơi này, chịu khuất nhục trong phòng giam, Tuyết Ninh điên cuồng cười, hết cười rồi lại khóc. Lãnh Nguyệt hàn tại sao lại buộc ta hận ngươi.

      Từ sau khi rời khỏi thiên lao, Lãnh Nguyệt hàn vẫn ôm đầu khổ sở, ngồi dưới đất, ăn uống suốt cả ngày rồi.

      Ai cũng dám quấy rầy, cho đến khi Tắc Bắc lôi kéo Châu nhi vội vã tới Điện Cần Chính, để ý đến ngăn cản của Phúc công công cứ vậy xông vào: "Hoàng thượng, nương nương bị oan, xin Hoàng thượng minh xét"

      Tắc Bắc đẩy Châu nhi đến trước mặt Lãnh Nguyệt Hàn, nghiêm nghị mở miệng: ", đem những chuyện ngươi làm cho hoàng thượng biết"

      Chỉ thấy phịch tiếng Châu nhi quỳ xuống đất khóc : "Hoàng thượng đều là lỗi của Châu nhi, là Châu nhi nghe lời Linh Lung , hạ độc ở trong rượu của nương nương "

      Trong tai Lãnh Nguyệt Hàn chỉ còn lại lời của Châu nhi. Nàng ta hạ độc ở trong rượu của Tuyết Ninh, đứng dậy tựa như phát điên hướng thiên lao chạy , còn chưa tới chỉ nghe thấy có người báo: "Thiên Lao bị cháy, mau lấy nước" .

      Lãnh Nguyệt Hàn sử dụng khinh công, hướng thiên lao chạy tới, trong lòng ngừng cầu nguyện, Tuyết Ninh nhất định xảy ra chuyện gì, để cho còn có cơ hội lời xin lỗi.

      Đáng tiếc đợi đến lúc Lãnh Nguyệt hàn chạy đến, cả Thiên Lao sớm bị hỏa hoạn chôn vùi, ánh lửa tràn ngập phía chân trời.

      Lãnh Nguyệt Hàn như nổi điên luôn miệng kêu tên Tuyết Ninh, muốn xông vào đám cháy, may nhờ Lôi Kình kịp thời chạy tới ngăn cản.

      Lãnh Nguyệt Hàn khổ sở quỳ mặt đất nhìn ánh lửa đầy trời, đem Thiên Lao đốt cháy thành tòa phế tích.

      Gió khẽ thổi qua, hình như có người thầm, tựa như như áy náy, nào hận ý, nào thâm tình, còn là vô tình của người nào đó.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Editor: Mèo_Moon and Trang Chấy

      Quyển hai: Hồng nhan rơi xuống, từng bước kinh tâm

      lần nữa lại được lột xác và trở nên lộng lẫy hơn, trong khi mỗi người đều mang theo mục đích khác nhau để tiếp cận nàng, mưu, lợi dụng, tranh đoạt diễn ra, rốt cục ai mới là người lòng, ai mới là kẻ giả dối?

      Chương 1: Dục hỏa trùng sinh ( sống lại từ biển lửa)

      Trong rừng hoa đào Túy Phong Sơn

      Liếc nhìn cái ta thấy được vườn hoa đào tươi, cảnh sắc nơi đây làm rung động lòng người, những đóa hoa hồng kiều, óng ánh thuần khiết, những giọt sương còn đọng lại từ từ xuống, tạo thêm vẻ tươi tắn như bức tranh phong cảnh. Hoa đào rực rỡ, uyển chuyển ướt át, màu đỏ tinh nghịch, tạo nên khung cảnh hài hòa.

      Những đóa hoa óng ánh thuần khiết như ngọc, như mộng như ảo, khắp nơi tràn ngập sắc hồng, tựa như bức tranh được vẽ nên từ con người. Cây hoa đào tràn đầy sức xuân, cũng rất ồn ào. Mỗi cây hoa đào đều toát ra mùi hương thơm ngát,đóa hoa kiều diễm .

      Khi đối diện với cảnh trí thanh nhã, tĩnh lặng như vậy sợ rằng ai có thể chống lại được cuốn hút của làn hương thơm ngát này mà đắm chìm vào trong đó.

      Kết hợp với tiếng đàn làm cho người ta say mê, giống như lạc vào cõi tiên!

      Tiếng đàn từ từ vang lên, dần dần như thủy triều mở ra từ bốn phía, tỏa ra khắp mọi nơi trong núi. Tiếng đàn phảng phất như tinh linh áo trắng múa cùng gió, kiểu múa tao nhã mà cao quý, giống như những đóa hoa hồng từ từ nở rộ, kết hợp mùa hương thơm ngào ngạt của hoa và tiếng đàn, làm cho người người say mê , ai ngờ đàn cầm đột nhiên biến chuyển, đồng thời xuất thêm vạn người, với khí thế hào hùng, giống như sóng dâng trào mãnh liệt ở ngoài biên khơi , tràn đầy tinh thần khích lệ của mọi người.

      Bộ dáng phục tùng cùng với vẻ mặt tràn đầy bi ai, thanh gây cấn, tiếng đàn lượn quanh, để lại dư vang vọng, làm cho người ta thể nhịn được muốn tìm tòi đến cùng, rốt cuộc là người như thế nào mà có thể đàn bản nhạc hay như thế.

      Chỉ thấy sâu trong rừng hoa đào, tại nơi có màu sắc rực rỡ, nữ tữ gảy những nốt cuối cùng của bản nhạc huyền cầm, tuyết sa ( vải mỏng màu trắng) nhàng bay lên, dọc theo ống quần màu xanh nhạt thêu chỉ bạc nhìn lên chỉ thấy ống tay áo nhàng bay phấp phới, rồi lại ưu nhã rơi xuống, xinh đẹp giống như là huyền ảo. Dáng người thon dài yểu điệu, phía trong mặc bộ váy dài màu trắng, bên ngoài khoác thêm dải lụa bạch sắc, eo cũng được thắt chiếc đai lưng màu trắng, mái tóc đen nhánh được búi theo kiểu Lưu Vân Kế, búi tóc cài đóa châu hoa, trán rũ xuống viên trân châu màu trắng, da thịt như ngọc lộ ra ngoài nhiễm hồng, nguyệt mi tinh nhãn lộ ra vẻ lãnh diễm, đúng là mĩ nhân quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành.

      Người xinh đẹp như vậy ngoại trừ Khương Tuyết Ninh vùi trong biển lửa còn có thể là ai? Cuối cùng tiếng đàn phá vỡ phía chân trời, Tuyết Ninh đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.

      Tuyết Ninh ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, cười hỏi:” Nghe từ lúc nào”. Vừa dứt lời, ở trung liền truyền đến tiếng hài hước, vui vẻ, vang vọng cả đỉnh núi:” Tài đánh đàn của Tuyết Ninh đúng là thiên hạ vô song”

      Chỉ thấy nam tử mặc đồ trắng mặt nạ sắt, từ đỉnh núi bay xuống, bay thẳng đến chỗ Tuyết Ninh, làm cho hoa đào bay xung quanh giống như người thoải mái nhàn hạ dạo.
      Tuyết Ninh nhìn Dạ Mị bay về hướng mình,trong lòng tràn đầy cảm kích, người này luôn xuất vào thời điểm nàng khó khăn nhất, tuy mỗi lần đều là bộ dáng cợt nhả đứng đắn nhưng cứu mạng nàng.

      Dạ Mị trực tiếp ôm lấy thắt lưng của Tuyết Ninh. Chân chưa chạm đất, lập tức quay người, bay xuống dưới đỉnh núi:” đỉnh núi rất lạnh, thân thể ngươi còn chưa khỏi hẳn, ngươi nên trở về nghỉ ngơi”.

      Dạ Mị đưa Tuyết Ninh trở về viện của nàng rồi rời , Tuyết Ninh mình ngồi ở trong sân, ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, khắp nơi tràn ngập màu xanh biếc, hoa tươi khắp núi, làm cho người ta nhịn được mà thích nơi này.

      Kể từ khi nàng được Dạ Mị cứu từ thiên lao ra, nàng đến Dạ Mị Các hơn tháng, Dạ Mị hôm đó bị Qủy Cốc đưa về hoàng cung gặp Thái Hậu. Trong lúc rảnh rỗi có chuyện gì, muốn cướp Tuyết Ninh lần nữa ra ngoài nghe thấy tin tức Tuyết Ninh bị giam vào đại lao.

      muốn tìm hiểu cho đến cùng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vừa đúng lúc có thể đưa Tuyết Ninh , ai ngờ vừa tới nơi đó thấy thiên lao khói mù dày đặc, lửa lớn bốc lên: hỏa hoạn. Dạ Mị trực tiếp bay vào, tìm từng phòng giam , cuối cùng tìm được Tuyết Ninh hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng làm mọi việc thần biết quỷ hay mang nàng về Dạ Mị Các.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :