1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hồn Ma Sành điệu

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      “Ồ.” Trông Tonya có vẻ ngượng. “Thế ... tuyệt. Nhưng khó khăn khi ta trở lại Mỹ, phải nào?” Trông chị là hoan hỉ. “Những mối quan hệ xa cách dễ có khả năng tan vỡ nhất đáy. Nào là những cuộc gọi từ bên kia Đại Tây Dương... rồi múi giờ khác nhau...”

      “Ai biết được chuyện gì xảy ra?” Tôi nghe thấy mình ngọt sớt.

      “Tôi có thể khiến ta ở lại!” Tiếng Sadie khẽ vào tai tôi khiến tôi giật thót. Tôi quay sang thấy lơ lửng ngay cạnh tôi, mắt sáng lên cả quyết. “Tôi là thiên thần hộ mệnh của mà. Tôi khiến Ed ở lại !”

      “Xin lỗi chút,” tôi với cả bàn, “Con phải gửi tin nhắn...”

      Tôi lôi điện thoại ra và viết tin nhắn, đặt màn hình ỏ góc độ Sadie có thể nhìn thấy.

      “Chuyện ổn mà. cần phải khiến ấy ở lại. ở đâu thế?”

      “Hoặc tôi có thể khiến ta hỏi cưới !” kêu lên, phớt lờ câu hỏi của tôi. “Quả thú vị! Tôi bảo ta cầu hôn, và tôi đảm bảo chắc chắn ta chọn chiếc nhẫn cực kỳ lộng lẫy, việc sửa soạn cho lễ cưới vui lắm đấy...”

      , , !” tôi vội viết. “Sadie, thôi ! Đừng bắt Ed làm bất cứ việc gì. Tôi muốn ấy tự quyết định. Tôi muốn ấy lắng nghe tiếng của chính mình.”

      Sadie hơi đằng hắng khi đọc tin nhắn của tôi. “Tôi nghĩ là giọng của tôi hay hơn chứ,” , và tôi khỏi mỉm cười.

      “Nhắn tin cho bạn trai em à?” Tonya , quan sát tôi.

      ,” tôi lập lờ. “Chỉ là... ngưòi bạn thôi. người bạn tốt.” Tôi quay và gõ vào, “Cảm ơn vì tất cả mọi việc giúp tôi. cần phải làm thế.”

      “Tôi muốn thế!” Sadie . “Nó thú vị lắm! uống sâm banh chưa đấy?”

      “Chưa,” tôi nhắn lại, muốn bật cười. “Sadie, là thiên thần hộ mệnh tốt nhất TRẦN ĐỜI.”

      “Ờ, tôi cũng thấy khá là tự hào.” tự khen mình. “Nào, tôi ngồi đâu được?”

      bay lơ lửng bên bàn và ngồi vào chiếc ghế trống ở phía cuối bàn, ngay lúc ấy Kate vào, mặt ửng hồng vì phấn khích.

      “Biết gì !” . “Chúng ta vừa nhận được thùng sâm banh từ cửa hàng bán rượu chai ở góc phố! Người đàn ông đó rằng nó là để chào đón chúng ta đến với khu vực này! Và nhận được rất nhiều cuộc gọi, Lara ạ, tôi ghi lại tất cả các số điện thoại... và bưu phẩm gửi đến, được chuyển tiếp từ căn hộ của . Tôi mang theo tất cả ở đây nhưng có cái gói mà tôi nghĩ có lẽ là quan trọng, nó được gửi từ Paris...” đưa cho tôi cái túi Jiffy, kéo ghế ra và toét miệng cười với mọi người. “Cả nhà gọi đồ chưa ạ? Cháu đói nhũn cả rồi! Chào chị, chúng ta chưa gặp nhau, tôi là Kate...”

      Khi Kate và Tonya tự giới thiệu còn bố rót thêm rượu cho tôi, tôi nhìn chằm chằm vào cái túi Jiffy, đột nhiên hiểu ra mà nín thở. Nó được gửi từ Paris. Bên ngoài có nét chữ viết tay của con . Khi ấn vào, tôi cảm thấy có gì đó cưng cứng và mấp mô ở bên trong. Cứng và mấp mô như chuỗi hạt.

      Tôi từ từ ngước mắt lên. Sadie nhìn tôi chăm chú từ bên kia bàn. Tôi biết cũng nghĩ như tôi.

      “Tiếp tục .” gật đầu.

      Hai bàn tay run run, tôi xé cái bọc ra. Tôi ngó vào bên trong thấy đống giấy lụa. Tôi đẩy đống giấy sang bên thấy ánh vàng óng ánh, nhợt nhạt lóe lên. Tôi ngước lên, nhìn thẳng vào Sadie.

      “Chính là nó phải ?” trắng bệch ra. “ lấy lại được nó.”

      Tôi gật đầu, chỉ cái. Rồi, hầu như biết mình làm gì, tôi đẩy ghế ra.

      “Con phải... gọi điện.” Giọng tôi đột nhiên sàn sạn. “Con ra ngoài đây. Chốc nữa quay lại.”

      Tôi lách qua đống bàn ghế để ra phía sau nhà hàng, nơi có cái sân trong và khuất. Tôi băng qua cửa thoát hiểm khi có cháy, về phía cái góc xa, rồi mở cái túi Jiffy ra lần nữa, lôi gói giấy lụa ra và nhàng dỡ gói bọc.

      Sau ngần ấy thời gian. Tôi cầm nó. Chỉ là như thế.

      Sờ vào nó ấm hơn tôi tưởng. Cảm giác hơn thế nào đó. tia nắng chớp lên làm những viên kim cương giả lấp lánh và những cái hạt trở nên long lanh. Nó lộng lẫy đến độ đột nhiên tôi khao khát được đeo nó lên cổ. Nhưng thay vì thế tôi lại ngước lên nhìn Sadie, lặng lẽ quan sát tôi.

      “Của đấy. Nó là của .” Tự nhiên tôi cứ cố quàng nó vào cổ như thể trao cho chiếc huy chương Olympic. Nhưng hai tay tôi lại lút hẳn qua người . Tôi cố làm lại mấy lần, dù biết chẳng ích gì.

      “Tôi biết phải làm sao!” Tôi nửa cười, nửa mếu. “Nó là của ! phải được đeo nó! Chúng ta cần phiên bản dành cho ma...”

      “Thôi !” Giọng Sadie vót lên vì đột ngột căng thẳng. “Đừng có...” ngừng sững lại và tránh tôi, mắt dán vào những tấm lát sân. “ biết phải làm gì.”

      Im lặng ngoại trừ tiếng rú của xe cộ đều đều vọng vào từ đường Iớn. Tôi thể nhìn Sadie. Tôi chỉ đứng đó, nắm chặt chuỗi hạt, tôi biết đây là cái mà chúng tôi theo đuổi, truy lùng và ao ước. Nhưng giờ khi có nó.. tôi lại muốn nó tới đây. hề. Chuỗi hạt là lý do Sadie ám tôi. Khi lấy lại được nó...

      Những ý nghĩ của tôi lập tức chuyển hướng. Tôi muốn nghĩ về chuyện đó. Tôi muốn nghĩ tới nó chút nào.

      cơn gió làm chút lá rơi xào xạc nền đất, Sadie ngước nhìn lên, trắng bệch và kiên quyết.

      “Cho tôi chút thời gian.”

      “Được.” Tôi nuốt nghẹn. “Được thôi.” Tôi cất chuỗi hạt vào trong túi xách và trở vào trong nhà hàng. Sadie biến mất.

      Tôi nuốt nổi pizza. Tôi trò chuyện cho ra hồn. Tôi tập trung được khi trở về văn phòng, mặc dù có thêm sáu cuộc gọi nữa từ các quản lý nhân của các hãng lớn muốn hẹn lịch gặp tôi. Túi tôi đặt trong lòng; tay tôi tóm chặt chuỗi hạt trong túi và tôi thể bỏ ra.

      Tôi nhắn tin cho Ed bảo tôi bị đau đầu và cần ở mình, về tới nhà, tôi thấy Sadie đâu, điều đó làm tôi ngạc nhiên. Tôi nấu bữa tối nhưng ăn, rồi ngồi xuống giưòng với chuỗi hạt quàng cổ, xoắn các hạt lại và xem những bộ phim có kênh TCM, thậm chí buồn cố gắng chợp mắt. Cuối cùng, khoảng năm rưỡi, tôi dậy, mặc quần áo rồi ra ngoài. Màu xám dịu của buổi ban mai nhuốm sắc chói lọi, hồng đỏ của mặt trời mọc. Tôi đứng yên, nhìn đăm đăm vào những dải màu đỏ bầu trời lúc, và bất kể mọi chuyện thế nào tôi vẫn cảm thấy tinh thần phấn chấn lên. Rồi tôi mua ly cà phê ở quán, bắt xe buýt về phía Waterloo, ngây người nhìn ra ngoài khi xe buýt qua các con phố. Khi tôi đến nơi gần sáu rưỡi. Người người bắt đầu xuất cầu và ngoài phố. Mặc dù vậy Phòng tranh Chân dung London vẫn đóng cửa. Khóa và trống rỗng; có ma nào bên trong. Dù sao đó là chuyện hiển nhiên.

      Tôi thấy bức tường gần đó, ngồi xuống và nhám nháp cà phê chỉ còn hơi ấm nhưng vẫn ngon lành đối với cái dạ dày trống rỗng. Tôi chuẩn bị tinh thần ngồi đây cả ngày, nhưng khi chuông ở ngôi nhà thờ gần đổ điểm tám giờ ra cầu thang, mặt lại xuất cái nhìn mơ màng đó. mặc bộ váy đẹp tuyệt khác, bộ này màu xám ngọc trai với chân váy vải tuyn cắt hình cánh hoa. cái mũ vành màu xám chụp lên đầu, và mắt hơi khuất. muốn làm hoảng nên tôi đợi cho đến khi phát ra tôi và giật mình ngạc nhiên.

      “Lara.”

      “Chào.” Tôi giơ bàn tay lên. “Tôi nghĩ là ở đây.”

      “Chuỗi hạt của tôi đâu?” Giọng chói tai vì hoảng sợ. “ làm mất rồi à?”

      ! Đừng lo. Tôi mang theo nó đây. Nó sao cả. Nó ở ngay đây. Nhìn xem.”

      có ai quanh đó, nhưng tôi cứ liếc phải liếc trái đề phòng. Rồi tôi lôi chuỗi hạt ra. Trong ánh sáng mặt người trông nó ngoạn mục hơn bao giờ hết. Tôi để nó chảy xuống hai tay và những cái hạt khẽ lách cách va vào nhau. nhìn chằm chằm vào nó cách trìu mến, đưa tay ra như định đón lấy nó, rồi lại rụt lại.

      “Tôi ước mình có thể chạm vào nó,” thầm.

      “Tôi hiểu.” Vô vọng, tôi đưa nó về phía , như thể dâng lễ vật. Tôi muốn quàng nó lên cổ . Tôi muốn hợp nhất với nó.

      “Tôi muốn có lại nó,” khẽ. “Tôi muốn trả nó về lại với tôi.”

      “Ngay bây giờ? Hôm nay ư?”

      Sadie nhìn vào mắt tôi. “Ngay bây giờ.”

      Cổ họng tôi đột nhiên nghẹn thắt. Tôi thể thốt ra bất cứ điều gì tôi muốn . Dẫu vậy, tôi nghĩ là cũng hiểu mà.

      “Tôi muốn có lại nó,” nhắc lại, nhàng nhưng dứt khoát. “Tôi có nó quá lâu rồi.”

      “Được thôi.” Tôi gật đầu vài lần, tay nắm chặt chuỗi hạt đến mức tôi nghĩ chúng có thể bị mẻ mất. “Vậy là, cần phải có nó.”

      Chuyến quá ngắn. Taxi phóng qua những con phố quá dễ dàng. Tôi muốn bảo người lái xe chậm lại. Tôi muốn thời gian ngừng trôi. Tôi muốn chiếc taxi bị tắc đường sáu tiếng... Nhưng thình lình chúng đỗ lại con phố ở ngoại ô. Chúng tôi tới nơi.

      “Ờ, nhanh , phải ?” Giọng Sadie tươi tỉnh cách dứt khoát.

      “Đúng thế!” Tôi cố mỉm cười. “Nhanh đến kinh ngạc.”

      Khi ra khỏi taxi tôi cảm thấy nỗi khiếp sợ siết chặt lấy ngực tôi cứng như sắt. bàn tay tôi tóm chặt lấy chuỗi hạt, đến mức những ngón tay bị co rút. Nhưng tôi thể khiến mình nới lỏng ra, ngay cả khi tôi phải đánh vật mới trả được tiền cho người lái xe bằng tay còn lại.

      Chiếc taxi rồ ga phóng , Sadie và tôi nhìn vào nhau. Chúng tôi đứng trước dãy cửa hàng , trong số đó là cửa hàng dịch vụ tang lễ.

      “Nó kia kìa.” Tôi chỉ vào cái biển hiệu đề “Nhà nguyện Yên nghỉ” cách cần thiết. “Trông như là nó đóng cửa vậy.”

      Sadie lướt đến chỗ cánh cửa khóa im ỉm và ngó vào qua ô cửa sổ. “Tôi cho rằng tốt hơn là ta nên đợi.” nhún vai và trở lại bên cạnh tôi. “Chúng ta có thể ngồi ở đây.”

      ngồi xuống cạnh tôi băng ghế gỗ dài và trong lúc cả hai chúng tôi đều im lặng. Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Tám giờ năm mươi nhăm. Họ mở cửa hàng lúc chín giờ. Ý nghĩ đó khiến tôi đột nhiên thấy hoảng sợ, vì vậy tôi tránh nghĩ tới nó. Chưa nghĩ tới. Tôi chỉ tập trung vào chuyện tôi ngồi đây, cùng Sadie.

      Mà này, váy đẹp đấy.” Tôi nghĩ tôi nghe khá là bình thường. “ chôm được của ai vậy?”

      “Chẳng ai cả,” Sadie , nghe có vẻ bị xúc phạm. “Nó là của tôi.” đưa mắt nhìn tôi lượt, rồi miễn cưỡng, “Giày của cũng đẹp đấy.”

      “Cảm ơn.” Tôi muốn mỉm cười, nhưng miệng tôi lại mở ra nổi như thế. “Tôi mua hôm trước. ra là Ed giúp tôi chọn. Bọn tôi mua sắm muộn. Bọn tôi tới trung tâm mua sắm Whiteleys. Họ có tất cả những mặt hàng đặc biệt này...”

      Tôi biết mình gì, tôi chỉ để mà thôi. Vì tốt hơn là chờ đợi. Tôi liếc đồng hồ lần nữa và thấy chín giờ hai phút. Họ trễ. Buồn cười là tôi lại cảm thấy biết ơn, giống như chúng tôi được hoãn thi hành án vậy.

      ta rất được về khoản ấy phải ?” đột nhiên Sadie suồng sã. “Ý tôi là Ed ấy. Mà cả cũng tồi.”

      Khoản ấy ư?

      định là...

      . .

      “Sadie” Tôi đột ngột tấn công. “Tôi biết ngay mà! xem bọn tôi!"

      “Gì cơ?” cười phá lên rung cả người. “Tôi náu kỹ lắm cơ mà! hề biết là tôi ở đó.”

      nhìn thấy gì?” tôi rên rỉ.

      “Mọi thứ,” tỉnh queo. “Và đó đúng là màn trình diễn thú vị, tôi có thể với như vậy.”

      “Sadie, quá thể!” tôi vọc tay lên tóc, “ được nhìn người ta làm tình với nhau! Có luật cấm đấy!”

      “Tôi chỉ chê chút xíu,” , phớt lờ tôi. “Hoặc, đúng hơn là... gợi ý. kiểu mà vào thời tôi bọn tôi hay làm.”

      !” tôi thốt lên kinh hoàng. “ gợi ý gì hết!”

      lúng túng rồi kìa.” nhún vai và ngắm nghía móng tay thỉnh thoảng liếc xéo tôi cái từ dưới hàng mi.

      Ôi vì Chúa. Đương nhiên, giờ đến lượt tôi nổi cơn tò mò. Tôi muốn biết gợi ý của là gì.

      “Được rồi,” cuối cùng tôi . “ cho tôi biết thủ thuật làm tình đặc trưng của thập niên hai mươi xem nào. Nhưng tốt hơn hết là đừng có dính dáng đến thứ bột nhão kỳ dị thể gột sạch được đấy nhé.” “Ờ...” Sadie bắt đầu, tiến lại gần hơn. Nhưng chưa kịp tiếp tục ánh mắt tôi đột nhiên hướng qua vai . Tôi cứng đờ lại và hít vào hơi. người đàn ông lớn tuổi mặc áo khoác dài mở khóa cửa hiệu dịch vụ tang lễ.

      “Gì vậy?” Sadie nhìn theo ánh mắt của tôi. “Ồ.”

      “Đúng thế.” Tôi nuốt nước bọt.

      Giờ người đàn ông lớn tuổi đó nhìn thấy tôi. Tôi nghĩ là tôi khá dễ nhận ra vì cứ ngồi thẳng đơ chiếc ghế dài nhìn thẳng vào ông ta.

      có ổn ?” ông ta vẻ cảnh giác.

      “Ừm... chào ông.” Tôi gượng đứng dậy. “ ra là tôi... tôi tới để thăm... để tỏ lòng thành kính. Đó là bà dì tôi. Sadie Lancaster. Tôi tin ông là... đây là nơi...”

      “À à.” Ông ta gật đầu ủ ê. “Vâng.”

      “Tôi... có thể... nhìn bà được ?”

      “À à.” Ông ta lại cúi đầu lần nữa. “Đương nhiên rồi. Cho tôi phút để mở cửa nơi đó, sắp xếp lại cho ngay ngắn, rồi tôi vào cùng , ...”

      “Lington.”

      “Lington.” Mặt ông ta thoáng qua tia nhận ra. “Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi. Nếu muốn vào đợi trong phòng của gia đình tôi..."

      “Lát nữa tôi vào đó.” Tôi gần như mỉm cười. “Chỉ là... có cuộc điện thoại phải gọi...”

      Ông ta biến vào trong. Tôi hoàn toàn cử động nổi mất lúc. Tôi muốn kéo dài khoảnh khắc lãng quên này. Tôi muốn chúng tôi ngừng làm việc đó lại. Nếu tôi thừa nhận nó, có lẽ nó xảy ra.

      “Có chuỗi hạt ở đó chưa?” Giọng Sadie cất lên bên cạnh tôi.

      “Ngay đây rồi.” Tôi lôi nó ra khỏi túi.

      “Tốt.” mỉm cười, nhưng đó là nụ cười căng thẳng, lãnh đạm. Tôi có thể thấy là bỏ qua chủ đề những thủ thuật làm tình của thập niên hai mươi rồi.

      “Vậy, sẵn sàng chưa?” Tôi cố sao cho nghe có vẻ bình thản. “Những nơi như thế này có thể khá là đáng thất vọng đấy...”

      “Ô, tôi vào trong đó rồi,” Sadie thờ ơ. “Tôi ngồi ở đây chờ. Tốt hơn nhiều.”

      “Được.” Tôi gật đầu. “Ý hay đấy. muốn...”

      Tôi dần, thể tiếp - mà cũng thể ra điều tôi nghĩ. Cái ý nghĩ cứ lởn vởn trong đầu tôi như giai điệu báo điềm gở, càng lúc càng to.

      Chẳng lẽ ai trong chúng tôi ra điều đó?

      “Vậy.” Tôi nuốt nước bọt khó khăn.

      “Vậy sao?” Giọng Sadie tươi tỉnh và lanh lảnh như mảnh kim cương vỡ - và ngay lập tức tôi hiểu ra. Ý nghĩ đó cũng diễn ra trong đầu .

      nghĩ chuyện gì xảy ra khi tôi... khi...”

      “Có phải muốn là cuối cùng dứt được tôi?” Sadie , xấc xược như mọi khi.

      ! Tôi chỉ muốn là...”

      “Tôi biết. chỉ muốn mau mau chóng chóng thoát khỏi tôi thôi. Chán nhìn thấy cái mặt tôi rồi.” Cằm run lên nhưng lại thoáng mỉm cười với tôi. “Ờ, tôi nghĩ chuyện đó phải mất ít lâu đấy.”

      Mắt nhìn vào mắt tôi và tôi có thể thấy trong đó thông điệp. Đừng để mất nó. Đừng đắm mình. Hếch cằm lên.

      “Vậy tôi mắc kẹt với rồi.” hiểu sao tôi lấy được giọng chế giễu. “Tuyệt .”

      “E là vậy.”

      “Đúng là thứ mà mọi đều cần.” Tôi đảo mắt. “ con ma hách dịch quanh quẩn bên mình mọi lúc mọi nơi.”

      thiên thần hộ mệnh hách dịch,” sửa lại tôi cách kiên quyết.

      Lington?” Người đàn ông lớn tuổi nọ ló đầu ra khỏi cửa. “Khi nào sẵn sàng gọi nhé.”

      “Cảm ơn ông! Tôi xong ngay đây!”

      Khi cánh cửa đóng lại tôi đứng lên và chỉnh trang lại chiếc áo jack­et cách cần thiết tới vài lần liền. Tôi giật cái thắt lưng, cho chắc là nó hoàn toàn thẳng thớm, câu giờ thêm ba mươi giây nữa.

      “Vậy tôi bỏ chuỗi hạt này lại đó và gặp lại sau ít phút nhé?” Tôi cố ý giọng thản nhiên.

      “Tôi ở đây.” Sadie vỗ lên chiếc ghế mà ngồi.

      “Chúng ta xem phim. Đại loại thế.”

      “Ừ.” gật đầu.

      Tôi bước - rồi dừng lại. Tôi biết chúng tôi chơi trò chơi. Nhưng tôi thể bỏ như thế. Tôi quay người lại, thở khó nhọc, nhất quyết là tôi để mất nó, tôi để thất vọng.

      “Nhưng... chỉ là đề phòng thôi. Phòng khi chúng ta...” Tôi thể ra điều đó. Tôi thậm chí thể nghĩ tới nó. “Sadie, ...”

      Chẳng có gì để cả. lời nào đủ hay. Chẳng có gì diễn tả nổi chuyện được quen biết Sadie giống như thế nào.

      “Tôi hiểu,” thào, và mắt giống như hai vì sao lấp lánh đen thẫm. “Tôi cũng thế. .”

      Khi tới chỗ cánh cửa hiệu dịch vụ tang lễ, tôi ngoái lại nhìn lần cuối. ngồi thẳng với tư thế hoàn hảo, cổ cao và trắng như mọi khi, bộ váy phủ lên khung người mảnh dẻ. Mặt hướng thẳng về phía trước, hai bàn chân xếp thẳng hàng gọn ghẽ, hai bàn tay đặt đầu gối. Hoàn toàn im lặng. Như thể chờ đợi.

      Tôi thể tưởng tượng nổi chuyện gì diễn ra trong đầu .

      Khi tôi đứng đó bỗng nhận ra là tôi nhìn , bèn hếch cao cằm lên và đột nhiên mỉm cười bướng bỉnh, mê hồn.

      “Chiến!” kêu lên.

      “Chiến,” tôi đáp lại. Theo bản năng tôi tặng cái hôn gió. Rồi tôi quay và quyết tâm đẩy cửa bước vào. đến lúc phải làm việc này.

      Người điều hành đám tang pha cho tôi tách trà và vội kiếm cho tôi hai miếng bánh quy bơ giòn, đặt vào cái đĩa được trang trí hoa hồng. Ông ta là người đàn ông có cái cằm lẹm đáp lại mọi lời bình phẩm chỉ với tiếng “À à” trầm trầm, ảm đạm trước khi thực trả lời. Cái kiểu đó bực mình.

      Ông ta dẫn tôi xuống hành lang màu tùng lam, rồi ý tứ dừng lại bên ngoài cánh cửa gỗ đề “Buồng Hoa huệ.”

      “Tôi để mình lát.” Ông ta mở cánh cửa ra bằng cú vặn thành thạo và đẩy hé cửa ra chút, rồi thêm, “Có đúng bà ấy từng là trong bức tranh nổi tiếng đó ? Bức tranh được nhắc đến báo ấy?”

      “Đúng thế.” Tôi gật đầu.

      “À à.” Ông ta cúi đầu. “ phi thường. Người ta khó mà tin nổi chuyện đó. Đúng là bà cụ rất, rất già. 105, phải nhỉ? cái tuổi cổ lai hy.”

      Mặc dù biết là ông ta cố gắng tỏ ra ân cần nhưng lời lẽ của ông ta khiến tôi thấy bị đụng chạm.

      “Tôi nghĩ về bà như vậy,” tôi xẵng. “Tôi nghĩ bà già đến thế.”

      “À à.” Ông ta vội gật đầu. “Đúng rồi.”

      “Mà này. Tôi muốn đặt thứ vào... quan tài. Thế có được ? Có an toàn ?”

      “À à. Khá an toàn, tôi đảm bảo.”

      “Và riêng tư,” tôi dữ dằn. “Tôi muốn bất cứ ai khác vào đây sau tôi. Nếu họ muốn, ông liên lạc với tôi trước tiên được chứ?”

      “À à.” Ông ta nhìn đôi giày của mình cách kính cẩn. “Đương nhiên rồi.”

      “Được rồi. Cảm ơn ông. Tôi ... vào đó ngay bây giò.”

      Tôi bước vào trong, đóng cửa lại sau lưng và cứ đứng đó lát. Giờ tôi ở đây, giờ tôi thực làm việc này, hai chân tôi cảm giác hơi ướt. Tôi lại nấn ná thêm chút nữa, cố gắng kiềm chế bản thân, tự nhủ mình được sợ hãi. Sau phút tôi ép mình bước được bước về phía cỗ quan tài gỗ to đùng. Rồi bước nữa.

      Đó là Sadie. Sadie thực . Bà dì 105 tuổi của tôi. Người sống và chết mà tôi chưa bao giờ biết đến. Tôi tiến lên, thở khó nhọc. Khi bước tới nơi tôi chỉ thấy mớ tóc bồng bạc trắng khô và thoáng thấy làn da già nua khô quắt.

      “Của bà đây, Sadie,” tôi thầm. nhàng, cẩn thận, tôi quàng nó quanh cổ bà. Tôi hoàn tất việc đó.

      Cuối cùng. Tôi hoàn tất việc đó.

      Trông bà bé và teo tóp quá. Quá yếu ớt. Suốt thời gian vừa qua tôi muốn được chạm vào Sadie, tôi nghĩ vậy. Những lần tôi cố siết lấy cánh tay bà hay ôm bà... và giờ bà ở đây. Bằng xương bằng thịt. Tôi thận trọng vuốt tóc bà và kéo bộ váy của bà cho phẳng phiu, ao ước hơn tất cả mọi điều là bà có thể cảm thấy động chạm của tôi. Cái thân hình dễ vỡ vụn bé xíu, già nua, mỏng manh ấy là nơi trú ngụ của Sadie suốt 105 năm. Đây là bà.

      Khi đứng đó tôi cố gắng thở cho đều đặn; tôi cố nghĩ những ý nghĩ phù hợp, thanh thản. Có lẽ là vài từ để to lên. Tôi muốn làm việc đúng đắn. Nhưng đúng lúc đó có nhịp đập gấp gáp trong tôi, càng lúc càng lớn lên theo từng khoảnh khác tôi ở trong này. là trái tim tôi ở trong căn phòng này.

      Tôi phải . Ngay bây giờ.

      Chân tôi run run bước tới cánh cửa, vặn mạnh nắm đấm và đâm bổ ra ngoài, trước ngạc nhiên ra mặt của người cử hành tang lễ, quanh quẩn ngoài hành lang.

      “Mọi chuyện ổn chứ?” ông ta hỏi.

      “Ổn,” tôi nuốt ực, chân kịp bước rồi. “Mọi chuyện ổn. Cảm ơn ông rất nhiều. Tôi liên lạc lại. Nhưng giờ tôi phải . Tôi xin lỗi, chuyện này khá quan trọng...”

      Ngực tôi cảm giác bị siết đến mức cơ hồ thở nổi. Đầu tôi rung lên với những ý nghĩ tôi muốn có. Tôi phải ra khỏi đây. hiểu sao tôi lại xuống được cái hành lang màu tùng lam và gần như chạy qua gian sảnh, gần như chạy. Tôi tới chỗ cửa ra và xộc thẳng ra phố. Và tôi dừng khựng lại, tóm chặt lấy cánh cửa, hơi hổn hển, nhìn thẳng sang bên kia đường.

      Chiếc ghế trống .

      Tôi hiểu ra ngay.

      Đương nhiên là tôi hiểu.

      Nhưng chân tôi vẫn kéo tôi chạy sang bên kia đường. Tôi nhìn xuôi nhìn ngược vỉa hè cách tuyệt vọng. Tôi gọi to “Sadie? SADIE?” cho đến khi khản cả tiếng. Tôi quệt nước mắt và lảng tránh câu hỏi của những người lạ tốt bụng rồi nhìn xuôi nhìn ngược con phố lần nữa và tôi bỏ cuộc, cuối cùng tôi ngồi xuống chiếc ghế, chộp lấy nó bằng cả hai bàn tay. Để ngộ nhỡ. Và tôi đợi.

      Khi cuối cùng trời nhá nhem và tôi bắt đầu run... tôi biết. Từ trong sâu thẳm, nơi nó có ý nghĩa.

      trở lại. sống tiếp.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
        Chương 27



                  “Thưa quý vị.” Tiếng tôi vang to quá nên tôi phải dừng lại và hắng giọng. Tôi chưa bao giờ vào bộ loa phóng thanh lớn thế này, và mặc dù trước đó tôi thử thanh bằng cách “A lô Wembeley, -hai, -hai” nhưng tiếng phát ra nghe vẫn hơi sốc.

                  “Thưa quý vị.” tôi lại. “Cảm ơn quý vị rất nhiều vì có mặt ở đây ngày hôm nay trong dịp chia buồn, kỷ niệm, chung vui này...” Tôi quan sát hàng loạt khuôn mặt nhìn tôi chăm chú chờ đợi. Hàng hàng lớp lớp người. Ngồi kín cả những dãy ghế Nhà thờ St Botolph. “...và hết, là tôn vinh đối với người phụ nữ phi thường tác động đến tất cả chúng ta.”

                  Tôi quay ra để liếc nhìn vào bản sao hoành tráng của bức chân dung Sadie choán ngợp cả nhà thờ. Xung quanh và bên dưới nó là những lẵng hoa đẹp nhất mà tôi từng thấy, với hoa ly trắng, hoa phong lan và cành thường xuân bò lan, thậm chí có cả chuỗi hạt con chuồn chuồn bất chước giống y hệt chuỗi hạt của Sadie, làm bằng những bông hồng vàng nhạt đặt lớp rêu.

                  Cái đó là do Hawkes and Cox, hãng hoa hàng đầu của London, làm. Họ liên lạc với tôi khi nghe được thông tin về buổi lễ tưởng niệm và đề nghị làm miễn phí vì họ đều là người hâm mộ Sadie và muốn được bày tỏ tôn vinh đối với bà. (Hoặc, bi quan hơn là vì họ biết họ được quảng bá rộng rãi).

                  ra đầu tiên tôi định tổ chức kiện này hoành tráng đến vậy. Tôi chỉ muốn tổ chức lễ tưởng niệm cho Sadie thôi. Nhưng rồi Malcolm ở Phòng tranh Chân dung London nắm được thông tin. Ông ra đề nghị được công bố chi tiết của buổi lễ trang Web của họ cho tất cả những người nghệ thuật muốn tới và tỏ lòng thành kính với thần tượng nổi tiếng đến thế. Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi dồn dập nhận được đơn xin tham dự. Cuối cùng họ phải bỏ phiếu kín. Chuyện này thậm chí còn được đưa lên chương trình ti vi London Tonights. Và giờ họ đều có mặt tại đây, đông nghẹt. Từng lớp từng lớp người. Những người muốn tôn vinh Sadie. Khi tôi tới và nhìn thấy đám đông tôi cảm thấy hơi nghẹt thở.

                  “Tôi cũng muốn rằng, trang phục tuyệt vời. Bravo.” Tôi cười rạng rỡ với khắp lượt những chiếc áo khoác, những chiếc khăn đính hạt, những đôi ghệt mắt cá mặc vào dịp đặc biệt của thập niên hai mươi. “Tôi nghĩ Sadie hẳn tán thành.”

                  Quy định về trang phục cho ngày hôm nay là “thập niên 1920” và tất cả mọi người đều cố gắng thực theo cách nào đó. Và tôi bận tâm là các buổi lễ tưởng niệm thường có quy định về trang phục, như vị linh mục cứ nhắc nhắc lại mãi. Sadie hẳn khoái chuyện này lắm và đó mới là điều có ý nghĩa.

                  Toàn bộ các điều dưỡng ở viện dưỡng lão Fairside nỗ lực phi thường, cả về phía họ cũng như với tất cả các cụ ông cụ bà tới đây. Họ mặc những bộ trang phục đẹp đẽ nhất, đầu buộc khăn và cổ đeo chuỗi hạt, từng người . Tôi nhìn vào mắt Ginny và mỉm cười rạng rỡ, vẫy chiếc quạt khích lệ.

                  Chính Ginny và hai điều dưỡng khác ở viện dưỡng lão cùng tôi tới dự lễ tang riêng tư và lễ hỏa táng Sadie, mấy tuần trước. Tôi chỉ muốn những người biết bà tới đó. biết bà. Lễ tang rất yên lặng và thành tâm, sau đó tôi đưa tất cả bọn họ ăn trưa, chúng tôi khóc, uống rượu vang và kể những câu chuyện về Sadie mà bật cười, rồi tôi trao cho họ khoản tiền lớn tặng cho viện dưỡng lão và họ lại bật khóc.

                  Bố mẹ được mời tới hôm đó. Nhưng tôi nghĩ rằng họ cũng hiểu thôi.

                  Tôi liếc họ, ngồi hàng đầu. Mẹ mặc bộ váy áo lửng màu tử đinh hương khủng khiếp với chiếc băng đô buộc đầu trông giống ban nhạc Abba của thập niên 70 hơn là thập niên 20. Còn bố mặc chút gì của thập niên hai mươi. Đó chỉ là bộ com lê hàng nút đại, bình thường, với chiếc khăn tay lụa chấm trong túi ngực. Nhưng tôi tha thứ cho ông vì ông nhìn tôi với vẻ nồng ấm, tự hào và thương.

                  “Những ai ở đây chỉ biết Sadie là trong bức chân dung có lẽ thắc mắc con người đằng sau bức họa đó là ai? Bà là phụ nữ tuyệt vời. Bà sắc sảo, vui tính, quả cảm, kỳ quặc... và bà xem cuộc đời như cuộc phiêu lưu kỳ vĩ nhất. Như quý vị biết, bà là nguồn cảm hứng cho họa sĩ nổi tiếng của thế kỷ này. Bà làm ông mê đắm. Bà chưa bao giờ hết ông, cũng như ông chưa bao giờ hết bà. Họ chia ly trong đau khổ vì hoàn cảnh. Nhưng nếu ông sống lâu hơn... ai biết được?”

                  Tôi ngừng lại để thở và liếc nhìn bố mẹ, họ chăm chú nhìn tôi. Tôi tập thử bài diễn văn này với bố mẹ tối qua, và bố cứ lại cách hoài nghi, “Làm sao con lại biết được tất cả những chuyện này?” Tôi lại phải lập lờ viện tới “kho lưu trữ” và “những lá thư cũ” để ông hỏi nữa.

                  “Bà nóng nảy và nhượng bộ. Bà có sở trường... làm cho mọi việc phải xảy ra. Cả với bà và với những người khác.” Tôi trộm liếc nhanh Ed ngồi cạnh mẹ, và nháy mất lại. cũng biết khá bài diễn văn này.

                  “Bà sống đến 105 tuổi, điều đó cũng đủ là thành tựu lớn lao rồi.” Tôi nhìn khắp lượt mọi người để chắc chắn là tất cả đều lắng nghe. “Nhưng hẳn bà cũng ghét điều đó nếu nó là cái để người ta xác định về bà; nếu mọi người chỉ nghĩ bà là người ‘105 tuổi'. Bởi vì ở bên trong bà mãi mãi 23 tuổi cho đến hết cuộc đời. sống cuộc đời mình với cơn xèo xèo. điệu nhảy Charleston, những ly cocktail, lắc mông trong hộp đêm và đài phun nước, lái xe quá tốc độ, son môi, hút thuốc lá rẻ tiền... và quần thảo.”

                  Tôi tận dụng cơ hội là ai trong số những người nghe hiểu “quần thảo” nghĩa là gì. Quả đúng thế, họ mỉm cười đáp lại cách lịch như thể tôi vừa bà thích cắm hoa vậy.

                  “Bất đắc dĩ bà mới đan len,” tôi thêm, nhấn mạnh. “Điều đó nên được ghi lại. Nhưng bà lại thích tạp chí thời trang Grazia."   Tiếng cười rộ lên khắp nhà thờ, thế là tốt. Tôi muốn nơi đây rộ tiếng cười.

                  “Đương nhiên với chúng tôi, gia đình của bà,” tôi tiếp, “bà phải là tên trong bức tranh. Bà là bà dì của tôi. Bà là phần trong di sản của chúng tôi.” Tôi ngập ngừng khi đến phần tôi muốn đánh trúng đích. “Coi thường gia đình rất dễ. Lợi dụng người thân rất dễ. Nhưng gia đình là lịch sử của bạn. Gia đình là phần làm nên con người bạn. Và nếu có Sadie, ai trong chúng tôi có được địa vị như ngày hôm nay.”

                  Tôi khỏi ném cho chú Bill cách nghiêm khắc khi câu này. Chú ngồi thẳng đuỗn cạnh mẹ, mặc bộ com lê trưng trổ cài hoa cẩm chướng ở khuyết áo, mặt khá hốc hác so với lúc ở bãi biển miền Nam nước Pháp. Xét về tổng thể, tháng này của chú tồi tệ. Chú liên tục xuất các trang thời và kinh doanh, nhưng có bài nào tích cực cả.

                  Lắc đầu, tôi muốn loại hẳn chú khỏi kiện này. Chuyên gia về quan hệ đại chúng của chú cố gắng tuyệt vọng để chú được đến, cố gắng cứu vãn phần quan hệ đại chúng tồi tệ của chú, nhưng tôi chịu nổi ý nghĩ chú vênh váo vào, đoạt lấy chú ý, diễn cái trò bịp bợm thông thường của chú. Nhưng rồi tôi nghĩ lại. Tôi bắt đầu nghĩ hà cớ gì chú lại nên tới để tôn vinh Sadie? Hà cớ gì chú lại nên tới mà nghe xem dì của chú vĩ đại nhường nào?

                  Vì vậy chú được phép tới. Theo ý tôi.

                  “Chúng tôi nên tôn vinh bà. Chúng tôi nên biết ơn.”

                  Tôi khỏi lại nhìn chú Bill đầy ý - và tôi phải là người duy nhất. Mọi người đều liếc nhìn chú, vài người thậm chí còn huých nhau và tiếng xì xào rộ lên.

                  “Đó là lý do tôi thiết lập Quỹ Sadie Lancaster để tưởng nhớ Sadie. Nguồn quỹ gây được là để hỗ trợ cho các tổ chức liên quan đến khiêu vũ, các tổ chức từ thiện dành cho ngưòi cao tuổi, Viện Dưỡng lão Fairside và Phòng tranh Chân dung London, để ghi nhận việc phòng tranh lưu giữ an toàn bức tranh quý giá của bà suốt hai mươi năm qua.”

                  Tôi nhoẻn cười với Malcolm Gledhill, ông ta cũng toét miệng đáp lại. Ông ta rất hoan hỉ khi tôi với ông ta điều đó. Ông ta đỏ ửng mặt lên và thổ lộ là liệu tôi có muốn trở thành Bạn bè, hoặc tham gia vào ban điều hành, hoặc đại loại thế, vì ràng tôi là người rất nghệ thuật. (Tôi muốn , ra tôi chỉ là người Sadie, ông có thể lấy hoặc bỏ lại tất cả những bức tranh khác).

                  “Tôi cũng muốn công bố rằng chú tôi, ông Bill Lington, mong muốn được tặng Sadie món quà để bày tỏ lòng tôn kính, mà giờ tôi thay mặt chú đọc lên.”

                  đời nào tôi để chú Bill bước lên cái bục này. Hoặc tự tay viết ra món quà của chú. Thậm chí chú còn hề biết tôi sắp sửa gì. Tôi mở tờ giấy để riêng và để cho im lặng chờ đợi bao trùm trước khi bắt đầu đọc.

                  “ ‘Hoàn toàn nhờ có bức tranh của dì Sadie mà tôi mới có thể khởi nghiệp kinh doanh của mình. Nếu có vẻ đẹp, giúp đỡ của bà tôi bao giờ có được địa vị đặc quyền mà tôi giành được ngày hôm nay. Suốt cuộc đời bà tôi thể đủ lòng biết ơn đối với bà. Và tôi thành thực xin lỗi vì điều đó.’ ” Tôi ngừng lại để chờ hiệu quả. Cả nhà thờ lặng phắc và nóng lòng chờ đợi. Tôi có thể thấy toàn bộ cánh nhà báo hối hả tốc ký. “ ‘Vì thế hôm nay tôi rất vui được tuyên bố rằng tôi tặng mười triệu bảng cho Quỹ Sadie Lancaster. Đó là đền đáp , cho người hết sức đặc biệt.’ ”

                  Có những tiếng xì xào sửng sốt. Chú Bill chuyển sang tái mét, màu bả ma tít, nụ cười nhếch mép còn nguyên mặt. Tôi liếc Ed, nháy mắt lại với tôi và giơ ngón cái lên chúc mừng tôi. Chính Ed bảo “Đòi mười triệu ”. Tôi dứt khoát chỉ định đòi năm triệu, và tôi nghĩ rằng thế cũng đủ để vênh vang rồi. Và điều tuyệt vời là, giờ sáu trăm con người cùng tất cả các hàng nhà báo nghe thấy lời chú, chính xác là chú thể nuốt lời.

                  “Tôi thành cảm ơn tất các bạn tới đây.” Tôi nhìn khắp cả nhà thờ, “Sadie ở trong viện dưỡng lão vào lúc bức tranh của bà được phát . Bà bao giờ biết được rằng mình được tôn vinh và mến đến mức nào. Hẳn bà choáng ngợp nếu được thấy tất cả các bạn. Hẳn bà nhận thấy...” Tôi cảm thấy nước mắt đột ngột dâng lên.

                  . Lúc này tôi thể làm hỏng chuyện. Tôi làm rất tốt. hiểu vì sao tôi lại mỉm cười được, và hít vào hơi.

                  “Bà hẳn nhận ra dấu ấn mà bà để lại trong cuộc đời này. Bà đem lại niềm vui thích cho biết bao người, và di sản của bà còn tiếp nối đến nhiều đời sau. Là cháu của bà, tôi hãnh diện thể tưởng tượng nổi.” Tôi quay sang nhìn bức tranh trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, rồi quay lại. “Giờ tôi chỉ còn phải ... Vì Sadie. Xin tất cả quý vị hãy cùng nâng ly lên...”

                  Có tiếng sôi nổi, xào xạc, và leng keng khi mọi người với tay ra trước lấy ly cocktail của mình. Mỗi vị khách khi tới dự được tặng ly cocktail: ly cocktail rượu gin hoặc ly Sidecar, do hai nhân viên quầy rượu ở khách sạn Hilton đặc biệt pha chế. (Và tôi bận tâm là thường người ta uống cocktail ở lễ tưởng niệm).

                  “Chiến.” Tôi nâng ly của mình lên cao, và mọi người đồng thanh lặp lại theo, “Chiến.” Im lặng lát khi mọi người nhấp môi. Rồi, dần dần, những tiếng rì rầm và khúc khích bắt đầu vang lên khắp nhà thờ. Tôi có thể thấy mẹ nhấm nháp ly Sidecar của mình với vẻ e dè, còn chú Bill uống hơi dứt khoát cạn ly cocktail rượu gin, và Malcolm Gledhill mặt đỏ hồng vẫy tay ra hiệu cho chàng phục vụ tới để rót đầy ly.

                  Tiếng đàn điện tử tràn vào với nhịp mở đầu của bản “Jerusalem” và tôi bước xuống bậc thang của bục phát biểu tới nhập hội với Ed, đứng cạnh bố mẹ tôi. mặc chiếc áo jacket ăn tối của thập niên 1920 tuyệt nhất mà phải chi khoản lớn mới mua được tại cuộc bán đấu giá của Sotheby, nó khiến trông giống ngôi sao phim đen trắng. Khi tôi thất kinh kêu toáng lên trước cái giá của nó, chỉ nhún vai và bảo biết thập niên 1920 có ý nghĩa rất nhiều đối với tôi.

                  “Cừ lắm,” thầm, siết chặt tay tôi. “Em làm bà hãnh diện.”

                  Khi bài thánh ca nồng nhiệt cất lên, tôi nhận ra là tôi hát được. hiểu sao họng tôi nghẹn thắt lại và cất nổi tiếng hát. Thay vì thế, tôi bèn nhìn quanh nhà thờ chứa đầy hoa, những bộ trang phục đẹp đẽ, và tất cả những con người tụ họp tại đây, nồng nhiệt cất tiếng hát lên vì Sadie. Có rất nhiều hạng người khác nhau, thuộc những tầng lớp xã hội khác nhau. Già, trẻ, người thân, bạn bè ở viện dưỡng lão... những con người chịu tác động của bà theo cách nào đó. Tất cả đều ở đây. Tất cả đều hướng về bà. Đây là điều mà bà xứng đáng được hưởng.

                  Đây là điều mà bà xứng đáng được hưởng.

                  Từ đầu.

                  Khi rốt cuộc phần lễ cũng kết thúc, người đánh đàn bắt đầu điệu Charleston (tôi bận tâm là thường các buổi lễ tưởng niệm chơi điệu Charleston) và giáo đoàn từ từ nối đuôi nhau ra, tay vẫn nắm chặt ly cocktail. Buổi tiếp tân được tổ chức tại Phòng tranh Chân dung London, nhờ có Malcolm Gledhill dễ thương, và những sẵn lòng giúp đỡ đeo huy hiệu chỉ dẫn cho mọi người tới đó.

                  Nhưng tôi vội. Tôi đương đầu nổi với ngần ấy cuộc trò chuyện, tán gẫu và tiếng ồn ào. Chưa thể. Tôi vẫn ngồi nguyên tại chỗ của mình ở hàng ghế đầu, hít hơi hương thơm của hoa, chờ cho đến khi yên tĩnh hơn.

                  Tôi trả lại công bằng cho bà. Ít ra tôi nghĩ là tôi làm được. Tôi hy vọng là tôi làm được.

                  “Cưng à.” Giọng mẹ cắt ngang và tôi thấy mẹ về phía tôi, băng đô buộc tóc của mẹ xộc xệch hơn bao giờ hết. Má mẹ ửng lên và từ người mẹ tỏa ra hơi nóng vì thích thú khi mẹ trượt vào ngồi cạnh tôi. “Chuyện đó tuyệt vời. Tuyệt vời.”

                  “Cảm ơn mẹ.” Tôi ngước lên mỉm cười với mẹ.

                  “Mẹ rất tự hào về cái cách con xiên chú Bill. Quỹ từ thiện của con làm nên những điều tuyệt vời, con biết . Và cả những ly cock­tail nữa!” mẹ thêm, uống cạn ly. “ sáng kiến!”

                  Tôi nhìn mẹ chăm chú, ngạc nhiên. Trong chừng mực mà tôi biết hôm nay mẹ còn lo lắng về bất cứ chuyện gì. Mẹ còn bứt rứt vì chuyện mọi người có thể tới trễ, hoặc uống say, hoặc làm vỡ ly, hay đại loại thế.

                  “Mẹ... mẹ khác thế,” tôi nén được thốt ra. “Mẹ có vẻ đỡ căng thẳng hơn rồi. Chuyện gì xảy ra vậy?”

                  Đột nhiên tôi tự hỏi là liệu có phải mẹ tới khám bác sĩ. Có phải mẹ uống Valium hay Prozac hay đại loại thế? Có phải mẹ uống loại thuốc kích thích liều cao ?

                  Im lặng lát khi mẹ chỉnh lại ống tay áo màu hoa cà.

                  “Nó rất kỳ lạ,” cuối cùng mẹ . “Và mẹ thể kể cho ai điều này Lara ạ. Nhưng vài tuần trước, có chuyện kỳ lạ xảy ra.”

                  “Gì vậy?”

                  “Gần như là mẹ có thể nghe thấy...” Mẹ ngập ngừng, rồi thầm, “ giọng trong đầu mẹ”

                  “ giọng ?” Tôi cứng đờ cả người. “Giọng kiểu gì?”

                  “Mẹ mê tín. Con biết điều đó mà.” Mẹ liếc quanh nhà thờ và hạ thấp giọng xuống. “Nhưng là giọng này cứ bám theo mẹ khắp nơi! Ngay ở đây này.” Mẹ vỗ vào đầu mình.           “Nó để mẹ yên. Mẹ cứ nghĩ là mẹ sắp bị điên!”

                  “Nó... nó bảo gì?”

                  “Nó bảo ‘Mọi chuyện ổn cả, đừng có lo lắng nữa!' Chỉ thế thôi, lặp lặp lại, hàng tiếng đồng hồ. Cuối cùng mẹ phát bẳn lên với nó. Mẹ to lên, ‘Được rồi, thưa bà Giọng Bên trong, tôi hiểu thông điệp đó rồi!’ Thế là nó ngừng lại, như phép thần vậy.”

                  “Ối chà.” Tôi kìm nén cục nghẹn trong họng. “Chuyện đó... đáng kinh ngạc.”

                  “Kể từ đó mẹ thấy mọi chuyện làm mẹ lo lắng nhiều như trước nữa.” Mẹ liếc đồng hồ đeo tay. “Tốt hơn là mẹ nên thôi, bố lấy xe rồi. Con có muốn ?”

                  “Chưa mẹ ạ. Hẹn gặp mẹ ở đó.”

                  Mẹ gật đầu vẻ hiểu ý, rồi ra. Khi điệu Charleston chuyển tiếp sang giai điệu thập niên 1920 khác tôi ngả người ra, nhìn đăm đăm trần nhà đắp nổi đẹp đẽ, vẫn còn hơi ấn tượng bởi lời thổ lộ của mẹ. Tôi có thể hình dung thấy Sadie bám theo mẹ, quấy rầy mẹ, chịu buông tha.

                  Tất cả những đặc tính của Sadie cũng như những việc bà làm và đạt được. Ngay cả bây giờ, tôi vẫn cảm thấy như là mình chỉ mới biết nửa.

                  Bản nhạc hỗn tạp cuối cùng cũng tới hồi kết, người phụ nữ mặc áo thụng xuất và lần lượt thổi tắt hết những ngọn nến. Tôi nhỏm dậy, nhấc túi xách rồi đứng lên. Nhà thờ còn bóng người. Mọi người đều cả.

                  Khi tôi ra khỏi nhà thờ bước xuống cái sân lát đằng trước, tia nắng chiếu vào mắt tôi và tôi chớp mắt. Có đám người vẫn cười vỉa hè, nhưng có ai ở gần tôi cả, và tôi thấy ánh mắt mình đăm đăm hướng lên bầu trời. Như nó vẫn thường như vậy vẫn vậy.

                  “Sadie?” tôi khẽ, do thôi thúc của thói quen. “Sadie?” Nhưng đương nhiên là có tiếng trả lời. bao giờ có.

                  “Cừ lắm!” Ed bất thình lình xuất cạnh tôi từ chỗ nào chẳng biết và gieo nụ hôn lên môi tôi, làm tôi giật thót.

                  “ ở đâu thế, núp sau cái cột à?”

                  “Ngoạn mục. Toàn bộ mọi chuyện. thể tốt hơn được nữa. rất tự hào về em.”

                  “Ồ. Cảm ơn .” Tôi đỏ mặt vì thích thú. “Rất tốt phải ? Bao nhiêu người tới.”

                  “Rất tuyệt. Và tất cả là nhờ em.” khẽ chạm vào má tôi và dịu dàng . “Em sẵn sàng tới phòng tranh chưa? bảo bố mẹ em trước rồi.”

                  “Vâng.” Tôi mỉm cười. “Cảm ơn đợi em. Em chỉ cần lát thôi.”

                  “Ừ.” Khi chúng tôi bắt đầu về phía cái cổng sắt uốn dẫn ra phố, đan tay vào tay tôi và tôi siết chặt lấy. Hôm qua, bỗng dưng, khi chúng tôi tới buổi tổng duyệt cho lễ tưỏng niệm Ed điềm nhiên bảo tôi rằng tăng thời gian biệt phái ở London thêm sáu tháng, vì có lẽ cũng phải xài hết thời gian bảo hiểm xe. Rồi nhìn tôi lâu và hỏi tôi nghĩ thế nào khi ở lại thêm thời gian nữa?

                  Tôi làm ra vẻ nghĩ ngợi, cố giấu nỗi hoan hỉ, rồi đúng, có lẽ cũng nên xài hết bảo hiểm xe , tại sao chứ? Và toét miệng cười. Tôi cũng toét miệng cười theo. Và trong suốt thời gian đó, tay luôn đan chặt với tay tôi.

                  “Vậy... em vừa chuyện với ai thế?” làm như vô tình hỏi thêm. “Lúc em ra khỏi nhà thờ ấy?”

                  “Gì cơ?” tôi , hơi chột dạ. “ có ai cả. Xe ở gần đây phải ?”

                  “Vì nghe như...” cách nhàng, “như thể em là ‘Sadie'."

                  Im lặng giây khi tôi cố sắp xếp các nét mặt thành chính xác vẻ mặt bí đúng kiểu.

                  “ nghĩ là em Sadie sao?” Tôi bật cười khẽ để chứng tỏ chính xác đó là ý nghĩ kỳ quặc đến thế nào. “Sao em lại thế được?”

                  “ nghĩ thế,” Ed , vẫn với cung cách thân mật. “Chính cũng nghĩ, ‘Sao ấy lại thế nhỉ?’ ”

                  bỏ qua chuyện này. Tôi biết.

                  “Có lẽ đó là giọng ,” tôi khi chợt nghĩ ra ý đó. “Có lẽ nghe em Sidecar. Em cần ly Sidecar nữa.”

                  “Sidecar.” Ed đứng lại và nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt giễu cợt, lâu. hiểu sao tôi lại gắng nhìn lại được với cặp mắt vô tội, mở to. thể đọc được suy nghĩ của tôi, tôi tự nhắc mình. thể đọc được suy nghĩ của tôi.

                  “Có điều gì đó,” cuối cùng , lắc đầu. “ biết là gì, nhưng có điều gì đó.”

                  Đột nhiên tôi thấy tim mình thắt lại. Ed biết mọi chuyện khác về tôi, lớn hay . cũng phải biết cả chuyện này. Rốt cuộc cũng là phần trong đó.

                  “Đúng thế.” Cuối cùng tôi gật đầu. “Có chuyện. Và em kể với . ngày nào đó.”

                  Miệng Ed cong lên thành nụ cười. lướt mắt từ xuống dưới nhìn bộ váy thập niên hai mươi, chuỗi hạt đen nhánh đu đưa, mái tóc uốn thành lọn sóng và những chiếc lông phấp phới phía trán tôi, và nét mặt dịu lại.

                  “ nào, thập niên hai mươi.” nắm lấy tay tôi với cái kiểu chắc chắn, dứt khoát mà tôi quen. “Em làm rất tốt nhờ có bà. Tiếc là bà được thấy điều đó.”

                  “Đúng vậy,” tôi đồng tình. “ tiếc.”

                  Nhưng khi chúng tôi bước , tôi cho phép mình liếc nhìn nhanh lần nữa lên bầu trời trống trải.

                  Tôi hy vọng là bà thấy được.

      justify;" align="            The end



      justify;" align="

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :