1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hồng Nương - Phu Thê Vạn Năm Bất Hòa - (HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974

      Chương 16



      "Này! Thả ta xuống!" Người nàng bị vững vàng vắt ngang qua vai, vừa sợ vừa giận: "Ta, ta cũng bởi vì ghen mà cự hôn -- Phạm, Lôi, Đình! Thả ta xuống!"




      "Lá gan lớn lắm, dám gọi thẳng tục danh của Gia?" hung dữ rống lên, nhưng con ngươi đen sáng ngời lấp láy ý cười lâu thấy.




      Bà mối này, nửa tháng nay hành hạ , cuối cùng giờ đây cũng coi như trở lại bên cạnh , dù thế nào cũng buông tay!




      " ràng ngàii làm sai, ngài, từ đầu đến cuối đều lừa ta, gạt ta -- ôi!" Nàng bị lắc qua lắc lại muốn phun ra.




      "Câm miệng!" quát mắng tiếng. "Còn ầm ĩ nữa Gia hôn nàng ở giữa đường!"




      Lập tức Hỉ Thước sợ ngậm chặt miệng, nhưng trong lòng tràn đầy oán giận buồn bực khó kìm nén được.




      Cái kẻ ngang ngược, bá đạo này, có đạo lý hay a...




      Khí thế Phạm Lôi Đình hung ác, vác nàng sải bước về phía cửa lớn phủ Tổng giáo đầu, hai tên cấm vệ quân nhìn thấy Hỉ Thước vừa mừng vừa sợ, còn gương mặt mỹ lệ của Phượng Hoa tràn ngập khiếp sợ.




      "Phượng Hoa tiểu thư, nếu ngươi có chuyện gì, sớm hồi tướng phủ nghỉ ngơi, bảo trọng." Ánh mắt sắc bén liếc nhìn cấm vệ quân đứng bên cạnh, "Hộ tống tiểu thư hồi tướng phủ."




      "Vâng." Hai tên cấm vệ quân lớn tiếng đáp.




      Quá tốt rồi quá tốt rồi, cuối cùng thủ lĩnh như tiểu nam sinh đơn đau thương u buồn nửa tháng nay, lại khôi phục khí thế uy vũ khiếp người trước đây!




      "Phạm đại nhân --" Phượng Hoa thê lương kêu lên.




      Thân hình cao to hơi dừng lại chút.




      Nước mắt nơi viền mi rơi xuống, Phượng Hoa bi ai : "Nếu như... Phượng Hoa ngày hôm nay phải thiên kim tướng phủ, với ngài có quan hệ phức tạp, ngài, ngài thích ta chứ?"




      "Xin lỗi, ta biết." Phạm Lôi Đình trả lời chút do dự, ánh mắt nghiêm nghị rơi vào thân ảnh nhắn ở vai thoáng chốc trở nên nhu hòa như nước, bình tĩnh : "Hoa lan tuy đẹp, nhưng ta lại thích Hỉ Thước ầm ĩ rì rầm. Gia nhận."




      Phượng Hoa thấp giọng khóc nức nở, thở dài, bất giác có cảm giác áy náy.




      Thích chính là thích, thích chính là thích, mọi thứ đều ràng, gọn gàng dứt khoát.




      xong, Phạm Lôi Đình chút do dự nhấc bước , âu yếm vác nữ tử biến mất sau cánh cửa --




      Nơi đó, đời Phượng Hoa cũng thể đặt chân đến.




      Dù nàng có là cháu của Nhàn Thái phi cao quý, dù cha nàng có là Tể tướng đương triều...




      Nước mắt Phượng Hoa tranh nhau rơi xuống, khó mà kìm nén được.




      Hỉ Thước vô cùng cảm động.




      Lôi Đình đại nhân lớn tiếng thừa nhận ngay trước mặt mọi người, tuyên bố người thích chính là Hỉ Thước nàng hay ầm ĩ này, nhận -- tuy nghe từ 'Nhận' này khiến người ta hơi khó chịu, nhưng tóm lại, nàng vẫn bị làm cho cảm động đến loạn thất bát tao, trong phút chốc quên hết những dự tính ban đầu của mình.




      Hai người bọn họ có duyên mà có phận, tiên phàm ngăn cách, dù nhau đến mấy cũng có kết quả.




      Có lẽ nàng vẫn nhớ điều đó, nhưng tình cảm rung động lúc này, nàng lựa chọn theo bản năng muốn nghĩ đến những chuyện kia, ít nhất vào giờ phút này, nàng chỉ muốn cảm thụ ấm áp khi ở bên , cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc.




      Dù chỉ trong chốc lát cũng được.




      Lại lần nữa, cho phép chính mình tham luyến lần nữa là tốt rồi...




      "Nha đầu ngốc, khóc cái gì?" Bàn tay lớn phủ kín vết chai nhàng lau nước mắt của nàng, giống như nàng là trân bảo, bảo bối của .




      "Ta... Cảm động..." Nàng cũng biết tại sao mình vẫn khóc, nhưng nhịn được, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, mũi cũng đỏ ửng.




      "Nhưng Gia nỡ để nàng khóc." chăm chú nhìn nàng chớp mắt, trong mắt tràn đầy đau lòng. "Nàng gầy ."




      "Ngài cũng thế." Nàng hít hít mũi, ai oán giọng lên án. "Gia gầy mặt, mà ở đây." kéo tay nàng đặt lên ngực trái, nơi đó là trái tim đập mạnh vì nàng, "Gầy hốc hác, gần như chả còn tí thịt nào."




      Hỉ Thước cười phá lên, rồi lại mờ mịt nước mắt: "Lừa người."




      "Gia lừa ai, nhưng lừa nàng."




      "Mới phải, ngài lừa ai cả, chỉ lừa mỗi ta --" Nàng dừng chút, nhịn được lại bỏ thêm con ma đen đủi khác, "Còn lừa cả lão thỏ Vương Gia kia nữa."




      phì cười, thở dài nhìn nàng: "Sao nàng lại so sánh bản thân mình với Vương Gia?"




      "Còn có, là ai cả ngày chỉ biết quát người ta đến rồi lại kêu , người ta chọn đối tượng gây khó khăn đủ đường, đánh Mộc tướng quân, đập phá phủ Tướng quân, hại người ta vừa cảm động vừa lo lắng, sau đó mới biết chủ yếu là ngài nhân cơ hội đó tìm Hổ Phù, còn có --" nàng càng cái miệng vểnh lên càng cao, ngày càng lẽ thẳng khí hùng.




      Còn có phải lừa gạt tâm hồn thiếu nữ ngây thơ nồng nhiệt của con nhà người ta sao?




      "Chờ , Gia thanh minh trước! Đánh Hồn Cầu kia, đập phá phủ tướng quân của , dĩ nhiên đấy là trừng phạt bắt nạt nương Gia , đồng thời trút giận giúp nàng." Phạm Lôi Đình nhíu mày, nhịn được thêm, "Mà Hổ phù là do đập phá nửa nhìn thấy, nhân tiện mang về cho Hoàng Thượng. Nàng cũng thể nghĩ oan cho Gia."




      "Cái gì?" Nàng trừng mắt nhìn, ngây người.




      Hóa ra tất cả chuyện này đều do lòng dạ nàng hẹp hòi, tức giận mù quáng? "Đúng, Gia thừa nhận, lúc mới đầu Gia rất tức giận vì nàng toàn phá hỏng hôn của Gia, nhưng sau đó, trong lòng Gia chỉ có nàng, do đó nhìn nổi những hoa hoa thảo thảo dong chi tục phấn kia, nhưng nàng lại mực ném Gia cho nữ nhân khác, thậm chí còn ném Gia cho Hoàng thượng -" cũng tức giận kém bao nhiêu, nghĩ tới lại hận đến nghiến răng. "Ở trong mắt nàng, có thể tùy tiện đóng gói Gia đem tặng người sao?"




      Nàng ngẩn ra, đột nhiên cười khanh khách.




      "Còn cười?" hung dữ trừng nàng chút, chung quy lại vẫn nỡ buông tay, giơ tay khẽ vuốt mặt nàng, giọng , "Gia sắp bị nàng làm cho tức chết rồi, đời này chưa từng uất ức như thế bao giờ." Nàng cười cười, tâm tình chợt cảm thấy chua xót.




      "Làm sao?" nhận ra nàng có vẻ ổn, mặt hơi biến sắc: "Đau chỗ nào? Đói bụng sao?"




      " có, đều phải." Nàng miễn cưỡng nở nụ cười, mắt hạnh lấp lánh: "Lôi Đình đại nhân, ngài đối tốt với ta như vậy, Hỉ Thước có cách nào báo đáp ngài --"




      "Tiểu ngu ngốc, Gia thích nàng, cần nàng phải báo đáp sao?" thở phào nhõm, bàn tay lớn vỗ vỗ đầu nàng: "Sau này nàng cứ sống thoải mái, để Gia chăm sóc nàng, sủng ái nàng, thế là đủ rồi."




      "Nhưng ta thể gả cho ngài..." Nàng lại muốn khóc.




      Hô hấp Phạm Lôi Đình cứng lại, sắc mặt tái xanh: "Còn lời ngốc nghếch, nếu nàng lòng Gia, hai bên tình nguyện, thể cân nhắc chuyện hôn sao?"




      Nàng lắc đầu, hai tay vòng qua cổ , khuôn mặt vùi vào trong hõm vai ấm áp của , câu, nước mắt cứ tuôn trào thể dừng được.




      bị nước mắt của nàng làm cho lòng rối như tơ vò, tay chân luống cuống, cứ muốn hỏi rồi lại thôi, vẫn có cách nào, đành ôm nàng vào trong ngực, yên lặng để cho nàng khóc thoải mái.




      Nửa tháng nay tâm tình đều rối bời ưu sầu, giờ đây an tâm dựa vào lồng ngực ấm áp quen thuộc này, Hỉ Thước khóc lóc hồi, khóc rầu rĩ rồi thiêm thiếp ngủ mất.




      Từ đầu đến cuối Phạm Lôi Đình vẫn luôn ôm chặt nàng trong lòng, sắc mặt càng ngày càng thâm trầm.




      Đến tột cùng là ai dám can đảm ngăn cản, đồng ý Hỉ Nhi gả cho ?




      Từ ngày đó, Hỉ Thước cũng trở về Vạn năm hồng nương lầu nữa.




      lòng nàng tham đáy cũng được, ích kỷ cũng được, từ giờ đến Thất Tịch còn đến mười mấy ngày, nàng cũng chỉ còn mười mấy ngày này có thể ở bên .




      Hỉ Thước biết mình ngốc, đấu tranh, hơn nữa rất công bằng với , nhưng... Nhưng nàng lưu luyến mười mấy ngày hạnh phúc này, trước Thất Tịch ngày, chắc chắn nàng cho biết, tự mình giải thích ràng cho , nàng rất , nhưng tiên phàm cách trở, thể kết duyên vợ chồng, bạch thủ giai lão.




      Chờ Thất Tịch qua , xin hãy quên nàng, coi như nàng chưa từng xuất trong cuộc sống của .




      Đêm nay, Hỉ Thước ôm đầu gối ngồi tảng đá lớn trong vườn hoa của Phủ Tổng giáo đầu, nàng vừa tắm rửa xong, mái tóc chưa khô để xõa sau vai, ngẩn người ngước nhìn vầng minh nguyệt trong sáng kia.




      "Ngọc đế đại nhân, người đúng, ta đúng là tên đầu sỏ gây ra tai họa, chỉ biết tùy hứng, chỉ vì thỏa mãn nhất thời, để ý đến hậu quả, hại người hại mình..." Nàng khẽ lẩm bẩm, mặt tái nhợt mà trong lòng chua xót vô vùng. "Ta vốn nên để chàng hận ta, như vậy nếu ta rồi, về sau cũng quá khổ sở. Nhưng ta bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, ta chính là... Mấy ngày cuối cùng này vẫn nỡ, liền hồn bay phách tán như vậy, đời đời kiếp kiếp gặp lại chàng...




      Nghĩ tới đây, ngực nàng quặn thắt lại, thống khổ đến mức thở nổi.




      vòng tay rộng lớn quen thuộc ôm nàng vào lòng, giọng Phạm Lôi Đình trầm thấp lộ ra căng thẳng cùng đau lòng, nhàng vang lên bên tai nàng.




      "Hỉ Nhi, tại sao lại khổ sở như vậy? phải Gia cam đoan với nàng, mọi chuyện đều có ta hay sao? Dù trời có sập, Gia cũng chống đỡ giúp nàng."




      "Ta, ta khổ sở." Nàng cố gắng giấu nước mắt , nuốt khổ sở xuống, xoay người lại tựa đầu vào lồng ngực .




      tốt, ấm áp, ... hạnh phúc.




      Cố gắng hưởng thụ niềm hạnh phúc này, còn chưa tới mười hai mười ba ngày ngắn ngủi nữa, chí ít những ngày qua, cái ôm này vẫn là của nàng...




      Hỉ Thước, nàng là người tim phổi, từ đầu đền cuối là quỷ ích kỷ.




      "Lừa người," khẽ vuốt lên mái tóc nàng, tâm trạng căng thẳng, ôm nàng lên, nhanh chân bước về phía tẩm phòng. "Sao chưa lau khô tóc ra ngoài? Nhỡ bị cảm lạnh làm sao bây giờ?"




      Thấy thận trọng đặt mình xuống giường, đầu tiên đưa áo ngủ bằng gấm cho nàng thay, sau đó lấy tấm vải bố cẩn thận từng li từng tí lau tóc nàng, Hỉ Thước vừa vui mừng đồng thời tâm đau như bị dao cứa.




      tại vẫn chưa thể với , giờ chỉ biết nuốt nước mắt vào trong bụng.




      " vội, ta rất khỏe." Tay khoát lên cổ , miễn cưỡng vui cười: "Ngài ngồi trò chuyện cùng ta chứ?"




      khẽ vuốt mái tóc đen dày của nàng, thấy tóc gần khô, lúc này mới yên tâm ngồi xuống, dễ dàng ôm nàng vào lòng, cẩn thận đặt nàng ngồi lên đùi.




      "Nàng chịu cho Gia biết vì sao mấy ngày nay mặt ủ mày chau sao?" chăm chú nhìn nàng, nghiêm túc hỏi.




      Hỉ Thước nhất thời yên lặng, lát sau mới trầm giọng : " có gì, chỉ là hơi nhớ chuyện làm ăn ở Hồng nương lầu thôi, trong tay còn số đối tượng chưa chọn được người xứng đôi."




      Phạm Lôi Đình thoải mái thở hơi, lập tức nở nụ cười: "Gia còn cho là việc khó nào, làm mai rất hao tổn tinh thần sao? Góp đủ trai tráng là xong à? Đừng lo lắng, dưới trướng Gia, nàng cần người nào để kết hợp chọn người ấy, ai chịu, Gia diệt !"




      "Lôi Đình đại nhân --" Nàng khó tin nhìn , vừa mừng vừa sợ: ", ?"




      "Chỉ cần Gia hứa với nàng, ván đóng thành thuyền, vô cùng quý giá." ôn nhu .




      Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! có mười vạn cấm vệ quân, tùy tiện chọn cũng có thể kết duyên cho mười mấy đôi luôn đúng ?




      Quả thực nàng rất vui mừng, ánh sáng lấp lánh lâu rồi thấy xuất trong đôi mắt hạnh kia, mặt mày hớn hở.




      Rốt cục có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi, có thể trở về để gặp Ngọc đế đại nhân cùng công chúa Chức Nữ của nàng rồi...




      Hỉ Thước phấn khởi nhếch miệng cười khúc khích, chợt nụ cười cứng lại.




      Cho dù công đức viên mãn, cần hồn bay phách tán, nhưng nàng vẫn phải rời xa .




      Thế có gì tốt mà vui mừng chứ?




      "Hỉ Nhi, nàng làm sao vậy?" Vốn cười vui vẻ như vậy tự dưng lại khóc.




      "Ta mừng đến phát khóc." Nàng nước mắt lưng tròng nhìn .




      " dối." lại nhìn ra được nàng khóc vì vui mừng hay vì khổ sở sao?




      "Lôi Đình đại nhân, ngày mai ta có thể tuyển người sao?" Nàng nhìn trái nhìn phải hỏi .




      Phạm Lôi Đình còn muốn truy hỏi cho ràng, nhưng thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, tâm lại tê rần, đành làm theo nàng.




      Đến ngày thứ hai, sẵn dịp Hỉ Thước vào cung "Chọn" người, giao cho Thiết Tập và Hàn Binh bảo vệ nàng, bất luận nàng chọn ai, cũng phải tuân theo, sau đó rời khỏi đài quan sát, xoay người về phía thượng thư phòng.




      số việc, nên thỉnh Hoàng thượng thời điểm "Bàn giao".




      Mười vạn tinh binh, muốn như nào chọn như thế, quả nhiên nhiều người chuyện dễ thành, chưa tới mười ngày ngắn ngủi, tiến triển thần tốc, kết duyên được chín đôi, hơn nữa còn Hàn Binh và Thiết Tập, nàng "Thèm dãi" lâu, khà khà khà! Mười đôi giai ngẫu thành hôn viên mãn, ngay trong tầm tay a!

      Last edited by a moderator: 12/2/16
      Abby, Mai Trinh, Hờ Annh4 others thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974

      Chương 17



      Những ngày qua cuối cùng Hỉ Thước cũng khôi phục lại tinh thần vui vẻ như trước đây, đặc biệt mỗi ngày có thể sai khiến đống nam nhân hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, thay phiên nhau cùng tương thân với các nương chưa gả hay xấu hổ rụt rè, còn thể '' với nàng, đây chính là chuyện vui lớn nhất của đời người nha!




      Trong khoảng thời gian ngắn, từng đóa từng đóa hoa đào trong kinh thành, xuân sắc vô biên, tất cả các nương khuê nữ đều sùng bái nàng, thiếu chút nữa cho nàng cái bài vị trường sinh.




      Hai, ba ngày cuối cùng, nàng vừa lừa vừa dụ hai tên Phó thống lĩnh "Đẩy vào hố lửa", từng người kết hợp với nương vô cùng thú vị.




      Bà mối ở cửa uy hiếp, muốn chạy trốn cũng dễ dàng gì.




      "Phu nhân, ràng ngài cố ý lấy việc công trả thù riêng!"




      Trong hôn lễ, thân tân lang được chuẩn bị chu đáo, Hàn Binh cao ráo tuấn mỹ lại lộ ra vẻ tức giận dám phản kháng, chỉ có thể bắt lấy cơ hội nghiến răng nghiến lợi thốt ra câu.




      "Ôi! Ta rất sợ a!" Nàng ôm Phạm Lôi Đình, làm mặt quỷ với Hàn Binh: "Đừng gọi lung tung, ai là phu nhân chứ, ta là bà mối, phu nhân chân chính của ngươi đứng ở kia chờ bái đường cùng ngươi đấy!"




      nơi khác, Thiết Tập cực kỳ sáng suốt, nhẫn, cam chịu số phận nắm tay tân nương chưa từng nhìn thấy mặt của mình, thở dài.




      Trong mắt thủ lĩnh thiết huyết dũng mãnh của bọn họ giờ đây tràn đầy nhu tình xoa đầu nàng, câu: "Đừng bướng bỉnh, chuyên tâm xem cuộc vui ", vì thế họ có thể tuân lệnh sao?




      Tuy ban ngày Hỉ Thước ầm ĩ "Náo loạn cấm vệ quân, người người sợ hãi", trời vừa tối, nàng cũng quên nắm chặt lấy thời gian hạnh phúc sắp hết, bắt lấy cơ hội áp bức Phạm Lôi Đình, lăn cái này lộn cái kia, trêu chọc đại hùng cái thế uy phong lẫm liệt đến mất hết lý trí, hoàn toàn có hình tượng.




      Đây là lợn chết sợ nước sôi, nàng còn để ý đến những chuyện ấy nữa rồi!




      Rốt cục, buổi tối trước ngày Thất Tịch.




      Sau cuộc mây mưa vui sướng thoải mái, Hỉ Thước cuộn mình trong lồng ngực trần trụi cường tráng của , liên tục thở gấp, đầu ngón tay mũm mĩm nhàng vẽ vòng tròn ngực .




      Phạm Lôi Đình hít vào hơi, đột nhiên nắm lấy cái tay làm loạn của nàng, vươn mình áp lên người nàng: "Là nàng trêu chọc Gia, lúc nữa lại xin tha cũng buông tha cho nàng --"




      "Chờ , chờ chút!" Toàn thân nàng có chỗ nào là đau nhức hư nhuyễn, nên rất sợ: "Tha cho người ta , người ta có chuyện muốn ."




      "Trước tiên làm xong rồi ." Con ngươi đen càng ngày càng u.




      "Ngày mai ta phải ." Dưới tình thế cấp bách, nàng thốt ra.




      Lời này như tia sấm giáng mạnh vào đầu , sắc mặt Phạm Lôi Đình biến đổi nhanh chóng, trong phút chốc dục vọng hừng hực bị thay thế bởi sợ hãi sâu sắc.




      "Nàng cái gi?" Đột nhiên ngồi dậy, hai tay rắn chắc ôm chặt lấy nàng: " cho Gia, cái gì mà ngày mai phải rồi? Nàng phải nơi nào? Gia cho phép!"




      Nàng si ngốc nhìn , trong con ngươi đờ đẫn chứa đựng đau lòng.




      "Ta nỡ rời xa ngài, nhưng mà..." Tâm nàng đau xót, suýt kiềm chế được nước mắt tràn mi, thấp giọng : "Ta vốn phải người phàm, mà là Chim Khách trời bị phạt giáng xuống trần vượt kiếp, Ngọc đế phạt ta sống bảy kiếp dưới trần gian, phải hoàn thành nhiệm vụ phối ngẫu cho trăm đôi lương duyên mới có thể trở về thiên đình, ngày mai là Thất Tịch, đến lúc ta trở về rồi."




      "Nàng bậy bạ gì đó?" biến sắc, buồn bực trừng mắt nhìn nàng: "Nàng vì lý do hoang đường này mà gả cho Gia?"




      ", mà." Nàng quýnh lên, nước mắt lưng tròng.




      Thấy vậy vừa đau lòng vừa lo lắng, cuối cùng tức giận mất bình tĩnh : "Nếu Gia làm sai điều gì, khiến nàng thương tâm, nàng chỉ cần cho Gia, sau này Gia vĩnh viễn tái phạm nữa, nhưng nàng được dùng hư ngôn vọng ngữ hù dọa Gia... Lẽ nào tấm chân tình của Gia, nàng vẫn nhận ra sao? Muốn Gia lôi trái tim này ra cho nàng xem, nàng mới chịu tin trong lòng Gia chỉ có nàng sao?"




      "Nhận thấy," Hỉ Thước khẩn trương ôm lấy cổ , nức nở : "Ta nhìn thấy , ràng ràng... Ta biết tình cảm của ngài, nếu phải bất đắc dĩ, sao ta có thể cam lòng rời xa ngài?"




      "Hỉ Nhi." Lòng đau xót, "Nếu vậy nàng nên như thế, làm Gia thương tâm."




      "Ta... Ta có lừa ngài..."




      Nàng chôn mặt vào hõm vai , đứt quãng kể lúc trước bản thân mình thấy công chúa Chức Nữ và Phò Mã đau khổ ra sao, nghĩ trăm phương nghìn kế cổ vũ hai người bọn họ bỏ trốn, sau đó Ngọc đế tức giận, phạt đầu sỏ là nàng cùng tòng phạm đánh xuống hạ giới vượt kiếp, thẳng ra, giữ lại ai.




      Phạm Lôi Đình trầm mặc nghe nàng nghẹn ngào xong, khuôn mặt lạnh lẽo siết chặt.




      Bảo làm sao để tin nàng đây?




      Ngọc hoàng đại đế, Ngưu Lang Chức Nữ, Thái thượng lão quân, Chim Khách Trung Ngưu Thiên Binh Thiên Tướng, tất cả đều là thần thoại truyền kỳ, những câu chuyện cổ lưu truyền trong dân gian, làm sao có khả năng... Làm sao có khả năng là ? Hơn nữa Chim Khách trong truyền thuyết, sao có thể là nương ngay trước mắt nguyện dùng cả đời để thương che chở?




      Hoang đường, quá hoang đường... Sao có thể tin? Sao có thể chấp nhận tin tưởng được đây?




      Dù trong lòng phần ngàn vạn khả năng để tin, nhưng phải như thế là đại biểu cho việc với nàng tiên phàm cách trở, ngày mai qua , cuối cùng thiên thượng nhân gian vĩnh viễn gặp lại?




      , tin. Chết cũng thể tin.




      "Nếu nàng có nổi khổ tâm trong lòng, hãy với Gia, cần dùng lý do hoang đường qua loa lấy lệ như vậy?" bị nàng tổn thương sâu sắc, giọng lạnh lẽo.




      "Lôi Đình --"




      "Mặc kệ ai đồng ý gả nàng cho ta, tóm lại, nhìn ra thiên hạ, ai lớn hơn đương kim hoàng thượng?" bá đạo : "Gia cầu Hoàng Thượng tứ hôn, đêm mai Thất Tịch bái đường thành thân, Gia muốn xem xem trong thiên hạ này ai cản được Gia lấy nàng?"




      Nội tâm nàng xao động nhìn , thể tin hai lỗ tai của mình.




      vì mình, tiến cung cầu hoàng thượng tứ hôn?




      Tình cảm nồng nàn tựa biển sâu, đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp, bảo nàng làm sao để báo đáp đây?






      Dường như Phạm Lôi Đình nhìn thấu được suy nghĩ trong nội tâm nàng, sắc mặt trở nên ôn hòa hơn, ngữ khí hòa hoãn : "Hỉ Nhi, nếu lòng nàng có ta, ngày mai hãy mặc phượng quan, vui vẻ làm tân nương của Gia, được ?"




      Nghe hai chữ cuối cùng kia, nội tâm nàng che giấu được hơi run rẩy, sao nàng có thể "" đây?




      "Được." Nàng khóc, vào giờ phút này, nàng muốn quan tâm đến những thứ khác nữa.




      Chỉ cần có thể mặc phượng quan che khăn ngồi kiệu hoa trở thành tân nương của , dù chỉ trong chớp mắt, dù tương lai bị Ngọc đế dùng mọi cách trừng phạt, nàng cũng oán hối hận.




      Bởi vì, đời này kiếp này cuối cùng nàng cũng có thể thực được nguyện vọng lâu nay của .




      Trong phủ Tổng giáo đầu đèn màu treo cao, khí vui mừng, vô cùng náo nhiệt. Trời vừa mới sáng có văn võ bá quan đến tặng lễ, chen chúc trước cửa phủ, chỉ là tiệc cơ động (ai đến trước ăn trước) mở ra chừng trăm bàn, từ buổi trưa đến chập tối, rượu ngon thức ăn ngon điểm tâm liên tục được bê lên, có thể là chủ khách đều vui vẻ!




      Hoàng đế những ban thưởng kỳ trân dị bảo cho tân nương trang điểm, ngay cả Phạm Lôi Đình cũng được ban cho cây san hô đỏ thắm quý giá, đặt ở đại sảnh bái đường tăng thêm phúc khí.




      Khuôn mặt Hỉ Thước được trang điểm vô cùng kiều diễm, mặc hỉ phục vào người, đội mũ phượng quan được gắn ngọc trai cùng khăn trùm đầu, trở thành tân nương tử nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương.




      Bởi vì hoàng thượng chưa lập hậu, vốn định làm người tốt đến cùng, sủng thần sủng toàn bộ, hoàng thượng sai các mệnh phụ đại nhân trong triều đình, đến trải tóc cho Hỉ Thước, sau đó nương tử của Hàn Binh và nương tử của Thiết Tập xung phong nhận trọng trách này.




      Nương tử Hàn Binh tuổi còn trẻ dung mạo cực kì khả ái, hay đỏ mặt, mà nương tử Thiết Tập tuy tướng mạo chỉ thanh tú, nhưng ôn nhu uyển chuyển, ăn nhã nhặn rất được lòng người.




      Tuy ngày hôm nay là tân nương tử, nhưng Hỉ Thước vừa thấy hai nàng liền bộc lộ bản chất bà mỗi, tìm hiểu đêm động phòng hoa chúc của hai người có hạnh phúc , tân lang có nỗ lực hết sức ?




      "Phu nhân," Khuôn mặt của nương tử Hàn Binh gia ửng hồng, lắp bắp : "Chuyện đó... Hôm nay phu nhân mới là nhân vật chính, , về chúng ta."




      Nương tử Thiết Tập nở nụ cười nhợt nhạt, trong ánh mắt ôn hòa mang vẻ xin tha. "Được rồi, được rồi, làm khó dễ các ngươi nữa." Hỉ Thước vỗ vỗ bả vai hai người, ý cười tràn đầy khuôn mặt xinh đẹp, tất cả bất an sợ hãi đều giấu dưới nụ cười xán lạn kia.




      Tối nay là đêm Thất Tịch, trăng vàng mới nhú, mưa phùn kéo dài, thấm ướt quần áo.




      Nàng, còn bao nhiêu thời gian?




      Hỉ Thước ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, thầm khẩn cầu Ngọc Đế đại nhân cho nàng ở lại đêm, để nàng có thể cùng Lôi Đình đại nhân bái đường thành thân tốt đẹp, hoàn thành tâm nguyện cùng động phòng hoa chúc.




      Nàng từng làm hỏng ba lần hôn của Lôi Đình đại nhân, lần này, bất luận thế nào nàng cũng phải đền cho .




      Ngọc đế đại nhân, đây là Hỉ Thước thiếu nợ , thỉnh ngài tác thành. Nàng khấn thầm trong lòng, đáy mắt lóe lên lệ quang.




      Rốt cục, giờ lành đến.




      Mũ phượng trùm khăn hồng, mà bên khảm từng chuỗi ngọc trai, đây là Phạm Lôi Đình sai người chế tạo riêng, dù bái đường, cũng muốn nhìn thấy dung nhan của nàng.




      Hỉ Thước nghe vậy, tâm tình vừa vui mừng lại vừa chua xót, kỳ thực nàng cũng muốn có thể vĩnh viễn nhìn giống như vậy, mãi đến thiên đường địa cửu.




      Tiếng chiêng tiếng trống vang vọng, tân nương diễm lệ gì tả nổi được bà mối đỡ, chậm rãi về phía tân lang tuấn cao to kia.




      Qua lớp mành bằng ngọc trai, nàng có thể thấy đôi mắt sáng ngời như những vì sao.




      Trong mắt , chỉ có mình nàng. Mà nàng, cũng vậy.




      trời dưới đất, tiên giới phàm trần, chỉ còn có nhau, nhật nguyệt chứng giám.




      mạnh mẽ nắm chặt lấy bàn tay nhắn khẽ run của nàng, dưới chứng kiến của Hoàng Thượng, hành đại lễ bái đường.




      "Nhất bái thiên địa."




      "Nhị bái Ngô hoàng!"




      "Phu thê giao bái!"




      "Đưa vào động phòng. Lễ thành!"




      Sau tiếng hô lớn, thân thể tân nương tử mềm nhũn, ngã vào lòng tân lang kinh hoàng sợ hãi.




      "Hỉ Nhi --" Tiếng gọi tràn ngập đau khổ tan nát cõi lòng.




      Làn khói mịt mờ, nhật nguyệt cùng tồn tại, mùi hương hoa quen thuộc tràn ngập chóp mũi, làn gió mát rượu thổi qua.




      Tiên nhạc lay động lúc lúc , thân thiết giống như từng nghe từ kiếp trước...




      Hỉ Thước mở mắt, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Ngọc đế sát ngay trước mắt sợ hãi hét lên tiếng!




      "A a a --"




      Ngọc đế vui nhíu mày lại, "Hừ, lá gan lớn, chuyến dưới trần gian, cái gì học, lại học thói xấu hô to gọi của nhân gian."




      "Ngọc đế, tiểu Hỉ Thước vừa mới trở về, chưa hoàn hồn cũng có thể thông cảm được." Vương mẫu nương nương mỹ lệ khẽ mỉm cười.




      Ô... Nương nương, quả nhiên là mỹ nhân nhân từ nhất từ trời xuống dưới đất!




      Hỉ Thước cảm động nằm nhoài ra trước mặt Vương mẫu nương nương. "Nương nương, Hỉ Thước rất nhớ nương nương a..."




      "Lần vượt kiếp này, khổ cực cho ngươi rồi." Vương mẫu ôn nhu hỏi thăm.




      "Ô ô ô, cũng phải sao --" Nàng muốn tố khổ, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm của Ngọc đế, lập tức thức thời nuốt lời định vào trong bụng. "Hỉ Thước khổ. Chỉ cần có thể lấy công chuộc tội, muốn Hỉ Thước hạ phàm thêm 100 lần, Hỉ Thước cũng vui vẻ chịu đựng."




      "Hừ!" Ngọc đế hơi nhíu mày, "Hỉ Thước, vượt qua bảy kiếp tới nay, ngươi cũng biết hối cải?"




      "Hối cải hối cải, sau này Hỉ Thước dám gây chuyện nữa, phạm luật trời, làm thiên nhan tức giận." Nàng khôi phục lại nguyên hình, hai cánh liều mình vỗ, đầu chim tròn tròn đáng gật như giã tỏi.




      Ngọc đế gật gật đầu hài lòng, "Được rồi, trăm mối lương duyên này được Nguyệt lão ghi vào Tiên Công Lục Thượng, sau này con đường tu tiên của ngươi, có thể giúp ngươi càng nâng cao hơn."




      "Tạ ngọc đế..." Nàng cảm động thôi, nhưng tai vẫn mơ hồ nghe thấy cái gì đó.




      Ồ, có người gọi nàng sao?




      Nàng quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy mây trời vần vũ, ngoại trừ Ngọc đế, Vương mẫu, còn ai sao?




      Hay nàng nghe lầm.




      Nàng lắc lắc đầu, giơ cánh vuốt lông vũ đầu, xin cáo lui tìm công chúa Chức Nữ.




      Hỉ Nhi, trở về!




      Nàng chấn động, nơi ngực trái kịch liệt đau đớn, như bị cái gì nắm lấy, đủ sức bay lên.




      "Có người gọi ta..." Nàng lẩm bẩm.




      Hỉ Nhi, cầu nàng trở lại bên người Gia, cầu nàng!




      Có ai đó khàn giọng điên cuồng gào thét, đẫm nước mắt, quen thuộc đến mức làm nàng hoảng sợ.




      Đừng trở về trời, đừng bỏ lại gia, đừng... quên ta.




      Nàng đau đớn nhắm mắt lại, tâm trí hỗn độn, như sét đánh vào đầu nàng, trong phút chốc, ký ức trần gian lần lượt lên --



      Last edited by a moderator: 12/2/16
      Abby, Mai Trinh, Hờ Annh5 others thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974

      Kết cục



      người như vậy, lúc mới đầu hay gầm thét với nàng, về sau luôn cười nhìn nàng chăm chú, thân mật xoa đầu gọi nàng "Tiểu Hỉ Thước", ôm nàng bay qua bay lại dưới ánh trăng, luôn sợ nàng đói bụng, lo nàng đau chỗ nào, vĩnh viễn mở rộng vòng tay ấm áp vững chãi, cẩn thận ôm nàng vào ngực... "Lôi, Lôi Đình đại nhân?" Môi nàng run rẩy thốt ra cái tên này.




      Trong phút chốc, tất cả niềm vui sướng sầu đau dường như bị lãng quên lần lượt trở về, biến thành gương mặt thẳng thắn dũng mãnh dương cương lại thâm tình -- Phạm Lôi Đình, Tổng giáo đầu mười vạn cấm vệ quân hoàng thành.




      Phu quân của nàng.




      "Ngọc đế đại nhân... Vương mẫu nương nương... Ta phải trở về... Ta phải về..." Hai mắt nàng đẫm lệ, mong mỏi Ngọc đế cùng Vương mẫu nương nương thương xót, kiên định vạn phần : "Chàng chờ ta. Chàng chờ ta."




      "Lớn mật!" Thiên nhan Hoàng đế tức giận, trong nháy mắtmây ngũ sắc trở nên đen kịt, sấm rền chớp giật giữa bầu trời. "Tiên phàm hai ngã, được kết duyên, ngươi muốn bản đế phải bao nhiêu lần với ngươi nữa!"




      "Ta phải về." Nàng sợ hãi kinh hồn bạt vía, lệ như suối trào, nhưng miệng vẫn lại hai câu: "Ta phải trở về. Chàng chờ ta."




      "Aiz, tiểu Hỉ Thước, ngươi tu hành ngàn năm khó cỡ nào, thêm ba trăm năm nữa, ngươi chính thức trở thành tiên, chưởng quản vạn điểu trong thiên hạ." Vương mẫu nương than , "Đạo hạnh ngàn năm hủy hoại trong ngày, chỉ để làm phàm nhân sống tới trăm tuổi, đáng giá ?"




      "Nương nương, nhưng chàng chờ ta, ta phải trở về." Nàng quỳ trước mặt Vương mẫu nương nương, hóa thành hình người, liều mình dập đầu, cho dù dập đầu đến chảy máu cũng cảm thấy đau đớn, nàng đau đớn ở ngực, ở trong lòng. "Nương nương, van cầu người giúp với Ngọc đế, đạo hạnh ngàn năm ta cần, làm tiên Hỉ Thước ta cũng muốn, ta chỉ cần trở về bên chàng, chàng chờ ta, chờ ta."




      "Chuyện này..." Vương mẫu nương nương khó xử liếc nhìn Ngọc đế nổi trận lôi đình.




      "Ngươi, làm bản đế vô cùng thất vọng." Ngọc đế lạnh lùng nghiêm nghị nhìn nàng.




      "Xin lỗi, Ngọc đế đại nhân, ngàn năm qua Hỉ Thước cảm thấy hạnh phúc nhất chuyện, chính là có thể hầu hạ Ngọc đế cùng Vương mẫu nương nương, công chúa Chức Nữ... Nhưng bây giờ Hỉ Thước động phàm tâm, đời đời kiếp kiếp, ngàn năm vạn năm, hạnh phúc chỉ khi được ở bên chàng. Ta muốn theo chàng, dù chỉ thọ mấy chục năm, cũng sống chết có nhau, oán hối hận." Nàng ngừng dập đầu, đập đến máu me đầm đìa. "Ta thể phụ chàng, chàng chờ ta, ta phải trở về."




      "Được! Chính ngươi thỉnh cầu, như ngươi mong muốn!" Ngọc đế trầm mặc lúc lâu, hừ tiếng, vung tay áo lên --




      Trong nháy mắt Hỉ Thước chỉ cảm thấy trận kim quang vạn trượng trước mắt, đột nhiên xuất làm cho nàng hoa mắt chóng mặt.




      Xoay tròn rất lâu, rất lâu...




      Vương mẫu nương nương đột nhiên phì tiếng.




      "Có gì tốt mà cười?" Ngọc đế nghiêm mặt lườm nàng chút.




      "Đáy lòng nô tì rất vui mừng, nên nhịn được nở nụ cười." Vương mẫu nương nương cười tủm tỉm, "Ngọc đế đại nhân của chúng ta khẩu phật tâm xà, ràng cố tình tác thành, lại còn muốn thử thách lắt léo trập trùng, rốt cuộc vì tiểu nữ nhi được đơm hoa kết trái, vĩnh kết uyên ương bách niên hảo hợp, ngày trước Chức Nữ của chúng ta cũng vậy, tại ngay cả Hỉ Thước cũng thế, tâm yếu ớt chút, sợ rằng chỉ lần ngừng đập."




      "Khụ khụ... Nào có?" Khuôn mặt nghiêm túc của Ngọc đế thoáng lên tia đỏ ửng khả nghi. "Đó là quy định của thiên đình --"




      "Đúng nha, duyên phận là định mệnh, vương pháp thể thắng được chân tình!" Vương mẫu nương nương nhịn cười, "Đừng tưởng nô tỳ biết ngài còn kể truyện cho người hầu trà, xuống hạ giới xe chỉ luồng kim --"




      " biết nàng cái gì," Hai tay Ngọc đế vội vàng bịt lỗ tai, ra ngoài. " nghe, nghe, rồi rồi rồi..."




      Mây đen tản , mây ngũ sắc tỏa ánh hòa quang vạn trượng, chiến xuống nhân gian.




      Bọn họ đều , nàng chết rồi.




      Ròng rã bảy ngày bảy đêm, Phạm Lôi Đình điên dại ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Hỉ Thước buông, bất luận người nào đến khuyên đều bị tiếng gầm gừ của đuổi , khuôn mặt tiều tụy xanh xao, trắng bệch ra còn giống người chết hơn người ôm trong ngực.




      "Hỉ Nhi, về , cầu nàng trở về bên gia..." Hơi thở của hỗn loạn, môi khô nứt, thanh khản đặc suy yếu làm người nghe tan nát cõi lòng, nhưng chịu từ bỏ, tin Hỉ Thước chết, nàng chỉ ngủ mà thôi, nàng chỉ là về thiên đình... Nàng trở về. "Gia chờ nàng ở đây, gia vẫn chờ, chờ nàng quay về."




      Mọi người bên ngoài tẩm phòng lặng lẽ rơi lệ, Hàn Binh cùng Thiết Tập cũng sưng đỏ mắt, biết rơi bao nhiêu nước mắt cùng thủ lĩnh.




      Hoàng đế cũng đích thân đến quan tâm mấy lần, thậm chí phái thái y đến xem mạch châm cứu mỗi ngày, đương nhiên đối xử với Hỉ Thước như người bệnh còn sống đời.




      Bảy ngày nay, tuy thân thể Hỉ Thước bị tổn hại, nhưng vẫn lặng yên, hơi thở lạnh như băng.




      "Thủ lĩnh, phu nhân trời hiển linh cũng nỡ để ngài thương tâm tự chà đạp bản thân..." Hàn Binh mới được nửa, lại nghẹn ngào xúc động.




      "Nàng chết, nàng trở về, nàng bỏ ta mà ." Phạm Lôi Đình khàn khàn lẩm bẩm, hai tay ôm chặt ái thê vào lồng ngực. "Hỉ nhi, thân thể nàng lạnh quá, gia làm ấm giúp nàng, như vậy nàng có thể tỉnh lại, đừng sợ, gia ở bên cạnh nàng, chúng ta sợ."




      Nghe tự mình ra những câu ôn nhu si tình như vậy, Hàn Binh cùng Thiết Tập đứng bên cửa bảo vệ, nhịn được lệ nóng lại tuôn trào.




      "...Lạnh"




      thanh yếu ớt thăm thẳm vang lên.




      Trong nháy mắt, tất cả mọi người đứng ngoài cửa lông tơ đều dựng lên, sợ đến quên cả khóc -- người chết sống lại sao? Chỉ có Phạm Lôi Đình vạn phần kinh hỉ, dám tin nhìn chăm chằm vào tiểu nữ nhân rên rỉ trong lòng, vui mừng quá đỗi đến cơ hồ ra được.




      "Hỉ Nhi? Hỉ Nhi? Nàng trở về sao? Nàng trở về bên cạnh gia sao?"




      Khuôn mặt bầu bĩnh trắng bệch của Hỉ Thước dần lên chút huyết sắc, sau đó từ từ khôi phục lại vẻ hồng hào, thoải mái dựa vào lồng ngực ấm áp của , như tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, ngáp cái, chậm rãi mở mắt.




      "Hả -- phu quân, sao chàng râu ria xồm xoàm thế kia? Bao lâu rồi chưa rửa mặt?" phải nàng quay về thiên giới mới nửa canh giờ thôi sao? Sao râu lại mọc nhanh như thế?




      "Phu nhân?" Tất cả mọi người đứng bên cửa đầu tiên là khó tin, sau đó tiếng hoan hô vang lên như sấm rền, "Phu nhân sống lại! Quá tốt rồi, phu nhân sống lại!"




      "Nhang, nhanh bẩm báo tin tức tốt lành này cho Hoàng thượng... Còn cho cả mười vạn huynh đệ của chúng ta..." Ngoài cửa náo nhiệt hẳn lên.




      Trong khi bên ngoài chạy qua chạy lại ầm ầm thông báo tin vui, hai người yên lặng trong phòng ngủ, chuyên chú nhìn nhau, dường như ngàn năm gặp. "Nàng trở về sao?"




      ", ta trở về."




      " nữa chứ?!"




      " nữa, ta vĩnh viễn ở bên chàng, đâu hết."




      Cuối cùng gương mặt tiều tụy của Phạm Lôi Đình cũng trở nên hồng hào hơn, ánh mắt nóng rực ghim chặt lấy nàng, bàn tay run rẩy thương tiếc khẽ vuốt gò má nàng, cẩn thận mà ấm áp, cực kỳ chân thực.




      "Hỉ..." Lệ nóng đột nhiên lăn xuống, cúi đầu, hôn nàng sâu.




      Hỉ Thước giơ tay ôm chặt lấy cổ , lòng tràn đầy vui mừng đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của ...


      ~TOÀN VĂN HOÀN~

      Last edited by a moderator: 12/2/16
      Abby, Hờ Annh, Sô Cô la Đắng3 others thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :