1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hồn Ma Sành điệu

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
        Chương 19



                  Giờ là sáng Chủ nhật và tôi vẫn sôi sùng sục. Với chính mình. Làm sao tôi lại có thể đần độn đến thế?

                  Hôm thứ Sáu tôi bị sốc đến mức biết làm sao mà lại để Natalie kiểm soát tình huống đó. Tôi đương đầu với ta. Tôi bày tỏ bất cứ ý kiến nào của mình. Những chuyện đó cứ vù vù trong đầu tôi như những con ruồi mắc bẫy vậy.

                  Giờ tôi biết tất cả những gì mà lẽ ra tôi nên với ta. Lẽ ra tôi nên là “Cậu thể cứ đơn giản quay về và cư xử như chưa hề có gì chuyện xảy ra.” Và, “Thế còn lời xin lỗi vì bỏ mặc chúng tôi trong lúc khó khăn sao?” Và, “Sao cậu dám nhận xằng chuyện tìm được Clare Fortescue, tất cả là công sức của tôi!”

                  Và thậm chí có thể là, “Vậy là cậu bị sa thải khỏi công việc cuối cùng đúng ? Khi nào cậu định cho tôi biết chuyện đó đây?”

                  Nhưng tôi hề bất cứ điều gì trong số đó. Tôi chỉ há hốc miệng và yếu ớt, “Natalie! Chà! Làm sao mà cậu... Có...”

                  Và ta bắt đầu tuôn tràng rằng cái gã ở Goa ấy hóa ra là sở khanh chết giẫm và có quá nhiều thời gian nghỉ việc khiến người ta phát điên lên, và ta quyết định làm chúng tôi ngạc nhiên và tôi thấy nhõm sao?

                  “Natalie,” tôi mào đầu. “Mọi chuyện trở nên rất căng thẳng khi cậu vắng...”

                  “Chào mừng cậu đến với làm ăn lớn.” ta nháy mắt với tôi “Căng thẳng là chuyện thường ngày mà. ”

                  “Nhưng cậu lặn mắt tăm! Bọn tôi hề được báo trước gì cả! Bọn tôi phải xử lý hết mọi chuyện...”

                  “Lara.” ta giơ bàn tay ra như thể muốn “Bình tĩnh”. “Tớ biết. Công việc rất khó khăn. Nhưng giờ ổn rồi. Bắt kể trong thời gian tớ vắng mặt mọi chuyện có lộn xộn lên thế nào giờ tớ về đây để sắp xếp lại gọn ghẽ. Chào Graham?” ta quay ra với cái điện thoại. “Natalie Masser đây. ”

                  Và ta cứ thế cả buổi chiều, gọi điện liên tục ngừng nghỉ, vì thế tôi thể xen vào dù chỉ lời. Khi ra về vào buổi chiều tối ta vẫn còn lem lẻm điện thoại di động, và chỉ hững hờ vẫy tay chào tôi và Kate.

                  Chuyện là thế đó. ta trở về. ta hành động giống như mình là sếp và ta chẳng làm gì sai cả và cả hai chúng tôi đều nên biết ơn ta vì trở về.

                  Nếu ta nháy mắt với tôi thêm lần nữa, tôi bóp cổ ta.

                  Tôi đau khổ túm tóc lên thành cái đuôi ngựa. Hôm nay tôi hầu như chẳng cố làm đẹp. vãn cảnh cần gì cái váy flapper. Và Sadie vẫn nghĩ là tôi chơi với Josh, vì thế lần này bảo tôi phải mặc thế này thế kia.

                  Tôi lén nhìn Sadie trong khi đánh phấn hồng. Tôi cảm thấy mình hơi tệ chút khi dối . Nhưng mà lẽ ra cũng nên đáng ghét như thế.

                  “Tôi muốn cùng tôi,” tôi cảnh cáo lần thứ triệu. “Vì vậy đừng có nghĩ tới chuyện đó.”

                  “Tôi chẳng màng cùng !” vặc lại, nổi máu tự ái. “ nghĩ là tôi muốn bám theo và cái gã bù nhìn của người tiếng bụng đó hả? Tôi xem ti vi. Hôm nay có vở kịch của Fred Astaire[1]. Edna và tôi ngày dễ chịu cùng nhau.”

                  [1] vũ công sân khấu kịch Broadway (1899-1987), từng giành giải Oscar.

                  “Tốt. Ờ, chuyển đến bà ấy tình cảm nồng thắm của tôi,” tôi châm chọc.

                  Sadie mới tìm được bà già tên Edna sóng cách đây vài con phố chẳng làm gì ngoài ngồi xem những bộ phim đen trắng. Vậy là giờ tới đó suốt ngày, ngồi sofa cạnh Edna và xem phim. bảo rắc rối duy nhất xảy ra là khi Edna có điện thoại và chuyện suốt cả bộ phim -  thế nên giờ có thói quen hét “Im ! buôn điện thoại nữa!” vào tai bà ta. Rồi Edna luống cuống hết cả lên và đôi khi còn dập máy ngay khi chưa hết câu.

                  Tội nghiệp Edna.

                  Tôi đánh xong phấn hồng và ngắm mình trong gương. Quần jean bó sát màu đen, giày búp bê màu bạc, áo phông và áo khoác da. Kiểu trang điểm năm 2009 thông thường. Có lẽ Ed nhận ra tôi. Tôi nên cắm cái lông chim lên tóc để có thể biết đó là tôi.

                  Ý nghĩ đó khiến tôi phì cười, và Sadie liếc tôi nghi ngờ.

                  “Có chuyện gì vui sao?” nhìn tôi từ đầu đến chân. “ chơi trong bộ dạng này hả? Tôi chưa bao giờ thấy bộ quần áo nào tẻ nhạt như thế này. Josh nhìn thấy thở hắt ra vì chán ngay. Nếu phải là chính thở hắt ra vì chán trước.”

                  Ô, ha ha. Nhưng có lẽ ta đúng. Có lẽ tôi ăn mặc tuềnh toàng quá.

                  Tôi với lấy trong những chuỗi hạt thập niên hai mươi của mình và đeo lên cổ. Những hạt màu bạc và đen nhánh đổ xuống thành mấy hàng, chạm vào nhau khi tôi bước , và ngay lập tức tôi cảm thấy hơi thích thú. Lộng lẫy hơn chút.

                  Tôi kẻ lại viền môi bằng màu đậm hơn, làm cho đôi môi hơi na ná hình dáng của thập niên hai mươi. Rồi tôi cầm lấy cái ví bấm bằng da màu bạc thập niên hai mươi và nhìn lại mình lượt lần nữa.

                  “Khá hơn nhiều đấy!” Sadie . “Thế còn cái mũ hình chuông nhắn đáng sao?”

                  “, cảm ơn.” Tôi đảo mắt.

                  “Nếu là tôi, tôi đội cái mũ,” khăng khăng.

                  “Ờ, tôi muốn trông giống .” Tôi xổ tung tóc ra và mỉm cười với mình. “Tôi muốn trông giống tôi.”



                  Tôi đề nghị với Ed là chúng tôi khởi hành chuyến du ngoạn từ Tháp London, và khi ra khỏi ga tàu điện ngầm bước vào khí khô lạnh, tôi cảm thấy phấn chấn lên ngay lập tức. Mặc kệ Natalie. Mặc kệ Josh. Mặc kệ chuỗi hạt. Nhìn toàn cảnh này mà xem. kỳ diệu! phòng tuyến bằng đá cổ xưa, chọc thẳng lên bầu trời xanh ngắt suốt bao thế kỷ qua. Những người canh gác tháp thơ thẩn lại trong bộ y phục truyền thống màu đỏ và xanh tím than, giống như bước ra từ trong truyện cổ tích. Đây là trong những địa điểm khiến người ta cảm thấy tự hào khi được sinh ra và lớn lên ở London. Làm sao Ed lại có thể thậm chí buồn tới đây nhỉ? Nó như là trong những kỳ quan của thế giới!

                  Có điều là, tôi chắc mình từng vào tham quan Tháp London chưa. Kiểu như vào hẳn bên trong hay đại loại thế. Nhưng ý tôi là, chuyện đó khác. Tôi sống ở đây. Tôi cần phải thế.

                  “Lara! Đằng này!”

                  Ed xếp hàng mua vé rồi. mặc quần jean, áo khoác dài màu tím than bình thường và quàng chiếc khăn. cũng cạo râu, thú vị . Tôi cứ tưởng là kẻ lúc nào cũng bảnh bao chải chuốt kể cả vào ngày nghỉ cuối tuần. Khi tôi tiến lại gần, nhìn tôi từ xuống dưới miệng hơi mỉm cười. “Vậy cũng có lúc mặc quần áo của thế kỷ hai mốt đấy chứ.”

                  “Rất hiếm khi.” Tôi toét miệng cười đáp lại.

                  “Tôi cứ đinh ninh là xuất với bộ váy thập niên hai mươi khác nữa. Trái lại, tôi lại kiếm được món phụ kiện cho mình. Để đồng bộ với mà.” lục túi áo khoác và rút ra cái hộp hình chữ nhật làm bằng bạc mòn vẹt. bật nắp ra và tôi thấy cỗ bài.

                  “Tuyệt quá!” tôi , ấn tượng. “ kiếm được ở đâu thế?”

                  “Đấu giá eBay.” nhún vai. “Tôi luôn mang theo bộ bài. Hàng năm 1925,” thêm, chìa cho tôi xem cái dấu xác nhận xíu.

                  Tôi khỏi xúc động khi mất công đến thế.

                  “Tôi thích nó.” Tôi ngước lên khi chúng tôi tiến lên đến đầu hàng. Làm ơn cho hai vé người lớn. Để tôi trả,” tôi kiên quyết thêm khi Ed lôi ví ra. “Tôi là chủ nhà mà.”

                  Tôi mua vé và cuốn sách tựa đề London lịch sử; và dẫn Ed tới điểm ở trước tòa tháp.

                  “Đây, tòa tháp nhìn thấy trước mặt là Tháp London,” tôi mào đầu với cái giọng đầy hiểu biết của hướng dẫn viên du lịch. “ trong những di tích cổ xưa và quan trọng nhất của chúng tôi. trong số rất, rất nhiều cảnh quan tuyệt diệu. Đến London mà tìm hiểu nhiều hơn về những di sản tuyệt diệu của chúng tôi là phạm tội đấy.” Tôi nhìn Ed nghiêm khắc. “Như thế là thiển cận, hơn nữa các lại hề có bất cứ thứ gì như vậy ở Mỹ.”

                  “ đúng.” trông có vẻ bị trừng trị đích đáng khi nhìn bao quát tòa tháp. “Nó quả là ngoạn mục.”

                  “Nó chẳng tuyệt vời sao?” tôi hãnh diện.

                  Có những lúc được là người là tuyệt nhất, và thời gian thăm cái pháo đài to đùng có ý nghĩa lịch sử là trong số đó.

                  “Vậy nó được xây từ hồi nào thế?” Ed hỏi.

                  “Ừm...” tôi ngó quanh tìm biển chỉ dẫn thông tin. có cái nào. Chết tiệt. Lẽ ra phải có cái biển chứ. Tôi thể cứ thế mà giở sách ra tra. phải lúc nhìn tôi chờ đợi thế này.

                  “Nó vào thời...” Tôi làm bộ vô tình quay và lúng búng cái gì đó ràng. “Thế kỷ mười...”

                  “Thế kỷ bao nhiêu?”

                  “Nó có từ...” tôi hắng giọng. “Thời Tudor [2]. Ờ... thời Stuart [3].”

                  “Ý là thời Norman [4]?” Ed gợi ý lịch .

                  [2] vương triều phong kiến của nước (1485-1603).

                  [3] vương triều phong kiến của nước (1603-1714).

                  [4] Thời kỳ nước bị người Norman xâm chiếm (từ 1066).

                  “Ồ. Đúng thế, tôi định vậy.” Tôi ném sang ánh mắt ngờ vực. Làm sao lại biết điều đó? Có phải là nghiên cứu trước ?

                  “Nào, ta lối này...” tôi tự tin dẫn Ed về phía trông có vẻ như chiến lũy, nhưng kéo tôi lại.

                  “ ra tôi nghĩ là lối vào ở đằng này, cạnh bờ sông.”

                  Vì Chúa. ràng thuộc tip đàn ông phải nắm quyền chủ động. Có lẽ cũng bao giờ phải hỏi đường.

                  “Nghe này, Ed,” tôi ân cần. “ là người Mỹ. chưa bao giờ tới đây. Ai mới là người có khả năng biết lối vào hơn, hay tôi?”

                  Đúng lúc đó người canh gác tháp London qua và dừng lại cười thân thiện với chúng tôi. Tôi mỉm cười đáp lại, sẵn sàng hỏi ta lối nào mới là đúng, nhưng ta lại vui vẻ hỏi thăm Ed.

                  “Chào ông Harrison. Ông thế nào? Lại quay lại à?”

                  Gì thế?

                  Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Ed biết những người gác tháp London ư? Làm sao Ed biết họ?

                  Tôi nên lời khi Ed bắt tay người gác tháp London và , “Rất vui được gặp , Jacob. Giới thiệu với Lara.”

                  “Ơ... chào ,” tôi thốt ra yếu ớt.

                  Chuyện gì xảy ra tiếp theo đây? Nữ hoàng tới mời chúng tôi uống trà à?

                  “OK ” tôi lắp bắp ngay khi người gác tháp lại tiếp tục đường của ta. “Chuyện gì diễn ra thế?”

                  Ed nhìn vào mặt tôi cái và cười phá lên.

                  “ tôi nghe !” tôi cầu, và giơ hai tay lên vẻ hối lỗi.

                  “Tôi vô tội. Hôm qua tôi ở đây. Đó là ngày làm việc dã ngoại xây dựng nhóm. Chúng tôi được trò chuyện với vài người gác tháp London. Thú vị lắm.” ngừng lại, rồi thêm, miệng tủm tỉm. “Đó chính là lý do vì sao tôi lại biết tháp này được xây dựng từ năm 1078. Theo lệnh William Nhà Chinh phạt. Và lối vào ở đằng này.”

                  “ có thể với tôi trước cơ mà!” tôi trừng mắt với .

                  “Tôi xin lỗi. có vẻ hăng hái với ý tưởng đó quá và tôi nghĩ được quanh quanh với cũng rất tuyệt. Nhưng chúng ta có thể đâu đó khác. hẳn xem cái này hàng triệu lần rồi. Nghĩ chỗ khác xem.” lấy cuốn sách hướng dẫn London Lịch sử và bắt đầu tham khảo bảng chú dẫn.

                  Tôi phe phẩy hai tấm vé trong tay, nhìn nhóm học sinh chụp ảnh cho nhau, cảm thấy giằng xé. ràng là đúng. Hôm qua tham quan tháp vậy việc quái gì chúng tôi lại phải quanh nó lần nữa?

                  Mặt khác, bọn tôi lỡ mua vé mất rồi. Mà trông cái tháp tuyệt. Và tôi muốn xem nó.

                  “Chúng ta có thể thẳng tới St Paul’s.” Ed săm soi bản đồ tàu điện ngầm. “ mất nhiều thời gian đâu...”

                  “Tôi muốn xem Crown Jewels,” tôi .

                  “Gì cơ?” ngẩng đầu lên.

                  “Tôi muốn xem Crown Jewels. Đằng nào giờ chúng ta cũng đến đây rồi.”

                  “Ý là... chưa bao giờ xem chúng?” Ed nhìn tôi nghi hoặc. “ chưa bao giờ xem Crown Jewels ư?”

                  “Tôi sống ở London mà!” tôi , bị chọc tức bởi vẻ mặt của . “Chuyện đó khác! Tôi có thể xem chúng bất kỳ lúc nào, khi có dịp. Chỉ là... chưa có dịp nào cả.”

                  “Lara, thế chẳng phải là hơi thiển cận sao?” Tôi có thể thấy là Ed rất khoái chuyện này. “Chẳng phải rất quan tâm tới di sản của thành phố vĩ đại của sao? nghĩ rằng bỏ qua những công trình tưởng niệm lịch sử, có hai này là phạm tội sao...”

                  “Im !” Tôi cảm thấy má mình đỏ lựng lên.

                  Ed dịu lại. “Thôi nào. Để tôi chỉ cho thấy Crown Jewels đẹp đẽ của đất nước nhé. Chúng tuyệt lắm. Tôi biết toàn bộ về chúng. có biết rằng những vật cổ xưa nhất có từ thời Khôi phục ?”

                  “ sao?”

                  “Đúng thế.” bắt đầu dẫn tôi qua đám đông. “Imperial Crown of State có viên kim cương khổng lồ, cắt ra từ viên kim cương Cullinan nổi tiếng, viên kim cương lớn nhất từng đào được.”

                  “Úi trời,” tôi lịch . ràng là Ed nhớ lại toàn bộ bài thuyết giảng về Crown Jewels ngày hôm qua.

                  “Đúng.” gật đầu. “Ít ra, cả thế giới vẫn đinh ninh là vậy mãi tới năm 1997. Khi nó được phát ra là đồ giả.”

                  “ sao?” Tôi ngừng sững lại. “Nó là giả ư?”

                  Miệng Ed tủm tỉm. “Chỉ để kiểm tra xem có nghe thôi mà.”



                  Chúng tôi xem những món đồ trang sức đó rồi những con quạ và Tháp Trắng cũng như Cái Tháp Chết Tiệt Gì Đó. ra là tất tần tật các tháp. Ed cứ khăng khăng giữ cuốn sách hướng dẫn và đọc to các kiện lên suốt cả quãng đường. số điều là đúng, số đúng là nhăng nhít và số... Tôi dám chắc. Khuôn mặt hoàn toàn chút biểu gì khác ngoại trừ ánh lóe lên rất trong mắt và là chẳng làm thế nào mà biết được.

                  Khi chúng tôi kết thúc tua Vệ binh Hoàng gia, đầu tôi quay cuồng với những hình ảnh mường tượng về những kẻ phản bội và nhục hình, và tôi thấy mình cần phải nghe thêm bất cứ điều gì về phần Khi những cuộc xử tử trở nên sai lầm khủng khiếp, lần nào nữa. Chúng tôi lang thang qua Cung điện Trung cổ, ngang qua hai chàng mặc trang phục Trung cổ viết chữ Trung cổ (tôi đoán thế), lọt vào căn phòng có những cửa sổ lâu đài bé tẹo và cái lò sưởi to đùng.

                  “OK, chàng thông thái. cho tôi biết về cái tủ chén .” Tôi chỉ ngẫu nhiên vào cánh cửa , chả có gì đặc biệt gắn tường. “Walter Raleigh trồng khoai tây ở đó hay ở chỗ nào khác nhỉ?”

                  “Để xem nào.” Ed tham khảo cuốn sách hướng dẫn. “À, đúng rồi. Đây là nơi Công tước thứ bảy xứ Marmaduke cất các bộ tóc giả. nhân vật lịch sử thú vị, ông ta chém đầu nhiều người vợ của mình. Những người khác ông ta để đóng băng trong hầm lạnh. Ông ta cũng chế tạo ra phiên bản Trung cổ của máy nổ bỏng ngô hay là poppecorn, như ta biết đến.”

                  “Ồ vậy sao?” Tôi lấy giọng nghiêm trọng.

                  “Hiển nhiên là biết về máy nổ bỏng ngô đời 1583.” Ed liếc cuốn sách hướng dẫn. “Hình như Shakespeare suýt nữa đặt tên Much Ado About Nothing Much Ado About Ye Poppecorn.”

                  Cả hai chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào cái cửa gỗ sồi bé tẹo đó, sau lát, cặp vợ chồng già mặc áo jacket thấm nước gia nhập với chúng tôi.

                  “Đó là cái tủ đựng tóc giả,” Ed với người phụ nữ, mặt bà ta sáng lên vì thích thú. “Người làm tóc giả bị bắt phải sống trong cái tủ cùng với những bộ tóc giả của ông ta.”

                  “ sao?” Mặt người phụ nữ lớn tuổi xịu xuống. “ khủng khiếp!”

                  “ hẳn,” Ed trang nghiêm. “Vì người làm tóc giả đó rất .” bắt đầu mô tả bằng tay. “Tí hon. Bà biết , từ ‘tóc giả’ xuất phát từ cụm từ ‘người lùn trong tủ’.”

                  “ sao?” Người phụ nữ tội nghiệp trông có vẻ hoang mang và tôi thúc mạnh vào sườn Ed.

                  “Chúc chuyến thăm viếng vui vẻ,” duyên dáng , và chúng tôi tiếp.

                  “ xấu tính !” tôi ngay khi vừa ra khỏi tầm nghe. Ed nghĩ về câu đó lát rồi toét miệng cười cầu hòa.

                  “Có lẽ tôi thế . Khi tôi đói. có muốn ăn trưa chút ? Hay xem Bảo tàng Fusiliers?”

                  Tôi lưỡng lự vẻ ngẫm nghĩ, như thể cân nhắc hai lựa chọn đó xem thế nào. Ý tôi là chẳng ai có thể thích thú với di sản của mình hơn tôi. Nhưng vấn đề với bất cứ cuộc tham quan nào là sau lúc nó biến thành cuộc lê bước tham quan và tất cả mọi di sản đều trở thành những bậc thang đá ngoằn ngoèo, những lỗ châu mai mờ mờ và những câu chuyện chặt đầu bêu cọc.

                  “Chúng ta có thể ăn trưa,” tôi làm như chủ định. “Nếu giờ cảm thấy tham quan đủ rồi.”

                  Mắt Ed lòe lên. Tôi có cảm giác chưng hửng là guốc vào bụng tôi. “Khả năng tập trung của tôi rất thấp,” , chả biểu lộ cảm xúc gì. “Là người Mỹ mà. Vì vậy có lẽ chúng ta nên ăn.”



                  Chúng tôi tới quán cà phê có phục vụ những món như xúp hành Georgia và thịt lợn rừng hầm nồi đất. Ed cứ nằng nặc đòi trả tiền vì tôi mua vé, và chúng tôi tìm được cái bàn ở góc cạnh cửa sổ.

                  “Vậy còn muốn xem chỗ nào khác ở London nữa?” tôi nhiệt tình. “Trong danh sách của còn chỗ nào khác nữa?”

                  Ed nhăn mặt và đột nhiên tôi ước là mình chưa hề ra câu đó. Danh sách tham quan của hẳn phải là chỗ đau.

                  “Xin lỗi,” tôi lung túng. “Tôi định làm nhớ lại...”

                  “! sao mà.” xem xét cái đĩa đầy của mình lát như thể giằng co xem có nên ăn hay . “ biết gì ? đúng, điều hôm trước ấy. Chuyện chết giẫm xảy ra, rồi người ta vẫn phải sống tiếp. Tôi thích câu của bố về cái thang cuốn. Tôi nghĩ về điều đó từ hôm chúng ta chuyện. Tiến tới và lên.” đưa chiếc nĩa vào miệng.

                  “ sao?” Tôi khỏi xúc động. Tôi phải kể với bố mới được.

                  “Ừm hừm.” nhai lúc, rồi nhìn tôi dò hỏi. “Mà... cũng bảo là chia tay. Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?”

                  Thứ Sáu. Chưa đầy bốn mươi tám tiếng trước. Thậm chí chỉ cần nghĩ tới chuyện đó thôi cũng đủ khiến tôi muốn nhắm mắt lại mà rền rĩ rồi.

                  “Được... thời gian rồi.” Tôi nhún vai. “ ấy tên Josh.”

                  “Và chuyện gì xảy ra? Tôi muốn hỏi nếu phiền.”

                  “, đương nhiên là rồi. Chỉ là... tôi nhận ra... chúng tôi ...” tôi ngừng sững lại, với tiếng thở dài nặng nề, và ngước lên. “ bao giờ cảm thấy , ngu ngốc chưa?”

                  “Chưa bao giờ.” Ed lắc đầu. “Mặc dù có lần tôi cảm thấy , , ngu ngốc.”

                  Tôi khỏi mỉm cười thoáng. chuyện với Ed làm mọi chuyện sáng sủa ra chút. Tôi phải là người duy nhất đời này cảm thấy mình giống con ngốc. Và ít ra Josh cũng ăn ở hai lòng với tôi. Ít ra kết cục tôi cũng bị bỏ lại mình ở thành phố lạ.

                  “Này, chúng ta làm điều gì đó nằm ngoài danh sách của ,” tôi buột mồm . “Tới tham quan địa điểm nào đó có trong kế hoạch của ấy. chỗ nào ?”

                  Ed bẻ mẩu bánh mì, ngẫm nghĩ.

                  “Corinne muốn tới Con mắt London,” cuối cùng . “ ấy sợ độ cao và ấy nghĩ nó hơi bị ngớ ngẩn.”

                  Tôi biết là tôi thích nàng này mà. Làm sao lại có người có thể nghĩ rằng Con mắt London là ngớ ngẩn được?

                  “Vậy là Con mắt London,” tôi dứt khoát. “Rồi có lẽ kế tiếp là cà phê Starbucks cổ truyền? Nó là phong tục truyền thống của người , rất lạ.”

                  Tôi đợi Ed bật cười, nhưng chỉ nhìn tôi với ánh mắt đánh giá trong khi ăn bánh mì.

                  “Cà phê Starbucks. Thú vị . tới Cà phê Lingtons sao?”

                  À, ra thế. Vậy là ta tìm hiểu.

                  “Thi thoảng. Tùy.” Tôi nhún vai phòng vệ. “Vậy... biết tôi có họ hàng.”

                  “Tôi bảo rồi mà, tôi hỏi thăm về .”

                  Mặt bình thản. làm những việc mà người ta thường làm khi biết về chú Bill, kiểu như “Ôi trời, đáng kinh ngạc, ông ấy ngoài đời thế nào?”

                  Tôi chợt nhớ ra là Ed làm ăn lớn. Hẳn là theo cách nào đó tình cờ biết chú Bill.

                  “Vậy, nghĩ gì về chú tôi?” tôi hỏi nhàng.

                  “Cà phê Lingtons là hãng làm ăn tốt,” đáp. “Lợi nhuận lớn. Rất hiệu quả.”

                  lảng tránh câu hỏi. “Còn chú Bill sao?” tôi gặng hỏi. “ bao giờ gặp chú ấy chưa?”

                  “Có, tôi gặp rồi.” tợp ngụm rượu. “Và tôi nghĩ Hai Đồng Xu trò câu khách rẻ tiền. Xin lỗi.”

                  Tôì chưa từng nghe ai xấc xược như thế về chú Bill, chưa có ai thẳng vậy vào mặt tôi. Chuyện này hơi bị thú vị đây.

                  “ phải xin lỗi,” tôi ngay. “Cứ những gì nghĩ ấy. tôi nghe .”

                  “Điều tôi nghĩ là... như chú của triệu người chỉ có . Và tôi chắc là còn có rất nhiều nhân tố khác làm nên thành công của ông ta. Nhưng đó phải là thông điệp ông ta bán ra. Ông ta bán ra thông điệp ‘Chuyện đó dễ lắm! Hãy trở thành triệu phú như tôi đây này!’ ” Ed cộc lốc, giận dữ. “Những người duy nhất tới các buổi hội thảo đó là những kẻ ảo tưởng tự lừa dối mình, và kẻ duy nhất kiếm được tiền là chú . Ông ta khai thác biết bao nhiêu con người tuyệt vọng, chán nản. Chỉ là ý kiến thôi.”

                  Ngay cái lúc vừa ra tất cả những điều đó, tôi biết là đúng. Tôi nhớ lại những người ở buổi hội thảo Hai Đồng Xu . số hàng dặm. số trông đúng là tuyệt vọng . Và nó giống buổi hội thảo tốn tiền chút nào.

                  “Tôi có lần tới buổi hội thảo ban ngày của chú ấy,” tôi thú nhận. “Chỉ để xem nó về cái gì thôi mà.”

                  “Ồ vậy sao. Và có ngay lập tức kiếm được tài sản kếch xù ?”

                  “Đương nhiên rồi! nhìn thấy chiếc limo của tôi lần trước à?”

                  “Ồ, ra là của . Tôi cứ ngỡ là sử dụng trực thăng riêng cơ.” Chúng tôi cùng toét miệng cười. Tôi thể tin được là tôi gọi Ed là Ngài Người Mỹ Cau Có. hay cau có lắm. Và khi cau có, luôn là nghĩ ra điều ngộ nghĩnh gì đó để . rót cho tôi thêm chút rượu vang và tôi ngả người ra sau, thưởng thức cảnh tòa tháp, cảm giác nóng sực do rượu mang lại và viễn cảnh phía trước của ngày hôm nay.

                  “Vậy tại sao lại mang theo những lá bài?” tôi , quyết định đến lượt mình khơi mào. “ định chơi bài paxiên suốt buổi hôm nay hay sao?”

                  “Chơi pôkơ. Nếu tôi tìm được ai chơi cùng. hẳn là chơi pôkơ cừ lắm đây,” thêm.

                  “Tôi chơi tệ kinh khủng!” tôi phủ nhận, “Tôi dở ẹc về mấy chuyện bài bạc và...” tôi ngừng lại khi Ed lắc đầu.

                  “Pôkơ phải là bài bạc. Nó là khả năng đọc được ý nghĩ của mọi người. Những quyền năng đọc tâm trí bằng ngoại cảm từ phương Đông của có ích đấy.”

                  “À ra vậy.” Tôi đỏ mặt. “Ờ, quyền năng của tôi hình như là rời bỏ tôi rồi.

                  Ed nhướng mày. “ lừa đảo tôi đấy chứ, Lington?”

                  “!” Tôi bật cười. “ là vậy! Tôi hoàn toàn chỉ là kẻ mới tập tọng vào nghề thôi.”

                  “Được rồi.” chao cỗ bài điệu nghệ. “Tất cả những gì cần biết là, những người chơi khác có những quân bài đẹp hay xấu? Đơn giản thế thôi. Vì vậy hãy nhìn vào mặt các đối thủ. Và tự hỏi mình, ‘Có chuyện gì diễn ra phải ?’ Và cuộc chơi là thế.”

                  “ ‘Có chuyện gì diễn ra phải ?’ ” tôi nhắc lại. “Và làm cách nào biết được?”

                  Ed chia cho mình ba quân bài và liếc nhìn chúng. Rồi nhìn tôi chằm chằm. “Đẹp hay xấu?”

                  Ôi Chúa ơi. Tôi đâu có biết. Mặt biểu chút gì. Tôi nhìn vầng trán phẳng lì của , những đường li ti quanh mắt, dấu vết của râu chưa cạo ngày cuối tuần, khi tìm manh mối. Có tia lóe lên trong mắt , nhưng nó có thể có nhiều ý nghĩa.

                  “Chịu,” tôi bất lực . “Tôi nghiêng về... đẹp.”

                  Ed trông có vẻ thích thú. “Những quyền năng phương Đông của bỏ rơi rồi. Chúng kinh khủng.” cho tôi xem quân bài thấp nhất. “Giờ đến lượt .” lại chao bài lần nữa, chia quân bài và nhìn tôi nhấc lên.

                  Tôi có quân ba nhép, bôn cơ, và át pích! Tôi xem xét kỹ, rồi ngước lên với vẻ mặt bí hiểm nhất.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

                  “Thư giãn ,” Ed . “Đừng có cười.”

                  Đương nhiên rồi, tôi mới thấy miệng mình tủm tỉm...

                  “Bộ mặt khi chơi pôkơ kinh khủng,” Ed . “ có biết điều đó ?”

                  “ làm tôi sao nhãng!” Miệng tôi lại hơi vặn vẹo chút, cố nén bật cười. “Được rồi, vậy tôi có gì nào?”

                  Đôi mắt nâu sậm của Ed dán chặt vào mắt tôi. Cả hai chúng tôi cùng tuyệt đôi im lặng và động đậy, nhìn nhau chằm chằm. Sau vài giây tôi có cảm giác nhồn nhộn kỳ quái ở bụng. Cảm giác... lạ lắm. Quá thân thiết. Giống như có thể hiểu được về tôi nhiều hơn nên thế. Giả bộ ho, tôi dứt ra và quay . Tôi uống ngụm rượu và nhìn lại thấy Ed cũng nhấp rượu.

                  “ quân bài cao, có lẽ là quân át,” thản nhiên. “Và hai quân thấp.”

                  “!” Tôi đặt các quần bài xuống. “Làm sao biết?”

                  “Mắt vọt ra khỏi tròng khi nhìn thấy quân át.” Ed nghe khoái chí. “Nó quá ràng. Giống như ‘Úi chà! quân cao!’ Rồi nhìn sang phải và trái như thể tự tố giác mình vậỵ. Rồi đặt bàn tay lên quân bài cao và nhìn tôi với ánh mắt ranh mãnh.” Giờ mới bắt đầu cười. “Nhớ nhắc tôi đừng đưa cho giữ bất cứ bí mật quốc gia nào trong thời gian tới nhé.”

                  Tôi thể tin nổi. Tôi cứ nghĩ mình bí hiểm lắm cơ.

                  “Nhưng, nghiêm túc.” Ed lại bắt đầu chao bài. “Cái mánh đọc trí bằng ngoại cảm của . Nó đều dựa phân tích những đặc điểm hành vi, đúng nào?”

                  “Ờ... đúng thế,” tôi vẻ cảnh giác.

                  “Thế thể rời bỏ được. Hoặc là biết chuyện đó hoặc là . Vậy có chuyện gì thế Lara? Chuyện là thế nào?”

                  nhoài về phía trước vẻ chăm chú như thể chờ câu trả lời. Tôi cảm thấy hơi bị vạch trần. Tôi quen với cái kiểu bị đưa vào tầm ngắm thế nàỵ. Nếu là Josh, hẳn tôi có thể đánh tháo cách dễ dàng. Josh luôn hiểu mọi chuyện chỉ qua giá trị bề ngoài. hẳn “Đúng rồi, cưng ạ” và tôi hẳn có thể nhanh chóng chuyển qua chủ đề khác và bao giờ đặt câu hỏi về chuyện đó hoặc nghĩ lại về chuyện đó...

                  Vì Josh chưa bao giờ thực quan tâm đến tôi.

                  Điều đó chợt giội xuống tôi như gáo nước lạnh. thấu hiểu nhục nhã, cuối cùng, ngay lập tức làm xuất cảm giác và tiếng ngân vang của . Suốt thời gian bên nhau, Josh chưa bao giờ thử thách tôi, chưa bao giờ làm khó tôi, hầu như chẳng nhớ những chi tiết nhặt trong cuộc sống của tôi. Tôi cứ nghĩ rằng chỉ là do vốn dễ tính và thoải mái. Tôi vì điều đó. Tôi xem nó như ưu điểm. Nhưng giờ tôi hiểu hơn. thoải mái vì quan tâm. quan tâm tới tôi. Dù có cũng là đủ.

                  Tôi cảm thấy như cuối cùng mình cũng bước ra khỏi cơn mê. Tôi quá mải mê đeo đuổi , quá tuyệt vọng, quá chắc chắn về mình, tôi bao giờ nhìn kỹ cái mà tôi đeo đuổi. Tôi bao giờ dừng lại để hỏi xem liệu có đúng là câu trả lời. Tôi đúng là con ngốc.

                  Tôi ngước lên bắt gặp đôi mắt thẫm, thông minh của Ed vẫn say sưa quan sát tôi. Bỗng dưng tôi chợt cảm thấy cảm giác hồ hởi kỳ lạ rằng , người mà tôi hầu như chưa hiểu , muốn tìm hiểu nhiều hơn nữa về tôi. Tôi có thể thấy điều đó gương mặt : hỏi chỉ để hỏi. lòng muốn biết .

                  Chỉ có điều tôi thể với . Hiển nhiên là vậy.

                  “Chuyện đó... khá là tế nhị rất khó giải thích. Khá là phức tạp.”

                  Tôi uống cạn ly rượu của mình, bỏ tọt miếng bánh cuối cùng vào miệng và cười tươi rói với Ed hòng đánh lạc hướng. “ nào. Chúng ta tới Con mắt London thôi.”



                  Khi chúng tôi tới Bờ Nam, nơi đây rộn ràng tiếng khách du lịch chiều thứ Bảy, người hát rong, quầy bán sách cũ và rất nhiều tượng sống vốn luôn làm tôi hơi sợ mất vía. Con mắt London lượn vòng tròn giống như cái đu quay, và tôi có thể thấy mọi người trong từng cái lồng trong suốt, nhìn xuống chúng tôi. Tôi khá là phấn khích. Tôi mới tới Con mắt London có lần và đó là khi làm công việc với rất nhiều người say bét nhè đáng ghét.

                  ban nhạc jazz chơi bản nhạc cũ của thập niên hai mươi trước đám khán giả, và khi chúng tôi qua tôi khỏi trao đổi ánh mắt với Ed. nhảy hai bước của điệu Charleston còn tôi xoắn chuỗi hạt kéo về phía .

                  “Cừ lắm!” chàng có râu đội mũ tiến lại phía chúng tôi với cái xô xin tiền. “Các bạn có thích nhạc jazz ?”

                  “Có,” tôi trong khi lục túi lấy tiền.

                  “Chúng tôi thích nhạc của thập niên 1920,” Ed dứt khoát và nháy mắt với tôi. “Chỉ nhạc thập niên hai mươi thôi, phải Lara?”

                  “Chúng tôi tổ chức buổi nhạc jazz ngoài trời tại vườn Jubilee vào tuần tới,” chàng đó hăm hở . “ chị có muốn mua vé ? chị mua bây giờ được giảm mười phần trăm.”

                  “Chắc chắn rồi,” Ed , sau khi liếc tôi cái. “Tại sao nhỉ?”

                  đưa tiền cho chàng kia, lấy hai vé và chúng tôi tiếp.

                  “Vậy,” Ed sau lát. “Chúng ta có thể tới buổi nhạc jazz này... cùng nhau. Nếu muốn.”

                  “Ờ... vâng. Tuyệt. Tôi thích mà.”

                  đưa cho tôi tấm vé và tôi hơi lóng ngóng đút nó vào túi. Chúng tôi im lặng bước lúc, cố hiểu xem chuyện gì xảy ra. Có phải đề nghị tôi hẹn hò ? Hay đây chỉ là tham quan mở rộng? Hoặc... gì nhỉ? Chúng tôi làm gì vậy?

                  Tôi đoán Ed cũng nghĩ y như vậy, vì khi chúng tôi nhập dòng người xếp hàng vào Con mắt, đột nhiên nhìn tôi với vẻ mặt hơi thích thú.

                  “Này Lara. Cho tôi biết chuyện này nhé.”

                  “Ờ... OK.” Ngay lập tức tôi cảm thấy hồi hộp. lại sắp hỏi tôi về vụ ngoại cảm đây.

                  “Tại sao lại đột ngột xông vào văn phòng tôi?” Trán nhăn lại hài hước. “Tại sao lại đề nghị hẹn hò với tôi?”

                  Còn tệ hơn gấp triệu lần. Tôi biết phải sao đây?

                  “Đó là... câu hỏi hay,” tôi đánh trống lảng. “Và... và tôi cũng có câu muốn hỏi . Tại sao lại tới? có thể cho tôi leo cây mà?”

                  “Tôi biết.” Ed trông có vẻ bối rối. “ muốn biết à? Nó cứ lờ mờ thế nào đó. Tôi thể giải mã được quá trình tư duy của chính mình. lạ xuất trong văn phòng của tôi. Giây lát sau tôi nhận lời hẹn hò với ta.” quay sang nhìn tôi. “Thôi nào. Hẳn phải có lý do nào đó chứ. từng thấy tôi quanh đó hay đại loại thế đúng ?”

                  Có chút sắc thái hy vọng trong giọng . Giống như hy vọng được nghe thấy điều gì đó làm cho ngày hôm nay của vui hơn. Đột nhiên tôi thấy tội lỗi kinh khủng. hề biết là bị lợi dụng.

                  “Đó là... lời thách đố với người bạn.” Tôi nhìn chằm chằm qua vai . “Tôi biết tại sao mình lại làm thế.”

                  “Ra vậy.” Giọng vẫn thoải mái như trước. “Vậy ra tôi chỉ là thách thức ngẫu nhiên. Nghe có vẻ lý thú lắm đối với lũ cháu nội. Tôi kể cho chúng nghe là được người ngoài hành tinh gửi đến cho tôi. Ngay khi tôi kể cho chúng nghe về những bộ tóc giả của Công tước Marmaduke.”

                  Tôi biết là đùa, tôi biết tất cả chuyện này chỉ là trò đùa. Nhưng khi liếc lên tôi có thể thấy điều đó mặt . Tôi có thể thấy ấm áp. có cảm tình với tôi. , gạch câu đó , nghĩ có cảm tình với tôi. Nhưng tất cả chỉ là giả. Tất cả đều là nhầm lẫn. Nó chỉ là trò múa rối khác mà thôi. bị Sadie điều khiển như Josh từng bị. điều gì là , điều gì có ý nghĩa cả...

                  Đột nhiên tôi cảm thấy buồn bực đến nực cười. Tất cả chuyện này là do lỗi của Sadie. tới đâu gây rắc rối tới đó. Ed , chàng dễ thương và bị lừa thế đủ rồi và cực kỳ quá trớn với và thế là công bằng...

                  “Ed.” Tôi nuốt nước bọt.

                  “Gì cơ?”

                  Ôi Chúa ơi. Tôi gì đây? phải hẹn hò với tôi, hẹn hò với con ma, ta chi phối đầu óc , ta giống như loại ma túy gây ảo giác hề khiến người ta hưng phấn...

                  “Có lẽ nghĩ rằng thích tôi. Nhưng phải thế.”

                  “Tôi thích.” bật cười. “Tôi thích .”

                  “ thích tôi.” Tôi đánh vật ở chỗ này. “ tự mình nghĩ vậỵ. Ý tôi là... chuyện này .”

                  “Cảm giác khá là đối với tôi.”

                  “Tôi biết là vậy. Nhưng... hiểu đâu...” tôi ngừng sững lại, cảm thấy bất lực. khoảnh khắc im lặng - rồi đột ngột Ed đổi nét mặt.

                  “Ồ. Tôi hiểu rồi.”

                  “ hiểu?” tôi ngờ vực.

                  “Lara, cần phải làm tôi nhụt chí với cái cớ nào đó.” Nụ cười của trở nên châm biếm. “Nếu thấy đủ rồi cứ . Chiều này tôi có thể mình. Hôm nay rất thú vị và tôi lấy làm cảm kích về thời gian với , cảm ơn rất nhiều…”

                  “!” tôi thất vọng. “Đừng thế! phải là tôi cố trốn về đâu! Hôm nay tôi rất vui. Và tôi muốn leo lên Con mắt London.”

                  Mắt Ed quét khắp mặt tôi, từ xuống dưới, từ trái sang phải, như máy phát dối vậy.

                  “Ờ, tôi cũng vậy,” cuối cùng .

                  “Ờ... tốt.”

                  Chúng tôi mải mê chuyện đến độ nhận thấy khoảng trống giữa chúng tôi với hàng người phía trước ngày càng rộng.

                  “Tiến lên nào!” chàng đằng sau đột ngột thúc tôi. “Sắp đến rồi đấy!”

                  “Ồ!” Tôi sực tỉnh ra. “Nhanh lên, sắp đến chúng ta rồi!” Tôi chộp lấy tay Ed và chúng tôi toét miệng cười với nhau, tất cả ngượng nghịu biến mất.

                  “OK, ngài Harrison.” Tôi trở lại với cái giọng hướng dẫn viên du lịch. “Giờ chúng ta được nhìn ngắm London.”



                  tráng lệ. Tôi muốn là cực kỳ tráng lệ.

                  Chúng tôi lên tới điểm chóp và ngắm cả thành phố trải dài ra bên dưới như cuốn sách Từ A đen Z [5] ra trong đời thực. Chúng tôi nhìn xuống những con người bé tí nhốn nháo bên dưới như đàn kiến, bước vào những cái ô tô con kiến và xe buýt con kiến. Tôi chỉ về phía Thánh đường St Paul, Cung điện Buckingham và tháp Big Ben vẻ rành rẽ lắm. Giờ tôi được đảm trách cuốn sách hướng dẫn London Lịch sử. Nó có phần về Con mắt London nhưng dù vậy tôi vẫn cứ đọc lên các chi tiết trong đó, là do tôi bịa ra.

                  [5] Cuốn sách A-Z London Street Atlas.

                   “Cái lồng làm bằng titan trong suốt nấu chảy từ kính mắt,” tôi cho Ed biết. “Nếu bị ném xuống nước, mỗi cái lồng tự động chuyển thành tàu ngầm sẵn sàng hoạt động.”

                  “Hẳn là phải thế rồi.” gật đầu, nhìn chằm chằm ra bên ngoài lớp kính.

                  “Mỗi cái lồng có thể ở dưới nước mười ba tiếng...” tôi dần. Tôi có thể thấy nghe. “Ed?”

                  quay người lại đối diện với tôi, lưng xoay lại với lớp tường kính của cái lồng. Khi chúng tôi được đưa lên, nắng tắt và những đám mây xám đặc tụ lại đầu.

                  “ có muốn biết điều này , Lara?” liếc quanh để xem chắc là có ai nghe nhưng mọi người khác trong lồng đều dồn cả về phía bên kia để xem chiếc thuyền cảnh sát chạy sông Thames.

                  “Có thể,” tôi cảnh giác . “Nếu đó là bí mật quan trọng và tôi được để lộ thôi.”

                  Mặt Ed hơi rung vì mỉm cười. “ hỏi tôi tại sao tôi lại đồng ý hẹn hò lần đầu tiên với .”

                  “Ồ. Chuyện đó. Ờ, cũng quan trọng lắm đâu,” tôi vội . “Đừng cảm thấy là phải với tôi...”

                  “. Tôi muốn với . Nó... kỳ lắm.” ngừng lại. “Tôi cảm thấy như thể có thứ gì đó trong đầu tôi với tôi là hãy trả lời đồng ý. Tôi càng cưỡng lại, nó càng hét to hơn. có hiểu thế có nghĩa là sao ?”

                  “,” tôi như chảo chớp. “ chút nào. Tôi hiểu. Có lẽ đó là... Chúa.”

                  “Có lẽ vậy.” chợt bật cười khe khẽ. “Có thể tôi là Moses mới.” ngập ngừng. “Vấn đề là, tôi chưa bao giờ cảm thấy thôi thúc, hay giọng , hay là gì cũng được, dữ dội đến thế bao giờ. Hầu như khiến tôi phải đầu hàng.” tiến lên thêm bước, hơn. “Và dù đó là bản năng gì - dù nó xuất phát từ nơi sâu thẳm nào đó - đúng. Dành thời gian ở bên hẳn là điều thú vị nhất tôi có thể làm. Tôi có cảm giác giống như vừa thức dậy từ giấc mơ hay miền quên lãng... và tôi muốn cảm ơn .”

                  “ cần đâu!” tôi ngay. “Vinh hạnh của tôi mà. Bất cứ lúc nào.”

                  “Tôi cũng mong là thế.” Giọng có ý tứ gì đó và tôi cảm thấy hơi xao động trước ánh mắt đăm đắm của .

                  “Vậy... ừm... có muốn nghe sách hướng dẫn thêm nữa ?” tôi lật nhanh qua các trang.

                  “Hẳn rồi.” Mắt Ed rời khỏi mắt tôi.

                  “Cái lồng là... ừm...” Tôi thể tập trung vào điều mình . Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn chút. Mọi thứ chợt như sáng bừng lên. Tôi nhận thức được từng cử động của mình.

                  “Trục quay chuyển động... nó quay tròn...” Tôi lảm nhảm. Tôi gập sách lại và nhìn thẳng vào mắt Ed, cố gắng chọi lại vẻ mặt bình thản của ; cố ra vẻ như chẳng có chuyện gì khiến tôi phải lo lắng cả.

                  Có điều có khá nhiều thứ khiến tôi lo lắng. Cảm giác nóng giần giật dồn lên mặt tôi. Tóc gáy tôi dựng đứng. Cái kiểu mắt Ed nhìn xoáy vào mắt tôi giống như muốn thẳng vào vấn đề, khiến tôi cảm thấy nhức nhối.

                  làm cả người tôi nhức nhối.

                  Tôi hiểu làm sao trước đây tôi lại từng nghĩ trông chẳng đẹp trai chút nào. Chắc hẳn là lúc đó tôi bị mờ mắt.

                  “Có chuyện gì phải ?” Ed nhàng.

                  “Tôi... tôi biết nữa.” Tôi hầu như nổi. “Có chuyện gì phải ?”

                  đưa bàn tay lên cằm tôi và chụm lại giữ lấy nó lúc như thể khảo sát địa hình. Rồi ngả về trước, nhàng dùng hai tay nâng mặt tôi lên tới sát mặt và hôn tôi. Miệng ấm và ngọt ngào và râu của cọ vào da tôi song chẳng để ý và... ôi Chúa ơi. Đúng rồi cứ thế . Tất cả những cảm giác nhoi nhói trong tôi chuyển thành cảm giác thôi thúc nhảy múa, hát ca. Khi vòng tay quanh người tôi và kéo tôi lại sát hơn, hai ý nghĩ chợt nảy ra trong óc tôi.

                  khác so với Josh.

                  tuyệt.

                  Ngay lúc này tôi chả nghĩ gì nhiều nữa. Ít ra cũng thể gọi chúng là suy nghĩ được, mà là những khao khát thèm muốn đúng hơn.

                  Cuối cùng Ed dứt ra, hai tay vẫn đỡ lấy gáy tôi.

                  “Em biết ... cái này nằm trong kế hoạch hôm nay,” . “Nếu em thắc mắc.”

                  “Cũng có trong kế hoạch của em,” tôi hổn hển. “ hề.”

                  lại hôn tôi, và tôi nhắm mắt lại, khám phá miệng bằng miệng mình, hít lấy hương thơm của , tự hỏi vòng quay Con mắt London này kéo dài bao lâu. Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Ed buông tôi ra.

                  “Có lẽ chúng ta nên ngắm lại cảnh này thêm lần nữa,” , khẽ bật cười. “Rồi hẵng xuống đất.”

                  “Em nghĩ nên thế.” Tôi ngại ngần mỉm cười với . “Rốt cuộc chúng ta cũng trả tiền mà.”

                  Tay khoác tay, chúng tôi quay ra đối diện với cái tường trong suốt của cái lồng. Và tôi hét lên vì sợ.

                  Lơ lửng bên ngoài lồng, nhìn vào trong với cặp mắt hình viên đạn sắp nổ tung là Sadie.

                  nhìn thấy chúng tôi. thấy chúng tôi hôn nhau.

                  Khỉ . Ôi... khỉ . Tim tôi đột nhiên đập thình thịch. Khi tôi run lên vì kinh hoàng, xuyên qua lớp tường trong suốt, hai cánh mũi bạnh ra, mắt lóe lên, khiến chân tôi loạng choạng lùi lại như thể nhìn thấy con ma đáng sợ vậy.

                  “Lara?” Ed nhìn tôi chằm chằm vì sốc. “Lara, có chuyện gì thế?”

                  “Sao dám?” Tiếng thét của Sadie vì bị phản bội làm tôi phải đưa tay lên bịt chặt tai. “Sao dám?

                  “Tôi... tôi ... đó phải...” tôi nuốt nước bọt, nhưng lời lẽ thích hợp lại tuôn ra. Tôi muốn với là tôi hề định làm thế, rằng chuyện tồi tệ như nghĩ đâu...

                  “Tôi nhìn thấy!

                  chợt bật ra tiếng nức nở thống thiết, khủng khiếp rồi quay phắt và biến mất.

                  “Sadie!” Tôi hối hả chạy tới và tóm chặt lấy bức tường trong suốt của cái lồng, ngó khắp nơi bên ngoài, cố tìm kiếm bóng dáng trong mây hoặc trong dòng nước chảy xiết của sông Thames hay ở giữa đám đông mặt đất đến gần.

                  “Lara! Chúa ơi! Chuyện gì thế?” Trông Ed cực kỳ hoảng hốt. Đột nhiên tôi nhận ra là tất cả mọi người khác ở trong lồng đều thôi ngắm cảnh mà tròn mắt nhìn tôi.

                  “ có gì!” tôi thốt ra. “Xin lỗi. Tôi chỉ... tôi...” Khi vòng tay ôm lấy tôi, tôi ngần ngại. “Ed, tôi xin lỗi... tôi thể...”

                  Ngừng lúc Ed bỏ tay ra. “Được rồi.”

                  Giờ chúng tôi chạm đất. Lo lắng liếc nhìn tôi vài lần, Ed dẫn tôi ra khỏi lồng bước xuống mặt đất rắn đanh.

                  “Nào.” Giọng vui vẻ, nhưng tôi có thể thấy là lo sợ. Có lẽ thế cũng phải. “Có chuyện gì vậy?”

                  “Tôi thể giải thích được,” tôi đau khổ. Tôi tuyệt vọng nhìn khắp đường chân trời, tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào của Sadie.

                  “Liệu chuyến tới cà phê Starbucks cổ truyền có ích gì , Lara?”

                  “Xin lỗi.” Tôi ngừng nhìn quanh và hướng vào khuôn mặt lo lắng của Ed. “Ed, tôi rất xin lỗi. Tôi thể làm... thế này. Hôm nay là ngày tuyệt vời, nhưng...”

                  “Nhưng... nó hề diễn ra theo kế hoạch ư?” chậm rãi. “, phải thế!” Tôi xoa mặt. “Chuyện... phức tạp lắm. Tôi cần phải tĩnh tâm chút.”

                  Tôi ngước lên nhìn , muốn hiểu. Hoặc gần hiểu. Hoặc ít ra cũng nghĩ tôi là kẻ hoàn toàn đáng tin.

                  “ sao.” gật đầu. “Tôi hiểu mà. Mọi chuyện phải lúc nào cũng ràng.” do dự rồi chạm vào cánh tay tôi thoáng. “Vậy hãy dừng ở đây. Hôm nay là ngày tuyệt vời. Cảm ơn , Lara. rộng rãi khi dành thời gian cho tôi.”

                  rút lui trở về với phong thái trang trọng, lịch lãm vốn có của mình. Tất cả ấm áp và trêu cợt giữa chúng tôi đều lùi xa. Giống như chúng tôi là hai người quen biết nhưng xa cách. bảo vệ chính mình, tôi đột nhiên nhận ra điều đó mà cảm thấy nhói đau. trở lại với con đường hầm của mình.

                  “Ed, tôi rất muốn được gặp lại dịp nào đó,” tôi vẻ tuyệt vọng. “Khi mà mọi chuyện ... ổn thỏa.”

                  “Vâng.” Tôi có thể nhận thấy là tin tôi chút nào. “Để tôi gọi cho chiếc taxi nhé?” Khi nhìn ngược nhìn xuôi con phố, tôi lại thấy trán nhăn lại, giống như những nét thất vọng.

                  “. Tôi ở lại đây chút và loanh quanh, để đầu óc sáng suốt trở lại.” Tôi gượng cười. “Cảm ơn . Vì tất cả.”

                  vẫy chào tạm biệt tôi, giống như chào đón vậy, rồi vào đám đông. Tôi nhìn theo , lòng tan nát. Tôi thích . Tôi , thích . Và giờ cảm thấy đau lòng. Tôi cũng vậy. Cả Sadie nữa. Rối tinh cả lên.

                  “Hóa ra đây là chuyện mà làm sau lưng tôi!” Giọng Sadie vang lên trong tai tôi khiến tôi giật nẩy và tóm chặt lấy ngực. Có phải ở đây từ nãy tới giờ? “Đồ rắn độc dối trá. Đồ đâm lén sau lưng. Tôi tới đây để xem chuyện với Josh thế nào. Với Josh!”

                  xoay tít trước mặt tôi, sáng chói cả mắt, tôi lùi lại tránh.

                  “Tôi xin lỗi,” tôi lắp bắp. “Tôi xin lỗi vì dối . Tôi muốn thừa nhận Josh và tôi chia tay. Nhưng tôi phải là kẻ đâm lén sau lưng! Tôi định để Ed và tôi hôn nhau, tôi định làm gì cả, tôi hề sắp đặt chuyện này...”

                  “Tôi cần biết có sắp đặt hay !” hét lên. “ hãy tránh xa khỏi ta!”

                  “Sadie, tôi thành thực xin lỗi...”

                  “Tôi tìm ra ta! Tôi nhảy với ta! ta là của tôi! Của tôi! Của tôi!

                  tự cho là mình đúng và giận tím tái đến mức thèm nghe tôi . Và đột nhiên, bên dưới cảm giác tội lỗi tôi cảm thấy trào lên nỗi phẫn uất.

                  “Làm sao ta có thể là của được?” Tôi nghe thấy mình hét lên. “ chết rồi! hiểu ra điều đó chưa? chết! ta thậm chí còn hề biết là đời!”

                  “ ta có biết!” gí sát mặt vào mặt tôi, mắt lóe lên ánh giết chóc. “ ta có thể nghe thấy tôi!”

                  “ sao? Chuyện đó đâu có nghĩa có lúc ta gặp , đúng nào? con ma. con ma!” Tất cả nỗi khổ tâm của tôi trong tình huống này bùng ra thành cơn trút giận. “Hãy về chuyện tự lừa dối mình ! Hãy về việc đối diện với , Sadie! vẫn luôn bảo tôi là phải sống tiếp! Thế còn sống tiếp như thế nào?”

                  Ngay khi ra những lời này, tôi nhận thấy nó nghe thế nào; nó bị hiểu sai lệch ra sao. Và tôi ước bằng bất cứ giá nào có thể rút lại những lời đó. cơn rùng mình vì choáng váng lướt qua mặt Sadie. Trông như thể vừa bị tôi tát.

                  thể nghĩ là tôi định...

                  Ôi Chúa ơi.

                  “Sadie, tôi có... tôi ...” Miệng tôi cứ lúng ba lúng búng. Tôi thậm chí còn biết mình muốn gì. Đột nhiên mắt Sadie trông hõm xuống. nhìn ra con sông như thể còn thấy có tôi nữa.

                  “ đúng,” cuối cùng lên tiếng. Giọng nghe mất hết tinh thần. “ đúng. Tôi chết rồi.”

                  “ chưa chết!” tôi trong đau đớn. “Ý tôi là... đúng, có thể là chết. Nhưng...”

                  “Tôi chết. Thế là hết. muốn tôi. ta muốn tôi. Ích gì chứ?”

                  bắt đầu về phía cầu Waterloo và khuất khỏi tầm mắt. Bị giày vò vì mặc cảm tội lỗi, tôi vội vã đuổi theo và leo lên các bậc thang. qua nửa cầu và tôi chạy theo để bắt kịp. đứng lại, nhìn về phía Thánh đường St Paul, cái bóng lả lướt trong ánh chạng vạng, và hề tỏ dấu hiệu nào là nhận thấy tôi có mặt ở đó.

                  “Sadie, mọi chuyện chưa kết thúc!” Giọng tôi cơ hồ tan vào trong gió. “ có gì kết thúc cả! Tôi nghĩ vậy đâu, chỉ tại tôi giận quá, tôi linh tinh...”

                  “. đúng.” nhanh, quay đầu lại. “Tôi cũng là kẻ tự lừa dối mình y như . Tôi cứ nghĩ mình có thể hưởng chút vui vẻ cuối cùng ở cuộc đời này. Tôi cứ nghĩ tôi có thể có tình bạn. Tạo ra khác biệt.”

                  “ tạo ra khác biệt rồi!” tôi trong nỗi thất vọng. “Làm ơn đừng thế. Nghe này, hãy về nhà, chúng ta bật nhạc lên và vui vẻ...”

                  “Đừng cổ tỏ ra hạ cố với tôi!” quay đầu lại và tôi có thể thấy run rẩy. “Tôi biết nghĩ gì. quan tâm đến tôi, bà già vô dụng...”

                  “Sadie, thôi , điều đó đúng...”

                  “Tôi nghe thấy các người ở đám tang!” Sadie đột nhiên bùng nổ dữ dội, và hốt nhiên tôi cảm thấy kinh hoàng đến lạnh gáy. nghe thấy chúng tôi ư?

                  “Tôi nghe thấy các người ở đám tang,” nhắc lại, lấy lại được vẻ nghiêm trang. “Tôi nghe thấy cả gia đình chuyện với nhau. ai muốn ở đó cả. ai khóc thương cho tôi. Tôi chỉ là kẻ ‘vô giá trị già khú đế’.”

                  Cằm Sadie bạnh ra và nhìn đăm đăm qua vai tôi. “ em họ của chính xác. Tôi đạt được bất cứ điều gì trong cuộc đời mình, tôi chẳng để lại dấu ấn gì cả, tôi có gì đặc biệt. Tôi hiểu tại sao mình lại cứ muốn sống, đấy!” bật cười khô khốc.

                  “Sadie... xin đừng thế.” Tôi nuốt nghẹn.

                  “Tôi có tình ,” tiếp, lay chuyển, “hay nghiệp. Tôi để lại những đứa con hay thành tựu hay bất cứ thứ gì để mà nhắc tới. Người đàn ông duy nhất tôi từng ... quên tôi.” Giọng đột nhiên run rẩy. “Tôi sống trăm lẻ năm năm trời, nhưng hề để lại dấu ấn. hề. Tôi chẳng có ý nghĩa gì với bất cứ ai. Và giờ vẫn vậy.”

                  “Có mà. Đương nhiên là có,” tôi tuyệt vọng. “Sadie, xin ...”

                  “Tôi là con ngốc, cứ đeo bám hoài. Tôi chắn đường .” Tôi kinh hoàng khi thấy mắt ngấn nước.

                  “!” Tôi tóm lấy cánh tay , mặc dù biết chẳng có tác dụng gì. Chính tôi cũng sắp khóc. “Sadie, tôi quan tâm đến . Và tôi đền bù cho . Chúng ta lại nhảy điệu Charleston, chúng ta vui vẻ chút, và tôi lấy lại chuỗi hạt về cho dù có phải mất mạng nữa...”

                  “Tôi còn bận tâm đến chuỗi hạt nữa.” Giọng run run. “Sao phải thế? Nó chẳng là gì sất. Cả cuộc đời tôi chẳng để làm gì cả.”

                  Tôi kinh hoàng nhìn biến mất qua thành cầu Waterloo.

                  “Sadie!” tôi hét lên. “Sadie, quay lại! Sa-die!” Tôi nhìn tuyệt vọng xuống mặt nước tái tăm, cuồn cuộn, nước mắt trào xuống má. “Cuộc đời hề vô nghĩa! Sadie, làm ơn, có nghe thấy tôi ?”

                  “Ôi Chúa ơi!” đứng cạnh tôi mặc chiếc áo khoác kẻ ca 5 đột nhiên nhìn thấy tôi và há hốc miệng. “Có ai đó vừa nhảy xuống sông! Cứu!"

                  “ phải đâu!” Tôi ngẩng đầu lên, nhưng ta nghe thấy, ta vấy tay ra hiệu cho đám bạn. Trước khi tôi kịp tĩnh trí lai, mọi người kéo đến xung quanh lan can và nhìn xuống dòng nước.

                  “Có ai đó vừa nhảy cầu!” Tôi nghe thấy mọi người . “Gọi cảnh sát !”

                  “ phải đâu!” Tôi nhưng tiếng bị át . chàng mặc áo khoác jean cầm điện thoại quay mặt nước. người đàn ông bên phải tôi cởi áo khoác ra như thể chuẩn bị lặn xuống trong khi bạn nhìn với vẻ ngưỡng mộ.

                  “!” Tôi tóm lấy chiếc áo khoác của ta. “Dừng lại!”

                  “Phải có ai đó làm việc cần thiết chứ,” người đàn ông đó , bằng giọng yêng hùng, liếc bạn .

                  Vì Chúa.

                  “ có ai nhảy cả!” Tôi hét lên, khua cả hai tay. “Là hiểu lầm! Mọi chuyện ổn cả! ai nhảy xuống cả, nhắc lại, ai nhảy cả!”

                  Người đàn ông cởi giày dừng lại. chàng có chiếc điện thoại quay lại và chuyển sang quay phim tôi.

                  “Vậy chuyện với ai?” mặc áo khoác kẻ ca rô nhìn tôi với ánh mắt trách móc như thể nghi ngờ tôi dối. “ hét xuống mặt nước và khóc! làm tất cả chúng tôi sợ hết hồn! chuyện với ai thế?”

                  “Tôi chuyện với con ma,” tôi ngắn gọn. Tôi quay gót trước khi ta kịp đáp lại, và rẽ đám đông ra, phớt lờ những tiếng kêu ca càu nhàu.

                  ấy trở lại, tôi tự nhủ. Khi nào bình tĩnh lại và tha thứ cho tôi. ấy trở lại.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20



                  Nhưng sáng hôm sau căn hộ vẫn tĩnh lặng. Bình thường Sadie ra khi tôi pha trà, ngồi bệ bếp, buông những câu bình luận thô lỗ về bộ đồ ngủ của tôi và bảo tôi rằng tôi biết cách pha trà.

                  Hôm nay chẳng có gì cả. Tôi nhúng túi trà vào tách và nhìn quanh bếp.

                  “Sadie? Sadie có đó ?”

                  có tiếng đáp lại. gian chết lặng và trống rỗng.

                  Khi tôi chuẩn bị làm gian im lặng cách kỳ dị vì có những tiếng lải nhải liên tục của Sadie. Cuối cùng tôi bật radio lên cho đỡ hoang vắng. Xét ở khía cạnh tích cực ít ra cũng còn ai bảo tôi phải thế này thế nọ. Ít ra hôm nay tôi cũng được trang điểm theo cách của tôi. Bướng bỉnh, tôi mặc chiếc áo cổ diềm vải xếp nếp mà tôi biết là ghét. Rồi, cảm thấy hơi tệ chút, tôi chuốt thêm lượt mascara. Phòng ngộ nhỡ nhìn.

                  Trước khi tôi nén được nhìn quanh lần cuối.

                  “Sadie? có đó ? Tôi làm đây, vậy nếu muốn chuyện hay gì đó cứ tới văn phòng nhé...”

                  Cầm tách trà, tôi khắp căn hộ, gọi to, nhưng có tiếng đáp lại. Chúa mới biết được ở đâu, làm gì, hay cảm thấy thế nào… tôi thấy cảm giác tội lỗi dâng lên khi nhớ lại khuôn mặt hằn sâu xuống của . Giá mà tôi chỉ cần biết được là nghe thấy chúng tôi chuyện tại lễ tang...

                  Thôi kệ. Giờ tôi cũng chẳng làm gì được. Nếu muốn tôi tìm tôi.



                  Tôi tới chỗ làm vừa sau chín rưỡi thấy Natalie ngồi ở bàn làm việc, hất tóc ra sau lưng trong khi chuyện điện thoại. “Vâng. Đó là điều mà tôi với ta, cưng ạ.” ta nháy mắt với tôi và vỗ vào đồng hồ đeo tay. “Hơi trễ, Lara nhỉ? Mắc phải thói quen xấu khi tớ vắng hả? Mà này, cưng...” ta lại quay người .

                  Thói quen xấu? Tôi ư?

                  Ngay lập tức tôi sôi lên. ta nghĩ ta là ai? ta là kẻ đùng cái bỏ Ấn Độ. ta hành xử thiếu đạo đức nghề nghiệp. Và giờ ta đối xử với tôi như con bé thiếu kinh nghiệm làm việc.

                  “Natalie,” tôi khi ta đặt điện thoại xuống. “Tớ cần chuyện với cậu.”

                  “Và tớ cũng cần chuyện với cậu.” Mắt Natalie lóe lên với tôi. “Ed Harrison hả?”

                  “Gì cơ?” tôi , hiểu gì.

                  “Ed Harrison,” ta nhắc lại vẻ sốt ruột. “Cậu hơi im lặng về ta chút đấy, đúng ?”

                  “Ý cậu là sao hả?” Hồi chuông cảnh giác yếu ớt rung lên. “Làm sao cậu biết về Ed?”

                  “Business People!” Natalie quay tờ tạp chí về phía tôi, mở ra bức ảnh chụp Ed và tôi. “ gã điển trai đấy chứ.”

                  “Tớ ... đó là chuyện làm ăn,” tôi vội vã, ngước lên.

                  “Ôi, tớ biết mà, Kate kể cho tớ nghe rồi. Cậu quay lại với Josh, sao cũng được...” Natalie ngáp vẻ chế giễu để chứng tỏ đời sống tình cảm của tôi thú vị với ta đến mức nào. “Đó là điều tớ muốn . Gã Ed Harrison này là tay hơi bị có tài đấy. Cậu có kế hoạch gì phải ?”

                  “Kế hoạch ư?”

                  “Sắp xếp công việc cho ta!” Natalie nhoài về trước và bằng giọng kiên nhẫn có chủ định. “Chúng ta là công ty săn đầu người, Lara ạ. Chúng ta xếp mọi người cho các công việc. Đó là việc mà chúng ta làm. Đó là cách mà chúng ta kiếm tiền.”

                  “Ôi!” Tôi cố giấu nỗi kinh hoàng. “. . Cậu hiểu. ta phải là mối quan hệ kiểu đó. ta muốn công việc mới.”

                  “ ta nghĩ ta muốn thôi.” Natalie chỉnh tôi.

                  “, là thế, quên chuyện đó . ta ghét đám săn đầu người.”

                  “ ta nghĩ thế thôi.”

                  “ ta quan tâm đâu.”

                  “Chưa thôi.” Natalie nháy mắt và tôi cảm thấy muốn đánh ta.

                  “Thôi ! ta quan tâm.”

                  “Ai cũng có cái giá của họ. Khi tớ đúng đưa mức lương phù hợp trước mặt ta, tin tớ , câu chuyện khác đấy.”

                  “ khác! phải thứ gì cũng đổi chác bằng tiền được.”

                  Natalie bật cười hô hố chế giễu.

                  “Có chuyện gì xảy ra trong khi tớ vắng vậy? Có phải chúng ta biến thành Mẹ Theresa chết giẫm ? Chúng ta cần kiếm được tiền hoa hồng, Lara ạ. Chúng ta cần kiếm được lợi nhuận?

                  “Tớ biết.” Tôi đốp lại. “Đó chính là việc mà tớ làm trong khi cậu nằm bãi biển ở Goa, nhớ ?”

                  “Ố ồ!” Natalie ngật đầu ra sau và cười ngất. “Mẹ ôi!”

                  ta hề xấu hổ tẹo nào. ta chưa từng xin lỗi lần, vì bất cứ điều gì. Làm sao tôi lại có thể từng nghĩ rằng ta là bạn thân nhất của mình được nhỉ? Tôi cảm thấy giống như tôi thậm chí quen ta.

                  “Hãy để cho Ed yên,” tôi dữ dằn. “ ta muốn công viêc mới. Tớ nghiêm túc đấy. Mà ta chuyện với cậu...”

                  “ ta rồi.” ta ngả ra sau, trông cực kỳ hài lòng với bản thân.

                  “Cái gì?”

                  “Sáng nay tớ gọi cho ta. Đó là khác biệt giữa tớ và cậu, tớ trù trừ. Tớ tiến hành công việc luôn.”

                  “Nhưng ta nhận điện thoại của đám săn đầu người,” tôi , hoang mang. “Làm thế nào mà cậu...”

                  “Ô, ban đầu tớ tên mình.” Natalie hoan hỉ. “Tớ bảo tớ là bạn của cậu và cậu bảo tớ gọi. Bọn tớ chuyện vài câu. ta có vẻ biết gì về Josh, nhưng tớ kể cho ta nghe toàn bộ.” ta nhướng lông mày lên. “Thú vị . Cậu giấu ta chuyện bạn trai vì lý do nào đó, phải ?”

                  Tôi cảm thấy cơn hoảng sợ đột ngột dâng lên.

                  “Cậu... chính xác cậu gì về Josh?”

                  “Ố ồ, Lara!” Trông Natalie khoái chí trước lúng túng của tôi. Cậu tính quyến rũ ta chút phải ? Có phải tớ phá hỏng vụ đó của cậu?” ta giơ bàn tay lên che miệng. “Xin lỗi nhé.”

                  “Im !” Tôi hét lên, cuối cùng cũng nhịn được nữa. “Im !”

                  Tôi phải chuyện với Ed. Ngay bây giờ. Chộp lấy điện thoại di động, tôi vội vã ra khỏi văn phòng, va vào Kate ở cửa ra vào. bưng khay cà phê và tròn mắt khi nhìn thấy tôi.

                  “Lara! ổn chứ?”

                  “Natalie,” tôi ngắn gọn, và nhăn mặt.

                  “Tôi nghĩ ta tồi tệ cùng vói làn da rám nắng,” thào, và tôi khỏi mỉm cười miễn cưỡng. “ vào chứ?”

                  “ phút nữa. Tôi phải gọi điện thoại. Là chuyện... riêng.” Tôi xuống cầu thang và bước xuống phố, bấm nhanh số của Ed. Chúa mới biết Natalie gì với . Chúa mới biết giờ nghĩ gì về tôi.

                  “Văn phòng của Ed Harrison đây.” Giọng phụ nữ trả lời.

                  “Chào.” Tôi cố gắng nghe sao có vẻ sợ hãi như cảm thấy. “Tôi Lara Lington đây. Tôi có thể chuyện với Ed được ?”

                  Khi chờ máy, đầu tôi khỏi tái ký ức ngày hôm qua. Tôi có thể nhớ chính xác vòng tay ôm lấy tôi như thế nào. Da cọ vào da tôi như thế nào. Mùi của , vị của ... Và cái cách rúc vào vỏ bọc của mình kinh khủng ra sao. Nó khiến tôi nao lòng khi nhớ lại.

                  “Chào Lara. Tôi có thể giúp gì ?” Giọng cất lên điện thoại. Trang trọng và đúng theo kiểu làm việc. chút ấm áp. Tôi hơi thất vọng chút, nhưng vẫn cố sao cho lạc quan và vui vẻ.

                  “Ed, tôi được biết là sáng nay đồng nghiệp của tôi Natalie vừa gọi cho . Tôi xin lỗi. Chuyện đó tái diễn. Và tôi cũng muốn rằng...” tôi ngập ngừng vì bối rối. “Tôi xin lỗi về chuyện hôm qua.”

                  Và em có bạn trai, tôi muốn thêm vậy. Em ước gì chúng ta có thể quay lại từ đầu và tới Con mắt London và lại hôn em. Lần này em bỏ , bất kể chuyên gì xảy ra, bất kể có rất nhiều ma hét lên với em nữa.

                  “Lara, làm ơn đừng xin lỗi.” Ed nghe có vẻ xa cách. “Lẽ ra tôi nên nhận ra là có... nhiều mối quan tâm về thương mại hơn, có thể như thế nhỉ? Đó là lý do tại sao cố từ chối tôi. Dù sao tôi cũng đánh giá cao chút thành này.”

                  Đột nhiên tôi cảm thấy lạnh buốt xương sống. Có phải đó là điều nghĩ ? Rằng tôi đeo bám chỉ vì chuyện làm ăn?

                  “Ed, đừng,” tôi nhanh. “Chuyện phải như vậy đâu. Tôi thích buổi chơi của chúng ta. Tôi biết mọi chuyện trở nên hơi kỳ quặc chút, nhưng có những... tác nhân phức tạp. Tôi giải thích được.”

                  “Làm ơn đừng tỏ ra hạ cố với tôi,” Ed điềm tĩnh cất lời tôi. “ bạn đồng nghiệp ràng là sắp đặt kế hoạch nho rồi. Tôi đánh giá cao cách thức của làm, nhưng tôi cho là đáng được khen ngợi ở dai dẳng đấy.”

                  “ đúng thế đâu!” tôi trong nỗi kinh hoàng. “Ed, thể tin bất cứ điều gì Natalie . biết ta đáng tin mà. thể tin rằng bọn tôi sắp đặt kế hoạch, đó là ý nghĩ nực cười!”

                  “Tin tôi ,” ngắn gọn, “sau chút nghiên cứu về Natalie tôi tin vào khả năng dựng lên bất cứ kế hoạch nào của ta, dù có xảo quyệt hay ngu ngốc đến đâu. hoàn toàn ngây thơ hay cũng tồi tệ như ta, tôi biết được...”

                  “ hiểu sai mọi chuyện rồi!” tôi tuyệt vọng.

                  “Chúa ơi, Lara!” Ed nghe như hết cách rồi. “Đừng có cố nữa. Tôi biết là có bạn trai. Tôi biết và Josh quay lại với nhau, có lẽ là thậm chí chưa từng chia tay. Toàn bộ chuyện này là xúc phạm và đừng có lăng mạ tôi bằng cách diễn cái trò ra vẻ ấy nữa. Lẽ ra tôi phải nhận ra ngay từ cái lúc bỗng dưng xuất trong văn phòng của tôi. Có lẽ tìm hiểu và biết được chuyện của tôi với Corinne. Phải đoán ra là có thể tiếp cận tôi theo cách đó. Chúa mới biết là con người ta có thể làm được những gì. Chẳng có gì còn khiến tôi ngạc nhiên cả.”

                  Giọng của nghiệt ngã và thù địch khiến tôi chùn lại.

                  “Tôi làm thế! Tôi bao giờ làm thế, bao giờ!” Giọng tôi run rẩy. “Ed, chuyện xảy ra giữa chúng ta là . Chúng ta nhảy… chúng ta vui vẻ đến thế... thể nghĩ tất cả chỉ là giả chứ...”

                  “Và có bạn trai, tôi cho là vậy.” nghe như luật sư trước tòa vậy.

                  “! Đương nhiên là ...” tôi tự chỉnh lại. “Ý tôi là có tôi từng có, nhưng tôi chia tay với ta hôm thứ Sáu rồi...”

                  “Thứ Sáu!” Ed bật cười khô khốc khiến tôi nhăn mặt. “Thuận tiện làm sao. Lara, tôi có thời gian cho chuyện này.”

                  “Ed, làm ơn.” Mắt tôi ngân ngấn nước. “ phải tin tôi...”

                  “Tạm biệt, Lara.”

                  Điện thoại tắt ngúm. Tôi đứng đó lúc, bất động, khắp người đau nhói. Gọi lại cũng chẳng ích gì. Giải thích cũng vô dụng. bao giờ tin tôi. nghĩ tôi là kẻ lợi dụng bất chấp đạo lý - hay lạc quan nhất cũng là kẻ ngây thơ và yếu đuối. Và tôi chẳng thể làm gì được.

                  . Sai rồi. Có điều tôi làm được.

                  Tôi gạt phắt nước mắt và quay gót. Khi tôi lên tầng, Natalie chuyện điện thoại, giũa móng tay và cười ầm ĩ vì chuyện gì đó. dừng lại tôi thẳng tới bàn ta, với tay dập điện thoại.

                  “Cái chết tiệt gì thế hả?” Natalie quay người lại. “Tớ chuyện điện thoại mà!”

                  “Giờ cậu nữa,” tôi thản nhiên. “Và cậu nghe tôi đây. Tôi chịu đựng đủ lắm rồi. Cậu thể cư xử như thế được.”

                  “Sao cơ?” ta bật cười.

                  “Cậu cút Goa chờ bọn tôi cứu vãn mọi chuyện. Thế là ngạo mạn và bất công.”

                  “Thôi thôi!” Kate xen vào, rồi giơ tay lên bịt miệng khi cả hai chúng tôi cùng quay ra nhìn .

                  “Rồi cậu trở về và nhận xằng về mình khách hàng mà tôi tìm được! Được, tôi kiên nhẫn chịu đựng đâu! Tôi để bị lợi dụng thêm nữa đâu! ra là... tôi thể tiếp tục làm việc với cậu nữa!”

                  tình tôi định câu cuối cùng đó. Nhưng giờ ra rồi, tôi mới nhận ra là tôi nghĩ vậy. Tôi thậm chí thể ở cạnh ta. ta là đồ rắn độc.

                  “Lara. Cưng à. Cậu bị căng thẳng quá rồi.” Natalie đảo mắt vẻ hài hước. “Sao cậu nghỉ ngày ...”

                  “Tôi cần nghỉ ngày!” tôi bùng nổ. “Tôi cần cậu trung thực! Cậu dối về việc bị sa thải ở công việc gần đây!”

                  “Tớ bị sa thải.” vẻ cau có xấu xí đột nhiên xuất mặt Natalie. “Nó là quyết định xuất phát từ cả hai phía. Họ là những kẻ khốn kiếp, họ chưa bao giờ khen ngợi tớ đúng mức...” Chợt ta có vẻ nhận ra là mình nghe thế nào. “Lara, thôi nào. Cậu và tớ, chúng ta đội tuyệt vời.”

                  “ như thế!” Tôi lắc đầu. “Natalie, tôi nghĩ như cậu! Tôi làm việc như cậu! Tôi muốn đặt mọi người vào những công việc tuyệt vời chứ phải đối xử với họ như những miếng mồi. Đó phải hoàn toàn chỉ vì lương!” Cảm thấy bốc hỏa, tôi giật mảnh giấy nhớ “Lương, lương, lương” ngu ngốc của ta ở tường xuống, cố xé tan thành từng mảnh, chỉ có điều nó cứ dính vào ngón tay tôi nên cuối cùng tôi chỉ làm cho nó bị nhàu nhĩ. “Đó là về kết hợp đồng bộ, cá nhân, công ty... bức tranh tổng thể. Chọn người cho đúng việc. Chọn việc cho đúng người. Và nếu nó vốn phải thế nó nên là thế.”

                  Tôi vẫn hơi hy vọng là có thể làm cho ta hiểu ra bằng cách nào đó. Nhưng vẻ mặt hoài nghi của ta mảy may biến đổi.

                  “Chọn người cho đúng việc!” ta bật cười giễu cợt. “Tin mới hả Lara. Đây phải là văn phòng trái tim đơn!”

                  ta bao giờ hiểu tôi. Và tôi bao giờ hiểu ta.

                  “Tôi muốn chấm dứt chuyện hợp tác của chúng ta,” tôi , hàm siết lại. “Đây là sai lầm. Tôi chuyện với luật sư.”

                  “Thích chiều.” ta khoanh tay lại và dựa vào bàn mình vẻ sở hữu. “Nhưng cậu được câu trộm khách hàng nào của tôi, điều đó nằm trong thỏa thuận của chúng ta. Vì vậy đừng có nảy ra ý tưởng hay ho nào về chuyện qua mặt tôi.”

                  “Tôi chẳng màng.” Tôi dứt khoát.

                  “Thế .” Natalie nhún vai. “Dọn bàn của cậu . Làm tất cả những việc cậu cần phải làm .”

                  Tôi liếc sang Kate. nhìn chúng tôi, cực kỳ kinh hãi.

                  “Xin lỗi.” Tôi mấp máy môi. Đáp lại, rút điện thoại ra và nhắn gì đó. Giây lát sau điện thoại của tôi kêu bíp bíp và tôi rút ra.



                  Tôi trách . Nếu mở công ty tôi có thể sang ?

                  K x



                  Tôi nhắn lại:



                  Đương nhiên rồi. Nhưng tôi chưa biết tôi làm gì. Cảm ơn Kate ạ.

                  L xx



                  Natalie ngồi xuống bàn mình và gõ máy ầm ĩ như thể tôi hề tồn tại.

                  Tôi cảm thấy hơi choáng váng chút khi đứng đó giữa văn phòng. Tôi vừa làm gì vậy? Sáng nay tôi còn có công ty và tương lai. Giờ . Tôi bao giờ lấy lại được toàn bộ số tiền của mình từ Natalie. Tôi ăn với bố mẹ thế nào đây?

                  . Giờ khoan hẵng nghĩ tới chuyện đó.

                  Họng tôi nghẹn lại khi nhấc cái thùng các tông khỏi góc phòng, dốc đống giấy in ra và bắt đầu nhặt đồ đạc của mình cho vào. Dập ghim của tôi. Hộp đựng bút của tôi.

                  “Nhưng nếu cậu nghĩ cậu có thể tự mình lập nghiệp và làm như tôi cậu nhầm to rồi.” Natalie đột ngột rủa xả, quay tròn chiếc ghế. “Cậu chẳng có mối quan hệ nào cả. Cậu chẳng có chút tinh thông nào cả. Tất cả những thứ ‘Tôi muốn đem lại cho mọi người những công viêc tuyệt vời’ và ‘Nhìn vào bức tranh tổng thể’ viển vông của cậu. Thế phải là làm ăn. Và đừng có mong tôi cho cậu công việc khi cậu chết đói ngoài đường đấy.”

                  “Có lẽ Lara tiếp tục làm công việc tuyển người!” Trước kinh ngạc của tôi Kate xen vào từ bên kia phòng. “Có lẽ ấy làm công việc gì đó hoàn toàn khác! biết , ấy có những tài năng khác.” gật đầu về phía tôi vẻ phấn khích và tôi nhìn lại hơi bối rối. Tôi có ư?

                  “Chẳng hạn như?” Natalie gay gắt.

                  “Đọc tâm trí bằng ngoại cảm chẳng hạn!” Kate vung tờ Business People lên. “Lara, cứ im thin thít về chuyện này! Có đoạn viết về ở mặt sau của trang chuyện phiếm này: Lara Lington làm đám đông thích thú suốt tiếng đồng hồ với những thủ thuật đọc tâm trí bằng ngoại cảm điêu luyện. Các nhà tổ chức tới tấp nhận được những lời đề nghị Lington tới góp vui trong các kiện của nhiều công ty. ‘Tôi chưa bao giờ chứng kiến chuyện như thế,’ John Crawley, chủ tịch của Medway plc. . ‘Lara Lington nên có chương trình truyền hình riêng’.”

                  “Đọc tâm trí bằng ngoại cảm?” Natalie trông có vẻ sửng sốt.

                  “Đó là... việc mà tôi làm.” Tôi nhún vai.

                  “Ở đây có đọc tâm trí của năm người lúc!” Kate reo lên. “Lara, nên tham gia chương trình Britain's Got Talent! có tài đấy!”

                  “Cậu có thể đọc tâm trí bằng ngoại cảm từ hồi nào thế hả?” Mắt Natalie nheo lại nghi ngờ.

                  “Chuyện dài lắm. Và đúng thế, có lẽ tôi làm vài kiện cho các công ty.” Tôi thêm vẻ ngang ngạnh. “Tạo dựng công ty . Rồi có thể tôi bị chết đói ngoài đường, cảm ơn cậu rất nhiều, Natalie ạ.”

                  “Vậy hãy đọc tâm trí tôi xem nào, nêu cậu có tài đến thế.” Natalie hất căm lên thách thức. “Nào.”

                  “, cảm ơn.” Tôi ngọt ngào. “Tôi chẳng dại bới rác ra mà ngửi.”

                  Kate khịt mũi. Hôm nay, lần đầu tiên Natalie có vẻ chưng hửng. Tôi nhấc hộp các tông của mình lên trước khi ta kịp nghĩ ra bất cứ điều gì khác để , và về phía Kate để ôm cái.

                  “Tạm biệt, Kate. Cảm ơn vì mọi chuyện. ngôi sao.”

                  “Lara, chúc may mắn.” siết chặt lấy tôi và thầm vào tai tôi, “Tôi nhớ .”

                  “Tạm biệt Natalie.” tôi thêm ngắn gọn và ra cửa.

                  Tôi đẩy cửa và dọc theo hành lang tới thang máy, nhấn nút và nhấc cao chiếc hộp lên. Tôi cảm thấy hơi đờ đẫn. Tôi làm gì bây giờ?

                  “Sadie?” tôi gọi theo thói quen. Nhưng có tiếng đáp lại. Đương nhiên là có rồi.

                  Thang máy trong tòa nhà này chậm rì rì và cổ lỗ sĩ, tôi vừa mới nghe thấy tiêng đùng đục, leng keng khi nó lên tới nơi có tiếng bước chân phía sau tôi. Tôi quay lại thấy Kate tiến tới, trông hụt hơi.

                  “Lara, tôi muốn bắt kịp trước khi ,” gấp gáp. “ có cần trợ lý ?”

                  Ôi Chúa ơi, ấy ngọt ngào. ấy giống như trong phim Jerry Maguire vậy. ấy muốn cùng tôi và mang theo con cá vàng. Nếu chúng tôi có con.

                  “Ờ... tôi biết liệu tôi có định thành lập công ty khác hay , nhưng chắc chắn tôi báo cho biết...”

                  “, về chuyện đọc tâm trí của cơ,” ngắt lời. “ có cần trợ lý để giúp thực các thủ thuật của mình ? Vì tôi thích làm việc đó lắm. Tôi có thể mặc trang phục hóa trang. Và tôi có thể tung hứng!”

                  “Tung hứng ư?” Tôi thể nhắc lại.

                  “Đúng thế! Với những chiếc túi vỏ hạt đậu! Tôi có thể trở thành hoạt náo viên cho !”

                  Trông phấn khích quá mức, tôi đành lòng phải bóp nát hy vọng của . Tôi đành lòng , “ ra tôi đọc được tâm trí, chuyện nào trong số đó là .”

                  Tôi quá mệt mỏi khi chẳng có ai khác hiểu cả. Tôi ước gì mình có thể ngồi xuống với người thôi và . “ biết , là có con ma...”

                  “Kate, tôi chắc là được.” Tôi cố nghĩ ra cách làm thất vọng nhàng thôi. “ ra là... tôi trợ lý khác.”

                  “Ồ, vậy sao?” vẻ mặt hớn hở của Kate xịu xuống. “Nhưng họ đề cập đến bất cứ trợ lý nào trong bài báo cả. Họ bảo tự làm tất cả những chuyện đó mà.”

                  “ ấy kiểu như... ở hậu trường ấy. ấy muốn bị nhìn thấy.”

                  “ ấy là ai?”

                  “ ấy là... người bà con,” cuối cùng tôi .

                  Mặt Kate xịu xuống hơn nữa. “Ồ ra vậy. Ờ, tôi nghĩ là có lẽ hai người làm việc ăn ý với nhau nếu có họ hàng...”

                  “Bọn tôi hiểu nhau khá .” Tôi gật đầu, cắn môi. “Ý tôi là, bọn tôi tranh cãi nhau suốt. Nhưng, biết . Bọn tôi có nhiều thời gian bên nhau. Bọn tôi cùng trải qua khá nhiều chuyện. Bọn tôi là... bạn.”

                  Tôi cảm thấy nhói đau ở ngực ngay trong lúc . Có lẽ bọn tôi là bạn. Tôi biết giờ bọn tôi là gì nữa. Và đột nhiên tôi cảm thấy nỗi tuyệt vọng nặng nề. Nhìn tôi đây. Tôi phá hỏng mọi chuyện với Sadie, với Ed, với Josh, tôi còn công ty nữa, bố mẹ tôi choáng váng, tôi dành toàn bộ số tiền dự phòng cho những bộ váy flapper chết giẫm...

                  “Ờ, nếu ấy muốn làm việc đó nữa...” Mặt Kate chợt tươi tỉnh lên. “Hoặc nếu ấy muốn có trợ lý?”

                  “Tôi chưa biết kế hoạch sắp tới của bọn tôi là gì. Tôi chỉ... toàn bộ chuyện này hơi bị...” Tôi cảm thấy mắt mình cay cay. Mặt Kate quá dễ mến và cởi mở, và tôi cảm thấy căng thăng quá độ, lời lẽ cứ bay biến đâu hết. “Chuyện là... bọn tôi cãi nhau trận. Và ấy bỏ mất tích. Tôi chưa gặp lại ấy kể từ lúc đó, hoặc nhận được tin tức gì của ấy.”

                  “Chắc đùa!” Kate thất vọng. “Cãi cọ vì chuyện gì?”

                  “Nhiều chuyện lắm,” tôi vẻ đau khổ. “Tôi nghĩ chủ yếu là về... người đàn ông.”

                  “Và có biết liệu ấy...” Kate ngập ngừng. “Ý tôi là... ấy có ổn ?”

                  “Tôi biết. Tôi biết chuyện gì xảy ra với ấy. ấy có thể bất cứ đâu. Ý tôi là, bình thường chúng tôi chuyện với nhau suốt cả ngày. Nhưng giờ... hoàn toàn im lặng.” hề báo trước, giọt nước mắt lăn dài má tôi.

                  “Ôi, Lara!” Kate , trông cũng đau khổ gần như tôi. “Và cả chuyện này với Natalie nữa. Josh có giúp gì được ?” Đột nhiên tươi tỉnh lại. “ ấy có biết ta ? ấy hay giúp đỡ lắm mà...”

                  “Tôi còn cặp với Josh nữa rồi!” Tôi buột ra tiếng nức nở. “Bọn tôi chia tay rồi!”

                  “Hai người chia tay rồi sao?” Kate há hốc miệng. “Ôi Chúa ơi, tôi chẳng biết gì cả! Chắc phải mệt mỏi lắm!”

                  “ ra giờ chẳng phải là tuần lễ tốt đẹp nhất của tôi.” Tôi quệt mắt. “Hay là ngày tốt đẹp nhất. Hoặc giờ khắc tốt đẹp nhất.”

                  “Dù vậy, làm chuyện đúng đắn, bỏ Natalie.” Kate hạ thấp giọng nhiệt thành. “Và biết gì ? Mọi người đều muốn làm việc với . Họ mến . Và họ ghét Natalie.”

                  “Cảm ơn .” Tôi cố gắng mỉm cười. Thang máy tới, và Kate giữ cửa mở ra cho tôi trong khi tôi lôi cái hộp của mình vào trong và đặt nó cân xứng thanh vịn.

                  “ có thể tìm được người bà con của mình ở đâu ?” Kate nhìn tôi vẻ lo lắng. “ có cách nào để tìm ra ấy ?”

                  “Tôi chịu.” Tôi nhún vai chán nản. “Ý tôi là ấy biết tôi ở đâu, ấy biết làm thế nào để tìm gặp tôi...”

                  “Có lẽ ấy muốn có hành động trước chăng?” Kate về thăm dò. “ biết , nếu ấy cảm thấy bị tổn thương, có lẽ ấy đợi tìm ấy. Chỉ là tôi nghĩ vậy...” với vào khi cánh cửa khép lại. “ phải là tôi muốn xía vào đâu...”

                  Thang máy bắt đầu kẽo kẹt từ từ xuống và tôi nhìn chằm chằm vào bức vách gắn thảm đáng ghét, đột nhiên sững sờ. Kate đúng là thiên tài. ấy đoán ra ngay tắp lự. Sadie rất kiêu hãnh, bao giờ hành động trước. chờ ở đâu đó, chờ tôi tới xin lỗi và làm hòa. Nhưng ở đâu?

                  Sau lúc tưởng như đến vài tiếng, thang máy xuống đến mặt đất, nhưng tôi dịch chuyển, mặc dù chiếc hộp bắt đầu trĩu xuống tay tôi. Tôi bỏ việc. Tôi biết tương lai ra sao. Cuộc đời tôi như thể vừa mới bị xé vụn ra, theo cái kiểu “đặc biệt tốt, hoàn toàn phá hủy”.

                  Nhưng tôi chịu đắm chìm với nó. Hoặc khóc. Hoặc lải nhải về nó mãi. Tôi hầu như nghe thấy tiếng Sadie trong tai mình. Cưng à, khi mọi chuyên trục trặc, cần phải hếch cằm lên, cười mê hồn vào, pha cho mình ly cocktail ...

                  “Chiến!” Tôi với hình ảnh của mình trong tấm gương cáu ghét, vừa đúng lúc Sanjeev làm việc ở tầng trệt vào thang máy.

                  “Gì cơ?” .

                  Tôi cố hết sức nở nụ cười mê hồn nhất. (Ít ra tôi cũng hy vọng nó mê hồn so với cái vẻ loạn trí). "Tôi đây. Tạm biệt Sanjeev. Rất vui được biết .”

                  “Ồ,” kêu lên ngạc nhiên. “Ờ, may mắn nhé. làm gì tiếp theo?”

                  Tôi thậm chí dừng lại để nghĩ. “Tôi săn ma chút,” tôi .

                  “Săn ma?” Trông có vẻ hiểu gì. “Chuyện đó có giống... săn đầu người ?”

                  “Cũng tương tự.” Tôi lại mỉm cười và ra khỏi thang máy.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
        Chương 21



                  ở đâu? ở cái chỗ chết tiệt nào vậy?

                  Chuyện này vượt quá giới hạn trò đùa. Tôi mất ba ngày tìm kiếm.Tôi tới tất cả các cửa hàng thập niên hai mươi mà tôi nghĩ ra và khẽ gọi “Sadie”? vọng qua các giá quần áo. Tôi gõ cửa tất cá các căn hộ của tòa nhà này và gọi với vào “Tôi tìm bạn Sadie!” ở ngưỡng cửa, đủ to để nghe thấy. Tôi tới câu lạc bộ Flashlight và ngó nghiêng các đôi nhảy sàn.Nhưng chẳng thấy bóng dáng đâu.

                  Hôm qua tôi tới nhà bà Edna và bịa chuyện con mèo của tôi bị mất, kết quả là cả hai chúng tôi đều quanh ngôi nhà và gọi “Sadie? Meo meo meo?” Nhưng thấy tiếng đáp lại, Edna rất tử tế, bà hứa là báo ngay nếu thấy con mèo lạc nào quanh quẩn ở đó.Nhưng chuyện đó cũng hẳn là có ích gì với tôi.

                  Hóa ra tìm những con ma mất tích quả là cực khổ. Người ta thể nhìn thấy họ.Người ta thể nghe thấy họ. Người ta thể ghim ảnh lên cây với dòng chữ “Mất tích: Ma”. Người ta thể hỏi bất cứ ai là “ chị có nhìn thấy bạn ma của tôi , trông như cái váy flapper, giọng the thé ấy?”

                  Lúc này tôi đứng trước Viện Phim quốc.Có bộ phim đen trắng cũ chiếu và tôi ngồi ở cuối, nhìn khắp các hàng đầu người.Nhưng chẳng ích gì.Làm sao tôi nhìn thấy cái gì trong khoảng đen như hắc ín này?

                  Lấy hết can đảm, tôi bắt đầu luồn xuống lối , ngồi thụp xuống, nhìn trái ngó phải lần lượt những khuôn mặt nhìn nghiêng trong ánh nhập nhoạng.

                  “Sadie?” Tôi rít khẽ, kín đáo hết cỡ.

                  “Suỵt!”Ai đó kêu.

                  “Sadie có đấy ?” Tôi thào khi tới hàng ghế tiếp theo. “Sadie?”

                  “Im nào!”

                  Ôi Chúa ơi. Cách này chẳng ăn thua. Chỉ còn cách duy nhất. Thu hết can đảm tôi đứng dậy, hít hơi sâu và gọi toáng lên.

                  “Sadie! Lara đây!”

                  “Suỵt!”

                  “Nếu có ở đây, hãy cho tôi biết! Tôi biết là thất vọng, tôi xin lỗi và tôi muốn chúng ta là bạn và…”

                  “Im ! Ai đấy! Trật tự !” loạt đầu quay lại và những tiếng kêu tức giận dữ rộ lên khắp các dãy ghế.Nhưng có tiếng trả lời của Sadie.

                  “Xin lỗi?” người chỉ chỗ xuất .“Tôi phải mời ra khỏi đây.”

                  “OK. Tôi xin lỗi.Tôi .” Tôi theo người chỉ chỗ ngược lối tới cửa ra, rồi đột nhiên quay lại cố gắng lần cuối. “Sadie? Sa-die!”

                  “Làm ơn im lặng !” người chỉ chỗ kêu lên giận dữ.“Đây là rạp chiếu phim!”

                  Tôi nhìn săm soi vào khoảng tối đen cách tuyệt vọng nhưng thấy bóng dáng cánh tay trắng gầy guộc của đâu, thấy tiếng những chuỗi hạt kêu leng keng, thấy những chiếc lông chim phất phơ giữa những cái đầu.

                  Người chỉ chỗ đưa tôi ra hẳn khỏi Viện Phim quốc, tuôn ra những lời cảnh cáo nghiêm khắc và giáo huấn cho tôi bài suốt đường , rồi bỏ tôi lại mình lối bộ vào rạp, cảm thấy mình giống như con cún bị đá ra khỏi nhà.

                  Tôi ủ rủ lê bước, nhún vai khoác áo vào. Tôi uống tách cà phê và sốc lại tinh thần. Dù là tôi gần như hết cách rồi. Khi tôi về phía con sông, Con mắt London ở đó, vút lên bầu trời, vẫn quay đều vui vẻ, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.

                  Tôi ủ rủ quay đầu .Tôi muốn nhìn thấy Con mắt London.Tôi muốn phải nhớ lại chuyện hôm đó.Tôi phải trải qua khoảnh khắc đáng xấu hổ, đau khổ ở thắng cảnh nổi bật nhất của London. Tại sao tôi chọn địa điểm hẻo lánh bé nào đó để giờ đây tôi có thể tránh được?

                  Tôi vào hàng cà phê, gọi tách cappuchino đặc gấp đôi và ngồi phịch xuống ghế. Cái vụ tìm kiếm này bắt đầu khiến tôi chán nản. Adrenaline cung cấp sức lực cho tôi bắt đầu cạn dần. Nhỡ tôi bao giờ tìm thấy sao?

                  Nhưng tôi thế để mình nghĩ thế được. Tôi phải tiếp tục. phần bởi vì tôi chịu chấp nhận thất bại. Phần vì Sadie càng bỏ lâu tôi càng lo lắng cho . Phần nữa là vì, ra là tôi muốn từ bỏ chuyện này. Khi tìm Sadie, tôi cảm thấy như thể phần đời còn lại của mình vẫn tiếp tục. Tôi phải nghĩ về chuyện Giờ--nghiệp-của-tôi---về-đâu?Hoặc chuyện Tôi--phải-ăn--với-bố-mẹ-thế-nào?Hoặc chuyện Sao-tôi-có-thể-ngu-ngốc như-thế- về-Josh?

                  Hoặc thậm chí là về chuyện với Ed. Chuyện đó vẫn làm tôi thấy khốn khổ mỗi lần tôi để mình nghĩ tới nó. Nên… đơn giản là tôi nghĩ tới nó. Tôi chỉ tập trung vào Sadie, Chén Thánh của tôi. Tôi biết thế buồn cười nhưng tôi có cảm giác là chỉ cần tìm được , mọi chuyện khác đâu vào đấy.

                  Tôi lẹ làng mở to danh sách ghi những ý tưởng “Tìm kiếm Sadie” ra, nhưng hầu hết đều bị gạch . Rạp chiếu phim là nơi hứa hẹn nhất. Chỉ còn những mục đích khác là “Thử đến những câu lạc bộ nhảy đầm khác?” và “Viện dưỡng lão?”

                  Tôi cân nhắc viện dưỡng lão lát khi nhấp cà phê. Sadie trở lại đó, chắc chắn vậy. ghét nó. Thậm chí còn thể đối diện với chuyện vào trong đó. Vậy giờ tới đó làm gì?

                  Nhưng cứ thử xem sao.

                  Suýt nữa tôi cải trang trước khi tới Viện dưỡng lão Fairdie, tôi quá hồi hộp. Ý tôi là, giờ tôi tới đây, buộc tội nhân viên ở đây giết người xuất trước ngưỡng cửa ngôi nhà.

                  Họ có biết đó là tôi ? Tôi cứ lo sợ tự hỏi vậy. Cảnh sát có với họ . “Chính Lara Lington bôi nhọ danh tiếng của các vị?” Vì nếu vậy đời tôi tiêu rồi. Các điều dưỡng viên vây quanh tôi thành hội và đá tôi bằng những đôi giày trắng tinh đế bọc da.Những người già đập tôi bằng những cái khung kẽm.Và tôi đáng bị thế.

                  Nhưng khi Genny mở cửa ra, hề tỏ dấu hiệu gì cho thấy biết tôi là kẻ vu oan giá họa.Mặt lên những nếp nhăn khi mỉm cười ấm áp và đương nhiên là tôi lại cảm thấy tôi lỗi hơn bao giờ hết.

                  “Lara! Ngạc nhiên chưa! Để tôi giúp nhé?”

                  Tôi hơi khòng xuống vì mấy cái thùng các tông và bó hoa vĩ dại sắp tuột khỏi tay tôi.

                  “Ồ, cảm ơn ,” tôi cảm kích , đưa cho món đồ.“Trong đó có mấy hộp sô la tặng mọi người đấy.”

                  “Chúa ơi!”

                  “Vì những bông hoa này cũng là để tặng cho các nhân viên…” Tôi theo vào gian sảnh thơm mùi sáp ong và đặt bó hoa lên bàn. “Tôi chỉ muốn lời cảm ơn tới tất cả mọi người vì chăm sóc bà dì Sadie của tôi rất chu đáo.”

                  sát hại bà cụ. Ý nghĩa đó chưa bao giờ xuất trong đầu tôi.

                  “Đáng quá! Mọi người rất cảm động!”

                  “Ờ,” tói ngượng nghịu.“Thay mặt gia đình, tất cả chúng tôi đều rất cảm kích và cảm thấy tệ là chúng tôi tới thăm bà dì của mình… thường xuyên hơn.”

                  Chưa bao giờ.

                  Khi Genny mở hộp sô la ra , kêu lên vì thích thú, tôi lén tới chỗ cầu thang và ngước nhìn lên.

                  “Sadie?” tôi khẽ gọi.“ có ở đây ?” Tôi nhìn khắp đầu cầu thang gác nhưng thấy dấu hiệu nào.

                  “Thế còn đây là cái gì?” Ginny nhìn vào cái hộp các tông khác. “Lại là sô la nữa à?”

                  “. ra đó là mấy cái đĩa CD và DVD. Dành cho các cụ ở đây.”

                  Tôi mở thùng và lôi đống CD ra. Điệu Charleston. Những bản nhạc hay nhất của Fred Astaire. Thập niên 1920- 1940  - Tuyển chọn.

                  “Tôi chỉ nghĩ là thỉnh thoảng có lẽ họ thích nghe những điệu nhạc mà họ vẫn hay nhảy theo khi còn trẻ?” Tôi ướm hỏi. “Nhất là những cụ ông cụ bà cao tuổi lắm rồi ấy? Nó có thể khiến họ vui lên.”

                  “Lara, chu đáo thể tưởng tượng nổi! Chúng ta mở đĩa, ngay bây giờ!” thẳng vào phòng sinh hoạt chung đầy những cụ già ngồi ghế và sofa xem những talkshow om sòm ti vi. Tôi theo, nhìn khắp lượt những mái đầu trắng phơ tìm Sadie.

                  “Sadie?” tôi rít khẽ, nhìn quanh. “Saide, có ở đây ?”

                  có tiếng đáp lại. Lẽ ra tôi nên biết chuyện này là ý tưởng ngớ ngẩn. Tôi nên thôi.

                  “Được rồi!” Ginny đứng thẳng lên chỗ chiếc đầu đĩa. “Chờ phút nữa là nhạc chạy.” tắt phụt ti vi và cả hai chúng tôi cùng đứng bất động, chờ cho nhạc cất lên. Thế rồi nhạc cất lên. điệu jazz tưng bừng của ban nhạc thập niên hai mươi hỗn tạp. Tiếng hơi , giây lát sau Ginny tăng thanh lên tới mức kích kim.

                  Phí bên kia phòng, cụ ông ngồi đắp tấm chăn kẻ ô vuông với bình ôxy đặt bên cạnh quay đầu lại. Tôi có thể thấy những khuôn mặt quanh phòng ngời lên khi nhận ra. Ai đó bắt đầu ngân nga theo nhạc bằng giọng run run. người phụ nữ thậm chí còn bắt đầu vỗ tay, cả người tươi tỉnh hẳn lên vì thích thú.

                  “Họ thích nó?” Ginny với tôi. “Quả là ý hay? tiếc là trước đây chúng tôi chưa bao giờ nghĩ ra điều này!”

                  Tôi chợt cảm thấy nghẹn lại ở cổ họng khi nhìn họ. Tất cả bên trong đều là Sadie, phải ? Tất cả bên trong đều ở độ tuổi hai mươi. Tất cả những mái tóc bạc và làn da nhăn nheo này chỉ là lớp vỏ bên ngoài. Cụ ông với bình ôxy có lẽ từng là người bốc đồng sôi nổi. Cụ bà có đôi mắt ướt xa xăm kia hẳn từng là tinh nghịch hay chơi khăm đám bạn. Họ đều từng là những người trẻ tuổi, với những mối tình, bạn bè, tiệc tùng và cuộc sống bất tận ở phía trước.

                  Và khi tôi đứng đó, điều kỳ dị nhất xảy ra. Như thể tôi có thể nhìn thấy họ, trong phong thái ngày trước. Tôi có thể nhìn thấy những bản thể sôi nổi, trẻ trung bay lên khỏi cơ thể họ, rũ bỏ già nua, bắt đầu khiêu vũ với nhau trong tiếng nhạc. Tất cả họ đều nhảy theo điệu Charleston, đá gót chân cao, tóc họ thẫm màu và khỏe khoắn, chân tay lại mềm mại uyển chuyển, và họ cười khanh khách, tóm lấy tay nhau, hất đầu ra sau, say sưa trong điệu nhảy…

                  Tôi chớp mắt. Ảo ảnh biến mất. Tôi nhìn vào căn phòng đầy những cụ già bất động.

                  Tôi liếc rất nhanh sang Ginny nhưng vẫn đứng đó, mỉm cười nhã nhặn và ngân nga theo đĩa, sai nhạc.

                  Tiếng nhạc vẫn phát ra, vang vọng khắp viện dưỡng lão. Sadie thể ở đây. Nếu có ta nghe thấy tiếng nhạc và tới xem có chuyện gì diễn ra. Lại lần ra dấu tích.

                  “Tôi biết mình định hỏi gì rồi!” Đột nhiên Ginny quay sang tôi. “ tìm thấy chuỗi hạt của cụ Sadie chưa? Chuỗi hạt tới đây tìm ấy?”

                  Chuỗi hạt. hiểu sao bây giờ khi Sadie biến mất tất cả dường như cũng trở nên xa tít mù khơi.

                  “, tôi chưa hề tìm thấy.” Tôi cố gắng mỉm cười. “ ở Paris được dặn phải gửi nó về cho tôi, nhưng… tôi vẫn chờ.”

                  “Ồ vậy à, mong là may mắn!” Ginny .

                  “Vâng, được gặp thú vị. Để tôi tiễn ra.”

                  Khi chúng tôi qua gian sảnh, đầu tôi vẫn đầy ắp ảo ảnh những cụ già ở đây khiêu vũ, trẻ trung và hạnh phúc như tôi nhìn thấy lúc nãy. Tôi thể rũ bỏ chúng được.

                  “Ginny.” tôi buột miệng khi mở cánh cửa trước to đùng ra. “Hẳn chứng kiến rất nhiều cụ già… qua đời.”

                  “Vâng.” bình thản. “Đó là mặt trái của nghề này.”

                  “ có tin vào…” tôi ho, cảm thấy xấu hổ. “Vào thế giới bên kia ? có tin rằng linh hồn trở lại và những chuyện đại loại như thế ?”

                  Điện thoại của tôi đổ chuông nheo nhéo trong túi xách trước khi Ginny kịp trả lời và gật đầu bảo tôi nghe.“ cứ nghe .”

                  Tôi rút điện thoại ra, và thấy số của bố màn hình hiển thị tên.

                  Ôi Chúa ơi. Sao bố lại gọi? Chắc bố nghe được chuyện tôi vừa bỏ việc qua ai đó rồi. Bố cuống cả lên và hỏi xem tôi dự định làm gì. Mà tôi thậm chí thể tránh khỏi cuộc gọi khi Ginny nhìn thế này.

                  “Con chào bố.” tôi vội . “Con bận chút việc. Bố chờ con phút được ?” tôi nhấn nút chờ và nhìn lên Ginny.

                  “Vậy điều mà hỏi là tôi có tin có ma chứ gì?” , mỉm cười.

                  “Ờ… đúng vậy, tôi nghĩ là vậy.”

                  “Thành thực? , tôi tin. Tôi nghĩ tất cả là do đầu óc tưởng tượng ra thôi. Lara ạ. Tôi nghĩ nó là cái mà người ta muốn tin. Nhưng tôi có thể hiểu nó hẳn an ủi đối với những người bị mất người thân.”

                  “Đúng vậy.” Tôi gật đầu, nghiền ngẫm điều này. “Ờ… tạm biệt. Cảm ơn .”

                  Cánh cửa vừa đóng lại và tôi xuống được nửa đường rồi mới nhớ ra bố vẫn kiên nhẫn chờ điện thoại. Tôi chộp lấy điện thoại và ấn nút nghe. “Chào bố? Con xin lỗi vì để bố chờ.”

                  “ sao, con ! Bố xin lỗi vì quấy rầy con lúc làm việc.”

                  Làm việc?Vậy là bố biết.

                  “À, vâng!” Tôi nhanh, bắt tréo ngón tay. “Làm việc. Vâng. Đương nhiên rồi. Làm việc! Con còn ở đâu khác nữa chứ?” Tôi bật cười the thé. “Mặc dù ra, đáng ngạc nhiên là con lại ở văn phòng…”

                  “À. Ừ, vậy đúng lúc quá.”Bố ngập ngừng. “Bố biết chuyện này nghe có vẻ kỳ quặc. Nhưng bố có chuyện cần phải với con và nó có khá quan trọng. Mình gặp nhau nhé?”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22



                  Chuyện này kỳ quặc .Tôi biết chắc chuyện gì diễn ra.

                  Bố con tôi hẹn nhau tại quán Lingtons đường Oxford, vì nó ở giữa và cả hai đều biết. Cũng bởi vì mỗi khi chúng tôi hẹn gặp, bố luôn đề nghị đến Lingtons. Bố lúc nào cũng chung thủy với chú Bill, ngoài ra bố còn có Thẻ Vip Vàng Lingtons cho phép uống cà phê và ăn miễn phí ở bất cứ cửa hàng nào vào bất kỳ lúc nào. (Tôi . Tôi chỉ có thẻ Bạn bè và Gia đình, giảm năm mươi phần trăm. phải là tôi kêu ca đâu.)

                  Khi tới trước mặt tiền tòa nhà màu nâu sô la quen thuộc, tôi thấy sờ sợ. Có lẽ bố thông báo tin tồi tệ nào đó. Như là mẹ bệnh. Hoặc chính bố bệnh.

                  Mà ngay cả nếu phải bố có tin xấu tôi cũng phải gì về chuyện làm ăn đổ vỡ giữa tôi và Natalie đây? Bố phản ứng thế nào khi ông biết đứa con đáng tin của mình đổ cả đống tiền vào công ty chỉ để bỏ khỏi đó? Chỉ mới nghĩ đến chuyện nhìn thấy mặt ông nhăn nhúm vì thất vọng – thêm lần nữa – là khiến tôi phải nhăn mặt rồi. Ông chết mất. Tôi thể với ông được. Chưa thể. Chưa, cho đến khi tôi có kế hoạch hành động.

                  Tôi đẩy cửa ra và hít vào hương vị cà phê quen thuộc, mùi quế và bánh sừng bò nướng. Những chiếc ghế bọc nhung màu nâu lỗng lẫy và những chiếc bàn bằng gỗ sáng bóng giống hệt như ở mọi cửa hàng Lingtons khác khắp thế giới. Chú Bill cười rạng rỡ tấm áp phích đồ sộ sau quầy thu ngân. Cốc cà phê, ấm pha cà phê và máy nghiền cà phê nhãn hiệu Lingtons được xếp cái giá trưng bày tất cả đều có màu trắng và nâu sô la của thương hiệu Lingtosn. (Hình như ai khác được sử dụng sắc nâu sô la này. Nó thuộc quyền sở hữu của chú Bill.)

                  “Lara!” Bố vẫy tay từ đầu hàng. “Vừa đúng lúc! Con muốn uống gì?”

                  Ôi. Trông ông khá phấn chấn. Có lẽ ông bệnh.

                  “Chào bố.”Tôi ôm ông cái. “Con uống Lingtoncino caramen và bánh kẹp cá ngừ.”

                  Người ta thể gọi cappuchino ở cà phê Lingtons. Nó phải là Lingtoncino.

                  Bố gọi cà phê và đồ ăn, rồi đưa chiếc thẻ VIP Vàng ra.

                  “Đây là gì thế?” chàng đứng sau quầy thu ngân , trông có vẻ ngờ vực. “Tôi chưa nhìn thấy nó bao giờ.”

                  “Thử quét .” bố lịch .

                  “Chà.” Mắt chàng mở to ra khi có gì đó bíp màn hình thu ngân. ta ngước nhìn bố, hơi khiếp sợ.“Nó là… miễn phí.”

                  “Bố luôn cảm thấy hơi có lỗi chút khi sử dụng cái thẻ này,” bố thú nhận, khi chúng tôi nhận cà phê của mình và về phía bàn. “Bố làm vơi nguồn thu nhập chính đáng của Bill tội nghiệp.”

                  Bill tội nghiệp ư? Tôi thấy tim mình hơi thắt lại. Bố tốt đấy.Bố nghĩ tới mọi người trừ bản thân.

                  “Con nghĩ có lẽ chú ấy có thể trả được.” Tôi liếc nhìn mặt chú Bill in cốc cà phê của mình cách châm biếm.

                  “Có lẽ.” Bố mỉm cười và liếc nhìn chiếc quần jean của tôi. “Con ăn mặc xuềnh xoàng quá. Lara! Đây có phải kiểu ăn mặc mới thoải mái ở văn phòng con ?”

                  Khỉ .Thậm chí tôi còn hề nghĩ xem mình mặc gì.

                  “ ra… con vừa tới buổi hội thảo.” tôi vội vã ứng biến. “Người ta cầu phải mặc quần áo bình thường. màn đóng vai, đại loại thế.”

                  “Tuyệt!” bố , vẻ khích lệ đến mức má tôi phừng phừng lên vì cảm giác có lỗi. Ông mở gói đường ra đổ vào tách cà phê của mình rồi khuấy.

                  “Lara. Bố muốn hỏi con câu.”

                  “Vâng ạ.” Tôi sốt sắng gật đầu.

                  “Chuyện làm ăn của con thế nào? ấy?”

                  Ôi Chúa ơi. câu hoàn toàn nằm ngoài hàng tỷ câu mà lẽ ra ông có thể hỏi.

                  “Ờ… bố biết đấy. Nó… nó ổn.” Giọng tôi vọt lên thêm hai quãng. “Mọi chuyện tốt cả! Bọn con có số khách hàng sộp và vừa mới hoàn thành số công việc với Macrosant, và giờ Natalie về…”

                  “Về?” bố nhắc lại quan tâm.“ ta đâu à?”

                  Vấn đề của chuyện dối bố mẹ là phải theo dõi xem mình dối những gì.

                  “ ấy tếch ít bữa sáng ấy mà.” Tôi cười gượng. “ có gì to tát cả.”

                  “Nhưng con có cảm thấy là mình quyết định đúng đắn ?” Bố trông như thể chuyện này hệ trọng đối với ông. “Con thích công việc đó chứ?”

                  “Vâng,” tôi khổ sở. “Con thích.”

                  “Con cảm thấy công ty có tương lai tốt chứ?”

                  “Vâng. Rất tốt.” Tôi nhìn chằm chằm vào cái bàn. Vấn đề của chuyện dối bố mẹ mình là, đôi khi người ta ước gì mình dối. Đôi khi người ta muốn khóc òa lên và rền rĩ. “Bố ơi, mọi chuyện hỏng hết rồồồồi! Con phải làm gì đâââây?”

                  “Vậy… bố muốn với con chuyện gì?” tôi , để chấm dứt chủ đề đó.

                  “ có gì quan trọng.” Bố nhìn tôi âu yếm. “Con trả lời câu hỏi của bố rồi. Chuyện làm ăn của con tiến triển tốt. Con hài lòng với nó. Đó là tất cả những gì bố cần nghe.”

                  “Ý bố là sao?” Tôi nhìn bố chằm chằm, hiểu.

                  Bố lắc đầu, mỉm cười.“Có cơ hội mà bố muốn với con.Nhưng bố muốn phá hỏng công việc kinh doanh mới của con.Bố gây cản trở công việc. Con làm việc con thích và làm tốt công việc đó. Con cần lời mời làm việc.”

                  Lời mời làm việc?

                  Tim tôi đột nhiên đập nhanh. Nhưng tôi được để lộ phấn khích của mình.

                  “Mà sao bố với con chuyện đó?” tôi cố nghe sao cho tự nhiên.“Chỉ là phòng khi cơ nhỡ thôi.”

                  “Con .” Bố bật cười. “Con cần phải lịch .”

                  “Con cần lịch ,” tôi nhanh. “Con muốn biết.”

                  “Bố xúc phạm con đâu. Con , bố rất tự hào về những gì con đạt được,” bố trìu mến. “Chuyện đó có nghĩa là con phải từ bỏ tất cả công việc đó. Nó đáng.”

                  “Có thể đáng! Cứ cho con nghe xem!” Chết tiệt. Tôi nghe có vẻ tuyệt vọng quá. Tôi nhanh chóng chỉnh lại về quan tâm bình thường. “Ý con là, tại sao với con chuyện đó? Nó có hại gì đâu.”

                  “Ờ. Có lẽ con đúng.” Bố nhấp ngụm cà phê, rồi nhìn thẳng tôi. “Chú Bill gọi cho bố hôm qua. Khá là ngạc nhiên.”

                  “Chú Bill ư?” tôi , sửng sốt.

                  “Chú ấy bảo là mới đây con tới gặp chú ấy tại nhà chú?”

                  “À.” Tôi hắng giọng. “Vâng, con ghé qua chuyện. Con định kể cho bố…”

                  Chưa.

                  “Ờ, chú ấy ấn tượng lắm. Giờ chú ấy mô tả về con thế nào nhỉ?”

                  Bố mỉm nụ cười nhăn nhúm thường thấy mỗi khi ông thích thú.“Ồ, đúng rồi, ‘gan lì’.Dù sao kết quả là… cái này.”

                  Ông rút từ trong túi áo ra cái phong bì và đẩy qua mặt bàn. Ngờ hoặc, tôi mở nó ra. Đó là lá thư trang giấy có đề Lingtons ở đầu trang. Nó mời tôi đảm nhận công việc toàn thời gian ở phòng nhân của Lingtons. Nó đề nghị với tôi mức lương sáu con số.

                  Tôi cảm thấy hơi chóng mặt. Tôi ngước lên, thấy mặt bố đỏ bừng. Dù vẫn tỏ ra điềm đạm, song ràng là bố hớn hở.

                  “Chú Bill đọc điện thoại trước khi gửi . Đáng vui mừng đấy chứ?”

                  “Con hiểu.” Tôi xoa trán, cảm thấy bối rối. “Tại sao chú ấy lại gửi lá thư này cho bố?Tại sao gửi thẳng cho con?”

                  “Chú Bill nghĩ rằng thế hay hơn.”

                  “Ồ. Ra vậy.”

                  “Cười lên nào, con !” Bố cười. “Dù con có nhận lời hay đó cũng là lời khen ngợi lớn đấy chứ!”

                  “Vâng,” tôi lại .Nhưng tôi thể mỉm cười.Có điều gì đó bất thường.

                  “Nó là tặng vật tuyệt vời cho con,” bố . “Ý bố là chú Bill nợ chúng ta gì cả. Chú ấy làm việc này hoàn toàn xuất phát từ việc đánh giá cao tài năng của con và do thiện chí của chú ấy.”

                  OK, đó chính là chỗ bất thường. Bố chỉ ra đích xác. Tôi tin có chuyện chú Bill đánh giá cao tài năng của tôi. Cũng chẳng tin là chú ấy có thiện chí.

                  Tôi lại đưa mắt xuống lá thư, tới số tiền sáu chữ số in giấy trắng mực đen. Những nỗi nghi ngờ cứ bò lan khắp người tôi như những con nhện.

                  Chú ấy cố mua chuộc tôi.

                  OK, có lẽ thế suy diễn quá. Nhưng chú ấy cố lôi kéo tôi. Tôi trở thành cái gai với chú Bill, kể từ lúc tôi đề cập đến chuỗi hạt của Sadie. Tôi nhìn thấy điều đó trong mắt chú ngay lúc ấy: choáng váng. cảnh giác.

                  Và giờ, bỗng dưng có lời mời làm việc.

                  “Nhưng bố muốn chuyện này làm con dao động,” bố . “Bố và mẹ đều rất tự hào về con. Lara ạ, và nếu con muốn tiếp tục công việc làm ăn của con, bố mẹ ủng hộ con trăm phầm trăm. Lựa chọn thế nào hoàn toàn là ở con. có thúc ép gì là phải chọn cái này hay cái khác.”

                  Bố những chuyện đúng đắn. Nhưng tôi có thể thấy hy vọng lấp lánh trong mắt bố, mặc dù ông cố gắng che giấu. Ông muốn tôi có công việc ổn định ở công ty đa quốc gia khổng lồ. Và phải là công ty đa quốc gia khổng lồ nào cũng được mà là công ty đa quốc gia khổng lồ của gia đình.

                  Và chú Bill biết thế. Còn lý do nào khác khiến chú gửi lá thư này qua bố? Chú ấy cố gắng điều khiển cả hai bố con tôi.

                  “Bố nghĩ chú Bill cảm thấy tệ vì từ chối con ở đám tang,” bố tiếp.“Chú rất ấn tượng với kiên trì của con. Và bố cũng thế! Bố hề biết là con có kế hoạch tới hỏi chú ấy lần nữa!”

                  “Nhưng con thậm chí hề nhắc nhắc đến chuyện công việc! Con tới để hỏi chú ấy về…” Tôi ngừng lại cách tuyệt vọng. Tôi thể đề cập đến chuỗi hạt. Tôi thể đề cập đến Sadie. Tất cả chuyện đó đều thể.

                  “ ra …” bố hạ thấp giọng, ngả người qua chiếc bàn . “Bố nghĩ Bill có vấn đề với Diamante. Chú ấy hối tiếc là nuôi dưỡng con bé lớn lên… phung phí như thế. Bố và chú ấy chuyện chân tình và con biết chú ấy ?” Bố thích thú ra mặt. “Chú ấy bảo chú xem con như người trẻ tuổi năng động đáng cho Diamante phải noi gương.”

                  Chú ấy thực bụng nghĩ thế đâu! Tôi muốn hét to lên. Bố biết chuyện gì diễn ra! Chú muốn tôi thôi truy lùng chuỗi hạt nữa.

                  Tôi vùi đầu vào hai bàn tay chán chường. Đúng là chuyện ngược đời. Chỉ nghe thôi biết là thể nào xảy ra. Và giờ chuỗi hạt biến mất và Sadie cũng biến mất và tôi biết phải nghĩ… hay làm gì…

                  “Lara!” bố kêu lên. “Con ! Con ổn chứ?”

                  “Con… ổn mà.” Tôi ngẩng đầu lên. “Xin lỗi bố. Chỉ là hơi bị… choáng.”

                  “Là lỗi của bố,” bố , nụ cười tắt dần. “Bố làm con sốc. Lẽ ra bố nên đề cập chuyện đó với con, công việc làm ăn của con tốt đẹp thế…”

                  Ôi Chúa ơi. Tôi thể để cái trò đố chữ này tiếp diễn lâu hơn nữa.

                  “Bố.” Tôi cắt ngang lời ông. “Chuyện làm ăn hề tốt đẹp.”

                  “Gì cơ?”

                  “Nó hề tốt đẹp chút nào. Con dối. Con muốn với bố.” Tôi kẹp túi đường giữa mấy ngón tay, nhìn nổi vào mắt bố. “Nhưng … nó là thảm họa. Natalie bỏ con trong lúc khó khăn và bọn con cãi nhau trận dữ dội và con rời bỏ ấy. Và… và con lại chia tay với Josh. Vĩnh viễn.” Tôi nuốt nghẹn, buộc lòng phải ra. “Cuối cùng con nhận ra mình hiểu lầm những chuyện giữa con và ấy ra sao. ấy hề con. Con chỉ lòng muốn ấy con.”

                  “Bố hiểu.” Bố nghe hơi sốc. “Lạy Chúa.” Im lặng trong khi bố lĩnh hội tất cả những chuyện đó. “Ờ… có lẽ đề nghị này tới đúng lúc,” cuối cùng bố .

                  “Có lẽ,” tôi lúng búng, vẫn nhìn chằm chằm xuống bàn.

                  “Có chuyện gì thế?” bố dịu dàng. “Con , tại sao con lại cưỡng lại đề nghị đó? Con muốn làm việc cho chú Bill cơ mà?”

                  “Con biết. Nhưng chuyện… phức tạp lắm.”

                  “Lara, bố có thể khuyên con chút ?” Bố chờ cho tới lúc tôi ngước nhìn lên.“Đừng khắc nghiệt với mình quá.Thoải mái . Có thể phức tạp như con nghĩ đâu.”

                  Tôi nhìn bố, nhìn vào khuôn mặt thà, vào đôi mắt chân của bố. Nếu tôi với ông ông chẳng tin chút nào. Bố nghĩ là tôi bị mắc chứng hoang tưởng hoặc dùng ma túy. Hoặc cả hai.

                  “Chú Bill có đả động đến chuỗi hạt nào ?” tôi nén được lên tiếng hỏi.

                  “ chuỗi hạt?” Trông bố có vẻ hiểu gì. “. Chuỗi hạt nào?”

                  “Con… có gì.” Tôi thở dài. Tôi nhấp ngụm Lingtoncinno và ngước lên thấy bố nhìn tôi. Ông mỉm cười, nhưng tôi có thể thấy là ông lo lắng.

                  “Con , con có cơ hội tuyệt vời ở đây.” Ông chỉ vào lá thư. “ cơ hội để cuộc đời con trở lại đúng hướng. Có lẽ con nên chấp nhận nó. Đừng nghĩ ngợi nhiều. Đừng tìm kiếm những chuyện hề tồn tại. Chỉ đón nhận cơ hội của mình thôi.”

                  Bố hiểu. Làm sao bố có thể hiểu được? Sadie phải là chuyện tồn tại. tồn tại. . con người, là bạn của tôi và cần tôi…

                  Vậy giờ ở đâu? giọng buốt nhói đột ngột vang lên trong đầu tôi, như mũi dao phập vào thớ gỗ. Nếu tồn tại ở đâu?

                  Tôi bắt đầu thấy choáng váng. Giọng đó ở đâu ra? thể là tôi hồ nghi – thể là tôi nghĩ…

                  Tôi chợt cảm thấy sởn cả gai ốc. Đương nhiên là Saide có . Đương nhiên là vậy. Đừng có lố bịch. Thôi nghĩ như vậy .

                  Nhưng đột nhiên giọng Ginny lại vụt qua đầu tôi lần nữa. Tôi nghĩ tất cả là do người ta nghĩ ra thôi, Lara ạ. Đó là điều mà người ta MUỐN tin.

                  . thể nào. Ý tôi là… .

                  Cảm thấy chóng mặt, tôi uống ngụm cà phê, nhìn quanh cửa hàng, cố gắng neo mình vào thực tại. Quán Lingtons có . Bố có . Đề nghị làm việc là . Và Sadie có . Tôi biết . Ý tôi là tôi nhìn thấy mà. Tôi nghe thấy tiếng . Chúng tôi chuyện với nhau. Chúng tôi nhảy với nhau, vì Chúa.

                  Mà làm sao tôi có thể tưởng tượng ra ? Làm sao tôi biết được bất cứ chuyện gì của ? Làm sao tôi biết về chuỗi hạt? Tôi thậm chí chưa bao giờ gặp ?

                  “Bố,” tôi thình lình mở mắt ra. “Chúng ta chưa từng tới thăm bà Sadie đúng ? Trừ cái lần hồi con còn ẵm ngửa.”

                  “ hẳn là như thế.” Bố nhìn tôi cảnh giác. “Bố và mẹ về chuyện đó sau đám tang. Bố mẹ nhớ là bố mẹ có lần đưa con tới gặp bà hồi con sáu tuổi.”

                  “Sáu tuổi.” Tôi nuốt nước bọt. “Bà có… đeo chuỗi hạt ?”

                  “Có lẽ là có.” Bố nhún vai.

                  Tôi gặp bà Sadie hồi sáu tuổi. Tôi có thể nhìn thấy chuỗi hạt. Tôi có thể nhớ… mà hề biết là mình nhớ.

                  Suy nghĩ của tôi ở trạng thái rơi tự do. Bên trong tôi trống rỗng và ớn lạnh. Tôi cảm thấy như thể mọi thứ khiến tôi suy nghĩ theo hướng hoàn toàn khác. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thực tế mới mẻ có thể xảy ra.

                  Có thể là tôi nghĩ ra toàn bộ câu chuyện này trong đầu. Đó là cái mà tôi muốn. Tôi cảm thấy tội lỗi vì chúng tôi hề biết tới đến mức tưởng tượng ra trong tiềm thức của mình. Ý tôi là, khi nhìn thấy lần đầu tiên tôi nghĩ là như thế rồi. ảo giác.

                  “Lara?” Bố nhìn tôi săm soi. “Con ổn chứ, con ?”

                  Tôi cố mỉm cười với ông, nhưng tôi quá phân tâm. Có hai giọng tranh cãi trong đầu tôi, lời qua tiếng lại. Giọng đầu gào lên, “Sadie có , mi biết là ấy có ! ấy ở ngoài kia! ấy là bạn của mi và ấy bị tổn thương và mi phải tìm ấy!” Giọng thứ hai ngâm nga điềm đạm, “ ấy tồn tại. ấy chưa bao giờ tồn tại. Mi lãng phí thời gian thế đủ rồi. Quay trở lại với cuộc sống của mi thôi.”

                  Tôi thở khó nhọc, cố gắng để đeo cho những suy nghĩ của mình thăng bằng lại; để cho các bản năng của tôi ổn định lại. Nhưng tôi biết phải nghĩ gì. Tôi tin mình nữa. Có lẽ tôi bị điên…

                  “Bố, bố có nghĩ là con bị điên ?” Tôi buột miệng hỏi trong nỗi tuyệt vọng. “Nghiêm túc đấy. Con có nên gặp ai đó ?”

                  Bố bật cười. “! Con , đương nhiên là !” Ông đặt tách cà phê xuống và ngả về phía trước. “Bố nghĩ là tình cảm của con quá mạnh và đôi khi trí tưởng tượng nữa. Con thừa hưởng điều đó từ mẹ. Và đôi khi con để chúng chế ngự mình. Nhưng con bị điên. Dù sao cũng điên hơn mẹ con.”

                  “Ra vậy.”Tôi nuốt nước bọt.“Ra vậy.”

                  điều đó cũng ai ủi gì lắm.

                  Những ngón tay tôi lóng ngóng cầm lá thư của chú Bill lên và đọc lại lượt. Nếu tôi nhìn nó theo cách hoàn toàn khác, chẳng có gì xấu xa cả. Chẳng có gì sai trái cả. Chú ấy cũng chỉ là người cố gắng giúp cháu của mình thôi. Tôi có thể nhận công việc đó. Tôi là Lara Lington của Cà phê Lingtons. Tôi tương lai rực rỡ trước mắt; tiền lương, xe hơi, tiền đồ. Mọi người hạnh phúc. Mọi chuyện dễ dàng. Ký ức của tôi về Sadie tan biến. Cuộc sống của tôi bình thường.

                  Nó rất, rất dễ dàng.

                  “Lâu rồi con chưa về nhà,” bố ân cần. “Sao về nghỉ cuối tuần này nhỉ? Mẹ muốn được gặp con lắm đấy.”

                  “Vâng,” tôi sau lúc ngừng. “Con cũng muốn thế. Lâu rồi con chưa về qua nhà.”

                  “Nó giúp con lấy lại tinh thần.” Bố mỉm nụ cười nhăn nhúm dễ mến. “Nếu cuộc đời con có lúc nào rơi vào khó khăn và con cần phải suy nghĩ về mọi chuyện, có chỗ nào tốt hơn nhà mình đâu con. Dù con lớn tới đâu.”

                  “ ‘Chẳng đâu bằng nhà mình.’ ” Tôi nhếch miệng cười.

                  “Dorothy đúng. Giờ ăn thôi.” Ông chỉ vào món bánh kẹp cá ngừ của tôi. Nhưng tôi chỉ nghe có nửa tai.

                  Nhà mình. Tiếng đó hút lấy tâm trí tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới nó cả.

                  Có thể về nhà.

                  Về nơi từng là ngôi nhà cũ của . Rốt cuộc, đó là nơi lưu trữ những ký ức đầu đời của . Đó là nơi có mối tình lớn. chịu trở lại suốt cuộc đời mình – nhưng nhỡ đâu mủi lòng? Nhỡ đâu ngay bây giờ ở đó?

                  Tôi ngớ ngẩn khuấy cốc Lingtoncinno của mình liên tục. Tôi biết hành động tỉnh táo và khôn ngoan là xóa sạch tất cả những ký ức về . Chấp nhận công việc của chú Bill và mua chai sâm banh để ăn mừng với bố mẹ. Tôi biết điều đó.

                  Nhưng… chỉ là tôi thể. Từ trong sâu thẳm, tôi thể tin là . Tôi quá xa, tôi cố gắng hết sức để tìm kiếm . Tôi phải thử lần cuối cùng.

                  Nếu ở đó tôi nhận công việc này và từ bỏ. Mãi mãi.

                  “Nào.” Bố lau miệng bằng chiếc khăn ăn màu nâu sô la. “Trông con vui vẻ hơn rồi, con .” Bố hất đầu về phía lá thư. “Con quyết định là con muốn con đường nào chưa?”

                  “Rồi ạ.” Tôi gật đầu cả quyết. “Con cần phải tới ga St Pancras.”


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :