Hồn ma trên bao lơn - Caroline Quine (25 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 3: gương mặt ngụy trang

      Sáu bạn sững sờ thể rời mắt khỏi bộ giáp sắt. Thình lình nó quay lại đối diện với họ. Nó có vẻ tựa lưng vào tường. cánh cửa chợt mở ra sau lưng nó, rồi đóng lại với tiếng vang khô khan. Bộ giáp sắt còn động đậy nữa.

      – Liz! – Ann kêu to. – Có ai đó trong bộ áo giáp sắt và vừa trốn thoát!?

      – Hai chị em nhà Parker đồng loạt lao . Họ đẩy bộ áo giáp sang bên và mở cánh cửa ngầm. Bên hông là cầu thang đưa lên tầng trệt. Bên , có người chạy ... và họ thấy mình ở ngoài đường ... hay đúng hơn là trong con hẻm chạy dọc bên hông nhà hát. bóng người nào cả!

      – Ann, chờ chị ở đó! – Liz nhanh. - Chị trở lại!

      bé chạy đến đầu hẻm, đưa ra con đường chính, nhưng trông thấy khuôn mặt khả nghi nào cả. bèn tiến đến phụ nữ chờ xe buýt, hỏi bà ta có trông thấy người chạy ra khỏi đường hẻm . Người phụ nữ trả lời rằng .

      Liz thất vọng quay về bên cạnh em .

      – Em có nghĩ, - hỏi, - cũng là người đóng giả hồn ma vừa rồi ?

      – Em cũng biết nữa, nhưng hình như chúng ta gặp điều bí . Nếu như chúng ta giải đáp được điều bí này và nếu người ta cho chúng ta mượn khán phòng, khi nào những người khác chịu đến diễn ở đây.

      – Em đúng. – Liz đồng ý.

      Hai chị em nhà Parker quay về với các bạn của mình trong phòng vũ khí.

      – Các bạn có thấy ? Liz giải thích. Bộ áo giáp khiến cho người ta sợ chỉ là xảo thuật Nó chỉ có “mặt trước”. Như vậy rất dễ dàng cho diễn viên ... hay ngừơi thích đùa xấu xa khoác nó vào và nhanh chóng thoát khỏi nó.

      lần nữa Doris khăng khăng đòi quay về Starhurst.

      – Tại sao vậy? – Ann phản đối. - Ở đây vui quá mà!

      – Vui? Khi có chuyện gì vui mình muốn cười. Mình cam đoan với bạn rằng chuyện này khổng phải trường hợp đó!

      Tuy vậy, cả bọn cố thuyết phục Doris ở lại ... và cuộc quan sát tiếp tục, lúc lên đến sân khấu, Evelyn tóm tắt ý kiến chung.

      – Tòa nhà này khá cũ kỹ. Nếu chúng ta diễn vở kịch của mình ở đây, chúng ta cần phải có chuyên viên điều khiển các máy móc để phụ trách phần phông màn bối cảnh.

      – Mình đánh cuộc với bạn, - Ann cười , - rằng những chàng hiệp sĩ của chúng ta sẵn sàng lao đến giúp đỡ chúng ta!

      – Như vậy mình khuyên họ nên tập luyện cơ bắp. – Liz đáp trả. – Hãy nhìn những cái túi cát này chút , chúng dành để đối trọng với những phông màn và đâu nhé! Nếu túi rơi lên đầu chúng ta, brrr ...!

      Margaret Glenn bỗng chỉ hai lỗ hổng sàn, phía trước sân khấu. cánh cửa phủ chúng nửa che chúng khỏi con mắt của khán giả.

      – Cái này là cái gì? – Nó băn khoăn hỏi.

      – Mình nghĩ nó là nơi dành cho người nhắc tuồng. – Liz trả lời. - Người nhắc tuồng ngồi cái ghế xếp bên dưới, chỉ nhô cái đầu lên ngang tầm sân khấu.

      Ann lia đèn vào trong lỗ hổng.

      – Cái này bị khóa! – Nó tuyên bố. - Người ta dùng ván gổ đóng chặt nó lại rồi.

      – Chúng ta hãy xem cái kia! Liz đề nghị.

      Ann cúi xuống bên lỗ hổng nhưng dường như bật ngay ra sau kêu lên khe khẽ.

      – Chuyện gì vậy? – Liz lo lắng hỏi.

      – Em ...em thấy khuôn mặt kinh khiếp nhìn em!

      Đến lượt Liz cúi xuống nhìn, nhưng chẳng thấy gì cả. Nó bèn quỳ gối xuống, cố lắng nghe tiếng động nào đó từ bên dưới, nhưng vô ích thôi.

      – Đúng ra gương mặt nhìn em giống cái gì? – bé hỏi em của mình.

      – Nó kinh khủng! Đúng là cái đầu quỷ!

      con người nào xấu như vậy!

      – Có thể đó là mặt nạ nhằm khiến cho chúng ta sợ hãi. – Liz tuyên bố.

      Ann lấy lại bình tĩnh, vui vẻ mỉm cười:

      – Nếu Letty là tác giả cuả những kiện bí khiến chúng ta bối rối, vậy nó ngàn lần lém lỉnh hơn mình nghĩ.

      – Letty hay phải là Letty, mình chán ngấy rồi đấy! – Doris mạnh dạn xác định. – Các bạn thể buộc mình ở lại nơi đây thêm được nữa. Mình báo trước rồi đấy. Nào, ta ! Nơi này an toàn chút nào cả!

      – Hơi bị lung lay vỉ chuỗi kiện xảy ra, lần này hai chị em nhà Parker đồng ý. Cà hai dẫn đầu nhóm xuống khán phòng và hướng về lối ra. Ngoài đường, vầng thái dương rạng rỡ chờ đón họ. khí nặng nề của nhà hát nhanh chóng bị lãng quên. Liz tuyên bố:

      – Phải có giải thích hợp lý cho những chuyện quỷ quái này. Ta nên đến chuyện với bà Millford về chúng ?

      Sau vài phút tranh cãi, cả bọn nhất trí rằng chỉ có hai chị em nhà Parker đến gặp người cựu danh ca, trong khi những người khác trở về Starhurst. Đích thân Gloria Millford ra mở cửa khi chuông reo. Bà vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ mời hai chị em bước vào phòng khách riêng rất đại của bà khác hẳn với vẻ bên ngoài của căn nhà, rồi bà gọi người phục vụ mang trà đến.

      – Thế nào! – bà cười vui vẻ hỏi. – các có trông thấy thêm hồn ma nào nữa ?

      – Thưa bà có ạ! Chính vì vậy chúng cháu đến đây. – Ann điềm đạm trả lời.

      thuật lại những gì vửa xảy ra ở nhà hát Mozart. Gloria Millford bắt đầu bằng cái nhíu mày. Rồi bà nhìn vào khoảng trong vài giây. Liz và Ann lo lắng nhìn nhau. Họ tự hỏi bà chủ nhà nghĩ gì? Phài chăng bà ấy biết chuyện gì đó có liên quan đến những hành động của “hồn ma”? có thể nào chính bà ta gọi chúng về ? Nhưng trong trường hợp đó, vì lý do gì?

      Cuối cùng người danh ca :

      – Các cháu ạ, những gì các cháu vừa cho ta biết khiến ta bối rối, nhưng trong nhà hát này luôn luôn có điều gì đó . cách thuần tuý tình cảm. Ta rất gắn bó với nơi này, tuy nhiên có thể cho rằng nó mang đến cho ta hạnh phúc.

      Bà dừng lại, thở dài, rồi tiếp:

      – Các cháu có biết rằng ta mất toàn bộ nữ trang của ta ở đây ?

      vậy sao? – Ann quan tâm hỏi.

      – Đó là vụ trộm. xảy ra cách đây tám năm, lúc đó ta hát lần cuối cùng sân khấu này. Vai diễn đòi hỏi ta phải mang tất cả nữ trang của mình.

      Trong dịp rất đặc biệt này ta rút chúng ra khỏi két sắt mà bình thường ta cất chúng ... Những viên ngọc tuyệt vời ... tài sản thừa kế quý giá của gia đình!

      Bà thở dài mạnh hơn. Bà giải thích:

      – Ta đứng trong hậu trường chờ đến lượt mình ra sân khấu, thình lình đèn tắt, lúc sau, phát súng nổ, rất gần. Rồi có nhiều tiếng la, tiêng ồn ào của rối loạn tột cùng. Ta rất xúc động và ngất xỉu.

      – Có ai bị thương ? – Liz vội hỏi.

      , chỉ có ta là nạn nhân duy nhất trong vụ đó. Giữa những rối loạn, có ai đó đánh cắp nữ tranh của ta.

      tai hoạ!

      – Câu chuyện bí chưa bao giờ được làm sáng tỏ, - Gloria Millford tiếp – cảnh sát khám phá ra được gì trong những người diễn viên, những người làm việc ở hậu trường. Kẻ cắp sợ phát !

      – Còn những món nữ trang? – Ann hỏi.

      – Người ta bao giờ tìm được chúng. Cuối cùng người ta cho rằng khán giả len lỏi vào hậu trường để thực vụ trộm.

      – Câu chuyện lạ lùng. – Liz mơ màng khẽ.

      Gloria Millford xác nhận rằng, mặc dù vụ trộm xảy ra cách đó tám năm, nhưng bà vẫn chưa nguôi ngoai về mất mát những vật gia bảo quý giá đó.

      Chúng gồm chuỗi đeo cổ với ba hàng ngọc trai, kim cương. Những chiếc nhẫn ngọc bích và hai chiếc vòng đeo tay độc nhất vô nhị, tất cả đều có gì thay thế được. Những bảo vật đó xưa kia thuộc về hoàng hậu Pháp và được ban cho gia đình Gloria do chiến công được tổ tiên xa xưa của bà thực .

      Khi nữ danh ca thuật xong câu chuyện của mình, người đàn ông cao gầy, khoảng sáu mươi tuổi bước vào phòng. Khuôn mặt sầu thảm khác thường.

      Ông ta đưa tay vuốt mái tóc xám trán, :

      – Tôi sắp đây, thưa bà.

      – Tốt lắm, Toby! – bà Millford trả lời.

      Rồi bà giới thiệu họ với nhau. Toby Green là thư ký và bảo vệ của nhà hát Mozart. loại quản gia. Cùng với người hầu. Đó là toàn bộ nhân viên của nhà hát.

      Nghĩ rằng có lẽ người nữ danh ca và Toby Green có chuyện cần riêng với nhau trước khi chia tay, hai chị em nhà Parker đứng lên cáo từ. Toby Green tiễn họ ra tận cửa. Trong khi mở cửa cho họ, lão khẽ với giọng cực kỳ khó chịu:

      – Nếu chúng mày nghĩ rằng tao dọn dẹp nhà hát cho chúng mày, lũ nhóc, đừng có mơ. Chúng mày hãy tự dọn dẹp lấy hoặc là cứ để như thế mà sử dụng.

      Liz và Ann hết sức ngạc nhiên với lời tuyên bố bất ngờ đó nên chúng được lời nào. Cánh cửa khép lại sau lưng họ. Họ thấy mình ở ngoài đường.

      Hai chị em vừa về trường Starhurst vừa bình luận về thái độ kỳ lạ của người tin cẩn của bà Gloria Millford. Bỗng Ann thét lên.

      Vào giờ này trong ngày, lưu lượng rất đông. Xe cộ các loại qua lại rất nhanh – thế mà mà chị em nhà Parker nhìn thấy phía sau lưng, vừa bất cẩn ra lòng đường đúng vào lúc chiếc xe đến.

      do dự, Ann lao ra giúp ta ...
      Last edited: 16/3/15

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4: Những biến cố bi thảm

      – Ann! – Liz hốt hoảng thét lên, trong khi em lao ra giữa những chiếc xe.

      Nhưng Ann nghe thấy tiếng gọi mình. chộp cánh tay bất cẩn và kéo mạnh ta về phía sau. Vừa đúng lúc! Người lái xe xoay nhanh tay lái và tránh được hai . Lúc an toàn vệ đường, Ann bèn nghĩ đến chuyện nhìn vừa cứu mạng. Lúc đó Liz và kêu lên:

      – Fritzi Brunner!

      phục vụ trẻ như mất hồn. cố gắng lắp bắp giải thích vừa vung vẩy hai tay. Cuối cùng trượt khỏi lề đường và suýt ngã. Lần này chính Liz chộp kịp ta.

      – Nào, Fritzi, bình tĩnh lại ! xảy ra chuyện gì với chị?

      – Cái ví của tôi! Cái ví cầm tay của tôi! Fritzi kêu lên và lại bắt đầu múa máy hai tay. Tôi đánh mất nó. Tôi tìm nó. Bên trong có những giấy tờ quan trọng!

      Trong khi Ann giữ cánh tay lại. Liz nhìn hai bên. Và lâu tìm được cái ví rơi trong rãnh ở ven đường.

      – Có phải ví của chị ?

      – Cám ơn Thượng đế, đúng là nó! – Fritzi reo lên rồi lao đến. - Ồ! Cám ơn, cám ơn! Các tốt quá! Tôi xin lỗi các ... Tôi làm chủ được mình!

      Hai chị em Parker nở nụ cười vị tha. Vì Fritzi trở về Starhurst sau khi chợ nên cả ba cùng . Khi về đến nơi, Liz và ann lên thẳng phòng của mình.

      ngày đầy sóng gió! – Ann vừa cười vừa nhận xét. – Thư giãn chút khoẻ khoắn, ở nhà yên ổn hơn nhiều!

      Vừa , vừa mở cửa phòng học ... Lúc đó kinh ngạc dừng lại, trong khi Liz kêu lên:

      xảy ra chuyện gì ở đây trong lúc chúng ta vắng?

      Gian phòng bị xáo trộn. Các hộc tủ bàn học bị trút ra, nằm lăn lóc sàn nhà. Sách vở, giấy tờ, và đồ vật trang trí chồng chơ thảm.

      Khi nghe hai chị em kêu lên, Evelyn Star chạy đến.

      – Chán chưa! vậy là sao?

      – Mình biết nữa, - Liz càu nhàu. – hình như có ai đó lục lạo khắp nơi, hy vọng tìm ra vật gì đó ...

      Tuy nhiên sau khi kiểm tra kho báu của mình, hai chị em nha Parker nhận rằng họ bị mất tiền cũng như những nữ trang của mình.

      – Nếu đây là trò đùa, - Liz lại , - phải thú nhận rằng đây là trò đùa thối tha!

      Đúng lúc đó, Ann nhận ra bản nhạc mà mình cẩn thận chụp lại đêm hôm trước lần nữa lại biến mất.

      – Trò đùa quá xa! – Evelyn bất mãn tuyên bố. – mình báo ngay với bà Randall.

      Hai chị em cố gắng năn nỉ đừng làm gì cả nhưng vô ích. khăng khăng đến phòng bà Hiệu trưởng và tường thuật cho bà mọi chuyện. Bà Randall lên ngay để tận mắt chứng kiến. Trước gian phòng bị xao trộn, bà giận dữ và quyết định ngay hành động tức khắc.

      Ít lâu sau đó, bà tập hợp tất cả nữ lưu trú sinh để thẩm vấn. may, cuộc điều tra đưa đến đâu. học sinh nào trông thấy ai đó đến phòng hai chị em nhà Parker khi họ vắng. Và dĩ nhiên, ai tố giác cho dù kẻ tội phạm diện.

      Bà Randall đành cho các bạn học sinh giải tán. Ngay tức khắc nhiều nhóm được hình thành để bàn tán về những biến cố. Liz và Ann cương quyết cho rằng trò đùa đáng ngờ này do Letty là tác giả. Cho nên hai ngạc nhiên khi thình lình họ trông thấy Letty và Ida vào phòng của bà Hiệu trưởng. Do cả hai lớn nên có thể nghe được những gì họ :

      – Ida và tôi. – Letty khai báo. – chúng tôi có thể cho thông tin có liên quan đến tên trộm ở phòng của hai chị em nhà Parker. Chúng tôi trông thấy người đàn ông leo lên cây thang đến cửa sổ phòng họ.

      – Vậy tại sao các em báo cáo việc? – bà Randall ngạc nhiên hỏi.

      – Lúc đó chúng tôi nghĩ đó là thợ sửa chữa. Bây giờ tôi biết đó là tên trộm ... nhưng tôi nghĩ đến chỉ để đánh cắp bản nhạc.

      – Liz và Ann báo với tôi rằng đó là vật duy nhất bị đánh cắp!

      – Xì! Bà cũng biết rằng hai chị em nhà đó tự cho mình là thám tử! Chúng đọc cả đống sách về vấn đề này ... và cũng có những dụng cụ mà những thám tử và những tên trộm đều sử dụng tốt như nhau. Có lẽ tên trộm kia cũng muốn sở hữu dụng cụ như thế.

      Giả thiết thọ thiển và Liz đứng ở đại sảnh chỉ muốn bật cười.

      Nhưng Ann cảm thấy bị xúc phạm về nhận xét và suy luận muốn ám chỉ đìều xấu xa, nên phản ứng rất mạnh, gõ cửa phòng bà Hiệu trưởng, bước vào và to:

      – Cháu nghe những gì Letty vừa , thưa bà, và cháu phản đối. Sai rồi.

      Chúng cháu sở hữu vật nào ... ơ ... bất thường cả. Và cháu thách nó chứng minh được điều ngược lại.

      Letty đỏ mặt và miễn cưỡng tuyên bố:

      – Cũng có thể. Ngoài Ida và tôi ra còn có người khác, chúng tôi trông thấy người đàn ông lao vào phòng của hai chị em nhà Parker.

      Bà Randall rất phiền muộn, bà tuyên bố rằng đúng vào hôm đóng bảo vệ bị ốm và bản thân bà thể trông coi ngôi trường cách đúng đắn.

      – Do đó cũng có thể kẻ lạ mặt nào đó leo lên chỗ của các cháu, bà với Ann và Liz vừa vào hãy đứng bên cạnh em của mình. Ta tiếc, hãy tin ta .

      Khi cuộc họp chấm dứt, hai chị em quyết định giải mã khó chịu này. Tại sao ai đó ở bên ngoài lại muốn đánh cắp bản nhạc của họ? sử dụng nó vào việc gì?

      Evelyn Starr cho rằng kẻ trộm là do Letty hoàn toàn bịa đặt. ta rằng:

      – Chỉ để làm mọi chuyện rắc rối thêm!

      – Chính ra cũng quan trọng, - Liz xác nhận cách nhẫn nhịn. – Ann và mình chỉ cần bắt tay vào viết bản nhạc “Tất cả đều bí ” ... tựa đề thời , bạn có thấy vậy ?

      cần che đậy gì cả, hai bé bắt tay ngay vào việc:

      ý định của chúng là càng sớm càng tốt giao cho Rosemont là giáo sư dạy môn nhạc. Khi bản nhạc được chép lại, Liz và Ann cầu bà Randall tạm thời cất nó vào tủ sắt của bà.

      Đêm hôm sau, sau khi ăn tối, hai chị em quyết định đến lúc đến gặp Rosemont ở đầu kia của Starhurst, trong dãy nhà nằm ở rià sân cỏ nơi có nhiều giáo sư khác của trường cùng ở.

      – Đêm nay trời tối quá! – Liz khẽ trong lúc dọc con đường chính. – chĩ nghĩ trời sắp mưa.

      – Đúng đấy! ta nhanh lên! – Ann đáp.

      Chúng tắt qua những bụi cây. Bỗng Ann khựng lại:

      – Liz. – khẽ. – Em nghĩ rằng mình thấy ai đó cử động đằng sau đó.

      Em mong rằng phải là ...

      kịp hết câu. Bóng đen bước ra từ bụi cây. Liz và Ann lúc đó trông thấy người đàn ông, mặc áo choàng và cái áo dài, dành cho lễ tốt nghiệp, phần khuôn mặt che khuất dưới cái mũ nhung dài.

      tiến thẳng về phía hai chị em.

      – Dừng lại! - khẽ ra lệnh.
      Last edited: 16/3/15

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 5: cố khó chịu

      Hai chị em nhà Parker khựng lại, sửng sốt trong khi đó bốn nhân vật khác, thấp bé lần lượt ra khỏi bóng tối. ràng chúng là con , cũng mặc áo choàng và mũ tốt nghiệp. Liz và Ann bị vây vào giữa.

      phát ra tiếng cười bị đè nén lại. Liz và em hiểu rằng chúng cũng là học sinh như mình. Lúc đó họ có ý định kêu cứu nhưng theo cách mà việc diễn ra, các đoán rằng câu chuyện mấy nghiêm trọng. Đây chỉ là trò đùa ... mà họ chính là nạn nhân. Họ đứng yên.

      nào! - ra lệnh.

      Trước khi ý thức được những gì xảy ra cho mình, hai chị em nhà Parker bị nâng lên khỏi mặt đất và mang . Trong lúc hỗn loạn, Liz cảm nhận được cuộn giấy viết nhạc bị ai đó rút từ tay ra. phản kháng, nhưng những kẻ quấy rối them nghe , đưa mắt về phía người đàn ông che mặt và trông thấy biến mất giữa những cây lớn. cầm trong tay bàn nhạc.

      Liz và Ann dĩ nhiên để mình bị ngược đãi mà có phản ứng.

      Nhưng may, họ chiến đấu cách vô ích. Họ chỉ là thiểu số. Cuối cùng Ann hỏi:

      – Các người đưa chúng tôi đâu?

      Để trả lời, bốn chỉ cười và đưa những người bị bắt ... về phía bể bơi của trường. Lúc đó hai chị em biết họ đùa theo kiểu nào.

      – Sẵn sàng? ! Hai! Ba!

      Những tấn công đung đưa hai tù nhân rồi ném họ xuống nước. trò đùa nguy hiểm và ngu xuẩn! Nước lạnh buốt. Liz và Ann bị ngộp thở.

      Khi họ lên được mặt nước, kẻ thù của họ biến mất. chỉ vài sải tay, hai chị em đă đến được bờ của hồ bơi và leo lên, mình họ ướt sũng. Rồi cả hai cạnh nhau trở về phòng. Ann giận dữ nhưng Liz chỉ tò mò. :

      – Chị tự hỏi người đàn ông đó là ai mà lấy bản nhạc của chúng ta trong tay chị.

      – Có lẽ là tên trộm leo lên thang, Liz ... và còn các ? Biết đâu đó là những học sinh ở đây! Làm sao nhận ra chúng? Những cái mũ trùm và bộ áo choàng che kín người chúng cũng như tên trộm của chúng ta!

      – Chúng ta tiến hành cuộc điều tra, Ann, với ít cơ may, chúng ta tìm ra dấu vết!

      Suy nghĩ cặn kẽ hai chị em đến kết luận rằng chuyện xảy ra cho họ chỉ thuần tuý là trò đùa. Nếu tại sao kẻ lạ mặt dính vào.

      hay nhiều người tìm cách ngăn cặhn cho hai đem bản nhạc của mình đến dự giải.

      – Có nên thông báo cho bà Randall ? – Ann hỏi – Hãy chờ ... trong trường hợp chỉ là trò đùa xấu xa của Letty. – Liz đáp.

      Khi trở vê phòng mình, cả hai tắm, thay quần áo, rồi đọc sách. Khi chuộng bao hiệu giờ chơi nữa trước khi ngủ. Liz và Ann gọi Evelyn và Doris đến để thuật cho chúng nghe những gì xảy ra. Cả bốn người bạn mở buổi họp chiến tranh . Họ nhất định phải tìm ra thủ phạm. Bốn người bạn vòng qua các phòng, hỏi lần lượt hết đứa này đến đứa khác để tìm dấu vết. may, mãi đến giờ giới nghiêm họ vẫn tìm được gì. Sáng hôm sau, họ cũng được gì hơn.

      – Chúng ta hãy tìm nữa! – Ann , - mình chỉ thoả mãn khi mình biết được ai là những người chịu trách nhiệm việc ném chúng ta xuống nước.

      – Trong khi chờ đợi, - Liz trả lời, - em có biết chúng ta phải làm gì ?

      Trưa nay, sau khi học đàn dương cầm với Rosemont xong, chúng ta có thể giao trực tiếp nó cho ai có thể đánh cắp nó nữa.

      – Ý kiến tuyệt vời! – Ann phát biểu.

      Rosemont sẵn sàng cho phép cầu của hai chị em. đề nghị hai chị em nhà Parker ở ngay trong phòng của ở tầng thứ nhất của ngôi nhà, trong khi thị trường dạy ở tầng trệt ...

      Hai chị em chia nhau công việc. Sau khi viết tựa đề “Tất cà đều bí ” của bản nhạc. Ann chú ý thấy nó có tính thời hơn bao giờ hết.

      Năm giờ vửa điểm, hai chị em xuống lầu với bản nhạc hoàn tất từ lởi đến phần nhạc. Rosemont, lúc bấy giờ rảnh rỗi đề nghị:

      – Các em ở đây, các em có thể đàn bản nhạc này cho nghe được ?

      Liz ngồi vào đàn dương cầm. Ann bắt đầu cất tiếng hát, điệu nhạc du dương, rất dễ nhớ. Khi Ann hát lại điệp khúc:

      Tất cả quanh ta đều bí Người cũng như vật Tình cảm cũng như những ý thích Trời, biển, gió, những đoá hồng.

      nụ cười khen ngợi nở khuôn mặt của giáo.

      – Được. – cuối cùng Rosemont tuyên bố. Khá tốt để được đưa ra thi. Tuy nhiên nhắc các em nhớ rằng nhiều bản nhạc xuất sắc khác phải chịu phán quyết của hội đồng chấm thi. Tất cả những bản nhạc cũng chưa được nộp đủ. Do đó chắc các em nằm trong số những người được chọn. Cuộc thi này rất nghiêm túc để động viên tất cả các em.

      Hai chị em nhà Parker biết rất họ có những đối thủ đáng gờm, nhưng họ có tinh thần thể thao.

      – Điều này quan trọng, - Liz xác nhận. – Cho dù chúng em được chọn, chúng em vẫn luôn luôn muốn viết nhạc. Chúng em rất quan tâm đến nhạc.

      Giáo sư nhạc thú nhận rằng thạt ngạc nhiên về số lượng những bản nhạc gửi đến để dự thi.

      chưa bao giờ tin rằng những lưu trú sinh của trường chúng ta lại có khả năng làm nên những điều tốt đến như thế. rất sung sướng lẫn kinh ngạc.

      Theo , ban giám khảo gặp nhiều khó khăn trong việc lựa chọn ra bốn bản nhạc hay nhất cho vở hài nhạc kịch của chúng ta.

      – Bao giờ chúng ta biết kết quả, thưa ? – Ann hỏi.

      – Khoảng 15 tháng năm. Có lẽ bà Randall kéo dài thêm thời hạn chút, vì những bản nhạc được gởi đến càng lúc càng nhiều.

      Nhưng bà thể kéo dài mãi được. phải diễn tập và nếu như phải có hay hai điệu múa được ghép với những bản nhạc phải mất nhiều thời gian để tổ chức tất cả.

      Sau đó, hai chị em trở vể trường. Trước khi lên phòng học, họ xem qua hộp thư của mình. Ngay cạnh hộp thư là bảng dán thông báo, thông báo được dán ở đó, báo cho các học sinh phải tham dự buổi học thêm của Harden, giáo sư sử học, vào ngày hôm sau. vậy, đó là buổi chuyện về vấn đề đặc biệt:

      sân khấu!

      – Buổi chuyện này hứa hẹn rất hấp dẫn! – Liz kêu lên.

      – Hấp dẫn! Mày ! - giọng mũi cất lên sau lưng nó. – Dù sao, tao cũng chẳng đến nghe!

      cần quay lại, hai chị em nhà Parker cũng nhận ra giọng mũi khó nghe của Letty Barclay.

      – Mày đến nghe à? Nhưng đây là bắt buột! – Ann nhắc nhở.

      – Bắt với buộc, tao đếch cần!

      Và Letty, hất mặt lên trời thách thức, thêm với nụ cười khó ưa:

      – Tao , viện cớ bị trật khớp chân hay chuyện gì đại loại như thế ... A! tao có thư! Hai lá thư:

      của Joe và của John.

      Hai chị em nhà Parker nhìn nhau cười. Họ biết Letty tự cho mình co nhiều chàng trai ngưỡng mộ và viết cho họ hàng khối thư từ ...

      Ngay hôm sau, mặc dù như thế, Letty vẫn phải tham dự buổi chuyện của Harden như các lưu trú sinh khác. Giáo sư gợi lại những buổi trình diễn của người Hy Lạp và La mã trong những nhà hát lộ thiên của họ.

      Những nhà hát theo bậc thang ở sườn những ngọn đồi, thời Trung cổ và những “bí của nó”, những rạp hát thời nữ hoàng Elizabeth, những thời kỳ vĩ đại của thuyết cổ điển và ảnh hưởng của những nghệ sĩ Ý lối kiến trúc và trang trí rồi bi kịch lãng mạn,”kịch nghệ trưởng giả” và cuối cùng là thời kỳ đương đại và hoàn thiện kỹ thuật của nó.

      Để kết thúc, giáo sư mô tả chi tiết sân khấu đại và đến những chỗ bí mật mà người ta thường thấy trong số nhà hát cổ: những nơi bí mật đưa ra sân khấu là xuống khán phòng cho phép chủ nhà hát kín đáo theo dõi nhạc công, diễn viên và khán giả.

      Cuối buổi chuyện, Liz khẽ với em:

      – Và nếu như có chỗ nấp bí mật như thế ở nhà hát Mozart? Hồn ma của chúng ta phải sử dụng nó ...Ann, phải tìm cho ra nó!
      Last edited: 16/3/15

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 6: cầu kỳ lạ

      Liz và Ann rất muốn ngay đến nhà hát Mozart nhưng chúng có thời gian. Cho dù gấp chúng cũng có thể đến đó và về trước bữa ăn tối. Hơn nữa bà Randall khá khắt khe về giờ giấc chính xác.

      Hai chị em lên phòng mình, cửa phòng học của chúng để ngỏ và khi qua ngưỡng cửa, chúng kinh ngạc khi thấy Fritzi ở bên trong. phục vụ trẻ quan sát rất chăm chú bức vẽ đặt bàn học của Liz, ta chăm chú đến nỗi nghe thấy họ vào.

      – Thế nào Fritzi! – Liz lớn.

      giật nẩy người quay lại.

      – Tôi ...tôi xin lỗi hai ! – ta lắp bắp . – tôi muốn ... hỏi hai cộ. ta bối rối và do dự, ngừng , thể tiếp nữa. Sau khi chờ đợi ta tiếp, Liz phá tan im lặng:

      – Chị muốn hỏi chúng tôi điều gì?

      – Sáng nay tôi để quên giẻ lau bụi ở đây. Khi đến tìm nó, tôi trông thấy hình vẽ này ... có phải các có thể tìm ra những vật mất ... bằng cách vẽ những hình ?

      Liz mỉm cười và giải thích rằng hình vẽ đó là sơ đồ nhà hát Mozart.

      – Phải dọn dẹp khán phòng. Do đó tôi vẽ sơ đồ để có thể phân bố công việc tốt hơn.

      – Tôi hiểu rồi! – Fritzi thở dài, mắt vẫn rời bản sơ đồ. Như vậy, đây là sơ đồ bên trong nhà hát! Các ... có phiền .. nếu như các cho tôi bản vẽ này ?

      – Tại sao ? – Liz hơi ngạc nhiên tra lời. – Hơn nữa vẽ lại cũng dễ mà!

      – Ồ! Tôi cám ơn ! Cám ơn nhiều lắm!

      Rồi Fritzi vồ lấy hình vẽ, bỏ như thể người ta cho kho tàng.

      – Liz! – Ann kêu lên. - chị vừa phạm sai lầm!

      – Tại sao?

      – Ann lưu ý rằng Fritzi mặc dù có vẻ đơn giản, nhưng ra rất bí . Và với những biến cố kỳ lạ của nhà hát Mozart, có thể đúng đắn khi giao sơ đồ khán phòng cho phục vụ trẻ. Về phần mình, Liz chia sẻ những lo lắng của em mình. Fritzi kia là sinh vật rất vô hại!

      Tuy nhiên Ann thể xua đuổi hình ảnh của Fritzi ra khỏi ý nghĩof mình. Sau bữa ăn tối, đến gặp bà Randall. khéo léo hướng câu chuyện về phục vụ, và cũng về những nghi ngờ của mình.

      ta có chậm chạp chút khi làm việc, nhưng vô cùng lương thiện, bà Hiệu trưởng xác nhận. Tôi có những chứng nhận tốt nhất về ta. Cháu phải chịu phục vụ của ta với chút kiên nhẫn cho đến khi người mà ấy thay thế trở lại. Fritzi chỉ ở đây để giải toả khó khăn của chúng ta thời gian thôi.

      – Hai chị em nhà Parker dự định đến nhà hát Mozart vào ngày hôm sau. may do phải học, luyện tập thể dục thể thao và những buổi diễn tập vở kịch, nhiều ngày trôi qua mà hai thể thực được. Cuối cùng các mới được như ý.

      Evelyn Starr và Audrey Freeman cùng với các . Khi cánh cửa khán phòng rộng lớn mở rộng trước mặt các , các cảm thấy tim đập nhanh hơn. Con ma có ra nữa nhỉ?

      – Chúng ta bắt đầu từ đâu? – Evelyn hỏi.

      – Chúng ta tìm phía sau sân khấu, căn phòng bí mật của Harden xác nhận thường có trong những nhà hát cổ.

      Ann tiến lên dẫn đầu với chiếc đèn pin nơi tay. Khi tiến vào dãy ghế, thể nhìn lên hướng bao lơn thứ ba.

      – Hôm nay có ai ấy ca! – nhận xét. – Nhưng có lẽ ...

      bỗng ngừng ngay và thét lên đau đớn:

      giày của lún vào lỗ hổng và ta bị trật khớp chân.

      bé mất thăng bằng và ngã ra sau. Audrey Freeman đến sau vài bước vội lao đến giúp .

      – Ann, xảy ra chuyện gì thế? – Audrey lo lắng hỏi.

      Ann nhăn nhó vì đau, Ann cố đứng lên và lia ánh sáng đèn pin vào lỗ hổng mà chính Audrey may mắn tránh được. Đó là lỗ hổng hình chữ nhật mà ở đáy có thể nhận ra cái ống.

      – Đó là ống thoát hơi nóng. – Ann . – Thông thường, nó lẽ ra phải được cái vỉ bảo vệ. Mình tự hỏi, thêm trong lúc xoa bóp khớp mắt cá chân, ai rút cái vỉ ấy ra nhỉ?

      Liz đến cạnh em.

      – Bỏ cái ống thoát hơi quỷ quái đó ! kêu lên. – Hãy về em, em thấy thế nào?

      – Em cho chị nghe hai phút nữa. – Ann nhăn mặt trả lời. - Để em có thời gian bình tĩnh lại và đánh giá hư hại ...

      Sau lúc, bé lại mỉm cười:

      – Nào! Cũng đến nỗi quá tệ. Nhờ trời, tai nạn này ngăn được mình diễn kịch!

      Evelyn ngừng quét đèn khắp nơi, lưu ý các bạn của mình:

      bé vừa phát cái vỉ bị lấy được dựng tựa vào ghế ngồi gần sân khấu. Liz giúp thận trọng đặt nó lại vào chỗ cũ.

      Thế là câu hỏi lại được đặt ra lần nữa:

      ai lấy cái vĩ bảo vệ , và tại sao? Nếu có chuyện gì tồi tệ xảy ra trong hệ thống sưởi của nhà hát, phải lúc sửa chữa nó. Khán phòng chỉ được sử dụng vào tháng sáu (lúc cần thiết phải cho hệ thống sưởi hoạt động), hoặc do những buổi lưu diễn của Wilson, hoặc do các nữ lưu trú sinh của Starhurst.

      – Mình hiểu ... - Evelyn cuối cùng khẽ. – Nhưng nhân tiện chúng ta về những buổi lưu diễn của Wilson, tôi tự hỏi biết bà Millford có tin tức gì chưa.

      – Mình mong rằng ! – Audrey hăng hái reo lên khiến các kia mỉm cười.

      Cổ chân của Ann hầu như còn đau nữa, nó nghiêm trọng như nghĩ, vì thế Ann tuyên bố rằng hoàn toàn có khả năng tiếp tục những cuộc điều tra cùng các bạn của mình.

      – Lúc này chúng ta cần xem sân khấu, - đề nghị, - chúng ta hãy xuống tầng hầm. Có thể có liên quan giữa hệ thống ống sưởi với những biến cố bí của khán phòng này.

      Bốn quay lại vào hành lang nằm ngang. Từ đó, cầu thang đưa trực tiếp xuống tầng hầm, Liz chưa được vài bước kêu lên:

      – Nhìn kìa! Nhìn kìa! ....

      đưa tay chỉ mảng tường, ở vào tầm cao của người đàn ông, bị dụng cụ đập vỡ ... cũng có thể để thăm dò lối thoát hơi sưởi ... Các bạn nghĩ sao? Tôi tự hỏi phải chăng kẻ thăm dò là Toby Green ... và nếu như những cố gắng của lão thành công.

      Hai chị em nhà Parker khá bối rối. Họ chợt nhớ đến Fritzi và cách mà ta cố thuyết phục để có được bản sơ đồ nhà hát.

      Tuy vậy, hầu như ngay tức khắc, họ cho rằng phục vụ đủ thông minh và tháo vát để tự mình thực những khám phá như thế.

      Các lần lượt xuống cầu thang. Lúc đến tầng hầm họ trông thấy bức tường gạch trước mắt họ, lỗ hổng toang hoác khác. Phần bị đào chiếm diện tích đáng kể ... Nơi đó, khi lần đầu tiên các đến đây, còn bằng phẳng. Ann tuyên bố:

      – Bây giờ mình chắc chắn có ai đó đào ở đây! Nhưng để tìm cái gì?

      Có thể chỉ là người thợ điện đến kiểm tra hệ thống chiếu sáng của nhà hát? – Evelyn ước đoán. - người thợ đặc biệt vụng về, cười .

      – Có thể! – Ann thừa nhận. – Nào! Ta tìm lò sưởi.

      Khi phát ra nó, cả bốn người bạn đều thất vọng. Nơi đó quá tầm thường và cung cấp cho họ dấu vết nào, hoàn toàn có gì:

      cái nồi hơi to tướng có vẻ còn trong tình trạng hoàn hào!

      – Thất bại! – Liz thở dài . – Ta lên sân khấu tìm ...

      Rồi chờ ai kịp cử động, thào thêm:

      – Nghe nào!

      – Chị nghe được gì vậy? – Ann khẽ .

      Liz cần trả lời. Bây giờ các nghe tiếng động bất ngờ ...

      Ở đâu đó, trong nhà hát, giọng hát cất lên điệu nhạc êm dịu và than thở.
      Last edited: 16/3/15

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 7: Điệu nhạc lạ kỳ

      Liz, Ann, Audrey và Evelyn đứng im lặng nghe thanh du dương vẳng đến họ.

      – Đó là giọng cao! – Liz thầm. - Hồn ma của nhà hát này phải chăng là hồn ma của phụ nữ?

      Điệu nhạc kỳ lạ hình như lan ra dọc đường ống của nồi hơi.

      – Người ta hát sân khấu. – Ann khẳng định. - Phải chăng bà Millford hát?

      – Ta xem ... khẽ thôi nhé, - Evelyn đề nghị. - tuyệt nếu chúng ta có thể chọc thủng bí về con ma!

      Thế là cả bốn cố gắng hết sức nhàng leo lên tầng trệt. gây tiếng động, họ dọc hành lang và vào khán phòng. Tiếng hát vẫn còn chìm trong bóng tối. Các dĩ nhiên tắt đèn của mình, và các do dự muốn bật đèn lên, các lần mò, thầm tiến về phía sân khấu, giai điệu du dương họ nghe đối với họ xa lạ.

      Đó là giai điệu kỳ quặc. Gần như mê hoặc. Thình lình tiếng gãy đổ kinh khủng vang lên, điệu nhạc ngừng ngay, rồi tiếng thét vang lên trong bóng tối.

      – Nào! Tiến lên! – Ann thét lên trong khi bật đèn. quên cả cổ chân bị đau, lao tới, leo lên sàn gỗ. Ánh đèn của chỉ soi đống phông màn. trông thấy ai cả! Những khác cũng đến nơi và cùng nhau sục sạo khắp nơi. Họ tìm được gì có thể làm sáng tỏ điều bí .

      – Ai gây ra tiếng động lớn đến như vậy? – cuối cùng Evelyn hỏi. – Có thể quả bom nguyên tử!

      Câu hỏi có lời giải đáp. Bốn đó tập trung ở giữa sân khấu.

      – Tốt hơn nên ở lại đây, - Liz tuyên bố, - với những phông màn nặng nề ở quanh chúng ta ... chúng ta có nguy cơ bị chúng rơi đầu ...

      – Mình tự hỏi, - Ann khẽ với vẻ mặt suy tư. – Có khi nào người ta gây ra những cố kỳ lạ này nhằm muốn chúng ta chán nản muốn đến nhà hát Mozart ?

      – Mà tại sao chứ? – Evelyn kinh ngạc hỏi.

      Ann trả lời rằng mình cũng biết nhưng liệu có khả năng vật gì đó cất giấu trong nhà hát, đó là lý do những cuộc tìm kiếm được bí mật thực .

      Liz cũng cùng quan điểm với em . Bản tính thận trọng, còn tự hỏi diễn vở kịch sân khấu nhà hát Mozart như định có đem lại nhiều nguy hiểm .

      – Thêm lý do nữa để phải nhanh chóng sớm giải đáp điều bí khiến chúng ta bực dọc? – Ann kêu lên với hăng hái quen thuộc. – Và trước hết ta có nên đến gặp bà Millford để thông báo với bà về những cố vừa rồi ?

      – Cả nhóm gõ cửa nhà bên cạnh, cựu danh ca tỏ ra hân hoan khi thấy các .

      Trong chiếc áo dài bồng bềnh, bà có vẻ như mặc quần áo biểu diễn sân khấu. Liz và Ann giới thiệu Evelyn và Audrey. Rồi các được mời ngồi. Bà Millford mỉm cười quan sát các bé rồi :

      – Tôi đoán các cháu muốn biết những buổi lưu diễn của Wilson có liên lạc với tôi chứ gì? Vậy , cho đến lúc này . Tuy nhiên những người đó vẫn còn vài ngày để xác nhận với tôi quyết định của họ, nhưng tôi bắt đầu tin rằng họ liên lạc. Như vậy, các cháu có thể nghĩ đến việc huẩn bị vở kịch của mình cách nghiêm túc trong bối cảnh nhà hát cũ kỹ của tôi.

      Liz và các bạn của mình lịch bày tỏ biết ơn của mình. rồi sau lúc do dự, Liz quyết định thẳng vào vấn đề chính.

      – Chúng cháu đến đây với lý do khác, - giải thích với bà. – Chúng cháu muốn thưa với bà về ... chính nhà hát. Mỗi lần chúng cháu đến đó nhiều việc kỳ lạ lại xảy ra.

      Bà Millford vui vẻ bật cười:

      – Các cháu đến để báo với ta rằng các cháu thấy con ma lần nữa chú?

      , nhưng ... - Và Liz thuật lại cho bà những gì xảy ra.

      Bà Millford khẽ nhíu mày.

      – Các cháu nghe ai đó hát ... rồi có tiếng đổ ngã và tiếng thét? Ta thú ta hiểu gì cả. Toà nhà cũ và có khả năng khối thạch cao bị rơi xuống. Tuy nhiên nhạc và tiếng thét ...

      Người nữ danh ca ngừng lúc đầy kịch tính, rồi lo lắng tiếp:

      – Những bức tường của khán phòng thấm đậm nhạc ... có thể thanh mà các cháu nghe chỉ xuất phát từ gió thổi qua những mái vòm ...

      Dĩ nhiên bà Millford bao giờ chấp nhận rằng những việc bất thường xảy ra trong “nhà hát cũ kỹ thân ” của mình. Hơn nữa, bà nhanh chóng thay đổi đề tài và hỏi thăm những buổi diễn tập vở kịch đến đâu rồi.

      Hai chị em nhà Parker thuật lại cho bà về cuộc thi nhạc và trả lời tất cả các câu hỏi của bà. Rồi đến lúc cuối cuộc trò chuyện vô nghĩa đó, các đứng lên để ra về.

      Sau khi ở bên ngoài, Ann trông thấy Toby Green lối giữa nhà hát Mozart và ngôi nhà của người danh ca. quyết định ngay hỏi ông ta vài câu.

      – Thưa ông Green! – gọi và chạy theo ông ta.

      Người này dừng lại. Khi bắt kịp ông, Ann hỏi ông có mặt trong nhà hát giờ trước đó . Toby Green nóng nảy lắc đầu.

      . – Lão cam đoan. - Tại sao?

      Ann bèn thuật cho lão nghe những gì xảy ra vào lúc trưa trong khán phòng rộng lớn. Và hỏi lão có thể giải thích được .

      lời giải thích nào cả! – Lão cộc cằn trả lời. – Nhưng tao có thể khuyên chúng mày nếu cho rằng nơi đó nguy hiểm hãy tránh xa nó ra! tia sáng thù địch loé lên trong mắt lão trong lúc lão thêm:

      – Tao hành nghề bão vệ nhà hát với tinh thần trách nhiệm lớn nhất và tao cho phép chúng mày điều ngược lại!

      Thái độ thù địch, hugn hãn của lão khiến Ann hơi lúng túng, phản đối:

      – Cháu chưa bao giờ bảo rằng ông có trách nhiệm. Cháu chỉ nghĩ rằng có thể ông biết tại sao nhà hát có vẻ như bị ma ám!

      Nghe Ann như thế, Toby Green tỏ vẻ như bị chửi rủa nặng nề. Lão xác nhận rằng nơi đó hề bị ma ám và nếu như những con ma hay những kẻ đủa bỡn xấu xa đột nhập vào đó, lão sớm tống khứ rồi.

      – Hơn nữa, - lão để kết thúc, - tao mất khá nhiều thời gian để trả lời những câu hỏi ngu xuẩn của chúng mày như thế đó.

      Lão quay gót nhanh chân rời xa. Ann đến gặp các bạn của mình. Theo nghĩ, Toby Green cũng kỳ lạ như bà Millford ... hầu như cũng kỳ lạ như nhà hát Mozart.

      Bốn bạn trở về trường Starhurst. Ann dừng lại đường để lấy trong hiệu tẩy giặt, chiếc áo khiêu vũ mảu trắng mà đem giặt.

      – Tối mai, mình mặc chiếc áo này. – giải thích với các bạn.

      – Trời ơi! – Liz kêu lên. - Buổi khiêu vũ hàng tháng của chúng ta! Mình hầu như quên nó!

      – Thế , - Evelyn , - Ken Scott hài lòng nếu nghe bạn ! Chờ chút ... mình với rằng con ma hát trở thành đối thủ của !

      Liz vui vẻ bật cười. Kenneth Scott - thanh niên dễ mến, cao lớn và tóc vàng – là đối tượng chính của , cũng như chàng Christopher Barton, tóc nâu, là đối tượng của em .

      Mỗi tháng vào tối thứ bảy, trường Starhurst tổ chức buổi khiêu vũ.

      Những cuộc vui như thế thường rất được thích vì chúng rất vui. Vào những dịp này, các thường đón tiếp những học sinh trường Walton của thành phố bên cạnh. Ken và Chris, là bạn thân và ở cùng phòng, quan hệ của họ với hai chị em nhà Parker thuộc loại thân mật nhất. Ken dè dặt hơn Chris. Chris tính tình năng động hơn rất hợp với Ann.

      – Nhân tiện, - Liz với em . – Hai chàng chắc là đến sớm, tại sao chúng ta đưa họ đến xem nhà hát Mozart nhỉ?

      – Đồng ý! – Ann vui vẻ xác nhận. – Chúng ta giới thiệu với họ con ma!

      Trưa hôm sau, hai chị em nhà Parker chơi quần vợt với Evelyn và Audrey đến bốn giờ. Rồi họ bỏ vợt để bắt đầu chuển bị cho buổi khiêu vũ sắp tới.

      – Em còn đủ thời gian để gội đầu thôi! – Ann .

      Liz trả lời. đọc tin nhắn qua điện thoại mà vừa tìm thấy bàn viết.

      – Lại có chuyện này nữa! – kêu lên.

      Ann nhảy ngay đến bên cạnh Liz:

      – Xảy ra chuyện gì vậy?

      Liz chìa tin nhắn cho em xem:

      – Ken Scott và Chris Barton gọi để bảo chúng ta rằng họ rất tiếc thể đến dự buổi khiêu vũ tối nay. Dù vậy họ hy vọng lần sau chúng ta lại mời họ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :